1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 266: được chết tử tế

      Lư hương đốt gần hết, sương khói dần dần mỏng manh, sau biến mất vô tung vô ảnh nhưng mùi hương lưu lại dường như vẫn còn đọng lại trong khí, lúc lâu cũng tan .
      Tại đây nếu có mùi hương nào khác, chính là mùi hương hùng hậu người Tạ Đình Quân truyền qua.
      cúi đầu, tóc dài thô cứng vấn đỉnh đầu, lộ ra đường cong cứng rắn như thạch. tay bưng chung trà, mặt khác bàn tay nhàng vô ý thức vuốt ve thân chén.
      “Tần Thiên, nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ?”
      Tần Thiên giật mình, còn chưa kịp hồi tưởng, Tạ Đình Quân lại tiếp tục ; “Khi đó nàng vẫn là nha đầu, rất tinh quái, nhanh mồm nhanh miệng, lúc ấy ta nghĩ rằng, nếu bên cạnh ta cũng có nha đầu như vậy hẳn rất thú vị?”
      Tần Thiên vừa tức vừa vội, nàng tại bởi vì lo lắng an nguy của Trang Tín Ngạn mà lòng nóng như lửa đốt, nào có tâm tư nghe kể lể hồi ức. Nhưng tại Tín Ngạn thế nào đều nằm trong tay , Tần Thiên căn bản là dám đắc tội , chỉ có thể nhẫn nại.
      “Lần thứ hai gặp mặt, ta thấy nàng khiến tú tài kia á khẩu trả lời được, nhưng thời điểm ở thế thượng phong lại biết nên lưu lại đường lui cho người khác. Khi đó, ta nghĩ rằng, nha đầu này trí tuệ, khá lắm.”
      Khi chuyện, Tạ Đình Quân trong đầu khỏi hồi tưởng tình hình ngày đó, Tần Thiên đứng trước mặt mọi người, hướng về tú tài sắc mặt xấu hổ hơi cúi hạ, ; “Tú tài lão gia, tiểu nhị từng câu từng chữ đều xuất phát từ chân tâm,… tương lai nếu mỗi người có được lợi ích từ việc uống trà, về phương diện này tất có phần công lao của tú tài lão gia!”
      Thanh thanh thúy dường như quanh quẩn ở bên tai, ngây thơ tươi cười dường như gần ngay trước mắt, Tạ Đình Quân kìm lòng được mà cười cười.
      “Sau đó ta quyết định cưới Trang Minh Hỉ, nàng có biết lúc ấy ta ra điều kiện gì ?” xong, Tạ Đình Quân buông chung trà trong tay, quay đầu nhìn nàng, con ngươi tối tăm chớp động ám liệt sáng bóng, “Điều kiện kia đó là, nàng phải làm nha hoàn hồi môn gả tới đây.”
      Tần Thiên mở to hai mắt, nàng hoàn toàn biết hóa ra bản thân lại sắm vai như vậy trong hôn giữa và Trang Minh Hỉ, đột nhiên, Tần Thiên hiểu được Trang Minh Hỉ đối với mình có khúc mắc có lẽ bắt đầu từ đây.
      “Tạ Đình Quân, ngươi…” Tần Thiên lúc này nên lời là tức giận vẫn là thấy khổ sở!
      Tạ Đình Quân cười hai tiếng, đánh gãy lời nàng; “Nàng đừng nóng giận, sau ta phải thực được sao?” tới đây sắc mặt bỗng trầm xuống; “Bởi vì Trang Tín Ngạn nhanh chân đến trước, hừ hừ, mệnh tốt a!”
      “Tạ đại nhân, chúng ta tới việc cũ nữa, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha Tín Ngạn?” Tần Thiên tính nhẫn nại khô kiệt.
      “Nhìn nàn kìa, có thể vì sinh, vì tử, nhưng đối mặt với ta có thể làm mọi thứ vì nàng, nàng ngay cả nghe ta vài câu cũng kiên nhẫn. Tần Thiên, nàng đối với ta vô cùng bất công?” hé ra mặt bình tĩnh, nhưng thanh du hoãn khi ra những lời này lại làm cho Tần Thiên cả người dựng tóc gáy.
      Tần Thiên dâng lên cảm giác vô lực. Nàng nhìn , sắc mặt dần dần khói coi.
      “Nếu vui đùa ta như vậy có thể khiến ngươi thả Tín Ngạn, như vậy, thỉnh tiếp tục.”
      “Tức giận…” Tạ Đình Quân cười cười, đặt tay trái lên bàn, giật giật huyền thiết chỉ tay, “Còn nhớ buổi tối đại mạc kia ?”
      “Tạ ân cứu mạng của đại nhân, dân phụ vĩnh viễn quên.” Tần Thiên trầm giọng.
      , ta phải muốn nàng nhớ kỹ ân của ta, Tần Thiên…” dùng loại thanh rất trầm gọi tên của nàng “Chuyện tối hôm đó nếu xảy ra lần nữa, ta chút do dự phác xông lên chẳng sợ sói hoang cắn nát cổ ta… ”
      Tần Thiên nhìn , nhất thời biết nên gì.
      “Tần Thiên, chẳng lẽ ta nhiều như vậy, nàng vẫn thứ ta muốn là gì hay sao?” xong, tay trái đặt lên bàn bỗng nhiên phủ lên tay nàng.
      Trong lòng bàn tay nóng rực, chỉ bộ lại lạnh lẽo, mãnh liệt đối lập làm cho Tần Thiên cả người run lên, nàng giống như bị hỏa thiêu giãy khỏi tay , đứng lên.
      “Tạ Đình Quân, ngươi phát bệnh thần kinh gì vậy!” Tần Thiên hổn hển, “Ta hôm nay đến nơi đây căn bản chính là sai lầm.”
      xong, Tần Thiên xoay người bước .
      Mới vừa hai bước, phía sau truyền đến thanh của Tạ Đình Quân, “Mặc dù với quan hệ của Tống Thái phó, có thể miễn họa tru di cửu tộc cho Trang phủ, nhưng ta dám cam đoan, Trang Tín Ngạn tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết, đây là tội danh thông đồng với địch bán nước, phải việc ! Mặc dù là Tống Thái phó cũng đành bất lực! Tần Thiên, ngươi nếu để ý đến tính mạng của Trang Tín Ngạn, ngươi cứ việc bước ra khỏi đây!”
      Tần Thiên trong cơn giận dữ, vội quay đầu, chỉ vào Tạ Đình Quân: “Tạ Đình Quân, ngươi là kẻ ti bỉ!”
      Tạ Đình Quân trầm vuốt mặt, từng bước tới gần nàng, “Ti bỉ? Ta làm việc cho tới bây giờ chỉ nhìn kết quả hỏi thủ đoạn!” đến trước mặt nàng, bắt lấy cánh tay của nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, bất quá chỉ dùng bàn tay, khiến nàng thể động đậy. dùng bàn tay khác nâng cằm nàng lên, làm cho nàng thể nhìn thẳng .
      Ánh mắt hung ác nham hiểm cùng lạnh lẽo làm cho nàng cả người phát lạnh.
      nhìn nàng, thanh khẽ rít qua kẽ răng; “Kỳ đại mạc lần đó, ta sớm biết được mưu của Tư Mã gia, ta biết mã tặc xuất ….”
      Tần Thiên mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt toát ra hận ý.
      “Biết ta vì sao lên tiếng ? Bởi vì ta chính là muốn mượn tay mã tặc trừ bỏ Trang Tín Ngạn! Ta tận mắt thấy mã tặc bắn tên về phía Trang Tín Ngạn, ta ràng có thể cứu giúp, nhưng ta lại đứng ở bên nhìn, ta muốn nhìn thấy Trang Tín Ngạn chết ngay trước mặt ta!”
      “Trứng thối, ti bỉ, vô sỉ! Ngươi được chết tử tế!” biết là bởi vì hận, hay vì e ngại, Tần Thiên cả người bỗng nhiên run rẩy, nước mắt dần dần mơ hồ, nàng cắn chặt khớp hàm cố cho nước mắt rơi xuống.
      được chết tử tế thế nào?” Tạ Đình Quân hai mắt đỏ quạch, bỗng nhiên cười rộ lên · “So với việc nhìn nàng cùng khanh khanh ta ta, ta tình nguyện trước tiên có được nàng, sau đó được chết tử tế cũng sao!”
      Tần Thiên muốn dùng mọi lời nguyền rủa ác độc đời này để mắng chửi , nhưng dưới ánh mắt liệt thô bạo đó, nàng cảm thấy hết thảy nguyền rủa đều vô nghĩa.
      “Biết ta vì sao cho nàng biết ?”
      Tần Thiên muốn tránh thoát khống chế của , lại càng dùng sức giam cầm cằm của nàng, niết mạnh khiến xương cốt nàng phát đau, nước mắt rốt cục nhịn được chảy xuống.
      “Ta muốn làm cho nàng biết, ta chính là người ti bỉ như vậy, vì để đạt được mục đích, việc gì ta cũng có thể làm!” nhìn nàng, hơi thở ồ ồ, thanh trầm, “Cho nên Tần Thiên, cần ôm may mắn, đời này, trừ bỏ ta, ai có thể cứu Trang Tín Ngạn!”
      “Ngươi muốn cái gì?” Tần Thiên bỗng nhiên rống đứng lên, “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì!”
      “Ta muốn nàng rời khỏi Trang Tín Ngạn, sau đó đến bên cạnh ta!” Tạ Đình Quân gằn từng tiếng. Sau đó cúi đầu, cường thế hôn lên môi nàng.
      lúc Tạ Đình Quân ý loạn tình mê, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay đau xót, chính là Tần Thiên tựa đầu dùng sức cắn, Tạ Đình Quân buông nàng ra, đưa tay cởi ngoại bào, quăng đến bên, cũng để ý đến vết thương cánh tay đổ máu, lại lần nữa ôm nàng, bá đạo mãnh liệt hôn nàng.
      Hận ý mãnh liệt cùng nhục nhã khiến Tần Thiên thở nổi, cứ như vậy mà ngất .
      Khi tỉnh lại, Tần Thiên phát nàng nằm ghế dài trong đại sảnh. Tạ Đình Quân ngồi ở bên cạnh người nàng, cầm tay nàng, nét mặt có thần sắc lo lắng, thấy nàng tỉnh lại, sắc mặt lại trầm xuống.
      “Nàng tốt nhất nên làm quen , tiếp theo, chẳng sợ nàng té xỉu, ta cũng bỏ qua cho nàng.” Thanh của lạnh lẽo giống như băng tuyết.
      Tần Thiên run run đứng lên, nàng dùng sức rút tay mình về.
      Tạ Đình Quân hề chạm vào nàng, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt giống như băng lại giống như lửa.
      “Binh lính bị Jill Sam đâm còn chưa chết, nếu nàng đáp ứng ta, tên binh lính còn sống, Jill sâm ở di quán bị bệnh chết bất đắc kỳ tử, hết thảy được che giấu, giống như chưa từng phát sinh chuyên gì.” Hai mắt của hề chớp nhìn chằm chằm nàng, thanh lạnh lẽo cứng rắn như sắt thép, đánh nện vào lòng nàng, “Nhưng nếu nàng đáp ứng, tên binh lính đó nhất định chết, Jill Sam là gian tế được chứng thực, Trang Tín Ngạn nhất định sống nổi.”
      Tần Thiên chưa bao giờ sợ hãi oán hận người đến mức như vậy, ngoan tuyệt của vượt qua phạm trù nàng có thể tưởng tượng nổi, giờ này khắc này, nàng chỉ cảm thấy máu toàn thân đều kết băng, ngay cả khớp hàm cũng chịu khống chế mà run rẩy.
      “Nhìn kìa, nàng sợ hãi như vậy…” Ánh mắt của bỗng nhiên trở nên nhu hòa, vươn tay xoa mặt nàng, Tần Thiên vội vàng tránh né, nàng hoảng sợ nhìn , giống như con độc xà.
      “Đừng sợ, Tần Thiên, mặc kệ ta đối với người khác như thế nào, ta vĩnh viễn cũng tương tổn nàng.” dùng loại thanh ôn nhu chưa bao giờ có chuyện, giống như dỗ dành đứa trẻ.
      “Trước tiên ta muốn được gặp Tín Ngạn!” Tần Thiên hơn nữa ngày mới tìm lại được thanh của bản thân.
      “Có thể, ta an bài,” cười ; “Ngày mai nàng có thể gặp
      tại còn bình yên vô , nhưng hai ngày sau nếu ta có câu trả lời của nàng, y theo quy củ, ta bắt đầu thẩm vấn phạm nhân có liên quan…”
      nhìn Tần Thiên, tăng thêm ngữ khí; “Nàng cũng biết, trong lúc thẩm vấn, dụng hình thể tránh khỏi.”
      “Ngươi phải là người.” Tần Thiên rất nhanh nắm thành quyền.
      “Như thế nào mới tính là người đây? Miệng đầy lời nhân nghĩa đạo đức vô dụng, đó là cái gì vậy?” chẳng hề để ý, “Ta từ thương nhân bừa bãi vô danh trở thành đại quan biên giới như ngày hôm nay, chẳng lẽ là bởi vì nhân nghĩa đạo đức hay sao?” cười cười, giống như nàng kể câu chuyện cười vậy.”Nay, tại Tuệ Châu này, mỗi người đều hướng ta cúi đầu, ai dám coi ta là người?”
      nhìn nàng, lát sau, mới ; “Nàng mệt rồi, ta gọi người đưa nàng về nhà, hai ngày sau, ta chờ tin tốt của nàng.”
      đứng lên, gọi người tiến vào, thanh trầm ổn, vẻ mặt bình tĩnh, giống như hết thảy đều do nắm giữ.
      Thẳng đến khi về nhà, Tần Thiên vẫn như cũ phát run. Nàng nhốt mình trong phòng, cuộn tròn ở giường, trong lòng ôm xiêm y của Tín Ngạn, giống như thân thể của ở bên cạnh nàng vậy.
      Trong mũi ngửi thấy hơi thở của Trang Tín Ngạn truyền đến từ quần áo, Tần Thiên vùi mặt vào xiêm y, ô ô khóc nức nở.
      Bỗng nhiên, nàng lại ngẩng đầu lên, hai mắt trong bóng đêm phát ra ánh sáng,
      được, nàng thể sợ , khi sợ hãi, nàng rốt cuộc đấu lại . Nàng thể để Tín Ngạn chết, cũng thể để thực được mưu kế, nàng nên làm gì bây giờ?
      Bên kia, Tạ Đình Quân ở đại sảnh uống trà, tĩnh tọa đến hừng đông, nhìn nhìn sắc trời, sau đó phân phó; “Đem Thẩm phu nhân mời vào.”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 267: lộ chút sơ hở

      Thời điểm Trang Minh Hỉ ở đại sảnh nhìn thấy Tạ Đình Quân, Tạ Đình Quân thay quan phục mới tinh, đại mã kim đao ngồi ở chính vị.
      Quan phục của Khải quốc màu đen nạm vàng ở viền áo, trước ngực là “Kim Mãng đồ” uy hùng, khiến càng thêm khí phách mười phần, làm cho người ta dám nhìn thẳng.
      Trang Minh Hỉ cẩn thận qua, hướng về thi lễ: “Dân phụ thỉnh an đại nhân.”
      Tạ Đình Quân ngẩng đầu nhìn nàng cái, ánh mắt sắc bén, như đao kiếm, làm cho Trang Minh Hỉ tâm run rẩy.
      “Lại tiếp, chúng ta quen biết lâu, cần phải đa lễ. Minh Hỉ.” Tạ Đình Quân nhìn Trang Minh Hỉ thản nhiên .
      “Dân phụ dám.” Dưới ánh mắt lợi hại của , Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy da đầu run lên.
      dám?” Tạ Đình Quân cười cười, đứng lên hướng về phía Trang Minh Hỉ chậm rãi bước tới, vừa vừa chuyện: “Ta thấy lá gan của ngươi rất lớn.”
      xong, dừng lại bên cạnh Trang Minh Hỉ, cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên ngữ khí trầm xuống: “ , ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
      Trang Minh Hỉ trong lòng khẩn trương, miễn cưỡng trấn định vững vàng: “Dân phụ ý của đại nhân…”
      Tạ Đình Quân lạnh lùng nhìn nàng lúc, bỗng nhiên cười lạnh hai tiếng: “ sao? Được, ta nhắc lại cho ngươi biết…”
      vây quanh bên người nàng chậm rãi thong thả từng bước, mỗi bước giống như dẫm nát trong lòng nàng, dần dần, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy trong lòng trầm trọng dường như thể hô thấp.
      “Tần Thiên lần này thỉnh Triệu phiên dịch vẫn đều cùng ngươi vụng trộm liên lạc, đem tình huống của Thịnh Thế và Jill Sam hồi báo với ngươi. Còn có, ngươi vẫn phái người ở ngoài di quán theo dõi Jill Sam…”
      Nghe vậy, Trang Minh Hỉ ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Tạ Đình Quân.
      làm sao có thể biết điều này? Chẳng lẽ hết thảy hành vi của mình đều nằm trong khống chế của ?
      Nghĩ vậy, Trang Minh Hỉ khỏi đổ thân mồ hôi lạnh.
      Tạ Đình Quân cười cười, “Tò mò ta làm sao có thể biết được ràng như vậy?” dừng lại cước bộ: “ cho ngươi cũng sao, từ sau khi Tần Thiên đến Tuệ Châu, ta vẫn phái người trông chừng bọn họ, cũng luôn luôn tìm kiếm cơ hội. Ta tìm được sơ hở gì người Tần Thiên, lại phát động tĩnh của ngươi. Ta nghĩ, ngươi lao sư động chúng như vậy nhất định có mục đích của ngươi, ta liền lẳng lặng ở bên chờ, nghĩ tới quả nhiên có con cá lớn là Jill Sam này đưa lên cửa. Đêm đó, Jill sâm mới ra khỏi di quán ta liền thu được tin tức, thời điểm người của ngươi lặng lẽ theo phía sau , ta phái người ở phía trước chặn lại…”
      Tạ Đình Quân nhìn về phía Trang Minh Hỉ cười : “Trang Minh Hỉ, ngươi nghĩ tới bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn hay sao. Lại tiếp, ta còn muốn cảm tạ ngươi tự tay tặng cơ hội như vậy cho ta, nếu , hết thảy nếu để ta tự mình động thủ, cần phải phức tạp phiền toái nhiều lắm.”
      “Ngươi… Ngươi…” Trang Minh Hỉ nhìn đôi mắt thâm trầm tối đen của , chỉ cảm thấy kia giống như là hắc động đáy, bên trong chứa vô tận u cùng nguy hiểm, làm cho người ta rét mà run.
      người tâm tư sao có thể thâm trầm đáng sợ đến mức này?
      Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy tâm run rẩy, hé ra mặt trắng bệch như tờ giấy.
      Nhưng bỗng nhiên, Tạ Đình Quân sắc mặt đột nhiên trở nên lệ, vươn tay nắm cần cổ mảnh khảnh của nàng, năm ngón tay dần dần thít chặt, như muốn bóp hết khí trong phổi nàng ra. Trang Minh Hỉ khó thở, nàng hé miệng, nước mắt trào ra ngoài.
      Nàng vô lực vuốt tay , trong lòng kinh hách tới cực điểm.
      Tạ Đình Quân để ý tới phản kháng đó, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, trong lúc năm ngón tay thít chặt fòn có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu.
      “Trang Minh Hỉ, ta hiểu ngươi, ngươi làm như vậy, nhất định có mục đích của ngươi, mục đích cuối cùng của ngươi là cái gì? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngươi còn có chiêu gì sau cùng?”
      Tuy rằng Tạ Đình Quân đem hết thảy hành động của nàng xem ở trong mắt, nhưng đối với thủ đoạn cùng mục đích cuối cùng của nàng vẫn nắm chắc.
      Trang Minh Hỉ bị bóp cổ xanh cả mặt, sống chết giãy dụa, ngay thời điểm nàng nhất thời dần dần mơ hồ, Tạ Đình Quân bỗng nhiên buông tay, nàng ngã mặt đất, khí đột nhiên được hít vào, Trang Minh Hỉ ho khù khụ.
      Tạ Đình Quân đứng ở bên người nàng, từ cao nhìn xuống vẻ coi thường.
      Trang Minh Hỉ ho lúc mới bình ổn, nàng chịu đựng hận ý cùng sợ hãi trong lòng, quỳ trước mặt , phát run : “Đại nhân minh thần võ, nhìn mọi việc, dân phụ chính là dự đoán được sinh ý lần này của Jill Sam, cho nên mới dùng thủ đoạn này…”
      tình phát triển đến nước này, chỉ cần nàng kiên trì che giấu, phải có khả năng đạt được mục đích. Trang Minh Hỉ được hạ nhân hồi báo, nàng phái người theo dõi ở Trang phủ phát Tần Thiên vừa từ Tổng đốc phủ trở về.
      Mặc kệ kẻ bị nắm là ai, tin tưởng Tạ Đình Quân cũng bỏ mặc trước cầu xin của Tần Thiên, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần chút mềm lòng, bao che cho Thịnh Thế, nàng còn có cơ hội lật đổ .
      Cho nên, tuy rằng đáng sợ, tuy rằng ngoan độc, nàng cũng phải kiên trì che giấu!
      Nợ máu phải trả bằng máu!
      “Nga, là như thế, nay, sinh ý thất bại, vì sao ngươi còn phái người tiếp tục theo dõi Jill Sam?” xong, Tạ Đình Quân cước đá nàng ngã lăn, lạnh lùng : “Trang Minh Hỉ, ngươi còn muốn giấu giếm ta!”
      Trang Minh Hỉ nhịn đau bò lên, trong lòng lo sợ yên, nàng lần nữa quỳ xuống, con mắt vòng vo chuyển, lại : “Đại nhân minh, cái gì cũng đều thể gạt được đại nhân, dân phụ cùng Jill Sam từng giao dịch, biết từng trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi giám sát của dân phụ, nhưng dân phụ đều nắm được quỷ kế của , vì vậy mới gặp phải chuyện gì. Dân phụ nghĩ rằng, lần này chừng Jill Sam lại muốn giở trò cũ, Tần Thiên mới đến, có lẽ chưa biết gì, cho nên, dân phụ phái người theo dõi, vạn nhất Jill Sam chạy ra ngoài, dân phụ liền bẩm báo quan phủ, khiến Thịnh Thế bị quan phủ trừng phạt.”
      Lời này che giấu chút chuyện thực, nhưng cũng phải là dối, Tạ Đình Quân nhất thời cũng thể phân biệt giả, ngồi xổm xuống trước mặt Trang Minh Hỉ, tay nắm cằm nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu, con ngươi tăm tối của rét căm căm nhìn chằm chằm nàng: “Chỉ như thế mà thôi?”
      Trang Minh Hỉ trừng mắt nhìn, nước mắt rơi xuống: “Dân phụ chỉ là thảo dân, nào dám lừa gạt đại nhân, lời dân phụ vừa đều là lời .”
      Tạ Đình Quân nhìn nàng lúc, buông nàng ra, đứng lên, chậm rãi : “Thực cũng thế, giả cũng thế. Trang Minh Hỉ, ta hôm nay gọi ngươi tới chính là muốn cảnh cáo ngươi, chuyện này vô luận phát triển như thế nào, ngươi cũng bị ảnh hưởng, nếu để ta biết ngươi muốn giở trò quỷ, cũng đừng trách ta khách khí!”
      “Vâng, đại nhân yên tâm, dân phụ cái gì cũng biết!” TrangMinh Hỉ trong miệng đáp ứng, trong lòng lại cười lạnh, chỉ cần ta tiến hành theo kế hoạch, ngươi còn có cơ hội gì đối với ta khách khí?
      nghĩ ngợi, thanh lạnh lẽo của Tạ Đình Quân lại truyền đến từ đỉnh đầu: “Ta khiến Jill Sam đồng ý phần khẩu cung, khẩu cung kia chứng minh, trong lúc ngươi giao dịch với , từng bao che tự do xuất nhập di quán!”
      Trang Minh Hỉ hoảng hốt, thất thanh kêu lên: “Căn bản là có việc này! hãm hại ta!”
      Tạ Đình Quân cười lạnh, tiếp tục : “Có hãm hại hay ta mặc kệ, ta chỉ biết là, vạn nhất ngươi muốn giở trò quỷ gì, khẩu cung này nhất định xuất công đường, đến lúc đó chỉ là ngươi, còn có hài tử của ngươi, đều khó thoát khỏi cái chết! Đương nhiên, nếu ngươi ngoan ngoãn, như vậy khẩu cung này cũng vĩnh viễn trở thành bí mật! Trang Minh Hỉ, ngươi hẳn hiểu ý của ta rồi chứ?”
      xong, Tạ Đình Quân ha ha cười, sải bước ra đại sảnh, từ phía cửa truyền đến thanh hùng hậu của : “Phái người đem Thẩm phu nhân đưa trở về.”
      Trang Minh Hỉ toàn thân mềm nhũn, té ngã mặt đất.
      Khá lắm tiểu nhân gian trá…
      Trang Minh Hỉ vừa tức vừa hận, môi nhịn được run run, nước mắt càng ngừng trào ra ngoài.
      Cứ như vậy, mệnh của nàng cùng Gia Bảo cũng bị buộc chặt vào chuyện này, vạn nhất nàng dựa theo kế hoạch đẩy vào chỗ chết, nàng cùng Gia Bảo cũng thể thoát khỏi liên lụy!
      đáng giận, nàng lên kế hoạch lâu như vậy mà cứ như vậy thất bại trong gang tấc, hết thảy đều do !
      Trang Minh Hỉ nghiến răng nghiến lợi.
      Sau khi trở về từ Tổng đốc phủ, Tần Thiên liền tự hỏi nên xử lý việc này thế nào, đầu tiên, nàng quyết định trước hướng điệt nhi của Tống Thái phó, Tống Tổng đốc xin giúp đỡ. Tuy rằng nước xa cứu được lửa gần, nhưng nàng tận lực tận tâm kéo dài thời gian, hy vọng Tống Tổng đốc bên kia có thể có ý kiến gì hay, tối thiểu, tựa như Tạ Đình Quân , trước miễn họa tru di cửu tộc cho Trang phủ.
      Cho dù Jill Sam là gian tế, nhưng Thịnh Thế quả sơ sẩy trong việc giám sát, thể tính tội thông đồng với địch bán nước, cho dù muốn gánh vác trách nhiệm, cũng nghiêm trọng đến mức tru di cửu tộc. Về phần có thể bảo trụ tính mạng của Trang Tín Ngạn hay , liền xem Tống Tổng đốc có thể nắm chắc được bao nhiêu phần.
      Nhưng mà, Trang phủ có quan binh nghiêm cẩn trông coi, bất luận kẻ nào cũng thể tự do xuất nhập. Sau đó, vẫn là Tần Thiên nghĩ ra biện pháp, nàng lấy cớ muốn đến Tổng đốc phủ, bảo Hải Phú mang theo thư giấu sau xe ngựa, đứng lẫn trong đám quan binh, lại ở nửa đường trốn , thuận lợi ra khỏi thành.
      Bên này, Tần Thiên đến Tổng đốc phủ nhìn thấy Tạ Đình Quân, liền cầu gặp Trang Tín Ngạn.
      Tạ Đình Quân cười hỏi: “Ta hứa với nàng rồi, nàng rất lo lắng sao?”
      Tần Thiên : “Ta muốn bảo đảm Tín Ngạn bình yên vô mới có thể trả lời ngươi.”
      Tạ Đình Quân cười cười, “Điều này dễ thôi!” xong, sai Lâm Vĩnh mang nàng đến đại lao.
      Trước khi nàng rời , Tạ Đình Quân : “Nếu ta ngày mai còn chưa có được câu trả lời thuyết phục, ngày kia bắt đầu thẩm tra xử lí án này, hết thảy bao giờ có thể vãn hồi nữa!”
      Tần Thiên quay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn cái.
      Tạ Đình Quân cũng thèm để ý, vẫy tay để Lâm Vĩnh mang nàng rời .
      ***
      Đại lao Tuệ Châu.
      Đại lao lạnh lẽo ẩm ướt, Lâm Vĩnh giơ cây đuốc ở phía trước, Tần Thiên theo ở phía sau.
      Lâm Vĩnh mang theo nàng vào phòng cuối của đại lao, lại thắp sáng ngọn đèn bên cạnh, ánh lửa hôn ám chiếu sáng toàn bộ đại lao.
      Cách qua khung gỗ, Tần Thiên nhìn thấy Trang Tín Ngạn đưa lưng về phía nàng nằm đống rơm, cũng nhúc nhích, Tần Thiên khẩn trương, gọi tên của , nhưng Trang Tín Ngạn nghe thấy, tất nhiên có phản ứng.
      Tần Thiên quay đầu với Lâm Vĩnh: “Mau đem cửa lao mở ra!”
      Lâm Vĩnh có chút do dự.
      “Chẳng lẽ chúng ta còn có thể chạy trốn khỏi phòng giam có thủ vệ sâm nghiêm canh giữ hay sao? Mau đem cửa lao mở ra!” Tần Thiên đề cao thanh .
      Lâm Vĩnh biết Tần Thiên có phân lượng trong lòng chủ tử, chỉ sợ đáp ứng đắc tội nàng, về sau nàng thành Tổng đốc phu nhân, ghi hận tốt.
      Hơn nữa có trông chừng ở đây, cũng xảy ra điều gì.
      Nghĩ vậy, Lâm Vĩnh mở cửa lao.
      Tần Thiên lập tức vào, ngồi xổm bên cạnh Trang Tín Ngạn, loạng choạng cầm cánh tay , kêu tên của .
      Chỉ chốc lát, Trang Tín Ngạn mơ hồ “Ân” tiếng, xoay người. Thấy là Tần Thiên, lập tức ngồi dậy.
      “Nàng sao lại đến đây?”
      Trang Tín Ngạn cầm tay nàng, lo lắng .
      Tần Thiên trả lời , chỉ đưa mắt nhìn từ xuống dưới, trái trái phải phải, thấy tạm thời bình yên vô , lúc này mới nhàng thở ra. Nàng nhìn , nhớ tới Tạ Đình Quân bức bách, nhớ tới vận mệnh của Tín Ngạn tương lai thế nào , trong lòng khỏi đau xót. Nàng tiến vào trong lòng , ôm chặt lấy , nước mắt giọt lại giọt tẩm ướt xiêm y .

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 268: Đối sách

      Trang Tín Ngạn từng tuổi này đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đại lao, muốn lo lắng, khẩn trương là có khả năng. Có điều ở trước mặt thê tử, dám lộ ra nửa điểm xúc động, sợ thê tử càng thêm lo lắng cho mình. Nhìn bộ dáng của nàng, bất quá mới chỉ ngày, tiều tụy rất nhiều. Điều này làm cho vô cùng đau lòng.
      “Đừng khóc, ta sao, nhất định có việc gì .” Trang Tín Ngạn bên vỗ lưng nàng, bên an ủi nàng.
      Biết thời gian quý giá, Tần Thiên muốn khóc lóc lãng phí thời gian, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Trang Tín Ngạn : “Chàng sao ngốc như vậy, ràng người phụ trách là ta, chàng vì sao muốn thay ta chịu tiếng xấu, nếu chàng có chuyện gì, ta phải làm sao bây giờ?”
      xong xong, nước mắt lại rơi xuống.
      Trang Tín Ngạn vươn tay giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu : “Ta là phu quân của nàng, ta hẳn phải bảo hộ nàng.”
      Chỉ câu đơn giản làm cho Tần Thiên cảm động thôi, nhịn được lại ôm lấy , đem mặt chôn trong lòng yên lặng rơi lệ.
      lát sau, Trang Tín Ngạn đem nàng nhàng đẩy ra, bỗng nhiên nghiêm túc : “Nàng làm sao có thể tới nơi này? Nàng tìm Tạ Đình Quân?”
      Tần Thiên gật đầu, có thể vào nơi này, thế nào cũng phải được Tạ Đình Quân gật đầu, cũng thể giấu giếm được .
      Trang Tín Ngạn nhìn nàng lúc, lại : “ có nhân cơ hội uy hiếp nàng ?”
      Tần Thiên ngẩn ra, nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy đoán ra được.
      Tiếp theo sắc mặt lại có chút trắng bệch.
      Nhìn đến Tần Thiên sắc mặt, Trang Tín Ngạn liền biết chính mình đoán đúng rồi.
      Kỳ đoán ra được điều này cũng có gì khó, đều là nam nhân, Trang Tín Ngạn sao có thể nhận ra Tạ Đình Quân đối với Tần Thiên có tâm tư. Cơ hội tốt như vậy, bỏ qua mới là lạ.
      Trang Tín Ngạn trong lòng dâng lên phẫn nộ.
      Sống đến tận bây giờ, Trang Tín Ngạn chưa bao giờ oán hận người nào quá mức, tính tình lạnh lùng, khiến rất khó có cảm xúc mãnh liệt. Thích Tần Thiên là điều ngoại lệ, mà tại, oán hận Tạ Đình Quân lại là ngoại lệ khác.
      lén lút nắm chặt hai nắm đấm.
      “Tần Thiên, nàng hãy nghe ta …” Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn Lâm Vĩnh đứng canh ngoài cửa, sau đó tiến đến bên tai Tần Thiên, đè thấp thanh : “Nếu để cho ta sống mà mất nàng, ta đây tình nguyện chết .” xong, ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, ánh mắt rạng rỡ sinh huy.
      Tần Thiên nắm chặt tay , dùng khẩu hình tiếng động : “Tín Ngạn, ta vĩnh viễn cũng rời khỏi chàng. Chàng còn sống, ta ở bên cạnh ngươi, chàng chết , ta theo chàng xuống địa ngục.”
      Nàng tìm mọi biện pháp để cứu , nếu cứu được, nơi nào, nàng liền theo đến đó, lên trời xuống biển, nàng cùng cũng chia lìa. Nàng tuyệt đối để cho tiểu nhân ti bỉ như Tạ Đình Quân kia uy hiếp.
      Trang Tín Ngạn lẳng lặng nhìn nàng lúc, sau đó hít sâu hơi, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.
      Tần Thiên lập tức vòng ôm cổ , hai người vành tai tóc mai chạm vào nhau, lâu cũng chia lìa.
      Lâm Vĩnh đứng phía ngoài thấy màn như vậy, khỏi vì chủ tử nhà mình mà thở dài.
      Trong lòng của nữ nhân này chỉ có phu quân của nàng, chủ tử cho dù hao hết tâm tư đoạt được, chẳng lẽ vui vẻ hay sao?
      Lâm Vĩnh xoay người, muốn nhìn thấy màn sầu triền miên như vậy.
      Ngay tại khắc xoay người kia, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên giương mắt lạnh lùng liếc cái, sau đó nhanh chóng bên tai Tần Thiên câu: “Lập tức tìm Trang Minh Hỉ.”
      Tần Thiên giật mình, theo bản năng muốn thoát khỏi ôm ấp của . Trang Tín Ngạn gắt gao ôm nàng.
      “Đừng nhúc nhích, thể để người của nhìn thấy.”
      Tần Thiên hề nhúc nhích, lẳng lặng ôm ..
      Trang Tín Ngạn tiếp tục : “Ta sớm cảm thấy Triệu phiên dịch có chút thích hợp, có điều cũng quá để ý, ở đây cẩn thận suy nghĩ ngày, cảm thấy hẳn có liên quan đến Minh Hỉ. Ở chỗ nàng ta có lẽ có manh mối gì đó.”
      Khác với Tần Thiên ở bên ngoài lo lắng, Trang Tín Ngạn tại đây có việc gì, thuận tiện dùng thời gian rảnh rỗi cẩn thận hồi tưởng mỗi kiện phát sinh lúc bọn họ đến Tuệ Châu. bản thân đối với vật quan sát tỉ mỉ, hơn nữa cũng giống Tần Thiên luôn phải giao tiếp với nhiều người, cho nên thời gian rảnh rỗi khá nhiều, đối với từng chi tiết cũng càng hiểu biết.
      nhớ tới Triệu phiên dịch thường thường thừa dịp thời điểm có ai chú ý lặng lẽ với Jill Sam, lúc ấy tuy rằng thấy được, cũng để ý, nhưng tại tĩnh tâm cẩn thận hồi tưởng, cảm thấy Triệu phiên dịch ngay lúc đó vẻ mặt có chút lén lút, dường như làm việc đuối lý.
      Bọn họ lúc ấy tìm phiên dịch hoàn toàn dựa theo việc Thịnh Thế tuyển người do người quen giới thiệu, sau Triệu phiên dịch trổ hết tài năng, được Tần Thiên thưởng thức, nếu có vấn đề, nhất định có quen thuộc với Trang phủ, cùng với Trà Hành Trang Minh Hỉ có liên quan.
      Vì vậy mới có thể kết luận như vậy.
      Có điều trong khoảng thời gian ngắn, cũng thể tỉ mỉ với Tần Thiên, cũng may hai người thành thân lâu, sớm tâm linh tương thông, lại càng thiếu tín nhiệm. Thấy khẳng định, Tần Thiên cho dù nhất thời còn nhiều chi tiết chưa nghĩ thông suốt, nhưng đối với lời , nàng hoàn toàn tin phục.
      Tâm niệm thay đổi nhanh, liền biết nên làm như thế nào.
      “Ta sau khi rời khỏi đây, lập tức bắt tay vào xử lý việc này, chỉ cần chàng nhận thấy việc này có liên quan, ta nhất định có thể đào ra manh mối.”
      Trang Tín Ngạn vuốt mặt nàng, đau lòng : “Vất vả cho nàng.”
      Tần Thiên đè lại tay , giọng : “Tín Ngạn, chàng chờ ta, ta nhất định cứu chàng ra, chúng ta còn có cả đời vượt qua cùng nhau.”
      Trang Tín Ngạn cúi đầu, ôn nhu hôn môi nàng.
      Nhưng muốn xử lý tốt chuyện này, đầu tiên phải giải quyết quan binh canh giữ ngoài cửa của Trang phủ. Nếu dưới mí mắt của bọn họ, có thể làm được gì đây?
      Vì thế, sau khi ra khỏi đại lao, Tần Thiên liền bắt đầu khóc lóc, nửa là giả bộ, nửa cũng vì trong lòng lo sợ yên Bên cạnh Lâm Vĩnh xem ở trong mắt, trong lòng thở dài, nhưng cũng khó mà được gì.
      Tần Thiên nức nở với Lâm Vĩnh: “Ngươi dẫn ta gặp Tạ đại nhân, ta có lời muốn với .”
      Lâm Vĩnh tất nhiên phản đối, chỉ chốc lát, Lâm Vĩnh liền hộ tống Tần Thiên vào Tổng đốc phủ.
      Tần Thiên nhìn thấy Tạ Đình Quân câu đầu tiên đó là: “Chỉ cần ngươi có thể buông tha Tín Ngạn, cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi.” xong, nước mắt giống như vòng cổ hạt châu bị chặt đứt lã chã rơi xuống
      Tạ Đình Quân tâm nhàng run lên, vọt tới bên Tần Thiên, cầm tay nàng, cường chế kinh hỉ trong lòng : “ , nàng đáp ứng ta ?”
      Tần Thiên ngẩng đầu, rút tay về, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn : “Ta còn có lựa chọn nào khác? Nay mạng của nằm trong tay của ngươi, từ trước đến nay chưa từng chịu khổ, giờ lại bị giam cầm nơi u ẩm ướt thấy ánh sáng mặt trời kia, Tạ Đình Quân, ngươi ngoan tuyệt, ngươi có quyền thế, chúng ta đấu lại ngươi, ngươi thắng rồi, cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi, ngươi lập tức thả ra .”
      Khi chuyện, Tần Thiên vẻ mặt réo rắt thảm thiết, tuyệt vọng, nước mắt ngừng rơi, quả là bộ dáng vì người âu yếm mà đau lòng thôi. Tạ Đình Quân lẳng lặng nhìn lâu, thủy chung nhận ra sơ hở.
      chỉ chịu chút khổ vậy mà nàng cũng luyến tiếc!” Tạ Đình Quân cười lạnh, trong thanh khỏi có chút ghen tuông.
      “Đây chẳng phải là kế hoạch của ngươi hay sao?” Tần Thiên phẫn nộ trừng mắt .
      Tạ Đình Quân hừ lạnh vài tiếng, vươn tay lôi kéo nàng, Tần Thiên tự chủ được ngã vào trong lòng .
      “Vậy tại nàng trở thành người của ta !” Tạ Đình Quân ôm lấy nàng về phía cuối phòng.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 269: Đánh cờ

      “Vậy tại nàng trở thành người của ta !” Tạ Đình Quân ôm lấy nàng về phía cuối phòng
      Tần Thiên cả kinh kêu tiếng, lập tức căm tức nhìn : “Tạ Đình Quân, trong cảm nhận của ngươi, hóa ra ta chính là loại nữ nhân có thể tùy tiện đối đãi hay sao? Chẳng lẽ tình cảm ngươi đối với ta trong lời ngươi lúc trước tất cả đều là giả hay sao?”
      “Nàng sao lại như vậy, ta vì nàng ngay cả tính mạng cũng màng, nàng còn nghi ngờ tình cảm của ta?” Tạ Đình Quân mặt lộ vẻ tức giận, cho tới bây giờ cũng phải là nam nhân có thể ở trước mặt nữ nhân hạ thấp dỗ dành, lời ngon tiếng ngọt. ở trước mặt Tần Thiên cố ý ôn nhu, ngoại lệ. Nhưng cũng có nghĩa là, có thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc dễ dàng tha thứ nữ nhân làm càn trước mặt mình.
      Tần Thiên làm bộ như bị kinh hách, hốc mắt lại đỏ lên, nàng đấm hai cái đầu vai , oán trách : “Ngươi lớn tiếng như vậy làm cái gì? Ta còn chưa gả cho ngươi, ngươi cũng như vậy, về sau ta còn có thể trông cậy ngươi đối tốt với ta sao? Tín Ngạn chưa bao giờ đối như ta vậy, chưa bao giờ lớn tiếng với ta, mặc kệ ta đưa ra cầu gì, đều tận lực thỏa mãn ta…”
      Nghe thấy nàng so sánh mình với kẻ điếc kia, còn luôn mồm mình bằng , Tạ Đình Quân tức giận trong lòng, nhịn được muốn phát hỏa, nhưng cúi đầu nhìn thấy nữ nhân lê hoa mang vũ trong lòng, hàm sân mang oán, bộ dáng mảnh mai sở sở, trong lòng khỏi mềm nhũn, so đo với nữ nhân làm gì chứ?
      Nghĩ vậy, Tạ Đình Quân thanh trở nên mềm mỏng, nhưng trong giọng vẫn mang theo chút ghen tuông: “Kẻ câm điếc kia? Chỉ sợ muốn lớn tiếng chuyện cũng thể được…” Tiếp theo, ôm chặt nữ nhân trong lòng, cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu : “Tần Thiên, nàng yên tâm, ta về sau đối tốt với nàng. Trang Tín Ngạn có thể đưa cho nàng thứ gì, ta đều có thể cho nàng thứ đó, mà thứ ta cho nàng, Trang Tín Ngạn cũng chưa chắc có thể cho nàng, ta nhất định khiến nàng trở thành nhất phẩm phu nhân ai ai cũng phải hâm mộ!”
      xong, nhìn nàng cười cười, tươi cười đúng là phá lệ ôn nhu, trong chốc lát mơ hồ gương mặt vĩ, lệ khí của lập tức tản mát ra sáng rọi lóa mắt.
      Cho dù Tần Thiên oán hận thế nào, giờ này khắc này cũng thể phủ nhận, đối với nàng tình cảm là chân .
      “Tạ Đình Quân, chúng ta vốn có thể là bằng hữu…” Tần Thiên nhìn , bỗng nhiên thở dài.
      Vì sao lại biến thành cục diện tại ngươi chết ta sống đây?
      “Ta cần làm bằng hữu của nàng, ta muốn làm phu quân của nàng.” Tạ Đình Quân nhìn nàng, hai mắt tối tăm thâm thúy, trong ánh mắt có loại nghĩa vô phản cố.
      , nàng có phu quân sinh tử tướng hứa, cả đời này, nàng luôn thầm nghĩ sống cùng . Mặc dù đối với nàng tình cảm là chân , nàng cũng vô pháp nhận lấy, huống chi lại dùng thủ đoạn ti bỉ như thế này.
      Tần Thiên nhìn , chu miệng, hàm sân mang oán : “Ngươi ngoài miệng dễ nghe, nhưng biết có vì ta suy nghĩ hay , nay ta còn là người của Trang phủ, nếu cứ như vậy thành người của ngươi, ta chẳng phải thành nữ nhân hạ lưu hồng hạnh ra tường hay sao? Việc này về sau nếu truyền ra ngoài, ta còn có mặt mũi nào đối mặt với thế nhân?”
      xong, nàng nhéo lên ngực cái: “Ngươi chỉ nghĩ cho mình mà thôi!”
      Tần Thiên xuống tay cũng , nhéo khiến Tạ Đình Quân sinh đau, nhưng vẻ mặt Tần Thiên liếc mắt đưa tình lại khiến trong lòng mừng rỡ như điên, hận thể cứ như vậy bị nàng bóp chết .
      buông nàng xuống, vươn tay xoa ngực, đau đớn qua , ngực tê tê , còn có cảm giác ngọt ngào nên lời. Cảm xúc này làm cho cả người đều vui mừng thôi.
      ôm thắt lưng nàng, làm cho nàng chặt chẽ dán người . cúi đầu, nhìn nàng giọng : “Là ta coi mấy thứ này, được, hết thảy đợi đến đêm thành thân động phòng hoa chúc của chúng ta, nhiều năm ta vẫn chờ đợi, đợi thêm vài ngày nữa cũng sao. Ngày mai ta bắt Trang Tín Ngạn viết hưu thư.”
      Tần Thiên vội vàng : “ tính tình quật cường, mặc kệ ngươi ép buộc thế nào, cũng thỏa hiệp. Ta sống với rất hạnh phúc, còn có hài tử thông minh đáng , nếu phải xảy ra loại tình này, ta cũng quyết định như vậy.” tới đây, Tần Thiên lại bắt đầu lưau nước mắt, “Ta muốn có chuyện gì, mới chịu đáp ứng điều kiện của ngươi, bằng ta tội gì phải đeo lưng tội danh phao phu khí tử này? Ngươi nếu làm hại , ta tình nguyện chết cũng theo ngươi…”
      Nàng ngẩng đầu nhìn , nước mắt lưng tròng, hai mắt sáng trong tựa như nước suối, làm cho trận tim đập nhanh.
      “Ngươi cũng biết tính cách của ta, ta được làm được. Ngươi tốt nhất đừng ép buộc , cho ta thời gian, ta chuyện với . Ngươi cũng biết vốn tâm cao khí ngạo, tuyệt đối phải người dây dưa ngớt, chỉ cần ta chính mồm với , nhất định buông tay.”
      Tần Thiên như vậy có ba mục đích, thứ nhất là để Tạ Đình Quân đừng bức bách tra tấn Tín Ngạn, Tín Ngạn có thể yên ổn. Thứ hai, cũng là tranh thủ thời gian, cứ như vậy, Tạ Đình Quân toàn tâm toàn ý xử lý tốt chuyện này, đối với nàng thả lỏng hơn chút. Thứ ba, cũng là biện pháp tung hỏa mù, nàng càng chân , chu đáo, càng có thể khiến Tạ Đình Quân tín nhiệm. có ai là thần tiên, ai cũng có thời điểm bị mắc mưu, chỉ xem xem người đối đầu là ai, đạo hạnh có đủ cao hay , hành động có đủ chu đáo hay mà thôi.
      Cùng đành cờ, Tạ Đình Quân nhìn qua có vẻ chiếm hết thượng phong, nhưng lại có nhược điểm, có tình ý với nàng, mà nàng có, kẻ động tình nhất định bị động.
      Tạ Đình Quân nhìn nàng lúc, cũng thể nhận ra sơ hở, biết tình cảm của nàng đối với Trang Tín Ngạn, đổi lại là bình thường, nàng căn bản để ý tới mình, nhưng tại giống như vậy, nàng cầu xin vì , nàng vì kẻ điếc kia chuyện gì cũng có thể làm.
      Đây đúng là điều muốn, cũng là kết quả trăm phương ngàn kế mong mỏi. Chỉ cần hết thảy nằm trong khống chế của , cần gì phải lo lắng?
      “Chuyện này cũng thể kéo dài quá lâu, chậm nhất là nửa tháng, cách khác, trong vòng nửa tháng phải viết xong hưu thư, nếu , tình càng kéo dài để cho bên biết được, ta cũng chắc chắn có thể giữ lại mạng của !” Tạ Đình Quân thiết hạ thời hạn.
      Tần Thiên cắn răng đáp ứng, nửa tháng nửa tháng!
      “Nàng cũng đừng thương tâm, về sau chúng ta cũng có hài tử, hài tử của chúng ta nhất định so với hài tử của nàng và Trang Tín Ngạn càng thông minh, càng xuất sắc hơn.” Tạ Đình Quân ôm chặt nàng, thấp giọng .
      Tần Thiên dám ngẩng đầu, sợ che giấu nổi chán ghét trong mắt.
      Giây tiếp theo, nâng cằm nàng lên, ánh mắt nóng rực như lửa, Tần Thiên vội vàng thu liễm tâm thần, thay vẻ mặt réo rắt thảm thiết.
      “Động phòng ta có thể chờ, nhưng có việc ta chờ được .” xong, cúi đầu, hôn lên môi nàng.
      Qua hồi lâu, mới buông nàng ra, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng, hai má vuốt ve tóc mai nàng, thở dài tiếng, “Tần Thiên, nàng có biết ngày này ta chờ bao lâu rồi …”
      Tần Thiên nhân cơ hội : “Vậy ngươi có thể đồng ý với ta chuyện ?”
      Chuyện gì?”
      “Có thể thu lại quan binh canh giữ ở Trang phủ ? Lao sư động chúng như vậy, người khác nhìn vào, chẳng lẽ hoài nghi? Hơn nữa ta ra vào cũng bất tiện. Ta thích.”
      Tạ Đình Quân giật mình, nhất thời gì. Nếu cho lui quan binh, chỉ sợ khó có thể nắm giữ toàn cục trong tay…
      Thấy do dự, Tần Thiên mất hứng đẩy ra, sẵng giọng: “Ngươi xem xem, chỉ chuyện như vậy cũng thể thỏa mãn ta!”
      Thấy nàng tức giận, Tạ Đình Quân lại đành lòng, vội vàng cầm tay nàng ′ “Được, đều y theo lời nàng, ta cho lui quan binh.”
      Tần Thiên thầm há ngụm khí to, nàng ngẩng đầu, nhìn Tạ Đình Quân khẽ cười cười, giọng : “Kỳ , ta cũng biết ngươi rất tốt với ta…”
      Chỉ câu đơn giản như vậy, nụ cười lập tức khiến Tạ Đình Quân thân mình mềm nhũn.
      Tiễn bước Tần Thiên, Tạ Đình Quân lại phân phó Lâm Vĩnh: ” Cho quan binh rút về, sau đó chọn vài người có thân thủ tốt lại thông minh cải trang xung quanh Trang phủ, Trang phủ có dị động gì lập tức hướng ta hồi báo.”
      Lâm Vĩnh tuân lệnh vừa định rời , phía sau Tạ Đình Quân lại gọi lại.
      “Ngươi , nàng là tâm sao?” Tạ Đình Quân đến cửa sổ đứng hên.
      Lâm Vĩnh ngạc nhiên nhìn chủ tử, mặc kệ ra sao, chủ tử đều là tin tưởng mười phần uy vũ khí phách , khi nào từng có thời điểm xác định, lo được lo mất như vậy?
      Lâm Vĩnh do dự, biết nên mở miệng thế nào. đợi nghĩ ra đáp án, Tạ Đình Quân lại vẫy tay : “Quên , ngươi xuống .”
      Nghe vậy, Lâm Vĩnh xoay người ra cửa, ngay lúc bước ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy Tạ Đình Quân giọng lầm bầm: “Mặc kệ nàng là tình hay là giả ý, ta đều có biện pháp đem nó biến thành .”
      Lâm Vĩnh theo bản năng xoay người nhìn lại, thấy chủ tử của mình đứng ở bên cửa sổ, tay vô ý thức vỗ vỗ cửa sổ, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên.
      Bộ dạng này của Tạ Đình Quân Lâm Vĩnh chưa bao giờ thấy qua, làm cho có chút kinh hãi.
      Tần Thiên sau khi về phủ chưa được bao lâu, Tạ Đình Quân lại theo hứa hẹn, rút quan binh vây quanh trang phủ xuống.
      Sau khi xung quanh trở nên thanh tịnh, Tần Thiên phân phó Thanh Liễu, bảo nàng mời Triệu phiên dịch đến.
      Thanh Liễu lĩnh mệnh chuẩn bị xuống Tần Thiên lại gọi nàng lại, “Đợi chút, đừng mời mình Triệu phiên dịch, ngươi gọi Lý chưởng quầy của Trà Hành cùng với quản đều đến đây, ta có việc cần bàn trong mấy ngày qua.”
      Ông chủ xảy ra chuyện, triệu tập nhân viên là điều rất bình thường.
      Sở dĩ phải làm như vậy, vì Tần Thiên cảm thấy Tạ Đình Quân làm người giả dối, có khả năng cứ như vậy mà tin tưởng mình, tuy rằng cho lui quan binh, nhưng chừng còn có chiêu sau đó, vẫn nên cẩn thận chút tốt hơn.
      Thám tử đứng ngoài Trang phủ thấy có ít người vào trang phủ, bọn họ bên dưới tình huống muốn đả thảo kinh xà nghĩ biện pháp tìm hiểu thân phận những người này, bên phái người hồi báo Tạ Đình Quân.
      Chờ cho mọi người đến đủ, Tần Thiên công đạo chuyện phát sinh gần đây, chỉ chuyện lúc trước là hiểu lầm, quan phủ tra sai đối tượng, tại ràng, còn vấn đề gì. Làm cho mọi người an tâm.
      Chuyện Jill Sam phát sinh lúc nửa đêm, trừ bỏ quan phủ ra, cơ hồ ai biết, có điều hai ngày nay bởi vì có quan binh bao vây mới khiến nhân tâm hoảng sợ, tại mọi người mắt thấy quan binh lui xuống, đương gia lại như vậy, đều yên lòng.
      Sau nén nhang, Tần Thiên cho mọi người về, chỉ giữ lại Triệu phiên dịch. Nàng sai người bịt miệng , lại trói chặt , thay áo khoác cho , để gia đinh có thân hình tương tự mặc vào ra vẻ là Triệu phiên dịch bước ra ngoài, những người theo dõi bên ngoài sao có thể nhận mặt đám người, thấy số người vào ra giống nhau, lại hồi bẩm Tạ Đình Quân.
      Tạ Đình Quân nhìn ra sơ hở, cũng để ở trong lòng, chỉ cho rằng nàng có việc cần phân phó. xuất thân thương nhân, cũng hiểu được hành động này là tất yếu.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 270: Liên hợp
      Thẩm phủ
      Trang Minh Hỉ ăn mặc chỉnh tề vào đại sảnh, thấy Tần Thiên đứng ở trong sảnh, nhìn mẫu đơn đồ chủ vị.
      Trang Minh Hỉ qua, mỉm cười: “Ngọn gió nào thổi Tần đương gia tới nơi này vậy?”
      Nghe tiếng, Tần Thiên quay đầu, mắt lạnh nhìn chằm chằm Trang Minh Hỉ, sau khi đợi nàng đến gần, bỗng nhiên xông lên, tát bạt tai.
      Khí lực rất lớn, đánh cho Trang Minh Hỉ lui lại mấy bước, nửa mặt tức khắc sưng đỏ.
      Trang Minh Hỉ che mặt, trợn to mắt nhìn Tần Thiên, hét ầm lên: “Tần Thiên, ngươi phát điên sao, ngươi dám đánh ta!”
      Thù mới hận cũ nhất tề nảy lên, Trang Minh Hỉ cũng bất chấp thân phận, xông lên muốn trả lại cái tát. Nhưng tay vừa giơ lên, Tần Thiên lại hung hăng đẩy nàng ra, đồng thời quát chói tai: “Trang Minh Hỉ, ngươi dám tát lại ta, ta lập tức đem Triệu phiên dịch giao cho quan phủ, ngươi cùng tTriệu phiên dịch cấu kết với Jill Sam ràng khắp thiên hạ! Nay, Jill Sam bị quan phủ bắt, Thịnh Thế chúng ta cố nhiên là giám sát bất lực, nhưng Trang Minh Hỉ ngươi cũng cấu kết với gian tế, thông đồng với địch bán nước! Trang Minh Hỉ, ngươi và nhi tử cùng nhau chịu chết !”
      Tần Thiên mỗi khi câu liền tới gần từng bước, mỗi khi tới gần từng bước liền dùng tay đẩy nàng cái, đến câu sau, bởi vì cảm xúc quá mức kích động, ra tay khí lực khá lớn, vì vậy mà đẩy ngã Trang Minh Hỉ.
      Trang Minh Hỉ té ngã đất, cũng biết do khiếp sợ Tần Thiên quá mức, hay là sợ hãi hậu quả kia, mặt trắng bệch như tuyết, ngẩn ngơ nhìn Tần Thiên.
      “Ngươi….ngươi hươu vượn cái gì…” Trang Minh Hỉ run môi .
      “Trang Minh Hỉ, Triệu phiên dịch ra hết thảy, ngươi còn muốn phủ nhận?” Tần Thiên chỉ vào nàng, thanh sắc câu lệ.
      Lúc này là lúc quan trọng, Tần Thiên tất nhiên mềm lòng, chút khổ hình cũng phải áp dụng với Triệu phiên dịch.
      Nghe vậy, Trang Minh Hỉ hoảng sợ cúi đầu, tròng mắt vòng vo chuyển, trong lòng tính toán có nên đem việc này báo cho Tạ Đình Quân biết hay . Ý niệm trong đầu còn chưa thấu đáo, liền nghe thấy Tần Thiên : “Trang Minh Hỉ, ngươi cần phải nghĩ nữa, ta biết ngươi câu kết với Tạ Đình Quân, nhưng ta cho ngươi biết, hai người chúng ta mới là vận mệnh tương quan, nếu ngươi đứng về phía ta, ta chết cũng tha ngươi xuống nước!” Tần Thiên ác thanh ác khí .
      Trang Minh Hỉ nếu tham dự vào việc này, làm sao có thể giấu giếm được Tạ Đình Quân? Nàng tại nếu bình yên vô , tất cùng có hiệp nghị nào đó.
      Trang Minh Hỉ từ dưới đất bò lên, “Lời này của ngươi có ý gì?”
      Tần Thiên nhìn nàng : “Ngươi cũng là mẫu thân, ngươi có thể rời khỏi trượng phu cùng hài tử mình hay ?”
      Trang Minh Hỉ ngẩn ra, đương nhiên , nàng mất Kiều Đại, nàng chết cũng muốn rời khỏi Gia Bảo.
      “Ta cũng vậy, ta cũng rời khỏi Thế Sử của ta!” Tần Thiên chậm rãi : “Có số việc hẳn ngươi ràng, Tạ Đình Quân đối với ta có ý tốt, bắt Tín Ngạn, lấy việc này để uy hiếp ta, nhưng ta có chủ ý, tuyệt đối để uy hiếp. Nếu muốn định tội Tín Ngạn, ta mượn trợ giúp của Tống Tổng đốc đem tình trở nên nháo lớn. Đến lúc đó…”
      Tần Thiên thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, cắn răng : “Ta nhất định lôi ngươi ra, hơn nữa tận hết sức lực đem tội danh đều đổ lên người ngươi, ta có Tống Thái phó làm hậu thuẫn, Hoàng Thượng nể mặt, cũng nỡ để Tống Thái phó mất mặt mũi, đuổi tận giết tuyệt Trang phủ chúng ta. Đến cuối cùng đó là Trang Minh Hỉ ngươi gánh vác hết thảy. Tội danh Thông đồng với địch bán nước ngươi cũng ràng, đến lúc đó chỉ là ngươi, bao gồm cả nhi tử của ngươi, người của Thẩm phủ đều phải theo ngươi nhận lấy cái chết!”
      Nàng tuy rằng như vậy, nhưng kết quả tính mạng của Trang Tín Ngạn có thể bảo toàn hay nàng chút nắm chắc cũng có.
      Trang Minh Hỉ như bị sét đánh, ngốc lăng tại đương trường, qua hồi lâu, nàng hơi thở suy yếu : “ , ngươi muốn ta làm như thế nào?”
      Nghe thấy câu này, Tần Thiên thầm nhàng thở ra, tình thành công nửa.
      Nếu Tạ Đình Quân có nhược điểm tình cảm của đối với mình, như vậy tử huyệt của Trang Minh Hỉ đó là nhi tử của nàng. Chỉ cần có thể nhắm trúng tử huyệt của nàng ta, nàng ta dù gian trá, lại giảo hoạt, cũng chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu.
      “Ta muốn biết, ngươi lần này làm như vậy mục đích rốt cuộc là gì? Ngươi biết tâm tư của Tạ Đình Quân, cũng biết đối với ta nương tay, là như thế, mục tiêu của ngươi thể vì hãm hại ta! ý đồ của ngươi ra. Chúng ta hợp tác, cùng nhau bảo trụ tính mạng thân gia, cùng nhau đối phó Tạ Đình Quân!”
      Tần Thiên nhìn nàng, nặng nề ra những lời này, mỗi chữ đều dường như nện vào trong lòng Trang Minh Hỉ.
      ***
      “Ngươi , mục tiêu của ngươi là Tạ Đình Quân? Bởi vì hại chết phu quân ngươi, cho nên ngươi muốn báo thù?” Tần Thiên nhìn Trang Minh Hỉ trước mắt vẻ mặt réo rắt thảm thiết, nhất thời thể tin được lỗ tai của mình.
      “Chẳng lẽ Thẩm lão gia là do Tạ Đình Quân hại chết?” Tần Thiên chỉ cảm thấy bất khả tư nghị, Thẩm lão gia chết hai năm trước, lúc ấy Tạ Đình Quân còn chưa đến Tuệ Châu mà.
      Lúc này, Tần Thiên cùng Trang Minh Hỉ ngồi trong thư phòng của Trang Minh Hỉ. Hai người an vị quanh bàn tròn.
      phải Thẩm lão gia.” Trang Minh Hỉ lắc đầu
      phải Thẩm lão gia? Chẳng lẽ ngươi còn gả cho người khác?” Tần Thiên càng nghe càng hồ đồ.
      Trang Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn nàng cười lạnh: “Tần Thiên, ngươi quên ta từng bị người khác bắt hơn tháng chứ!”
      Tần Thiên lập tức hiểu được ý của nàng: “Ý của ngươi là, là bọn cướp?” Trang Minh Hỉ sau khi biến mất, trong thành truyền lời đồn Trang Minh Hỉ chính là bị thủ lĩnh Kiều Đại của muối thương tư nhân bắt .
      gọi Kiều Đại, là nam nhân đối tốt với ta nhất đời này. Sau lại vì cứu ta, bị Tạ Đình Quân hại chết…” Trang Minh Hỉ cúi đầu, khóe mắt chậm rãi ướt át. Tiếp theo, nàng đem việc Tạ Đình Quân vì muốn trừng phạt nàng, thiết kế để nàng bị Kiều Đại bắt , nàng khiến Kiều Đại vui vẻ mà thành công trở về, Kiều Đại lại bám riết tha, cuối cùng Kiều Đại vì cứu nàng mà chết trong gian miếu đổ nát, nàng vì bảo trụ cốt nhục của đành dùng thi thể của Kiều Đại để đổi lấy tự do, từng việc đều ra.
      Việc này trừ bỏ Hỉ Thước, Trang Minh Hỉ chưa từng tiết lộ với ai, nàng tuyệt đối nghĩ tới có ngày ra trước mặt Tần Thiên, mà trong lòng của nàng lại có cảm giác vui sướng như trút được gánh nặng.
      Tuy rằng nàng ghen tị chán ghét Tần Thiên, nhưng có điều, nàng chưa bao giờ từng hoài nghi, đó chính là nhân phẩm của Tần Thiên, người cho dù thống hận mình, cũng chịu cùng người khác xấu sau lưng mình, tuy là địch nhân, cũng đáng tín nhiệm.
      “Tạ Đình Quân người này, thực phải đáng sợ bình thường…” Tần Thiên nghe xong, khỏi cảm khái.
      “Đâu chỉ là đáng sợ, quả thực chính là cầm thú! Là súc sinh!” Trang Minh Hỉ nắm tay đấm lên bàn trà, oán hận cắn răng, “Ta biết đối với ngươi vẫn nhớ mãi quên, chỉ cần ngươi có việc, nhất định đứng nhìn bàng quan, đến lúc đó, ta có biện pháp nắm lấy nhược điểm này làm cho thân bại danh liệt!”
      Tần Thiên mắt lạnh nhìn nàng, lớn tiếng: “ cố nhiên là cầm thú, nhưng Trang Minh Hỉ ngươi tốt đẹp hơn được bao nhiêu? Ta chưa bao giờ đắc tội với ngươi, nhưng ngươi lại ba lần bốn lượt ám hại ta, tại thế nhưng ngay cả huynh trưởng của mình cũng hãm hại. Trang Minh Hỉ, ngươi cùng Tạ Đình Quân luận về tâm tư đen tối quả thực chính là tám lạng nửa cân, khác nhau chỉ là so với ngươi ác hơn, cao minh hơn mà thôi!”
      “Ngươi chưa đắc tội với ta?” Trang Minh Hỉ đập bàn tức giận, lửa giận chôn giấu trong lòng bấy lâu phát ra: “Đều là vì ngươi, nếu phải ngươi, ca ca ta trở thành đương gia Trang phủ, ta cũng phong phong quang quang xuất giá, cũng có những chuyện sau này phát sinh! Tạ Đình Quân cùng ta đính hôn điều kiện cũng là muốn ngươi trở thành nha hoàn của hồi môn. Ta đường đường là Trang Tứ tiểu thư thế nhưng bị nhục nhã như vậy, ta sao có thể nuốt xuống tức giận! Địa vị đương gia chỉ có , nha hoàn như ngươi ngồi vào, ta là tiểu thư danh chính ngôn thuận sao có thể được? sai, chuyện ở Trang viên lần đó là ta sai người hãm hại ngươi, ta chính là muốn ngươi bị đuổi ra khỏi Trang phủ. Lúc trước nếu ta thành công, tại đương gia Trang phủ chính là ta! Ai lại dám ta làm được? Có điều ta sắp thành công lại thất bại, ngươi mới có cơ hội ở trước mặt ta diễu võ dương oai! Tần Thiên, mạng ngươi tốt, tất cả mọi người đều giúp đỡ ngươi, mặc dù là cặn bã như Tạ Đình Quân cũng coi ngươi như châu như bảo, còn ta? Ta được cái gì? Ca ca ta bạc tình, nương ta bất công, vị hôn phu muốn mượn tay muối thương tư nhân đẩy ta vào chỗ chết! Ta có ai để dựa vào, nếu ta ngoan tuyệt chút, ta vì chính mình suy nghĩ, ta nào có ngày hôm nay, ta có lẽ sớm chết rồi!”
      Nàng hại mình còn có nhiều lý do như vậy? Tần Thiên khí cực vừa định phản bác, nhưng khóe mắt nàng lại trào lệ, nhớ tới nàng tuổi còn gặp phải nhiều chuyện như vậy, tuy rằng phần lớn đều là tự làm tự chịu, nhưng coi như là vận mệnh khúc chiết, lại tiếp, nàng năm nay còn chưa đến hai mươi tuổi, kiếp trước mình ở tuổi này, mặc dù thân thế bất hạnh, nhưng đại để vẫn là khỏe mạnh khoái hoạt lớn lên.
      Hơn nữa, tại quan trọng nhất phải cùng nàng tính sổ, cũng phải muốn truy cứu ai sai ai đúng, mà là muốn cùng nàng hợp lực giải quyết việc, là như thế, cần gì phải tranh cao thấp thắng thua, tổn thương hòa khí?
      Nghĩ vậy, Tần Thiên thở dài, thanh lạnh lùng : “Chuyện quá khứ ta cũng lười cùng ngươi so đo, ngươi mất phu quân, nhi tử mất phụ thân, cũng coi như ông trời đối với ngươi trừng phạt? Nay, ngươi muốn bảo trụ tính mạng của ngươi và nhi tử, phải cùng ta hợp tác. Ngươi có biết, ngươi làm nhiều chuyện quá đáng với ta như vậy, nếu muốn nháo loạn việc, ta cũng đối với ngươi có nửa điểm mềm lòng!”
      Trang Minh Hỉ hé ra mặt cười lúc đỏ lúc trắng, ngực bởi vì cơn giận còn sót lại nhịn được phập phồng, lát sau, nàng mới : “Ngươi muốn ta cùng ngươi hợp tác thế nào?”
      “Mục đích cuối cùng của ngươi nếu là Tạ Đình Quân, như vậy, ngươi khẳng định có chiêu sau đối phó với , ta rất ngạc nhiên, đó là gì?” Tần Thiên hỏi.
      Trang Minh Hỉ nhìn nàng lúc, thấy nàng vẻ mặt bằng phẳng, ánh mắt trong suốt, nàng nghĩ nghĩ, sau đó trả lời: “Ta làm ra bản đồ thành Tuệ Châu, ta muốn đem nó giấu trong phòng của Jill Sam, chỉ cần Tạ Đình Quân bao che cho ngươi, ta thông tri Tuần phủ đến điều tra phòng Jill Sam, chỉ cần tìm được này tấm bản đồ này, liền có thể chứng thực tội danh Jill Sam là gian tế, mà Tạ Đình Quân bao che gian tế, tất yếu cũng chịu tội!”
      Bản đồ là nàng trộm từ chỗ của Chu Quan Trường. Nơi này Tuần phủ đại nhân cũng phải người của Tạ Đình Quân, chỉ có thông tri , mới có thể nháo lớn việc này.
      Thấy Tần Thiên hai mắt sáng ngời, Trang Minh Hỉ cười lạnh hai tiếng, nhịn được hắt gáo nước lạnh vào người nàng: “ tại ta loại bỏ ý niệm trong đầu này, Tạ Đình Quân sớm tính đến ta có chiêu sau, từ miệng Jill Sam lấy phần khẩu cung về ta, tình nháo lớn, ta cũng tốt đẹp, ta cầm tấm bản đồ trong phòng Jill Sam về!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :