1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 14: chuộng cái đẹp
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]

      Trang phủ là thương gia, tuy rằng giống quan lại quy củ còn lớn hơn trời, nhưng lễ nghi cấp bậc vẫn phải có.

      Bởi vì Đại phu nhân mỗi ngày trời còn chưa sáng ra khỏi phủ, cho nên việc vấn an buổi sáng cũng thực được. cơ bản chỉ cần phải có việc đặc biệt, mỗi phòng viện thời điểm khá trễ mới đến viện Đại phu nhân vấn an. An an ủi ủi, quan quan tâm tâm, cũng đại biểu cho toàn gia hòa thuận vui vẻ.

      Những điều này là Trương ma ma với Tần Thiên.

      “Như vậy Đại thiếu gia cũng tới sao?” Tần Thiên thành tâm thỉnh giáo.

      Đối với Đại thiếu gia bị điếc bẩm sinh trong truyền thuyết này, Tần Thiên tràn ngập tò mò.

      Nàng tò mò là, ở thời đại này, có hay chăng ngôn ngữ dành cho người câm điếc? Nhưng trong trí nhớ của nàng, Trung Quốc cổ đại dường như có quy tắc ngôn ngữ dành cho họ, chỉ có biểu tay chân bình thường.

      Như vậy Đại thiếu gia bị điếc này, như thế nào cùng người khác trao đổi? Lấy tay viết chữ? Quả thực có thể, dù sao trang phủ là phú gia phú quý có lẽ thỉnh tiên sinh tới dạy . Đọc sách nhận thức mặt chữ chắc cũng khó khăn gì.

      Dù sao cổ đại cũng giống với đại giáo dục thông dụng, đại đa số người biết chữ. Điều này có nghĩa là, Đại thiếu gia cùng rất nhiều người thể giao tiếp. Tiếp xúc hạn hẹp, người như vậy, tính tình chỉ sợ giống người bình thường.

      Cũng trách được Lý di nương bọn họ ở trong phủ địa vị cao như vậy. Dù là ai cũng đều biết, tương lai làm chủ Thịnh Thế chỉ có thể là Nhị thiếu gia. Ai dám nể mặt, ai dám đắc tội với bọn họ?

      Trừ bỏ những người bên Đại phu nhân, chỉ sợ những người khác trong phủ đều vẻ ngoài hướng lấy lòng Nhị phòng, chừng, trong lòng cũng hướng về phía Nhị phòng ít.

      “Đại thiếu gia?” Trương ma ma đến ba chữ này, trong thanh liền lộ ra loại tiếc hận. “Đương nhiên đến. Đại thiếu gia mỗi buổi tối đều tới dùng cơm chiều với Đại phu nhân”.

      tới đây, Trương ma ma nhìn sắc trời: “ đến đây, chắc cũng đến giờ Đại thiếu gia sắp qua rồi, ta phải chuẩn bị”.

      xong, Trương ma ma ra khỏi phòng của Tần Thiên.

      Phía sau, nha đầu Đan Nhi cùng phòng nghe thấy câu hỏi của Tần Thiên bèn lại đây giọng với nàng: “Ta cho ngươi biết, Đại thiếu gia bộ dạng rất tuấn tú”.

      Vì giờ này mấy nha đầu có việc gì làm, cho nên nhóm tiểu nha đầu hoặc ở trong phòng nghỉ ngơi hoặc ra sân dạo.

      đến Đại thiếu gia, Tần Thiên rất hứng thú, quay đầu nhìn Đan Nhi, cười : “Có đẹp hơn Nhị thiếu gia ?”

      “So với Nhị thiếu gia còn tuấn tú hơn”. Đan Nhi câu này, ánh mắt lóe sáng, khoa chân múa tay : “Khuôn mặt Đại thiếu gia như được họa trong tranh vậy, quả thực rất đẹp. Hơn nữa, Nguyệt nương , Đại thiếu gia rất thông minh, vẽ tranh viết chữ đều rất tốt, cũng rất hứng thú chế trà”.

      Thời điểm hưng phấn, Đan Nhi bỗng nhiên sắc mặt buồn bã, thở ra hơi dài: “Đáng tiếc…”

      tiếng thở dài này tràn ngập tiếc hận cùng thương hại, mà càng khiến Tần Thiên tò mò, rốt cục là người như thế nào mới có thể chiếm được thương tiếc mãnh liệt như thế.

      Tần Thiên biết, nàng rất nhanh có đáp án.

      Lúc này, Lam sơn phía ngoài cửa sổ lên tiếng: “Đan Nhi, ngươi dặn dò hậu viện thu dọn sạch . Tần Thiên, ngươi phòng bếp dặn họ làm nhiều bánh khoai ngọt, Đại thiếu gia thích ăn”.

      Hai người đáp ứng, rất nhanh ra khỏi phòng.

      Tam đẳng nha hoàn làm chính là mấy việc chạy vặt thế này.

      Buổi chiều, Trương ma ma đem nàng đến mấy nơi quen thuộc thiết yếu trong phủ, như là phòng bếp, chuồng, mấy đại viện.

      Tần Thiên ra khỏi sân, trực tiếp hướng phòng bếp mà , còn chưa được bao lâu, liền nhìn thấy ở phía nam hành lang có bóng dáng quen thuộc.

      Dáng người cao lớn, thân mặc trường bào tơ lụa màu trắng, tóc dài đen như mực.

      Hàng lang dài bên ngoài nở đầy hoa tươi, xá tử yên hồng, phá lệ rực rỡ, mà tựa như được muôn hoa làm nền, mảnh khinh tuyết, phong tư tao nhã, thanh dật xuất trần.

      ràng là bộ dáng đẹp mắt, nhưng Tần Thiên nhìn thấy lại mắm môi mắm lợi. Hận thể đem quần áo trắng kia đem đập nát.

      Bóng dáng kia cho dù hóa thành tro nàng cũng nhận ra được.

      Cũng chính là kẻ hỗn đản vong ân phụ nghĩa kia, là kẻ hại nàng thiếu chút nữa bị rắn cắn, lại rơi xuống hồ nước cả người ướt sũng.

      nghĩ tới nhanh như vậy nhìn thấy , có phải lão thiên gia cho nàng cơ hội báo thù chăng?

      Tần Thiên hừ hừ cười, trốn sau khối giả sơn lớn.

      Nàng nhìn bốn phía, xác định có người chú ý, mới nhặt lên cục đá xem xét.

      Cục đá này lớn , vừa làm thương người, nhưng cũng có thể khiến đau chút, rất hợp tâm ý Tần Thiên.

      Động tác vụng trộm, cũng bị người ta phát , cho dù công tử này thân phận bất phàm cũng sợ.

      Nàng hướng tới bóng dáng đáng giận kia ánh mắt mị mị, giọng : “Bổn nương tuy rằng là người tốt, cũng thể cứ thể để cho ngươi bắt nạt được. Lần đầu tiên đụng ta là ngươi may mắn, lần thứ hai đụng ta là ngươi bất hạnh”.

      xong, nàng nâng tay lên, dùng sức ném cục đá trong tay về phía vị công tử kia.

      đến trò ném đá chính là sở trường của Tần Thiên. Đây là do hồi bé về nông thôn chơi cùng với bọn đùa vui mà luyện thành.

      Lúc này cục đá bay theo quỹ đạo đường cong, “Thúc” tiếng nện lên đầu công tử, công tử bị nghiêng đầu chút, sau đó vội ôm cái ót.

      Tần Thiên vội vàng trốn sau khối đá, che miệng cười ha hả.

      Trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, buồn bực lúc trước trở thành hư .

      Nàng cười lén lút ló ra nhìn, vừa vặn nhìn thấy công tử kia quay đầu lại.

      Nhìn thấy dung mạo của tên công tử đó, Tần Thiên chỉ cảm thấy trước mắt bỗng sáng ngời, giật mình, tưởng như bách hoa nở rộ, lại dường như thiên địa đều biến thành màu trắng xóa, có chút sắc thái.

      Mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng cũng che giấu được tao nhã.

      Nét đẹp của so với hoa càng diễm lệ, nét lạnh lùng so với tái nhợt còn muốn phần.

      Tần Thiên chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

      Nàng hoàn toàn thể tưởng tượng được ở cổ đại còn có thể nhìn thấy nam tử xinh đẹp như vậy, so với thần tượng đại chụp ảnh tạp chí qua hoàn mỹ tân trang còn rung động lòng người hơn.

      Công tử ánh mắt lạnh lùng nhìn chung quanh, thấy nhìn đến bên này, Tần Thiên vội kiềm chế háo sắc, lui về phía sau.

      Nàng ghé nhìn qua lỗ khối đá, thấy tuy bị đánh, nhưng mặt có vẻ mặt phẫn nộ, sắc mặt thản nhiên, có loại lãnh nên lời, dường như người bị đánh kia phải là , lại giống như chưa từng bị đánh, lại giống như hề quan tâm đến việc này, lại giống như chẳng có việc gì khiến quan tâm vậy.

      Như thể loại tâm tư lạnh lẽo, mang loại lãnh đạm vậy.

      Nhưng mà cái loại lãnh đạm này lại hình thành nên nét tao nhã rất độc đáo.

      Trong nháy mắt, Tần Thiên có chút hối hận vì đánh .

      Rồi lại lập tức khinh bỉ chính mình.

      Tần Thiên a Tần Thiên, sắc tức là , tức là sắc, người này bề ngoài mặc dù đẹp mắt, nhưng cũng chỉ là cái gối thêu hoa a…

      đúng, gối thêu hoa là còn khen ngợi, chỉ đáng là nước rửa bồn cầu…

      Tần Thiên thầm oán.

      Nhưng lòng vẫn nhịn được nhìn lên mặt cái.

      Rất nhanh Tần Thiên lại tha thứ chính mình.

      Ai cũng cái đẹp, nhân chi thường tình thôi mà.

      tự nhủ, Tần Thiên bỗng nghe có người kêu: “Đại thiếu gia”.

      Đại thiếu gia?

      Tần Thiên vội nhìn chung quanh, Đại thiếu gia ở đây?

      Bỗng nhiên, đầu nàng như bị ai đó đánh quyền. Nàng ngẩng đầu, chậm rãi nhìn nam tử, sắc mặt hơi đổi.

      Chỉ thấy cách đó xa, nha hoàn tầm mười bảy, mười tám tuổi mặc áo màu vàng mật, váy dài thêu hướng về công tử bước nhanh tới.

      Nàng ta vừa vừa kêu: “Đại thiếu gia, người sao lại đến đây, làm nô tỳ tìm mãi’.

      Nàng ta đến bên cạnh công tử.

      khắc kia, Tần Thiên có cách nào hình dung, gõ lên đầu mình vài cái.

      Nàng quả là đầu gỗ, như thế nào ngay từ ban đầu nghĩ ra?

      Khi đó, đối phương từ đầu đến cuối có chút phản ứng, phải vì vong ân phụ nghĩa, phải vì tâm địa ác độc. Chỉ là ngay từ đầu nghe thấy lời của nàng , căn bản biết mọi việc phát sinh thế nào, bởi vì là người điếc a.

      Nàng thế nhưng lại bắt nạt người tàn tật.
      Snowhonglak thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 15: Nhận lỗi
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Đại thiếu gia Trang phủ Trang Tín Ngạn đứng ở hành lang bên cạnh cột gỗ đỏ thẫm, còn tìm thân ảnh người gây ra họa, cho đến khi nữ tử kia tới gần, nhàng kéo ống tay áo của chút, lúc này mới quay đầu lại.

      Tần Thiên từ lỗ qua thạch đá trông thấy thần sắc vẻ mặt khi nhìn thấy nữ tử kia vẫn chỉ biểu lộ thản nhiên.

      Lúc này là hoàng hôn, ánh sáng màu đỏ im ắng bao trùm nửa người , mặc dù có ánh nắng ấm áp chiếu vào, sắc mặt vẫn như cũ lạnh lẽo như băng tuyết.

      Lạnh lẽo cách thản nhiên, thờ ơ, giống như hết thẩy mọi vật thế gian này đều có hứng thú.

      Nữ tử ngẩng đầu nhìn cười cười, tay chỉ lên trời, lại chỉ phía viện của Đại phu nhân, Tần Thiên hiểu được đại khái ý tứ của nàng là: đây là thời điểm nên đến viện của phu nhân.

      Xem ra Trang Tín Ngạn cũng hiểu được ý tứ của nàng ta, xoay người về phía viện Đại phu nhân. Nữ tử theo sau .

      Lúc Trang Tín Ngạn vừa xoay người, sắc mặt nữ tử liền nhăn nhó, nàng nhìn nhìn bốn phía, sau đó coi ai ra gì oán giận: “Thực hay ho, cả ngày theo kẻ câm điếc, ta chắc rồi cũng trở thành kẻ câm điếc mất thôi. Thị tỳ bên người của Đại thiếu gia trang phủ…” Nữ tử mếu máo, lộ ra bộ dáng khinh thường, “Nghe có vẻ là oai lắm, nhưng chủ tử là phế vật, ta cũng chẳng biết theo ai đây. Chẳng lẽ về sau trở thành người của kẻ câm điếc, lại sinh ra lũ tiểu câm điếc khác”. Nữ tử dậm dậm chân: “Ta thế nào mà mệnh lại khổ như vậy, được, thừa dịp còn chưa xảy ra chuyện gì, ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi phế vật này mới được”.

      Nàng có chút nỡ xa rời nhìn bóng dáng của Trang Tín Ngạn ở phía trước, liếc mắt cái, lại thở dài: “Bộ dạng tốt như vậy, như thế nào trời sinh lại bị điếc chứ? Nếu ngươi có thể nghe được chút, ta thực muốn rời xa ngươi đâu”.

      Phía trước Trang Tín Ngạn tất nhiên nghe thấy những lời oán giận này của nàng ta, vẫn nhanh chậm mà tới.

      Nhưng gần đó Tần Thiên nghe mà trợn mắt há mồm.

      Nàng thấy Trang Tín Ngạn kia tuổi còn trẻ mà gương mặt mang vẻ đạm mạc, trong lòng bỗng gợi lên thương hại thiên tính mẫu tử.

      Phía đông lại chạy đến nha hoàn mặc bộ váy trắng, áo màu lam nhạt. Nàng thấy Trang Tín Ngạn đầu tiên vén váy thi lễ, Trang Tín Ngạn khẽ gật đầu, nàng ta liền chuyển tới đứng phía sau cạnh nha hoàn kia.

      “Thu Lan, có phải vừa rồi ngươi lại bỏ mặc Đại thiếu gia mình đúng ?” Nữ tử bình tĩnh hỏi nha hoàn kêu Thu Lan kia.

      Thu Lan quay đầu nhìn nàng cái, : “ có a, ta vẫn đều theo sau Đại thiếu gia. Nhưng Thải Hà, ngươi cũng biết tính Đại thiếu gia, thích có người theo mà, toàn tránh ta thôi. tin, ngươi hỏi Đại thiếu gia xem?”

      Thải Hà trừng mắt liếc nhìn nàng cái: “Ngươi biết ta có cách nào hỏi Đại thiểu gia, nên mới như vậy”. xong, lại cười lạnh tiếng: “Thu Lan, ngươi chớ nên nhàn hạ, ta ngươi biết, nếu thiếu gia lỡ xảy ra chuyện gì, muốn xem xem phu nhân có buông tha ngươi hay ”.

      “Ôi uy…” Thu Lan chỉ vào mũi Thải Hà mắng: “Ngươi là kẻ tâm địa đen tối, ngươi nghĩ rằng ta biết chủ ý trong lòng của ngươi sao? Ngươi ước gì phu nhân tín nhiệm ta, sau đó ngươi có thể thay thế vị trí của ta có phải hay ? Ngươi cũng nên dùng thủ đoạn ám muội này, đợi đến lúc gặp Đại phu nhân, ta tự mình với người rằng ngươi mỗi lần đều trăm phương ngàn kế đến hầu bên người Đại thiếu gia để thỏa mãn tâm nguyện này của ngươi. Đỡ cho ngươi tốn tâm tư bố trí ta”.

      Thải Hà phùng mang trợn mắt, tức giận dậm dậm chân: “Thu Lan, miệng ngươi năng sạch chút, hươu vượn cái gì?”

      “Ngươi sợ ta ra tâm tư của ngươi ư?”

      “Ngươi nếu dám những lời như vậy trước mặt Đại phu nhân, ta liều mạng với ngươi”.

      Hai nha đầu theo sau Trang Tín Ngạn, cãi cọ túi bụi, nhưng Trang Tín Ngạn phía trước chút cảm giác cũng có, vẫn như cũ từ từ đến sân viện.

      Tần Thiên nhìn thấy cảnh này, tự nhiên có loại cảm giác bi thương.

      Đợi cho bóng dáng ba người biến mất ở góc cuối hành lang, Tần Thiên mới từ chỗ trốn ra, nàng nhìn theo phương hướng Trang Tín Ngạn rời , nhàng thở dài.

      Bỗng nhiên nàng có thể lý giải tâm tình của Trương ma ma và Đan Nhi khi về Đại thiếu gia.

      Nàng xoay người, về hướng phòng bếp.

      Sau khi báo với phòng bếp tiếng, nàng giúp đỡ người ở phòng bếp đưa đồ ăn đến viện của Đại phu nhân.

      Lam Sơn đứng ở cửa Đại phu nhân, bảo các nàng trực tiếp cầm đồ ăn đưa vào trong phòng.

      Bởi vì Tần Thiên cũng cầm tay hộp đựng thức ăn, nên theo các nàng cùng nhau vào.

      Phu nhân dùng cơm ở khu phòng phía tây.

      Tiến vào liền thấy Đại phu nhân cùng Đại thiếu gia Trang Tín Ngạn ngồi trước bàn vuông bằng đá cẩm thạch có khắc hoa văn cúc lê. Nguyệt nương, cùng đại nha hoàn Ngọc Hoàn và Thu Lan, Thải Hà hậu hạ hai người rửa tay.

      Lam Sơn chỉ huy người phòng bếp mang đồ ăn lên.

      Tần Thiên qua, đem hộp đựng thức ăn màu đen khắc hoa đặt lên bàn, dọn ra món vịt hấp tương và bánh khoai ngọt.

      Lúc này, thời điểm Thải Hà bưng chậu rửa tay lui về phía sau Trang Tín Ngạn, cẩn thận khuỷu tay chạm vào ót Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn đầu hơi đưa về phía trước chút, hai hàng lông mày căng thẳng, mặt thần sắc thống khổ.

      Bên cạnh Đại phu nhân khẩn trương đứng lên: “Sao lại thế này?”

      Nguyệt nương nhận ra đầu của có vấn đề, vội vàng kiểm tra phía sau ót của , vừa thấy liền lập tức kêu lên: “Ai nha, đây là chuyện gì? Đầu thiếu gia giống như bị cái gì ném trúng sưng vù lên rồi”.

      “Cái gì?” Đại phu nhân vội vàng đến phía sau Trang Tín Ngạn xem xét.

      Bên cạnh Tần Thiên cũng mở to hai mắt nhìn, hai tay tự giác nắm chặt góc hộp đựng thức ăn, trong lòng phập phồng như thỏ nhảy, thấp thỏm an.

      Thế nhưng làm sưng vù lên thế kia, nàng dùng sức nhiều như vậy sao?

      Tần Thiên vụng trộm nhìn Trang Tín Ngạn rất nhanh khôi phục gương mặt bình tĩnh, trong lòng thầm nhủ xin lỗi.

      Nhưng mà muốn nàng chủ động thành thừa nhận sai lầm…

      Được rồi… nàng thừa nhận nàng có vĩ đại như vậy a.

      Xem bộ dáng Đại phu nhân khẩn trương thế kia, như là hận thể đem kẻ gây ra họa là nàng nuốt vào bụng vậy.

      Tần Thiên cầm hộp thức ăn lặng lẽ lui về phía sau hai bước, cúi đầu, tận lực giảm bớt tồn tại của bản thân trong phòng.

      Bên kia, Đại phu nhân nhìn chằm chằm hai nha hoàn Thải Hà và Thu Lan, thanh sắc câu lệ: “Các ngươi là đại nha hoàn bên người của thiếu gia, các ngươi xem, đại thiếu gia xảy ra chuyện gì?”

      Thu Lan, Thải Hà đều biết gì, mặt trắng bệch, bùm tiếng quỳ xuống.

      “Phu nhân, thiếu gia thích chúng nô tỳ theo phía sau…” Thải Hà run run giọng .

      Đại phu nhân tay khoát lên vai Trang Tín Ngạn, tay kia chỉ vào nàng: “ thích các ngươi theo, các ngươi liền mặc kệ sao? Ta biết, ta còn giữ các ngươi lại làm gì?”

      Đại phu nhân tức giận đến cả người phát run.

      Có lẽ cảm nhận được mẫu thân tức giận, Trang Tín Ngạn vốn im ắng bỗng nhiên đưa tay ra, cầm tay mẫu thân đặt vai kia,

      Đại phu nhân lập tức tỉnh táo lại.
      Snowhonglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 16: Trang Tín Ngạn
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Đại phu nhân sai các hạ nhân trong phòng kể cả Thu Lan, Thải Hà đều lui xuống, chỉ để lại Nguyệt nương hầu hạ.

      Thời điểm Tần Thiên bước ra ngoài, nàng vụng trộm quay đầu liếc mắt nhìn Trang Tín Ngạn cái, trong lòng vô cùng áy náy.

      Xem như nàng thiếu nợ , sau này nghĩ biện pháp trả nợ sau vậy.

      Trong phòng, sau khi mọi người lui xuống, Nguyệt nương tìm dược đem vào giúp Trang Tín Ngạn bôi lên vết thương.

      Đại phu nhân ngồi ở phía trước Trang Tín Ngạn, vẫn cầm tay , nhìn : “Đau ?” Ánh mắt vẻ mặt tràn ngập đau lòng.

      Trang Tín Ngạn nhìn mẫu thân, nhàng mỉm cười lắc đầu.

      “Hai nha đầu kia, ta quyết tha các nàng”. Đại phu nhân nắm chặt tay .

      Trang Tín Ngạn khoát tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyệt nương. Nguyệt nương hiểu ý, vội vàng từ phòng bên lấy giấy bút đặt lên bàn, lại giúp nghiền mực.

      Trang Tín Ngạn đứng lên, tay phải chấp bút, tay trái nâng tay áo, hơi hơi hạ thấp thắt lưng, viết lên giấy.

      Đại phu nhân cũng đứng lên, đến bên cạnh , cúi đầu nhìn tờ giấy.

      Nhìn giấy chữ viết rồng bay phượng múa, Đại phu nhân trong lòng tràn ngập cảm giác tự hào, nàng quay đầu với Nguyệt nương: “Hoàn hảo Tín Ngạn có thể học được môi ngữ, bằng nó cũng viết chữ được đẹp như thế này”.

      Nguyệt nương cũng cười : “Thiếu gia rất thông minh, cũng cố ý dạy , vậy mà lại học được khẩu hình phát , cũng may trừ bỏ phu nhân cùng nô tỳ ra, có ai biết được việc này. Bằng , Nhị di thái thái bên kia còn biết có bao nhiêu khẩn trương”.

      “Chuyện này thể để cho người khác biết. Nếu ta cũng biết Thu Lan cùng Lý Tú Mai câu kết làm bậy, ta còn dễ dàng cho nàng ta ở bên người hầu hạ Tín Ngạn”. Đại phu nhân giận tái mặt. “Ta muốn nàng ta chút nào đề phòng Tín Ngạn, làm cho nàng ta an tâm, miễn cho nàng ta ở sau lưng dùng thủ đoạn. Tín Ngạn cũng giống như người bình thường, khó lòng phòng bị”.

      “Cũng may Đại thiếu gia ở cùng các nàng lâu như vậy cũng lộ ra sơ hở gì”. Nguyệt nương nhìn Trang Tín Ngạn cười : “Đại thiếu gia rất thông minh”.

      Đại phu nhân nhìn con mình gương mặt bình tĩnh, trong lòng có loại kiêu hãnh của mẫu thân, nhưng thấy đối với việc bà chuyện chút phản ứng cũng có, loại kiêu ngạo này lại biến thành đau lòng, làm cho lòng bà nhức nhối.

      Bên cạnh Nguyệt nương giọng an ủi: “Phu nhân, nghĩ thoáng chút, ta thường nghe các lão nhân , nhân vô thập toàn. Thập toàn thập mỹ quá mức tốt, dễ dẫn đến tai họa. Thiếu gia khỏe mạnh lại có trí tuệ, có chút khiếm khuyết này có lẽ vẫn là chuyện tốt”.

      Đại phu nhân xót xa : “Nhưng mà ta tình nguyện bình thường chút, ngu dốt chút, chỉ cần giống như người bình thường gọi ta tiếng nương, ta nguyện ý mất mười năm tuổi thọ, nguyện ý cả đời ăn chay, muốn ta trả giá hết thảy, ta đều đồng ý”.

      xong, hai người hốc mắt đều ẩm ướt, nhưng thấy Trang Tín Ngạn viết xong lời muốn , đều cúi đầu lau lệ sắp chảy ra nơi khóe mắt.

      Sợ con nhìn thấy trong lòng lại thoải mái.

      Đại phu nhân cúi đầu, thấy chữ viết lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, thanh tuyền hữu lực, trong lòng rất ưa thích.

      “Quả con muốn cho các nàng theo bên người, con ở trong phủ giống như đứa bướng bỉnh, nương cần để ở trong lòng. Nếu muốn hại con, có lẽ chỉ dùng hòn đá để đánh con như vậy”.

      Trang Tín Ngạn an ủi mẫu thân.

      biết môi ngữ, Thu Lan bọn họ lại biết được điều này, nhiều lần ở trước mặt vô lễ.

      Nhưng mà làm thế nào được? Ở trong trang phủ trừ mẫu thân và Nguyệt nương, có ai hoàn toàn tình đối đãi với ? Ngay cả đệ muội cùng chung huyết thống còn như vậy, chi hạ nhân.

      Thế vốn là như thế, muốn so đo, so đo được sao? cho dù có thể che miệng những người này lại, cũng ngăn trở được khinh thị tận đáy lòng của họ.

      Có đôi khi, có chút hối hận vì học được môi ngữ, cái gì biết tốt hơn sao? Cũng cảm nhận lòng người thay đổi nhiều như vậy.

      Tuy rằng được con an ủi, nhưng Đại phu nhân trong lòng hiểu được, nếu phải bắt nạt con khiếm khuyết, ai dám làm càn như thế?

      “Nhưng các nàng thế khinh người quá đáng, việc này thể cứ như vậy cho qua”. Đại phu nhân nhìn con sau khi xong, quay đầu phân phó Nguyệt nương: “Đem Thu Lan cùng Thải Hà đánh mười bản, phạt tháng tiền tiêu vặt”.

      Dù sao cũng phải làm cho các nàng nhỡ kỹ, mặc kệ về sau như thế nào, tại nàng vẫn là chủ mẫu.

      Nguyệt nương lĩnh mệnh ra ngoài sau đó lại vào hầu hạ hai người dùng cơm.

      Lúc ăn cơm, Đại phu nhân đem đồ ăn con thích gắp vào bát, thấy con ăn được nhiều, trong lòng mới thấy vui vẻ.

      Trang Tín Ngạn biết như thế này mới có thể giúp phu nhân giải sầu, đem đồ ăn mẫu thân gắp đến ăn hết sạch, bộ dáng ngọt ngào, nhìn thấy mẫu thân tươi tười, trong lòng cũng trở nên thư thái.

      Ai có thể so với càng hiểu biết mẫu thân vất vả? Mà điều làm mẫu thân vất vả nhất chính là vì có đứa con như .

      Tâm nguyện lớn nhất của , đó chính là cố gắng hết sức mình, giúp mẫu thân giải ưu phiền, khiến cho mẫu thân có thể thoải mái, cần quá sức vất vả.

      Ăn cơm xong, rửa xong mặt mũi, Trang Tín Ngạn giống như bình thường lại cùng mẫu thân thương nghị chuyện Trà Hành.

      Nguyệt nương vẫn như mọi khi canh giữ trước cửa, để cho ai vào.

      Nghe xong Đại phu nhân kể việc xử trí Trang Tín Xuyên cân thiếu chè tươi, Trang Tín Ngạn mỉm cười, viết giấy: “Mặc kệ là Tín Xuyên hay di nương đều là người rất trọng sĩ diện, bọn họ ngoan ngoãn nghe lời”.

      Đại phu nhân : “Ta biết chính là như thế nên mới như vậy”.

      Trang Tín Ngạn viết: “Cho dù là như vậy Tín Xuyên chịu để mất mặt, kết quả lại là Tín Trung gánh trách nhiệm”.

      “Tín Trung?” Đại phu nhân đầu tiên nghi hoặc, sau đó gật đầu: “Quả bọn họ dám làm như vậy, bọn họ chung quy cũng hiểu được khổ tâm của ta…”

      Đối với việc nhi tử liệu như thần, Đại phu nhân lấy làm kinh ngạc, bởi vì vài năm nay, con gây cho bà rất nhiều điều bất ngờ rồi.

      hiểu được cũng phải chuyện xấu…” Tín Ngạn múa bút như bay: “Người làm chủ Trà Hành chẳng những cần có thủ đoạn, mà phẩm tính phải chính trực thuần lương, nếu Tín Xuyên đáp ứng được điều kiện này, nương cũng có thể bắt đầu lo tuyển người khác”.

      “Tuyển người khác?” Đại phu nhân thào.

      Trang Tín Ngạn viết xuống hai chữ “Tín Trung”, sau đó hạ bút ngẩng đầu nhìn mẫu thân, khí định thần nhàn, bất động thanh sắc.

      “Tín Trung?” Đại phu nhân lắc đầu thở dài “Đứa Tín Trung này tính thình quả thực trung hậu, nhưng thứ nhất đối với chuyện kinh doanh nắm , thứ hai…” Đại phu nhân lại lắc đầu: “Tam phòng bọn họ làm sao là đối thủ của bên kia, chỉ sợ lúc ta vừa giao vị trí đương gia vào tay , có lẽ bao lâu sau bị bên kia đoạt mất rồi”.

      Tam di thái thái Trần Xảo Vân, địa vị thấp hèn, bản tính yếu đuối, thuộc loại vừa nghe tiếng sấm cúi đầu tìm chỗ trốn. Nếu đem chìa khóa giao vào tay tam phòng, còn bị Nhị phòng nuốt sống.

      Trang Tín Ngạn đứng lên sắc mặt trầm trọng, chuyện hỗ trợ kinh doanh còn có thể giúp được, nhưng chuyện đối phó với bên kia, phải tìm được người giống như mẫu thân vậy, vừa đảm lược vừa có dũng khí.

      Hai mẫu tử thương lượng, bên ngoài có nha đầu thông báo: “Phương nương cùng Phương thiếu gia đến”

      “Tín Xuyên chỉ sợ cưới Phương nương”. Trang Tín Ngạn viết vội mấy chữ này lên giấy. Sau đó Nguyệt nương vào, thu thập sạch các thứ bàn, lại đem giấy Trang Tín Ngạn viết vò lại, giấu vào trong ngực, đợi lúc bình thường đem ra ngoài tiêu hủy.

      Căn bản có ai biết, mấy năm qua, rất nhiều quyết sách kinh doanh trọng yếu tưởng là của Đại phu nhân, thực chất đều là bút tích của phế vật trong mắt mọi người Trang Tín Ngạn.
      honglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 17: Bát tự hợp
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Lúc này đến giờ châm đèn, các nha hoàn đem đèn tứ tòa hải đường trong viện cùng với các loại đèn lồng khảm hoa tinh mỹ dọc hành lang đều đốt lên, khắp gian bỗng chốc sáng bừng, đem tiểu viện tú lệ nhuộm đẫm màu mông lung kỳ ảo.

      ngồi ở hành lang trong sân, Tần Thiên nghe thấy danh hào của Phương nương cùng Phương thiếu gia, liền quay đầu giọng hỏi Đan Nhi bên cạnh: “Phương nương cùng Phương thiếu gia là ai vậy?”
      Đan Nhi tuổi hơn nàng, chỉ có 14 tuổi, ngày thường luôn cười , ánh mắt khi cười rộ lên kéo thành đường, rất là đáng . Tính tình trời sinh đơn thuần, có tâm tư gì. Hỏi cái gì nàng biết đều trả lời.

      Đan Nhi đè thấp thanh ở bên tai Tần Thiên : “Phương nương là hôn thê của Nhị thiếu gia. Lúc lão gia còn sống đính ước cho hai người từ , gia cảnh vốn là trưởng huyện lân cận, sau gia đạo sa sút, song thân lại qua đời, bị dòng họ ghét bỏ. Phu nhân thấy họ đáng thương nên nhận vào phủ, đợi về sau chính thức thành hôn trở thành người của Trang phủ”.

      Tần Thiên trong lòng cảm khái, Đại phu nhân hảo tâm.

      Hai người , thấy nam nữ tiến vào cửa. Nữ tầm mười bảy, mười tám tuổi, dáng người gầy yếu, mặc kiện váy trắng mới cũ thêu hoa màu lam cùng màu với đế giày, suốt dọc đường đều cúi đầu thúc thủ, bộ dáng cẩn thận chặt chẽ.

      Bên cạnh nam tử xấp xỉ tuổi Tần Thiên theo, so với nữ tử cao hơn cái đầu, vóc người thon dài, mi thanh mục tú, cũng mặc kiện áo dài mới cũ, môi gắt gao mím, lộ ra tia quật cường.

      Đó hẳn là Phương thị tỷ đệ.

      Các nha hoàn vốn ngồi ở hành lang đều đứng dậy, cung kính kêu Phương nương, Phương thiếu gia.

      Phương nương khóe miệng mỉm cười, khẽ gật đầu, ôn ôn nhu nhu, mang bộ dáng có vẻ xấu hổ ngại ngùng. Dung mạo vốn bình thản bởi tia ôn nhu này mà có chút sáng sủa.

      Lúc này, mành trong phòng được vén lên, Nguyệt nương trước ra, theo sau là Trang Tín Ngạn, vừa vặn gặp Phương thị tỷ đệ.

      Phương thị tỷ đệ vội vàng cúi đầu hướng Trang Tín Ngạn thi lễ, gọi tiếng “Đại thiếu gia”, vẻ mặt cực kỳ cung kính.

      Trang Tín Ngạn thản nhiên hoàn lễ.

      Vẻ mặt tuy rằng đạm mạc nhưng cấp bậc lễ nghi coi như chu đáo. Phương thị tỷ đệ có vẻ quen với lãnh đạm của nên cũng tỏ ý bất mãn.

      Bên kia, bởi vì hai nha hoàn bên người của Trang Tín Ngạn bị phạt đánh, cho nên phải phái người khác đưa trở về. Nguyệt nương nhìn nhìn nha hoàn trong viện, đầu tiên là phân phó Lam Sơn, sau đó cũng nhìn về phía Tần Thiên.

      “Tần Thiên ngươi cũng cùng ”.

      Lam Sơn cùng Tần Thiên gật đầu vâng dạ.

      Trang Tín Ngạn hững hờ nhìn phía trước, đỉnh đầu đèn lồng tỏa ra ánh hồng mênh mang, lặng yên tiếng động chiếu rọi lên người , tóc đen như mực thản nhiên phản ra kim quang, khuôn mặt trầm mặc bị bóng tối che phủ, thản nhiên tịch mịch, lẳng lặng tao nhã.

      Khiến cho người khác sợ hãi than, khiến cho người khác bóp đau cổ tay, khiến cho người khác tiếc hận, càng khiến cho người khác trong lòng sinh ra loại cảm giác ê ẩm đau thương.

      Lam Sơn tìm hai đèn lồng, đem cái đưa vào tay Tần Thiên, : “Để ta phía trước nhìn đường, ngươi phía sau thiếu gia, buổi tối đường rất khó nhìn, ngươi ở phía sau phải cẩn thận chiếu cố thiếu gia”.

      Tần Thiên đáp vâng.

      Ba người ra sân, Lam Sơn ở phía trước, Trang Tín Ngạn ở giữa, Tần Thiên sau cùng.
      Trăng sáng mọc đỉnh trời, quang hoa như ngân, khiến gian xung quanh như được lớp sương trắng bao phủ.

      Ba người hướng tới sân viện Trang Tín Ngạn đến, dọc theo đường yên tĩnh tiếng động, dưới ánh trăng, mấy cái bóng kéo dài đường.

      Trong khí dường như có hương hoa thơm mát, biết từ nơi nào truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, gió vi vu thổi qua, hai bên cây cối sàn sạt rung động, thanh rất cũng rất bình thường, nhưng tại ban đêm yên tĩnh này, có vẻ phá lệ tuyệt vời.

      Tần Thiên giơ đèn lồng nhìn phía trước cách đó xa, bóng dáng Trang Tín Ngạn thẳng thắn, ánh sáng nhàn nhạt từ đèn lồng chiếu lên trường bào tuyết trắng, làm cho bóng dáng của mang theo tia thanh nhã cùng thần bí.

      Thế giới của rốt cục là cái dạng gì?

      nghe thấy bất cứ thanh gì, bên cạnh luôn yên tĩnh tiếng động, là loại cảm giác như thế nào?

      Nhất định là rất tịch mịch. Liệu có khát vọng ? Có oán giận đây?

      tại thần thái lạnh nhạt có lẽ đó là do thể đạt được khát vọng, có oán giận cũng thể thay đổi được kết cục bất đắc dĩ này chăng.

      Tần Thiên cười cười, bỗng nhiễn thấy kỳ quái vì mình cứ thế tìm tòi nghiên cứu tâm lý của .

      Có lẽ vì chưa từng tiếp xúc qua với người điếc bao giờ, vì vậy nảy sinh tò mò chăng?

      Nàng cảm thấy nhất định là như vậy.

      Phía trước Lam Sơn rất cẩn thận, mỗi lần quẹo đường hoặc vào chỗ hẹp, cầm đèn lồng chiếu vào nơi đó, quay đầu ý bảo Trang Tín Ngạn chú ý.

      Trang Tín Ngạn thả chậm cước bộ, nhưng cũng quay đầu lại, giống như căn bản biết đến tồn tại của người phía sau, hoặc là căn bản cần biết người phía sau có theo hay .

      Lúc này, Trang Tín Ngạn lại được Lam Sơn dẫn đường né qua hồ nước rồi về phía bên phải. Nhưng ngay sau đó, Tần Thiên liền phát bên phải đường có cái hố , nếu chú ý vào, bị thụt chân ngã sấp xuống mặt đất.

      Theo bản năng nàng mở miệng : “Đại thiếu gia, cẩn thận bên phải người”

      Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, liền nhớ ra căn bản thể nghe thấy.

      Phía trước Lam Sơn quay đầu lại, hỏi tiếng: “Có chuyện gì vậy?”

      Mắt thấy Trang Tín Ngạn hề hay biết bị thụt chân vào hố, dưới tình thế cấp bách, Tần Thiên kịp trả lời Lam Sơn, tiến lên bước dài, đỡ lấy Trang Tín kéo về phía bên trái, giúp tránh khỏi cái bẫy này.

      Nhưng động tác bất chợt của Tần Thiên làm Trang Tín Ngạn chấn kinh, theo bản năng đưa tay ngăn lại, đẩy Tần Thiên ra, Tần Thiên cơ hồi chỉ cao tới vai của , thân hình làm sao kháng cự lại cú đẩy này, lập tức mất trọng tâm, lảo đảo thối lui về phía sau, vừa vặn chân thụt vào cái hố, chân trái giơ lên, thân thể hoàn toàn mất cân bằng, nặng nề ngã xuống mặt đất.

      Trong nhất thời, Tần Thiên chỉ cảm thấy nội tạng đảo lộn, đau đến nhe răng nhếch miệng.

      Đèn lồng tay rơi xuống, lập tức tắt ngóm, Tần Thiên cả người chìm vào bóng tối.

      “Tần Thiên, ngươi thế nào rồi?” Lam Sơn tới, cầm đèn lồng chiếu lên người nàng, thân ảnh vừa vặn chắn ngang tầm mắt của Trang Tín Ngạn.

      Trang Tín Ngạn đứng ở nơi đó, ý thức được chính mình làm nha đầu này ngã sấp xuống, nhưng nhất thời còn chưa hiểu rốt cục vì sao lại phát sinh tình này.

      nhìn Tần Thiên bên kia, thấy hai nha hoàn gì đó, nhìn thấy khuôn mặt của nha hoàn kia, cũng biết nàng rốt cuộc như thế nào, thể hỏi, cũng biết ý tứ các nàng, thân là nam nhân cũng nên tiếp xúc với thân thể nha hoàn. Nhất thời biết nên làm cái gì, chỉ có thể đứng ở nơi đó.

      Có vẻ lạnh lùng đạm mạc.

      Ở trong mắt Tần Thiên, vẫn là cái loại phong tư thanh dật xuất trần này.

      Tần Thiên chỉ biết mếu máo.

      “Ta sao, chỉ bị chệch chân, tạm thời đứng dậy được thôi, tỷ đưa Đại thiếu gia trở về trước ”. Tần Thiên với Lam Sơn.

      Lam Sơn gật gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy, thể cứ để Đại thiếu gia đứng đây chờ.

      “Được rồi, ngươi cẩn thận chút, đợi ta quay về xem ngươi thế nào”. Lam Sơn dặn dò.

      “Cảm ơn Lam Sơn tỷ tỷ”. Tần Thiên miễn cưỡng cười cười.

      Lam Sơn cầm theo đèn lồng đến phía trước Trang Tín Ngạn, thân ảnh Tần Thiên lại chìm vào bóng đêm.

      Trang Tín Ngạn nhìn nhìn phía Tần Thiên, quay đầu thấy Lam Sơn ý bảo trước. biết các nàng trong lúc đó thương lượng với nhau, liền xoay người, theo Lam Sơn, nhịn được quay đầu nhìn lần nữa.

      Nhưng chỉ nhìn thấy thân ảnh nàng đen tuyền.

      Trang Tín Ngạn tiếp tục về phía trước, còn quay đầu lại nữa.

      Chờ hai người rồi, Tần Thiên mới chậm rãi đứng lên, cổ chân trái nóng rực đau đớn.

      Nàng ôm cổ chân, trong lòng có cảm giác nên lời.

      Mỗi lần gặp dường như đều xảy ra chuyện như thế này, nàng vì gà bay chó sủa, cũng vẫn như vậy thanh nhã thong dong, hoặc căn bản chính là tình huống phát sinh.

      Nàng biết thể trách . Chính nàng tự nguyện giúp . ở cái tình cảnh này, chính mình bị thương đương nhiên thể oán trách .

      Chỉ là cảm thấy, làm như vậy quá vô nghĩa.

      Tần Thiên bĩu môi.

      “Cũng tốt, xem như trả nợ . Về sau cùng vô ân vô oán, trong lòng cũng thoải mái hơn”.

      Tần Thiên tự an ủi chính mình, nghĩ như vậy, tâm tình tốt lên, nàng cười cười, lại chậm rãi đứng dậy.

      Bốn phía đen như mực, phía xa xa có rất nhiều bóng đen, giống như đám quái thú, cứ như sau đó nhảy vồ ra nuốt chửng nàng.

      trận gió thổi qua, Tần Thiên rùng mình cái, thấy có người đến tìm nàng, cũng muốn đợi nữa, chân bước cao bước thấp tự về.

      Mỗi bước đều đau đớn toàn thân.

      Tần Thiên cắn răng, oán hận.

      Mỗi lần gặp đều chẳng có chuyện gì tốt. Người này với ta nhất định bát tự hợp, Đụng lần bị khắc lần, về sau nhất định phải tránh xa ra.

      Có câu hoa hồng mang gai nhọn, chứa nguy hiểm, chỉ nên đứng xa ngắm nhìn, chớ nên tiếp cận.

      Tần Thiên cảm thấy, lời này chí lý.
      honglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 18: Trà Hổ khâu
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Tần Thiên khập khiễng trở lại sân viện Đại phu nhân, nghe thấy trong phòng phu nhân truyền ra tiếng cười , hỏi Đan Nhi, mới biết được Tam phòng cùng Nhị phòng đều tới vấn an.

      “Nhị di thái thái cũng đến đây?” Tần Thiên tò mò hỏi.

      Buổi chiều hai vị phu nhân ở trong phòng lời qua tiếng lại, các nàng ở ngoài đều nghe thấy. nghĩ tới vừa xoay người cái lại hòa thuận vui vẻ như vậy.

      Chẳng phải rất kỳ quái?

      Đan Nhi hạ giọng : “Đúng vậy, đều đến cả đây. Nhị di thái thái, Nhị thiếu gia cùng Tam tiểu thư”.
      Tần Thiên xuống hỏi nữa, với tính tình của Nhị di thái thái, nhanh như vậy quay sang vấn an, chỉ sợ có chuyện muốn nhờ vả.

      Lúc này Đan Nhi rất nhanh phát chân Tần Thiên bị thương, đúng lúc đó Lam Sơn cũng hộ tống Đại thiếu gia trở về, nàng ta với Nguyệt nương rằng Tần Thiên vì cứu Đại thiếu gia nên bị thương. Nguyệt nương khen ngợi Tần Thiên vài câu, lại tặng dược cho nàng. Tiếp đó bảo nàng nghỉ ngơi, cần ở lại làm việc.

      Tần Thiên trở lại phòng mình, tắm giặt sạch , bôi dược xong liền nằm xuống nghỉ ngơi. Mơ mơ màng màng tai nghe thấy thanh nha hoàn trong viện đưa người của Nhị phòng, Tam phòng tiễn ra ngoài.

      Mấy ngày kế tiếp, trong viện cũng có ai sai nàng chạy việc ngoài mấy việc nhàng lặt vặt. Nguyệt nương đem chuyện nàng bị thương bẩm báo lên Đại phu nhân, Đai phu nhân cao hứng, triệu gọi nàng, khen nàng là nha đầu tốt bụng, còn thưởng cho nàng món điểm tâm ngon lành.

      Đại phu nhân vẫn sáng sớm xuất môn, buổi tối thái dương xuống núi mới trở về, mệt mỏi miễn vấn an vào buổi tối nhưng việc dùng cơm với Trang Tín Ngạn vẫn hề thay đổi.

      tại có hai gã sai vặt theo bên người Trang Tín Ngạn. Nghe người ta , Thu Lan và Thải Hà hai người bị đánh đến mức đau xuống giường nổi. Bất quá, hạ nhân có quy củ trong viện phải là ít, chỉ là Tần Thiên có điểm kỳ quái, Đại phu nhân tính tình thưởng phạt phân minh, sao đem Thu Lan các nàng bán ? Nhưng rồi nàng lại nghĩ Đại phu nhân chắc có suy tính của bà, hơn nữa đây phải chuyện của nàng, nên cũng nghĩ nhiều.

      Cứ như vậy thoải mái qua vài ngày, thoải mái đến mức Tần Thiên cho rằng làm nha hoàn cũng vui vẻ. Bất quá nàng nghĩ về sau có thể bị chủ tử tùy tiện đem gả , lại dám lơi lỏng.

      Mười ngày sau, chân của Tần Thiên hoàn toàn phục hồi. Lúc này Nguyệt nương bắt đầu phân việc cho nàng, việc thứ nhất, đó là buổi sáng theo Đại phu nhân đến Trà Hành.

      Buổi sáng giờ mẹo thức dậy, rửa mặt, làm mấy việc trong viện xong, ăn qua điểm tâm, sau đó hai khắc, Đại phu nhân cùng Nguyệt nương cũng thu thập thỏa đáng ra.

      Đại phu nhân ăn mặc rất đơn giản, nhưng vô luận là vật liệu hay đường kim mũi chỉ đều phi thường tinh mỹ, trang sức người tuy rằng có vàng bạc lấp lánh, nhưng mỗi kiện đều là giá trị xa xỉ.
      Nghiêm cẩn, trang trọng, hơn nữa bà vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, khí thế đương gia chủ mẫu cứ như vậy mà toát ra.

      Xuất hành theo bà trừ bỏ Tần Thiên còn có Lam Sơn, hai ma ma và hai gã sai vặt. Đoàn người ra khỏi đại môn Trang phủ, Nguyệt nương đỡ Đại phu nhân bước lên xe ngựa đậu sẵn trước đại môn.

      Tần Thiên và Lam Sơn cùng các ma ma theo bên cạnh xe ngựa, hai gã sai vặt đằng sau.

      vào dị thế này, đây là lần đầu tiên Tần Thiên được ra đường, trong lòng khó tránh khỏi có chút hưng phấn. Nàng theo sát xe ngựa, hai mắt lén lút đánh giá cảnh phố Dương Thành.

      Dương Thành là trấn lớn ở phía nam, sơn thanh thủy tú, phong cảnh như họa.

      Trang phủ tọa lạc ở chỗ phồn hoa nhất trong Dương Thành, đại môn nhà giàu cơ hồ chiếm cứ con phố dài này.

      phố có bốn đường xe chạy, lúc này trời còn sớm, hai bên đường cái, các loại cao lâu, cửa hàng cái gì cần có đều có đủ. đường có mấy người bán hàng rong, bánh bao, bánh nướng, mỳ sợi, nóng hôi hổi. Nhìn mấy người bán hàng rong vất vả khuôn mặt tươi cười, nhưng cũng chính là trong những cảnh tượng của Dương Thành phồn hoa.

      Tần Thiên nhìn nhìn, bất tri bất giác tươi cười.

      Nàng thiên tính lạc quan, gặp phải chuyện gian nan, nàng cũng có thể tìm được lý do an ủi bản thân, làm cho chính mình vui vẻ. Chuyện người khác cảm thấy khó chịu, nàng vẫn có thể suy nghĩ theo chiều hướng tốt.
      phải chưa từng ăn khổ chịu mệt, nhưng nàng luôn khiến bản thân sống với tâm trạng vui vẻ thoải mái.
      Làm cho nàng vui vẻ chỉ đơn giản như vậy. Chỉ là cảnh tượng thái bình, có thể khiến nàng từ nội tâm phát ra tươi cười.

      Xe vừa xuyên qua con phố dài, phía trước bỗng nhiên rộng mở. Trước mặt có con sông rộng, nước trong vắt. Hai bờ sông ngập đầy màu xanh tươi mát, cảnh liễu mảnh mai. sông có vô số thuyền hoa ban công uốn lượn, rường cột trạm chỗ, tiếng nước khua bì bõm. biết từ nơi nào truyền đến tiếng ngư dân ca hát.

      Qua vài ngày ở chung, Lam Sơn rất thích Tần Thiên nhu thuận chịu khó. Lúc này, thấy Tần Thiên mở to hai mắt nhìn, bộ dáng tò mò mới mẻ, liền nhiệt tình cho nàng biết: “Đây là hồ Bích Thủy, phía trước là Đại Vận Hà, có thể chứa được rất nhiều thuyền to. Lá trà của Thịnh Thế chúng ta cũng thông qua cảng này vận chuyển đến các nơi. đến Thịnh Thế danh trà Hổ Khâu là có hai thiên hạ. Có câu thơ: Hổ Khâu trễ xuất cốc vu hậu, bách thảo đấu phẩm giai vì khinh. Ý tứ là chỉ cần trà Hổ Khâu vừa xuất , các lá trà khác đều thể so sánh được. Hàng năm cống trà lên Thiên tử, Hổ Khâu bao giờ cũng chiếm phần”.

      Trong giọng Lam Sơn tràn ngập tự hào.

      Tần Thiên cười : “Sản lượng Hổ Khâu khẳng định nhiều đúng ?”

      Lam Sơn ngạc nhiên : “Sao ngươi biết?”

      “Vật hiếm tất quý, nhất định do cực kỳ hi hữu mới khiến người trong thiên hạ coi trọng”. Tần Thiên .
      Lam Sơn có chút ngoài ý muốn nhìn nàng cái, “Lời ngươi đúng, cây trà Hổ khâu sinh trưởng khó khăn, sản lượng cực ít, bất quá Thịnh Thế chúng ta mỗi ngày đều có biện pháp thu mua được chè tươi, cho nên, trà Hổ Khâu chính là trấn điểm chi bảo của Thịnh Thế chúng ta”.

      Đại phu nhân cùng Nguyệt nương ở trong xe ngựa nghe thấy các nàng chuyện, khiến cho Đại phu nhân suy nghĩ, bà nhàng thở dài: “Nhân sợ nổi danh trư sợ tráng, nay trà Hổ Khâu có danh xưng “Thiên hạ trà” khiến cho quan phủ cùng các phú gia tranh nhau lừa gạt, búp trà còn ở cây, muốn nhanh hái xuống. Năm vừa rồi số chè tươi chúng ta thu được chỉ sợ ít hơn nửa so với năm trước, đến năm nay biết như thế nào đây”.

      Nguyệt nương trấn an : “Phu nhân nên gấp gáp, lão gia lúc sinh tiền cùng phương trượng chủ trì khu vực trồng Hổ Khâu kết giao rất tốt, dù tình cảnh có thiếu thốn, phương trượng cũng lưu lại mấy chục cân cho chúng ta”.

      Đại phu nhân vẫn thể thoải mái : “Năm nay vì trà Hổ Khâu mà tình trạng này còn diễn ra mạnh mẽ hơn. Nghe quan phủ còn đánh dấu niêm phong sẵn ở búp trà lúc còn cây, còn bởi vì vậy mà có xung đột với các tăng nhân, ta chỉ sợ xảy ra chuyện”.

      “Có thể xảy ra chuyện gì đây? Phu nhân hẳn lo lắng quá mức rồi”. xong, Nguyệt nương lấy ra ly trà sâm trong thực hộp vốn mang theo người, đưa tới trước mặt Đại phu nhân: “Phu nhân uống để bồi bổ tinh thần”.

      Đại phu nhân tiếp nhận, uống ngụm, sau đó đặt cái bàn bên trong xe ngựa, quay trở ra vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, thấy Tần Thiên cùng Lam Sơn vui vẻ chuyện.
      “Tiểu nha đầu này chuyện rất có ý tứ”.

      Đại phu nhân quay đầu cười với Nguyệt nương.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :