1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thanh dương khê ca - Hạt Táo Xanh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Cung tiễn

      Editor: demcodon



      Được dẫn tới là người quen cũ của Tiêu Dực, cũng là người quen cũ của toàn bộ người dân thôn Thanh Dương, đó là thôn trưởng đại nhân của các nàng. Đám người vây xem ngoài cửa lại to hồi, Đàm Chương Nguyệt hiển nhiên còn tức giận hơn Tiêu Dực, vừa nhìn thấy là thôn trưởng liền hét lớn : “ ra là ngươi, ngươi vì sao muốn hãm hại Tiêu Dực?”

      “Ba!” Béo đại nhân vỗ kinh đường mộc*: “Yên lặng!”

      (*Kinh đường mộc: thanh gỗ dùng để gõ công đường.)

      trường nháy mắt an tĩnh lại, thôn trưởng hành lễ với đại nhân béo: “Tiểu dân Triệu Nhất Hướng tham kiến đại nhân.”

      “Đứng lên trả lời. Triệu Nhất Hướng, ngươi báo án Tiêu Dực chế tạo vũ khí cung tiễn giết người, nhưng Tiêu Dực nàng chế tạo cung tiễn là dùng để săn thú. Ngươi Tiêu Dực làm người bị thương, nàng lại có. Hai người các ngươi bên nào cũng cho là mình đúng, Tiêu Dực cầu cùng ngươi ngay thẳng đối chất, ngươi có dám đối chất với nàng ?”

      Thôn trưởng đảo mắt khắp nơi: “Ta đương nhiên dám. Bẩm đại nhân, Tiêu Dực chế tạo mũi tên kia là bén nhọn, da heo rừng đều bị đâm thủng, muốn đâm người bị thương là rất đơn giản, đồ vật sắc bén nguy hiểm như thế, hẳn là nên thu về cấm sử dụng mới đúng.”

      Người ngoài cửa phát ra tiếng bất mãn líu ríu, Đàm Chương Nguyệt lại hét lớn lên: “Cái gì mà đả thương người đơn giản? Tảng đá ven đường nhặt lên đập cái lên đầu, tảng đá là có thể đập chết người, có phải là cũng muốn giấu thể dùng hay ?”

      “Ba!” Kinh đường mộc lại vang, giọng của đại nhân béo rất là nghiêm túc: “Hạ nhân ngoài kia được tùy ý ồn ào.” Tiêu Dực cũng quay đầu trừng nàng, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng câm miệng.

      Tiêu Dực quay đầu mới bắt đầu biện hộ: “Đại nhân, nếu cung tiễn có thể dùng để đả thương người, ta đồng ý. Nhưng là thế gian vạn vật, thứ thể dùng để đả thương người quá ít, đao lớn côn gỗ có thể chém người đánh người, mảnh chén có thể cắt mạch máu, ngay cả dây lưng quần áo cũng có thể dùng để thắt cổ. demcodon-lqd Vật vô tội, quan trọng xem dùng là người như thế nào. Mà cung tiễn này ở tay ta chính là công cụ dùng để săn thú.”

      Đại nhân béo gật gật đầu: “Ừ, lời này có lý.”

      Thôn trưởng nghĩ tới Tiêu Dực có thể ra nhiều ngụy biện như vậy, thấy đại nhân béo vuốt cằm, vội hỏi: “Đại nhân, Tiêu Dực vô cùng gian xảo, tuyệt đối thể tin những lời bậy của nàng ta! Ai cũng biết đến, Tiêu Dực là kẻ bất lực, ở trong thôn chúng ta là làm việc gì khác thể sinh sản......”

      “Ngươi cái gì?” Đàm Chương Nguyệt lại thét to lên: “Tiêu Dực mới phải kẻ bất lực đâu, nào có người vu oan hãm hại như ngươi vậy? Ngươi mới là hang ổ vô dụng, cái gì cũng làm, chỉ biết ỷ thế hiếp người......”

      “Ba!” Kinh đường mộc lại vang lên: “Đem hạ nhân ầm ĩ ngoài kia dẫn tới!”

      Tiêu Dực kinh ngạc, vội hỏi: “Đại nhân khai ân, nàng chính là tức giận vì thảo dân mà thôi, đại nhân nếu muốn trách tội, mời tính ở người ta là được rồi.” Bên này Tiêu Dực vội vàng tạ lỗi, bên kia Đàm Chương Nguyệt lại còn lớn tiếng ồn ào: “ cần bỏ cho ta, lên công đường lên công đường, ta tự mình !”

      Tiêu Dực thấp giọng hét lên: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi câm miệng cho ta!”

      Đàm Chương Nguyệt trợn tròn mắt: “Vì sao muốn ta câm miệng? Chẳng lẽ ta sai rồi sao? Chúng ta mang theo người trong thôn săn thú, mọi người đều kiếm được tiền cuộc sống trôi qua tốt đẹp. Bà ta đỏ mắt, đến vu oan hãm hại ngươi, nào có thôn trưởng nhìn được cuộc sống của thôn dân trôi qua tốt đẹp hơn bà ta? Bà ta xứng làm thôn trưởng!”

      Tiêu Dực muốn bị nàng làm cho tức chết rồi, thôn trưởng cũng tức giận đến chỉ chỉ bàn tay vào nàng: “Đại nhân, ngài xem, các nàng ỷ vào mình có vũ khí liền kiêu ngạo như vậy. Người trẻ tuổi trong thôn đều theo các nàng hồ nháo, cũng xem ai ra gì. Năm nay thu hoạch đều biết thất thu bao nhiêu, đợi đến lúc thu thuế còn biết làm sao bây giờ!”

      “Lão nương có tiền nộp thuế, ngươi gấp cái gì chứ? Ta biết, chính là bởi vì chúng ta mang các ngươi cùng săn thú, ngươi liền cố ý đến báo án vu oan hãm hại chúng ta......”

      “Ba ba ba ba!” Đại nhân béo liền chụp kinh đường mộc đập vài cái: “ công đường các ngươi được cãi nhau, là phản! Người đâu, đem người tranh cãi ầm ĩ này đánh nặng hai mươi bản.”

      “Đại nhân!” Tiêu Dực vội la lên: “Chuyện có thứ tự trước sau, đại nhân có thể trước đem chuyện của ta giải quyết, lại đến trách phạt Đàm Chương Nguyệt hay ?”

      Đàm Chương Nguyệt cuối cùng phát chỗ này phải mình là tính, sờ sờ mông, nhanh chóng nhớ lại chút tư vị nếm trứng xào thịt, lúc này nịnh nọt : “Đúng đúng đúng, đại nhân trước giải quyết chuyện của Tiêu Dực, giải quyết xong rồi lại đến phạt ta.” xong liền lui qua bên, lần này dám lại hé răng.

      Tiêu Dực hẹp hòi trừng nàng vài lần, lại vội hỏi: “Đại nhân, thôn trưởng ta làm người bị thương, ta muốn hỏi bà ta chút, có chứng cứ gì ràng ?”

      “Có, đại nhân, hôm qua ta ở đường nhìn thấy Tiêu Dực dùng tên bắn người bị thương. Mặc dù người nọ cách quá xa ta nhìn là ai, nhưng tiểu dân xác định nàng là đả thương người.”

      Tiêu Dực nhíu mày: “Hôm qua? Thôn trưởng, ngài xác định là hôm qua? phải ngày hôm trước?”

      “Đúng, đúng, chính là hôm qua, buổi sáng hôm qua.”

      “Xin hỏi là lúc nào của buổi sáng?”

      “Là... là... thời gian cơm trưa.”

      “Đại nhân, hôm qua thời gian cơm trưa ta còn ở núi săn thú, có sáu người bằng hữu chung có thể làm chứng cho ta.”

      “Ta nhớ lầm, là thời gian cơm tối.”

      “Đại nhân, thời gian cơm tối ta còn ở trong thành, ta và Đàm Chương Nguyệt mua gân bò, chủ quán bán thịt bò cũng có thể làm chứng.”

      “Ta... ta nhớ lầm, là lúc hoàng hôn......” Thôn trưởng bắt đầu đổ mồ hôi.

      Khóe miệng Tiêu Dực nhếch lên cười: “Thôn trưởng, ngài tốt nhất nên suy nghĩ lại, rốt cuộc là lúc hoàng hôn hay là nửa đêm? Lúc hoàng hôn ta và phu lang hái rau dại cho con thỏ ở ven đường, có rất nhiều người nhìn thấy. Còn đến nửa đêm, ta ngủ, có ai làm chứng. Bất quá, hơn nửa đêm ngài cũng có thể nhìn thấy ta dùng tên bắn người à? Ngài ngủ được chạy đến làm gì? ra ngoài làm chuyện xấu gì chứ?”

      “Ta... ta......” Thôn trưởng liên tục lau mồ hôi, đại nhân béo cũng tức giận , loại dối sứt sẹo này dám lấy đến làm bừa bỡn cợt bà, nghĩ bà cả ngày có việc gì làm sao? Đại nhân béo tầng tầng tức giận hừ tiếng: “Rốt cuộc là lúc nào?”

      “Đại... đại nhân......”

      “Làm thôn trưởng, ngươi báo án nghe từ , người đâu, áp giải bà ta xuống để cho bà ta cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc là lúc nào. Nếu là có người dám can đảm trêu đùa công đường nhìn quan uy, bản quan nhất định tha nhàng tha cho nàng!”

      “A? Đại nhân tha mạng.... đại nhân tha mạng......”

      Thôn trưởng bị kéo dài xuống, Diệp Khê lúc này mới ngẩng đầu khẽ cười: “Thê chủ.”

      “Ta với Khê Nhi là có việc gì.”

      “Tiêu Dực.” Đại nhân béo gọi nàng.

      “Dạ, đại nhân.”

      “Việc này bản quan nhất định làm , nếu ngươi làm người bị thương, bản quan chắc chắn xử ngươi theo luật pháp.”

      “Dạ, tạ đại nhân.”

      Đại nhân béo gật gật đầu, ánh mắt quét về phía Đàm Chương Nguyệt bên: “Tiếp theo nhiễu loạn công đường, phạt nặng hai mươi đại bản.”

      Đàm Chương Nguyệt mặt ai oán, đại nhân như thế nào còn nhớ tới việc này? Cầu cứu nhìn về phía Tiêu Dực, Tiêu Dực trừng mắt to nhìn nàng, chuyển hướng với đại nhân béo: “Đại nhân, đều người biết vô tội. Đàm Chương Nguyệt chưa bao giờ lên công đường, biết trong đó có quy củ này, mời đại nhân khai ân, giảm đánh nàng mấy bản .”

      “Mời đại nhân khai ân!” Ngoài cửa loạt quỳ xuống.

      Đại nhân béo vẫy vẫy tay: “Nể tình ngươi còn có chút nghĩa khí, liền phạt mười bản là được.”

      “Tạ đại nhân, việc này do thảo dân dựng lên, thảo dân tự chịu năm bản, mời đại nhân cho phép.”

      Đại nhân béo hẳn là mệt mỏi, lại vẫy vẫy tay : “Chuẩn chuẩn.”

      Đàm Chương Nguyệt vừa nghe hai mươi bản biến thành năm bản, cao hứng ngẩng đầu: “Đại nhân, có thể đem năm bản này cũng bỏ luôn hay ? Ngày mai ta bắt chim trĩ, đưa ngài hai con, cần tiền.”

      Sắc mặt đại nhân béo cứng đờ: “Ở công đường, thế nhưng lại đút lót, cho nàng thêm năm bản răn đe! Bãi đường!”

      * * *
      Đánh xong năm bản, Tiêu Dực ôm mông đứng lên, nửa thân mình tựa vào người Diệp Khê: “Đàm Chương Nguyệt chết tiệt, ngươi với thôn trưởng còn chán ghét hơn!”

      “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, là ngươi tự nguyện bị đánh, cũng phải ta cho ngươi thay ta.”

      Diệp Khê mím môi nước mắt rưng rưng trừng nàng: “Đều tại ngài, bằng thê chủ bị đánh.”

      Tiêu Dực nhìn Đàm Chương Nguyệt, Đàm Chương Nguyệt còn thảm hơn so, được hai người đỡ trái phải. Tiêu Dực thở dài: “Quên Khê Nhi, nể tình nàng là đồ ngốc đừng so đo với nàng.”

      Đàm Chương Nguyệt mất hứng: “Ai là đồ ngốc?”

      Tiêu Dực cười cười trả lời, Lí Tân đến vài câu: “Đồ ngốc phải là ngươi sao? công đường ngươi cũng dám cãi nhau, ngươi làm như đại nhân là thân thích nhà ngươi hả? Tiêu Dực đều giúp ngươi giảm thành năm bản, ngươi lại chuyện lung tung.”

      Đàm Chương Nguyệt oan ức: “Ta đây cũng là muốn ai bị đánh thôi!”

      Đoàn người còn chưa ra khỏi cửa lớn nha môn, nha sai liền đến ngăn cản các nàng: “Các vị, đại nhân cho mời.”

      Đàm Chương Nguyệt làm vẻ mặt cầu xin: “ phải là còn muốn đánh nữa chứ?”

      Nha sai kia nhịn được nhếch khóe miệng cười: “Đại nhân dặn dò lại đánh, nghĩ là .”

      Nha sai dẫn các nàng vào bên cạnh sân, đại nhân béo ngồi ở đình trong sân uống trà, thấy các nàng đến đây liền chỉ ghế ngồi, lại nhìn mông Đàm Chương Nguyệt cũng dám ngồi ở ghế nhân tiện : “Đàm Chương Nguyệt, ngươi gọi là Đàm Chương Nguyệt phải ?”

      Đàm Chương Nguyệt vội vàng từ ghế đứng lên: “Bẩm đại nhân, đúng vậy.”

      Đại nhân gọi nha sai đứng bên: “Trước mang nàng bôi thuốc .”

      Mấy người nhìn lẫn nhau, cũng hiểu được trong hồ lô đại nhân này muốn làm gì, đại nhân béo lại vẫy vẫy tay: “ .”

      Đàm Chương Nguyệt dám phản kháng, ai oán theo . Tiêu Dực nhìn mặt biểu cảm chịu chết kia của nàng liền cười, nhịn được hỏi: “Xin hỏi đại nhân kêu bọn tiểu dân đến là có gì dặn dò?”

      “Ta muốn nhìn lại cung tiễn kia của ngươi.”

      “Dạ.”

      Lí Tân bên thay Tiêu Dực mang cung tiễn lưng xuống cho nàng, Tiêu Dực cầm trình lên cho đại nhân béo: “Đại nhân mời xem.”

      Đại nhân béo kéo dây cung: “Cái bày dùng như thế nào?”

      Tiêu Dực sờ sờ mông: “Tiểu dân tại tiện, có thể nhờ bằng hữu của tiểu dân biểu thị chút cho đại nhân xem được ?”

      Đại nhân béo gật đầu, Tiêu Dực : “Triệu tỷ, phiền tỷ bắn mấy tên cho đại nhân nhìn xem.”

      “Được.” Triệu A Lực cầm lấy quả táo giữa bàn thả tới ngọn núi giả cách đó mười mét: “Liền bắn cái này .”

      Cài tên kéo cung, mũi tên bắn ra, chuẩn xác cắm ở quả táo, đại nhân béo ngây cả người, vỗ tay : “Tốt! Tốt!”

      Nghe tiếng khen ngợi, mọi người đều tươi cười. Diệp Khê cũng khẽ mỉm cười quay đầu nhìn Tiêu Dực, là thê chủ làm ra cung tiễn đấy!

      Đại nhân béo cầm cung tiễn lại nhìn xem: “Đồ tốt nha, cung tiễn này dùng để săn thú quả tuyệt, có nó mọi người có thể lên núi, lại e ngại mãnh thú trong núi.”

      “Đại nhân, cung này quả tuyệt, nhưng tên này còn yếu cần phải thay đổi.” Tiêu Dực chỉ chỉ kiếm gỗ: “Mũi tên này tuy rằng nhọn, nhưng gặp sài lang hổ báo lợn rừng da dày, muốn nó bị thương nặng vẫn là khó khăn.”

      “Vậy phải thay đổi như thế nào?”

      “Mọi người chúng ta thương lượng qua, nếu là có thể lắp lên mũi tên sắt, xác nhận có thể có hiệu quả rất tốt, chính là......”

      “Chính là cái gì? Cứ đừng ngại.”

      Tiêu Dực lau mồ hôi trán, có chút bộ dáng nhát gan sợ phiền phức của thôn dân : “Chính là thôn trưởng đây là vũ khí làm người bị thương, biết về sau chúng ta còn có thể dùng nó để săn thú hay ?”

      “Tự nhiên có thể, yên tâm dùng , chỉ cần dùng để đả thương người là được.”

      Được những lời này, mọi người đều cao hứng: “Cám ơn đại nhân!”

      “Đúng rồi, chuyện này ta phải báo lên triều đình, cung tiễn này hẳn là phát triển mạnh vận dụng cho săn bắn, ngươi lại làm cung tiễn mới, đến lúc đó ta mang báo lên .”

      Rốt cuộc cũng làm cho triều đình chú ý, Tiêu Dực sớm biết đây là chuyện thể tránh, demcodon-lqd lập tức cúi đầu trả lời: “Dạ, trong nhà còn có cái làm tốt, ngày mai liền mang hai thanh lại đưa cho đại nhân.” Vừa vặn Đàm Chương Nguyệt bôi thuốc xong trở lại, Tiêu Dực nhân tiện : “Nếu là đại nhân có dặn dò khác, vậy bọn tiểu dân liền cáo từ.”

      .” Đại nhân béo gật đầu nhìn theo các nàng ra ngoài, ngược lại với thuộc hạ bên cạnh: “Triệu Nhất Hướng này, trong thôn có thứ tốt như vậy bà ta cũng tốt báo lên, còn là vũ khí gì đả thương người, chuyện lời lẽ trước sau lại như , hay là bà ta và Tiêu Dực có thù riêng gì?”

      “Thuộc hạ tra ràng, cũng biết Tiêu Dực có đả thương người hay .”

      “Tên Tiêu Dực trước đó ta cũng nghe qua, quản gia từng nhắc tới nàng săn thú rất lợi hại, mỗi ngày đều có thổ sản vùng núi tươi mới bán ra. Ta lúc ấy cũng để ý, nếu lúc này đây, còn phát được thứ tốt như vậy đâu.” Cung tiễn, dùng cho săn bắn có thể chiến thắng mãnh thú, nếu là lại dùng cho quân , vậy tất là bách chiến bách thắng đây!

      “Lấy giấy bút đến, ta muốn viết công văn, đợi ngày mai cung tiễn đưa đến, nhất định phải ra roi thúc ngựa đưa đến Tri phủ.”
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Thôn trưởng

      Editor: demcodon



      Chuyện Tiêu Dực đả thương người rất nhanh liền điều tra ràng, thôn trưởng bởi vì Tiêu Dực mang theo người nhà của bà lên núi săn thú mà ghi hận trong lòng, hơn nữa lần tuyển cử thôn trưởng này lại có hơn phân nửa thôn dân tuyển Tiêu Dực. Thôn trưởng chính là sợ hãi mất ví trí này của bà, vì vậy suy nghĩ ra biện pháp báo án vu khống cho Tiêu Dực chịu kiện cáo. Vì thế cổ động đại nữ nhi ở trong nha môn gác cổng lớn đưa mẫu đơn kiện. Đáng tiếc thôn trưởng tự cho là thông minh, chuyển tảng đá đập ngược lên chân của mình, bị hỏi câu liền nhịn được toàn lung tung.

      Cứ như vậy, mọi người trong thôn biết chuyện thôn trưởng bởi vì sợ vị trí thôn trưởng của mình bị Tiêu Dực đoạt mà đổ oan cho nàng, lại nhìn vị thôn trưởng kia liền đều dẫn theo người nhà khinh bỉ, mà người chọn Tiêu Dực làm thôn trưởng càng ngày càng nhiều.

      Đàm Chương Nguyệt còn vuốt vuốt mông đau: “Tiêu Dực, mông của ta đều là bị ngươi liên lụy, ngươi phải mời ta ăn cơm.” Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt mặc dù bị đánh mấy cây, nhưng kỳ cũng phải rất nặng, chính là ăn đau vẫn là tránh được. Đàm Chương Nguyệt bị đánh nhiều hơn mấy cây, mông đều xanh tím mảng to.

      Đàm Chương Nguyệt chưa dứt lời, vừa Tiêu Dực liền tức giận: “Chính là ngươi treo tên của ta gây ra, ngươi còn dám là ta liên lụy ngươi? Ta hối hận tự chịu năm cây, ta nên gọi đại nhân đánh ngươi thêm mấy cây!”

      Đàm Chương Nguyệt phen ôm lên bả vai của Tiêu Dực: “Hắc hắc, Tiêu Dực, ta biết ngươi rất tốt với ta, ta đây mời ngươi ăn cơm được ?”

      Mời ăn cơm tất nhiên là tốt, nhưng ăn xong bữa cơm vẫn đủ để trong lòng Diệp Khê xóa bỏ trách tội Đàm Chương Nguyệt. Buổi tối lúc nằm giường, Diệp Khê vuốt bụng còn phình to : “Đều là nàng ta làm hại thê chủ bị đánh oan.”

      Tiêu Dực ôm vào trong ngực dỗ dành: “Là chính ta tự nguyện bị đánh, nàng cũng là bởi vì giúp ta mắng thôn trưởng thôi, cho nên mới bị đánh, Khê Nhi nên trách nàng.”

      “Nhưng là thê chủ đều bị đau.”

      “Khê Nhi giúp ta xoa xoa đau.”

      “Ừ.” Diệp Khê đồng ý, đưa tay đến phía sau của Tiêu Dực vo vê: “Thê chủ, hôm nay phu lang Trương gia cách vách với ta, nhà tuyển ngài làm thôn trưởng, còn có mấy nhà đối diện cũng nhà cũng chọn là ngài đấy.”

      “Vậy Khê Nhi chọn ai?”

      “Ta? Ta đương nhiên chọn thê chủ rồi.”

      Tiêu Dực ôm chặt thêm chút, tay để mông của ăn đậu hủ, cười hỏi: “Khê Nhi muốn làm phu lang của thôn trưởng?”

      “Ta muốn làm phu lang của thê chủ.”

      Tiêu Dực cười xấu xa, xoay người đặt ở dưới thân: “Được, cho ngươi làm.”

      * * *
      Rất nhanh đến ngày chính thức chọn thôn trưởng, là chính thức chọn, cũng bất quá là người của quan phủ tới làm công tác thống kê chút số phiếu đề cử của mỗi người, công bố chút ai là người được mọi người tuyển ra làm thôn trưởng mà thôi. Buổi tuyển cử của thôn Thanh Dương diễn ra sân phơi lúa của thôn dân, ngày này, mọi người trong thôn tới sân. Tiêu Dực là người được đề cử càng thêm phải đến.

      Diệp Khê từ khi rời giường liền bắt đầu lo lắng quần áo của Tiêu Dực, từ trong tủ quần áo to ôm ra núi quần áo . Diệp Khê rất là tự trách: “Thê chủ, đều do ta có làm cho ngài quần áo xinh đẹp, tại có gì để mặc.” Diệp Khê nghiêng đầu nghĩ, cả ngày đều làm cái gì thế? Như thế nào cũng có làm vài bộ quần áo cho thê chủ? mỗi ngày chính là nấu cơm cho thê chủ ăn, đút cho gà ăn, luyện luyện chữ. Sau đó chính là xem sách tranh, chơi với con thỏ , xem nòng nọc . Sau đó ăn cái gì...... hở, giống như… đều chỉ ăn chơi.

      bàn tay xoa đầu của : “Khê Nhi, nghĩ cái gì thế?”

      Đầu Diệp Khê càng cúi xuống: “Thê chủ, xin lỗi, ta đều có làm chuyện chính, có làm quần áo, cũng có đan dây xích tay.”

      Tiêu Dực bật cười: “Khê Nhi làm phu lang của ta, chuyện chính chủ yếu chính là nấu cơm cho ta ăn, còn có......”

      “Còn có cái gì?”

      Tiêu Dực cắn lỗ tai của , cúi đầu giọng : “Còn có theo ta làm chuyện giường.”

      “Ưm......” Diệp Khê đỏ mặt đứng lên, vội vàng đưa tay đẩy nàng ra chút: “Ngài nhanh thay quần áo .”

      Tiêu Dực cười ha ha thay bộ tốt Diệp Khê chọn ra, Diệp Khê nhìn thấy thành gật đầu: “Thê chủ đẹp.”

      Tiêu Dực xoa bóp mặt của : “Thê chủ rất đẹp bị người khác nhớ thương.”

      Tiêu Dực vốn cũng là giỡn, Diệp Khê nghe xong liền quan tâm, nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy thê chủ rất đẹp, gần đến khi ra cửa rốt cuộc giữ nàng lại: “Thê chủ cần mặc cái này, cái này tốt.”

      Tiêu Dực nhìn nhìn bản thân: “Thế nào tốt?”

      “Khó coi, đổi bộ khác lần nữa .” Diệp Khê kéo nàng vào trong phòng: “Thê chủ đẹp, nhưng là mặc bộ quần áo này đẹp, thê chủ đổi bộ khác lần nữa .”

      Tiêu Dực lắc đầu, kiên nhẫn theo . Vào phòng, Diệp Khê lại chọn hơn nửa ngày, khi cảm thấy bộ thê chủ mình mặc ở nhà người đều là đẹp, ép buộc sau lúc lâu, rốt cuộc chọn ra bộ bụi bặm nhăn nhúm đến: “Thê chủ, mặc bộ này tốt nhất.”

      Tiêu Dực nhấc bộ quần áo tới nhìn nhìn: “Tiểu Khê Nhi, bộ này phải là bộ này phải là bộ lần đó ta săn heo rừng mặc sao? Đều rách nát."


      "Ta khâu lại, thê chủ mặc bộ này là tốt nhất, làm cho mọi người nhớ tới tích dũng của ngài." Diệp khê tích cực giúp nàng cầm quần áo thay,Tiêu dực nhấc tay lên nhìn nhìn khuỷu tay, chỗ bị rách quả nhiên là được khâu lại. Bất quá khâu xiêu xiêu vẹo vẹo , vá vụn còn xót rất nhiều.


      Tiêu dực cười"Cũng tốt , như vậy nam tử đều biết đến thê chủ của Khê nhi rất lợi hại, đều biết bọn họ hâm mộ Khê nhi thế nào đâu, khẳng định cũng nghĩ muốn người thê chủ lợi hại như vậy."


      Diệp khê đưa tay giúp nàng mang đai lưng lên dừng chút, tiếp theo bắt đầu giúp nàng cởi quần áo:"Thê chủ vẫn là đừng mặc cái này."


      "Vì sao? cái này rất tốt"


      "Hở, cái này rất rách"


      Ép buộc hơn phân nửa buối sáng, Diệp khê rốt cuộc chọn bộ phải dễ nhìn cũng có quần áo lên tích dũng từng có cho Tiêu dực mặc vào.

      Sau đó tự mình thay bộ quần áo xinh đẹp -- muốn đẹp, đẹp mắt hơn những nam tử khác. Chờ 2 người đến sân lúa, sân lúa có rất nhiều người, người người thấy Tiêu dực đều chào hỏi , người của quan phủ mang bảng tuyển cử ra chuyển ra bàn.Tiêu dực nhìn nhìn, cảm giác tuyển cử này rất long trọng, giống như tuyển cử đại biểu lớn.


      Tiêu gia tự nhiên là ngồi chung với Đàm gia, bụng An Vụ có chút lớn, Diệp khê đưa tay sờ sờ ở bụng , rất là hâm mộ:" biết khi nào ta mới có cục cưng"


      An vụ an ủi :"Đừng nóng vội có"


      Diệp khê nhớ tới cùng thê chủ làm chuyện làm cho nam nhân có cục cưng này liền nhịn được đỏ mặt.An vụ chỉ liếc mắt cái liền biết suy nghĩ cái gì, cũng toạc ra, chỉ là kéo An đại thúc chuyện phím với :"Diệp ca nhi hôm nay rất xinh đẹp nha, ta xem trong đây chỉ có người là xinh đẹp nhất liền chúc mừng ngươi."


      Diệp khê cười híp mắt, như vậy mới tốt chứ, như vậy thê chủ nhìn nam tử khác.


      "Đùng đùng đùng đùng!" Người của quan phủ gõ đồng la ở đài, trong sân liền an tĩnh lại, nữ tử trung niên lên đài:" tại bắt đầu công tác thống kê số phiếu, mời hai vị thôn dân lên và người của quan phủ làm công tác thống kê."


      "Ta đến ta đến." Đàm chương nguyệt như Mao toại* tự tiến cử lên, bên kia lại thêm Triêu A Lực lên, người của quan phủ lấy thẻ tre ở bảng tuyển cử xuống , hai vị thôn dân cùng thôn đếm chung chỗ bên kia.


      Tiêu dực ngồi bên cạnh Diệp khê, Lí cát ngồi nhà bên kia. Tiêu dực hỏi Lí cát:"Lí tỷ, tuyển cử này có thể sắp xếp gian lận hay ? Tỷ như cùng người treo vài cái?"


      " , bảng tuyển cử này mỗi ngày đều có người của quan phủ trông coi, nhà ai treo thẻ tre cho ai cũng đều phải ghi lại, hơn nữa là ban ngày nâng tới đến tối nâng trở về, có ai có cơ hội gian lận."


      " như vậy, mọi người phải thích thôn trưởng hay sao?Trước kia như thế nào chọn người khác?"


      "Còn phải lo lắng bà ta tới trả thù sao, đây phải do ngươi đánh các nàng, các nàng mới dám làm gì ngươi, chúng ta thế này mới dám chọn ngươi sao? Bằng

      , chúng ta cũng sợ bà ta tìm ngươi gây phiền toái."


      Tiêu dực thở dài:"Kỳ , nữ nhi của bà cũng chính là người giữ cửa lớn nha môn, tính là thế lực gì, cần sợ nữ nhi của bà ta."


      Lí cát cười hehe:"Chúng ta đều nghe Đàm chương nguyệt , trước kia biết, cho rằng có liên quan với nha môn chính là có thế lực."


      "Đùng đùng!" đài lại bắt đầu gõ đồng la:"Trải qua kiểm tra, lần này từ thôn dân tuyển ra thôn trưởng là, Tiêu dực."


      Tiếng đài vừa dứt, phía dưới thôn dân đều vui vẻ cười, chung quanh đều bắt đầu chúc Tiêu dực:" Chúc mừng, chúc mừng!" Tiêu dực cũng bận cúi đầu khom lưng: "Đa tạ giúp đỡ, đa tạ giúp đỡ!" Diệp khê cũng được bọn nam tử bên cạnh chúc mừng, đài có người gọi:"Mời thôn trưởng Tiêu dực lên đài."


      Nữ nhân trẻ tuổi gần đó thích náo nhiệt vây quanh Tiêu dực đưa nàng lên đài, nữ nhân thân mặc quan phục :" Ta là quản lý thôn, trấn trưởng, gọi Mã Khai, về sau quan phủ có

      chuyện gì muốn thông báo, đều là từ ta đến cho ngươi biết.Sau đó ngươi phụ trách thông báo đến người dân trong thôn, phối hợp với quan phủ mọi chuyện. Trong thôncó chuyện gì khó khăn, giải quyết được, ngươi đến tìm ta, những chuyện khác trong ngày thường phải chú ý mai này chúng ta có người cho ngươi biết. tại,ngươi trước hết phát biểu vài câu với thôn dân ."


      Tiêu dực nhìn xem người dưới đài, cõi lòng các nàng đều đầy chờ mong nhìn . Tiêu dực còn có chút đau đầu. Hít hơi sâu, đem những lời trước kia khi họp thường xuyên

      trình bày mà hết ra:"Các vị hương thân, ta chưa bao giờ nghĩ tới phải làm thôn trưởng,cho nên lúc biết được rất nhiều người muốn chọn ta làm thôn trưởng.Ta rất cảmđộng , loại cảm động này là xuất phát từ các người tín nhiệm ta, xuất phát từ các người giúp đỡ ta, ta ngoài ý muốn. Hôm nay, ta lên làm thôn trưởng, về sau, tasẽ cố gắng , làm cho mọi người đều sống qua những ngày tốt nhất."


      Người phía dưới hoan hô hồi, Tiêu dực theo Mã đại nhân cùng nhau xuống đài, bắt đầu theo lão thôn trưởng trước kia làm nhiệm vụ bàn giao. Từ hôm nay trở , chính là

      thôn trưởng, ôi!


      (*Mao toại tự tiến cử mình: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Bình nguyên quân liệt truyện."

      Năm 251 công nguyên, thủ đô Hàm Đan nước Triệu bị quân Tần bao vây. Vua Triệu vội vàng cử thừa tướng Bình nguyên quân sang du thuyết nước Sở cùng hợp sức đánh trả quân Tần.

      Bình nguyên quân phụng chỉ liền nhanh chóng tuyển chọn 20 người có tài năng theo, nhưng qua sàng lọc chỉ được 19 người, còn thiếu mà chẳng tìm được người nào xứng đáng cả.

      Bấy giờ, có người tên Mao toại đến gặp Bình nguyên quân và rằng:"Xin ngài để tôi cho đủ số."


      Bình nguyên quân quen biết Mao toại, cũng chưa nghe ai về người này nên dám nhận lời.Mao toại thấy vậy mạnh dạn :" Nếu như ngày sớm để ý tôi trở thànhchiếc dùi nhọn trong bọc vải đâm thủng ra ngoài từ lâu rồi. Nay ngày thử bỏ tôi vào trong bọc có được ?" Bình nguyên quân nghe vậy bèn nhận lời để Mao toại cùng .


      Khi đoàn người đến nước Sở, vua Sở kiên quyết muốn hợp tác với nước Triệu,Mao toại thấy Bình nguyên quân biết đối đáp ra sao liền bước ra toan mở miệng, bị vua Sở quát tháo đuổi ra ngoài.Mao toại tức giận cầm kiếm sấn đến gần vua Sở quát lên rằng:"Tôi đứng gần đại vương chỉ trong gan tấc, tính mạng của đại vương nằm trong tay tôi,dù nước Sở có mạnh đến mấy cũng thể cứu được đại vương."


      Vua Sở khiếp vía, Mao toại bèn hạ thấp giọng phân tích mối lợi hại của việc hai nước hợp sức, lời lẽ rất sắc bén khiến vua Sở cuối cùng phải nhận lời.


      nay người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ "Mao toại tiến cử" để ví với tượng tự mình tiến cử mình làm công việc nào đó.)



      Chương 50: Huynh đệ đối đầu

      Editor: demcodon



      Tân thôn trưởng nhậm chức, vừa vặn qua mùa thu hoạch, lúa của các nhà các hộ đều thu vào trong kho. Lúc trước lão thôn trưởng chưa làm công tác như: ghi lại các nhà năm nay thu hoạch như thế nào, năm trước lương thực đến tại còn có còn thừa hay , năm nay lương thực dự tính có thể ăn đến năm sau chút hay , liền đều rơi xuống người Tiêu Dực. Mà cuối thu bắt đầu vào mùa đông đúng là lúc triều đình thu thuế, bởi vì khi vừa qua khỏi mùa thu hoạch, nông dân phần lớn lấy gạo để nộp thuế. Triều đình vừa vặn đem gạo mới thu vào chất trong kho tốt, có thể lấy trong bất cứ tình huống nào. Trong lúc nhất thời, Tiêu Dực rất là bận.

      Tân thôn trưởng nhậm chức bận nhiều việc, phu lang tân thôn trưởng nhậm chức lại rất là nhàn nhã. Phu lang nhàn nhã của thôn trưởng chính là mang theo con thỏ của hái rau dại ở ven đường, con thỏ ở bên người chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng đến đẩy đẩy tay . Diệp Khê liền cười khẽ: “Ta biết, Tiểu Bạch thích ăn loại rau dại này có phải ? À, Tiểu Viên cũng thích ăn, ta đều hái về cho các ngươi ăn, các ngươi ăn mau mau lớn lên được ?”

      “Tiêu Dực.”

      Nghe được có người kêu tên thê chủ nhà mình, Diệp Khê quay đầu sang, là nam tử nào gọi thê chủ của ?

      “Tiêu Dực, nàng vẫn còn chịu tha thứ cho ta sao?”

      Diệp Khê cau mày lại, giọng này, chút cũng xa lạ, nghe suốt mười mấy năm.

      “Tránh ra.” Là giọng kiên nhẫn của thê chủ.

      “Tiêu Dực… ta biết nàng hận ta… nhưng là… lúc trước cũng phải ta nguyện ý mà! Ta… ta cũng muốn gả cho nàng… nhưng nàng cũng biết… nhà thôn trưởng tài cao thế rộng… ta nào dám làm trái ý các nàng......”

      “Được rồi, Diệp công tử, phu lang Triệu gia, ngươi gả cho ai cũng có quan hệ với ta. tại chuyện quan trọng nhất là: ngươi lập gia đình, ta cưới phu, chúng ta thích hợp mình ở chỗ này chuyện.”

      “Tiêu Dực, Tiêu Dực… nàng đừng mà… ta biết… nàng vẫn là thích ta… bằng nàng đối xử tốt với Diệp Khê như vậy… ta biết… nàng đem trở thành ta......”

      “Phu lang Triệu gia, mời ngươi cần năng lung tung.”

      “Ta biết... nàng là đem trở thành ta mới có thể đối với tốt như vậy... nàng nên hận ta... ta cũng thân bất do kỷ thôi! Tiêu Dực... nếu nàng ghét bỏ... ta nguyện ý đến với nàng... ... ta nguyện ý......”

      “Nhưng là ta muốn, phu lang Triệu gia, mời ngươi tự trọng.”

      “Ta kêu Triệu tam hưu ta, ta muốn ở bên cạnh nàng, Tiêu Dực......”

      “Khê Nhi? Ngươi như thế nào ở chỗ này?” qua khúc rẽ Tiêu Dực thấy được người phía trước, chỉ cảm thấy đầu đau nhức, Tiểu Khê Nhi nghe thấy gì chứ? Tiểu Khê Nhi hiểu lầm chứ?

      Diệp Khê cong cong khóe miệng: “Thê chủ, ta và con thỏ tới đón ngài về nhà.”

      “Vậy à?” Tiêu Dực nhíu nhíu mày, nhấc lên nửa sọt đựng rau dại ở đất: “Vậy thôi, gọi con thỏ của ngươi đuổi theo .”

      Diệp Khê vỗ vỗ bàn tay: “Tiểu Viên, Tiểu Bạch, về bên này.” Hai con thỏ theo phía sau Diệp Khê, Diệp Khê kéo tay Tiêu Dực, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn con thỏ theo phía sau, ra rất xa mới mím môi : “Thê chủ, ta phải là ca ca.”

      Tiêu Dực cười: “Ta biết, Khê Nhi phải Diệp Lan, ừ, Khê Nhi cũng phải sói có cái đuôi dài.”

      “Ha ha.” Diệp Khê cười ngây ngô vài tiếng, lại : “Thê chủ, ca ca muốn làm phu thị của ngài.”

      nơi nào là muốn làm phu thụ của chứ? là muốn làm chính phu của , căn bản chính là muốn đem đuổi Diệp Khê . Tiêu Dực biết đầu của Diệp Lan có phải hỏng rồi hay , gả cho người, lại còn có thể chạy tới với nữ nhân khác loại lời này. Tiêu Dực xoa xoa đầu của Diệp Khê: “Ta có Khê Nhi.”

      “Nhưng muốn làm phu thị của ngài, muốn cho thê chủ hưu .”

      điên rồi.”

      “Vậy trước kia ngài còn thích .”

      “Ta biết, ta quên, ta chỉ nhớ ta thích Khê Nhi.”

      Diệp Khê vui vẻ ôm lấy cánh tay Tiêu Dực: “Ta thích thê chủ nhất.”

      “Phải ? Ta nghĩ đến ngươi thích nhất con thỏ ?”

      “Ta cũng thích con thỏ , nhưng mà thích nhất là thê chủ.”

      “Vậy ngươi thích gà con?”

      “Thích, nhưng là gà con lại chơi với ta, chỉ có con thỏ theo ta chơi, nhưng mà ta vẫn là thích nhất thê chủ.”

      Diệp Khê tuy rằng thích nhất thê chủ, nhưng ngẫu nhiên cũng có vài câu oán hận. Đêm qua phu thê ân ái lại làm dơ khăn trải giường. Diệp Khê vùi đầu giặc cái, vừa nghĩ là phải hẳn mua ít vải về làm, bằng ba ngày hai bữa giặc khăn trải giường, cũng mệt. Hơn nữa trời bắt đầu trở lạnh, trời lạnh giặt sạch cũng dễ dàng phơi khô, phơi tốt khăn trải giường của bọn họ cũng có mà thay.

      Diệp Khê sờ sờ bụng, làm thường xuyên như vậy, như thế nào trong bụng của còn có cục cưng? phải là thê chủ lại gạt cái gì chứ? Diệp Khê trầm tư, cửa truyền đến tiếng đập cửa cốc cốc, Diệp Khê giận nghiêng đầu hỏi: “Ai đó?”

      “Là ta.”

      Diệp Khê ngẩn người, lau tay qua mở hé khe cửa: “Ca tới làm cái gì?”

      Diệp Lan nhìn , tiểu tiện nhân này cũng biết sao lại như thế này, thế nhưng càng ngày càng sáng sủa. Quần áo mặc người, đó phải là trang phục tốt nhất lưu hành trong thành nay sao? Còn có vải dệt làm quần áo kia, tuy rằng hiểu lắm, nhưng là nhìn ra được là đồ tốt. Những thứ đó, vốn đều nên là của mới đúng!

      “Tiểu ngũ, quần áo này của ngươi mặc tốt ?”

      đầu đuôi làm cho Diệp Khê lại sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình. Diệp Khê gật gật đầu: “Mặc tốt. Ca tới làm gì?”

      “Tiểu ngũ, ngươi hẳn là biết, quần áo ngươi mặc, phòng ngươi ở, những thứ tại ngươi có vốn đều nên là của ta, phu lang thôn trưởng cũng nên là của ta mới đúng.”

      Diệp Khê ngẩn người ra có chút phản ứng kịp, như thế nào đều là của y?

      “Ngươi hẳn là biết, người trong lòng nàng kỳ là ta, ngươi bất quá chỉ là vật thay thế ta mà thôi, tất cả những gì hôm nay ngươi có, căn bản chính đều là của ta.”

      Diệp Khê mím mím môi, mới phải đâu, thê chủ qua là chính , mới phải là người khác, còn có những thứ này đều là và thê chủ cùng nhau cố gắng làm ra. đan dây xích tay cũng kiếm được rất nhiều tiền đấy, chén lớn thê chủ uống nước cũng đều là đan dây xích tay bán lấy tiền mua.

      “Diệp Khê, tất cả những thứ của nàng đều hẳn là của ta, ngươi là kẻ cướp, ngươi đoạt những thứ này của ta!”

      Y điên rồi. Diệp Khê quyết định để ý tới kẻ điên này, ràng lưu loát đóng cửa. Diệp Lan dự đoán được Diệp Khê luôn luôn nhát gan nghĩ đến chiêu như vậy, tức giận đến vỗ cửa gọi to: “Diệp Khê, tiểu tiện nhân, ngươi mở cửa cho ta, mở cửa!”

      Diệp Khê mím mím môi, phải mặc kệ y vậy! Diệp Khê muốn ngồi trở lại giặc khăn trải giường, lơ đãng nhìn thấy trong ao có gì đó liền a tiếng, cái kia, cái đuôi dài ra thành chân rồi, là nòng nọc ? Diệp Khê nằm sấp bên thành ao , đầu vật kia có bộ dáng của ếch. Vốn đều là màu đen cũng trở thành màu xanh đen, cảm giác bộ dáng có chút bẩn bẩn, còn có bốn cái chân , hai chân phía trước có vẻ , hai chân phía sau lớn hơn chút. Diệp Khê chớp chớp mắt, thay đổi thành ếch? thần kỳ, cũng rất quái dị! Nếu như có chuẩn bị tâm lý, nhất định bị vật này hù dọa đến.

      Con mắt Diệp Khê di chuyển vòng vo, người cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện xấu đột nhiên nổi lên ý xấu riêng tư, dùng túi lưới vớt ếch cục cưng quái dị lên. Diệp Khê mở cửa, gọi lại người ra vài chục bước: “Diệp Lan.”

      Diệp Lan quay đầu lại.

      “Ngươi phải những thứ của nàng đều là của ngươi sao? Hai cái này cũng là của nàng, ngươi cầm .” Diệp Khê đưa tay cầm lấy cái đuôi của vật quăng cái, chuẩn xác cần chỉnh để ở đầu , lại quăng cái để ở đầu vai .

      Vật kia từ đầu lăn xuống, Diệp Lan đưa tay đem nó từ mũi bắt xuống, tiếp theo: “A --- ------!”

      Diệp Khê làm chuyện xấu tốt mà đứng ở mép cửa nhìn y thét chói tai nhảy hơn mười trượng* xa, còn ngừng phủi đầu vai của mình, nghiêng ngả lảo đảo quăng ngã hai hang rào, cho đến khi chuyển di qua nhà ở người ta bên kia mới nhìn thấy người. Diệp Khê mới cười khanh khách lên.

      (*10 trượng = 33,33m.)

      “Tiêu Dực, ta hôm nay mới phát , tiểu muội phu giống như cũng phải dễ sống chung.”

      Hở? Diệp Khê quay đầu lại, nhìn thấy bên kia đám nữ nhân vừa vặn săn thú trở về. Diệp Khê lập tức thu nụ cười, có chút lo sợ nhìn Tiêu Dực.

      “Tiêu tỷ, đây là cái gì?” Vương Cùng cầm theo cái chân, là Diệp Lan vừa mới hoảng loạn trong lúc quăng tới. demcodon-lqd Cái này nàng nhìn qua vài lần, đều phát ra kinh ngạc kêu gọi, thứ này bộ dạng quái đáng sợ, Diệp ca nhi nhưng lại dám cầm lấy? Các nàng vừa rồi là đều thấy cầm.

      Tiêu Dực tất nhiên là biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, cũng để ý mấy người kia chỉ để ý qua vo vê đầu của : “Khê Nhi, ngươi lại nghịch ngợm.”

      “Thê chủ.” Diệp Khê nhìn trộm đánh giá nàng: “ xin lỗi, ta phải cố ý.”

      “Ngươi là phu lang thôn trưởng, thể khi dễ thôn dân, biết ?”

      biết.”

      “Bất quá, nếu như người khác tới khi dễ ngươi vậy giống nữa, cứ việc khi dễ trở lại. Bởi vì ngươi là phu lang thôn trưởng, thể để cho người khác khi dễ, biết chưa?”

      Diệp Khê lại cười khanh khách lên, cũng quan tâm vai nàng dường như còn mấy con chim trĩ thỏ hoang, kiễng mũi chân liền ôm cổ của nàng: “Thê chủ ngài tốt nhất, ngài cũng mắng Khê Nhi, Khê Nhi thích ngài nhất.”

      “Tiêu Dực, ăn cơm xong tập hợp chỗ cũ nha.” Mấy người kia lưu lại thấy nhưng thể trách liền rồi đều lắc lắc đầu tự về nhà. Thôn trưởng các nàng mọi thứ đều tốt, chính là rất sủng phu lang, sớm muộn gì cũng sủng phu lang đến vô pháp vô thiên, đến lúc đó cũng đừng hối hận là được.

      Chương 51: Khăn giường

      Editor: demcodon



      Vào đông, thời tiết dần dần chuyển lạnh, nam nhân các nhà đều bắt đầu chuẩn bị quần áo qua mùa đông. Phu lang thôn trưởng may mũi kim đường còn bỏ thêm vải bông vào áo sơ mi. Trong nhà chăn bông dày cũng sớm chuẩn bị tốt, mà áo bông dày và áo bông dày dự trữ cũng phải cần đến làm. Bởi vì thê chủ , trong thôn còn có mấy nhà có nữ tử khỏe mạnh mọi người rất vất vả, mua vải bông và bông vải mời bọn hỗ trợ làm quần áo mùa đông, cũng tốt làm cho bọn họ kiếm chút tiền trang trải cuộc sống. Vì thế, còn lại áo sơ mi Diệp Khê liền tự mình có thể làm.

      Bất quá hôm nay làm phải áo sơ mi, mà làm là khăn giường.

      Khăn giường làm rất đơn giản, trước hết đem miếng vải bông to gập đôi lại, dọc theo mép dùng chỉ may khóa lần để cho nó bị kéo tơ là được. Vừa khâu vải Diệp Khê vừa suy nghĩ đến ếch cục cưng bị mình làm mất, đều có nhìn thấy nòng nọc cuối cùng biến thành ếch, đáng tiếc. Hơn nữa ếch cục cưng bị làm mất, ao cá lại trống , cần phải lại bắt mấy con cá về nuôi; còn có ao cá lớn, thê chủ muốn nuôi cá, nhưng vẫn có thời gian bắt cá.

      Diệp Khê còn chưa có khâu vải xong, cửa vang lên tiếng đập cửa, có người ở bên ngoài gọi : “Diệp ca nhi, ngươi có ở nhà ?”

      “Ở.” Diệp Khê trả lời, thả đồ trong tay xuống ra mở cửa, ngoài cửa là mấy nam tử cùng thôn đều là người quen. Diệp Khê liền mời bọn họ vào nhà, bên hỏi: “Mấy vị ca ca có việc ?”

      “Diệp ca nhi, lúc trước thê chủ nhà ta cùng thôn trưởng học săn thú, đưa năm con chim trĩ xem như trả tiền cung tiễn. Vốn nên là đưa qua sớm, nhưng thôn trưởng vội, người vội vàng săn thú bán hai tháng lo những thứ còn thiếu trong nhà trước, kiếm chút tiền lại từ từ đưa, nhưng biết, kéo dài cái liền kéo dài đến hơn hai tháng. Hôm nay thê chủ các nàng trở về, trời lạnh động vật núi càng ngày càng ít săn được, thừa dịp bây giờ còn có thể săn chút, chạy nhanh đem bổ sung trả nợ, cũng làm cho thôn trưởng trong thời gian này tuyết chưa rơi nhiều liền bán kiếm chút tiền.”

      “Đúng vậy đúng vậy, thê chủ ta cũng là như vậy, hôm nay trước đưa hai con, ngày mai ta đem những con còn lại đến.”

      “Nhà của ta cũng vậy.”

      Mấy nam tử mang đến hơn mười con chim trĩ, thỏ hoang thả tới đất từng cặp . Diệp Khê nắm góc áo của mình: “Nhiều như vậy, thê chủ ta có thể bán hết ?”

      “Thê chủ chúng ta là muốn đến Lâm Thành bán, bán ở trong thành này. Lão bản của tiệm cơm trong thành này phần lớn là mua từ thôn trưởng các nàng, hẳn là bán hết. Chúng ta nếu lại kéo dài, kéo dài tới sang năm thôi, vậy như thế nào biết xấu hổ chứ.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, nếu bán xong ngươi liền dùng sức ăn, dù sao thê chủ nhà ngươi nhất định bỏ được cho ngươi ăn thịt, chúng ta đều biết được, hì hì.”

      Mấy nam tử cười hì hì lại tâm với Diệp Khê vài câu mới cáo từ về nhà. Diệp Khê cũng lười chuyển mấy cặp con mồi kia, đóng cửa lại rồi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm. Thê chủ bọn họ trở lại, thê chủ của cũng bao lâu nữa trở về.

      Diệp Khê vừa đem đĩa đồ ăn cuối cùng mang ra, Tiêu Dực quả nhiên trở lại. Tiêu Dực chỉ vào đống đất: “Tiểu Khê Nhi, mấy thứ này từ đâu đến vậy?”

      “Người trong thôn mang đến, là đồng ý đưa cho ngài năm con chim trĩ mà còn chưa có đưa, nên giờ mang đến đây.”

      “À.” Tiêu đem những thứ mình săn về cũng đặt ở bên cạnh, Diệp Khê nhìn đất, lại nhìn nhìn con mồi nàng mang về có chút lo lắng: “Thê chủ, bọn họ ngày mai còn mang đến, nhiều như vậy bán hết ?”

      “Bán bán hết, bất quá, ta muốn bán.”

      muốn bán?” Diệp Khê chớp mắt: “Thê chủ, ngài muốn lưu trữ cho mình ăn sao? Ăn hết ?”

      Tiêu Dực cười: “Ta muốn lưu trữ cho ngươi ăn.”

      Diệp Khê nằm sấp lên lưng nàng cười: “Ta mới tin đâu, thê chủ, ngài phải là có tính toán gì phải ?”

      người ta thân mùi tanh, ngươi còn đến gần ta?”

      “Ta mới sợ đâu.” Diệp Khê ôm lấy cổ của nàng đem mặt tiến đến gần mặt nàng: “Thê chủ, ta đoán ngài là muốn đem những thịt đều dùng dầu chiên qua, đợi đến lúc qua mừng năm mới lại lấy ra bán, có phải hay ?”

      Tiêu Dực nghiêng đầu nhìn : “Khê Nhi khi nào trở nên thông minh như vậy? Nghĩ như thế nào mà ra như thế?”

      “Mùa đông ai bán món ăn thôn quê, hơn nữa đến lúc mừng năm mới rất nhiều gia đình đều nghĩ mua chút thịt về, khẳng định có thể bán nhiều tiền.” Diệp Khê vui vẻ ở lưng nàng lắc qua lắc lại: “Thê chủ, ta đoán đúng rồi có phải ? Có phải , có phải ?”

      “Đúng đúng đúng, Khê Nhi nhà ta thông minh nhất, bất quá nha, ta nghĩ nếu có thể làm thành thịt muối, biết đâu bán rất tốt.”


      "Thịt muối? làm như thế nào? Thê chủ ngài dạy ta ."


      Tiêu dực đứng lên uống nước, bên :"Kỳ , ta cũng chưa làm qua."


      "A?"


      "Nhưng ta ăn qua, thịt muối ướp tốt ngon lắm."


      Diệp khê theo phía sau nàng:" Nhưng là thê chủ ngài cũng chưa từng làm qua, ngài có biết phải làm như thế nào ?"


      "Cung tiễn khó như vậy ta đều làm ra được, miếng thịt muối nho còn có thể làm được sao?Tiểu khê nhi ,ngươi khâu cái này là cái gì thế?" Tiêu dực dùng 2 ngón tay gắp góc của miếng vải lên nhìn:"Khăn tay? khâu để làm gì?"


      Diệp khê phen đoạt lấy khăn giường của , vẻ mặt đỏ bừng:' Hở...thê chủ, cơm chín, ăn cơm trước ."


      ***


      Tối đó, Diệp khê đem khăn của bày ở giường, vị trí phía dưới mông. Tiêu dực cảm thấy khó hiểu:" Khê nhi khăn taykia của ngươi bày ở giữa giường làm gì vậy?" Toàn thân Diệp khê ở trong chăn, vừa nghe nàng hỏi lại kéo chăn lên mấy tấc, che toàn bộ thân thể của mình lại chỉ lộ ánh mắt rangoài, giọng trả lời nàng:"mặc kệ ta."


      Tiêu dực cũng hỏi tiếp, trực tiếp cởi quần áo nằm lên giường, theo quán tính chụp tới ôm cả người Diệp khê vào trong lòng:

      "ưm, Khê nhi thơm quá."


      Diệp Khê mím mím môi cọ lên vai nàng, Tiêu dực nghiêng người đặt ở dưới thân:"Khê nhi hôm nay làm thịt muối mệt mỏi ?"


      "Mệt mỏi, Khê nhi xoa bóp cho ta được ?"


      Diệp khê gật đầu:"Thê chủ ngài nằm xuống, ta ngồi bên cạnh đấm lưng cho ngài."


      "Khê nhi nằm là được rồi." Tiêu dực cúi đầu ngậm cái miệng của , Diệp khê phối hợp đón nàng, chờ khi 2 người đều thở hồng họcdừng lại quần áo của Diệp Khê đều cởi sạch .


      "Thê chủ" Diệp khê nhàng thở gấp:" cần Khê nhi xoa bóp cho ngài sao?"


      "Muốn chứ"


      "Vậy ngài còn..... mau đứng lên ." Diệp khê đẩy nàng.


      Tiêu dực khẽ hôn cổ của :" Khê nhi hôm nay hay là dùng phương pháp này xoa giúp ta"


      "Ưm....."


      Trong phòng cảnh xuân xán lạn, sau khi hoạt động xoa bóp kết thúc. Diệp khê nặng nề ngủ, mãi đến ngày hôm sau mới phát khăn giường

      lót dưới mông biết khi nào bị trượt đến chân bên kia. giường bãi ấn ký ......Diệp khê buồn rầu mà hừ đứng lên, hắnmuốn giặt khăn trải giường.


      ****


      lại, Tiêu dực và Diệp khê đương nhiên có khả năng ban ngày ban mặt ngủ, toàn bộ buổi chiều trước khi ngủ bọn đều làm thịt muối.


      Thịt muối cũng khó, khó là nắm giữ hương vị tốt, đơn giản chính là hương liệu phù hợp, thả vào cái gì? Mỗi loại thả vào bao nhiêu?Nếu là nắm giữ tốt, ướp ra hương vị ngon. Tiêu dực tuy rằng biết thực đại khái, cũng là chưa từng có thực hành qua đem phương pháp với Diệp khê, ăn cơm xong Diệp khê liền tự mình phối vật liệu, đem muối, hoa tiêu, hạt tiêu, các loại hương liệu trộn lẫn cùng nhau, trộn bồn lớn.


      "Thê chủ, có thể làm như vậy sao?"


      Tiêu dực xử lý gà, nhổ lông mổ bụng lấy nội tạng,nghe thấy vấn đề của Diệp khê liền quay đầu nhìn thấy mang đến bồn lớn, bên trong có rất nhiều hương liệu. Tiêu dực :"Hằn là có thể, chỉ cần Khê nhi cảm thấy hoàn thành tốt."


      "Nhưng là , ta có ướp thịt qua." Diệp khê có chút lo lắng, vạn nhất ướp ra thể ăn vậy làm sao bây giờ ?


      Tiêu dực an ủi :" ta cũng ướp qua, hơn nữa, Khê nhi biết đấy , ta lại làm cơm, nơi nào có thể biết nhiều hương liệu như vậy. Khê nhi làm cơm ăn ngon như vậy, phối hương liệu khẳng định tốt, yên tâm "


      Diệp khê vẫn là lo lắng:"gà và thỏ nhiều như vậy, vạn nhất ướp tốt có người mua, vậy làm sao bây giờ?"


      "Khê nhi yên tâm ướp, ta có biện pháp xử lý."


      Nghe nàng như vậy, Diệp khê lo lắng, yên tâm lớn mật đem hương liệu trộn lẫn xong liền bôi lên gà, bôi vừa đủ liền treo dưới mái hiên phơi.


      Trễ chút, Đàm chương nguyệt đến nhà Tiêu dực lắc lư, vòng dưới mái hiên treo gà thỏ : "Tiêu dực, ngươi làm thịt muối này khi nào có thể ăn?"


      "Treo đúng thời hạn có thể thả xuống , khi nào cũng có thể lấy ra ăn."


      "Ngày mai có thể ăn ?"


      Tiêu dực trừng nàng:", nếu nhìn thịt muối nhà ta mà chảy nước miếng, ngươi là quỷ tham ăn, có thể phải đem lượng thịt này phơi lâu mới có thể để lâu mà thối, phải làm thịt, ngươi hiểu ?"


      Đàm chương nguyệt cười ha ha:"Vậy quan trọng nếm thử hương vị , nếu thể ăn, sớm ướp nhiều thêm chút."


      Tiêu dực lại trừng nàng, quỷ tham ăn tìm lý do tốt, là làm cho hết lời để .


      ***


      Vì thế hai ngày sau, Tiêu dực thử vị, cắt nửa con gà đến xào, kêu nhà Đàm chương nguyệt cùng ăn. Tuy rằng chỉ ướp hai ngày, nhưng còn ở trong nồi cũng có thể ngửi được mùi.Đàm chương nguyệt vòng quanh nồi hồi,rốt cuộc bắt đầu mở nắp nồi ăn vụng hai miếng,làm cho Diệp khê trợn tròn mắt nhìn -- thê chủ đều còn chưa có ăn được, nàng lại ăn vụn trước.


      Kết quả ăn thử là, mọi người đều cảm thấy hương vị ngon, lại ướp thêm đoạn thời gian làm cho hương liệu càng thêm ngon miệng, vậy hương vị rất tốt.

      Đàm chương nguyệt lúc này quyết định cùng Tiêu dực thịt muối:"Đây là phương pháp bí truyền, ngươi cũng thể truyền ra ngoài,biết ?"


      Tiêu dực gật đầu, vừa cười ,:"Vậy ngươi còn kêu ta cho ngươi biết?"


      Hở.....Đàm chương nguyệt che miệng giả vờ ho khan vài tiếng:"Chúng ta là tỷ muội mà,cũng phải người ngoài có phải hay ?Ngươi xem , ngươi làm cung tiễn cũng bảo ta làm cùng, còn sợ ta biết ngươi làm thịt muối thế nào sao? Đúng hay ?"


      Tiêu dực mắt trợn trắng, vừa cười :" Ta đây có ý tưởng, cũng biết tỷ muội ngươi còn muốn làm theo ta hay ?"


      "Có ý tưởng gì?"


      Tiêu dực thở dài:" Đàm chương nguyệt , ta muốn săn thú."


      "Ngươi cái gì?" Đàm chương nguyệt vỗ vỗ lỗ tai, có phải nàng nghe lầm ?


      "Chúng ta săn thú, thể săn cả đời.Mặc dù chúng ta còn chưa có gặp qua hổ và sói linh tinh, nhưng ngọn núi dù sao cũng nguy hiểm, rắn độc cũng nhiều, nghĩ qua là có thểliền mất mạng."


      Đàm chương nguyệt có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép:"Ngươi sợ?"


      Tiêu dực nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc :"Đúng, ta sợ. Ta sợ chét, nhưng là chết , Diệp khê phải làm sao bây giờ? Ngươi chết, tỷ phu phải làm sao bây giờ? Đứa trong bụng tỷ phu phải làm sao bây giờ?"


      Đàm chương nguyệt nghẹn lại, sau lúc lâu :"Nhưng săn thú có thể kiếm tiền, ta bán tháng đồ ăn cũng nhất định có thể kiếm đủ tiền con gà, ta muốn làm cho bọn họ trảiqua những ngày tháng an lành."


      "Tự nhiên là muốn sống những ngày tháng an lành, nhưng là tại khổ như trước kia nữa.Ngươi chẳng lẽ nguyện ý để cho bọn họ sống trong lo lắng đề phòng sao?Diệp khê mặc dù khôngnói nhưng ta biết, mỗi ngày đều lo lắng. Ta nghĩ, tỷ phu cũng giống vậy."


      Đàm chương nguyệt mấp máy miệng lời nào,chỉ vùi đầu dùng sức tước tên tay. Sau lúc lâu:"Vậy ngươi dự tính làm cái gì? Mặc kệ ngươi muốn làm gì. ta đều làm chung với ngươi."


      Tiêu dực nở nụ cười:"Ngươi đều , chúng ta là tỷ muội, ta tự nhiên muốn kêu ngươi cùng nhau làm"
      Last edited: 7/11/16
      linhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 52: Thịt muối

      Editor: demcodon


      Chuyện Tiêu Dực muốn làm rất đơn giản, chính là thừa dịp thời tiết mát mẻ tại thu mua chút con mồi, sau đó gia công thành thịt muối bán ra. Mặc dù là người cùng thôn, dạy kéo cung bắn tên giúp mọi người săn thú vẫn là Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt, nhưng khi Tiêu Dực thu mua con mồi đưa giá cho thôn dân vẫn là cao hơn thị trường chút. Chuyện như vậy thôn dân đương nhiên nguyện ý làm, tự mình cầm bán còn nhất định bán hết đâu, tự nhiên là nguyện ý gần đây toàn bộ bán cho các nàng, giảm thời gian vào thành. Buổi chiều còn có thể trở lên núi chuyến, lại săn thêm thoáng buổi trưa -- thôn trưởng , các nàng săn đến bao nhiêu, nàng mua bấy nhiêu.

      Cũng có người hỏi các nàng thu làm gì, Đàm Chương Nguyệt liền cười hơ hớ: “Thôn trưởng , mọi người săn thú đều vất vả, lại phải người người đều mua được thịt, người mua được cũng phải mỗi ngày đều mua. tại nhiều người săn thú, săn được con mồi bán ra nàng cũng cảm thấy băn khoăn, cho nên tự mình thu làm cho mọi người cần phải lo trước lo sau, còn có thể làm thành thịt muối kiếm tiền.”

      Thôn dân cảm động thôn trưởng của các nàng là người tốt, khó tránh khỏi hỏi thêm câu: “Thịt muối làm như thế nào?”

      “Đây… chúng ta làm thử, còn biết có được hay đây. Mặc dù làm ra được nhưng cũng là truyền ra bên ngoài.”

      truyền ra bên ngoài truyền ra ngoài, thôn dân cũng để ý, dù sao tại các nàng có thể kiếm tiền là được. Về phần hai người Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt liền lại săn thú, phải mà là bận đến mức độ có thời gian . Nữ tử săn thú trong thôn có bốn năm mươi người, mỗi ngày người săn hơn mười con mang về cũng có năm sáu trăm con. Cả nhà Đàm gia và Tiêu gia xuất động cũng bất quá mới năm người, nhổ lông mổ bụng rửa sạch con mồi, ngay cả An Vụ có thai cũng ngồi bên hỗ trợ bôi hương liệu. Trừ bỏ thu con mồi, Tiêu Dực lại mua mấy trăm cân thịt heo về ướp, đem tất cả tiền của nhà mình và Đàm gia đều quăng vào, khổ sở làm hơn tháng, đến khi trời bắt đầu có tuyết rơi, núi rất khó bắt được con mồi. Mà bọn nự tử săn thú này cũng kiếm được rất nhiều tiền so với năm trước rồi, lúc này cũng trở lên núi tự tìm khổ ăn, trong ruộng lại thể làm việc. Vì vậy đều an tâm ở nhà chờ ngày tết đến, khi nhàm chán tìm mấy tỷ muội cùng nhau uống rượu chuyện phiếm, trải qua đến mức độ thích ý.

      Thịt ướp xong rồi, trời lại có mưa tuyết rơi xuống, làm được chuyện gì. Tiêu Dực liền cho nhà Đàm Chương Nguyệt nghỉ ngơi vài ngày, chính mình cũng ở nhà với bé Diệp Khê tình chàng ý thiếp.

      Thời tiết rất lạnh, có việc gì làm, Tiêu Dực lại ôm bé Diệp Khê ở giường. Tiêu Dực dựa vào giường, Diệp Khê tựa vào trong lòng Tiêu Dực, hai con thỏ im lặng ngồi xổm hai bên hõm vai của Diệp Khê, vừa vặn làm cho đầu vai của ấm áp. Diệp Khê cầm trong tay quyển sách tranh minh họa kể chuyện cho Tiêu Dực: “...... Tài nữ thi được Trạng nguyên, áo gấm về nhà cưới ý trung nhân thanh mai trúc mã làm phu lang. Sau khi thành thân, phu lang sinh ra cục cưng xinh đẹp, các nàng trải qua ngày tháng hạnh phúc.”

      Đọc xong câu chuyện, Diệp Khê khép lại sách, nặng nề mà thở dài: “Ai!”

      Tiêu Dực lấy sách thả sang bên, đưa tay bé lạnh như băng của bỏ vào trong chăn: “Khê Nhi than thở cái gì vậy?”

      “Thê chủ, mỗi người thành thân đều sinh cục cưng, bụng An ca ca đều cong lên như thế, vì sao ta còn chưa có cục cưng?” Mặt mũi Diệp Khê tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Chúng ta có phải còn có chuyện gì làm hay ? Cho nên ta mới mang thai?”

      Tiêu Dực cười: “Khê Nhi vẫn còn là tiểu hài tử, như thế nào nghĩ muốn cục cưng? Cục cưng phiền toái, khóc cho ngươi được ngủ.”

      Diệp Khê tạch ngồi dậy, hai con thỏ từ đầu vai lăn xuống cũng rảnh quan tâm, chỉ thở phì phì : “Ta mới phải tiểu hài tử đâu, tiểu hài tử thể lập gia đình, ta cũng gả cho ngài!”

      Tiêu Dực cười cười, ung dung nhìn , trả lời. Diệp Khê lại tiếp: “Từng tiểu bảo bảo sinh ra đều khóc, chờ nó trưởng thành khóc.” Thấy nàng vẫn có phản ứng, Diệp Khê tức giận đến níu vạt áo của nàng: “Ngài phải là bởi vì ngại cục cưng phiền toái, cho nên mới cho ta sinh chứ?”

      có.” Tiêu Dực ôm người vào trong lòng lần nữa kéo chăn phủ lên : “Khê Nhi nếu muốn sinh cục cưng, vậy chúng ta bây giờ phải cố gắng đúng ?”

      “Đúng, phải cố gắng như thế nào?”

      Tiêu Dực xoay người chặn : “Đương nhiên là cố gắng làm chuyện có thể cho Khê Nhi sinh cục cưng.”

      “Ưm......” Diệp Khê hừ hừ, phải rất nhưng cẫn còn tỉnh táo nhớ chuyện: “Thê chủ… lót… lót cái khăn lên giường......”

      có việc gì, khăn trải giường ta giặt.”

      Chăn cong lên khoảng, lúc trước con thỏ bị lăn xuống ở chăn lại bị kéo góc chăn liền rơi dưới giường đầu óc choáng váng, đáng tiếc, tại có người rảnh quan tâm chúng nó.

      * * *
      Liên tục bảy tám ngày mưa thêm tuyết, ông trời rốt cục trong. Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt thu xếp chút gà ướp muối, thỏ ướp muối, thịt heo ướp muối mang vào trong thành bán, vất vả nhiều ngày như vậy, đầu tư nhiều tiền như vậy, lúc cũng nên là lấy lại tiền vốn.

      Dọc theo đường , Đàm Chương Nguyệt cao hứng: “Tiêu Dực, ngươi , những thịt muối này của chúng ta phải bán bao nhiêu tiền cân?”

      “Căn cứ vào giá thịt nơi này, gà thể thấp hơn hai trăm năm mươi đồng tiền, thịt thỏ thể thấp hơn hai trăm tám mươi đồng tiền, về phần thịt heo, ít nhất thể thấp hơn hai trăm ba mươi đồng tiền.”

      “Trời ạ Tiêu Dực!” Đàm Chương Nguyệt run run duỗi tay ra chỉ chỉ vào nàng: “Ngươi căn bản chính là cướp tiền nha! Chúng ta bán xong, nhất định có người mua.”

      Tiêu Dực hất ngón tay của nàng ra: “Nghe, thứ nhất: thịt tươi thể để lâu, mà thịt muối muốn để bao lâu để bấy lâu. Thứ hai, thịt muối hương vị vô cùng ngon, hơn nữa làm ra cực kỳ phức tạp......”

      phải phức tạp nha Tiêu Dực, làm ra rất đơn giản.”

      Tiêu Dực trừng nàng: “Ta phức tạp liền phức tạp, cho phản bác.”

      “À.”

      “Thứ ba, cả đất nước này chỉ có nhà chúng ta biết làm, cần tính rối rắm, chỉ bán giá này vô cùng tiện nghi.”

      Bởi vì thịt muối giá rất cao, Tiêu Dực liền chỉ chọn tiệm cơm tửu lâu cao cấp làm đẩy mạnh tiêu thụ, lần này phải mỗi nhà đều đến mà vòng qua mấy nhà trong thành, chọn ra tiệm Mỹ Vị trai đầu tiên trong thành, còn chưa vào cửa chưởng quầy liền ra nghênh đón: “A, Tiêu tiểu thư, Đàm tiểu thư, lâu gặp hai người các ngươi, đến chỗ nào phát tài rồi phải ?”

      “Ha ha, chưởng quầy khách khí, chúng ta trước đó vài ngày ở nhà làm thịt muối. Hôm nay cố ý cầm chút vội tới cho ngài nếm thử.” Tiêu Dực mở ra bình sứ còn nóng hổi được dùng vải bông bao lại, gắp miếng thịt muối ở nhà làm tốt đưa vào miệng chưởng quầy, chờ đối phương tinh tế ăn mới hỏi: “Như thế nào?”

      Chưởng quầy nhai còn chưa hết liếm liếm môi: “Mặn, mùi thơm, ăn ngon!”

      Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt nhìn nhau, đều nhìn thấy được vui sướng mặt đối phương. Tiêu Dực vội vàng bao bình sứ giữ ấm lại, Đàm Chương Nguyệt mang giỏ thịt muối lưng đưa ra, dựa theo lời Tiêu Dực dạy lúc trước : “Mặn mới có thể để lâu, hương vị ăn đến mới ngon, thứ này khó bảo quản, treo ở dưới mái hiên là được, chỉ cần đừng làm cho mặt trời chiếu nắng đến để bao lâu cũng được, giống như thịt tươi mới để lâu bị thối. Thứ này hương vị ngon, nấu ra xào ra đều thơm, ngươi sợ mặn, nấu cùng với nước là được, như thế nào? Lấy bao nhiêu? Gà có năm con, thỏ có năm con, thịt heo lại có năm miếng? Ta cho ngươi biết mỗi thứ là bao nhiêu cân......”

      “Ôi a, đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Chưởng quầy ngăn lời của nàng lại: “Ta còn chưa muốn hay đấy.”

      Đàm Chương Nguyệt mở to mắt: “Đây đều cần? Thịt muối này là mới làm ra, ngươi có thể làm thêm đồ ăn mới. Nếu ngươi cần, chúng ta nhà khác.” Đàm Chương Nguyệt hô hô lấy thịt thả lại trong cái giỏ sau lưng, chưởng quầy lại đến ngăn cản: “Đừng đừng đừng, ta lại chưa cần, phải cần hỏi lại chút giá cả sao?”

      “Hi, ngươi sớm là được rồi.” Đàm Chương Nguyệt vỗ vỗ vai nàng, làm bộ dáng đại tỷ tốt: “Chúng ta đều là người quen cũ, cho ngươi ưu đãi, thịt heo hai trăm năm mươi đồng tiền cân, gà và thỏ quý giá chút, gà ba trăm, thỏ ba trăm hai.”

      “Cái gì?” Chưởng quầy kinh ngạc nhảy dựng lên: “Ngươi như thế này phải là ăn cướp sao?” Tiêu Dực cũng chớp chớp mắt, nhưng chuyện.

      “Thế nào? Chê tiện nghi? Tốt lắm, giảm giá, thịt heo hai trăm bảy mươi, gà ba trăm hai, thỏ ba trăm rưỡi cân, muốn hay ?”

      “A, Đàm tiểu thư, ngươi bằng qua góc đường bên kia cướp người .”

      “Tùy ngươi, nên quên, dù sao Chân Vị Lâu, Tri Xuân Lâu, trở về mấy nhà trọ kia họ đều mua, ngươi muốn mua hay ? Mua liền vui vẻ chút, mua ta chạy lấy người.”

      Chưởng quầy tức chết rồi: “Ngươi đây là cố định lên giá!”

      Đàm Chương Nguyệt cười hắc hắc, vỗ cái lên vai chưởng quầy: “Đừng như vậy chứ, ngươi nếu như là làm được tự nhiên biết. Thịt muối này ta là mới làm ra, ngươi cũng nếm qua, hương vị là thơm ngon, cân thịt ngươi có thể làm ra bao nhiêu bàn đồ ăn, bao nhiều tiền đều có thể kiếm trở về. Hơn nữa, người đến nơi này của ngươi ăn cơm đều cũng có tiền có thân phận, ngươi còn lo lắng các nàng luyến tiếc tiêu tiền sao? Như thế nào? Mấy cân?”

      Chưởng quầy thở phì phì bắt đầu chọn thịt ở trong giỏ sau lưng, bên rầm rì mắng: “Gian thương.”

      Đàm Chương Nguyệt cười ha ha ngừng: “Đến đến, gian thương ưu đãi cho ngươi, phí tiền của ngươi, yên tâm ngon lắm.”

      ra tửu lâu, Tiêu Dực cười tán thưởng nàng: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi rất có tài ăn nha.” ràng là tiệm đầu tiên các nàng tới cửa, lại bị nàng tới trả giá được liền mua, còn cao hơn so với giá định. demcodon-lqd Đàm Chương Nguyệt cũng cao hứng, cười đến miệng đều phải nghiêng lệch: “ bán với ngươi những thứ này trong thời gian dài như vậy, ít nhiều cũng phải học được chút chứ! Ai, Tiêu Dực, nàng cũng chưa trả giá đâu. Tiêu Dực, dựa theo như vậy, chúng ta kiếm được khoản tiền lớn.”

      “Được rồi, đừng cười, lại cười người khác hoài nghi mình bị lừa.”

      “Ta đây chỉ vui vẻ thôi!”

      “Cười ở trong bụng .”

      Mặc dù lúc Đàm Chương Nguyệt lừa chưởng quầy cười vui vẻ, nhưng lúc đối mặt với chưởng quầy tiệp tiếp theo lại trở thành người đứng đắn, đem những lời lúc trước lại lần nữa, chờ các nàng chạy hết các cấp bậc nhà trọ tửu lâu trong thành Đông Sơn, cái giỏ thịt muối sau lưng đều đổi thành tiền đồng.

      * * *
      Buổi tối lúc đếm tiền Đàm Chương Nguyệt cười đến thấy răng thấy mắt, vui vẻ cười giống như đồ ngốc với cái bụng hơi hơi phình ra của An Vụ: “Nữ nhi ngoan, con mau ra đây , mẫu thân buôn bán lời rất nhiều tiền mua đường cho con. Nữ nhi ngoan, ngày mai mẫu thân lại mang cái giỏ lưng bán, lại kiếm bó bạc to.”

      An Vụ và An đại thúc cũng vui vẻ cười ngừng, Diệp Khê hâm mộ nhìn bụng An Vụ. Tiêu Dực cũng cười, cười xong : “Thịt muối tuy rằng ăn ngon, nhưng rất quý, chỉ bán ở trong thành Đông Sơn biết ngày tháng năm nào mới kiếm được tiền vốn về, chúng ta đến mấy thành gần đó bán .”

      Đàm Chương Nguyệt nghĩ nghĩ, đồng ý : “Được rồi, sáng mai chúng ta liền xuất phát.”

      .” Tiêu Dực lắc đầu: “Dựa vào hai cái đùi tới đó chắc phải cố hết sức, ngày mai thuê chiếc xe ngựa.”

      được, đắt tiền lắm.” Đàm Chương Nguyệt nhanh chóng mà tính cái: “Chỉ sợ phải mất tiền con gà ướp muối.”

      quý, nếu chạy đến nhanh chút, ngày có thể hai thành, gần chút có thể ba cái, có lời.”
      linhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53: Công tử Bành gia

      Editor: demcodon



      Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt mang theo thịt muối chạy mấy lần mới đến Lâm thành, tập trung đẩy mạnh tiêu thụ ở các tiệm cơm tửu lâu xa hoa và gia đình giàu có. Mặc dù định giá rất cao, nhưng buôn bán cũng rất tốt, đến cửa ải cuối năm dường như còn lại. Bạc tự nhiên là buôn bán lời biết bao nhiêu lần, Tiêu Dực đem thịt muối còn lại nhiều lắm tự chia cho hai nhà ăn, trong khoảng thời gian kiếp tiếp này, liền nghỉ ngơi tốt vậy.

      Hôm nay trời còn rơi xuống thêm ít tuyết, Đàm Chương Nguyệt và phu lang, nhạc phụ đến nhà Tiêu Dực cọ cơm. Cơm nấu thịt cắt rau rửa sạch, Tiêu Dực đặt cái nồi lên bếp lửa nấu lẩu cho các nàng ăn. Mấy người ăn lẩu phải lần đầu tiên, trong nồi còn chưa có sôi, Diệp Khê và An đại thúc ở bên mọi người nấu nước lẩu. An Vụ mang thai ngồi ở bên chậu than, vừa nhặt vừa ăn chút quà vặt trong cái sọt. Đàm Chương Nguyệt lại kéo Tiêu Dực vào quán rượu trong thôn mua rượu.

      “Uống rượu cái gì chứ, là, ăn cơm tốt được sao?” Tiêu Dực oán niệm rất lớn, đối rượu thích gì, bởi vậy chút cũng nghĩ ra mát.

      Đàm Chương Nguyệt oán niệm cũng rất lớn: “Ngươi trước kia uống rượu hỏng việc cho ta uống, ta đây uống. Mà lúc này cũng có làm chuyện gì, ngươi còn cho ta uống? Được rồi được rồi, hai tỷ muội chúng ta cùng uống vài chén, còn có thể làm thân thể ấm áp.”

      Bị kéo dài ra ngoài Tiêu Dực bất đắc dĩ khép vạt áo của mình: “Lạnh chết.”

      “Còn lạnh? Ngươi đều mặc giống như cái bánh ú.” Đàm Chương Nguyệt chê cười xong, lại : “Tiêu Dực, ta trước kia chưa từng có mặc qua quần áo ấm như vậy đâu, chỗ nào cũng lạnh. Tiêu Dực, ngươi biết , ta nhìn thấy người Tiểu Vụ đều là bộ đồ mới, bao lại ấm áp. Trong lòng của ta cũng ấm, năm nay chúng ta còn có thịt ăn, so với năm rồi biết tốt hơn bao nhiêu.”

      Tiêu Dực nghĩ đến mình kiếp trước, hàng năm khi mừng năm mới, mặc dù đại gia đình nhiều người tụ tập bên nhau cũng là bằng mặt bằng lòng. Tiêu Dực cũng có đồng cảm: “Quả , so với năm rồi biết tốt hơn bao nhiêu.”

      “Tỷ muội chúng ta đồng lòng, về sau năm tốt hơn năm.”

      * * *
      Làm xong nước lẩu, chỉ còn chờ trong nồi chín là có thể ăn. Diệp Khê có chuyện gì liền cầm rau dại cho con thỏ của ăn: “Tiểu Viên, Tiểu Bạch, các ngươi đều ăn đến tròn như quả bóng.”

      An Vụ nghiêng nhìn hai mắt con thỏ: “ chưa thấy qua người thích con thỏ như ngươi vậy, mỗi ngày đều ôm.”

      Diệp Khê đặt hai con thỏ đầu gối, tay cầm lá rau cho chúng nó ăn, tay vỗ về lưng chúng nó: “Con thỏ ấm áp đấy, ôm chúng nó tay cũng lạnh. An ca ca, ca muốn ôm hay ?”

      ôm.” An Vụ nhìn con thỏ rồi nhìn ăn mặc: “Ta nhìn ngươi chính là con thỏ to.”

      An đại thúc cười qua ôm cái: “Ôm nó tay lạnh? Ta cũng đến ôm xem.”

      , ngài đặt tay ở phía dưới bụng nó, giống như vậy.” Diệp Khê đưa tay duỗi đến bụng của con thỏ: “ ấm áp đấy.”

      An Vụ xem xét liếc mắt cái: “Ngươi cũng sợ làm cho nó bị lạnh đến tiêu chảy à.”

      Diệp Khê cười hì hì: “Mới phải đâu, thê chủ chúng nó là lò sưởi ấm tay , so với dùng lò sưởi tay trong tiệm bán trong thành còn tốt hơn.”

      Ba người cười , cửa vang lên tiếng đập cửa, Diệp Khê quay đầu nhìn nhìn cửa: “Thê chủ các nàng trở lại.”

      phải các nàng, các nàng trở về gõ cửa, Diệp ca nhi ra xem là ai?”

      “À.” Diệp Khê đứng dậy ra ngoài mở cửa, đứng ngoài cửa là vị công tử áo gấm. Diệp Khê nhìn thêm vài lần mới nhìn ra người trước mắt: “Bành công tử?”

      Người đứng trước mặt Diệp Khê xác thực chính là Bành Thục Yến, Bành Thục Yến tinh tế đánh giá tiểu nam tử mở cửa cho , kiểu tóc của y có gì đặc biệt, đầu cũng chỉ cài cây trâm gỗ, cân bằng lỗ tai cũng là hai miếng bịt tai bằng lông tơ, ngay cả gió cũng thổi vào được. người mặc là áo bông dày đầy màu sắc, cổ áo là vòng lông thỏ dày,cửa tay áo và mép váy phía dưới cũng may lên vòng như vậy. Cặp giày chân kia, thoạt nhìn còn ấm hơn những gì mặc.


      Vẻ mặt nam tử ngạc nhiên :"Bành công tử sao, ngươi lại ở chỗ này?"


      "Hở..... ngươi là..... Tiêu phu lang?" Bành Thục Yến có chút xác định, người như thế nào lại thay đổi như thế, tướng mạo luôn có chỗ giống nhau, nhưng y và Tiêu phu lang nửa năm trước gặp qua khác biệt quá lớn. Trong trí nhớ trong mắt của nam tử gầy kia lúc nào cũng chứa đựng hoảng hốt và sợ hãi, như thế nào cũng có biện pháp cùng đặt ngang hàng với giai nhân thanh tú trước mắt này.


      Diệp khê gật đầu, nét mặt biểu lộ vui vẻ :"Bành công tử, ngươi tới là muốn đan chữ hỷ hả?"


      Bành thục yến ngẩn người, vội vàng trả lời : " phải,ta là .....cố ý đến thăm ngươi."


      "Thăm chúng ta?" Diệp khê theo quán tính giật góc áo của mình, bọn họ lại quen, vì sao muốn tới thăm bọn chứ?


      "Ưm, đúng vậy." Bành thục yến khôi phục lại bộ dáng ôn lương nhã nhặn, mặt mang theo nụ cười ôn hòa:"Tiêu phu lang, Tiêu tiểu thư có nhà ? Ngươi .... mời ta vào ư?"


      "À, Bành công tử mời vào." Diệp khê mở cửa ra chút, mời Bành thục yến và tùy tùng của bước vào nhà. An đại thúc và An vụ cũng từ trong bếp ra, Diệp khê đơn giản giới thiệu sau mới :"Thê chủ có ở nhà, bất quá nàng nhanh chóng trở lại."


      Bành thục yến gật đầu:"Tới đột xuất quấy rầy rồi."


      "À" Diệp khê lên tiếng trả lời. An đại thúc :"Diệp ca nhi mau mời khách vào nhà, ta hỗ trợ pha trà."


      Diệp khê lại à tiếng, dẫn Bành thục yến vào phòng khách, hơi cau mày lại còn suy nghĩ, quấy rầy là có ý gì? chưa học qua từ này, phải hỏi thê chủ vậy.


      Diệp khê ở phía trước tự suy nghĩ, để ý phía sau Bành thục yến và gã sai vặt Phương nhi chuyện:"Công tử, những thứ chúng ta mang đến còn ở trong xe đấy."


      "Để lại xe ."


      " phải mang đến đây sao?nhưng là, đó là ngài cố ý mang đến cho Tiêu tiểu thư."


      "Phương nhi, ngươi còn nhìn ra sao?Mang thứ đó ra, chỉ làm mất mặt thôi."


      Phương nhi nhàng thở dài,đúng vậy, cho dù là gã sai vặt cũng nhìn ra được Tiêu gia trở nên tốt như vậy. Trong sân đều nghe được hương vị thịt, Tiêu phu lang kiamột thân đều là hàng vải bông tốt nhất. Bọn họ mang đến đều là thức ăn và vải dệt bình thường, làm sao có thể lấy ra chứ.Công tử vốn là có lòng tốt phen, cho rằng nàngsăn thú nhất định là cực kì vất vả, nghĩ mừng năm mới đưa cho các nàng chút quà tết, suy nghĩ như vậy nhưng khi đến nơi này vừa nhìn thấy, ngôi nhà rách nát tung tóe kia của Tiêu gia sớm thấy, hỏi vài thôn dân mới xác định được ngôi nhà này mới là nhà nàng, tiến vào chỉ cần liếc mắt cái là biết rằng các nàng nhất định trải qua rất khá.


      Mấy người còn chưa có vào trong sảnh,ngoài cửa lại vang lên giọng của Tiêu dực:"Khê nhi, khê nhi, mau ra đây!"


      "Thê chủ" Diệp khê quay người lại, bỏ lại người khách theo mình mà chạy chậm ra phía cửa lớn bên kia.Tiêu dực từ bên ngoài tiến vào, trong tay bưng hai cái chén còn bốc lên hơi

      nóng. Tiêu dực thấy Diệp khê chạy liền nhíu mày: " đất có tuyết, ngươi đường cho tốt,té ngã cũng mặc kệ ngươi."


      Diệp khê chạy đến phía trước Tiêu dực: "Thê chủ, ngài bưng cái gì vậy?"


      "Bánh trôi nấu với khoai lang nước đường, phụ thân của Triệu a lực nấu, cố ý làm cho ta bưng về cho các người ăn. Khê nhi lấy chén , hai tay của ta chỉ có thể bưng hai chén, ngươi và tỷ phu còn có An đại thúc ba người chia ra ăn."


      "Được." Diệp khê trả lời lại chạy vào bếp, An đại thúc ra nhận chén, : "Ca ca Triệu gia có lòng."


      Diệp khê cầm chén cầm muỗng lại chia bánh trôi, cười hì hì: "Thoạt nhìn ăn ngon, An ca ca có cục cưng, phải ăn nhiều chút." Đem chén nhiều chia cho An Vụ, lại thả mộtchén trước mặt An đại thúc,mới từ trong chén của mình múc muỗng đưa vào miệng Tiêu dực, " Thê chủ ăn nè."


      Tiêu dực nhai nhai: "Ừ, ăn ngon." Múc muỗng đưa vào miệng Diệp Khê: "Khê nhi cũng ăn."


      An Vụ nhanh chóng liếc mắt nhìn các nàng cái, chậm rì rì múc muỗng thổi thổi bỏ vào trong miệng, chậm rì rì : "Các ngươi liền ở đây ân ái , đem bỏ hai người khách đều ởtrong sân."


      "A!" Diệp khê chớp chớp mắt, miệng còn chứa cái bánh trôi, khuôn mặt nhắn sợ nhìn Tiêu dực: "Thê chủ, ta để Bành công ở cửa phòng khách."


      "Bành công tử? Cửa phòng khách?" Trong nhà còn có khách? như thế nào phát ?


      An vụ nhìn nàng mặt mê mang liền sinh ra chút bất đắc dĩ: "Các người đúng là phu thê."


      Diệp khê gật đầu cảm thán: "Chúng ta là phu thê nha." Sau đó lại với Tiêu dực : "Bành công tử là người mua chữ Hỷ của chúng ta, Bành công tử ở Chân vị lâu, y y đến thăm chúng ta."


      Diệp khê nghi ngờ mà nghiêng đầu:"Thê chủ, chúng ta lại quen y, y vì sao muốn tới thăm chúng ta?"


      "Ta cũng biết." Tiêu dực nuốt bánh trôi trong miệng vào bụng, đứng dậy : "Khê nhi ăn, ta xem thử."


      Tiêu dực từ trong phòng bếp ra, người khách quả nhiên là đứng ở cửa phòng khách nhà . Đàm chương nguyệt ôm bình rượu chuyện với y:"Như vậy rất tốt, bất quá ta phải thương lượng với Tiêu dực."


      Tiêu dực qua:"Thương lượng cái gì?"


      "Hi, Tiêu dực, Bành công tử mời chúng ta hỗ trợ làm thịt muối,tiền mua thịt Chân vị lâu bỏ ra, chúng ta chỉ phụ trách ướp muối, bọn họ cho chúng ta tiền gia công."


      "Được thôi." Tiêu dực gật đầu về phía Bành thục yến: "Bất quá chờ qua năm, cách mừng năm mới cũng còn vài ngày, chúng ta cũng muốn nghỉ ngơi."


      Đàm chương nguyệt ước lượng vò rượu tay, : " Tiêu dực ngươi thương lượng với Bành công tử , ta hâm rượu trước."


      Tiêu dực gật đầu, mời Bành thục yến vào phòng khách: "Trời lạnh như thế, Bành công tử làm sao lại tự mình chuyến, gọi người chuyến là được rồi, tình huống cụ thể đợi đến năm sau cũng muộn."


      Bành thục yến :"Ta có chuyện gì, chuyến cũng sao. Ta nghe chưởng quầy Tiêu tiểu thư thường xuyên săn con mồi đưa qua, lại thường nhận thịt muối của các người đưa, cảm thấy ăn ngon liền nhịn được chạy đến, nghĩ tới ngắn ngủi nửa năm thấy, cuộc sống của tiểu thư thay đổi lớn như vậy."


      Tiêu dực khách sáo : "Qúa khen, này còn phải cảm tạ chưởng quầy chiếu cố."


      Bành thục yến nhìn Phương nhi, Phương nhi tự giác đến bên ngoài phòng khách, Bành thục yến :"Tiêu tiểu thư, kỳ , ta là từ trong nhà trốn ra."


      Khóe môi Tiêu dực giật cái, lộ ra nụ cười nhạt, tạm thời phát biểu gì mà nhìn -- sao có thể những lời này với ?


      Bành thục yến tiếp tục : "Mẫu thân ta tìm cho ta mối hôn , bất quá, đối phương vừa đến trước cửa ta liền chạy ra,ta muốn gả."


      "Xem ra công tử là người theo đuổi tự do."


      "Cũng phải theo đuổi tự do." Bành thục yến nhìn nàng: "Ta chỉ là ..... muốn gã cho người mình thích."
      Last edited: 7/11/16
      Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54: Hoa rơi cố ý

      Editor: demcodon



      Nước sôi pha trà, Diệp Khê bưng nước từ phòng bếp ra, liếc mắt cái liền nhìn thấy Phương Nhi đứng ở cửa phòng khách. Phương Nhi đứng ở cửa, khỏi phải trong phòng khách chỉ có thê chủ và Bành công tử?

      Diệp Khê nhanh vài bước, lúc đến cửa phòng khách cửa Phương Nhi cản lại: “Tiêu phu lang.”

      “Hử?”

      “Công tử và Tiêu tiểu thư chuyện làm ăn.”

      “À.”

      Diệp Khê tiếp tục , Phương Nhi lại che ở trước mặt : “Các nàng chuyện làm ăn, muốn cho người khác quấy rầy, Tiêu phu lang đưa nước trà cho ta , ta đưa vào là được rồi.”

      Diệp Khê chưa kịp gì, nước bị Phương Nhi lấy qua, Phương Nhi lại : “Tiêu phu lang có việc gì làm , nơi này có ta hầu hạ rồi.”

      Diệp Khê nhìn , nhìn nhìn phòng khách: “Ngươi muốn cho ta vào hả? Vì sao?” đợi trả lời, Diệp Khê liền chạy chậm tiến lên, chạy đến cửa vừa vặn nghe được câu kia của Bành Thục Yến: “Ta chỉ là… muốn gả cho người mình thích.”

      “Thê chủ.” Diệp Khê chạy vào trong sảnh, đầu cuộn vào trong lòng của Tiêu Dực. Tiêu Dực bị đâm ngã về sau, lưng ầm tiếng đụng vào ghế dựa lưng, đau đến phải nhe răng chút. Nếu như phải ngồi, bị đụng ngã ra đất. Tiêu Dực tay xoa eo duỗi thẳng lưng, tay ổn định bé trong lòng: “Khê Nhi, làm sao vậy?”

      Diệp Khê nâng lên khuôn mặt nhắn tràn đầy oan ức: “Các ngài làm cái gì? Vì sao cho ta vào?”

      Tiêu Dực ngẩn người: “Ai cho ngươi vào?”

      Diệp Khê quay đầu, chỉ vào Phương Nhi đuổi theo còn bưng nước vào: “, ngay cả ta tiến vào đưa nước cũng cho.”

      Tiêu Dực mắt lạnh nhìn qua, Bành Thục Yến cũng nhìn qua, Phương Nhi vội vàng : “ phải, công tử, ta chỉ là nhớ hai người chuyện làm ăn thể có người đến quấy rầy......”

      “Chúng ta là gia đình nông dân có quy củ nhiều như vậy, ta chuyện làm ăn chưa bao giờ gạt phu lang ta, hơn nữa, nơi này là nhà của ta.” đến chỗ này giọng của Tiêu Dực trở nên lạnh nhạt: “Phu lang ta ở trong nhà mình lại, muốn nơi nào cần ngươi đồng ý. Bành công tử, tiễn.”

      Phương Nhi theo bản năng mà nhìn Bành Thục Yến, Bành Thục Yến cũng ngẩn ra, nghĩ tới nàng vì loại hiểu lầm này đuổi người. Phương Nhi cảm thấy kinh ngạc, vội vàng thấp đầu xin lỗi: “Tiêu tiểu thư bớt giận, là tiểu nhân tốt có liên quan gì đến công tử. Công tử là thành tâm tìm đến Tiêu tiểu thư, trời giá rét đông lạnh, công tử tới cũng dễ dàng......”

      Bành Thục Yến cũng phục hồi lại tinh thần, vội hỏi: “Tiêu tiểu thư, gã sai vặt hiểu chuyện, ta trở về dạy tốt, xin mời cần tức giận.”

      “Gã sai vặt nhà giàu có quả nhiên khí phái, đáng tiếc chúng ta chỉ là nhà dân chúng bình dân có thói quen đó.” Người chuyện chính là An Vụ, để ý bụng to chậm rãi đến bên cạnh Tiêu Dực, nhìn trong mắt Diệp Khê có loại ý tứ hàm xúc chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Diệp ca nhi, rất xa đều nghe thấy tiếng ngươi gọi thê chủ, ta dạy cho ngươi những gì ngươi đều quên? Gặp được thần khí, trực tiếp đuổi ra cửa ngay! To tiếng gọi thê chủ ngươi làm gì? Nàng nếu như ở đây, ngươi dự tính kêu ai hả?” xong còn liếc Phương Nhi vài lần.

      Diệp Khê tựa đầu buồn hồi rồi đâm đâm vào trong ngực Tiêu Dực, bĩu môi lên tiếng. Bành Thục Yến lại xin lỗi với Tiêu Dực: “Phương Nhi cũng ác ý, ta trở về dạy tốt, xin lỗi.”

      Tiêu Dực ôm lấy Diệp Khê đứng dậy: “Bành công tử cần xin lỗi. Như vậy , chuyện làm ăn của chúng ta năm sau tiếp, lập tức mừng năm mới, vậy Bành công tử cũng rất bận. Chúng ta quấy rầy, Bành công tử đường trở về cẩn thận chút.”

      Bành Thục Yến giật giật khóe miệng, cuối cùng chỉ ra câu: “Ta đây cáo từ trước.”

      “Bành công tử bình an.”

      Bành Thục Yến nhìn nhìn Diệp Khê trong lòng nàng, thầm than tiếng xoay người ra ngoài. Mãi cho đến khi bọn họ ra cửa lớn, Diệp Khê mới từ trong lòng Tiêu Dực ngẩng đầu lên: “Thê chủ, phải là muốn gả ngài chứ?”

      Tiêu Dực bật cười, xoa xoa đầu của : “Thê chủ ngươi cũng phải mỹ nữ tuyệt thế, phải người người đều muốn gả.”

      “Vậy các ngài lại quen, vì sao muốn gả cho người trong lòng với ngài.”

      “Ừ… ta nghĩ… là vì… hâm mộ Khê Nhi có thể gả cho người trong lòng, cho nên cũng nghĩ giống như Khê Nhi gả cho người mình thích.”

      * * *
      xe ngựa từ thôn Thanh Dương chạy ra, Bành Thục Yến rũ mắt ngậm miệng , Phương Nhi cũng tức giận thôi: “Công tử, ngài xem , đó là bộ dáng gì chứ? Giống như chúng ta khi dễ vậy! Còn có Tiêu tiểu thư, che chở như vậy, cứ như vậy đuổi chúng ta ra ngoài, uổng phí công tử ngài nhớ đến nàng lâu như vậy, còn chuẩn bị rất nhiều quà mừng năm mới......”

      “Phương Nhi, ngươi cho vào?”

      “Ta có.” Phương Nhi phủ nhận, lại ấp úng : “Ta là có ý tứ này, nhưng là , ta chỉ là muốn công tử ngàn dặm xa xôi đến, khó mà được gặp, cho nên để cho công tử và Tiêu tiểu thư nhiều câu chút, để cho Tiêu tiểu thư biết tâm ý của ngài.”

      Bành Thục Yến thở dài, nàng đối với ấn tượng của khẳng định tốt, nhưng là như thế nào có thể trách Phương Nhi chứ, Phương Nhi cũng là vì .

      “Công tử.” Phương Nhi giật tay : “ xin lỗi.”

      “Nàng rất thương phu lang của nàng, chút ủy khuất cũng đồng ý để chịu.”

      “Vậy còn công tử ngài sao? Ngài vì nàng chạy trốn hôn từ trong nhà ra, chịu nhiều khổ cực như vậy, nàng cứ như vậy cho ngài chịu ủy khuất?”

      “Nàng biết, ta còn chưa có kịp tới cái gì.”

      “Công tử.” Đều do tốt, nếu phải vì , bọn họ cũng bị đuổi ra ngoài, công tử cũng có thể tìm được cơ hội cho Tiêu tiểu thư thấy tâm ý của mình.

      có việc gì.” Bành Thục Yến cười cười: “Về sau còn có cơ hội.”

      * * *
      -Rất nhanh đến mừng năm mới, hôm nay ngày ba mươi, trời rơi xuống cơn tuyết lớn, có gì hay ho. Vốn mừng năm mới phải làm bữa cơm lớn, còn phải thắp hương kính dâng lên người thân mất . Nhưng Tiêu Dực đau lòng Diệp Khê chịu lạnh, cho nên cơm tối làm cái lẩu đuổi năm cũ qua năm mới mỗi năm lần. Bất quá lẩu này cũng đủ phong phú, nên có là có giống nhau ít, hai người ăn no, thu dọn sạch sau đó liền sớm rửa mặt nhảy lên giường nằm xuống. Bởi vì Tiêu Dực nhận lời đầu tiên muốn dẫn Diệp Khê hội chùa trong thành, Diệp Khê liền dự tính dưỡng tinh thần chơi vui vẻ, đón giao thừa ra cái gì cũng quan tâm.

      Chính là thấy cũng phải ngủ có thể ngủ được, Diệp Khê nghĩ đến hội chùa ngày hôm sau liền kích động hề buồn ngủ. Người buồn ngủ còn kích động luôn lôi kéo thê chủ nhà mình chuyện: “Thê chủ, ta nghe những người khác trong thôn , đầu năm mồng hội chùa rất náo nhiệt, rất nhiều người thắp hương, người đông vô cùng, Bồ Tát đều có cầu đều ứng nha. Còn có đường đều bán đủ thứ, cái gì cũng có bán, đường còn có diễn trò, có thể nuốt đao lớn vào trong bụng nữa, muốn nhìn.”

      “Phải ?” Tiêu Dực ôm lấy : “Vậy ngày mai mang Khê Nhi , muốn vào thắp hương hay muốn ăn gì đều có thể, còn mang ngươi nhìn nuốt đao lớn.”

      Diệp Khê mừng rỡ: “Thê chủ, chúng ta ngày mai liền rời giường sớm có được ? Ta nghe phải thắp hương sớm mới tốt, trễ nhiều người, Bồ Tát nhớ được. Ta muốn cầu Bồ Tát cho ta sinh cục cưng khỏe mạnh.”

      Tiêu Dực cười: “Được, phải sớm, đến trễ Khê Nhi cũng cần lo lắng, Bồ Tát khẳng định nhớ được ngươi.”

      “Vì sao?”

      “Ừ… bởi vì… Khê Nhi nhà ta lạy thành tâm thành ý, Bồ Tát có thể cảm ứng được.”

      Diệp Khê cười ngây ngô vài tiếng, lại vội vàng hỏi chuyện mình luôn luôn nghĩ ra: “Thê chủ, vậy nuốt đao lớn như thế nào? Ta nghe bọn họ là nhét vào từ miệng, các nàng sợ cắt vào miệng hả?”

      Bất quá là chút thủ thuật che mắt mà thôi, Tiêu Dực cười: “Ta cũng biết nha, có thể là người diễn trò là miệng sắt.”

      Diệp Khê tin là : “Vậy bụng cũng là sắt ư?”

      Tiêu Dực xoa đầu của cười: “Ngày mai nhìn chẳng phải biết sao?”

      “Ừ, ngủ, ngày mai ta muốn đến sớm nhìn.” Diệp Khê kéo chăn quấn chặt mình, ánh mắt nhắm lại đến hai phút lại mở ra: “Thê chủ, ta chút cũng muốn ngủ.”

      “Chúng ta lại tâm ?”

      Diệp Khê xê dịch lại gần Tiêu Dực, nửa thân mình dán lên người nàng, tay bé hạnh kiểm xấu duỗi vào quần áo phía dưới của nàng: “Thê chủ.”

      “Hả?”

      “Chúng ta đến làm chuyện sinh cục cưng được ? Làm xong mệt mỏi có thể ngủ.”

      Loại cầu này có thể từ chối sao? Tiêu Dực xoay người áp chế : “Được, làm cho Khê Nhi mệt mỏi rồi ngủ.”

      * * *
      Đầu năm mồng , ông trời coi như nể tình, tuy rằng vẫn là lạnh buốt, cũng may ngừng mưa tuyết. Bởi vì An Vụ có thai tiện ra cửa, cả nhà Đàm gia liền nằm ở nhà, chỉ có Tiêu Dực mang theo Diệp Khê vào trong thành. Bất quá dọc theo đường thôn dân hề thiếu vui vẻ giống như chơi trong thành, cười cười xen lẫn liền đến.

      “Thê chủ, nhiều người !” Nhìn hết đường đều là cảnh tượng vui vẻ người vui vẻ, Diệp Khê cũng tự giác mà vui vẻ lên.

      “Hôm nay rất nhiều người ra ngoài chơi, Khê Nhi là muốn thắp hương trước hay là xem diễn trò trước?”

      thắp hương trước.” Cầu cục cưng là chuyện quan trọng, thể trì hoãn.

      “Được.” Tiêu Dực lôi kéo về phía miếu bên kia, ở xa thấy phía miếu thờ khói dày đặc cuồn cuộn, lại gần chút có thể ngửi được hương khói đặc biệt; đến cửa, người nhiều đến mức căn bản chính là chen chúc nhau. Tiêu Dực bảo vệ Diệp Khê vào trong ngực chen lên thắp hương xong lại bảo vệ vào trong ngực chen ra. Hai người đều bị hun khói nước mắt chảy ròng, ra cách miếu xa mới chậm rãi ngừng. Tiêu Dực nhìn mắt Diệp Khê hồng toàn bộ liền nhịn được cười: “Khê Nhi, sang năm còn muốn nữa ?”

      Diệp Khê cầm khăn tay lau mắt, khẳng định trả lời: “.”

      “Còn hả? Nhìn ngươi, con mắt đều đỏ giống như con thỏ trong nhà.”

      Bên cạnh là cái sạp bán bánh tổ chiên, từng làn hương bánh tổ chiên truyền đến. Diệp Khê khịt khịt mũi, nhìn về sạp kia vài lần: “Thê chủ, vừa mới chen xong liền đói bụng.”

      Tiêu Dực lôi kéo qua: “Lão bản, bán cho hai cái bánh tổ chiên”

      “Được!” Chủ quán động tác lưu loát chiên hai cái dùng tăm trúc mang đưa qua: “Mời ngài lấy.”

      Tiêu Dực thanh toán tiền, đưa cái cho Diệp Khê: “Đây, Khê Nhi, cẩn thận nóng.”

      Diệp Khê cẩn thận nhận, cầm rồi thổi thổi mới cắn lên miếng, ánh mắt vui vẻ híp lại: “Thê chủ, ăn ngon.”

      đường này có nhiều món ăn ngon hơn, mang ngươi ăn lần toàn bộ.”

      “Còn muốn xem nuốt đao lớn.”

      “Được, , mang Khê Nhi ăn món ngon, còn xem nuốt đao lớn.” Hai người vô cùng cao hứng bước , chú ý tới người đứng sau lưng các nàng.

      “Yến nhi, nữ tử này chính là người ngươi xem trọng?”

      Bành Thục Yến lưu luyến nhìn bóng lưng biến mất ở trong đám người: “Mẫu thân, nàng so với người ngài chọn kia, chút cũng kém.”
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :