1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 109: Sơn động (Thượng)
      EDIT: HOÀN TÚ

      Thời điểm Trang Tín Ngạn đến giữa sườn núi, nhìn thấy Hải Phú cùng thôn dân cầm ô, giơ cây đuốc tìm kiếm chung quanh. Trang Tín Ngạn đến, lập tức có người phát ra , với Hải Phú: “Trang công tử ở nơi này!”

      Hải Phú nhìn thấy Trang Tín Ngạn, vội vàng chạy tới bên người , cẩn thận đánh giá phen, thấy lông tóc tổn hao gì, lúc này mới thở dài nhõm hơi: “Thiếu gia bình an vô , nô tài an tâm rồi!”

      Thấy Trang Tín Ngạn người ướt sũng, liền cởi áo tơi người ra, phủ lên người .

      Mưa càng ngày càng lớn, rơi xuống cây dù thanh tí tách ngừng, có người lớn tiếng : “Nếu tìm được Trang công tử rồi, chúng ta trở về , mưa lớn như vậy, trì hoãn lúc nữa đường càng dễ !”

      Hải Phú gật đầu, muốn giúp đỡ Trang Tín Ngạn trở về, nhưng bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, xoay người hướng tới phía sau Trang Tín Ngạn nhìn chút, rồi hỏi: “Thiếu gia, người có nhìn thấy Tần Thiên ? Tần Thiên cũng lên núi tìm người đó!”

      Tần Thiên? Trang Tín Ngạn trong lòng rùng mình, khẩn trương kéo tay Hải Phú, liên tục lắc đầu. thấy Tần Thiên, chẳng lẽ Tần Thiên còn ở núi?

      Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn lại, thấy núi mảnh đen tối, mưa to che giấu mọi thứ, khiến người ta có cảm giác trầm vắng lặng.

      Chẳng lẽ Tần Thiên còn ở lại núi?

      Trang Tín Ngạn cũng nghĩ thêm, xoay người chạy lên núi.

      Hải Phú đuổi theo phía sau .

      Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, trong đó ít người ngẩng đầu nhìn trời, trong miệng thầm nên xuống núi, số người khác lại do dự lúc, sau đó vẫn theo sau Hải Phú.

      “Tần Thiên, Tần Thiên”, Hải Phú cùng các thôn dân phân tán ra, gọi to ở mọi nơi, có thôn dân ở chỗ rừng cây chạy qua, nhưng vì sắc trời quá tối, Tần Thiên bị treo ngược, thẳng đứng, nhìn qua có vẻ giống thân cây, mà nàng lại hôn mê bất tỉnh, nên nghe thấy thôn dân la gọi, cho nên thôn dân hai lần chạy qua bên cạnh nàng nhưng phát ra nàng.

      Trang Tín Ngạn vẫn theo đoàn người tìm kiếm khắp nơi. Nhưng núi rộng lớn như vậy, sao có thể trong nhất thời tìm ra? Trang Tín Ngạn nhìn núi rừng đen tối, trong lòng lo lắng lại hối hận, nếu phải tùy tiện lên núi, sao có thể phát sinh việc này?

      lúc ấy lên núi, vốn tâm tư mong muốn Tần Thiên lo lắng cho mình, nghĩ rằng nay người lo lắng lại là bản thân mình.

      Nếu nàng xảy ra chuyện gì…

      trận gió thổi qua, Trang Tín Ngạn kìm lòng được run rẩy, cũng biết bởi vì rét lạnh hay vì nguyên nhân khác.

      “Thiếu gia, người đừng lo lắng, Tần Thiên làm việc luôn luôn cẩn thận ổn thỏa, có việc gì đâu.” Hải Phú an ủi , Trang Tín Ngạn nhìn , dưới cây đuốc, hé ra khuôn mặt trắng bệch.

      Mưa to liên miên ngừng, cây đuốc trong tay đoàn người dần dần tàn lụi, sau khi cây đuốc cuối cùng bị mưa to dập tắt, bốn phía lập tức lâm vào trong bóng đêm.

      Trong đó người đến bên cạnh Hải Phú với : “Huynh đệ, chúng ta tìm lâu như vậy mà tìm cũng ra, có lẽ Tần nương thấy mưa quá lớn, có khi trở về rồi? bằng các ngươi nên xuống núi trước rồi xem thế nào .”

      Hải Phú cũng biết nếu trì hoãn thêm, xuống núi càng ngày càng nguy hiểm, sao, nhưng thiếu gia cũng thể xảy ra việc gì, nghĩ nghĩ, viết xuống lòng bàn tay Trang Tín Ngạn chữ “Hồi”.

      Trang Tín Ngạn chịu.

      Hải Phú lại viết xuống: “Tần Thiên (hồi) trở về.”

      Trang Tín Ngạn tay run lên, lúc này mới theo Hải Phú hạ sơn.

      Mấy người cẩn thận xuống núi, cũng may mặc dù có người bị trượt ngã mấy lần, nhưng cũng có ai bị thương. Sau khi xuống núi, Trang Tín Ngạn thẳng vào tiểu viện, chỉ thấy tiểu viện tối tăm, sao giống như có người ở trong nhà.

      Hải Phú vốn cũng ôm tia hi vọng, nhưng khi nhìn thấy tình hình này, tâm cũng lạnh ngắt, vào, châm đèn lên, tìm trong tìm ngoài lần, cũng thấy thân ảnh Tần Thiên.

      nhìn Trang Tín Ngạn, sắc mặt trắng bệch.

      Trang Tín Ngạn hung hăng trừng mắt nhìn cái, sau đó lấy ra cái đèn bão trong phòng, châm đèn, xoay người liền chạy ra ngoài.

      Hải Phú sao biết tính toán trong lòng , xông lên giữ chặt lại, chờ Trang Tín Ngạn quay đầu, liền đối với lớn tiếng : “Thiếu gia, nô tài biết ngươi lo lắng cho Tần nương, nhưng tại mưa lớn như vậy, lên núi vô cùng nguy hiểm, bằng đợi mưa tạnh rồi hẵng ?”

      Đợi mưa tạnh rồi , trong khoảng thời gian này Tần Thiên làm sao bây giờ?

      Trang Tín Ngạn dùng sức đẩy ra, nhưng Hải Phú sao dám để mạo hiểm, gắt gao ôm lấy , cho ra ngoài. Trang Tín Ngạn vài lần giãy ra, dưới tình thế cấp bách bỗng nhiên phát cuồng, dùng hết toàn lực giãy dụa, trong cổ họng phát ra thanh khàn khàn, giống như là khốn thú tuyệt vọng rống giận.

      Hành động đột nhiên này đem Hải Phú đẩy ra, Hải Phú ngây người, ngẩng đầu nhìn , thấy sắc mặt lệ, hai mắt đỏ lên, từ lúc bảy tuổi bắt đầu theo thiếu gia, thiếu gia luôn luôn giữ vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, quái gở, hỉ nộ biểu ra ngoài, chưa bao giờ thấy qua thiếu gia từng có thần sắc đáng sợ như vậy.

      Trang Tín Ngạn cầm đèn bão, xoay người chạy vội ra ngoài. Hải Phú sau khi sửng sốt, cũng vội vàng đuổi theo.

      Sau khi chạy ra cửa, Trang Tín Ngạn vội xoay người mình trong ngõ ở sân bên cạnh. biết Hải Phú cố gắng đuổi theo mình, sợ lại bị Hải Phú ngăn cản. nhìn thấy Hải Phú đuổi tới, vẫn chạy về phía trước, lúc này mới ra theo đường khác lên núi.

      Đường lên núi vì mưa ẩm ướt đầy bùn đất, vừa mềm lại trơn trượt, chỗ nào có bùn lầy lại có tảng đá rơi xuống. Trang Tín Ngạn tay cầm đèn bão, gập ghềnh leo lên, sử dụng cả tay cả chân hướng núi tới.

      phải biết Hải Phú quan tâm , cũng biết Hải Phú có đạo lý, chỉ có thể đợi mưa tạnh, gọi nhiều người tìm, mới càng có hi vọng tìm thấy Tần Thiên.

      Nhưng sao có thể an tâm ngồi ở đây chờ đợi? Tần Thiên là nữ nhân của , về sau là người cùng làm bạn cả đời. Cả đời này, nàng là người thân cận nhất với , nay nàng vì tìm núi sinh tử chưa biết, làm sao ngồi yên được, làm sao có thể an tâm chờ đợi, tình nguyện ở trong này mò mẫm tìm kiếm, ôm chút hy vọng, cũng tốt hơn ngồi ở nhà lo lắng hãi hùng!

      Trang Tín Ngạn bên leo núi, bên suy nghĩ con đường có thể Tần Thiên qua. Nàng lên núi là vì tìm mình, khẳng định con đường mà bọn họ vẫn thường lên núi. Nơi nàng đến đầu tiên, tất nhiên là vườn trái cây.

      Nghĩ vậy, tinh thần rung lên, vội về phía vườn trái cây, tỉ mỉ tìm vòng, vẫn thấy thân ảnh của Tần Thiên.

      cũng nản lòng, đứng ở vườn trái cây, nghĩ, nếu Tần Thiên tìm tới nơi này, thấy mình, đâu đây?

      quay đầu nhìn về phía đường lên núi, tiếp theo tiếp lên . Trong lúc , cũng cẩn thận tìm kiếm các nơi xung quanh rừng cây, có lẽ Tần Thiên vào gần đó tìm mình.

      Lúc này, bỗng nhiên nhìn thấy cành cây bên đường có treo mảnh vải, lấy mảnh vải kia xuống cầm đèn bão soi cẩn thận phân biệt, nhận ra đây đúng là mảnh vải từ quần áo Tần Thiên mặc hôm nay.

      vừa mừng vừa sợ, tỉ mỉ tìm kiếm, lại thấy cỏ trong rừng có dấu vết có người dẫm lên. Trang Tín Ngạn ngừng thở, theo dấu vết tìm tới, vào trong rừng. cầm đèn bão nhìn chung quanh, xoay người mọi nơi, bỗng đầu đụng phải cái gì đó.

      xoay người lại cầm đèn bão giơ lên, trong giây lát nhìn thấy hai tay người buông thõng. Trang Tín Ngạn hoảng sợ, lui về phía sau, khi nhìn kỹ lại, mới phát con người. Thân mình người nọ bởi vì vừa mới bị đụng chạm mà chậm rãi xoay tròn, chậm rãi xoay người lại, hé ra gương mặt quen thuộc đập vào mắt Trang Tín Ngạn.

      Đúng là Tần Thiên.

      Trang Tín Ngạn tim nhảy nhót kinh hoàng, vội tiến lên, muốn kéo nàng xuống, lại phát nàng cả người ướt sũng, quần áo dính sát lên người, từng giọt nước rơi xuống, toàn thân vô cùng lạnh lẽo.

      Trang Tín Ngạn trong lòng sợ hãi thôi, tay run run đặt vào trước mũi nàng, phát nàng còn có chút hơi thở, kéo nàng xuống được, đành phải buông ra, cầm theo đèn bão xem xét, phát có dây thừng cột cách đó xa, qua đem dây thừng cởi bỏ, đem nàng chậm rãi thả xuống, chờ nàng an toàn rơi xuống đất, lại tiến lên ôm nàng vào lòng.

      vuốt mặt nàng, mặt của nàng lạnh lẽo, dưới ánh sáng mỏng manh của đèn bão lộ ra gương mặt trắng xanh, hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi dài cùng sắc mặt tái nhợt trong đêm đen càng nổi bật đến ghê người.

      loạng choạng lay nàng, nhưng nàng chút phản ứng đều có, sờ mặt, sờ đầu nàng, tâm từng đợt co rút đau đớn, hận thể hung hăng đánh mình vài cái tát, nếu phải do , nàng tuyệt đối xảy ra chuyện này.

      Khi đụng đến gáy nàng, bỗng nhiên cảm thấy tay dính dính. giơ tay ra dưới đèn, trong lòng bàn tay màu đỏ tươi, cảm giác lạnh thấu xương, tay chịu khống chế run rẩy.

      Nhiều loại cảm xúc lập tức đánh ập vào não , sợ hãi, kinh hoàng, lo lắng, hối hận, còn có đau đớn cách nào hình dung… Giống như vạn mã chạy chồm, ầm vang long áp, cuối cùng hội tụ thành tín niệm.

      thể để nàng có việc gì, nàng còn phải làm bạn với hẳn cả đời, thể để nàng có việc gì được!

      vội ôm lấy nàng, chạy ra ngoài bìa rừng, động tác nghiêng ngả lảo đảo kinh động chim trong rừng, ô oa ô oa kêu, giống như quỷ khóc, núi lớn đen tối trở nên quỷ quái thâm trầm.

      Sau khi ra khỏi cánh rừng, thấy đường mòn bùn đất hòa lẫn với dòng nước chảy xiết. biết, nếu lúc này xuống núi, rất nguy hiểm, nhất định khó có thể bảo hộ được nàng.

      đứng ở nơi đó, hô hấp dồn dập, vẻ mặt sợ hãi, buộc chính mình phải tỉnh táo lại, chậm rãi, nhớ tới hôm nay lúc lên núi nhìn thấy cách nơi này xa có sơn động. nghĩ, bằng tới đó tránh mưa, tìm ít thảo dược cầm máu cho vết thương của nàng trước.

      vác nàng lên lưng, đem áo tơi phủ lên người nàng, lại đem đèn bão ngậm vào miệng, tay đỡ người nàng, tay túm lấy cỏ dại ven đường, từng bước gian lên . trong mưa gió lúc, lúc này mới tìm được sơn động kia.

      Sơn động lúc trước đại khái cũng có người qua lại, có chút cỏ khô củi đốt, Trang Tín Ngạn đem Tần Thiên đặt lên cỏ khô, sau đó tìm cách đốt lửa.

      Tiếp đó, lại chạy ra ngoài, cầm theo đèn bão tìm thảo dược trị liệu ngoại thương và dự phòng phong hàn ở bên ngoài. đọc số y thư, cho nên có thể nhận ra mấy thảo dược đơn giản này.

      nương theo ánh lửa cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Tần Thiên, phát miệng vết thương quá nghiêm trọng, lúc này mới nhàng thở ra. đem thảo dược mài tảng đá, phủ lên miệng vết thương của Tần Thiên, xé mảnh vải từ trung y của mình ra hong khô dưới lửa, sau đó băng bó miệng vết thương. Trong lúc thực , tay cẩn thận chạm vào trán nàng, bỗng nhiên cảm giác được nóng bỏng khác thường, trong lòng cả kinh, vội vàng xem xét sắc mặt của nàng.
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 110: Sơn động (Hạ)
      EDIT: HOÀN TÚ

      Ngoài sơn động tiếng mưa rơi tí tách ngừng, mưa theo cửa động rơi xuống, hình thành dòng nước bất quy tắc, dòng nước nhanh chóng chảy xuống, bùn đất trước cửa động tạo ra hố , nước rơi xuống bắn bùn tung tóe.

      Trong động, củi đốt lửa thiêu đốt hừng hực, trong đống lửa ngừng phát ra thanh lách tách, cùng với tiếng mưa rơi ngoài động giao tướng hô ứng, giống như thiên nhiên diễn tấu chương nhạc.

      Bất quá những điều này cùng với Trang Tín Ngạn quan hệ, lúc này chỉ quan tâm việc. ngồi dưới đất, đem Tần Thiên vẫn hôn mê ôm vào trong ngực, nương theo ảnh lửa cẩn thận quan sát sắc mặt Tần Thiên, thấy nàng gương mặt trắng xanh chỉ trong thời gian ngắn ngủi trở nên đỏ bừng, toàn thân cũng từ lạnh như băng trở nên nóng rẫy, giống như có người ở trong cơ thể nàng bỗng nhiên thổi lên lửa nóng, đem nàng bốc cháy.

      Trang Tín Ngạn sờ trán của nàng, lại sờ tay nàng, hiểu được nàng vì bị mưa xối vào người, lại ở trong gió đêm lâu như vậy, bị nhiễm phong hàn, có lẽ cùng có liên quan đến vết thương.

      ôm Tần Thiên, trong lòng vô cùng lo lắng. biết tình huống tại của nàng hẳn phải lập tức đưa đến đại phu, nhưng lúc này xuống núi được, nên làm thế nào cho phải?

      suy nghĩ, đầu thương thế nghiêm trọng lắm, được băng bó, hẳn có gì trở ngại, nhưng mà phong hàn… nhớ tới vừa rồi hái thảo dược phòng trừ phong hàn, xoay người lấy ra, vặt ít lá, bỏ vào trong miệng Tần Thiên, vất vả mới nhét vào được, nhưng bởi vì nàng hôn mê thể nhấm nuốt, nên thảo dược cứ nằm ở đó.

      Trang Tín Ngạn nghĩ nghĩ, đem thảo dược bỏ vào miệng nhai lúc, sau đó mở miệng của nàng ra, nhét vào sâu trong cổ họng, Tần Thiên xuất phát từ bản năng, đem thảo dược nuốt xuống. Như thế vài lần, cuối cùng giúp nàng ăn hết chỗ thảo dược mình hái.

      Hai người cả người đều ướt đẫm, ngồi bên cạnh đống lửa, bị lửa hun nóng, người đều đổ mồ hôi. Trang Tín Ngạn thấy vậy, mới nhớ tới Tần Thiên bị phong hàn, mà còn mặc quần áo ướt sũng khiến bệnh tình càng nặng thêm.

      Trong lòng nghĩ như vậy, tay bắt đầu cởi đai lưng của nàng, nhưng lúc vừa cởi bỏ quần áo bên ngoài của nàng, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên lại dừng động tác…

      chỉ là kẻ câm điếc, cũng có nghĩa cái gì cũng hiểu, tất nhiên biết cởi sạch quần áo của nữ tử hoàn toàn phải là việc đứng đắn.

      Nhưng mà, nàng là nữ nhân của mình. Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên gương mặt bị ánh lửa chiếu hồng vô cùng kiều diễm, nghĩ rằng: ta cởi quần áo nữ nhân của mình, cũng có làm sao đâu? Vốn là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi!

      lại vươn tay, nhưng ngón tay vừa tiếp xúc thân thể của nàng, tâm cũng chịu khống chế mà kinh hoàng, nhảy nhót khiến cơ hồ chịu nổi.

      trong lòng bối rối vô cùng, có điều rốt cuộc vì sao lại hoảng hốt, lại ràng, chỉ là trong lòng cảm thấy, nếu làm như vậy, Tần Thiên sau đó biết được nhất định tức giận …

      Nàng cho dù tức giận cũng có cách nào. nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, lại với mình, tại quan trọng nhất là làm thế nào để bệnh tình của nàng nặng thêm, ta vốn cũng có ý xấu xa, cho dù nàng tỉnh lại tức giận để ý tới ta, ta cũng có biện pháp…

      Sau khi nghĩ như vậy, như tìm được lý do đủ để thuyết phục bản thân. đem nàng đặt lên cỏ khô, bắt đầu cởi bỏ quần áo nàng.

      Tuy rằng cho rằng mình hoàn toàn suy nghĩ cho thân thể nàng, tuy rằng cảm thấy làm như vậy là tất yếu, nhưng cũng biết vì sao, luôn luôn có chút chột dạ, lúc cởi quần áo hai tay nhịn được run rẩy, thể nghe theo chỉ huy của .

      Chẳng qua chỉ mới cởi bỏ áo ngoài mà toàn thân đổ mồ hôi.

      Trái tim bùm bùm nhảy loạn, dường như muốn nhảy ra khỏi miệng vậy.

      hít sâu vài lần, bỗng nhiên cảm thấy nóng nực, cho rằng do ngồi quá gần đống lửa, lại né ra xa chút.

      Tiếp đó lại cởi bỏ áo kép bên trong của nàng, sau đó là trung y, mỗi lần cởi lớp, tay càng run rẩy, làm thế nào cũng thể khống chế được, cũng biết nguyên do vì sao.

      sờ lên đầu đầy mồ hôi, cảm thấy người càng ngày càng nóng, hô hấp cũng dường như trở nên thông thuận…

      tay run run vén ra trung y của nàng, bên trong là cái yếm đỏ thắm, dùng chỉ trắng thêu hoa mai tuyết. Cái yếm kia màu sắc đỏ như lửa, khiến tâm của cũng bị bốc cháy.

      vất vả chế ngự tâm thần, cởi bỏ hẳn trung y, lộ ra cần cổ trắng nõn, đường cong duyên dáng của bả vai, cùng với cánh tay tuyết trắng.

      ngây ngẩn cả người, ánh mắt dường như dính tại người nàng, dù thế nào cũng thể di chuyển.

      Hóa ra đây là thân thể của nữ tử…

      Trắng như vậy, mềm mại như vậy, tinh tế như vậy…

      ngừng thở, nhịn được vươn tay sờ lên cánh tay nàng chút, vừa mới đụng chạm đến làn da của nàng bỗng như bị lửa thiêu mà rụt về, tim lại càng nhảy nhót, cũng biết e sợ điều gì.

      Trang Tín Ngạn nhịn được cười cười, trong lòng thầm mắng chính mình, có tiền đồ, tương lai làm sao động phòng bây giờ?

      Khi nghĩ đến hai chữ động phòng, liền nghĩ tới xuân cung đồ lúc trước xem qua, nghĩ đến tranh vẽ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, chỉ chốc lát liền cảm giác máu người cũng sôi trào, khô nóng khiến chịu nổi.

      Tay lại nhịn được sờ cánh tay nàng. Lần này, đánh bạo nhàng mà sờ soạng vài cái, cảm thấy làn da mềm mại, mịn màng như tơ, có loại cảm giác run rẩy theo tay truyền tới, truyền đến tận chỗ sâu đáy lòng , khiến toàn thân có cảm giác tê dại.

      nhịn được cười cười, trong lòng có hưng phấn nho , lại có cảm giác ngọt ngào cách nào hình dung.

      Ánh mắt lại nhớ tới cái yếm của nàng, chỉ thấy chỗ ngực phồng lên, loáng thoáng lộ ra hình dạng bộ ngực nàng. Trong đầu nhớ tới trong tranh vẽ xuân cung đồ nữ nhân kia bộ ngực đầy đặn, bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhịn được vươn tay sờ yếm của nàng, có loại xúc động muốn cởi cái yếm của nàng xuống để xem cho , cũng biết vì sao, ba lần bốn lượt đều hạ thủ được, e sợ nên lời…

      mất lớn khí lực, mới đưa lực chú ý dời khỏi cái yếm, lại cởi váy của nàng, cùng với quần dài bên dưới, chỉ còn lại khố, lộ ra đôi chân thon dài trắng noãn. nhịn được lại ở đùi nàng sờ soạng vài cái. Cảm thấy thân thể nữ nhân cực kỳ diệu kỳ, làm sao có thể mềm mại như vậy? Giống như tấm vải lụa, hoặc như bông gòn mềm nhũn.

      Tóm lại, cảm giác rất tốt, rất thích.

      nhìn nhìn, chỉ cảm thấy người càng ngày càng nóng, dưới bụng lại xuất cảm giác quen thuộc kia, khiến vô cùng khó chịu, khiến biết nên làm gì bây giờ.

      đứng lên, đem quần áo ướt sũng người mình đều cởi bỏ, chỉ mặc khố đứng ở cửa động để gió thổi qua hồi, lúc này mới cảm thấy tốt hơn chút.

      Sau khi khôi phục bình thường, trở lại bên người nàng, sờ trán của nàng, có lẽ do do cởi bỏ quần áo ướt sũng ra, nhiệt độ người nàng giảm ít, Trang Tín Ngạn thoáng nhàng thở ra.

      ngồi xuống cách đó xa. cảm thấy nhìn tới thân thể của nàng dễ chịu hơn chút, nhưng biết vì sao, hai mắt giống như có ý chí riêng, hoàn toàn nghe theo điều khiển của , vẫn hướng người nàng nhìn qua, tay thậm chí còn nhịn được kéo yếm của nàng, cũng may dây buộc yếm của nàng cũng khá chắc chắn, vừa kéo , lý trí của rất nhanh chiếm thế thượng phong, vội dùng bàn tay khác ngăn lại.

      Nàng phải là nữ nhân của sao? Nhìn cái thế nào? cảm thấy hành động vì lý trí này của mình thể lý giải.

      Bỗng nhiên, Tần Thiên nằm cỏ khô hơi động đậy, Trang Tín Ngạn sợ tới mức run bắn lên, nghĩ nàng tỉnh, nhất thời hoảng hốt biết nên làm gì bây giờ, nhưng lát sau, mới phát nàng hề tỉnh lại, chỉ bất an vặn vẹo thân thể, cau mày, môi mấp máy, thăm dò qua, cẩn thận nhìn xem, lúc này mới phát nàng “nước, nước.”

      thấy môi nàng khô khốc, biết nàng muốn uống nước, vội vàng đứng dậy, đến trước cửa động, hai tay đưa ra hứng ít nước mưa, nhưng vừa xoay người được hai bước, nước liền theo kẽ ngón tay chảy xuống, liên tiếp vài lần, đều là kết quả như thế. Bên kia, Tần Thiên càng khó chịu bất an, Trang Tín Ngạn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu, dùng miệng ngậm ngụm nước, sau đó qua, đem Tần Thiên ôm vào trong ngực, cúi đầu xuống, đem nước trong miệng đổ vào miệng của nàng.

      khắc tiếp xúc với đôi môi khô nẻ của nàng, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới hình vẽ hai nam nữ hôn môi trong xuân cung đồ.

      Hóa ra đây là hôn môi sao? Cũng có gì thú vị a…

      Bên này, Tần Thiên mơ thấy mình lạc trong sa mạc mờ mịt, bốn phía đều là cát trắng mênh mông vô bờ, đỉnh đầu là thái dương chiếu rọi, nàng ở sa mạc gian nan lết , vừa khát vừa nóng, nước trong cơ thể từng chút bốc hơi, cả cổ họng đều khô khốc.

      Nhưng đúng lúc này, bỗng có ấm nước đưa tới miệng nàng, bên trong chảy ra nước trong ngọt lành. Nàng mừng rỡ như điên, giống như người sắp chết đuối ôm lấy khúc gỗ cứu mạng cuối cùng. Nàng mạnh mẽ vươn rộng hai tay, chặt chẽ ôm cái “ấm nước” kia, nàng hé môi, cơ hồ dùng hết sức lực uống chút nước đổ vào miệng.

      Bên này, Trang Tín Ngạn nghĩ tới hình vẽ hôn môi, bỗng nhiên, Tần Thiên gắt gao ôm chặt , cả người run lên, chỉ cảm thấy thân thể của nàng vừa mềm mại vừa nóng rực, dán lên người vô cùng thoải mái, trong lòng vui sướng mà lại ngọt ngào, kìm lòng được cũng ôm chặt nàng.

      Giây tiếp theo, nàng bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, liếm bờ môi của . sửng sốt, mở to hai mắt, biết nàng muốn làm gì, chỉ bị động tùy ý nàng liếm, môi bất tri bất giác mở ra, lưỡi của nàng như tìm được đường đột phá, lập tức tiến vào trong miệng của .

      ngốc lăng, nhất thời biết nên phản ứng như thế nào, cảm giác được lưỡi của nàng ở trong khoang miệng tàn sát bừa bãi, sau đó lại cùng lưỡi dây dưa chỗ, tiếp đó, nàng ngậm lưỡi của , lần lại lần hút chặt.

      bị nàng hút người từng đợt run rẩy, trong đầu trống rỗng, tim đập cùng hô hấp dường như trong chốc lát đều dừng lại.

      Cái cảm giác tê dại này, choáng váng huyễn hoặc lần lượt đánh sâu vào trái tim mềm mại của , khiến hoàn toàn tan rã, toàn thân bủn rủn.

      Trong mông mông lung lung, rất khó hiểu, nàng vì sao muốn ăn đầu lưỡi của ?

      Bất quá, loại cảm giác này… Loại cảm giác này… tốt… tốt…

      nhắm mắt lại, ôm chặt lấy nàng, tùy ý nàng muốn làm gì làm.

      Đợi đến lúc nàng buông ra, hạ phúc lại trướng lên, nhìn nàng mặt phiếm ửng hồng, môi sưng đỏ, lại cảm giác chưa thỏa mãn.

      cảm thấy, nàng hẳn là cần uống nhiều nước… :))

      nhìn về phía nước chảy ngoài cửa động, hé miệng cười cười, lại tới, ngậm ngụm, dựa theo như vừa rồi cho nàng uống, ngoài sở liệu, nàng quả nhiên lại có bộ dáng như lúc nãy, lại “Ăn” đầu lưỡi của .

      Cảm giác này quả tuyệt vời vô cùng, ôm nàng ngã vào cỏ khô, trong lúc dây dưa, chỉ cảm thấy toàn thân người mỗi chỗ đều vô cùng vui sướng.

      Trong mơ mơ màng màng, suy nghĩ, hóa ra hôn môi lại thú vị như vậy…
      Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 111: Tiểu tử ngây thơ
      EDIT: HOÀN TÚ

      Cũng biết trải qua bao lâu, Tần Thiên trong hôn mê dần dần tỉnh lại, vừa mở to hai mắt, nhìn ngay da thịt để trần trước mặt, nàng trừng mắt nhìn kỹ mới phát đó là bộ ngực của nam nhân, mà nàng gắt gao dán mặt lên bộ ngực này. Nàng cảm giác toàn thân đều dính nhớp nháp, có vẻ như bị đổ mồ hôi, rất thoải mái. Nàng giật giật, phát bị người ôm lấy rất chặt, cơ hồ thể nhúc nhích.

      Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt cái liền nhìn thấy tuấn nhan của Trang Tín Ngạn, lúc này hai mắt nhắm nghiền, môi hơi hơi mở ra, phát ra tiếng ngáy nho , ràng là ngủ say.

      Sau khi trố mắt nhìn lát, Tần Thiên bỗng nhiên hét to tiếng, dùng hết toàn lực đẩy Trang Tín Ngạn trước mặt ra, Trang Tín Ngạn hề phòng bị, lăn vài vòng mặt đất, lập tức ngồi bật dậy, mở to hai mắt nhìn Tần Thiên, ánh mắt mờ mịt.

      Bất quá sau hồi, liền phản ứng lại, mặt “Xoát” trở nên đỏ bừng, vội vàng đứng dậy, chân tay luống cuống.

      Tần Thiên nhìn thân thể cơ hồ xích lõa, kinh ngạc tột đỉnh, nàng trong lòng bỗng nhiên có dự cảm xấu, vội vàng nhìn lại người mình, vừa thấy lại nhịn được kêu lên.

      Vì sao mình chỉ mặc cái yếm và khố nhưng lại để mặc cũng xích lõa nằm ôm ở chỗ…

      Trong nháy mắt, Tần Thiên bỗng cảm thấy chết tâm…

      Vô cùng tức giận, Tần Thiên cầm que củi bên cạnh lên cam tâm hướng về phía Trang Tín Ngạn, trong miệng mắng to: “Ngươi là đại sắc lang, ngươi là kẻ biến thái, uổng công ta vẫn nghĩ ngươi là người tốt! Hóa ra ngươi lại hạ lưu như vậy!”

      Trang Tín Ngạn tránh trái tránh phải, chạy trối chết, chạy đến chỗ đống lửa, đem quần áo của nàng được hong khô ném về phía nàng, nhằm ngăn trở nàng nổi cơn hung bạo.

      Tần Thiên tiếp nhận quần áo, lúc này mới ý thức được mặc quần áo vào mới là chuyện quan trọng nhất.

      Nàng cầm lấy quần áo, thấy Trang Tín Ngạn đứng ở cách đó xa, mắt còn liếc nhìn nàng, Tần Thiên thẹn quá hóa giận, chỉ vào : “Xoay người sang chỗ khác, cho phép nhìn lén!”

      Trang Tín Ngạn “Xoát” cái vội xoay người, Tần Thiên trong lòng vừa động, cảm thấy có chút thích hợp, nhưng nàng bị chuyện trước mắt làm rối loạn tâm thần, cũng cẩn thận nghĩ nhiều. Nàng bên mặc quần áo vào, bên kiểm tra thân thể của mình, phát bản thân có dấu vết bị xâm phạm, chỉ như thế, vết thương đầu nàng cũng được băng bó cẩn thận.

      Nàng lại nhìn quanh bốn phía, phát đây là sơn động, trong động có đốt đống lửa, lúc này ánh lửa mỏng manh, xung quanh cũng khá sạch , rất ràng, bọn họ ở trong này được khoảng thời gian. Đèn bão được đặt lên tảng đá cạnh đống lửa, mặt có dấu hiệu của Trang phủ, hẳn là Trang Tín Ngạn cầm , bên cạnh đèn bão còn có vài thảo dược, số bị lửa hun nóng cháy rụi. Phía dưới tảng đá có đặt tấm áo tơi, Tần Thiên nhận ra là áo tơi ở nơi bọn họ trú ngụ.

      Nàng phủ thêm áo khoác, nhìn thấy mặt có rất nhiều bùn đất, Tần Thiên nhớ bản thân lúc gặp chuyện may người cũng khá sạch , làm sao có thể trở nên bẩn như vậy? Bất quá cũng may quần áo khô, bùn đất đều kết thành khối, vỗ vỗ chút cũng có thể miễn cưỡng mặc vào.

      Tần Thiên mặc quần áo xong lại đến cửa động hướng ra bên ngoài nhìn xung quanh, phát nơi này chính là Động Đình sơn, sơn động này cách chỗ nàng gặp chuyện may cũng xa lắm.

      Lúc này mưa tạnh, mặt trời từ từ nhú lên từ phía đường chân trời, miễn cưỡng có thể thấy hoàn cảnh chung quanh. Tần Thiên phát đường mòn đầy nước bùn, hiển nhiên là do mưa to tối hôm qua tạo thành.

      Nhìn đến đây, Tần Thiên hiểu được rốt cuộc chuyện gì xảy ra, bản thân dường như hiểu lầm người tốt…

      Lúc này bỗng nhiên nhớ tới đối phương là chủ tử của mình, mình bất quá chỉ là nha hoàn thông phòng, đừng còn chưa làm gì, cho dù làm gì, cũng là danh chính ngôn thuận. Nhưng mà mình lại lấy que đánh , lại mắng nhiều lời khó nghe như vậy…

      Nhớ Trang Minh Hỉ từng qua, nô tỳ đánh chủ tử có thể bị phán chặt đầu…

      Tần Thiên nhịn được gõ lên đầu mình, tự trách bản thân quá xúc động, mắt thấy trở về có thể chuộc thân, ban đầu là chuyện với Tạ Đình Quân, tại lại là chuyện này, nên gây thêm phiền toái gì mới được.

      Nàng cắn cắn môi, quay đầu nhìn về phía Trang Tín Ngạn, phát mặc quần áo, quần áo người so với của nàng còn bẩn hơn, đặc biệt đôi hài chân kia, quả thực giống như bị đào lên từ trong bùn, căn bản thể thấy màu sắc hình dáng.

      Tần Thiên nhớ tới ở ngay bên ngoài có nhiều vũng nước bùn, hoàn toàn có thể tưởng tượng được mang mình từ rừng cây kia đến nơi đây có bao nhiêu vất vả.

      Tức giận lúc trước hoàn toàn tiêu tán, trong lòng chỉ còn cảm kích. Tần Thiên ngượng ngùng khẽ hé môi, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Tín Ngạn, thấy nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt cẩn thận, giống nhau chú ý tới sắc mặt của mình.

      Tần Thiên nhịn được muốn cười, chẳng lẽ là vừa rồi bị mình dọa đánh nên sợ?

      Nàng hướng về phía Trang Tín Ngạn qua.

      Trang Tín Ngạn thấy nàng tới, bỗng nhiên thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, khôi phục thần sắc lạnh lùng bình thường. lúc này tâm tình rất phức tạp, xấu hổ, bối rối, khẩn trương, áy náy, còn có tia ngượng ngùng, nhiều cảm xúc như vậy khiến suy nghĩ lộn xộn, khiến biết nên đối mặt với nàng như thế nào, chỉ có để lộ gương mặt lạnh lùng từ trước đến nay, dường như chỉ có như vậy mới có thể che giấu tâm tư của mình bị nàng nhìn thấu.

      Nhưng rốt cuộc vì sao thể để nàng nhìn thấu, cũng làm được, chỉ cảm thấy phải làm như vậy.

      Tần Thiên đến bên cạnh , thấy vẻ mặt lạnh lùng, nghĩ lại tức giận, liền nghĩ nên hòa giải như thế nào.

      Lúc này, quyển vở bên người nàng sớm rơi mất, nàng nhìn nhìn bốn phía, nhặt lên nhánh cây, mặt đất viết xuống: “Thiếu gia, Hải Phú đâu?”

      Cũng đành phải dùng câu hỏi này để đánh lạc hướng.

      Trang Tín Ngạn nhìn nàng cái, cũng nhặt lên nhánh cây, lãnh nghiêm mặt viết mặt đất: “Hải Phú cùng tới đây.”

      Tần Thiên kinh ngạc, “Thiếu gia người mình lên núi? Thiếu gia gặp Hải Phú lên núi tìm người ư?” Trong trí nhớ Trang Tín Ngạn ràng xuống núi. Nàng ban đầu còn tưởng rằng sau khi Trang Tín Ngạn gặp Hải Phú, lại cùng nhau tìm thấy nàng, về phần Hải Phú tại ở trong này, có thể là do cố ý tránh mặt.

      Chẳng lẽ phải như thế?

      “Có gặp, Hải Phú ngươi cũng lên núi , chúng ta liền cùng nhau tìm ngươi, nhưng tìm thấy, nghĩ đến có thể ngươi trở về, kết quả trở về rồi, ngươi cũng có ở đó, ta lại lên núi tìm ngươi, cuối cùng tìm được rồi.”

      tuy rằng lời nhàng bâng quơ, nhưng trong lòng Tần Thiên lại giống như phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm, ý chỉ mạnh mẽ), tối hôm qua nàng biết mưa rất lớn, ràng xuống núi, lại dám mình lên núi tìm nàng, bên người chỉ mang theo đèn bão cùng áo tơi, càng thêm khó tin là, thế nhưng tìm thấy nàng.

      Tần Thiên trong lòng cảm động nên lời, nàng vốn chịu nổi người khác đối tốt với nàng, người khác đối tốt với nàng lần, nàng luôn ghi nhớ ở trong lòng, luôn nghĩ tới việc báo ân, lúc trước với Tiểu Mai là như thế, mà đối với Đại phu nhân cũng là như vậy.

      “Ngươi phát sốt, ” Trang Tín Ngạn lại cúi đầu viết xuống, “Mặc quần áo ướt sũng tốt… Sau ngươi lại bị lạnh…”

      Chỉ mấy câu vô cùng đơn giản liền giải thích hết thảy. Tần Thiên lập tức hiểu ra, mình mắc mưa phát sốt, vì suy nghĩ cho thân thể mình mới cởi quần áo ướt sũng ra, nhưng lại sợ mình bị cảm lạnh cho nên mới ôm lấy mình như vậy. cũng làm ra chuyện gì quá đáng với mình, hoàn toàn là do bản thân tư tưởng thuần khiết, suy nghĩ quá nhiều!

      “Đại thiếu gia, thực xin lỗi, vừa rồi là ta hiểu lầm người .” Tần Thiên viết xuống, “Nếu ngươi đánh lại ta .” Về phần mắng , dù sao cũng nghe thấy a…

      Trang Tín Ngạn nhìn những lời này, chột dạ, chỉ biết bày ra bộ dáng nghiêm trang, đối với việc mình sờ soạng, hôn nàng, ôm nàng mặc cho hai người toàn thân chảy ra bao nhiêu mồ hôi cũng luyến tiếc muốn buông tay chữ cũng dám đề cập tới.

      quay đầu , sắc mặt hơi hơi nóng lên, Tần Thiên nhìn mặt đỏ hồng, trong lòng thầm tự trách, tiểu tử này ngây thơ như vậy, mình sao có thể suy nghĩ về đáng khinh như vậy? :))

      Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng la của Hải Phú: “Tần Thiên, thiếu gia, các ngươi có ở đây ?”

      Tần Thiên vội vàng chạy đến cửa động, thấy Hải Phú đứng cách cửa động xa hướng tới phía này nhìn xung quanh.

      “Hải Phú, chúng ta ở trong này.” Tần Thiên hướng ngoắc gọi.

      Ba người cùng nhau hạ sơn, đường xuống núi Hải Phú cho nàng biết, tối hôm qua tình hình núi có bao nhiêu hiểm trở, bản thân cố gắng thế nào cũng thể ngăn cản thiếu gia lên núi tìm nàng.

      “Ngươi sao cùng với thiếu gia, cũng may có việc gì xảy ra, nếu xảy ra chuyện…” Tần Thiên cũng gì thêm.

      “Ta sau đó có lên núi tìm các ngươi…” tới đây, Hải Phú tặc tặc cười, lên núi, bao lâu liền thấy chỗ cửa động phát ra ánh lửa, vừa chạy tới, thấy thiếu gia cùng Tần Thiên quần áo cởi hết ôm ấp hôn môi, bị hù dọa nhảy dựng, làm sao còn dám tiến vào, tùy tiện tìm chỗ tránh mưa qua đêm, đợi đến hừng đông mới quay lại đây.

      “Nhưng sau đó tìm thấy các ngươi lại xuống núi, đợi cho hết mưa rồi mới lên tìm.” Hải Phú cười .

      “Tóm lại ngày hôm qua vất vả cho các ngươi.” Tần Thiên cười .

      “Ta ra vất vả, chỉ có thiếu gia vất vả mà thôi. Tần Thiên, ngươi nên nhớ thiếu gia thương ngươi đến cỡ nào được rồi.” Hải Phú .

      Nghe thế câu này, Tần Thiên bất tri bất giác thu liễm tươi cười.

      Hạ sơn, trở lại tiểu viện, hai người tắm giặt sạch , thay đổi quần áo. Trang Tín Ngạn bởi vì có hẹn với người khác, sau khi tắm rửa xong ra ngoài, muốn để Tần Thiên ở nhà nghỉ ngơi, lại sợ Tạ Đình Quân đến dây dưa, cho nên bảo Hải Phú đến nơi ở của Tạ Đình Quân xem thử. Hải Phú trở về với , Tạ Đình Quân rời khỏi, Trang Tín Ngạn lúc này mới yên tâm để Tần Thiên lưu lại, trước khi còn dặn nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

      Tần Thiên ngủ qua đêm, tại thần thanh khí sảng, vết thương đầu cũng còn đau nữa, làm sao còn ngủ được. Nàng nhớ tới sắp phải rời khỏi nơi này, liền cầm đồ chuẩn bị từ sáng sớm đến nhà Tống lão bá.

      Nghỉ ngơi mười ngày, Tống lão bá thương thế ở chân hoàn toàn bình phục. Lúc Tần Thiên đến, nhìn thấy Chu bá giúp đỡ lão xuống giường.

      Tần Thiên qua, đỡ lấy bên kia, cười : “Tống bá bá, hồi phục là nhanh, bất quá chân vẫn còn yếu, hay là nên nghỉ ngơi nhiều hơn .”

      Hai người giúp đỡ Tống lão bá ngồi xuống ghế trong phòng, Tống lão bácười : “Nằm lâu như vậy, xương cốt đều cứng hết rồi, dù thế nào cũng phải xuống giường hoạt động thân thể chút.”

      “Tống bá bá, chúng ta chừng ngày mai rời .” Tần Thiên ngồi xuống bên cạnh Tống lão bá, lại đem đồ chuẩn bị đặt lên bàn, “Đây là chút lòng thành của chúng ta.”

      Tống lão bá nhìn nhìn, chỉ vào vài thứ kia, cười hỏi: “Đây là cái gì?”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 112: Tự mình đa tình
      EDIT: HOÀN TÚ

      Tần Thiên chỉ vào bao giấy cười : “Đây là trà Dọa sát nhân hương mà thiếu gia nhà ta sao chế thành công, thiếu gia nhà ta thấy Tống bá bá thích bảo ta chuẩn bị để đem tặng Tống bá bá. vốn muốn đích thân tới đưa, bất quá hôm nay có số việc, đành phải để ta qua.” Lại chỉ vào cái rổ trúc, cười : “Đây là ta hái được núi nguyên liệu làm mấy món ăn thôn quê, có nấm, măng, còn có thỏ, chim trĩ mà Hải Phú bắt được. Chúng ta phải rời khỏi đây rồi, những thứ này cũng tiện mang , đành phải thỉnh Tống bá bá đừng ghét bỏ, nhận lấy, tránh để lãng phí !”

      Tống lão bá thấy những thứ này cũng có gì đáng giá, lại thấy nàng chân thành, liền cười cảm tạ, bảo Chu bá tiếp nhận. Sau đó lại chỉ vào quyển vở bên cạnh, cười hỏi: “Này lại là cái gì đây?”

      “Đây là ta cố ý viết cho Chu bá .” Tần Thiên cười cười, ngẩng đầu nhìn Chu bá, : “Chu bá, trong này ta ghi lại cách thức nấu số món ăn mà người và Tống bá bá thích, về sau cho dù ta ở gần đây, các ngươi cũng có thể ăn những món đó. Mọi người nên đối xử tử tế với mình, dân dĩ thực vi thiên (Dân lấy ăn làm trời, coi việc ăn uống quan trọng hơn mọi thứ), ‘Ăn uống’ cũng cần quá mức tinh tế, nhưng nhất định phải thoải mái!” Chu bá trù nghệ tốt, cũng phải có gì thần bí, hơn nữa bọn họ chủ tớ tình thâm, cho nên sách dạy nấu ăn này cũng cần phải có cho phép của Tống lão bá mà đưa thẳng cho Chu bá.

      Nghe xong lời này, Tống lão bá tò mò cầm lấy quyển vở lật xem chút, phát bên trong ghi lại rất ràng, liệt kê từng thứ , đơn giản sáng tỏ, thông dụng dễ hiểu. thầm kinh ngạc tiểu nha đầu lại có bản bực này. Nhưng càng hiếm có, chính là phần tâm ý của nàng, tuy rằng chỉ là việc rất nhoi, nhưng đúng là trong lòng nàng suy nghĩ cho mới có thể chu đáo như vậy.

      Tống lão bá gật gật đầu, trong lòng cảm động thôi.

      “Tiểu nha đầu, lão phu vẫn , chúng ta vô duyên vô cớ, ngươi vì sao đối với lão phu tốt như vậy?” Tống lão bá nhịn được hỏi.

      “Tốt lắm sao?” Tần Thiên trừng mắt nhìn, nhất thời có chút mơ hồ, “Ta cũng làm cái gì a, mà ra Tống bá bá giúp ta rất nhiều việc !” Nửa đêm đưa dược cho nàng để chữa bệnh, còn nhận lời nàng cùng Trang Tín Ngạn trở thành bằng hữu, mỗi lần chuyện đều phải viết nhiều chữ như vậy, dễ dàng sao? Mà nàng bất quá chỉ là lúc nấu cơm làm nhiều hơn ít, dùng là dùng bạc của Trang Tín Ngạn, nàng hoàn toàn là mượn hoa hiến phật thôi…

      Tần Thiên ngượng ngùng.

      Tống lão bá ngẩn người, cùng Chu bá liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên vuốt râu cười rộ lên.

      Chờ Tần Thiên rồi, Chu bá với Tống lão bá: “Lão gia, ta thấy tiểu nương này cùng với thiếu gia nhà nàng là tuyệt phối, đều có tâm tính thiện lương đơn thuần. Đáng tiếc thân phận thấp kém, cả đời phải làm hạ nhân.”

      Tống lão bá lắc đầu, cười : “Đứa này tâm tư tuy rằng đơn thuần, nhưng là người có chủ ý, hơn nữa hiểu được tích phúc, ta tin tưởng, mặc kệ bị đẩy vào bất cứ cảnh ngộ nào, nàng đều có biện pháp vui vẻ sống qua ngày.” Tống lão bá vuốt ve quyển vở trước mặt, cười : “Đứa này mất nhiều tâm tư vì ta như vậy, có cơ hội ta cũng muốn hồi báo nàng.”

      Chu bá cười xoay người gật đầu.

      Buổi chiều chờ Trang Tín Ngạn về liền bắt đầu di chuyển trở lại Dương Thành, Trang Tín Ngạn mang theo Hải Phú cùng Tần Thiên qua nhà Tống lão bá lời từ biệt, mời Tống lão bá đến Trang phủ làm khách, nhưng Tống lão bá thân thể tiện, có thói quen gặp nhiều người, cười khéo léo từ chối. Tống lão bá tặng Trang Tín Ngạn mấy bộ sách trân quý, mấy bộ sách này dường như rất hợp với tâm ý của Trang Tín Ngạn, bởi vì Tần Thiên thấy Trang Tín Ngạn khi tiếp nhận hai mắt sáng lên, bình thường khó thấy được vẻ mặt của hưng phấn như thế.

      Sau khi từ trong nhà Tống lão bá ra, ba người liền lên đường về.

      đường, vẫn là Hải Phú đánh xe, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn ngồi ở trong xe ngựa.

      Hai người ngồi ở hai bên, Tần Thiên nhìn ra ngoài của sổ xe, nhưng luôn cảm giác được ánh mắt nóng rực của Trang Tín Ngạn ngồi bên cạnh. Có điều mỗi khi Tần Thiên quay đầu nhìn, lại vội xoay mặt, làm bộ như thèm để ý, bất quá lỗ tai đỏ hồng lại lộ ra chột dạ. khí ái muội.

      Tần Thiên nhớ tới buổi tối đó thân thể hai người cơ hồ xích lõa ôm nhau, mặt cũng khỏi có chút phát sốt.

      Nàng cảm thấy có số việc, hay là nên thẳng ra cho thỏa đáng.

      Nghĩ đến đó, nàng xoay người chuyển qua ngồi bên cạnh Trang Tín Ngạn.

      Trang Tín Ngạn nghĩ tới nàng bỗng nhiên tiếp cận mình, trong nháy mắt bối rối, nhưng rất nhanh khôi phục, lại hé ra gương mặt lãnh trầm.

      Tần Thiên lấy ra quyển vở, ở trước mặt Trang Tín Ngạn viết xuống: “Thiếu gia, ngày hôm qua sau khi Tạ công tử cứu ta, lúc trở về bị lạc đường, cho nên mới trì hoãn lâu như thế, nhưng chúng ta trong lúc đó cái gì cũng hề phát sinh, phải như người nghĩ.” Trước nên giải thích chuyện này, cũng thể để hiểu lầm, chụp mũ cho rằng nàng trung trinh.

      Trang Tín Ngạn xem nàng viết xong, mặt chút thay đổi, tỏ vẻ gì, cũng có dấu hiệu tức giận. lát sau, mới viết xuống giấy: “Ngươi rất thích tượng đất kia?”

      Tạ Đình Quân với nàng, bên nhìn xem quá ràng, nhưng hiểu được, đây là thứ nàng rất thích thú ở hội chợ.

      quan hệ, chỉ là tượng đất mà thôi.” Tần Thiên viết xuống, chỉ cần bỏ qua chuyện này, làm ảnh hưởng đến việc nàng chuộc thân, chẳng lẽ nàng còn có thể cùng so đo tượng đất nho ?

      Trang Tín Ngạn cũng viết thêm điều gì.

      Tần Thiên ngẩng đầu nhìn cái, thấy dường như hề để ý việc này, lại hít sâu hơi, giấy viết xuống.

      “Thiếu gia, Tần Thiên biết thiếu gia đối với Tần Thiên rất tốt, nhưng có chuyện, Tần Thiên muốn ràng…”

      Trang Tín Ngạn nhìn nàng.

      “Thiếu gia là người tốt, nhưng Tần Thiên muốn trở thành nha hoàn thông phòng hoặc là tiểu di nương.”

      Kỳ Tần Thiên muốn là, nàng muốn trở thành nữ nhân của , đồng tình là chuyện, cảm kích là chuyện, nhưng trở thành nữ nhân của lại chuyện hoàn toàn khác. Tần Thiên tuy rằng nghĩ muốn giống các nữ chính xuyên qua khác gả cho Vương tôn công tử hoặc hùng cái thế, nhưng nàng vẫn muốn gả cho người có thể giúp đỡ lẫn nhau, có thể hiểu nàng, săn sóc nàng, lúc nàng cần có mặt, có thể là bả vai để nàng an tâm dựa vào mà phải suốt ngày chịu nhịn tính tình đối phương, hoặc mỗi khi mình gặp nguy hiểm nhìn thấy đều chỉ là bóng dáng, lần này nàng thoát hiểm, nhưng còn những lần sau? Có phải lúc nào nàng cũng có vận khí tốt như vậy đâu?

      Cùng người như vậy ở chung, đừng là tiểu lão bà, cho dù là thê tử cũng mệt chết mất …

      Đương nhiên, đối với người thân thể toàn vẹn những lời này rất dễ gây thương tổn, cho nên nàng muốn dùng lời nhàng uyển chuyển chút.

      Sau khi Tần Thiên viết xong những lời này, ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn, cẩn thận nhìn sắc mặt , sợ xúc phạm tới lòng tự trọng của .

      Ai ngờ, thế nhưng thần sắc thay đổi, thản nhiên nhìn nàng cái, sau đó viết xuống, “ muốn làm đừng làm!”

      Lời này khiến Tần Thiên ngây ngẩn cả người, nàng trịnh trọng như vậy, đơn giản là vì trải qua tối hôm qua nhận ra đối với mình quan tâm khác thường, cảm thấy có lẽ thích mình. Nhưng nghĩ tới, trả lời khinh khi như vậy, giống như nàng nàng thích ăn cá, sau đó , muốn ăn đừng ăn, vân đạm phong khinh khiến cho nàng cơ hồ thể tin nổi.

      “Thiếu gia ?” Tần Thiên chớp ánh mắt nhìn .

      Trang Tín Ngạn thản nhiên nhìn nàng cái, vẻ mặt giống như phiền chán vì nàng dông dài.

      Tần Thiên bỗng nhiên có cảm giác nên lời, nàng nghĩ mình quan trọng với , lại phát , bản thân có mấy phân lượng, căn bản là tự mình đa tình.

      Nàng bỗng nhiên có loại cảm giác hụt hẫng… ;))

      Tần Thiên cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng dịch người, ngồi lại vị trí cũ, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, da mặt nóng bừng bừng.

      Trang Tín Ngạn cũng quay đầu nhìn ra goài cửa sổ, bên ngoài là cánh đồng mênh mông vô bờ, khắp nơi đều trồng lúa nước, mảnh xanh ngát, gió thổi vào mặt, bí mật mang theo hơi thở tươi mát của bùn đất, khiến cảm giác được loại sinh cơ bừng bừng xuân ý.

      nhìn cảnh xuân xinh đẹp ngoài cửa sộ, tưởng tượng sau khi về nhà, vẻ mặt Tần Thiên kinh hỉ khi biết tin tức kia, kìm lòng được mà tươi cười.

      ***

      Cùng lúc đó, tại Dương Thành, Tạ gia.

      gã nam tử là phó dịch màu trường bào màu xám, đem Trang Tín Xuyên dẫn đến thư phòng ở phía tây trong viện. Phó dịch mời Trang Tín Xuyên ngồi xuống, sau đó có nha hoàn dâng trà.

      Trang Tín Xuyên bưng chung trà Thanh Hoa Lục Trúc lên, đánh giá trang trí trong thư phòng, cũng là người sành sỏi, thấy thư phòng này diện tích rộng tới, nhưng gia cụ trong phòng đều thuần sắc gỗ tử đàn, bàn đặt các đồ giấy bút nghiên mực đều là cực phẩm, ngay cả vật chặn giấy cũng là dương chi bạch ngọc ôn nhuận thượng thừa, mà bên cạnh là bồn cảnh Thạch Lưu, lại dùng ngọc phỉ thúy, ruby, kim cương khảm mà thành, ít nhất giá trị thiên kim, nhưng lại bị Tạ gia tùy tùy tiện tiện đặt ở giữa thư phòng, có thể thấy được phú quý cùng khí phái của Tạ gia.

      Nếu mình có thể cùng Tạ gia kết thông gia, tham dự vào sinh ý kinh doanh muối của Tạ gia bọn họ, đó quả là tài lộ to lớn!

      sợ hãi than vãn, chợt nghe có người cười vài tiếng khách khí, ngay sau đó, Tạ Đình Quân mặc cẩm bào hoa văn sắc lam thẫm, chân đôi hài hắc bạch trường ngõa khuôn mặt tươi cười vào.

      Chỉ thấy dáng người khôi ngô, khuôn mặt uy vũ, khí thế bất phàm, Trang Tín Xuyên nhất thời có cảm giác lo lắng bất an, vội vàng đứng dậy, tiến lên thi lễ.

      Tạ Đình Quân qua, cười ý bảo, “Trang huynh cần khách khí, mời ngồi.”

      Hai người ngồi xuống, có nha hoàn dâng trà, sau khi hàn huyên vài câu, Trang Tín Xuyên nhịn nổi, vào thẳng chủ đề, “ biết hôm nay Tạ huynh thỉnh tiểu đệ tới đây có gì chỉ bảo?”

      Tạ Đình Quân bưng chung trà lên chậm rãi uống ngụm , sau đó buông xuống, chút hoang mang mở miệng cười : “Từ hội đèn lồng Trung Thu lần trước trước ta gặp qua Trang tiểu thư, Tạ mỗ vừa gặp thương, Trang tiểu thư tài hoa hơn người, ôn nhu dễ gần, thanh lệ thoát tục, khiến Tạ mỗ nhớ mãi quên, Tạ mỗ muốn cùng nàng kết làm tần tấn chi hảo, biết ý Trang huynh như thế nào?”

      Trang Tín Xuyên vốn sốt ruột, biết Tạ Đình Quân bỗng nhiên mời đến có chuyện gì, nghĩ rằng là đại hỷ như vậy, có cảm giác giống như từ trời rơi xuống, kích động thôi.

      “Đương nhiên… Đương nhiên rất tốt… Tạ huynh có ý như thế, tiểu đệ… Tiểu đệ tất nhiên rất muốn kết làm thân gia.” Trang Tín Xuyên hưng phấn hai mắt sáng lên.

      Tạ Đình Quân cười cười, phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm trong dự kiến của .

      “Vốn chuyện này phải do gia mẫu tự mình hướng Trang gia chuyện, đến lượt Đình Quân tới, nhưng Đình Quân có chuyện muốn nhờ Trang huynh giúp việc, chỉ cần Trang huynh giúp ta hoàn thành việc này, gia mẫu qua mấy ngày nữa đến Trang phủ cầu hôn.”

      Nghe được lời này, Trang Tín Xuyên chậm rãi thu liễm tươi cười, nghe ra chút hương vị ý tứ, Tạ Đình Quân dễ nghe là nhờ hỗ trợ, nhưng thực tế chính là điều kiện để cưới Minh Hỉ về Tạ gia!

      Trang Tín Xuyên điều chỉnh chút dáng ngồi, nhìn Tạ Đình Quân, giọng hỏi: “ biết Đình Quân muốn Tín Xuyên làm cái gì?”
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 113: Vô cùng nhục nhã (1)
      EDIT: HOÀN TÚ

      Tạ Đình Quân cười cười, cúi đầu nhìn chung trà trong tay,dùng nắp trà phiết lá trà trong chén, chậm rãi : “Kỳ cũng phải chuyện gì quá khó khăn, bất quá là muốn trong của hồi môn của muội muội có thêm tên người mà thôi.”

      Trang Tín Xuyên trong lòng rùng mình, đoán được mục đích của , trong miệng lại hỏi: “ biết Đình Quân ý là…”

      “Tần Thiên.” Tạ Đình Quân đem chung trà đặt lên bàn bên cạnh, phát ra thanh bén nhọn dứt khoát, khi ra hai chữ này, khiến người ta có cảm giác lưu loát quyết đoán.

      Trang Tín Xuyên lập tức thay đổi sắc mặt, “Tín Xuyên nhớ cùng Đình Quân huynh đề cập qua, Tần Thiên chính là người được Đại phòng cực kỳ sủng ái, dễ đụng vào, Đình Quân bảo tiểu đệ hỗ trợ làm gì cũng được, duy độc chuyện này, thứ cho tiểu đệ bất lực…”

      xong, khinh khẽ thở dài, cũng phải lấy cớ từ chối, quả bất lực. Lúc trước, đối với Tần Thiên còn ôm ít hi vọng, nhưng trải qua tình vừa rồi, liền biết, cả đời này chỉ sợ khó có thể thực được. Nếu có thể sử dụng Tần Thiên đổi lấy việc hôn nhân với Tạ gia, sao lại muốn, nhưng vấn đề là, biết làm thế nào?

      Tạ Đình Quân nhìn cái, cười cười, “Nào có thiếp thất được sủng ái lâu dài? Tần Thiên tại được sủng ái, có nghĩa là mãi mãi được sủng ái, lần này sau khi cùng Trang đại công tử trở về, chừng bị lạnh nhạt. Trang huynh cần tự coi mình, muốn thiếp thất sủng ái phải dễ dàng, nhưng muốn thiếp thất thất sủng ta tin tưởng Trang huynh nhất định có biện pháp!”

      “Tạ công tử sao biết Tần Thiên thất sủng?”

      Tạ Đình Quân ha ha nở nụ cười, “Chuyện này ngươi cần phải xen vào, tự ta có biện pháp.”

      Trang Tín Xuyên nhìn Tạ Đình Quân, mím môi, cũng lên tiếng.

      Tạ Đình Quân nghiêng người, nhàn nhạt : “Nghe Trang huynh cũng có hứng thú tham dự vào kinh doanh muối ở Dương Thành, có điều xui xẻo có phương pháp, khi cùng Tạ gia kết làm thông gia, chúng ta chính là người nhà, người nhà tất nhiên cùng nhau trông coi!”

      Tạ Đình Quân ngẩng đầu, hai mắt yên lặng nhìn , hơi hơi cười.

      Thấy chuyện vốn luôn tha thiết mơ mước bỗng nhiên còn có hy vọng, Trang Tín Xuyên lòng đột ngột nhảy nhót điên cuồng.

      Sau khi tiễn bước Trang Tín Xuyên, tùy tùng Lâm Vĩnh vào thư phòng, nhìn thoáng qua phương hướng Trang Tín Xuyên rời , sau đó đến bên cạnh Tạ Đình Quân, với Tạ Đình Quân còn ngồi tại chỗ dùng trà: “Công tử, tiểu nhân có chuyện .”

      Tạ Đình Quân cười cười, buông chén trà, đứng dậy, “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ngươi là kỳ quái ta vì sao chỉ vì tiểu nha đầu mà tiêu phí nhiều tâm tư như vậy?”

      sai!” Lâm Vĩnh : “Dù sao cũng là việc hôn nhân của công tử, việc này quan trọng, chẳng lẽ công tử chỉ vì nha đầu mà muốn kết hôn với thứ nữ Trang phủ? Công tử nếu thích nha đầu kia, có nhiều biện pháp, cần gì phải động cân não đối với chuyện hôn nhân của bản thân?”

      Tạ Đình Quân ha ha cười, xoay người, vỗ vỗ bả vai Lâm Vĩnh : “Ngươi cho rằng ta vì tiểu nha đầu kia mới cưới Trang Minh Hỉ ?”

      “Chẳng lẽ công tử phải sao?” Lâm Vĩnh ngạc nhiên .

      Tạ Đình Quân cười xua tay, “Đương nhiên phải, chỉ là nữ nhân mà thôi, tốn chút bạc tốn chút thời gian chơi đùa còn được, làm sao phải dùng điều kiện lớn như vậy, ngươi coi thường ta cứ trông thấy nữ nhân liền trở thành kẻ mềm nhũn vô dụng sao?”

      “Vậy công tử đây là…”

      phải có hồi báo , Hồ đại nhân cùng Tổng đốc đại nhân quan hệ chặt chẽ?” Tạ Đình Quân bỗng nhiên thu liễm tươi cười, giận tái mặt , “Lưỡng Giang là nơi giàu có nhất, đủ loại dấu hiệu biểu cho thấy Lâm tổng đốc là người của Khang Vương, trách được Khang Vương này vài năm nay muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hóa ra chiếm cứ tài lộc lớn như vậy!”

      Nghe Tạ Đình Quân như vậy, Lâm Vĩnh cũng suy nghĩ, “Mà Hồ đại nhân cùng Nhị phòng của Trang phủ quan hệ thân mật…”

      sai, ” Tạ Đình Quân trầm giọng : “Chúng ta vừa mới tiến đến Dương Thành lâu, nếu muốn xâm nhập nhanh hơn nữa vào trung tâm mạng lưới quan hệ trong Dương Thành phải mượn chút ngoại lực, chỉ cần có thể loại bỏ quân cờ Khang Vương sắp đặt, Lưỡng Giang trong lúc đó rơi vào tay Tam gia chúng ta (hình như là phe cánh của Tam Thái tử các nàng ạ)!”

      Lâm Vĩnh vui lòng phục tùng, vẻ mặt kính cẩn, “Trách được Thành Vương tín nhiệm chủ tử như thế, còn muốn đem chuyện quan trọng bậc nhất này giao vào tay chủ tử, chủ tử đối với Thành Vương có thể là tận tâm hết sức! Chỉ có điều chủ tử phải cưới thứ nữ, là ủy khuất chủ tử…”

      “Thê thiếp mà thôi…” Tạ Đình Quân cười lạnh tiếng, “Có gì quan trọng hơn, muốn thành đại nên câu nệ tiểu tiết! Ta tin tưởng ánh mắt của ta, Thành Vương mới có thể là người chiến thắng cuối cùng!”

      “Về phần Tần Thiên…” Tạ Đình Quân vừa cười vừa , “Coi như là ta lấy việc công làm việc tư, làm chính thuận tiện vì mình mưu điểm tư lợi, tiểu nha đầu kia…” xoa xoa cằm, mâu quang lóe ra chừng, “Quả rất thú vị.”

      “Tiểu nhân chúc chủ tử thành đại !” Lâm Vĩnh cười .

      Tạ Đình Quân vỗ vỗ bờ vai của , ngửa đầu cười ha hả.

      Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn buổi chiều ngày hôm sau mới trở lại Trang phủ, xe ngựa đỗ lại trước cửa, hai người mới xuống xe, bọn hạ nhân đều ra nghênh đón. Huynh muội Trang Tín Trung cùng Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ nghe được tin tức cũng ra đón, vây quanh Trang Tín Ngạn hướng về Thanh viện của Đại phu nhân.

      đường, Tần Thiên hỏi thăm Nguyệt Nương, “Nguyệt Nương, Đại phu nhân có khỏe ?”

      Nguyệt Nương nhìn bên cạnh liếc mắt cái, cười : “Rất tốt, thân thể đều mạnh khỏe.” Nhưng Tần Thiên lại cảm thấy Nguyệt Nương sắc mặt có chút mất tự nhiên.

      Lúc này Phương Nghiên Hạnh đến bên cạnh Tần Thiên hỏi nàng những chuyện thú vị dọc theo đường . Thu Lan cùng Thanh Liễu cũng quấn quít lấy Hải Phú hỏi đông hỏi tây, Tín Trung bên cạnh Trang Tín Ngạn dùng quyển vở ân cần thăm hỏi đơn giản, đoàn người vô cùng náo nhiệt, Tần Thiên cũng tiện hỏi Nguyệt Nương thêm điều gì.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :