1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 271: Quyết tuyệt ( kết thúc )

      Mục đích của Tần Thiên cũng muốn gây náo loạn, tình náo loạn, ai cũng vô pháp nắm bắt hậu quả. Vạn nhất có gì sơ xuất, kết quả khả năng càng làm nàng thống khổ. Mục đích của nàng chính là bức Tạ Đình Quân buông tay.

      Tạ Đình Quân từng qua, hoàn toàn có thể nắm trong tay toàn cục, cũng có năng lực đem đại hóa , việc hóa . dùng loại năng lực này uy hiếp nàng, tại, nàng phải làm là, làm thế nào khiến vừa thể uy hiếp nàng, còn có thể ngoan ngoãn đem việc này áp chế.

      Sau khi nghe Trang Minh Hỉ , Tần Thiên trong lòng dĩ nhiên có chủ ý.

      Tần Thiên đáp ứng, Tạ Đình Quân tuy rằng tạm thời làm gì, nhưng tâm tư nóng cháy muốn gặp nàng thể nào nhẫn nhịn.

      Chạng vạng ngày hôm sau, Tạ Đình Quân liền phái người đưa Tần Thiên đến Tổng đốc phủ cùng nhau dùng cơm chiều.

      Sở dĩ chọn thời điểm chạng vạng, thứ nhất là vì Tạ Đình Quân ban ngày công bận rộn, thứ hai cũng là lo lắng cho Tần Thiên, tránh tai mắt của thế nhân.

      Tạ Đình Quân sớm gọi người thông tri Tần Thiên chuẩn bị, đợi cho xe ngựa tới đón, Tần Thiên trang điểm xong.

      Hôm nay, Tần Thiên mặc kiện áo vàng thân thêu hoa sắc hồng như ý, bên dưới là váy trắng, đầu cũng chỉ vấn tóc vô cùng đơn giản.

      Nhưng dù là như thế trắng trong thuần khiết vẫn khiến Tạ Đình Quân trước mắt sáng ngời.

      cũng có thể hiểu được tại Tần Thiên tâm tình phức tạp, thể cố ý trang điểm vui vẻ, nếu nàng làm như vậy, Tạ Đình Quân ngược lại hoài nghi nàng có dụng tâm.

      Bất quá, bất luận Tần Thiên ăn vận thế nào, đều thích. Chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy nàng, cảm thấy mỹ mãn .Đương nhiên, tâm tình này, đại nam nhân như cũng tiện biểu quá mức ràng.

      Đồ ăn được bày trong viện của Tạ Đình Quân.

      Thấy Tần Thiên tiến vào sau đó nhìn chung quanh, Tạ Đình Quân trong lòng vừa động, thừa dịp bọn hạ nhân dọn cơm kéo tay Tần Thiên, giọng : “Ta mang nàng nhìn ngắm xung quanh, về sau nàng ở nơi này .”

      Tần Thiên lặng yên rút tay mình về, giương mắt nhìn hạ nhân nối đuôi nhau vào, vẻ mặt rất cố kỵ.

      “Nàng phải sợ, bọn họ cũng dám ra ngoài lung tung.” Tạ Đình Quân an ủi .

      Tần Thiên cúi đầu , vẻ mặt nhăn nhó thê oán.

      Tạ Đình Quân cũng hiểu được nàng tạm thời chưa thể hoàn toàn mở lòng đón nhận mình, vì vậy cũng bức bách nàng, còn nhiều thời gian, nàng sớm muộn gì cũng là nữ nhân của .

      mang theo nàng dạo trong tiểu viện

      “Nơi này là phòng ngủ của ta, cuộc sống bây giờ giống ngày xưa, thể xa hoa như trước, bất quá nếu nàng thích, muốn trang trí thế nào đều tùy ý nàng.”

      Tần Thiên theo vào phòng ngủ, lẳng lặng đánh giá, quả nhiên đúng theo lời , trang trí ở đây thể so sánh với Tạ gia ở Dương Thành, khắp nơi đều thể ra loại trang trọng cùng đại khí.

      Nàng lặng yên đem mọi chỗ trong phòng đều nhìn lần, cũng đáp lời của . Nhưng Tạ Đình Quân thấy nàng chú tâm nhìn ngắm, nghĩ đến nàng đối với trang trí trong phủ có hứng thú, trong lòng vui mừng tất nhiên cũng cần nhiều lời.

      “Phía đông là thư phòng của ta.” Tạ Đình Quân lại .

      “Thư phòng?” Tần Thiên biểu ra hứng thú. Tạ Đình Quân nhìn thấy, liền mang theo nàng đến thư phòng, vừa vừa chuyện: “Nhớ nàng thích đọc sách. Trong thư phòng tàng thư cũng nhiều…”

      xong, Tạ Đình Quân đẩy cửa thư phòng, nhưng cũng dẫn nàng vào. Tần Thiên đứng ở ngoài cửa nhìn vài lần, thấy phòng quá rộng, chỉ có giá sách cùng bàn ghế. Ánh mắt của Tần Thiên lưu lại bàn lúc rồi thu về.

      “Nàng nếu muốn đọc sách, trước viện có thư phòng lớn hơn, đợi ăn cơm xong ta lại mang nàng đến xem, nơi đó tàng thư có vẻ nhiều, nàng nếu thấy đủ, ta gọi người tìm thêm.” Tạ Đình Quân cười .

      Tần Thiên cúi đầu, nhàng “Ân” tiếng, chỉ từ phát đơn giản, liền làm cho trận vui mừng, nhịn được lại cầm tay nàng, chuẩn bị ôm nàng vào lòng, có hạ nhân đến bẩm báo: “Lão gia, cơm dọn xong.”

      Tạ Đình Quân đành phải buông nàng ra, cười : “Chúng ta dùng cơm trước, để nguội tốt.”

      Đồ ăn bày ra đại sảnh, Tạ Đình Quân dẫn nàng vào.

      bàn tròn làm bằng gỗ tử đàn bày đầy đồ ăn, từng đợt hương khí xông vào mũi.

      Tần Thiên qua vừa thấy, phát đều là đồ ăn mình thích, trong lòng khỏi nghi hoặc, làm sao có thể biết được?

      Như nghe thấy thanh trong lòng nàng, Tạ Đình Quân cười : “Lần trước ở tửu lâu thời điểm cùng các thương hành thương nghị về việc Thương tổng, ta thấy nàng rất thích mấy đồ ăn này, ta hôm nay cố ý đem đầu bếp nơi đó thỉnh về phủ nấu.”

      Tần Thiên giật mình, ngẩng đầu nhìn , nghĩ tới ngày đó bộ dáng lạnh lùng hóa ra vẫn lén lút chú ý hết thảy.

      Bình tĩnh mà xem xét, chưa bao giờ thương tổn nàng, nếu có thể, nàng hy vọng cùng nháo đến cục diện người sống ta chết.

      “Thất thần làm gì? Ngồi xuống ăn .” lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, lại gắp rau cho nàng.

      Nàng vẫn như cũ cúi đầu, vẫn là bộ dạng vừa nóng bỏng cũng phản kháng này. gắp đồ ăn cho nàng, nàng liền cúi đầu ăn, cũng nhiều.Tạ Đình Quân bên uống rượu, bên nhìn nàng bên cạnh lẳng lặng ăn, nhưng lại hưởng thụ giờ khắc an bình này. trưởng thành, nghĩ tới chuyện thành gia lập thất là giả . Tuy rằng bên người thiếu nữ nhân, nhưng vị trí nữ chủ nhân nhưng vẫn bỏ trống, cũng là bởi vì chưa bao giờ hết hy vọng với Tần Thiên. Nay, được đền bù mong muốn, nghĩ đến về sau nàng làm bạn bên cạnh , vì sinh nhi dục nữ, chỉ cảm thấy cả đời này cũng có chuyện gì phải ăn năn hối tiếc.

      Hai người ăn, lúc này, Lâm Vĩnh bỗng nhiên đến, cúi người ở bên tai Tạ Đình Quân lúc.

      Tần Thiên giương mắt nhìn cái, lại cúi hạ rèm mi.

      Tạ Đình Quân nhíu nhíu mày, sau đó nhìn về phía nàng, : “Tần Thiên, nàng ăn trước , ta có chuyện quan trọng cần làm, chút trở lại.”

      Tần Thiên khẽ gật đầu.

      Tạ Đình Quân đứng lên, công đạo bọn hạ nhân hầu hạ chung quanh, lúc này mới cùng Lâm Vĩnh ra ngoài. Ánh mắt Tần Thiên vẫn đuổi theo bóng dáng hai người, thẳng đến khi biến mất ở cuối đường chân trời mới buông đôi đũa trong tay xuống.

      Bên cạnh Thanh Liễu nhìn thấy, tiến lên từng bước : “Đại thiếu phu nhân, sao ăn tiếp.”

      Tần Thiên lấy khăn lau miệng, : “Vẫn là chờ đại nhân trở về rồi cùng ăn.” xong, nàng đứng lên, nha hoàn hầu hạ bên cạnh nhìn thấy, vội vàng hỏi: “Phu nhân, có gì cần phân phó?”

      Tần Thiên : “Đại nhân bây giờ mới , cũng biết phải đợi bao lâu, ta thư phòng tìm sách đọc.”

      Nha hoàn lộ ra thần sắc khó xử, biết có nên để nàng hay .

      Bên cạnh Thanh Liễu thấy thế, hừ lạnh: “Đại nhân để ý đương gia chúng ta thế nào hẳn ngươi cũng nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi cho rằng đại nhân trách đương gia chúng ta sao?”

      xong, nàng nâng đỡ Tần Thiên ra ngoài. Nha hoàn biết Tần Thiên có địa vị trong lòng chủ tử, lại thấy vừa rồi chủ tử tự mình mang theo Tần Thiên thư phòng, cho nên trong lúc nhất thời cũng dám ngăn trở, chỉ nhắm mắt theo đuôi phía sau.

      Đến thư phòng, Tần Thiên đẩy cửa vào, nha hoàn định tiến vào theo, Thanh Liễu lại bám trụ nha hoàn, : “Chủ tử nhà ta lúc đọc sách thích được thanh tịnh, chúng ta cũng đừng vào quấy rầy, ở ngoài cửa là được rồi.”

      Nha hoàn đành phải dừng bước.

      Trong thư phòng, Tần Thiên quan sát lúc. đến trước bàn viết, nàng lấy ra tấm bản đồ từ chỗ Trang Minh Hỉ, lại cầm lấy con dấu đặt bàn của Tạ Đình Quân, chỉ cần có thể chứng minh tấm bản đồ này là của Tạ Đình Quân , như vậy có số việc thể dễ dàng .

      Nàng vừa mới chuẩn bị ấn dấu lên, bỗng nhiên lại cảm thấy ổn, con dấu đặt phô trương như vậy khỏi cũng quá giấu đầu hở đuôi, nàng nếu muốn dùng thứ này uy hiếp , xấu thông đồng với địch phản quốc, ai có thể cho người khác thấy con dấu của mình, lưu lại nhược điểm ràng như vậy?

      Thủ đoạn rất vụng về, làm cho người ta vừa thấy liền biết là giá họa, làm sao có thể uy hiếp được con hồ ly kia?

      Chỉ tự trách mình vì muốn cứu người mà sốt ruột, suy nghĩ chu toàn. Nhưng tại nên làm cái gì bây giờ?

      Tần Thiên nghĩ nghĩ, từ bàn lấy ra tờ giấy, trước tiên đóng dấu lên tờ giấy kia, sau đó thừa dịp con dấu chưa khô, đem góc tấm bản đồ in vào đó, như vậy, liền lưu lại dấu ngược, giống như là cẩn thận cọ vào vậy.

      Cứ như vậy cũng khó mà được gì …

      Chuẩn bị xong, Tần Thiên đặt lại con dấu vào chỗ cũ, lại đem tấm bản đồ cùng tờ giấy thu vào trong lòng, sửa sang lại mọi thứ rồi mới ra ngoài.

      Vừa ra tới, Tần Thiên liền xoa đầu với nha hoàn: “Ai nha, đầu ta bỗng nhiên có chút choáng váng, đợi đại nhân trở về ngươi với đại nhân, ta về trước, lần khác lại đến bái phỏng đại nhân.”

      xong, cũng chờ nha hoàn phản ứng, liền mang theo Thanh Liễu lập tức rời .

      Tạ Đình Quân cũng phân phó bọn hạ nhân được để Tần Thiên rời , cho nên Tần Thiên bỗng nhiên nháo như vậy, bọn hạ nhân nhất thời biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời .

      Chờ Tạ Đình Quân đón khách xong trở về, còn thấy thân ảnh của Tần Thiên.

      Bên này, Tần Thiên ra khỏi Tổng đốc phủ, liền đứng chờ ở góc khuất.

      lát sau, xe ngựa của Trang Minh Hỉ ngang qua, ngừng lại. Tần Thiên cùng Thanh Liễu lên xe ngựa.

      “Ứng phó người nọ khiến ta đổ thân mồ hôi.” Trang Minh Hỉ phiêu liếc mắt nhìn Tần Thiên, cứng rắn oán giận .

      Đương nhiên, lại làm sao có thể khéo như vậy bỗng nhiên có khách nhân tới chơi, tất nhiên là Tần Thiên cùng Trang Minh Hỉ lên kế hoạch.

      Trước khi đến Tổng đốc phủ, Tần Thiên gọi người thông tri Trang Minh Hỉ. Đánh giá thời điểm đúng lúc, Trang Minh Hỉ liền tới cửa thẳng có chuyện quan trọng cầu gặp Tổng đốc đại nhân. Lâm Vĩnh biết Trang Minh Hỉ có liên quan đến chuyện lần này, dám chậm trễ, lập tức hồi bẩm Tạ Đình Quân. Vì vậy mới có thể khiến Tạ Đình Quân rời lúc, cho Tần Thiên thời gian.

      “Làm được khá lắm.” Tần Thiên chậm rì rì câu.

      Trang Minh Hỉ hừ lạnh tiếng: “Đắc thủ ?”

      Tần Thiên vỗ vỗ ngực: “Kia còn phải

      Trang Minh Hỉ lúc này mới cười cười: “Ngươi a, là quỷ kế đa đoan.” Có lẽ lại cảm thấy mình rất nghiêm túc, vội vàng thu liễm tươi cười, lấy lại vẻ mặt cũ.

      Thấy nàng có bộ dáng này, Tần Thiên cũng nhịn được cười cười. Bỗng nhiên lại cảm thấy khí giữa hai người quá mức quỷ dị, lại hừ tiếng, cũng thay đổi vẻ mặt.

      Bên tai lại truyền đến thanh cam lòng của Trang Minh Hỉ: “Ta sao lại vất vả như vậy chứ, ta rốt cuộc chiếm được cái gì đây? Ngươi cứu được phu quân ra ta được lợi gì chứ? chừng còn bởi vậy đắc tội Tạ Đình Quân, về sau ta ở Tuệ Châu ngày càng khó khăn. Lúc trước ta chính là bị mỡ heo mông tâm (ý chỉ hồ đồ), mới có thể đem hết thảy tình thẳng ra. Kỳ , ta càng nên cùng Tạ Đình Quân hợp tác, đem chuyện Triệu phiên dịch cho biết, lấy quyền thế của , khẳng định có thể đòi lại Triệu phiên dịch từ tay ngươi, ta cũng phải chịu uy hiếp của ngươi, là hối hận mà.”

      Trang Minh Hỉ vừa , vừa vò khăn tay, bộ dáng vô cùng đau đớn.

      Nhưng Tần Thiên lại cảm thấy, nàng nếu hối hận, ra miệng.

      Tần Thiên : “Chẳng lẽ, ngươi muốn hại chết Đại ca của mình? Hại chết ta? Ngươi có được lợi gì đây? Tạ Đình Quân bởi vậy buông tha ngươi? Hơn nữa ngươi cũng sợ bức ta quá mức, ta nóng nảy cắn ngươi ngụm. Hơn nữa, ngươi cũng muốn vì nhi tử tích chút đức.”

      Trang Minh Hỉ trầm mặc xuống, qua hồi lâu, mới : “Ta cũng nghĩ tới tình biến thành như vậy. Ta nghĩ tới Jill Sam giết người, đem tình huyên lớn như vậy, ta tuy rằng muốn lợi dụng ngươi, nhưngcũng đến mức muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, ta biết ngươi có quan hệ với Tống Thái phó, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt chút bạc, ảnh hưởng đến tánh mạng. Mục tiêu chủ yếu của ta là Tạ Đình Quân. Nhưng nghĩ tới tình hoàn toàn thoát khỏi khống chế của ta, cũng nghĩ tới ta ngay từ lúc đầu là quân cơ trong tay Tạ Đình Quân…”

      tới đây, Trang Minh Hỉ thở dài: “Muốn đấu với , ta biết tự lượng sức, tâm ngoan thủ lạt, lại có quyền thế, ta làm sao là đối thủ của . Về sau ta cũng nghĩ tới chuyện báo thù nữa, ta còn muốn bảo hộ Gia Bảo, muốn nó bởi vì cừu hận của ta mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thời điểm ta quyết định cùng ngươi liên thủ nghĩ kỹ, chờ việc này qua , ta liền mang theo Gia Bảo ra hải ngoại, bên kia có bằng hữu của ta. Ta muốn yên tâm nuôi nấng Gia Bảo lớn lên, bao giờ bị liên lụy vào mấy chuyện thị phi nữa.” Nàng hiểu được, thời điểm mỗi người đều có thể lấy nhi tử để uy hiếp nàng, nàng liền biết nàng nếu buông tha cừu hận, chỉ hại chết nó.

      Tần Thiên nhìn nàng lúc, bỗng nhiên cảm thấy, kỳ nàng cũng là nữ tử đáng thương. Tuy rằng nàng hại mình nhiều lần, nhưng ra cũng muốn gây thương tổn gì cho mình, lần này lại cùng mình liên thủ cứu Tín Ngạn. Cừu hận ngày xưa ở giờ khắc này dường như mờ nhạt ít.

      Ngay cả Trang Minh Hỉ cũng hiểu được nên buông tha cừu hận mà sống cho tốt, nàng còn có điều gì mà bỏ xuống được.

      Nghĩ vậy, Tần Thiên chậm rãi vươn tay cầm tay nàng.

      Trang Minh Hỉ nhàng run lên, quay đầu lại, hai mắt chớp động thủy quang. Qua hồi lâu, nàng mới cúi đầu xuống, môi mấp máy, giọng câu: “Thực xin lỗi…”

      giọt nước mắt trào ra, giọt tay Tần Thiên.

      Nghe hạ nhân Tần Thiên thoải mái, đêm đó Tạ Đình Quân liền phái đại phu qua khám bệnh cho nàng, ngày hôm sau lại đưa đến các loại thuốc bổ.

      Ngay cả Thanh liễu cũng : “Tổng đốc đại nhân đối với Đại thiếu phu nhân tâm ý quả phải là giả .”

      Tuy rằng phải là giả, nhưng Tần Thiên cũng thể chấp nhận.

      Lại qua hai ngày, Tần Thiên chuẩn bị tốt mọi thứ, liền gặp Tạ Đình Quân.

      Nhìn thấy Tần Thiên chủ động tới cửa, Tạ Đình Quân rất vui vẻ, cười : “Tần Thiên, thân thể nàng khỏe hơn chưa?”

      Tần Thiên muốn nhiều lời với , nàng đến trước mặt Tạ Đình Quân, bình tĩnh : “Tạ Đình Quân, ngày mai ngươi thả Tín Ngạn ra .”

      Tạ Đình Quân mừng rỡ: “Như thế nào, đáp ứng viết hưu thư rồi sao?”

      có hưu thư, vĩnh viễn đều có hưu thư.” Tần Thiên .

      Tạ Đình Quân thu liễm tươi cười: “Nàng có ý gì?”

      Tần Thiên theo trong lòng lấy ra vật đưa cho .

      Tạ Đình Quân tiếp nhận vừa thấy, nhất thời thay đổi sắc mặt: “Đây là cái gì?”

      Tần Thiên thản nhiên trả lời: “Đại nhân hẳn là nhìn ra được đây là bản đồ của thành.”

      “Ta đương nhiên biết đây là bản đồ của thành, ta chỉ muốn biết nó làm sao có thể ở trong tay của nàng, còn có, nàng có ý gì?” Tạ Đình Quân tay run run cầm lấy tấm bản đồ, thanh lãnh trầm.

      “Đây chính là ta dựa theo bản đồ phục chế ra, tấm bản đồ ta giao cho người đáng tin cậy, chỉ cần ta gặp chuyện may, hoặc là Tín Ngạn gặp chuyện may, bản đồ đó được đưa đến tay Tuần phủ đại nhân. Đúng rồi…” Tần Thiên bổ sung câu: “ bản đồ kia có con dấu của ngươi, người sáng suốt vừa thấy liền biết có liên quan đến đại nhân, bản đồ thành liên quan đến đại nhân lại lưu lạc ở bên ngoài, Tuệ Châu là nơi các thương nhân ngoại quốc tập hợp, có thể có đủ tin đồn đãi. Đại nhân hẳn là lợi hại trong đó.”

      Tạ Đình Quân thoáng suy tư, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, “Nàng muốn hãm hại ta?”

      Trong thanh có loại áp lực tức giận, nhịn được nắm chặt cánh tay Tần Thiên, đem nàng kéo đến trước mặt mình, trừng mắt nhìn nàng ánh mắt sắc bén như đao: “Ta đối với nàng mảnh tình, hận thể cho nàng hết thảy, nàng lại muốn hãm hại ta.” Khi chuyện, tay lôi kéo nàng nhịn được run run, cũng biết là vì phẫn nộ hay là vì thương tâm.

      phải hãm hại.” Tần Thiên để ý tới cánh tay đau đớn, đón nhận ánh mắt , “ phải hãm hại, là uy hiếp. Tạ Đình Quân, ta muốn hại ngươi, chỉ cần ngươi có thể đem Trang Tín Ngạn thả ra, ta liền trao tấm bản đồ kia cho ngươi. Nếu ngươi muốn đẩy vào chỗ chết, ta tìm cách hủy hoại ngươi, ngươi cũng biết ta chơi, ta có thể như vậy tất nhiên ta có nắm chắc.”

      Tạ Đình Quân hung hăng đẩy nàng, Tần Thiên lảo đảo hai bước, mắt thấy té ngã đất, Tạ Đình Quân theo bản năng lại đỡ nàng.

      Tần Thiên ngẩng đầu nhìn cái, vừa vặn thoáng nhìn hai mắt đỏ lên.

      Trong lúc nhất thời, lòng của nàng cũng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.

      “Nàng từ đầu đến cuối đều gạt ta… Nàng vì , chuyện gì cũng có thể làm được sao…” Tạ Đình Quân sắc mặt lệ, thanh có chút nghẹn ngào.

      “Đúng, vì , ta việc gì cũng có thể làm.” Tần Thiên kiên quyết , tiếp theo, nàng lại chậm lại thanh : “Nhưng, Tạ Đình Quân, ta cũng muốn hại ngươi, ngươi buông tha chúng ta được ?”

      Tần Thiên kéo lấy ống tay áo của .

      Tạ Đình Quân quay đầu nhìn nàng, hai mắt đỏ bừng, bỗng nhiên, ngửa đầu cười ha ha: “Nàng muốn hại ta? Ha ha!” Tiếng cười im bặt, trừng nàng, trong ánh mắt lộ ra điên cuồng: “Chúng ta ngại thử xem, nhìn nàng đến tột cùng có hại được ta hay , nhưng ta tại phải giết Trang Tín Ngạn, nàng cứ việc phóng lao tới đây ta tất cả đều tiếp nhận!” xong, dứt khoát xoay người, chạy ra ngoài.

      Tần Thiên sắc mặt trắng bệch, nàng nghĩ đến Tạ Đình Quân nhất định coi trọng địa vị tại của bản thân, lại nghĩ rằng quyết tuyệt như thế. Mắt thấy Trang Tín Ngạn mệnh ở sớm tối, Tần Thiên lòng nóng như lửa đốt.

      “Tạ Đình Quân!” Đột nhiên, Tần Thiên tê kêu tiếng.

      Nghe thấy thanh này, Tạ Đình Quân tâm nhảy nhót, theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Tần Thiên đâm đầu vào cột trụ.

      Trong chốc lát, Tạ Đình Quân chỉ cảm thấy tim như nhảy xổ ra khỏi miệng, thân mình lung lay sắp đổ, tiến lên, nhưng muộn, Tần Thiên hai mắt nhắm nghiền, đầu đầy máu tươi, vô lực ngã xuống trong lòng

      ***

      Mười ngày sau.

      Lâm Vĩnh đem Trang Tín Ngạn ra khỏi lao ngục, lại đưa đến Tổng đốc phủ.

      Trang Tín Ngạn theo Lâm Vĩnh vào sân viện, rồi lại vào gian phòng. Trang Tín Ngạn trong lòng hồ nghi, biết trong hồ lô của Tạ Đình Quân bán thuốc gì. Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy Tần Thiên nằm ở giường.

      Trang Tín Ngạn giật mình, qua, chỉ thấy nàng đầu băng bó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

      trong lòng dâng lên khủng hoảng, lay động chút cánh tay của nàng, gọi tên nàng, Tần Thiên chút phản ứng đều có.

      Lúc này, Tạ Đình Quân đến bên cạnh , Trang Tín Ngạn đứng lên, trừng mắt nhìn , tràn ngập lửa giận, “Ngươi rốt cuộc làm gì nàng?” quyền đánh về phía Tạ Đình Quân.

      Tạ Đình Quân hề tránh né, chịu quyền này, khóe miệng lập tức chảy ra máu tươi.

      lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn, trong ánh mắt chỉ có phẫn nộ, tương phản, còn có loại bi thương.

      khàn khàn thanh : “Nàng vì ngăn cản ta giết ngươi, đâm đầu vào cột trụ, ta thỉnh rất nhiều đại phu, thậm chí ngay cả cung đình ngự y đều thỉnh đến, cũng thể làm cho nàng tỉnh lại. Ta nghĩ, nàng là muốn gặp ngươi. Ngươi mang nàng thôi.”

      Nghe đến đó, Trang Tín Ngạn hai mắt mơ hồ đẫm lệ, cúi hạ thắt lưng, ôm lấy Tần Thiên, chậm rãi rời khỏi Tổng đốc phủ.

      ***

      tháng sau, tại Trang phủ trong Dương Thành.

      nam tử tuấn dật phi phàm ôm ấp nữ tử ngồi ở cửa sổ, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

      “Tần Thiên, tuyết rơi, lại là năm trôi qua rồi.”

      Nam tử nhìn ngoài cửa sổ, giọng .

      Nữ tử tựa vào đầu vai , hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, gầy yếu.

      “Tần Thiên, qua năm nay, thế Sử lại lớn thêm tuổi, nàng muốn ôm nó cái sao?”

      nam hài phấn điêu ngọc mài chạy đến bên cạnh bọn họ, tay chân hướng về phía nữ tử, ôm nữ tử, tay bé vuốt mặt nữ tử, “Nương, đừng ngủ, nhìn Thế Sử … Nương…”

      Tiểu nam hài nhìn mẫu thân, mẫu thân vì sao mở mắt. Nó chút lại chút vuốt ve gương mặt mẫu thân, tiếng lại tiếng kêu to.

      Nữ tử vẫn như cũ cúi đầu.

      mảnh bông tuyết theo gió nhàng tiến vào, dừng dưới khóe mắt nữ tử. lâu sau, bông tuyết hòa tan, hóa thành giọt nước lăn xuống, trong suốt như nước mắt.


      ---HOÀN CHÍNH VĂN---

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Ngọt ngào lần nữa ( )

      Lại , vận khí của ta phải tuyệt vời bình thường. Thoát khỏi tai nạn xe cộ ở giường bệnh hôn mê năm vẫn có thể tỉnh lại, ngay cả bác sĩ đều đây là kỳ tích.

      Sau khi tỉnh lại, cơ thể hồi phục cũng rất thuận lợi, ra khỏi viện, ra là Lão Đông Gia vẫn chịu mời ta, mặc dù còn chức vụ như trước, nhưng lương bổng cũng tệ, đối với ta bắt đầu sinh hoạt trở lại mà , ta rất cảm kích lão bản của ta, tất nhiên trung thành cố gắng làm việc hồi báo !

      Trước khi chính thức quay trở lại làm việc, ta đến thăm a di cùng đại bá.

      A di lôi kéo tay của ta ngừng chảy nước mắt: “Từ trước đến nay, đều là dì chăm sóc con cho tốt, hoàn hảo con sao, nếu con có việc hay xảy ra, dì phụ lòng mẹ con.”

      Đối với việc khi ta còn bé đẩy ta đến nhà của đại bá, a di vẫn canh cánh trong lòng, ra ta sớm nghĩ thông suốt, người nào có khó xử chứ? thể đối với người khác cầu quá cao. Nếu như ta đối với nàng có tia oán hận, ta sớm mất thân nhân này. Cần gì chứ? đời này ta còn có mấy người.

      Ta an ủi nàng: “Dì, con chẳng phải có chuyện gì rồi sao? Người nhìn xem, con rất vui vẻ, con cảm giác so với trước kia còn có tinh thần hơn.”

      “Cái đứa bé này.” A di ôm lấy ta.

      Nhà của đại bá ở nông thôn, trong nhà nhiều đứa , trước kia cuộc sống khá vất vả, nhưng sau khi đường ca đường tỷ tốt nghiệp tìm được công việc, bây giờ ngược lại tốt hơn nhiều.

      Đạ bá pha cho ta ly trà, “Đây là ca ca con gửi về, là Bích loa xuân, trong mười loại trà nổi tiếng nhất, mấy trăm đồng cân đó.”

      Ta nâng ly trà, trong chén trà màu xanh biếc, mùi thơm ngát thấm người, trong thoáng chốc, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc.

      Ta lướt qua cái, lắc đầu, theo bản năng : “Trà này mặc dù là Bích Loa Xuân, nhưng chưa phải là giống thuần cao cấp nhất. Lá trà Bích Loa Xuân cao cấp nhất uốn cong mảnh khảnh, quăn xoắn thành loa, khắp người có lông tơ trắng, ngân bạch thúy, mùi thơm nồng nàn, vị trà mùi thơm ngát cam thuần, làm cho người ta lưu lại dư vị quên.”

      Đại bá rất ngoài ý muốn: “ nghĩ tới con đối với trà còn có nghiên cứu như vậy.”

      Ta sửng sốt, sinh hoạt từ trước tới giờ ta đều cẩu thả đối với trà đạo, sao có thể hiểu được điều này? Ta nghĩ ngợi, nhưng cũng có đáp án, vì vậy suy nghĩ thêm nữa.

      Cuộc sống mới thuận buồm xuôi gió, công việc cũng dần dần ổn định. Nhưng biết tại sao, nửa đêm tỉnh mộng, trong lòng luôn có loại cảm giác hư , giống như ta vứt bỏ thứ gì đó quan trọng. Ta chuyện này với a di, a di cười với ta: “Con nên tìm bạn trai thôi a. ~” tiếp đó liền bắt đầu giúp ta thu xếp đối tượng hẹn hò.

      Đối với tình , ta cũng có quá nhiều ý tưởng lãng mạn, nhưng nếu gặp mặt thân cận cũng sao. Nhưng khi gặp mặt với người này người kia, chung quy lại có hứng thú, cảm giác đối phương phải là bộ dáng thích hợp.

      “Vậy rốt cuộc phải là người như thế nào đây?” A di gấp gáp “Tần Thiên, mấy người này điều kiện cũng rất tốt, con nên thử qua lại xem.”

      Ta muốn miễn cưỡng mình, chỉ có thể cám ơn ý tốt của a di. Ta bỗng nhiên đối với trà sinh ra hứng thú nồng hậu, ta quan tâm tới chuyện xem mặt, cũng đặt vấn đề về nghiên cứu lá trà, vậy mà ngày cũng trôi qua rất phong phú.

      Vốn tưởng rằng thời gian luôn luôn trôi qua bình thản như vậy. nghĩ đến mấy chữ “Ngoài ý muốn” này tựa hồ cùng ta rất có duyên, chiếc xe tải vượt đèn đỏ xông về phía ta ta hiểu vận may của ta chấm dứt. . . . . .

      nghĩ đến ta lại lần nữa tỉnh lại, chẳng qua là sau khi tỉnh lại thấy tất cả đều hết sức quỷ dị. . .



      (2)

      “Nương…nương….” nghe thấy thanh nãi thanh nãi khí kêu gọi, ta cảm thấy nhức đầu. Bản thân ta chưa từng đương, nhưng bây giờ thậm chí có cả hài tử bốn tuổi ngày ngày theo sau mông ta gọi ta là nương, làm cho người phát điên.

      Hơn nữa, hài tử này . . . . . .

      Ta khẩn trương, muốn tìm chỗ để trốn, bởi vì thân thể này hôn mê quá lâu, tứ chi có chút thể khống chế, tay vội chân loạn, còn chưa ngồi xuống ghế, liền có hài tử vọt tới trước mặt của ta, dùng cả tay cả chân bò lên người ta, sau đó há mồm ở mặt ta hôn mấy cái, khiến mặt ta dính đầy nước miếng.

      Nó giống như con gấu koala vây, ôm chặt lấy ta, khiến ta thiếu chút nữa thở nổi.

      Hài tử này…. Nhiệt tình đến mức khiến người ta chịu nổi…

      Cũng may Thu Lan kéo nó xuống, cứu ta mạng.

      “Tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân thoải mái.”

      Hài tử bị kéo xuống khỏi người ta, mở đôi mắt to trắng đen phân minh, đáng thương nhìn ta, trong đôi mắt to mơ hồ lệ, giống như giây kế tiếp nước mắt rơi xuống.

      Vẻ mặt này tựa hồ khiến trong lòng ta xúc động, ta nhất thời mềm lòng.

      sao” Ta khách sáo câu.

      Nhưng Thu Lan người này cũng quá cả tin rồi, lập tức buông lỏng tay ra, hài tử lập tức giống như con bạch tuộc nhào tới, ta lần nữa lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

      Được rồi, ta nên mềm lòng . . . . . .

      Ta chấp nhận để lại ôm lại hôn.

      “Đại thiếu gia trở về.” Ngoài cửa có người thông truyền.

      giây kế tiếp, thân ảnh cao lớn tuấn vén rèm tới, nhìn thấy , ta nhất thời khẩn trương.

      tới, đầu tiên là sờ sờ đầu hài tử, hài tử quay đầu lại gọi tiếng”Phụ thân”

      Nam tử nhìn nó cười cười, “Được rồi, cùng Thu Lan chơi .”

      “Ai, chờ chút.” Ta khẩn trương nắm lấy hài tử buông tha, ta có chút sợ cùng nam tử này đơn độc ở chung chỗ.

      Hài tử lại cười hì hì từ thân ta trượt xuống, nhìn ta mị mị cười : “Phụ thân muốn cùng nương thân ái, Thế Sử thể ở bên cạnh.” xong liền lôi kéo Thu Lan ra ngoài.

      Ta bộ mặt hắc tuyến, hài tử này, là ai dạy nó thành cái bộ dạng này vậy!

      Tiếp đó, ta liền phát , trong phòng chỉ còn lại hai người ta và .

      Nhìn từ từ vào, tim đập của ta bắt đầu tăng nhanh.

      “Uy. . . . . .”

      “Gọi ta Tín Ngạn. Nàng lại quên sao?” ngồi xổm trước mặt ta, nắm tay của ta, ánh mắt nhìn ta dịu dàng như nước mùa xuân, mặt của ta bắt đầu bị thiêu cháy.

      Tới nơi này tháng, ta đón nhận này, ta xuyên rồi, nam tử dị thường tuấn mỹ trước mắt là trượng phu của cỗ thân thể này, mà hài tử vô cùng nhiệt tình vừa rồi chính là nhi tử của cỗ thân thể này.

      Thân thể này bởi vì tai nạn ngoài ý muốn mà hôn mê năm, làm cho ta ràng lắm ở thời đại này nàng sao có thể còn sống sót, có dụng cụ y tế nào giúp đỡ còn có thể duy trì sinh mạng. Nhưng đúng là như thế, thân thể này giống như người có đời sống thực vật vậy, rất thần kỳ, kết quả là, ta xuyên tới đây. Ta hiểu tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra, cho đến khi ta biết tên của khối thân thể này.

      Nàng cùng ta có tên giống nhau —— Tần Thiên.

      Chẳng lẽ là vì có nhân tố tương tự?

      Tóm lại, có thể còn sống sót chính là chuyện tốt, ta tất nhiên dại dột cùng mọi người tuyên cáo, Tần Thiên này phải Tần Thiên kia.

      Nhưng đối mặt với trượng phu này, luôn có cách nào tự tại, hơn nữa đặc biệt khẩn trương.

      Có lẽ bởi vì đặc biệt xinh đẹp chăng?

      , là nam tử đẹp nhất mà ta gặp. gần như hoàn mỹ, căn bản tìm ra tia tỳ vết nào. Nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy ẻo lả, ngược lại, thường xuyên gây cho ta cảm giác bá đạo xâm phạm chỉ thuộc về nam nhân.

      Tựa như tại vậy.

      “Trong viện hoa đào nở, muốn xem ?” hỏi.

      Ta vội vàng lắc đầu, ta hiểu biết ý vị này là như thế nào.

      Ai ngờ nhíu mày cười tiếng, chợt lại gần ta, khom lưng bế ta lên, ta kêu khẽ tiếng, vội vàng ôm cổ của .

      cúi đầu nhìn ta cười, con ngươi như miếng băng mỏng sáng rỡ mênh mông, ta nhìn thấy mà mất hồn lúc.

      “Ta biết điều nàng nghĩ.” xấu xa cười.

      Ta khẩn trương vô cùng, nhưng lại vô pháp phản kháng, chỉ có thể mặc cho ôm ta tới bên cửa sổ.

      thả ta xuống, để cho ta tựa vào trong ngực .

      Ngoài cửa sổ có gốc cây đào, trời quang mây tạnh, khi gió thổi qua, cánh hoa rụng như mưa.

      Ta bị cảnh đẹp này mê hoặc.

      “Tần Thiên….” truyền tới bên tai là tiếng kêu gọi, thanh ấy vô cùng dịu dàng.

      Ta ngẩng đầu nhìn , trong ánh mắt của tràn đầy tình cảm, nóng bỏng, mãnh liệt như vậy, tựa như dung nham nóng chảy, giống như muốn đem lòng của ta hòa tan.

      Ta bị mê hoặc.

      Ta nhìn cúi đầu xuống, ta hoàn toàn có thể né tránh, nhưng ta giống như bị mê muội cách nào nhúc nhích, khi đôi môi nóng rực của hôn lên môi ta, ta hơi run lên, giống như thử dò xét, nhẫn chỉ khẽ chạm vào ta, ta hơi hơi run rẩy, nhưng hề tránh né.

      than tiếng, giống như nhận được cho phép ngầm, rất nhanh hôn sâu.

      Cuồng nhiệt kích tình, đối với ta mà , là cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm qua.

      Đây cũng là nguyên nhân khi đối mặt với ta đặc biệt khẩn trương. Ta cuối cùng cũng có cách nào kháng cự , thường thường giữa lúc bất tri bất giác bị mê hoặc, mặc dù ta biết , người thích phải là ta.

      (3)

      Muốn kháng cự Trang Tín Ngạn vô cùng khó khăn.

      Trong thời gian trước đó, ta bởi vì hôn mê quá lâu căn bản cách nào rời giường, hay bởi vì tới hoàn cảnh xa lạ, trong lòng rất khủng hoảng. Vì che giấu thực xuyên , ta với bọn họ mình còn nhớ gì nữa. Khi biết ta “Mất trí nhớ”, trong ánh mắt toát ra vẻ đau lòng, cũng chưa được bao lâu, lại chuyển hóa thành vô hạn dịu dàng.

      ôm ta vào trong ngực, : “Tần Thiên, nhớ cũng sao, ta đem tất cả mọi chuyện cho nàng biết, ta vĩnh viễn ở bên cạnh nàng.”

      Ngay lập tức ta bị cảm động rồi.

      Sau đó, y theo lời đại phu dặn dò, mỗi đêm đều giúp ta xoa bóp nửa canh giờ. Ta hiểu Trang gia có Trà Hành rất lớn, bây giờ là do quản lý, ban ngày, cũng rất mệt mỏi, tuy nhiên cũng chịu đem việc xoa bóp cho người khác, năm nay đều là giúp ta làm những thứ này, chỉ có ràng nhất nên dùng lực đạo như thế nào.

      Dưới ánh nến ảm đạm, cúi thấp đầu từng chút lại từng chút giúp ta xoa bóp, tóc đen như tơ lụa rủ xuống, khuôn mặt của cảm giác mông lung, nhưng khi ngẩng đầu nhìn ta cười nụ cười dịu dàng ràng, thẳng chiếu vào đáy lòng của ta.

      Ai, ta chỉ là nữ hài tử bình thường, nam nhân có thể là hoàn mỹ như thế dụng tâm đối đãi với ta, ta làm sao có thể động lòng?

      chỉ là xoa bóp, còn tự tay giúp ta tắm rửa, đút ta ăn cơm. Trong thời gian ta nằm giường, cơ hồ cực nhọc ngày đêm chăm sóc ta.

      Lần đầu tiên tắm cho ta, ta sống chết nắm lấy váy, thế nào cũng chịu. ôm ta vào trong ngực, nắm tay của ta, thủ thỉ thù dụ dỗ ta: “Tần Thiên, chúng ta là phu thê, chúng ta ngay cả hài tử đều có, đừng sợ.” Thấy ta đỏ bừng cả khuôn mặt, dường như hiểu được, cười cười, thấp giọng ở bên tai ta bảo đảm: “Nàng yên tâm, ta chỉ giúp nàng tắm, cái gì khác cũng đều làm.”

      ngược lại lời giữ lời, thành thành , chỉ là, ta toàn thân cao thấp cũng bị “Sờ qua” lần, bộ mặt lại phớt tỉnh, khiến cho ta muốn phát hỏa cũng được.

      Nhưng mà bởi vì tiếp xúc thân mật như vậy làm cho quan hệ của chúng ta thân cận ít. Mặc dù đối mặt với ta vẫn cảm thấy khẩn trương, nhưng có cảm giác như hồi đầu kia… cảm giác lạnh nhạt, cũng kháng cự .

      Ta có lúc nghĩ, hoặc giả đây chính là mục đích giúp ta tắm rửa chăng?

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Ngọt ngào lần nữa ( hai )

      Nằm giường tháng, rốt cuộc có thể xuống giường.

      Bất kể Trang Tín Ngạn mỗi ngày bận rộn cỡ nào, đều dành canh giờ trở về cùng ta tản bộ.

      lần ta thấy mặt trời lên cao vội vã trở lại, trán đầy mồ hôi hột, ta có chút đau lòng, liền : “Ngươi bận rộn cũng cần chạy về, trong nhà còn có nhiều người như vậy, ai cũng có thể theo ta tản bộ.”

      tới đỡ tay của ta, cẩn thận từng li từng tí dìu ta về phía trước, vừa vừa : “Tản bộ chẳng qua chỉ là phụ, chủ yếu là ta muốn gặp nàng.”

      nhìn ta mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ giống như có loại sáng rỡ, làm cho người ta mục huyễn thần mê.

      Trong lòng ta ngọt ngào, cúi đầu xuống, bên tai truyền đến thanh của : “Tần Thiên, còn nhớ con đường này ? Lần đầu tiên lúc gặp nàng, mẫu thân bảo nàng đưa ta trở về, kết quả nàng vì cứu ta lại ngã bị thương ở chân.”

      Ta quay đầu lại nhìn cái, thấy nhìn về phía trước, mỉm cười, vẻ mặt đó, giống như linh hồn xuất khiếu, trở lại trong ký ức của chính là cảnh tượng kia.

      Tiếp lại đưa cho ta tượng đất, thợ làm tượng đất này tay nghề tinh xảo, sắc thái diễm lệ, ta vừa nhìn liền thích, ta cười nhận lấy: “ là xinh đẹp”

      “Nàng thích nhất là mấy thứ này, lúc nàng tức giận, chỉ cần ta đưa tượng đất ra trước mặt nàng, nàng lập tức cười. Chỉ là, ta hiểu , lúc đó nàng căn bản vẫn tức ta.” ôm eo của ta, vui mừng .

      thân mật khiến cho ta ngọt ngào, nhưng vừa nghĩ tới, tất cả thân mật của đều vì Tần Thiên khác, trong lòng khỏi có chút chán nản.

      Có lẽ nhận ra ta có chút vui, nhìn hai bên chút, thấy chung quanh có người, rất nhanh cúi đầu xuống, hôn môi ta, tư vị ngọt ngào, lại khiến ta vui sướng. Ta ôm chặt , tựa sát vào trong lòng lắng nghe tiếng tim đập của .

      Chúng ta vừa vừa , rất nhanh đến Thanh viện, ta biết nơi này là viện của bà bà.

      đến bà bà này lại càng làm cho người ta vui vẻ.

      Thường nghe người ta , quan hệ mẹ chồng nàng dâu là mối quan hệ khó xử lý nhất đời. Thế nhưng bà bà này rất khác biệt. Ta sau khi tỉnh lại, bà mỗi ngày đều tới thăm hỏi han ân cần, quan tâm khắp nơi, dáng vẻ ánh mắt dường như phải là nhìn con dâu, ràng là nhìn nữ nhi mà mình thương.

      Bà thấy ta thường thường buồn buồn vui, cho là ta vì chuyện “Mất trí nhớ” mà phiền não, liền an ủi ta : “Quên mất cứ quên mất , coi như con cái gì cũng nhớ, con phải vẫn là Tần Thiên đó sao? Con cứ an tâm, ta cùng Tín Ngạn chút cũng ngại.”

      xong trong lòng ta là ấm áp. khỏi cảm thán Tần Thiên này mệnh tốt, tướng công chung tình, bà bà thương , Trong nhà hòa thuận, có tiểu thiếp thông phòng chán ốm. Gia cảnh còn giàu có như thế. Những cảnh tượng lục đục đấu đá trong tiểu thuyết xuyên hoàn toàn có, ngày thảnh thơi khiến người than thở.

      Suy nghĩ lung tung cũng đến Thanh viện. Thế Sử ở đây thấy bọn ta vào liền nhào tới người ta, tiếp tục dính nước miếng lên mặt ta, có lẽ quen, ta thế nhưng thích nhiệt tình này của nó, thời điểm ôm nó vào trong ngực, trong lòng có cảm giác mềm nhũn.

      Trừ Thế Sử ra, Ngũ tiểu thư Trang Minh Lan cùng đệ muội Phương Nghiên hạnh cũng ở nơi đây.

      Hai người đều thân mật với ta. Phương Nghiên hạnh trai , tại cũng mang thai đứa thứ ba. Tướng công Trang Tín trung bây giờ là Nhị đương gia của Trà Hành hiệp trợ Tín Ngạn quản lý Trà Hành, Tín Ngạn đánh giá làm việc càng ngày càng chu toàn. Nghiên Hạnh còn có đệ đệ, trước đậu Tiến sĩ, bây giờ ở kinh thành làm quan, hơn nữa được các đại gia tộc coi là đối tượng kén rể, tiền đồ vô khả hạn lượng.

      Mà Trang Minh Lan gả cho con vợ kế của thương gia. Mặc dù con vợ kế có bao nhiêu tài sản để thừa kế, nhưng nam tử này trung hậu đàng hoàng, đối với Trang Minh Lan toàn tâm toàn ý, Đại phu nhân đem tòa nhà lân cận Trang gia làm đồ cưới cho nàng, vợ chồng son tại ở đây, tướng công nàng cũng làm việc trong Trà Hành, hai người cũng có hai nhi tử, những ngày sau này tình cảm rất ngọt ngào.

      lần, Trang Minh Lan đến thăm ta cùng ta chuyện phiếm, thời điểm đến hôn của mình, ra là năm đó mẫu thân nàng, cũng chính là Tam di thái thái vì nàng tìm mối hôn , đối phương là trưởng tử của thương gia. Tam di thái thái nghĩ mình là thiếp thất, cả đời bị người khác áp chế, cho nên rất hi vọng nữ nhi của mình có thể gả vinh quang, về sau có thể trở thành đương gia làm chủ, uy phong bát diện. Nhưng Trang Minh Lan lại nghe người này còn chưa lấy vợ trong nhà ít nữ nhân, Trang Minh Lan muốn đồng ý hôn này, lại cưỡng được mẫu thân, liền mời Tần Thiên trước đó giúp tay, vì vậy mới có hôn này. Tam di thái thái tức giận, khóc lóc ai oán phen, nhưng cũng có hiệu quả, chỉ đành phải thôi.

      Nhưng mà bây giờ Tam di thái thái thân thể tựa hồ tốt lắm, thường nằm giường, Trang Minh Lan trong khoảng thời gian này liền ở trong nhà, chăm sóc mẫu thân tận hiếu đạo, quan hệ giữa hai người mới trở nên tốt đẹp.

      Ta chuyện phiếm với họ lúc lâu, Trang Tín Ngạn sợ ta mệt nhọc, lại đỡ ta về.

      Chưa tới hai tháng, thân thể của ta khôi phục gần như bình thường, trong đêm, ta cùng Trang Tín Ngạn có quan hệ phu thê chi thực, tất cả đều là nước đến cừ thành, cách tự nhiên, nhưng cảm giác đó rất ngọt ngào. Ta cùng dán vào nhau chặt, làm chuyện tình thân mật của nam nữ, mồ hôi của dính vào người ta, nhiệt độ nóng bỏng muốn đem ta hòa tan, khắc kia, chúng ta giống như dung nhập thân thể lẫn nhau, là cảm giác tốt đẹp cỡ nào.

      Ta nghe bằng hữu , nữ nhân lần đầu tiên đau, nhưng là ta trừ cảm giác vui vẻ ra, chút cảm giác đau đớn cũng có, ta hiểu biết , loại cảm giác này thuộc về Tần Thiên khác, thuộc về ngọt ngào giữa và nàng. Vừa nghĩ tới đây, ta đố kị cơ hồ nổi điên. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm ta mở mắt nhìn người ngủ say trước mặt kia chợt bình thường trở lại.

      Bất kể và Tần Thiên kia trải qua những gì, có tình cảm thâm hậu cỡ nào, ở trong mắt của , trong lòng , người chính là ta, về sau còn có thể vẫn ta, cùng ta ở chung chỗ, người bồi ở bên cạnh cả đời cũng là ta. Đây là may mắn của ta, ta cần gì phải so đo? Nắm chặt hạnh phúc trước mắt mới là .

      Ta nghĩ ngợi, lặng lẽ ngang nhiên xông qua, hôn cái lên bờ môi của , thời điểm muốn lui về, thế nhưng lại nhếch môi cười, chợt ôm chặt ta, lật người đè ở người ta, hôn sâu. Hơi thở yên, ở bên tai ta nỉ non: “Nương tử, chúng ta làm lần nữa?”

      Vừa dứt lời, nụ hôn nóng rực của rơi xuống, từng cái ấn nóng ở da thịt của ta.

      Ta nhắm hai mắt lại, rất nhanh hòa nhập.

      tại chỉ nhớ về chuyện của và nàng, nhưng sao, cuộc sống tương lai, ta đối tốt với , cùng thương nhau, cùng sinh con dưỡng cái, từ từ, những gì và ta nhớ lại thay thế quá khứ trước đó, cuối cùng có ngày, trong tim của trong mắt của chỉ nhìn thấy Tần Thiên bây giờ.

      Nghĩ tới đây, trong lòng ta nóng lên, đôi tay vòng ôm chặt tấm lưng rắn chắc của , hai chân quấn lên hông của , chặt dính vào người . . . . . .

      Mỗi ngày qua , rất nhanh đến tháng tám. Lúc này ta mang thai hai tháng. Ta rất cao hứng, điều này bày tỏ quan hệ của ta và càng thêm thân mật. đối với ta càng thêm cẩn thận, trừ bỏ lúc ở Trà Hành, thời gian còn lại cơ hồ đều cùng ta ngán chung chỗ, hai người chúng ta cho dù lẳng lặng ngồi cạnh nhau tay cầm tay chuyện cũng cảm thấy rất vui vẻ. Ta cảm thấy được ta giống như rơi vào hũ mật, những ngày sau này ngọt ngào phát ngán.

      Mấy ngày này, Tín Ngạn mang ta miếu dâng hương. Lúc ra vừa vặn có người đường xông tới trước mặt. Người này cao lớn uy vũ, khí thế bất phàm, mặc bộ hắc bào, tay trái mang huyền thiết chỉ ở ba ngón. Ta cảm giác được Trang Tín Ngạn bên cạnh bước chân hơi chậm lại, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, nhìn bộ dáng, biết nam tử này.

      Ta tò mò nhìn về phía nam tử kia, suy đoán thân phận của .

      Nam tử kia nhìn thấy chúng ta, cặp mắt ràng sáng lên, hướng chúng ta tới. Trang Tín ngạn buông ta ra, hướng về phía thở dài: “Tạ đại nhân.”

      Ta cảm giác được người nọ nhìn ta ánh mắt sáng quắc, trong lòng khỏi có chút khẩn trương, khỏi kề tai Tín Ngạn, giọng hỏi: “Tin ngạn, đây là người nào?”

      Mặc dù thanh của ta rất , nhưng lại rất ràng, đối phương nghe thấy, bởi vì sắc mặt chợt biến đổi, thẳng tắp hướng nhìn ta ·”Nàng nhớ ta?”

      Ta vốn có cảm tình, lại có chút bị hù dọa, càng dịch lùi vào gần Trang Tín Ngạn.

      Trang Tín Ngạn cầm tay của ta, nhìn : “Nội tức kể từ sau khi tỉnh dậy, nhớ chuyện trước kia.”

      biết có phải là ảo giác của ta hay , ta có thể cảm giác được Tín Ngạn khi lời này trong thanh biểu lộ ra nụ cười.

      Nam tử kia hề để ý đến Tín Ngạn, chỉ nhìn chằm chằm ta, thanh có chút run rẩy: “Nàng nhớ ta? chút xíu đều nhớ sao?”

      Ta có chút tiếc nuối gật đầu.

      Nam tử sắc mặt chợt tái nhợt như tờ giấy, lay động vô hồn.

      Trang Tín Ngạn lôi kéo ta lướt qua bên cạnh .

      Trở lại xe ngựa, ta hỏi Tín Ngạn: “Mới vừa rồi người đó là ai?”

      Tin ngạn cười cười, : “Chỉ là người râu ria thôi.”

      “A…” ta gật đầu cái, nếu Tín Ngạn chỉ là râu ria, đó chính là người liên quan. Ở trong lòng của ta, trừ Tín Ngạn ra, nam nhân đều là râu ria mà thôi. Ta vốn đem Tạ đại nhân này ném ra sau ót.

      Buổi tối hôm đó, ta thấy Tín Ngạn lấy ra tờ giấy nhìn ngắm. Ta tiến tới, dường như là tấm bản đồ, “Đây là cái gì?”

      Tín Ngạn nhìn ta cái, cười : “Đây là bản đồ của thành.”

      xong, mài mực viết thơ, mở đầu viết gửi đệ đệ Phương Kiến Thụ của Phương Nghiên hạnh. Viết xong, đem tấm bản đồ cùng thư tín nhét vào trong phong thư.

      “Trong thư chàng và Phương Kiến Thụ gì vậy?” Ta hỏi.

      có gì. Chẳng qua là nhờ giúp tay, giúp ta đòi lại khoản nợ cũ mà thôi.” .

      Ngày trôi qua như nước chảy, rất nhanh tới thời điểm ta lâm bồn. Bởi vì đây là lần thứ hai thân thể này sinh đẻ, cho nên ta cũng phải chịu đau nhiều. thanh vang dội khóc òa, ta dài thở phào nhõm. Đột nhiên, tất cả trí nhớ phun trào, trong nháy mắt nhồi vào đầu óc của ta.

      Ta trợn to hai mắt, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.

      “Tần Thiên, là nữ nhi.”

      Trang Tín Ngạn cao hứng đem nữ nhi ôm ở bên cạnh ta, nụ cười khuôn mặt , giống như đạt được trân bảo, “ là nữ nhi xinh đẹp.”

      Ta nhìn , nước mắt chợt rơi xuống: “Tín Ngạn, Tín Ngạn…”

      Trong lòng vạn phần kích động.

      ra là ta chính là Tần Thiên, Tần Thiên chính là ta. Trong lúc hôn mê, linh hồn của ta trở lại đại, lại mất trí nhớ nơi này. Đợi đến khi trở về, cũng nhớ nơi này xảy ra chuyện gì. ra cho tới nay, ta đều ăn giấm chua của bản thân.

      Thấy ta rơi lệ, Trang Tín Ngạn vội vàng ngồi vào bên cạnh ta, kéo ta vào trong ngực, “Thế nào, có phải rất đau ?”

      “Ta chỉ là cao hứng cao hứng…” Ta ôm chặt Tín Ngạn, cảm giác mình là nữ nhân hạnh phúc nhất đời.




      ---TOÀN VĂN HOÀN---

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :