1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 29: Trời cao biển rộng
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Tần Thiên đến Lục Vu viện, báo với nha hoàn trong viện mình có việc cầu kiến, ngay sau đó có nha hoàn đưa nàng vào.

      Diện tích Lục Vu viện lớn lắm. Trong viện hai bên đường trồng thủy trúc, thẳng thắn tú lệ. Hành lang treo dãy đèn lồng, lộ ra ánh sáng nhu hòa mênh mang, chiếu xạ tới mấy cây chuối rừng ở ốc tiền, đóa hoa màu đỏ ướt át kiều diễm như lửa.

      Bố cục toàn viện đem lại cảm giác lung linh huyền ảo.

      Thời điểm đến gần phòng của Phương nương, nàng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng chuyện: “… bằng tỷ dao đâm chết , miễn cho ở nơi này mất mặt xấu hổ…”

      ràng là thanh của Phương nương, Tần Thiên hoảng sợ.

      Nha hoàn Tú Vân vén mành thông báo tiếng, “ nương, Lam Sơn nương ở viện Đại phu nhân phái người đưa hài tới.”

      Trong phòng trận tiếng vang, chỉ chốc lát, Phương Nghiên Hạnh thanh mềm truyền đến: “Mau mời vào.”

      Trong thanh còn mang theo tia nghẹn ngào.

      Tần Thiên theo Tú Vân vào nội thất, thấy Phương Nghiên Hạnh ngồi ở trước bàn tròn khắc hoa văn cúc lê, vẻ mặt u oán, hai mắt sưng đỏ. Mà đệ đệ của nàng, Phương Kiến Thụ cũng ngồi phía bên kia bàn tròn, vẻ mặt căm giận, hẳn biết chuyện xảy ra vừa rồi.

      Tần Thiên hướng về hai người hành lễ, mục đích nàng đến. Phương Kiến Thụ mặt chút thay đổi, hiển nhiên cơn giận còn sót chưa tiêu tan. Phương Nghiên Hạnh vội dùng khăn thoáng che khuất mặt, ôn nhu tiếng, “Vất vả nương, nương đem hài để lại đây là được rồi.”

      Tần Thiên đối với nương nhu nhược này tràn ngập thương cảm, vừa mới nghe được câu tiêu cực kia, lo lắng nàng trong lòng nghĩ quẩn, muốn khuyên giải nàng hai câu, lại cảm thấy thân phận của mình thích hợp.

      Nghe nàng nhắc tới hài, Tần Thiên trong lòng chợt động, ngẩng đầu trả lời: “Lam Sơn tỷ tỷ lo lắng hài vừa với chân nương, cố ý phân phó nô tỳ đưa nương thử qua trước rồi báo lại với nàng.” xong, tiến lên ngồi xổm xuống ở bên cạnh Phương Nghiên Hạnh, giúp nàng thay hài thêu do Lam Sơn tỷ tỷ làm.
      Hài thêu khéo léo nền nã, mặt trong trắng tinh, đế dày, mặt ngoài màu xanh nhạt, thêu cành hoa mai, vô cùng thanh lịch. giống với hài thêu màu sắc rực rỡ, kim tuyến minh châu chói mắt của các tiểu thư phu nhân khác.

      Hài vào chân Phương Nghiên Hạnh cực kỳ vừa vặn. Phương Nghiên Hạnh tuy rằng tâm tình tốt, cũng miễn cưỡng lộ ra tươi cười: “Lam Sơn nương cẩn thận, nàng làm hài nhất định vừa vặn. Ngươi trở về cho nàng, ta thực cảm tạ tâm ý của nàng, ta rất thích.”

      “Lam Sơn tỷ tỷ , nương chỉ thích loại hài giản dị này, thích loại hài xinh đẹp sặc sỡ.” Tần Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Phương Nghiên Hạnh .

      Phương Nghiên Hạnh có chút chấn kinh, vội vàng cúi đầu, muốn để nàng thấy hai mắt sưng đỏ của mình.

      Tần Thiên nhìn nàng hơi hơi cười, thanh vừa nhàng vừa dịu dàng: “ nương nhất định biết, hài bề ngoài hoa lệ sặc sỡ khi vào thường bị ráp chân, bằng hài này tuy mộc mạc lại vô cùng thoải mái. Nếu suốt ngày nghĩ rằng mặt mũi là để cho người khác xem, sống thấy vui vẻ, nếu như để ý, đương nhiên cũng cần quan tâm cái nhìn của người khác, chỉ cần chính mình thoải mái là tốt rồi. Có đôi khi… Lui từng bước, trời cao biển rộng.”

      Phương Nghiên Hạnh nao nao, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thiên, thanh khẽ run: “Ngươi… Ngươi cái gì?”

      Bên cạnh Phương Kiến Thụ cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Thiên.

      nương, ta về hài a!” Tần Thiên nhìn Phương Nghiên Hạnh, ánh mắt ôn nhu như nước, nàng cười cười, hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt , nhìn qua thân thiết ấm áp.

      Phương thị tỷ đệ hai người kinh ngạc nhìn Tần Thiên.

      Tần Thiên dưới ánh mắt bọn họ đứng dậy, cười : “Hài rất vừa vặn, nô tỳ phải trở về, Lam Sơn tỷ tỷ còn chờ !”

      xong, nàng hướng về Phương thị tỷ đệ thi lễ rồi lui ra ngoài.

      Ra khỏi Lục Vu viện được bao lâu, bỗng nhiên nàng nghe được phía sau có người kêu to: “Uy, uy, tiểu nha đầu, xin dừng bước.”

      Tần Thiên nghe tiếng liền quay người lại, thấy Phương Kiến Thụ vội vàng chạy tới.

      Ánh trăng như thủy ngân, đem trường bào màu lam mới người như nhiễm tầng bạch sương. Dáng người cao lớn giống như thúy trúc trong viện, rất tuấn tú.

      Tần Thiên hướng về hơi hơi phúc thân: “Phương thiếu gia gọi nô tỳ?”

      Phương Kiến Thụ cách nàng xa liền thả chậm cước bộ, chậm rãi tới. chắp tay sau lưng, biểu tình quật cường lạnh lùng. Nhưng khuôn mặt vẫn vô tình toát ra nét trẻ con, nhìn qua rất có cảm tình.

      nhìn nàng, hai mắt ở dưới ánh trăng sáng ngời như sao.

      “Ngươi tên là gì?”

      “Nô tỳ tên Tần Thiên.” Tần Thiên trả lời, “Phương thiếu gia gọi nô tỳ có chuyện gì chăng?”

      Phương Kiến Thụ đến cách nàng ba bước đứng lại, sau đó từ trong lòng sờ soạng tìm hồi, sắc mặt lạnh lùng dần dần thay đổi vì mất tự nhiên. lát sau, lấy ra vài đồng tiền, nhìn tay lúc, hơi xấu hổ, sau đó vươn ra đưa tới trước mặt Tần Thiên.

      thanh thanh cổ họng, ra vẻ trấn tĩnh: “Đây là thưởng cho ngươi, vừa rồi lời kia của ngươi rất hợp ý ta.” Thanh mang theo nét ngây ngô của thiếu niên.

      Tần Thiên tiếp nhận, nhìn trong tay, chỉ có năm quan tiền. Thưởng thế này ở Trang phủ mà có chút keo kiệt, bất quá Tần Thiên cũng biết tình cảnh tỷ đệ bọn họ, khẳng định thể dư dả giống như các chủ tử các.

      “Ta vừa rồi ra vội vàng…” Thấy Tần Thiên nhìn tiền trong tay, Phương Kiến Thụ nghĩ chắc nàng ngại ít, mặt nóng lên, vội vàng giải thích câu. Nhưng mà ra rồi lại cảm thấy bằng , nhất thời quẫn bách thôi.

      Tần Thiên nhìn thiếu niên trước mặt, tuổi tầm mười lăm mười sáu những phải chịu rất nhiều đau khổ. Nay ăn nhờ ở đậu, lòng tự trọng nhất định cũng bị đả kích.

      Chính mình bất quá chỉ là tiểu nha hoàn, ở trước mặt Đại phu nhân cũng hề quan trọng. Nhưng vội vàng đuổi theo ra đến đây chỉ để thưởng cho mình, có lẽ vì cảm kích những lời vừa rồi mình với Phương Nghiên Hạnh. Bởi vậy có thể thấy được, thiếu niên này là người có tâm địa lương thiện, rất trân trọng người nhà.

      Thiếu niên như vậy, Tần Thiên đành lòng làm ngượng ngùng xấu hổ.

      Lập tức nàng vui mừng làm lễ với Phương Kiến Thụ, cảm tạ .

      Phương Kiến Thụ thấy nàng vẻ mặt hoan dung, trong lòng buông lỏng, vẻ mặt cũng thư hoãn. nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, xoay người rời .

      Tần Thiên cũng xoay người hướng trở về Thanh viện.

      Hai người trong lúc đó càng lúc càng xa.

      Ánh trăng mảnh chiếu sáng bàng bạc.

      Phương Kiến Thụ trở lại Lục Vu viện, thấy tỷ tỷ Phương Nghiên Hạnh tựa vào trước bệ cửa sổ, hai mắt nhìn ra ngoài xuất thần. Phương Kiến Thụ sợ tỷ tỷ còn chưa nghĩ thông, qua giọng : “Tỷ tỷ cần lo lắng, Kiến Thụ nhất định chăm chỉ đọc sách, tương lai thi đỗ công danh, nhất định để tỷ tỷ bị khi dễ nữa! Cũng có người nào dám xem thường tỷ tỷ.”

      Phương Nghiên Hạnh quay đầu nhìn đệ đệ khuôn mặt ngây ngô mà quật cường, bất tri bất giác lại ẩm ướt hốc mắt. Nàng cầm tay đệ đệ, cúi đầu xuống.

      Nàng sao có thể xem thường sinh tử? Nay cha mẹ đều mất, nếu mình cũng chết, còn có ai chiếu cố đệ đệ? Mình sao có thể khiến cha mẹ thất vọng dưới cửu tuyền? Để đệ đệ có nơi ở an ổn, chịu nhiều ủy khuất chút có gì quan trọng?

      “Kiến Thụ cần lo lắng cho tỷ tỷ, tỷ tỷ hiểu , suy nghĩ linh tinh nữa.”

      Phương Kiến Thụ nắm chặt tay tỷ tỷ, khuôn mặt ra chí khí tuổi trẻ, “Bọn họ làm như vậy đơn giản là khinh thường chúng ta, ngày nào đó, ta khiến bọn họ hối hận vì làm những việc như hôm nay!”

      Phương Nghiên Hạnh lòng lạnh lẽo bởi vì những lời này của đệ đệ lại cảm thấy ấm áp. Nàng tựa đầu nhàng dựa vào đôi vai còn chưa rắn chắc của đệ đệ.

      Bên tai vang lên lời vừa rồi của tiểu nha đầu kia: “… Có đôi khi… Lui từng bước, trời cao biển rộng…”

      Hai ngày sau, tại Thanh viện.

      Đại phu nhân nhìn Phương Nghiên Hạnh ngồi ở phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, thở dài tiếng: “Hẳn là bọn họ tìm ngươi, bọn họ cùng ngươi những gì? Ngươi cần lo lắng, hết thảy có ta làm chủ cho ngươi, ngươi là con dâu lúc lão gia còn sống tự mình định ước, ta tuyệt để ngươi chịu ủy khuất.”

      Phương Nghiên Hạnh nghe xong lời này, đứng dậy trước người Đại phu nhân quỳ xuống, dập đầu. Khi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ.

      “Nghiên Hạnh cảm tạ phu nhân cho tới nay đều vô cùng chiếu cố tới hai tỷ đệ chúng ta. Nghiên Hạnh cũng biết phu nhân bởi vì Nghiên Hạnh giờ lâm vào thế khó xử. Nhưng mà lúc này, Nghiên Hạnh suy nghĩ cẩn thận, trở thành đương gia phu nhân tất nhiên là tốt, nhưng mà Nghiên Hạnh cũng thích hợp chiếm cứ vị trí kia. Miễn cưỡng ngồi lên, cũng có ngày sau tốt lành gì. Cho dù bề ngoài nhìn qua có vẻ như bình thường, nhưng trong lòng cũng có ủy khuất. như vậy, Nghiên Hạnh tình nguyện gả cho người có thể tình đối đãi với Nghiên Hạnh, sống cuộc đời ổn định vui vẻ. Ở trong lòng Nghiên Hạnh, phu nhân giống như mẫu thân của Nghiên Hạnh, cho nên thỉnh phu nhân làm chủ việc hôn nhân của Nghiên Hạnh, Nghiên Hạnh tuyệt có nửa điểm oán trách.”

      Đại phu nhân trong lòng đau xót, tiến lên nâng Phương Nghiên Hạnh dậy, “Hài tử ngoan, khó cho ngươi nghĩ thông suốt như vậy. Nhưng nếu thực như vậy, ngươi về sau có lẽ bị chịu nhiều điều tiếng”.

      Phương Nghiên Hạnh lắc đầu, nước mắt chảy xuống: “Nghiên Hạnh sợ, chỉ cần chính mình thoải mái, mặc kệ người khác như thế nào.”

      “Tốt, tốt…” Đại phu nhân hốc mắt cũng đỏ, bà quay đầu, lau nước mắt, lại nhìn nàng : “Cũng là Trang phủ chúng ta phụ ngươi, ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống ngày, chiếu cố chu toàn các ngươi ngày, cố gắng đem hết sức lực để người khác bắt nạt các ngươi!”

      Phương Nghiên Hạnh trong lòng cảm động, tiến vào trong lòng phu nhân khóc lớn.

      Sao lại có ủy khuất? Nhưng vận mệnh như vậy, đành phải cắn chặt răng chịu đựng ủy khuất mà sống, nghênh đón những gian nan về sau.
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 30: Là phúc cũng là họa
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Việc hôn nhân của Trang phủ Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia được quyết định như vậy.

      Nhị di thái thái bắt đầu thu xếp mọi thứ cho hôn của Nhị thiếu gia, trong phủ khắp nơi vui sướng giăng đèn kết hoa.

      Buổi tối hôm nay, Nguyệt Nương giúp đỡ Đại phu nhân tính toán sổ sách, bỗng nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Phu nhân, Nhị di thái thái muốn lấy ra năm ngàn lượng bạc để xử lý hôn ?”

      Đại phu nhân bên tính toán, bên để ý lắm trả lời: “Thời điểm lúc trước khi bị dòng họ Trang thị áp bức, ta cùng Tú Mai ước định, Tín Xuyên tuy rằng danh phận là con của vợ kế nhưng về sau hết thảy đãi ngộ đều giống như của con trưởng. Lời ra khỏi miệng, tất nhiên phải thực .”

      Nguyệt Nương gật gật đầu, tình cảnh lúc trước nàng cũng biết, tuy rằng lão gia lưu lại di chúc, nhưng Trang phủ chỉ còn lại nhi quả phụ, dòng họ Trang thị liền liên hợp lại muốn thay thế chưởng quản Trang phủ. Đại phu nhân biết khi để cho những người này tiến vào, cả đời tâm huyết vất vả của lão gia tất lâm vào kết cục tứ phân ngũ liệt. Tất nhiên, Đại phu nhân ngồi nhìn việc này phát sinh.

      Đối phương vì đối kháng di chúc trong tay Đại phu nhân, ý đồ mượn sức Lý Tú Mai. Con của Lý Tú Mai Trang Tín Xuyên, tuy là con vợ kế, nhưng cũng là người thừa kế thích hợp nhất. Hơn nữa bên ngoại nhà Lý Tú Mai rất có thế lực. Đại phu nhân tuy rằng lợi hại, lại là chính thất nhưng cũng áp chế nổi.

      Sau đó Đại phu nhân chuyện với Lý Tú Mai, thuyết phục Lý Tú Mai cùng mình liên hợp chống lại dòng họ Trang thị. Nhưng Lý Tú Mai cũng phải kẻ dễ bắt nạt, nhân cơ hội đưa ra rất nhiều cầu bức bách Đại phu nhân đáp ứng.

      trong những điều kiện ngày đó là hết thảy đãi ngộ của Nhị phòng đều phải giống với Đại phòng. Thứ hai là Nhị di thái thái phải có quyền chưởng quản nội viện Trang phủ. Thứ bà là nếu Nhị thiếu gia lên kế thừa vị trí gia chủ, tương lai mọi việc trong phủ Thịnh Thế do đương gia chủ trì. Điều kiện thứ ba này là kết quả tất yếu. Điều thứ hai, Đại phu nhân chưởng quản Trà Hành, cũng quả có tâm lực để ý tới việc của nội viện. Về phần điều thứ nhất, trong lúc nguy cấp, cũng còn quan trọng nữa.

      Nhiều năm qua, Đại phu nhân vẫn giữ lời hứa, cũng bởi vì như thế, mới khiến Nhị phòng khí thế càng ngày càng kiêu ngạo.

      “Đợi đến lúc Nhị thiếu gia thành thân, chỉ sợ Nhị di thái thái có hành động gì đó!” Nguyệt Nương có chút lo lắng .

      Nhị thiếu gia thành thân, lại có nhạc gia thế lực như vậy. Nhị di thái thái chắc chắn buộc Đại phu nhân đem vị trí đương gia giao ra.

      Đại phu nhân nâng tay lên thắp bấc đèn, “Phách” tiếng, ánh sáng lan tỏa, chiếu sáng lên khuôn mặt bình tĩnh của bà.

      “Nhiều năm như vậy, ta chuẩn bị trước, cũng vì Tín Ngạn. Ta để dành lại ít tài sản. Nếu tương lai bọn họ có thể đối xử tử tế với ta và Tín Ngạn đó là chuyện tốt nhất. Nếu thể, cuộc sống của Tín Ngạn cũng có vấn đề gì. Trong thời gian tới ta tìm thông gia có thế lực, tìm nương thiện tâm săn sóc, chiếu cố , vợ chồng son sống hòa thuận, cho dù trăm năm về sau, ta cũng có gì phải lo lắng. Tín Xuyên nếu có thể quản lý tốt Thịnh Thế, có thể đem Thịnh Thế phát dương quang đại, có thể giúp cho ngàn người trung thành tận tâm làm việc ở Thịnh Thế có ăn có mặc, tương lai trăm năm sau ta coi như làm tròn phó thác của lão gia. Nhưng mà…”

      Đại phu nhân nhíu mày, nhàng thở dài tiếng, đứng dậy, đến trước bức họa của trượng phu. Bà ngẩng đầu nhìn về họa dung của trượng phu, hồi tưởng lại lúc trượng phu trước khi nhắm mắt.

      gắt gao cầm lấy tay nàng, giống như dùng hết sức lực cuối cùng, khuôn mặt khô gầy tràn đầy lo lắng.

      “Hoa , ta xây dựng sản nghiệp lớn như thế này là phúc cũng là họa, nếu sau này lọt vào tay con cháu bất hiếu, bại quang gia nghiệp chỉ là việc . Chỉ sợ chính bởi vì tài phú này quá lớn, gây ra thiên đại tai họa, nguy hại đến tánh mạng thân gia trong toàn Trang phủ. Ta đây ở dưới cửu tuyền cũng nhắm mắt. Hoa , việc chọn lựa người trở thành gia chủ tương lai của Thịnh Thế, nàng phải thận trọng!”

      Nghĩ đến đây, Đại phu nhân giọng : “Ngày bé Tín Xuyên cũng là đứa trẻ thông minh đáng , vây quanh ở bên người ta, thân thiết kêu nương, đọc sách viết chữ cũng vô cùng dụng tâm, ngay cả lão gia cũng , cứ như vậy, vị trí gia chủ Thịnh Thế trong tương lai có lẽ là người thích hợp nhất…”

      Nguyệt Nương cầm cây quạt, đến bên cạnh Đại phu nhân, hơi hơi lay động, xua ruồi muỗi.

      “Nhưng mà từ sau khi lão gia qua đời, chuyện giao vào tay ta trở nên quá nhiều, đối với Tín Xuyên dần xem . năm lại năm nữa qua , Tín Xuyên còn là đứa hiểu biết nhu thuận như trong trí nhớ nữa rồi…”

      Nguyệt Nương bên phe phẩy cây quạt bên giọng : “Chuyện này sao có thể là lỗi của phu nhân được. Phu nhân cũng phải ba đầu sáu tay, vì Trà Hành, cơ hồ sức khỏe cũng suy sút. Đều là do Nhị di thái thái dung túng thành tính tình ngày hôm nay, lại làm cho đối địch với phu nhân…”

      Phu nhân cười khổ tiếng, “Bọn họ nghĩ rằng ta luôn muốn tranh giành, lại nghĩ tới, ta là nữ nhân, từng tuổi này rồi, lại chỉ có đứa con trai duy nhất là Tín Ngạn, ta tranh để làm gì, tranh được rồi, có thể giao cho ai? Cho Tín Ngạn sao? Kia phải tốt cho , mà là hại ! Ta ngồi ở vị trí này khổ sở vất vả nhịn lâu như vậy, phần vì Trang phủ, vì lão gia phó thác, phần cũng là xuất phát từ tư tâm, muốn mượn cơ hội này vì Tín Ngạn chuẩn bị đường lui cho tốt. Nay, cuộc sống sau này của Tín Ngạn được ổn thỏa, ta muốn buông hết thảy, cùng Tín Ngạn thoải mái sống qua ngày. Nhưng mà ta nếu làm như vậy , khiến lão gia thất vọng vì tín nhiệm và nhắc nhở ta như vậy…”

      Đại phu nhân nhìn về phía di dung của lão gia, mặt vẻ kiên quyết, “Nay Tín Xuyên tuyệt đối thể gánh vác gánh nặng Thịnh Thế, mặc kệ là phẩm cách hay năng lực, nếu có cải thiện, ta lại cho cơ hội nữa, nếu có tiến triển, cũng chỉ có thể đề bạt Tín Trung!”

      tới đây, Đại phu nhân nhớ tới việc, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nương, hỏi: “Đúng rồi, trước đó vài ngày phải giao cho ngươi điều tra thân thế của Tần Thiên sao, kết quả như thế nào?”

      Nhắc tới chuyện này, Nguyệt Nương hơi hơi nhíu mi, : “Nguyệt Nương muốn hồi bẩm phu nhân chuyện này…”

      Hai ngày sau, vào buổi chiều.

      Hôm nay, Nguyệt Nương an bài Tần Thiên theo phu nhân xuất môn. Thời điểm canh ba giờ mùi, Lam Sơn tìm được Tần Thiên, đem hộp đựng thức ăn giao cho nàng.

      “Đây là phòng bếp chúng ta vừa làm xong nước ô mai ướp lạnh, là thức uống Đại thiếu gia thích nhất, ngươi đưa .”

      “Đại thiếu gia a…” Tần Thiên da đầu có chút run lên tiếp nhận, nàng rất muốn , có thể hay đổi người khác, nhưng nàng cũng biết, chính mình bất quá chỉ là tiểu nha hoàn mà thôi, thể bởi vì Lam Sơn đối tốt với nàng, liền ỷ lại từ chối.

      Nghĩ vậy, Tần Thiên cũng gì, chỉ nhìn Lam Sơn ngọt ngào cười, rồi xoay người ra ngoài.

      Đại thiếu gia ngụ tại Thanh Tùng viện, ở phía đông của Trang phủ, cách sân đại phu nhân xa lắm.

      Bên cạnh Thanh Tùng viện trồng toàn cây tùng, xanh ngắt cao ngất, chung quanh trồng ít hoa cỏ và giả thạch, phong cảnh được như các sân viện tuyệt đẹp khác. Ngày thường người đến nơi này rất ít, cho nên càng thêm u tĩnh.

      Tần Thiên cầm theo thực hộp bằng gỗ mun khắc hoa, qua rừng cây tùng, bước con đường rải đá, được lúc nhìn thấy đại môn của Thanh Tùng viện.

      Đại môn khép hờ, Tần Thiên gõ cửa vài cái, tiểu nha đầu ra mở cửa. Tần Thiên ý đến, tiểu nha đầu liền đem nàng tiến vào trong viện.

      Ở cuối sân là tòa tiểu lâu cao hai tầng, cửa sổ chạm khắc hoa văn, hành lang đỏ thẫm. Bên trái ốc tiền là tòa thạch lớn bằng bạch ngọc cao tới nửa người, bên phải là gốc cây đại thụ hai người mới ôm hết, cành lá xỏa rộng như cái ô lớn, toàn bộ sân đều bị bao phủ ở trong đó, ngăn cách nóng bức, có vẻ vô cùng mát mẻ.

      Tần Thiên nghe qua, đây là cổ thụ ngàn năm, trong Trang phủ tổng cộng chỉ có bốn cây, đều là do lão gia thời điểm còn sống tới vùng rừng nhiệt đới phía nam đem trở về trồng trong Trang phủ, hai cây trồng ở hoa viên, gốc cây ở trong viện Đại phu nhân, còn gốc cây ở trong này!

      Trang phủ tuy rằng nhìn qua hề chói lọi rực rỡ, khó có thể phát , nhưng nếu dụng tâm lưu ý, biết được đây mới là khí phái của thủ phủ tại Dương Thành.

      Tần Thiên nghe gia cụ bằng gỗ trong Trang phủ, chất gỗ đều là thượng đẳng gì sánh được, hơn nữa đều là “Dương điêu”, gia cụ bằng gỗ bình thường đều là điêu, là do lão gia trước đây sai người tạo hình nên, lại dùng dao khắc thành tranh chữ. Nhưng mà vô luận gia cụ nào trong Trang phủ cũng đều được tự khắc, rất độc đáo, ràng được thiết kế rất tốt. Loại công phu cùng tâm tư này, phải phủ đệ bình thường có thể có.

      Trang phủ lão gia chuộng kim bích huy hoàng, lại thích kỹ thuật khéo léo cùng tao nhã này, chắc hẳn về phương diện này này phí tổn so với trang trí kim bích huy hoàng càng khiến người khác kinh hãi hơn.

      Đương nhiên, những điều này Tần Thiên đều là nghe Lam Sơn , bản thân nàng cũng có loại hiểu biết thưởng thức này.
      Snowhonglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 31: Thông đồng
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Tần Thiên hỏi qua tên nha hoàn dẫn vào, mới biết được đối phương gọi là Thanh Liễu, là nhị đẳng nha hoàn trong viện. Thanh Liễu đem nàng tiến vào đại sảnh, Tần Thiên buông thực hộp chuẩn bị , Thanh Liễu bỗng nhiên : “Ngươi chờ chút, ta làm xong túi thơm cho Bích Ti, ngươi giúp ta mang về cho nàng được ?”

      Bích Ti là nha hoàn nhị đẳng trong viện của Đại phu nhân.

      Chỉ là chuyện , Tần Thiên tất nhiên cự tuyệt. Thanh Liễu muốn trở về phòng lấy, nàng cũng theo nàng ta.

      Tần Thiên theo Thanh Liễu dọc hành lang vào sương phòng chính giữa trong ba gian phòng ở phía tây của Thanh Tùng viện. Thanh Liễu mời nàng ngồi, rồi xoay người tìm trong tủ, nhưng tìm kiếm nửa ngày cũng thấy đâu.

      Thanh Liễu cúi đầu suy nghĩ lúc, sau đó : “Có lẽ là ở trong phòng bên kia của Thải Hà…” Nàng quay đầu với Tần Thiên, “Ngươi chờ chút, ta lập tức quay lại.”

      Tần Thiên gật đầu đáp ứng, chờ Thanh Liễu sau khi rời khỏi, thành thành ngồi ở chỗ này chờ.

      Chỉ chốc lát, trận tiếng bước chân truyền đến, ban đầu Tần Thiên còn tưởng rằng là Thanh Liễu trở về, còn chưa kịp lên tiếng, tiếng bước chân liền dừng lại ở cửa phòng bên cạnh, tiếp theo thanh mở cửa, đóng cửa truyền đến, bao lâu, Tần Thiên nghe thấy tiếng hai người chuyện bên kia vách tường.

      Kết cấu chất gỗ của phòng khá mỏng, gian lại lớn, cho nên cách hiệu quả rất kém, có thể nghe ràng tiếng chuyện ở phòng bên cạnh.

      Đó là giọng nam và giọng nữ.

      Nam tử : “Ngày hôm qua Nhị phòng vừa đưa tiền tiêu hàng tháng, theo như quy củ, ta đưa ngươi hai lượng!”

      Nữ tử : “Đại thiếu gia nguyệt ngân hàng tháng được phát hai mươi hai lượng, chúng ta lấy nhiều như vậy, về lâu dài, có thể bị Đại phu nhân phát ?” Nữ tử thanh tràn ngập lo lắng.

      Tần Thiên nghe đến đó, lập tức trừng lớn hai mắt.

      Còn có hạ nhân lớn mật như vậy, nguyệt ngân hàng tháng của chủ tử cũng nghĩ cách lấy trộm?

      Bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất có duyên, như thế nào đều nghe lỏm được mọi chuyện lén lút của Trang phủ? Chẳng lẽ đây là tính chất đặc biệt của nữ chính xuyên ?

      Tần Thiên hề muốn nghe thấy loại chuyện cơ mật thế này, nhưng tại đâm lao phải theo lao, có muốn chạy cũng được, chỉ sợ chính mình nhất thời có động tĩnh, hai người kia phát bí mật bị mình nghe lén, còn biết chuyện gì xảy ra nữa.

      Tuy rằng bị hạ nhân lường gạt, Đại thiếu gia cũng đáng thương, nhưng Tần Thiên hề nghĩ bởi vậy mà chọc đến phiền toái.

      Nàng dám gây ra bất cứ động tĩnh nào, chỉ ngóng trông hai người có thể trước khi Thanh Liễu trở về, cũng giống như lúc Tứ tiểu thư cùng Phương nương trò chuyện, xong rời luôn, phát tồn tại của mình.

      Thanh nam tử lại truyền đến, như cười, “Sợ cái gì, Đại thiếu gia sao ra được. Tiền tiêu hàng tháng của ở phòng thu chi chỉ là số lượng , Nhị phu nhân cũng để ý đến, đều là bạc từ đó ra, chúng ta báo nhiều chút, có thể hỏi sao? Có thể điều tra sao? Đại phu nhân vốn quan tâm chuyện ở nội viện, chỉ cần chúng ta để Đại thiếu gia đói bụng, để Đại thiếu gia lạnh cóng, hầu hạ Đại thiếu gia thỏa đáng, bà ta làm sao mà biết được? Huống chi những người bên cạnh thiếu gia đều được phân bạc, ai dám ra có khác nào chặt đứt tài lộ lâu dài của chính mình!”

      Nữ tử khẽ cười tiếng: “Cũng đúng, Đại thiếu gia bị câm điếc, cũng đâu có gì được!”

      Hai người , lại trận tiếng bước chân truyền đến, Tần Thiên nghe thấy lập tức thay đổi sắc mặt, thầm nghĩ “ tốt!”

      Nhất định là Thanh Liễu trở lại, lần này giấu giếm nổi nữa rồi!

      Quả nhiên, thời điểm khi tiếng bước chân qua sương phòng cách vách, nam tử kia lên tiếng gọi nàng lại: “Thanh Liễu, ngươi tới đúng lúc, tháng này phân bạc, ngươi được hai lượng!”

      Thanh Liễu quá sợ hãi, kêu lên: “Đứng đây chuyện để làm gì, trong phòng ta còn có người!”

      “Xong đời …” Tần Thiên ôm mặt, muốn khóc.

      Hóa ra cũng phải mỗi lần nghe lén đều có kết quả tốt…

      Giây tiếp theo, ba thân ảnh đẩy cửa phòng Thanh Liễu ra.

      Trong ba người, Tần Thiên chỉ biết Thanh Liễu, nam nữ kia vẫn là lần đầu gặp mặt. Nam tử tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo ngắn vải thô màu xám, chắc hẳn là gã sai vặt. Nữ mười sáu, mười bảy tuổi, mặc áo hồng nhạt, váy màu trắng, có vẻ là nhất đẳng nha hoàn.

      Lúc này ba người nhìn Tần Thiên ánh mắt sắc như dao, bộ dáng kia, như muốn đem Tần Thiên giết người diệt khẩu.

      “A… A… A…” Tần Thiên cười gượng ba tiếng, chậm rãi đứng lên, câu vô nghĩa: “Các ngươi có thể coi như ta cái gì cũng chưa nghe thấy, tai của ta bị nghễnh ngãng…”

      Ba người vào trong, Thanh Liễu xoay người đóng cửa lại, hai người khác nhìn Tần Thiên như hổ rình mồi.

      “Ngươi nghĩ rằng ta có thể tin tưởng ngươi sao?” Nam tử mặt trầm.

      Phấn y nữ tử hé ra khuôn mặt đỏ bừng lo lắng: “Hải Phú, làm sao bây giờ? Nếu nàng ta đem việc này ra, chúng ta có kết cục tốt!”

      “Bình tĩnh, bình tĩnh.” Tần Thiên vươn hai tay, làm động tác trấn an, “Mỗi người đều biết ta đến nơi đây, nếu ta xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng thoát được can hệ…”

      Vừa , bên tìm kiếm chỗ trống, xoay người định chạy ra ngoài, Thanh Liễu nhanh tay lẹ mắt ngăn trở nàng, đem nàng đẩy lên giường. Tần Thiên ngã vào giường, há mồm muốn kêu, nhưng vừa định lên tiếng, Hải Phú liền vội nhào tới, che miệng của nàng lại! Thanh Liễu cùng nha hoàn mặc phấn y kia xông lên cùng nhau chế trụ nàng!

      Tần Thiên thể động đậy, nhìn Hải Phú phía ánh mắt hung tợn, mới ý thức được nguy hiểm.

      Miệng cùng tay chân bị bọn họ áp chế phát đau, Tần Thiên hoảng sợ mở to hai mắt, ô ô kêu.

      Hải Phú trừng mắt nhìn nàng, đè thấp thanh : “ tại chúng ta giết chết ngươi, sau đó đem chôn ngươi ở trong rừng cây tùng, chúng ta báo với Đại phu nhân ngươi trở về, ngươi bọn họ có thể hoài nghi hay ? Bọn họ tìm thấy ngươi, chỉ cho rằng ngươi chạy trốn, qua vài ngày, ai còn quan tâm tiểu nha đầu ngươi sống chết thế nào!”

      Tần Thiên cả người toát ra mồ hôi lạnh, phải có đạo lý.

      Tần Thiên cố gắng đem hết toàn lực lắc đầu.

      Hải Phú thanh thấp trầm: “Ngươi muốn chết?”

      Tần Thiên lại dùng sức gật đầu.

      Hải Phú nhìn nàng trầm mặc hồi, sau đó : “Chúng ta dù sao cũng là nô tài, ta ra tay tuyệt tình !”

      Phấn y nha hoàn lên tiếng: “Hải Phú, nha đầu này nhất định ra.”

      “Liên hương, ngươi đừng vội, ta tự có biện pháp!” Hải Phú đánh gãy lời phấn y nha hoàn, tiếp theo lại nhìn về phía Tần Thiên, “Về sau ngươi cũng gia nhập cùng chúng ta, hàng tháng chúng ta phân cho ngươi lượng bạc, tiểu nha hoàn như ngươi tháng bỗng dưng được 100 quan tiền, vô duyên vô cớ được nhiều như vậy, ngươi kiếm cả đời cũng được như thế!”

      Hải Phú tay dùng sức, uy hiếp : “Ngươi có đáp ứng hay !”

      Tần Thiên hiểu được, bọn họ đây là ép nàng thông đồng làm bậy, nếu nàng đem việc này ra, bọn họ khẳng định lôi nàng chết theo. Đại phu nhân ghét nhất hạ nhân lừa gạt chủ tử, hơn nữa đối tượng lại là Đại thiếu gia, khẳng định vô cùng giận dữ! Lần trước bán Tiểu Mai mà mắt cũng chớp cái !
      “Nhưng nếu nàng tại đáp ứng chúng ta, xoay người lại cho phu nhân biết để lĩnh công làm sao bây giờ?” Thanh Liễu thực lo lắng.

      Hải Phú cười lạnh: “Đến lúc đó chúng ta liền trăm miệng lời là nàng muốn phá hỏng chuyện của chúng ta, áp chế chúng ta, sau đó chê chúng ta cấp bạc nhiều, mới muốn tố giác lĩnh công! Chỉ cần phu nhân có tia tin tưởng chúng ta, nàng có kết cục tốt!” xong lại nhìn về phía Tần Thiên: “Cho nên, tiểu nha đầu, ngươi nên thành , ngươi nếu biết chuyện của chúng ta, vốn có con đường khác để lựa chọn ! Nếu , chúng ta liền cùng nhau xong đời! Thế nào? Ngươi có đáp ứng hay ?”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 32: Cẩn thận là hết
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Thời điểm Tần Thiên bước ra Thanh Tùng viện, cảm giác như vừa ở trong mộng.

      Nàng cúi đầu nhìn trong tay lượng bạc kia, trong lòng trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, cũng biết là tư vị gì.

      Đại thiếu gia tuy rằng đáng thương, nhưng mà tính mạng của nàng cũng rất quan trọng, cho nên nàng đáp ứng lời đề nghị của đối phương. Nếu lúc ấy nàng đáp ứng, chừng bị bọn họ diệt khẩu! Bản thân bất quá chỉ là tiểu nha hoàn, mất tích mất tích, ai quan tâm đây?

      Nhưng mà… nàng nguyện ý trở thành phần trong nhóm đó, làm ra loại chuyện bắt nạt người tàn tật.

      lượng bạc trong tay lại tựa như hòn đá lớn, treo ở ngực nàng, nặng trịch, làm cho nàng thở nổi.

      Nàng chậm rãi về phía trước, trong đầu giống như thiên quân vạn mã, ầm ầm lộn xộn, nửa ngày suy nghĩ cũng vẫn chưa ràng.

      Nàng trở lại Thanh viện, mãi cho đến buổi tối vẫn mất hồn mất vía, trong đầu, lương tâm cùng lý trí tranh đấu kịch liệt.

      Lương tâm với nàng, ngươi như vậy là đúng, Đại thiếu gia là người đáng thương, hạ nhân cũng dám càn rỡ như vậy, hôm nay dám tính kế để lấy tiền của , về sau có lẽ dám tính kế lấy cả mạng của ! Mà ngươi, lại phạm phải tội thể tha thứ, chính là đồng lõa. Ngươi hẳn là nên đem hết thảy chuyện này với Đại phu nhân, để Đại phu nhân xử lý.

      Nhưng lý trí lại với nàng, ngươi đừng ngốc như vậy, nếu như vậy, ngươi cũng có kết quả tốt, bọn họ chết cũng lôi ngươi theo. Ngươi tới Thanh viện còn chưa được bao lâu, Đại phu nhân nhất định tin tưởng ngươi sao? Ngươi bất quá chỉ là tiểu nha đầu mà thôi, ngươi có chết oan uổng hay cũng quan trọng. Bọn họ chỉ lừa gạt chút tiền mà thôi, nhất định làm hại đến tính mạng của Đại thiếu gia. Cho dù như thế, đời người đáng thương còn rất nhiều, ngươi có thể giúp được đến đâu? đáng vì thương hại người khác mà làm hại chính mình. Nếu lương tâm bất an, tiêu số tiền này, để dành làm việc thiện cũng tốt, ngươi là bị bất đắc dĩ, phải đồng lõa!

      Nhưng mà là như vậy sao? Đại thiếu gia vạn nhất bởi vậy xảy ra chuyện gì, nàng có thể cho rằng mình hề có liên quan hay sao?

      Nàng chỉ cảm thấy tâm loạn thành đoàn, quét sân cũng quét sạch , giặt quần áo quên phơi, ăn cơm cẩn thận lại đánh vỡ bát.

      Trương ma ma, Đan Nhi bên cạnh thấy vậy đều quan tâm hỏi: “Tần Thiên, ngươi làm sao vậy? Thân thể thoải mái sao?”

      “Tần Thiên, ngươi sao giống như mất hồn vậy?”

      Tần Thiên trả lời: “Ta có vấn đề gì, chỉ là đầu có chút choáng váng.”

      Đan Nhi : “Vậy ngươi về trước nghỉ ngơi , buổi tối trong viện có chúng ta!”

      Trương ma ma : “Đợi ta bảo người ở phòng bếp hầm bát cháo cho ngươi”.

      Lam Sơn cũng : “Có lẽ là do bị nóng, đợt ta chút, ta cạo gió cho ngươi!”

      Mọi người quan tâm khiến Tần Thiên trong lòng vui vẻ ấm áp , nhưng nàng biết, các nàng đối tốt với mình, là vì ở trong mắt các nàng, mình là tiểu nương đơn thuần nhu thuận. Nhưng các nàng vốn biết, kia ra phải là bản tính của nàng, mà là kết quả nàng đốc thúc bản thân chỉ vì sinh tồn. Nàng hề đơn thuần, nàng thực ra rất toan tính, cân nhắc, cũng rất thực tế.

      Buổi tối, nàng ngủ an ổn, trong chốc lát mơ thấy nha hoàn ở viện của Trang Tín Ngạn vũ nhục , trong chốc lát lại mơ Hải Phú mấy người mưu hại , trong chốc lát lại mơ Trang Tín Ngạn thân toàn máu đứng trước mặt mình, ánh mắt lạnh lùng như chất vấn, vì sao trơ mắt nhìn mọi việc cứ thế phát sinh.

      Tần Thiên lập tức tỉnh giấc.

      Nàng ngồi dậy, nhìn trong phòng tối đen thở hổn hển, toàn thân chảy mồ hôi lạnh. Cách đó xa Đan Nhi, Tiểu Lan các nàng ngủ say, phát ra từng tiếng hít thở đều đặn, hiển nhiên ở trong mộng đẹp.

      Quả nhiên thể làm việc xấu… Tần Thiên che ngực, cười khổ lắc đầu.

      Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng trong đêm rất đẹp, ánh sáng lung linh như nước lóe sáng, khiến cổ thụ ngàn năm trong viện như phủ thêm tầng bạch sương.

      Nàng còn buồn ngủ, hoặc là , nàng dám ngủ tiếp, nàng sợ ác mộng này lại đến dây dưa nàng.

      Chẳng lẽ về sau đều phải chịu cái loại cảm xúc áy náy này suốt đời sao? có xảy ra việc gì còn đỡ, nếu có chuyện gì, nàng có thể khẳng định, cả đời này nàng thể an tâm.

      Sống khó chịu như vậy, bằng với Đại phu nhân. Đại phu nhân cũng phải loại người lý lẽ, ai nàng nhất định có cơ hội thoát khỏi hiềm nghi?

      Vạn nhất Đại phu nhân tin nàng…

      Mặc kệ! Tần Thiên nặng nề mà thở ra hơi.

      Mặc kệ như thế nào, chuyện bắt nạt cái người tàn tật như thế này, nàng khinh thường muốn làm.

      Nghĩ thông suốt mọi việc, Tần Thiên trong lòng cũng dần dần thoải mái, nàng lần nữa lại nằm xuống, chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.

      Trong mông lung, nàng nhớ tới việc.

      Nàng cùng Trang Tín Ngạn đúng là bát tự hợp, chuyện gì dính đến đều phải chuyện tốt lành gì! Muốn trốn cũng trốn xong!

      Ngày hôm sau chờ Đại phu nhân cùng Nguyệt Nương từ Trà Hành trở về, Tần Thiên liền tìm cơ hội gặp Nguyệt Nương, đem chuyện nghe được ở Thanh Tùng viện, mọi chuyện phát sinh, từ đầu chí cuối ra hết. Cuối cùng, đem lượng bạc kia giao cho nàng ta.

      Nguyệt Nương nhìn nhìn bạc trong tay, cái gì cũng , xoay người vào trong.

      Tần Thiên nghĩ chắc hẳn Đại phu nhân phản ứng dữ dội. Nàng còn làm công tác tư tưởng tâm lý tốt. Nhưng nghĩ tới, Nguyệt Nương chỉ bảo nàng trở về phòng. Qua hai ngày, Đại phu nhân bên này đều là gió êm sóng lặng. Thẳng đến ngày thứ ba, Tần Thiên nhìn thấy gã sai vặt bên người của Đại thiếu gia tên Hải Phú, chạy đến bên cạnh Nguyệt nương, thân thiết kêu tiếng “Nương”, Tần Thiên lúc này mới hiểu được rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

      Nhìn Nguyệt Nương ở trước mặt tươi cười nhìn Hải Phú, hoạt bát thân thiện, hoàn toàn khác hẳn bộ dáng hung tợn ngày đó. Tần Thiên nhớ tới điều này lại thấy ủ ê, trong lòng biết là loại tư vị gì.

      Trong phòng, Trang Tín Ngạn cùng Đại phu nhân đứng ở bên cạnh bàn, bàn trải đầy giấy viết.

      Trang Tín Ngạn giấy viết : “Dựa theo lời của nương, nha đầu này có thiên phú về kinh thương, nếu dùng đáng tiếc. Nhưng mà mọi việc đều có thể biến hóa, lòng người giả dối, cưỡng bức lợi dụng, chỗ nào có. Nha đầu này có tâm tư khéo léo, nếu là người có tâm địa tốt, tương lai tất là họa lớn của Thịnh Thế chúng ta. Lần này, con khảo nghiệm phải là thông minh, mà là lương tâm của nàng”.

      Đại phu nhân bên cạnh gật đầu mỉm cười, “Nguyệt Nương tra ra chi tiết thân thế của nàng, đối với nàng, ta vốn vẫn có chút nghi ngờ, nhưng phương pháp khảo nghiệm này của con rất tốt. Với lý do như vậy, ta còn chút hoài nghi nào! Nha đầu Tần Thiên này rất có tài, tương lại có ích nếu được trọng dụng.”

      Trang Tín Ngạn nhìn mẫu thân liếc mắt cái, mỉm cười, tiếp tục viết : “ đời này vốn có vô duyên vô cớ tín nhiệm, đạo dùng người, cẩn thận vẫn là hết.”

      Đại phu nhân xoay mặt nhìn con liếc mắt cái.

      Phương pháp xử cẩn thận như thế, chắc là bởi vì nhiều năm qua con quen nhìn hạ nhân dối trá nịnh nọt?

      Nghĩ đến đây, Đại phu nhân trong lòng đau xót, tay xoa bả vai của con, động tác vô hạn thương.

      Ngoài phòng, Hải Phú tìm cơ hội đến trước mặt Tần Thiên.

      Bên này, Tần Thiên giặt quần áo, nàng ngẩng đầu nhìn Hải Phú cười lạnh : “A, vị đại ca này, lại đến đưa bạc cho ta sao!” xong, nàng đem bồ kết ngâm vào trong quần áo, sau đó tay dùng sức vò nắn. Bọt văng khắp nơi, đa số đều bắn tung tóe vào người Hải Phú.

      có biện pháp đem buồn bực phát tiết ở người chủ tử, Hải Phú tất nhiên thành người thế tội.

      Hải Phú cười cười, Tần Thiên phát , bộ dáng ôn hòa của nhìn qua rất hàm hậu, khuôn mặt rám nắng, mắt to lông mày thô, thay vì lần trước vẻ mặt kia hung tợn, còn có chút hung thần ác sát.

      Hải Phú làm như vô tình phất bọt người, cười : “Tiểu nha đầu, xem ra ngươi đều biết, cũng trách được Đại thiếu gia, Đại phu nhân bỏ chút tâm tư, quả nha đầu thông minh!”

      “Đại thiếu gia?” Tần Thiên ném quần áo trong tay, thanh lạnh lùng : “Đại thiếu gia cũng biết?”

      Hải Phú nhìn của vẻ mặt nàng cảm giác được chính mình dường như sai rồi, nhưng là sai ở chỗ nào, trong lúc nhất thời lại làm được. Đối với , vận mệnh của nô tài đều phụ thuộc chủ tử, vì chủ tử lên núi đao xuống biển lửa đều được, khảo nghiệm đó tính là gì? Làm sao hiểu được suy nghĩ của Tần Thiên.

      nhức đầu: “Đại thiếu gia tất nhiên là biết… Bất quá, tiểu nha đầu, chúc mừng ngươi !” Hải Phú nhìn nàng cười cổ quái tinh nghịch.

      “Chúc mừng ta? Chúc mừng ta cái gì?” Tần Thiên cắn răng , tại nàng hận thể đem cả bồn nước đổ lên đầu .

      Nàng khổ sở vì suy nghĩ cho Trang Tín Ngạn, hóa ra đều là do bọn họ tính kế. thờ ơ lạnh nhạt, nhất định cảm thấy rất thú vị.

      Hải Phú cười, “Chủ tử vì tài cán của ngươi mà mất bao công sức suy nghĩ, ngươi về sau nhất định phải trung thành với chủ tử, tương lai nhất định được trọng dụng! Đến lúc đó có chút thành tựu cũng đừng quên, về mặt này Hải Phú ta cũng có chút công lao” Hải Phú vỗ bộ ngực.

      Hai mắt Hải Phú sáng như đèn, làm cho Tần Thiên ý nghĩ trong nháy mắt ràng.

      ***

      Buổi tối, thời điểm Trang Tín Ngạn từ trong phòng ra, Tần Thiên ở hành lang đốt đèn, nghe thấy động tĩnh phía sau, Tần Thiên dịch người sang chỗ khác, liếc mắt cái nhìn thấy Trang Tín Ngạn khuôn mặt tuấn mỹ trầm tĩnh. Như cảm giác được ánh mắt của Tần Thiên, Trang Tín Ngạn cũng nhìn về phía nàng.
      Con ngươi sáng tỏ như nước suối đầu dòng, dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn lồng, phát ra ánh trong suốt, trong trong suốt lại có thản nhiên, trong thản nhiên lại có vô tận lạnh lùng, vô tận đơn, khiến người khác nhịn được tâm sinh liên ý…

      đáng thương như thế nào cũng tới phiên ngươi đồng tình, Tần Thiên trong lòng với chính mình. Ở trong mắt , ngươi bất quá chỉ là hạ nhân thề sống thề chết nguyện trung thành với chủ mà thôi.

      Tần Thiên thản nhiên nhìn cái, xoay người sang chỗ khác.
      Snowhonglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 33: khởi đầu mới
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Hai tháng sau, trời vào hè, thời tiết nóng bức, ánh nắng mặt trời chiếu rọi con đường lớn. Người đường đều là dáng vẻ lười biếng có tinh thần, ngay cả chú chim đậu cành liễu bên bờ sông tiếng kêu cũng có vẻ hữu khí vô lực.

      Nhưng ở đoạn đường phồn hoa của Dương Thành, trong các cửa hàng tiếng người huyên náo vẫn như mọi khi. Đặc biệt đường cái phía đông Thịnh Thế Trà Hành, trước cửa lui tới thương khách nối liền dứt.

      trung niên nam tử mặc áo bào lam đậm, đầu đội khăn tứ phương, ưỡn bụng bự tiến đến đại môn của Thịnh Thế Trà Hành. Ngay lập tức, có tiểu nương mười lăm mười sáu tuổi, mi thanh mục tú, tươi cười ngọt ngào làm tiểu nhị tiến đến đón tiếp.

      “Chúc Vương lão gia ngày tốt lành, hôm nay Vương lão gia muốn mua lá trà gì của cửa tiệm?”

      Vương lão gia có chút ngoài ý muốn nhìn tiểu nương, liếc mắt cái, “Ôi chao, ngươi làm sao mà biết ta họ Vương?”

      Tiểu nương bên dẫn Vương lão gia vào, bên cười : “Vương lão gia nhớ rồi, lần trước Vương lão gia đến mua lá trà do tiểu nhị ta đón tiếp mà ! Ta nhớ lần trước Vương lão gia mua là lục trà hoa, mua về uống có thấy ngon hay ? Lần này ngài tiếp tục mua lục trà hoa? Hay là để tiểu nhị giới thiệu cho ngài giống trà ngon khác?”

      Vương lão gia thấy nàng nhớ mình ràng như vậy, cảm thấy được tôn trọng mà trong lòng rất vui sướng, nhưng vẫn có chút ngạc nhiên, nhịn được hỏi: “Tiểu nương, ngươi sao có thể nhớ như vậy? Ta vừa nhớ ra chúng ta cũng chỉ có lần tiếp xúc mà thôi.”

      Tiểu nương quay đầu cười, “Vương lão gia toàn thân quý khí, tiểu nhị vừa thấy liền nhớ ngay!” Câu trả lời này tự nhiên hào phóng, vừa quá nịnh nọt, cũng làm cho người khác cảm thấy ngả ngớn.

      Vương lão gia nghe xong ha ha cười, tuy rằng biết đối phương là có ý nịnh hót mình, nhưng trong lòng lại cực kỳ thoải mái.

      Tiểu nương nhân cơ hội cười : “ bằng để tiểu nhị vì Vương lão gia đề cử vài loại trà mới !”

      Vương lão gia sung sướng gật đầu, liên thanh : “Được, được, tiểu nương có tâm như vậy, ta tin tưởng ngươi!”

      Sau hồi giới thiệu, Vương lão gia mua nửa cân Kỵ Hỏa, nửa cân Dương Pha, coi như là sinh ý .

      Ước lượng thu ngân xong, tiểu nương đưa Vương lão gia tới tận cửa, vừa xoay người, liền thấy thiếu niêm mặc áo ngắn vải thô hướng về phía nàng tới.

      Thiếu niên mặt tràn đầy thần sắc bội phục, nghóng cổ thấy Vương lão gia xa, lúc này mới quay đầu lại nhìn tiểu nương đè thấp thanh : “Tần Thiên, ngươi lợi hại, ngươi làm sao có thể nhớ kỹ tên tuổi của mỗi khách nhân từng mua lá trà của cửa hàng vậy?”

      Tiểu nương đó là Tần Thiên, nàng tươi cười, hai má lúm đồng tiền như như , “Phạm Thiên, ngươi ngẫm lại xem, nếu ngươi đến cửa hàng, người ở cửa hàng ngay lập tức có thể ra tên của ngươi, còn nhớ ngươi từng mua gì ở cửa hàng, thậm chí ngay cả chính ngươi cũng quên mất, ngươi có cảm nhận như thế nào?”

      Phạm Thiên vòng vo đảo đôi mắt tròn, cẩn thận suy nghĩ, lát sau, : “Ta khẳng định rất cao hứng.”

      Tần Thiên cười : “Đương nhiên cao hứng rồi, đối phương đem ngươi đặt ở trong lòng, tôn trọng ngươi như vậy, ngươi có thể nào lại mất hứng. Lần sau, thời điểm ngươi cần mua lá trà, cửa hàng đầu tiên nhớ tới nhất định là nơi này. Ai cũng có tâm lý này cả, ngươi đem khách nhân để ở trong lòng, khách nhân cũng nhớ tới ngươi!”

      xong, Tần Thiên xoay người vào cửa hàng, Phạm Thiên đuổi theo : “Nhưng mà mỗi ngày khách nhân lui tới nhiều như vậy, ta làm sao có thể nhớ toàn bộ đây!”

      “Có lòng muốn nhớ nhất định nhớ .” Tần Thiên quay đầu nhìn cái, cười : “ cho ngươi biết, ta mỗi lần tiếp đón người khách nhân xong, ta đều ghi nhớ tên của cùng trà người đó mua, mỗi ngày nhẩm lại lần, ngày qua ngày, dần dần nhớ !”

      Phạm Thiên líu lưỡi: “Tần Thiên, ngươi thực dụng tâm.”

      “Khách nhân là áo cơm của chúng ta, dụng tâm sao được?”

      “Khó trách mới chỉ hơn tháng ngươi có thể trở thành tiểu nhị chính, mà ta còn ở chỗ này làm học đồ!” Phạm Thiên uể oải.

      Tần Thiên cười vỗ vỗ vai : “Nỗ lực lên, tiểu tử, ta cũng từ vậy mà lên mà!”

      , Nhị chưởng quầy họ Lý đến trước mặt Tần Thiên, đầu tiên là đối với Phạm Thiên vẫy vẫy tay: “Làm việc , làm việc !”

      Phạm Thiên bất đắc dĩ tránh . Chờ Phạm Thiên rồi, Lý chưởng quầy quay sang Tần Thiên giọng : “Pha Hồ trà đưa đến phòng Nhị gia .”

      Tần Thiên vừa nghe liền đau đầu, lập tức : “Lý chưởng quầy, ngươi xem, ta nơi này rất bận việc, nếu , ta pha trà xong, ngươi kêu Phúc Yên hoặc là Trà Hương đưa được ?”

      Nhị gia đó là Trang Tín Xuyên, Phúc Yên và Trà Hương là gã sai vặt và nha hoàn của .

      Lý chưởng quầy nghe xong lời này, mặt trầm xuống, cười lạnh hai tiếng: “Tần Thiên, ta cho ngươi biết, Nhị gia gọi ngươi là để mắt đến ngươi, ngươi cũng nên có thái độ này a.”

      Tần Thiên trong lòng tức giận, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười: “Lý chưởng quầy gì vậy, ta tại là tiểu nhị ở đại đường, tiếp đón khách nhân mới là việc hàng đầu. Nhị gia đều có người hậu hạ, khi nào đến phiên ta hiến ân cần, kẻo lại dẫn tới đàm tiếu.”

      Khi chuyện, Tần Thiên thấy vị công tử thân mặc cẩm bào màu lục, tay cầm chiết phiến vào, vội vàng ra nghênh đón, gọi tiếng: “Tạ công tử, lâu gặp?” chút chần chừ bỏ Lý chưởng quầy sang bên.

      Lý chưởng quầy trong lòng buồn bực, lại thể nề hà, dùng sức “Hừ” tiếng, xoay người rời .

      Tần Thiên đến bên cạnh Tạ công tử, quay đầu mắt lạnh nhìn bóng dáng Lý chưởng quầy, liếc mắt cái.

      Từ kiện lần trước, Tần Thiên liền được thăng thành nhị đẳng nha hoàn, chuyên cùng Đại phu nhân xuất hành. Sau đó, Đại phu nhân thấy nàng biết chữ, còn cố ý tìm sư phó truyền thụ cho nàng ít kiến thức về trà, lại để cho nàng cùng các học đồ tiếp đón khách nhân ở đại đường.

      Trước đó, Đại phu nhân với nàng: “Tần Thiên, ta cuối cùng cũng nhìn nhầm người, ngươi quả nha đầu trung thành tận tâm. Ở Trang phủ chúng ta, nô tài có tâm tuyệt đối có kết quả tốt, với nô tài trung thành, chúng ta chắc chắn đối xử tử tế, mà nô tài trung thành lại có năng lực, ta giúp người đó có cơ hội vận dụng tài năng! Về sau ngươi chỉ cần lòng dạ làm việc cho Trang phủ chúng ta, ta có thể cam đoan, tương lai ngươi trở thành nha hoàn đắc ý nhất toàn Dương Thành!”

      Lúc ấy, Tần Thiên thành tâm thành ý, cung kính hướng về phía Đại phu nhân thi lễ, “Tạ Đại phu nhân thưởng thức, Tần Thiên đối phu nhân trung thành trước sau như , có thượng thiên chứng giám!”

      Kỳ , cũng đâu có gì rắc rối, việc bọn họ cầu gia nô coi chủ tử so với tánh mạng bản thân còn quan trọng hơn vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bọn họ cần hạ nhân trung thành mà lại có năng lực, mà cái nàng cần là tự do và tôn nghiêm.

      Cái gọi là tự do cho tới bây giờ chỉ thuộc về những kẻ mạnh. Chỉ có cố gắng trở thành kẻ mạnh mới có năng lực nắm giữ vận mệnh, nàng mới có thể đạt được mục tiêu của mình.

      Bọn họ bất quá là dựa theo nhu cầu, trắng ra là chính là lợi dụng nhau mà thôi. Cho nên ít chi tiết trong đó, cũng nên để ý quá mức. Tựa như khảo nghiệm lần đó, tuy rằng khiến Tần Thiên rất khó chịu, nhưng cũng vì vậy, nàng mới có được cơ hội này.

      Về sau có lẽ còn có rất nhiều thử thách, nhưng mà quan hệ, khảo nghiệm càng nhiều, đại biểu cho cơ hội của nàng càng nhiều. Nàng tận tâm làm việc, sống đúng bản chất con người mình, tất có gì phải canh cánh trong lòng.

      Tần Thiên vất vả mới có được cơ hội này, tất nhiên vô cùng cố gắng, ban ngày theo sư phó học kiến thức, lại cùng thực hành với các tiểu nhị khác. Buổi tối, nàng cặm cụi ôn lại kiến thức. Sau đó, nàng chiêu đãi khách nhân giúp tiêu thụ tăng lên, tháng sau, Đại phu nhân thăng chức, nàng trở thành tiểu nhị chính của Trà Hành.

      Trong lúc đó, Đại phu nhân đối với biểu của nàng cũng thêm gì, chỉ chậm rãi quan sát nàng, huấn luyện nàng. Tần Thiên cũng thực an tĩnh, mặc kệ bảo nàng làm cái gì, nàng đều cố gắng hết sức làm tốt nhất. Cứ như vậy, trong đám tiểu nhị ở Trà Hành, Tần Thiên dần dần bộc lộ tài năng, đồng thời cũng khiến cho Nhị thiếu gia Trang Tín Xuyên chú ý.

      Có lẽ Trang Tín Xuyên nhận ra Đại phu nhân rất coi trọng nàng, nhiều lần tìm cơ hội mượn sức nàng. Kỳ , đối với Trang Tín Xuyên, Tần Thiên mới đầu còn biết nên dùng thái độ như thế nào mà đối đãi.

      Nàng là người bên cạnh Đại phu nhân, đương nhiên cùng với Nhị phòng nên phân biệt ràng. Nhưng mà Nhị thiếu gia ở Trang phủ địa vị cao cả, đắc tội đối với chính mình rất bất lợi. Vốn định ứng phó chút, lưu lại chút mặt mũi là được, coi như kiểu xã giao thể tránh được giống như ở kiếp trước, tin tưởng loại chuyện này Đại phu nhân cho dù biết cũng có thể hiểu và thông cảm. Nhưng nghĩ tới tên Trang Tín Xuyên này chính là kẻ cầm thú, vừa thành thân lâu, thế nhưng nhân cơ hội bảo nàng tới đưa trà lại đối với nàng ngôn ngữ ngả ngớn, động chân động tay. Tần Thiên ngay sau đó bao giờ dành thời gian mà tiếp xã giao với loại người này nữa!

      Đắc tội cũng đành chịu. Khế ước bán mình của nàng ở trong tay Đại phu nhân, nàng chỉ cần lòng dạ đối với Đại phu nhân tốt là được rồi. Cho dù Đại phu nhân giao ra vị trí gia chủ, tin tưởng bà cũng bạc đãi nàng.

      Thời điểm Tần Thiên nghĩ đến xuất thần, thanh thuần hậu sát bên tai đánh gãy suy tư của nàng, “Ôi chao? Tiểu nha đầu, thời gian gặp, ngươi trở thành tiểu nhị rồi sao?”
      Snowhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :