1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 236: Mượn đao giết người

      Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Hải Phú áp giải Trương Dũng lên xe ngựa trở về thành, chỉ hai canh giờ sau về đến Trang phủ.

      Cùng lúc đó, Trang Minh Hỉ nhà lo lắng chờ đợi tin tức của Trương Dũng. lúc nàng đứng ngồi yên, Lưu Bích Quân lại chạy tới tìm nàng, rủ nàng ra phố.

      Hóa ra ngày ấy Tạ Đình Quân đưa tới mấy món đồ mới, Lưu Bích Quân nhìn trúng vài trang sức tinh mỹ cùng mấy kiện vải mới lạ mà tinh xảo, cũng muốn mua về. Nàng ghen tị với tiểu gả cho phu gia giàu có, có tâm tư muốn tìm lại mặt mũi trước mặt Trang Minh Hỉ, cố ý rủ nàng cùng , muốn cho nàng ta tận mắt xem, nàng cũng hề thiếu tiền.

      tại Trang Minh Hỉ làm sao có tâm tư thoải mái nhàn hạ, vốn định tìm cớ đuổi nàng, nhưng chịu nổi Lưu Bích Quân nhõng nhẽo rồi cứng rắn, lại cảm thấy bản thân ngồi ở đây chờ đợi rất khó chịu, còn bằng ra ngoài tiêu khiển thời gian, cho nên cũng thu xếp chút rồi theo Lưu Bích Quân lên xe ngựa ra ngoài.

      vào cửa hàng bán châu báu bảo trai lớn nhất Dương Thành, chưởng quầy thấy tiểu thư và Nhị thiếu phu nhân Trang phủ, vẻ mặt tươi cười nhiệt tình chiêu đãi, lấy ra mặt hàng mới nhất tốt nhất trong cửa hàng để hai người chọn lựa.

      Lưu Bích Quân bị châu sai chim phượng giương cánh bay triêu dương tử kim bằng đá ruby khảm vàng ròng trong số đó hấp dẫn, cầm trong tay thích muốn buông xuống. Bên này, chưởng quầy lại hướng Trang Minh Hỉ giới thiệu bộ trang sức ngọc bích: “Trang tiểu thư, đây chính là trang sức mới nhất của bổn điếm, là người nước ngoài mang đến, toàn Dương Thành cũng chỉ có bộ này.”

      Nghe như vậy, Lưu Bích Quân cảm thấy hứng thú, vội vàng lấy xem, thấy ngọc bích nhan sắc thuần túy, trong ánh ngọc lại sinh quang, kiểu dáng khác biệt thú vị, xác thực là vật phi phàm, nha hoàn bên người sát ngôn quan sắc (xét lời và xem sắc mặt để đoán tâm ý người khác), thấy nàng thích, liên thanh lời dễ nghe, dỗ Lưu Bích Quân càng thêm hứng thú, lập tức hỏi giá.

      Chưởng quầy ra con số, Lưu Bích Quân trong lòng trùng xuống, nàng sau khi gả cũng được trượng phu sủng ái, nhà mẹ đẻ lại bởi vì cho mượn bạc nhưng mãi chưa thấy trả lại mà sinh hiềm khích, nàng có người cung cấp bạc, tuy rằng của hồi môn khá nhiều, nhưng bảo nàng lập tức xuất ra nhiều bạc như vậy để mua trang sức, lại cảm thấy luyến tiếc.

      Lập tức, nàng buông hộp gỗ, làm bộ như vô tình cười : “Đồ của người nước ngoài mặc dù đẹp mặt, nhưng nếu mang người Khải nhân chúng ta có vẻ hơi lạ, châu sai vừa rồi có lẽ thích hợp hơn!” Tiếp theo, nàng liếc mắt nhìn Trang Minh Hỉ bên cạnh dường như yên lòng, cười : “Tiểu , ta thấy trang sức này ra lại rất thích hợp với ngươi, bằng ngươi mua nó !”

      Chưởng quầy vội vàng nhìn về phía Trang Minh Hỉ, tại ai chẳng biết Trang Minh Hỉ là nhi tức tương lai của Tạ gia? Chưởng quầy lời lẽ nịnh nọt dễ nghe, nhưng tại Trang Minh Hỉ nào có tâm trạng, “Tẩu phải trêu ghẹo ta sao? Trang sức đắt tiền như vậy, chỉ có Đại thiếu phu nhân của Trang phủ chúng ta mới có thể đeo!”

      Vừa dứt lời, liền có thanh hùng hậu cường thế sáp nhập: “Ai trang sức này chỉ có Đại thiếu phu nhân Trang phủ mới có thể đeo?”

      Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Đình Quân thân cẩm bào màu đen long hành hổ bộ đến.

      Trang Minh Hỉ ngực căng thẳng, tâm sinh cảnh giác.

      Tạ Đình Quân mặt mang tươi cười đến trước mặt hai người, song phương thi lễ. Lưu Bích Quân thấy khí vũ hiên ngang, lại có tài có thế, ra tay hào phóng, so với phu quân Trang Tín Xuyên của mình trong lòng khỏi chua chát, nàng cười : “Tạ công tử phải là biết tiểu của chúng ta ở đây nên cố ý tìm đến đấy chứ, nếu sao lại khéo như vậy?”

      Tạ Đình Quân cười , cũng trả lời, quay đầu với chưởng quầy: “Đem tất cả trang sức Nhị thiếu phu nhân và Trang tiểu thư nhìn trúng đưa đến Trang phủ , tất cả đều tính cho Tạ gia chúng ta!”

      Chưởng quầy mặt nhất thời cười nở hoa, liên thanh đáp ứng.

      Tạ Đình Quân lại quay đầu cười với Lưu Bích Quân: “Về sau đều là người nhà, xem như chút tâm ý của tại hạ, thỉnh Nhị thiếu phu nhân xin vui lòng nhận cho.”

      Thấy tự dưng chiếm được tiện nghi lớn như vậy, Lưu Bích Quân nào có mất hứng, lập tức tâm như nở hoa, “Ta hôm nay là nhờ Minh Hỉ hết. Tạ công tử, phần tâm ý này của ngươi đối với Minh Hỉ thể nhận.”

      Nghe vậy, Tạ Đình Quân thâm tình chân thành nhìn Trang Minh Hỉ, : “Chỉ cần là Trang tiểu thư thích, đừng chỉ là bộ trang sức, cho dù là núi vàng núi bạc, tại hạ cũng có thể bỏ ra!”

      Điều này làm cho Lưu Bích Quân cực kỳ hâm mộ, Trang Minh Hỉ nghe vào trong tai lại thấy mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc), nàng phải đứa ngốc, đương nhiên tin tưởng Tạ Đình Quân chỉ trong thời gian ngắn đối với mình thay đổi tâm ý, giải thích duy nhất, đó là mưu gì đó, nhưng Trang Minh Hỉ dù đánh giá xem xét thế nào, đều thể nhìn ra nửa điểm sơ hở gương mặt trầm ổn của .

      Trang Minh Hỉ áp chế tâm nhảy loạn, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh hướng về phía Tạ Đình Quân hành lễ, “Đa tạ ý tốt của công tử.”

      Tạ Đình Quân vươn tay cầm tay nàng đỡ lên xe ngựa, hành động thân thiết tình cảm như vậy khiến Trang Minh Hỉ trong lòng khủng hoảng càng sâu, giãy khỏi tay , bước lên xe ngựa.

      Sauk hi Lưu Bích Quân lê xe, dưới thúc giục của Trang Minh Hỉ xe ngựa nhanh chóng rời khỏi đó.

      Tạ Đình Quân đứng ở cửa điếm bán đồ châu báu trang sức, vẫn nhìn theo xe ngựa rời , hiển nhiên là lưu luyến rời.

      Dư quang khóe mắt nhìn thấy vài người hướng bên này thò đầu ra nhìn, Tạ Đình Quân xoay người, khóe miệng tràn ra tia cười lạnh lùng.

      Trong mắt , phương pháp dự phòng mầm tai họa tốt nhất đó là trước khi mầm tai họa hình thành phải tiên hạ thủ vi cường, đem nhổ bỏ cả gốc rễ. Vì an toàn của Tần Thiên, cũng nên trách tâm ngoan thủ lạt. Bên này, xe ngựa rời khỏi cửa hàng sau đó hướng về phía Trang phủ.

      lát sau, xe ngựa tới ngã tư vắng người.

      xe, Lưu Bích Quân chua giọng khen Trang Minh Hỉ mệnh tốt, ngoài xe ngựa nha hoàn ma ma cũng hưng trí bừng bừng thấp giọng nghị luận chuyện vừa rồi. Đúng lúc này, dị biến nổi lên, biết từ đâu bỗng nhiên xông ra vài đại hán mặc áo ngắn vải thô che kín mặt, trước tiên nhảy lên xe ngựa, cước đá văng xa phu, đoạt lấy quyền khống chế xe ngựa. Các nha hoàn ma ma thấy vậy bị dọa sợ kêu lớn, hô to cứu mạng, người đường nhìn thấy, thấy mấy đại hán người người đều là hung thần ác sát, vì vậy ai dám xen vào.

      Lại có người nhảy lên xe ngựa, xốc lên màn xe, Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân sợ tới mức hoa dung thất sắc, Trang Minh Hỉ kêu to: “Các ngươi là ai, muốn làm gì? Đây là xe ngựa của Trang phủ, các ngươi to gan!”

      Người nọ có đôi mắt sáng hiểm như sói, lúc này, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trang Minh Hỉ: “Ngươi chính là Trang Tứ tiểu thư?”

      Trang Minh Hỉ dám trả lời, người nọ lại quay đầu nhìn về phía Lưu Bích Quân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch hỏi, “Ngươi là ai?”

      “Ta… Ta là Trang Nhị thiếu phu nhân.” Lưu Bích Quân run run trả lời.

      Vừa dứt lời, người nọ bỗng nhiên vươn tay quăng Lưu Bích Quân ra ngoài xe ngựa. Lưu Bích Quân châu tròn ngọc sáng (ý chỉ thân thể đầy đặn), thể trọng , nhưng ở trong tay giống như con gà dễ dàng bị ném bỏ!

      Lưu Bích Quân “Bịch” tiếng rơi xuống đất, đau quá “Oa oa” kêu to, nha hoàn ma ma vội vây quanh.

      bên Trang Minh Hỉ thừa dịp chú ý muốn nhảy xuống xe ngựa, vừa đứng dậy bị người nọ phát , người nọ vươn cánh tay dài đem Trang Minh Hỉ ôm vào trong lòng ngồi trở lại trong xe ngựa, Trang Minh Hỉ bị chế trụ, thể động đậy.

      Trang Minh Hỉ vừa xấu hổ vừa giận dữ kêu to hét lớn, liều mạng giãy dụa, nhưng phản kháng đối với bất quá chỉ như kiến cắn mà thôi!

      Đột nhiên, người nọ tháo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt kinh khủng đầy vết sẹo dữ tợn do đao kiếm, khiến Trang Minh Hỉ vô cùng hoảng sợ, thừa dịp Trang Minh Hỉ trợn mắt há hốc mồm, người nọ bỗng nhiên cúi đầu, hôn xuống miệng của nàng. Trang Minh Hỉ ngửi thấy mùi hôi thối trong khoang miệng, nàng chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy, tức giận thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

      Người nọ nắm cằm nàng, cẩn thận nhìn nàng, cười lạnh : “Tạ Đình Quân là có phúc khí, lại có vị hôn thê nũng nịu thơm ngào ngạt như vậy!” cười vài tiếng, trong thanh hận ý, lại hướng về phía bên ngoài kêu lên: “Lão ngưu, cho chạy nhanh hơn , nơi đây nên ở lâu!”

      Tiếp theo, đôi tay chút nào thành làm càn ở người Trang Minh Hỉ, người nọ bên khinh bạc bên cười to: “Hôm nay để cho ta tới nếm thử tư vị hôn thê của Tạ Đình Quân xem thế nào!”

      Trang Minh Hỉ nhìn roẹt tiếng xé bỏ xiêm y của nàng, nhìn vùi đầu trước ngực nàng, trong lòng dâng lên tuyệt vọng lạnh lẽo như băng tuyết, thời điểm cảm thấy đau đớn toàn tâm, Trang Minh Hỉ mở to hai mắt, ngẩng đầu lên, phát ra tiếng kêu rên bi thương.

      ***

      Đại sảnh Trang phủ.

      Đại phu nhân ngồi ở chính vị, Tần Thiên đứng ở bên người bà, hai bên là các nhi tử, Tam di thái thái, Phương Nghiên Hạnh, Trang Minh Lan, cùng với Nhị di thái thái mà Tần Thiên cố ý đón trở về từ biệt viện.

      Bởi vì việc này có liên quan đến Trang Minh Hỉ, cho nên thân là mẫu thân, Nhị di thái thái cũng phải có mặt, để nàng chính mắt thấy quá trình diễn ra việc này, miễn cho nàng về sau mượn cớ sinh .

      Trong đại sảnh, Hải Phú áp chế Trương Dũng quỳ mặt đất, Phạm Thiên đứng ở cách đó xa căm tức nhìn Trương Dũng.

      Ngồi ở phía dưới, Tam di thái thái thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhị di thái thái ngồi ở ghế cuối cùng, thấy nàng ta sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt uể oải, cả người gầy gò, mái tóc vốn đen nhánh tại lại có chút hoa râm, làm sao còn có nửa phần phong thái, nhìn qua dường như so với Đại phu nhân còn tiều tụy hơn.

      Nhớ tới trước kia Nhị di thái thái luôn khi nhục, áp bách, Tam di thái thái trong lòng dâng lên khoái ý, đúng lúc Nhị di thái thái nhìn lại đây, Tam di thái thái đánh bạo, hướng tới Nhị di thái thái nhướn mày, vẻ mặt đắc ý khiến Nhị di thái thái giận đến mức vặn vẹo khuôn mặt.

      Bên này, Tần Thiên bảo mọi người giải thích tình trải qua.

      “Ngay từ đầu, ta suy nghĩ, là ai muốn hại ta. Tam thúc công , Nhị di thái thái bị điều đến biệt viện, Nhị thiếu gia cầm quyền, trong Trang phủ cũng còn ai có tâm tư, có điều kiện hãm hại ta. Nhưng Tam thúc công lại quên mất người, quên mất Nhị phòng còn có Trang Minh Hỉ!”

      Nhị di thái thái nghe thấy câu này, lập tức kêu lên: “Đại thiếu phu nhân, ngươi đừng ngậm máu phun người, Minh Hỉ của chúng ta là nữ hài tử nào có bản như vậy? Ngươi đuổi ta tới biệt viện còn chưa đủ, ngay cả nữ nhi sắp xuất giá của ta cũng chịu buông tha sao?”

      Tần Thiên nhìn nàng ta cười , : “Nhị di thái thái cho rằng chính nữ nhi của mình có bản này sao?” xong nàng đến bên cạnh Trương Dũng, nhìn lớn tiếng : “Như vậy, người này nên giải thích như thế nào? Nhị di thái thái cũng thể phủ nhận Trương Dũng là người của Nhị phòng các ngươi chứ!”
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 237: Vô đề

      Trương Dũng là hạ nhân của Nhị di thái thái chuyện này ai là biết. Nhị di thái thái ngậm miệng, nay Trương Dũng bị người bắt quả tang, nếu liên quan đến Nhị phòng, đến bản thân nàng cũng thể tin nổi.

      Nhưng mà, mắt thấy hôn kỳ của nữ nhi cùng Tạ gia sắp tới, nếu tại thời điểm này xảy ra gièm pha lớn như vậy, người của Tạ gia vốn đối với nữ nhi, với Trang phủ có thành kiến, có ý từ hôn, còn nhân cơ hội này lấy cớ? Có sẵn lý do kia, truyền ra lời đồn Tứ tiểu thư trời sanh tính tình ác độc! Nữ nhi của mình bị ác danh quấn thân, làm sao còn có tương lai tốt đẹp?

      Nghĩ vậy, Nhị di thái thái hạ quyết tâm, đánh chết cũng thể nhận chuyện này.

      Lập tức, nàng ta đứng lên, đến trong đại sảnh, nhìn mọi người lớn tiếng : “Trương Dũng là hạ nhân của ta sai, nhưng từ khi ta gả vào đây hơn hai mươi năm, Trương Dũng ở Trang phủ hơn hai mươi năm, tại căn bản chính là người Trang phủ, ai biết có thể bị người khác thu mua cùng xui khiến!”

      Nàng xoay người, hướng về phía Trương Dũng : “Ngươi là cẩu nô tài, chúng ta luôn luôn đối với ngươi tệ, ngươi dám cùng người ngoài hãm hại chủ tử, bây giờ còn muốn giá họa lên người Minh Hỉ của chúng ta sao? Ta cho ngươi biết, ngươi nếu dám hồ ngôn loạn ngữ nửa câu, cẩn thận ta lấy kéo cắt lưỡi ngươi.”

      xong, nàng lại “A” tiếng khóc thành tiếng, quỳ gối trước mặt Đại phu nhân, bên dập đầu, bên khóc : “Đại tỷ, ta biết những năm qua ta đối với ngươi tôn trọng, là ta tốt, nhưng Minh Hỉ vẫn đều coi ngươi là nương mà kính trọng, mắt thấy nàng sắp thành hôn, đại tỷ có gì bất mãn cứ trút vào ta, đứng phá hư hôn kỳ của nữ nhi đáng thương của ta a!”

      xong kêu gào khóc lóc, tóc tai rối loạn, đấm đấm ngực giống như người dính phải đại oan vậy.

      Trang Tín Xuyên tất nhiên cũng muốn tội danh như vậy rơi vào đầu Nhị phòng, hãm hại gia chủ a, bọn họ sao có thể gánh vác, chỉ lý do này bọn họ có thể bị đuổi ra ngoài! Ngay cả việc lấy cớ muốn ra ở riêng cũng còn cần thiết, lập tức cũng quỳ gối trước mặt Đại phu nhân phát ra lời thề son sắt muội muội làm ra chuyện này, tiếp theo lại đối với Trương Dũng uy nghiêm đe doạ phen, ý bảo đừng lung tung.

      Sau khi bị bắt, Trương Dũng vẫn lo lắng đề phòng, yên bất an, khế ước bán mình đều nằm trong tay Trang Minh Hỉ, chỉ cần Trang phủ dùng khổ hình giống như Tạ Đình Quân, tùy ý bán đứng chuyện của nàng vẫn dám. bịt miệng được lời, chỉ chờ Trang Minh Hỉ trở lại để ứng đối việc này! Trong cảm nhận của , Trang Minh Hỉ tuổi tuy , nhưng so với Nhị di thái thái cùng Nhị thiếu gia mà vẫn yên tâm hơn.

      Toàn bộ quá trình Tần Thiên ngồi ở bên cạnh Trang Tín Ngạn hề thốt lời chỉ thản nhiên cười nhìn bọn họ khóc xướng biểu diễn. Đợi cho bọn họ biểu diễn thành công xong, lúc này mới nhàn nhàn mở miệng : “Việc này, Tống Tuần phủ vốn định giúp đỡ thẩm tra xử lý, nhưng ta nghĩ có thể liên quan đến người trong Trang phủ, nghĩ việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài, liền từ chối. tại xem ra, đúng là gia phó liên hợp với ngoại tặc, nếu như thế, ta vẫn nên giao cho Tống Tuần phủ thẩm tra xử lí thôi!”

      Lời này như mũi tên nhọn trúng thẳng hồng tâm. Nhị di thái thái, Trang Tín Xuyên cùng với Trương Dũng nhất tề cả kinh, nếu giao cho nha môn, chịu đựng khổ hình, Trương Dũng chỉ sợ cái gì cũng ra hết, Minh Hỉ cũng bị đưa công đường, việc này trở nên lớn chuyện! Nghĩ vậy, Nhị di thái thái cũng dám kêu oan nữa, trong lúc nhất thời cũng biết cái gì cho phải, gấp đến độ đổ thân mồ hôi.

      Lúc này Đại phu nhân lên tiếng: “Trước vẫn nên hỏi qua Minh Hỉ, bên trong chuyện này dù có liên quan đến nàng hay , dù sao cũng phải gọi nàng tới đây hỏi cho !”

      “Nương rất đúng, con gọi người thỉnh Tứ tiểu thư, nha hoàn đáp lời , Tứ tiểu thư cùng Nhị thiếu phu nhân ra phố, tại chờ các nàng trở về!” Tần Thiên .

      “Đại thiếu phu nhân, theo như lời của ngươi, ngay từ đầu ngươi hoài nghi Tứ tiểu thư sao?” Tam di thái thái thấy Nhị phòng rơi vào tình thế này, trong lòng vui sướng nên lời, cố ý ra mấy lời gây áp lực, khiến bọn họ ngột ngạt!

      Thấy mọi người đều có hứng thú, Tần Thiên liền tiếp tục : “Kỳ ngay từ đầu, ta cũng khẳng định chính là Tứ tiểu thư, chỉ có chút hoài nghi mà thôi. Con người luôn là như vậy, khi có chút hoài nghi truy đuổi căn nguyên, thế nào cũng phải tra ra manh mối. Ta cố ý cùng Nghiên Hạnh tỷ tỷ diễn xướng trước mặt Tứ tiểu thư, nếu có liên quan, nàng nhất định chột dạ, tự chui đầu vào bẫy. Nếu liên quan, ta cũng chỉ là tốn ít sức làm chuyện , ảnh hưởng toàn cục. Nhưng kết quả lại để cho ta phát Trương Dũng lén lút theo dõi quan sát ta! Ta cố ý ra tin tức tìm được Lưu Phương, bọn họ cuống quít nhất định mắc câu, ta buông cần câu xuống, quả nhiên câu được con cá lớn.”

      Kỳ , nàng nào có nhờ vả Tống Tuần phủ hỗ trợ tìm người, mặc dù có quan hệ, nhưng nhật lí vạn ky (ngày bận trăm công nghìn việc), nàng làm sao biết xấu hổ vì việc này mà phiền toái xuất binh, hết thảy đều là lừa gạt bọn họ mà thôi, bất quá bởi vì bọn họ chột dạ, hơn nữa bản thân quả có quan hệ thân thiết, cho nên mới có thể khiến cho bọn hoàn toàn tin tưởng chút nghi ngờ.

      Đương nhiên, lúc này nàng ra, chẳng những , nàng còn cố gắng giả bộ vẻ mặt bí hiểm.

      Tam di thái thái vội vàng nịnh nọt vài câu, từ sau khi Đại phu nhân vì Tần Thiên tách khỏi dòng họ, Tam di thái thái coi như hiểu được địa vị của Tần Thiên ở Trang phủ rốt cục là thế nào, cũng dám chọc nàng mất hứng, có cơ hội liền thổi phồng nịnh hót.

      Bên này, Đại phu nhân gật gật đầu, cười tỏ vẻ khen ngợi, Trang Tín Ngạn cầm tay Tần Thiên, mỉm cười, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo tự hào.

      Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên trận huyên náo xôn xao, mọi người hướng tới cửa nhìn qua, thấy nha hoàn ma ma nâng Lưu Bích Quân toàn thân bám bụi tiến vào. Lưu Bích Quân tóc tai trâm cài hỗn độn, chật vật chịu nổi, bên người bọn hạ nhân cũng người người đổ thân mồ hôi, vẻ mặt hốt hoảng. Nha hoàn ma ma mới động chút, Lưu Bích Quân đau kêu tiếng, hiển nhiên là bị thương.

      Thấy tình cảnh này, Nhị di thái thái vội vàng đứng lên, vọt tới, cả kinh : “Bích Quân, ngươi sao thế này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Sau đó lại hướng về phía sau nàng nhìn ngó: “Minh Hỉ đâu? Nàng phải cùng với ngươi sao, nàng ở đâu?”

      Nghe nàng hỏi đến Minh Hỉ, Lưu Bích Quân giật mình, bỗng nhiên lập tức khóc thành tiếng.

      Hành động này khiến mọi người trong đại sảnh trở nên khẩn trương, đứng dậy vây quanh.

      “Minh Hỉ đâu? Ngươi đừng khóc nữa, ra xem nào!” Thấy vậy, Nhị di thái thái trở nên nóng nảy.

      Lúc này Hỉ Thước bỗng nhiên quỳ xuống, khóc : “Tiểu thư, tiểu thư bị tặc tử bắt rồi!”

      “Cái gì?” Nhị di thái thái vốn thân thể chịu ít khổ sở rốt cuộc chịu nổi, hai mắt choáng váng, hôn mê bất tỉnh.

      Lần thẩm tra xử lý này, cũng vì vậy kiện đột ngột, mà bị gác lại.

      Sau đó, Tần Thiên sai người trông chừng Trương Dũng, lại cùng Đại phu nhân thương lượng lúc rồi báo quan.
      Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 238: Vô tình

      Ban đầu, Tần Thiên còn tưởng rằng đây là bắt cóc tống tiền, bao lâu thu được tin tức của bọn cướp, nhưng vài ngày trôi qua, chút dấu hiệu đều có. Trang Minh Hỉ giống như biến vào hư vậy. Quan phủ cũng thể tra ra manh mối gì.

      Nhưng vì hôm đó Trang Minh Hỉ bị bắt đường cái, có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, kết quả truyền mười, mười truyền trăm, bao lâu toàn Dương Thành đều biết việc này.

      nữ hài tử bị trói còn có thể có kết quả gì đây, mọi người đồng tình có, vui sướng khi người gặp họa có, buôn chuyện đồn đãi cũng ít. Mặc kệ Trang Minh Hỉ có thể bình an trở về hay , thanh danh cũng coi như hoàn toàn bị hủy hoại.

      Bởi vì xảy ra loại tình này, Đại phu nhân suy bụng ta ra bụng người, đáng thương tâm tình lúc này của Nhị di thái thái, vì vậy cũng vội vã đuổi nàng ta tới biệt viện, để nàng ta lưu lại chờ tin tức.

      Rốt cuộc là nữ nhi của mình, Nhị di thái thái sao có thể đau lòng, ngày ngày lấy lệ rửa mặt, chỉ ngóng trông nữ nhi có thể bình an trở về.

      Hôm nay, Nhị di thái thái ở trong phòng rơi lệ bái phật, thấy Trang Tín Xuyên tiến vào, vội vàng kéo qua, : “Tín Xuyên, con cũng đến đây cầu phúc cho muội muội .”

      Ai ngờ, Trang Tín Xuyên bỏ tay mẫu thân ra, tức giận câu: “Cầu phúc? Có cái gì tốt chứ? Nay muội muội gặp phải tình cảnh này cũng đừng nên trở về hơn!”

      “Sao con có thể ra những lời này, nàng là thân muội muội của con mà!” Nhị di thái thái quả thực thể tin được lỗ tai của mình.

      Trang Tín Xuyên đến trước án, đem hương Nhị di thái thái vừa thắp rút ra, ném xuống đất.

      Thấy như thế, Nhị di thái thái tức giận đến phát run, dùng sức đấm lên người Trang Tín Xuyên vài cái, kêu lên: “Ngươi điên rồi sao? Dám xúc phạm thần linh!” xong, lại cúi hạ thắt lưng nhặt lên, lần nữa cắm vào, hai tay hợp thành chữ thập, vừa bái lạy vừa lẩm bẩm.

      Trang Tín Xuyên đứng bên nhìn hành động của mẫu thân cười lạnh: “Nương, chẳng lẽ ta sai sao? tình đến nước này, nàng còn trở về làm cái gì? Trở về để Tạ gia từ hôn hay sao? Trở về để mọi người cười nhạo? Hay trở về để tiểu dâm phụ Tần Thiên kia đuổi ? chỉ như thế, liên lụy đến chúng ta!”

      Nhị di thái thái ngẩng đầu lên nhìn .

      Trang Tín Xuyên qua nhìn mẫu thân tiếp tục : “Nàng trở lại, chuyện lần này Tần Thiên thể thẩm tra, việc này cũng giải quyết được gì, người vẫn có thể là Nhị di thái thái của Trang phủ, ta còn là Nhị thiếu gia Trang phủ. Nhưng nếu nàng trở về, vạn nhất tiểu dâm phụ Tần Thiên kia cứng rắn muốn đem việc này đổ lên đầu chúng ta, chỉ muội muội, chừng chúng ta đều bị đuổi ra khỏi Trang phủ, đến lúc đó tài sản Trang phủ còn có phần của chúng ta hay cũng thể trước được!”

      Nghe con như vậy, Nhị di thái thái cũng nhịn được mà mặt trắng bệch.

      “Nhưng mà, nàng làm ra việc này phải là vì ngươi, nàng sớm với ta rồi, chỉ cần lật đổ Tần Thiên ngươi mới có ngày xuất đầu lộ diện. Tín Xuyên, muội muội lòng vì ngươi suy nghĩ a!”

      Trang Tín Xuyên giật mình, nhưng chỉ chốc lát lại giận tái mặt, “Nhưng mà nàng ta thất bại, chẳng những thất bại bị người bắt lấy, chừng còn liên lụy đến ta. Thâm chí hôn với Tạ gia cũng khó mà giữ được! tình đến nước này, cả đời này của nàng cũng chấm dứt rồi, nếu nàng là người thông minh, nàng ta cứ thế mà chết ở bên ngoài, mọi người đều thanh tịnh, nếu chính là hại người hại mình, đến lúc đó đừng trách ca ca như ta vô tình!”

      xong Trang Tín Xuyên xoay người cũng quay đầu lại ra khỏi gian phòng.

      Thời gian ngày lại ngày qua, vẫn như cũ có tin tức của Trang Minh Hỉ.

      Tuy rằng Trang Minh Hỉ làm ra loại tình này nhưng dù sao cũng là huyết mạch Trang phủ, Đại phu nhân cũng bỏ mặc, bà bảo Tần Thiên phái người ra ngoài tìm kiếm, lại viết ra thông báo treo giải thưởng, muốn nhanh chóng cứu Trang Minh Hỉ về.

      Vì thế, Đại phu nhân sợ Tần Thiên trong lòng có ý tưởng, còn cố ý tìm Tần Thiên chuyện. Ai ngờ Tần Thiên cũng để việc này trong lòng, còn : “Con hiểu ý của nương, mọi chờ Tứ tiểu thư bình an trở về rồi sau. Đến lúc đó, nên như thế nào như thế ấy!”

      Trang Minh Hỉ ngoan độc là chuyện của nàng ta, hành động ngăn cản Đại phu nhân cứu giúp, tùy ý để nàng ta nằm trong tay đạo tặc nhận hết lăng nhục, chuyện bỏ đá xuống giếng này vạn vạn lần nàng thể làm nổi. Sau khi Trang Minh Hỉ trở về, nàng cũng bởi vì nàng ta khổ sở mà tha thứ lỗi lầm lúc trước nàng đối với mình, nên như thế nào, như thế ấy.

      Về phần Tam di thái thái, lúc ban đầu nàng còn có chút vui sướng khi thấy người gặp họa. Nhưng theo thời gian ngày rồi lại ngày trôi qua, hy vọng Trang Minh Hỉ còn sống càng ngày càng xa vời, mắt thấy Nhị di thái thái vì thế thương tâm khổ sở, lại khỏi đối với nàng có chút đồng tình. Khi nhàn rỗi tìm nàng trò chuyện, hoặc là cùng nhau đến hậu hoa viên tản bộ giải sầu, giúp tâm tình của nàng có thể thả lỏng ít.

      Thấy tình hình như vậy, Tần Thiên bỗng nhiên có chút sáng tỏ, các nữ nhân của Trang phủ, bởi vì trượng phu chết sớm, mười mấy năm nay tuy rằng lục đục với nhau, nhưng cũng thể phủ nhận các nàng vẫn sống nương tựa lẫn nhau. Ngày thường nghiến răng nghiến lợi hận thể lột da đối phương, nhưng đến lúc xảy ra chuyện, lại luôn nhớ tới, mọi người tóm lại vẫn là người nhà.

      Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đại phu nhân ba lần bốn lượt đành lòng đuổi tận giết tuyệt đối với Nhị di thái thái, mà Nhị di thái thái kiêu ngạo uy phong nhiều năm qua, cũng chưa từng có ý niệm nguy hại đến tính mạng của Đại phu nhân và Đại thiếu gia.

      Mà bên kia, Tạ gia cũng phái người tìm kiếm, Tạ Đình Quân thậm chí còn thông báo, nếu ai có thể cung cấp tin tức vị hôn thê của , tất trọng thưởng năm ngàn lượng bạc.

      Mọi người đều tán thưởng Tạ công tử trọng tình trọng nghĩa.

      Gần tháng qua, ngay lúc Nhị di thái thái cũng cho rằng Trang Minh Hỉ thể trở về. buổi sáng, người gác cổng lại phát Trang Minh Hỉ té xỉu ngoài cửa lớn.

      Người gác cổng bên phái người bẩm báo, bên gọi người đỡ Trang Minh Hỉ vào phòng ngủ trong Mai Hương viện của nàng.

      Người Trang phủ đều chạy tới.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, mỗi người vẻ mặt.

      Nhị di thái thái loạng choạng đến bên nàng, nghẹn ngào gọi: “Minh Hỉ, Minh Hỉ, con mau tỉnh lại!”

      Trang Minh Hỉ cau mày rên rỉ tiếng, nhưng cũng tỉnh lại, Nhị di thái thái nhịn được rơi lệ.

      “Chỉ cần bình an trở về là tốt rồi!” Đại phu nhân câu, lại bảo Nguyệt Nương mời Chu đại phu tới khám cho Trang Minh Hỉ.

      “Trước lau rửa thân thể cho nàng, đổi bộ quần áo khác .” Tần Thiên .

      Nghe thấy phải thay quần áo, các nam nhân đều lánh ra ngoài, nha hoàn Hỉ Thước bên người của Trang Minh Hỉ cùng nha hoàn khác, bên lau người, bên thay quần áo sạch cho nàng.

      Nhìn thấy cánh tay, đùi đầy dấu vết xanh tím, mấy người Tần Thiên trong lòng hiểu , dù Tần Thiên trong lòng hận Trang Minh Hỉ ác độc, cũng khỏi vì nàng thở dài tiếng.

      Nhị di thái thái tiến lên ôm Trang Minh Hỉ khóc rống, Tam di thái thái, Phương Nghiên Hạnh, Trang Minh Lan cũng nhịn được ẩm ướt hốc mắt. Đều là nữ nhân, tất nhiên biết Trang Minh Hỉ gặp phải cục diện gì. Vốn là nương kiều diễm như hoa như ngọc coi như bị hủy hoại rồi.

      lâu sau, Chu đại phu đến, bắt mạch cho Trang Minh Hỉ rồi kê đơn điều dưỡng thân thể. Trang Minh Hỉ uống thuốc, ngày hôm sau mới tỉnh lại.

      Mở to mắt liền nhìn thấy gương mặt thân thiết của mẫu thân, Trang Minh Hỉ nhớ tới tháng qua bản thân chịu đựng nhục nhã, trong lòng khổ sở tủi thân, ôm lấy mẫu thân khóc òa.

      Hai mẫu tử ôm nhau khóc lóc. Nhị di thái thái đau lòng kêu lên: “Con của ta a, con của ta a, về sau con phải làm sao bây giờ a?”

      “Khóc cái gì? tại là lúc để khóc sao?” Bên cạnh tiếng quát chói tai, đánh gãy tiếng khóc của hai mẹ con.

      Hai người nhất tề quay ra, Trang Minh Hỉ nhìn nam nhân trước mắt mặt mây đen dầy đặc, sợ hãi gọi tiếng: “Ca ca.”

      Trang Tín Xuyên đến trước giường Trang Minh Hỉ, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Minh Hỉ, ta hỏi ngươi, lúc trước Tần Thiên bị vu hãm tư thông có phải do ngươi sai sử Trương Dũng làm hay ?”

      Trang Minh Hỉ trong lòng cả kinh: “Ca ca vì sao như vậy, xảy ra chuyện gì?”

      “Trương Dũng bị Đại thiếu phu nhân nắm được thóp, ngày ngươi bị bắt cóc vốn thẩm tra xử lí chuyện này, kết quả… Nhị di thái thái dùng khăn tay che miệng lại nức nở vài tiếng, đem việc Tần Thiên thiết kế cục diện ra.

      Trang Minh Hỉ sắc mặt xanh trắng, lát sau, mới khóc : “Ta cũng vì ca ca…”

      “Ta mặc kệ ngươi là vì ai!” Trang Tín Xuyên đánh gãy lời nàng, đẩy Nhị di thái thái ra, ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Trang Minh Hỉ : “Thừa dịp tại Đại nương còn chưa bắt đầu thẩm tra xử lí việc này, ngươi lập tức đến đó cầu Đại nương khoan thứ, nhất định phải cho bà ta thấy, việc này liên quan đến ta, hết thảy hậu quả đều do ngươi gánh vác, có nghe hay ?”

      Trang Minh Hỉ mở to hai mắt nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, trong lòng trầm xuống, tuy rằng nàng biết ca ca ích kỷ vô tình, nhưng từng nghĩ tới lại vô tình đến mức này, nàng rơi vào tình cảnh như vậy, câu cũng hỏi qua, câu quan tâm cũng qua, lại buộc nàng nhận tội, chỉ vì muốn phủi sạch quan hệ.

      Buồn cười là nàng ở chỗ đó nhận lấy hết nhục nhã, tâm tâm niệm niệm muốn về nhà, nàng nghĩ hết mọi cách, lại nghĩ rằng đối mặt là cục diện này.

      “Tín Xuyên, Minh Hỉ vừa mới trở về, thân mình còn chưa khỏe, con tội gì bức nàng như vậy, chờ nàng điều dưỡng thân thể cho tốt rồi sau cũng muộn!” Nhị di thái thái ở bên khóc .

      Trang Tín Xuyên đứng lên, thanh lạnh lùng : “Dù có điều dưỡng thế nào cũng là tàn hoa bại liễu, ngươi cho rằng mình vẫn là Trang tứ tiểu thư kiêu ngạo tự phụ như trước sao? tại ai chẳng muội muội của ta chính là dâm nữ, ta vì vậy mà biết bị bao nhiêu người nhạo báng!”

      Trang Minh Hỉ nhìn , sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân mình chịu khống chế run rẩy, nàng nắm tay thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chỉ chốc lát sau, liền có máu đỏ tươi chảy ra.

      “Hỗn đản, hỗn đản!” Trang Minh Hỉ hốc mắt rưng rưng, nghiến răng nghiến lợi.

      Vừa dứt lời, liền thấy hoa mắt, mặt vừa trúng phải cái tát. Trang Minh Hỉ ghé vào giường, che má đau rát, rốt cuộc thể khống chế, đau khóc thành tiếng.

      Trang Tín Xuyên chỉ vào nàng: “Ngươi phải hiểu được, ngươi tại trở thành cái dạng này, về sau chỉ có thể làm thiếp, có được như vậy hay còn chưa chắc chắn, việc mình mình làm, tự mình phải gánh vác , đừng liên lụy đến ta, về sau ca ca còn có thể chiếu cố ngươi cả đời, nếu , mọi người cùng nhau chết chìm, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, đem ngươi bán lấy bạc về!”

      “Nương, nương… Trang Minh Hỉ bổ nhào vào trong lòng Nhị di thái thái, khóc rống.

      Nhị di thái thái ôm chặt nàng, vừa khóc vừa : “Đứa đáng thương của ta a, mệnh con sao lại khổ như vậy!”

      lúc Trang Minh Hỉ cảm thấy được an ủi, lại nghe mẫu thân : “Nhưng mà Minh Hỉ, ca ca con cũng phải có lý, cả đời này con còn có thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào ca ca mà thôi, nếu ca ca con bởi vì việc này cũng bị đuổi ra khỏi Trang phủ, chúng ta về sau phải làm sao bây giờ a, Minh Hỉ, con nghe lời ca ca con a! Ta cầu Đại nương nương tay!”

      Trang Minh Hỉ thân mình cứng đờ, giống như bị đẩy vào trong hầm băng, rét lạnh thấu xương.
      Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 239: Xử phạt

      Đúng lúc này, nha hoàn bên ngoài thông báo: “Đại thiếu phu nhân cùng Tam thiếu phu nhân đến!”

      Tiếp theo, Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh vào, nhìn thấy cảnh tượng khóc lóc trong phòng khỏi sửng sốt.

      Nhìn thấy Tần Thiên, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy toàn thân cơ bắp chỉ trong nháy mắt cứng đờ, nàng lập tức lau khô nước mắt, ngồi thẳng thân mình, nàng có thể khóc lóc trước mặt mọi người, duy nhất có người này, nàng quyết định thể để nàng ta nhìn thấy mình rơi dù chỉ giọt nước mắt!

      Nàng vì ai mới phải chịu lăng nhục như vậy?

      Tuy rằng ban đầu bị bắt nàng còn chưa hiểu vì sao, nhưng trải qua thời gian tháng, nàng bắt đầu hiểu về tình hình, nàng sao còn ràng!

      Tạ Đình Quân, Tần Thiên, hai người kia, hai người kia…

      Trang Minh Hỉ cắn chặt khớp hàm, trong mắt hình như có ngọn lửa thiêu đốt!

      Tần Thiên tự nhiên nhìn thấy ánh mắt Trang Minh Hỉ nhìn mình, loại ánh mắt này khiến nàng cả người lạnh lẽo, biết vì sao, nàng nhớ tới người, đó là Linh Nhi, hai năm trước vì hãm hại nàng bất thành mà bị đuổi ra khỏi Trang phủ.

      Linh Nhi là vì Trang Tín Xuyên, cho nên đối với nàng sinh ra hận ý, nàng có thể lý giải. Nhưng Trang Minh Hỉ vì sao lại có hận ý khắc cốt ghi tâm đối với nàng như vậy, bởi vì vị trí đương gia, hay là vì Tạ Đình Quân?

      Nếu là lý do trước, nàng ta là thứ nữ, lại sắp xuất giá, đâu có xung đột về lợi ích? Nếu là lý do thứ hai, chẳng lẽ là bởi vì mấy lời đồn đãi? Nhưng nàng biết mình cùng Tín Ngạn tình cảm thâm hậu, Tạ Đình Quân đối với nàng ta cũng coi trọng, nàng ta ăn dấm chua gì đây a?

      Tần Thiên thể lý giải.

      Bất quá tôn chỉ của Tần Thiên là, người đánh ta, ta cũng đánh người, nhưng nếu phạm vào ta, cũng đừng trách ta! Bất kể nàng ta vì nguyên nhân gì nhưng đều nhằm vào mình, chẳng lẽ nàng còn khoanh tay chịu chết? Nay Trang Minh Hỉ nằm trong tay nàng, cũng đừng trách nàng biết thương hại đồng tình.

      Mỗi người đều phải vì sở tác sở vi của bản thân mà gánh vác hậu quả.

      Thấy các nàng tiến vào, Nhị di thái thái tiến lên làm lễ. Tần Thiên đến bên giường Trang Minh Hỉ nhìn nàng ta bình tĩnh : “Nghe ngươi tỉnh lại, nương bảo ta đến thăm ngươi, thuận tiện hỏi ngươi mấy câu.” xong Tần Thiên thấy nàng sắc mặt xanh trắng, thuận tiện hỏi câu: “Thế nào, thân mình đỡ hơn nhiều chưa?”

      Nghe thấy câu ân cần thăm hỏi, Trang Minh Hỉ trong lòng nao nao, bởi vì sau khi nàng tỉnh lại, nghe được câu thăm hỏi đầu tiên tuyệt đối nghĩ tới lại từ trong miệng của nàng!

      Giả mù sa mưa!

      “Minh Hỉ thân thể còn trở ngại, đa tạ Đại thiếu phu nhân quan tâm!” Trang Minh Hỉ mặn nhạt trả lời. tình đến nước này, cũng cần phải ngụy trang nữa.

      Đối với lãnh đạm của nàng, Tần Thiên cũng thèm để ý, tiếp tục hỏi: “Đỡ hơn nhiều là tốt rồi, nương vẫn lo lắng cho ngươi!”

      Nghe câu này, Trang Minh Hỉ trong lòng hơi hơi nóng lên, tình mà , từ đến lớn, Đại nương quả chưa từng bạc đãi nàng…

      “Ta thỉnh an Đại nương.” Trang Minh Hỉ ngữ khí trở nên nhu hòa hơn.

      “Ân, trước đó, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi có biết kẻ bắt cóc ngươi là loại người nào ? Còn có, bọn họ vì sao bắt cóc ngươi, ngươi sao có thể trở về?” Cũng phải Tần Thiên hiếu kỳ, có điều việc Trang Minh Hỉ bị bắt rất ly kỳ, mà lúc trở về lại càng ly kỳ hơn, nàng vẫn luôn muốn biết ràng.

      Nghe vậy, Trang Minh Hỉ cúi đầu xuống, dùng chăn bao lấy thân, dáng vẻ sợ hãi khẩn trương: “Ta cũng biết, tình phát sinh đột ngọt, bọn họ vẫn luôn che mặt, ta căn bản biết bọn họ là ai, ta cũng biết bọn họ đem ta tới chỗ nào, dường như là thôn trang, nhưng vị trí cụ thể ở đâu ta cũng biết. Bọn họ nhốt ta hơn tháng, bọn họ nhục nhã ta…”

      tới đây, Trang Minh Hỉ bắt đầu nức nở, Nhị di thái thái tiến lên ôm nàng vào lòng, Phương Nghiên Hạnh vẻ mặt đồng tình.

      “Sau đó bọn họ đem ta mang ra ngoài, là phải bán ta cho kỹ viện. đường , ta thừa dịp bọn họ chú ý nhảy xuống xe ngựa, thừa dịp đêm tối mà thoát khỏi bọn họ, chạy suốt cả đêm, mới tìm được đường về!” Trang Minh Hỉ vừa khóc vừa .

      Thấy nàng khóc lóc đáng thương, nhớ tới nàng hơn tháng nay chịu khổ, Tần Thiên trong lòng khỏi dâng lên trắc chi tâm, nhưng lại nghĩ tới nàng đối với mình vô cùng ác độc, nếu lần này bởi vì đồng tình mà buông tha nàng, khó bảo toàn lần sau nàng ta lặp lại, lần sau, bản thân có thể thoát được hay ? Nhân vật Đông Quách tiên sinh, quyết thể làm!

      Nghĩ vậy, Tần Thiên cứng rắn, lại : “ việc cuối cùng, chúng ta bắt được Trương Dũng, tại hoài nghi ngươi cùng thông đồng hãm hại ta! Ta cho ngươi hai ngày bảo dưỡng thân thể, hai ngày sau, nương tự thân thẩm tra xử lí chuyện này! Tốt nhất ngươi nên thành khai báo, nếu , chúng ta đưa việc này cho quan phủ xử lý, đến lúc đó kết quả ra sao nằm trong tầm khống chế của chúng ta!”

      Vừa dứt lời, Trang Minh Hỉ còn chưa kịp chuyện, Trang Tín Xuyên vẫn đứng ở bên bỗng nhiên bước xa vọt tới bên người Trang Minh Hỉ, chỉ vào nàng rồi với Tần Thiên: “Đại thiếu phu nhân, chuyện này vừa rồi chúng ta hỏi qua Minh Hỉ, nàng thừa nhận là nàng làm. Nàng nàng chỉ là nhất thời hồ đồ mới có thể làm ra loại tình này, nàng chuẩn bị nhận lỗi với Đại nương! tại thân thể nàng còn trở ngại, cũng cần phải đợi thêm hai ngày, bây giờ ta mang nàng đến chỗ Đại nương dập đầu nhận sai!”

      xong, Trang Tín Xuyên nắm lấy cánh tay Trang Minh Hỉ, kéo nàng ra khỏi giường. Bởi vì dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa làm cho nàng ngã xuống đất, may mà có Hỉ Thước ở bên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

      Hành động này làm cho Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh đều ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn Trang Tín Xuyên thúc giục Hỉ Thước hài cho Trang Minh Hỉ.

      Trang Minh Hỉ sắc mặt xanh trắng lại càng tái nhợt có chút huyết sắc, nàng cắn môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Có điều Trang Tín Xuyên đối với muội muội cũng hề thương tâm, thấy nàng hài xong, lập tức kéo nàng ra ngoài, Trang Minh Hỉ cơ hồ phải chạy bước mới có thể đuổi theo.

      Tần Thiên cùng Phương Nghiên Hạnh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều khiếp sợ, Trang Tín Xuyên này đối với muội muội đúng là quá vô tình!

      Hai người thở dài trong lòng, cũng theo.

      Bởi vì Trang Tín Xuyên lôi kéo Trang Minh Hỉ chủ động nhận tội, cho nên thẩm tra xử lí liền tiến hành trước thời hạn.

      Đại phu nhân triệu tập cả nhà đến đại sảnh.

      Trang Tín Xuyên vì muốn biểu việc này liên quan đến mình, lớn tiếng mắng chửi Trang Minh Hỉ, còn buộc Trang Minh Hỉ dập đầu nhận sai trước Đại phu nhân và Tần Thiên.

      Mọi người thấy Trang Minh Hỉ bị Trang Tín Xuyên ấn cúi đầu xuống, rơi lệ đầy mặt, bộ dáng run rẩy, trong lòng đều cảm thấy thương hại.

      Sau đó, Đại phu nhân lại tự mình hỏi có phải Trang Minh Hỉ làm ra loại tình này hay , tình đến mức này, Trang Minh Hỉ cũng thể xạo, nhất nhất nhận tội. mặt từ đầu tới cuối đều mang vẻ nản lòng thoái chí tuyệt vọng.

      “Vì sao? Minh Hỉ, vì sao ngươi phải làm như vậy?” Đại phu nhân đau lòng : “Ta vẫn nghĩ ngươi là người có hiểu biết, nhưng ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi…”

      Đây đúng là nghi vấn trong lòng Tần Thiên, lập tức Tần Thiên nhìn về phía Trang Minh Hỉ quỳ gối trong sảnh.

      thấy Trang Minh Hỉ cười thảm vài tiếng, sau đó lắc người bò lên từ dưới đất: “Vì sao?” Trang Minh Hỉ lảo đảo vài bước, sau khi đứng vững, liền xoay người đến trước mặt Tần Thiên và Trang Tín Ngạn. Trang Minh Hỉ nhìn bọn họ cười lạnh : “Đại ca, ngươi tin tưởng nữ nhân này, nhưng ta tin”. Trang Minh Hỉ ngón tay run run chỉ vào Tần Thiên: “Nếu phải nàng ta khiến Tạ Đình Quân có niệm tưởng, Tạ Đình Quân sao có thể để ý an nguy bản thân mà cứu nàng? Còn vì nàng mất ba ngón tay? Đại ca, ngươi tin tưởng nữ nhân này như vậy, sớm hay muộn cũng chịu thiệt!”

      Nghe thấy lời ấy, Tần Thiên trong lòng dâng lên tức giận, đến nước này, nàng ta còn quên cắn mình ngụm! Chẳng lẽ vì Tạ Đình Quân?

      “Ngươi hiểu lầm rồi.” Tần Thiên muốn giải thích hai câu, Trang Minh Hỉ lại vẫy vẫy tay, lộ vẻ sầu thảm cười: “ tại có hiểu lầm hay cũng còn quan trọng, ta tại rơi vào tình cảnh này, Tạ gia cũng muốn cưới ta …” xong nước mắt rơi xuống.

      Lần này thành công có được đồng tình của mọi người.

      Mọi người nhớ tới đồn đãi lúc trước giữa Tạ Đình Quân và Tần Thiên, tuy rằng đại đa số đến mức hoài nghi Tần Thiên, nhưng đều có thể lý giải tâm tình của Trang Minh Hỉ. Hơn nữa nàng tại lại xảy ra loại tình này, bao gồm Đại phu nhân, trách cứ trong lòng đều phai nhạt ít.

      Mà Nhị di thái thái và Trang Tín Xuyên đối với lời giải thích của nàng cũng thực vừa lòng, điều này cho thấy nàng là vì thù riêng mới làm ra chuyện này, nửa điểm cũng liên quan đến bọn họ.

      Tất cả mọi người bao gồm cả Tần Thiên đều nghĩ tới Trang Minh Hỉ còn có thể có mục đích gì khác. Vốn là thứ nữ sắp xuất giá còn có tâm tư muốn đoạt lấy địa vị gia chủ Trang phủ ai cũng thể tưởng tượng ra nổi, cũng khó trách mọi người nghĩ ra.

      lúc Tần Thiên còn muốn gì đó, Trang Tín Ngạn lại giữ tay nàng, tiếp theo đứng lên, từ trong lòng lấy ra giấy bút, viết xuống: “Tần Thiên là thê tử của ta, mặc kệ người khác cái gì, ta chỉ tin tưởng nàng. Tạ Đình Quân vốn là vị hôn phu của ngươi, nếu ngươi tình nguyện tín nhiệm người khác, mà muốn tin , như vậy việc hôn nhân này thế nào cũng bất thành.”

      Nhìn thấy những lời này, Trang Minh Hỉ biến sắc mấy lần, cuối cùng, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Thiên, trong lòng tràn ngập ghen tỵ.

      Chính vì như thế, nàng mới có thể thống hận nàng ta, mặc kệ là ai đều hướng về Tần Thiên, đặt nàng ta vào trong lòng, có ai cho Trang Minh Hỉ nàng vị trí quan trọng trong lòng đây?

      Cuối cùng, Đại phu nhân quyết định xử trí, Trương Dũng hãm hại gia chủ, đánh ba mươi đại bản, sau đó đem bán . Về phần Trang Minh Hỉ, Đại phu nhân trong lòng tuy rằng tràn ngập thương tiếc, nhưng bà từ trước đến nay đều xử công bằng, Tần Thiên cũng là người Trang phủ, bà vì Tần Thiên chủ trì công đạo. Vì thế, dựa theo gia quy, Trang Minh Hỉ thể ở lại trong phủ, bị điều đến biệt viện, hơn nữa hết thảy chi phí đều giảm phân nửa, tương lai nếu xuất giá, đồ cưới cũng giảm phân nửa.

      Vốn định lập tức chấp hành, nhưng vì Trang Minh Hỉ bỗng nhiên té xỉu, Nhị di thái thái khóc lóc cầu xin, Đại phu nhân liền cho phép Trang Minh Hỉ ở trong phủ bảo dưỡng thân thể cho tốt rồi mới điều . Nhưng trong khoảng thời gian điều dưỡng thân thể bị cấm cửa, thể ở Trang phủ tùy ra ra vào.

      lâu sau, Tạ Đình Quân bởi vì nghe thấy có người làm nhục Trang Minh Hỉ, mà cùng người khác đánh giết, kết quả bị người đả thương, hôn mê bất tỉnh. Tạ gia cảm thấy thể để việc này tiếp diễn, liền thừa dịp lúc Tạ Đình Quân hôn mê mà hối hôn với Trang phủ. Tạ Đình Quân tỉnh lại còn tìm đến cửa Trang phủ, cầu tiếp tục hôn ước, kết quả bị Đại phu nhân khuyên giải, cũng đành buông tay.

      Kết quả, Tạ Đình Quân lại trở thành nam tử si tình trong mắt mọi người. Đối với việc Tạ gia từ hôn ai Tạ gia phải.

      Dường như đó là kết cục hợp tình hợp lý

      Hôn ước vốn bị Tạ Đình Quân làm cho phức tạp cứ như vậy mà hóa giải.
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 240: Kiều Đại

      Mai hương viện

      Ánh trăng sáng tỏ, tỏa ra ánh sáng trong suốt như ngọc.

      Trong phòng, Hỉ Thước nhìn Trang Minh Hỉ động tác thành thạo trát giấy đèn lồng, khỏi hỏi: “Tiểu thư, đây là cái gì?”

      Trang Minh Hỉ tay cũng ngừng, thản nhiên : “Cái này gọi là Khổng Minh đăng, có thể dùng để cầu phúc, cũng có thể…” cũng có thể dùng làm ám hiệu truyền tin tức. Những lời này nàng cũng ra miệng.

      Làm xong Khổng Minh đăng, Trang Minh Hỉ thả đèn lên trời, Khổng Minh đăng từ từ bay lên, trong đêm đen yên tĩnh lóe lóe ánh sáng nhạt, dần dần hòa vào màn trời, giống như ngôi sao.

      Trang Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn, hai mắt ngừng lóe ra.

      Nàng quay đầu phân phó Hỉ Thước: “Đêm nay ngươi canh giữ ở trong sân, bất luận nghe thấy tiếng vang gì cũng đừng để ý, được để bất luận kẻ nào tiến vào.”

      Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trang Minh Hỉ, Hỉ Thước rất ngạc nhiên, nay tiểu thư bị cấm cửa, ngoài sân có người đứng gác căn bản thể ra ngoài.

      Mỗi ngày thời điểm mấy người Nhị di thái thái đến thăm nàng, nàng luôn mang vẻ mặt bi thương chỉ muốn chết cho rồi, chỉ khi nào bọn họ rồi, tiểu thư liền hồi phục bình tĩnh, có việc gì, vẫn như bình thường đọc sách viết chữ.

      Hỉ Thước thể lý giải, sau khi tiểu thư xảy ra loại tình này, còn có thể bình tĩnh như vậy, nếu là mình, chỉ sợ cũng sống nổi.

      Thả đèn trời xong, Trang Minh Hỉ trở về phòng ngủ, Hỉ Thước dựa theo phân phó, canh giữ ở trong sân.

      Thời điểm trăng lên giữa bầu trời, Hỉ Thước bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng phía sau của tiểu thư thanh “Chi nha” vang lên, Hỉ Thước nghe tiếng nhìn lại, thấy bóng đen lẩn vào phòng, nhưng vừa chớp mắt, lại thấy cửa đóng then cài. Hỉ Thước dụi mắt, nghĩ chắc hẳn mình vừa bị hoa mắt.

      Trong phòng, bóng đen cao lớn đứng sừng sững ở cửa. Trang Minh Hỉ nghe tiếng ngồi dậy từ giường, xốc màn, nhìn về phía người nọ, thanh lạnh lùng : “Sao bây giờ mới đến?”

      Người nọ đến bên giường, ngọn đèn chiếu sáng lên mặt , đao sẹo dữ tợn.

      Vừa mới nhìn thấy, Trang Minh Hỉ hít khí lạnh, vội quay đầu .

      Người nọ cởi giầy ngồi lên giường, ôm Trang Minh Hỉ vào lòng, cúi đầu hôn môi, Trang Minh Hỉ ban đầu cố gắng chịu đựng miệng thối của , lúc sau chịu nổi, tay đẩy ra.

      Người nọ cũng lơ đễnh cười cười, nắm cằm của nàng : “Như thế nào, nương tử muốn ta, khẩn cấp muốn gặp ta sao?”

      “Ta phi, ai là nương tử của ngươi?” Trang Minh Hỉ che mặt mắng.

      Tay trái người nọ chút nào thành tiến vào trong vạt áo của nàng xoa nắn. Trang Minh Hỉ chịu đựng chán ghét trong lòng, phản kháng, tùy ý để muốn làm gì làm, người nọ dâng lên dục vọng cởi bỏ quần áo của nàng, ngấu nghiến hôn ngực nàng như con sói đói, bên mơ hồ lời: “Nay, Tạ tiểu tử kia muốn nàng, nàng lấy ta làm chồng còn có thể gả cho ai?”

      Trang Minh Hỉ trong lòng lửa giận, phen đẩy ra, trừng mắt nhìn : “Kiều Đại, chỉ cần ngươi có thể đao bổ đôi , ta lập tức gả cho ngươi!”

      Kiều Đại nghiêng đầu dùng ngón tay đen bẩn ngoáy lỗ tai, Trang Minh Hỉ nhìn mà cảm thấy vô cùng ghê tởm, thầm nghĩ: quả là người hạ đẳng! Nhưng là vừa nghĩ đến bản thân bị hủy hoại trong tay kẻ hạ đẳng này, trong lòng vừa đau đớn vừa hận thù.

      Kiều Đại bên ngoáy lỗ tai bên : “Minh Hỉ ngươi cũng ngẫm lại, ta nếu có thể đao bổ đôi , lúc trước cũng cần bắt nàng để tiết hận. Nghĩ rằng coi trọng nàng, có nàng ở trong tay có chút cố kỵ, kết quả lại càng thẳng tay đối nghịch, dường như quên mất vị hôn thê còn nằm trong tay ta. Có đôi khi, ta cảm thấy, có lẽ mượn tay ta để trử bỏ ngươi!”

      xong, lấy ráy tai xong lại duỗi tay đùa bỡn bộ ngực trắng tuyết của nàng.

      Trang Minh Hỉ cảm thấy ghê tởm đẩy tay ra, “ được đụng vào ta!”

      Kiều Đại cũng là hán tử có tự cao, làm sao chịu được bị nàng ghét bỏ nhiều lần, lập tức đứng lên, hừ lạnh: “ là như thế ta !”

      xong xoay người bước , Trang Minh Hỉ nóng nảy, nay, nàng trừ bỏ ra còn có thể dựa vào ai?

      Nàng bước lên, ôm lấy từ phía sau, hai tay vuốt ve vòm ngực rắn chắc của , bên hôn gáy , trong mũi ngửi thấy mùi mồ hôi thối tanh nồng đậm, cũng biết bao lâu tắm rửa. Nàng nhớ tới mấy kẻ muối thương tư nhân buôn lậu dơ bẩn chịu nổi, tập tục sinh hoạt xấu xí khó coi, trong lòng nổi lên từng trận ghê tởm. Nhưng nàng lại đem ghê tởm này áp chế, động tác của miệng và tay cũng ngừng lại.

      “Đừng , ta sai lầm rồi. Ta vẫn đều nghĩ đến ngươi.”

      Kiều Đại thân mình run lên, xoay người cái, hung hăng áp lên thân mình Trang Minh Hỉ.

      Sa trướng theo gió tung bay, trong trướng mảnh cảnh xuân.

      Mây mưa qua , Kiều Đại ôm Trang Minh Hỉ vào trong ngực, bàn tay to thô ráp vẫn chưa hết thèm muốn vuốt ve thân thể trắng nõn của Trang Minh Hỉ, đồng thời, trong miệng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      “Minh Hỉ, gả cho ta, sinh oa nhi cho ta!” Kiều Đại bên tai nàng, “Ta xuất thân nghèo khổ, cha mẹ bị chết trong đợt ôn dịch, đệ muội ly tán, bệnh chết cũng chỉ còn lại mình ta, mấy năm nay ta mang theo các huynh đệ cùng nhau trải qua ngày đao thương liếm huyết, cũng có thời gian rảnh rỗi tìm lão bà sinh đứa , nay ta hơn ba mươi, trưởng thành, ta làm nghề này, chừng ngày nào đó chết, ngay cả con cái cũng có. Tạ tiểu tử kia cũng cần nàng, ràng nàng nên theo ta, làm áp trại phu nhân của ta, ta chu cấp cho nàng, cả đời đều đối tốt với nàng!”

      xong, miệng thối hoắc lại hôn lên người nàng.

      Trang Minh Hỉ chán ghét quay mặt , nghĩ rằng: kẻ quái dị như ngươi, được hai đòi ba bốn, còn muốn ta sinh oa nhi cho ngươi, nằm mơ!

      Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mặt lại nổi lên mỉm cười, nàng xoay người, buộc bản thân ôm lấy thân thể , ngón tay vẽ vòng vòm ngực rậm rì của .

      Nàng ngẩng đầu nhìn , ngọt ngào cười : “Muốn ta gả cho ngươi phải là thể, nhưng là ngươi phải đáp ứng với ta việc.”

      Kiều Đại định đáp ứng, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng : “Những thứ khác đều được, ngươi nếu bảo ta giải quyết Tạ tiểu tử kia, ta thể làm được, riêng gì Tạ tiểu tử kia giảo hoạt như hồ ly, mặt khác, cấp cũng áp chế, ta đối nghịch với , chỉ sợ mang lại tai họa cho Kiều bang, ta tuy rằng thương nàng, nhưng tính mạng của các huynh đệ cũng rất quan trọng, ta thể vì nàng mà để ý tới bọn họ!”

      có tiền đồ!” Trang Minh Hỉ giận tái mặt, lại : “Ngươi yên tâm, ta muốn ngươi làm chuyện liên quan đến , ngươi cẩn thận nghe đây.”

      Tiếp theo, Trang Minh Hỉ ghé vào lỗ tai tinh tế công đạo phen.

      Kiều Đại sắc mặt ngừng biến ảo, đến cuối cùng, đẩy Trang Minh Hỉ ra, nhìn nàng cả kinh : “Đó phải là ca ca ruột của nàng sao? Nàng lại ngoan tuyệt như thế?”

      Nghe vậy, Trang Minh Hỉ ” ngồi dậy, trừng mắt , nghiến răng nghiến lợi: “Ca ca ruột? chưa từng coi ta là muội muội ruột thịt, ngươi cũng biết đối với ta như thế nào? bất nhân ta bất nghĩa, đời này, nếu ta vì mình lo lắng, còn có ai đem ta để ở trong lòng?”

      Thấy nàng tức giận, Kiều Đại cũng mềm lòng, vươn tay ôm nàng, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, cúi đầu, hung hăng hôn môi, thời điểm Trang Minh Hỉ thiếu chút nữa ngất xỉu, Kiều Đại mới buông nàng ra, ở bên tai nàng: “Được được, tiểu hạt tiêu của ta, ta giúp nàng là được rồi.”

      Tiếp theo, lôi kéo tay nàng đến chỗ giữa hai chân, ở bên tai nàng mơ hồ : “Nàng xem, lại vừa cứng, giúp ta xoa xoa…”
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :