1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8: Thăng chức
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]

      Lời Đại phu nhân với Tiểu Mai tựa như sét đánh ngang tai.

      Tiểu Mai nhịn được kinh hô: “Phu nhân, vì sao? Vì sao Tiểu Đào có thể lưu lại, nô tỳ lại bị đem bán ?”

      Đại phu nhân ở bàn gỗ dùng sức đập tay xuống, làm lắc lư chung trà mặt bàn, bà nhìn Tiểu Mai cười lạnh : “Ta bình sinh ghét nhất kẻ bội bạc, lúc trước các ngươi nếu gặp phải việc này, coi như có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, há có thể thời điểm xảy ra tai vạ, lại bán đứng đối phương để đổi lấy bình an của bản thân? Nay Tiểu Đào mình liểu chết đổi lấy phúc khí, ngươi cũng biết xấu hổ yên tâm thoải mái cùng nàng hưởng chung cái phúc khí này”.

      Thanh đầy nhịp điệu, rất có khí thế.

      Mấy lời này ra khiến Tiểu Mai xấu hổ sao chịu nổi.

      Nguyệt nương hướng về phía nhóm ma ma ra hiệu, tiến lên kéo Tiểu Mai. Tiểu Mai vừa vội vừa sợ, luôn miệng cầu xin. Nhưng Đại phu nhân chỉ cúi đầu uống trà, mày cũng nâng lên chút.

      Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Mai quay ra cầu cứu Tần Thiên: “Tiểu Đào, Tiểu Đào, ngươi giúp ta van cầu phu nhân . Ngươi niệm tình ta lúc trước chiếu cố ngươi… Ta cũng muốn ngươi bị bán , nhưng mà ta sợ hãi mà, Tiểu Đào…”

      Tiểu Mai than thở khóc lóc.

      Tần Thiên nhìn bộ dạng của nàng, có chút mềm lòng, nàng ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân thử câu: “Phu nhân…”

      Lời còn dở, phu nhân bỗng nhiên dùng sức ném chung trà cầm trong tay, chỉ vào Tần Thiên lạnh lùng : “Ngươi câm miệng, ngươi nghĩ rằng mình có thân phận thế nào, nơi này có chỗ cho ngươi chuyện”.

      Tần Thiên sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu, cũng dám nhiều lời.

      Bên kia, ma ma đem Tiểu Mai lôi ra ngoài.

      Trong phòng, Nguyệt nương phân phó bọn nha hoàn thu dọn. Tần Thiên cúi đầu quỳ mặt đất, động cũng dám động. Nhất thời có ai để ý đến nàng.

      Nàng quỳ đến xương sống thắt lưng đều đau mỏi, thời điểm nghĩ chắc người khác quên mất mình, bỗng nhiên Đại phu nhân cất tiếng: “Nguyệt nương, ngươi với ma ma quản câu, đem Tiểu Đào điều đến viện của ta. Từ nay về sau, Tiểu Đào là nha hoàn tam đẳng trong viện của ta”.

      Tần Thiên ngẩn ra.

      Nàng … nàng đây là thăng chức?

      Có thể từ nha đầu trong phòng giặt trở thành nha hoàn trong viện của phu nhân, chẳng những tiền lương được nhiều thêm, quan trọng là nàng có thể thường xuyên diện kiến phu nhân, sau này muốn chuộc thân có cơ hội.

      Tuy rằng làm nha hoàn ở viện phu nhân phức tạp hơn ở phòng giặt nhiều, nhưng mà trả giá như vậy cũng đáng.

      Lập tức, Tần Thiên thành tâm thành ý dập đầu trước Đại phu nhân: “Tạ phu nhân đề bạt”.

      Đại phu nhân nặng nề ừ tiếng, lại : “Về sau ở trong phủ phải tuân thủ quy củ, nếu giống như hôm nay biết biết dưới, ta tha cho ngươi”.

      “Vâng”. Tần Thiên nín thở trả lời.

      “Việc ngày hôm nay ai cũng được ra, nếu để lộ ra ngoài xảy ra chuyện gì, chớ trách ta niệm tình chủ tớ”. Lời này Đại phu nhân hướng về phía hạ nhân có mặt trong phòng . Lời đơn giản nhưng mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, khiến người khác cảm thấy uy nghiêm mà e sợ.

      Bọn hạ nhân nhất tề quỳ xuống, đồng thanh vâng dạ.

      Hôm nay để bị đem bán , Tần Thiên bất đắc dĩ đem tình hình thực tế ra, vốn lo lắng nhiều người như vậy nghe được, rất nhanh rơi vào tai Lý di nương, đến lúc đó còn biết xảy ra chuyện gì.

      Phải biết rằng, Lý di nương tuy chỉ là thiếp, nhưng ở trong phủ địa vị kém so với đương gia Đại phu nhân. Theo đạo lý, thiết thấp thấp hèn, căn bản thể cùng chính thất so sánh, nhưng tình hình trong trang phủ lại khác.
      Snowhonglak thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8.2
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/

      [​IMG]

      Đại phu nhân tuy rằng là chính thất, có năng lực, có quyết đoán, nhưng bà có nhược điểm: Người con trai duy nhất của Đại phu nhân – Trang Tín Ngạn bẩm sinh bị điếc.
      Mà con trai của Lý di nương, Trang Tín Xuyên kém Trang Tín Ngạn tuổi, lại là người khỏe mạnh lanh lẹ thông minh.
      Lúc trước Đại phu nhân vì họ còn , nên bất đắc dĩ đứng ra chưởng quản. Nay bọn chậm rãi lớn lên, Thịnh Thế Trà Hành tự nhiên do con cháu quản lý.
      Cứ như vậy, vấn đề liền nảy sinh.
      Con trai của chính thất đáng ra là người thừa kế bị điếc, thể nghe, thể , người như vậy có thể trở thành đương gia sao?
      Như vậy, con trai Lý di nương, Trang Tín Xuyên thừa kế Thịnh Thế Trà Hành tựa hồ là chuyện tình thể trì hoãn.
      Huống chi Lý di nương còn có nhà mẹ đẻ phía sau làm chỗ dựa.
      Tỷ tỷ của Lý di nương gả cho nho sinh, kết quả người này thi trúng cử nhân, mưu chức quan, tại là đồng tri châu đại nhân của Dương Thành.
      Trong Trà Hành rất nhiều việc cần hỗ trợ của quan lại, do đó cũng trở thành chỗ dựa của Lý di nương.
      Cho nên, Lý di nương tuy rằng chỉ là thiếp thất, lại hoàn toàn có thể cùng Đại phu sánh vai trong trang phủ.
      Nếu như bị nàng biết việc này, bản thân mình làm sao thoát khỏi?
      Lời của Đại phu nhân, mặc kệ có xuất phát từ tâm tư muốn giúp nàng hay , Tần Thiên vẫn rất cảm kích.
      Tiếp đó, Đại phu nhân lại hỏi tuổi tác của nàng, Tần Thiên ngày đó nghe Tiểu Mai qua, dựa theo đó mà chi tiết cụ thể.
      Sau Đại phu nhân lại biết được tên nàng vốn là Tần Thiên, nhân tiện : “Tần Thiên, tuy trời nắng nhưng đem lại khí vui mừng, tên rất hay. Về sau cứ gọi ngươi là Tần Thiên . Tiểu Đào tên cũng quá tục”.
      Tên Tiểu Đào này thời điểm nàng vừa vào phủ Tống ma ma thuận miệng gọi, tự nhiên thành tên mới của nàng.
      Có thể được dùng tên , Tần Thiên tất nhiên cao hứng, lại lạy tạ phu nhân. Nguyệt nương thấy phu nhân mệt mỏi, liền sai Tần Thiên lui xuống.
      Trước khi rời , Đại phu nhân còn thưởng cho Tần Thiên hai mươi quan tiền, ngoài ý muốn của nàng.
      Nguyệt nương theo Tần Thiên ra ngoài, lén lút với nàng: “Phu nhân rất ít quản việc này, có thể thấy được người coi trọng ngươi, ngươi về sau cần nhớ điểm này”.
      Tần Thiên lập tức gật đầu.
      Nếu vào làm việc ở viện Đại phu nhân, tự nhiên về sau vì bà mà suy nghĩ, đó là đạo đức nghề nghiệp của nàng.
      Nguyệt nương lại gọi nha đầu đến, bảo nàng đến phòng giặt, với Tống ma ma tiếng, sau đó phân phó ma ma để giáo huấn nàng quy củ trong viện.
      , bỗng nhiên từ đại môn truyền đến tiếng nha hoàn thông báo: “Lý di nương cùng Nhị thiếu gia đến”.
      Nguyệt nương ngẩn ra, vẫy tay kêu ma ma mang nàng lui xuống.
      Tần Thiên xoay người, nhìn thấy đám nha hoàn bao quanh nam nữ tiến vào trong viện.
      Nữ tử hơn ba mươi tuổi, mặc kiện áo màu lam thêu hoa bằng chỉ tơ màu đen cùng màu với đế giày, váy dài màu trắng, tóc đen dài vấn kiểu, cắm mấy cây trâm phỉ thúy nạm vàng, trước ngực đeo chuỗi hạt châu phỉ thúy xanh biếc.
      Nữ tử mặt mày quyến rũ, khóe miệng giống như hàm chứa ý cười, nhưng trong ánh mắt lưu chuyển có tia sắc bén cùng ý tứ hàm xúc, khiến người khác vừa thấy cảm giác là người dễ sống chung.
      Tần Thiên biết, đó chính là thiếp thất có thể sánh vai cùng chính thất, Lý di nương.
      Nàng ta hơi hơi nghiêng đầu chậm rãi vào, đến chỗ nha hoàn hướng nàng ta hành lễ, nàng ta mang theo ý cười, đuôi lông mày nhướn cao.
      gã nam tử trẻ tuổi nâng tay trái nàng ta.
      Tần Thiên liếc xem qua, khỏi giật mình.
      Nam tử ước chừng mười tám, mười chín tuổi. Thân mặc áo bào màu lam hoa thêu vạt áo, tay áo dài rộng càng khiến cao lớn ngọc thụ lâm phong, hơn nữa khuôn mặt trắng nõn, mặt mày tuấn lãng, nghiễm nhiên là mỹ nam tử chỉ có trong tranh vẽ thời xưa.
      Chỉ là, nam tử này ánh mắt rất ngoan lệ, môi quá bạc, làm cho người ta có cảm giác tốt. Nhưng cảm giác này cũng làm tổn hại đến tao nhã của , ngược lại còn làm tăng thêm chút khí chất đặc biệt.
      cần hỏi, Tần Thiên cũng biết, đây là đương gia tương lai trong truyền thuyết, Nhị thiếu gia trang phủ Trang Tín Xuyên.

      Snowhonglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9: Thần sắc nghiêm nghị
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]

      Thấy hai người tiến vào, Tần Thiên vội vàng lui ra sau hai bước, cúi đầu cùng mọi người hướng về phía hai người làm lễ, trong viện bọn hạ nhân đều hô: “Nhị di thái thái, Nhị thiếu gia”.

      Lý di nương cùng Trang Tín Xuyên mang theo bọn nha hoàn khí thế ngang nhiên qua mọi người tiến vào cửa, khóe mắt liếc bọn hạ nhân lấy cái. Thẳng đến khi Nguyệt nương lên đón, lúc đó mới đảo mắt qua, cười : “Nguyệt nương, đại tỷ có trong phòng ?”

      Nguyệt nương đầu tiên làm lễ với Lý di nương sau đó đáp: “Hồi Nhị di thái thái, phu nhân mới từ Trà Hành trở về, nghỉ ngơi”.

      Lý di nương liếc mắt nhìn vào trong phòng, cười : “Đại tỷ vất vả thân thể đáng quý, nên nghỉ ngơi, vốn nên quấy rầy nhưng ta vừa vặn có chuyện gấp muốn gặp Đại tỷ, đành phải làm phiền Đại tỷ chút”

      xong nhìn Linh Nhi bên cạnh, Linh Nhi biết ý tiến lên, vén rèm cửa thông báo, đợi bên trong đáp lại, Lý di nương lôi kéo tay con trai bước vào.

      Mà hết thảy Nguyệt nương căn bản kịp ngăn cản, nàng cau mày, giận mà dám gì, vội vàng theo phía sau bọn họ.

      Tần Thiên xem màn này, mới cảm nhận ràng địa vị của Lý di nương trong trang phủ này.

      Chính thất , hai là hai, thiếp thất nếu có địa vị, chỗ dựa, tuyệt dám làm càn như thế.

      Đại phu nhân nhìn như nắm quyền, kỳ thực cũng hẳn như vậy.

      Mỗi năm trôi qua, bọn lại lớn thêm tuổi, lúc nàng trao trả địa vị đương gia, với tính cách này của Lý di nương, sao có thể dung hạ mẫu tử Đại phu nhân?

      Có lẽ đó chính là căn nguyên mâu thuẫn giữa hai nữ nhân, cũng có thể là nguy cơ của trang phủ này.

      Nếu nàng chỉ là nha đầu ở phòng giặt, hai người đối đầu đến ta chết ngươi sống cũng liên quan đến nàng, nhưng tại nàng là nha hoàn trong viện của Đại phu nhân, vô hình chung vận mệnh của nàng cũng lệ thuộc vào vận mệnh của Đại phu nhân. Nếu Đại phu nhân thất thế, người bên cạnh Đại phu nhân cũng có ngày sau tốt lành.

      Nhìn có vẻ phiêu lưu, nhưng cho tới bây giờ tuy có nguy hiểm nhưng cũng có cơ hội, nếu làm ở phòng giặt cả đời bao giờ đạt được mục đích, nhưng nếu ở bên người Đại phu nhân nàng có thể.

      nghĩ, ma ma bên cạnh : “Về sau ngươi làm việc ở trong sân, có đồ đạc gì trước nên về thu xếp chuyển đến đây”.

      Tần Thiên lấy lại tinh thần, đối với ma ma cười : “Ít nhiều có ma ma nhắc nhở, ta xem có gì cần thu dọn đem về đây”.

      xong, lại đem hai mươi quan tiền vừa được Đại phu nhân ban thưởng, cầm ra vài đồng dúi vào tay ma ma, cười : “Ma ma, Tần Thiên cái gì cũng hiểu, về sau thỉnh ma ma chiếu cố nhiều hơn”.

      Vừa rồi vừa vào phòng thấy ma ma này đứng ở đó, sau Nguyệt nương lại bảo ma ma chỉ dẫn nàng quy củ, có thể thấy được bà ở trước mặt Đại phu nhân cũng có chút địa vị, vì vậy Tần Thiên mới dụng tâm lấy lòng.

      Kỳ mấy đồng tiền này của Tần Thiên đối với các ma ma đáng bao nhiêu, nhưng nàng làm như vậy thể tôn trọng, hơn nữa khi nàng cười rộ lên lộ ra hai má lúm đồng tiền, bộ dáng ngọt ngào khiến ai cũng thích, nên ma ma cũng cảm thấy cao hứng. Tiếp theo lại chỉ điểm cho Tần Thiên vài câu, cho nàng biết cấp bậc của hạ nhân trong viện, cùng với tính cách của mọi người, người nào cần đề phòng, người nào nên lấy lòng giúp cho Tần Thiên được lợi ít.

      xong mấy lời, Tần Thiên liền chào ma ma, ra sân, đến phòng giặt lấy đồ của mình.

      Mà bên kia, Lý di nương lôi kéo con mình vào, liền thấy Đại phu nhân nghiêng thân mình ngồi ở ghế bên cửa sổ, cầm trong tay quyển sổ sách, chăm chú xem, trong tay còn ra vẻ tính toán.
      Snowhonglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9.2
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]

      Ánh mắt Lý di nương từ khuôn mặt lãnh trầm của Đại phu nhân chuyển xuống sổ sách, sau đó quay đầu lại, vỗ vai của Trang Tín Xuyên hai cái.

      Trang Tín Xuyên được ám chỉ, bùm tiếng hướng Đại phu nhân quỳ xuống.

      Đại phu nhân quay sang, đầu tiên hướng về phía Nguyệt nương liếc mắt, Nguyệt nương hiểu ý, mang theo nha hoàn trong phòng lui hết xuống.

      Đến khi hạ nhân đều ra ngoài, Đại phu nhân mới nhìn đến Trang Tín Xuyên, thanh lạnh lùng : “Tín Xuyên, ngươi làm cái gì vậy, nhanh đứng lên ”. Lời tuy như vậy nhưng cũng gọi người vào đỡ.

      Lý di nương xem trong mắt, khẽ nhíu mày.

      Trang Tín Xuyên quỳ đất nhúc nhích, cúi đầu : “Đại nương, con biết sai rồi, thỉnh Đại nương trách phạt”.

      Đại phu nhân cúi đầu nhìn xuống Trang Tín Xuyên, trong lòng trận mờ mịt.

      Mãi đến mấy năm sau khi lão gia mất, đều gọi nương a nương, biết bao nhiêu thân thiết, vây quanh ở bên người nàng, cũng đem đến cho bà ít vui vẻ. Nhưng biết lúc nào thay đổi, bắt đầu gọi bà là đại nương.

      Có thể chung hoạn nạn, nhất định có thể chung phú quý, căn bản từ lâu rồi, mọi người là người xa lạ.

      Đại phu nhân thở dài trong lòng.

      Lý di nương tiến lên từng bước, đầu tiên là giả vờ giả vịt ở sau lưng Trang Tín Xuyên đánh cái, sau đó chỉ vào , ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân : “Đại tỷ, ngươi để cho ta giáo huấn nó, cần đau lòng. Đứa này hiểu chuyện, làm sai phải đánh phải mắng, nếu về sau nhớ”.

      Đánh mắng, tình cũng rồi.

      Đại phu nhân như thế nào hiểu tâm tư khéo léo của nàng ta? Chính là việc này , há có thể nào câu đứa hiểu chuyện là cho qua đơn giản như vậy?

      Tuy rằng có số việc trong lòng nàng biết , nhưng thừa nhận được. Thịnh Thế tương lai giao vào tay của Trang Tín Xuyên, dù cho là con của chính mình, cũng cam nổi gánh nặng này.

      Nếu như thế, bà phải đối đãi với Tín Xuyên càng nghiêm khắc. Nếu , tâm huyết đời của lão gia, sinh ý của trang phủ, cuộc sống của bao hạ nhân bị hủy. Trang phủ nếu sụp đổ, có bao nhiêu người nơi nương tựa?

      Cho nên việc này quyết thể xử lý qua loa, thế nào cũng phải giáo huấn khiến khắc ghi trong lòng.

      Nghĩ vậy, bà cũng để ý tới Lý di nương, chỉ nhìn về phía Trang Tín Xuyên, thanh lạnh lùng : “Ngươi ngươi sai rồi, nhưng ngươi xem, ra ngươi sai ở chỗ nào?”

      Trang Tín Xuyên cúi đầu lúc lâu cũng lên tiếng.

      Đại phu nhân cười lạnh: “Ngươi cứ việc điều suy nghĩ trong lòng ra

      Trang Tín Xuyên ngẩng đầu, nhìn về phía Đại phu nhân, đúng là vẻ mặt phục, : “Nếu Đại nương muốn ta ra lời trong lòng, vậy ta . Đại nương, loại chuyện này cũng phải chỉ có mình trang phủ chúng ta làm, đại nương ra ngoài hỏi thăm xem, có nơi nào lại gian lận cân thừa thiếu. Có trà thương thậm chí lấy phương thức dự mua cho trà nông vay tiền, sau lại thu lãi nặng, ta bất quá chỉ khấu chút ngân lượng, vẫn coi như phúc hậu”.

      vừa , bên thẳng thắt lưng, đến sau thanh cũng dần cao vút lên.

      “Phúc hậu mẹ nó chó má”. Đại phu nhân bỗng nhiên gầm lên tiếng, đưa tay cầm sổ sách ném tới mặt Trang Tín Xuyên, khiến Trang Tín Xuyên lập tức ngậm miệng, Lý di nương cũng sợ tới mức lui về phía sau vài bước.

      Đại phu nhân xuất đầu lộ diện ra ngoài nhiều năm như vậy, tiếp xúc người với người, có giảo hoạt, có quan to quý nhân, cũng có chính nhân quân tử, mà gian trá tiểu nhân lại càng ít, dạng người gì mà bà ứng đối được?

      Chi, hồ, giả, dã bà còn có thể vài câu, lời xấu xa thô tục lại càng làm khó được bà, lấy mềm đối mềm, lấy cứng đối cứng.

      có cá tính, có năng lực, làm sao có thể gánh vác Thịnh Thế Trà Hành nhiều năm như vậy?
      Snowhonglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 10: Quyết định
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      [​IMG]

      Trang Tín Xuyên bị đập cái dấu đỏ mặt, trong lòng lửa giận dâng lên, nhưng khi ngẩng đầu tiếp xúc với ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân, lòng bị kiềm hãm, lại cúi đầu.

      Đại phu nhân mười mấy năm là đương gia chủ mẫu, nhan uy khí thịnh, với vừa là phụ thân vừa là mẫu thân. Đối với Đại phu nhân trời sinh còn có cảm giác e sợ, cũng dám ở trước mặt Đại phu nhân lớn mật làm càn.

      Đại phu nhân chỉ vào cả giận : “Người khác làm như vậy, ngươi liền làm theo sao? Còn có thương nhân vì hương thân phụ lão xuất ra tiền tài sửa đường, quảng thí thiện đức, như thế nào thấy ngươi học đến? Tốt học, lại học tí khôn vặt đường ngang ngõ tắt, còn ra vẻ ngoài miệng điều đó là đương nhiên, ngươi quả thực quá vô liêm sỉ”.

      Bà đứng lên, vẫn chỉ vào Trang Tín Xuyên: “Ngươi cân thiếu có thể kiếm được nhiều ngân lượng hơn, nhưng ngươi cũng biết số tiền này đối với trà nông biết bao quan trọng? Có lẽ số tiền này có thể giúp bọn họ mua thêm chút xiêm y qua mùa đông giá rét, cũng có thể giúp bọn họ thời điểm tất niên ăn thêm chén cơm, miếng thịt. Tiền ngươi kiếm ra bằng cách này, lương tâm ngươi để đâu?”

      Ngoài cửa Nguyệt nương nghe Đại phu nhân mắng giận dữ như vậy có chút lo lắng, vén rèm vào, thấy Đại phu nhân tức giận mặt đỏ bừng bừng, vội vàng qua, vỗ vào ngực bà : “Phu nhân, ngườicẩn thận thân thể của mình”.

      Bên cạnh Lý di nương thấy Đại phu nhân mắng con mình như thế vốn mất hứng, nhưng lại biết xử đối với Đại phu nhân thế nào, liền đem lửa giận phát tiết lên người Nguyệt nương.

      “Chủ tử ở phía trong chuyện, hạ nhân như ngươi tiến vào làm gì? Còn mau cút ra ngoài?”

      Nguyệt nương dám cãi lại, cúi đầu chịu đựng tức giận, bên cạnh Đại phu nhân lại nhìn Lý di nương cười lạnh: “Dù ta cùng ai nghị , Nguyệt nương đều theo bên cạnh ta. Nàng so với các ngươi còn hiểu biết nhiều hơn. Ai có tư cách kêu nàng ra ngoài? Tú Mai, ngươi cũng cần sợ mất thể diện của Tín Xuyên, tình này của , Nguyệt nương đều biết hết”.

      Vài năm gần đây, Lý di nương càng ngày càng kiêu ngạo, nếu phải Đại phu nhân còn có chút bản , có chút tính cách, chỉ sợ sớm bị nàng hạ bệ vị trí gia chủ. Nhưng sau lưng Đại phu nhân, Lý di nương cũng dùng ít thủ đoạn ngáng chân, bởi vì những điều này, Đại phu nhân cũng còn giữ hòa nhã với nàng ta.

      Lý di nương tiến lên từng bước, nghiêng thân mình nhìn Đại phu nhân, cười cười, thanh khí : “Đại tỷ, ngươi cũng cần Tín Xuyên khó nghe như vậy, nếu mọi người đều làm như vậy, sao Tín Xuyên thể? Cũng có nhà ai bởi vì như vậy mà chết đói, chết lạnh, cũng gặp trà thương nào gặp phải chuyện hay ho gì, ngược lại sinh ý càng ngày càng lớn, bạc càng kiếm được nhiều”.

      tới đây, Lý di nương lại lạnh lùng cười, khóe mắt phiêu phiêu nhìn Đại phu nhân, : “Đây vốn là chuyện , đáng để Đại tỷ phải tức giận như thế. Ta mang theo Tín Xuyên lại đây bất quả bởi vì tôn trọng người, nghĩ rằng Đại tỷ lại có phản ứng như vậy. Người biết cho rằng Đại tỷ chỉ điểm giáo huấn cho Tín Xuyên, người biết …”

      Lý di nương hừ hừ hai tiếng, cũng xuống.

      Đại phu nhân lần nữa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nàng ta, tựa tiếu phi tiếu: “Người biết? như thế nào?”

      Lý di nương nhéo nhéo khăn tay, sắc mặt trầm xuống: “Người biết, còn tưởng rằng Đại tỷ biết xuất phát từ tâm tư gì cố ý làm khó dễ Tín Xuyên”.

      “Làm khó dễ?” Đại phu nhân cười rộ lên, cười lên vài tiếng, bỗng nhiên ngừng tươi cười, tay trái vỗ mạnh lên tay vịn ghế dựa: “Ta hôm nay địa vị như thế nào, muốn khó dễ Tín Xuyên chút cũng thể ư?”.

      xong, nàng nhìn về phía Trang Tín Xuyên, chậm rãi : “Tín Xuyên, ta muốn ngươi đem ngân lượng cắt xén tự mình đến nhà đưa tận tay từng trà nông, nhớ kỹ, nhất định phải tự mình đưa tới cửa, giao tay bọn họ, hơn nữa…” Đại phu nhân tăng thêm ngữ khí, gằn từng tiếng : “Tự mình hướng những người đó nhận lỗi”.
      Snowhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :