1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 19: Tiểu nhị Phạm Thiên
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      qua đôi cẩu đá, chính là Thịnh Thế Trà Hành.

      Mặt tiền cửa hàng Trà Hành có cửa lớn rộng chừng ba thước khoan. cửa đen có đại biển thiếp vàng, mặt có bốn chữ to rồng bay phượng múa “Thịnh Thế Trà Hành”, hai bên cửa lớn là hai cột gỗ mun, mặt có đề vế đối.

      Vế “Thúy diệp yên đằng băng bát bích”, vế dưới đề “Lục nha chiếu sáng ngọc âu thanh”.

      Mặt tiền của cửa hàng huy hoàng, khí khái bất phàm.

      đoàn người nối đuôi nhau ra, đứng đầu là nam tử mặc kiện màu lam thẫm, hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt bình ổn. Người theo phía sau đều là áo ngắn vải thô, bộ dạng tầm hai mươi mấy tuổi, có vẻ là tiểu nhị của Trà Hành.

      Chờ Đại phu nhân cùng Nguyệt nương từ xe xuống, đoàn người tiến lên hướng về phía Đại phu nhân cung kính hành lễ, hô tiếng: “Đại phu nhân”.

      Tiếp đó, đoàn người tách ra, Đại phu nhân được Nguyệt nương nâng hạ, ngẩng đầu ưỡn ngực vào. Tần Thiên và Lam Sơn cùng theo phía sau bà. Chờ các nàng vào, những người này mới tiến vào theo.

      Vừa vào, Tần Thiên liền cảm thấy cỗ hương thản nhiên thơm mát xông vào mũi, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên trong bày biện theo phong cách cổ xưa thanh nhã, hai bên song song đặt mấy thùng gỗ khắc hoa văn, bên trong bày đủ các giống lá trà.

      Mặt tiền cửa hàng ước chừng có mười mấy tiểu nhị, có mặc áo dài thẳng, có mặc áo ngắn vải thô, nhìn thấy Đại phu nhân đều ngừng tay, hướng bà hành lễ.

      Đại phu nhân đứng thẳng ở mặt tiền cửa hàng hồi, nhìn xung quanh vòng, thấy bọn tiểu nhị làm việc chịu khó, mặt tiền được thu thập gọn gàng ngăn nắp, cảm thấy thực vừa lòng.

      Bà xuyên qua cánh cửa , đến kiểm tra phòng chế trà ở phía sau mặt tiền cửa hàng.

      Tần Thiên vẫn sau Đại phu nhân, quả thực môn quy Thịnh Thế so với tưởng tượng của nàng lớn hơn rất nhiều, mặt tiền cửa hàng rộng lớn khiến nàng sợ hãi than, nghĩ tới phòng chế trà ở đằng sau còn rộng hơn nữa, mười mấy phòng ở, hơn trăm tiểu nhị, Lam Sơn còn cho nàng biết, Thịnh Thế còn có đội tàu, đội phụ trách thu trà, cùng đội ngũ vận chuyển trà, hơn nữa còn có các phó dịch, tính ra tổng cộng hơn ngàn người làm việc ở đây.

      làm cho Tần Thiên cảm thấy kinh dị.

      Tuần tra xong các nơi, cũng mất gần canh giờ, Đại phu nhân lộ vẻ mệt mỏi, lúc này mới trở lại hậu viện nghỉ ngơi.

      Nhưng vừa ngồi xuống bưng chén trà lên uống, chưởng quầy cùng quản các nơi, người lại người tiến vào bàn việc.

      Trong lúc đó Tần Thiên luôn luôn ở trong phòng cùng Đại phu nhân. Thấy Đại phu nhân khi ôn hòa, khi quát mắng, xử quyết đoán, mạnh mẽ, trong lòng khỏi đối với nữ tử này dâng lên loại bội phục.

      Ở thời đại, nữ cường nhân cũng có gì mới mẻ. Nhưng nơi này giống, đây là thời đại nam tôn nữ ti. Nữ nhân luôn tồn tại ý thức về phong kiến lễ giáo, bị gò bó thể gò bó hơn. Tần Thiên tin rằng, tuy Đại phu nhân tại nhìn qua có vẻ như hoàn toàn thích ứng được với vị trí này, nhưng thời điểm trước lúc bà xuất đầu lộ diện, nhất định tâm lý phải chịu áp lực xã hội rất lớn. Nhưng bà vẫn có thể đạp lên dư luận, vượt qua hết thảy, tới từng bước ngày hôm nay, thể thừa nhận, đây là nữ tử kiên cường nghị lực.

      Cứ như vậy, cả buổi sáng Đại phu nhân cơ hồ được nghỉ ngơi. Đến giữa trưa sau khi dùng cơm xong, nghỉ ngơi lát lại phải tiếp các hộ khách trọng yếu. Mà các nàng tuy là nha hoàn nhưng ra lại rất thanh nhàn.

      Tần Thiên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Đại phu nhân, cảm thấy bà đạt được thành quả như ngày hôm nay dễ dàng.

      Lúc này, Lam Sơn thấy nàng có vẻ nhàm chán, liền với nàng: “Ngươi có muốn xem xung quanh ?”
      Tinh thần Tần Thiên khẽ rung lên: “Có thể chứ?”

      Lam Sơn mỉm cười : “Có thể, chỉ cần ra khỏi Trà Hành, gây chuyện là được. Phu nhân trách tội. Ngươi tự xem , ta phải cùng chuyện với Nguyệt nương lát”.

      Tần Thiên gật đầu như bằm tỏi, cao hứng kéo cánh tay của Lam Sơn, cười : “ tốt quá, cảm ơn tỷ tỷ Lam Sơn”.

      “Nha đầu ngốc!” Lam Sơn cười nhéo bên mặt của nàng, “Ngươi đợi chút”. xong tới bên cạnh Nguyệt nương tiếng, Nguyệt nương lại nhìn Tần Thiên gật gật đầu.

      Lam Sơn quay trở lại, dặn nàng được quá xa, được gây lộn xộn ở Trà Hành, quấy nhiễu khách nhân, rồi mới cho nàng rời .

      Tần Thiên cảm ơn Lam Sơn, sau đó vô cùng cao hứng rời hậu viện.

      Nàng đến phía trước mặt tiền của cửa hàng.

      Lúc này ở mặt tiền cửa hàng, khách nhiều như mây trời, phi thường náo nhiệt. Tần Thiên đứng ở bên nhìn, phát những người mặc áo dài thẳng là chưởng quầy, tổng cộng có ba người. Phía trước nam tử mặc áo dài màu lam là đại chưởng quầy họ Từ, mặc áo dài mặc nâu là nhị chưởng quầy họ Lý, còn lại là người mặc áo xanh là tam chưởng quầy họ Vương.

      Phàm là đối với khách trọng yếu, mấy tiểu nhị mặc áo ngắn vải thô gọi nhóm chưởng quầy tới ứng phó.
      Tần Thiên tựa vào góc tường đứng xem thấy rất thú vị, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nam : “Ngươi tiểu nha đầu này, ngươi ở trong này làm cái gì?”

      Tần Thiên nhìn lại, thấy đây là tiểu nhị mặc áo ngắn vải thô tầm mười bốn mười lăm tuổi. cao bằng nàng, bộ dáng rất được, đôi mắt đen lúng liếng có vẻ khá linh hoạt.

      Tần Thiên cười cười nhìn : “Ta ở trong này nhìn ngắm”.

      Tiểu nhị nhìn nàng khuôn mặt tươi cười, mặt đỏ lên, hơi hơi quay đầu , lại hỏi: “Ngươi là nha hoàn bên người phu nhân có phải ? Ngươi tới chỗ này phu nhân có biết ?”

      “Tất nhiên là biết”. Tần Thiên tiếp tục cười .

      Tiểu nhị nhìn nàng, chớp mắt, : “Trốn ở chỗ này có gì hay, ngươi có muốn vào trong xem chút, ta dạy ngươi cách phân biệt lá trà”.

      “Được”. Tần Thiên thoải mái đáp ứng, theo vào mặt tiền cửa hàng.

      Cửa hàng cũng hay có nữ khách nhân lui tới, nên Tần Thiên xuất cũng khiến ai lạ lùng.

      “Ngươi tên gì?” Tần Thiên vừa vừa hỏi .

      Tiểu nhị quay đầu cười với nàng: “Ta tên Phạm Thiên”.

      Tần Thiên lại nở nụ cười: “Ta gọi là Tần Thiên, ngươi cũng tên là Phạm Thiên, có chút giống nhau nha”.

      “Trời nắng? Ngươi sinh ra lúc trời nắng to sao?”

      “Ngươi đoán đúng rồi, thời điểm nương sinh ra ta là ngày nắng, vừa vặn cha ta họ Tần, nên gọi là Tần Thiên”.

      “Ta gọi là Phạm Thiên, vì nương ta hi vọng ta có thể trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa”. Phạm Thiên vỗ vỗ bộ ngực.

      Tần Thiên cười cười khiến Phạm Thiên ngại ngùng sờ sờ đầu.

      Bất quá chuyện lúc, hai người trở nên khá quen thuộc.

      Phạm Thiên dẫn nàng đến nhìn lá trà, bên chỉ cho nàng xem các loại, bên : “Đừng nhìn lá trà này nho chỉ như mảnh lá cây, cũng thể giúp no bụng, nhưng ra rất quý hiếm. Giống này là Nhị Tuyền Ngân Hảo, lạng bán ba lượng bạc”.

      Tần Thiên cười : “ thể tính như vậy. Ngươi ăn bữa cơm cũng phải tốn mấy lạng, nhưng pha trà chỉ cần dùng vài miếng lá trà mà thôi. Chỉ để uống nên mấy miếng lá trà còn có thể dùng cho cả ngày”.
      Phạm Thiên mắt sáng rực lên, vỗ hai tay cười : “Ngươi như vậy thực có đạo lý, về sau có khách nhân nào ngại lá trà này đắt tiền, ta cũng như vậy”.

      “Được lời chỉ điểm của ta, ngươi cũng có thể lên làm ông chủ sớm thôi”. Tần Thiên giỡn, loại vui đùa này ở đại rất phổ biến, nhưng nghĩ tới đối phương thực khẩn trương.

      vuốt đầu, có chút xấu hổ: “Ta bây giờ còn học việc, có tiền tiêu vặt hàng tháng…” Hẳn còn ngẩng đầu lên, nhìn Tần Thiên nghiêm túc : “Chờ ta về sau học xong, có tiền tiêu vặt hàng tháng, ta mời ngươi ăn mỳ thịt bò”.

      như vậy làm cho Tần Thiên có chút ngại ngùng. Bất quá thấy thành như vậy, trong lòng cũng vui mừng, nàng nhìn cười cười, thoải mái đáp ứng: “Được”.

      Tiểu tử cũng cười rộ lên, lộ ra hàm răng đều đặn trắng tinh.

      Hai người chuyện, bỗng nhiên nam tử đến bên cạnh bọn họ, vươn bàn tay vào trong thùng gỗ nắm lên nhúm lá trà Ngân Hảo.

      Ngón tay kia thon dài, kiên cố, khớp xương nhô ra, ở ngón tay cái có đeo nhẫn Phỉ Thúy xanh biếc.
      Snowhonglak thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 20: Quý công tử
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Tần Thiên và Phạm Thiên thấy có khách nhân liền dừng chuyện. Phạm Thiên vốn học việc, tới phiên tiếp đón khách nhân, nhưng lúc này trong điếm mọi người đều bận rộn, Phạm Thiên nhìn nhìn chung quanh, vẫn chưa thấy có ai ra tiếp đón, nóng lòng muốn thử, quay đầu giọng với Tần Thiên: “Ngươi chờ ta lúc”.

      Tần Thiên biết nên chậm trễ việc tiếp khách, vội vàng lui về phía sau, tận lực để ảnh hưởng đến Phạm Thiên.

      Nàng thấy Phạm Thiên chà xát hai tay vào áo, hiển nhiên có chút khẩn trương, nhưng vẫn cố lấy dũng khí, tới bên cạnh khách nhân kia, hơi hơi hạ thắt lưng, cung kính : “Khách quan, đây là Nhị tuyền ngân hảo tốt nhất, là giống trà mới năm nay”.

      Tần Thiên ánh mắt từ Phạm Thiên chuyển đến người vị khách nhân kia.

      Vị khách nhân kia nghe được thanh của Phạm Thiên, liền quay đầu lại.

      Đúng là gã nam tử tuổi trẻ tuấn.

      Nam tử ước chừng hai mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, vòm ngực rộng khiến Phạm Thiên ở trước mặt chỉ như đứa . Nam tử này mắt to, trán rộng, mũi cao thẳng, mặc kiện áo bào màu lục, ở cổ áo cùng tay áo dùng chỉ vàng chỉ bạc thêu đồ án hình đám mây, bên thắt lưng có đeo đai lưng tơ vàng khảm viên minh châu to bằng mắt chim bồ câu. Từ thắt lưng giắt rủ xuống khối ngọc bội phỉ thúy xanh biếc, theo cử động của mà chớp lên, tản mát ra ánh ôn nhuận. Cả người vị công tử này uy vũ bất phàm, quý khí bức người.
      Bề ngoài xứng với hai chữ “Xuất sắc”. Tần Thiên trong lòng khỏi quát khẽ tiếng.

      nhìn Phạm Thiên mỉm cười, vẻ mặt có loại lão luyện, lại có loại ngạo khí, xoa xoa lá trà trong tay, sau đó đến chỗ cửa sổ, cẩn thận xem xét.

      Phạm Thiên nhìn thấy có chút khẩn trương, nhất thời đứng đó ngốc lăng, biết nên làm như thế nào.
      Nam tử nhìn lá trà lúc, sau đó quay trở lại, đem lá trà thả vào thùng gỗ, xoay người, chắp tay sau lưng, bình thản rời .

      Phạm Thiên nhìn bóng dáng nam tử có chút thất vọng, xoay người lại nhìn thấy Tần Thiên ở bên cạnh, nhìn cảnh tưởng bận rộn trong cửa hàng : “Mỗi ngày đều có rất nhiều khách nhân chỉ nhìn qua chứ mua”.
      Trong sảnh đường người đến người , tiểu nhị nhiệt tình chiêu đãi khách nhân, cách đó xa là Từ chưởng quỹ có lẽ vừa cùng khách nhân đàm phán vụ mua bán lớn, tự mình dẫn khách vào phía trong, mà các tiểu nhị bán được hàng khác cũng vội vàng ước lượng lại số tiền thu được.

      Phạm Thiên tựa người vào cột nhà, thần sắc khỏi lộ ra chút hâm mộ.

      Tần Thiên thấy thành thực, liền thử : “Phạm Thiên ngươi vừa rồi tiếp đón khách nhân như vậy là được đâu”. Thanh thực ôn hòa.

      Phạm Thiên biết Tần Thiên là nha hoàn bên người phu nhân, đối với Đại phu nhân, người trong Trà Hành đều thể bội phục, thể kính ngưỡng, nên Phạm Thiên cũng dám xem thường Tần Thiên, hỏi: “Ta vừa rồi sai chỗ nào sao?”

      Tần Thiên thấy cũng ngại khi nàng đưa ra ý kiến, liền yên tâm ra suy nghĩ của bản thân: “Khách nhân khi vào đây, mặc kệ có muốn mua hay , trong lòng chắc chắn đối với trà có hứng thú. Chúng ta phải nghĩ ra biện pháp, nắm bắt hứng thú của , khiến xuất bạc mua hàng”. xong, lại cười cười, trong đôi mắt đen láy ánh mắt vòng vo chuyển, hai má lúm đồng tiền lại lộ ra, khiến Phạm Thiên nhìn thấy sửng sốt, bất tri bất giác lại đỏ mặt.

      “Ngươi xem cách ăn mặc của vị khách nhân kia, thân quý phái, hiển nhiên xót bạc, nếu tiếp đón tốt, chứng chính là vị khách quý”.

      Phạm Thiên cúi đầu: “Ta cũng biết thiếu bạc, nhưng cũng biết nên làm thế nào”.

      Tần Thiên cười : “Phải dùng cách khác, ví dụ như khách nhân kia, ngươi nghe khẩu ẩm của , khẳng định phải là người địa phương, ngươi có thể theo bên cạnh tán gẫu, hỏi , tới thăm người thân hay tới chơi. Lá trà mua về để uống, hay đem tặng? Nếu trả lời, ngươi chỉ cần tươi cười, còn nếu trả lời…”

      Tần Thiên nhíu mày, hai mắt phát sáng: “Vậy ngươi liền giới thiệu với mấy giống trà thích hợp, thái độ tự nhiên, đừng quá mức nhiệt tình, chỉ cần thấy có chút hứng thú, đừng ngại thẳng cứ thông báo giá tiền hỏi khách quan muốn mua bao nhiêu cân đem về. Cho đến lúc này, rất ít người từ chối”.

      Phạm Thiên mở to mắt: “ hữu dụng sao?”

      Tần Thiên cười : “ đời này, người lãnh khốc vô tình lại ích kỷ rất ít, đa số đều rộng rãi trọng sĩ diện. Nếu thái độ ngươi nhiệt tình, lòng tiếp đón khách nhân, bọn họ khó mà lạnh lùng với ngươi. Ngươi làm cho bọn họ vui vẻ, bọn họ cũng vừa lòng mua hàng”.

      Vừa dứt lời, phía sau có thanh trong trẻo truyền đến: “ nghĩ tới, nha đầu nho , cũng có thể có tâm tư linh hoạt như vậy, hiếm có, hiếm có”.

      Tần Thiên hoảng sợ, quay đầu lại, đầu tiên đụng phải khuôn ngực rộng lớn, nàng ngẩng nhìn lên, liền trông thấy đôi mắt đen nhìn mình, chính là vị công tử tuấn vừa rồi, biết từ lúc nào đến đứng phía sau nàng.

      Lúc này vị công tử chắp tay sau lưng, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra ý tứ thưởng thức hàm xúc.

      Nàng cùng Phạm Thiên nhiều như vậy, bất quá vì lúc trước cũng nhau tán gẫu, nên đem suy nghĩ của mình cho biết, nghĩ tới bị khách nhân nghe thấy, cũng biết đem lại hậu quả gì.
      Chỉ bối rối trong chốc lát, Tần Thiên tỉnh táo lại, nàng lui ra phía sau, xoay người, chút hoang mang thi lễ với khách nhân, : “Tạ công tử tán thưởng, đây là đạo lý ngày thường Đại phu nhân thường qua, nô tỳ nghe thấy mưa dầm thấm lâu, nên cũng hiểu biết chút”.

      Công tử nhìn nàng : “Nguyên lai là nha hoàn Trang phủ, trách được…”

      quấy rầy công tử”. Tần Thiên cúi đầu, lui qua bên.

      Vị công tử kia nhìn nàng cái, lại quay đầu .

      Bên này, Phạm Thiên có lẽ được Tần Thiên dẫn dắt, tiến lên từng bước, đến bên cạnh công tử, cười : “Công tử tìm được giống trà hợp ý chưa, có muốn tìm người đến giới thiệu chút”.

      Công tử tay chỉ vào , cười : “Ngược học được cũng khá nhanh”.

      Phạm Thiên tiếp tục mang theo khuôn mặt tươi cười: “Công tử vừa rồi thấy Nhị tuyền hợp ý, hay thử giống trà Vũ Hoa xem sao. Kinh suối vân phiến cũng rất ngon, đều là danh trà của phủ chúng tôi”. xong ân cần dẫn xem.

      “Công tử họ gì?”

      “Tạ”.

      “Họ Tạ là thế gia vọng tộc phương bắc, nghe khẩu của công tử phải chăng là ngươi phương bắc?”

      “Đúng vậy”. Tạ công tử quay đầu nhìn cười.

      Phạm Thiên nhắm mắt theo đuôi bên người , mặt vẫn mang theo tươi cười, gương mặt trẻ tuổi mang theo vẻ nhiệt tình: “Công tử đến phủ chúng tôi là đến đúng nơi rồi. Lá trà Thịnh thế vốn nổi tiếng toàn quốc, tuyệt đối là quà tặng thân hữu tốt nhất”.

      “Ha ha…” Tạ công tử ngửa đầu cười to hai tiếng, hào sảng mà khoái ý, thời điểm cười còn quay đầu nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, ánh mắt lóe ra ý tứ hàm xúc .

      cảm thán trong lòng “ là trẻ dễ dạy”, Tần Thiên bỗng nhiên nhận được ánh mắt của Tạ công tử, kịp tránh, liền nở nụ cười thoải mái, làm cho vị công tử kia giật mình, khóe miệng tươi cười càng sâu.

      Tạ công tử quay đầu lại, theo hướng Phạm Thiên giới thiệu lá trà, cúi đầu nhìn thử, lại đưa lên mũi ngửi chút, tiếp theo cau mày với Phạm Thiên: “Ngươi đây là trà mới năm nay?”

      “Đúng vậy, đều là trà đầu xuân năm nay”. Phạm Thiên đáp.

      “Ta thấy có vẻ phải như vậy…” Tạ công tử ngón tay giật giật, lá trà rơi xuống qua kẽ tay “Ta cảm thấy đây chỉ là trà cũ”.

      Phạm Thiên ngẩn ra, vội vàng : “Tạ công tử, Thịnh Thế chúng ta cửa hiệu lâu đời, sinh ý khắp cả nước, cũng lừa gạt, là trà mới, nhất định là trà mới”.

      Nam tử lại ha ha cười hai tiếng: “Tiểu nhị như vậy, chẳng những thể làm cho người khác tâm phục, ngược lại càng khiến người khác hiềm nghi”. nhìn Phạm Thiên, nhướn bên mắt : “Cũng thể vì ngươi trà mời nhất định là trà mới, ngươi chứng minh thử cho ta xem”

      “Này…” Phạm Thiên tiến thêm bước, “Có thể nhìn màu sắc, ngửi mùi hương…” bắt đầu khẩn trương, dù sao vẫn chưa học việc xong, việc giới thiệu chuyên nghiệp vẫn chưa nắm vững.

      Tạ công tử cười cười, tuy với Phạm Thiên, nhưng ánh mắt lại nhìn Tần Thiên: “Việc buôn bán cũng phải chỉ làm vừa lòng khách nhân là được, bản vững chắc cũng rất trọng yếu. nên đầu đuôi lẫn lộn”.

      Phạm Thiên mặt đỏ, vội : “Tôi có đủ kiến thức, bằng để tôi gọi chưởng quầy đến tiếp đón công tử”.

      Tạ công tử bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Như thế nào? Quý tiệm sai học đồ tới đón tiếp khách nhân ư? Bản công tử chẳng lẽ còn phải chờ có người tới tiếp đón”. xong, xoay người hướng đại môn rời .

      Động tĩnh bên này khiến tiểu nhị khác cùng chưởng quầy chú ý, nghĩ muốn lưu lại khách nhân còn kịp, hơn nữa cũng thể bỏ mặc khách nhân bên cạnh, mọi người đều ý thức được là do Phạm Thiên khiến cho khách nhân thoải mái, mắt nhìn về phía Phạm Thiên đều mang theo tia trách cứ.

      Phạm Thiên cũng thực vội, đắc tội khách nhân rất nghiêm trọng, kinh động sư phó trách phạt, nặng chỉ sợ bị hủy tư cách học việc.

      chút lưỡng lự, đuổi theo phía sau Tạ công tử: “Tạ công tử, Tạ công tử”.

      Nhưng Tạ công tử cũng quay đầu lại, mắt thấy sắp bước tới gần đại môn. Lúc này, Tần Thiên bước ra, ngăn ở phía trước Tạ công tử.

      Nàng hướng tới Tạ công tử làm lễ, cười : “Công tử, xin dừng bước”.

      Tuy rằng biết Phạm Thiên đắc tội khách nhân bị trách phạt thế nào, nhưng mà thấy như vậy, nghĩ đến trừng phạt chắc , Tần Thiên cảm thấy việc này chính mình cũng có phần trách nhiệm, nếu phải nàng lắm miệng với Phạm Thiên vài câu, Phạm Thiên có lẽ cũng lớn mật như vậy.
      Nàng ngăn Tạ công tử lại theo bản năng, cảm thấy chính mình cũng nên có trách nhiệm, nhưng hành động rồi trong lòng lại có chút hoảng, lo lắng hành động này có thể dẫn tới hậu quả gì đó.

      Nhưng mà lúc này ánh mắt của tất cả người làm trong Trà Hành đều dồn vào người nàng, Tần Thiên biết đâm lao đành phải theo lao, mặc kệ kết quả như thế nào cũng phải kiên trì chống đỡ, chỉ có lưu được khách nhân lại, mới là biện pháp tốt nhất.

      Hiểu điều này, Tần Thiên cũng bình tĩnh trở lại, tận lực làm cho chính mình thả lòng.

      “Tiểu nha đầu, ngươi ngăn ta lại có dụng ý gì?” Tạ công tử cười cười, đầu mày cuối mắt có nét ngạo khí: “Đầu tiên là học đồ, sau lại là nữ tử, Thịnh Thế ra chiêu đãi khách nhân như vậy sao?”

      Bên kia Nhị chưởng quầy họ Lý thấy chuyện xảy ra càng ngày càng kỳ cục, sợ ảnh hưởng đến danh dự của Trà Hành, vừa định ra ngăn cản, bỗng nhiên có bàn tay vươn ra ngăn lại.

      “Tạ công tử lời ấy sai rồi”. Tần Thiên ngẩng đầu nhìn cười : “Học đồ như thế nào? Nữ tử như thế nào? Trước tiên về học đồ, các sư phó có người nào bắt đầu từ học việc, kinh nghiệm phong phú từ học đồ trở thành sư phó, ai mà có quá trình gian khổ lâu dài mới đạt được thành quả. Học đồ cũng muốn thực hành, cũng muốn học tư thái mới có thể dần dần có kinh nghiệm phong phú như sư phó. Vị tiểu học đồ này…” Tần Thiên dừng lại chút chỉ vào Phạm Thiên đứng bên khẩn trương, lại nhìn về phía Tạ công tử : “Vị tiểu học đồ này tuy rằng vẫn chưa học xong, công tử cảm thấy tiếp đón người làm hạ thấp thân phận của người, nhưng làm ở trong đây tình huống phát sinh rất nhiều thứ, vẫn nhiệt tình tiếp đãi người, kinh nghiệm tuy rằng đủ, nhưng thành ý có thể bù đắp lại. Công tử vừa nhìn biết là người lòng dạ bao dung, tính tình hào sảng, nhất định so đo cùng tiểu nhân vật như vậy”.

      Khi chuyện, mặt Tần Thiên vẫn mang theo ý cười, hai mắt đen như mực lóe sáng, má lúm đồng tiền mơ hồ , thân thiết đáng , linh khí bức người, gương mặt vốn điềm đạm bỗng tỏa ra nét sáng rỡ động lòng người. Tạ công tử nhìn hồi lâu hai mắt cảm thấy như muốn đui mù.

      Tiểu nhị cùng khách nhân chung quanh đều có chút kinh ngạc nhìn Tần Thiên, dường như nghĩ tới tiểu nha đầu này có thể bình tĩnh ra những lời như vậy. Phạm Thiên vẻ mặt cũng cảm kích cùng sùng bái.

      Trong nhất thời, đại đường im ắng, chỉ có thanh trong trẻo của Tần Thiên.

      về nữ tử”, Tần Thiên cũng chú ý tới điểm này, tiếp tục cười : “Ai nữ tử thể so sánh với nam nhân? Phu nhân Trang phủ chúng ta chính là ví dụ tốt nhất. Đương nhiên, nô tỳ thể so sanh với phu nhân. Nô tỳ nếu khiến công ty cảm thấy đường đột, cũng đợi bị trừng phạt, chính là thỉnh công tử dừng bước, cần bởi vậy mà thất vọng với Trà Hành chúng ta, Trà Hành chúng ta nhất định mời sư phó có kinh nghiệm nhất tới tiếp đãi công tử, khiến cho công tử vừa lòng ra về”.

      xong, Tần Thiên lại hơi hạ thân, thành tâm thành ý hướng về phía Tạ công tử làm lễ.

      Tạ công tử hai tay chắp sau lưng đứng ở đó, hai mắt chăm chú nhìn nàng, nhàng cười.

      “Tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, theo lời ngươi , nếu như ta cứ thế mà bỏ , chính là người lòng dạ hẹp hòi”.

      Tần Thiên chút hoang mang, nhìn mỉm cười: “Khống có nếu như, chẳng phải công tử định lưu lại sao?”

      Tạ công tử nhìn nàng hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên cười ha hả, hào sảng khoái ý.

      Tiếng cười vừa dứt, bỗng nhiên thanh trang trọng ở trong đại đường vang lên: “ bằng để lão thân tự mình tiếp đãi khách quý”.

      Nghe thấy thanh này, Tần Thiên cùng Tạ công tử đều ngẩn ra
      Snowhonglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 21: Là la hay là ngựa, chỉ cần lôi ra xem
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Tần Thiên cùng vị công tử kia nhất tề xoay người, liền thấy Đại phu nhân được Nguyệt nương nâng hạ tiến về phía họ.

      Đại phu nhân hôm nay mặc kiện áo mỏng bằng lụa màu xanh, phía dưới là váy dài màu trắng thanh nhã như mây, áo khoác ngoài thêu chỉ mờ, đầu vấn kiểu tóc đơn giản, chỉ cắm cây trâm phỉ thúy. Bộ dáng thanh nhã, khí chất đoan trang, gương mặt trầm tĩnh mang theo tia cười, chậm rãi đến bên người bọn họ.

      Nhất cử nhất động đều có vẻ đại khí ung dung.

      Tần Thiên biết Đại phu nhân chắc nghe thấy những lời nàng vừa rồi, trong lòng khỏi nhảy nhót, biết Đại phu nhân phản ứng như thế nào, có cảm thấy mình là thân nô tỳ lại có chút quá phận hay ?

      Từ khi xuyên qua đến đây, nàng cố gắng thích ứng cuộc sống nơi này, ghi nhớ thân phận hèn mọn của mình, cố gắng làm ra chuyện gì phù hợp với thân phận của bản thân. Bởi vì nàng biết, nàng tại chỉ là nha hoàn bán mình, khế ước bán thân ở trong tay chủ tử, cho nàng sống nàng sống, bắt nàng chết nàng phải chết, cũng chỉ giống như súc sinh, luôn phải phụ thuộc ý niệm của chủ tử.

      Ai kêu nàng xuyên qua mệnh tốt chút. Người khác xuyên qua thân phận hiển hách, dung mạo khuynh thành, bên người mỹ nam vô số, người người đều nguyện ý vì nàng ta lên núi đao xuống chảo dầu. Nàng cái gì cũng có, nên đành chỉ cố gắng làm tròn bổn phận.

      Cũng may tính cách nàng luôn lạc quan, cũng nghĩ rằng là khổ, mà ngược lại an ủi chính mình sau khi chết còn có thể được sống lại cũng là chuyện tốt, phải ai cũng may mắn như vậy. Nàng cố gắng làm tốt việc của mình, dĩ hòa vi quý với người bên cạnh, cho dù là làm hạ nhân, cũng phải cố gắng khiến bản thân vui vẻ.

      Nhưng mà, nàng lý trí, bình tĩnh, chung quy linh hồn vẫn thuộc về thế giới này. Nàng ở thế giới kia lớn lên, nhận được giáo dục tự do ngang hàng, ngoài mặt có vẻ như chấp thuận nhưng tận trong đáy lòng chưa bao giờ cho rằng mình là kẻ ti tiện.

      Lần trước vì tình thế cấp bách nên phản kháng đối với Đại phu nhân, là vì vận mệnh chính mình. Lần này lại hành động giữ Tạ công tử lại, là vì bản thân có phần trách nhiệm.

      Về phần hậu quả… Nàng tuy rằng có sợ hãi, có kích động, nhưng cũng hối hận, lại càng trốn tránh trách nhiệm.

      Tần Thiên nhìn Đại phu nhân đến bên cạnh mình, vội vàng hướng về bà làm lễ, : “Nô tỳ va chạm khách nhân, thỉnh phu nhân trách phạt”.

      Đại phu nhân nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, sắc mặt chút gợn sóng, lời nào, chỉ nhàng khoát tay.

      Bên cạnh Nguyệt nương : “Tần Thiên, ngươi lui xuống trước ”.

      Tần Thiên cúi đầu, dám nhìn người chung quanh, chậm rãi rời khỏi đại đường, mực thối lui đến cửa hông phía sau thông với nội thất, đứng ở sau lưng Lam Sơn.

      Lam Sơn mắt nhìn phía trước, tay vươn ra phía sau, nhàng vỗ vào tay nàng cái. Sau đó hơi hơi nghiêng đầu, đè thấp thanh : “ phải nhắc ngươi đừng va chạm với khách nhân rồi sao?”

      “Đều là ta sai, Lam Sơn tỷ tỷ”. Tần Thiên cúi đầu giọng .

      “Cũng biết phu nhân xử phạt ngươi như thế nào, làm ta lo lắng”. Lam Sơn thanh tràn ngập lo âu.

      Tần Thiên khỏi cảm động, kỳ đối với Lam Sơn, nàng cũng giúp gì nhiều, bất quá lúc nàng ta bận rộn có giúp mấy việc, nhưng mà thân là nha hoàn đó cũng là việc của nàng phải làm mà thôi.

      “Bất quá, Tần Thiên…” Lam Sơn quay đầu lại nhìn nàng cười, lấy tay che miệng : “Những lời kia rất hay, nghĩ tới ngươi lại thông minh như vậy”

      “Chỉ có tỷ tỷ cho là tốt thôi”. Tần Thiên ngượng ngùng sờ đầu, lại hỏi: “Phu nhân rất tức giận sao?”

      “Biết sợ rồi sao? Nha đầu khờ khạo này…” Lam Sơn nhìn nàng cười cười, lại : “ cần lo lắng, ta xin Nguyệt nương hướng phu nhân cầu tình, có thể xử phạt ngươi chút”.

      Tần Thiên đến gần bước, giữ chặt tay Lam Sơn, cảm kích : “Cảm ơn Lam Sơn tỷ tỷ”.

      Nàng cho tới bây giờ đều biết, phải ai cũng đối tốt với mình. Đối với mình tốt, nàng cũng trách móc, oán hận. Còn tốt với nàng, nàng đều ghi nhớ trong lòng, gặp thời cơ thích hợp trả ân.
      Tâm tính bình thuận, nàng mới có thể yên vui.

      Lam Sơn quay đầu lại cười cười.

      Phía trước, Đại phu nhân hướng về phía Tạ công tử hơi hạ thấp người, mặt tươi cười : “Lão thân chào khách quan”.

      Tạ công tử lúc này thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, hướng về phía Đại phu nhân cung kính thi lễ: “ dám dám, phải là vãn bối vái chào Trang phu nhân trước”.

      Phía sau Tần Thiên nhìn chỉ bĩu môi, trong lòng oán thầm, đúng là kẻ hai mặt, thể quá ràng .

      Đại phu nhân khuôn mặt tươi cười, ra hiệu mời, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí độ bất phàm.

      bằng để lão thân giải đáp nghi hoặc của công tử”

      xong, Đại phu nhân đến thùng gỗ chứa “Nhị tuyền ngân hào”, hơi hạ thắt lưng, tay nâng tay áo, tay từ trong thùng gỗ nắm lên ít lá trà, xoay người, đến trước mặt Tạ công tử, xòe lòng bàn tay ra.

      Tạ công tử lui về phía sau từng bước, thủ lễ, vẻ mặt tôn kính.

      Đại phu nhân nhìn cái, sau đó cười : “Có ba cách phân biệt trà mới và trà cũ. Thứ nhất là dựa vào màu sắc. Trà mới có sắc xanh biếc, trà cũ màu xanh có chút sậm lại. Công tử nhìn thử xem, nhị tuyền ngân hào này sắc tiên lục, phải là màu sắc của trà cũ”.

      Tạ công tử gật đầu xưng phải.

      Bên cạnh các tiểu nhị cùng khách nhân đều chậm rãi vây quanh lại đây, ánh mắt cơ hồ đều tập trung người Đại phu nhân, ánh mắt bọn tiểu nhị mang theo sùng kính, những khách nhân khác ánh mắt cũng lộ vẻ bội phục.

      Bị mọi người nhìn chăm chú, Đại phu nhân thần sắc cũng có nửa điểm bối rối. Bà nhìn Tạ công tử khí định thần nhàn cười cười, ý bảo lấy ít lá trà ở trong tay, tiếp tục : “Thứ hai là ngửi mùi hương, trà mới mùi thơm ngát vị nồng đậm. Trà cũ mùi nhạt bớt. Trà mới hương khí nùng thuần. Trà cũ bởi vì thời gian để quá lâu, mà hương khí trở nên trầm thấp. Nếu cất giữ tốt, còn có thể có vị lạ. Công tử ngại ngửi thử chút…”

      Tạ công tử cầm lá trà đưa đến mũi nhàng ngửi, sau đó cười : “Mùi thơm ngát, thẳng đến tận tâm can”.
      Khách nhân bên cạnh cũng lấy ra ít lá trà ngửi thử, có người cười lớn tiếng : “Lá trà Thịnh Thế nhờ mùi hương mà tạo dựng nên thanh danh”.

      Đại phu nhân cười nhìn vòng chung quanh, đề cao thanh : “Cũng nhờ ủng hộ của hàng xóm láng giếng khách nhân phương xa bằng hữu, Thịnh Thế mới có ngày hôm nay”.

      Lúc này ai nghĩ đến Đại phu nhân là nữ nhân mà có nửa điểm khinh khi.

      Mọi người chắp tay : “ dám dám”.

      Đại phu nhân cười cười, quay đầu nhìn Tạ công tử, vươn ba ngón tay: “Cách thứ ba, cũng là cách quan trọng nhất, chính là vị. Tục ngữ có câu: Là la hay là là ngựa, chỉ cần lôi ra xem. Trà mới hương vị thuần hậu tiên thích, mà trà cũ có vẻ đạm mà khó chịu. Vô luận như thế nào cũng thể lầm được”.

      xong, bà quay đầu, kêu lớn: “Từ Phúc Tuyền”.

      Vừa dứt lời, nam nhân mặc áo dài màu lam thẫm, ở cằm có chòm râu, rẽ đám đông qua, hướng tới Đại phu nhân chắp tay: “Phu nhân, có gì phân phó?”
      Snowhonglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 22: Giá trị
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      bên Tần Thiên nhận ra, Từ Phúc Tuyền trong miệng phu nhân đúng là nam nhân buổi sáng đứng ở cửa lớn nghênh đón, Thịnh Thế Trà Hành đại chưỡng quỹ – Từ chưởng quỹ.

      Đại phu nhân phân phó: “Mang vị công tử này tiến vào nội thất, ngâm chút trà nhị tuyền ngân hào, để công tử nếm thứ. Phải chiêu đãi khách nhân cẩn thận”.

      Từ chưỡng quỹ cười : “Đại phu nhân yên tâm, hạ nhân nhất định tiếp đón vị khách quý này chu đáo”. xong hướng về phía Tạ công tử : “Công tử, mời lối này”.

      Tạ công tử lại hướng về phía Đại phu nhân thi lễ rồi mới theo Từ chưởng quỹ vào nội thất.

      Thời điểm lướt qua bên cạnh Tần Thiên, cước bộ thoáng dừng chút, quay đầu nhìn nàng, Tần Thiên cảm giác được, liền đón nhận ánh mắt của . hạ mi, mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều, sau đó chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu theo Từ chưởng quỹ.

      Chờ rồi, Lam Sơn lặng lẽ với Tần Thiên: “Vị công tử này tuấn tú”.

      Tần Thiên nhăn mặt, giọng : “Muội cảm thấy Đại thiếu gia vẫn đẹp hơn”.

      “Nhưng mà..” Lam Sơn miệng tuy rằng vậy, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ tiếc hận.

      Đại thiếu gia bộ dạng cho dù rất tuấn tú nhưng có ích lợi gì đây, vẫn có nữ nhi con nhà gia giáo nào nguyện ý gả cho .

      Tần Thiên tất nhiên biết suy nghĩ của nàng ta, nàng vẫn nhìn Đại phu nhân, thấy bà tới gần Phạm Thiên, trong lòng khỏi căng thẳng.

      Phạm Thiên sợ tới mức cúi thấp đầu, đứng ở nơi đó động cũng dám động.

      Đại phu nhân nhìn , lại quay đầu nhìn Tần Thiên, sau đó : “Nơi này khách nhân nhiều, ngươi theo ta qua đây”.

      Đại phu nhân xong, xoay người hướng Tần Thiên bên này tới, Phạm Thiên thành thành theo ở phía sau, lúc qua Tần Thiên, Đại phu nhân lạnh lùng câu: “Tần Thiên ngươi cũng lại đây”.

      Tần Thiên dám nhiều, xoay người bên cạnh Phạm Thiên, hai người liếc mắt nhìn nhau cái, trong mắt tràn ngập xin lỗi.

      Hai người vào hậu viện của Đại phu nhân, mãi cho đến lúc Đại phu nhân vào trong phòng. Sau đó Đại phu nhân ngồi xuống ghế bành, lạnh lùng nhìn hai người.

      Phạm Thiên cùng Tần Thiên đều cúi đầu, dưới ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân cũng dám ngẩng lên.
      Lam Sơn cùng Nguyệt nương đứng ở phía sau Đại phu nhân, trong lòng lo lắng.

      Hai người đều biết Đại phu nhân xử lý công chuyện ở Trà Hành đều cực kỳ nghiêm khắc. Có lần, tiểu nhị chậm trễ tiếp đón khách nhân, Đại phu nhân điều đến đội vận chuyển trà, cũng quản việc bồi dưỡng tiểu nhị tốn bao nhiêu tâm huyết. Tần Thiên từng phản kháng Đại phu nhân, cũng biết Đại phu nhân xử phạt nàng thế nào.

      Tuy rằng Tần Thiên mới đến trong viện lâu, nhưng hề lắm lời nhiều chuyện, chỉ vùi đầu làm việc, là tiểu nha đầu cả ngày luôn hé ra khuôn mặt tươi cười rất đáng . Các nàng trong lòng đều thiên vị, đành lòng nhìn nàng chịu khổ.

      Lúc này, Đại phu nhân nhìn về phía Phạm Thiên, ngữ khí trầm trọng: “Ngươi chỉ là học đồ, phải biết rằng học đồ đủ tư cách trực tiếp tiếp xúc với khách nhân”.

      Lời vừa mới ra khỏi miệng, Phạm Thiên liền hướng về phía Đại phu nhân “Bình” tiếng quỳ xuống, dập đầu mạnh. “Phu nhân, đều là lỗi của hạ nhân, là hạ nhân đắc tội khách nhân, Tần Thiên chỉ giúp đỡ mà thôi, phu nhân nếu phạt phạt hạ nhân , mọi chuyện liên quan đến Tần Thiên”.

      Tần Thiên ngẩn ra, nghĩ tới Phạm Thiên lại có nghĩa khí như vậy. Thấy quỳ xuống, nàng cũng chỉ biết quỳ xuống theo, miễn cho chính mình có vẻ có quy củ.

      Đại phu nhân lại nhìn về phía Tần Thiên, “Tần Thiên, ý ngươi như thế nào?”

      Trước đó, Tần Thiên từng nghĩ tới, muốn vượt qua cửa ải khó khăn này nên làm như thế nào. Rồi lại bỗng nhiên cảm thấy, đây có lẽ là cơ hội cho chính mình.

      Nha hoàn dù thế nào vẫn chỉ là nha hoàn. Cùng lắm cố gắng từ tam đẳng nha hoàn trở thành nhị đẳng nha hoàn, nếu may mắn hơn, còn có thể làm nhất đẳng nha hoàn, nhưng chung quy vẫn chỉ là nô tỳ, vận mệnh của bản thân do chủ tử tùy tay khống chế.

      Như vậy, nàng sao thử tìm con đường khác?

      Tần Thiên đầu tiên dập đầu cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân : “Phu nhân, đúng là Tần Thiên có va chạm khách nhân, nhưng mà Phạm Thiên tiếp đón khách nhân cũng có lỗi lầm gì. Cho dù có lỗi, nô tỳ cảm thấy lỗi cũng phải do , mà do việc quản lý của Trà Hành, chính là phương thức kinh doanh của Trà Hành có chút vấn đề nên mới phát sinh loại chuyện này”.

      Đại phu nhân hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh lại giận tái mặt : “Ngươi cái gì?”

      Phía sau Nguyệt nương cùng Lam Sơn mặt trắng bệch, Trà Hành vẫn do Đại phu nhân chưởng quản, phương thức kinh doanh của Trà Hành có vấn đề, khác nào Đại phu nhân có lỗi.

      “Tần Thiên, tiểu nha đầu nhà ngươi biết cái gì mà . Đừng hươu vượn, nhanh bồi tội với Đại phu nhân!” Nguyệt nương vội quát.

      Lam Sơn cũng hướng Tần Thiên liên tục nháy mắt, Phạm Thiên bên cạnh thấy Tần Thiên dám ở trước mặt Đại phu nhân lớn mật như vậy, nhìn nàng trừng lớn hai mắt, xem chừng sắp rơi cả ra ngoài.

      “Nguyệt nương, ta biết người đối tốt với ta, nhưng mà chuyện này, ta nhịn được muốn …” Tần Thiên nhìn về phía Đại phu nhân, cung kính : “Phu nhân là người biết lí lẽ, phu nhân chắc cũng muốn nghe hết những lời Tần Thiên muốn . Tần Thiên nếu đúng, tuyệt đối hữu ích với Trà Hành. Tần Thiên nếu đúng, phu nhân xử phạt Tần Thiên cũng muộn”
      .
      Nguyệt nương mở miệng muốn , Đại phu nhân lại vươn tay ngăn nàng.

      Đại phu nhân loan hạ thắt lưng, nhìn về phía Tần Thiên, tay chỉ vào nàng: “Được, ta cho ngươi cơ hội này, nhưng nếu ngươi làm cho ta hài lòng, xử phạt tăng gấp đôi, ngươi có hiểu hay ?”

      “Tần Thiên…” Phạm Thiên ở bên cạnh giọng hô tiếng, phía trước Lam Sơn ở sau lưng phu nhân cũng liên tục xua xua tay.

      Tần Thiên nhìn bọn họ liếc mắt cái, sau đó đón ánh mắt nghiêm nghị của Đại phu nhân, trong lòng tuy có chút khiếp đảm nhưng vẫn thẳng lưng đáp lời: “Nô tỳ hiểu”.

      Đại phu nhân gật gật đầu: “Được, ngươi muốn cái gì ”.

      Tần Thiên hít sâu hơi, sau đó chậm rãi : “Trà Hành cho học đồ tiếp đón khách nhân, tất nhiên vì sợ học đồ đủ kinh nghiệm làm vừa lòng khách nhân. Nhưng giống như tình huống vừa rồi, nếu Phạm Thiên ra mặt, vị Tạ công tử kia bởi vì có ai tiếp đón, nhìn lát bỏ , phải cũng làm mất khách nhân sao?”

      “Khách nhân ưa thích lá trà của Thịnh Thế, lần sau tự nhiên đến xem, mỗi ngày loại chuyện này rất nhiều, cũng có gì đặc biệt. Nhưng khi để khách nhân lưu lại ấn tượng tốt, ảnh hưởng danh dự Trà Hành, có lẽ vĩnh viễn mất vị khách nhân này”.

      Đại phu nhân khi nghe những lời này, mặt cũng biểu gì đặc biệt.

      “Nhưng mà Đại phu nhân, khách nhân bị vắng vẻ, tâm tình thoải mái, ra khỏi cửa hàng, tới Trà Hành khác, nếu Trà Hành khác đối với tiếp đón chu đáo, có lẽ về sau trở thành khách quen thuộc của Trà Hành đó. Đối với chúng ta mà , chính là hoàn toàn mất vị khách quý này”. đến việc này, Tần Thiên vẻ mặt ngữ khí thản nhiên mà tự tin, hai mắt ngời sáng.

      “Phạm Thiên tuy rằng chỉ là học đồ, kinh nghiệm đủ, nhưng lại cố gắng lưu lại khách nhân, tranh thủ thời gian cho các tiểu nhị khác, cho nên nô tỳ cảm thấy, vì điểm này, Phạm Thiên có lỗi. Hơn nữa nô tỳ cảm thấy, Trà Hành sinh ý tốt như vậy, chỉ có mười mấy tiểu nhị đứng tiếp đãi có vẻ đủ, đối với sinh ý Trà Hành ảnh hưởng rất lớn”.

      Đại phu nhân nhíu mày: “Điểm này ta biết, nhưng bồi dưỡng tiểu nhị cũng dễ dàng gì. Đầu tiên phải chọn người mồm miệng lanh lợi, suy nghĩ linh hoạt, diện mạo sáng sủa, dạy cho bọn nhận thức, phân biệt lá trà, phân biệt giả, nắm giữ ít kỹ năng cùng kiến thức về trà, công sức cũng phải mất vài năm”.

      Cho dù hoàn thành học hỏi, có thể bởi vì bệnh tật, phẩm hạnh hoặc vì nguyên nhân nào khác mà thể dùng được, lại tốn thêm công sức dạy bảo tiểu nhị khác. Nếu , bà làm sao muốn điều thêm nhiều tiểu nhị đứng đón khách.

      Lúc này, ngữ khí Đại phu nhân mang theo chút ý thương thảo, người bên ngoài tuy rằng biết nhưng Nguyệt nương lại nhận ra, trong lòng khỏi thầm kinh dị.

      Tần Thiên : “Cho nên, nô tỳ mới phương thức kinh doanh của Trà Hành có vấn đề”.

      Đại phu nhân nhãn tình sáng lên: “Vậy ngươi , nên làm gì bây giờ?”

      Tần Thiên chờ chính là những lời này của Đại phu nhân.

      Nàng có sở trường, mà sở trường của nàng hoàn toàn có thể phát huy tại Thịnh Thế Trà Hành này. Đại phu nhân là nữ nhân, tại thời đại nam tôn nữ ti này còn có thể đứng ra chưởng quản Thịnh Thế, được đại bộ phận thế nhân tôn trọng. Trí tuệ cùng hiểu biết của bà cũng giống so với người bình thường.
      khi như vậy, nàng vì sao thử từ nha hoàn trong trang phủ bước lên tại vũ đài Trà Hành này?

      Chỉ cần nàng có chút thành tích ở Trà Hành, nàng hoàn toàn có thể đến đây làm việc, chỉ cần trở thành người hữu dụng, tất nhiên cũng được người khác tôn trọng. Về sau cơ hội chuộc thân rất lớn, cho dù thể khôi phục tự do, chủ tử đối đãi với nàng tuyệt đối tùy ý như cũ.

      Chỉ cần bản thân nàng có giá trị, như vậy cuộc sống của nàng, mặc kệ phong vân biến ảo, nàng đều có chỗ để sinh tồn.
      Snowhonglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 23: Nghi người dùng người, dùng người nghi người
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Đại phu nhân tuy rằng bất động thanh sắc, nhưng trong nội tâm giống như ba đào phập phồng, khó có thể bình tĩnh.

      Từ chuyện “Điềm lành” lần trước, bà nhìn ra Tần Thiên là nha đầu tâm tư khéo léo, mồm miệng nhanh nhẹn, đạo lý ràng, rất đặc biệt. Hơn nữa tâm địa lương thiện, nên mới muốn giữ lại bên người, giúp cho nàng có thể phát huy thế mạnh của mình. Bất quá việc đó cũng chỉ xem như nàng có chút thông minh, bà cũng để ở trong lòng, mỗi ngày lại bận bịu lo nhiều việc, dần dần cũng đem việc này ném ra khỏi đầu.

      Nhưng hôm nay, Tần Thiên khiến cho bà rung động ít.

      Đầu tiên là tại đại đường cãi lý với Tạ công tử, những mồm miệng lanh lợi, lời có trật tự ràng, mà khí độ còn đảm lượng bình tĩnh siểm nịnh kiêu ngạo, đối với tiểu nha đầu điều này khó tin. Cho dù là bản thân bà, thời điểm bằng tuổi nàng, cũng nhất định thể theo kịp.

      tại, nàng hoàn toàn chỉ nhược điểm trong việc kinh doanh Trà Hành, tuy rằng bà biết Thịnh Thế thể làm vừa lòng tất cả người trong thiên hạ, nhưng mà trơ mắt nhìn thấy nhiều khách nhân mỗi ngày rời , làm sao đau lòng cho được?

      Thậm chí có những tiểu nhị ở Trà Hành khác, chuyên canh giữ ở phía ngoài cách đó xa, bà tuy rằng vui, nhưng có thể được gì, cũng thể bá đạo ngay cả ngoài cửa cũng cấm đoán người khác làm ăn.

      Nay nghe thấy Tần Thiên dường như có biện pháp giải quyết, mặc dù rất khiếp sợ, nhưng cũng khỏi có chút kích động, có chút chờ mong.

      Ngay cả Đại phu nhân còn như thế, người khác càng cần phải . Nguyệt nương cùng Lam Sơn nhìn Tần Thiên ánh mắt trừ bỏ khiếp sợ còn biểu lộ nghi hoặc cùng khó hiểu. Mà Phạm Thiên quỳ bên cạnh Tần Thiên lại nhìn nàng bằng ánh mắt hoàn toàn chỉ có khâm phục.

      Lúc này, Tần Thiên muốn quản những điều này cũng được, nàng trong đầu tổ chức lại suy nghĩ, câu , sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đại phu nhân, thong dong : “Hồi phu nhân, nô tỳ lúc trước nhìn ngắm đại đường lúc lâu, phát các tiểu nhị trong đại đường bận rất nhiều việc, tiếp đãi khách nhân, giới thiệu lá trà, giải đáp nghi hoặc của khách nhân, còn phải giúp đỡ ước lượng bạc thu về. Cứ như vậy, tiểu nhị vì phục vụ khách nhân tốn rất nhiều thời gian, cho nên mới cảm thấy số tiểu nhị đủ dùng, nô tỳ nghĩ, kỳ số việc, hoàn toàn cần những tiểu nhị có kinh nghiệm làm, như việc tiếp đãi khách nhân, giới thiệu lá trà, ước lượng bạc thu được. Những tiểu nhị như Phạm Thiện có thể đảm nhận những công việc này. Đại đường nên bố trí các học đồ cùng tiểu nhị phân công hợp tác, vừa có thể giúp các học đồ rèn luyện kinh nghiệm, cũng có thể lưu giữ khách nhân tại Trà Hành”.

      Tần Thiên vừa , Đại phu nhân bên gật đầu: “ sai, có số khách nhân chỉ muốn đến uống thử trà, vào hỏi rồi , những khách nhân này học đồ hoàn toàn có thể tiếp đón, còn tiểu nhị có thể tập trung vào các công việc khác. Về phần phân công hợp tác như ngươi vừa …” Đại phu nhân tinh tế suy ngẫm, tay trái vỗ ở đùi: “Bốn chữ này tuyệt diệu”.

      Lập tức tinh thần rung lên, chỉ vào Tần Thiên: “Tiếp tục ”.

      Tần Thiên nhận được cổ vũ của Đại phu nhân, càng thêm có lòng tin, đôi mắt cũng sáng rỡ.

      “Chính là phân công hợp tác, khách nhân tiến vào trước do học đồ tiếp đãi, có thể tiếp đãi giống như với Tạ công tử vậy, sau đó lại giao cho tiểu nhị, tiểu nhị tiếp đón tốt, khiến cho khách nhân muốn mua trà, việc thu ngân lại thuộc về các học đồ. Cứ như vậy, giải quyết được vấn đề đủ tiểu nhị”.

      Đại phu nhân vừa nghe vừa liên tục gật đầu, hai mắt càng ngày càng sáng, khiến ngay cả Nguyệt nương và Lam Sơn đều biết được biện pháp này của Tần Thiên rất tốt.

      “Hơn nữa…” Tần Thiên tiếp tục : “Trước đó nô tỳ nghe phu nhân và Tạ công tử qua, giống trà là chuyện, phẩm trà (uống thử) mới là trọng yếu. khi như vậy, vì sao dành riêng chỗ trong Trà Hành, mang lên cái bàn, trang trí cho thanh nhã, để khách nhân vừa ngồi nghỉ vừa phẩm trà? Giúp cho khách nhân có nhiều cơ hội thử các giống trà khác nhau, mà phải chỉ có các khách quý mới được mời vào nội thất”.

      Những lời này của Tần Thiên ở quản lý kinh doanh đại mà rất thông thường. Nhưng ở nơi này, thương gia có địa vị cao trong xã hội, mới chỉ học được chút tâm tư, người tài đều thi khoa bảng ra làm quan, do đó thương gia cũng chiêu nạp được nhiều nhân tài, vì vậy việc buôn bán cũng bị trở ngại.
      Thứ hai, Đại phu nhân có thể đứng ra chưởng quản, chung quy vẫn là nữ nhân, kiến thức đọc sách chỉ có hạn, đối với việc quản lý kinh doanh cũng khó có đột phá. Vài năm gần đây nếu phải có Trang Tín Ngạn thầm giúp đỡ, chỉ sợ bà càng phải làm việc vất vả. Nhưng mà Trang Tín Ngạn dù sao cũng có chỗ thiếu hụt, khó có thể chu toàn mọi bề.

      Nghe đến đó, Nguyệt nương hiểu biết về vụ Trà Hành nhịn được : “Trà Hành mỗi ngày tiếp đón rất nhiều khách nhân, nếu làm như vậy, có thể mất khá nhiều tiền vốn cần thiết”.

      “Nguyệt nương thực có đạo lý…” Tần Thiên chuyển hướng Nguyệt nương, cười : “Nhưng mà nô tỳ nghĩ rằng vừa được nghỉ ngơi vừa được uống trà, là điều thanh nhàn của cuộc sống, cũng giúp cho khách nhân có cơ hội thử nhiều giống trà, có lẽ còn có thể kích thích bọn họ mua lá trà đó. Điều này hoàn toàn có thể, chỉ cần có hai khách nhân trong mười người mua trà, Trà Hành thất thu. Hơn nữa, chúng ta có thể an bài ở đây hoặc hai tiểu nhị kinh nghiệm phong phú, chẳng những có thể hướng khách nhân đề cử lá trà, cũng có thể cùng khách nhân chuyện tán gẫu việc nhà, lôi kéo tình cảm, cũng nên nhớ đến khách nhân đó. Lâu dài, hoàn toàn có thể biến tân khách trở thành khách quen, rồi lại đem khách quen biến thành bằng hữu, khiến cho bọn họ vừa tính đến việc mua trà là nghĩ ngay đến Thịnh Thế chúng ta. Cứ thế mãi, Thịnh Thế chúng ta nhất định kiếm ít”.

      Nghe đến đó, Đại phu nhân trong lòng kích động thôi, hận thể đập bàn, nhưng mà bà cố gắng cưỡng chế cảm xúc, cúi đầu nhìn về phía Tần Thiên, trong lòng trừ bỏ khiếp sợ, nghi hoặc càng nhiều, cảm giác xác định. Bà hít sâu mấy hơi, bình phục cảm xúc, sau đó dùng thanh bình tĩnh : “Ân, khó được ngươi có lòng suy nghĩ như vậy, ta suy tính tốt”.

      xong câu này, liền bưng chén trà hoa bàn lên, chậm rãi thổi trà.

      Phía sau Nguyệt nương cùng Lam Sơn nghe Tần Thiên cũng vô cùng kích động, nghĩ chắc hẳn phu nhân có biểu , nhưng ngờ tới phu nhân lại có phản ứng này, nhất thời đều có chút hiểu.

      Tần Thiên đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái.

      Nàng cúi đầu buồn bực: Vừa rồi phu nhân ràng còn đối với những lời nàng thực hứng thú, tại lại bộ dáng thèm quan tâm, chẳng lẽ phu nhân từng nghe qua.

      Đúng lúc này, Từ Phúc Tuyền từ ngoài vào, với Đại phu nhân: “Phu nhân, Tạ công tử kia rời rồi, mua mười cân Nhị Tuyền Ngân Hào, và mười cân Vũ Hoa trà”.

      Đại phu nhân buông chén trà trong tay xuống, cười : “Coi như lần này thu được sinh ý ”. xong, bà nhìn về phía Phạm Thiên còn quỳ dưới đất, “Nhắc tới, sinh này cũng có phần công lao của ngươi, nếu phải ngươi đúng lúc lưu lại khách nhân, khách nhân hẳn bỏ rồi. Khá lắm, ngươi đứng lên ”.

      Phạm Thiên thấy Đại phu nhân chẳng những trách cứ, còn khích lệ , mừng đến đỏ bừng mặt, cấp Đại phu nhân dập đầu ba cái, rồi mới đứng lên.

      “Nhưng mà vị công tử kia cũng đúng, tiếp đón khách nhân phải đem khách nhân dỗ tốt là được, bản phải vững chắc, ngươi về sau nên cố gắng học hỏi sư phó cho tốt”. Đại phu nhân nhìn , mặt dù mang theo ý cười, ngữ khí lại cực kỳ nghiêm khắc.

      Phạm Thiên luôn miệng vâng dạ.

      Đại phu nhân xong, lại nhìn đến Tần Thiên còn quỳ ở kia liếc mắt cái, thản nhiên : “Tốt lắm, ngươi cũng đứng lên , hai người đều có thể lui xuống”.

      Lời này vừa ra, trừ bỏ Đại phu nhân, những người khác đều ngẩn ra.

      Đại phu nhân như thế nào câu tưởng thưởng cũng có.

      “Chuyện lần này các ngươi coi như cũng có công lao, ta thưởng phạt phân minh. Nguyệt nương…” Đại phu nhân thoáng dừng lời xoay mặt gọi.

      Nguyệt nương vội vàng lên tiếng trả lời: “Phu nhân có gì phân phó”.

      với phòng thu chi, mỗi người thưởng trăm quan tiền”.

      Mặc dù có thưởng nhưng có vẻ chưa xứng đáng với công lao, đặc biệt là đối với Tần Thiên. Nhưng nào ai dám lắm chuyện?

      Nguyệt nương lên tiếng, kêu Lam Sơn xuống truyền lời. Đại phu nhân lại với hai người Tần Thiên: “Hai ngươi lui xuống lĩnh thưởng ”.

      Tần Thiên trong lòng tuy tràn ngập nghi hoặc, nhưng cũng lời cùng Phạm Thiên theo Lam Sơn và Từ Phúc Tuyền lui xuống.

      Chờ bọn vừa , Đại phu nhân hỏi Nguyệt nương ở bên cạnh: “Nguyệt nương, ngươi cảm thấy những lời Tần Thiên như thế nào?”

      Nguyệt nương thấy Đại phu nhân muốn đứng lên, vội vàng tiến lên đỡ: “Phu nhân, ta cảm thấy lời nha đầu Tần Thiên có chút đạo lý, phu nhân có phải có ý tưởng khác hay ?” Nguyệt nương ở trước mặt phu nhân chưa bao giờ giấu diếm suy nghĩ của chính mình.

      Đại phu nhân đứng lên, tay chắp sau lưng: “ phải chỉ là có chút đạo lý, phải chính là diệu kế”.

      “Vậy phu nhân vì sao…”

      Đại phu nhân ở trong phòng lại lại, sau đó dừng cước bộ: “Nguyệt nương, ngươi xem tiểu nha đầu mới bấy nhiêu tuổi, có bao nhiêu năng lực, bao nhiêu kiến thức, làm sao có thể ra những lời như vậy”.
      Đây cũng là nghi ngờ trong lòng Nguyệt nương: “Phu nhân rất có đạo lý, ta cũng cảm thấy kỳ quái, tiểu nha đầu bán thân sao lại có năng lực như vậy?”

      “Nàng là nha đầu hay nữ tử ta quan tâm, cho cùng, mặc kệ là bạch miêu hay hắc miêu, có thể bắt được chuột, chính là con mèo tốt. Nhưng mà con mèo này ta phải tín nhiệm mới được”. Đại phu nhân mặt trầm như nước: “Nghi người dùng người, dùng người nghi người. Nguyệt nương, ngươi tra ra nơi đem bán nàng vào đây, hỏi thăm thân thế nàng ta cho ràng”.
      Snowhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :