1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 206: Chính là nàng lợi hại

      Thanh viện

      Trang Tín Ngạn khiến Đại phu nhân kinh ngạc mà lại khó xử.

      Bình tĩnh mà xem xét, Đại phu nhân cũng muốn để Tạ tiểu thư vào cửa, tuy rằng hai nhà kết thân, đối với Thịnh Thế phát triển rất có lợi. Nhưng Tạ tiểu thư có bối cảnh như vậy, cùng Tần Thiên cùng ngồi cùng ăn, về sau, Tần Thiên có lẽ chịu thiệt.

      quên công lao của Tần Thiên đối với Thịnh Thế, đối với Trang phủ, càng quên thời điểm mỗi lần bà gặp gian nan, đều là tiểu nha đầu này nghĩa vô phản cố đứng phía trước bà. Bà tình coi nàng là nữ nhi mà suy nghĩ cho nàng, đành lòng thấy nàng chịu chút ủy khuất.

      Nhưng mà… Nhưng mà…

      Tạ tiểu thư là nữ nhi trong sạch, vì con của mình là lâm vào tình trạng như vậy, phàm là người có chút lương tâm đều thể bỏ mặc.

      Nhưng thái độ con lại kiên quyết như vậy… Giờ phút này Đại phu nhân cảm nhận được hàm nghĩa của mấy chữ “Tình nghĩa lưỡng nan khó chu toàn”, trong lúc nhất thời trái phải đều làm khó.

      Đúng lúc này, bà lại nghe thấy Hải Phú : “Thiếu gia , nếu luận về ân cứu mạng, Đại thiếu phu nhân mới là người như vậy, lần này ở Mạc Bắc, nếu phải có Đại thiếu phu nhân vì thiếu gia cản mũi tên, chỉ sợ tại cũng còn gặp được Đại phu nhân, càng có việc này của Tạ tiểu thư!”

      Đại phu nhân cả kinh : “Còn có tình này?”

      “Đại thiếu phu nhân vì Đại thiếu gia chắn tên? Hải Phú, con nhanh lên, đây là chuyện gì xảy ra?” Nguyệt Nương ở bên cạnh .

      Lúc trước Tần Thiên thuật lại với Đại phu nhân chuyện về Mạc Bắc, cũng tỉ mỉ nhắc tới việc mình vì Trang Tín Ngạn chắn tên, điều này làm cho nàng cảm thấy giống như khoe khoang công lao vậy. Chỉ mình bị thương được Tạ Đình Quân đúng lúc cứu . Trở về lâu như vậy, Trang Tín Ngạn cũng vẫn chưa có cơ hội nhắc tới, cho nên Đại phu nhân mới ngạc nhiên như thế.

      Hải Phú theo ý tứ của mẫu thân, đem chuyện ngày đó gặp phải mã tặc, Trang Tín Ngạn bị mã tặc đánh lén, cùng với việc Tần Thiên trong lúc nguy cấp để ý nguy hiểm của bản thân vì Trang Tín Ngạn chắn tên mà kể lại.

      “Lúc ấy tình huống khẩn cấp, nô tài căn bản kịp tiến đến cứu, nếu phải có Đại thiếu phu nhân, tình huống của Đại thiếu gia vô cùng nguy hiểm!” Hải Phú . Trong khoảng thời gian này, chính mắt thấy phu thê bọn họ ân ái tình nùng, mà Tần Thiên vì Trang Tín Ngạn ngay cả tính mạng cũng có thể bỏ qua, ở trong lòng , địa vị của Tần Thiên tăng lên ít, thời gian này, muốn Tạ gia tiểu thư kia gả vào cửa uy hiếp địa vị của Tần Thiên!

      Trang Tín Ngạn ở bên lại viết xuống: “Nương, Tần Thiên toàn tâm toàn ý, chối từ vất vả vì Trang phủ chúng ta, nay càng vì con mà thiếu chút nữa thể giữ lại tính mạng, huống hồ con hứa hẹn với nàng, về tình về lý, con thể ruồng bỏ nàng. Ân cứu mạng của Tạ gia tiểu thư con tuy rằng cảm kích, nhưng báo đáp có rất nhiều loại phương thức, con thể lấy việc thương tổn Tần Thiên làm phương thức báo đáp nàng, con làm được, con chẳng sợ nếu phải chịu nghìn người trách móc chỉ trích! Huống hồ tình phát triển đến nước này, cũng do Tạ gia xử lý chu toàn, danh tiết Tạ tiểu thư bị hủy cũng phải do Trang phủ chúng ta chịu trách nhiệm toàn bộ!”

      Nghe xong Hải Phú thuật lại, Đại phu nhân suy tư hồi, nghiêm mặt : “Con đúng, đối với người thủ tín nghĩa, nên dùng phương thức thất tín với người để báo đáp người khác! Tần Thiên vì Trang phủ chúng ta trả giá quá nhiều, chúng ta thể khiến nàng tâm rét lạnh!”

      Bà hít sâu hơi, gật gật đầu, lại : “Chuyện này con tạm thời cần ra mặt, nương trước cùng gặp mặt phu nhân Tạ gia để thương nghị, xem tình nên giải quyết như thế nào mới tốt cho đôi bên! Tạ tiểu thư dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của con, mặc dù chúng ta thể đối với nàng phụ trách, cũng thể làm ra việc thương tổn nàng!”

      “Vâng, hết thảy đều nhờ mẫu thân!”

      Đêm đó, Trang Tín Ngạn đem kết quả này cho Tần Thiên, Tần Thiên tất nhiên vui vẻ.

      đường trở về Tần Thiên liền luôn luôn lo lắng việc này, cách làm người của Đại phu nhân nàng rất ràng, chuyện của Tạ tiểu thư, với tính cách của bà thể bỏ mặc, nàng ứng chiến chuẩn bị, suy nghĩ đủ loại biện pháp mà thuyết phục Đại phu nhân thay đổi chủ ý. Chỉ cần hữu dụng, khóc hai nháo ba thắt cổ, nàng đều có thể nếm thử.

      Bởi vì, Trang Tín Ngạn lão công tốt a, Đại phu nhân cũng bà bà tốt, có người nào là toàn vẹn, thể bởi vì Đại phu nhân làm hai chuyện hợp với tâm ý mà nàng nghĩ đến việc rời .

      khắc kia lúc nàng lựa chọn Trang Tín Ngạn, nàng quyết định cùng bọn họ sống cho tốt, bảo vệ hạnh phúc của mình, gia đình của mình cho tốt.

      Nàng tin tưởng lựa chọn của nàng sai, càng thể dễ dàng buông tha. Nàng ở Trang phủ có ngày lành, ra ngoài, cũng có ngày thư thái. Làm sao có khó khăn cùng khúc chiết đây? Cứ gặp phải đối mặt thôi.

      Mà việc này, tình phải từng chút phát triển theo hướng tốt sao?

      Tần Thiên vui vẻ ôm cổ Trang Tín Ngạn, ở mặt nặng nề mà hôn vài cái, “Tín Ngạn, chàng rất lợi hại, nương là người cố chấp như vậy, thế nhưng bị chàng dễ dàng thuyết phục!”

      Tần Thiên vui sướng rất nhanh lây sang Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn ôm thắt lưng nàng, cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng hai mắt sáng ngời, hai gò má phi hồng, tươi cười đáng , trong lòng tình mãnh liệt tràn ra.

      Cùng nàng ở chung chỗ là vui vẻ như vậy, mặc kệ trong hoàn cảnh nào, mặc kệ gặp phải nhiều khó khăn, nàng đều có thể sáng sủa, lạc quan như thế, làm cho của tâm tình cũng bất tri bất giác rộng mở, ông trời là chiếu cố , cho thê tử tốt như vậy.

      Sau khi hung hăng ôm nàng lúc, Trang Tín Ngạn buông nàng ra, viết xuống giấy: “ phải ta lợi hại, mà là Tần Thiên nàng lợi hại!”

      “Ta lợi hại?” Tần Thiên mở to hai mắt nhìn , bộ dáng giống như mèo con vô cùng đáng .

      Trang Tín Ngạn tay khẽ vuốt mặt nàng chút, tiếp tục viết : “Chỗ lợi hại nhất của nàng chính là ở trong lòng chúng ta giữ lấy vị trí rất quan trọng! Quan trọng đến mức khiến chúng ta luyến tiếc thương tổn nàng.”

      Tần Thiên nghiêng đầu nhìn cười, má lúm đồng tiền như như , bộ dáng kia xinh đẹp nên lời. Trang Tín Ngạn trong lòng rung động, ôm nàng bế lên, về phía giường của bọn họ…

      Bên trong trướng phù dung mờ ảo lộ ra cảnh xuân vô hạn…

      Sau phen mây mưa, hai người dính cùng chỗ nằm trong chăn, Tần Thiên nhìn thấy dưới gối Trang Tín Ngạn rơi ra quyển sách. Nàng tức giận đoạt lấy xem, mới nhìn thoáng qua, liền đỏ mặt.

      “Trang Tín Ngạn, chàng chịu đọc sách, lại xem mấy thứ này!”

      “Là nương bảo Hải Phú đưa cho ta!” Trang Tín Ngạn đỏ mặt lên, viết xuống.

      “Trách được chàng kinh nghiệm lão luyện như vậy, hóa ra có sách giáo khoa…” Tần Thiên tuy rằng như vậy, nhưng hai mắt lại thể rời quyển sách tay.

      Nàng lật qua từng trang, thầm cảm thán họa sĩ cổ đại tinh mỹ, lại cảm giác được bên cạnh Trang Tín Ngạn hơi thở càng ngày càng nóng, càng ngày càng dồn dập.

      Nụ hôn ẩm ướt ngừng dừng gương mặt, lỗ tai, cần cổ, vai nàng, mỗi cái hôn đều như ngọn lửa , chậm rãi châm đốt nàng.

      “Vừa mới… Lại lại…” Tần Thiên hờn dỗi.

      Trang Tín Ngạn ngồi dậy, để nàng ngồi người, bả vai rộng lớn trầm xuống, cơ ngực rắn chắc lộ ra, cơ bắp đùi kiên cố buộc chặt, hai tay nóng rực thoáng nâng mông của nàng lên, cứng rắn nhanh chóng phá vỡ tiến vào, Tần Thiên rên tiếng, toàn thân run rẩy. Trang Tín Ngạn lưu luyến ẩm ướt hôn lên bộ ngực đầy đặn của nàng, nơi đó tựa hồ là chỗ thích nhất, hôn thế nào dường như cũng đủ.

      Tần Thiên bị hôn từng đợt run rẩy, toàn thân mềm nhũn tê dại.

      Nàng hai tay phủ lên mặt , để ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt tuấn mỹ của lúc này mang theo loại tình dục mị hoặc, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mê ly, như vậy giống như tinh, hoặc như quỷ mị, vô luận thế nào cũng đều khiến lòng người rung động.

      Như bị mê hoặc, Tần Thiên cúi đầu, hôn bờ môi của , lời lẽ kịch liệt dây dưa, như si như túy, liều chết triền miên, hai tay của đỡ eo lưng mảnh mai của nàng, chút rồi lại chút, hồi bằng phẳng, hồi kịch liệt, theo động tác của , tiếng rên rỉ từ trong miệng bọn họ ngừng tràn ra.

      Nghe thấy thanh của , Tần Thiên toàn thân đều như hòa tan, thế giới này trừ bỏ nàng cũng có người nào biết được hóa ra tiếng kêu của có thể mất hồn như thế…

      Trong động tác càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng lửa nóng thở dốc, Tần Thiên bỗng nhiên nhàng mà run rẩy, mồ hôi tinh mịn nháy mắt thoát ra qua từng lỗ chân lông của nàng, nàng ngẩng đầu, phát ra thỏa mãn cảm thán.

      ***

      Sáng sớm hôm sau, Tần Thiên triệu tập tất cả các quản trong phủ, hạ lệnh muốn kiểm toán! Đem tất cả các khoản chi tiêu trong ba tháng này đều phải xem xét cân đối lại.

      Phương Nghiên Hạnh được tin vội vàng trở về tìm Tan di thái thái, vô cùng lo lắng : “Nương, tại làm sao bây giờ, Đại thiếu phu nhân muốn kiểm toán, này mấy tháng qua người tiêu phí nhiều như vậy, căn bản thể lừa nổi, làm sao bây giờ, nhất định bị Đại thiếu phu nhân phát !”

      uống trà Tam di thái thái cả kinh, trong tay chén trà thiếu chút nữa rơi xuống, nàng ta đứng lên, khẩn trương : “Nàng phải rất tín nhiệm ngươi sao? Sao bỗng nhiên muốn kiểm toán?” Đối với Tần Thiên, nàng khỏi có chút e ngại.

      Phương Nghiên Hạnh gấp đến độ vung tay: “Ta cũng biết nàng vì sao bỗng nhiên muốn kiểm toán, chẳng lẽ nàng phát ra gì đó?” xong, ánh mắt của Phương Nghiên Hạnh chuyển qua trang sức lòe lòe sáng người Tam di thái thái!

      Tam di thái thái chột dạ vội vàng dùng tay áo che khuất, “Vậy tại nên làm cái gì bây giờ?”

      “Còn có thể làm sao bây giờ? Hoặc bị gia pháp xử trí, hoặc phải đem bạc trả lại!” Phương Nghiên Hạnh sầu mi khổ kiểm .

      Lúc này, Trang Minh Lan cũng thu được tin tức chạy tới, nàng vừa vào cửa bước đến bên cạnh Tam di thái thái, lôi kéo nàng lo lắng : “Nương, con rồi, người cư xử như vậy nhất định xảy ra việc, có điều chúng ta người lại tin, vạn nhất Đại thiếu phu nhân điều tra ra được, dù là tỷ tỷ hay nương cũng thể thoát tội. Đại thiếu phu nhân trị gia vô cùng nghiêm khắc, hận nhất kẻ trung gian kiếm lời cho vào túi riêng, lần này nàng công khai kiểm toán như vậy, nhất định làm nghiêm túc!”

      Tam di thái thái nghe nữ nhi cũng như vậy, lúc này mới bối rối, hai tay nàng đều run lẩy bẩy: “Vậy phải làm sao bây giờ? Đại thiếu phu nhân sớm thấy ta vừa mắt, nếu biết ta cầm ít bạc, còn biết trừng phạt ta như thế nào đây!”

      Phương Nghiên Hạnh thấy bộ dáng này của nàng ta, trong lòng hừ lạnh: “Hóa ra, người vẫn có e sợ, ta thực nghĩ rằng người hề biết sợ gì nữa chứ!”

      “Chỉ còn kế sách, nhanh đem các thứ giao ra, có lẽ còn có thể giấu diếm được!” Trang Minh Lan vừa , bên tháo xuống trang sức mới người Tam di thái thái. Tam di thái thái vất vả mới có mấy thứ này, làm sao bỏ được, liên tục lui về phía sau, sống chết chịu lấy ra.

      Phải biết rằng mấy thứ này nàng ta mới uy phong mang người tháng mà thôi, bị các quản ma ma nhìn thấy người nàng còn đeo, biết chê cười nàng như thế nào đây!
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 207: Bức người quá đáng

      Cuối cùng, Tam di thái thái lại luyến tiếc, cũng biết chỉ có thể đem tài vật tới tay này tháo xuống. Nếu , vạn nhất bị Tần Thiên điều tra ra, đến lúc đó phải chỉ giao ra là xong việc. Nàng tận mắt thấy Tần Thiên hạ lệnh đánh Nhị di thái thái, Nhị di thái thái kiêu ngạo như vậy mà bị nàng ta đánh bước xuống giường được, nàng cũng dám để da thịt chịu khổ!

      Nhưng mà, nhiều năm qua như vậy, nàng vất vả mới uy phong được thời gian, còn chưa kịp hưởng thụ, bị buộc lui trở về, giống như cắt miếng thịt trong lòng nàng, khiến nàng đau lòng nửa ngày cũng thể hồi phục.

      Bên kia, Tần Thiên công đạo quản mình muốn kiểm toán xong, liền mang theo lễ vật Mạc Bắc cùng Trang Tín Ngạn vào Thanh viện thỉnh an Đại phu nhân.

      Lễ vật Thanh viện mỗi người đều có phần, tiểu nha đầu là ít đồ ăn vặt của Mạc Bắc, Đại nha hoàn là ít trang sức bằng xương cốt của Mạc Bắc. Quà cho Nguyệt Nương là kiện da sói.

      Nguyệt Nương cười hớ hớ tiếp nhận: “Ta cũng có a!”

      “Làm sao có thể thiếu quà của Nguyệt Nương, lại tiếp Nguyệt Nương từ trước đến nay đều hầu hạ nương thoả đáng, công lao ở Trang phủ mà chính là người đứng đầu!” Tần Thiên cười hì hì .

      phen Nguyệt Nương cùng Đại phu nhân đều cười toe toét.

      “Nha đầu kia, dẻo mồm quá!” Đại phu nhân cười lắc đầu.

      “Nương, người nếu nhìn thấy con mang về cho người thứ này, người hối tiếc vì con như vậy a!” Tần Thiên cười qua, đem mũ da dê sắc vàng nghệ đội lên đầu Đại phu nhân.

      “Con ở thảo nguyên nhìn thấy có người bán loại mũi này toàn bộ đều làm từ da dê non! Tính chất vô cùng mềm mại, bên trong lại lót tầng lông dê dày, bên cạnh còn trang trí các trang sức bằng xương động vật rất đẹp mắt ···” Tần Thiên bên giúp Đại phu nhân sửa sang lại mũ, bên giọng : “Lúc ấy con tưởng tượng ra ngay, nếu nương đội nhất định thực ấm áp, mùa đông mắc phải chứng đau đầu nữa!” Sửa sang xong, Tần Thiên cẩn thận nhìn hai bên trái phải, gật đầu cười : “Rất đẹp! Nương, ấm áp , người có thích ?”

      Thanh ôn nhu giống như bàn tay, ngừng xoa nắn tâm của Đại phu nhân. Đại phu nhân trong lòng dâng lên vô hạn thương tiếc cùng quý. Bà sờ soạng kéo tay Tần Thiên qua, cười : “Ấm áp, ta cũng rất thích, khó có được nhi tức lúc nào cũng đều nhớ tới ta!” “Người là nương của con và Tín Ngạn, con nhớ tới người nhớ ai?” Tần Thiên nắm tay nàng cười .

      Đại phu nhân vui vẻ thôi.

      Bên cạnh, Trang Tín Ngạn ngồi ở bên nhìn thấy thê tử và mẫu thân vô cùng thân thiết hòa thuận, chỉ cảm thấy trong lòng mỹ mãn.

      “Tần Thiên, vết thương lưng khỏi hẳn chưa?” Đại phu nhân quan tâm hỏi, Tần Thiên .”Tốt lắm, khỏi hẳn rồi.” Có điều để lại vết sẹo, phỏng chừng thể mờ được. Trang Tín Ngạn lưng cũng có vết sẹo xấu xí như vậy, đúng là phúc họa cùng hưởng.

      “Về sau đừng làm việc ngốc như vậy nữa, Tín Ngạn tính mạng tuy quan trọng, nhưng mạng của con cũng rất trọng yếu, các con dù ai xảy ra chuyện nương cũng chịu khổ sở!”

      Tần Thiên rúc vào bên người bà, giọng : “Nương, chúng ta phải đều tốt sao?” Đại phu nhân vỗ tay nàng: “Đều phải tốt, các con ai cũng thể xảy ra việc gì.”

      xong, lại bảo Nguyệt Nương đem bộ trang sức bằng ngọc phỉ thủy chuẩn bị tốt lấy đưa cho Tần Thiên. Thời điểm Nguyệt Nương đem trang sức đưa cho Tần Thiên, nháy mắt thấp giọng : “Đây chính là đồ cưới mà phu nhân thích nhất, bản thân cũng nỡ dùng mới chỉ mang vài lần, bà rất thương người!” Tần Thiên tiếp nhận, ôm Đại phu nhân : “Cám ơn nương!” Giống như nữ nhi đối với mẫu thân làm nũng, khiến Đại phu nhân rất hưởng thụ.

      Sau khi ra khỏi Thanh viện, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn đến Trà Hành.

      đường, Tần Thiên với Trang Tín Ngạn những chuyện nghe được từ Phương Nghiên Hạnh về việc thiếu chút nữa bức chết người ở Trà Hành.

      nghĩ tới chúng ta mới bao lâu, Trà Hành xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định phải tìm Lý chưởng quầy hỏi ràng. Trang phủ luôn là thương nhân tích thiện đức, thanh danh tốt này thể bị hủy trong tay ta!”

      Mặc dù nàng tham dự vào việc này, nhưng tại nàng là đương gia. Mọi vụ ở Thịnh Thế đều thể thoát khỏi liên quan, thể thoái thác.

      vào Trà Hành, Tần Thiên sai người gọi Lý chưởng quầy tới, hỏi về việc này.

      Lý chưởng quầy đem tình ngọn nguồn ra.

      Hóa ra là như vậy, quán trà Bích Thủy ở Thành Đông vẫn là lão khách hàng của Thịnh Thế, lá trà trong quán bọn họ luôn luôn nhập từ Thịnh Thế về. Mặt tiền cửa hàng môn quy lớn, xem như buôn bán , cùng Thịnh Thế lui tới vài năm luôn luôn sòng phẳng vui vẻ.

      Nhưng nửa năm trước, trong nhà ông chủ quán trà Lưu gia gặp biến cố, trước đó, thê tử của Lưu lão bản bỗng nhiên nhiễm bệnh nặng, triền miên nằm giường, vô số tiền bạc đổ vào đó. lâu sau, quán trà lại xảy ra hoả hoạn, khiến Lưu gia gặp tổn thất rất lớn. Lưu lão bản muốn buông tay đối với sinh ý này, lại lấy ra bạc, sửa sang lại cửa hàng lần nữa phục vụ cho việc buôn bán. Nhưng trải qua biến cố, sinh ý kém ít. Lưu lão bản tâm lao lực quá độ cũng ngã bệnh, đem gánh nặng trong nhà giao cho nhi tử là Lưu Dần.

      Lưu gia trải qua vài lần biến cố, của cải hầu như bị vét sạch. Lưu Dần tuổi còn trẻ, có kinh nghiệp kinh doanh, hơn nữa lão Lưu triền miên nằm giường bệnh, tiền thuốc thang quá nhiều, sinh kế càng ngày càng gian nan, ngay cả lá trà cũng mua nổi.

      Tần Thiên lúc trước thấy bọn họ là lão khách hàng của Thịnh Thế, buôn bán luôn luôn thành , có điều vận mệnh xui xẻo mới rơi vào tình cảnh này, mà Lưu Dần tuy rằng kinh nghiệm đủ, nhưng rất cần lao cố gắng.

      Tần Thiên cảm thấy khó khăn nhà bọn họ tại chỉ là tạm thời, chỉ cần giúp đỡ bọn họ tay, bọn họ nhất định có thể vượt qua.

      Vì thế bắt đầu từ tháng tư năm nay, Lưu gia vẫn mua chịu lá trà từ Thịnh Thế. Lưu Dần đối với Trang phủ vô cùng cảm kích, vẫn rất cố gắng buôn bán, nhưng sinh ý muốn làm tốt phải chuyện sớm chiều, cho nên mãi đến khi Tần Thiên Mạc Bắc, việc kinh doanh của Lưu Dần vẫn như cũ có biến chuyển tốt.

      Mà Tần Thiên trước khi , vụ trong Trà Hành quá nhiều, nàng làm sao còn nhớ nhiều việc như vậy, đối với chuyện Lưu Dần cũng đặc biệt phân phó.

      Tần Thiên vừa , thời điểm Trang Tín Trung trở thành người quản lý Trà Hành, vấn đề xảy ra.

      Tần Thiên được tháng, Lưu Dần lại tới mua chịu lá trà. Khi quản tới hỏi ý kiến của Trang Tín Trung, đúng lúc có Trang Tín Xuyên ở bên cạnh.

      Từ sau khi Tần Thiên , Trang Tín Xuyên cũng làm việc thành . Thấy Tín Trung dễ bị khi dễ, vụ gì trong Trà Hành cũng muốn nhúng tay vào thứ nhất để ra vẻ ta đây, thứ hai muốn xem có cơ hội thừa dịp tranh đoạt nào đó hay .

      Nghe thấy có người đến mua chịu trà, Trang Tín Xuyên vẻ mặt mất hứng, nghe mua chịu trong bốn tháng, Trang Tín Xuyên đột nhiên biến sắc, vỗ bàn : “Nha đầu kia cho rằng Trang phủ chúng ta là thiện đường sao? Cầm bạc của Trang phủ chúng ta tạo thanh danh cho nàng ta, nào có chuyện tốt như vậy!”

      xong, chỉ vào quản hạ lệnh: “Ngươi với , chẳng những có lá trà cho , còn phải đem tiền lúc trước mua chịu lá trà giao ra, nếu , đừng trách Trang phủ chúng ta khách khí, cáo quan kéo người đến niêm phong cửa hàng!” Quản khó xử nhìn Trang Tín Trung, Trang Tín Trung : “Lúc trước Đại tẩu vẫn đều cho mua chịu, ta thấy trong đó chắc hẳn có lý do, chúng ta vẫn nên làm theo Đại tẩu, cho mua chịu lần này là được rồi!” Trang Tín Xuyên vốn có tâm lập uy phong, biểu tầm quan trọng của mình, hơn nữa ở trước mặt Trang Tín Trung luôn luôn tỏ ra cao cao tại thượng, lập tức chỉ vào : “Ngươi có thể buôn bán hay vậy? Lưu gia kia tại rơi vào hoàn cảnh này làm sao còn có cơ hội chuyển mình, lúc trước thiếu chúng ta mấy lượng tiền lá trà, tương lai thời điểm bọn họ sụp đổ, ai tới trả tiền cho chúng ta chứ? Thừa dịp cửa hàng bọn họ vẫn còn mở, bảo bọn họ dùng cửa hàng để gán nợ, chúng ta mới bị thiệt thòi!” Trang Tín Trung nghe thấy Trang Tín Xuyên muốn dùng cửa hàng của đối phương để gán nợ, cảm thấy ổn, cùng tranh cãi vài câu, Trang Tín Xuyên dùng thân phận ca ca áp chế , còn : “Ngươi xem xem trong cửa hàng chúng ta từ trước đến nay bao giờ cho mua chịu trong năm tháng? Cho dù là Đại thiếu phu nhân ở đây ta nghĩ nàng ta cũng thể tiếp tục quyết định như vậy! Nàng trở về nếu thấy ngươi xử lý tốt công việc, chỉ sợ lại trách ngươi vô năng!”

      Trang Tín Trung ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, trong buôn bán cho mua chịu phải việc kỳ quái, nhưng thể nào có nhà cho mua chịu tận năm tháng hơn nữa lại còn biết tiếp tục trong bao lâu.

      Thấy động tâm, Trang Tín Xuyên lại ở bên khuyến khích, còn bảo gánh trách nhiệm thu tiền nợ.

      Trang Tín Trung sợ gây ra chuyện, ban đầu còn chịu. Trang Tín Xuyên nhìn cười lạnh: “Tín Trung tại ngươi thấy ta giỏi bằng đương gia, trong mắt vốn có ca ca như ta phải ? Tốt lắm, ngươi có tiền đồ a, tại có nữ nhân kia làm chỗ dựa, có thể đem ta dẫm nát dưới lòng bàn chân a! Ta đường đường là quản chẳng lẽ muốn thu tiền nợ cũng được?”

      Bị Trang Tín Xuyên dùng ngôn ngữ chèn ép có cách nào khác, Trang Tín Trung luôn luôn yếu đuối rơi vào đường cùng đành đem việc này giao cho xử lý, có điều ngàn vạn dặn dò, bảo ta đừng gây ra chuyện gì may!

      Trang Tín Xuyên nào muốn gây ? vốn đỏ mắt việc Trang Tín Trung được giao quyền quản lý đương gia tạm thời, có tâm gây ra chuyện để áp chế . mang theo người thu tiền của Lưu gia, Lưu Dần thấy được mua chịu lá trà, ngược lại còn có người tới cửa đòi thu tiền nợ, vô cùng lo lắng đem hết lời lẽ ra để thuyết phục. Nhưng Trang Tín Xuyên để ý tới. Thấy chịu giao tiền, lúc này gọi người tới chuyển đồ, phàm là vật gì khá đáng giá đều chuyển hết , chẳng những là đồ vật ở mặt tiền cửa hàng mà ngay cả phía sau cũng muốn chuyển .

      Hành động này kinh động đến Lưu lão bản ốm đau nằm giường, Lưu lão bản khó thở công tâm, lúc này nhổ ra búng máu, bệnh tình nặng thêm, hôn mê bất tỉnh.

      Lưu Dần vừa tức vừa hận, giận dữ đến Trà Hành náo loạn, khiến mọi người ở Dương Thành đều biết, ai cũng đều cho rằng Trang phủ bức người quá đáng, có hậu.

      Tin tức rất nhanh rơi vào tai Đại phu nhân, Đại phu nhân giận dữ, gọi mọi người đến, trách cứ Trang Tín Trung cùng Trang Tín Xuyên phen!

      Nghe đến đó, Tần Thiên nhịn được hỏi: “Vậy việc này với Tứ tiểu thư có liên quan gì?” Lý chưởng quầy : “Sau khi tình phát sinh, phu nhân muốn tự mình xử lý việc này, nhưng bản thân lại tiện. Mà hai vị thiếu gia thích hợp ra mặt, sợ đối phương nhìn thấy bọn họ càng thêm tức giận, lúc Đại phu nhân phiền não, là Tứ tiểu thư xung phong nhận việc nàng có thể giải quyết việc này! Đại phu nhân hỏi nàng nên ứng đối như thế nào mới giải quyết tốt đẹp.

      Tứ tiểu thư , trước lấy cứu người là việc hàng đầu, Lưu lão bản bởi vì Trang phủ chúng ta mà bệnh tình nặng thêm, Trang phủ hẳn nên chịu trách nhiệm tiền thuốc men! Chính những lời này hợp tâm ý Đại phu nhân, Đại phu nhân liền đem việc này giao cho Tứ tiểu thư giải quyết. Sau khi Tứ tiểu thư bình ổn việc này, Đại phu nhân mới quyết định để Tứ tiểu hỗ trợ trong Trà Hành trước khi người trở về!”

      ra là thế …

      Trang Minh Hỉ này biết tận dụng cơ hội…

      “Như vậy tại bệnh tình Lưu lão đầu đỡ hơn nhiều chưa?” Tần Thiên quan tâm hỏi.

      Lý chưởng quầy : “Thịnh Thế chúng ta thỉnh đại phu tốn ít bạc, tháng qua, đều dùng thuốc tốt, có lẽ đỡ hơn!”

      Tần Thiên nghe xong lời này cảm thấy đúng: “Chẳng lẽ sau đó các ngươi phái người tới thăm?”

      Vừa dứt lời, Phạm Thiên vội vàng chạy vào : “ tốt, vừa rồi ta thu được tin tức, là Lưu lão đầu chết, ở bên ngoài đều truyền ra lời đồn Thịnh Thế chúng ta bức tử Lưu lão đầu!” Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn liếc mắt nhìn nhau cái, nhất tề thốt ra: “Tại sao có thể như vậy! phải thỉnh đại phu sao?”
      Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 208: Tìm nàng tính sổ

      Cùng lúc đó, Tam di thái thái tâm tình tích tụ đến tâm với Nhị di thái thái, về việc Tần Thiên muốn kiểm toán.

      “Sớm biết như vậy, lúc trước ta mua những thứ kia, tại cũng khiến người khác chê cười.” Tam di thái thái liên thanh thở dài.

      Nhị di thái thái nhãn châu chuyển động, nặng nề mà vỗ bàn: “Xảo Vân, ngươi bị nhi tức của ngươi lừa rồi! Nàng ta cùng nha đầu chết tiệt kia hợp nhau tính kế ngươi đó!”

      Tam di thái thái cả kinh : “Sao lại như vậy?”

      “Ngươi ngẫm lại xem, nha đầu chết tiệt kia cùng nhi tức của ngươi quan hệ vô cùng tốt, lúc trước luôn tin tưởng nhi tức ngươi, do đó nha đầu chết tiệt kia mới đưa quyền quản lý hậu viện giao cho nàng ta, khá lâu như vậy, cũng gặp nàng ta điều tra kiểm toán, sao lúc này bỗng nhiên lại làm như vậy, nhất định là nhi tức ngươi đem tình cho nàng biết, hai người hợp lực đối phó ngươi !” Nhị di thái thái mở to hai mắt nhìn, vỗ bàn!

      “Cái gì? Nghiên Hạnh dám đối với ta như vậy?” Tam di thái thái cắn răng đứng lên, nàng vốn là lòng tích tụ uất ức, biết nên phát tiết thế nào, nay nghe Nhị di thái thái như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là có chuyện như vậy! Tần Thiên nàng dám chọc, nhưng Phương Nghiên Hạnh giống như đồ ăn nàng có thể xơi trọn! Lập tức, nàng cầm trong tay khăn lụa vung lên: “Ta tìm nàng tính sổ!” xong, bên thấp giọng mắng, bên vội vàng chạy ra ngoài.

      Nàng chân trước vừa , Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân sau lưng tiến vào, hai người quay đầu nhìn Tam di thái thái vội vã như bị lửa liếm mông chạy , Lưu Bích Quân hỏi: “Nàng ta làm sao vậy?”

      Nhị di thái thái nhíu mày cười: “Tam phòng có trò hay để xem rồi!” Tiếp theo sắc mặt trầm xuống: “Ta muốn nhìn xem, Phương Nghiên Hạnh này về sau còn có dám giúp nàng ta quản gia hay ! Vị trí quản gia sớm hay muộn ta cũng phải đoạt lại!”

      Hai người vào phân biệt ngồi xuống, Nhị di thái thái nhìn về phía Trang Minh Hỉ: “Hôm nay sao con đến Trà Hành giúp ca ca!”

      Trang Minh Hỉ thản nhiên : “Nương quên rồi sao? Tần Thiên trở lại, Đại nương từng qua, Tần Thiên sau khi trở về Trà Hành cần tới con nữa!”

      “Tần Thiên này là sao chổi mà!” Nhị di thái thái vẻ mặt phẫn hận: “Nàng ngày còn ở Trang phủ, chúng ta ngày cũng đừng nghĩ tới việc xuất đầu lộ diện!”

      Lưu Bích Quân liếc mắt nhìn Trang Minh Hỉ, bỗng nhiên cười : “Nương, người muốn đối phó với Tần Thiên rất dễ dàng, trước mắt cơ hội tốt!”

      “Cơ hội gì?” Nhị di thái thái vui vẻ hỏi.

      Trang Minh Hỉ trong lòng biết ràng, cũng động thần sắc, bưng chén trà chậm chạp uống.

      Lưu Bích Quân khóe miệng hàm chứa tia cười ái muội: “Có điều nếu con ra, sợ đắc tội tiểu !”

      Nhị di thái thái quay đầu nhìn Trang Minh Hỉ liếc mắt cái, lại quay đầu với Bích Quân: “Đều là người nhà, có cái gì đắc tội với đắc tội chứ, .”

      Trang Minh Hỉ khóe miệng tràn ra tia thản nhiên cười lạnh.

      Lưu Bích Quân khóe miệng tươi cười càng sâu sắc: “Tần Thiên cùng Tạ gia công tử mình ở chung mấy ngày mấy đêm, đổi lại là phủ khác, nhất định bị hưu!”

      “Nhưng phu nhân , cho phép nhắc lại việc này nữa!” Nhị di thái thái nhíu mày, tiếp theo cắn răng : “Cũng biết nha đầu chết tiệt kia cho bọn họ uống bùa mê gì, người rồi lại hai người đều bảo hộ nàng ta như vậy!”

      “Nương, phu nhân bảo hộ nàng là vì bà còn chưa ràng chuyện này lợi hại ra sao! Bà ngốc lăng trốn trong nhà, hiểu biết còn thông linh như trước kia nữa! Nếu toàn Dương Thành mọi người đều biết việc này, đều đàm tiếu về Trang phủ, thậm chí có thể chỉ vào mũi Tần Thiên mà chửi mắng! Cho dù Đại phu nhân còn ngồi yên, nhưng dòng họ Trang thị cũng chịu nỏi! Đến lúc đó là kết cục gì, phải sáng tỏ sao?”

      Lưu Bích Quân cười .

      Nhị di thái thái suy nghĩ, hai mắt sáng ngời: “Ý kiến hay!”

      “Có điều” Lưu Bích Quân dùng khăn tay che miệng lại, giấu được vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Tần Thiên sau khi rời khỏi Trang phủ, có lẽ bước vào Tạ gia, tiểu và Tần Thiên là có duyên, đến đâu cũng đều có thể nhìn thấy nàng!”

      Tần Thiên lợi hại như thế, về sau nữ nhi vào cửa cũng phiền toái!

      Nhưng Tần Thiên nếu , con sao có thể trở thành đương gia?

      Nghĩ vậy, Nhị di thái thái quay đầu với Trang Minh Hỉ: “Minh Hỉ tương lai con là chính thất, cần phải sợ tiểu thiếp kia!”

      Trang Minh Hỉ cười lạnh, chính thất? Chính thất gì chứ? Người ta căn bản là muốn cưới ta! Các ngươi cứng rắn quăng ta qua đó, còn trông cậy ta đấu với Tần Thiên?

      Lúc này, đối với người nhà hoàn toàn hết hy vọng.

      “Con trở về phòng đây.” Trang Minh Hỉ đứng lên, ra cửa phòng.

      Phía sau truyền đến tiếng mẫu thân kêu gọi: “Minh Hỉ, Minh Hỉ!”

      Cùng với thanh mơ mơ hồ hồ của Lưu Bích Quân: “Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt vậy, …”

      Trang Minh Hỉ trong lòng đau xót, bước ra khỏi viện.

      Trở lại sân viện của mình, Hỉ Thước thần bí theo nàng vào phòng, quan sát cửa phòng lúc, rồi đem phong thư đưa cho nàng: “Có người vừa mới đưa tới.”

      Trang Minh Hỉ mở ra thấy, mặt có mấy chữ to nét chữ hữu lực: “Đêm nay giờ Tuất, gặp ở chỗ cũ.”

      Trang Minh Hỉ ngẩng đầu, hai mắt ngừng lóe ra.

      Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn mang theo vài người vào nhà của Lưu lão đầu.

      Bất quá mới rời ba tháng, Lưu gia mảnh thảm đạm, trong phòng khí nặng nề, đồ vật phủ bụi, cỏ dại sinh sôi, cảnh tượng suy bại.

      Lưu Dần cùng thê tử Lí thị mặc đồ tang quỳ gối trước linh đường, thấy người của Trang phủ tới, Lưu Dần đứng lên lau mặt nước mắt đón lên.

      Song phương thi lễ, Lưu Dần thần sắc thản nhiên: “Đại thiếu phu nhân có tâm .”

      Trong đầu hồi tưởng lại lúc trước Trang Minh Hỉ thương nghị với : “Lưu lão bản, bình tĩnh mà xem xét, có Trà Hành nào có thể cho ngươi mua chịu trong năm tháng chứ? Đại tẩu trước khi cũng phân phó, nghĩ đến chắc cũng vì muốn để tình trạng tiếp diễn như vậy. Ca ca ta làm việc nóng vội, khiến lệnh tôn bệnh tình nặng thêm, việc này là đúng, nhưng thiếu nợ phải trả tiền, phải việc thiên kinh địa nghĩa sao? Trang phủ chúng ta đối với Lưu gia các người coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, Lưu lão bản sao có thể quan tâm chạy đến Trà Hành náo loạn?”

      sai, Thịnh Thế quả có nghĩa vụ cho mua chịu, nhưng lúc trước Tần đương gia lại cho hy vọng này, nay thay đổi chủ ý cũng phải có lời công đạo! Phụ thân bởi vì việc này bệnh tình nặng thêm mà tử vong, nàng bây giờ còn tới làm cái gì?

      Vốn đối với Tần Thiên trong lòng cảm kích, bởi vì tràng biến cố này mà hoàn toàn biến mất.

      Có điều Trang phủ cuối cùng quả tốn ít bạc vì phụ thân chữa bệnh, cũng thể nể mặt đối phương.

      Đành đối phó ôn hòa như vậy.

      Bên này, Trang Tín Ngạn sau khi tiến vào, liền đến trước linh đường thắp nén hương cho Lưu lão đầu. tại chỉ biết chút lời đơn giản, hơn nữa phát chuẩn, trừ bỏ Tần Thiên là người nghe quen, người khác bình thường đều nghe hiểu, từng thử qua trước mặt Hải Phú, Hải Phú cũng là nghe mà mang máng đoán ra, rất nhiều thời điểm đều hiểu ý tứ của .

      Cho nên trước mặt người bên ngoài, vẫn muốn phát ra tiếng, khiến người khác chê cười.

      Tuy rằng được mấy lời có thể an ủi lòng người, nhưng vẻ mặt túc mục, cùng với tư thái đầy thành ý, thành công chiếm được hảo cảm của người trong Lưu gia.

      Lưu Dần vốn đối với thiếu gia bị tàn tật tràn đầy đồng tình, lúc này cũng nghĩ tới tâm bệnh của Trang phủ, tiến lên hướng Trang Tín Ngạn hoàn lễ.

      Đôi bên trong lúc đó khí lãnh đạm xấu hổ bởi vậy mà dịu ít.
      Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 209: Phương pháp sinh tồn

      Lưu Dần mời hai người Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đến thiên thính, Lí thị dâng trà.

      “Lưu lão bản, chuyện này là do ta sơ sẩy, lúc ấy rất vội vàng, nhớ phân phó cụ thể việc này, cho nên người phía dưới xử lý tốt, chuyện này là lỗi của ta, ta cũng biết nên biểu đạt hối lỗi thế nào.” Tần Thiên thành tâm tạ lỗi.

      Lưu Dần lắc đầu: “Vốn tại hạ cũng có chút trách cứ Đại thiếu phu nhân, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, Đại thiếu phu nhân giúp Lưu gia chúng ta rất nhiều, Đại thiếu phu nhân ngày trăm công nghìn việc, có sơ sẩy cũng là bình thường, xét đến cùng, là do ta vô năng, kinh doanh tốt.” Trong lời tràn ngập uể oải.

      “Chung quy cũng bởi vì việc này mới làm hại Lưu lão đầu.” Tần Thiên rất áy náy, tuy rằng việc Lưu lão đầu có quan hệ trực tiếp với nàng, nhưng nếu nàng làm việc cẩn thận hơn chút, Lưu lão đầu phải chết .

      “Đại thiếu phu nhân cần tự trách, bệnh tình của gia phụ cũng rất nặng rồi, có chuyện này, gia phụ cũng còn bao nhiêu ngày.” Lưu Dần lại nhịn được lau nước mắt.

      Nghe xong những lời này, Tần Thiên khỏi cảm thán, Lưu Dần quả nhiên là người thành , nếu là người gian xảo chút, chỉ sợ nhân cơ hội náo loạn tống tiền.

      Bất quá nếu phải thấy Lưu gia là thương nhân thành , lúc trước Tần Thiên cũng liên tục cho bọn họ mua chịu.

      Nay, thấy Lưu gia lâm vào tình cảnh như vậy, Tần Thiên có tâm tương trợ phen, nàng tinh tế hỏi Lưu Dần tình hình kinh doanh quán trà mấy ngày nay, mới biết được, hóa ra sau khi Trà Hành cự tuyệt cho mua chịu, bởi vì mua nổi lá trà, quán trà đóng cửa hơn tháng.

      Lúc trước Trang Minh Hỉ cùng hiệp thương cũng chỉ nhắc tới việc xóa nợ mua chịu trong bốn tháng, và tốn bạc thỉnh đại phu đến chữa bệnh cho Lưu lão đầu, nhưng vô luận dù thế nào cũng chịu cho mua chịu lá trà. Lưu Dần thấy Trang phủ xóa nợ cho mấy trăm lượng bạc coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, cũng ngượng ngùng mở miệng nhắc tới.

      Nay, phu thê hai người sau khi xử lý xong tang của Lưu lão đầu, ngay cả sinh kế cũng khó có thể duy trì.

      Tần Thiên trầm ngâm hồi, hỏi : “Ngươi còn muốn kinh doanh quán trà nữa ?”

      “Chắc hẳn phải vậy thôi, Lưu gia chúng ta sinh sống vẫn dựa vào đó, ta trừ bỏ việc này cũng biết kinh doanh gì khác, nhưng mà” Lưu Dần thở dài: “Nhưng mà nay quán trà đóng cửa hơn tháng, sớm còn khách nhân, quán trà rách tung toé, cũng có bạc mua lá trà.”

      “Đây phải là vấn đề”. Kế tiếp, Tần Thiên tinh tế ra khiến Lưu Dần hộ tống Tần Thiên đến gặp quản Trà Hành kinh ngạc đến cười toe toét.

      Chạng vạng trở lại Trang phủ, vừa mới tiến vào cửa, Bích Liên chờ ở nơi nào liền ra chào đón với nàng: “Đại thiếu phu nhân, hôm nay Tam thiếu phu nhân té xỉu, thỉnh đại phu đến xem, là động thai khí.” Tần Thiên nghe vậy nhãn châu chuyển động nhưng nóng nảy, xoay người cùng Trang Tín Ngạn tiếng, là nam nhân tiện vào thăm Phương Nghiên Hạnh.

      Tần Thiên mang theo bọn nha hoàn vào sân viện của Phương Nghiên Hạnh.

      vào liền nhìn thấy nha hoàn ma ma đứng đầy sân, trông thấy Tần Thiên, nhất tề hành lễ, cung kính gọi tiếng Đại thiếu phu nhân.

      Sau đó, Tần Thiên thay bộ dáng gương mặt lo lắng vào phòng ở của Phương Nghiên Hạnh.

      Trong phòng, Phương Nghiên Hạnh nằm ở giường thầm rơi lệ, Trang Tín Trung cùng Trang Minh Lan đứng ở bên giọng an ủi, Tam di thái thái đứng cách đó xa thấp thỏm lo âu, hai nha hoàn bên người thị lập ở bên. Nguyệt Nương cũng ngồi ở bên giường giọng vỗ về.

      “Tam thiếu phu nhân, phu nhân để nô tỳ xem, người tại cảm thấy như thế nào?”

      Phương Nghiên Hạnh nghiêng thân mình nằm giường, dùng khăn tay lau nước mắt: “Đa tạ Đại nương quan tâm, con dâu tại đỡ hơn nhiều rồi.”

      Nguyệt Nương : “Phu nhân , Tam thiếu phu nhân có gì cần có gì muốn ăn cứ việc lên tiếng, trong bụng người là cốt nhục của Trang phủ, nhất định phải chiếu cố tốt!”

      “Ta biết, đa tạ Đại nương!” Phương Nghiên Hạnh rũ mi mắt .

      Nghe đến đó Tần Thiên vào, lớn tiếng : “Sao lại thế này? Sao lại thế này? yên lành, Nghiên Hạnh tỷ tỷ làm sao có thể động thai khí?”

      Tam di thái thái nghe thấy lời ấy cả kinh.

      Những người còn lại đều hướng về Tần Thiên hành lễ.

      Tần Thiên lập tức đến trước mặt Phương Nghiên Hạnh, vội hỏi Phương Nghiên Hạnh là chuyện gì xảy ra, Phương Nghiên Hạnh nhìn Tam di thái thái ở bên, Tam di thái thái lập tức trừng mắt nhìn nàng cái, Phương Nghiên Hạnh cúi đầu giọng : “Chỉ là ta cẩn thận bị vấp ngã cái…”

      Tần Thiên : “Tỷ tỷ, tỷ luôn luôn cẩn thận, luôn biết mình hoài thai tiểu hài tử, làm sao có thể cẩn thận vấp ngã được, có phải có uẩn khúc gì khó hay ?” xong, Tần Thiên nhìn về phía Trang Tín Trung, Trang Tín Trung tiếp nhận ánh mắt hoài nghi của nàng, vội vàng sáng tỏ: “Ta vừa trở về, ta cái gì cũng biết!”

      Tần Thiên lại nhìn về phía Tam di thái thái, Tam di thái thái ràng co rúm người, lại : “Chính nàng cũng là bị vấp ngã, còn có nguyên nhân gì nữa chứ…” Ánh mắt ngừng lóe ra.

      Nguyệt nương đại diện cho Đại phu nhân đến an ủi xong, chuẩn bị rời nhìn thấy tình hình này khỏi dừng cước bộ.

      Tam di thái thái ràng có chút sốt ruột: “Nguyệt Nương, phu nhân nơi đó còn chờ ngươi hầu hạ đấy!”

      Nguyệt Nương ánh mắt lướt qua trong phòng, xua tay : “ vội, phu nhân , trong bụng Tam thiếu phu nhân là tôn bối đầu tiên của Trang phủ, bà rất coi trọng, bà bảo ta đến xem xét tình huống, nay xem ra tình có uẩn tình khác, ta cũng cần biết ràng!”

      Tam di thái thái mặt đỏ lên, lại biết nên gì nên làm gì bây giờ. Trang Minh Lan vẻ mặt cũng có thần sắc lo lắng.

      Tần Thiên làm như nhìn thấy, đứng lên đến trước mặt hai nha hoàn Xảo Hồng cùng Xảo Thanh ở bên cạnh.

      Hai nha hoàn cúi đầu xuống, thở cũng dám thở mạnh.

      “Các ngươi là người theo hầu hạ bên cạnh Tam thiếu phu nhân, người khác biết, các ngươi nhất định biết, các ngươi , rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

      Xảo Hồng và Xảo Thanh liếc mắt nhìn nhau cái, lại ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Tam di thái thái, Tam di thái thái oán hận trừng mắt các nàng.

      Hai người sợ tới mức cúi đầu xuống, chữ cũng dám .

      Tần Thiên cười lạnh: “ khi như vậy, xem ra là do các ngươi chiếu cố chu toàn, tất cả trách nhiệm đều thuộc về các ngươi!”

      xong, nàng đột nhiên đề cao thanh , thanh sắc câu lệ: “Các ngươi là nha hoàn mà vô dụng như vậy còn đứng đây làm gì, người đâu, gọi Lưu quản đến đây, đem hai nha hoàn này lập tức bán !” Lưu quản là quản về việc mua bán hạ nhân trong Trang phủ.

      Hai nha hoàn lúc này mặt trắng bệch, nhất tề quỳ xuống dập đầu: “Đại thiếu phu nhân bớt giận, đại thiếu phu nhân bớt giận, liên quan đến chúng ta, liên quan đến chúng ta!”

      liên quan đến các người ai có liên quan?”

      Hai nha hoàn do dự chút, ánh mắt nhìn về phái Tam di thái thái đứng phía sau, hiển nhiên dám mở miệng, “Các ngươi cứ việc thẳng, nếu ai bởi vì các ngươi lời thà mà gây phiền toái cho các ngươi, đến lúc đó các ngươi cứ việc đến với ta, ta tất nhiên hỏi tội kẻ đó!” Tần Thiên lạnh lùng .

      “Tần Thiên, quên , đừng hỏi, là tự ta cẩn thận!” Phương Nghiên Hạnh khóc .

      Tần Thiên thở dài: “Tỷ tỷ, tại tỷ hoài thai cốt nhục của Trang phủ, ta thân là đương gia Trang phủ, sao có thể ngồi yên màng đến?” xong, lại thúc giục hai nha hoàn ra.

      Hai nha hoàn có được cam đoan của Tần Thiên lúc này mới đem tình hình thực tế ra.

      “Là Tam di thái thái, hôm nay nàng răn dạy Tam thiếu phu nhân, còn muốn đem Liên Nhi nương bên người cho Tam thiếu gia, Tam thiếu phu nhân vì vậy mới bị động thai khí.”

      Mọi người đều nhìn về phía Tam di thái thái, Tam di thái thái hé ra mặt trắng bệch “Ta ta…” Nửa ngày cũng thốt nên lời.

      Phương Nghiên Hạnh chỉ nằm đó rơi lệ.

      “Nương” Trang Tín Trung oán trách nhìn Tam di thái thái, tuy rằng tận mắt thấy tình phát sinh, nhưng biết mẫu thân và thê tử trong khoảng thời gian này có hiềm khích, đoán được là chuyện gì xảy ra, có điều tiện thẳng trước mặt Tần Thiên.

      biết Tam di thái thái xuất phát từ lý do gì muốn răn dạy tỷ tỷ thân mang bầu, còn cố ý gây chuyện khiến nàng tức giận?” Tần Thiên lạnh lùng nhìn Tam di thái thái.

      Nguyên nhân trong đó Tam di thái thái nào dám nhắc tới, chỉ mạnh miệng : “Ta răn dạy nhi tức của mình có gì quá đáng, nàng tại thể chiếu cố phu quân, ta chọn người khác tới chiếu cố nhi tử của ta cũng đâu có gì quá đáng.”

      “Nhi tức” Tần Thiên cười lạnh, “Tam di thái thái, ngươi đừng quên, bà bà của Nghiên Hạnh tỷ tỷ chỉ có , đó chính là Đại phu nhân, cho dù muốn chọn người cho Tín Trung, cũng chỉ có Đại phu nhân mới có thể quyết định, ngươi như vậy, là đem Đại phu nhân để vào mắt sao?”

      Tam di thái thái sắc mặt càng trắng, toàn thân lạnh run, bỗng nhiên nàng ta bưng mặt khóc òa: “Ta biết ta chỉ là kẻ hèn mọn…”

      “Ngươi im miệng !” Tần Thiên tiếng gầm lên, đánh gãy tiếng khóc lóc của Tam di thái thái, Tam di thái thái nước mắt trào ra trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.

      “Nghiên Hạnh tỷ tỷ tại thân thể mang thai, là thời điểm vất vả, ngươi luôn miệng mình là bà bà của nàng, nhưng bà bà như ngươi chẳng những thông cảm nàng, ngược lại còn thương tổn nàng, trách móc nàng, nào có bà bà như ngươi chứ? Ngươi nếu biết hối cải, ta lập tức đem ngươi đưa đến biệt viện, miễn cho ngươi nguy hại đến cốt nhục của Trang phủ chúng ta!” Tần Thiên chỉ vào nàng ta tức giận .

      Lúc này, Tam di thái thái bị dọa sợ, nếu bị tống , muốn trở về muôn vàn khó khăn, biệt viện tuy rằng phải lo chuyện ăn uống, nhưng làm sao thoải mái bằng nơi này.

      Tam di thái thái lập tức vọt tới trước mặt Trang Tín Trung, lôi kéo tay khóc : “Tín Trung, Tín Trung, nương của con bị tống , con câu cũng gì sao?” Trang Tín Trung tuy rằng cũng tức giận nàng ta, nhưng mẫu thân chính là mẫu thân, dù thế nào cũng đành lòng nhìn mẫu thân chịu khổ, nhìn Tần Thiên muốn gì đó, Tần Thiên lại trước bước đánh gãy lời , “Còn có ngươi Tín Trung! Ta tại lấy thân phận Đại tẩu, lấy thân phận đương gia Trang phủ cùng ngươi những lời này!” Tần Thiên nhìn lời chính nghĩa: “Ngươi phận là con, đúng vậy, nhưng ngươi cũng là trượng phu, nay Nghiên Hạnh tỷ tỷ trong bụng hoài thai hài tử của ngươi, nàng vì ngươi chịu khổ vất vả, ngươi là người nam nhân, ngươi sao có thể khiến thê tử mình thoải mái? Nay biến thành như vậy, cũng may Nghiên Hạnh tỷ tỷ và hài tử xảy ra việc gì, nếu , ngươi hối hận cũng muộn!”

      Trang Tín Trung bị mắng câu đều nên lời.

      “Đại thiếu phu nhân, ta biết muội quan tâm ta, tốt với ta, muội cần nữa!” Phương Nghiên Hạnh giãy dụa ngồi dậy, Tần Thiên vội vàng qua: “Tỷ phải cẩn thận chút.”

      Phương Nghiên Hạnh nắm tay nàng, khóc : “Kỳ Tín Trung và nương đều đối với ta rất tốt, đây chỉ là chút hiểu lầm mà thôi, muội đừng đem nương , nương tuổi lớn, thân thể lại tốt, hơn nữa ta nơi này cũng cần nàng chiếu cố.”

      xong nàng nhìn về phía Tam di thái thái.

      Tam di thái thái vội vàng : “Đúng vậy, về sau ta chiếu cố nàng tốt, tuyệt đối những lời làm cho nàng vui !”

      Tần Thiên vẻ mặt nghiêm nghị, quay đầu nhìn Phương Nghiên Hạnh : “Được, nếu tỷ tỷ như vậy, việc này cũng cho qua, có điều, về sau nếu tỷ tỷ lại xảy ra việc gì, ta cũng từ bỏ ý đồ!”

      Tam di thái thái vội vàng : “Vâng vâng.” Trang Minh Lan và Trang Tín Trung cũng tỏ vẻ, về sau nhất định chiếu cố Phương Nghiên Hạnh cho tốt.

      Tần Thiên lúc này mới bỏ qua.

      Hai ngày sau, Phương Nghiên Hạnh lặng lẽ với Tần Thiên: “Thành công.”

      Tần Thiên hé miệng cười: “Tín Trung cũng có trách tỷ chứ.” Phương Nghiên Hạnh: “ thấy ta còn thay nương chuyện, sao còn có thể trách ta, sau trách cứ nương vài câu, còn an ủi dỗ dành ta. Muội rất đúng a, là nữ nhân, thời điểm nên yếu đuối cũng phải yếu đuối, trước kia ta cùng nàng tranh đấu, đều thể chiếm được tiện nghi dù chỉ lần, nay ta cùng nàng tranh, nàng nếu quá đáng ta đau bụng, nàng ta thể làm gì được!” xong, nựng mặt Tần Thiên cái: “Muội là quỷ tinh linh, chiêu gì cũng có.”

      Tần Thiên vuốt mặt nở nụ cười, trong lòng cảm khái: nàng nhìn sắc mặt người khác mà lớn lên, làm sao có thể có đủ phương pháp sinh tồn đây?
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 210: Ngươi cũng đừng mơ tưởng!

      Trong đại sảnh của Thanh viện, Đại phu nhân ngồi ở chính vị, Trang Tín Xuyên và Trang Minh Hỉ đứng ở bên đại sảnh, còn có hai gã quản đứng ở phía bên kia.

      Nhìn thấy hai người tiến vào, Trang Tín Xuyên nhướn bên mày, hừ tiếng cười lạnh, mà Trang Minh Hỉ bên cạnh chỉ thản nhiên nhìn bọn họ liếc mắt cái, cũng có vẻ mặt gì đặc biệt.

      Thấy tình cảnh này, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn liếc mắt nhìn nhau cái, liền biết phiền toái lại tới nữa.

      Lập tức, hai người bất động thanh sắc, chút hoang mang, tiến lên thỉnh an Đại phu nhân.

      Thỉnh an xong, Đại phu nhân bảo Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi xuống ở bên cạnh.

      Nhìn huynh muội Trang Tín Xuyên ở bên, Tần Thiên liền biết, Đại phu nhân cũng biết ý của bọn họ.

      “Tốt lắm, tại của Đại ca, Đại tẩu của các ngươi đều ở đây, Tín Xuyên, ngươi đem ý tứ của ngươi lặp lại lần nữa!” Đại phu nhân sắc mặt lạnh lùng.

      Trang Tín Xuyên nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, thấy ánh mắt Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn trong lúc đó ăn ý vô hạn, trong lòng ghen ghét chịu nổi.

      Bọn họ tốt lắm sao? muốn cho bọn họ được thoải mái!

      “Đại nương, ta từ chỗ Giang quản biết được, Đại tẩu thế nhưng vì Lưu gia xuất ra ít bạc vì bọn họ khai trương lần nữa, còn đáp ứng sau khi khai trương, có thể cho bọn họ mua chịu!” Trang Tín Xuyên hừ lạnh tiếng, nhìn Tần Thiên : “Đại tẩu, ta hỏi ngươi, ngươi đây là tính toán cái gì, kinh doanh cái gì chứ! Ngươi cho rằng Trang phủ chúng ta là thiện đường sao? Vẫn câu đó, ngươi muốn dùng bạc của Trang phủ chúng ta để tạo dựng thanh danh cho ngươi sao? Ngươi đừng quên ngươi chính là đương gia Trang phủ, nhưng có nghĩa là Trang phủ đều lệ thuộc vào ngươi! Ngươi tự tiện quyết định, phải chăng đem Đại nương để vào mắt?”

      Đại phu nhân buông chung trà trong tay xuống, bình tĩnh : “Ai Tần Thiên có cùng ta thương lượng, chuyện này ta biết rồi!”

      Tần Thiên mặt mang mỉm cười, ung dung nhìn bộ dạng Trang Tín Xuyên trợn mắt há hốc mồm.

      chỉ có Trang Tín Xuyên cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả Trang Minh Hỉ cũng mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Đại nương, đây là vì sao?” Trang Minh Hỉ rất khó hiểu, “Lưu gia tuy rằng lão khách hàng của Thịnh Thế chúng ta, nhưng trong đám khách nhân của chúng ta có thể căn bản tính là gì, chúng ta cần vì bọn họ tiêu phí nhiều như vậy, cho bọn họ mặt mũi lớn như vậy! Hơn nữa bởi vì Lưu lão đầu chết, Thịnh Thế chúng ta cũng bỏ ra ít bạc, coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, ai cũng thể chúng ta phải, lúc trước Đại nương cũng thấy con xử lý tốt rồi, vì sao tại còn làm điều thừa thãi?”

      “Lúc trước ta xác thực cảm thấy con xử lý sai, vì Lưu lão đầu thỉnh đại phu, cũng xóa nợ cho Lưu gia, đại phu cũng , Lưu lão đầu bệnh tình vốn rất nghiêm trọng, cho dù có chuyện này cũng còn bao nhiêu ngày, theo đạo lý, Trang phủ chúng ta hết lòng quan tâm giúp đỡ!” Đại phu nhân chậm rãi , “Vậy vì sao…” Trang Minh Hỉ hỏi. Nàng nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, trong lòng khó chịu, ràng là chuyện mình xử lý rất tốt, mỗi người đều khen ngợi nàng xử lý chu toàn, làm cho người ta còn lời nào để , nhưng nàng cứ muốn sáp tới ra đòn phủ đầu, tất cả chuyện của mình làm lúc trước đều bị nàng ta đứng trước che khuất còn ai nhớ tới!

      Nàng ta chính là cố ý? Sao có thể để nàng ta thực được?

      “Tần Thiên, con cho nàng vì sao” Đại phu nhân mở miệng .

      Tần Thiên mỉm cười, đứng lên, nhìn về phía Trang Minh Hỉ: “Về lý chúng ta còn gì đáng trách, nhưng về tình cũng vẫn còn điều tiếng! Trang phủ chúng ta nhiều năm qua kinh doanh chẳng những là sinh ý, mà còn là nhân tình.”

      “Nhân tình?” Trang Minh Hỉ hừ lạnh: “Đối với xử lý lúc trước là nhân tình rất lớn đối với rồi!”

      Tần Thiên lắc đầu: “ đến lần này Lưu lão đầu chết là do lỗi của ai, Trang phủ chúng ta rốt cuộc vẫn phải có trách nhiệm, việc Trang phủ liên lụy khiến bệnh tình nặng thêm là chuyện thực thể tranh cãi! mạng người, chỉ mấy lượng bạc có thể tạo cảnh thái bình như chưa từng xảy ra chuyện gì hay sao? Lưu Dần bởi vì việc này cơ hồ cửa nát nhà tan, tương lai nếu có kết quả tốt, thời điểm nhớ tới chuyện này, chẳng lẽ oán giận?”

      Trang Minh Hỉ bật cười: “Chẳng lẽ Đại tẩu sợ Lưu Dần trả thù? Chỉ bằng ? Sao có thể báo thù Trang phủ chúng ta?”

      Hai huynh muội liên tục cười, giống như Tần Thiên kể truyện cười đời có vậy.

      “Ta sợ trả thù, chẳng qua sinh ra oán hận, thương tổn đến phúc khí của Trang phủ, hơn nữa thế khó lường, ai ngờ được oán hận này mang tới tai họa thế nào cho Trang phủ chứ? Tứ tiểu thư có thể cam đoan với ta, ta chỉ là buồn lo vô cớ ? khi phát sinh ra chuyện gì, Tứ tiểu thư ngươi có thể toàn quyền phụ trách?” Tần Thiên nhìn Trang Minh Hỉ hỏi.

      Trang Minh Hỉ bị nàng làm cho á khẩu trả lời được.

      Thế khó lường ai dám gánh vác thân.

      Tần Thiên lạnh lùng cùng nàng nhìn nhau lúc, Trang Minh Hỉ địch lại, rũ mắt xuống. Tần Thiên mỉm cười, tiếp tục : “Đây chỉ là lý do thứ nhất, thứ hai, Lưu gia từ lúc khai trương đến nay, vẫn đều là lão khách hàng của chúng ta, tuy rằng sinh ý số lượng lớn, nhưng vẫn tới chỗ chúng ta mua hàng, chưa bao giờ đến nhà khác, người như vậy, còn là khách nhân bình thường, mà chính là bằng hữu của Trang phủ chúng ta, bằng hữu gặp nạn, chẳng lẽ ra tay giúp đỡ? Giúp người giúp cho trót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, chúng ta giúp khai trương lần nữa, giúp có ngày sau tốt đẹp, đối với cũng đủ ảnh hưởng đến vận mệnh cả đời, đối với chúng ta mà , lại chỉ là ít bạc bé đáng kể, vì sao chúng ta còn phải so đo như thế?”

      Trang Minh Hỉ phục, muốn gì đó, lại biết nên gì.

      “Về phần lý do thứ ba, hoàn toàn là đứng ở góc độ người làm ăn!” Tần Thiên cười : “Lưu gia kết thúc nghiệp, tương đương với việc chúng ta mất lão khách hàng, nhưng nếu chúng ta cho mượn bạc, giúp bọn họ khai trương việc buôn bán lần nữa, như vậy, chúng ta có thể giữ lại lão khách hàng này, tương lai nếu bọn họ kinh doanh càng ngày càng tốt, chúng ta sinh ý cũng càng làm càng tốt. Mà các quán trà khác thấy chúng ta thân tình hỗ trợ như vậy, càng tín nhiệm chúng ta, càng nguyện ý cùng Trang phủ bàn việc buôn bán!”

      Tần Thiên dựng thẳng ngón tay, hai mắt phát sáng, lúm đồng tiền như như , vẻ mặt vừa tự tin lại mất đáng , nàng như vậy, càng có hấp dẫn đặc biệt, làm cho Trang Tín Xuyên ngồi bên vốn nghiến răng nghiến lợi thần hồn điên đảo, suy nghĩ càng ngày càng hoảng hốt, thiếu chút nữa quên phương hướng đông nam tây bắc.

      “Chúng ta chỉ cần cho mượn chúc bạc, là có thể giúp đỡ được bằng hữu, lại chiếm được thanh danh tốt, cớ sao làm!”

      Đại phu nhân ngồi ở chính vị nhịn được gật đầu mỉm cười, Trang Tín Ngạn ánh mắt cũng thể rời khỏi Tần Thiên, chỉ cảm thấy nàng càng nhìn càng đáng .

      Thấy quan điểm của Tần Thiên được Đại phu nhân đồng ý, Trang Minh Hỉ cam lòng lại : “Đại tẩu có phải rất lạc quan rồi hay ! Lưu Dần chưa có nhiều kinh nghiệm kinh doanh, cũng chưa quen biết , người sao mà biết lần này nhất định có thể làm tốt? Nếu làm tốt, chúng ta tìm ai để đòi bạc đây? Tìm Đại tẩu sao?” Trang Minh Hỉ cười lạnh: “Còn phải nhổ lông dê từ người dê xuống sao!”

      “Ai Lưu Dần nhất định làm tốt? Ta được, nhất định làm được!” Tần Thiên tự tin tràn đầy .

      Thấy nàng dáng vẻ đắc ý như thế, Trang Minh Hỉ trong lòng trận bực mình, khỏi nghĩ: nương đúng, chỉ cần Tần Thiên còn ở đây ngày, bất luận là ca ca hay là nàng, ai đều đừng nghĩ tới việc xuất đầu lộ diện!

      “Có nghe hay ?” Đại phu nhân vẫn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng: “Ta biết các ngươi vẫn phục Tần Thiên, tại biết quyết định của ta đúng hay chưa! Hôm nay, ta muốn cho các ngươi thấy, các ngươi so với Tần Thiên chênh lệch bao nhiêu, Thịnh Thế cần chính là người như Tần Thiên làm đương gia! Tín Xuyên, ngươi nếu còn muốn cả đời có việc để làm, hãy thu khởi tâm địa gian giảo của mình , học tập Tần Thiên cho tốt, về phần Minh Hỉ…” Trang Minh Hỉ nghe thấy Đại phu nhân nhắc tới mình, trong lòng rùng mình, vội vàng cúi đầu đáp: “Vâng…”

      Đại phu nhân nhìn về phía nàng vừa lên tiếng, chậm rãi : “Kỳ con cũng coi như sai, Đại nương biết con thông minh, có điều con đính hôn với Tạ gia, vẫn nên ở nhà tu thân dưỡng tính, an tâm chờ đến lúc gả , về phần gả đến Tạ gia tình hình về sau như thế nào, phải xem tạo hóa của con mà thôi.”

      Trang Minh Hỉ : “Minh Hỉ ghi nhớ lời Đại nương dạy bảo.”

      đường trở về, Trang Tín Xuyên với muội muội: “Muội nàng ta chỉ là nha hoàn, làm sao mà biết nhiều như vậy?” Trong thanh tràn ngập mê hoặc.

      Trang Minh Hỉ đáp, trận gió lạnh thổi tới, nàng quay đầu nhìn cây cối ven đường dưới gió lạnh run rẩy, suy nghĩ về ước hẹn hôm trước với Tạ Đình Quân.

      Tạ Đình Quân mặc thân cẩm bào màu đen, cổ áo dùng da và lông sóc, tay áo cũng đính da và lông sóc, càng làm nổi bật thân hình cao lớn, quý khí bức người của .

      Có điều, ba ngón tay trái đeo huyền thiết chỉ cũng vô cùng chói mắt, tất cả mọi người đều biết, đó là vì Tần Thiên ngay cả tính mạng của mình cũng màng!

      Kìm lòng được lại nhớ về lời : “Mấy tháng nay, ngươi gia nhập sinh ý muối, bạc ngươi cũng thu về được ít, nếu cầm bạc, cũng là thời điểm nên làm chút tình!”

      Nàng hỏi: “Ngươi muốn ta làm như thế nào?”

      “Hai việc!” nhìn nàng, đôi mắt tối tăm thâm thúy lạnh lẽo nặng nề, mang theo tia cảm tình, “Thứ nhất, nghĩ biện pháp để muội muội Tạ Uyển Quân của ta gả vào cửa, thứ hai, nghĩ biện pháp lợi dụng đồn đãi của ta và nàng khiến Trang phủ hưu nàng!”

      Nàng : “Chuyện thứ nhất đáng lo, nhưng chuyện thứ hai rất khó ! Đại nương căn bản để ý đến những lời đồn này!”

      Lúc ấy, Tạ Đình Quân ý vị thâm trường cười: “Chỉ cần ngươi có thể giúp ta làm tốt chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai cũng dễ dàng giải quyết!”

      Nàng cảm thấy khó hiểu.

      Tạ Đình Quân : “Tần Thiên tính tình muốn chịu dưới trướng ai, chỉ cần Uyển Quân vào cửa, cần chúng ta làm gì cả, chính nàng cũng chủ động rời !”

      Gió lạnh đánh úp lại, Trang Minh Hỉ kéo chặt áo choàng hoa văn hoa hồng bằng da sóc người, nàng cúi đầu xuống, ánh mắt so với cảnh vật đông lạnh còn lạnh lẽo hơn vài phần.

      Tính tình của nàng muốn dưới trướng người khác? Trang Minh Hỉ cười lạnh, cách khác, tương lai ta có được nàng, cũng chỉ có mình bảo bối là nàng ta sao?

      là kỳ quái, bất quá chỉ là nha hoàn, nhưng mỗi người đều sủng ái, coi là bảo bối, chỉ sợ nàng bị tổn thương sợi lông tơ, mà tiểu thư như nàng, mỗi người đều e ngại, mỗi người đều tức giận, mặc kệ là ai cũng đem nàng để ở trong lòng!

      Bị Trang phủ hưu như thế nào? Còn có Tạ gia thu nạp! Vẫn trở thành chủ mẫu, vẫn cẩm y ngọc thực, phong cảnh vô hạn!

      Còn bản thân mình sao? Bị người khác từ hôn, toàn thành chê cười, chịu đựng tất cả gian khổ!

      Tần Thiên a Tần Thiên…

      Trang Minh Hỉ bất tri bất giác dừng cước bộ, nàng nhìn phía trước, khóe miệng mang theo tia lạnh lùng ý cười, ta muốn nhìn thấy ngươi sống vui vẻ tốt đẹp như vậy …

      Vị trí đương gia Trang phủ, ngươi phải giao cho ta mà thôi, nhưng vị trí chủ mẫu Tạ gia chủ mẫu, ngươi cũng đừng mơ tưởng!
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :