1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 10.2
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]

      “Muốn ta nhận lỗi với mấy cái hộ rách nát đó?” Trang Tín Xuyên đứng dậy kêu lên, ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, vẻ mặt phẫn nộ: “Dựa vào cái gì?”

      Lý di nương cũng tức đến mặt trắng bệch, cả giận : “Đại tỷ, ngươi cần quá phận. Ngươi ràng muốn Tín Xuyên về sau trước mặt mọi người đầu cũng ngẩng lên nổi”.

      Đại phu nhân đứng lên, căn bản để ý tới Lý di nương, chính là chỉ vào Trang Tín Xuyên : “Ta cho ngươi biết ta dựa vào cái gì. Chỉ bằng ngươi , ta từ nay về sau khiến ngươi bao giờ có thể nhúng tay vào sinh ý của Trà Hành nữa. Chỉ bằng ngươi , ta khiến ngươi bao giờ có thể tiến bước qua đại môn của Trà Hành. Tín Xuyên, ngươi có hay ?”

      Lần này, Đại phu nhân chữ rồi lại chữ ra, thanh giống như đao kiếm đánh nhau, tràn đầy khí lực.

      “Giang Hoa ”. Lý di nương quát lớn tiếng, tiến lên từng bước, tay chỉ vào chóp mũi Đại phu nhân: “ bằng ngươi ra suy nghĩ trong lòng luôn , căn bản ngươi chưa bao giờ nghĩ đem vị trí gia chủ Thịnh Thế Trà Hành giao vào tay Tín Xuyên”.

      Đại phu nhân quay sang, lùi mà tiến tới, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt bén như đao kiếm.

      Bà ngẩng đầu lên, cũng để ý ngón tay Lý di nương chạm vào mặt mình, cứ thế tới gần từng bước.

      Lý di nương lập tức bị khí thế của bà át , bất tri bất giác lui từng bước về phía sau, ngón tay cũng kìm lòng được mà rút về.

      Đại phu nhân trừng mắt nhìn nàng, lăng nhiên : “ sai, nếu , địa vị chủ quản Thịnh Thế nằm trong tay ”.

      Bên kia, Trang Tín Xuyên cả kinh, thoáng chốc mặt trắng bệch.

      Lý di nương tức giận đến cả người phát run, nàng híp mắt nhìn Đại phu nhân: “Giang Hoa , ngươi dám bội bạc? Năm đó lúc ta và ngươi đối phó với dòng họ Trang thị, ngươi như thế nào, ngươi còn nhớ ?”

      Đại phu nhân gật đầu, bà vươn ngón tay, chỉ lên trời: “Ta quên, cho tới hôm nay ta vẫn nhớ những lời đó. Nếu Trang Tín Xuyên có thể đảm đương, địa vị gia chủ Thịnh Thế trong tương lại là của . Nhưng là…” Đại phu nhân quay đầu nhìn Trang Tín Xuyên, “ tại ta thực hoài nghi có thể đảm nhận gánh nặng này”.

      Trang Tín Xuyên cúi đầu, vẻ mặt giận dữ, hai tay nắm chặt góc áo.

      “Giang Hoa , ngươi căn bản chính là có tư tâm, ngươi cho là ngươi có thể tay che trời?” Lý di nương trừng mắt nhìn Đại phu nhân lớn tiếng : “Làm chủ Thịnh Thế tương lại còn có thể là ai khác, còn phải do người khác họ nhân cơ hội làm chủ”.

      “Ha” Đại phu nhân cười to tiếng, “ giờ vẫn do ta làm chủ. Lý Tú Mai, ngươi hẳn quên, lão gia trước khi qua đời lập di chúc”.

      Nàng dừng chút, ưỡn ngực, gằn từng tiếng: “Di chúc trong đó rành mạch viết , gia chủ tương lai do ta tuyển lựa…” Đại phu nhân chỉ vào ngực mình: “Là ta, Đại phu nhân trang phủ – Giang Hoa quyết định”.

      Lý di nương tức giận nắm chặt thành quyền, sắc mặt biến hóa, lúc xanh lúc đỏ.

      Nhưng cũng lại được nửa câu.

      Bởi vì đây là . nhiều năm qua như vậy, đây là chuyện khiến nàng khó chịu, khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi, hận thể đem thi thể lão gia lên mà hỏi cho ràng tại sao lại làm như vậy.

      Cũng chính điều đó khiến uy phong của Đại phu nhân vẫn giữ được đến tận bây giờ.

      Đại phu nhân mắt lạnh nhìn Lý di nương hồi, sau đó quay đầu lại nhìn Trang Tín Xuyên vẫn quỳ ở góc kia, thanh lạnh lùng : “Tín Xuyên, những lời của ta và nương ngươi chắc ngươi nghe hiểu được. Nên làm như thế nào, tự ngươi quyết định ”.
      tiểu Viên Viên, Snowhonglak thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Mình post bù các chương của ngày hôm qua.Mong các bạn lại ghé đọc nhé.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 11: Xui xẻo
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Thời điểm Đại phu nhân cùng Lý di nương xảy ra gay gắt, Tần Thiên về tới phòng giặt.

      Phía trước Tống ma ma được báo tin, vừa thấy Tần Thiên đến liền toét miệng cười đón chào: “Ôi, Tiểu Đào chúc mừng chúc mừng, về sau theo phu nhân nhớ chiếu cố đến Tống ma ma nhiều a”

      Tống ma ma tuy rằng là quản nhưng cũng chỉ là kẻ quyền thế trong Trang phủ. Tần Thiên tuy chỉ là nha hoàn tam đẳng trong viện của Đại phu nhân nhưng Tống ma ma nịnh bợ như vậy phải có lý do, ai biết về sau Tần Thiên trở thành người như thế nào.

      Lúc trước Tống ma ma dung túng A Quế các nàng bắt nạt Tần Thiên và Tiểu Mai, thời điểm nguy nan lại hề do dự hi sinh các nàng. Kỳ , Tần Thiên trong lòng cũng thích cách làm người của Tống ma ma, nhưng cùng bà ta đối đầu cũng chẳng có gì tốt đẹp.

      Giống như đồng nghiệp mà mình thích, có thể tránh xa, cần phải đắc tội.

      Tần Thiên nhìn Tống ma ma ngọt ngào cười: “Ma ma, như ma ma , lúc trước ma ma đối với ta tốt, ta nhất định nhớ kỹ”.

      Tống ma ma tự nhiên biết Tần Thiên hiểu mưu lúc trước của bà, chỉ nghĩ nàng tình, liên tiếp cười vui vẻ.

      Tần Thiên lấy lệ với Tống ma ma hai câu liền vào căn phòng của mình.

      Thời điểm vừa vào, nàng nhìn thấy Tiểu Mai thu dọn, bên dùng tay áo lau nước mắt, ánh mắt u ám nhìn Tần Thiên. Phía trước có ma ma đứng canh giữ để áp tải nàng .

      Tiểu Mai nhìn thấy Tần Thiên, dừng tay, chảy nước mắt mếu máo : “Nghe ngươi được phu nhân lưu lại?”

      Tần Thiên gật gật đầu.

      Tiểu Mai trong lòng thương tâm, nước mắt càng nhiều, nàng cúi đầu lau nước mắt: “Mạng ngươi tốt, như vậy cũng có thể được lưu lại, mà ta lại bị đem bán ”.

      Nghĩ tới tình cảnh bi thảm của mình, Tiểu Mai ôm mặt “Oa” tiếng khóc lớn.

      Trong sân ma ma mất kiên nhẫn, vẫy tay mắng: “Khóc cái gì? Động tác còn nhanh lên?”

      Tần Thiên nhìn Tiểu Mai như vậy, trong lòng buồn bã, nàng xoay người về phía ma ma làm lễ : “Ma ma, làm phiền người chờ chút, ta chỉ cùng nàng mấy câu thôi”.

      Ma ma cũng biết Tần Thiên, lầm bầm hai tiếng tình nguyện đáp ứng.

      Tần Thiên vào phòng phụ giúp Tiểu Mai, lấy ra mười mấy quan tiền còn lại toàn bộ nhét vào trong tay Tiểu Mai.

      Tiểu Mai nhìn tiền trong tay, ngây ngẩn cả người: “Đây là?”

      Tần Thiên giọng : “Tiểu Mai, ngươi cầm tiền này đưa cho ma ma kia, cùng bà chuyện , quỳ xuống dập đầu cầu xin cũng được, để bà ta đem bán ngươi đến chỗ dơ bẩn”.

      Tiểu Mai bán đứng nàng, nàng có thể cùng làm bằng hữu nhưng muốn nàng trơ mắt nhìn Tiểu Mai tuổi còn rơi vào kết cục bi thảm như vậy, nàng cũng đành lòng, mặc kệ như thế nào, Tiểu Mai cũng từng chiếu cố nàng.

      Tiểu Mai nhìn tiền trong tay, lại khóc lớn, nàng hướng tới Tần Thiên quỳ xuống, ôm chân của nàng vừa khóc vừa : “Tiểu Đào, ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn suy nghĩ cho ta. Phu nhân đúng, ta chính là kẻ tiểu nhân bội bạc, nhưng mà ta sợ, vất vả mới kiếm được việc vào đây, ta muốn bị đem bán , thời điểm ra những lời đó, lòng ta cũng rất khó chịu”.

      Tần Thiên cũng nhịn được đỏ mắt, nàng ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Mai : “Tiểu Mai, ta rồi, chúng ta vốn là người cơ khổ, nên giúp đỡ lẫn nhau… Chuyện lúc trước, ta cũng muốn nhắc lại nữa, về sau, ngươi nên tự bảo trọng”.

      Bên ngoài ma ma lại thúc giục, Tiểu Mai lau nước mắt đứng lên, nhìn Tần Thiên : “Tiểu Đào, dù cho về sau ta biến thành cái dạng gì, ta cũng nhớ kỹ ơn của ngươi. Ta cũng nhớ kỹ lời ngươi ”. Nàng cầm tay Tần Thiên : “Tiểu Đào, cám ơn ngươi”.

      xong nàng xoay người, chạy ra cửa. Tần Thiên ra ngoài, vừa vặn thấy nàng theo ma ma.

      Quay đầu, nhìn phòng trống rỗng, trong trí nhớ của tháng nay, Tiểu Mai chiếm giữ vị trí , nay Tiểu Mai rời xa cuộc sống của nàng, mà nàng cũng phải bắt đầu cuộc sống mới.

      Nàng thu thập vài thứ, kỳ nàng cũng có nhiều đồ, chỉ có cái bọc . Nàng đem tiền giắt ở hông sau đó đến phía gương đồng, nhìn chính mình trong gương giọng : “Tần Thiên, phải sợ, nhất định bắt đầu tốt, ngày sau càng thuận lợi”.

      Nàng cười cười, trong gương lộ ra khuôn mặt điềm đạm tươi cười, lúm đồng tiền hai bên má thể vui sướng.

      Thu dọn tốt mọi thứ, Tần Thiên cùng Tống ma ma và A Quế các nàng cáo biệt, về phía sân viện Đại phu nhân.

      Lúc có ma ma chỉ đường, nên Tần Thiên thuận lợi trở lại phòng giặt, thời điểm quay trở về viện Đại phu nhân, nàng lại quên mất đường. Trang phủ lớn như vậy, đường nào trông cũng giống nhau, vòng vo hồi, Tần Thiên biết rốt cuộc mình ở đâu. Muốn tìm ai đó để hỏi đường, nhưng xung quanh lại thấy người nào.

      Tần Thiên nhìn bốn phía, thấy gần đấy có nhiều hòn giả sơn, kỳ hoa dị thảo, cách đó xa còn có con đường , chắc hẳn phía trước là Tiểu Viện gì đó.

      Tần Thiên về phía đó vài bước, thấy ở gốc cây đại thụ phía trước có nam tử đứng. Nam tử đưa lưng về phía nàng, thân hình cao lớn, thon dài, thân mặc nguyệt sắc trường bào, tóc đen dài, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá ôn nhu chiếu người , tơ lụa mặc người phản xạ ra kim quang, đem đến cho người ta cảm giác hoa lệ.

      Đầu óc choáng váng, nhưng Tần Thiên nhìn thấy có người liền vui vẻ, tiến lên vài bước, ôn ôn hỏi: “Vị công tử này…”

      Bởi vì thấy đối phương ăn mặc sang trọng, giống gã sai vặt trong phủ, nhưng bên người lại có nha hoàn theo hầu, cũng giống thiếu gia trong phủ. Tần Thiên phỏng đoán có lẽ là khách nhân hoặc người ở Trà Hành, nên chuyện cẩn thận.

      Có lẽ do thanh quá , đối phương vẫn như cũ đưa lưng về phía nàng, chút phản ứng đều có.

      Đối phương là nam tử, Tần Thiên dám tới gần, đứng tại chỗ đề cao thanh : “Vị công tử này, xin hỏi chút…” , bỗng nhiên nhìn thấy cây có con xà độc mình vẩy hoa vừa nhô đầu ra, uốn lượn hướng tới gần nam tử kia.

      Mà nam tử kia hề phát giác.

      Tần Thiên hoảng sợ, kinh hô: “Công tử, có rắn, người nên cử động, trăm ngàn nên cử động”. Nàng gấp đến độ vẫy vẫy tay, thế giới này y thuật thấp kém, nếu như bị xà độc cắn, cũng tốt đẹp gì, chừng còn bị mất mạng.

      Nam tử kia nghe lời nàng, hề động đậy, càng quay đầu, chỉ đứng lẳng lặng nơi đó, tư thái phiêu nhiên.

      Tần Thiên lòng như lửa đốt, rất nhanh tìm thấy được bên cạnh có cây gậy dài.

      Nàng hai tay cầm chặt cây gậy, hạ thấp thắt lưng, cẩn thận từ từ tiếp cận, bên nhìn xà độc chằm chằm, bên dặn dò nam tử: “Công tử, xà ngay phía sau người, tuyệt đối được cử động, ta đem xà đẩy ra”.

      Công tử kia cũng vẫn lên tiếng.

      Tần Thiên nhàng đến dưới tàng cây, thấy xà kia còn to hơn so với gậy nắm trong tay, cả người vặn vẹo, vừa ghê tởm vừa đáng sợ, như là cảm giác được nguy hiểm đến từ phía Tần Thiên, xà hoa quay đầu hướng trườn về phía nàng.

      Nó nâng đầu lên, hai mắt tàn nhẫn, há to miệng, phun đầu lưỡi đỏ tươi, nhè kêu, như muốn ngụm nuốt chửng Tần Thiên vào bụng.

      Tần Thiên hai chân nhũn ra, trán vã đầy mồ hôi.

      tại, nàng mới phát , nguyên lai mình cũng dũng cảm như tưởng tượng.

      Mà vị công tử kia dường như cũng bị dọa ngây người, vẫn như cũ có phản ứng.

      Mắt thấy xà trườn về phía mình, Tần Thiên quát to tiếng, nhắm chặt mắt lại, dùng sức vung gậy nắm trong tay lên, đem xà đẩy lùi.

      Xà bị đánh cái, lăn mấy vòng, nổi giận, trườn nhanh hướng tới Tần Thiên. Tần Thiên sợ tới mức quát tiếng, quăng gậy trong tay rồi bỏ chạy, bên lại hướng công tử đứng phía kia hô to: “Công tử, nhanh cứu ta với”.

      Nhưng làm cho Tần Thiên tức hộc máu là, công tử áo trắng kia thế nhưng nhất quyết phất ống tay áo, nhàn nhã bỏ .

      “Uy, uy công tử, ngươi cứ như vậy mà chứ” Tần Thiên gấp đến độ giơ chân nhấc tay.

      Bóng dáng công tử thong dong tự nhiên, trận gió thổi qua, tay áo tung bay, tóc dài phiêu phiêu, giống như trích tiên.

      Tần Thiên hận thể cước đá bay trích tiên này, tức giận đến mức muốn văng tục.

      Mẹ nó chứ, ta liều chết cứu sống ngươi, ngươi thoát hiểm rồi cứ như vậy phất tay áo mà bỏ sao.

      Quả thực chính là cầm thú vong ân phụ nghĩa, mặt người dạ thú mà.

      Nhưng mà cầm thú kia cũng thực có bản lĩnh từ đầu đến cuối đầu cũng hề quay đầu lại.

      Tần Thiên chỉ lo nhìn tên cầm thú kia, quên mất nhìn dưới chân, cẩn thận, dưới chân vừa trượt, cả thân mình đổ nhào xuống bên cạnh.

      Xui xẻo thay, bên cạnh chính là cái ao .

      Bùm tiếng, Tần Thiên hoàn toàn trở thành kẻ xấu số.

      Trong hồ nước, toàn thân nàng ướt sũng, đầu đội lá sen ngoi lên vừa lúc nhìn thấy bóng dáng công tử áo trắng thảnh thơi biến mất ở góc đường.

      khắc kia, Tần Thiên quả thực muốn giết người.
      Snowhonglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 12: Hảo nha đầu xứng đôi với hảo tiểu tử
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]

      Ước chừng qua thời gian nén hương, Tần Thiên mới tìm được người hỏi đường, trở lại sân viện Đại phu nhân.

      Vừa vào cửa, tiểu nha đầu trong viện nhìn thấy nàng liền nhảy dựng lên cười : “Tần Thiên, ngươi làm sao mà lại bị ướt sũng thế kia?”

      Tần Thiên đứng ở góc tường lạnh run, ủy khuất muốn khóc lớn.

      Vừa lúc đó Trương ma ma tới, đuổi nhóm nha đầu cười trêu , quay đầu với Tần Thiên: “Cái gì cũng cần , trước theo ta trở về phòng thay đồ ”. xong, kéo Tần Thiên vào phòng của bà, thấy Tần Thiên toàn thân ẩm ướt, lại tìm quần áo cũ của mình cho nàng thay. Thừa dịp thời điểm Tần Thiên thay quần áo, bà ra ngoài làm bát canh gừng cho nàng uống.

      “Cũng may tại thời tiết ấm áp, uống bát canh gừng này sao rồi, hẳn là bị nhiễm bệnh”. Trương ma ma .

      Tần Thiên tiếp nhận bát canh gừng hơi uống hết, cảm giác thân mình dần dần ấm áp, liền cảm kích với Trương ma ma: “Cám ơn ma ma”. Thấy Trương ma ma thu dọn quần áo ướt sũng của nàng ở cửa, vội vàng bỏ bát xuống, qua, cầm lấy quần áo của mình.

      Trương ma ma thuận tay đưa cho nàng, cười : “Ngươi làm sao mà toàn thân lại ướt như vậy, chắc bị người bắt nạt chăng?”

      Tần Thiên bụng ủy khuất cùng oán giận, hận thể mắng mỏ công tử áo trắng kia, nhưng nghĩ đến thân phận bất phàm của , thầm nghĩ nhiều chuyện bằng bớt chuyện.

      “Ở trong phủ lạc đường, lại cẩn thận rơi xuống hồ nước”. Tần Thiên bên thu dọn, bên nhàng câu bâng quơ.

      “Lạc đường?” Trương ma ma cười : “Phía trước chỉ làm việc ở phòng giặt, cũng khó trách ngươi bị lạc đường, bất quá sau này ngươi làm việc ở viện của Đại phu nhân rồi, có nhiều cơ hội lại trong Trang phủ, bị lạc đường nữa”.

      Tần Thiên quay lại nhìn Trương ma ma, cười cười: “Ta biết”

      Trương ma ma nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng liền thích, qua vuốt đầu nàng cười : “ nha đầu đáng ”.

      Thấy nàng thu dọn xong xuôi, liền đưa Tần Thiên về phòng.

      Tam đẳng nha hoàn trong viện của Đại phu nhân tính cả nàng có 4 người, đều ở căn phòng phía tây của sân viện. Trong phòng có ngăn tủ, bàn, còn có chiếc giường chung dài, tuy rằng đơn sơ, nhưng so với phòng ở của phòng giặt, tốt hơn rất nhiều rồi.

      Trương ma ma nhìn 3 nha đầu trong phòng với nàng: “Đều là mấy nha đầu vô tâm vô tính, ngươi ở chung với các nàng vấn đề gì”. Tiếp theo lại giúp Tần Thiên thu xếp tốt.

      Tần Thiên trong lòng cảm kích, liên tục lời cảm tạ.

      Trương ma ma giúp đỡ Tần Thiên xong liền trở về báo lại với Nguyệt nương câu.

      Nguyệt nương đến bên cạnh Đại phu nhân trong phòng, với Đại phu nhân: “Đại phu nhân, tiểu nha đầu Tần Thiên kia được an bài xong xuôi”.

      ngồi bên bàn xem sổ sách, Đại phu nhân “Ân” tiếng.

      Nguyệt nương đem chung trà nguội bên cạnh Đại phu nhân đổi, sau đó hỏi: “Phu nhân, người vì sao đối với Tần Thiên vài phần kính trọng, còn điều nàng đến làm ở trong viện?”

      Đại phu nhân ngẩng đầu nhìn Nguyệt nương, liếc mắt cái, cười : “Ngươi biết?”

      Nguyệt nương thấy Đại phu nhân buông sổ sách trong tay xuống, liền tới bên cạnh giúp bà xoa bóp hai bả vai: “Chắc là phu nhân thích nha đầu kia tâm hồn nhân hậu”.

      Đại phu nhân được Nguyệt ngương xoa bóp hồi dần dần thả lỏng thân thể, bà tựa lưng vào ghế, nheo hai mắt: “ sai. Bằng hữu bán đứng nàng, nàng tuy rằng oán nhưng vẫn như cũ dám làm dám chịu, lấy đại cục làm trọng. Đồng thời lại lặng lẽ lưu lại cho đối phương con đường sống. Nha đầu kia tâm địa nhân hậu, lại thông minh khéo léo, dám giận dám , ở lại phòng giặt quả thực bỏ phí nàng. Hơn nữa, tuổi nàng cũng còn , biết chừng ở trong phủ đến ngày bị tùy tiện đem bài bố cho hạ nhân nào đó. Đứa lương thiện như vậy, thực ủy khuất cho nàng. Nha đầu kia coi như tính cách cũng khá giống ta. Nguyệt nương…”

      Đại phu nhân hơi hơi quay đầu gọi. Nguyệt nương vội vàng trả lời: “Chuyện gì, phu nhân?”

      Phu nhân : “Ngươi để ý chút nhóm nam tử làm trong trang phủ hay ở Trà Hành, thấy thích hợp cho ta tiếng, ta vì nha đầu kia làm chủ. Hảo nha đầu phải đôi với hảo tiểu tử, về sau có cuộc sống tốt đẹp”.

      Nguyệt nương cười : “Nguyệt nương biết. Phu nhân từ bi”. Trong lòng nghĩ, mỗi người đều phu nhân tinh minh lợi hại, nhưng ai cũng ngờ, phu nhân lại có lòng thiện tâm như thế này.

      “Từ bi?” Phu nhân thở dài: “Chỉ sợ có người nghĩ như vậy. Lúc này, chắc hẳn oán hận ta”.

      Nguyệt nương cũng thở dài, ngừng tay, đem chung trà đến tay Đại phu nhân, giọng : “Phu nhân kỳ chỉ muốn tốt cho Nhị thiếu gia, phu nhân muốn Nhị thiếu gia tới từng nhà trà nông, chính là muốn Nhị thiếu gia nhìn thấy, hiểu tình cảnh khốn khó trong nhà của nông hộ, bảo nhận lỗi, chính là hết lòng nghĩ cho , giúp có được thanh danh biết lỗi mà sửa sai”.

      Đại phu nhân nhấc chén trà, nhàng nhấp ngụm: “Những lời này ta muốn với , tính cách vốn đáng lo. Nhưng nương cùng người trong Trang phủ sủng nịnh tới tận trời, tại dưỡng nên tính cách tự cao tự đại, tự tiện làm bậy. Nếu ta còn nhân nhượng, càng biết sợ hãi, biết còn biến thành người như thế nào. Về sau ta thế nào dám đem Thịnh Thế sinh ý lớn như vậy, hơn ngàn người sống dựa vào nó mà giao trong tay . Hi vọng lần này có thể nghe ta, nhìn thấy vất vả của trà nông, có thể thương cảm, thay đổi suy nghĩ cùng tính tình”.

      Nguyệt nương nghe xong rũ mắt xuống, lên tiếng, trong lòng lại nghĩ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Nhị thiếu gia chỉ sợ hình thành tính cách, quả thực thể sửa đổi.

      Nhưng thấy phu nhân ưu phiền, ủ rũ này nên lời.

      Phu nhân chẳng lẽ muốn độc bá vị trí gia chủ Thịnh Thế lắm sao? Mười mấy năm qua, mỗi ngày phu nhân trời còn chưa sáng đến Trà Hành, thái dương xuống núi mới có thể hồi phủ. Cho dù trở về sớm, cũng phải gặp quản , xem sổ sách, còn thường phải ứng phó với càn quấy của Lý di nương, có phút nào thanh nhàn. ngày trôi qua, thắt lưng thường xuyên đau mỏi, đầu váng mắt hoa.

      Mỗi người đều nghĩ rằng phu nhân uy phong, nhưng đâu phải ai cũng biết được phu nhân vất vả như thế nào.

      Thịnh Thế thể giao cho Đại thiếu gia. Nhị thiếu gia lại có tâm, phu nhân chẳng lẽ có thể cả đời gánh vác Thịnh Thế vai? Đến lúc đó, phu nhân có thể giao gánh nặng này cho ai đây?

      Nguyệt nương biết , hơn ai hết, phu nhân mong muốn Nhị thiếu gia có tâm gánh vác.

      Đơn giản chỉ vì Nhị thiếu gia còn có thể thay đổi. Nhưng Đại thiếu gia là thể nào thay đổi…

      ***

      Bên kia, Lý di nương cùng con của mình, Trang Tín Xuyên sau khi ra khỏi viện Đại phu nhân liền nổi giận đùng đùng về viện của mình.

      hồi vào vừa lúc đụng phải nha đầu vén rèm cửa ra. Bởi vì Lý di nương bước chân quá mau, nha đầu cẩn thận đụng vào người nàng, Lý di nương giận dữ, bàn tay giơ lên tát nha đầu cái, mắng: “Đồ có mắt như mù, còn lưu lại ngươi làm cái gì”.

      Nha đầu sợ tới mức quỳ xuống vừa khóc vừa dập đầu.

      Linh Nhi bên đưa ánh mắt cho ma ma, ma ma liền lên kéo nha hoàn kia xuống. Trong viện bọn hạ nhân câm như hến, ai cũng biết nha hoàn này có kết cục như thế nào.
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 13: Trang Minh Hỉ
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      [​IMG]

      “Nương, người hãy nguôi giận”. Bên cạnh, Trang Tín Xuyên vén trúc mành lên, giúp mẫu thân vào phòng.

      Lý di nương hít sâu hơi, vào. Ở giữa phòng có kê mấy chiếc ghế khắc hoa văn cúc lê hồng các loại. Nàng ta ngồi xuống chiếc ghế cao nhất. Trang Tín Xuyên ngồi vào bên cạnh.

      Có nhà đầu tiến lên dâng trà.

      “Tín Xuyên, con thể nghe lời của bà ta, đây là cạm bẫy nhằm cho con nhảy vào”. Lý di nương vỗ bàn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Bảo con nhận lỗi với mấy hạng người thấp kém đó, đây là muốn biến con thành trò cười, khiến con ngẩng đầu lên nổi. Nữ nhân kia tâm tư quả thâm độc”.

      Trang Tín Xuyên hé ra khuôn mặt bình tĩnh, bạc môi cơ hồ mím thành đường, gương mặt vốn tuấn lãnh lộ ra nham hiểm.

      “Nhưng nếu con , nữ nhân kia chẳng phải mượn cớ cho con nhúng tay vào việc quản lý Trà Hành nữa? phải càng thỏa mãn ý nguyện của bà ta?”

      “Bà ta dám”. Lý di nương đứng lên, ngón tay chỉ ra ngoài cửa, tức giận đến cả người phát run: “Bà ta nếu dám làm như thế, ta mời đại tỷ phu đến làm chủ cho chúng ta. Ta muốn nhìn xem bà ta lợi hại hay tri châu đại nhân lợi hại”. xong, nàng ta quay người lại, tay dùng sức đặt vai của Trang Tín Xuyên, nhướn đuôi lông mày, cắn răng : “Chúng ta hàng năm để nhiều tâm tư vào dì con như vậy, đâu thể nào vô dụng? Con cứ ngồi yên đấy cho ta, cần để ý đến nữ nhân kia”.

      Nàng ta oán hận : “Ta biết trong lòng bà ta nghĩ gì, bà ta chính là muốn đem giao Thịnh Thế vào trong tay con. Bà ta ngồi ở vị trí này nhiều năm như vậy biết tích trữ được bao nhiêu của cải, bà ta làm sao bỏ được đây? Cho dù về sau giao trả, chỉ sợ còn muốn cưỡi đầu cổ con, vì thế mới có thể làm khó dễ con như thế này. Bà ta cả ngày giả bộ tư thái hiên ngang lẫm liệt, kỳ thuật bụng lén lút, đáng ghê tởm”.

      Trang Tín Xuyên mày rậm nhăn lại, trầm giọng : “Nhưng mà bà ta trong tay có di ngôn của phụ thân, cùng Tri phủ đại nhân cũng có chút giao tình. Bà ta giao ra, chúng ta đúng là có cách nào. Chẳng lẽ cứ thế đối đầu với bà ta cả đời?” trong lòng phiền chán, hai tay kìm được nắm chặt tay vịn ghế dựa.

      “Tóm lại phải nghĩ ra cách khiến cho bà ta thể giao ra vị trí đương gia”. Lý di nương hừ lạnh hai tiếng, trong mắt lóe ra tia sắc nhọn. “Con trai của bà ta chỉ là phế vật, đó là do bà ta thất đức. Đừng để cho ta có cơ hội, nếu xem ta như thế nào thu thập bà ta. Nàng áp bức mẫu tử chúng ta nhiều năm như vậy, cũng nên để cho bà ta nếm thử tư vị này”.

      Nàng ta ngồi xuống ghế bên cạnh Trang Tín Xuyên, nhìn về phía con mình, thanh mềm mại, vỗ mu bàn tay của con trai, hòa nhã : “Tóm lại ngươi cần nghe theo lời của nữ nhân kia. Cái gì trả bạc rồi xin lỗi các thứ, đều cần để ý gì hết, hết thảy có nương lo”.

      Trang Tín Xuyên nhìn về phía mẫu thân của mình, vẻ mặt lo lắng mới chậm rãi biến mất, muốn đến nhận lỗi từng nhà mấy kẻ nghèo khổ quanh năm suốt tháng chân lấm tay bùn, trong lòng ngàn lần vạn lần đều muốn, phải bị người khác chê cười đến chết hay sao.

      Tuy rằng sĩ nông công thương, địa vị xã hội của thương nhân thực chất ở sau nông dân. Nhưng cho tới bây giờ có tiền mới là đại gia, ở quyền quý, nông dân sao có thể khiến bọn họ để vào mắt.

      Thời điểm chuẩn bị gật đầu đáp ứng, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến thanh nũng nịu: “Nương, ngươi như vậy có thể sai lầm rồi”.

      Tiếp đó, nữ tử tầm mười sáu tuổi, thiên kiều bá mị cười khanh khách vào.

      Lý di nương mẫu tử nhìn thấy nàng sắc mặt đều bình hoãn.

      Nữ tử đến trước mặt Lý di nương cùng Trang Tín Xuyên, cười : “Minh Hỉ thỉnh an nương nương và ca ca”. Thanh mềm mại êm tai.

      Lý di nương đứng dậy trước, đến trước mặt nữ tử, lôi kéo tay nàng cười : “Nha đầu tinh quái này, ngươi xem, di nương sao lại sai lầm?”

      Trang Minh Hỉ ý cười trong suốt, lên tiếng, quay đầu hướng bên ngoài vẫy tay, chỉ chốc lát, có nha hoàn dẫn bà mối tiến vào.

      Bà mối vừa vào phòng, ánh mắt liền mị thành đường, thi lễ với Lý di nương, thanh náo nhiệt : “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân. Phu nhân lúc trước phó thác cho ta chuyện, bây giờ có tiến triển tốt đẹp”.

      Lý di nương mặt nhất thời tươi cười, tiến lên từng bước: “Vương bà, lời này là sao?”

      “Việc này lão bà ta sao dám lừa gạt”. Vương bà cười hớn hở.

      Trang Minh Hỉ đến bên cạnh Trang Tín Xuyên, phe phẩy cây quạt cười tủm tỉm: “Ca ca, chúc mừng huynh”.

      Trang Tín Xuyên mặt cũng lộ vẻ vui mừng.

      Lý di nương sai người dâng trà, sau đó mọi người ngồi xuống theo thứ tự.

      Vương bà thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm trang : “Bất quá Lưu gia , mọi người bên này thế nào cũng phải đem hôn ước trước đó xử lý cho tốt, nữ nhi nhà chỉ có thể là chính thất”.

      Lý di nương vội vàng : “Điều đó là đương nhiên. Còn cần phải sao, Lưu gia là phú gia số số hai ở Tô Thành, trưởng nữ nhà Lưu gia làm sao là thiếp thất được. Ngươi bọn yên tâm, chuyện này ta nhất định xử lý thỏa đáng, vạn lần để nhà đó mất thể diện”.

      “Chính là những lời này”. Vương bà cười .

      Mấy người còn vài câu, Vương bà sau khi đem tình kể lại ràng, liền đứng dậy cáo từ. Thời điểm rời khỏi, Lý di nương sai Linh Nhi thưởng mười lạng bạc, Vương bà cười đến híp cả mắt.

      Vương bà rồi, Trang Minh Hỉ liền phe phẩy cây quạt cười : “Cho nên ta nương sai lầm rồi, lúc này ca ca cần phải nghe theo lời Đại nương chút. Nếu chỉ sợ Đại nương viện lý do ngáng trở cuộc hôn phối này, có sẵn lý do ngay tại phía Đông hậu viên kia”.

      Trang Minh Hỉ mặt hướng tới phía đông, cằm khinh chút.

      Trang Tín Xuyên cũng nhìn về phía phương hướng kia, vẻ mặt khinh thường: “Chỉ bằng nàng cũng tưởng có thể trở thành thê tử của Trang Tín Xuyên ta, nếu quang cảnh nhà nàng ta còn hoàn hảo như lúc trước, còn có thể. tại rách nát như vậy, hai tỷ đệ bọn họ còn dựa vào trang phủ chúng ta sống qua ngày. Người như vậy ngay cả làm thiếp thất của ta cũng xứng”.

      “Nhưng mà ca ca, huynh và người ta vốn có hôn ước, là cha đính ước từ khi huynh còn là oa nhi nha”.

      “Có hôn ước như thế nào?” Lý di nương cười lạnh, “Cho dù gả vào cửa, nữ tử tài thế như vậy, ta cũng nghĩ biện pháp hưu nàng ta. Thông gia với phủ chúng ta phải là phú gia phương. Nếu sao xứng với Tín Xuyên tương lai là đương gia Thịnh Thế”.

      “Cho nên a, nương…” Trang Minh Hỉ cầm tay mẫu thân, “Người đứng phía sau làm cho ca ca và Đại nương đối nghịch, Đại nương ghi hận trong lòng, còn phải dùng sức làm khó dễ. Dù thế nào Đại nương cũng là đương gia phu nhân của trang phủ, bà ta nếu quyết tâm cho phép hối hôn, thực phiền toái”.

      Trang Tín Xuyên gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu, tức giận : “Nhưng mà làm như vậy lại đúng ý của nữ nhân kia, ta về sau có mặt mũi nào”. Vung tay lên, quả quyết : “Ta ”.

      “Đúng, ca ca ngươi về sau là gia chủ Thịnh Thế, sao có thể đem mặt mũi cho bọn hạ nhân dẫm đạp?” Lý di nương cũng ủng hộ.

      Trang Minh Hỉ cười cười: “Ta làm sao vì ca ca suy nghĩ? Về sau tương lai muội tử còn phải trông chờ vào ca ca mà…” xong, nàng nghiêng thân mình, nhìn hai người giọng : “ phải còn có Tín Trung sao? Cũng là thiếu gia trang phủ, ca ca mang theo cùng, bảo xin lỗi trà nông. Đều là kẻ hạ lưu bại hoại, sao dám đáp ứng. Trà nông làm sao phân biệt đâu là Nhị thiếu gia đâu là Tam thiếu gia? Bắt những người theo phải giữ bí mật, Đại nương biết được. Cho dù truyền ra, cũng chỉ là đồn đãi mơ hồ, làm ca ca mất mặt”.

      Lý di nương cùng Trang Tín Xuyên hai mắt sáng ngời, đập bàn cùng : “Ý kiến hay”.
      Snowhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :