1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 241: Thiết kế cục diện

      Tháng năm, Phương Nghiên Hạnh sinh hài nhi mập mạp, quá trình sinh đẻ rất thuận lợi, mẫu tử bình an. Thời gian này, Trang Tín Trung hàm hậu gặp người liền cười, vừa mở miệng là “Nhi tử của ta.” Tam di thái thái mắt thấy nhi tức sinh tôn tử đáng như vậy, sắc mặt so với trước cũng dễ coi hơn, tận tâm hết sức chiếu cố nhi tức.

      Phương Kiến Thụ đến kinh thành học tập, Phương Nghiên Hạnh bình an sinh đẻ, liền lập tức viết phong thư báo tin vui cho đệ đệ, bao lâu sau, Phương Kiến Thụ liền có hồi , ngoài việc ân cần thăm hỏi chúc mừng ra còn kèm theo vòng bạc bình an như ý, xem như lễ gặp mặt cho cháu ngoại.

      So với vui sướng của Tam phòng, Nhị phòng là mảnh tình cảnh bi thảm.

      Tứ tiểu thư Trang Minh Hỉ triền miên nằm giường bệnh hơn tháng cũng thấy tiến triển. Đại phu nhân thương tiếc nàng, thấy nàng thân thể tốt, mắt thấy sắp đến mùa hạ, ở biệt viện cũng thoải mái như Trang phủ, đối với bệnh tình của nàng bất lợi, liền chấp thuận để nàng ở trong phủ qua mùa hè rồi mới điều đến biệt viện.

      Tần Thiên tuy rằng phản đối, nhưng luôn đề phòng Trang Minh Hỉ, nàng cũng muốn té nhào trong tay nữ tử này lần nữa. Nàng gọi người trông chừng Mai Hương viện, chẳng những Trang Minh Hỉ thể vào ra, mà nha hoàn bên người nàng ta cũng được tự do. Đồ ăn mỗi ngày đều có người đưa tới, cho các nàng bước ra cửa viện bước. Bảo đảm nàng còn năng lực làm chuyện xấu mới an tâm.

      chỉ Tứ tiểu thư khiến Nhị di thái thái đau lòng, mà Trang Tín Xuyên trong khoảng thời gian này cũng an phận. Cũng biết vì sao, Trang Tín Xuyên bỗng nhiên đam mê đánh bạc, thắng tầm hoa vấn liễu ( gú á), thua, liền trở về tìm mẫu thân đòi tiền. Ban đầu, Nhị di thái thái chỉ cho rằng vui đùa mà thôi, cũng lơ đễnh, mỗi lần Trang Tín Xuyên muốn bạc, nàng đều lấy ra bạc mà mình cất giữ bao nhiêu năm đưa cho , dù sao nàng cũng chỉ có nhi tử, bạc của nàng về sau tất nhiên đều dành cho .

      Nhưng bỗng nhiên có ngày, Nhị di thái thái phát hòm đựng tư trang của mình cánh mà bay, bên trong có ngân phiếu ba vạn lượng bạc, toàn bộ cũng thấy đâu. Nhị di thái thái nhớ tới bản thân từng lấy tiền ra trước mặt , hoài nghi là cầm , mạch muốn tìm chất vấn, nhưng ngờ Trang Tín Xuyên ba ngày ba đêm vẫn trở về, đến ngày thứ tư trở về sắc mặt phờ phạc, râu ria xồm xoàm, khác biệt hoàn toàn.

      Nhị di thái thái kinh hãi hỏi về số tiền riêng của mình, Trang Tín Xuyên lại để ý tới nàng, ngã vào giường nằm ngủ, mặc cho Nhị di thái thái hỏi han thế nào cũng để ý, sau đó bị nàng làm phiền, liền ngồi dậy, hướng về phía nàng cả giận : “Đều thua hết rồi! Người đừng phiền con, người yên tâm, có ngày con thắng đem hết tiền về!”

      Những lời này tựa như sét đánh xuống khiến Nhị di thái thái đầu váng mắt hoa, nàng lôi kéo con dậy hỏi như thể tin vào tai mình, “Ba vạn lượng mà hết sạch?”

      “Hết rồi hết rồi, người đừng phiền con, con chợp mắt ba ngày ba đêm rồi!” Trang Tín Xuyên phiền chán vẫy tay.

      Nhị di thái thái há mồm ngây người lúc, tiếp đó như bị ai đó đâm dao đau đớn khóc òa lên, nàng tiến lên loạng choạng lay người Trang Tín Xuyên, khóc nháo ngớt: “Đó là tiền riêng ta tích góp mười mấy năm a, ngươi là bại gia tử, ngươi là kẻ bất hiếu, ngươi trả bạc cho ta, trả bạc cho ta.”

      Trang Tín Xuyên thua bạc vốn tâm tình tốt, nay bị nàng làm loạn như vậy phiền càng thêm phiền, giận dữ đẩy nàng ra, Nhị di thái thái đứng vững bị đẩy ngã, ngồi dưới đất trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trang Tín Xuyên.

      Trang Tín Xuyên vốn vô tình, nhưng thấy mẫu thân ngã sấp xuống cũng định nâng dậy, bỗng nhiên nghe thấy mẫu thân khóc kêu: “Ngươi là đồ vô dụng, dám đối với ta như vậy, ngươi sợ thiên lôi đánh xuống sao?”

      Ba chữ “Đồ vô dụng” này, tựa như ba mũi dao đâm vào ngực Trang Tín Xuyên, đau đớn ập tới, Trang Tín Xuyên cũng đỡ nàng dậy, nằm xuống, đắp chăn, giận dỗi : “Vậy cứ để sét đánh ta chết !”

      Nhị di thái thái tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu.

      Việc này rơi vào tai Tần Thiên, Tần Thiên vội vàng phân phó người Trà Hành giám sát chặt chẽ các khoản tiền, quyết cho phép Trang Tín Xuyên lấy hào trong Trà Hành. Tần Thiên lo lắng phải có lý, bao lâu, Trang Tín Xuyên thua đỏ mắt, muốn tìm cách lấy tiền ở Trà Hành, may mắn Tần Thiên sớm công đạo, nếu thân là Nhị thiếu gia Trang phủ, lại là quản , nếu muốn làm điều quỷ gì cũng phải có khả năng.

      Tối nay, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đến chuyện này: “Trước kia tuy rằng cảm thấy Tín Xuyên phải người tốt, nhưng vẫn chưa thái quái như tại, cứ để như vậy, bị hủy hoại!”

      “Mỗi người đều tự chọn con đường cho bản thân, tuy rằng có địa vị đương gia, nhưng vẫn là thiếu gia của Trang phủ, cuộc sống vốn tốt đẹp, lại lầm đường lạc lối vào con đường này, nếu bởi vậy mà ra chuyện gì, có thể trách được ai?” Trang Tín Ngạn viết xuống, “Bất quá cứ như vậy, lại là cơ hội tốt để ra ở riêng!”

      Nhị phòng nhiều lần hãm hại Tần Thiên, Trang Tín Ngạn sớm nghẹn bụng tức giận, có điều di chúc của phụ thân quy định, chỉ cần bọn họ đồng ý ở riêng, bọn họ vĩnh viễn cùng Nhị phòng dây dưa . Muốn phủi sạch quan hệ với Nhị phòng, ở riêng là con đường duy nhất.

      Tần Thiên nghi hoặc nhìn về phía Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn lại viết xuống: “Nay càng chơi càng thua nhiều, rất nhanh bị nợ nần quấn thân, thời điểm chủ nợ tới cửa mà lại có bạc trả, còn có thể có biện pháp gì khác sao?”

      Tần Thiên hai mắt sáng ngời: “Chỉ có thể ở riêng, dùng gia sản trả nợ.”

      “Chúng ta cứ yên lặng mà nhìn xem!” Trang Tín Ngạn mỉm cười.

      Đối với Trang Tín Xuyên, chưa từng có cảm giác tình cảm huynh đệ, càng đừng tới việc huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau. nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng sao có thể yên lành sau này, cũng thể trông cậy mình lấy tình nghĩa huynh đệ mà tận tình khuyên nhủ quay đầu lại là bờ.

      Trang Tín Ngạn buông bút, đem Tần Thiên ôm vào trong lòng, bên vuốt ve đầu nàng, bên dùng loại thanh ám ách : “Ta chỉ hy vọng nàng bình an.”

      Tần Thiên trong lòng ngọt ngào, vươn tay cánh tay ôm chặt .

      ***

      Bên kia, Kiều Đại lại thừa dịp đêm tối lẩn vào Mai Hương viện.

      tình đều phát triển theo hướng nàng dự liệu, rất nhanh, bên này thu được tin tức!” Kiều Đại đến bên giường, cười kéo Trang Minh Hỉ vào trong lòng, “Nàng cảm tạ ta thế nào đây?”

      Trang Minh Hỉ nhàng đẩy ra, tựa tiếu phi tiếu : “Kiều bang chủ, ta đồng ý cho ngươi hai phần, còn muốn như thế nào nữa?”

      “Ta muốn bạc của nàng.” Kiều đại hừ lạnh tiếng, “Nàng là nữ nhân của ta, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, thân là nam nhân nào có đạo lý vươn tay cầm bạc nữ nhân của mình. Ta cần!”

      Trang Minh Hỉ tất nhiên biết muốn cái gì, nàng hừ lạnh tiếng, đem chăn phủ lên người mình, nhìn gương mặt xấu xí dữ tợn đầy vết đao sẹo, trong lòng khinh thường, kẻ quái dị này cũng muốn cưới ta?

      Kiều Đại bỗng nhiên mỉm cười, đứng lên, trước mặt Trang Minh Hỉ xòe tay, ý bảo nàng nhìn mình: “Có phát giác ra ta hôm nay có gì giống ngày thường hay ?”

      Trang Minh Hỉ mắt lạnh nhìn , lên tiếng, thầm nghĩ, còn phải vẫn là kẻ quái dị sao?

      Thấy Trang Minh Hỉ gương mặt lạnh lẽo như băng, Kiều đại cũng tức giận, cười cười, mặt đao sẹo bởi vì tươi cười này mà vặn vẹo nhăm nhúm, càng thêm dữ tợn.

      “Ta hôm nay mặc bộ đồ mới, tắm rửa sạch mới tới đây. Ta biết nàng chê ta thối, nhưng mà nàng có thấy , ta hôm nay hề thối nha!” Kiều Đại đem tay áo của mình đưa tới trước mặt nàng.

      Nhưng mà càng cẩn thận, Trang Minh Hỉ càng chán ghét, nàng lạnh lùng hất tay ra, nay tình gần như hoàn thành, nàng bao giờ nguyện ý liên quan đến nữa.

      Kiều Đại có chút nhịn được, vốn định tức giận, nhưng nhìn Trang Minh Hỉ gương mặt xinh đẹp sinh động, nhớ tới tình duyên giữa hai người bấy lâu nay, lại nhịn xuống. như nghĩ tới cái gì, nở nụ cười, từ trong lòng sờ soạng lúc, lấy ra trâm cài.

      “Ta chọn trâm cài đẹp nhất lớn nhất ở cửa hàng Trân bảo trai, nàng có thích .” hiến vật quý đưa tới trước mặt nàng.

      Trang Minh Hỉ liếc mắt cái, chỉ cảm thấy tục khó dằn nổi, lập tức hừ tiếng, quay đầu, vẻ mặt chán ghét.

      Thấy vậy, Kiều Đại khỏi xiết chặt trâm cài trong tay, trầm mặc hồi mới : “Nàng thường có người đối tốt với nàng, nhưng mà ta muốn đối tốt với nàng, nàng lại cần. Nàng chỉ để ý người trong lòng đối với nàng ra sao, cho cùng, nàng vẫn buông bỏ Tạ tiểu tử kia được!”

      xong, Kiều Đại đặt trâm cài xuống, im ắng rời .

      Chờ rồi, Trang Minh Hỉ hung hăng ném trâm cài xuống đất: “Ai muốn đồ của kẻ thối tha như ngươi! Ai cần kẻ quái dị như ngươi tốt với ta! Ngươi xứng! xứng!”

      Sau đó lâu, liền có chủ nợ tới cửa, hóa ra Trang Tín Xuyên vay nặng lãi để bài bạc, tại thiếu hai mươi vạn lượng bạc. Chủ nợ ra sức đánh Trang Tín Xuyên sau đó buộc viết giấy thiếu nợ, lần này bọn họ cố ý tới cửa thu bạc.

      Nhị phòng làm sao có nhiều bạc như vậy. Đại phu nhân nhân cơ hội đưa ra việc ở riêng, Nhị di thái thái khóc chết sống lại, nhưng cũng có biện pháp, chỉ có thể nhận lời, bởi vì Tam phòng muốn phân, cho nên ba phòng nhất trí đạt thành hiệp nghị, chính là mình Nhị phòng phân ra. Nhị di thái thái tuy rằng hề muốn, nhưng mà nhìn con bị đánh bầm dập mặt mũi, chỉ có thể chấp nhận.

      Bởi vì tách ra với dòng họ, lần này ra ở riêng, Đại phu nhân hoàn toàn thông báo với dòng họ. Ba phòng sau khi ký hiệp nghị, liền đến nha môn làm thủ tục. Nhị phòng được phân hai mươi mấy vạn lượng bạc, rồi rời khỏi Trang phủ.

      Nhưng mà hai mươi mấy vạn lượng qua tay Nhị di thái thái rồi đến tay chủ nợ. Sau đó từ tay chủ nợ, lại trở về tay Trang Minh Hỉ trong.

      Hóa ra, chuyện này vốn do Trang Minh Hỉ bày ra. Nàng thấy Tần Thiên ở Trang phủ địa vị gì phá nổi, bản thân ở Trang phủ khó thành công, liền sinh ra ý lùi bước. Vốn nàng muốn làm tuyệt tình, nhưng Trang Tín Xuyên làm tổn thương nàng, khiến nàng quyết tâm bao giờ lưu tình nữa. Nàng bảo Kiều Đại tìm người dụ dỗ đánh bạc, thiết kế cục diện, làm cho càng đánh càng thua, hãm sâu trong vũng bùn, lại sau đó cho vay nặng lãi, khiến thể ra ở riêng, cứ như vậy, tài sản của Nhị phòng cơ hồ toàn bộ rơi vào tay Trang Minh Hỉ.

      Nay, nàng có nhiều bạc như vậy, muốn làm gì mà được?

      Nhị phòng thu dọn đồ đạc rời khỏi Trang phủ, nay, Nhị di thái thái tay chỉ còn lại hai vạn lượng bạc, chỗ ở cũng có. Bất đắc dĩ, nàng đành phải đem bán các tiểu thiếp nha hoàn thông phòng của Trang Tín Xuyên , chỉ chừa lại mình Lưu Bích Quân.

      Đoàn người ra khỏi Trang phủ, thời điểm mờ mịt, phía sau truyền đến thanh Tần Thiên khẽ gọi: “Đợi chút.”
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 242: Quyết liệt

      Vừa dứt lời, Tần Thiên bước ra khỏi đại môn.

      Nhị di thái thái rơi lệ nhìn thấy Tần Thiên cũng ngừng khóc, Trang Tín Xuyên chật vật cúi đầu, lui phía sau Nhị di thái thái, mà Trang Minh Hỉ được Hỉ Thước nâng đỡ đứng bất động, thần sắc lạnh lùng, dường như trông thấy Tần Thiên.

      Nhị di thái thái lau khô nước mắt, trừng mắt nhìn Tần Thiên: “Ngươi đến để chê cười chúng ta sao?”

      “Ta cũng nhàn rỗi như vậy!” Tần Thiên tức giận, lại : “Là Đại phu nhân bảo ta đến với các ngươi tiếng, nếu các ngươi tạm thời tìm được chỗ thích hợp để sinh sống, Đại phu nhân có tòa thôn trang ở phía đông thành, vốn là đồ cưới của bà, có thể tạm thời cho các ngươi nghỉ chân tại đó, chờ đến khi các ngươi tìm được chỗ ở chuyển sau!”

      Đại phu nhân làm sao biết thỉnh thần dễ tiễn thần khó, có điều, bà thấy Nhị phòng rơi vào hoàn cảnh này, Trang Minh Hỉ lại gặp phải tình huống như vậy, đành lòng nhìn thấy bọn họ gian nan khổ sở, liền bảo nàng cho bọn họ tạm thời sinh sống tại tiểu viện, bọn họ muốn ở bao lâu cũng được, cần phải vội vàng gấp gáp tìm chỗ ở.

      “Đại tỷ…” Nhị di thái thái cay mũi, rơi lệ.

      Mấy ngày này, nàng liên tục gặp biến cố, nhi tử và nữ nhi đều lâm vào tình cảnh này, nàng thậm chí hoài nghi, có phải lão thiên gia trừng phạt nàng có lòng tham hay ? Nàng coi Trang phủ là nơi mình có thể dễ dàng tùy ý, chưa từng đem Đại tỷ để vào mắt, sớm quên việc Đại tỷ là thê còn nàng chỉ là thiếp, đối với Đại tỷ bất kính, luân phiên tính kế, có lẽ ngay cả lão thiên gia cũng thấy thuận mắt, nữ nhi cùng nhi tử sở dĩ như vậy đều là báo ứng của nàng!

      Trong lòng hối hận, nhưng tình đến nước này, làm sao còn có đường vãn hồi?

      Tần Thiên cũng muốn nhiều lời với bọn họ, bảo người gọi xe ngựa, đưa bọn họ đến tiểu viện của Đại phu nhân. Nhưng đúng lúc này, chiếc xe ngựa châu bát bảo hoa mỹ tới, dưới ánh mắt tò mò của mọi người mà dừng lại trước đại môn Trang phủ.

      lúc Tần Thiên đoán có khách quý đến chơi, Trang Minh Hỉ vẫn trầm mặc ít lời dường như hề tồn tại bỗng nhiên động cước bộ. Nàng đến xe ngựa đầu tiên nhìn về phía mẫu thân và huynh trưởng, thản nhiên : “Ta có nơi khác để rồi, cùng các người.”

      Nhị di thái thái và Trang Tín Xuyên kinh ngạc hai mặt nhìn nhau, Nhị di thái thái tiến lên trước giữ chặt tay Trang Minh Hỉ, lo lắng hỏi: “Minh Hỉ, con cùng chúng ta có thể đâu?” Lại nhìn về phía xe ngựa: “Đây là xe của ai?”

      Tần Thiên thừa dịp lúc bọn họ chuyện cẩn thận đánh giá xe ngựa đẹp đẽ này, thấy ở góc thân xe có khắc chữ “Trang”.

      Chữ “Trang” này khẳng định phải ý chỉ Trang phủ, nàng rất đây phải xe ngựa trong phủ.

      lúc nàng nghi hoặc, Trang Minh Hỉ lại giải đáp vấn đề này.

      thấy Trang Minh Hỉ nhàng cũng rất kiên quyết đẩy Nhị di thái thái ra, quay đầu liếc mắt nhìn xe ngựa cái, thản nhiên cười : “Đây là xe ngựa của ta, mà ta tại đương nhiên là trở về nhà của mình!”

      xong, cũng để ý tới Nhị di thái thái trợn mắt há hốc mồm, được Hỉ Thước nâng đỡ bước lên xe ngựa, xa phu mặc áo xanh mũ quả dưa dáng người khôi ngô lập tức vung roi, xe ngựa vội vàng chạy .

      “Nương, đây là có chuyện gì, muội muội làm sao có thể có xe ngựa xa hoa như vậy, lại làm sao có thể có nhà được? Có phải người lén lút đưa bạc cho nàng ?”

      Trang Tín Xuyên chỉ vào Nhị di thái thái quắc mắt nhìn trừng trừng, nay, số mệnh thế này, sớm đem số bạc còn lại trở thành tài sản tư hữu của , quả quyết thể chấp nhận có người khác nhúng tay vào, kể cả người này là muội muội của ! Nếu phải mẫu thân lấy cái chết ra bức bách dù thế nào cũng phải để nàng nắm giữ ngân phiếu, sớm thu về tay mình.

      có a, ta cái gì cũng chưa đưa cho nàng!” Đối mặt với tức giận của nhi tử, Nhị di thái thái hoảng hốt. Về sau nàng sống dựa vào nhi tử, vì vạn bất đắc dĩ nàng cũng muốn có xung đột với .

      “Người đưa cho nàng, nàng làm sao có nhiều bạc như vậy?” Trang Tín Xuyên tức giận đến mức giơ chân giơ tay. Tần Thiên ở bên mắt lạnh nhìn, nay Trang Tín Xuyên sớm còn bộ dáng công tử như hồi xưa, ngũ quan mặc dù vẫn vậy, nhưng tư thái nhìn qua đáng khinh chịu nổi.

      Tần Thiên thầm lắc đầu.

      “Ở trong này kêu la có ích lợi gì, theo sau nhìn biết!” Người lên tiếng là Lưu Bích Quân, nàng vừa , vừa gọi xe, kêu lên: “Phải nhanh, nếu , đuổi kịp.”

      Mẫu tử Nhị di thái thái như tỉnh lại từ trong mộng, trước sau lên xe, xe ngựa rất nhanh đuổi theo xe Trang Minh Hỉ ở phía trước.

      Mắt thấy bọn họ rời , Tần Thiên tâm niệm cũng chuyển, phân phó Thanh Liễu: “Ngươi cũng theo sau nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      Thanh Liễu gật đầu, ngồi xe ngựa khác đuổi theo.

      Bên này, Trang Tín Xuyên sai sử xa phu gắt gao theo đuôi Trang Minh Hỉ, xe chạy vào khu phố phồn hoa, dừng lại trước tòa nhà lớn môn đình khí phái.

      Trang Minh Hỉ bước xuống, lập tức còn có hạ nhân mặc vải xanh đội mũ quả dưa từ đại môn bước ra, cung kính nghênh đón Trang Minh Hỉ vào trong.

      Trang Tín Xuyên và Nhị di thái thái, Lưu Bích Quân bước xuống từ xe ngựa, có chút dám tin nhìn mọi thứ trước mắt.

      Chỉ thấy cổng lớn uy thế, hai bên là hai con sư tử đá bạch ngọc cao lớn nguy nga, đại môn sơn đỏ viền vàng, môn biển thiếp vàng có hai chữ to chói mắt: “Trang phủ”.

      Đúng là so với Trang phủ còn xa hoa khí phái hơn.

      Ba người đều hoa mắt choáng váng.

      , chúng ta vào xem, ta muốn hỏi cái nha đầu chết tiệt kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Trang Tín Xuyên hổn hển vọt vào.

      Ba người vào phủ, bên trong hoa mộc sum suê, rường cột chạm trổ, đưa mắt nhìn lại, đều là cảnh tượng phú quý. Trang Tín Xuyên đường thẳng hướng phía trước, đường cũng có gặp hạ nhân, kỳ quái là, ai ngăn trở, cũng ai hỏi thăm bọn họ.

      Cứ như vậy đường thẳng đến đại sảnh, ba người vào, liền thấy Trang Minh Hỉ ngồi ở ghế chủ vị phía thảnh thơi uống trà, sau lưng là bức tranh mãnh hổ hạ sơn.

      Trong tranh, bạch hổ giương nanh múa vuốt, sắc mặt dữ tợn, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi.

      “Đến rồi?” Trang Minh Hỉ buông chén trà trong tay, nhìn bọn họ, có vẻ như hề ngoài ý muốn.

      “Minh Hỉ, đây là có chuyện gì? Đây rốt cuộc là chỗ ở của ai?” Trang Tín Xuyên chỉ vào Trang Minh Hỉ ngồi phía cả giận .

      Bên người Lưu Bích Quân và Nhị di thái thái nhìn mọi thứ xung quanh, trong mắt tràn ngập sợ hãi than thầm.

      Trang phủ tuy là phú gia, nhưng trong cuộc sống cũng rất giản dị, Trang phủ vô luận là kiến trúc hay trang trí đều theo quy củ, hoa mỹ, nhưng ở đây, nơi nơi kim bích huy hoàng, cảnh tượng kiều diễm, làm cho người ta khỏi tâm sinh tán thưởng.

      Nghe vậy, Trang Minh Hỉ đứng lên, chậm rãi bước xuống, vừa vừa chuyện: “Ta phải rồi sao, nơi này là nhà của ta. Là nhà của Trang Minh Hỉ ta!”

      “Nhưng mà ngươi lấy đâu ra bạc?” Trang Tín Xuyên vẻ mặt tin.

      Trang Minh Hỉ dừng lại cước bộ, nhìn ca ca mỉm cười: “Việc này ngươi cần xen vào! Từ nay về sau, ta là ta, các ngươi là các ngươi, có chút liên quan!”

      “Minh Hỉ, đây là thời điểm nào, con làm sao có thể ra những lời này? Chúng ta là người nhà a!” Nhị di thái thái cả kinh .

      Trang Minh Hỉ quay đầu nhìn về phía mẫu thân, tiếp tục cười: “Đúng, người đúng, lời này ta nên ra bây giờ, lúc ta trở về, thời điểm ca ca buộc ta nhận tội ta nên ra mới phải!” xong, Trang Minh Hỉ lại nhìn về phía Trang Tín Xuyên, sắc mặt trầm trọng, chữ rồi lại chữ: “Bắt đầu từ thời điểm đó, ta cũng còn ca ca như ngươi!”

      Trang Tín Xuyên tức giận muốn xông lên, vung tay định đánh Trang Minh Hỉ, còn chưa đến gần nàng, tôi tớ canh giữ ở bên liền vọt tới, gắt gao ngăn lại, cho tiếp cận Trang Minh Hỉ. Trang Tín Xuyên tức giận la to. Nhị di thái thái ở bên chỉ biết lo lắng suông.

      Trang Minh Hỉ cười lạnh tiếng, tiêu sái bước đến, vươn tay hướng tới tát lên mặt Trang Tín Xuyên bạt tai, đánh cho Trang Tín Xuyên thất thần, nhìn Trang Minh Hỉ, như nhìn người xa lạ, nhất thời chưa kịp phản ứng, lúc sau, mới bắt đầu rít gào: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám đánh ta!”

      cái tát này ta trả lại cho ngươi!” Trang Minh Hỉ nhìn thanh lạnh lùng : “Còn có, ta sợ cho ngươi biết, hết thảy đều là ta an bài, là ta sai người dụ hoặc ngươi bài bạc, là ta an bài người thiết kế cục diện cho ngươi ngừng mà thua tiền, càng lún càng sâu, cũng là ta bảo người cho ngươi vay nặng lãi, khiến ngươi rơi vào hoàn cảnh này, hết thảy đều là ta làm!”

      “Ngươi…ngươi…” Trang Tín Xuyên tức giận đến mức mắt long sòng sọc, chỉ vào nàng, nửa ngày nên lời.

      bên Nhị di thái thái khiếp sợ tiến lên, giữ chặt hai tay Trang Minh Hỉ, dường như thể tin nổi hỏi: “Minh Hỉ, con vì sao phải làm như vậy? là ca ca ruột của con a!”

      Trang Minh Hỉ bỏ tay Nhị di thái thái ra, chỉ vào Trang Tín Xuyên cười lạnh : “ có coi ta là muội muội ruột sao? Ta lúc trước lòng vì suy tính, mà khi Tạ gia muốn từ hôn, vì tâm tư bản thân, cứng rắn ép gả ta cho Tạ gia, kết quả mới gây cho ta bi kịch ngày hôm nay… chỉ như thế, khi ta nhận hết tra tấn trở về, còn dùng dao đâm vào lòng ta, ta có ca ca như vậy! Trang Tín Xuyên, ngươi rơi vào tình cảnh này là do ngươi vô năng, là ngươi vô dụng! Để cho ngươi làm bại quang gia sản, còn bằng nằm trong tay ta! Ta biết các ngươi đồng ý ở riêng, cho nên ta mới nghĩ ra biện pháp này buộc các ngươi ở riêng. Ngươi cứ chờ coi, ta nhất định dùng số tiền này tạo ra Trà Hành so với Thịnh Thế còn thịnh vượng hơn, ta làm cho tất cả mọi người đều biết, ta Trang Minh Hỉ mới là người có tư cách nhất để trở thành đương gia!”

      Trang Tín Xuyên giận đến mức mặt trắng bêch, nhưng cũng biết nên làm gì. Nhị di thái thái ở bên bụm mặt khóc lớn, nàng dù thế nào cũng nghĩ tới, nhi tử và nữ nhi của nàng lại cốt nhục tướng tàn như vậy.

      “Báo ứng a, báo ứng a.” Nhị di thái thái đấm ngực, cơ hồ khóc đến mức lả người.

      “Đuổi bọn họ ra, từ nay về sau, để bọn họ bước bước vào phủ!” Trang Minh Hỉ ngoan tuyệt, phân phó gia đinh.

      Gia đinh lĩnh mệnh, lập tức đuổi ba người ra ngoài.

      “Minh Hỉ, Minh Hỉ, ngươi sao có thể đối với mẫu thân như vậy a…” Nhị di thái thái bên giãy dụa, bên quay đầu nhìn Trang Minh Hỉ khóc lóc cầu xin.

      Trang Minh Hỉ đứng ở trong sảnh nhìn Nhị di thái thái nhúc nhích, hé ra mặt cười tái nhợt.

      “Dù sao trong lòng người cũng chỉ có nhi tử này, mặc kệ là chuyện gì, người đều hướng về phía , như thế, người cứ coi như chưa từng sinh ra nữ nhi này, về sau sống với nhi tử của người !”

      Trang Minh Hỉ kiên quyết .

      “Minh Hỉ, Minh Hỉ!”

      “Đuổi bọn họ ra ngoài!”

      Rất nhanh, trong đại sảnh khôi phục yên tĩnh, Trang Minh Hỉ hai chân mềm nhũn, ngồi xuống đất.

      Đúng lúc này, có hạ nhân thông báo: “Tạ gia Nhị công tử cầu kiến!”

      Tạ Đình Quân?

      Nghe thấy cái tên này, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy trái tim nhảy nhót, cũng biết lấy khí lực từ đâu, cố gắng đứng dậy.

      “Mời vào!” Trang Minh Hỉ phân phó.

      Tạ Đình Quân…

      Trang Minh Hỉ nghiến răng nghiến lợi.
      Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 243: thể nhẫn

      Tạ Đình Quân sau khi vào chắp tay sau lưng đứng trong đại sảnh, nhìn ngắm xung quanh. Trong chốc lát, mới hướng cặp mắt sáng quắc nhìn trừng trừng Trang Minh Hỉ, cười : “Trang Minh Hỉ, có đôi khi, ngươi khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác!”

      “Tạ Đình Quân, ngươi còn dám tới đây!” Trang Minh Hỉ trừng mắt nhìn , hận đến mức hai mắt như muốn chảy máu.

      Tạ Đình Quân nhíu mày, lấy tay nhàn nhã phủi phủi tay áo, “Ta vì sao dám tới đây?”

      Thấy bộ dáng thèm để ý, Trang Minh Hỉ lửa giận ngùn ngụt, nàng xông lên phía trước, dùng sức đấm , đồng thời kêu lên: “Ta biết đều là mưu của ngươi, ngươi cố ý khiến ta bị muối thương tư nhân bắt , ngươi biết ta bị đối đãi thế nào, ngươi biết ta có thể mất mạng, nhưng mà ngươi vẫn như cũ chút lưu tình đẩy ta vào hoàn cảnh như vậy!”

      Dù Trang Minh Hỉ đem hết toàn lực, nhưng phẫn nộ của nàng đối với đáng để nhắc tới. Tạ Đình Quân chỉ cần dùng bàn tay đẩy nàng ra, đẩy nàng ngã ngồi xuống ghế bên cạnh.

      Bởi vì quá mức phẫn nộ, Trang Minh Hỉ cả người mềm nhũn, nàng vài lần giãy dụa muốn đứng lên, nhưng đều thất bại, cuối cùng, nàng phát tiết dùng sức vỗ tay vịn, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, nàng chỉ vào Tạ Đình Quân : “Ngươi là tên súc sinh! Ngươi có thể thích ta, ngươi có thể từ hôn, vì sao phải đối với ta như vậy? Cả cuộc đời của ta bị hủy tay ngươi!” Càng khiến cho nàng khó có thể chịu nổi là tất cả những điều làm đều vì nữ nhân kia! Nàng chẳng lẽ phải là nữ nhân từng muốn cầu thân hay sao? sao có thể tuyệt tình với nàng như vậy?

      Nàng muốn xẻ đôi ngực của ra xem có phải tim của làm bằng đá hay !

      sai, đều là ta làm!” Tạ Đình Quân đến trước mặt nàng, nhìn nàng thanh lạnh lùng : “Ta từng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám phá hư chuyện của ta, ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi, đáng tiếc ngươi cũng để ở trong lòng, ngươi có ngày hôm nay là do gieo gió gặt bảo!” xong, lại tươi cười: “Ta chỉ là có chút kỳ quái, ngươi biết, sao thấy ngươi có hành động gì?” nhìn nhìn bốn phía, chỉ thấy đại sảnh trừ bỏ bọn họ ra, hề có ai, có thể thấy được trước khi tiến vào, nàng cho hạ nhân lui xuống.

      cách khác, nàng cũng muốn để người khác nghe thấy bọn họ chuyện. Điều này khiến trong lòng xác định, nàng có điều cố kỵ, phàm là người có điểm cố kỵ vẫn có thể dễ dàng nắm bắt!

      Đối diện, Trang Minh Hỉ cắn chặt môi gắt gao trừng mắt nhìn , lời.

      Tạ Đình Quân đến trong đại sảnh nhìn bốn phía chung quanh cười : “Ngươi là nữ tử, được nhiều bạc như vậy, chẳng những che giấu, còn phô trương bốn phía, nghĩ đến kế tiếp ngươi nhất định có hành động gì đó, điều này bất quá là ngươi muốn biểu thực lực của bản thân mà thôi!”

      Khi tiến vào, vừa vặn chạm mặt với Nhị di thái thái và Trang Tín Xuyên ra. Trang Tín Xuyên hùng hùng hổ hổ, đem chuyện Trang Minh Hỉ hãm hại mắng mỏ thành lời, vừa vặn để cho nghe thấy.

      thể , nữ nhân như Trang Minh Hỉ, còn tâm ngoan thủ lạt hơn so với tưởng tượng của ! chỉ đối với người khác, đối với bản thân cũng ngoan tuyệt! Nàng có thể thoát khỏi tay Kiều đại, vậy tốn ít tâm tư, trả giá cũng ít. Bị làm nhục như vậy, sau đó còn có thể đoạt lấy tài sản, cũng phải là việc mà nữ tử khuê các bình thường có thể làm được!

      Thấy dễ dàng nhận ra ý đồ của mình, Trang Minh Hỉ trong lòng rùng mình, cảnh giác nhìn .

      “Ngươi nhất định biết, ngươi mặc dù biết mọi chuyện, cũng ảnh hưởng đến ta, nhưng đắc tội với ta, xung đột với kế hoạch sau này của ngươi!” Tạ Đình Quân xoay người, cẩm bào màu đen làm nổi bật uy vũ bất phàm, gương mặt góc cạnh ràng mang theo tự tin chắc chắn, mặc dù vô cùng thống hận , Trang Minh Hỉ thể thừa nhận nam nhân hấp dẫn!

      Lúc này Trang Minh Hỉ dần dần bình tĩnh. Nàng hít sâu vài lần, dựa vào tay vịn đứng lên. Nàng nhìn , thanh lạnh lùng : “Ngươi hôm nay đến đây, chắc hẳn muốn biết ta gì với Tần Thiên đúng !”

      Tạ Đình Quân nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng.

      Nàng cười cười, ngang ngẩng đầu lên: “Ngươi yên tâm, đến bây giờ ta chưa hề gì cả, bất quá về sau, còn muốn xem Tạ công tử làm như thế nào. Ta rất nhanh thành lập Trà Hành, chuyện sinh ý còn phải nhờ vào hỗ trợ của Tạ công tử, việc này cũng thành toàn cho mối tình si của ngươi!” Câu cuối cùng tràn ngập giọng điệu mỉa mai trêu tức.

      Tạ Đình Quân sắc mặt trầm xuống, “Ngươi đây là uy hiếp ta?”

      phải uy hiếp, là giao dịch! Chúng ta dựa theo nhu cầu, ngươi vẫn như cũ có thể lấy thân phận bằng hữu xuất bên cạnh Tần Thiên, mà ta chỉ muốn thanh thế nhanh chóng lớn mạnh!”

      Trang Minh Hỉ nhìn thẳng , trong ánh mắt có dã tâm ràng.

      Nàng cũng trông cậy Tạ Đình Quân có thể hỗ trợ gì, chỉ cần trăm phương ngàn kế phá hư rất tốt rồi. sai, nàng hận thể lột da bẻ xương , đem ăn sống nuốt tươi, nhưng tạm thời nàng chưa làm được điều này, nàng tự biết mình có năng lực như vậy. Nếu nàng ra tất cả, người bên ngoài có tin hay bàn tới, nhưng nhất định đắc tội với . Bối cảnh hùng hậu, thế lực khổng lồ, lại tâm ngoan thủ lạt, nếu sau này muốn gây khó dễ với nàng, nàng cũng bị phiền toái. Mặc kệ xét theo phương diện nào đều là được nhiều hơn mất, chỉ chút đành lòng phá hỏng mưu kế, muốn thành đại thể nhẫn nhịn! Cho nên, nàng quyết định tạm thời áp chế cừu hận, trước làm tốt mọi việc !

      Hơn nữa, nàng vì sao phải với Tần Thiên? Để con độc xà lặng yên tiếng động nấp ở bên người nàng phải tốt hơn sao? Thế nào cũng có ngày cắn nàng ngụm, đến lúc đó nàng ở bên cạnh xem náo nhiệt phải vui vẻ hay sao? Nàng làm sao phải nhắc nhở nàng ta!

      Tạ Đình Quân nhìn nàng lúc, mới : “Tốt, theo ý của ngươi, ngươi kín miệng, ta gây khó dễ, ta còn muốn nhìn xem, ngươi có thể làm ra chút chuyện gì hay !”

      Trang Minh Hỉ ngẩng đầu, định liệu trước cười cười.

      Tạ Đình Quân cười lạnh hai tiếng, xoay người ra ngoài, mới vừa hai bước, bỗng nhiên lại dừng lại.

      quay đầu, nhìn về phía Trang Minh Hỉ: “Trang Minh Hỉ, ngươi dám gióng trống khua chiêng như vậy, khẳng định là có người bảo hộ ngươi, người kia là ai?”

      Ngay sau đó, nhãn châu chuyển động, hình như hiểu ra: “Nga, ta hiểu được…” cười cười, lại nhìn Trang Minh Hỉ liếc mắt cái, xoay người rời .

      Tạ Đình Quân bước ra đại môn, lâu sau, Lâm Vĩnh từ góc chui ra. thân mình chợt lóe, liền đến bên cạnh Tạ Đình Quân, đè thấp thanh : “Quả nhiên ngoài sở liệu của công tử, nô tài lặng lẽ dạo vòng bên trong, phát ít người của Kiều bang đảm đương quản lý hậu viện.”

      Tạ Đình Quân về phía ngựa của mình, vỗ vỗ yên ngựa, cười khẽ: “ tình càng ngày càng thú vị.”

      xong, phi thân lên ngựa, chân kẹp bụng ngựa nhanh chóng rời , Lâm Vĩnh theo sát ngay sau.

      Mà bên này, Tạ Đình Quân rồi, Trang Minh Hỉ thu dọn lúc, mang theo cái hộp , ra khỏi phủ, thẳng đến nha môn Tri phủ, gặp Hồ Tri phủ trong thư phòng ở hậu viện nha môn.

      “Chất nữ thỉnh an dượng. Lần này chất nữ có thể nhanh chóng thuận lợi cũng nhờ có dượng giúp, chất nữ tới đây cám ơn dượng, dâng lên chút tâm ý nho !” Trang Minh Hỉ đưa hộp lên.

      Hồ Tri phủ mở tráp ra, bên trong là tập ngân phiếu. thoáng nhìn qua, trong lòng vui vẻ, rất vừa lòng cười cười, nhìn về phía Trang Minh Hỉ ánh mắt cũng ôn hòa hơn: “Mọi người đều là người nhà, cần đa lễ. Dượng đúng là xem ngươi, thể tưởng được ngươi lại thông minh như vậy, chí hướng rộng lớn, so với ca ca kia của ngươi biết giỏi giang hơn bao nhiêu! Ngươi yên tâm, ngươi cứ việc làm việc mà ngươi muốn, hết thảy có dượng làm chủ.”

      Trang Minh Hỉ tâm vui vẻ hành lễ trước Hồ Tri phủ, : “Dượng để mắt Minh Hỉ, Minh Hỉ nhất định để người thất vọng!”

      xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Tri phủ, ánh mắt lóe ra, giống như có thâm ý, Hồ Tri phủ hiểu , cười ha ha vài tiếng, “Được, được, có bản quan ủng hộ, tương lai thành tựu của ngươi tuyệt đối thua Thịnh Thế!”

      Trang Minh Hỉ hé miệng cười.

      Từ lúc nàng quyết định đoạt lấy tài sản, nàng biết, bản thân chỉ là nữ tử nếu muốn sống yên ổn tuyệt đối có khả năng, nàng giống như Đại phu nhân lúc tiếp quản Trà Hành có căn cơ vững vàng, mọi thứ của nàng chỉ mới bắt đầu. Điều này bắt buộc nàng phải có thực lực hùng hậu để làm chỗ dựa, mà hẳn nhiên đó là người dượng tham lam, Hồ Tri phủ.

      Nàng biết lúc trước Hồ Tri phủ giúp đỡ bọn họ tuyệt đối vì quan hệ thân thích, nhất định còn có tính toán của . Có điều ca ca quá vô dụng, làm cho thất vọng. Chỉ cần mình có thể thỏa mãn cầu của , tuyệt đối có thể được bảo hộ.

      Vì thế, nàng suy nghĩ hai ngày hai đêm, viết xuống phong thư, nội dung ý tưởng của nàng, cùng với kế hoạch và quyết tâm của nàng. Nàng bảo Kiều Đại nghĩ cách đưa đến cho Tri phủ đại nhân, bao lâu, Tri phủ đại nhân liền vì nàng tìm chỗ ở này, những người ở đây đều có lai lịch, người tầm thường cũng dám tới. Điều này cũng biểu việc, Trang Minh Hỉ nàng cũng là người đơn giản! Rất tiện để nàng làm việc theo kế hoạch.

      Nàng tại muốn bạc có bạc, muốn bối cảnh có bối cảnh, nàng tin, nàng thành công!

      Tần Thiên, ngươi hãy chờ đấy, ngày nào đó, ta làm cho thế nhân nhận ra, ta Trang Minh Hỉ so với Tần Thiên ngươi hề thua kém!

      Bên kia, Thanh Liễu trở về đem hết thảy tình bẩm báo cho Tần Thiên biết, nàng tuy rằng thể vào, nhưng là ở ngoài cửa lớn thông qua đối thoại giữa Trang Tín Xuyên và Nhị di thái thái ràng mọi việc, sau đó nhanh chóng trở về hướng Tần Thiên hồi báo.

      Nghe xong, Tần Thiên có chút ngẩn ngơ, kinh dị trước thủ đoạn tàn nhẫn của Trang Minh Hỉ, đồng thời, cũng khỏi bội phục quyết đoán và dũng khí của nàng. Phải biết rằng, nàng bất quá chỉ là nữ tử khuê các mười bảy mười tám tuổi. Nhưng vừa nghĩ đến nàng mười mấy năm mưa dầm thấm lâu có ảnh hưởng từ Đại phu nhân, lại có mẫu thân khôn khéo mạnh mẽ nuôi dạy, cũng còn cảm thấy kỳ quái.

      “Đại thiếu phu nhân, ta còn nghe , Tứ tiểu thư cũng muốn mở Trà Hành!” Thanh Liễu vội la lên, “Với tính tình của Tứ tiểu thư, tương lai chỉ sợ là muốn đối nghịch với Đại thiếu phu nhân!”

      Tần Thiên cười : “Sợ cái gì, đối thủ của chúng ta còn thiếu hay sao? Nhiều hơn người cũng thế.”

      Hơn nữa, có thể có đối thủ như Trang Minh Hỉ nhất định là chuyện thú vị.
      Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 244: Thái Bình Trà Hành

      Ban đêm, trăng sáng nhô cao, bóng cây lắc lư.

      bóng đen tiến vào trong phòng Trang Minh Hỉ.

      Trang Minh Hỉ vốn ngủ an ổn bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt ra, liền phát có bóng đen đứng sừng sững trước cửa sổ, Trang Minh Hỉ kinh hãi định há mồm kêu to, còn chưa kịp lên tiếng, miệng bị bàn tay to thô ráp che lấp. Trang Minh Hỉ phản ứng lại, lập tức đẩy bàn tay kia ra, tức giận : “Kiều Đại, tại ngươi chạy tới đây làm gì?”

      Kiều Đại hắc hắc cười hai tiếng, “ phải vì nhớ nàng sao?” vừa định cởi giày leo lên giường, lại bị Trang Minh Hỉ cước đá xuống.

      “Cút, về sau đừng tới tìm ta, nếu , ta nhất định báo quan bắt ngươi! Ngươi cũng đừng quên, ngươi thể lộ diện a!” Trang Minh Hỉ quát khẽ.

      Kiều Đại đề phòng, bị nàng đá ngã, trong tay còn cầm chiếc hài vừa cởi. Nghe thấy Trang Minh Hỉ uy hiếp, Kiều Đại trong lòng tức giận, ném giầy vải trong tay xuống đất, bật người dậy, vọt tới giường Trang Minh Hỉ, nhanh như điện đem nàng áp đảo.

      Trang Minh Hỉ kinh hãi, giãy dụa, kêu to: “Người đâu…”

      Nhưng thanh còn chưa hoàn toàn phát ra, miệng bị hôn gắt gao, thanh của nàng đều bị cắn nuốt sạch .

      Trang Minh Hỉ hợp lực phản kháng, lắc đầu, dùng bàn tay như gọng kìm chặt chẽ cố định mặt của nàng, nàng dùng chân đá, đôi chân tráng kiện của ép nàng gắt gao, nàng lấy tay đấm, hoàn toàn để ý, cơ bắp người cứng rắn như sắt thép, đấm vài cái tay nàng lại cảm thấy đau. Nàng vừa tức vừa hận, nhưng cũng có biện pháp.

      “Roẹt” vài tiếng, lột bỏ xiêm y của nàng, động tác thô bạo hung hăng xuyên qua nàng. tức giận thông qua động tác của hung hăng phát tiết thân thể nàng, chút rồi lại chút, thô lỗ mà cuồng dã, giống như trừng phạt, hoặc như khổ hình, giường gỗ khắc hoa văn cúc lê vốn chắc chắn bởi vì động tác của mà lay động, phát ra tiếng vang, giống như đất rung núi chuyển, dường như giây tiếp theo đổ sụp xuống.

      hung hăng hôn nàng, môi của nàng lưỡi của nàng bị mút đến run rẩy. Trang Minh Hỉ mở to hai mắt, oán hận nhìn , nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như bị vật nặng đánh vào thân thể, nàng hung hăng bắt lấy cánh tay , móng tay gắt gao đâm sâu vào cơ bắp của .

      bỗng mở mắt, tiếp xúc với ánh mắt căm giận như hai lưỡi dao của nàng, ngẩn ra, dừng động tác, ngẩng đầu lên.

      dùng đôi tay xoa xoa gương mặt đầy nước mắt của nàng, tức giận chỉ trong nháy mắt biến mất, “Rất đau sao?”

      Trang Minh Hỉ gắt gao nhìn , nước mắt điên cuồng rơi xuống, thanh tràn ngập hận ý tràn ra: “Ta giết ngươi, ngày nào đó, ta giết ngươi!”

      nhàng cười, thanh khàn khàn: “Chết ở trong tay nàng ta cũng có gì oán trách, nàng đừng kêu, ta nhàng chút, kỳ nàng kêu cũng vô dụng, trong Trang phủ đều là người của ta, bọn họ quan tâm.”

      “Người của ngươi?”

      “Hồ đại nhân giúp ngươi tìm phòng ở, nhưng mọi thứ bên trong là ta cầu Tần sư gia giao cho ta làm. phải vì lo lắng cho nàng hay sao? Nàng là nữ tử, nếu như bị ác nô bắt nạt phải làm sao bây giờ? Nàng là nữ nhân của ta, ta bảo hộ nàng!”

      “Ta đuổi tất cả người của ngươi , ta tìm người khác đến bảo hộ ta!”

      “Ngoan, đừng nháo, tại ngoài ta ra nàng còn có thể tin tưởng ai? Ta biết nàng chê ta xấu, nhưng mà ta đối tốt với nàng.”

      Tiếp theo, lại bắt đầu hôn nàng, động tác trở nên ôn nhu hơn, bàn tay đầy vết chai càng ngừng dao động người nàng, càng ngừng run run, thở ra hít vào, giống như hưởng thụ tư vị đẹp đẽ nhất.

      Đêm đen khiến khuôn mặt xấu xí của trở nên mơ hồ, ánh mắt trong bóng đêm lòe lòe sáng lên, người cũng còn mùi hôi gay mũi, tóc cũng gọn gàng hơn, còn có mùi thơm ngát, dần dần, thân thể căng thẳng của Trang Minh Hỉ cũng trở nên thư hoãn hơn, dưới khiêu khích ngừng của , cũng bắt đầu lộ ra vẻ xuân tình.

      Dần dần, nàng theo động tác lỗ mãng của mà thở dốc rên rỉ, hai chân nàng bất tri bất giác vòng lên tấm lưng tráng kiện của , vui sướng cúi đầu hôn lên ngực nàng, nàng hơi hơi run rẩy, nắm chặt đầu của , bỗng nhiên mãnh liệt luật động vài cái, dưới động tác điên cuồng của , bụng nàng từng trận co rút, hai người đồng thời lên đỉnh. Nàng gắt gao ôm chặt , hai chân gắt gao kẹp lấy lưng , thể tự khắc chế phát ra tiếng ngâm nga.

      Sau đó, Trang Minh Hỉ xoay người đưa lưng về phía , nàng lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ với phản ứng vừa rồi của mình. Kiều Đại để ý đến lạnh lùng của nàng, ngồi dậy, đem nàng ôm vào trong lòng, càng ngừng hôn lên cổ và phần lưng của nàng, hàm hồ : “Minh Hỉ, vừa rồi tuyệt, ngày nào đó, nàng nhất định gả cho ta. Đến lúc đó, ta truyền lại vị trí bang chủ, ta cũng muốn trải qua cuộc sống ngày ngày vung đao liếm huyết nữa, chúng ta cùng tìm nơi để sinh sống.

      Ai muốn cùng kẻ thô tục đê tiện quái dị như ngươi sinh sống? Ta tại muốn cái gì có cái đó, về sau tùy tiện vung tay cái, cũng mạnh mẽ hơn so với kẻ quái dị như ngươi!

      Bất quá lời lúc trước kia của ra làm cho nàng thương tâm, nàng là nữ nhân, ra làm việc luôn bất tiện, nếu có thể được bảo hộ, cũng cần phải sợ cái gì. Dù sao chính mình là người của , trong khoảng thời gian ngắn dỗ dành rồi sau, chờ nàng địa vị củng cố, có thế lực của riêng mình đối phó muộn!

      Nghĩ vậy, Trang Minh Hỉ xoay người, trừng mắt nhìn : “Trừ phi ngươi về sau đều nghe ta, ta muốn ngươi làm như thế nào, ngươi phải làm như thế ấy.”

      Ai ngờ nam nhân vừa rồi còn nhu tình mật ý nghe thấy câu này lập tức thay đổi vẻ mặt: “ hươu vượn, ta đường đường là Kiều bang chủ, thuộc hạ có mấy ngàn người theo ta kiếm ăn, sao có thể nghe lời của phụ nhân! Hơn nữa chuyện của Kiều bang chúng ta, cũng vạn vạn lần cũng thể để nàng can thiệp.”

      “Ai muốn can thiệp vào chuyện của ngươi!” Trang Minh Hỉ hướng trừng mắt, “Chuyện buôn lậu ta có hứng thú, ta chỉ là , về sau ta có chuyện gì cần ngươi hỗ trợ, ngươi tuyệt đối thể chối từ! Ngươi làm được ?”

      Kiều Đại lúc này mới nở nụ cười, sờ soạng trước ngực nàng, : “Nàng là nữ nhân của ta, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta!”

      xong, lại áp lên người nàng, cười hì hì : “Nữ nhân, vừa rồi rất thích thú, chúng ta lại thử lần nữa.’

      ***

      Dưới trợ giúp của Hồ Tri phủ, Trang Minh Hỉ nhanh chóng thành lập Thái Bình Trà Hành, nàng trả lương cao lôi kéo sư phó chế trà, chưởng quầy, quản của các Trà Hành khác, lại được Hồ Tri phủ ngầm đồng ý, dùng đủ mọi loại thủ đoạn hái chè tươi mùa hạ, tổn hại ít lợi ích của các thương gia khác. Từng có người tới cửa gây , sau đó lại bị ít người lai lịch đánh gãy chân, sau đó, tất cả những Trà Hành ai dám công khai kêu gào đối nghịch với Trang Minh Hỉ.

      Thái Bình Trà Hành của Trang Minh Hỉ, chiến thắng việc thu mua chè tươi mùa hạ, hơn nữa có bối cảnh có tài chính hùng hậu, rất nhanh trở thành trong những Trà Hành lớn nhất ở Dương Thành.

      Mà số chè tươi mùa hạ nàng thu về, sau khi được sao chế, nhờ quan hệ của Hồ Tri phủ, toàn bộ được vận chuyển qua cửa khẩu đến thị trường phía nam —— Tuệ Châu.
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 245: Lâm nhi

      điều đáng giá là, từ sau khi khai cấm biển, trong số các hàng hóa xuất khẩu, thứ bán đắt hàng nhất là trà, vải, đồ sứ, đặc biệt là trà, rất được ngoại quốc hoan nghênh, tỷ trọng trong xuất khẩu hàng hóa năm so với năm lại tăng lên, rất nhiều trà thương ánh mắt đều tập trung vào đây.

      Thịnh Thế Trà Hành bởi vì vừa nhận được sinh ý trà ở đại mạc phương bắc, chè tươi trong tay chỉ có hạn, tuy rằng năm trước trồng trọt ít trà, nhưng muốn có thu hoạch cũng phải mất vài năm. Sau khi cung ứng nhu cầu của đại mạc, cơ hồ vô lực với thị trường hải ngoại ở phía nam, vì vậy lần này việc tranh tài thu mua trà hạ cùng Thái Bình Thịnh Thế của Trang Minh Hỉ cũng nảy sinh xung đột.

      “Thái Bình Thịnh Thế, Thái Bình Thịnh Thế, nàng ta gọi là Thái Bình, thực ràng là muốn đứng trước đầu Thịnh Thế chúng ta mà!”

      Hôm nay là ngày hài tử của Phương Nghiên Hạnh tròn trăm ngày tuổi. Hài tử này là tôn tử đầu tiên ở Trang phủ, Đại phu nhân tất nhiên cao hứng, chuẩn bị tiệc chúc mừng, khi các khách nhân rời , người nhà tụ tập trong viện của Đại phu nhân, bên đùa với đứa , bên chuyện phiếm.

      Người chuyện là Tam di thái thái. Nàng đem oa nhi giao cho Trang Minh Lan, tiếp tục ngồi đối diện với Đại phu nhân ngồi ở chính vị : “Lúc trước thấy Tứ tiểu thư văn văn tĩnh tĩnh, nào biết lại là nhân vật ngoan tuyệt như vậy, đối với mẫu thân ca ca ruột cũng vô tình như vậy, ngẫm lại khiến cho người ta trong lòng run sợ, cũng may ra ở riêng, nếu để nàng ta tiếp tục ở tại chỗ này, chẳng phải là đáng lo?”

      Trang Tín Trung chơi đùa với con nghe vậy ngẩng đầu : “Kỳ Tứ muội cũng là người thông minh, đáng tiếc nàng thân là nữ nhi, nếu là nam nhân, có lẽ còn có hi vọng trở thành đương gia…” Lời này phải có đạo lý, lúc trước, nếu trong nam nhi của Trang phủ có người giỏi giang, Đại phu nhân cũng chủ ý để nha hoàn như Tần Thiên tiếp nhận vị trí này.

      Nhưng Đại phu nhân cũng rất quyết đoán phủ định: “Đương gia Thịnh Thế chỉ có bản lĩnh, càng phải có phẩm tính chính trực, có lòng bao dung. Minh Hỉ tàn nhẫn vô tình, làm việc từ thủ đoạn, mặc dù tương lai nàng thành công, cũng chỉ có được danh hào gian thương, lâu bền!”

      “Đúng đúng đúng, Đại tỷ rất đúng, chỉ có Đại thiếu phu nhân của chúng ta mới là người thích hợp nhất tiếp nhận địa vị từ tay Đại tỷ, trở thành đương gia Trang phủ chúng ta!” Tam di thái thái vội vàng xu nịnh, nay, đại cục định, Tần Thiên ở Trang phủ địa vị gì phá nổi, Tam di thái thái cũng dám khiêu chiến với quyền uy của nàng nữa, ngược lại bởi vì lúc trước nhiều lần đắc tội nàng, mà cảm thấy lo sợ, sợ nàng ghi tạc trong lòng, đối với bọn họ bất lợi, vì vậy có cơ hội liền theo đuôi nịnh hót.

      Tần Thiên làm sao biết tâm tư nàng ta, kỳ nàng cần gì phải so đo với thiếp thất, có điều nàng hiểu được, đối đãi với người như Tam di thái thái, phải khiến nàng ta e dè, thể quá mức thân cận, với tính tình của nàng ta, khó tránh khỏi lại trở nên biết điều.

      Nàng nhìn Tam di thái thái cười , vẻ mặt ôn hoà, làm cho Tam di thái thái có chút mất mặt, lời khen ngợi cũng được đáp lại.

      Thấy tiểu hài tử đáng , Tần Thiên đón lấy từ tay Trang Minh Lan, đưa tới trước mặt Trang Tín Ngạn, hai người đều là vẻ mặt hứng thú đùa với đứa , thấy đứa mập mạp, tay chân tròn vo giống như củ sen, lúc ngủ hồi mếu máo, hồi nhíu mày, đáng làm cho người ta hận thể ngụm nuốt vào.

      Trang Tín Ngạn nhìn mà thích, mặt lộ ra tươi cười, vươn tay ý bảo muốn ôm, Tần Thiên đem đứa giao vào tay . Trang Tín Ngạn cẩn thận ôm vào trong ngực, tư thế kia, vẻ mặt kia, làm cho người ta nhìn mà trong lòng cảm thấy thực thư thái.

      “Xem ra, đại ca về sau cũng phụ thân tốt.” Phương Nghiên Hạnh ở bên cười .

      “Tư thế ẵm hài tử của Đại ca so với phụ thân như ta còn cẩn thận hơn!” Trang Tín Trung cũng cười , “Chàng biết xấu hổ, cũng chưa thấy có phụ thân nào như chàng a!” Phương Nghiên Hạnh sẵng giọng.

      Nguyệt Nương xoa bóp bả vai cho Đại phu nhân, nhìn thấy màn này, lòng tràn đầy cảm xúc, nhịn được nhìn Trang Tín Trung cười : “Ta Tam thiếu gia, người nếu muốn Đại ca sớm được làm cha, người nên cố gắng làm việc ở Trà Hành, để Đại thiếu phu nhân đỡ phải vất vả, như vậy nàng có thể an tâm vì Đại ca sinh hài tử a!”

      Trang Tín Trung sờ sờ đầu, hàm hậu cười : “Nguyệt Nương, ta rất cố gắng, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta.”

      Phương Nghiên Hạnh cùng Trang Minh Lan cười rộ lên.

      Tần Thiên cũng nở nụ cười vài tiếng, trong lòng lại thầm thở dài, lại tiếp, nàng cùng Tín Ngạn viên phòng hơn nửa năm, sao vẫn mãi có tin tức gì?

      Nàng tự kìm chế sờ sờ bụng.

      phải do khối thân thể này chứ… Tần Thiên trong lòng lo lắng, tình tiết trong tiểu thuyết phát sinh người ta

      Lúc này, Trang Tín Ngạn quay sang nhìn nàng chăm chú.

      Nàng biết, muốn với nàng, cần lo lắng, nên gấp gáp, mặc kệ là vấn đề gì, đều cần lo lắng, vĩnh viễn đều ở bên người nàng.

      “Đứa cũng là duyên phận, duyên phận đến tự nhiên có…” Đại phu nhân bỗng nhiên cười : “Nhớ tới, ta cũng vào cửa hai năm sau mới có Tín Ngạn, loại chuyện này a, thể sốt ruột!”

      Trong giọng có ý tứ an ủi.

      “Vâng vâng loại chuyện này thể gấp a.” Nguyệt Nương vội vàng .

      Tam di thái thái và bọn hạ nhân nhìn thấy vậy thầm lè lưỡi, Đại thiếu phu nhân quả rất được sủng ái, ngay cả chuyện con nối dõi quan trọng như vậy Đại phu nhân cùng Đại công tử cũng che chở nàng như vậy.

      Người nhà cười , bỗng nhiên có nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Nhóm Tông gia lão gia đến.”

      Mọi người đều tĩnh lặng, nhìn về phía Đại phu nhân ngồi ở chính vị.

      Từ lần trước Đại phu nhân tuyên bố tách khỏi dòng họ, dòng họ lúc ban đầu rất tức giận, coi trọng sĩ diện, truyền lời, trừ phi bọn họ đến dập đầu nhận sai, nếu tuyệt đối tha thứ cho bọn họ. Người của dòng họ cũng cho rằng Đại phu nhân muốn thoát ly khỏi dòng họ, dù sao có ai dám chối bỏ tổ tiên chứ? Hơn nữa Trang Tứ gia vẫn còn chôn tại phần mộ tổ tiên.

      Thẳng đến hai tháng trước Đại phu nhân phái người đến dòng họ cùng bọn họ thương nghị chuyện tách phần mộ, thậm chí cùng Nhị phòng phân gia hoàn toàn để dòng họ xen vào, bọn họ lúc này mới nóng nảy. Mắt thấy trà xuân trà hạ Trang phủ đều bán đắt hàng, lại cùng bọn họ có nửa điểm quan hệ, bạc vốn tới tay nay có, bọn họ làm sao chịu nổi, từ tháng trước, trừ bỏ tộc trưởng Trang Thành Chí xuất ra, những lão gia có bối phận trọng đại trong dòng họ đều thay nhau tới cửa chuyện với Đại phu nhân.

      Đơn giản là chút lời tình cảm, cần tổ tiên đại nghịch bất đạo linh tinh, ngóng trông Đại phu nhân hồi tâm chuyển ý.

      Nhưng bọn họ đến đây vài lần, Đại phu nhân đều lấy lý do thân thể khoẻ mà từ chối tiếp, thấy vậy, người dòng họ ngược lại càng thêm sốt ruột, càng đến nhiều hơn.

      “Nương, lần này hay để con ứng phó bọn họ?” Tần Thiên hỏi.

      Đại phu nhân buông chung trà trong tay, trầm ngâm hồi nhân tiện : “, cũng là thời điểm gặp bọn họ rồi.”

      “Đại tỷ, còn gặp bọn họ làm cái gì? Những người này, đơn giản là muốn chiếm lợi ích của chúng ta, ràng thừa dịp cơ hội này thoát ly khỏi bọn họ, để bọn họ chiếm được tiện nghi!” Tam di thái thái mếu máo.

      Đại phu nhân lắc đầu, được Nguyệt Nương nâng đỡ đứng lên, “Lời này ta cũng muốn với các ngươi, kỳ ta chưa bao giờ muốn thoát ly khỏi dòng họ.”

      Mọi người kinh dị, nhìn về phía Đại phu nhân, Tần Thiên tiến lên đỡ lấy Đại phu nhân.

      “Vì sao, nương, theo ý ta, dòng họ cũng đem lại chút lợi ích nào, hàng năm muốn chia hoa hồng cho bọn họ cũng đành thôi, nhưng bọn họ mặc kệ là chuyện gì, cũng đều muốn xen vào quan tâm, rất phiền toái.” “Tần Thiên, ta cũng biết bọn họ phiền toái, nhưng con ngẫm lại , người ta ra ngoài làm việc, đều bắt nguồn từ nền tảng thâm hậu, gia thế, dòng họ truyền lưu nhiều đời luôn được người khác tôn kính, mà người căn cơ bạc nhược, lai lịch luôn bị người khác chê cười.” Đại phu nhân vừa vừa chuyện, lời thấm thía, “Chúng ta tại nhất thời thanh nhàn sảng khoái, thoát ly khỏi dòng họ, trong mắt người đời, chúng ta chính là kẻ ruồng bỏ tổ tiên, đương nhiên, chúng ta là thương nhân, xét về phương diện này thanh danh tốt cũng sao, chỉ cần chúng ta thành thành buôn bán, cũng bị ảnh hưởng nhiều.”

      đến đây, hài tử của Phương Nghiên Hạnh bỗng nhiên òa khóc. Đại phu nhân dừng lại, nhìn về phía thanh vọng lại, tự chủ vươn tay ra. Phương Nghiên Hạnh nhìn thấy, vội vàng đem đứa đưa lên.

      Đại phu nhân vuốt ve sờ mặt đứa , hiền lành dỗ dành: “Lâm nhi đừng khóc, đừng khóc…”

      Tiểu Lâm nhi quả nhiên ngừng tiếng khóc, Phương Nghiên Hạnh vui sướng : “Nương vừa dỗ liền ngừng khóc, bình thường con phải dỗ rất lâu!”

      Đại phu nhân cười cười, vẻ mặt vui mừng, bà thu tay, tiếp tục : “Nhưng chúng ta cũng nên vì hậu thế suy nghĩ, bọn họ nhất định theo nghề buôn bán, nếu bọn họ gia nhập quan trường đọc sách thi cử sao? Dòng họ cùng bối cảnh rất trọng yếu, gia tộc ruồng bỏ tổ tiên dù thế nào cũng đều khiến người ta coi thường.”

      Mọi người liên tục gật đầu, thể thừa nhận, Đại phu nhân còn suy nghĩ sâu xa hơn trong tưởng tượng của mình.

      “Nhưng khi quay trở lại với dòng họ, chẳng phải lại chịu đựng kiềm chế của bọn họ?” Tam di thái thái hỏi.

      Tần Thiên hoàn toàn hiểu suy nghĩ Đại phu nhân, liền thay thế Đại phu nhân trả lời Tam di thái thái: “Nương cũng muốn giống như trước bị bọn họ kiềm chế, cho nên mới gây lớn chuyện như vậy, nương, con đúng ?” Tần Thiên cười nhìn về phía Đại phu nhân.

      Đại phu nhân vỗ mu bàn tay nàng, cười gật đầu, “ sai, vẫn là Tần Thiên hiểu ta nhất.” Lại tiếp: “Các ngươi tiếp tục vui vẻ, Tần Thiên, Tín Ngạn, các con cùng ta gặp Tông gia lão gia, chúng ta bị bọn họ đè ép nhiều năm, cũng đến thời điểm khiến bọn họ cúi đầu trước chúng ta rồi!”

      Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên phải trái bên cạnh Đại phu nhân ra khỏi Thanh viện, vào đại sảnh.

      Chỉ thấy Nhị lão gia, Tam lão gia cùng Tứ lão gia ngồi đó lo lắng chờ đợi, Đại phu nhân vừa ra tới, ba người nhãn tình sáng lên, vội đứng lên đón.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :