1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Tạm thời tách ra

      Editor: demcodon



      Tiêu Dực có khả năng nhà xưởng, dù sao nhà xưởng vừa mới bắt đầu hoạt động, có thể trở về chuyến này là tương đối dễ dàng. lo lắng Diệp Khê mình ở nhà, nhưng cũng thể mang theo đến nhà xưởng. Trước nhà xưởng kia ở chỗ hẻo lánh đều là nữ nhân, lại bận đến thời gian để thở cũng có, Diệp Khê theo cũng chăm sóc được. Cân nhắc mãi, Tiêu Dực chỉ có thể nhờ An đại thúc dành chút thời gian đến chăm sóc Diệp Khê, nghĩ mình và Đàm Chương Nguyệt lại liều chết làm hết việc trong nửa tháng để cho nhà xưởng theo quỹ đạo. Hai người các nàng cũng có thể thay nhau trở về ở bên cạnh phu lang của mình, An Vụ bụng cũng lớn, Đàm Chương Nguyệt cũng rất lo lắng cho .

      Ngay cả Diệp Khê cũng hiểu chuyện an ủi : “Thê chủ yên tâm , Khê Nhi ngoan ngoãn ăn cơm, chăm sóc cho mình tốt.”

      Tiêu Dực ôm vào trong ngực, áy náy : “Khê Nhi xin lỗi, vốn nên là phải ở bên cạnh ngươi.”

      Diệp Khê ngẩng đầu cười: “ có chuyện gì mà, ta biết thê chủ bề bộn nhiều việc.” Sờ sờ bụng: “Cục cưng cũng biết.”

      “Nếu phải nhiều việc ta trở lại, nhưng rảnh, qua nửa tháng ta cũng trở về. Khê Nhi ở nhà thể lại làm việc nặng, ta thông báo cho nha sai bên ngoài, có chuyện gì ngươi nhờ bọn họ giúp đỡ thay ta. Ban ngày có việc gì có thể tìm An ca ca ngươi chơi, có cái gì hiểu liền đến hỏi An đại thúc, thoải mái kêu nha sai mời đại phu cho ngươi, để cho các nàng đưa tin cho ta......”

      “Ta biết thê chủ, ngài đều mấy lần rồi, ta nhớ kỹ, ngài yên tâm .”

      Tiêu Dực cười cười, lại tha hôn cái lên khóe mắt của : “Ta đây.”

      “Dạ.” Diệp Khê đưa nàng ra cửa, ngoài cửa xe ngựa phụ tử An gia chờ ở đó. An Vụ thấy nàng ra liền đón hỏi: “Tiêu tiểu thư, thê chủ ta nàng... phải chăng tất cả đều tốt?”

      Tiêu Dực gật đầu: “Yên tâm , nàng tốt lắm, qua mấy ngày nữa lại bận như vậy trở lại thăm ngươi.” Dừng chút lại : “À, đúng rồi, nàng kêu ta tiện thể nhắn cho ngươi, ngươi cần lo lắng, chú ý chăm sóc cho thân mình.”

      An Vụ mím môi cười, : “Ngươi cũng giúp ta mang vài lời cho nàng.”

      Chờ bên này xong, Tiêu Dực lên xe ngựa, Diệp Khê lại dặn dò nàng : “Thê chủ phải chăm sóc tốt bản thân, cần quá mệt mỏi, còn có, chớ quên những lời An ca ca nhờ ngài .”

      Tiêu Dực vừa cười, mắt tràn đầy tình cảm mềm mại: “Ta biết, Khê Nhi cũng là phải chăm sóc cho mình tốt, trở về .”

      Diệp Khê bước lui về phía sau cửa đứng cạnh An đại thúc, nhìn xe ngựa Tiêu Dực xa mới bĩu môi, là, mới trở về buổi tối phải , chán ghét những đại nhân này bắt thê chủ nhà xưởng, hại cũng thể ở bên cạnh thê chủ.

      * * *
      Lúc Tiêu Dực trở lại nhà xưởng là giờ cơm tối, xuống xe ngựa liền vội hỏi nữ tử hậu cần bên: “Đàm đương gia ở chỗ nào? Trong khoảng thời gian ta tất cả đều bình thường chứ?”

      Nữ tử theo phía sau vào trong, bên báo : “ có nghe xảy ra chuyện gì, Đàm đương gia ngài trở về liền mời ngài tìm nàng, nàng ở phòng lửa, hoặc là ở phòng tên, hoặc là ở phòng dây cung, nếu ngay tại phòng chung.”

      “Được rồi, ngươi .” Cả nhà xưởng như vậy chỉ có mấy phòng, toàn bộ đều bị nàng hết, cùng chưa có cái gì khác nhau?

      Nàng kia lên tiếng trả lời lui xuống, Tiêu Dực tiến vào khu nhà xưởng, hỏi thủ vệ bên: “Biết Đàm đương gia ở đâu ?”

      “Hồi Tiêu đương gia, vừa rồi Đàm đương gia phái người đến , nàng lúc này ở phòng tên.”

      Tiêu Dực cũng kéo dài thời gian, thẳng về phía phòng tên. Phòng tên lại chia thành hai khu nhà : bên là thợ chế tạo ra mũi tên sắt, gõ vang lên tiếng leng keng; bên kia là công nhân tước mũi tên gỗ, cũng đều vùi đầu vất vả làm. Tiêu Dực tìm được Đàm Chương Nguyệt ở bên mũi tên sắt kia, Đàm Chương Nguyệt vừa thấy đến liền vội hỏi: “Ngươi gặp Tiểu Vụ ? có khỏe ?”

      “Gặp, kêu ta chuyển lời cho ngươi tốt lắm, đứa cũng tốt lắm, ngươi làm việc tốt, cần lo lắng cho .”

      Đàm Chương Nguyệt an tâm cười cười, lại : “Đáng tiếc ngày hôm qua ngươi quá gấp, lúc ta biết đến kịp ngươi mang vài lời cho .”

      Tiêu Dực cười: “Ta biết ngươi muốn gì, ta giúp ngươi chuyển lời, ngươi kêu cần lo lắng, chăm sóc thân mình tốt.”

      ? Vậy là tốt rồi. A, đúng rồi, nghe tiểu muội phu té xỉu, có mời đại phu đến xem ? có chuyện gì chứ?”

      đến Diệp Khê, Tiêu Dực cười đến mềm mại thỏa mãn: “ có việc gì, chính là mang thai.”

      “Mang thai?” Đàm Chương Nguyệt vỗ cái vai nàng: “Hắc, ngươi rốt cuộc được làm mẫu thân, chúc mừng ngươi.” Đàm Chương Nguyệt nhìn chằm chằm nàng, lại : “Sao ngươi lại kích động gì hết vậy?”

      Mắt Tiêu Dực trợn trắng: “Ta kích động, nhưng là, phải ai bắt đầu kích động cũng giống như ngươi vậy, cười đến ngu ngốc như vậy, giống như tên ngốc.”

      “Cắt!” Đàm Chương Nguyệt lại vỗ lên vai nàng cái, vừa cười : “Tóm lại, chúc mừng ngươi.”

      “Cám ơn. Đúng rồi, trong khoảng thời gian ta này tất cả đều bình thường chứ?”

      có vấn đề gì mới, ta các nàng cần làm gấp, chậm rãi làm, bằng làm tốt cũng tương đương như chưa làm. Phiền toái nhất chính là phòng lửa bên kia, luôn nắm giữ tốt. Còn có chính là triều đình bên kia, chỉ sợ thể đúng hạn báo cáo kết quả công tác.”

      có việc gì, chuyện này các nàng hẳn là có thể giải thích, qua hai ngày ngươi chào tiếng với Huyện lệnh đại nhân là được, bà báo lại cho Khâm sai.”

      “Ta... ta ?” Đàm Chương Nguyệt chỉ chỉ mũi của mình, kêu gào : “Vì sao lại là ta ? Ngươi lần được sao?”

      Tiêu Dực buồn cười: “Ngươi là sợ bị đánh hả? Làm quan cũng phải phân biệt phải trái, Huyện lệnh đại nhân thích ngươi nhiều như vậy nha, về sau phải còn tặng gà cho ngươi ư?”

      đến đây Đàm Chương Nguyệt liền buồn bực, nàng phải ở công đường đưa hai con gà cho Huyện lệnh đại nhân sao? Kết quả bị đánh thêm năm cây. Nào biết về sau đại nhân thấy nàng, thế nhưng cười hì hì hỏi nàng: “Đàm Chương Nguyệt, bản quan nhớ ngươi muốn đưa hai con gà cho ta, vậy gà đâu?” Đàm Chương Nguyệt khóc ra nước mắt, ngài phải thanh quan sao? phải nhận hối lộ à? Đương nhiên Đàm Chương Nguyệt dám hỏi Huyện lệnh đại nhân như vậy, chỉ dám thầm oán giận Tiêu Dực oán giận. Kết quả Tiêu Dực với nàng: “Đút lót công đường, bị đánh là xứng đáng. Về phần dưới công đường, mọi người có tình khó khăn mới lui tới với nhau, hai con gà nho cũng phải món ngon hiếm lạ gì, coi là nhận hối lộ.”

      Đàm Chương Nguyệt càng thêm buồn bực, chuyện tiền mất tật mang này vẫn là nàng tự tìm ư? Lúc trước nàng nếu như lung tung, mông có cây nào, cũng cần lại tốn hai con gà?

      Tiêu Dực cười đến vui vẻ: “Được rồi được rồi, oán giận cái gì? Đại nhân phải bôi thuốc lại cho ngươi sao? Ta cũng bị đánh như thế, cũng bôi thuốc cho ta đấy thôi? Cho nên , đại nhân đối xử với ngươi rất tốt.”

      Đàm Chương Nguyệt hừ hừ: “Tốt cái gì? Ngươi lại đau bằng ta!”

      Bất quá Đàm Chương Nguyệt từ trải qua những cơn “vui giận thất thường” của đại nhân béo, hơn nữa Tiêu Dực cố ý chút, đến là biết đạo lý thể lung tung này; hơn nữa trong khoảng thời gian này theo Tiêu Dực tiếp xúc với quan phủ cũng học được rất nhiều. Tuy là sợ lại chạy đến nha môn, chính là mỗi khi thấy đại nhân béo cảm thấy mông còn đau, cho nên quá nguyện ý gặp bà.

      Nhưng nhà xưởng cung tiễn này là hạng mục trọng điểm triều đình đầu tư đó, tiến độ như thế nào, cần bao nhiêu bạc, hiệu quả như thế nào, còn có đủ loại vấn đề, đó là chuyện quan phủ đều phải biết . Khâm sai đại nhân tất nhiên là có thể ở lại chỗ này nhận tin tức của các nàng, cho nên chuyện này tự nhiên là phải báo cho quan lớn nhất nơi này -- Huyện lệnh, lại từ Huyện lệnh trình báo lên. Bởi vậy, các nàng là ba ngày hai bữa đều phải chạy đến nha môn. Tiêu Dực vì rèn luyện nàng, việc lớn đều mang theo nàng để nàng học tập, việc liền để cho nàng mình làm. Đàm Chương Nguyệt có muốn trốn cũng trốn được, nguyện ý phải , muốn cũng phải .

      Tiêu Dực là biết chút tâm lý của Đàm Chương Nguyệt, nhưng đây đều là việc , vì để cho Đàm Chương Nguyệt trưởng thành làm bá chủ thương nhân phương đáng giá nhắc tới. tại lo lắng chuyện là nhanh chóng làm cho những công nhân này quen thuộc bắt đầu làm ra cung tiễn, nhanh chóng xử lý xong các loại việc vặt vãnh, để cho nhà xưởng nhanh chóng tiến vào quỹ đạo, mới có nhiều thời gian ở bên cạnh Diệp Khê.

      Bởi vậy Tiêu đại đương gia sau khi về nhà xưởng lại bắt đầu ép buộc công nhân nâng cao trình độ làm ra cung tiễn, ‘dựa vào mất nửa tháng ngươi còn quá hạn làm ra cho ta chút cũng đúng cách, ngươi còn muốn ta phải làm sao?’

      Về phần Đàm đương gia cần gấp từ từ là được, đó là chuyện trước kia. tại bắt đầu: người đứng đầu làm ra công đoạn đủ tư cách hướng dẫn làm cứ đúng hạn công việc đúng hạn nghỉ ngơi; nơi nào quen thuộc nơi đó nắm giữ tốt, tất cả đều tăng ca làm thêm giờ luyện cho ta; nơi nào quen ngươi liền luyện chỗ đó cho ta, lão nương ta có thời gian lại cho các ngươi chậm rãi nắm giữ chậm rãi quen thuộc, ai bảo ngươi nửa tháng trước học cho tốt? Bằng sao người khác đều biết mà ngươi còn biết? Chính là bởi vì ngươi dụng tâm cẩn thận, bây giờ ngươi mệt mỏi như vậy cũng là xứng đáng! Về phần mệt mỏi tới khi nào mới kết thúc? Vậy phải xem chính ngươi, chỉ cần ngươi thuần thục nắm giữ, là có thể làm việc bình thường nghỉ ngơi bình thường.

      Về phần tiền công, Tiêu Dực đen tiền công của mọi người vốn giống nhau đổi thành tính tiền công theo sản phẩm, làm được nhiều được nhiều tiền, cứ như vậy, các công nhân đều trở nên càng thêm tích cực, ai cũng muốn kiếm nhiều tiền gửi về nhà. Khi tuyển công nhân , tiền công của các nàng có thể gửi về nhà, trong xưởng tìm người mỗi tháng giúp cho các nàng gửi tiền về nhà lần, gửi tiền truyền tin đều có thể, các nàng chỉ cần thanh toán ít phí vận chuyển là được.

      Sau khi Tiêu Dực đề ra nhiều chính sách xuống như vậy, các công nhân quả nhiên đều dụng tâm hơn trước kia; hơn nữa công tác cũng tích cực hơn trước kia. phải giờ công tác cũng có rất nhiều người chạy đến trong phân xưởng làm việc, ngược lại từ từ còn làm cho Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt tới khuyên các nàng cần mệt nhọc quá độ, muốn cam đoan nghỉ ngơi bảo trọng thân mình... vân vân. Như thế, nửa tháng sau, nhà xưởng cuối cùng có chút vào quỹ đạo.

      Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt bàn bạc, để cho nàng về nhà trước ở bên cạnh An Vụ vài ngày lại đến đổi với , hợp với Triệu A Lực và vài người theo hai người nàng đến làm quản cũng để cho các nàng từng nhóm về thăm nhà. Như vậy đợi đến khi Đàm Chương Nguyệt trở lại, cách lần trước Tiêu Dực về nhà là hơn hai mươi ngày.

      Rốt cục, có thể về nhà thăm Tiểu Khê Nhi rồi.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Trọng nam khinh nữ

      Editor: demcodon



      Khó chịu, nôn mửa, muốn ăn, thích ngủ, những triệu chứng mang thai này Diệp Khê đều gặp qua, An Vụ mang thai cũng chính là như thế. Bởi vậy khi người mình xuất triệu chứng giống như vậy, Diệp Khê tuyệt đối giống tâm tình mạnh mẽ như những dựng phu khác. Trong suy nghĩ của , mang thai chính là chuyện vui vẻ nhất, có chút khoẻ kia cũng ảnh hưởng đến tâm tình của .

      Những ngày thê chủ có ở nhà, Diệp Khê vẫn giống như trước đây. Ngoại trừ nấu cơm cho mình ăn, cho gà ăn cho con thỏ ăn, chuyện gì cũng cần làm; rãnh rỗi liền lắc lắc tìm An Vụ và An đại thúc chuyện phiếm, học chút kinh nghiệm của dựng phu, mệt nhọc liền chui vào trong chăn ngủ, tỉnh ngủ liền đứng lên nấu cơm ăn, khó chịu liền vỗ bộ ngực ngừng chút, sau đó nên làm gì làm. Về phần ăn, trước kia cũng kén chọn, bây giờ nhìn đến thứ gì cũng muốn ăn, đó khẳng định là vấn đề của cục cưng.

      Cho nên Diệp Khê luôn vuốt cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình chuyện với cục cưng: “Cục cưng ngoan, thể kiêng ăn, phải ăn nhiều hơn thân mình mới có thể tốt được.” Sau đó nấu nồi canh xương thơm, nấu thêm chút thức ăn chay, lại lấy thêm dưa chua tự mình làm ra ăn, giữa khuya nếu còn lại đói ăn thêm vài trái cây. Diệp Khê cảm thấy mặc kệ cục cưng có muốn ăn hay , đều phải ăn no, thể để cho cục cưng đói.

      Ngoại trừ chăm sóc tốt cho bản thân, thời gian còn lại chính là đếm ngày chờ thê chủ trở về. Thê chủ nửa tháng trở lại, nhưng là tại hơn hai mươi ngày mà nàng vẫn chưa trở về. Diệp Khê mím mím môi: “ chuyện giữ lời!”

      Diệp Khê nhớ kỹ, bên lên mặc áo lông thỏ của , đầu mùa xuân trời còn có chút lạnh, muốn mang con thỏ ra ngoài hái rau dại. An đại thúc phải lại nhiều, đến lúc đó mới dễ sinh.

      Diệp Khê lại cẩn thận kiểm tra thân mình lần, xác định có chỗ nào bị đông lạnh, mới gọi hai con thỏ đến chân mình: “Tiểu Viên, Tiểu Bạch, .” Diệp Khê mang theo cái sọt , hai con thỏ theo phía sau . Diệp Khê nhếch môi cười, tại có thê chủ, có phòng mới, có gà con, còn có con thỏ , trong bụng còn có cục cưng, tốt!

      Chỗ hái rau dại cũng xa, đầu thôn bên kia cỏ đều là mảnh nối tiếp mảnh, thời tiết này đúng là lúc cỏ phát triển xanh tốt. Diệp Khê mang theo con thỏ qua đoạn đường, rất xa thấy phía trước có hai nam nhân cãi nhau. Diệp Khê thích náo nhiệt nên cũng muốn tới nhìn, liền xoay người vòng ra sau nhà khác, nhưng tiềng ồn ào kia lại nghe được rành mạch:

      “Ngươi tiểu tiện nhân này, quyến rũ thê chủ ta!”

      Diệp Khê trừng mắt nhìn, đây phải là tiếng Diệp Lan ca ca của sao?

      “Là do chính ngươi tốt, tự xem lại tính tình của ngươi , hắc phu, nếu ta là nữ nhân ta cũng cần ngươi.”

      Ưm, tiếng này biết. Diệp Khê đứng ở kia góc nhà kia nghe được, bên kia còn ầm ỹ:

      “Ngươi biết xấu hổ, thân mình sạch còn muốn bước vào thôn chúng ta!”

      “A, muốn sạch , ai so được với ngươi? Đúng, ta tiểu quan ra từ thanh lâu, ta từ lúc sinh ra chỉ mới hầu hạ ba nữ nhân. Còn ngươi, bên ngoài là công tử trong trắng thuần khiết, ai biết ngươi lúc trước có bị Tiêu Tú tài phá thân hay , về sau lại còn muốn quyến rũ thê chủ nhà người khác? Đáng tiếc , Tiêu Tú tài người ta nhìn cũng muốn liếc nhìn ngươi cái, đưa lên cửa cũng có người muốn, mất mặt!”

      “Ngươi bậy! Xem ta có xé rách miệng của ngươi hay !”

      “Ai nha, có con hổ đực kìa! Tam tiểu thư, cứu mạng---”

      “Ngươi đứng lại! Đừng chạy!”

      “Tam tiểu thư, cứu mạng----”
      Tiếng ồn ào càng xa, Diệp Khê với hai con thỏ : “Tiểu Bạch, Tiểu Viên, chúng ta cũng thôi.”

      * * *
      Diệp Khê hái được giỏ rau dại , mang theo hai con thỏ trở về liền nhìn thấy chiếc xe ngựa, còn có người vừa khéo từ xe ngựa bước xuống. Diệp Khê kinh ngạc hồi, cho rằng mình nhìn hoa mắt, chờ xoa xoa mắt xong, người nọ mặt lưu manh nở nụ cười: “Tiểu Khê Nhi là biết ta trở về, cho nên đứng ở cửa nghênh đón à?”

      “Thê chủ!” Diệp Khê hoan hô tiếng, lên phía trước nhảy lên dùng hai tay ôm cổ của nàng. Cái sọt tay mắc vào tóc Tiêu Dực, kéo da đầu làm đau hồi. Bất quá Tiêu Dực cố gắng kêu đau, bị Diệp Khê dọa tới mức tim đều đập nhanh mấy nhịp: "Khê nhi ngươi coi chừng chút" mang thai mà còn sôi nổi như vậy, cũng sợ làm ảnh hưởng tới đứa trong bụng.


      "Thê chủ. Khê nhi rất nhớ ngài, cục cưng cũng rất nhớ ngài..." Diệp khê xong liền bắt đầu nghẹn ngào. Tiêu dực ôm nhàng dỗ: "ta cũng rất nhớ Khê nhi, khê nhi đừng khóc."


      Diệp khê cắn cắn môi, nở nụ cười: "Ta mới khóc đâu, An đại thúc khóc hại thân thể, tốt cho cục cưng." Diệp khê tựa đầu vào trong hõm vai của Tiêu dực, giống như tranh công : "thê chủ, khê nhi hết lòng chăm sóc mình, chăm sóc cho cục cưng của chúng ta"


      Tiêu dực an ủi xoa xoa đầu của : "Khê nhi ngoan, Khê nhi như thế này, có thể làm cho ta yên tâm," mặc dù biết rất tốt, nhưng luôn luôn lo lắng, tại tận mắt thấy tốt liền an tâm rất nhiều.Khê nhi vốn nhát gan, mang thai lại ở nhà mình, tại so với tưởng tượng của kiên cường , lạc quan hơn nhiều.


      Tiêu dực cầm lấy cái sọt của , ôm lấy : "Khê nhi, chúng ta về nhà ."


      "Được, về nhà." Diệp khê gọi con thỏ cùng nhau trở về, lại bĩu môi : "Vì thê chủ yên tâm về ta, cho nên mới giữ lời chứ gì?"


      Tiêu dực hôn lên khóe môi của : "Chỗ nào chuyện giữ lời? Ừ, vẫn là ôm Khê nhi mới cảm thấy hạnh phúc."


      "Ta cũng cảm thấy có thê chủ ở bên cạnh rất hạnh phúc." Diệp khê lời này là tâm lòng, tình lòng xong rồi vẫn còn nhớ hỏi nàng:"vậy thê chủ ngài nửa tháng trở về, nhưng hai mươi lăm ngày, phải là chuyện giữ lời sao?"


      Tiêu dực xoa xoa thái dương, Tiểu khê nhi khi nào học được so đo như vậy? bất quá quả là bản thân đúng, đành phải nhận sai: "Là.... là ta đúng, khê nhi tha thứ cho ta ."


      Diệp khê áp sát vào người nàng: "ta lại có giận thê chủ, ta biết thê chủ phải cố ý trở lại, là vì bụng An ca ca lớn, thê chủ mới để cho Đàm tiểu thư về trước thăm An ca ca, An ca ca cũng rất nhớ thương Đàm tiểu thư."


      Tiêu dực nở nụ cười, chặt chẽ ôm : "Khê nhi, ngươi tại sao ta có thể cưới được ngươi vậy."


      "A?" Diệp khê chớp mắt mấy cái, ảm đạm : "thê chủ cưới sai rồi." nghĩ nghĩ vội : "thê chủ ngài muốn cưới ta sao?"


      Tiêu dực bật cười: "Khê nhi, sao ta có thể muốn cưới ngươi chứ, cục cưng của chúng ta đều có, sao lại còn suy nghĩ miên man?"


      Đúng nha, Diệp khê sờ sờ bụng: "Ta muốn sinh nữ nhi cho thê chủ."


      Tiêu dực cười cười muốn cho áp lực: "Sinh nữ nhi hoặc là nhi tử đều tốt, kỳ , ta nghĩ muốn nhi tử giống như Khê nhi vậy."


      Diệp khê có chút kinh ngạc: "Vì sao? phải người người đều thích nữ nhi à?"


      "Ai ? ta chỉ thích nhi tử, đều , nhi tử là áo bông bên người mẫu thân."


      Diệp khê nghiêng đầu suy nghĩ chút: "Ai vậy? ta cũng chưa nghe qua lời này."


      Tiêu dực cười ha ha: "thê chủ của ngươi ."


      Diệp khê nhàng đánh nàng cái vừa bật cười, tốt, thê chủ thích nhi tử, vậy vạn nhất sinh nhi tử cũng bị thê chủ mắng.Nghĩ như vậy, Diệp khê cũng bắt đầu thoải mái, thoải mái xong mới nhớ tới thê chủ vừa trở về còn chưa ăn cơm, lại vội : "thê chủ, ngài nghỉ ngơi trước, Khê nhi nấu cơm."


      Tiêu dực giữ chặt :"Khê nhi vội, ta ăn qua, nhưng lại mang về nhiều đồ ăn vặt cho Khê nhi đây." Vừa vặn mã xa* kiêm người hầu theo Tiêu dực trở về cầm gói đồ lớn tiến vào. Tiêu dực cho nàng đem gói đồ để trong phòng khách, với Diệp khê: "Cũng biết Khê nhi muốn ăn cái gì, cho nên mua nhiều chút, đợi Khê nhi tự mình xem thử."


      (*mã xa: người điều khiển xe ngựa)


      "Vậy còn thê chủ đâu?"


      "Ta muốn tắm rửa trước."


      ***


      Tuy rằng là phu thê, lúc Tiêu dực tắm rửa Diệp khê cũng ngượng ngùng ngồi ngốc ở bên. Vì vậy tự mình vào trong sảnh xem cái gói đồ to kia thê chủ mang về cho đồ ăn vặt gì. Vừa mở ra, liền làm cho Diệp khê mừng rỡ cười toe toét, bánh gạo nếp ngọt, đậu phộng đường, hạch đào, ô mai, đậu phộng cà vỏ, các lọai hoa quả, còn có hai xâu kẹo hồ lô đỏ au. Diệp khê khách khí mà cầm lấy xâu cắn cái, quả nhiên vừa chua lại vừa ngọt, ăn ngon vô cùng.Diệp khê

      hạnh phúc híp mắt.


      Lấy đến cái chén lớn đựng mấy thứ ăn, lại cầm kẹo hồ lô mình thích nhất, Diệp khê ôm con thỏ vào phòng ngủ.So với phòng khách trống rỗng, thích chơi vui vẻ ở trong phòng ngủ của và thê chủ thường sử dụng. Bởi vì trong đó có nhiều hơi thở của thê chủ , làm an tâm cách khó hiểu.


      Tiêu dực tắm rửa xong tiến vào liền nhìn đến Diệp khê dựa lưng vào giường ngồi ở thảm, đùi có tấm vải trải giường , cầm xâu kẹp hồ lô ăn ngon lành.Tiêu dực cũng chỉ có thể lắc đầu: "Khê nhi sao lại ngồi dưới đất? đất lạnh, ngồi giường ."


      " lạnh, ta có lót tấm chăn ở dưới rồi." Diệp khê kéo ra chăn góc, quả nhiên phía dưới có lót tấm chăn.


      "Vậy cũng thể cố chấp, sinh bệnh nghiêm trọng." Tiêu dực ôm Diệp khê lên giường, lót cái đệm sau lưng sau đó lại kéo chăn phủ lên người , bưng chén đựng đồ ăn vặt của đất thả lên tủ đầu giường cho có thể lấy dễ dàng, chính mình cũng trèo lên giường.


      "Thê chủ" Tiêu dực vừa lên giường, Diệp khê liền tự động nhích qua. Tiêu dực ôm vào trong lòng, cằm để ở , giọng : "Khê nhi, ta ở nhà vài ngày,nhà xưởng bên kia cần phải có người, Khê nhi nếu chê phiền nhà xưởng với ta được ?"


      "A? Thê chủ , ta cũng có thể hả?" Diệp khê có chút kích động, như vậy , cần phải tách khỏi thê chủ nữa.


      Tiêu dực đau lòng ôm chặt : "để Khê nhi mình ở nhà ta lo lắng, mặc dù nhà xưởng bên kia có chút gian khổ, nhưng Khê nhi ở bên cạnh ta ta yên tâm chút, còn có An ca ca ngươi bụng cũng lớn, đến hai tháng nữa là phải sinh. Đàm chương nguyệt vẫn cũng chưa có thể ở bên cạnh tốt, cũng nên để cho nàng ở bên cạnh nhiều chút.Bụng Khê nhi còn , lại cũng tiện chút, với ta đến nhà xưởng ta bận bao nhiêu cũng luôn có thể chăm sóc ngươi, cũng để cho Đàm chương nguyệt trở về bên cạnh An ca ca ngươi, đợi đến lúc sinh sản nàng cũng có thể chăm sóc tốt."


      "Được, ta cùng thê chủ." Diệp khê đồng ý xong lại có chút lo lắng: "Vậy gà và thỏ sao?"


      Mang đến nhà Đàm chương nguyệt, chỉ là Khê nhi phải vất vả bôn ba chịu khổ."


      "Khê nhi muốn ở bên cạnh thê chủ, chỉ cần ở bên cạnh thê chủ, có khổ bao nhiêu cũng thấy khổ" Diệp khê xong, nhàng hôn lên mặt nàng cái, lại thấp giọng làm nũng : "thê chủ mang theo con thỏ được ? Lúc ngài bận Khê nhi cũng có ái ở bên chơi."


      Tiêu dực vuốt vuốt tóc của , cuối cùng cũng phản đối"Khê nhi mang theo"


      Diệp khê vui vẻ hôn nàng cái: "Cám ơn thê chủ, thê chủ là thê chủ tốt nhất thế gian này!"


      Tiêu dực xoa bóp mặt : "đều học được lời dỗ ngọt người ta rồi."
      Last edited: 7/11/16
      Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62: Thai máy

      Editor: demcodon



      Đàm Chương Nguyệt có nữ nhi vô cùng cao hứng, ngày hôm sau liền tổ chức tiệc lớn chiêu đãi toàn thôn. Tiêu Dực nhịn được vuốt trán thở dài: “ ngốc.”

      Diệp Khê cười hì hì cười: “An ca ca có phúc, trong nhà có tiền, Đàm tiểu thư lại nạp phu thị, bây giờ còn sinh nữ nhi, tốt.”

      Tiêu Dực cũng sờ sờ đầu của : “Ta cũng rất có phúc, từ khi cưới Khê Nhi tiểu phúc tinh* này, trong nhà cũng từ từ trở nên có tiền, bây giờ còn có cục cưng, tốt.”

      (*Tiểu phúc tinh: chỉ người đem lại may mắn cho mình.)

      Diệp Khê nhích sát vào trong lòng Tiêu Dực: “Là ta gả cho thê chủ mới có phúc này chứ.” Lại ngẩng đầu : “Là chúng ta đều có phúc.”

      Tiêu Dực cười: “Đúng, là chúng ta đều có phúc.”

      Diệp Khê lôi kéo Tiêu Dực vào trong phòng: “Thê chủ, chúng ta xem tiểu bảo bảo.”

      Tiêu Dực đồng ý, theo lôi kéo vào. Tiểu bảo bảo nằm ở trong nôi, An đại thúc ở bên nhàng đẩy nôi, Diệp Khê vui vẻ : “Thê chủ, ngài xem, nó xinh đẹp.”

      Tiêu Dực gật đầu: “Rất giống Đàm Chương Nguyệt.”

      vậy chăng? vậy chăng? Rất giống ta hả?” Tiếng của Đàm Chương Nguyệt ngốc vang lên, người cũng nhanh chóng xuất bên cạnh Tiêu Dực.

      Tiêu Dực cười gật đầu: “Nữ nhi của ngươi, đương nhiên giống ngươi.”

      “Ha ha, ha ha.” Đàm Chương Nguyệt vui vẻ mà ôm lấy vai Tiêu Dực, nhìn Diệp Khê lại : “Tiêu Dực, nếu muội phu sinh nữ nhi, để cho bọn nó làm đôi tỷ muội tốt giống như chúng ta vậy. Nếu muội phu sinh nhi tử, chúng ta liền kết thân được ?”

      “Ngươi muốn học người chỉ phúc vi hôn?”

      “Thân càng thêm thân tốt, phải sao? Ngươi có đồng ý hay ?”

      Tiêu Dực nghĩ nghĩ, hỏi nàng: “Ngươi nguyện ý cưới nam nhân khác ngoài tỷ phu ?”

      “Đương nhiên muốn.” Đàm Chương Nguyệt lắc đầu: “Ta chỉ cưới mình Tiểu Vụ.”

      “Vì sao?” demcodon-ddlqd

      “Bởi vì ta chỉ thích Tiểu Vụ.”

      Tiêu Dực nghe thế này mới nở nụ cười: “Vậy cần tìm dây buộc mình, nếu bọn nó lưỡng tình tương duyệt ta tự nhiên nguyện ý kết thông gia với ngươi. Nếu bọn nó vô tình, để cho bọn nó làm tỷ đệ phải cũng rất tốt ư?”

      Đàm Chương Nguyệt sửng sốt, cũng cười: “Nghe ngươi, để cho bọn nó tìm người mình thích cưới, tìm người mình thích gả.”

      * * *
      Tiêu Dực mang theo Diệp Khê ở nhà vài ngày lại trở về nhà xưởng. Nhà xưởng mặc dù tất cả đều tốt, nhưng quan trọng vẫn cần đương gia ngồi ở đó quản lý, người thân tín gì cũng còn chưa có bồi dưỡng, nên rời lâu.

      Mặc dù là tới quản lý, nhưng Tiêu Dực cũng làm nhiều chuyện, mỗi ngày đều dạo vòng ở các nhà xưởng, tất cả bộ phận đều an bài người phía dưới làm. Mỗi ngày đều quan sát vòng ở nhà xưởng mới trở về, gặp Diệp Khê lại làm quần áo cho cục cưng, cúi đầu mặt nghiêm túc, bộ dáng của hiền phu.

      Tiêu Dực liền nhịn được cười rộ lên: “Khê Nhi, chàng lại làm quần áo hả?”

      Diệp Khê ngẩng đầu mỉm cười: “Thê chủ, ngài làm việc xong rồi à?”

      Tiêu Dực sờ sờ đầu của : “Làm xong rồi, về mang Khê Nhi ra ngoài tản bộ.”

      “Tốt quá, chúng ta qua sườn núi bên kia, ta muốn hái chút hoa dại về. Ngày hôm qua hái đều héo rồi.” Diệp Khê vui vẻ mà thu dọn kim chỉ vải dệt dự tính tản bộ, thích nhất chính là tản bộ, có thể ra ngoài dạo chơi vui đùa, mang con thỏ hái rau dại, còn có thể hái hoa dại về cắm vào trong chai đặt ở đầu giường.

      “Để ta dọn cho, Khê Nhi ngồi yên là được.” Tiêu Dực thấy bộ dáng có chút gấp rút cũng cười giúp thu dọn. Mỗi ngày ở trong đây buồn, Tiểu Khê Nhi cũng rất đáng thương, thích ra ngoài nhiều chút, cũng vui vẻ cùng .

      Diệp Khê buông tay để cho nàng thu dọn, tự mình vuốt bụng cười : “Thê chủ luôn để cho ta ngồi chỗ, An đại thúc đều phải hoạt động nhiều mới...... ai nha!” Diệp Khê kêu tiếng, hai tay vỗ về bụng liền ngây người.

      Bộ dáng của Diệp Khê làm cho Tiêu Dực sợ tới mức tay run lên vứt kim châm vải dệt đều ở đất. Tiêu Dực cũng thèm nhặt, nhảy đến bên cạnh Diệp Khê vội vàng hỏi: “Khê Nhi, Khê Nhi, chàng làm sao vậy? Chỗ nào thoải mái?”

      “Thê… thê chủ…. cục cưng…. cục cưng......”

      “Chàng làm sao vậy Khê Nhi? Chàng đừng làm ta sợ, ta tìm đại phu......” Mặt mũi Tiêu Dực trắng bệch, trong nhà xưởng có đại phu, có mời đại phu đến nhà xưởng, đáng chết......

      “Thê chủ.” Diệp Khê giữ chặt Tiêu Dực giống như ruồi bọ mất đầu, kích động : “Ta sao, ta là muốn , cục cưng vừa mới cử động.”

      “Cái gì?”

      “Cục cưng cử động… con…. con cử động.” Lần đầu tiên thai máy đó, Diệp Khê sao kích động cho được, vừa dứt lời trong bụng lại giật mình. Diệp Khê vội vàng kéo tay của Tiêu Dực qua áp sát lên bụng của mình: “Thê chủ, ngài sờ, cục cưng của chúng ta cử động.”

      Tiêu Dực nhàng đặt tay lên bụng của Diệp Khê, lòng tràn đầy chờ mong, đợi hồi cũng thấy động tĩnh gì. Diệp Khê cũng cúi đầu nhìn bụng của mình, sao lại cử động nữa thế?

      “Thê chủ, cục cưng vừa rồi cử động.”

      Tiêu Dực nhàng gõ gõ lên bụng của Diệp Khê: “Nè tiểu tử kia, biết mẫu thân con chờ, cho nên con liền rãnh rỗi bất động, cũng để cho mẫu thân con cảm nhận chút à.”

      Diệp Khê nhè vỗ về bụng của mình: “Cục cưng, con cử động chút, cho mẫu thân con cảm nhận chút, cục cưng, con động chút thôi.” Đáng tiếc tiểu tử trong bụng kia giống như ngủ, chút động tĩnh cũng có.

      Tiêu Dực nhụt chí buông tay, vẻ mặt mất mát. Diệp Khê thấy thế chỉ cảm thấy buồn cười: “An ca ca và An đại thúc từ từ con cử động nhiều hơn, thê chủ đừng nóng vội, lần sau con cử động cho thê chủ sờ nữa.”

      Tiêu Dực gật đầu, dìu người Diệp Khê dậy: “ tản bộ ha?”

      “Được, tản bộ.”

      * * *
      Nhoáng qua trong nháy mắt nữ nhi của Đàm Chương Nguyệt sinh ra được hai tháng. Bụng sáu tháng của Diệp Khê cũng tròn tròn phình ra.

      Kỹ thuật của các công nhân nhà xưởng càng ngày càng thuần thục, làm ra cung tiễn càng ngày càng hoàn chỉnh, có mấy người quân doanh tự mình đến đây vận chuyển cung tiễn , tướng quân tướng lãnh đều là thứ tốt.

      Có lẽ là bởi vì chiếm được khẳng định của các tướng quân, cho nên Hoàng thượng mừng rỡ muốn ban thưởng to, hạ thánh chỉ để cho hai vị chủ lên kinh diện thánh nhận thưởng. Việc này gây chấn động lớn cả nước, thử nghĩ xem, từ khi dựng nước đến nay, có mấy cái kinh thương có thể được ban thưởng? demcodon-ddlqd Càng miễn bàn đến là cố ý mời vào kinh diện thánh chờ nhận thưởng! Danh tiếng của Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt càng lên cao, trong lúc nhất thời người đến nhờ giúp đỡ nhiều thể đếm, người tới làm mối cũng lại bắt đầu hoạt động. Tiêu Dực tránh ở trong nhà xưởng có người tìm được. Đàm Chương Nguyệt nhưng lại bị quấy rầy vài ngày, mới phát ra nổi tiếng cũng rất phiền, đành phải lấy cớ muốn lên kinh đuổi toàn bộ mọi người , tìm con đường có người cản trở mà về nhà xưởng.

      “Tiêu Dực, ngươi xem việc này tính thế nào?”

      “Cái gì mà tính làm sao? Đương nhiên là lên kinh chứ còn tính gì nữa? Ngươi phải là cố ý tới hỏi ta vấn đề này chứ?”

      “Đúng vậy.”

      Tiêu Dực gõ đầu nàng cái: “Ngươi choáng váng à? Cơ hội cực tốt như vậy, ngươi có thể quen biết được bao nhiêu người phải sao? Quen biết nhiều người, về sau làm việc thuận tiện hơn nhiều, đạo lý này ngươi phải sớm biết chứ? Còn hỏi ta làm sao bây giờ à!”

      Đàm Chương Nguyệt bị gõ cũng trả đũa, chỉ : “Ta là , chúng ta đều , vậy nơi này làm sao bây giờ?”

      “Ai chúng ta đều phải ? Ngươi là được.”

      “Cái gì?” Đàm Chương Nguyệt hét lớn: “Ngươi cần xem như chuyện liên quan đến mình như vậy được ? Thánh chỉ người chủ , người chủ lại chỉ có mình ta!”

      Tiêu Dực đập lên vai nàng: “Ngươi cũng , chúng ta đều vậy nơi này làm sao bây giờ? Cho nên, nơi này lưu lại người trông coi, người kia chính là ta. Cho nên, là ngươi.”

      “Cho dù muốn lưu lại người, vì sao người kia chính là ngươi?”

      Tiêu Dực dùng sức vỗ lên vai nàng, tức giận : “Vậy ngươi muốn như thế nào? Khê Nhi nhà ta đều hơn sáu tháng, ta rồi ai chiếu cố ? Ta mang theo đến nhà xưởng, chẳng lẽ còn muốn mang theo kinh thành?”

      Đàm Chương Nguyệt nghẹn chút, Tiêu Dực lại mắng tiếp: “Nữ nhi của ngươi hai tháng, ngươi ở nhà rãnh rỗi cũng bốn tháng, còn rãnh rỗi đủ có phải hay ? Cho ngươi kinh thành hưởng thụ vinh hoa ngươi còn ở đây nhăn nhó, ngươi ít dong dài cho ta.”

      “Ta nào có rãnh rỗi? Ta huấn luyện.” Đàm Chương Nguyệt phản bác, phản bác xong rồi mặt có chút hồng, ‘hở, giống như, kỳ chuyện huấn luyện cũng nhiều, phần lớn thời gian nàng quả là rãnh ở nhà.

      Tiêu Dực thấy nàng thế này lại vỗ cái đầu nàng: “Nghĩ cái gì? Sớm với ngươi, phải khống chế được biểu cảm mặt, cần chuyện gì cũng hiển ở mặt. Ngươi vừa rồi phản bác câu của ta kia vừa nghe liền lo lắng thôi, lại nhìn biểu cảm kia của ngươi liền càng thêm sáng tỏ. phải từng với ngươi hả? chuyện nhất định phải suy nghĩ mười phần, phải vừa ra có thể làm cho người ta tin nghi ngờ.”

      Đàm Chương Nguyệt ưỡn ngực: “Ta và người khác chuyện đều có suy nghĩ.” Lại rụt cổ: “Chỉ có cùng người trong nhà chuyện mới như vậy.”

      Tiêu Dực ngẫm lại, vừa cười : “Suy nghĩ cái rắm, nhìn qua như kẻ ngốc. Bất quá ngươi cứ ngốc như vậy cũng tốt, ngươi thích hợp với bộ mặt kia.” Đàm Chương Nguyệt ở bên ngoài phần là bộ dáng hiền hậu thành , để cho người khác cho rằng nàng suy nghĩ đơn giản dễ dàng đối phó. Kỳ người này bề ngoài hiền hậu ra rất tinh khôn, rất ít người có thể chiếm được tiện nghi của nàng, nghĩ qua là còn có thể bị nàng tính kế nho phen.

      Bất quá Đàm Chương Nguyệt cũng thừa nhận mình rất ngốc, lúc này liền la lên: “Ai choáng váng? Ta mới ngốc đâu!”

      “Được được được, ngươi ngốc, thu dọn chút lên kinh .”

      “Vạn nhất Hoàng thượng hỏi ngươi đâu sao?”

      bận trong nhà xưởng được.”

      “Vạn nhất Hoàng thượng trách tội xuống sao?”

      “Tự ngươi giải quyết.” Tiêu Dực vẫy vẫy tay, trở về sân thăm Diệp Khê. Đàm Chương Nguyệt gãi gãi đầu, sao nàng lại có loại cảm giác Tiêu Dực càng ngày càng gian trá nhỉ?
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63: Phượng Nhược Liễu

      Editor: demcodon



      Đàm Chương Nguyệt người kinh thành, Tiêu Dực vẫn như cũ mỗi ngày tuần tra hồi nhà xưởng, sau đó toàn tâm toàn ý chăm sóc Diệp Khê. Bởi vì đường sá xa xôi cho nên Đàm Chương Nguyệt sau kinh thành chỉ gửi phong thư về cho Tiêu Dực, trong thư tất cả đều tốt, Tiêu Dực biết thế cũng yên tâm. Về phần Hoàng thượng ban thưởng cho cái gì, thời gian này có xảy ra chuyện gì hay Tiêu Dực đều biết. Mãi cho đến hai tháng sau Đàm Chương Nguyệt từ kinh thành trở về.

      cần , ban thưởng cho tất nhiên là hoàng kim bạc trắng đều có, cũng thiếu ít đồ chơi kỳ lạ trong cung, làm cho An đại thúc, An Vụ và Diệp Khê đều xem chớp mắt. Tiêu Dực cười ha ha khuyến khích Diệp Khê: “ tốt là chúng ta trở lại, Khê Nhi chạy nhanh chọn vài thứ mình thích , đợi lát nữa bị An ca ca chàng giành chọn trước lấy còn nữa.”

      An Vụ trừng mắt liếc cái: “Ta còn muốn cướp đồ với Diệp ca nhi sao?”

      Mấy người đều cười, Đàm Chương Nguyệt ho hai tiếng, : “Tiêu Dực, chuyện đó, ta có chuyện này muốn với ngươi.”

      , chuyện gì?”

      Đàm Chương Nguyệt thả người ôm lấy Tiêu Dực: “Ô…. Tiêu Dực, ta xin lỗi ngươi.”

      Tiêu Dực bị hoảng sợ, thấy nàng ôm chặt mình như thế chỉ cảm thấy buồn cười, kéo mở tay nàng : “Ngươi , ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta?”

      “Ta gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng chúng ta làm ra cung tiễn này lợi nước lợi dân. Vì thế chỉ hôn gả cho người Hoàng tử cho ta, ta , ta cưới phu. Sau đó Hoàng thượng liền cho ta chức quan, để cho ta đảm nhiệm chức Ngự sử đại phu*; còn ban thưởng phủ đệ để cho ta ngoại trừ giám thị chế tạo cung tiễn còn muốn lưu động các nơi quân doanh dạy bắn cung.”

      (*Ngự sử đại phu: chuyên can gián, kiểm soát các quan.)

      Tiêu Dực mỉm cười gật đầu: “ là tốt nha Đàm Chương Nguyệt, dám lăn lộn làm quan. Ngươi là vị quan đầu tiên của thôn Thanh Dương chúng ta đó, tốt tốt, về sau cần phải che chở cho ta đó.”

      An đại thúc và An Vụ cũng mở to mắt: “Ngươi làm quan?”

      “Đúng vậy, ta làm quan.” Đàm Chương Nguyệt gật gật đầu, vừa khóc : “ xin lỗi nha Tiêu Dực, vốn là chức quan này hẳn là ngươi làm. Nhưng Hoàng thượng muốn ta phải chọn giữa Hoàng tử và chức quan, ta chỉ có thể chọn làm quan.”

      Tiêu Dực cười lớn chụp vai nàng: “ cái gì chứ, chúng ta phải là tỷ muội ư? Hơn nữa, ta lại muốn làm quan, cho nên ngươi cần cảm thấy có lỗi với ta.”

      Đàm Chương Nguyệt hoài nghi nhìn nàng: “Ngươi… ngươi ? Ngươi muốn làm quan? Nhưng ngươi trước kia rất muốn làm quan mà.”

      “Ngươi cũng đó là trước kia, tại ta muốn làm quan.” Thấy nàng vẫn nghi ngờ mà nhìn mình, Tiêu Dực lại trịnh trọng : “Ngươi cũng biết những chuyện trước kia ta cũng nhớ, nhưng ta muốn làm quan, ta chỉ muốn cùng Khê Nhi ở thôn Thanh Dương trải qua những ngày tháng bình bình đạm đạm. Cho nên, ngươi cần cảm thấy có lỗi với ta, hơn nữa, ngươi làm quan, ta vui mừng.” Tiêu Dực giúp nàng sửa cổ áo phía sau, cười : “Về sau chính là quan, cũng thể ăn cư xử suy nghĩ nữa.”

      Đàm Chương Nguyệt cũng đếm xỉa Tiêu Dực lại mắng nàng ngốc, chỉ thấy cảm động ôm lấy nàng : “Tiêu Dực, ngươi tốt với ta, như vậy cũng trách ta, ngươi có biết hay trong lòng ta cảm thấy áy náy tự trách, phần vinh quang này ràng nên là của ngươi.”

      Tiêu Dực vỗ vỗ vai nàng: “Được rồi được rồi, ta muốn làm quan, phần vinh quang này là ngươi tự mình cố gắng kiếm được; hơn nữa lén lút cho ngươi biết, ta cũng hiếm lạ danh dự gì đó. Cho nên ngươi cũng đừng mãi nghĩ đến việc này, cũng đừng mãi ôm ta, ta là sở hữu đặc biệt của Khê Nhi, chỉ có thể để cho Khê Nhi nhà ta ôm.”

      Diệp Khê cười cười, khuôn mặt nhắn có chút hồng. Tiêu Dực lại còn hôn cái to mặt làm cho mặt càng hồng thêm, chọc An đại thúc và An Vụ che miệng cười. Đàm Chương Nguyệt sửng sốt hồi rồi cười ha ha vài tiếng, lại biểu cảm chịu nổi: “Tiêu Dực, loại chuyện này ngươi có thể về nhà lại làm hay ?”

      Tiêu Dực mặt đắc ý: “Ta hôn phu lang của ta cũng phải dám gặp người, sao vẫn phải về nhà?” Diệp Khê xấu hổ đến giấu mặt trong vào trong lòng , lại chọc ba người kia cười ha ha hồi.

      Cười xong, Đàm Chương Nguyệt lại thấm thấm cổ họng: “Tiêu Dực, chuyện đó, ta còn có chuyện muốn với ngươi.”

      Tiêu Dực cảm thấy Đàm Chương Nguyệt dây dưa kéo dài có chút buồn cười, nhưng cũng kiên nhẫn : “ , lại là chuyện có lỗi với ta hả?”

      “Lần này phải, là chuyện tốt, bất quá, ta cũng biết đối với ngươi có tính là chuyện tốt hay , cho nên ta dám giúp ngươi quyết định.”

      Tiêu Dực vô tình ôm lấy Diệp Khê ngồi vào bên, thuận miệng : “Chuyện gì tốt? ra nghe chút.”

      “Hoàng thượng hạ chỉ, đem Tam hoàng tử tứ hôn cho ngươi.”

      !!! Sấm sét giữa trời quang, Tiêu Dực hơn hồi mới hồi phục lại tinh thần, xác định : “Ngươi… vừa mới cái gì?”

      “Hoàng thượng hạ chỉ đem Tam hoàng tử tứ hôn cho ngươi.”

      Tiêu Dực cọ đứng lên bổ nhào qua túm vạt áo của Đàm Chương Nguyệt: “Ngươi đùa phải ?”

      Đàm Chương Nguyệt có chút bị bộ dáng của Tiêu Dực dọa sợ, vội la lên: “Sao ta có thể lấy loại chuyện này ra đùa chứ? Ngươi… ngươi đây là cao hứng hay là mất hứng?”

      “Ngươi nhìn ta giống như bộ dáng cao hứng hả?” Tiêu Dực rống to: “Ngươi có từ chối hay ?”

      Đàm Chương Nguyệt bị rống liên tục lui về sau: “Ta…. ta nào dám từ chối? Đó chính là hoàng thượng hạ chỉ, bất quá, ta cũng có chính là đồng ý giúp ngươi. Ta có tiếp thánh chỉ, ta để cho tự ngươi đến kinh thành tiếp thánh chỉ." Đàm chương nguyệt rút vạt áo của mình từ trong tay Tiêu dực túm lấy: "Ngươi.... ngươi đừng như vậy, ngươi dọa đến tiểu muội phu."


      Khê nhi? Tiêu dực quay đầu lại, chỉ thấy Diệp khê hai mắt rưng rưng nhìn , Tiêu dực lại thể làm gì khác đành phải qua ôm vào trong ngực kêu khẽ: "Khê nhi, khê nhi"


      "Thê chủ, ngài muốn kết hôn với hoàng tử có phải hay ?"


      "ta cưới."


      Diệp khê mặc dù đơn thuần, nhưng biết được hoàng thượng hạ chỉ cũng phải là thê chủ cưới là có thể cưới. Lúc này nước mắt tạch tạch rơi xuống,nhưng cũng dám như lúc trước cầu nàng cần cưới, chính là chui đầu vào trong lòng nàng ô ô khóc, khóc làm cho Tiêu dực đau lòng.


      "Khê nhi, ta cưới, khê nhi đừng khóc, ta cưới."


      Đàm chương nguyệt thở dài: " phải ngươi cưới cưới."


      Tiêu dực trừng qua: "Ngươi cũng phải cưới sao?"


      "Ta đó là còn chưa có hạ chỉ, nhưng ngươi chỉ đều hạ.....ngươi đừng trừng ta, ta có cầu tình với Hoàng thượng. Ta nếu chờ ta trở về đổi cho Tiêu dực tự mình đến để cho hoàng tử nhìn xem. Nếu hoàng tử coi trọng nàng lại tứ hôn cũng muộn, cho nên hoàng thượng đồng ý," Đàm chương nguyệt xong hơi, nhìn sắc mặt của Tiêu dực

      dịu chút mình mới sâu kín thở hổn hển hơi.


      Tiêu dực : " như vậy, việc này còn có thể thay đổi?"


      Đàm chương nguyệt gật đầu, dám nơi nàng cảm thấy khả năng thay đổi lớn. Dù sao Tiêu dực xinh đẹp hơn nàng, Hoàng tử có đạo lý gì chướng mắt nàng ta.


      Tiêu dực cũng yên tâm rất nhiều, có thể thay đổi là tốt rồi, nhất định cưới hoàng tử. Tiêu dực cúi đầu hôn lên khóe mắt của Diệp khê: "Khê nhi đừng lo lắng, muốn ta

      ta lên kinh xem thử.Khê nhi yên tâm , ta nhất định có thể giải quyết ,chàng ở nhà cần suy nghĩ nhiều, nhất định phải chăm sóc cho mình tốt, chăm sóc cho cục cưng nữa

      có biết ?"


      Diệp khê gật đầu, Tiêu dực giúp lau nước mắt, dịu dàng : "Nín khóc, khóc hại thân, cũng tốt cho cục cưng."


      Diệp khê nâng tay áo lên lung tung lau vài cái ở mặt, hít hít mũi : "ta khóc , ta và cục cưng cùng chờ thê chủ trở về."


      "Ừ, ta còn muốn trở về xem cục cưng của chúng ta sinh ra nữa. Khê nhi là người lớn phải chăm sóc tốt cho cục cưng trong bụng, phải nghĩ thông suốt phóng khoáng, ăn nhiều cơm, thể làm cho cục cưng đói, ta rất nhanh rồi trở về."


      Diệp khê gật đầu, dùng sức ép nước mắt trở về, sau đó lộ ra nụ cười xấu xí: "Ta chăm sóc cho cục cưng tốt, thê chủ yên tâm , ta và cục cưng chờ thê chủ trở về."


      Tiêu dực xoa xoa đầu của , ấn hôn lên trán cái.


      ***


      Đối với chuyện lên kinh.Tiêu dực lại ra vội, lại ở bên cạnh Diệp khê ba bốn ngày chờ tâm tình của tốt lên chút mới từ từ thu xếp gói đồ ngồi xe ngựa kinh thành.

      Diệp khê cũng luôn luôn kiên cường cười, nhìn xe ngựa của nàng biến mất nhìn thấy chỗ rẽ mới xoay người trở về.


      Đóng cửa lại rồi vào trong phòng, ngồi lên thảm. hai con thỏ im lặng ngồi xổm bên cạnh .Diệp khê mím mím môi, lại ép nước mắt trong hốc trở về, vuốt bụng : "Cục cưng mẫu thân của con là người lợi hại nhất,cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng làm khó được nàng, cho nên nàng có thể giải quyết chuyện này."


      "Cục cưng con phải ngoan ngoãn, chúng ta cùng chờ mẫu thân của con trở về nha."


      "Cục cưng, mẫu thân con muốn trở về nhìn con sinh ra." Diệp khê dừng chút, thở dài hơi: "Ta hy vọng con sinh ra ngoài, như vậy ta có thể cùng mẫu thân con lên kinh thành.Thê chủ , ta rất nhớ ngài, thê chủ , ta tự chăm sóc cục cưng tốt."


      muốn chăm sóc tốt cho mình, chăm sóc cho cục cưng,mới làm chuyện này lộn xộn lên, thê chủ giải quyết. Diệp khê dựa lưng vào giường ngồi ở thảm, tay tùy ý cầm quyển sách đến lật, lật qua lật lại cũng đủ tĩnh tâm mà xem. Diệp khê để sách sang bên, con thỏ ủi ủi đùi , đưa tay sờ sờ con thỏ :"Tiểu viên , tiểu bạch, các người tự mình chơi ."sau đó ngồi chỗ ngẩn người.


      Cũng biết ngồi bao lâu, ngoài cửa dường như vang lên tiếng đập cửa. Lúc Diệp khê đứng lên chân mềm chút, ngồi lâu bất động cho nên chân tê rần. Diệp khê xoa xoa chân, chờ chân còn tê rần nữa mới chậm rãi ra ngoài mở cửa , là An đại thúc ở bên ngoài.


      "Diệp ca nhi, con có khỏe ?" An đại thúc nhìn mắt của , có chút hồng, nhưng giống như bộ dáng khóc.


      "Con sao." Tay Diệp khê đặt ở bụng của mình, giọng lớn nhưng lại rất kiên định: "con chăm sóc cho cục cưng tốt."


      An đại thúc tiến lên kéo cổ tay ." thôi, qua nhà đại thúc ăn cơm."


      ***


      Tiêu dực mặc dù lúc ở trong nhà nhìn như chút cũng gấp, nhưng khi ra khỏi thôn Thanh dương lại thúc giục xa phu vội vàng đánh con ngựa , dọc theo đường ngựa dừng vó, vẫn gần hai mươi ngày mới đến kinh thành. Xa phu quen thuộc đưa Tiêu dực đến dịch quán, dịch quán đại khái cũng biết đến, an bày xong thức ăn chỗ ở tốt cho , thông báo chuyện đến kinh thành.


      Tiêu dực cũng biết việc này gấp cũng được, đành phải nghe theo an bài ở dịch quán. Qua ba bốn ngày vẫn có ai gọi đếnm người đến là ít thương nhân kinh thành biết từ đâu nghe được chuyện đến kinh thành. Mỗi ngày đều có mười mấy hai mươi cái thiếp gặp mặt.Tiêu dực nhặt vài cái quan trọng xem. Mặc dù tại có làm ăn lui tới, nhưng là khó bảo toàn khi nào cần thiết liên kết quan hệ, lại , nàng cũng có thể từ chối mãi. Nếu Đàm chương nguyệt về sau thể làm việc với mọi người được tốt.


      Như vậy rốt cuộc chờ đến buổi tối ngày thứ năm, trong dịch quán đón tiếp người khách, phải là trong phòng Tiêu dực đón tiếp người khách.


      Cởi áo choàng che mặt màu đen ra, gương mặt của người nọ được nâng lên làm cho Tiêu dực nhìn đều ngây người.


      Đẹp!


      Ngoài trừ chữ này ra Tiêu dực tìm thấy chứ thứ hai đến dung nhan của , Nam nhân này, cái gì hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn cũng đủ để hình dung, vẫn chỉ là chỉ có thể dùng chữ thông dụng nhất này: "đẹp!"


      Bên cạnh nam nhân chỉ mang theo hộ vệ, nam nhân ngồi ở trước mặt , hộ vệ đứng ở phía sau . Nam nhân khẽ mở môi :"Ngươi chính là Tiêu dực?"


      Nghe giọng giống như suối trong ngọt ngào hồi Tiêu dực mới giật mình trả lời: "Ta chính là Tiêu dực, có lỗi."


      " có lỗi cái gì?"


      Tiêu dực cười cười, hào phóng : " có lỗi nhìn ngươi đến ngây người.Xin hỏi công tử là ai?"


      Nam tử dự đoán được nàng trắng ra như vậy, sắc mặt hơi hơi ửng hồng lên, nhưng vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng.


      "Ta là Nhược liễu, Tam hoàng tử - Phượng nhược liễu"
      Last edited: 7/11/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64: Hợp tác

      Editor: demcodon



      Tiêu Dực nhìn nam tử trước mặt thở dài ở trong lòng, sau đó rũ mắt xoay người cung kính : “Thảo dân Tiêu Dực tham kiến Tam hoàng tử.”

      Phượng Nhược Liễu nhìn Tiêu Dực thêm vài lần, nữ nhân này nghe là Hoàng tử lại có lộ ra chút biểu cảm giật mình, hưng phấn hay e ngại. Phượng Nhược Liễu giọng : “Ta là cải trang ra cung, Tiêu tiểu thư cần đa lễ, xin đứng lên ngồi . Đây là ở bên ngoài cũng đừng gọi ta là Tam hoàng tử, miễn cho bị người nghe được lại dị nghị dèm pha.”

      Tiêu Dực đồng ý ngồi lại vị trí cũ, vẫn là cúi đầu rũ mắt. Trong lòng thầm nghĩ ngươi nửa đêm ra gặp ta còn sợ chịu dị nghị dèm pha ư? Bất quá là câu xưng hô còn lo lắng cái gì. Nhưng những lời này cũng thể ra, mặt chút kiên nhẫn cũng có thể hiển, chỉ hy vọng Tam hoàng tử này sau khi nhìn thấy mình hiểu được mình phải bàn đồ ăn của , đến chỗ Hoàng thượng gả cho tốt rồi.

      Tiêu Dực suy nghĩ lung tung, chỉ nghe Phượng Nhược Liễu lại : “Tiêu tiểu thư quả nhiên tuấn tú lịch .”

      “Phượng công tử quá khen.” thể gọi tên, lại thể kêu Hoàng tử, chỉ có thể gọi tiếng công tử.

      Phượng Nhược Liễu hiển nhiên cũng có ý kiến với cách xưng hô này, mỉm cười liền thèm chuyện. Tiêu Dực cũng , hai người yên lặng mà ngồi.

      Người Hoàng thất hơi thở trầm, Tiêu Dực cũng động, mắt nhìn mũi - mũi nhìn tâm lẳng lặng ngồi ở bên cạnh , nhìn cũng mở miệng. Cũng biết qua bao lâu, Phượng Nhược Liễu thổi phù tiếng cười ra, : “Sao Tiêu tiểu thư lại lời nào?”

      Tiêu Dực nhanh nhẹn cung kính : “Ở trước mặt Phượng công tử, Tiêu Dực dám mở miệng lung tung.”

      “Chẳng lẽ ngươi muốn biết ta vì sao tới tìm ngươi hả?”

      Đương nhiên là tới xem có hợp mắt hay , Tiêu Dực cười khổ: “Công tử là vì chuyện chỉ hôn đến phải ?”

      Phượng Nhược Liễu gật đầu: “Ta chính là muốn hỏi chút, Tiêu tiểu thư đối với chuyện cưới ta này có ý kiến gì ?”

      Tiêu Dực ngẩng đầu: “Ta cũng muốn hỏi chút, công tử là người cao cao tại thượng chẳng lẽ lại cam tâm tình nguyện gả cho loại bình dân này như ta?”

      “Nghe giọng điệu của tiểu thư tựa hồ cũng nguyện ý cưới người cao cao tại thượng là ta phải ?”

      “Cũng phải muốn, có thể lấy được Hoàng tử là đời trước tu luyện phúc khí, chính là Tiêu Dực cưới chính phu, thích hợp ủy khuất Hoàng tử.”

      “À, ta ủy khuất.” Phượng Nhược Liễu nhún nhún vai: “Ta thèm để ý ngươi cưới chính phu.”

      Tiêu Dực ngắt ngắt tay, chịu đựng hơi : “Nhưng công tử, ngươi và ta trước đây quen nhau. Ngươi biết là cứ như vậy liền quyết định cuộc sống của mình phải rất qua loa à? Ngươi chưa thấy qua ta, cũng căn bản hiểu biết ta là dạng người gì, ngươi xác định đánh bạc cả đời mình như vậy ư?”

      Phượng Nhược Liễu mắt phượng giận u ám: “Ta nghe qua, ngươi đối xử với phu lang của ngươi rất tốt, đối với phu lang ngươi tốt nhất định là người tốt. Hơn nữa ta tại cũng nhìn thấy ngươi, sao lại còn có thể chưa nhìn thấy qua chứ?”

      Tiêu Dực đóng chặt mắt, cắn chặt răng, đem tức giận nuốt vào trong bụng, vẫn duy trì giọng vững vàng của mình lại : “Phượng công tử chẳng lẽ nguyện ý gả cho người ngươi, cả đời chiếm được sủng ái của thê chủ ư?”

      muốn.” Phượng Nhược Liễu trả lời cũng chần chờ.

      Tiêu Dực chút cũng chần chờ tiếp: “Vậy cần chọn ta.”

      Tiêu Dực vừa mới xong có chút hối hận, đối phương dù sao cũng là Hoàng tử lại thẳng cứng ngắc như vậy rất nể mặt là việc , vạn nhất Hoàng tử mất hứng cái, chỉ sợ chuyện tứ hôn càng thêm khó giải quyết. Tiêu Dực cho rằng Phượng Nhược Liễu nghe xong những lời này có chút nổi giận, chần chờ có nên giải thích xin lỗi phen hay , chỉ thấy Phượng Nhược Liễu ngẩng đầu nhìn về hộ vệ đứng phía sau, hộ vệ kia gật đầu. Phượng Nhược Liễu quay đầu mặt nghiêm túc: “Tiêu tiểu thư phu lang của ngươi hả?”

      Tiêu Dực biết vì sao lại hỏi như vậy, cẩn thận : “Tại sao Phượng công tử lại hỏi ta như vậy?”

      Phượng Nhược Liễu thấy nàng cẩn thận như thế cũng miễn cưỡng nhếch môi cái: “Thục Yến, chính là Bành Thục Yến từng gặp ta qua, nghe Tiêu tiểu thư từ chối lời cầu hôn của . Ta hiểu, Bành gia giàu có hơn cả nước. Thục Yến cho dù là dung mạo khuynh thành, nhưng Tiêu tiểu thư cưới Thục Yến nhất định đại phú đại quý, vì sao đồng ý?”

      Nghe thẳng gọi tên của Bành Thục Yến Tiêu Dực biết Tam hoàng tử Phượng Nhược Liễu này và Bành Thục Yến quan hệ bình thường.Trong lòng có tám phần khẳng định Phượng Nhược Liễu là cố ý đến gặp mình, khỏi thầm kêu khổ. Phượng Nhược Liễu này biết là vì trút giận cho bằng hữu của , hay là xuất phát từ suy nghĩ muốn chinh phục nữ nhân mà người khác chinh phục được, cố ý tìm tới .

      Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Dực cũng thể ra chút vui ở mặt, xã hội phong kiến, hoàng quyền áp người đây mà! Bất quá vấn đề này cũng thể thoái thác. Vì vậy cũng thành thành trả lời : “Đại gia tộc phức tạp, Tiêu Dực chưa thấy qua cảnh đời nên có năng lực đối phó. Ta chỉ muốn cùng phu lang trải qua những ngày bình bình đạm đạm.”

      Phượng Nhược Liễu nhìn nàng sau lúc lâu: “Tiền tài quyền thế, ngươi thích?”

      “Tiền tài quyền thế nhất định phải tốt, ta chỉ nghĩ tới cuộc sống thoải mái thích thú.” Tiêu Dực thành trả lời, giương mắt nhìn thẳng : “Phượng công tử có thể thả cho ta con ngựa hay , để cho ta quay về những ngày bình thản trước kia?”

      Phượng Nhược Liễu đối diện với nàng, giọng điệu vẫn bình thản giống vậy: “Có thể ngươi hẳn là biết, cung tiễn kia của ngươi là chuyện lớn bảo bệ đất nước quốc. Mặc kệ xuất phát từ loại nguyên nhân nào, mẫu thân ta đều ban cho các ngươi người Hoàng tử, Đàm tiểu thư làm quan, ngươi chỉ có thể cưới người.”

      Tiêu Dực cười khổ: “Ngươi là muốn , mặc kệ ta cam đoan tiết lộ ra ngoài cách chế tạo cũng tiễn như thế nào cũng được sao?”

      “Ta nghĩ có bao nhiêu người tin tưởng ngươi nghĩ tới cuộc sống bình thản, ngươi muốn thoát thân cũng rất khó.”

      “Mục đích lúc ban đầu của ta chính là muốn bắt chút gà rừng thỏ hoang cho phu lang ta tẩm bổ thân mình mà thôi.” Tiêu Dực thở dài, nhớ tới lúc mới gặp Diệp Khê: “Phu lang ta từ bị ngược đãi, thân mình tốt, lúc gả cho ta thân thể gầy yếu giống như gió thổi qua bị thổi bay luôn, lòng ta đau quá, mà ta cũng là người nghèo ăn đủ no – mặc đủ ấm, có tiền mua thịt cho bổ thân, ta chỉ có thể nghĩ ra biện pháp bắt mà cần tiền.” Tiêu Dực dừng chút, lắc lắc đầu: “Sao ta lại kể lại chuyện cũ nhỉ.”

      Phượng Nhược Liễu lại ngẩng đầu nhìn hộ vệ kia, khẽ cười : “Tiêu tiểu thư quả là người thương phu lang.”

      Tiêu Dực lại lắc đầu, thương phu lang sao, lần này chỉ có thể làm cho phu lang đau lòng.

      Phượng Nhược Liễu lại : “Xin khuyên ngươi câu, đừng nghĩ ở triều đình từ chối mối hôn này. Ngươi cũng biết được gần vua như gần cọp, mặt mũi của Hoàng thượng, uy nghiêm của Hoàng gia, phải do ngươi từ chối là được.”

      Tiêu Dực lại sửng sốt, nghĩ tới Phượng Nhược Liễu này ngay cả muốn từ chối mối hôn này ở triều đình cũng đoán được.

      Tiêu Dực còn chưa chuyện, Phượng Nhược Liễu lại : “Ngươi đừng tin lời của ta, từ chối Hoàng thượng tứ hôn, ngươi có thể có nghĩ tới người nhà của ngươi ?”

      Tiêu Dực , làm sao có thể nghĩ tới? Nhưng là, vẫn nghĩ tranh thủ làm những điều mình muốn, nghĩ đến Diệp Khê qua nếu như cưới phu thị cần , biết lần này cần phải làm sao mới làm cho đau lòng đây.

      “Nhổ răng cọp rất nguy hiểm, ta khuyên ngươi, cần liên lụy người nhà của ngươi.”

      Tiêu Dực giương mắt: “Ý của Phượng công tử là ta bắt buộc phải cưới ngươi?”

      Phượng Nhược Liễu nhìn thấy vẻ mặt như vậy của nàng, giọng : “Tuy rằng ngươi muốn thoát thân rất khó, nhưng, ta có thể giúp ngươi.”

      “Cái gì?” Tiêu Dực cho rằng mình nghe lầm: “Ngươi có thể giúp ta?”

      “Ta có thể giúp ngươi, nhưng, ngươi cũng phải giúp ta.”

      Tiêu Dực gật đầu: “Ta phải giúp ngươi cái gì? Làm sao để giúp ngươi?”

      Phượng Nhược Liễu nhìn ánh mắt của nàng, nhàng : “Ta cũng biết mẫu thân đem ai chỉ hôn cho ngươi, cho nên, ngươi nếu muốn có biện pháp phải làm cho mẫu thân đem ta chỉ hôn cho ngươi.”

      “Ngươi là muốn gả cho ta? Vì sao?”

      “Bởi vì, ta cũng muốn thoát thân.”

      Tiêu Dực trầm tư hồi: “ muốn hợp tác, ta cũng muốn biết nguyên nhân.” đối với chuyện của người khác có hứng thú, nhưng luôn phải cẩn thận để tránh vốn chuyện tình giải quyết, ngược lại gặp phải càng nhiều phiền toái.

      Phượng Nhược Liễu nhấp mím môi, kéo hộ vệ phía sau qua hộ vệ: “Chúng ta, muốn thoát thân.”

      * * *
      có nhiều thời gian tỉ mỉ, Phượng Nhược Liễu và Tiêu Dực đại khái chuyện hợp tác, hai người liền thừa dịp bóng đêm rời . Đến gần hoàng thành, hộ vệ dựa vào Phượng Nhược Liễu ôm lại. Phượng Nhược Liễu tựa vào trước ngực nàng làm ngừng động tác của nàng, giọng kêu: “Mặc.”

      “Ừ?” Giọng nữ thấp thấp trầm trầm vang lên.

      “Chúng ta lần này có phải có thể hay ?”

      “Ừ.” có lời dư thừa, chính là điệu đơn giản. Phượng Nhược Liễu liền an tâm ít.

      “Tóm lại ra cung còn có cơ hội.”

      “Ừ.”

      “Chính là vẫn chạy thoát nhưng ít nhất trời cao hoàng đế ở xa, ai quản được chúng ta.”

      “Ừ.”

      “Nhưng là phải ủy khuất nàng.”

      Mặc nắm chặt cánh tay ôm chặt người vào trong lòng: “ .”

      “Hy vọng đừng có đường rẽ gì nữa mới tốt.”

      “Ta hỏi thăm qua những chuyện trước đây của nàng ta rồi, xác nhận có thể tin tưởng.”

      “Ừ, thôi.” Hai tay Phượng Nhược Liễu ôm lên cổ Mặc. Mặc nhún thân thể cái, trong nháy mắt bay lên nóc nhà, nhanh chóng rút khỏi gian nhà đó, hai người biến mất trong bóng đêm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :