1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 201: Phụ trách

      “Tín Ngạn, chàng tính làm sao bây giờ?” Tần Thiên mắt thẳng tắp nhìn , “Chàng muốn thành thân với nàng ta sao?”

      Trang Tín Ngạn theo bản năng lắc đầu, để nữ nhân mình thể thương ở tại bên người, huống chi đáp ứng với Tần Thiên. Tuân thủ hứa hẹn cũng trách nhiệm của người nam nhân.

      Nếu lựa chọn, đương nhiên lựa chọn việc phụ trách đối với thê tử của mình, Tạ Uyển Quân là ai đây? Huống chi vốn làm ra chuyện gì với nàng ta.

      “Cái gì làm sao bây giờ? Tuy rằng mình ở chung đêm, nhưng ta vẫn hôn mê, căn bản thể nào làm ra điều gì, chuyện này việc lớn hóa mà thôi. Chỉ cần xử lý tốt, cũng tính là đại .” Trang Tín Ngạn trịnh trọng viết xuống, “Bất quá, ân cứu mạng vẫn phải có, chờ chúng ta trở lại Dương Thành, chúng ta chuẩn bị hậu lễ, tự mình tới cửa lời cảm tạ là được rồi.”

      Tần Thiên trong lòng buông lỏng, má lúm đồng tiền nhộn nhạo nở rộ: “Đều nghe theo phu quân!” Nhu thuận đáng như thế, làm cho Trang Tín Ngạn trong lòng tràn đầy thích, lại nhịn được ôm nàng vào trong ngực, thân thiết phen.

      Chỉ cần Tín Ngạn có tâm tư kia, việc này Tần Thiên lo lắng. Nàng phải nữ tử cổ đại, nàng có tu tưởng tam tòng tứ đức, càng thể thông cảm lý giải tâm tình của Tạ Uyển Quân, rồi để chính mình phải chịu khổ. Chuyện này vốn có phương pháp tốt để giải quyết, nhưng Tạ Uyển Quân lại dám đem tình diễn biến thành tình trạng này, vì cái gì chứ, nàng trong lòng biết ràng. Nàng mặc kệ chế độ thê thiếp thế nào, trong mắt nàng, Tạ Uyển Quân chínhà tiểu tam, đối phó với tiểu tam cần phải khách khí!

      Bên này Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn sau khi gặp lại nùng tình mật ý, bên kia, trong thư phòng Tạ Đình Quân lại là mây đen dầy đặc.

      Tạ Đình Quân chỉ vào Lâm Vĩnh gầm lên: “Ta gì với ngươi, bảo ngươi bảo hộ tiểu thư cho tốt, ngươi sao có thể khiến tình rơi vào tình cảnh này? Ngươi là người chết sao? Loại chuyện này rất khó xử lý sao? Việc này nếu có nửa điểm sai lầm, ta tìm ngươi hỏi tội!”

      Lâm Vĩnh dám phản bác, chỉ cúi đầu liên thanh : “Là tại hạ làm việc bất lợi, thỉnh chủ tử xử phạt.”

      “Nếu danh tiết tiểu thư bởi vậy bị hao tổn, ta xử phạt ngươi còn có ích gì!” Tạ Đình Quân giận dữ thể kìm nén. Bên cạnh Tạ Uyển Quân bị huynh trưởng tức giận lôi đình sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, có tâm vì Lâm Vĩnh biện giải, nhưng e ngại huynh trưởng tức giận, nhất thời dám lời nào.

      Tạ Đình Quân vỗ bàn, hồi lâu mới bình phục tức giận. cũng biết chuyện này thể trách Lâm Vĩnh, có điều trong lòng tức giận thể tiêu tan, giận chó đánh mèo mà thôi, hướng về phía Lâm Vĩnh vung tay lên “Quên , ngươi lui xuống trước .”

      Đợi Lâm Vĩnh sau khi rời khỏi đây, Tạ Đình Quân xoay người nhìn về phía Tạ Uyển Quân, sắc mặt trầm. Tạ Uyển Quân chú ý tới vết thương tay , qua, cầm tay trái cả kinh : “Ca ca, tay huynh làm sao vậy?”

      “Gặp phải sói thảo nguyên, bị sói cắn nát.” Tạ Đình Quân bỏ tay nàng ra tức giận .

      “Ca ca có bản tốt như vậy, mặc dù gặp phải sói, hoàn toàn có thể thoát thân, cũng đến mức bị thương…” tới đây, Tạ Uyển Quân nhớ tới mấy ngày qua Tần Thiên đều ở cùng chỗ với ca ca, lại nghĩ tới trong khoảng thời gian trước đó ca ca luôn ngầm nhìn nàng ánh mắt luôn có gì đó là lạ, lúc đó nàng nghĩ nhiều, tại có liên hệ, trong lòng bỗng nhiên lớn mật đoán: “Ca ca vì cứu Trang thiếu phu nhân?”

      “Muội bớt lời cho ta !” Tạ Đình Quân trong lòng trận phiền chán. chỉ vào nàng: “Muội vì sao làm theo ý của Lâm Vĩnh? Ta cho muội biết, muội nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, ngày mai ta đem muội đưa trở về, chuyện nơi này ta nghĩ biện pháp xử lý! Mặc kệ là phụ thân, hay là ta, cũng để muội gả cho phế nhân!”

      Lúc trước từ miệng Lâm Vĩnh hiểu việc. Nghĩ thừa dịp việc này còn chưa truyền ra, chỉ cần ước thúc hạ nhân trong phủ, sau đó cùng Trang phủ thương nghị việc này. Tuy rằng trong mắt luôn xem thường Trang Tín Ngạn, nhưng Trang phủ làm người lương thiện, chỉ cần mở miệng, bọn họ tuyệt đối cư xử đàng hoàng, muốn đem việc này giấu diếm phải có khả năng. chỉ có muội muội, sao có thể để nàng gả cho phế nhân, huống chi người kia lại là Trang Tín Ngạn, sao có thể để chiếm hết tiện nghi!

      Tạ Đình Quân trong lòng oán hận, bỗng nghe thấy muội muội : “ còn kịp rồi.”

      “Cái gì?”

      Tạ Uyển Quân mặt nổi lên ửng hồng, nàng cúi đầu, cắn môi : “Việc này sớm truyền ra ngoài …”

      Tạ Đình Quân ngẩn người, tiếp theo giận tím mặt, tát cái lên mặt Tạ Uyển Quân, Tạ Uyển Quân ngã ngồi dưới đất, bụm mặt khóc.

      “Ngươi đáng khinh như vậy, vội vàng tự mình đưa đến cửa nhà người ta?” Tạ Đình Quân tức giận đến cả người phát run.

      Lời này làm cho Tạ Uyển Quân da mặt mỏng nhẫn chịu nổi “Oa” tiếng khóc lên, nàng đứng lên quỳ gối trước mặt huynh trưởng, nắm lấy y bào của cầu cạnh: “Ca ca, muội còn đường lui, tại mọi người đều biết muội và Trang công tử nam quả nữ ở chung đêm, tuy rằng Trang công tử lúc ấy hôn mê, cái gì cũng đều có làm, nhưng những người đó đều rất khó nghe, gì cũng được, ca ca, muội trừ bỏ gả cho còn đường nào nữa rồi, ca ca, huynh giúp muội mà.”

      Tạ Uyển Quân khóc khàn cả giọng.

      Bên này, Tần Thiên rửa mặt chải đầu xong đến gặp Tạ gia chủ mẫu Văn thị.

      Văn thị hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo đoan trang, ung dung phúc hậu. Văn thị vẻ mặt thương tiếc lôi kéo tay nàng hỏi thăm hồi, hỏi nàng thương thế như thế nào? Trang Tín Ngạn thương thế như thế nào, mấy ngày vừa qua có phải chịu khổ gì . Về chuyện nàng cùng Tạ Đình Quân mình ở chung chữ cũng nhắc tới, dường như phải việc cần bàn tới lúc này. Việc này đối với danh tiết của Tần Thiên có tổn hại, đối với Tạ gia mà , cũng phải việc vinh quang gì, hận thể coi như chưa bao giờ tồn tại, bao giờ nhắc tới nữa.

      chuyện xong, đề tài chuyển tới Tạ Uyển Quân, Văn thị : “Uyển Quân đứa này ta nhìn nó lớn lên, biết thư đạt để ý, tính tình nhu thuận, nữ hồng gia vụ cũng rất giỏi, tương lai có thể hỗ trợ.” xong, lặng yên liếc mắt nhìn sắc mặt Tần Thiên cái.

      Làm thím, chuyện này lại phát sinh trong phủ của bà, về tình về lý, bà cũng nên hỏi thăm chút.

      Tần Thiên trong tay bưng chung trà lục thai bạch từ, nàng sắc mặt bình tĩnh dùng nắp trà phiết cái, sau đó cười : “Sớm nghe Tạ tiểu thư tú ngoại tuệ trung (giống như đẹp người đẹp nết), hảo nữ như vậy, tương lai tất có nhân duyên tốt.”

      xong, Tần Thiên buông chung trà trong tay, nhìn Văn thị cười : “Lại tiếp, lần này nếu phải nhờ Tạ công tử và Tạ tiểu thư, phu thê chúng ta có thể mất mạng hoặc thể trở về nguyên vẹn như vậy, phu quân ta , đại ân cứu mạng này Trang phủ chúng ta ghi nhớ trong lòng, tương lai nhất định tìm cơ hội báo đáp.”

      Đơn giản ra như vậy, ân cứu mạng này, bọn họ nhận thức, nhưng người bọn họ cần!

      Tạ gia nếu vì Tạ Uyển Quân suy nghĩ, nhanh ước thúc miệng của các hạ nhân !

      Văn thị sắc mặt khẽ biến, cũng tiện thêm điều gì, dù sao bà chỉ là thím phải mẫu thân, lập tức, bà chuyển đề tài, lại cùng Tần Thiên hàn huyên hồi, sau đó tiễn nàng ra ngoài.

      Chờ Tần Thiên rồi, Văn thị vội vàng gọi người viết thư đem chuyện này cùng với thái độ của Trang phủ từ đầu chí cuối cho Tạ phu nhân ở Dương Thành biết, bảo gia phó mau chóng truyền tin.

      Đêm đó, Tần Thiên ở bên cạnh Trang Tín Ngạn.

      Trang Tín Ngạn thương thế còn chưa khỏi hẳn, thể để dính nước, do đó thể tắm rửa. lại muốn để nha hoàn gần mình, Hải Phú giúp đỡ lau vài lần thể khiến vừa lòng, cho nên buổi tối liền bảo Tần Thiên giúp lau thân.

      Tần Thiên cởi bỏ xiêm y của , nhìn thấy lưng có vết thương, vết sẹo ngang dọc, dữ tợn đáng sợ, đau lòng thôi.

      phải chịu đao thương sao? Làm sao có thể biến thành như vậy?” Tần Thiên nhàng mà vuốt ve vết thương của .

      “Ta cũng biết, sau khi tỉnh lại như vậy, là sau khi rớt xuống nước bị sinh mủ, phải cắt thịt thối, dùng hơ nóng để khép miệng vết thương lại.” Trang Tín Ngạn viết xuống giấy.

      Nhớ tới thống khổ này, Tần Thiên khỏi rùng mình, đau lòng càng sâu.

      “Còn đau ?”

      Thấy nàng vẻ mặt thương tiếc, Trang Tín Ngạn có tâm làm nũng, liền gật đầu.

      Tần Thiên chuyển qua phía sau lưng , cúi đầu xuống, nhàng hôn lên miệng vết thương. Trang Tín Ngạn thân mình run rẩy.

      “Như vậy còn đau ?” Tần Thiên nhìn , hai mắt đều là tình ý.

      Trang Tín Ngạn tâm thần câu túy, khó có thể nhịn. xoay người, hôn lên môi nàng, trận triền miên, tiếp theo, trán kề trán của nàng, giọng : “ đau.”

      ***

      Sáng sớm hôm sau, nha hoàn Tiểu Vân bên người của Tạ Uyển Quân tới đây. Chuyện là Tạ Uyển Quân ở hoa viên chuẩn bị trà bánh thỉnh nàng qua đó chuyến.

      Tần Thiên biết nàng ta có chuyện muốn với mình, nàng cũng muốn cùng nàng ta nhanh chóng làm việc này, đúng hẹn đến hậu hoa viên.

      Nàng chân trước mới vừa , Tạ Đình Quân sau lưng liền đến thăm Trang Tín Ngạn.

      Nghe thấy Tạ Đình Quân đến, Trang Tín Ngạn sắc mặt trầm xuống, phân phó Hải Phú giúp thay quần áo. Sau đó dưới nâng đỡ của rời khỏi giường.

      “Trang huynh có thể đứng dậy, xem ra thân thể còn gì đáng ngại, chúc mừng chúc mừng!” Tạ Đình Quân cười đến trước mặt Trang Tín Ngạn.

      Thấy lại đây, Trang Tín Ngạn trịnh trọng hướng về phía vái chào, bên cạnh Hải Phú giải thích: “Thiếu gia chúng ta đa tạ ngươi đối với Đại thiếu phu nhân cứu giúp chi ân!”

      Tạ Đình Quân nhíu mày cười, muốn gì, Trang Tín Ngạn lại bỗng nhiên ra tay, quyền đánh mạnh lên mặt của Tạ Đình Quân!

      Tạ Đình Quân nhất thời phòng bị, bị Trang Tín Ngạn đánh cho lui hai bước, ôm hai má đau nhức, tức giận trong lòng, tay phải khỏi nắm chặt, nhưng chung quy lại nhịn xuống.

      “Trang huynh vì sao động thủ?” Tạ Đình Quân lạnh giọng hỏi.

      quyền này để đáp lễ ngươi! Hết thảy đều là kế hoạch của ngươi rất tốt!” Trang Tín Ngạn sớm chuẩn bị tốt án thư viết xuống giấy, bởi vì cảm xúc quá mức kích động, thiếu chút nữa làm rách giấy!

      Tạ Đình Quân tâm khỏi nhảy nhót, chẳng lẽ phát ra điều gì?

      thấy Trang Tín Ngạn tiếp tục viết : “Là ngươi cố ý đem nàng mang . Là ngươi cố ý tạo thành cục diện mình ở chung với nàng! Tạ Đình Quân, ngươi rốt cuộc có tâm tư gì?”

      Trang Tín Ngạn cơ hồ là cầm tờ giấy trong tay ném lên mặt !

      Bọn họ đều ta là người tốt, nhưng so với ai đều ràng hơn, lúc ấy ta ràng từ trong tay mình mạnh mẽ mang Tần Thiên !

      Hóa ra chỉ là như vậy, Tạ Đình Quân gánh nặng trong lòng liền được giải khai, còn tưởng rằng Trang Tín Ngạn phát chuyện thấy chết mà cứu.

      Lập tức rất nhanh bình tâm tĩnh khí, lãnh đạm : “Trang công tử, cũng thể lung tung, lúc ấy việc hỗn loạn, hơn nữa nhiều ngày ta vẫn đều lấy lễ tướng đãi, Trang công tử nếu tin, cứ hỏi tôn phu nhân! xong, lại nhìn Trang Tín Ngạn cười lạnh, : “Lại tiếp. ràng là Trang công tử bảo vệ tốt tôn phu nhân, nay lại chỉ trích người đem phu nhân ngươi bình an trở về. Đây là đạo lý gì vậy!”

      cố ý ở trước mặt Trang Tín Ngạn giơ lên tay trái sau đó khẽ giật mình, chậm rãi : “Vết thương này đáng ra phải là ngươi vì nàng nhận lấy mới đúng, nhưng tại sao ta lại vì nàng mà bị cắn đứt ba ngón tay? Vì sao mỗi lần Tần Thiên bị thương, đều có ngươi ở bên cạnh nàng?”

      lạnh lùng nhìn Trang Tín Ngạn, gằn từng tiếng: “Bất quá vì ngươi có năng lực để bảo hộ nàng!”

      “Tạ công tử chuyện đừng quá phận!” bên Hải Phú cả giận .

      “Ta có sai sao? Ở trước mặt Tần đương gia, ta cũng giống như vậy. Trang Tín Ngạn, ngươi tự hỏi bản thân ngươi , ngươi có thể bảo vệ nàng tốt sao?” Tạ Đình Quân trừng mắt nhìn Trang Tín Ngạn thanh sắc câu lệ.

      Trang Tín Ngạn sắc mặt trắng nhợt, chết lặng nhìn chằm chằm Tạ Đình Quân, ngực nhịn được phập phồng, cũng được bao lâu, lại bình tĩnh trở lại.

      “Mặc kệ ngươi tốn bao nhiêu tâm tư, nàng đều là thê tử của ta!” câu này được viết ra vô cùng xinh đẹp.

      Tạ Đình Quân nhịn được cắn chặt răng, lập tức tươi cười “Đương nhiên, ai chẳng biết Tần đương gia là thê tử của ngươi.” Tiếp theo tươi cười chợt tắt: “Trở lại chuyện chính, hôm nay ta lại đây, thứ nhất là vấn an thương thế của Trang công tử, thứ hai là có câu muốn hỏi Trang công tử.”

      Trang Tín Ngạn trong lòng biết muốn gì, lập tức xoay người, Tạ Đình Quân lời này liền thể tiếp.

      thấy Trang Tín Ngạn giấy viết xuống: “Trang mỗ thực cảm tạ ân cứu mạng của muội tử Tạ công tử, đối với chuyện lần này, Trang mỗ miệng kín như bưng, tuyệt để nửa điểm bất lợi đối với Tạ tiểu thư truyền ra. Thỉnh Tạ công tử yên tâm.” Về phần Tạ gia bên kia. Bọn họ tính toán thế nào, cần phải nhắc nhở tới.

      Vốn tưởng rằng tỏ thái độ như vậy, ta hẳn kiên trì ép buộc. Dù sao có chỗ thiếu hụt, lại có thê thất, đối với Tạ gia tiểu thư mà hề tương xứng, nghĩ đến bọn họ nếu có lựa chọn cũng muốn gả Tạ tiểu thư cho , chỉ cần giấu diếm việc kia, vấn đề gì cũng đều có thể giải quyết .

      Nhưng nghĩ tới, Tạ Đình Quân cười lạnh : “Nay việc Uyển Quân chiếu cố ngươi truyền ra ngoài ồn ào huyên náo, Trang công tử nóng lòng phủi sạch như vậy vì muốn phụ trách sao?” là huynh trưởng của Tạ Uyển Quân, đối với loại tình này, hoàn toàn có thể công khai .

      Trang Tín Ngạn sắc mặt trầm xuống, “Ta chưa bao giờ làm ra chuyện gì phải nhận lỗi với Tạ tiểu thư, làm sao đến phụ trách? Việc này người biết rất tít, như vậy sao có thể chỉ trong thời gian ngắn truyền ra ngoài huyên náo xôn xao? Tạ gia là phú gia, đối với danh tiết của nữ tử thèm để ý sao?” Đổi lại là bất luận phú gia nào, đối với tình ràng này đều toàn lực giấu diếm sao? Sao có thể để truyền ngoài?

      biết, loại chuyện này ngay từ đầu phải tỏ thái độ ràng, nếu càng về sau càng khó ăn .

      “Ý của Trang công tử là Tạ gia ta cứng rắn muốn ép buộc ngươi?” Tạ Đình Quân cười lạnh liên tục “ là như vậy, ta hôm nay cũng có gì để ! Đáng thương muội muội ta có hảo tâm cứu ngươi, bởi vậy mà danh tiết bị hủy, thê lương cả đời. Ai cũng Trang phủ trọng tín nghĩa, theo như ta thấy, cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!” xong, xoay người phẩy tay áo bỏ .

      ***

      Bên kia, Tần Thiên cùng Tạ Uyển Quân ngồi trong đình tám góc ở hậu hoa viên. Giữa hai người là thạch bàn, bàn bày đủ trà bánh các loại.

      Đây chính là thời điểm ánh nắng mặt trời đẹp nhất trong ngày, chiếu người ấm áp dễ chịu . Trong hoa viên bách hoa suy tàn, có vài loại thực vật biết tên vẫn xanh um tươi tốt, cũng có chút thú vị.

      “Đây là trà xuân Long Tĩnh năm nay, tỷ tỷ thử xem.” Tạ Uyển Quân vì Tần Thiên ngâm trà vào nước nóng.

      Nàng ta gương mặt xinh đẹp, nghĩ nàng ta vẫn trăm phương ngàn kế tiếp cận Tín Ngạn, Tần Thiên trong lòng trận chán ghét, nhưng nghĩ tới nếu phải có nàng ta cứu giúp, có lẽ cũng mất mạng, chán ghét này lại tiêu tan chút.

      Tần Thiên cảm thấy, Tạ Uyển Quân cũng phải là người đại gian đại ác, có điều vì quá mà thôi, có lẽ nàng có thể áp dụng số phương thức ôn hòa để giải quyết việc này, miễn cho hai nhà Tạ Trang khó nhìn mặt nhau.
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 202: Nhân cơ hội

      Tần Thiên bưng chén trà lục dứu nhấp ngụm, trà xuân Long Tĩnh danh bất hư truyền, nhưng giờ phút này nàng có tâm tình để phẩm trà.

      “Lại tiếp, lần này đa tạ Tạ tiểu thư cứu mạng phu quân ta, phần ân tình này, phu thê chúng ta nhất định ghi nhớ trong lòng.” Tần Thiên thản nhiên mở miệng.

      Tạ Uyển Quân nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, hai tay đặt bàn nắm chặt khăn lụa. Theo lời của thím, nàng biết được thái độ của Tần Thiên, đối với phản đối của nàng ta, Tạ Uyển Quân cũng kỳ quái, nàng về sau vào cửa địa vị nhất định thua kém so với nàng ta, chắc hẳn cho rằng tồn tại của mình uy hiếp địa vị của nàng ta. Tuy rằng, nàng biết Tần Thiên phản đối có ích lợi gì, dù sao việc này cũng phải do Đại phu nhân làm chủ, nhưng nếu Tần Thiên trở về đại náo, khiến người ta phiền lòng, cho nên nàng hôm nay hẹn nàng ta ra đây, muốn tỏ thái độ của mình, có điều nàng chỉ là nương khuê phòng, những lời này rốt cuộc khó có thể mở miệng, nhất thời do dự mà biết nên ra sao.

      Nghe thấy Tần Thiên như vậy, liền tiếp: “Tỷ tỷ cần khách khí, gặp phải tình huống này, ai cũng thể bỏ mặc. Lúc trước tỷ tỷ phải cũng vì Trang công tử mà nhận mũi tên sao?”

      “Chúng ta là phu thê, vốn coi như có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Tất nhiên giống.” Tần Thiên cười cười, giọng cảm thán: “Hôn nữ nhi vô cùng trọng yếu, cả đời lúc nào cũng có ý niệm có thể tìm được phu quân biết lạnh biết nóng, có thể đau lòng vì ngươi, đặt ngươi trong tâm, như thế mới là nữ tử hạnh phúc nhất, Tạ tiểu thư có thấy đúng hay ?”

      Tạ Uyển Quân nhớ tới Trang Tín Ngạn đối với Tần Thiên vô cùng thương. Nhớ tới mình về sau cũng có hạnh phúc như vậy, khỏi đỏ mặt.

      Thấy vẻ mặt nàng, Tần Thiên trong lòng thở dài, lại : “Rất nhiều thời điểm, chúng ta đứng ở bên cạnh nhìn vật thấy rất tốt, có lẽ căn bản lại thích hợp với bản thân mình…” xong. Tần Thiên từ trong lòng lấy ra tờ giấy, mở ra trước mặt Tạ Uyển Quân. Tạ Uyển Quân nhìn nhìn, thấy mặt giấy có hàng chữ viết “Trang Tín Ngạn chỉ biết có mình Tần Thiên.”

      Tạ Uyển Quân lập tức thay đổi sắc mặt.

      “Đây là thời điểm chúng ta thành thân Tín Ngạn ưng thuận hứa hẹn với ta.” Tần Thiên nhìn Tạ Uyển Quân thành tâm thành ý : “Tạ tiểu thư, ở đây chỉ có hai người chúng ta, có số việc chúng ta cũng cần phải vòng vèo, ngại thẳng, đối với ta hay đối với ngươi đều tốt. Cùng với Tạ tiểu thư ở chung lâu như vậy, ta biết Tạ tiểu thư là nương thuần lương, ta cũng có thể cảm giác được Tạ tiểu thư có tâm ý với phu quân ta.”

      Tạ Uyển Quân ngượng ngùng cúi đầu. Mặt “Xoát” chút đỏ bừng.

      “Nhưng Tạ tiểu thư cũng thấy rồi đấy, ta cùng Tín Ngạn lưỡng tình tương duyệt, thể dung hạ bất luận kẻ nào chen vào giữa, Tín Ngạn là người đơn thuần, chuyện gì chàng nhận định dễ dàng thay đổi. Tạ tiểu thư vốn hoa dung nguyệt mạo, lại có gia thế giáo dưỡng tốt như vậy, tội gì đến Trang phủ chịu vắng vẻ, cả đời người rất dài, vì sao phải chịu đựng đau khổ? Thiên hạ lớn như vậy, nam nhi tốt còn rất nhiều, Tạ tiểu thư có điều kiện tốt như thế, nhất định có thể tìm được nhân duyên tốt vừa lòng đẹp ý, cùng với ý trung nhân cử án tề mi, sinh nhi dục nữ, đây mới là hạnh phúc của nữ nhi a.”

      Tạ Uyển Quân cúi đầu xuống, giọng : “Ta biết tâm ý tại của tỷ tỷ, chuyện của ta và Trang công tử truyền ra ngoài rồi, về sau còn có ai đến cửa cầu hôn nữa chứ?”

      Ngay cả Tư Mã gia vài ngày trước xin hủy bỏ cuộc hôn nhân này, bất quá đây đúng là mong ước trong lòng nàng, vì vậy nàng cũng nóng nảy.

      xong, Tạ Uyển Quân dùng khăn tay lau nước mắt, hai vai hơi run rẩy.

      Truyền ra ngoài nhanh như vậy? Tần Thiên giật mình, lập tức hiểu được, nhất định là Tạ Uyển Quân cố ý gây nên, xem ra nàng quyết tâm muốn gả cho Tín Ngạn!

      Tần Thiên hơi hơi biến sắc, phải tiểu thư cổ đại hiền lương thục đức hay sao, sao có thể có biết xấu hổ như vậy! Nàng cảm thấy tâm tư vừa của mình quả thực chỉ là uổng phí!

      Nàng vốn biết, Tạ Uyển Quân thứ nhất cuồng dại Trang Tín Ngạn đối với Tần Thiên nhu tình, thứ hai cũng muốn trốn tránh việc hôn nhân với Ti Mã Xương, Ti Mã Xương phẩm hạnh hạ lưu tới, nghe trong phủ chẳng hề thiếu di nương thiếp thất, nàng làm sao nguyện ý gả cho người như thế, đúng lúc mấu chốt lại đụng phải việc này, Tạ Uyển Quân mới có thể để quỷ mê tâm hồn, làm ra quyết định này. Nay chân bước lên thuyền, danh tiết nàng bị hủy, chỉ có thể làm như vậy.

      “Tỷ tỷ” Tạ Uyển Quân khóc nức nở : “Tỷ tỷ yên tâm, Uyển Quân chính là quý cách làm người của Trang công tử, thầm nghĩ đời này làm bạn bên cạnh Trang công tử, về chuyện khác, Uyển Quân chưa bao giờ muốn cùng tỷ tỷ tranh giành. Uyển Quân đối với sinh ý hiểu biết, cũng có hứng thú, cho dù về sau… Về sau…” Thanh của nàng như muỗi vo ve: “Về sau hài tử của ta cũng cùng với hài tử của tỷ tỷ tranh đoạt gì cả, ở trong lòng Uyển Quân, tỷ tỷ vĩnh viễn đều là tỷ tỷ, Uyển Quân tôn trọng tỷ tỷ, hầu hạ tỷ tỷ tốt, vì tỷ tỷ phân ưu…” Nàng là tiểu thư nữ nhi chính thê của Tạ gia, tương lai của hồi môn vô cùng đồ sộ, mới khinh thường cùng nàng ta tranh đoạt những thứ kia.

      Về phần nàng ta những lời vừa rồi, Tạ Uyển Quân cảm thấy cho là đúng, đó là Trang công tử còn chưa quen biết nàng. Nàng cầm kỳ thư họa tinh thông, diện mạo so với Tần Thiên chỉ có hơn chứ thua kém, chỉ cần nàng gả vào cửa. Trang Tín Ngạn nhất định thích nàng.

      Nghe xong những lời này, Tần Thiên tức giận cười cợt, nhắc tới hài tử rồi, nghĩ xa xôi quá. Nàng đứng lên, cười lạnh : “Quên , nương nghe lời của ta. Ta cũng nhiều. nương khư khư cố chấp, làm cho tình nháo đến tình trạng này. Tương lai hậu quả ra sao hy vọng nương có thể gánh vác.” xong. Tần Thiên xoay người rời .

      Tạ Uyển Quân chậm rãi đứng lên, nhìn bóng dáng nàng thẳng thắn khỏi cắn chặt môi. Sắc mặt dần dần chuyển lạnh. Nàng ta khẽ hừ tiếng.

      Buổi chiều hôm đó, mấy người Phạm Thiên được tin tức trở về, nhìn thấy Tần Thiên bình yên vô , tất nhiên vô cùng vui sướng, đồng thời lại với Tần Thiên kiện.

      “Sau khi đào thoát, phiên dịch với ta. Lúc ấy mã tặc câu rất kỳ quái.”

      gì?”

      Phạm Thiên : “Mã tặc thể để người đào thoát, bọn họ mang theo trân bảo độc nhất vô nhị do các Khương nhân quý tộc ban cho!”

      Tần Thiên kinh ngạc: “Ta cũng kỳ quái, vì sao ràng phải mùa giao dịch mà các mã tặc này còn tấn công chúng ta. Hóa ra bọn họ cho rằng chúng ta mang theo trân bảo.” Nhưng lập tức lại cảm thấy kỳ quái, bọn mã tặc vì sao lại nghĩ như vậy?

      Càng nghĩ càng thấy thích hợp. Lập tức bảo Phạm Thiên gọi tên phiên dịch kia tới để hỏi.

      Việc này rất nhanh bị Tạ Đình Quân biết được, tâm tư vừa động, thầm phân phó Lâm Vĩnh, bảo Lâm Vĩnh nghĩ biện pháp lặng lẽ đem việc Ti Mã Xương cấu kết với mã tặc tiết lộ cho quan phủ. Vừa lúc đó, Tần Thiên cũng mang theo phiên dịch tiến đến báo cáo với Lâm tướng quân việc này. Lâm tướng quân thấy chất nữ của Tống Thái phó trong phạm vi mình quản hạt bị ngộ hại, bị dọa đổ thân mồ hôi lạnh, lập tức vỗ bộ ngực cam đoan tra việc này, bao lâu liền tìm được tin tức từ hạ nhân của Tư Mã gia truyền đến về chuyện mã tặc, sau đó tiến hành điều tra. Rất nhanh tìm ra việc Ti Mã Xương đánh mất sinh ý mà hạ độc thủ.

      Lâm tướng quân lập tức bắt người niêm phong, Ti Mã Thuận gặp rủi ro đem danh nghĩa sản nghiệp bán ra ngoài. Mà Tạ Đình Quân nhân lúc cháy nhà mà hôi của, đòi giá thấp mua lấy sản nghiệp của Trường Hưng Hành. Trường Hưng Hành từng uy phong thời bởi vì tràng biến cố này mà ầm ầm sụp đổ, mà Tạ Đình Quân lại nhân cơ hội ngồi mát ăn bát vàng.

      Sau khi Tư Mã gia kết cục định, thương thế của Trang Tín Ngạn cũng phục hồi như cũ, đoàn người Trang phủ cùng hai huynh muội Tạ gia hai bắt đầu lên đường trở về Dương Thành.
      Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 203: Cách xa chút

      Trở lại Dương Thành là giữa tháng mười , vừa vặn trở về trước khi mặt sông đóng băng. Dương Thành tuy là ở phía nam, nhưng tuyết cũng bắt đầu rơi, vô cùng rét lạnh, cũng may Tần Thiên chuẩn bị đầy đủ, mọi người đường trở về cũng bị cảm lạnh, Trang Tín Ngạn ngồi xe ngựa ôm lò sưởi tay ấm áp dễ chịu, mình có phúc khí, cưới được nương tử tốt. Tuy rằng xảy ra rất nhiều chuyện thoải mái, nhưng Tần Thiên cũng phải người thương xuân buồn thu. Nàng cảm thấy “Phu thê đồng tâm” vấn đề gì cũng đều còn nghiêm trọng nữa, rồi có biện pháp giải quyết. Trang Tín Ngạn là cái hũ nút, thích suy nghĩ nhiều, ban đầu cũng vì thế mà lo lắng quá mức, nhưng sau lại dần dần bị lạc quan của Tần Thiên cuốn hút, tâm tình dần dần trầm tĩnh lại, dọc theo đường trở về thành, hai người vẫn đều là tâm trạng vui vẻ ngọt ngào mật mật.

      Huynh muội Tạ Đình Quân có tâm tiếp cận lại thể chen chân vào, trong lòng khỏi cảm thấy bực mình, đặc biệt là Tạ Uyển Quân, muốn tiếp cận Trang Tín Ngạn chút, muốn cùng trò chuyện, quan tâm , làm cho thể xem mình. Nhưng mặc kệ là Tần Thiên, hay là Trang Tín Ngạn cũng cho nàng cơ hội này.

      Thời điểm ở Tạ gia, lần Tạ Uyển Quân mang theo đồ bổ dưỡng đến thăm Trang Tín Ngạn.

      Bởi vì nàng là ân nhân cứu mạng của Trang Tín Ngạn, trong khoảng thời gian này vẫn do nàng chiếu cố, về tình về lý, cũng có thể cự tuyệt cho nàng đến thăm, Tần Thiên liền gọi người đón nàng vào.

      Tạ Uyển Quân tiến vào thấy Trang Tín Ngạn nét mặt toả sáng, dung mạo tuấn mỹ, vui vẻ : “Xem ra Trang công tử thương thế khỏi. Uyển Quân vui vẻ, lúc trước Uyển Quân ở vách núi đen thời điểm thấy Trang công tử, Trang công tử cả người là máu, khi đó Uyển Quân vô cùng lo lắng” xong, đôi mắt trong suốt nhìn Trang Tín Ngạn, nàng cố ý nhắc tới chuyện này, chính là muốn gợi nên cảm kích của đối với mình.

      Ai ngờ, Trang Tín Ngạn lại chỉ thản nhiên nhìn nàng cười viết xuống: “Ít nhiều có Tạ tiểu thư, ân cứu mạng này, tại hạ biết nên báo đáp thế nào mới tốt.”

      Vốn Tạ Uyển Quân còn mang theo vài phần kỳ vọng, hy vọng Tần Thiên chịu chấp nhận mình, mà hẳn nhớ tới mình nhiều ngày qua dốc lòng chiếu cố, có khả năng đối với mình thờ ơ, nhưng tại thấy luôn mồm “Báo đáp” đúng là muốn phụ trách, cảm thấy vô cùng khổ sở, cũng khỏi có chút hoảng hốt, nàng sắc mặt trắng nhợt, dưới chân hơi hơi lảo đảo.

      Điệp Nhi đứng bên cạnh lập tức đỡ nàng, quay đầu đối với Tần Thiên và Trang Tín Ngạn : “Trước đó vài ngày tiểu thư vẫn đều dốc lòng chiếu cố Trang công tử, thời điểm Trang công tử tình huống nghiêm trọng, tiểu thư thậm chí còn ăn ngủ, thân mình bởi vậy yếu ít, mấy ngày nay hơi chút là choáng váng đầu!”

      Lời này vốn là muốn khiến Trang Tín Ngạn biết Tạ Uyển Quân tốt, khiến thương tiếc. Đổi lại là nam nhân khác có lẽ còn có chút tác dụng, nhưng Trang Tín Ngạn sau khi hiềm nghi Tạ Uyển Quân cố ý truyền lời đồn ra ngoài, cảm kích đối với ân cứu mạng của nàng ta cũng suy giảm, những lời này với cũng có chút gì ảnh hưởng.

      bên Thu Lan cười : “Cho nên mới chiếu cố bệnh nhân cũng có nhiều điều phải chú ý, thiếu phu nhân chúng ta sau khi trở về bao lâu, công tử nhà ta thương thế liền càng ngày càng biến chuyển tốt, mới vài ngày giống như người khỏe mạnh bình thường, mà thiếu phu nhân của chúng ta còn chưa phải tốn chút công phu gì!”

      Bên cạnh Thanh Liễu tiếp lời cười : “Thu Lan, chuyện này chẳng lẽ ngươi còn hiểu, lúc trước công tử lo lắng cho thiếu phu nhân, do đó bệnh tình mới có khởi sắc, tâm bệnh vốn có thuốc chữa, thiếu phu nhân giống như tâm dược vậy, vừa mới trở về, công tử trong lòng cao hứng tất nhiên trở nên tốt hơn, so với cái gì cũng đều linh diệu hơn hẳn.”

      Hai người kẻ xướng người hoạ, ám chỉ Tạ Uyển Quân biết chiếu cố người khác, lại ám chỉ người chân chính khiến thiếu gia khỏe lại mới là Tần Thiên, Tạ Uyển Quân nghe thấy trong lòng thực thoải mái, lại biết gì, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Bên cạnh Điệp Nhi cũng là sắc mặt ngượng ngùng, còn lời nào để , Tần Thiên xem ở trong mắt, hé miệng cười: “Xem các ngươi kìa, có quy củ mà, khiến Tạ tiểu thư chê cười rồi.”

      có gì” Tạ Uyển Quân cười gượng hai tiếng: “Chỉ cần Trang công tử hồi phục là tốt rồi.”

      xong, nàng nhìn về phía Trang Tín Ngạn, thấy Trang Tín Ngạn chỉ nhìn Tần Thiên cười, trong lòng trận khí khổ.

      Nàng quay đầu đánh mắt về phía Điệp Nhi, Điệp Nhi hiểu ý, buông thực hộp bằng gỗ ô lê trong tay xuống, rót ra bát chuyển đến tay Tạ Uyển Quân.

      Tạ Uyển Quân muốn tự mình đưa đến tay Trang Tín Ngạn. Trong lúc Trang Tín Ngạn ý thức mơ hồ, nàng còn tự mình đút thuốc cho , cho nên biết hành động tại có gì ổn. Nhưng còn chưa tiến đến, bên Tần Thiên lại tới từ trong tay nàng tiếp nhận bát, cười : “Tạ tiểu thư nếu thân thể khoẻ, sớm trở về nghỉ ngơi , việc này làm phiền ngươi.”

      Tạ Uyển Quân nhìn nàng mím nhanh miệng.

      Tần Thiên hai mắt nhìn thẳng vào nàng, tựa tiếu phi tiếu: “Còn có, nay bên ngoài có rất nhiều đồn đãi bất lợi cho tiểu thư, chính vì như thế, ta cảm thấy tiểu thư nên chú ý ngôn hành cử chỉ, miễn cho lạc dân cư thực, đối với tiểu thư càng thêm bất lợi, về sau tiểu thư ở nơi này lại trở thành trò cười đàm tiếu!”

      phen móc khiến Tạ Uyển Quân nửa ngày cũng thốt ra lời, trong lòng vừa xấu hổ, trở về phòng khóc lớn lúc lâu. Văn thị sau khi biết với nàng: “Con cũng là, con là nương gia giáo phải có tự phụ, cần gì phải tự mình rước lấy nhục, chuyện này ta viết thư cho cha mẹ của con rồi, tin tưởng tại cha mẹ con nhận được tin tức, đến lúc đó có cha mẹ con làm chủ, con bởi vì cứu Trang công tử mới rơi vào tình huống như vậy, há có thể để bọn họ cứ thế phủi sạch mọi thứ? Bọn họ chịu lại làm sao, việc hôn nhân đều là cha mẹ chi mệnh, chỉ cần Trang phu nhân gật đầu, nàng chỉ là Trang thiếu phu nhân dù muốn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con bước vào cửa “

      Nghe xong lời của Văn thị, Tạ Uyển Quân trong lòng mới tốt hơn chút, thẳng đến lúc trước khi trở lại Dương Thành, đều còn cố ý tiếp cận Trang Tín Ngạn nữa.

      Vào cửa thành, hai nhà Tạ Trang tách ra. Hai bên cùng xuống xe ngựa. Tạ Đình Quân nhìn thành lâu cao cao, cảm thán : “Ta xa nhà nhiều lần, chỉ có lúc này trở về mới có cảm giác như cách thế hệ”.

      Tần Thiên nhìn về phía tay trái của , lúc này tay thương thế khép lại, tay trái trọn vẹn nhìn qua vô cùng kỳ dị. Nàng tâm tình phức tạp nhìn Tạ Đình Quân liếc mắt cái.

      Trang Tín Ngạn cho nàng biết. Tạ Đình Quân có tâm mang nàng , tâm tư bất chính. Nhớ tới Tạ Đình Quân từng qua với nàng, lấy tính cách của , việc này cũng phải là có khả năng.

      Nhưng nàng dù có chán ghét Tạ Uyển Quân như thế nào cũng vô pháp phủ nhận Tạ Uyển Quân từng cứu mạng Trang Tín Ngạn, nàng cũng vô pháp phủ nhận nếu có Tạ Đình Quân, nàng lúc ấy chỉ sợ chết trong tay mã tặc, huống chi sau đó lại vì nàng mà tổn thất ba ngón tay trái.

      Tóm lại là hận cũng phải, cảm kích cũng phải, tâm tình phức tạp.

      Tần Thiên nghĩ nghĩ, quay đầu cùng Trang Tín Ngạn thấp giọng thương lượng câu, sau đó với Tạ Đình Quân: “Tạ công tử, thỉnh chuyện chút được ?” Tạ Đình Quân nhìn Trang Tín Ngạn bên cạnh liếc mắt cái, có chút ngoài ý muốn hơi nhíu mày, tiếp theo vươn tay: “Mời đương gia bên này” hai người đến dưới gốc cây trước cổng thành, Tạ Đình Quân xoay người, nhìn nàng, giọng hỏi: “Mấy ngày qua ta vẫn có cơ hội hỏi thăm, thương thế của Tần đương gia khỏi hẳn chưa?”

      hôm nay mặc kiện miên bào màu xám, gáy áo có lông trắng bao quanh, nhan sắc thuần trắng kia, khiến khuôn mặt góc cạnh ràng trở nên nhu hòa ít.

      Cũng giống như thanh tại của vậy.

      Tần Thiên rũ mắt xuống, thản nhiên khỏi rồi, đa tạ Tạ công tử quan tâm.”

      “Tần đương gia cần đối với ta khách khí như thế, chúng ta. . .” “Ta và ngươi” Tần Thiên đánh gãy lời . Nàng nhìn , vẻ mặt nghiêm túc “Tần Thiên đa tạ ân đức của Tạ công tử, nhưng Tần Thiên là phụ nhân có chồng, thỉnh Tạ công tử ngôn hành cẩn thận chút”.

      Tạ Đình Quân sắc mặt hơi trầm xuống, thanh cũng trầm xuống “Tần đương gia muốn gì?”

      “Tần Thiên muốn hỏi Tạ công tử, ngươi cảm thấy chuyện chúng ta mình ở chung có thể truyền ra ngoài hay ?”

      Tần Thiên mắt cũng chớp nhìn Tạ Đình Quân đôi mắt thâm thúy.

      Tạ Đình Quân giật mình, lập tức hiểu được việc gì: “Là Trang Tín Ngạn với ngươi những gì? Ngươi tin tưởng , cảm thấy ta tâm thuật bất chính?” Trong giọng mang theo chút tức giận.

      “Ta kỳ hy vọng thực phải như thế!” Tần Thiên thản nhiên .

      Tạ Đình Quân giương mắt nhìn Trang Tín Ngạn đứng phía sau Tần Thiên, thấy muội muội của mình có ý đồ tiếp cận , thu hồi ánh mắt, mỉm cười: “Ngươi cần phải thêm, thanh giả tự thanh? Hóa ra ngươi vẫn sợ . . .” “Có thể miễn trừ ít phiền toái cần thiết tất nhiên rất tốt” Tần Thiên ngắt lời “Tạ công tử, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, ngươi cảm thấy chuyện này có thể truyền ra ngoài hay ? Ta hy vọng chuyện này truyền ra ngoài, như vậy, ta còn có thể làm bằng hữu của công tử”. Tạ Đình Quân mím chặt môi, biết nàng buộc tỏ thái độ, thẳng thắn thắt lưng “Tần đương gia dường như quên, chuyện này còn có kẻ thứ ba biết!” ý chỉ Phạm lão bản.

      Tần Thiên trầm mặc hồi, sau đó : “Từng có lần ta coi Tạ công tử là bằng hữu, hy vọng công tử đừng để Tần Thiên thất vọng” xong, Tần Thiên xoay người, vừa vặn nhìn thấy Tạ Uyển Quân đứng ở bên cạnh Trang Tín Ngạn bên người mặt đỏ hồng cái gì đó. Trang Tín Ngạn vẻ mặt đông lạnh, lát sau, xoay người rời khỏi Tạ Uyển Quân lên xe ngựa, Tạ Uyển Quân sững sờ ở đương trường, sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng bệch.

      Thấy Tần Thiên lại đây, Tạ Uyển Quân vội vàng xoay người rời , bộ dạng thất kinh.

      Tần Thiên lên xe, Trang Tín Ngạn ngồi trong xe nhìn ngoài cửa sổ, Tần Thiên qua, cẩn thận quan sát khuôn mặt của , đúng là mi như núi non, mục lưu thu thủy “Ngươi a, có việc gì đẹp như vậy làm cái gì chứ? Trêu hoa ghẹo nguyệt!” Tần Thiên cười cười.

      Vốn nhíu mày Trang Tín Ngạn thấy những lời này của nàng. Lập tức giãn mày ra nở nụ cười. đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi của nàng.

      “Cách xa chút” với nàng.

      “Ân ân, ta nghe lời của phu quân.” Tần Thiên ôm cổ , cười .

      “Ta chỉ muốn nàng” lại . Thanh oa oa.

      Lúc này đây, Tần Thiên cái gì cũng , trực tiếp hôn lên đôi môi hồng nhạt của .

      Rất nhanh đến đại môn của Trang phủ, lúc trước, vừa vào thành, Tần Thiên gọi người truyền tin, lúc này, có rất nhiều người đứng ở đại môn nghênh đón, đứng đầu tiên, đó là Đại phu nhân vẻ mặt mong chờ.

      “Nguyệt Nương, ta nghe thấy thanh của xe ngựa, có phải bọn họ trở lại hay ?” Đại phu nhân lo lắng hỏi Nguyệt Nương bên cạnh.

      Tần Thiên ở xe nghe thấy, đợi Nguyệt Nương trả lời, liền xuống xe, lập tức đến bên cạnh Đại phu nhân, cầm tay bà, cười “Nương, chúng ta trở lại, chúng ta rất nhớ nương, nương có nhớ chúng ta hay a?”
      Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 204: Sóng ngầm bắt đầu khởi động

      Đại môn Trang phủ, Nguyệt Nương nâng Đại phu nhân đứng ở phía trước, bên trái theo thứ tự là Nhị di thái thái, Lưu Bích Quân cùng Tam di thái thái, phía bên phải là Phương Nghiên Hạnh cùng Trang Minh Lan. Sau lưng các nàng là quản các viện cùng với các nha hoàn, ma ma, đám người chật ních đứng ở đại môn.

      Lúc này, Trang Tín Ngạn cũng bước từ xe xuống, đến bên cạnh Đại phu nhân, cầm tay của mẫu thân.

      “Phu nhân, là thiếu gia!” Nguyệt Nương cười .

      Đại phu nhân cầm tay con, vẻ mặt vui mừng, Phương Nghiên Hạnh đứng bên cạnh cũng cười : “Nhớ, sao lại nhớ chứ, phu nhân nghe các ngươi trở lại cũng ngại hôm nay lạnh lẽo buốt giá, cứng rắn muốn đích thân ra nghênh đón, chúng ta khuyên như thế nào cũng được!”

      “Mặc dù là tỷ phu ta tự mình đến, cũng thể khiến phu nhân tự mình ra nghênh đón, ” thanh dương quái khí này là của Nhị di thái thái, Tần Thiên nhìn về phía nàng, thấy nàng ta hôm nay mặc kiện áo dài đỏ tươi khâm lụa tương mao …

      Tần Thiên trong lòng kinh nghi bất định, mặt cũng biến sắc, nàng đến bên cạnh Đại phu nhân, chú ý nhìn thoáng qua sắc mặt Đại phu nhân, thấy bà thần sắc vẫn như thường, liền nâng bà vào, đoàn người cười đến Thanh viện của Đại phu nhân, ngồi xuống trong đại sảnh, nha hoàn dâng trà, mọi người uống trà trao đổi ánh mắt.

      “Đại thiếu phu nhân, nghe các ngươi lần này hành tẩu đến Mạc Bắc phải gặp phải mã tặc? Thấy các ngươi bình an trở về, chúng ta đều yên tâm” Nhị di thái thái bưng chung trà, liếc Tần Thiên ở đối diện, ý vị thâm trường .

      Lời này vừa ra, trừ bỏ Đại phu nhân, cơ hồ mọi ánh mắt đều hướng về phía Tần Thiên. Thấy tình cảnh như vậy, Tần Thiên trong lòng “Lộp bộp” tiếng, , tại giao thông cũng phát triển, sao có thể truyền nhanh như vậy?

      Tam di thái thái thân mình hướng về phía trước, vẻ mặt hảo kỳ mô dạng “Đại thiếu phu nhân, nghe là công tử Tạ gia cứu người? mang theo người tránh né mã tặc thảo nguyên qua mấy đêm, có phải vậy hay ?”

      Lời này vừa ra, đừng là Nhị di thái thái và Lưu Bích Quân vốn ngại thiên hạ bất loạn, mặc dù là Phương Nghiên Hạnh cũng mở to hai mắt nhìn Tần Thiên “Các ngươi nghe ai ?” Tần Thiên cường trang trấn định. Nhưng toàn thân giống như bỗng nhiên bị ai đó hắt nước đá, vô cùng lạnh lẽo.

      nàng lo lắng sợ hãi là giả, trước khi nàng trở về, ôm tâm lý may mắn hy vọng hết thảy đều có thể giấu giếm, nghĩ tới nhanh như vậy có đồn đãi, có thể thấy được là “Trong thiên hạ thể có kẽ hở.”

      Ngay thời điểm Tần Thiên thầm sốt ruột, tay nàng đặt lên bàn trà được Trang Tín Ngạn nhàng đè lại. Từ trong lòng bàn tay cuồn cuộn ngừng mà truyền đến nhiệt độ ấm nóng, dần dần đuổi băng hàn ở ngực nàng. cầm tay nàng, trong động tác dường như có vô hạn an ủi.

      Đúng vậy, nàng chỉ có mình, có người vĩnh viễn đều tin tưởng nàng, vĩnh viễn đều ủng hộ nàng trong mọi gian khổ, nàng có gì phải sợ? Nàng quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt cái rồi mỉm cười.

      “Chỉ sợ toàn thành mọi người biết. Vài ngày trước lại do những thương nhân trở về từ Quy Phục thành kể lại sinh động như a? Đúng rồi. Còn cái gì nữa nhỉ?” Nhị di thái thái nắm chặt khăn tay cười, xoay người lại vuốt bả vai của Lưu Bích Quân bên cạnh, ý bảo nàng tiếp.

      Lưu Bích Quân nhãn châu chuyển động, muốn cười lại cực lực nhịn xuống, “Còn a. Còn Tạ công tử vì theo Đại thiếu phu nhân chúng ta mà bị mất ba ngón tay trái a!” xong nàng liếc mắt cái về phía Trang Minh Hỉ ngồi bên cạnh uống trà, thành công khi nhìn thấy tay nàng bưng chén khẽ run lên, khỏi cười lạnh hai tiếng, vui sướng khi người gặp họa.

      “Kia Tạ công tử vì Đại thiếu phu nhân lại liều mạng như thế?” Tam di thái thái mở to hai mắt .

      Trang Tín Trung đứng phía sau nàng xem xét Tần Thiên dĩ nhiên biến sắc liếc mắt cái, khẽ đẩy Tam di thái thái “Nương…” Ý bảo nàng cần thêm gì nữa.

      “Này cũng phải bí mật. Chỉ sợ trong phủ ngay cả thô sử nha hoàn giặt quần áo cũng đều biết!” Tam di thái thái liếc mắt nhìn con cái, lầu bầu, vẻ mặt mất hứng.

      đúng ra…” Nhị di thái thái nghiêng thân mình nhìn Tần Thiên, cười khanh khách : “ đúng là kỳ quái!”

      “Đủ. Đều câm miệng cho ta!” Đại phu nhân bỗng nhiên đập bàn cả giận , Nhị di thái thái còn muốn cái gì bị Đại phu nhân rống giận, sợ tới mức toàn thân run lên, cũng dám nhiều lời chữ, chỉ nhìn Tần Thiên cười lạnh.

      bên Trang Minh Hỉ liếc mắt nhìn mẫu thân cái, trong lòng vừa giận vừa đau đớn, mẫu thân thầm nghĩ khiến Đại thiếu phu cảm thấy thoải mái để giúp ca ca hết giận, lại quên Tạ Đình Quân vốn là vị hôn phu của nàng, nàng ta đem mặt mũi của mình để đâu?

      Trong phủ này, vốn có ai tình vì mình suy nghĩ…

      Tay cầm chung trà khỏi nắm chặt.

      “Bất quá chỉ là chút đồn đãi, các ngươi lại dám đem ra trước mặt của ta huyên thuyên! Là bắt nạt ta chỉ là lão bà mắt mù, xen vào lời các ngươi được có phải hay ?” Đại phu nhân cả giận .

      Nhị di thái thái cùng Tam di thái thái toàn bộ im tiếng, Nhị di thái thái phục mắt trợn trắng cười lạnh. Đại phu nhân tức giận, uy thế giảm, bà chỉ vào phía dưới lớn tiếng : “Sau này nếu ai còn dám để ý mặt mũi Trang phủ mà huyên thuyên, đừng trách ta lưu tình, cứ dùng gia pháp xử trí!”

      Những người đứng dưới phụ trách gia pháp đều cúi đầu liễm mi “Vâng.”

      “Tốt lắm, đều lui xuống, khiến ta đau đầu rồi!” Đại phu nhân ra lệnh trục khách, mọi người hành lễ lần rồi lui ra.

      Chờ bọn họ rời khỏi, Đại phu nhân với phu thê Trang Tín Ngạn: “Các con theo ta vào đây.”

      Hai người theo Đại phu nhân vào sương phòng phía sau, trong lúc đó Trang Tín Ngạn vẫn nắm tay của Tần Thiên.

      Đại phu nhân hướng về Nguyệt Nương. Nguyệt Nương mang theo nha hoàn trong phòng lui ra, rồi đứng canh trước cửa.

      “Tốt lắm, nơi này còn ai, các con đem chuyện lần này từ đầu chí cuối cho ta nghe chút, đừng giấu diếm ta.” Đại phu nhân bình tĩnh .

      Tần Thiên tất nhiên giấu diếm Đại phu nhân, lập tức đem chuyện hành tẩu Mạc Bắc từ đầu đến cuối lại lần, bao gồm việc ở chung với Tạ Đình Quân mấy ngày cũng hề giấu diếm.

      Sau khi xong, Tần Thiên có chút khẩn trương nhìn sắc mặt Đại phu nhân, thấy Đại phu nhân sắc mặt từ đầu tới cuối đều thay đổi, giống như mặt hồ yên tĩnh, gợn sóng sợ hãi.

      “Tần Thiên, con sợ hãi ?” Đại phu nhân đột nhiên hỏi: “Sợ nhàn ngôn toái ngữ?”

      “Nương, con sợ nhàn ngôn toái ngữ” nàng chỉ sợ bà hiểu lầm mà thôi.

      Đại phu nhân thở ra hơi dài, nghiêm nghị : “ sai, nữ nhân chúng ta ra làm việc, nhàn ngôn toái ngữ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu để ý, cũng có Thịnh Thế Trà Hành như tại! Tần Thiên. Con phải nhớ kỹ, nếu con tự mình phiền não, người khác vĩnh viễn đều thể khiến con phiền não!”

      Nghe xong những lời này, Tần Thiên đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lại vui vẻ, nàng nhịn được cầm tay Đại phu nhân: “Nương, người tin tưởng con?”

      Đại phu nhân cúi đầu nhìn về phía nàng, phủ lên mu bàn tay nàng cười : “Ta tự mình tinh tế tuyển con dâu, ta đương nhiên tin tưởng, chỉ cần con có, ta coi như lời đồn là thối lắm, thối thể ngửi được!”

      Tần Thiên cảm động lệ nóng doanh tròng, nắm chặt tay Đại phu nhân, sau khi gọi tiếng “Nương” nên lời.

      “Nha đầu ngốc, về sau còn nhiều chuyện con cần phải đối mặt, kiên cường chút, tóm lại con phải nhớ kỹ. Cho dù bọn họ tin con, nương cùng Tín Ngạn luôn tin con!”

      “Nương.” Tần Thiên ôm Đại phu nhân, nước mắt tự chủ được mà trào ra.

      “Tốt lắm, lần này chuyến đến Mạc Bắc thành công, con cũng vất vả, con về phòng nghỉ ngơi trước .” Từ lúc cùng Khương nhân quý tộc định ra sinh ý, Tần Thiên cũng sai người trở về báo tin vui, cho nên Đại phu nhân đối với kết quả chuyến đến Mạc Bắc như lòng bàn tay, này cũng do Đại phu nhân tín nhiệm Tần Thiên, nên Tần Thiên tại ở Trà Hành tạo nên uy tín, trong thương trường cũng có thực lực của chính mình, mặc dù dựa vào Giang Hoa bà, cũng có thể tự mình quyết định, nhưng Tần Thiên lại chưa bao giờ khinh thường bà, mặc kệ quyết định việc gì đều cùng bà thương lượng, điểm này làm cho bà rất vừa lòng, càng cảm thấy mắt nhìn của mình rất đúng.

      Tần Thiên đứng lên. Lại nghe Đại phu nhân : “Tín Ngạn con lưu lại, ta có số việc muốn hỏi con.”

      Trang Tín Ngạn chuẩn bị cùng Tần Thiên rời giật mình, Tần Thiên biết Đại phu nhân có dụng ý của bà, liền dùng tay ra hiệu ý bảo lưu lại sau đó xoay người ra ngoài.

      Ra khỏi Thanh viện, vào Thanh Tùng viện, vừa mới tiến vào cửa viện, Thu Lan liền chào đón, đối với nàng : “Tam thiếu phu nhân ở trong phòng đợi hồi lâu rồi.”

      Tần Thiên vừa vặn có việc hỏi Phương Nghiên Hạnh, vội vàng vào phòng.

      Phương Nghiên Hạnh nhìn thấy nàng vẻ mặt xấu hổ : “Tần Thiên, việc quản gia ta làm nổi nữa rồi, muội vẫn nên tìm người khác .”
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 205: Bình thê

      Những lời này của Phương Nghiên Hạnh đối với Tần Thiên tại mà khác gì đòn cảnh cáo, bên ngoài loạn như vậy, nàng rất cần người giúp đỡ ổn định hậu viện, nghĩ tới Phương Nghiên Hạnh lại ra như vậy.

      Bất quá nàng cũng tức giận, nàng biết Phương Nghiên Hạnh cũng là người khá mạnh mẽ, nàng như vậy nhất định có nguyên do của nàng.

      Lập tức, Tần Thiên lôi kéo Phương Nghiên Hạnh ngồi xuống trước bàn tròn, kiên nhẫn hỏi: “Tỷ tỷ, nhất định xảy ra chuyện gì mới khiến tỷ ra những lời này, có thể cho ta biết nguyên nhân được ?”

      Bị nàng hỏi, Phương Nghiên Hạnh trong nháy mắt đỏ đôi mắt, nàng cầm khăn tay nhàng lau lệ, “Có số việc ta cũng tiện nhiều, ta đứng giữa khó xử…”

      Tần Thiên nhãn châu chuyển động, liền hiểu được mấu chốt trong đó: “Có phải vì Tam di thái thái?”

      Ở Trang phủ, có thể làm cho nàng khó xử như thế chỉ có thể là Tam di thái thái mà thôi.

      Thấy Tần Thiên toạc ra, lập tức, Phương Nghiên Hạnh cũng giấu diếm, đem tiền căn hậu quả nhất ngũ nhất thập ra.

      Hóa ra, sau khi Tần Thiên xuất môn, vì thân thể của Đại phu nhân tốt, căn bản thể quản , cho nên việc trong phủ giao cho Phương Nghiên Hạnh, hơn nữa Đại phu nhân tin tưởng nàng, cơ hồ có thể là toàn quyền làm chủ.

      Thân là bà bà (mẹ chồng), Tam di thái thái tâm tư biến chuyển, luôn luôn muốn này muốn nọ, nhưng các phòng đều có lệ, Phương Nghiên Hạnh tất nhiên coi nàng ta là ngoại lệ. Tam di thái thái được thỏa mãn tất nhiên từ bỏ ý đồ, chẳng những mỗi ngày ở trước mặt Trang Tín Trung châm ngòi thị phi, thậm chí còn lấy thân thể Phương Nghiên Hạnh ra làm nguyên do, muốn bảo lấy thêm thê thiếp, lấy điều này để bức bách nàng nhằm đạt được mục đích.

      Trang Tín Trung đối mặt với thê tử và mẫu thân hiềm khích lần hai lần còn có thể thông cảm cho thê tử, nhưng mỗi ngày như thế rốt cuộc cũng ăn tiêu, thời điểm phiền chán, tuy rằng đến mức đánh chửi Phương Nghiên Hạnh, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi, làm cho nàng vô cùng khó chịu.

      “Ta lại dám đem việc này làm phiền Đại phu nhân, nếu như bị Tín Trung biết ta sau lưng tố cáo, ngoài miệng tuy rằng gì, trong lòng luôn trách cứ ta.” Phương Nghiên Hạnh vừa rơi lệ vừa : “Ta cũng còn cách nào, đành phải thỏa mãn nàng ta lần, nghĩ tới, nàng lòng tham đáy, thấy ta dám lộ ra, về sau đúng là càng ngày càng quá đáng…”

      “Tỷ chưa với Tín Trung?”

      “Sao có thể chứ, nhưng Tín Trung tính cách như thế nào muội cũng biết, mẫu thân ở trước mặt khóc vài lần, choáng váng vài lần, cũng thể mềm lòng. Đến cuối cùng căn bản là mặc kệ chuyện này.” Phương Nghiên Hạnh càng nghĩ càng thương tâm, “Ta mấy ngày nay người để tố khổ cũng có, trong lòng vô cùng khó chịu.”

      Thấy Phương Nghiên Hạnh sắc mặt tái nhợt hoàn toàn giống như người mang thai được chăm sóc no đủ, Tần Thiên cầm tay nàng : “Cũng quả làm khó tỷ, bất quá tỷ có thai, đừng nên sầu khổ, đừng nghĩ tới mấy chuyện vui này nữa, nếu về sau đứa sinh ra cũng chịu ảnh hưởng.”

      “Nàng làm bà bà, nhưng chưa bao giờ thông cảm ta hoài thai tôn tử của nàng ta, liên tiếp gây phiền phức, cũng biết có phải chúng ta bát tự hợp hay nữa!” Phương Nghiên Hạnh oán hận : “Lúc trước ta vẫn luôn hầu hạ nàng ta rất tốt, nghĩ tới, những năm qua nàng ta chịu nhịn bao nhiêu lại toàn bộ phát tiết người ta!”

      Nàng cầm tay Tần Thiên, hổ thẹn mà bất đắc dĩ : “Tần Thiên, muội xem xem, phải ta muốn giúp muội, nhưng ta khi ngồi ở vị trí này, nàng ta ngày cũng từ bỏ ý định, cho dù muội tại trở về làm chỗ dựa cho ta, nhưng nàng ta chỉ cần tức giận, xoay mặt tìm ta phiền toái, ta có năng lực gì đây, ai kêu nàng là mẫu thân của phu quân ta chứ?”

      Nghĩ vậy liền phiền chán thương tâm, Phương Nghiên Hạnh khóc lóc.

      Tần Thiên sau khi an ủi vài câu trầm ngâm hồi mới : “ thực ra, tỷ tỷ, ta tại rất cần tỷ giúp, thứ nhất tỷ quen thuộc vụ trong phủ, nhất thời khó tìm được người tiếp nhận thay, thứ hai, ta cũng quả tìm thấy ai để tiếp nhận. Ta biết tỷ vất vả nay ta trở về, nhất định giúp tỷ chia sẻ, chuyện này tỷ giao cho ta, tin tưởng ta nhất định để tỷ phải khó xử.”

      Nàng nhìn nhìn Phương Nghiên Hạnh bụng to, khóe miệng tràn ra ý cười ôn nhu: “Ta cũng biết tỷ vất vả, như vậy , ta thấy Minh Lan theo tỷ học quản gia giống như khuôn như dạng, trước khi nàng xuất giá, ta bảo nàng giúp đỡ tỷ, tỷ đứng phía sau quyết định là tốt rồi, cũng vất vả như vậy nữa, chuyện còn lại, tỷ cần phải xen vào, ta giải quyết.”

      Đối với người như Tam di thái thái, mặt thoái nhượng tránh né là được, ngươi càng tránh né, nàng ta càng kiêu ngạo, về sau Phương Nghiên Hạnh ngày trôi qua càng khổ sở, có đôi khi, người như thế chỉ ăn cứng chứ ăn mềm!

      Thấy Tần Thiên như vậy, Phương Nghiên Hạnh cũng thể chối từ, đành phải đáp ứng. xong chính , Tần Thiên lại gọi mấy người Thu Lan vào, đem lễ vật mang về từ Mạc Bắc tặng cho nàng, nàng chỉ từng kiện ràng : “Đây là thảm lông dê tốt nhất, về sau hài tử sinh ra, có thể dùng, còn có đây là tấm phù cầu bình an của Cáp Y Lạt Ma, phù hộ hài tử khỏe mạnh trưởng thành, rất linh nghiệm, tỷ tại bắt đầu đeo lên người, tương lai lúc sinh sản nhất định có thể bình an.” Tiếp theo lại lấy ra vài món lễ vật của cho hai tỷ đệ.

      Phương Nghiên Hạnh thấy Tần Thiên có tâm như thế, cảm thấy cảm động, cũng thầm vì bản thân nhát gan hổ thẹn thôi, thầm thề, về sau phải giúp đỡ nàng nhiều.

      “Nga, đúng rồi” Tần Thiên lúc thu thập nhớ tới kiện, xoay người hỏi Phương Nghiên Hạnh: “Lúc ta , Tứ tiểu thư phải ở nhà an tâm chờ đến lúc gả sao? Sao lại Trà Hành?”

      Phương Nghiên Hạnh dựa sát vào Tần Thiên giọng : “Tần Thiên, muội biết, trong thời gian muội Trà Hành thiếu chút nữa xảy ra đại , ít nhiều là nhờ Tứ tiểu thư!”

      “Đại , xảy ra đại gì?” Tần Thiên trong lòng cả kinh.

      “Cụ thể ta cũng lắm, hình như là thiếu chút nữa bức người khác chết gì đó, muội gọi Lý chưởng quầy tới hỏi là biết!”

      ***

      Bên kia, Tam di thái thái ngồi uống trà ở Cúc Hương viện của Nhị di thái thái.

      Nhị di thái thái nhìn xuyến vàng cổ tay của Tam di thái thái, liên thanh khen: “Xinh đẹp, xinh đẹp, tỷ lệ này, chạm trổ này, quả thực tìm mỏi mắt cũng khó thấy!” Cho tới nay, Tam di thái thái đều bị Nhị di thái thái bắt nạt áp bách, tại khó có lúc bọn họ có thể cùng ngồi cùng ăn, nàng cũng biết đây là do nhi tức nàng ở Trang phủ địa vị càng ngày càng củng cố, vì vậy rất yên tâm thoải mái.

      “Ta rồi” Nhị di thái thái cười, “Ngươi chỉ cần làm theo phương pháp của ta, nhi tức của ngươi còn ngoan ngoãn hướng ngươi cúi đầu! Ngươi phải làm cho nàng biết lợi hại của ngươi, bằng , trong mắt nàng làm sao có ngươi tồn tại?” Tam di thái thái nhớ tới nhi tức trong khoảng thời gian này bị mình trị dễ bảo, trong lòng trận sảng khoái! Nàng xuất thân nha hoàn thông phòng như thế nào, nàng là thiếp thất làm sao, nay nàng tương đương chưởng quản nửa Trang phủ, lão thiên gia đối với nàng đúng là tệ, nửa đời nàng chịu khổ cũng được đền bù rồi.

      “Có điều, nay nha đầu chết tiệt kia trở lại chỉ sợ có người làm chỗ dựa cho nhi tức của ngươi a!”

      Nhị di thái thái nhàn nhạt cười .

      Tam di thái thái hừ tiếng: “Ta tuy là thiếp thất, nhưng Tín Trung từ do ta nuôi dưỡng, nay Phương Nghiên Hạnh kia cũng thể sợ người làm bà bà như ta, bà bà giáo huấn nhi tức, Tần Thiên tuy rằng lợi hại, cũng thể quản được việc này!”

      “Đúng vậy, đúng vậy” Nhị di thái thái liên thanh cười, “Chỉ cần ngươi tung ra tuyệt chiêu, nhi tức của ngươi hoàn toàn ngoan ngoãn nghe lời ngươi!” Tam di thái thái bưng trà lên, đắc ý nhìn Nhị di thái thái.

      Nhị di thái thái cúi đầu xuống, khóe miệng nhấc lên chút cười lạnh, nháo nháo , ước gì các ngươi gà bay chó sủa!

      ***

      Thanh viện.

      Đại phu nhân lôi kéo Trang Tín Ngạn ngồi xuống phía đối diện, lại gọi Nguyệt Nương cùng Hải Phú tiến vào.

      Hải Phú sau khi chuẩn bị giấy bút, Đại phu nhân bảo Nguyệt Nương lấy ra phong thư, đưa tới trước mặt Trang Tín Ngạn.

      “Đây là thư tín vài ngày trước phu nhân Tạ gia phái người đưa tới, vậy đó viết những gì con hẳn là ràng!” Trang Tín Ngạn tiếp nhận thư, mở ra nhìn hồi.

      đó có viết, chuyện giữa con và Tam tiểu thư là chăng?” Đại phu nhân lại hỏi.

      Trang Tín Ngạn suy tư hồi, sau đó viết xuống giấy: “Lúc ấy con vẫn hôn mê, nhưng đúng như Tạ tiểu thư , phải là giả.” Nghe xong lời này, Đại phu nhân thở dài hơi: “Trong thành đồn đại chuyện của các con, nếu là như thế, về tình về lý, chúng ta vạn lần thể liên lụy thanh danh trong sạch của nữ tử. Tuy rằng con vẫn hôn mê, nhưng đồn đại muốn gì mà chẳng được, mọi chuyện vốn cũng ràng, suy nghĩ cho mặt mũi của đôi bên, cũng chỉ có kết thân!” Nguyệt Nương ở bên : “Nghe Tạ gia tiểu thư kia vô cùng tốt, hơn nữa đoan trang hiền lương, tương lai nhất định có thể chiếu cố Đại thiếu gia!” Ở trong lòng Nguyệt Nương, chỉ có lên Trang Tín Ngạn do nàng tận mắt nhìn thấy lớn lên mới là quan trọng nhất, nàng lo lắng vấn đề cũng xuất phát từ lập trường đứng về phía Trang Tín Ngạn.

      “Nếu nàng ngại thân phận thấp hơn là tốt rồi” Đại phu nhân rất khó xử, “Nàng là trưởng nữ của Tạ gia, lại là ân nhân cứu mạng của Tín Ngạn, chúng ta sao có thể để nàng làm thiếp, lời này cũng thể thốt ra.”

      “Vậy làm bình thê cũng được, Tần Thiên cùng Tạ tiểu thư địa vị giống nhau, ai cũng hơn ai, người quản lý sinh ý, người quản lý hậu viện, chẳng phải vừa vặn?”

      “Có điều gia nghiệp của Tạ gia rất lớn, tương lai đối với chuyện người kế thừa ta sợ Tần Thiên chịu ủy khuất, ta rồi, người thừa kế của Trang phủ phải là hài tử của Tần Thiên.”

      “Như vậy cũng tốt, ràng là được, Tần Thiên gả vào cửa, vì Trang phủ lập công lớn, cầu này hề quá đáng, hơn nữa bọn họ tại cũng cầu đòi hỏi!” Đại phu nhân cùng Nguyệt Nương đúng là người câu cứ như vậy mà thảo luận chuyện này.

      Bỗng nhiên, thanh của Hải Phú truyền đến: “Phu nhân, thiếu gia , bất luận thế nào cũng cưới Tạ tiểu thư!”

      Đại phu nhân cùng Nguyệt Nương đều sửng sốt.

      Nguyệt Nương nhìn Trang Tín Ngạn, kinh dị: “Thiếu gia, nhưng tình đến tình cảnh này.”

      Lời đồn đãi truyền ra ngoài, Tạ gia tiểu thư gả vào Trang phủ còn có thể tìm người trong sạch nào nữa? Mặc dù biết Tạ tiểu thư vẫn là thân hoàn bích, nhưng lời đồn đãi khiến danh tiết của Tạ tiểu thư bị hủy, nam nhân có uy tín danh dự làm sao có thể cưới nữ tử bị thị phi quấn thân, sợ người khác chê cười sao?

      “Thiếu gia , đáp ứng với Đại thiếu phu nhân cưới ai nữa, từng có hứa hẹn, thủ tín rồi.” “Nhưng mà.” Đại phu nhân do dự : “Tạ tiểu thư tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng của con, chúng ta sao có thể cứ như vậy để ý tới chuyện này…” Đại phu nhân sống đến bây giờ, vẫn coi chữ “Tín” là hàng đầu, chính trực thuần lương, chưa bao giờ làm việc đuối lý, cho tới bây giờ đều nghiêm khắc kiềm chế bản thân, bao dung với người ngoài, trong mắt bà, nam tử nạp thiếp cũng vì khai chi tán diệp, là chuyện rất bình thường, nếu là bình thường, thấy phu thê bọn nó ân ái, cũng muốn nhúng tay vào chuyện của bọn nó.

      Có điều chuyện của Tạ tiểu thư tầm thường, nếu bỏ mặc, xác thực Trang phủ bọn họ làm việc quá đuối lý rồi.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :