1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 176: Tình ý kéo dài

      vở chữ viết tuyển tú: “Sắc mặt nàng tốt hơn nhiều chưa? Còn có thể cùng ngươi cười rồi sao? Nàng gì với ngươi vậy?”

      Những lời này là đáp lại lời của Tạ Uyển Quân vừa rồi, trong đó “Nàng” cần đoán, Tần Thiên cũng biết chỉ mình, thực ràng, Tạ Uyển Quân viết xuống là về chuyện của mình.

      Trong lòng lửa giận trong nháy mắt bình ổn ít, Tần Thiên tiếp tục nhìn xuống, “Nàng có gì về ta ?”

      Tần Thiên hồi tưởng tình hình hôm nay lúc Tạ Uyển Quân đến thăm mình. Kỳ , bình tĩnh mà xem xét, Tạ Uyển Quân nữ hài tử này cũng làm cho người khác chán ghét. Nàng mỗi lần đến thăm mình, đều biểu quan tâm , hỏi nàng muốn ăn cái gì, đem đồ ăn vặt của nàng đến cho mình ăn. Thấy mình rầu rĩ vui, còn có thể chút việc thú vị trong phủ dỗ nàng vui vẻ, giống như loại người tâm cơ thâm trầm.

      Nàng cũng hỏi về Trang Tín Ngạn: “Uyển Quân là tò mò, Trang công tử từ thể nghe được, sao có thể học được cách xem khẩu hình ?”

      Lúc ấy, Tần Thiên cười : “Ta kỳ cũng rất ngạc nhiên, nhưng biết đọc khẩu hình là , nghĩ đến chắc lý do vì rất thông minh .”

      đúng là thực thông minh.” Tạ Uyển Quân dùng khăn tay che miệng lại cười, tươi cười dịu dàng, xinh đẹp như hoa, trong ánh mắt hàm tình ý.

      Nghĩ đến, Tạ Uyển Quân hẳn là cho biết chuyện mình khen thông minh.

      Chẳng lẽ khi đó bởi vậy mà mới tươi cười như vậy?

      Tần Thiên nâng mắt lên, nhìn Trang Tín Ngạn ở hướng đối diện, thấy mím nhanh miệng, mặt đỏ lên, cũng biết là vì phẫn nộ, hay vì sốt ruột, hoặc là cả hai đều phải.

      “Vừa rồi các ngươi luôn luôn về ta?” Tần Thiên nhìn hỏi.

      Đối với việc nàng bỗng nhiên hỏi câu như vậy, Trang Tín Ngạn giật mình, lát sau, mới gật gật đầu.

      Nếu về tình trạng của nàng, cần gì khó khăn cùng nàng ta viết chữ chuyện phiếm?

      Hơn phân nửa lửa giận của Tần Thiên đều do vừa rồi Trang Tín Ngạn đối với Tạ Uyển Quân ôn nhu tươi cười. Trang Tín Ngạn là người trong trẻo nhưng lạnh lùng, phải người coi trọng, tuyệt đối có vẻ mặt này, nàng nghĩ đến động tâm với Tạ Uyển Quân, nên mới tức giận như vậy. Nếu như lúc vừa thành thân mà xảy ra việc này, nàng khi đó vốn định lưu lại, đối với cũng có tâm tư gì. Nhưng qua thời gian dài ở chung, bất tri bất giác, nàng đem đặt ở vị trí trọng yếu trong lòng mình. Có điều gần đây nàng mới phát giác ra. Nhìn thấy màn kia, nàng vốn tin tưởng vào nam nhân cổ đại sao có thể tức giận?

      tại hiểu lầm được làm sáng tỏ, hơn phân nửa lửa giận liền biến mất vô hình vô ảnh.

      Có điều lúc này, nàng ngượng ngùng lập tức xoay mặt . Nàng cúi hạ thắt lưng, nhặt lên nửa quyển vở khác, chắp với nửa kia trong tay nàng, đưa tới trước mặt .

      Nàng nhìn , sóng mắt vừa chuyển, sẵng giọng: “Được được, vậy mà còn xé vở làm đôi?”

      Trang Tín Ngạn tính tình vốn mẫn cảm sao lại cảm giác được cảm xúc của nàng có biến chuyển, lẳng lặng tiếp nhận quyển vở, nhìn Tần Thiên khắc trước vẫn là mưa rền gió dữ, lúc này bỗng nhiên lại nhàng, nhất thời hiểu ra sao.

      Thấy có bộ dáng này, Tần Thiên trong lòng vừa chua xót lại nghẹn ứ, có cảm giác nên lời, “Đồ ngốc…” Nàng nhìn cười cười, lúm đồng tiền nhàng nhợt nhạt ra, hơn nữa đôi mắt nàng trong suốt như thu thủy, trong ánh sáng ảm đạm này có vẻ mị hoặc liêu nhân.

      Trang Tín Ngạn trong lòng rung động, nhịn được muốn ôm nàng, nhưng nghĩ tới hẳn nàng mất hứng, lại cố gắng áp chế mình, chỉ si ngốc nhìn nàng, muốn tiếp cận lại dám, chân tay luống cuống.

      Dưới ngọn đèn, ánh mắt tràn đầy lưu quang, nhu tình ngàn vạn.

      Hiếm khi thấy được bộ dáng ngây ngốc này của , nhất định càng coi trọng người đó, mới có hành động khác thường này. Nghĩ vậy, Tần Thiên trong lòng càng mềm mại. Nàng cười cười, lại hỏi: “Ngươi phải để ý tới ta sao? Còn đuổi theo tới đây làm gì?”

      Trang Tín Ngạn nhếch miệng, viết xuống vở bị xé làm hai: “Ta nghĩ nàng giận ta… ràng đáp ứng nàng rồi, kết quả vẫn là mạo phạm…” Lại ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi tối tăm phản xạ chúc quang, nhìn như có hai ngọn lửa thiêu cháy. Tần Thiên nhìn nhìn, chỉ cảm thấy kia giống như nhịp đập của tim mình.

      Hóa ra là như vậy… Tần Thiên mỉm cười, ra tự trách, dám đối mặt với ta.

      “Ta nào có giận ngươi…”

      số việc Trang Tín Ngạn hiểu, nhưng cũng có nghĩa là ngốc nghếch, nay thấy vẻ mặt Tần Thiên thế này, trong lòng dĩ nhiên sáng tỏ.

      Giống như trận gió xuân thổi qua mặt nước, thổi bay hoa sen hồ, hoa sen tầng lại tầng nhộn nhạo nở rộ, vô cùng vô tận, vô thanh vô tức, giống như vui sướng của vậy.

      “Đêm đó…” Bất tri bất giác, đỏ ửng lại lên hai má , dưới ngọn đèn thấp thoáng, ngọc dung tuấn mỹ mang mảnh lệ sắc, “Đêm đó, nàng giận ta? Nàng kéo màn xuống, sau lại còn đánh ta…”

      “Ta phải cố ý …” Ánh mắt nóng rực khiến Tần Thiên khỏi đỏ mặt, nàng thoáng bổ sung, dám lại nhìn .

      Dưới ngọn đèn, khuôn mặt nàng ửng hồng, má đào môi đỏ, mục sắc liễm diễm, hết sức đẹp mặt. Trang Tín Ngạn trong lòng kích động, muốn cầm tay nàng, nhưng đến gần trước mặt nàng lại dám.

      Tần Thiên dư quang khóe mắt liếc thấy, lại bất động thanh sắc, tay lén lút di động chút, trúng phải tay , giây tiếp theo, Trang Tín Ngạn lập tức nắm chặt tay nàng, giống như tiểu hài tử cười rộ lên, mặt mày loan loan, nùng tình mật ý.

      Chỉ nắm tay, khiến tâm thần câu diêu. Hai người ngươi nhìn ta liếc mắt cái, ta nhìn ngươi liếc mắt cái, chỉ cảm thấy chưa bao giờ vui sướng như vậy.

      “Tần Thiên, đừng rời , lưu lại được ? Ta nhất định đối đãi với nàng tốt.” Trang Tín Ngạn dùng bàn tay khác viết xuống: “Ta cũng học , về sau để nàng vất vả như vậy nữa.”

      Tần Thiên nghĩ rằng đây chính là thời điểm ngả bài rồi.

      Nàng xoay người, đối mặt với , vẻ mặt bỗng nhiên trịnh trọng, làm cho Trang Tín Ngạn trở nên khẩn trương.

      “Tín Ngạn, nguyện vọng lớn nhất của ta phải vinh hoa phú quý, mà là có gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng hạnh phúc mỹ mãn này phải có điều kiện. Ta hy vọng trượng phu của mình có nữ nhân khác, ta vĩnh viễn cũng thể trở thành người như mẫu thân của chàng, ta đố kỵ, phẫn nộ. Vừa rồi chàng cười với Tạ tiểu thư, ta rất tức giận. Nếu chàng có nữ nhân khác, chàng thích nữ nhân khác, ta nhất định khổ sở thương tâm. Cho nên, Tín Ngạn…”

      Tần Thiên nắm chặt tay , ánh mắt mảnh chân thành, mảnh nhu tình: “Chàng có thể đáp ứng ta cuộc đời này thích ai khác, có nữ nhân khác ? Nếu chàng đáp ứng ta, ta tin tưởng chàng. Cả cuộc đời này, ta đều toàn tâm toàn ý đối với chàng, mặc kệ dưới tình huống gì cũng rời khỏi chàng.”

      Thấy lời của nàng, Trang Tín Ngạn trong lòng dâng lên ngọt ngào.

      viết xuống giấy: “Ta có nàng là đủ rồi, còn cần gì nữ nhân khác nữa. Mỗi ngày cùng nàng ở chỗ cũng đủ, cũng còn để phân chia cho những người khác!” gằn từng tiếng, tất cả đều là lời tâm huyết phát ra từ nội tâm, có nửa điểm hoa ngôn xảo ngữ. Tần Thiên nghe vào tai, đó là lời tâm tình dễ nghe nhất đời.

      Nàng nhìn , vô cùng vui sướng, có lời nào có thể hình dung tâm tình nàng lúc này. Tâm vốn phiêu bạc, bỗng nhiên tìm được nơi ấm áp để dừng chân, vô hạn vui mừng cùng mãn nguyện.

      Trang Tín Ngạn vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, trịnh trọng viết xuống: “Trang Tín Ngạn vĩnh viễn đều chỉ có mình Tần Thiên.” Vẻ mặt của , tựa như đối với thần minh làm ra lời thề độc vậy.

      Viết xong, xé trang giấy này xuống, giao vào tay Tần Thiên.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý kéo dài.

      Nay hai người ý hợp tâm đầu, làm sao còn phải khắc chế bản thân. Đặc biệt Trang Tín Ngạn, nhìn Tần Thiên ý cười trong suốt, chỉ cảm thấy thân mình như bốc hỏa. Hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, kìm lòng được tới gần nàng. Tần Thiên tâm cũng bang bang nhảy loạn, cả người phát sốt.

      Ngay thời điểm hai người càng ngày càng tới gần, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh lộn xộn, “Cạch Lãng Lãng”, trong màn đêm yên tĩnh có vẻ quá mức chói tai. Hai người lúc này mới nhớ tới, nơi này là thuyền của Tạ gia, bọn họ chỉ là khách nhân, mà nơi này vẫn là phòng người. Nếu như bị người khác biết bọn họ ở trong này như thế, chỉ sợ chọc người khác chê cười.

      Tần Thiên xấu hổ đỏ mặt, rút tay về, giọng : “Chàng nhanh trở về phòng !”

      Trang Tín Ngạn cũng đọc ít sách thánh hiền, cũng biết có số việc thể để ý. Lập tức, liên tục hít sâu, áp chế hạ dục vọng. Đứng lên, lưu luyến rời về phía cửa. Tần Thiên theo phía sau tiễn chân.

      Ngoài cửa, Tạ Đình Quân nhàng thở ra. luôn luôn đứng nghe ngoài cửa sổ, nhìn bọn họ từ khắc khẩu, đến bỗng nhiên hòa hảo, nhìn Tần Thiên đối mặt với Trang Tín Ngạn tình ý nồng đậm, nhu tình như nước, dường như ngay cả băng sơn cũng hòa tan… khắc kia, đối với Trang Tín Ngạn dâng lên loại đố kỵ từ tận đáy lòng. Người như vậy cũng xứng để nàng làm thế sao?

      Mắt thấy hai người càng ngày càng như keo như sơn, rốt cuộc nhịn được trong lòng ghen tỵ, đá thùng gỗ ngã lăn bên ngoài, lúc này mới khiến hai người thu liễm. (kỳ đà >.<)

      Nay thấy Trang Tín Ngạn ra, vội vàng vọt đến bên trốn, muốn bị bọn họ phát .

      nhìn Tần Thiên bước ra cửa, Trang Tín Ngạn từ bên trong ra, ngọn đèn ảm đạm bên trong tỏa ra, chiếu sáng lên khuôn mặt hai người. Trang Tín Ngạn quay đầu, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người giằng co cùng chỗ, lưu luyến, đột nhiên, Trang Tín Ngạn lại đem Tần Thiên đẩy mạnh vào.

      Thân ảnh hai người biến mất ở cạnh cửa.

      Tạ Đình Quân tâm nhảy nhót, nhịn được di động vài bước về phía cửa, cũng bất chấp có thể có người phát ra mình, chỉ chốc lát, nhìn thấy hai người tựa vào cạnh cửa.

      chết lặng nhìn chằm chằm hai người, nắm chặt thành quyền, toàn thân cơ bắp trong chốc kia trở nên căng thẳng.

      Hai người đứng cùng chỗ hôn môi.

      hai tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, đem thân thể nàng mảnh mai mà lại đầy đặn dán chặt lên thân thể , khe hở. cúi đầu xuống, nhiệt liệt hôn nàng. Nàng kiễng chân, mềm nhũn dựa vào người , hai tay vô lực vòng lên cổ , như có xương cốt, thân mình từng đợt run rẩy, trâm cài theo búi tóc rời rạc của nàng chảy xuống, va chạm xuống đất phát ra “Đinh” tiếng vang .

      Nàng nhắm mắt, kích tình đáp lại .

      Nhiệt độ bốn phía đột nhiên lên cao, mùi thơm ngát thuộc về cơ thể nàng quanh quẩn trong khí này.

      Cho dù có kinh nghiệm phong nguyệt, cũng chưa bao giờ thử qua nụ hôn kích tình như vậy, có người nào đối với toàn tình hòa nhập như vậy, cũng có nữ nhân nào có thể mê người như nàng… nhìn môi của người kia rời khỏi môi của nàng, hướng tới cổ nàng, nàng ngẩng đầu lên, búi tóc hoàn toàn tán loạn, tóc đen như thác nước chảy xuống, theo động tác kịch liệt mà nhộn nhạo.

      Nàng như khó có thể ức chế, nhàng mà rên rỉ, nàng ôm chặt , cắn chặt môi dưới, tiếng thanh kêu gọi từ miệng nàng tràn ra: “Tín Ngạn… Tín Ngạn…”

      Câu hồn đoạt phách… Trong chốc kia, Tạ Đình Quân chỉ cảm thấy luồng nhiệt lưu nhanh chóng chuyển xuống dưới bụng, cảm giác trướng đau trong nháy mắt nuốt sống , nắm chặt hai tay thành quyền, gắt gao nhìn chằm chằm Trang Tín Ngạn đắm chìm trong đó thể tự kềm chế, hai mắt đỏ lên.

      Giờ khắc này, có bao nhiêu khát vọng, còn có cỡ nào đố kỵ cùng oán hận!
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 177: Đối thủ

      Hai ngày sau, thuyền ngừng ở bến tàu phương bắc thành phố Thanh Châu. Đoàn người xuống thuyền, ngồi xe ngựa Tạ gia chuẩn bị sẵn.

      đoàn hơn mười xe ngựa, cùng với mấy chục hộ vệ, uốn lượn hành tẩu về phía bắc.

      Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi trong chiếc chu luân mui xe, phía sau là thanh trù ô đỉnh xe ngựa của Từ chưởng quỹ, Mã quản và Phạm Thiên, nha hoàn ngồi ở xe kéo cuối cùng. Sau đó là ba xe ngựa chở hành lý của đoàn người. Phía Tạ gia bên kia, Tạ Uyển Quân ngồi trong chiếc xe, Tạ Văn Tuyển chiếc, phía sau cũng là ba xe ngựa chở hành lý. Tạ Đình Quân cùng với tùy tùng hộ vệ của đều ngồi lưng ngựa.

      Tần Thiên và Trang Tín Ngạn thân ái nóng bỏng chen chúc tại cửa kính xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

      Ngoài cửa sổ là ruộng ngô mênh mông vô bờ. Nay đúng là mùa thu hoạch, cành lá vàng rực, bắp ngô trĩu nặng. Trang Tín Ngạn chưa thấy qua thu hoạch ngô bao giờ, tò mò.

      “Đại thiếu gia của ta, đây chính là ngô a, chàng phải rất thích ăn sao?” Tần Thiên quay đầu nhìn , dịu dàng cười khẽ, sang sảng trong vắt. Dương quang ấm áp ngày mùa thu xuyên thấu qua cửa kính xe chiếu vào mặt nàng, ánh lên khiến khuôn mặt trong trắng lộ hồng, mềm mại phấn nhuận, giống như hoa đào tú lệ trong nắng.

      Trang Tín Ngạn ngồi sát bên cạnh nàng nhìn thấy mà tâm động thần diêu, nhịn được cúi đầu hôn lên mặt nàng cái, lại ôm nàng chặt hơn chút. Tần Thiên trong lòng ngọt ngào giống như mật, xoay người dựa sát vào trong lòng , vòng tay ôm thắt lưng của , nghe tiếng nhịp tim đập của . sờ sờ mặt của nàng, nâng cằm nàng lên, để nàng đối mặt với .

      Tần Thiên nâng tay mơn trớn tuấn nhan như mỹ ngọc của , lông mi dài đen như mực, chiếc mũi cao thẳng, ánh mắt thâm thúy, bạc môi hồng nhạt, cũng nhìn nàng, con ngươi như ngọc lưu lý phát ra ánh sáng liễm diễm, lộ ra nùng lệ tình ý.

      nhướn mày cười, nùng tình mật ý gương mặt như hoa sen nhộn nhạo nở rộ, cúi đầu, che môi của nàng lại.

      Tần Thiên tâm thần như say.

      Hóa ra đây là cảm giác luyến ái, giống như chim chóc thể rời bầu trời, cá thể lìa xa nước, gắn bó sinh tồn như vậy. Từ nàng khát vọng có được gia đình riêng, khát vọng có được người tâm đầu ý hợp như vậy. Nguyện vọng này ở kiếp trước chưa thực được, nhưng đến dị thế này lại được thỏa mãn.

      Đây là mộng sao? Nếu đây là mộng, nàng vĩnh viễn cũng muốn tỉnh lại.

      Lúc này, ngoài xe truyền đến thanh của Tạ Đình Quân: “Trang công tử, Trang công tử?”

      Nghe thấy thanh của Tạ Đình Quân, Tần Thiên vội vàng đẩy Trang Tín Ngạn ra, chỉ ra ngoài xe, tiếng động ra ba chữ “Tạ Đình Quân”. Tiếp theo, nàng sửa sang lại búi tóc cùng quần áo chút, lúc này mới vén rèm xe, với Tạ Đình Quân cưỡi con ngựa đen ở bên ngoài: “Tạ công tử, có chuyện gì sao?”

      Tạ Đình Quân bắt lấy cương ngựa, hơi hơi cúi hạ người, thấy nàng sắc mặt ửng hồng, mắt như thu thủy, môi còn có chút sưng đỏ, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra. nhìn nàng, tay nắm lấy cương ngựa đột nhiên nắm chặt, qua hồi lâu, mới ngăn chặn đố kỵ trong lòng.

      sắc mặt như bình thường, cười : “Trang công tử đâu?”

      Bên cạnh, Trang Tín Ngạn thấy Tạ Đình Quân tiếp cận thê tử như vậy, trong lòng khỏi hờn giận, vội vàng cùng Tần Thiên thay đổi vị trí, viết xuống giấy: “Tạ công tử có chuyện gì?”

      Nhìn Trang Tín Ngạn khuôn mặt tuấn mỹ, Tạ Đình Quân trong lòng tràn ngập khinh thường, tiểu bạch kiểm, phải dựa vào khuôn mặt mà câu dẫn nữ nhân!

      Nhưng nghĩ đến bất luận là Tần Thiên hay muội muội đều đối với khăng khăng mực, trong lòng buồn bực phẫn hận cùng cực.

      mặt lại nửa điểm biểu lộ ra: “ biết Trang công tử có thể cưỡi ngựa hay ? đến thảo nguyên rộng lớn ở Mạc Bắc, nếu còn ngồi ở xe ngựa, rất phí hoài phong cảnh!” xong, Tạ Đình Quân cử động thân mình, cố ý ở trước mặt Trang Tín Ngạn biểu chút kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu của mình.

      thuyền, có biện pháp khiến bọn họ thể ở chung phòng, ở đất bằng, cũng thể để bọn họ ngồi trong cùng chiếc xe khanh khanh ta ta.

      Nam nhân vốn có loại tranh cường háo thắng, huống chi Tạ Đình Quân này đối với thê tử của mình có tâm tư. Mặc kệ như thế nào, Trang Tín Ngạn cũng muốn ở trước mặt Tần Thiên bại bởi ta. sở dĩ cố gắng luyện tập võ nghệ như vậy, cùng với kiện lúc trước Tạ Đình Quân dũng cứu Tần Thiên có liên quan rất lớn, nữ nhân của , muốn bản thân có thể tự bảo hộ nàng!

      thảo nguyên rộng lớn tất nhiên ai cũng muốn tùy ý rong ruổi, Tạ công tử yên tâm, tại hạ kỹ thuật cưỡi ngựa tuy rằng bằng Tạ công tử, nhưng cũng có thể dùng được.” Trang Tín Ngạn viết .

      “Nga?” Tạ Đình Quân như thực cảm thấy hứng thú, “Hóa ra Trang công tử còn có thể cưỡi ngựa, khi như vậy, sao xuống đây cùng với mấy nam nhân chúng ta?”

      “Đa tạ ý tốt của Tạ công tử, nhưng nội tức thân thể có chút khoẻ, tại hạ còn muốn ở bên người nàng chiếu cố chăm sóc. Chiếu cố thê tử cũng là trách nhiệm của nam nhân!” Trang Tín Ngạn nhìn cười.

      Tạ Đình Quân nắm chặt cương ngựa, cắn răng : “Tần đương gia đúng là có phúc khí.”

      Nghe thế câu đó Tần Thiên lập tức nhô đầu ra, nhìn cười : “Tạ công tử ra tâm ý của ta rồi!” Má lúm đồng tiền lại khoái trá nhộn nhạo.

      Tạ Đình Quân nhìn thấy mà bực mình, miễn cưỡng nở nụ cười hai tiếng, hai chân hung hăng kẹp lên bụng ngựa, quay đầu rời .

      Đợi rồi, Tần Thiên tiến đến trước mặt Trang Tín Ngạn, hai mắt phát sáng: “ ra chàng còn có thể cưỡi ngựa a, đến thảo nguyên, chàng mang theo ta cưỡi ngựa được ? Ta biết cưỡi ngựa!”

      Trang Tín Ngạn con mắt vòng vo chuyển, lại trừng mắt nhìn lại, thực bình tĩnh gật gật đầu. Vẻ mặt cho rằng đây chỉ là việc .

      Trong lòng lại nhấp nhô: xem ra phải thừa dịp mấy ngày chưa tới Mạc Bắc lặng lẽ cùng Hải Phú học cưỡi ngựa mới được… Tần Thiên tiến vào trong lòng cao hứng vuốt ve, bộ dáng kia, đáng giống như con mèo làm nũng vậy. Trang Tín Ngạn trong lòng ngọt ngào, gắt gao ôm lấy nàng. Lại ở mặt nàng hung hăng hôn vài cái, hận thể đem nàng hòa nhập vào thân thể mình.

      Bên này, Tạ Đình Quân bụng lửa giận vọt tới bên cạnh Lâm Vĩnh, đè thấp thanh phân phó : “Ngươi ra roi thúc ngựa đến trấn ở phía trước. Ở đó chỉ có khách điếm, ngươi bảo người để lại bốn gian phòng, còn lại, đều đặt hết cho ta!”

      Nhiều người như vậy, bốn gian phòng quả đủ, đôi phu thê Trang Tín Ngạn và Tần Thiên sao có thể biết xấu hổ mà chiếm mất gian chứ. Tạ Đình Quân oán hận nghĩ, hồi tưởng lại đêm đó hai người nhiệt tình như lửa, liền nhịn được phát cáu, vô luận như thế nào cũng muốn nhìn thấy bọn họ ở chung chỗ.

      Lâm Vĩnh theo Tạ Đình Quân lâu, làm sao tâm tư của chủ tử. Nhìn chủ tử gương mặt trầm, lúc này, vẻ mặt mất bình tĩnh ngày thường, : “Chủ tử, bọn họ thành thân hơn nửa năm rồi…”

      tại tách phòng phải muộn rồi sao? Có gì quan trọng nữa chứ? Chủ tử chẳng lẽ ngay cả điểm ấy cũng nghĩ ra?

      “Ngươi chỉ để ý làm theo lời ta , dông dài cái gì!” Tạ Đình Quân lạnh lùng .

      Thấy chủ tử sắc mặt tốt, Lâm Vĩnh cũng dám thêm điều gì, quất ngựa vài cái, nhanh chóng chạy về phía trước.

      Nhìn thân ảnh Lâm Vĩnh nhanh chóng biến mất, Tạ Đình Quân hừ lạnh vài tiếng.

      sao biết điểm này? Có điều, ở trước mắt cũng đành thôi, còn mỗi ngày trôi qua, há có thể để bọn họ ở trước mặt như keo như sơn?

      Trong đầu khỏi hồi tưởng giấc mộng hai ngày nay, trong mộng, Tần Thiên hai tay quàng lên cổ của , thân mình mềm mại gắt gao dán vào , nàng ngẩng đầu lên, hai gò má ửng hồng, mắt khẽ nhắm, tóc đen quanh co khúc khuỷu chảy xuống, nàng tiếng thanh gọi tên của “Đình Quân… Đình Quân…”

      Bụng dưới bỗng nhiên căng thẳng, quay đầu nhìn xe ngựa của hai người Trang Tín Ngạn liếc mắt cái, hung hăng vung roi ngựa, đem oán khí trong lòng đều trút vào nó.

      Giữa trưa tùy tiện ăn ít, đến lúc mặt trời lặn về phía tay, trời dần dần tối, đoàn xe tới trấn .

      Ở Vĩnh Cùng trấn chỉ có duy nhất khách điếm —— Duyệt Lai Khách điếm. Tạ Đình Quân nhìn thấy trước cửa khách điếm có ít xe ngựa đỗ lại, còn nghi hoặc, Lâm Vĩnh đến đón, ghé vào lỗ tai thấp giọng : “Đó là xe ngựa của Trường Hưng Hành. cần theo dự định của công tử, khách sạn đầy người, may mắn hạ nhân tới trước, mới có thể đặt được bốn gian thượng phòng!”

      “Trường Hưng Hành?” Tạ Đình Quân ánh mắt chợt lóe, quay người đến bên cạnh Tạ Văn Tuyển, đem tình huống qua với

      là oan gia ngõ hẹp !” Tạ Văn Tuyển cười cười.

      Bên kia, Tần Thiên, Trang Tín Ngạn và Tạ Uyển Quân, Từ chưởng quỹ mấy người theo thứ tự bước xuống xe. Thấy hai thúc điệt Tạ Đình Quần vẻ mặt ngưng trọng, Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên đến gần hỏi.

      Tạ Đình Quân với bọn họ: “Bên trong đó là người của Trường Hưng Hành!”

      Lúc ở thuyền, Tần Thiên sau khi khỏe lại, hỏi Tạ Văn Tuyển về tình huống mậu thương tại Mạc Bắc.

      Tạ Văn Tuyển cho nàng biết, ở Mạc Bắc thảo nguyên mênh mông vô ngần, nơi đó được gọi là Đồng Khương, có dân tộc du mục bưu hãn dân phong trú ngụ sinh sống. Từ hai mươi mấy năm trước, tam đại bộ lạc quy thuận triều đình. Hai mươi mấy năm qua ít người vào khu vực này bàn việc buôn bán. Tới bây giờ phát triển đến mức độ nhất định.

      Việc buôn bán của người ở Đồng Khương chỉ có hai phương thức, thứ nhất là thương hành, mỗi khi đến mùa xuân, thương hành buôn bán thương phẩm mà người Khương vận chuyển đến bằng xe bò hoặc nhân lực, ở vương phủ hoặc chùa miếu phụ cận treo biển hành nghề, hấp dẫn dân địa phương đến mua bán thương phẩm, gồm súc vật giao dịch cùng sản phẩm chăn nuôi để vận chuyển đến biên khẩu hoặc nội địa tiến hành tiêu thụ. Nhất là nhà buôn, tức ít thương nhân theo mậu dịch mà phát triển, bắt đầu ở địa phương này mở các điểm buôn bán cố định. Mà trong đó, có thế lực ảnh hưởng nhất chính là ba hiệu buôn, thứ nhất là Tạ gia Tạ Thịnh Khôi, thứ nhì là Vương gia Nguyên Nghĩa Đức, người thứ ba chính là người theo lời bọn họ vừa rồi, Tư Mã gia Trường Hưng Hành!

      Đáng giá là, tuy rằng ở Mặc Bắc sinh ý hình thành đến mức độ nhất định, nhưng đối với lá trà lại hề phát triển, bởi vì lúc trước điều lệ vận chuyển trà bị nghiệp quan lũng đoạn. Nay hủy bỏ chế độ quan trà, các hiệu buôn lớn đều dòm ngó vào sinh ý lá trà, ý đồ chiếm lĩnh thị trường lớn nhất. Mà thân là trà thương lớn nhất ở phương bắc Tư Mã gia chính là đối thủ đáng gờm nhất của bọn họ.

      Tuy rằng Tạ gia phân gia, nhưng nhà của Tạ Đình Quân ở Tạ Thịnh Khôi chiếm bốn phần, lần này Tạ Đình Quân gia nhập Thịnh Thế, cũng muốn dựa vào danh hào của Thịnh Thế, đánh thắng trà thương ở Mạc Bắc! Bọn họ cũng tuyên dương chuyện kết minh cùng Thịnh Thế, chỉ muốn lặng yên tiếng động xâm nhập vào Mạc Bắc, mau chóng thiết lập quan hệ với tầng lớp quyền thế Khương nhân, tấn công đối thủ cách xuất kỳ bất ý!

      ngờ rằng, ở chỗ này đụng phải đối thủ. Nếu để bọn họ biết Tạ Thịnh Khôi cùng Thịnh Thế là trà thương lớn nhất phía nam kết minh, chẳng phải khiến bọn họ có phòng bị? Luận về thực lực đối phương so với bọn họ hề thua kém, lúc này đây hành trình đến Mạc Bắc có lẽ còn thuận lợi như trong tưởng tượng nữa!
      Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 178: Chủ quan

      Tạ Đình Quân cùng Tạ Văn Tuyển thương lượng, đêm khuya, tìm nơi ngủ trọ cũng được. Cùng Trường Hưng Hành chạm mặt thể tránh khỏi.

      “Thỉnh Tần đương gia dặn tùy tùng, đừng để lộ ra thân phận của các người, tận lực đừng cho đối phương biết lai lịch.” Tạ Đình Quân giọng với Tần Thiên.

      “Vì sao?” Tần Thiên rất kỳ quái. Tuy rằng biết Trường Hưng Hành là đối thủ của bọn họ, nhưng có nhất thiết phải trốn tránh đối phương như vậy ?

      Thấy Tần Thiên và Trang Tín Ngạn khó hiểu, bên Tạ Văn Tuyển tiến lên từng bước, : “Tần đương gia có điều biết, trà tuy rằng là vật mà Khương nhân thích, nhưng cũng số này rất ít. Dân chúng Khương nhân cuộc sống gian khổ, người có thể được uống trà ngon nhiều lắm. Chúng ta chủ yếu tập trung vào sinh ý với quý tộc Khương nhân, có thể bán giá tốt! Tựa như Thịnh Thế là quan trà lớn nhất phía nam, Tư Mã gia cũng là quan trà lớn nhất phương bắc. Tư Mã gia cơ hồ lũng đoạn sinh ý lá trà ở Mạc Bắc. Nay bọn họ tuy rằng mất địa vị quan trà nhưng qua nhiều năm, mặc kệ là cùng với triều đình hay Khương nhân quý tộc đều có quan hệ rất tốt. Các hiệu buôn khác của chúng ta về phương diện này đều thể so sánh với bọn họ.”

      “Cho nên chúng ta vốn định thừa dịp trước mùa trà xuân cùng bộ lạc Khương nhân thiết lập quan hệ, tấn công đối thủ cách xuất kỳ bất ý!” Tạ Đình Quân tiếp: “Như vậy có thể từ trong tay Trường Hưng Hành cướp được phần sinh ý, cũng đừng nên xem thường phần này, Mạc Bắc mênh mông vô ngần, bộ lạc đông đúc, chỉ cần bộ phận trong đó là lợi nhuận ! Nhưng khi bị bọn họ phát , bọn họ chỉ sợ dựa vào ưu thế trong tay mà quấy nhiễu, chúng ta hành tẩu đến Mặc Bắc còn thuận lợi như trong dự đoán nữa!”

      Nghe đến đó, bên Từ chưởng quỹ nhịn được hỏi: “Nếu Trường Hưng Hành có ưu thế như vậy, Tạ công tử lại sao lại cho rằng tấn công xuất kỳ bất ý có thể thành công?”

      Tạ Đình Quân cười : “Tạ Thịnh Khôi của chúng ta so với Trường Hưng Hành hề thua kém, cùng Khương nhân quý tộc cũng có chút quan hệ, có điều về hàng hóa trà bằng bọn họ mà thôi. Nay chúng ta nếu cùng Thịnh Thế hợp tác, có thể bù lại chỗ thiếu hụt này, hơn nữa Trường Hưng Hành nhiều năm qua ỷ vào địa vị quan trà, buôn bán với Khương nhân nhiều khi quá bóc lột, cùng với tầng lớp trung lưu của Khương nhân có nhiều mâu thuẫn. Cho nên chúng ta mới nắm chắc như vậy. Nhưng Trường Hưng Hành lần này cũng hạ quyết tâm muốn tiếp tục chiếm cứ địa vị bá chủ về sinh ý lá trà, vì thế trong khoảng thời gian này ở Mạc Bắc dùng mọi thủ đoạn công phu. Nếu chúng ta đấu tranh công khai kết cục khó liệu, nếu bí mật có tám phần thắng lợi!”

      Tuy rằng lén lút như vậy khiến Tần Thiên thực khó chịu, nhưng việc đến nước này, tạm thời cũng còn phương pháp. Tình huống ở Mạc Bắc, Tạ gia xa so với bọn họ quen thuộc hơn, cũng chỉ có thể nghe theo an bài của bọn họ.

      Nhưng trong lòng Tần Thiên lại thầm trách mình chỉ biết qua loa về Mạc Bắc, nghĩ đến có Tạ gia gia nhập hợp tác, liền đem hy vọng kinh doanh ở Mạc Bắc đặt vào bọn họ, tình huống , phạm vào tối kỵ trong thương trường. Bản thân trong khoảng thời gian này dựa vào tri thức buôn bán trong kiếp trước mà thuận buồm xuôi gió, vậy mà lại chủ quan như vậy, nên.

      Tần Thiên phân phó Lưu chưởng quỹ và Phạm Thiên dặn dò các tùy tùng, bên kia Tạ gia cũng an bài như vậy. Sau khi hết thảy đều ổn thỏa, mọi người mới vào khách điếm.

      Vĩnh Cùng trấn tuy , nhưng là nơi qua lại của các tuyến đường giao thương, cho nên tuy rằng chỉ có khách điếm, nhưng khách điếm này diện tích cũng . Nhìn qua, thấy trong đại sảnh bày hơn mười bàn gỗ lớn, lầu còn có hai tầng, hẳn đều là phòng nghỉ dành cho khách.

      Lúc này đúng là thời điểm dùng cơm, trong đại sảnh người ngồi đầy ở bàn. Bởi vì bọn họ nhiều người gây ra tiếng vang , các khách nhân dùng cơm đều ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.

      Trong đó nam tử hơn năm mươi tuổi, mặc cẩm bào sắc xanh rêu, dáng người béo tròn, bộ mặt tường hòa buông chiếc đũa trong tay, tươi cười khả cúc chào đón Tạ Văn Tuyển phía trước: “Hóa ra là Tạ lão bản, tại muốn đâu phát tài a?”

      Tạ Văn Tuyển cũng là vẻ mặt tươi cười, hướng về đối phương chắp tay tiếp đón: “Nhị đương gia, hạnh ngộ hạnh ngộ. Tạ mỗ vừa đến phía nam chuyến, vấn an huynh đệ bổn gia, đồng thời đón chất nhi chất nữ lên phía bắc thưởng ngoạn.” xong, xoay người vươn tay phẩy vài cái, đem mấy người Tần Thiên, Trang Tín Ngạn đều đứng chung vào nhóm con cháu.

      Bên cạnh Tạ Đình Quân cho Tần Thiên biết, đây là Nhị đệ Ti Mã Hạo của lão bản Trường Hưng Hành Ti Mã Thuận, cũng là Nhị đương gia của Trường Hưng Hành

      Theo lời Tạ Văn Tuyển giới thiệu, Ti Mã Hạo hướng về bên này nhìn qua, Tạ Đình Quân xem ra có quen biết với , Tần Thiên thấy nhiệt tình tiếp đón, tiếp theo lại giới thiệu Tạ Uyển Quân, cuối cùng, Tạ Đình Quân chỉ vào Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên : “Đây là đệ đệ trong dòng tộc của ta, đây là thê thất của .”

      Giây tiếp theo, Tần Thiên liền cảm giác được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Ti Mã Hạo như điện bắn về phía bọn họ.

      Ti Mã Hạo đến trước mặt Trang Tín Ngạn nhiệt tình chào đón. Tần Thiên tai nghe tiện, thể xã giao chu đáo. Trang Tín Ngạn hướng về phía chắp tay. Bỗng nhiên, Ti Mã Hạo tỏ vẻ hứng thú đối với ban chỉ tay Trang Tín Ngạn, cố ý nhìn kỹ phen. Sau lại dường như có việc gì quay sang nam tử trẻ tuổi, giới thiệu cho bọn họ biết là điệt nhi của , Ti Mã Xương.

      Ti Mã Xương gần ba mươi tuổi, tướng mạo nhu, vẻ mặt kiêu căng, mặc kiện cẩm bào màu đỏ, bào kim tuyến lưu quang, đai lưng khảm hạt châu lớn sắc tương lục chói lọi, còn giắt hai ngọc bội giá trị xa xỉ, đầu đội kim quan, thân phú quý, dường như sợ người khác biết nhà có tiền vậy.

      Tạ Đình Quân lại thấp giọng với Tần Thiên: “Đây là Đại công tử của lão bản Ti Mã Thuận của Trường Hưng Hành, cũng là gia chủ tương lai. Trường Hưng Hành nếu thực rơi vào tay , chắc hẳn sụp đổ.”

      Khi chuyện, hơi hơi cúi đầu, từng đợt hơi thở phun vào hai gò má Tần Thiên, Tần Thiên nhíu mày, quay đầu nhìn cái, thấy nhìn phía trước, như chú ý tới bản thân vừa thất lễ. Tần Thiên lại nhìn bốn phía, thấy mọi người tại đều đứng ở cửa, quả hơi chật chội, cũng gì, chỉ thoáng nhích về phía Trang Tín Ngạn chút.

      Tạ Đình Quân tiếp tục nhìn phía trước, khóe miệng lại hơi nhếch lên.

      Bên này, Ti Mã Xương ngoài cười nhưng trong cười chào đón mấy người Tạ Văn Tuyển, ánh mắt đảo qua trong đám người, lại tọa lạc gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tạ Uyển Quân, tròng mắt vòng vo, biểu ra hứng thú rất lớn.

      Ngày thường, Tạ Uyển Quân xuất môn luôn choàng khăn che mặt. Nhưng hôm nay ngồi xe ngựa cả ngày, vất vả có thể thấy Trang Tín Ngạn, nàng muốn đem mình che khuất, còn cố ý trước lúc xuống xe chỉnh chang lại lúc. Mà Tạ Đình Quân vội vàng ứng phó chuyện của Trường Hưng Hành nên chú ý tới. Nếu , để muội muội lộ diện sắc đẹp như vậy.

      Cảm giác được ánh mắt lửa nóng của Ti Mã Xương, Tạ Uyển Quân khỏi hối hận bản thân liều lĩnh. Nàng muốn khiến cho Trang Tín Ngạn chú ý, nhưng lực chú ý của Trang Tín Ngạn đều tập trung người Tần Thiên, cũng chưa từng liếc nàng cái, lại nghĩ rằng gặp phải kẻ đăng đồ tử như Ti Mã Xương.

      bên Tạ Đình Quân thấy Ti Mã Xương vẻ mặt có ý tốt, trong lòng vô cùng khẩn trương, tiến lên từng bước, ngăn trước người muội muội, lúc này mới làm cho Ti Mã Xương thoáng thu liễm.

      Sau khi đôi bên giới thiệu tiếp đón lúc, Ti Mã Hạo mang theo điệt nhi Ti Mã Xương ngồi trở lại vị trí ban đầu.

      Tần Thiên nhìn qua, thấy Ti Mã Hạo bên này đoàn người ước chừng ngồi đầy năm bàn, người người đều là phong trần mệt mỏi, theo lời Ti Mã Hạo vừa rồi mới từ Bình Viễn trở về có chút hợp lý. Bình Viễn cách nơi này cũng xa lắm, mà các tùy tùng này có vẻ mệt mỏi vì chạy đường dài.

      Thừa dịp thời điểm Tạ gia cùng chủ quán tiếp đón, Tần Thiên lặng lẽ dặn dò Phạm Thiên: “Ngươi tìm cách hỏi thăm chút tình huống của Trường Hưng Hành. Thuận tiện cũng hỏi thăm dân tộc ở Mạc Bắc.” xong, nàng dừng chút, lại : “Ngươi cũng hỏi thăm về Tạ gia cho ta.”

      “Vì sao?” Phạm Thiên ngạc nhiên .

      “Chúng ta muốn mượn quan hệ của Tạ gia, nhưng phải hoàn toàn dựa vào Tạ gia. Là Thịnh Thế của chúng ta thực buôn bán ở Mạc Bắc, phải Tạ gia. Điểm này chúng ta nhất định phải nhớ kỹ!” Tần Thiên thản nhiên .

      Tạ gia chỉ là người bọn họ đống ý cho gia nhập, mặc kệ Tạ gia ở Mạc Bắc thế lực có bao nhiêu sâu xa, về mặt kinh doanh lá trà, Thịnh Thế mới là chủ đạo! Bọn họ có lợi nhuận phân cho Tạ gia, cũng chiếm tiện nghi của bọn họ!

      Từ việc Tạ gia lúc trước giấu diếm chuyện của Trường Hưng Hành cho thấy, bọn họ dường như muốn Thịnh Thế phụ thuộc vào bọn họ!

      Có lầm hay ? Tần Thiên nàng há có thể để bọn họ dắt mũi!

      Lúc này, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên đem quyển vở đưa cho nàng, mặt viết : “Ti Mã Hạo nhận ra thân phận trà thương của chúng ta!”

      “Làm sao có thể?” Tần Thiên cả kinh .

      Trang Tín Ngạn đưa tay của mình cho nàng xem.

      Bên này, Ti Mã Hạo sau khi lôi kéo Ti Mã Xương ngồi xuống bàn, liền lập tức phân phó nam nhân râu cá trê bên người, thấp giọng : “La chưởng quỹ, lập tức phái người cưỡi ngựa trước, cho Đại đương gia biết, Tạ Thịnh Khôi liên minh với Thịnh Thế ở phía nam, để Đại đương gia sớm chuẩn bị!”

      La chưởng quỹ lĩnh mệnh rời , bên Ti Mã Xương rất ngạc nhiên hỏi: “Thúc thúc làm sao biết Tạ gia cùng Thịnh Thế liên minh?”

      Ti Mã Hạo nhìn Trang Tín Ngạn cách đó xa liếc mắt cái, cười lạnh : “Ta làm nghề gì chứ! Ta chính là trà thương, từ ngâm mình trong lá trà mà lớn lên. Bọn họ có thể giấu giếm người khác, đừng mơ tưởng giấu diếm được ta!” Tiếp theo, lại : “Ngươi chú ý tới tay của kẻ điếc kia ?”

      Ti Mã Xương vẻ mặt mờ mịt, vừa rồi chỉ lo chú ý Tạ Uyển Quân, làm sao còn có thể nhìn tay nam nhân?

      Ti Mã Hạo thấy bộ dạng này của thầm thở dài, khỏi hờn giận : “A Xương, ngươi về sau tiếp quản Trường Hưng Hành, gặp chuyện phải biết nhìn xa trông rộng, nếu , nhận lấy thất bại đau khổ!”

      “Thúc thúc lại giáo huấn ta! Thúc thúc nếu có ý kiến đối với địa vị thừa kế của ta, vì sao với phụ thân ta ?” Ti Mã Xương tức giận. Phải biết rằng Ti Mã Hạo là thứ xuất, bất quá chỉ cần tốn ít tài sản có thể đuổi , nhưng người lại khôn khéo có khả năng, được Ti Mã Thuân tín nhiệm, mới có địa vị Nhị đương gia như ngày hôm nay. Nhưng trong mắt của Ti Mã Xương cũng coi trọng vị thúc thúc này.

      Thấy chịu nghe, Ti Mã Hạo cũng lười để ý đến , tiếp tục : “Bàn tay của kẻ điếc kia có vết chai, thực ràng là tay của người sao trà. Nhưng khí độ và quần áo mặc làm sao có thể là sư phó sao trà? Là kẻ điếc, biết sao trà, lại có tướng mạo như vậy, trong thiên hạ chỉ có Đại công tử Trang Tín Ngạn của Thịnh Thế mới phù hợp với tất cả các điều kiện này!”

      Thân là trà thương, tất nhiên cẩn thận chú ý các trà thương khác. Mà lúc trước Trang Tín Ngạn và Tần Thiên ở trước mặt ngự giá gây ra náo động, muốn cho người khác biết cũng được.

      “Như vậy nữ tử bên cạnh kia chính là Tần Thiên Tần đương gia xuất thân nha hoàn, lại là chất nữ của Tống Thái phó!” Ti Mã Xương ngạc nhiên .

      “Hẳn chính là nàng! Tạ Thịnh Khôi vô duyên vô cớ cùng Thịnh Thế đương gia xuất ở đây, còn cố ý giấu diếm chúng ta, nhất định bọn họ liên minh, mơ ước sinh ý lá trà của chúng ta!” Ti Mã Hạo hừ hai tiếng: ” Tư Mã gia chúng ta ở Mạc Bắc xây dựng căn cơ trăm năm, bọn họ sao có thể tùy ý lay động, biết tự lượng sức mình!”
      Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 179: Đường mật và chén thuốc

      Bởi vì chỉ có bốn gian phòng, Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đành phải tách ra. Như vậy, Tần Thiên và Tạ Uyển Quân mang theo bọn nha hoàn ở gian, Trang Tín Ngạn và Tạ Đình Quân cùng mấy gã sai vặt ở gian. Từ chưởng quỹ, Tạ Văn Tuyển cùng với chưởng quầy của Tạ gia ở gian, cuối cùng Phạm Thiên, Mã quản và hai quản khác của Tạ gia ở gian còn lại. Các hộ vệ mã phu, đành phải chen chúc nằm ở giường chung của khách điếm.

      Vào phòng, Tạ Uyển Quân bị Tạ Đình Quân gọi sang bên, Tạ Đình Quân thực nghiêm khắc trách cứ nàng: “Quy củ muội học chạy đâu hết rồi? Vì người nam nhân, ngay cả mặt mũi của Tạ gia cũng để ý sao?”

      Lời này rất nặng, Tạ Uyển Quân nhịn được, chỉ chút đỏ hốc mắt.

      Lần này Tạ Đình Quân giận, chỉ có muội muội ruột thịt, nếu làm việc vô ý, hỏng thanh danh, muốn gả cho người trong sạch quả rất khó khăn. Nay thấy nước mắt của muội muội cũng thể tỏ ra mềm lòng. cố cứng rắn phẩy tay áo bỏ .

      Đêm đó, Tần Thiên cùng Tạ Uyển Quân ngủ chiếc giường, hai nha hoàn đều nằm nghỉ mặt đất. Đợi cho bọn nha hoàn thu dọn xong, thời điểm Tần Thiên nửa mê nửa tỉnh, bên tai vang lên thanh rất khẽ của Tạ Uyển Quân: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”

      Tần Thiên vốn đưa lưng về phía nàng mà ngủ, nghe thấy thanh của nàng, lập tức thanh tỉnh lại. Cũng muốn cùng nàng nhiều, lập tức lại nhắm mắt giả bộ như hề nghe thấy.

      “Tỷ tỷ, tỷ ngủ chưa?”

      Tần Thiên nhúc nhích.

      Phía sau truyền đến tiếng Tạ Uyển Quân giọng thở dài.

      “Tỷ tỷ, Uyển Quân thực hâm mộ tỷ, có thể gả cho phu quân tốt như vậy. Chẳng những có dung mạo khiến người khác gặp khó có thể quên, trọng yếu nhất là còn trân trọng thê tử như vậy…”

      Tạ Uyển Quân thanh nhàng, giống như cảm thán từ tận đáy lòng.

      “Nếu Uyển Quân cũng có thể gả cho phu quân như thế, cuộc đời này quả cũng uổng …”

      Tần Thiên bỗng mở mắt, khẽ nhấp môi.

      Bên này, Tạ Uyển Quân ruột mềm trăm mối, khó có thể vào giấc ngủ. Nàng xoay người, nằm thẳng, nhìn lụa trắng đỉnh giường mà xuất thần, khỏi nhớ tới hình ảnh phu thê Trang Tín Ngạn ở thuyền ân ái mấy ngày nay.

      Hai ngày trước khi xuống thuyền, trừ bỏ cùng thúc thúc ca ca đàm luận công việc, hai người cơ hồ đều ở cùng chỗ.

      Ban ngày, bọn họ đứng ở đầu thuyền đón gió ngắm cảnh, sợ nàng cảm lạnh, đem áo choàng cẩn thận phủ lên người nàng, động tác ngốc nghếch, lại chuyên chú như vậy. nhìn nàng cười, vẻ mặt vô cùng ôn nhu, ánh mắt đó của khiến bản thân là những người đứng xem tâm cũng muốn hòa tan. Nàng cười vui vẻ, sáng lạn, ngọt ngào hạnh phúc như vậy, làm cho bản thân vừa khó chịu vừa hâm mộ.

      Buổi tối, bọn họ tránh ở đuôi thuyền, vây quanh nàng, nàng rúc vào trong lòng , hai người tay cầm tay, dựa vào cùng chỗ ngắm trăng, nàng đứng ở lan can lầu hai lén nhìn bọn họ, còn có thể nhìn thấy vành tai và tóc mai của bọn họ chạm vào nhau, lén lút hôn môi. khắc kia, nàng hy vọng người bên cạnh có thể là mình… Nàng về sau cũng gặp được phu quân tốt như vậy sao?

      , nàng chứng kiến qua rất nhiều nam tử, có ai có thể so sánh được với … Nam tử kia sáng ngời thanh khiết như ánh trăng a… Tạ Uyển Quân thở dài tiếng, sáng sớm hôm sau, mọi người dậy sớm. Tần Thiên và Tạ Uyển Quân được bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu.

      “Tỷ tỷ, nghe Trang công tử còn có thể chế trà, Bích loa xuân của Thịnh Thế chính là nhờ đôi tay chàng, có phải vậy hay ?”

      Thừa dịp lúc nha hoàn chải đầu cho hai người, Tạ Uyển Quân giống như lơ đãng hỏi về chuyện của Trang Tín Ngạn. Nàng cũng biết như vậy hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng nhịn được muốn biết thêm nhiều chuyện hơn về Trang Tín Ngạn, hy vọng có thể nghe người ta về từng chút , trong lòng vô hạn vui mừng.

      Tần Thiên vừa được búi tóc xong nghe vậy tâm khỏi sinh hờn giận, nàng bất động thanh sắc, xoay người hướng về hai nha hoàn phất phất tay. Nha hoàn của Tạ Uyển Quân thấy vậy hỏi ý kiến của chủ tử, Tạ Uyển Quân biết Tần Thiên có chuyện muốn với mình, vội vàng ý bảo bọn nha hoàn ra ngoài.

      Chờ nha hoàn lui xuống, Tần Thiên nhìn Tạ Uyển Quân thản nhiên cười : “Tạ tiểu thư, muội nếu gọi ta là tỷ tỷ, có chút chuyện ta thể .”

      “Tỷ tỷ có chuyện cứ việc thẳng.” Theo bản năng , Tạ Uyển Quân muốn đắc tội Tần Thiên, chỉ hy vọng nàng có thể thích mình, chấp nhận mình.

      “Tạ tiểu thư,” Tần Thiên cười : “Muội dù sao vẫn chưa lấy chồng, nếu quá mức chú ý người nam nhân, để cho người khác biết, bị đàm tiếu. Đương nhiên, ta biết Tạ tiểu thư có ý tứ này. Chỉ là có chút việc vẫn nên chú ý tốt hơn.”

      Tạ Uyển Quân sắc mặt đỏ lên, cúi đầu xuống.

      Tần Thiên cũng gì nữa, đứng lên, rời khỏi phòng.

      ra cửa phòng, Tần Thiên nhìn xung quanh mọi nơi, tìm kiếm thân ảnh Trang Tín Ngạn, phía sau lại vang lên đạo thanh hùng hậu: “Tần đương gia tìm Trang công tử?”

      Tần Thiên quay đầu lại, thấy Tạ Đình Quân mang theo Lâm Vĩnh từ lầu 3 xuống. Nhớ tới Tín Ngạn cùng ở chung phòng, Tần Thiên vội vàng hướng nhìn về phía sau .

      “Tần đương gia cần nhìn.” Tạ Đình Quân đến bên người nàng, thân hình cao lớn hùng vĩ mang theo loại áp lực, Tần Thiên khỏi lui về phía sau hai bước.

      Tạ Đình Quân hứng thú nhìn nàng, cười : “Trang công tử đêm chưa trở về phòng, biết Tần đương gia biết đâu ?”

      Thấy Tần Thiên lộ ra sắc mặt mờ mịt kinh ngạc, Tạ Đình Quân cười khẽ: “Hóa ra Tần đương gia cũng biết, ta còn tưởng rằng bất cứ việc gì cũng gạt ngươi.”

      xong thi thi nhiên nhiên theo bên người nàng lướt qua, xuống lầu.

      Lập tức, Tần Thiên cũng xuống lầu, trong lòng suy nghĩ, Tín Ngạn cả đêm ngủ lại đâu chứ?

      xuống đại sảnh lầu , nhìn thấy Trang Tín Ngạn ngồi ở bên cạnh bàn, dáng người tuấn tú làm cho cả đại sảnh dường như cũng sáng sủa lên. Tần Thiên ngồi vào bên cạnh , hỏi tối hôm qua nơi nào, giấy viết xuống: “ có thói quen cùng người khác ngủ, tối hôm qua cùng Hải Phú ngủ ở trong xe ngựa.” Hải Phú ở bên liên tục gật đầu, tỏ vẻ xác thực.

      “Xe ngựa? lạnh sao?” Tần Thiên vội vàng sờ sờ tay , chỉ cảm thấy tay lạnh lẽo, lại thấy trước mắt có chút choáng váng, hiển nhiên cả đêm đều được ngủ ngon, vô cùng đau lòng.

      “Xuất môn bên ngoài chàng cũng thể thu liễm chút tính tình Đại thiếu gia a…” Tần Thiên nhìn giọng oán trách: “Nếu bị cảm lạnh làm sao bây giờ? Chẳng phải càng chịu khổ hay sao?” xong, vẫn lo lắng, quay đầu gọi tiểu nhị, bảo mang lên hai chén canh gừng nóng, để hai người giải trừ cảm lạnh.

      Tần Thiên từ sống nhờ nhà Đại bá mà lớn lên , giỏi nhất vì người khác suy nghĩ, cũng giỏi nhất chiếu cố người khác, huống chi Trang Tín Ngạn lại là người mà nàng để trong lòng, tất nhiên đều vì suy nghĩ chu đáo.

      Đổi lại ở đô thị đại, điểm này của Tần Thiên có lẽ khiến người khác thấy phiền toái, ngại nàng như bà cụ non, nhưng đối với Trang Tín Ngạn từ đến lớn rất ít được người khác tình quan tâm mà , càng khiến vô cùng cảm động.

      Tuy rằng bị trách cứ, nhưng nhìn Tần Thiên ánh mắt lại càng ngày càng ôn nhu. Tần Thiên quay đầu thấy Trang Tín Ngạn ôn nhu mỉm cười, trong lòng ngọt ngào, lại thầm nhéo đùi cái, tiếng động : “Nơi này còn có người nhìn .”

      Trang Tín Ngạn cúi đầu, ở dưới bàn lặng lẽ cầm tay nàng. Nắm chặt rồi lại nắm chặt, trong lòng bàn tay dần dần trở nên nóng hơn.

      Khiến Tần Thiên đành phải dùng tay trái ăn cháo, tuy rằng phiền toái, cũng nỡ giãy khỏi tay .

      Chỉ cảm thấy hôm nay cháo hoa hương vị ngọt ngào tuyệt vời, dường như được bỏ thêm đường mật vậy.

      Huynh muội họ Tạ ngồi ở phía bên kia bàn nhìn hai người bọn họ, người sắc mặt trầm, người sắc mặt buồn bã. Hai người dùng thìa quấy trong chén cháo hoa, chỉ cảm thấy bát cháo hoa kia giống như chén thuốc, khó có thể nuốt xuống. Dùng xong điểm tâm đoàn người đứng dậy rời . Ti Mã Hạo của Trường Hưng Hành nhiệt tình tỏ vẻ nếu cùng đường, bằng cùng đồng hành, đường còn có thể chiếu cố lẫn nhau.

      Cho dù đáp ứng , cũng cùng đường, khi như vậy, cần gì phải đắc tội với người ta? Là người làm ăn lâu năm Tạ Văn Tuyển tất nhiên từ chối.

      Đội xe ngựa của hai nhà cùng lên đường, song phương tùy tùng đều tiến đến cạnh nhau ra vẻ thân thiết tìm hiểu tình huống, song phương đều có chuẩn bị, đều cho rằng đối phương thủ đoạn rất cao siêu. Mà Tần Thiên sớm đem việc đối phương nhìn thấu thân phận của Trang Tín Ngạn cho Tạ Văn Tuyển biết. Tạ Văn Tuyển sắc mặt ngưng trọng, mày nhíu chặt.

      Thời điểm giữa trưa dùng cơm, Tần Thiên gọi Phạm Thiên vào trong xe ngựa, hỏi tìm hiểu được những tin tức gì.

      Phạm Thiên cười : “Đại thiếu phu nhân sai bảo, nô tài tất nhiên tận tâm hết sức!”

      “Ngươi cứ hở miệng ra là càng ngày càng dẻo, dông dài cái gì, còn mau !” Tần Thiên cười mắng. Trang Tín Ngạn ngồi ở bên, mặt mang mỉm cười lẳng lặng nhìn.

      Phạm Thiên thế này mới thu liễm tươi cười, lên ràng.

      Tình huống của Trường Hưng Hành theo lời của Tạ gia đại khái giống nhau. Mà vị trí và phong tục của người dân Mạc Bắc cùng với Mông Cổ ở kiếp trước có chút tương tự. Khương nhân cũng tôn trọng Phật giáo, nay Đại Lạt Ma Cáp Y Lạt Ma ở Khương nhân và toàn bộ thảo nguyên rộng lớn đều có địa vị cao quý.

      “Còn có Trường Hưng Hành…” Phạm Thiên hai mắt linh hoạt vòng vo chuyển, tiếp tục : “Ta hôm qua mới phát bọn họ thần thần bí bí trông coi hai gian phòng, ta đưa bạc cho tiểu nhị tìm hiểu, mới biết được, trong hai gian phòng đều là các mỹ nữ tuổi thanh xuân, khoảng tầm hai mươi người, nghe các nàng nhàn thoại, như là kỹ nữ. Tất cả đều là Trường Hưng Hành bỏ ra giá cao mua về! các nữ tử này ngày đêm đều ở trong xe ngựa, che đậy kín kẽ, ta hôm nay có hỏi thử bọn họ, bọn họ lại là mua nha hoàn về. Nào có nha hoàn được mua về như vậy chứ, lừa quỷ sao?” Kỹ nữ? Tần Thiên ánh mắt lóe lóe, quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt cái, người sau ánh mắt thanh minh, như hiểu.

      Tần Thiên gật đầu, muốn kêu Phạm Thiên trước lui xuống, Hải Phú lại vén rèm lên đem hai phần đồ ăn tiến vào.

      Bát nóng bốc khói hôi hổi, mùi thịt tỏa ra bốn phía, chính là mùi thịt bò.

      “Sao lại là thịt bò?” Tần Thiên ngạc nhiên .

      Hải Phú đáp: “ đường Vĩnh Cùng trấn mua, là thịt bò mà Khương nhân tự làm, được ngon lắm, đành nấu thành canh. Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân ăn tạm trước, đến thôn trấn phía trước ăn đ ngon sau.” Tiếp theo lại lắc đầu, “Nhưng mà thứ này cũng rất quý!”

      “Đây là đồ quý giá ở nơi này! Vậy mà ta nghe , thương nhân từ trong tay Khương nhân đổi mười cân thịt bò tự làm với bảy kiện vải bông!”

      Hải Phú thè lưỡi: “ nhiều a!”

      “Cho nên mấy thương nhân buôn bán với đại mạc có người nào phải phú gia, đều áp bức người khác như vậy!” Phạm Thiên .

      Ở Dương Thành, mười cân thịt bò cũng đủ đổi đống vải bông, huống chi đây là mười cân thịt bò tự làm!

      Trách được Khương nhân dân chúng cuộc sống gian khổ, bóc lột trắng trợn như vậy, làm sao giàu có cho được?

      Bất quá buôn bán tránh khỏi có lúc phải gian dối, thân là thương nhân nàng cũng có khả năng hô hào chính nghĩa, đắc tội với các thương nhân ở Mạc Bắc.

      Tần Thiên vẫy tay bảo Phạm Thiên lui xuống.

      “Hai mươi kỹ nữ kia phỏng chừng là thủ đoạn dùng để lung lạc những người quyền quý ở Mạc Bắc!” Chờ Phạm Thiên cùng Hải Phú rồi, Trang Tín Ngạn viết xuống giấy.

      Tần Thiên cũng đoán được ý nghĩa này, lại tiếp, lúc này đây bọn họ tuy rằng mang theo chút tài vật trân bảo làm phí dụng thiết lập quan hệ, nhưng Tần Thiên lại chưa bao giờ nghĩ tới dùng chiêu dâng tặng nữ nhân. Trường Hưng Hành tốn tâm tư như vậy, về phương diện tài lực cũng thua kém. Tuy rằng tài lực của Trang phủ và Tạ gia cộng vào nhất định có thể thắng được bọn họ, có điều dùng thủ đoạn như vậy lung lạc quý tộc Khương nhân, càng cổ vũ lòng tham của bọn họ, về lâu dài vừa có lời lại có ích lợi gì.

      Tần Thiên uống ngụm canh thịt bò, bỗng nhiên trong lòng chợt động.

      Sau khi ăn xong, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn tìm thúc cháu Tạ Văn Tuyển lặng lẽ thương nghị việc này, bọn họ cũng vừa tìm hiểu được tin tức này, vốn định thông tri cho mấy người Tần Thiên, lại ngờ bọn họ lặng yên tiếng động biết hết thảy, trong lòng rất ngạc nhiên.
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 180: Đại lễ độc nhất vô nhị

      “Lúc này, chúng ta sơ suất, nghĩ tới Trường Hưng Hành lại dùng thủ đoạn đó!” Tạ Văn Tuyển lắc đầu thở dài.

      Bởi vì cần Tạ Thịnh Khôi là trung gian, cho nên, Tạ gia lấy danh nghĩa của Tạ Thịnh Khôi cùng Thịnh Thế hợp tác, có được tán thành của Trang phủ. Cho nên thành bại lần này cũng liên quan đến lợi ích của Tạ Văn Tuyển.

      chỉ Thịnh Thế chuẩn bị nhiều lễ vật, Tạ gia cũng chuẩn bị ít, lấy hiểu biết của bọn họ đối với quý tộc Khương nhân, lễ vật được chuẩn bị thích hợp. Trong đó cũng phải có nữ nhân, đều chọn lựa các nữ tử trắng nõn khỏe mạnh trong đám nữ nô. So sánh với Trường Hưng Hành chuẩn bị hai mươi kỹ nữ, rất ràng kém hơn bậc.

      Hai mươi kỹ nữ, tốn mất bao nhiêu bạc đây? Thủ đoạn dã man như vậychẳng phải muốn đạp hư chuyện của bọn họ! Tạ Văn Tuyển thầm mắng, Ti Mã Thuân phải điên rồi chứ! Điều lệ này thông qua, về sau muốn tiếp xúc với quý tộc lại càng dễ dàng!

      bên Tạ Đình Quân trầm ngâm hồi, bỗng nhiên cười : “Ti Mã Hạo này tự cho là đúng đề nghị cùng chúng ta đồng hành để thám thính tin tức, lại nghĩ rằng chính bọn họ cũng có bí mật. Nay nếu bị chúng ta biết được, đương nhiên cũng gây ra phiền toái cho bọn họ!”

      Tạ Văn Tuyển biết điệt nhi có năng lực, lập tức hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Đình Quân. Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn cũng nhất tề nhìn về phía .

      Tiếp xúc với đôi mắt sáng ngời của Tần Thiên, Tạ Đình Quân cười cười, tiếp tục : “Bất quá có số thủ đoạn tuy được đẹp mặt cho lắm, nhưng có đôi khi rất hữu hiệu!”

      Tạ Đình Quân suy nghĩ buổi tối tới khách điếm Phương Trấn nghĩ biện pháp làm cho ngựa của đối phương bị bệnh, kéo dài hành trình của đối phương, như vậy bên ta tranh thủ được ít thời gian. Nhưng mà thông minh, Ti Mã Hạo cũng ngốc, ngày cùng đường, những gì có thể tìm hiểu đều tìm hiểu, tìm hiểu được biết có theo cũng vô dụng. Huống hồ mình còn mang theo hai mươi kỹ nữ, đây là mấu chốt thành công của sinh ý lần này, khỏi lo đêm dài lắm mộng, song phương vừa bước vào trấn , Ti Mã Hạo liền hướng thúc cháu Tạ thị lời từ biệt, là vì vội, muốn trước bước.

      “Nhị đương gia muốn đường suốt đêm sao?” Tạ Đình Quân ngạc nhiên.

      có biện pháp a, ta thể so với Tạ lão bản thanh nhàn như vậy, Đại đương gia phái người đến báo cho ta biết, hạn cho ta trở về trong hai ngày, suốt đêm cũng được!” Ti Mã Hạo vẻ mặt cười.

      Tạ Đình Quân suy tính thất bại, trong lòng thầm hận, mặt lại tươi cười, chắp tay : “ như vậy, Tạ mỗ chúc Nhị đương gia thuận buồm xuôi gió .”

      Ti Mã Hạo ha ha nở nụ cười hai tiếng, lên xe ngựa. Khi xe ngựa qua xe của Trang Tín Ngạn và Tần Thiên, Ti Mã Hạo bỗng nhiên xốc lên rèm xe, lớn tiếng gọi: “Tần đương gia, Trang Đại công tử!”

      Thấy dễ dàng gọi ra thân phận của chủ tử, các tùy tòng bị nghiêm lệnh được lắm miệng nhất tề biến sắc, đoán xem ai lộ ra tin tức, trong lòng hoảng sợ.

      Thấy vậy, Ti Mã Hạo có chút đắc ý. thẳng tắp nhìn chằm chằm rèm xe của Tần Thiên chờ xem vẻ mặt khiếp sợ của bọn họ. thấy rèm xe của đối phương được bàn tay trắng nõn xốc lên, hé ra gương mặt phù dung lạnh nhạt tự nhiên.

      Chính là Tần Thiên.

      Nàng nhìn Ti Mã Hạo, hơi hơi cười, có nửa điểm bối rối.

      Ti Mã Hạo giật mình, cười : “Tần đương gia, sau này còn gặp lại. Hẹn gặp thảo nguyên!” Trong lòng thầm khen đối phương tuổi còn trẻ mà định lực mười phần.

      Tần Thiên ngẩng đầu, chút hoang mang hướng tới vừa chắp tay, ý vị thâm trường vừa cười : “Đâu có đâu có. Nhị đương gia mang theo hai mươi nương trẻ tuổi đường ban đêm, cũng nên cẩn thận chút mới được!”

      Nghe xong lời này, Ti Mã Hạo biến sắc, cười gượng hai tiếng ngồi trở lại trong xe, trong lòng kinh nghi bất định.

      Xem ra bọn họ biết tồn tại của hai mươi kỹ nữ, có điều sao bọn họ vẫn còn thong dong như vậy?

      Nhớ tới lời của Tần Thiên nhắc đường ban đêm phải cẩn thận, Ti Mã Hạo trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, hay là bọn họ tính ở đường làm trò quỷ gì? Nếu đúng là như thế, nên tiếp tục theo kế hoạch nữa mới đúng!

      Hư tắc thực chi, kì thực hư chi ( cũng là giả, giả cũng là , giả giả, biến hóa khôn lường), tình trọng đại, thể phòng!

      Ti Mã Hạo vốn là người cẩn thận, tâm tư nhanh chóng biến chuyển, nhất thời thay đổi chủ ý.

      “Dừng xe!” Ti Mã Hạo hét lớn, tiếp theo phân phó các tùy tòng xuống xe vào khác điếm nghỉ ngơi.

      Tạ Đình Quân giục ngựa đến bên cạnh xe ngựa của : “Nhị đương gia vì sao lại thay đổi chủ ý ?”

      “Vẫn là Tần đương gia đúng!” Ti Mã Hạo cười tủm tỉm : “Đường ban đêm an toàn, vẫn nên vào ban ngày thôi!” Tuy rằng chậm trễ chút, nhưng chỉ cần có thể an toàn tới nơi, người thắng là Trường Hưng Hành!

      Nghĩ vậy, Ti Mã Hạo phân phó các tùy tòng dỡ hành lý xuống tiến vào khách điếm. Thấy đối phương phát thân phận của các kỹ nữ, lập tức cũng che giấu nữa, thoải mái để các nàng bước xuống xe.

      Hai mươi nương người người đều có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, người ngồi xung quanh đều thể dời mắt.

      Chờ mấy người bọn họ vào, Tạ Đình Quân cùng Tạ Văn Tuyển đến bên cạnh Tần Thiên vừa xuống xe ngựa, Tạ Đình Quân hỏi: “Vừa rồi Tần đương gia ngôn ngữ cố ý khích tướng?”

      Tần Thiên nhìn cái, đè thấp thanh : “Nếu bọn họ trước chúng ta bước đem mấy nương này đưa đến tay quý tộc Khương nhân, ngươi chúng ta còn có cơ hội hay ?”

      Nếu có thể làm cho quý tộc Khương nhân vừa lòng, bọn họ còn nhanh chóng cùng đối phương ký kết hiệp nghị? khi để bọn họ lấy được độc quyền, chuyến này của bọn họ trắng tay.

      Đạo lý này Tạ Đình Quân sao lại biết, nếu cũng có ý định gian lận ở bầy ngựa của Trường Hưng Hành.

      Có điều Ti Mã Hạo rời quá đột nhiên, Tần Thiên ở thời điểm khẩn cấp lại có thể nhanh trí như vậy thể khiến người khác bội phục !

      “Tần đương gia là trí tuệ hơn người!” Tạ Đình Quân nhìn nàng, ánh mắt nóng cháy.

      Lúc này, Trang Tín Ngạn lên đến, vừa vặn ngăn trở ánh mắt của Tạ Đình Quân, Tần Thiên nhìn mỉm cười, theo vào khách sạn.

      Nhìn thân ảnh hai người thân mật, Tạ Đình Quân lạnh lùng hừ tiếng. Tiếp theo, quay đầu với Lâm Vĩnh vài câu, bảo mang theo vài người đến phía trước bố trí phen. Ti Mã Hạo lão hồ ly này nhất định phái người tiến đến dò đường, dù sao cũng phải làm cho tìm được chút gì đó, mới có thể tâm sinh ý sợ hãi, dám lại tùy tiện đường suốt đêm nữa.

      Bên này, Tạ Uyển Quân đội mũ vành bước xuống xe. Từ khi bị ca ca trách cứ lại bị Tần Thiên “chỉ điểm”, nàng rốt cuộc trở lại là nương được giáo dục kỹ lưỡng, da mặt dù dày cũng có hạn, bắt đầu từ sáng hôm nay, nàng vẫn giấu mình trong xe ngựa, ngẫu nhiên xuống xe ngựa cũng mang theo mũ vành để che lấp dung nhan.

      Nàng được nha hoàn Điệp Nhi nâng đỡ chuẩn bị vào, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh lỗ mãng: “ nương hoa dung nguyệt mạo, che lấp như thế phải rất đáng tiếc?”

      Tạ Uyển Quân nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Ti Mã Xương vẻ mặt mê đắm, nàng nhìn mà thấy đáng khinh chịu nổi, so sánh với Trang Tín Ngạn, người như mây ở trời, kẻ như đống bùn ở dưới đất!

      Nàng trong lòng vô cùng chán ghét, quyết đoán xoay người, bước nhanh tránh ra, từ đầu đến cuối cũng để ý tới !

      Phía sau Ti Mã Xương sắc mặt lập tức trầm xuống, ở Trường Hưng Hành tương lai trở thành đương gia, ngày thường luôn được người khác nịnh nọt, làm sao chịu được sắc mặt như vậy, nhìn Tạ Uyển Quân bóng dáng thon dài yểu điệu, khóe miệng nổi lên chút cười lạnh.

      Song phương dùng cơm chiều ở khách điếm. Nếu thân phận bại lộ, hai bên cũng còn gì phải kiêng kị, Ti Mã Hạo đến bàn Tần Thiên và Trang Tín Ngạn liên tục kính rượu, trong lúc đó luôn dò hỏi, Tần Thiên chẳng những ứng phó cẩn thận, thường thường còn đáp lễ đối phương, có khi cũng làm cho Ti Mã Hạo cứng họng, đành phải cười ha ha che giấu xấu hổ.

      Sau đó, Ti Mã Hạo thần sắc ngưng trọng với Ti Mã Xương: “Sớm nghe vị Tần đương gia này tuy rằng xuất thân nha hoàn, nhưng dị thường thông minh có năng lực. Lúc trước ta còn cho rằng đồn đãi quá mức khuyếch đại, tại xem ra lời đồn cũng phải là giả!”

      Ti Mã Xương cho là đúng: “Cho dù nàng ta có năng lực thế nào? Chỉ cần chúng ta đem kỹ nữ đưa đến tay bọn man di này, mấy đám sắc quỷ đó còn có cái gì mà đáp ứng chúng ta? Nàng ta có làm gì cũng chỉ uổng công!”

      thể như vậy!” Ti Mã Hạo nhíu mày: “Chỉ cần Thịnh Thế cùng Tạ Thịnh Khôi liên minh, thủy chung vẫn là họa lớn của Trường Hưng Hành chúng ta!”

      Nghe thúc thúc như vậy, Ti Mã Xương nhãn châu chuyển động, nảy ra ý hay: “Nếu thúc thúc muốn phá hư liên minh giữa Tạ Thịnh Khôi cùng Thịnh Thế, điệt nhi có ý kiến hay…”

      Bên kia, Phạm Thiên y theo lời Tần Thiên phân phó hồi báo tin tức tìm hiểu. Tần Thiên sau khi nghe xong, trầm tư hồi, cùng Trang Tín Ngạn thương lượng phen, sau đó tìm thúc cháu Tạ Đình Quân.

      Bởi vì là hai phương cùng nhau nghỉ lại khách điếm, số phòng nhiều lắm, đêm nay lại chỉ có bốn gian phòng, song phương hẹn ước ở gian phòng của Tạ Văn Tuyển.

      Tần Thiên thẳng vào vấn đề: “Tạ lão bản, ta muốn nhờ ngươi viết thư gửi quý tộc Khương nhân, chúng ta đại lễ độc nhất vô nhị dâng tặng bọn họ, thỉnh bọn họ đừng quyết định quá sớm!”

      Thúc điệt Tạ Đình Quân liếc mắt nhìn nhau cái, đồng thời hỏi: “Đại lễ độc nhất vô nhị? Là đại lễ gì vậy?”

      “Xin thứ cho ta tạm thời giữ bí mật, có số việc bây giờ chưa phải thời cơ ra.” Tần Thiên mỉm cười.

      Tạ Văn Tuyển khỏi hờn giận: “Ngay cả chúng ta cũng thể ? Chúng ta nếu là đối tác của nhau, hẳn nên thẳng thắn thành khẩn tướng đãi có phải hay ?”

      Thẳng thắn thành khẩn tướng đãi? Tần Thiên trong lòng cười lạnh, vậy vì sao lúc trước bọn họ giấu diếm chuyện Trường Hưng Hành với nàng? Nếu phải nửa đường đụng phải mấy người Ti Mã Hạo, chỉ sợ đến tận nơi bọn họ mới biết được còn có đối thủ cường đại như thế tồn tại !

      Nhưng việc đến nước này, tranh cãi có ích lợi gì? Thốt ra lời này trừ bỏ khiến đôi bên tâm sinh khúc mắc mà chút tác dụng đều có, bất quá nhất thời cảm thấy sướng miệng mà thôi.

      Lập tức, Tần Thiên cười : “Tạ lão bản yên tâm, Thịnh Thế chúng ta luôn luôn lấy tín nghĩa làm gia truyền, Tạ gia nếu là đối tác của chúng ta, chúng ta nhất định để các ngươi chịu thiệt. Tạ lão bản hẳn là tin tưởng chúng ta. Lúc trước chúng ta cũng tín nhiệm các ngươi từ tận đáy lòng như vậy mới chút nề hà theo các ngươi tới nơi này, phải sao?”

      câu này, vừa nể mặt mũi của đối phương, lại chỉ ra việc đối phương giấu giếm bọn họ nhiều việc. Tạ gia chột dạ cũng tiếp tục truy cứu nữa. Có điều trong lòng đối với “Đại lễ” của Tần Thiên vô hạn tò mò. Mà Tạ Đình Quân trong lòng đối với Tần Thiên càng ngày càng ngạc nhiên, vì sao nha hoàn lại có tâm tư linh lung như vậy?

      Nhìn Tần Thiên hai mắt sáng ngời, miệng tươi cười xinh đẹp, Tạ Đình Quân chỉ cảm thấy lòng mình như bị ai đó vò thành nhúm, bủn rủn cách nào hình dung.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :