1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55: Du ngoạn

      Editor: demcodon



      đường cái nhiều sạp đếm hết, bán đồ ăn vặt, bán vật trang sức móc dây, bán khuyên tai vòng cổ cây trâm, bán son bột nước, còn có ảo thuật làm xiếc, náo nhiệt khác thường. Diệp Khê lôi kéo Tiêu Dực chạy trái chạy phải, nhìn bên này xem bên kia, vui vẻ giống như là chim lần đầu tiên ra khỏi lồng.

      “Đùng đùng đùng!” hồi tiếng chiêng trống qua , đường tiếng to : “Các vị quan khách, mời xem, màn biểu diễn kế tiếp đây liên qua đến than lửa, chính là chân trần bước qua than lửa.” Giọng vừa hạ xuống lại là vài tiếng đùng đùng vang lên, bên đám người kia phát ra từng đợt tiếng oa oa sợ hãi.

      Tiêu Dực còn trả tiền kẹo hồ lô, Diệp Khê chờ kịp: “Thê chủ, nhanh chút nhanh chút, bên kia muốn bước qua than lửa!”

      “Được được được.” Tiêu Dực vội vàng thanh toán tiền, mặc lôi kéo chen vào trong đám người. Đám người vây quanh ở giữa, đất bày đường than lửa dài, bên cạnh nữ tử xoắn cao ống quần chân trần, muốn bước qua than lửa. Vừa vặn vượt qua Diệp Khê cũng bất chấp ăn kẹo hồ lô vừa mua trong tay, mở to mắt thấy chân người nọ dừng ở than lửa, sau đó bước, hai bước, ba bước......“Giỏi!” Trong đám người có người vỗ tay, trong nháy mắt tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía. Diệp Khê cũng kích động vỗ tay bé: “Thê chủ, nàng là lợi hại! Nàng sợ nóng ư?”

      Tiêu Dực cười cười, bất quá là lòng bàn chân thoa chút thứ phòng cháy phòng nóng gì đó. Bất quá vì làm cho người xem cao hứng, Tiêu Dực vẫn là vì người xiếc ảo thuật giữ nguyên phần thần bí: “Có thể nàng luyện thần công sợ nóng.”

      Khi chuyện, nàng kia xong đường lửa, tiếng trầm trồ khen ngợi lại nổi lên. Diệp Khê cũng vỗ tay bé sợ hãi than: “ là lợi hại mà!”

      Tiêu Dực giúp cầm lấy kẹo hồ lô bị làm cong vẹo: “Khê Nhi đừng vỗ tay, lại vỗ kẹo hồ lô rớt xuống.”

      “À.” Diệp Khê cắn viên cùng vào miệng, giữa sân bắt đầu màn biểu diễn tiếp theo, nữ tử nhặt lên viên than lửa hồng để vào miệng. Diệp Khê kinh ngạc há to miệng, nàng kia cắn ngậm than lửa hồi, lại hé miệng lấy than lửa ra, than lửa kia lại vẫn còn hồng. Nữ tử lấy đến tấm giấy đặt ở than lửa, trang giấy lập tức đốt cháy lỗ.

      “Oa!” Mọi người lại phát ra tiếng sợ hãi, Diệp Khê nhìn chằm chằm miệng nàng kia hồi lâu, còn chưa có nhìn ra nguyên nhân lại bị màn xiếc ảo thuật kế tiếp hấp dẫn , chỉ thấy nữ tử cầm đao lớn ra. Diệp Khê kích động nắm tay áo của Tiêu Dực trực tiếp lắc: “Thê chủ thê chủ, có phải là muốn nuốt đao lớn hay ?”

      Kích động như vậy à? Tiêu Dực có chút bất đắc dĩ, sủng nịch : “Xem ra là muốn nuốt đao lớn, Khê Nhi phải xem cẩn thận.”

      Quả nhiên nàng kia biểu diễn là nuốt đao lớn, Diệp Khê mở to mắt thấy nàng bỏ cây đao lớn vào trong miệng, sau đó chút lại chút đẩy xuống, đẩy xuống đến cuối cùng ngay cả chuôi đao cũng nuốt mất. Nàng kia ôm quyền về phía người vây xem chỉ đa tạ, Diệp Khê chạy lên tiến đến ngửa đầu nhìn chằm chằm miệng của nàng: “Ngươi phải có miệng sắt.”

      “Hử......?” Người xiếc ảo thuật phản ứng kịp.

      “Ngươi ăn à?”

      Lần này nàng kia nghe hiểu: “Vô cùng xác .”

      “Nhưng là, ngươi ăn đều có nhai.”

      Hử...... Người xiếc ảo thuật đại khái lần đầu tiên đụng tới loại vấn đề này, trong lúc nhất thời lại biết nên trả lời như thế nào, tốt là Tiêu Dực từ sau tới thay nàng giải vây: “Khê Nhi, nên làm ảnh hưởng người ta biểu diễn.”

      “Nhưng là thê chủ, nàng đều có nhai liền ăn .” Diệp Khê già dặn cảm thấy đây là chuyện có khả năng, ăn cái gì phải nên nhai kỹ mới nuốt xuống sao?

      “Khê Nhi, nàng là luyện qua thần công.” Tiêu Dực có lỗi cười cười với nàng kia, lôi kéo Diệp Khê lui đến bên cạnh: “Các nàng này còn phải biểu diễn tiếp, Khê Nhi muốn xem tiếp hay sao?”

      “Muốn.” Diệp Khê chút do dự đầu, ngoan ngoãn đứng ở phía trước thê chủ xem, kế tiếp là phóng phi đao, đùa giỡn hoa thương, phun lửa...... Mọi thứ đều vô cùng phấn khích, Diệp Khê nhìn xem oa cũng muốn rời, chỉ hận mình thể mọc thêm mấy con mắt để xem càng thêm ràng chút, các nàng rốt cuộc là làm như thế nào vậy?

      “Tiêu tiểu thư.”

      Nghe được có người kêu mình, Tiêu Dực quay đầu nhìn thấy mặt người tới treo lên nghề nghiệp liền mỉm cười: “Bành công tử, nghĩ tới gặp ngươi ở nơi này. Bành công tử lại cũng tới xem loại làm xiếc đầu đường này ư?”

      Bành Thục Yến mỉm cười: “ Bành thục yến mỉm cười: " đường náo nhiệt như thế tất nhiên là muốn tới chơi vui vẻ phen, a , đúng rồi." Bành thục yến kéo phụ nhân bên cạnh qua" Đây là mẫu thân ta. mẫu thân, đây là Tiêu tiểu thư - Tiêu dực , năm nay thịt muối từ trong Chân vị lâu vận chuyển đến nơi khác chính là nàng cung cấp,còn có, chữ hỷ lớn khi tỷ tỷ thành thân cũng là nàng đan, nàng còn là thợ săn rất lợi hại nữa đấy,lúc trước gia cầm hoang dã trong Chân vị lâu đều là nàng săn."


      "Bành công tử quá khen, gia cầm hoang dã này tại hạ và bằng hữu cùng nhau săn, mình ta thể săn nhiều đến như vậy đâu. "Tiêu dực khiêm tốn xong, lại gật đầu thăm hỏi với mẫu thân Bành thục yến: "Bành đương gia."


      "Chào Tiêu tiểu thư, bằng tìm tửu lâu cùng nhau ngồi nghỉ."


      "Đây ..." Tiêu dực nhìn Diệp khê tập trung xem xiếc ảo thuật : "Đa tạ Bành đương gia mời, vẫn là ngày khác ."


      Tia sáng trong mắt Bành đương gia chợt lóe qua, nghĩ cửa hiệu buôn bán lớn nhất thiên hạ của bà ai muốn nịnh bợ ?Khó được mở miệng mời người lần nhưng lại bị từ chối, nữ tử này là biết thân thế của bà hay là lạt mềm buột chặt? "Tiêu tiểu thư, ngươi và ta tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng hai nhà có làm ăn lui tới nhiều ngày,coi như là nửa người quen, biết Tiêu tiểu thư vì sao từ chối? Chẳng lẽ là cảm thấy lão phụ thú vị, muốn kết giao?"


      Tiêu dực lắc đầu, cười : "Bành đương gia nghiêm trọng rồi, chính là hôm nay tại hạ muốn mang phu lang ra ngoài chơi vui vẻ, rất hăng hái nhìn ngắm ta muốnlàm hỏng hưng trí của ."


      Bành đương gia nhìn Bành thục yến, Bành thục yến lôi kéo lắc lắc tay áo bà. Bành đương gia bất đắc dĩ chỉ đành phải chuyển hướng sang Diệp khê căn bản còn chưa có phát ra hiệndiện của bà: "Tiêu phu lang."


      "Hử" giống như có người gọi ? Diệp khê quay đầu nhìn về nhưng biết người đó lại quay đầu nhìn về người bên cạnh: "Bành công tử." Sau đó nửa xoay người ôm lấy eo Tiêu dực dựa vào trong lòng nàng, mắt tràn đầy đề phòng, thê chủ là của .


      Động tác thơ ngây của Diệp khê làm cho Bành thục yến hơi thay đổi sắc mặt, làm cho Tiêu dực cười ha ha ngừng.Bành đương gia mặt hiền lành : "Tiêu phu lang, ta là mẫu thân Bành công tử, ngươi có thể gọi ta là bá mẫu."


      Diệp khê ngẩng đầu nhìn Tiêu dực, nàng cười cổ vũ mới lễ phép kêu tiếng Bành bá mẫu. Bành đương gia cười đồng ý, lại : " đến giữa trưa, chắc Tiêu phu lang xem đến mệt mỏi rồi? bằng tìm chỗ nghỉ ngơi chút, thuận tiện ăn cơm trưa?"


      Diệp khê lại giương mắt nhìn Tiêu dực, Bành đương gia tiếp: "Ta biết phía trước có tiệm trà Phúc nhã, hôm nay còn mời đoàn xiếc ảo thuật nổi danh đến biểu diễn, ừ , ta nghĩ là....... chỉ có nuốt đao lớn và phun lửa, còn có ảo thuật, như là trong trung biến ra bồ câu, chút lại biến ra hoa nữa, còn có thể từ trong rương trống biến thành người ra, là phấn khích, có thể vừa nghỉ ngơi vừa ăn cơm vừa xem, còn có nhiều điểm tâm ngọt nữa."


      Diệp khê càng nghe con mắt mở càng lớn, điểm tâm ngọt ăn nhiều rồi, nhưng là biến bồ câu biến người chưa xem qua. Diệp khê lại giương mắt nhìn Tiêu dực : "Thê chủ."


      Tiêu dực ở trong lòng cảm thán: " hổ là cao thủ làm ăn, liếc mắt cái liền biết nhu cầu của đối phương, xuống tay vừa nhanh vừa chuẩn. " Tiêu dực mỉm cười xoa xoa cái mũ lông thỏ đầu Diệp khê: "Khê nhi muốn ?"


      "Ta nghe thê chủ"


      "Vậy thôi, mang Khê nhi xem ảo thuật." chuyện với Diệp khê xong Tiêu dực mới chuyển về phía Bành đương gia:"Vậy đa ta Bành đương gia."


      Bành thục yến khẽ cười : "Tiêu tiểu thư cần khách khí, thôi."


      ***


      Lầu hai trà lâu Phúc nhã, bốn người vây ngồi bàn, đồ ăn mang lên, Diệp khê cũng là cố ăn thêm chút, trong tay cầm lấy miếng điểm tâm liền ghé vào gần lan can. Ảo thuật kia quả nhiên thú vị,Diệp khê nhìn xem rời mắt, biến đổi biến đổi, quả nhiên ảo thuật biến thành như Bành gia chủ , đem người phụ diễn vào trong rương, lát mở ra người lúc đó thấy tăm hơi.Trong rương làmột chậu cây ,hất ra khăn tay lại ra thành cây quạt, chờ đem cây quạt thả lại vào trong rương, ngờ người phụ diễn biến trở về.


      Diệp khê nhìn xem vừa sợ lại kì lạ, đầu của cố gắng hết sức đảo suy nghĩ cũng đoán ra huyền cơ trong đó, hơn nữa hồi tiếp hồi ảo thuật phấn khích. Ngay cả khi thê chủ ngồi đối diện với Bành công tử cũng chưa có thời gian đề phòng, nơi nào còn có thời gian ăn cơm?


      Đối với việc này, Tiêu dực có bao nhiêu bất đắc dĩ, cũng may buổi sáng này mua đồ ăn vặt ít cho ăn, nghĩ đến như vậy cũng đói, đành phải theo ; thấy vậy, Bành đương gia cười ha ha : "Tiêu tiểu thư trân trọng phu lang nhỉ"


      mặt Tiêu dực vẫn lộ vẻ ôn hoài cười : "Làm cho Bành đương gia chê cười.Người nhà nông hiểu quy củ, có chỗ thất lễ còn mời Bành đương gia tha thứ thêm."


      " , ." Bành đương gia cười ha ha, với Tiêu dực: "Đến đến Tiêu tiểu thư dùng bữa, dùng bữa."


      Tiêu dực cũng khách sáo : "Bành đương gia mời, Bành công tử mời."


      Hai bên lại hàn huyên vài câu, đề tài chuyển tới làm ăn.Bành đương gia : "Tiêu tiểu thư,kỳ ta lần này đến, là muốn bàn bạc với Tiêu tiểu thư hai chuyện làm ăn, hai là muốn kết giao bằng hữu với Tiêu tiểu thư."


      Tiêu dực cười :"Có thể chuyện làm ăn với chủ cửa hiệu buôn bán lớn nhất thiên hạ là vinh hạnh của ta,chính là Tiêu mỗ là thôn phụ hương dã*, nghĩ tới là bàn bạc làm ăn lớn gì." Về phần bằng hữu, quên , có thể làm ăn với người có cửa hiệu buôn bán lớn nhất thiên hạ, tính kế khôn khéo nhất định thể so sánh với người bình thường, muốn chọc vào.


      (* thôn phụ hương dã : phụ nữ quê mùa)


      "Ha ha ha , Tiêu tiểu thư làm gì coi mình thế, ta nghe Yến nhi qua kiện tơ hồng, tiểu thư thông minh tài trí phải người bình thường có thể sánh bằng, ta có hứng thú lớn với thịt muối và cung tiễn tiểu thư làm ra...."


      "A, thê chủ , ngài mau nhìn mau nhìn!" Diệp khê kêu cái, đánh gãy lời Bành đương gia muốn , mấy người đều quay đầu nhìn về phía đài, trình diễn xiếc cắt bụng, đem người phụ diễn vào trong rương,sau đó cắm mấy bả đao

      vào trong rương, người nọ trong rương lộ đầu còn cười hì hì.


      "Thê chủ, nàng có thể chết ?" Diệp khê có chút sợ hãi nhích nhích đến gần nàng, Tiêu dực tay ôm eo của lại, trấn an : " , chính là ảo thuật."


      "Nhưng là cắm nhiều bả đao như vậy?."


      " có việc gì, Khê nhi xem tiếp biết."


      Bên kia bắt đầu mở đao, lực chú ý của Diệp khê lại bị hấp dẫn qua. Tiêu dực cười cười có lỗi với mẫu tử: "Hôm nay theo phu lang chơi chuyện làm ăn, đương gia , ngày khác chúng ta bàn lại được ?"


      "Được" Bành đương gia biểu ra nhân sĩ thành công hào phóng thỏa đáng:"Hôm nay chỉ kết giao bằng hữu, làm ăn ngày khác bàn lại, đến, Tiêu tiểu thư, uống rượu."
      Last edited: 7/11/16
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56: Hoàng thương

      Editor: demcodon


      Qua năm mới, Tiêu Dực cho rằng người khách đầu tiên tới nhà là Bành đương gia, nghĩ tới chính là Huyện lệnh béo. Đương nhiên đến chỉ mình Huyện lệnh béo, còn có lãnh đạo trực tiếp của Mã Khai, cùng với người nghe là Khâm sai đại thần*, ba người ở trong thôn thăm viếng mấy gia đình, sau đó mới đến làm khách thôn Tiêu Dực.

      (*Khâm sai đại thần là chức quan được vua phái làm nhiệm vụ đặc biệt và quan trọng.)

      Hai lãnh đạo tự mình đến, hơn nữa người là trọng thần triều đình, năm mới đến thăm chỉ sợ đơn giản là quan tâm an ủi như vậy, mà chỉ là thôn trưởng nho như vậy cũng đáng làm cho Khâm sai đại thần tự mình đến an ủi nhỉ? Tiêu Dực thoáng nghĩ, chỉ sợ là có liên quan đến cung tiễn.

      Quả nhiên, ngồi xuống uống lên nửa ly trà , tán gẫu xong chuyện hôm nay thăm viếng, Huyện lệnh liền chuyển tới đề tài cung tiễn chính: “Mấy tháng trước sau khi bản quan báo lên triều đình chuyện các ngươi chế tạo cung tiễn và săn thú, triều đình rất là coi trọng, Hoàng thượng liền phái Khâm sai đại thần Tiền đại nhân đến.”

      Quả nhiên là cung tiễn mà, Tiêu Dực rũ mắt lắng nghe, Khâm sai đại thần lên tiếng: “Tiêu Dực này, các ngươi làm ra cung tiễn này tốt lắm đấy, nó là ngươi làm ra?”

      Tiêu Dực có chút kinh sợ: “Đại nhân, đây là lung tung làm được, nghĩ tới có thể dùng.”

      Khâm sai đại nhân cười đến thân thiết: “Đây là thứ tốt đấy, có cung tiễn này, mọi người cần lại e ngại dã thú núi.”

      Tiêu Dực lắc đầu: “Đại nhân, cái này chỉ có thể bắn gà rừng thỏ hoang, gặp được sói cũng có biện pháp.”

      “Vô luận như thế nào, vẫn là thứ tốt.” Khâm sai đại nhân nhấp ngụm trà, chậm rãi : “Tiêu Dực này, ngươi cảm thấy cung tiễn này có thể dùng cho quân ?”

      Tiêu Dực chớp chớp mắt, bộ dáng có chút giật mình: “Đại nhân, tiểu dân hiểu ý này, tiểu dân chưa từng có nghĩ tới việc này, mục đích lúc ban đầu của tiểu dân cũng chỉ là săn mấy con chim trĩ mang về cho phu lang bổ thân mình.”

      Khâm sai đại nhân gật đầu : “Vậy ngươi tại nghĩ lại, dùng cho quân như thế nào?”

      “Đây......” Tiêu Dực có chút rối rắm gãi gãi đầu: “Xác nhận có thể à? Chẳng qua, đánh giặc phải đều cầm đao thương ư? Tên này còn chưa có bắn , người ta liền tấn công lên đây......”

      “Ha ha ha!” Vài người quan viên cười to: “Tiêu Dực à Tiêu Dực, ngươi phải là Tú tài ư?”

      Tiêu Dực xoa trán: “ xấu hổ, phỏng đoán trước kia tiểu dân là chưa đọc qua sách này, cho nên hiểu.”

      Ba người nghe nàng kỳ quái cũng kì quái theo: “Sao là phỏng đoán?”

      dám giấu giếm, ta từng ngã đập đầu, chuyện trước kia liền mơ mơ hồ hồ nhớ được đầy đủ.” Tiêu Dực liêu ngẩng đầu lên cái, quả nhiên huyệt Thái Dương còn có vết sẹo nhợt nhạt. demcodon-lqd Tiêu Dực vừa cười : “Các vị đại nhân xin mời đừng cười lời ta , cung tiễn này nếu là có thể lợi nước lợi dân, cũng coi như ta trong lúc vô tình làm ra cống hiến vậy.”

      Ba đại nhân ngừng cười, Khâm sai đại thần lại : “Tiêu Dực này, cung tiễn này có bao nhiêu người biết làm?”

      “Chỉ có ta và Đàm Chương Nguyệt biết.” Tiêu Dực giương mắt nhìn nàng, hai con mắt vô cùng thành chân thành: “Đây là hai người chúng ta làm ra, dự tính cho người khác biết. Nếu là mọi người mọi đều biết làm, chúng ta đây liền kiếm được tiền.”

      Khâm sai đại thần cười cười: “Vậy là được rồi, chuyện này thể tùy tiện cho người khác biết.” Dừng chút lại : “Nếu là triều đình muốn nhận quyền hạn chết tạo cái này, ngươi có ý tưởng gì ?”

      “A?” Tiêu Dực mở to mắt, sau đó lại khôi phục như bình thường: “Ta hiểu được, nếu là muốn dùng cho quân , phương pháp chế tạo liền tuyệt đối thể truyền ra ngoài.”

      Khâm sai đại thần gật đầu, dường như vừa lòng với suy nghĩ của nàng: “Nhưng là mặc kệ dùng cho quân , hay là dùng cho dân dụng, đều cần phải có số lượng cung tiễn lớn, chỉ có ngươi và Đàm Chương Nguyệt biết làm, chén nước thể giải nắng to đâu.”

      Tiêu Dực ngẩng đầu: “Nếu là do ta đến phụ trách, mặc kệ là bao nhiêu người đến chế tạo ra, ta đều có thể cam đoan phương pháp chế tạo truyền ra ngoài.”

      Khâm sai đại thần vui vẻ: “ ?”

      . Với ta mà , ta còn có thể bảo vệ chén cơm; với triều đình mà , bất quá là thêm hoàng thương*.”

      (*hoàng thương: buôn bán với vua, với triều đình.)

      * * *
      Chuyện hoàng thương bàn bạc thỏa đáng, kế tiếp đó là muốn cụ thể hạng mục công việc hợp tác. Bởi vì tuy rằng là hoàng thương, nhưng gần đây ngay từ đầu số lượng làm ra rất nhiều, thứ hai Tiêu Dực là người nghèo nha, nơi nào có nhiều tiền đến đầu tư như vậy chứ? Cho nên, triều đình là muốn đưa tài trợ cho duy trì, mà muốn việc này, làm sao có thể thiếu Đàm Chương Nguyệt tỷ muội hợp tác tốt nhất kiêm trợ thủ của Tiêu Dực?

      Trong thời gian chờ đợi thủ hạ nha sai của Huyện lệnh béo mời Đàm Chương Nguyệt, Tiêu Dực tìm lấy cớ ra phòng khách tranh thủ trở về phòng ngủ. Trong phòng ngủ Diệp Khê nằm ấm áp ở trong ổ chăn ôm con thỏ xem sách tranh minh hoạ, đó là sách hai ngày trước vào trong thành chơi mới mua về. Hôm nay bên ngoài nhiều nữ nhân, đành phải ở trong phòng trách nghi ngờ, vừa vặn có thể đọc câu chuyện mới.

      Tiêu Dực vào phòng chỉ thấy nằm đệm lớn, hai cái đùi ở dưới chăn. Tiêu Dực qua kéo chăn đến phần eo của : “Khê Nhi, có phải nhàm chán hay ?”

      “Thê chủ.” Diệp Khê bỏ qua sách hai tay ôm cổ của nàng: “Khê Nhi rất nhớ ngài.”

      Tiêu Dực cười, hai tay ôm lại : “Ngươi xem sách này học chút lời ngon tiếng ngọt đến dỗ thê chủ ngươi ư?”

      “Mới phải đâu, ta lời lòng. Thê chủ, ngài bàn xong việc chưa?”

      “Chưa xong, ta lại đây xem xem ngươi.”

      Bên ngoài nổi lên tiếng vang, Tiêu Dực biết là Đàm Chương Nguyệt đến đây. Tiêu Dực hôn lên cái miệng nhắn của Diệp Khê: “Khê Nhi tự mình chơi , mệt mỏi liền ngủ chút, ta ra ngoài.”

      Diệp Khê ngoan ngoãn gật đầu, nhìn nàng ra ngoài lại cầm lấy sách vở. Diệp Khê xem sách lát, ôm con thỏ ngủ chút, lúc tỉnh lại đến giờ nên nấu cơm tối. Diệp Khê mặc xong áo bông dày, mang tiếp cái nón lông thỏ, ôm con thỏ sưởi ấm tay mở cửa ra ngoài. Trong sân vài nha sai đứng gác, trước cửa phòng khách cửa mỗi người đứng bên.

      Diệp Khê qua, còn chưa tới cửa nàng kia liền ngăn cản lại: “Tiêu phu lang.”

      Diệp Khê chớp mắt mấy cái: “Ngươi biết ta?”

      “Dạ.” Nha sai kia dấu vết đánh giá , phu lang nhà nghèo cũng ăn mặc nhàn nhã như vậy, đều cần làm việc ư? Hơn nữa lớn như vậy còn chơi với con thỏ, giống như tiểu hài tử. Nghĩ tới nghĩ lui, nha sai kia vẫn là cung kính : “Các vị đại nhân và Tiêu tiểu thư, Đàm tiểu thư còn bàn việc, Tiêu phu lang muốn tìm Tiêu tiểu thư à?”

      Còn bàn việc à? Diệp Khê sờ sờ con thỏ : “Bên trong có mấy người?”

      “Năm.”

      “À.” Diệp Khê xoay người về phòng bếp, bên trong có năm người, cộng bên ngoài là tám người, thêm nữa là chín. Diệp Khê đặt hai con thỏ đất: “Tiểu Viên, Tiểu Bạch các ngươi tự mình chơi nha, ta phải nấu cơm.”

      Diệp Khê múc bồn gạo lớn, mặc quần áo có chút dày nên nâng bồn lên nổi. Diệp Khê đứng ở cửa phòng bếp nhìn nhìn, về phía nha sai cách gần nhất: “Ưm......”

      Nha sai kia cũng là nhận ra , trong nhà này chỉ có mình là nam tử, khi Tiêu Dực đưa vào trong phòng mọi người đều thấy. Nha sai kia cũng cung kính : “Tiêu phu lang có gì dặn dò?”

      Diệp Khê nắm góc áo của mình, xác định mình có thể mời nha sai hỗ trợ hay , dù sao các nàng là quan binh đấy.

      Nha sai kia thấy hé răng, lại hỏi: “Xin hỏi Tiêu phu lang có gì dặn dò?”

      Diệp Khê vốn là có chút sợ người lạ, tại thấy những quan binh này là nữ nhân cao cao mãnh mẽ liền trở nên sợ hãi, nhưng là, nếu như trừ bỏ các nàng, cũng tìm thấy người hỗ trợ. Diệp Khê có chút sợ hãi mà hỏi nàng: “Cái kia… ngươi có thể hay … có thể hay ...... giúp ta......”

      Nha sai kia nghe được ‘có thể’, ấp a ấp úng hồi , nàng nhìn hung dữ sao? Diệp Khê giương mắt nhìn lén sắc mặt của nàng, phát nàng cau mày lập tức vừa lui về phía sau vừa lắc đầu: “... cần.... cần......”

      Nha sai đối diện hai người tới kéo người kia ra cái: “Ta , ngươi làm gì thế? Xem dọa người ta rồi kìa!”

      Nha sai đầu tiên oan uổng muốn chết, ta dọa ? Ta dọa như thế nào? Nha sai thứ hai cười tủm tỉm mà chào hỏi cùng Diệp Khê: “Tiêu phu lang nè, có chuyện gì cứ việc , nàng nọ là mặt lạnh nhưng tốt bụng, ngươi đừng sợ nha.”

      Diệp Khê ngừng lui về phía sau, dè dặt cẩn trọng nhìn nàng, nha sai thứ hai vừa cười hỏi: “Tiêu phu lang có phải có chuyện gì cần giúp hay ?”

      Ưm, giống như, vẫn là có vẻ hiền lành? Diệp Khê sợ hãi : “Ta.. ta nâng bồn lên nổi......”

      “Ta giúp ngươi nâng nha.” Nha sai kia chỉ chỉ về phòng bếp: “Có phải ở bên trong hay ?”

      Diệp Khê gật đầu, nha sai kia vào phòng bếp: “Tiêu phu lang, là bồn gạo này sao?”

      “...... Đúng.”

      “Muốn nâng đến chỗ nào?”

      “Giếng, đến cái giếng......”

      “Muốn vo gạo phải ? Ngươi muốn nấu nhiều gạo như vậy hả? Ăn hết ?”

      Diệp Khê nhìn nàng rất hiền lành, rốt cuộc câu có vẻ lưu loát: “Nấu cho các ngươi ăn.”

      Có ba vị đại nhân ở đây, cơm canh khẳng định là thể tùy tùy tiện tiện. Diệp Khê có chiêu đãi qua người khách tôn quý như vậy, trong lúc nhất thời biết nên làm cái gì cho các nàng ăn. Nghĩ nghĩ, thê chủ các nàng cũng biết muốn tới lúc nào, ngày lạnh như vậy xào rau ra lập tức lạnh, bằng làm lẩu cho các nàng ăn, còn nóng hổi chút.

      Nhà nông bình thường là có hai cái bếp, cái bếp nấu cơm, Diệp Khê liền nhóm cái bếp khác nấu thịt, cầm miếng sườn to cất trong tủ chén lấy ra, lại cầm mấy con gà ướp muối ra nấu chung, bao lâu mùi hương trong nồi theo gió bay ra ngoài, đám nha sai ngoài cửa đều chảy nước miếng.

      Tiêu Dực và vài người cũng từ trong phòng khách ra, khoảng chừng là bàn mọi chuyện có vẻ khoái trá, Khâm sai đại thần mặt tươi cười: “Tiêu Dực, nhà ngươi đây là nấu cái gì? Thơm như vậy.”

      Nấu thịt đó, còn có thể nấu cái gì chứ? Tiêu Dực cười cười: “Đại nhân, đại khái là phu lang ta nấu cơm, ta trước nhìn xem.”

      “Khê Nhi.”

      “Thê chủ, các ngài bàn xong rồi à?” Diệp Khê bỏ thêm than vào trong lò lửa: “Thê chủ, cơm nấu chín, còn nấu rất nhiều thịt, ăn lẩu được ?”

      Lẩu à, Tiêu Dực sửng sốt, dường như quá chính thức? Bất quá nghĩ lại chuyện cũng có gì, chừng ba vị đại nhân còn cảm thấy ăn ngon nữa. Tiêu Dực cười : “Được, ta lấy bếp lò, Đàm Chương Nguyệt, tiếp đón ba vị đại nhân ngồi.”

      “Lẩu là cái gì?” Có đại nhân hỏi.

      “Lẩu à?” Tiêu Dực cười: “Lẩu là loại vô cùng thích hợp ăn vào trời lạnh, ba vị đại nhân lập tức biết là cái gì, nhất định cho các ngài ăn thân ấm lòng cũng ấm, cảm thấy chuyến này tệ.”
      Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57: Dòng chảy vô tâm

      Editor: demcodon



      Chuyện cung tiễn bàn ổn thỏa, tiếp theo phải chọn nơi xây nhà xưởng. Tiêu Dực chỉ cần đưa danh sách vật dùng cho nhà xưởng cần làm cung tiễn cho quan phủ, những chuyện này đều có người lo lắng chuẩn bị. và Đàm Chương Nguyệt chờ nhà xưởng xây xong lại tuyển công nhân dạy các nàng làm ra là được. Mấy ngày trước khi nhà xưởng xây xong, còn có thể bàn chút làm ăn với Bành gia.

      Lần này là Tiêu Dực chủ động hẹn Bành đương gia, địa điểm gặp mặt tự nhiên ngay ở Chân Vị Lâu. Bao phòng cũng vừa ba người ngồi, Bành Thục Yến châm trà cho Bành đương gia và Tiêu Dực giọng : “Tiêu tiểu thư, nghe triều đình tham gia làm ra cung tiễn?”

      Tiêu Dực gật đầu: “Đúng vậy, nghe muốn mở rộng trong cả nước, làm cho mọi người đều có thể lên núi săn thú.”

      “Chỉ là dùng để săn thú thôi sao?” Bành Thục Yến nhìn nhìn Bành đương gia, lại : “Chẳng lẽ còn công dụng khác à?”

      Tiêu Dực cười đến chân thành: “Chuyện này ta cũng biết, dám hỏi nhiều.”

      Bành Thục Yến nhấp mím môi, có chút mất hứng quay đầu, vì sao nàng lại đối xử với xa lạ như vậy? Bành đương gia làm như uống trà đủ, lúc này mới từ từ mở miệng: “ như vậy, việc làm ăn cung tiễn này ta thể làm?”

      Tiêu Dực cười cười: “Việc làm ăn của đương gia nhiều như vậy, cũng để ý chút cung tiễn kiểu này, dựa vào thực lực cửa hàng buôn bán lớn nhất thiên hạ của Bành gia đến làm ăn làm cho triều đình lo lắng, chừng có nguy hiểm, vẫn là làm chút việc làm ăn an ổn lại kiếm được tiền mới tốt.”

      Bành đương gia nhìn nhìn nàng: “Nhìn qua ngươi rất là thông minh, giống người làm ăn bình thường, vậy ngươi cảm thấy làm ăn kiểu nào là an ổn lại kiếm được tiền?”

      “Tự nhiên là làm thịt muối rồi.”

      “Ý của Tiêu tiểu thư là chúng ta hợp tác làm thịt muối bán?”

      Tiêu Dực cười: “Bành gia làm ăn buôn bán, chỗ nào cần hợp tác với người khác?” Cười xong lại lắc đầu : “Lại , trừ phi bất đắc dĩ, ta hợp tác với người khác.”

      “Vậy à?” Bành đương gia hếch góc chân mày lên: “Nhưng là, lúc trước Tiêu tiểu thư và Đàm tiểu thư cùng nhau bán con mồi bán thịt muối, chẳng lẽ đó phải là hợp tác à?”

      “Nàng giống.” Tiêu Dực kiêng dè: “Nàng là người nhà.”

      Bành đương gia cười đến sâu xa: “Tiêu tiểu thư cũng có thể đem ta trở thành người nhà.”

      Tiêu Dực cười cười, muốn cùng bà bàn về đề tài này nữa, chỉ : “Ý của ta là, ta đem phương pháp làm thịt muối cho ngài.”

      “Vậy à?” Tuy là nghi vấn, nhưng biểu cảm mặt Bành đương gia lại có biến hóa gì: “Tiêu tiểu thư muốn đem phương pháp làm thịt muối cho ta biết?”

      “Làm thịt muối kỳ rất đơn giản, về sau từ từ mọi người đều có thể nghĩ ra, nhưng ngay tại quả có thể kiếm được món tiền, nếu ngài nguyện ý, ta liền cho ngài biết.”

      “Như vậy, ngươi có cầu gì?”

      Tiêu Dực vừa cười vừa : “ bên nguyện mua, bên nguyện bán, chỉ cần bàn giá thành công trao đổi. Bành đương gia cảm thấy ta còn thêm vào cái cầu gì?”

      “Ha ha ha.” Bành đương gia cười to: “Tiêu tiểu thư quả nhiên là người làm ăn, ta tại có chút muốn đem ngươi nhét vào dưới trướng.”

      “Bành đương gia đùa, Tiêu Dực chỉ là người phụ nhân mạnh mẽ, chỗ nào lọt vào mắt của ngài.”

      Bành đương gia thu nụ cười, nhìn nhìn qua nhi tử bên, có ý chỉ : “Là Yến nhi đề cử ngươi với ta, ngươi là vào mắt của .”

      Biểu cảm của Tiêu Dực thay đổi: “ vậy công tử biết nhiều người lắm, cho nên nhìn người đúng.”

      Bành Thục Yến thay đổi sắc mặt: “Tiêu tiểu thư, nàng có ý gì?”

      “Ý chính là, kỳ ta có kinh nghiệm làm ăn gì, nên làm ăn lớn được.”

      Nghe nàng như vậy, sắc mặt Bành Thục Yến mới hoãn lại chút, Tiêu Dực tiếp: “Bành đương gia, chúng ta vẫn là đến chuyện giá .”

      Bành đương gia cười ha ha vài tiếng, chậm rì rì : “Tiêu Dực à, ngươi xem, ta có chín nữ nhi, nhưng là ta chỉ có nhi tử.”

      “Có nữ có nam, đương gia may mắn.”

      “Ta chỉ có nhi tử, cho nên càng thêm sủng ái , nghĩ muốn cái gì ta đều hết sức cho, cho dù ta cảm thấy thứ muốn chưa chắc là tốt nhất, ta cũng thỏa mãn . Ngươi cũng thấy được, Yến nhi mặc dù từ được cưng chiều đến lớn lên, nhưng tuyệt đối kiêu căng. là người ôn hòa hiền lương thành thạo, cư xử có lễ, và, tướng mạo Yến nhi cũng coi như được kế thừa, ngươi có biết có bao nhiêu người muốn cưới Yến nhi ta làm vi phu ?"


      Tiêu dực cuối đầu rũ mắt, cười : "Đương gia, Tiêu dực chưa thấy qua cảnh đời gì, kỳ , chuyện gia đình giàu có ta hiểu, chúng ta vẫn là đến chuyện phương pháp làm thịt muối ."


      Bành thục yến lại thay đổi sắc mặt: "Tiêu dực, ta có cái gì tốt ư?"


      Tiêu dực mặt hiểu: "Công tử rất tốt , ta chưa qua công tử tốt."


      Bành đương gia thở dài: "Tiêu tiểu thư, trắng ra là Yến nhi coi trọng ngươi, ta muốn đem Yến nhi hứa gả cho ngươi."


      Tiêu dực há miệng thở dốc, có chút giật mình nhưng vẫn hiểu được lời như thế, còn là ở trước mặt Bành thục yến. Đối phương lại thẳng thắn chính trực, Tiêu dực cũng lại chuyện vòng vo, đành phải thẳng: "Đa tạ đương gia ưu ái, chính là , Tiêu dực có phu lang."


      Bành đương gia lơ đễnh : "Đó có chuyện gì chứ? nữ tử nhiều thêm vài người phu thị là chuyện bình thường." Tiêu dực cười , Bành thục yến vui vẻ, chỉ nghe nàng lại hỏi: "Xin hỏi đương gia, làm người, giữ lời hứa có quan trọng hay ? nữ tử khi hết lòng tuân thủ lời hứa như thế nafp?"


      "Mặc kệ làm người là nữ tử, giữ lời hứa tất nhiên là quan trọng nhất, lời hứa nhất định là phải giữ."


      Bành đương gia ngây người ra, Bành thục yến cũng ngây người ra.


      Tiêu dực tiếp tục: "Cho nên , chỉ có thể đa tạ ý tốt của Bành đương gia."


      Sắc mặt Bành thục yến trắng bệch, đứng dậy liền xông ra ngoài.Biểu cảm mặt Tiêu dực thay đổi, thậm chí ngay cả quay đầu liếc mắt cái cũng có.

      Bành đương gia thở dài , chính bà cũng là người xem trọng lời hứa,sao có thể cầu nữ tử trước mắt này hủy bỏ lời thề của nàng chứ?


      ***


      Việc hôn nhân kết hợp thành, làm ăn vẫn là muốn làm, Bành đương gia và Tiêu dực bàn ổn thỏa giá xong sau đó thanh toán tiền, hẹn tốt ngày hôm sau mang Diệp khê lại đây dạy phối hương liệu và cách làm.Bởi vì đối với gia vị này, Diệp khê biết nhiều hơn Tiêu dực. Lúc Diệp khê biết mình phải ra ngoài dạy người khác làm thịt muối vẫn là có chút kích động: "thê chủ, ta lại có thể giúp ngày kiếm tiền?"


      Tiêu dực cười cười: "Đúng vậy. Khê nhi rất lợi hại,làm thịt muối còn hoàn hảo hơn ta, đương nhiên phải cho ngươi ."


      "nhưng là ..., Diệp khê có chút khẩn trương mà nắm góc áo của mình, ta biết dạy như thế nào hết."


      "Rất đơn giản, Khê nhi chỉ cần với các nàng phải điều phối hương liệu như thế nào, trong lúc phối hương liệu phải thả trong đó những gì, phải làm như thế nào thịt mới thối là được rồi."


      Diệp khê nghiêng đầu: "như thế là được rồi?"


      "Đúng vậy."


      ***


      Ngày hôm sau, Tiêu dực như lời hẹn mang theo Diệp khê Chân vị lâu. Phía sau Chân vị lâu có chút sân ,Bành đương gia liền an bài Diệp khê ở trong cái sân trong đódạy những người đó làm thịt muối. Loại chuyện trong phòng bếp này bình thường là nam nhân đến làm, bởi vậy Bành đương gia an bài người đến học tập cũng đều là nam tử.Khôngcó nữ tử ở đây nên Diệp khê cũng thả lỏng chút, chuyện tiếng mặc dù lớn,nhưng là có thể làm cho bọn họ đều nghe được ràng.


      Tiêu dực và Bành đương gia ngồi ở chỗ bàn đá xa uống trà chuyện phiếm. Bành đương gia cũng nhắc lại chuyện cưới gả, chỉ trò chuyện với Tiêu dực chút chuyệnnhà:"Tiêu tiểu thư đối với Tiêu phu lang tình thâm như thế, chắc là có đoạn câu chuyện xinh đẹp?"


      Tiêu dực cười cười: " có câu chuyện gì, chính là lớn lên cùng thôn, sau đó biết vì sao lại cưới , cưới về tự nhiên là đối xử tốt với ."



      "Tiêu dực từng nhận lời với phu lang, cưới phu thị, chỉ cần mình ."


      "Tiêu phu lang ngây thơ, giờ Tiêu tiểu thư cũng làm hoàng thương, nhất định là bận rất nhiều chuyện. Nếu là Tiêu tiểu thư ở bên cạnh, chỉ sợ Tiêu phu lang thích ứng."


      Tiêu dực nhìn về phía Diệp khê ánh mắt mềm mại" Khê nhi là người ngây thơ, nhưng phải đồ ngốc,có thể chăm sóc chính mình."


      Bành đương gia ngẩn người ra, vội : "Ta có ý xem quý phu lang."


      Tiêu dực cười cười: "Ta thích người vô cùng đơn giản,thích cuộc sống vô cùng đơn giản. Nếu phải muốn có cơm ăn, có quần áo mặc, ta muốn làm ăn gì."


      Bành đương gia chuyện, chỉ dùng loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, người còn trẻ tuổi, đúng là lúc hăng hái cố gắng, sao có thể có loại cảm giác chán ghét tất cả thế này?"


      Hai người tự chìm trong tâm của mình, lúc này Bành thục yến bưng mấy đĩa điểm tâm tiến vào: "Mẫu thân, Tiêu tiểu thư."


      Tiêu dực hoàn hồn cũng cười chào hỏi với : "Chào Bành công tử." giọng điệu chuyện bình thường với giống như trước kia, thoáng như phải trải qua buổi chuyện xấu hổ hôm qua.


      Bành thục yến cũng bộ dáng xảy ra chuyện gì, đặt tất cả điểm tâm lên bàn, với Tiêu dực :"Tiêu tiểu thư, kêu Tiêu phu lang lại đây dùng chút điểm tâm ."


      Tiêu dực gật đầu, vẫy tay về phía Diệp khê: "Khê nhi, lại đây nghỉ ngơi chút, ăn chút điểm tâm."


      Diệp khê ngẩng đầu, thấy Bành thục yến đứng ở bên cạnh Tiêu dực, gấp đến độ bỗng nhiên đứng lên. Diệp khê đứng quá nhanh , trong lúc nhất thời trước mặt biến thành màu đen choáng váng, thân đứng vững liền ngã về phía sau.


      "A---" Diệp khê kêu sợ hãi, cánh tay quơ quơ ở trong trung , cái gì cũng chưa bắt được ngã xuống, ầm đùng tiếng đè lật cái bồn, bồn lật vào bên.Diệp khê nghiêng cái, châncũng biết đạp vào cái gì, hoàn toàn lăn hai vòng mặt đất mới dừng lại.


      "Khê nhi!" Tiêu dực kêu to, vội vàng chạy tới, Diệp khê được nam nhân nâng đứng dậy. Tiêu dực ôm thân thể qua bên xem xét: "Khê nhi, ngã tới chỗ nào? đau chỗ nào?


      Diệp khê khịt khịt mũi sờ người: "Hình như.... đau."


      "Khê nhi?"


      " đau, thê chủ, ta mặc quần áo dày, ngã sấp xuống, chính là, làm lật đổ nhiều thứ như vậy." Tiêu dực nhìn theo ánh mắt Diệp khê qua, đất rải đống gia vị lớn, còn có chậu thịt bị đá ngã lăn, có nam tử thu dọn.


      Tiêu dực phủi phủi gia vị dính đầy mái tóc của : " có việc gì, ngã đau là tốt rồi."


      "Nhưng mà ... quần áo dơ bẩn rồi." Diệp khê giật quần áo người, mặt dính rất nhiều gia vị, còn ẩm ướt mảng lớn, dính chút bùn.


      " có việc gì, ta mang ngươi mua bộ mới." - " đường rất nhiều cửa hàng còn chưa buôn bán,mua mới cũng nhất định mặc hợp, tại thay bộ ở đây ." Bành đương gia xong, lại với Bành thục yến: "Yến nhi, con mang Tiêu phu lang gội rửa,đổi bộ quần áo khác ."


      Bành thục yến gật đầu tiến lên kéo Diệp khê: "Tiêu phu lang , ta mang ngươi rửa mặt chải đầu lại."


      Diệp khê nhìn nhìn Bành thục yến , lại nhìn nhìn Tiêu dực, Tiêu dực ôn hòa : " , ta liền ở trong này chờ ngươi."


      Mặc dù muốn rời , nhưng Diệp khê cũng tự biết quần áo người quả thể lại mặc, còn có gia vị tóc cũng phải gội rửa, đành phải gật đầu : "vậy thê chủ chờ ta, ta rất nhanh quay lại."


      'Ừ ta chờ ngươi."
      Last edited: 7/11/16
      linhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58: Tuyển dụng

      Editor: demcodon



      Diệp Khê mang theo làn váy bẩn theo Bành Thục Yến vào cái phòng, nước ấm rất nhanh đưa tới, hai gã sai vặt tiến lên giúp cởi áo váy. Diệp Khê sợ tới mức liên tục lui về phía sau: “Ta... ta có thể tự mình.......” Diệp Khê phản ứng ngược lại làm dọa hai gã sai vặt kia nhảy dựng. Hai gã sai vặt tiến lên cũng phải, lui về phía sau cũng phải, chỉ đành phải nhìn Bành Thục Yến.

      Bành Thục Yến vẫy vẫy tay để cho hai gã sai vặt lui ra, tự mình tiến lên : “Ta giúp ngươi được ? Ngươi xem, tóc của ngươi cũng dính lên rất nhiều gia vị, ngươi nhìn thấy, ta đến giúp ngươi rửa được ?”

      Diệp Khê nhìn , giọng : “Ta tự mình rửa là được rồi.”

      Bành Thục Yến chỉ chỉ nước ấm: “Vậy ngươi nhanh rửa , đợi tí nước lạnh.”

      Diệp Khê thử nhiệt độ nước, sau đó cúi người rửa tóc của mình. Bành Thục Yến đứng ở bên, chờ rửa xong liền đưa cái khăn cho .

      “Cám ơn.” Diệp Khê giọng lời cảm tạ.

      Bành Thục Yến cười cười: “ nên khách khí.”

      Diệp Khê lại trả lời, trong phòng lại yên tĩnh xuống, Bành Thục Yến nhìn lau tóc hồi chuyện, đành tìm cách chuyện với : “Tiêu phu lang, ngươi làm sao nghĩ ra được cách làm thịt muối vậy?”

      Giống như dự đoán được chuyện với mình, Diệp Khê trước giương mắt nhìn , sau đó mới chậm rãi trả lời: “Là thê chủ dạy ta làm.”

      Bành Thục Yến có chút kinh ngạc: “Tiêu tiểu thư? Nàng biết làm những chuyện trong phòng bếp?”

      Diệp Khê gật đầu, thê chủ tất lợi hại, biết rất nhiều thứ những người khác biết.

      Bành Thục Yến vừa cười vừa : “Cũng đúng, nàng ngay cả dây xích tay của nam nhân cũng biết đan, biết làm những chuyện trong phòng bếp chuyện cũng kỳ quái. Tiêu phu lang, ừm, ta có thể gọi ngươi là Diệp đệ đệ ?”

      Diệp Khê lại nhìn nhìn , vì sao muốn kêu mình là đệ đệ, bọn họ cũng phải huynh đệ. Bành Thục Yến cũng tự kêu: “Diệp đệ đệ, Tiêu tiểu thư là người có bản lãnh, nhìn xem nàng có thể làm ra cung tiễn này còn dám lên núi săn thú biết.”

      đến chuyện của Tiêu Dực, Diệp Khê lại ra tự hào: “Thê chủ rất lợi hại.”

      mặt Bành Thục Yến cũng có chút nhu hòa: “Nữ nhân có bản lãnh, còn bộ dáng của nàng lại tuấn lãng, bị rất nhiều nam nhân nhớ thương, ngươi có biết ?”

      Diệp Khê nho lo lắng vài giây, gật đầu : “Ta biết. Trong thôn có nhiều nam tử thích nàng.” Diệp Khê dừng chút, lại : “Nhưng là thê chủ thích bọn họ.”

      Bành Thục Yến cười cười, : “Nữ nhân đời này có ai mà có ba phu bốn thị, tính tình của ngươi tốt như vậy, ngày sau nàng lại nạp người khác, ngươi nhất định bị khi dễ.”

      Diệp Khê ngẩn người nhìn , giọng thoáng cao quãng tám: “Thê chủ , nàng thích bọn họ, cũng cưới bọn họ.”

      “Đó là nàng thích, nếu là gặp được người nàng thích sao? Nàng còn có thể cưới ư? Nếu là cưới phải người khi dễ ngươi, ngươi phải làm sao?” Bành Thục Yến để cho suy nghĩ hai giây, lại : “Diệp đệ đệ, ngươi xem, ta khi dễ ngươi, ta ở chung với ngươi thế nào?”

      Diệp Khê chớp chớp mắt: “Ngươi ở chung với ta?”

      “Đúng vậy, ta ở chung với ngươi.”

      Diệp Khê nhức đầu, vẫn là : “Vì sao? Ngươi gả cho người khác à?”

      Hở....... Bành Thục Yến nhấp hé miệng, sau khi hiểu chút đành phải : “Ta gả cho thê chủ ngươi, là có thể ở chung với ngươi.”

      được!” Diệp Khê chút nghĩ ngợi ra khỏi miệng, còn tức giận bỏ thêm câu: “ ra ngươi cũng nhớ thương thê chủ ta.”

      Bành Thục Yến có chút xấu hổ, mà lúc này phải lúc xấu hổ. Bành Thục Yến vẫn nhàng như cũ : “Diệp đệ đệ, ngươi xem, nàng cưới ta về sau cũng cưới người khác, bằng cưới ta, ta cam đoan cho ngươi chịu ủy khuất.” Dừng chút, lại : “Nàng cưới ta, cần lại vất vả kiếm tiền, ngươi xem, nàng lên núi săn thú nhiều nguy hiểm, chẳng lẽ ngươi lo lắng ư?”

      “Ta.......” Diệp Khê nhấp hé miệng, có chút nổi giận : “Về sau thê chủ săn thú, nàng muốn dạy người khác làm cung tiễn.”

      Bành Thục Yến vừa cười : “Người quan phủ kêu nàng dạy người khác làm cung tiễn, chừng cũng kêu nàng dạy người mua cung tiễn này săn thú như thế nào, đúng hay ?”

      “Đó......” Chuyện này quả rất có thể, giống trước kia người trong thôn đến học săn thú, thê chủ cũng mang theo các nàng lên núi vài ngày chỉ điểm chút mới để cho các nàng tự bắt.

      “Còn nữa, ngươi nghĩ lại , thê chủ ngươi trước kia vì cái gì săn thú?”

      Diệp Khê thành nhớ lại: “Là muốn cho ta ăn thịt.” Nhấp hé miệng lại : “Thê chủ thân thể ta tốt, phải ăn thịt.”

      Bành Thục Yến có chút kinh ngạc khi nghe được câu trả lời như vậy, ánh mắt chợt lóe lên, biết khi đó Tiêu tiểu thư là nghèo khó, nhưng là có nghèo đến mức phải lên núi mạo hiểm. vẫn sao nàng có thể nghĩ đến lại muốn săn thú mạo hiểm sinh mệnh, cho rằng nàng trái phải cũng bất quá là vì tiền, nghĩ tới là vì để cho Diệp Khê tẩm bổ. Bất quá trọng điểm của ở trong câu trả lời của Diệp Khê, mà là muốn lợi dụng câu trả lời của y. Bành Thục Yến tiếp theo nhân tiện : “Ngươi xem, đường đều có bán thịt, nàng vì sao muốn lên núi săn thú chứ? núi nguy hiểm như vậy nàng còn , chính là bởi vì nàng có tiền mua thịt, đúng ?”

      Diệp Khê nắm góc áo của mình, hít vào hơi phản bác : “ tại nhà chúng ta có tiền, còn có rất nhiều thịt, cần mua.”

      Bành Thục Yến giống như bất đắc dĩ mà thở dài: “Diệp đệ đệ, ngươi nghĩ lại , nếu là nàng săn thú các ngươi liền có con mồi cầm bán, và kiếm được tiền. demcodon-ddlqd Thịt trong nhà cũng ngày nào đó ăn hết, cho nên , nàng vẫn là phải săn thú, mặc kệ là tự nàng lên núi bắt, hay là dạy người khác bắt, đều là nguy hiểm. Chẳng lẽ ngươi nguyện ý để cho nàng mạo hiểm vì ngươi? Nàng là thê chủ của ngươi, nàng đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng muốn vì nàng suy nghĩ lại có đúng hay ?”

      Diệp Khê mím môi lời nào, ‘Bành công tử , hình như là đúng.’

      Bành Thục Yến tiếp tục: “Ngươi xem, ta có rất nhiều tiền, nếu nàng cưới ta, tiền của ta cũng là của nàng. Nàng cần mạo hiểm còn có tiền mua đồ ăn, thịt, đồ ăn vặt cho ngươi đều có thể. Nhà của ta còn có rất nhiều cửa hàng, nàng có thể đến quản lý cửa hàng, cũng có thể kiếm tiền; hơn nữa chút nguy hiểm cũng có. Còn có, ta đoán, trong ngày thường phỏng đoán nàng có nhiều thời gian ở bên ngươi đúng ? Nàng cưới ta, cần lại vất vả mà sống kế bôn ba, nàng có thể dùng nhiều thời gian ở bên ngươi. Lúc nàng rảnh, ta cũng ở bên ngươi, mang ngươi ăn ngon, chơi, mua rất nhiều thứ nam nhi nhà khác đều thích cho ngươi, làm cho ngươi rất nhiều quần áo xinh đẹp, còn cho ngươi rất nhiều tiền, như vậy tốt ư?”

      Diệp Khê vặn xoắn góc áo của mình, Bành công tử có nhiều thứ như vậy, thê chủ có thể thích y hay ? Diệp Khê lắc đầu, , phải tin tưởng thê chủ...... Nghĩ là nghĩ như vậy, trong lòng vẫn là có lo lắng. Diệp Khê nhìn y trong mắt liền mang theo chút kinh hoảng: “Ta... ta cần ngươi ở bên cạnh, ta cũng cần ngươi mua thứ gì cho ta, thê chủ.... thê chủ cũng ... muốn tiền của ngươi......”

      “Vậy ngươi muốn nàng mỗi ngày ở bên ngươi ư? Vậy ngươi nguyện ý để nàng làm chuyện nguy hiểm ư? Ngọn núi nguy hiểm như vậy, nếu nàng bị thương, hoặc là ......” Bành Thục Yến dừng chút, tựa hồ muốn câu tiếp theo, nhưng vẫn là tiếp: “Nếu như nàng chết, vì ngươi làm chuyện nguy hiểm mà chết, ngươi làm sao đây? Ngươi áy náy ư?”

      Diệp Khê mở to trong mắt tràn đầy mịt mờ, muốn thê chủ chết......

      Bành Thục Yến giọng : “Diệp đệ đệ, ngươi với nàng, để cho nàng cưới ta, được ? Cưới ta nàng cần lên núi săn thú, chúng ta cùng nhau thông suốt phóng khoáng sống cả đời được ?”

      Diệp Khê hơi nhếch môi, dùng sức vặn xoắn góc áo của mình. Bành Thục Yến qua bên lấy quần áo được chuẩn bị từ trước: “Ngươi xem, quần áo này xinh đẹp như vậy, vật liệu may mặc cũng là tốt nhất, chỉ cần ngươi nguyện ý, về sau ngươi đều có thể mặc xinh đẹp như vậy......”

      “Ta cần mặc quần áo của ngươi.”

      Bành Thục Yến sửng sốt, nghe thấy giọng của như là cố lấy dũng khí: “Bành công tử, ngươi có tiền như vậy, khẳng định có rất nhiều nữ tử vì tiền của ngươi mà thích ngươi. Ngươi có thể gả cho các nàng, ta cần tiền của ngươi, thê chủ ta cũng muốn tiền của ngươi. Chúng ta có thể tự mình kiếm tiền, ta cũng giúp đỡ thê chủ kiếm tiền. Thê chủ mua quần áo xinh đẹp cho ta, ta cần mặc của ngươi. Thê chủ chết, ta kêu nàng cần săn thú. Ta có con thỏ ở bên ta, ta cần ngươi ở chung. Ta... ta...... dù sao thê chủ cưới ngươi, nàng nàng chỉ cần phu lang là ta, ngươi muốn gả nàng, nàng cũng cưới.”

      năng lộn xộn xong, Diệp Khê liền mở cửa chạy , gã sai vặt bên ngoài cũng dám ngăn cản . Diệp Khê kéo theo làn váy chạy, may mắn băng tuyết đất đều được quét sang hai bên trơn. Diệp Khê chạy tới sân làm thịt muối cách vách, Tiêu Dực và Bành đương gia còn ngồi ở đó uống trà, thấy xa xa chạy tới liền hoảng hốt: “Khê Nhi? Làm sao vậy?”

      “Thê chủ.” Diệp Khê có chút thở hổn hển, người mặc nhiều lắm, nhưng áo bông bên ngoài và váy lúc trước bị té ngã còn dính nước có vẻ rất nghiêm trọng.

      “Khê Nhi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?” Tiêu Dực nóng vội hỏi, thấy quần áo đổi cũng bất chấp, lập tức cởi áo bông ẩm ướt của mặc áo của mình. Dù sao bên trong cũng có mặc quần áo, người khác cũng nhìn thấy cái gì, nhiều lắm miệng xuôi tai thôi, đều quan trọng hơn người, vạn nhất sinh bệnh cũng tốt.

      Diệp Khê lại múa tay chịu mặc: “Thê chủ, cần, ngài lạnh.”

      “Ta lạnh, áo mặc bên trong cũng rất dày, Khê Nhi ngoan, mặc vào.”

      Bành đương gia quay đầu dặn dò gã sai vặt: “Lấy cái áo khoác của ta đến.” Gã sai vặt kia lên tiếng trả lời , cầm lấy quần áo tới rồi đứng sát bên cạnh Bành Thục Yến mới đến. Bành Thục Yến cắn cắn môi, nhàng kêu tiếng: “Mẫu thân.”

      “Yến nhi, sao lại thế này? phải con mang Tiêu phu lang thay quần áo ư? Sao quần áo cũng đổi?”

      Tiêu Dực cũng nhìn , sau đó dùng ánh mắt hỏi Diệp Khê. Hai tay Diệp Khê ôm chặt eo Tiêu Dực dán ở trong lòng nàng, giọng buồn bã : “Ta muốn mặc của .”

      “Được, vậy mặc của ta trước, đợi lát nữa chúng ta trở về .” Tiêu Dực trấn an Diệp Khê, ngẩng đầu : “ biết Bành công tử có thể xảy ra chuyện gì hay ?”

      Bành Thục Yến bĩu môi: “ có gì.”

      Diệp Khê ngẩng đầu: “Thê chủ, ngài cho biết, chúng ta tự mình biết kiếm tiền, chúng ta cần tiền của , ngài cần cưới .”

      Tiêu Dực nhíu mày, lại giãn mày cười : “Khê Nhi yên tâm, ta cưới người khác.”

      Diệp Khê an tâm nở nụ cười, sắc mặt mẫu tử Bành gia đều thay đổi. Bành gia chủ trách cứ nhìn Bành Thục Yến liếc mắt cái, Bành Thục Yến cũng cắn môi xanh cả mặt. Tiêu Dực cũng mặc kệ các nàng như thế nào, chỉ lạnh lùng : “Thủ đoạn của Bành công tử tốt, dùng thủ đoạn người Khê Nhi khỏi quá tài giỏi, vẫn là chỉ dùng trong sân lớn nhà giàu mới có thể tận tình thi triển. Bành gia chủ, hôm nay phu lang tiện, trước hết cáo từ.”

      “Thời tiết rét lạnh, Tiêu tiểu thư trước thêm cái áo khoác......”

      cần.”

      Bành đương gia thở dài, nhìn nàng ôm lấy phu lang của mình ra cửa sân mới hơi trầm mặt: “Yến nhi, con làm việc luôn luôn có chừng mực. Nhưng hôm nay, con chẳng những đánh mất mặt mũi của con, còn đánh mất mặt mũi của ta.”
      linhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59: Kinh hỷ

      Editor: demcodon



      “Thê chủ, ta cố gắng giúp ngài kiếm tiền, ngài đừng cần tiền của có được ? Ngài đừng cưới .” Vừa ra cửa lớn Chân Vị Lâu, Diệp Khê liền vội vàng tìm kiếm cam đoan ở Tiêu Dực.

      Tiêu Dực sửng sốt, tiện đà : “Ta cưới , cũng cần tiền của . Khê Nhi, Bành công tử cái gì với ngươi?”

      Diệp Khê thành thành đem những chuyện hai người ở trong phòng ra kể cho Tiêu Dực nghe. Sau đó năn nỉ : “Thê chủ, ngài đừng săn thú nữa được ? Khê Nhi muốn ngài gặp chuyện may.”

      Tiêu Dực cười: “Ta săn thú, Khê Nhi phải biết rồi sao?”

      “Vậy ngài về sau cũng cần săn nữa, cũng cần dạy người khác săn.”

      Tiêu Dực ôm lấy : “Khê Nhi ngươi tin ta à? Ta rất lợi hại, ta biết công phu, lại có cung tiễn, ngươi xem, ta săn lâu như vậy, chuyện gì cũng chưa xảy ra.”

      “Nhưng là......” Diệp Khê cắn cắn môi, biết nên phản bác nàng như thế nào. Tiêu Dực lại : “Khê Nhi yên tâm, ta về sau muốn dạy người làm cung tiễn, có tiền công, cũng rảnh lại săn thú.”

      Diệp Khê nghĩ lại cũng đúng, mới gật đầu : “Ta muốn thê chủ mạo hiểm vì ta.”

      Trong lòng Tiêu Dực ấm áp: “Đồ ngốc, ta còn muốn Khê Nhi ở bên cạnh ta cả đời đây, làm sao có thể mạo hiểm chứ.” Nghĩ nghĩ lại trịnh trọng cam đoan : “Khê Nhi yên tâm, gặp được nguy hiểm ta nhanh trốn , ta, luyến tiếc bỏ lại Khê Nhi.”

      * * *
      Thê chủ nhận lời, Diệp Khê cũng lại buồn lo vô cớ, chính là việc dạy người ở Chân Vị Lâu làm thịt muối còn chưa có kết thúc. Mặc dù trong lòng vừa ý, Diệp Khê cũng vẫn là lại Chân Vị Lâu. Diệp Khê có chút muốn , nhưng là để cho mình thê chủ lại càng vui, biết Bành công tử kia còn dùng biện pháp gì lừa gạt thê chủ nữa , cho nên phải theo bên nhìn chằm chằm mới được. Vì thế ngày hôm sau, Diệp Khê lại cùng Tiêu Dực đến Chân Vị Lâu.

      Bành gia chủ và Tiêu Dực hàn huyên vài câu liền mượn cớ rời . Tiêu Dực gặp được bóng dáng Bành Thục Yến, liền với Diệp Khê: “Khê Nhi, ngươi ở chỗ này dạy bọn họ, ta tìm Bành công tử.”

      “Thê chủ.” Diệp Khê lôi kéo nàng, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng.

      Tiêu Dực dịu dàng vỗ vỗ lên mặt : “Khê Nhi ngoan, ngày hôm qua ta cho rằng Bành công tử làm chuyện tốt với ngươi, hiểu lầm , cho nên gặp lời xin lỗi, thuận tiện cho biết ta cưới .”

      Diệp Khê bĩu môi, hồi mới rầu rĩ : “Vậy muốn cướp thê chủ của ta, cái này cũng chưa tính là chuyện tốt ư?”

      Tiêu Dực ngẩn ra, tiện đà mỉm cười gật đầu: “Quả là chuyện tốt, bất quá, ngày hôm qua ta lời cũng đả thương người. Mọi người có làm ăn lui tới, nên ồn ào căng thẳng tốt. Khê Nhi yên tâm, ta dây dưa với , rất nhanh trở về, được ?”

      Diệp Khê bĩu môi gật đầu, Tiêu Dực cười , tới gã sai vặt hỏi: “Xin hỏi Bành công tử ở chỗ nào?”

      “Công tử đại khái là ở trong hậu viện.”

      Tiêu Dực được vài bước rồi quay : “Có thể giúp ta mời Bành công tử đến đây chút được ? Ta có việc muốn với .”

      Nàng, muốn tìm ? Bành Thục Yến do dự chút, vẫn là đến sân , khi thấy người ngồi ở bên cạnh bàn kia chóp mũi có chút lên men.

      “Tiêu tiểu thư.”

      “Bành công tử, mời ngồi.” Tiêu Dực rót ly trà cho xong, liền mở miệng thẳng vào chủ đề: “Hôm qua, xin lỗi, ta cho rằng công tử làm chuyện gì với Khê Nhi, về nhà Khê Nhi kể cho ta biết chút chuyện các ngươi . Mặc dù những lời của ngươi với Khê Nhi cũng làm cho lòng ta có chút để ý, nhưng phản ứng của ta cũng quá phấn khích, đó cũng phải là thủ đoạn lợi hại gì.” Tiêu Dực biết, đứa trưởng thành trong đại gia tộc đều là người đơn giản. Nếu muốn tới ám chiêu, Diệp Khê ăn ít đau khổ phen, nhưng có thể là ăn đau khổ cũng biết nguyên nhân là gì.

      Hốc mắt Bành Thục Yến có chút ướt át: “Ta... có làm gì với .” có biện pháp khác, cũng làm được chuyện thầm tổn hại người, muốn tranh thủ, chỉ có thể dùng tiền tài mê hoặc Diệp Khê.

      “Ta biết, cho nên mới đến xin lỗi.” Tiêu Dực dừng chút lại : “Kỳ , Tiêu Dực chính là người phụ nữ bình thường, biết là chỗ nào rơi vào mắt công tử. Công tử nhìn xem những bên người xem, người vĩ đại khẳng định rất nhiều. Ta coi là cái gì, đáng cho công tử phải hao tâm tốn sức.”


      Bành thục yến chớp mắt mấy cái, đem lệ trong hốc mắt ép trở về mới giương mắt nhìn nàng: "Có thể cho ta biết, ta tốt chỗ nào hay ?"


      "Làm công tử giàu có, ngươi có cao ngạo tùy hứng, cư xử ôn hòa có lễ nghĩa, có chỗ nào tốt."


      "vậy...vì sao?"


      "Ta hứa với Khê nhi rằng cả đời chỉ cần mình ."


      Bành thục yến nhấp hé miệng: "Nàng thương ư? nàng ở bên cả đời, là vì cưới làm phu lang, hay là bởi vì thương ?"


      "có khác nhau à?"


      "Có, là trách nhiệm, hay là ?"


      "Bởi vì , cho nên có trách nhiệm.Thương , bảo vệ , làm chuyện đau lòng."


      Bành thục yến lại nhấp hé miệng:"Nếu ...người nàng gặp trước là ta... có thể.... cũng ở bên ta cả đời hay ?


      Tiêu dực thở dài:"Bành công tử, gặp được người thích hợp, và thời gian trước hay sau có vấn đề gì. Ta chỉ nghĩ tới cuộc sống đơn giản, muốn tham gia vào chuyện của đại gia tộc.


      Bành thục yến nhìn về phía Diệp khê: "Nhưng là... Diệp đệ đệ ....giống như đứa trưởng thành, mọi chuyện muốn nàng lo liệu, chẳng lẽ nàng cảm thấy mệt ư? Tình nguyện cứ như vậy trải qua cả đời? thời nàng trở thành hoàng thương,chủ phu của nàng cũng tránh được phải tiếp đãi nhân vật lớn, chẳng lẽ nàng để cho như vậy đứng ở trước mặt mọi người ư?"


      Tiêu dực cũng nhìn về phía Diệp khê ánh mắt dịu dàng: "Ta chính là thích đơn thuần, ta tình nguyện cứ như vậy cả đời." Về phần chuyện tiếp đãi nhân vật lớn, tin tưởng tỷ phu tính tình mạnh mẽ An vụ kia là có thể làm được tốt, cần Tiểu khê nhi lại phí lực gì, mà cái gọi là hoàng thương, bất quá phải giúp Đàm chương nguyệt tranh thủ thân phận xuất sắc, dễ dàng cho nàng phát triển về sau ở trong giới buôn bán thôi.


      Với , với Khê nhi, quan hệ lớn.


      ***


      Nhà xưởng làm cung tiễn rất nhanh hoàn thành, người có chút quyền thế đều muốn đem nữ tử trong gia tộc mạnh mẽ đưa đến, ý đồ gì cần cũng biết. Tiêu dực dám cam đoan phương pháp chế tạo truyền ra ngoài, tự nhiên sớm nghĩ đến việc này. Trước đó số gia đình giàu có cũng có hành động là mời Triệu A Lực và vài công nhân ở nơi khác đến. Sau đó cho các nàng phân tích các công đoạn để làm ra cung tiễn,cuối cùng lại từ ít người đến bắt đầu ráp các bộ phận lại với nhau. Mà những người ở nhà xưởng này và chỗ buộc dây cung cũng ăn ý nhau, cho

      nên cần lo lắng các nàng chỉ cho nhau biết trình tự lắp ráp.


      Mặc dù phương án dự phòng như vậy tính là tốt nhất, nhưng trước mắt coi như là có vẻ có ích. Khâm sai đại thần và vài đại nhân nhìn đều có chút vừa lòng,vì thế nhà xưởng cung tiễn liền hoạt động. Trong lúc nhất thời Tiêu dực và Đàm chương nguyệt đều vội vàng chỉ đạo các công nhân làm cung tiễn, nhiều công nhân như vậy, làm nhiều công đoạn khác nhau như vậy, đều cần hai người các nàng chỉ đạo. Tiêu dực và Đàm chương nguyệt là bận ngay cả thời gian ngủ cũng có.


      Cứ như vậy, buồn bực nhất chính là Diệp khê. Bởi vì nhà xưởng cách nhà rất xa, cho nên Tiêu dực và Đàm chương nguyệt liền ở trong nhà xưởng. Về phần trong nhà,

      Huyện lệnh đại nhân phái người đến bảo vệ người hai nhà an toàn, nhưng là nào có ai có thê chủ ở bên cạnh có thể an tâm được?. Đàm gia thấy hoàn hảo,phụ tử An gia ở nhà tốt xấu gì cũng có hai người làm bạn.Tiêu gia cũng chỉ có mình Diệp khê , mỗi ngày ngoại trừ cho gà ăn và nấu cơm cho mình ăn, cũng chỉ có thể xem sách tranh mình họa hoặc là làm quần áo, hơn nữ còn chơi đùa với con thỏ giết thời gian.Mặc dù ngẫu nhiên cũng có nam tử trong thôn đến chuyện phiếm với , phụ tử An gia cũng chăm sóc rất nhiều, nhưng ban đêm ngủ mình ở giường lớn cũng là vẫn nhớ thương thê chủ.


      Vì thế, Diệp khê sau khi nhớ thương thê chủ hơn nửa tháng, rốt cuộc có ngày biết là vì nguyên nhân hoa lệ gì té xỉu.


      Nhưng là làm cho những sai nha đến bảo vệ sợ hãi, lúc này vội vàng mời đại phu đến lại đến nhà xưởng truyền tin. Chờ Tiêu dực từ nhà xưởng gấp rút trở về là màn đêm buông xuống. Diệp khê sớm tỉnh lại tựa vào ghế đệm thê chủ gọi là sofa trong phòng uống canh gà. An đại thúc tinh tế dặn từng chút cho biết , An vụ mang thai ngồi ở bên khóe miệng cũng là cười.


      Tiêu dực đều kịp gội rửa vẻ mặt tro bụi liền thẳng vọt vào trong phòng: "Khê nhi, làm sao vậy?Chỗ nào thoải mái?"


      "Thê chủ?" Cái miệng nhắn của Diệp khê lập tức a đến lỗ tai, tiếp theo lại bắt đầu thút thít lên: "thê chủ.....ô ô ta rất nhớ ngài."


      "Ta cũng nhớ Khê nhi." Tiêu dực ôm vào trong ngực, môi khẽ hôn ở trán ở khóe môi . Phụ tử An gia thấy thế liền yên lặng ra ngoài, để phòng lại cho đôi phu thê này,

      Tiêu dực hôn , vỗ lưng : "Khê nhi nín khóc, cho ta biết, sao vậy? Sao có thể ngất xỉu thế? Có phải ở nhà có ăn cơm tốt hay , có chăm sóc cho

      mình tốt phải ?"


      " có , có, ta chăm sóc thân thể của mình đấy," mặt Diệp khê còn lộ nước mắt, trong mắt dòng nước cũng còn chưa dừng lại, khóe miệng cũng nở nụ cười:

      "thê chủ ta nghĩ cho ngài kinh hỷ*."


      (*Kinh hỷ : kinh ngạc + vui mừng)


      Tiêu dực tay lau nước mắt mặt giúp :"Ngươi đừng làm ta hoảng sợ là được."


      " là kinh hỷ mà" Diệp khê ôm lên cổ nàng: " thê chủ ,ta có cục cưng, Khê nhi có cục cưng."


      Tiêu dực sửng sốt, dụi mắt vài cái, Diệp khê cười ha ha:"Khê nhi có cục cưng, có cục cưng của thê chủ , thê chủ , ta cao hứng."


      Tiêu dực lại dụi mắt thêm vài cái mới hồi phục lại tinh thần, mặt cũng là biểu cảm vừa mừng vừa sợ lại thể tin được: "Khê nhi, có cục cưng?"


      Diệp khê khẳng định gật đầu: "Dạ, đại phu , An đại thúc còn nấu canh gà cho ta uống."


      Tiêu dực tự giác mà cười ngây ngô, lại bắt đầu khẩn trương: "Vậy làm sao có thể té xỉu? Đại phu có vì sao hay ?"


      đại phu là bởi vì Khê nhi rất thương nhớ thê chủ, hơn nữa lại có cục cưng nên mới té xỉu, chỉ cần ăn nhiều vài thứ, thông suốt phóng khoáng liền

      té xỉu."


      Tiêu dực cười ha ha lên, sau đó gắt gao bế ôm Diệp khê:"Khê nhi , cám ơn ngươi." Cám ơn đơn thuần , toàn tâm toàn ý ở bên , cho gia đình ấm áp. tại, còn muốn thay sinh con trai con , làm cho nhà càng thêm hoàn chỉnh.


      Diệp khê bị ôm : "Thê chủ vì sao lại cám ơn? Phu lang sinh cục cưng cho thê chủ, phải bình thường hả?"


      Tiêu dực thương hôn lên gương mặt : "Cám ơn ngươi ở bên ta, cám ơn ngươi cho ta gia đình.Ta Khê nhi, , ."


      Tiêu dực mỉm cười cụng vào trán : "Khê nhi, về sau ta dành rất nhiều thời gian ở bên ngươi."


      "Vậy ngài nhà xưởng à?"


      " "


      "A? vậy đại nhân có thể đồng ý ?"


      "mặc kệ các nàng, ở trong lòng ta, quan trọng nhất chính là Khê nhi, ta muốn ở bên cạnh ngươi."
      Last edited: 7/11/16
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :