1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5.2
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]

      Đứng bên cạnh Đại phu nhân là nữ tử khoảng hơn ba mươi tuổi. Lúc này nữ tử đem chung trà bằng sứ trắng Thanh Hoa tới tay Đại phu nhân, sau đó quay đầu hướng hai người Tần Thiên quát: “Thất thần làm cái gì, còn mau dập đầu trước Đại phu nhân”.

      Tần Thiên và Tiểu Mai vội quỳ xuống dập đầu, phục mặt đất dám ngẩng lên.

      Tiếp đó, Tần Thiên nghe thấy có người : “Nguyệt nương, đem vật kia lấy ra cho các nàng xem”.

      Thanh bình tĩnh, trầm ổn, lộ ra cỗ uy nghi, Tần Thiên biết, đây là thanh của Đại phu nhân.

      Tiếp theo nàng nghe thấy thanh cung kính của Nguyệt nương đáp: “Dạ”. Sau đó là vài tiếng động , rồi kiện quần áo mềm mại hoa hoa lệ lệ gì đó bị ném tới trước mặt hai người.

      Tần Thiên thấy vật trước mặt, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Bên cạnh Tiểu Mai lại sợ hãi kêu ra tiếng.

      Đây đúng là y bào của Lý di nương bị chim cắp . Lúc này y bào bị rách mướp, mặt áo bị móng Hỉ Thước cào ra vô số lỗ , , còn có thể nhìn thấy dấu vết các nàng làm.

      đỉnh đầu lại vang lên thanh sẵng giọng của Đại phu nhân: “Tin rằng các ngươi cũng cần ta phải thêm gì nữa. nghĩ tới trong trang phủ chúng ta còn có loại nô tỳ lừa gạt dưới. Trang phủ này còn là nơi dung thân của các ngươi nữa, Nguyệt nương, gọi người đến, đem các nàng bán ”.

      Tiểu Mai nghe được lời ấy, “Oa” tiếng khóc lớn, nàng hướng về phía Đại phu nhân liên tục dập đầu, khóc : “Xin phu nhân thương xót, đừng đem nô tỳ bán . Chúng ta là bị bắt buộc. Chúng ta cũng có biện pháp khác mà. Phu nhân, xin thương xót !”

      Tần Thiên cũng ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Đại phu nhân, thấy bà chậm rãi bưng chung trà lên nhấp miệng, tư thái đoan trang, sắc mặt lãnh trầm như nước, cũng vì những lời cầu xin của Tiểu Mai mà nửa điểm dao động.

      Vận mệnh các nàng đối với bà ta mà có ý nghĩa gì cả.

      Tần Thiên trong lòng dần dần tích tụ cỗ tức giận.

      Mắt thấy Nguyệt nương ra gọi vào hai ma ma thân thể khỏe mạnh, mắt thấy hai ma ma xắn tay áo lên tới gần các nàng, Tiểu Mai thân mình đổ nhào xuống mặt đất, sợ tới mức toàn thân còn chút máu, run rẩy kịch liệt.

      Tần Thiên cũng gấp đến mức sắc mặt trắng bệch.

      Chẳng lẽ cứ như vậy bị bán ? Là nha đầu làm việc trong phú gia bán ra ngoài cũng phải tới nơi tử tế gì, hoặc là đến mấy cái chỗ dơ bẩn đó, hoặc là bị mấy nam nhân hạ đẳng mua về.

      Chẳng lẽ nàng hao hết tâm tư, cứ như vậy rơi vào kết cục này?

      Các nàng có gì sai đâu?

      Lúc này, cho dù tính cách lạc quan, Tần Thiên cũng có lý do gì để an ủi chính mình.

      Vận mệnh có đôi khi cũng phải do bản thân mình tranh thủ cơ hội.

      Lúc này, ma ma tiến lên túm lấy Tần Thiên, Tần Thiên nổi cơn tức, dùng sức đẩy bà ta ra, đứng dậy, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Đại phu nhân lớn tiếng : “Phu nhân, người là người làm ăn thành công, như thế nào lại phân phải trái?”

      Lời này vừa ra, tất cả đều ngây ngẩn cả người, ma ma nắm áo Tiểu Mai cũng đình chỉ động tác, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Thiên.

      đời này có thể có nô tài lớn mật như vậy.

      Đại phu nhân ngụm trà trong miệng cũng chưa nuốt vào, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Thiên, sắc mặt vẫn như cũ lãnh trầm, cũng nhìn ra vẻ mặt đặc biệt gì.

      Nguyệt nương bên cạnh trước phục hồi tinh thần, nàng tức giận đến cả người phát run, chỉ vào Tần Thiên kêu lên: “Phản rồi, phản rồi, thân là nô tỳ cũng muốn cùng chủ tử hô to gọi , ngươi muốn chết sao?”

      Tần Thiên tuyệt úy kỵ trừng mắt nhìn Nguyệt nương, lớn tiếng : “Nguyệt nương, chúng ta bị bán ngươi phải biết, kết cục so với chết có gì khác biệt. Dù sao cũng chết, ta vì sao thể ra suy nghĩ trong lòng?” xong, Tần Thiên lại nhìn về phía Đại phu nhân, gằn từng tiếng : “Chẳng lẽ ta đúng sao? Đại phu nhân, ngươi hỏi trắng đen ràng, đem chúng ta bán , chẳng lẽ là tác phong của người?”

      Đại phu nhân sắc mặt càng ngày càng trầm, ánh mắt như có dao làm người ta sợ hãi tàn khốc, bà cầm trong tay chung trà đem tới đập mạnh mặt bàn, “Phanh” tiếng, làm Tiểu Mai sợ tới mức run lên.

      Tiểu Mai tỉnh táo lại, đánh về phía Tần Thiên, khóc : “Ngươi im miệng , đừng nữa”.

      Đồng thời, Nguyệt nương cũng chỉ vào Tần Thiên quát lên: “ đáng chê cười. Phu nhân bán nô tài còn cần phải có đồng ý của các ngươi sao? Người đâu, tới vả miệng cho ta”.

      Hai ma ma hướng về phía Tần Thiên. Tần Thiên trong cơn giận giữ, vội lên, đem bàn tay to của ma ma đẩy văng ra, trong miệng mắng to: “Đều cút ngay cho ta, muốn đánh cũng phải để ta xong hẵng đánh”.

      Nàng chịu đựng lâu như vậy, vẫn cẩn thận, nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, bị người hãm hại cũng dám ra, trăm phương nghìn kế nghĩ ra biện pháp thoát thân, kết quả thế nào? Bất quá kết cục là thế này đây.

      Nếu tránh được việc bị bán , vậy đại náo hồi, có chết cũng chết cách thống khoái, ra khẩu khí trong lòng.
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6: Chọi gà
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]

      Trước khi Tần Thiên hai người đến, Đại phu nhân vừa mới gặp đại chưởng quỹ Trà Hành thông báo sổ sách, sau khi kiểm tra xong, đại chưởng quỹ vừa khỏi, Đại phu nhân với nha hoàn Nguyệt nương thân tín bên cạnh: “Tín Xuyên càng ngày càng kỳ cục, gọi phụ trách thu trà, thế nhưng lại làm ra hành vi cân thiếu bất nghĩa này”.

      Đại phu nhân càng càng giận, càng càng thất vọng: “Thời điểm lão gia còn sống, thường xuyên , nông dân trồng trà rất đáng thương, quanh năm suốt tháng vất vả cày cấy, cũng bất quá chỉ có thể đủ ăn, nuôi sống người nhà, nếu gặp phải thời tiết tốt, trong năm liền bị chặt đứt đường sống. Lão gia từng dặn dò ta hàng trăm ngàn lần, Thịnh Thế chúng ta tuyệt đối thể dùng thủ đoạn trái lương tâm này để kiếm tiền”.

      Đại phu nhân nắm chặt khăn tay, đau lòng : “Những lời này ta chỉ lần với Tín Xuyên, nhưng nghĩ tới, vẫn làm ra loại chuyện này” bà vỗ bàn: “Còn tiếp tục làm như vậy, uy tín của Thịnh Thế chỉ sợ đều bị hủy trong tay ”.

      Thịnh Thế Trà Hành kinh doanh là lá trà qua xử lý. Đầu tiên là thu mua chè tươi tại các trà nông, tiếp theo đem chè tươi theo đặc tính của từng loại xử lý thành đủ loại lá trà, sau đó đem bán các nơi cả nước, thu lợi rất nhiều.

      Nguồn cung cấp chủ yếu cho Thịnh Thế Trà Hành là trà nông ở vùng núi phụ cận Dương Thành, có đôi khi cũng tỉnh ngoài thu mua chè tươi.

      Trước kia, chuyện thu trà có người khác phụ trách, nhưng năm nay, Đại phu nhân chịu được Lý di nương cứ mực ỉ ôi đòi hỏi, đem việc thu mua chè tươi giao cho Nhị thiếu gia trang phủ Tín Xuyên, nhưng ngờ tới chưa được bao lâu xảy ra chuyện này.

      Việc này làm cho mười mấy năm công sức phát triển Thịnh Thế Trà Hành ảnh hưởng rất lớn, Đại phu nhân như thế nào có thể dễ dàng tha thứ?

      Nguyệt nương là nha hoàn hồi môn của Đại phu nhân, cho tới nay đều theo bên người phu nhân hỗ trợ xử lý các việc ở Trà Hành, nhận được tín nhiệm của Đại phu nhân, cũng hiểu nhất tâm tư của Đại phu nhân.

      Nàng bên giúp Đại phu nhân xoa bóp bả vai, bên giọng : “Phu nhân, ngài cần nóng vội, tức giận kẻo hại thân thể. Nhị thiếu gia vốn nhiều khiếm khuyết, cần chậm rãi chỉ dạy, đáng tiếc…” tới đây, nàng bỗng ngừng lại, gì thêm nữa.

      Đại phu nhân sao biết ý tứ của nàng.

      Đáng tiếc … đáng tiếc Tín Ngạn bẩm sinh bị điếc, nếu hẳn chính là chọn lựa tốt nhất, phải như tại lo phiền nhiều việc.

      tới con của mình, Đại phu nhân xót xa trăm mối, khó có thể thư giải, khỏi thở dài.

      Đúng lúc này, nghe thấy nha hoàn bên ngoài thông báo, Dương ma ma trở lại.

      Nguyệt nương : “Chắc là mang hai nha đầu nhìn thấy điềm lành kia đến”.

      “Điềm lành?” Đại phu nhân nắm khăn tay cười lạnh: “Ta còn chưa chết, ngay cả nha đầu hạ đẳng nhất trong phủ cũng muốn lấy lòng bên kia, tẩy kiện quần áo cũng có thể tấy ra được Điềm lành”.

      Đối với điềm lành gây ra ồn ào huyên náo trong phủ, Nguyệt nương cũng bụng tức giận, nàng cúi xuống bên tai Đại phu nhân cắn răng : “Phu nhân, muốn gió lặng, ngại giết gà dọa khỉ”.

      Đại phu nhân giận tái mặt ra.

      Khi Tần Thiên cùng Tiểu Mai tiến vào, Đại phu nhân hai lời liền quyết định đem hai nàng bán .

      Chính là làm cho Đại phu nhân và Nguyệt nương ngờ tới, vốn là con gà mái yếu đuối lại bỗng nhiên biến thành con gà chọi những lời cả vú lấp miệng em.

      Chẳng những dám chống đối người trong phòng phu nhân, còn dám mắng phu nhân phân phải trái.

      Dù Đại phu nhân kiến thức rộng rãi cũng khỏi ngây ngẩn cả người.

      Nguyệt nương lại phân phó ma ma khác tới giữ lấy Tần Thiên.

      Đối mặt với tình thế cấp bách, Tần Thiên bằng bất cứ giá nào, ai cũng đều có giới hạn nhẫn nhịn, kể cả Phật tổ tu dưỡng tốt đến mấy lúc gặp loại chuyện này cũng khỏi rống giận.

      Nàng tuy rằng xuyên qua thành nha hoàn, chẳng lẽ nàng cũng trở thành nha hoàn đê tiện rên tiếng chịu cho người khác bài bố? khi bị bán ra ngoài, vận mệnh cần cũng biết. Nếu khó nghe, ngay cả chết cũng bằng.

      Tần Thiên chỉ cảm thấy cỗ trọc khí tràn ngập trong lòng, cũng biết nên oán ai, chỉ biết mình tuyệt đối thể cứ như vậy ngoan ngoãn nhận mệnh.

      Nàng phản kháng vùng lên, cùng các ma ma đánh thành đoàn, mang loại khí thế đồng quy vu tận. Bên cạnh Tiểu Mai xem đến choáng váng, nghĩ tới nàng ngày thường luôn cười hì hì, như con cừu dễ bị khi dễ, hóa ra khi nổi giận lên cũng đáng sợ như sói a.

      Mắt thấy bởi vì Tần Thiên phản kháng, Đại phu nhân sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong đầu Tiểu Mai nhanh chóng chuyển ý niệm.
      Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6.2
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/

      [​IMG]

      người chọi hai người, chỉ chốc lát, Tần Thiên bị nhóm ma ma ấn quỳ xuống đất, hai tay hoàn toàn bị chế trụ, ma ma giơ tay lên tát bạt tai ở mặt nàng, Tần Thiên chút nào yếu thế, ngẩng đầu lên, húc đầu vào bên hông ma ma kia.

      “Ai u uy! Tiện nhân này, muốn sống chăng”. Ma ma vội ôm thắt lưng, lui hai bước, thở phì phì mắng.

      Bên kia Nguyệt nương kêu lên: “Đem các nàng xuống, trước đánh hai mươi đại bản”.

      Nhóm ma ma được lệnh, dùng sức đem các nàng kéo ra bên ngoài. Tần Thiên dùng chân đá, dùng răng cắn, trong nhất thời nhóm ma ma cũng dám tới gần. Tuy vậy, bên kia, Tiểu Mai có lá gan phản kháng, nàng ta sợ tới mức vừa khóc vừa đứng lên, trong tình thế cấp bách chỉ tay vào Tần Thiên : “ liên quan đến ta, đều là chủ ý của Tiểu Đào, hết thảy đều là do Tiểu Đào nghĩ ra, cùng ta có quan hệ. Đại phu nhân, xin tha mạng”.

      Đại phu nhân cùng Nguyệt nương đều giật mình, nghĩ tới còn chưa đấu võ, hai người có xích mích nội bộ.

      Đại phu nhân cười lạnh nhìn Tần Thiên, muốn nhìn xem nàng có phản ứng như thế nào.

      Tần Thiên nghe thấy Tiểu Mai như vậy, cũng ngây ngẩn cả người. Nàng ngừng giãy dụa, nhìn về phía Tiểu Mai, Tiểu Mai chột dạ dám nhìn nàng, chỉ vội dập đầu trước Đại phu nhân.

      Tần Thiên nhìn Tiểu Mai : “Tiểu Mai, ngươi như vậy ta cũng trách ngươi. Là ta tự chọn phản kháng, ta cũng thể cưỡng bức ngươi theo lựa chọn của ta. Về sau, ngươi và ta hề có quan hệ, hãy tự lo bản thân cho tốt”. xong, nhìn về phía Nguyệt nương ngang nhiên : “Nguyệt nương, Tiểu Mai sai, chủ ý đều do ta nghĩ ra, cùng nàng có liên quan, muốn đánh đánh ta ”.

      Tiểu Mai nghĩ tới nàng lại như vậy, thoáng quay đầu, mắt hàm chứa lệ, có chút xấu hổ lại có chút cảm kích nhìn nàng cái.

      Đại phu nhân nghe đến đó, khóe miệng cười lạnh biến mất, trầm giọng : “Nếu là như vậy, thả Tiểu Mai ”.

      Tiểu Mai nhõm thở ra hơi.

      Hai mươi đại bản, đánh như vậy, chừng mất cả mạng, tuy rằng bán đứng Tiểu Đào có chút bất nghĩa, nhưng tính mạng của bản thân so với bất cứ điều gì cũng quan trọng hơn.

      ma ma lại tiến lên kéo Tần Thiên, Tần Thiên quả muốn bị đánh, nhưng cũng trốn được, liền giãy dụa, bên hướng Đại phu nhân rống lên: “Phu nhân, ta biết trong mắt người, chúng ta chỉ là kẻ râu ria. Xử lý chúng ta so với xử lý con gà còn dễ dàng hơn nhiều, lúc giết gà, tự nhiên cần hỏi đến con gà đó có ủy khuất hay , khi xử lý chúng ta vấn đề này càng cần tới”.

      tiểu nha đầu bên cạnh nghe được lời này, nhịn được bật cười ra tiếng. Vốn bụng đầy lửa giận, Đại phu nhân nghe thấy cũng có chút buồn cười, nhưng vì duy trì uy nghiêm, liền cưỡng chế nhịn xuống. Nguyệt nương cũng cúi đầu xuống, kéo kéo khóe miệng.

      Nhưng mà Tần Thiên cũng có tâm tư giỡn. Nàng nổi nóng, từng câu chữ đều phát ra từ phẫn nộ trong lòng, cũng lưu ý sắc mặt người khác thế nào, vẫn là vẻ mặt bi phẫn.

      “Nhưng Đại phu nhân, người là người làm ăn. Người chưởng quản Trà Hành lớn như vậy, trong Trà Hành cũng có rất nhiều người giống như ta vậy. Những người đó vì Trà Hành ra sức làm việc, nếu bọn họ cũng phát sinh tình huống như thế này, phu nhân có phải hay cũng xử trí mọi việc trắng đen lẫn lộn? Chẳng phải là phu nhân mong muốn nô tài đều trung thành, tận tâm với trang phủ hay sao? Vậy phu nhân vì sao thể đối đãi chúng ta công bằng chút. Chúng ta cũng là người trong trang phủ, dựa vào cái gì nhất bên trọng nhất bên khinh, phu nhân xử như thế, có phải là chủ tử công tư phân minh”.

      Nghe đến đó, Đại phu nhân có ý cười, bởi vì bà phát , nàng bị tiểu nha đầu này dùng lời dồn vào chân tường.

      Chủ tử xử trí nô tài vốn là thiên kinh địa nghĩa. Ai dám phản kháng nhiều lời với chủ tử như vậy? Nhưng nàng đem chính mình cùng tiểu nhị Trà Hành liên hệ với nhau, lại lấy đương gia công bằng liêm chính chụp mũ lên Đại phu nhân, làm cho bà cảm thấy, nếu cho nàng cơ hội , bản thân mình quả xử sai.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt Đại phu nhân nhìn Tần Thiên khỏi có tia ngạc nhiên, ngạc nhiên chỉ bởi tiểu nha đầu này cơ trí có tài ăn mà còn vì dũng khí đảm lượng của nàng.

      phải ai cũng có lá gan ngay trong tuyệt cảnh dứt bỏ sinh tử, được ăn cả ngã về như vậy.

      Ma ma kéo Tần Thiên thấy nàng càng càng quá đáng, lại bảo hai người khác cùng tới giúp, muốn đem Tần Thiên nhanh lôi xuống, để phu nhân nổi giận. Nhưng nghĩ tới, phu nhân lại nâng tay áo lên : “Buông nàng ra”.

      Các ma ma hai mặt nhìn nhau, trong lòng dù ngạc nhiên, nhưng vẫn nghe lời buông Tần Thiên ra.

      Tần Thiên được tự do, đầu tiên là sờ cổ tay bị nắm đau, sau đó giương mắt nhìn thẳng Đại phu nhân, trong đầu ý niệm nhanh chóng chuyển.

      Phu nhân sai người buông nàng ra, có thể thấy được việc này có cơ biến chuyển, kế tiếp, nàng phải bình tình, cẩn thận ứng đối, thể vụt mất cơ hội này.

      Đại phu nhân thoáng nghiêng mình, cẩn thận đánh giá Tần Thiên lượt, thấy đối phương ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt trắng nõn, dung nhan xinh đẹp, hai mắt trong suốt đen láy, dáng người thon dài, bộ dáng ai nhìn thấy đều thích.

      Lúc này nàng hai mắt đen láy hề úy kị cùng bà đối diện, môi mím quật cường, tiểu bộ dáng này, càng có chút thú vị.

      Đại phu nhân bất động thanh sắc, nhìn nàng chậm rãi : “ xem, ngươi có gì ủy khuất? Nếu có thể làm ta vừa lòng, ta tạm tha cho ngươi”.


      Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 7: Bí mật xiêm y
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]

      Trước đó bất kể thế nào cũng sợ hãi mà phản kháng, tại có hi vọng, tự nhiên thể giống như vừa rồi làm loạn ầm ĩ, cũng phải dựa theo tâm ý của bề , làm cho bọn họ thoải mái mới được.

      Nghĩ đến đây, Tần Thiên lại hướng Đại phu nhân cung kính quỳ xuống, nếu xuyên vào thời đại tôn ti dưới ràng như thế này, thể thương tiếc đầu gối của bản thân được. Điều này, từ lúc xuyên qua nàng tiếp nhận, cũng suy nghĩ cẩn thận.

      Đại phu nhân mặt chút thay đổi nhìn Tần Thiên quỳ xuống dập đầu.

      Nha đầu phía trước bộ dáng giương nanh múa vuốt biến mất tăm, thay vào đó là bộ dáng dịu ngoan thực giống như người khác.

      Thức thời như vậy, quả là người thông minh.

      Đại phu nhân lại giật giật thân mình, hai tay đặt đầu gối, bàn tay chậm rãi có tiết tấu vuốt mu bàn tay kia, bên cạnh Nguyệt nương nhìn thấy động tác này của Đại phu nhân, trong lòng có chút kỳ quái.

      Bởi vì nàng biết, chỉ ở thời điểm tâm tình vui sướng phu nhân mới có động tác này.

      Nhưng mà vừa rồi phu nhân ràng có bộ dáng tức giận mà.

      Nguyệt nương nhãn châu chuyển động, quay đầu nhìn Tần Thiên phía dưới, mím miệng, có chút suy nghĩ.

      Bên này, Tần Thiên sau khi hướng về phía Đại phu nhân dập đầu, lại ngẩng lên nhìn bà.

      Lúc chuyện trước tiên nên nhìn thẳng vào mắt đối phương, đây là thói quen của Tần Thiên ở kiếp trước. Điều này khiến đối phương cảm nhận được tự tin của nàng cũng như khẳng định tôn trọng đối phương.

      Ở bên cạnh, bọn hạ nhân ai dám nhìn thẳng mặt chủ tử. Hành vi của Tần Thiên mặc dù có chút vượt khuôn phép nhưng cũng đem lại loại cảm giác đặc biệt.

      đặc biệt, luôn khiến người khác phải chú ý.

      “Hồi phu nhân …” Tần Thiên nhìn Đại phu nhân chậm rãi : “Phu nhân có lẽ biết, nhóm nô tỳ bị bán vào đây, tháng nay, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quần áo của chủ tử. Nô tỳ từng hỏi qua các tỷ tỷ ở phòng giặt, các nàng làm ở đó được vài năm, rất ít khi có cơ hội giặt tẩy quần áo của chủ tử. Cho dù là có, cũng chỉ là các kiện quần áo cũ. Xiêm y mới tinh của Lý di nương quả quyết tới phiên chúng ta giặt tẩy”.

      Đại phu nhân mặt lộ vẻ nghi hoặc, bà vốn tên là Giang Hoa , nhà bên ngoại là thương gia nổi danh huyện Tô Thành, trong nhà là nhi nữ duy nhất, được nuông chiều từ bé, lúc gả đến trang phủ tuy rằng danh nghĩa là chủ mẫu quản lý vụ, nhưng chỉ toàn chuyện vụn vặt, căn bản cần bà phải quan tâm đến. Về phần sau khi Trang lão gia qua đời, bà lòng dạ tập trung quản lý vào sinh ý của Thịnh Thế Trà Hành, mọi chuyện ở hậu viện đều giao cho Lý di nương lo liệu, những loại chuyện như thế này bà biết rất ít.

      Bà làm sao có thời gian rảnh rỗi quan tâm, xiêm y người mình rốt cục là do ai giặt tẩy.

      Nguyệt nương đứng bên thấy phu nhân biết, ngay bên tai bà giọng quần áo của chủ tử đều do nha hoàn trong viện giặt tẩy. Việc này, thân là nha hoàn nàng ta đương nhiên biết.

      ràng như vậy, Đại phu nhân cũng hiểu được ý tứ trong đó.

      “Tiếp tục ”. Đại phu nhân thản nhiên .

      Tiếp theo Tần Thiên nhất nhất kể lại việc Linh Nhi nương bỗng nhiên đưa quần áo Lý di nương tới, Tống ma ma cầm quần áo đưa cho nàng và Tiểu Mai giặt tẩy. Sau đó các nàng lại phát mình trở thành kẻ chết thay, nên mới cố gắng nghĩ ra biện pháp thoát thân.

      Tần Thiên kiếp trước tốt xấu cũng tốt nghiệp đại học, tự thuật dĩ nhiên lời lẽ ràng, có trật tự, chỗ nào nên nhấn mạnh, chỗ nào chỉ nên lướt qua nhưng muốn lưu lại ấn tượng cho Đại phu nhân dừng câu đắn đo lúc.

      Trong lúc kể lại, nàng đều khẳng định chủ ý là do mình nghĩ ra, Tiểu Mai chỉ giúp đỡ bên.

      Tiểu Mai lúc đó chỉ cúi đầu, dám câu.

      Đại phu nhân tinh tế nghe, từ đầu đến cuối mày cũng nhấc lên chút nào, Tần Thiên cố gắng đánh giá nhưng thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng bà. Chờ Tần Thiên xong, Đại phu nhân chỉ thản nhiên : “Cũng khó cho ngươi nghĩ ra biện pháp như vậy, quần áo bị Hỉ Thước cắp , chẳng những thể truy cứu tổn hại còn ứng với điềm lành, khiến Lý di nương vui mừng”.

      xong lời cuối cùng, Đại phu nhân bỗng nhiên kéo dài thanh , làm cho tâm Tần Thiên cũng nhảy lên theo.

      “Hồi phu nhân, nô tỳ lúc ấy chỉ mong mình bị trách phạt…”

      Câu này ràng, nàng có chủ ý lấy lòng ai.

      Tuy rằng đến đây chỉ có tháng, nhưng nàng cũng nghe ra giữa Đại phu nhân và Lý di nương có mâu thuẫn.

      Đại phu nhân nhàng cười: “Ngươi cũng khá thành ”. Bà nhấc chung trà bên cạnh, nhấp mấy ngụm, lại để xuống, hỏi tiếp: “Ta chỉ rất kỳ quái, ngươi làm thế nào để đám Hỉ Thước cắp bay kiện quần áo kia ? Chẳng lẽ ngươi có thể ra lệnh cho chúng nó hay sao?”
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 7.2
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/

      [​IMG]

      Đại phu nhân nhìn kiện quần áo dưới chân, bà nghe thấy bảo có điềm lành, lại cảm giác trong đó có điều quỷ quái, sai người tìm kiện quần áo đó, tuy rằng có thể nhìn ra ít dấu vết, nhưng quần áo bị Hỉ Thước phá hỏng gần như hoàn toàn, tình hình thực tế như thế nào vẫn thể hiểu .

      Tần Thiên : “Hồi phu nhân, kỳ thực rất đơn giản. Nô tỳ tìm đồ ăn mà Hỉ Thước ưa thích vứt lên nóc nhà, dụ chúng nó đến. Sau đó lại đem mấy con sâu, trùng khâu ở quần áo. Hỉ Thước thích ăn sâu, nhất thời bị thu hút, đợi đến thời điểm nô tỳ đuổi chúng nó , bọn nó luyến tiếc, tất cắp cả quần áo bay ”.

      Tần Thiên nhớ tới mấy con sâu lông ngo ngoe ở quần áo, khỏi rùng mình.

      Đại phu nhân nghe xong ngẩn người, trong đầu ra tình cảnh quần áo Lý di nương thích nhất có mấy con sâu khâu đó, nhịn được cười ra tiếng.

      Thấy Đại phu nhân cười, bọn hạ nhân chung quanh cũng cười rộ lên theo.

      Nguyệt nương nhìn Tần Thiên quỳ dưới đất, trong ánh mắt mang theo chút thưởng thức.

      Tần Thiên thở hơi dài, cửa này có lẽ qua…

      Nàng quay đầu nhìn Tiểu Mai liếc mắt cái, trùng hợp Tiểu Mai cũng nhìn về phía nàng, hai người ánh mắt gặp nhau, Tiểu Mai lập tức cúi đầu.

      Tần Thiên trong lòng buồn bã, có thời gian, nàng và Tiểu Mai thực thân thiết, chính là, nàng ta vài ba lần bán đứng mình, bằng hữu như vậy đáng tin.

      Bên kia Đại phu nhân che miêng cười lúc, liền nhìn Tần Thiên cười : “Ngươi rất đúng, chuyện này chẳng trách các ngươi, ta nên phân trắng đen nên quyết định vội vã như vậy”. tới đây, Đại phu nhân ngẩng đầu, khóe miệng mỉm cười, liếc mắt cái nhìn hạ nhân chung quanh, tăng thêm ngữ khí: “Chỉ cần vào trang phủ, là người của trang phủ, chỉ cần các ngươi ruồng bỏ trang phủ, trang phủ cũng bạc đãi các ngươi”.

      Bọn hạ nhân vội vàng vâng dạ.

      Tần Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn Đại phu nhân, nghĩ tới nàng có thể đơn giản thừa nhận sai lầm của bản thân. Trí tuệ như thế, chẳng trách có thể đem Thịnh Thế Trà Hành to lớn đững vững nhiều năm suy suyển.

      Đại phu nhân quay đầu với Nguyệt nương: “Nếu thế, tình thể xử lý như thế kia”.

      Nguyệt nương lập tức cười : “Nô tỳ biết nên làm như thế nào, nô tỳ gọi người đưa hai nha đầu này trở về”.

      Nghe đến đó, Tần Thiên và Tiểu Mai vẫn lo lắng tâm liền hạ xuống.

      Nhưng mà, phu nhân lại hỏi lại: “Trở về? Như thế nào đưa trở về?”

      Tần Thiên cùng Tiểu Mai nhất tề ngẩng đầu, khẩn trương nhìn phu nhân, chẳng lẽ nhiều như vậy, phu nhân vẫn muốn đem bán các nàng .

      Đại phu nhân quay đầu, ánh mắt dạo vòng mặt Tần Thiên và Tiểu Mai.

      “Tiểu Đào lưu lại, đem nha đầu này bán ”. Đại phu nhân chỉ ngón tay về phía Tiểu Mai.

      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :