1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 104: Lạc thú cướp đoạt
      EDIT: HOÀN TÚ

      Lúc ăn cơm, Tần Thiên với Tống lão bá: “Tống bá bá, chúng ta đạt được mục đích rồi, ngày kia phải trở về.”

      “Nhanh như vậy a.” ăn gà Chu bá trong giọng lộ ra nỡ, “Ta có thói quen mỗi ngày bị tiểu nha đầu ngươi ồn ào rồi.”

      “Thiên hạ có buổi tiệc nào mà tàn, vừa rồi công tử nhà ngươi với ta rồi rồi, thành công, lên đường trở về.” Tống lão bá gật đầu .

      Tần Thiên nhìn Tống lão bá cười : “Tống bá bá, về sau ta nhất định đến thăm người.”

      “Tiểu nha đầu chỉ được cái mạnh miệng, ” Chu bá chỉ vào nàng cười, “Ngươi sao có thể xuất môn?”

      Tần Thiên chỉ cười , bên cạnh Hải Phú lại cười : “Để thiếu gia mang nàng xuất môn được rồi.”

      Chu bá nhìn qua nhìn lại người Trang Tín Ngạn và Tần Thiên, ái muội cười cười: “Ra là ý này, ra là ý này!”

      Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên bên cạnh liếc mắt cái, mỉm cười.

      “Các ngươi ngày kia rồi, ngày mai trấn có hội chợ các ngươi có muốn hay ?” Chu bá lại hỏi bọn họ.

      “Hội chợ?” Tần Thiên lộ ra vẻ mặt hứng thú.

      “Đúng vậy, rất náo nhiệt, cái gì cũng có bán, còn có xiếc ảo thuật nữa.” Chu bá cười .

      Đối với loại náo nhiệt này, thân là người xuyên qua, Tần Thiên đương nhiên có hứng thú, nhưng nghĩ đến ngày mai Trang Tín Ngạn hẳn còn có rất nhiều việc phải làm, thể chậm trễ, liền cười : “ , ta nghĩ cũng có gì hay ho.”

      Trong mắt vẫn nhịn được toát ra thần sắc thất vọng, Trang Tín Ngạn ngồi bên đều nhìn thấy tất cả.

      Mọi người vui vẻ dùng cơm, trong lúc đó, Tần Thiên kể vài truyện cười ở kiếp trước, chọc cho mọi người cười ha ha. Tống lão cười đến bưng bụng, lâu được vui vẻ như vậy. Trang Tín Ngạn ở bên nhìn Tần Thiên bộ dáng mi phi sắc vũ, trong lòng thích, hận thể lại ôm nàng vào trong lòng.

      Dùng cơm xong rồi dọn dẹp các thứ, lúc trở về là thời điểm sao sáng đầy trời. Ba người trở về tiểu viện, lại nhìn thấy Tạ Đình Quân và tùy tùng của đứng bên ngoài sân, cũng biết đứng bao lâu.

      Trang Tín Ngạn tâm tình vốn vui vẻ vừa nhìn thấy , đầu tiên ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng.

      Nhìn thấy bọn họ trở về, Tạ Đình Quân cười đón, “Các ngươi đâu vậy, Tạ mỗ thấy đêm nay ánh trăng rất đẹp, muốn mời vài vị ra ngoài tản bộ, biết Trang công tử có nể mặt hay ?”

      Trang Tín Ngạn nhìn Hải Phú bên cạnh liếc mắt cái, Hải Phú hiểu ý, tiến lên cười : “Tạ công tử, ngại quá, phải công tử nhà ta chịu nể mặt, mà công tử nhà ta có thói quen ngủ sớm, thể bồi công tử, thỉnh công tử tự tiện.”

      xong tiến lên mở cửa, Trang Tín Ngạn ở trước mặt của ôm lấy thắt lưng Tần Thiên vào. Tần Thiên nhìn cái, hiểu được dụng ý của nên cũng cự tuyệt.

      Chờ hai người vào, Hải Phú đứng giữ cửa hướng về Tạ công tử cười cười, sau đó “Cạch” tiếng đóng cửa lại.

      Cửa vừa đóng lại, tươi cười mặt Tạ Đình Quân lập tức biến mất vô tung vô ảnh, Lâm Vĩnh bên cạnh cũng cười lạnh : “Kẻ điếc này coi trọng Tần Thiên nương nhanh như vậy, xem ra đúng như lời đồn, Tần Thiên nương rất được sủng ái.” dừng lời, nhìn về phía Tạ Đình Quân : “Công tử, bằng để tại hạ nghĩ cách đem Tần Thiên tới để người đùa giỡn?”

      Tạ Đình Quân nâng lên tay áo, “Nếu làm như vậy mới có thể chiếm được còn gì thú vị? Ta càng muốn để kẻ điếc kia trơ mắt nhìn nữ nhân âu yếm tới bên cạnh ta, nhưng có biện pháp nào để ngăn cản.”

      quay đầu lại nhìn Lâm Vĩnh lạnh lùng cười, hai mắt được ánh trăng chiếu rọi phản xạ ra quang mang lãnh.

      “Đây mới là lạc thú cướp đoạt!”

      xoay người hướng ra đường lớn bước bước dài, đồng thời phân phó, “Ngươi theo dõi bọn họ cho ta, ta tin bọn họ có thể mỗi ngày chỉ ở trong đó bước ra cửa nửa bước!”

      “Vâng, công tử.”

      Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, cảnh xuân tươi vui, là thời tiết đẹp hiếm có.

      Buổi sáng thức dậy, lúc dùng điểm tâm, Tần Thiên hỏi Trang Tín Ngạn, “Hôm nay công tử hẹn với người ta giờ nào?”

      Trang Tín Ngạn nhìn nàng cái, sau đó viết xuống giấy: “Ta bảo Hải Phú đem giờ hẹn chuyển sang ngày mai, chúng ta trở về trễ ngày cũng sao.”

      “Vì sao?”

      “Ngươi phải muốn hội chợ sao, chúng ta hôm nay hội chợ.” Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như nước.

      Tần Thiên nhìn , trong lòng khẽ run lên: “Hội chợ?”

      “Ngươi phải rất muốn sao?” cười, “Còn thay quần áo chuẩn bị?” Viết xong, liền ra khỏi phòng.

      Tần Thiên nhìn cửa phòng, trong lòng đột nhiên nhảy nhót.

      vì muốn đưa nàng hội chợ, cho nên cố ý dời lại giờ hẹn?

      biết vì sao, mặt bỗng nhiên nóng ran.

      Trấn cách thôn trang cũng xa lắm, ngồi xe ngựa nửa canh giờ đến nơi.

      Dọc theo đường Tần Thiên xuyên qua rèm xe nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, trong lòng rất khoái trá.

      Sau khi đến trấn , bởi vì đông người, xe ngựa vào được. Hải Phú đem xe ngựa gửi ở khách điếm bên ngoài, đưa chút tiền để chủ quán trông coi, rồi ba người bộ vào trấn.

      đường cái của trấn này chỉ có ba đường xe chạy, hai bên đều là cửa hàng, có tửu lâu, quán trà, cửa hàng bán trang sức, cửa hàng đồ cổ, cửa hàng bán giấy bút, cửa hàng tạp hóa, thậm chí có cả cửa hàng bán quan tài, tóm lại cái gì cũng có. Ở phía trước các cửa hàng có đủ loại hàng bán rong, bán các vật dụng nho , còn có nông dân đến từ các nơi đem trứng gà, rau dưa, gia cầm trong nhà ra chợ đổi thành tiền, thanh thét to, thanh rao hàng, thanh cười đùa, đủ loại khuôn mặt tươi cười, đủ loại người, tất cả tập hợp tại đây thành bức tranh cảnh mùa xuân vô cùng sinh động.

      Tần Thiên theo phía sau Trang Tín Ngạn nhìn ngó, chỉ cảm thấy kịp nhìn, tất cả đều mới mẻ, tất cả đều rất thú vị.

      Trang Tín Ngạn cũng ít khi xuất môn, đối với mọi thứ cũng cảm thấy hứng thú, nhưng cho tới bây giờ quen được chiếu cố, tất nhiên luôn coi mình là trung tâm, nhiều lúc chỉ xem thứ mình hứng thú, mà xem tâm tình của Tần Thiên ở phía sau.

      Tần Thiên đối với số vật dụng nho đáng cảm thấy hứng thú, nhưng lại chỉ thích xem tranh chữ bộ sách.

      Tỷ như, Tần Thiên bị tượng đất hấp dẫn, đứng ở nơi đó nhìn sư phó nặn ra tượng đất hình con hổ con, định bảo chờ chút để nàng lấy tiền mua, nhưng vừa quay đầu lại, thấy Trang Tín Ngạn và Hải Phú lên phía trước, gọi vài tiếng Hải Phú cũng nghe thấy. đường nhiều người, Tần Thiên sợ lạc mất bọn họ, tuy rằng nỡ, cũng đành buông tượng đất xuống, chạy đuổi theo.

      Đuổi theo tới nơi, Trang Tín Ngạn còn mang vẻ mặt mất hứng trừng mắt nhìn Tần Thiên, như trách cứ nàng nên chạy loạn khắp nơi. Vốn Tần Thiên còn muốn bảo chờ nàng mua tượng đất kia, nhưng thấy bộ dáng này của , lời đến miệng đành phải nuốt xuống.

      Trong lòng cũng hiểu, cho dù thích nàng, nàng cũng chỉ là hạ nhân được sủng ái thôi. Nàng và vĩnh viễn đều là quan hệ phụ thuộc.

      Sau đó, Tần Thiên cũng để ý đến thứ mình thích nữa, chỉ chuyên tâm theo , lúc này mới bình an vô .

      Ba người mới vừa đến khu vực trung tâm của chợ, bỗng nhiên từ ngõ bên cạnh có 7, 8 đại hán nông phu lao ra, vây quanh ba người bọn họ. Ba người hai mặt nhìn nhau, biết xảy ra chuyện gì.

      “Vị huynh đài này, biết vì sao lại cản đường của chúng ta?” Hải Phú tiến lên ôm quyền hỏi.

      Đứng đầu là đại hán mặt đen đội khăn trùm đầu, mặc áo màu nâu bỗng nhiên chỉ vào Tần Thiên cả giận : “Chính là nàng, đây là muội muội của ta!” Lại chỉ vào Trang Tín Ngạn lớn tiếng : “Chính là tên tiểu bạch kiểm này dụ dỗ muội muội của ta cùng bỏ trốn! Người đâu, mau mang muội muội của ta về nhà!”

      xong liền có 3, 4 đại hán thân dài vươn cánh tay hướng về phía Tần Thiên.

      Tần Thiên vừa tức vừa vội, liên tục lui về phía sau, trong miệng kêu to: “Ngươi hươu vượn gì vậy, ai là muội muội của ngươi, ta căn bản hề quen biết ngươi!”

      Mọi người thấy có chuyện náo nhiệt, chạy tới vây quanh đây.

      “Tiểu muội, ngươi vì tên tiểu bạch kiểm này ngay cả cha mẹ tổ tông cũng cần sao? Ngươi biết xấu hổ!” Đại hán mặt đen tự xưng là ca ca của Tần Thiên chỉ vào nàng rống giận!

      Dân chúng đứng xung quanh chân tướng, cho rằng Tần Thiên là nữ nhân bỏ trốn theo trai, chỉ trỏ nàng, có người còn lên tiếng mắng nhiếc: “ biết xấu hổ, còn làm ra chuyện biết liêm sỉ như vậy.”

      “Nếu là nữ nhi của ta, sớm bị ta đánh chết !”

      “Các ngươi đừng nghe bậy, bọn họ là gạt người a!” Tần Thiên đổ thân mồ hôi lạnh.

      Mắt thấy mấy đại hán bổ nhào vào Tần Thiên, bỗng nhiên Hải Phú xông ra, chỉ đá mấy cái liền đem các hán tử văng ra ngoài, thân thủ đúng là thập phần lưu loát, hiển nhiên là người biết quyền cước.

      Tần Thiên giật mình nhìn , nàng cùng Hải Phú ở chung lâu như vậy, ngờ hóa ra còn có thân công phu.

      “Thiếu gia, Tần Thiên, các ngươi đứng sang bên, mấy tên này giao cho ta!” Hải Phú bỏ lại câu này liền lao vào mấy đại hán hỗn chiến. Trang Tín Ngạn đem Tần Thiên bảo hộ ở phía sau, cảnh giác nhìn người chung quanh.

      Trong đám người vươn ra mấy cánh tay từ phía sau lôi kéo Tần Thiên, kêu to: “Tiểu nương, ngươi cùng ca ca ngươi trở về , theo tiểu bạch kiểm sao có kết quả tốt chứ?”

      Tần Thiên dùng sức đẩy bọn họ ra: “Các ngươi buông ra, ta căn bản quen biết bọn họ, bọn họ đều là kẻ lừa đảo, các ngươi buông ra!” Nhưng đối phương hề để ý tới chỉ dùng sức túm nàng lôi ra bên ngoài. Những người khác chẳng những ngăn trở, còn mở đường, khiến bọn họ dễ dàng thoát ra ngoài.

      Trang Tín Ngạn tưởng rằng Tần Thiên vẫn an toàn phía sau , chỉ chăm chú nhìn Hải Phú ở phía bên kia.

      Tần Thiên ở phía sau gấp đến mức sắp khóc: “Thiếu gia, thiếu gia, Hải Phú, Hải Phú.” Nàng cao giọng kêu to, nhưng ai nghe thấy, mình nàng địch lại mấy người, đúng là vô ích.

      “Ngươi xem nam nhân mà ngươi thích cũng để ý tới ngươi, ngươi vẫn nên chết tâm , theo ca ca ngươi trở về !” Vài người cười.

      Tần Thiên nhất thời hiểu được, “Hóa ra mấy người là đồng bọn với nhau, các ngươi rốt cuộc muốn cái gì, muốn mang ta đến nơi nào?”

      Mấy người thấy bị nhận ra, lên tiếng nữa, chỉ dùng sức lôi nàng . Tần Thiên dùng toàn lực giãy dụa, dùng chân đá, há mồm cắn tay người trong số đó, đối phương bị đau buông tay ra. Tần Thiên chớp cơ hội chạy về phía Trang Tín Ngạn, mắt thấy sắp trở lại bên cạnh Trang Tín Ngạn, nhưng lại bị bọn họ bắt được, lúc này đây, bọn họ có phòng bị, dùng hết toàn lực, Tần Thiên căn bản thể động đậy.

      Tần Thiên nhìn bóng dáng Trang Tín Ngạn, trong lòng tràn ngập kinh hoàng, nước mắt chảy ra, nàng dùng hết khí lực toàn thân lớn tiếng hô: “Thiếu gia!”

      Cũng biết Trang Tín Ngạn là nghe thấy, hay là xuất phát từ nguyên nhân gì, bỗng nhiên quay đầu lại. nhìn thấy Tần Thiên bị mang , sắc mặt đại biến, vẻ mặt này giống như trời sắp sập xuống vậy. Tần Thiên chưa bao giờ thấy thất thố như thế trước mặt người khác.

      Nàng nhìn chạy về phía này.
      Last edited by a moderator: 10/12/15

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 105: Thiên binh thần tướng
      EDIT: HOÀN TÚ

      Khung cảnh hội chợ lộn xộn, Hải Phú cùng bốn năm đại hán xoay đánh thành đoàn, tuy rằng chưa mệt mỏi, nhưng bị đối phương gắt gao cuốn lấy, tạm thời cũng thể thoát thân. Đại hán mặt đen cùng vài nông phu khác ở bên hùng hùng hổ hổ, thu hút dân chúng vây quanh lại cao hứng xem náo nhiệt, thấy Hải Phú cùng mấy người kia đánh nhau rất phấn khích, còn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, có tiểu hài tử bướng bỉnh nghịch ngợm nhặt lên hòn đá to ném vào người bọn họ, thấy đánh trúng liền nhảy nhót vỗ tay cười to. Hải Phú vừa tức vừa vội muốn trở về bên cạnh thiếu gia, lại bị những người này cuốn lấy, sống chết cho qua.

      Đại hán mặt đen mắt thấy Trang Tín Ngạn chạy về phía Tần Thiên, hướng tới mấy đại hán phía sau vung tay, kêu lên: “Ngăn tiểu bạch kiểm kia lại cho ta!”

      Bên này, Tần Thiên nhìn thấy Trang Tín Ngạn cấp tốc chạy về phía mình, mấy người kia nóng nảy, túm nàng bỏ chạy. Tần Thiên làm sao khuất phục, dùng hết khí lực giãy dụa, mắt thấy Trang Tín Ngạn hướng lại đây, bỗng nhiên lại có ba nông phu khác vây quanh Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn cũng biết võ, làm sao là đối thủ của bọn họ, chỉ giây lát bị bọn họ chế trụ.

      Mắt thấy những người đó mang Tần Thiên , Trang Tín Ngạn mặt trắng bệch, bỗng nhiên như nổi khùng, quyền cước tuy rằng có kết cấu, nhưng tư thế liều mạng, mấy người kia bị đánh trúng vài cái, trong lúc nhất thời cũng dám tiếp cận quá gần, chỉ vây quanh cho vượt qua.

      Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên càng ngày càng xa, nhìn Tần Thiên ngừng khóc nháo giãy dụa, gấp đến mức cơ hồ muốn nổi điên, nhưng cũng có biện pháp nào, thể , thể kêu, thể chỉ trích, thể lên án mạnh mẽ, khắc kia khiến chưa bao giờ thống hận thiếu hụt của bản thân giống như tại.

      nhìn những người trước mặt, hai mắt đỏ lên, bộ mặt dữ tợn, tựa như loài thú bị dồn vào đường cùng sắp phát cuồng, mấy hán tử ngăn trở nhìn thấy bộ dạng này của , cũng khỏi có chút nhút nhát.

      Ngay tại thời điểm mấu chốt, cách đó xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, ngay sau đó, tuấn mã đen tuyền nhanh như chớp phóng tới, cưỡi lưng ngựa là nam tử mặc trường bào màu đen. dáng người khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng, trong tay vung roi ngựa, gió thổi bay trường bào của , hùng hổ, uy phong lẫm lẫm, giống như thiên binh thần tướng, bí mật mang theo sấm chớp gió cuốn mây tan qua.

      đến đâu, người đường tự động tránh ra, người nọ cưỡi ngựa theo hướng phía bên trong trung tâm, mang theo trận cuồng phong, khiến người hai bên đường cơ hồ mở được mắt ra.

      Tần Thiên liều mạng giãy giụa chỉ nghe bên tai tiếng võ ngựa “Đát đát đát”, giây tiếp theo, tiếng võ ngựa dường như gần ngay ở bên cạnh, ngay lập tức, nàng thấy cánh tay ôm ngang người mình, sau đó chỉ thấy trời đất đảo lộn, chờ đến lúc nàng phục hồi tinh thần, mới phát giác bản thân ngồi ở lưng ngựa, trước mặt là ngực áo y bào màu đen, thân mình theo đà ngựa phi đường mà liên tục xóc nảy.

      Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, “Tiểu nha đầu, tốt nhất ngươi nên ôm chặt ta, nếu bị rơi xuống, tan xương nát thịt !”

      Vừa dứt lời, ngựa nhảy chồm lên cái, Tần Thiên chỉ cảm thấy toàn thân mất thăng bằng, kinh hoảng, xuất phát từ bản năng mà ôm lấy thắt lưng người nọ, người nọ bỗng ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười dường như có thể đâm thủng trời, hào khí can vân, Tần Thiên thậm chí có thể cảm giác được chấn động trong ngực .

      Hắc mã hướng về phía Trang Tín Ngạn phóng tới, người nọ bỗng nhiên vươn roi, vài cái đem hán tử vây xung quanh Trang Tín Ngạn đánh ngã, lại vọt tới Hải Phú bên kia, người nọ thét tiếng, mãnh đề cương ngựa, hắc mã hí dài, hai móng trước bật cao, đá bay mấy đại hán đánh nhau với Hải Phú. Hải Phú nhìn đại mã chồm lên cao bằng hai người trước mặt, trợn mắt há hốc mồm. Mà Tần Thiên bởi vì biến cố này, thân mình hoàn toàn mất trọng tâm, chỉ có thể nhắm tịt mắt sống chết ôm thắt lưng tráng kiện của người nọ.

      Người nọ tiếng cười ngừng, hảo sảng khoái ý, ngay sau đó lại huy động roi ngựa quật mấy hán tử té ngã mặt đất thể nhúc nhích.

      Trong đám người liên tục vang lên thanh ủng hộ.

      “Đem tên cuồng vọng kia thu thập cho ta, ta hôm nay muốn đánh cho ngay cả mẹ ruột cũng nhận ra!” Đại hán mặt đen tức giận rống to.

      Người nọ dường như hề sợ hãi, chỉ cúi đầu câu bên tai Tần Thiên: “Ôm chặt ta, nha đầu, ta mang ngươi rời khỏi nơi này.”

      “Thiếu gia, thiếu gia nhà ta…”

      Người nọ cười lạnh tiếng đánh gãy lời nàng, “Ngươi yên tâm, thiếu gia nhà ngươi có việc gì, rời khỏi đây rồi, ta an toàn đem ngươi trở về.”

      xong, vung roi ngựa, hắc mã tung vó lướt qua hàng bán rong , chạy ra khỏi vòng vây, hướng về thôn trấn bên kia phóng , rất nhanh biến mất trong đám người, chỉ nghe thanh vó ngựa “Tháp tháp” càng ngày càng xa.

      Bên này, Hải Phú lôi đại hán gần nhất lại, giơ quyền uy hiếp: “, các ngươi rốt cuộc là người nào!”

      Đại hán mặt đen thấy thế, tiến lên đẩy Hải Phú ra, nâng huynh đệ bị thương dậy, gào thét tiếng rồi rời , giây lát liền biến mất trong đám người, quần chúng vây quanh thấy còn náo nhiệt cũng lần lượt tản .

      Trong đám người chỉ còn lại Trang Tín Ngạn và Hải Phú đứng ở đó.

      Hải Phú chạy vội tới bên cạnh Trang Tín Ngạn, cẩn thận đánh giá thiếu gia nhà mình, thấy ngoài quần áo bị rách mấy chỗ, mặt có vết thương ngoài da, cũng bị thương chỗ nào khác.

      “Thiếu gia có việc gì chứ?” Hải Phú nhìn quan tâm hỏi.

      Trang Tín Ngạn lại thất thần nhìn phương hướng Tần Thiên biến mất, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lạc lõng mà tịch.

      “Thiếu gia.” Hải Phú kéo .

      Trang Tín Ngạn lúc này mới quay đầu nhìn Hải Phú, hai mắt trống rỗng, ràng là nhìn , nhưng dường như phát ra đứng đó.

      Hải Phú rất lo lắng: “Thiếu gia, người sao chứ.”

      Trang Tín Ngạn nhìn miệng hé ra lại ngậm vào, qua hồi lâu mới phản ứng lại, lắc đầu, chậm rãi xoay người, vô mục đích về phía trước, hai chân nặng nề trầm trọng.

      Hải Phú lên phía trước , “Thiếu gia, người đừng lo lắng, dù sao cũng là người quen biết, làm gì Tần Thiên đâu.”

      Trang Tín Ngạn dừng bước, hai tay bỗng nắm chặt thành quyền.

      ***

      Bên kia, người nọ cưỡi ngựa mang theo Tần Thiên rất nhanh qua trấn , dần dần, bốn phía người ở càng ngày càng thưa thớt, lúc sau, hai bên đều là cánh đồng mênh mông, ràng cách trấn rất xa.

      “Tạ công tử, Tạ công tử, người dừng lại!” Tần Thiên lớn tiếng kêu lên, có điều thanh bị gió thổi qua yếu nhiều, nhưng cũng đủ để cho người cưỡi ngựa nghe thấy.

      lát sau, Tạ Đình Quân mới chậm rãi giảm tốc rồi ngừng lại.

      Tần Thiên đến lúc này mới dám buông thắt lưng của ra, từ trong lòng thăm dò chung quanh, trong miệng nhịn được thầm oán: “Tạ công tử, ta vẫn bảo người dừng lại, người sao nghe thấy, đây là chỗ nào rồi?”

      Tạ Đình Quân hai tay nắm cương ngựa, đem nàng vòng ở trong ngực, nở nụ cười vài tiếng, : “Nha đầu, trước tiên, ngươi có phải nên lời cảm tạ hay , dù sao ta cũng là người cứu ngươi.”

      lời cảm tạ?” Tần Thiên ngẩng đầu nhìn .

      Lúc này gần đến giữa trưa, thái dương chiếu vào thân người có chút nóng. Vị trí của vừa vặn ngược sáng, khiến mặt tối lại, ngũ quan càng trở nên thâm thúy, góc cạnh ràng.

      Tạ Đình Quân có diện mạo của người phương bắc, trán rộng lớn, xương gò má đầy đặn, cằm ngay ngắn, có lẽ vì hàng năm đều xuất môn, làn da có màu rám nắng khỏe mạnh lại tinh tế, ở cằm còn có chòm râu ngắn xanh nhạt. Hơn nữa cường tráng khôi ngô, khí thế kiệt ngạo bất tuân, thể , Tạ Đình Quân so với Trang Tín Ngạn có nét nam nhân đặc trưng hoàn toàn khác.

      Tạ Đình Quân khiến người khác nghĩ tới thảo nguyên rộng lớn bát ngát mờ mịt, vạn mã chạy qua, hùng ưng giương cánh. Mà Trang Tín Ngạn lại khiến người khác nghĩ đến sơn thủy Giang Nam, chung lâm dục tú, thanh tuyển tuyệt luân.

      Thấy Tần Thiên nhìn mình chằm chằm, ánh mắt trực tiếp lớn mật, Tạ Đình Quân nhịn được nhíu mày mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tuyết, càng đem lại cảm giác dã tính, giống như loài sói chạy thong thả thảo nguyên.

      “Chẳng lẽ nương muốn lời cảm tạ với ta?”

      Tần Thiên nhìn : “Ta vì sao phải cảm tạ kẻ có ý đồ bắt cóc mình?”

      Tạ Đình Quân thần sắc khẽ biến, “Ngươi cái gì?”

      Tần Thiên thu hồi ánh mắt, cười cười, “Những người đó ta căn bản biết, lại luôn miệng ta cùng thiếu gia nhà ta bỏ trốn, trong hành động dường như biết trước thiếu gia nhà ta có chỗ thiếu hụt.” Nàng lại nhìn về phía : “Mà Tạ công tử lại đúng lúc xuất cứu chúng ta, nếu tất cả đều là trùng hợp, vậy trùng hợp này khỏi cũng hơi quá rồi.”

      Những người đó từ phía sau Trang Tín Ngạn hướng nàng tập kích, ràng biết Trang Tín Ngạn có chỗ thiếu hụt. Đây là hành vi mưu từ trước. Nhưng bọn họ mới tới nơi này lâu, ngày thường cũng ít khi xuất môn, hôm nay đến chợ cũng là nhất thời hứng thú, căn bản thể có khả năng có người mưu bắt cóc nàng từ trước. Mà việc Tạ Đình Quân xuất lại có thể giải thích hết thảy điểm đáng ngờ.

      Tạ Đình Quân ngửa đầu cười to hai tiếng, “ nha đầu thông minh, sai, ngươi sai, ta cũng ngại thừa nhận, những người đó quả do ta ra lệnh. Ta cũng muốn thương tổn các ngươi, bất quá chỉ muốn cùng các ngươi vui đùa chút thôi!”

      “Tạ công tử khỏi cũng quá nhàm chán rồi!” Tần Thiên trừng mắt , trong lòng dâng lên tức giận, lúc ấy nàng trong lòng sợ hãi đến thế nào, Trang Tín Ngạn cũng lo lắng đến thế nào, Hải Phú càng cố gắng đến thế nào, nhưng hết thảy bất quá chỉ do muốn đùa vui.

      Làm sao có người có thể đáng giận như vậy? Nàng hận thể chửi ầm lên, nhưng biết đối phương cũng phải là thiện nam tín nữ, chọc giận , bản thân có kết quả tốt, lập tức dành nhịn xuống tức giận trong lòng.

      “Thả ta xuống.” Tần Thiên gạt tay , nàng lúc này gồi ở lưng ngựa, tiếp cận với , tư thế cũng có chút ái muội, khiến nàng rất thoải mái.

      Ai ngờ Tạ Đình Quân cười hai tiếng, ngược lại hai tay càng ôm chặt, đem nàng vây khốn.

      “Thả xuống làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn bộ trở về?” cúi đầu ở bên tai nàng đè thấp thanh .

      Tần Thiên cũng nhiều, há mồm dùng sức cắn cái lên cánh tay . Tạ Đình Quân bị đau, buông tay ra. Tần Thiên nắm lấy cơ hội, nhảy xuống, té lăn đất, khuỷu tay cùng đầu gối bị trầy da chút, bất quá cũng bị thương tổn gì khác.

      Tần Thiên cắn răng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất bám người, dọc theo đường lúc nãy trở về.

      Tạ Đình Quân nghĩ tới nàng lại kiên cường như vậy, quả ngoài ý muốn, ruổi ngựa theo phía sau nàng, “Ngươi định bộ trở về? Ngươi có biết nơi này cách trấn bao xa hay ? Cách thôn trang nơi ngươi trú ngụ bao xa hay ? Ngươi cứ như vậy, chỉ sợ trời tối cũng chưa về được nhà.”

      Tần Thiên vẫn về phía trước, cũng lên tiếng, trong lòng lại suy nghĩ, dù vậy so với việc cùng cưỡi chung con ngựa vẫn tốt hơn nhiều, người này, trong bụng toàn ý nghĩ xấu, ai biết trong lòng có chủ ý gì?

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 106: Quay lại
      EDIT: HOÀN TÚ

      Từ trước đến nay Tạ Đình Quân từng tiếp xúc với nhiều nữ tử, tuy rằng cũng có sĩ diện, nhưng bất quá cũng chỉ là giả đò mà thôi, nhưng như Tần Thiên lúc này, hề nhìn , lộ ra mặt lạnh đối với , vẫn là lần đầu tiên. Tạ Đình Quân tâm tính công tử, làm sao chịu được bộ dạng này, nhìn bóng dáng Tần Thiên thẳng tắp nghĩ thầm, ngươi cho rằng bản thân có vài phần nhan sắc có thể làm kiêu được hay sao?

      Lập tức cười lạnh tiếng, hai chân kẹp bụng ngựa, giục ngựa lướt qua bên người nàng, mất bao lâu bỏ nàng rất xa.

      Để ngươi tự bộ trở về, nhìn xem ngươi có bao nhiêu sức lực!

      Tần Thiên nhìn thân ảnh Tạ Đình Quân xa, thở dài nhõm, nếu để đưa nàng trở về như lúc nãy, Trang Tín Ngạn nhìn thấy, lại biết nghĩ như thế nào. Đừng để trước khi chuộc thân lại xảy ra chuyện gì, ví dụ như trung trinh gì đó, còn có thể liên quan đến tính mạng a!

      Bên này, Tạ Đình Quân nổi giận đùng đùng giục ngựa chạy trước, đến ngã ba, mơ hồ nghe thấy có thanh xe ngựa tiến đến, trong đó có người la lê: “Tần Thiên, Tần Thiên!”

      Tạ Đình Quân nhận ra thanh của Hải Phú, trong lòng vừa động, vội vàng cưỡi ngựa đến nấp vào chỗ, bao lâu, quả nhiên nhìn thấy xe ngựa của Trang Tín Ngạn về phía này. Hải Phú bên điều khiển xe ngựa bên la gọi tên Tần Thiên.

      Tạ Đình Quân mắt lạnh nhìn xe ngựa, nghĩ rằng, cứ như vậy, lâu nữa, bọn họ tìm được Tần Thiên, hồi trù tính của mình thể đạt được mục đích.

      Lập tức, lặng lẽ quay đầu ngựa lại, theo đường khác chạy về phía Tần Thiên.

      Bên này, Tần Thiên vừa , bên nhìn cảnh vật bốn phía, cố gắng phân biệt phương hướng. Bên tai bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng vó ngựa, vừa ngẩng đầu thấy Tạ Đình Quân cùng với hắc mã quay lại. Tần Thiên trong lòng dâng lên dự cảm tốt, theo bản năng xoay người bỏ chạy, nhưng hai chân làm sao bằng được bốn chân, chỉ chốc lát sau bị Tạ Đình Quân đuổi theo. Tạ Đình Quân xoay người, ôm ngang người nàng, lại đặt nàng ngồi vào trước người .

      “Tạ công tử, người làm cái gì vậy?” Tần Thiên tay nắm lấy vạt áo của , tay nắm lấy bờm ngựa, miễn cưỡng duy trì thăng bằng.

      Tạ Đình Quân mặt lộ vẻ lạnh lùng, cũng trả lời nàng, phóng ngựa nhảy lên gò đất, vọt vào rừng cây, cấp tốc hướng về phương hướng khác chạy , mà Tần Thiên cũng bởi vì ngựa vừa nhảy lên, tự chủ được lại ôm lấy thắt lưng .

      “Tạ công tử, người nhanh thả ta xuống, ta tốt xấu cũng là người của Trang phủ, người muốn làm cái gì vậy?” Tần Thiên gấp đến mức kêu to.

      Tạ Đình Quân bởi vì Trang Tín Ngạn đuổi tới nên muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, chỉ ra roi thúc ngựa, cũng để ý tới Tần Thiên.

      Ngựa chạy tốc độ quá nhanh, đường xóc nảy, Tần Thiên căn bản thể buông tay, tuy rằng biết thích hợp, nhưng liên quan đến tính mạng của bản thân, cấp bậc lễ nghĩa đều vứt sang bên. Nàng ngồi nghiêng, ngựa lại chạy nhanh như vậy, nếu ôm chắc chẳng còn ngồi được lưng ngựa, ngã xuống gãy xương, cũng phải là kết quả mà nàng muốn.

      Nàng nắm chặt thắt lưng , nhắm mắt lại, bên tai tiếng gió gào thét, thổi loạn tóc tai của nàng.

      Cũng biết trải qua bao lâu, tốc độ mới dần dần chậm lại.

      “Tạ công tử, thả ta xuống.” Tần Thiên ngẩng đầu nhìn .

      Tạ Đình Quân hừ hừ cười, đơn giản : “ thế, nếu ngươi có bản lĩnh giống như vừa rồi vậy nhảy xuống .” Khi chuyện lại điều khiển ngựa chạy nhanh hơn.

      Tần Thiên khó thở: “Tạ công tử, nếu như bị người khác thấy được… Ngươi phải hại ta sao? Ngươi là kẻ tư bản, ta bất quá chỉ là tiểu nha đầu, muốn sống cũng sống nổi a!”

      Tạ Đình Quân hừ lạnh tiếng : “Ta sợ ngươi chỉ là nữ tử mình đường nhỡ có chuyện may, hảo tâm đưa ngươi trở về, ngươi gấp cái gì? Chẳng lẽ ta ăn thịt ngươi sao? Hơn nữa ngươi thấy ta đường hay sao? Ngươi yên tâm, có ai nhìn thấy!” Lại : “Ta biết ngươi lo lắng điều gì, ta thả ngươi xuống trước khi về tới nhà, như vậy, thiếu gia nhà ngươi thấy, cũng trách cứ ngươi!”

      Tuy rằng rất êm tai, nhưng Tần Thiên nhớ tới chuyện ở hội chợ vừa rồi làm sao có thể tin tưởng , có điều nhất thời cũng thể phản kháng, lập tức ngậm miệng lại, lên tiếng nữa.

      “Ta biết ngươi trách ta, chuyện trước đó ta cũng hơi quá đáng.” Tạ Đình Quân bỗng nhiên thanh mềm mại. Tần Thiên có chút kinh ngạc nhìn , xin lỗi sao?

      Tạ Đình Quân cúi đầu nhìn nàng mỉm cười.

      Ánh mặt trời chiếu vào qua kẽ hở trong rừng cây, chiếu lên thân người lốm đốm sáng, bọn họ chuyển động, đốm sáng người cũng di động lưu chuyển, nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, quang ảnh lộ ra chút ôn nhu.

      “Còn nhớ hôm Trung thu ta những gì với ngươi ?”

      Tần Thiên rũ mắt xuống lên tiếng.

      tiếp tục : “Chẳng lẽ ngươi biết vì sao ta cố tình mặt dày mà tìm đến tận đây?”

      Tần Thiên vẫn như cũ lên tiếng.

      Tạ Đình Quân dường như có chút nóng nảy, “Ngươi sao gì vậy?”

      Tần Thiên lúc này mới nâng mắt, nhìn : “Tạ công tử tò mò rồi, với thân phận của ta, lại trong tình hình tại, ngươi với ta những lời này nên, người còn có thể trông chờ ta ra điều gì? Ngươi muốn nghe, ta nhất định , mà nếu ta ra, ngươi nghe xong chỉ sợ mất hứng, vẫn nên hơn.”

      Tạ Đình Quân giật mình, lúc trước chỉ cần cười như vậy, dùng vẻ mặt, ngữ khí như thế này chuyện với nữ tử, có người nào động tâm? Nàng sao lại có phản ứng này?

      Nàng đối với kẻ câm điếc kia như vậy, chẳng lẽ bản thân còn bằng kẻ câm điếc hay sao?

      Tạ Đình Quân tất nhiên thừa nhận điểm này.

      Tần Thiên biết những lời này nhất thời lay chuyển được , liền thử cùng thương lượng: “Tạ công tử, vậy ngươi để ta thay đổi tư thế ngồi được . Ngồi như thế này rất khó chịu.”

      Tạ Đình Quân cười: “Ngươi mặc kiểu váy dài này, ngươi còn muốn ngồi như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn vén váy lên?”

      Tần Thiên nhìn thoáng qua váy dài người, gì, đây là a.

      “Tạ công tử cũng là người có uy tín danh dự, vậy mà lại dây dưa với thị thiếp của người khác, ngươi sợ có người đàm tiếu, ảnh hưởng đến danh dự của ngươi hay sao?” Tần Thiên lại .

      “Ai bảo ta gặp được ngươi?” Tạ Đình Quân ở bên tai nàng nhàng thở dài tiếng: “Vì gặp được ngươi, liều mạng khiến thanh danh bị hao tổn ta cũng sợ.”

      Tần Thiên nhịn được nở nụ cười: “Tạ công tử, những lời này ngươi qua với bao nhiêu người rồi, năng rất có thứ tự nha.” buồn nôn, quả thực giống như nam nhân vật chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao a.

      Tạ Đình Quân lại giật mình, nha đầu kia phản ứng sao lại hoàn toàn khác với những người khác như vậy?

      Tần Thiên bỗng nhiên dừng cười, giọng : “Tạ công tử, tìm người khác mà vui đùa . Ngươi ta vì sao phải đến với ngươi chứ? Có cái gì ngươi có thể cho ta, mà công tử nhà ta thể cho ta? Ta tất yếu gì phải mạo hiểm sinh mệnh mà đến với ngươi?”

      “Ta có thể bảo hộ ngươi, công tử nhà ngươi có thể sao?” Tạ Đình Quân ở bên tai nàng giọng , “ việc vừa rồi tuy rằng là ta phải, nhưng ngươi nhìn thấy phản ứng của công tử nhà ngươi rồi chứ, kia cũng phải do ta tạo ra a. Thời điểm mỗi khi ngươi có chuyện, đều thể thấy bóng dáng của ? Mặc cho ngươi kêu rách cổ họng, mặc cho ngươi kinh hoàng sợ hãi, nhưng cũng biết. Đương nhiên, cho dù biết, cũng làm gì được. Bản thân chỉ là người yếu ớt cần có người khác phải bảo vệ có năng lực gì bảo hộ được người khác đây? Tần Thiên, ta so với mạnh mẽ hơn, ta có thể bảo vệ ngươi, bất luận ngươi có nguy hiểm gì, ta đều có thể che chở ngươi.”

      Tần Thiên lắc đầu: “Ngươi mặc dù có thân thể cường tráng, nhưng ngươi phải bảo vệ phải chỉ có mình ta. Người ngươi phải bảo vệ rất nhiều, ta cũng phải người quan trọng gì!”

      “Chẳng lẽ thiếu gia nhà ngươi chỉ biết bảo hộ mình ngươi?” Tạ Đình Quân cười lạnh.

      Đúng vậy, , cho nên ta tình nguyện tìm người chẳng cần phải cường tráng, nhưng có thể toàn tâm toàn ý che chở ta.

      Tần Thiên hơi hơi cười, lại lên tiếng.

      Bên kia, Hải Phú vội vàng điều khiến xe đến các nơi phụ cận tìm tòi, nhưng mãi vẫn thấy thân ảnh Tần Thiên, ngừng lại xuống xe ngựa, vén màn xe với Trang Tín Ngạn ngồi phía trong: “Thiếu gia, tìm lâu như vậy, cũng tìm thấy, ta nghĩ nhất định Tạ công tử đưa Tần Thiên trở về rồi, hay chúng ta trở về chờ xem.”

      Trang Tín Ngạn nhảy ra xe ngựa, lo lắng nhìn chung quanh, qua lúc lâu, đến tận khi thể thừa nhận nơi này có bóng dáng của Tần Thiên mới gật gật đầu.

      lên xe ngựa, Hải Phú điều khiển xe ngựa quay trở về.

      ***

      Trong rừng cây.

      Tạ Đình Quân cùng Tần Thiên cũng biết vòng vo trong rừng cây bao lâu, thủy chung cũng chưa ra khỏi chỗ này.

      Bỗng nhiên Tần Thiên chỉ vào gốc cây cổ thụ bên cạnh kêu lên: “Tạ công tử, ta nhận ra gốc cây này, vừa rồi chúng ta tới nơi này, có phải chúng ta vòng quanh ?”

      Tạ Đình Quân thầm khen Tần Thiên tâm tư mẫn tiệp, nhưng mặt lại lộ ra thần sắc nghi hoặc nhìn chung quanh, “Phải , nghe ngươi như vậy, ta cũng nhận thấy dường như qua nơi này.”

      “Ngươi cũng nhận ra?” Tần Thiên nóng nảy, “Tạ công tử, chẳng lẽ ngươi biết đường ở đây? Ngươi phải theo đường mòn sao?”

      “Xuyên qua rừng cây chính là đường mòn.” Tạ Đình Quân cười cười, “Ta nào biết rừng cây này lại lớn như vậy.”

      điều khiển ngựa chạy chầm chậm, vừa vừa nhìn, “Ngươi đừng vội, ta cuối cùng tìm được đường ra ngoài.”

      Lúc này, ngựa bỗng nhiên bước hụt, thân ngựa lắc lư. Tần Thiên thân mình mất thăng bằng thiếu chút nữa bị ngã xuống, tình thế cấp bách lại ôm chặt thắt lưng của .

      Vừa rồi tâm tư suy nghĩ nhiều, Tạ Đình Quân để ý, lúc này tâm tình buông lỏng, mới chú ý tới thân thể Tần Thiên vô cùng mềm mại, dán vào thân mình giống như xương vậy. Mũi ngửi thấy mùi hương tự nhiên, thản nhiên, tươi mát, giống với hương liệu son phấn. Tâm của bỗng nhiên chịu khống chế mà nhảy nhót.

      kìm lòng được vòng hai tay, buộc chặt ôm ấp, cúi đầu xuống, đem nàng cẩn thận ôm vào lòng mình. ngửi thấy người nàng tỏa ra mùi thơm ngát, hít vào sâu, lần lại lần, dường như vĩnh viễn cũng đủ.

      Tần Thiên cảm giác được dị thường, trong lòng rùng mình, liền muốn đẩy ra, Tạ Đình Quân phát , cố ý điều khiển thân ngựa lắc lư, Tần Thiên theo bản năng lại nắm chặt thắt lưng của .

      “Ngươi cố ý có phải hay ?” Tần Thiên cắn răng.

      “Trời đất chứng giám, trong rừng đường dễ , ngươi thấy sao?” Tạ Đình Quân hừ hừ buồn cười, trong ngực chấn động từng hồi, cơ hồ chấn đắc khiến mặt nàng run lên.

      cúi đầu xuống, dùng cằm vuốt ve đầu nàng, tóc dài của rơi xuống dưới, chạm vào mặt nàng, sợ tóc thô cứng chọc vào mặt nàng có chút đau.

      Thời điểm nàng muốn đẩy ra, lại gian lận, khiến nàng thể ngồi yên trong lòng .

      Tần Thiên tức giận vô cùng, nhưng cũng dám ở thời điểm ngựa chạy mà nhảy xuống. Nàng làm sao biết cố ý, nàng dùng móng tay cấu vào thắt lưng , nhưng lưng cơ bắp cứng rắn như đồng thiết, cấu bao nhiêu cũng được. Nàng lại nắm tóc , sống chết kéo, cũng tùy ý nàng , hừ cũng hừ tiếng, coi như nàng chỉ là đứa nghịch ngợm gây , trong lòng lại cảm thấy khoái trá, nhịn được bật cười, trong ngực tiếng vang ngừng, giống như tiếng gió gào thét thổi qua khe núi.

      Tạ Đình Quân ước lượng thời điểm Trang Tín Ngạn hẳn về nhà, lúc này mới ruổi ngựa ra rừng cây, ra roi thúc ngựa hướng về phía thôn trang nơi bọn họ trú ngụ mà phóng tới.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 107: Mất tích
      EDIT: HOÀN TÚ

      “Tạ công tử, ngươi thả ta xuống ở đây là được rồi.”

      Mắt thấy đến cửa thôn, Tần Thiên với Tạ Đình Quân. Hai người cưỡi chung con ngựa, tuy rằng có chuyện gì phát sinh, nhưng bị người khác thấy cũng tốt.

      Tạ Đình Quân nghe vậy ngẩng đầu nhìn ra xa, người luyện võ thị lực luôn hơn hẳn so với người bình thường, từ rất xa, thấy thân ảnh Trang Tín Ngạn đứng ở cửa thôn qua lại.

      Tạ Đình Quân cười , quả nhiên ngoài sở liệu của , Trang Tín Ngạn an tâm ở nhà mà chờ tin tức.

      Tâm niệm thay đổi nhanh, Tạ Đình Quân cười : “Nơi này đường dễ , ta chở ngươi đưa đến cửa thôn, cũng còn bao xa .” xong cũng chờ Tần Thiên trả lời, liền ra roi thúc ngựa hướng về cửa thôn phóng nhanh tới.

      Thời điểm sắp tới gần cửa thôn, Tạ Đình Quân cố ý ruổi ngựa lướt qua mô đất, hắc mã lắc lư, Tần Thiên mất thăng bằng, theo bản năng ôm lấy thắt lưng , Tạ Đình Quân ha ha cười, chậm rãi giảm tốc, dừng ngựa lại trước cửa thôn.

      Ở cửa thôn có hàng cây đại chương, dưới tàng cây đại chương có ngôi miếu thổ địa tho . Trước ngôi miếu có đặt lư hương bảo chúc.

      Tạ Đình Quân xoay người xuống ngựa, dư quang khóe mắt nhìn thấy Trang Tín Ngạn đứng ở phía sau gốc cây đại chương nhìn bọn họ. Gốc cây to người ôm cũng hết, cơ hồ che khuất thân mình của . Tần Thiên căn bản phát đứng đó. Tạ Đình Quân cũng ra vẻ như phát , lập tức vươn tay về phía Tần Thiên, cười : “Đừng cậy mạnh, ta đỡ ngươi xuống!”

      Tần Thiên cũng dám lại tin tưởng , ai biết nhân cơ hội này lại có chủ ý gì, nàng chạm vào tay , từ yên ngựa thả người nhảy xuống, có lẽ có kinh nghiệm xuống ngựa lần, lúc này nàng cũng bị ngã.

      Tạ Đình Quân nhíu mày, cười cười.

      Sau khi xuống ngựa, Tần Thiên vỗ vỗ tay, cũng gì, quay đầu bước .

      “Nha đầu, ta tốt xấu cũng đem ngươi bình an trở về, ngươi câu cũng có?” Tạ Đình Quân ở phía sau cao giọng .

      Tần Thiên quay đầu lại, nay về nhà, can đảm cũng tăng lên, nàng nhìn , tức giận : “Tạ công tử, nếu phải do ngươi, tình hôm nay cũng phát sinh như vậy, ngươi còn muốn ta lời cảm tạ?”

      Tạ Đình Quân cười to vài tiếng, hai tay chắp sau lưng đến gần Tần Thiên, tiếp theo, lấy ra từ trong lòng vật gì đó, đưa tới trước mặt Tần Thiên.

      “Cho ngươi.” cúi đầu nhìn nàng, hai mắt thâm thúy, ánh mắt sáng ngời.

      Thái dương lặn về phía tay, dương quang màu vàng chiếu vào cẩm bào màu đen người , kim tuyến thêu cẩm bào chớp động lân lân kim quang, mảnh lấp lánh như ngọc.

      Tần Thiên mị hí mắt, nhìn về phía tay giơ ra, nàng nhìn vật trong tay , khỏi nao nao, nhưng cũng vươn tay tiếp nhận.

      “Ngây người cái gì, đây phải vật ngươi muốn sao?” Tạ Đình Quân mỉm cười, “Ta thấy ngươi nhìn chằm chằm con hổ đất này, biết ngươi rất thích, cho nên ta mua nó.”

      “Ngươi vẫn theo chúng ta?” Tần Thiên cảm thấy chính mình hỏi điều dư thừa, nếu theo bọn họ, sao có thể tìm cách thực kế hoạch?

      “Ta cũng muốn quang minh chính đại theo các ngươi a, nhưng công tử nhà ngươi thích.” Khi chuyện, Tạ Đình Quân lại tiến lên từng bước, “Cầm , ta cố ý mua cho ngươi.”

      Trong tay tượng đất hình hổ con quả là thứ nàng ngắm nhìn, tượng đất này được tạo hình đáng , đầu thú sinh động, màu sắc diễm lệ, Tần Thiên vô cùng thích. Nhưng Tần Thiên lại lắc đầu lui về phía sau, “Ta cần.”

      Nàng tại thân phận như thế nào sao có thể tùy tiện nhận vật mà nam tử khác đưa cho. Đặc biệt là vật do Tạ Đình Quân đưa!

      “Ngươi sợ cái gì, có ai biết đâu, cho dù có người biết làm sao? Bất quá chỉ tốn hai quan tiền thôi, cũng phải trân bảo ngọc thạch, ai quản chứ?” Tạ Đình Quân nhìn nàng ôn nhu , “Hơn nữa loại tượng đất này chỉ ở nơi này mới có, ở Dương Thành muốn tìm cũng thấy. Sau khi trở về, ngươi cũng mua được.”

      Tần Thiên nhìn tượng đất trong tay liếc mắt cái, “Ta cần, ta đây.” xong lại xoay người.

      Ai ngờ, Tạ Đình Quân lại đuổi theo, đem tượng đất cứng rắn đặt vào tay nàng, chờ nàng nắm lấy, lại chạy về, xoay người lên ngựa, giục ngựa phóng , vó ngựa tung lên từng trận bụi đất, thanh trong trẻo xuyên thấu qua bụi đất truyền tới, “Vật này là mua cho ngươi, ngươi cần cứ đem vứt bỏ!”

      lượn lờ, thân ảnh của hoàn toàn biến mất.

      Tần Thiên nhìn tượng đất trong tay, giơ tay lên muốn ném xuống, nhưng thấy nó đáng , lại luyến tiếc, nàng thích nhất mấy đồ thủ công đáng tinh xảo này. Tượng đất có lỗi gì đâu? Làm nó cũng tốn biết bao công phu, cần gì phải hủy nó ? Lại tiếp, bất quá chỉ đáng vài quan tiền mà thôi, cũng coi là chiếm tiện nghi của .

      Nghĩ như vậy, nàng lại thu hồi cánh tay, nhìn bộ dáng tượng đất , nhịn được cười cười.

      Nhưng bỗng nhiên, nàng chỉ cảm thấy bên tai có gió thổi qua, tiếp theo hoa mắt, sau đó thấy Trang Tín Ngạn vọt tới trước mặt, còn chưa kịp có phản ứng chuyện gì xảy ra, tượng đất tay bị đoạt . Ngay sau đó, giơ tay lên, hung hăng ném tượng đất vào bức tường bên cạnh.

      Tượng đất nhất thời vỡ vụn.

      Tần Thiên ngây dại nhìn tượng đất vỡ thành mảnh .

      Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Tín Ngạn, thấy xanh mặt, nhếch môi, nhìn nàng ánh mắt tràn ngập tức giận.

      “Ngươi có cần phải dã man như vậy hay ?” Tần Thiên nhìn , nhàng .

      Trang Tín Ngạn sắc mặt “Xoát” biến thành trắng bệch, kinh ngạc nhìn nàng lúc, bỗng nhiên xoay người, nhanh chóng về phía trước.

      Đổi lại là bình thường, Tần Thiên nhất định đuổi theo, nhưng tại nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi quá mức, muốn đuổi theo . Nàng nhìn bóng dáng của dần dần biến mất, lúc này mới chậm rãi động cước bộ, hướng tới tiểu viện bọn họ thuê.

      Chờ hai người rời khỏi, Tạ Đình Quân cưỡi ngựa từ góc ra, ruổi ngựa đến chỗ vương vãi mảnh vụn của tượng đất, nhìn tượng đất bị ném thành nhiều mảnh , lạnh lùng cười.

      Bản thân mình đợi Tần Thiên lâu như vậy, hơn nữa vừa mới nhìn thấy màn kia, phàm là nam nhân, cũng dễ dàng tha thứ cho nữ nhân của mình.

      Tạ Đình Quân quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng hai người biến mất, cười cười, sau đó kéo cương ngựa, hướng về sân viện mình ở.

      Bên này, sau khi Tần Thiên trở lại, thấy Hải Phú đứng ở cửa nhìn xung quanh. Hải Phú nhìn thấy nàng há hốc mồm, cười : “Tần Thiên, cám ơn trời đất, ngươi cuối cùng trở lại!” Tiếp theo, lại đem nàng cẩn thận đánh giá lần, nhìn nàng giọng hỏi: “Ngươi sao chứ, Tạ công tử mang ngươi , làm gì ngươi chứ!”

      Tần Thiên lắc đầu: “Chuyện này vốn do gây ra, nếu dám đối với ta như thế nào, ta kiện !”

      “Là do gây ra? Sao lại như vậy?” Hải Phú ngạc nhiên .

      Tần Thiên liền kể lại Tạ Đình Quân bởi vì vui đùa mà làm như vậy.

      Hải Phú nghe xong giận dữ, “ nghĩ tới Tạ công tử đúng là người hiểm như vậy!” Tiếp theo cơ hồ đem mười tám đời tổ tông nhà mắng lượt.

      “Sau khi trở về, ta nhất định phải đem hành vi tiểu nhân này của truyền khắp Dương Thành, phá hủy thanh danh của !” Hải Phú oán hận , nhưng suy nghĩ hồi lại lắc đầu, nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, “ được, nếu như vậy, chuyện ngươi được cứu cũng giấu giếm được, bị người khác biết được…” Lời chưa xong, nhưng Tần Thiên hiểu được ý tứ của .

      Bị người khác biết Tạ Đình Quân thanh danh tất nhiên có tổn hại, nhưng trinh tiết của nàng chỉ sợ cũng bị hoài nghi, nếu như có người truy cứu, cũng có kết cục tốt.

      Tần Thiên trong lòng nghiêm nghị, trách được lúc trước sảng khoái thừa nhận như vậy, hóa ra sớm dự đoán được nàng dám ra ngoài.

      “Hải Phú, nghĩ tới ngươi thân thủ tốt như vậy, là chân nhân bất lộ tướng nha.” Tần Thiên cười chuyển chủ đề.

      Hải Phú sờ sờ lỗ tai, ngượng ngùng : “Tốt cái gì? Chẳng qua phu nhân thỉnh võ sư dạy ta vài năm, chính là muốn ta có thể bảo hộ thiếu gia tốt, biết chút võ vẽ, nhưng gặp phải tình huống hôm nay cũng có ích gì.” Hải Phú nhớ tới lúc đó bản thân bị vài người quấn lấy thoát ra được, điều này khiến tự trách rất nhiều.

      là tốt lắm rồi, người ta biết chúng ta vô tâm, chúng ta tất nhiên bị động.” Tần Thiên an ủi .

      “Đúng, lại tiếp đều do tên họ Tạ đáng giận kia!” Hải Phú cả giận , tiếp theo, như nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Tần Thiên, “Đúng rồi, ta và thiếu gia dọc theo phương hướng các ngươi đào tẩu tìm các ngươi, nhưng mãi vẫn tìm được các ngươi, các ngươi chạy đến chỗ nào vậy.”

      “Ngươi và thiếu gia tìm ta? Tạ Đình Quân mang ta đường , sau lại bị lạc đường …” tới đây, Tần Thiên bỗng nhiên dừng lại, trong đầu linh quang chợt lóe.

      Tạ Đình Quân ràng bị chọc giận mà rời , còn quay lại, bỗng nhiên còn mang theo nàng đường , sau lại bị lạc đường…

      Tần Thiên sắc mặt lạnh xuống, hai mắt ngừng lóe ra.

      Vừa rồi phản ứng của Trang Tín Ngạn hẳn là thấy được tất cả, có lẽ sớm đứng ở cửa thôn chờ nàng, mà Tạ Đình Quân lại nhất định muốn đưa nàng đến cửa thôn, thái độ ái muội, còn cứng rắn tặng cho nàng tượng đất…

      “Hải Phú, có phải vừa rồi thiếu gia đứng ở cửa thôn chờ ta ?” Tần Thiên đột nhiên hỏi.

      Hải Phú : “Chúng ta sau khi trở về, vẫn thấy ngươi, thiếu gia ngồi cũng yên, nhất định phải ra ngoài chờ ngươi. Ta vốn định theo, nhưng thiếu gia lại sợ ngươi trở về trong nhà có người, bảo ta ở trong phòng chờ, bản thân ra ngoài, về phần có đứng ở cửa thôn hay ta cũng biết!”

      Nhất định là như vậy, nhất định Tạ Đình Quân thấy Trang Tín Ngạn ở cửa thôn chờ mình, cho nên mới cố ý tạo ra màn này cho xem.

      Nhưng mục đích của là gì? Khiến Trang Tín Ngạn hiểu lầm ta? Vậy đối với có gì tốt?

      Tần Thiên nhớ tới ít lời ái muội của Tạ Đình Quân đối với nàng, khỏi nhíu mày.

      “Tần Thiên, ngươi vừa rồi nhìn thấy thiếu gia sao? Thiếu gia đâu, sao cùng ngươi trở về?” Hải Phú tới cửa hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, phát thân ảnh của Trang Tín Ngạn.

      Tần Thiên trong lòng cả kinh: “Thiếu gia còn chưa trở về sao? ràng về trước ta a!” Nàng còn tưởng rằng trở về trước! Dù sao ở nơi này cũng còn chỗ nào khác để .

      Hải Phú quay đầu lại, mở to hai mắt: “ có a, thiếu gia sau khi rời khỏi đây, vẫn chưa trở về! Ngươi nếu nhìn thấy , sao cùng ?”

      Tần Thiên sắc mặt trắng nhợt, trong lòng nhất thời hoảng hốt, đồng thời hối hận thôi, lúc ấy nàng hẳn nên theo , nàng làm cái gì vậy chứ? Nàng chỉ là nha đầu mà thôi! Bản thân lại biết có chỗ thiếu hụt…

      “Ta sang nhà Tống bá bá nhìn xem!” Tần Thiên xong định bước ra cửa, nhưng Hải Phú ngăn nàng lại: “Để ta , cước bộ của ta so với ngươi nhanh hơn.” xong bỏ chạy ra ngoài.

      Chưa được bao lâu, Hải Phú liền chạy về, vẻ mặt thất kinh, “Tống lão thiếu gia hề qua nhà lão, thiếu gia rốt cuộc đâu vậy? Cũng biết có chuyện gì xảy ra !”

      Tần Thiên nóng nảy, nàng hít sâu vài lần, làm cho chính mình tỉnh táo lại, “Chúng ta ra ngoài, phân công nhau tìm, nhất định có người nhìn thấy , đừng nóng vội, thôn này lớn, người nơi này cũng tốt bụng lắm, thiếu gia gặp chuyện gì may !”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 108: Bỏ qua
      EDIT: HOÀN TÚ

      Tần Thiên và Hải Phú phân công nhau tìm trong thôn, nhưng dù thế nào cũng đều thấy thân ảnh Trang Tín Ngạn. đường, Tần Thiên gặp nữ hài tử hái thuốc về, Tần Thiên hướng nàng hỏi.

      “Là công tử có bộ dạng rất đẹp sao? Mẹ ta giống như người bước ra từ trong tranh vậy.” Tiểu nương đỏ mặt hỏi.

      Đổi lại là bình thường, Tần Thiên nhất định trêu chọc tiểu nương hai câu, nhưng tại nào có tâm tình này, “Đúng vậy, chính , tiểu muội, ngươi có gặp sao?” Tần Thiên vội vàng hỏi.

      Tiểu nương cười cười, sau đó chỉ vào núi : “Ta vừa mới hái thuốc về, thấy vị công tử kia lên núi!”

      Biết được tin tức về Trang Tín Ngạn, Tần Thiên tâm cuối cùng cũng buông lỏng hơn chút, nàng liên thanh cảm tạ, trở về tìm Hải Phú, đem tin tức này cho .

      Hải Phú ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, : “Cũng sắp tối rồi, xem ra buổi tối trận mưa to, chúng ta nhanh tìm ra công tử mới được!” suy nghĩ hồi, lại : “Núi lớn như vậy, chúng ta hai người tìm rất phí sức, chúng ta nhờ ít thôn dân đến cùng nhau hỗ trợ tìm kiếm.”

      “Ý kiến hay!” Tần Thiên gật đầu , Trang Tín Ngạn nghe thấy, nhiều người tìm cũng nhanh hơn. Nghĩ tới nhờ người tốn khá nhiều thời gian, nhưng nàng tại trong lòng lo lắng, khắc cũng muốn đợi. Tần Thiên với Hải Phú: “Như vậy , ngươi là nam nhân mời người giúp đỡ có vẻ tiện hơn, ngươi tìm người, ta thừa dịp trời còn chưa tối, trước lên núi tìm thiếu gia. Chúng ta ở núi hội hợp.”

      Hải Phú gật gật đầu, “Cũng tốt, vậy ngươi cẩn thận chút.”

      “Ngươi yên tâm , đường núi ta cũng khá quen thuộc.”

      Hai người phân công nhau làm việc.

      Bên này, Trang Tín Ngạn đứng ở ngọn núi, nhìn ngày dần dần biến mất, phía đường chân trời như được thiêu đốt, đỏ hồng mảnh.

      Hai mắt hề chớp nhìn cảnh vật, hình như hết sức chăm chú, nhưng trong đầu lại mảnh trống trơn, cảnh đẹp như vậy chỉ dừng lại ở trong mắt, cũng thể tiến vào đáy lòng của .

      Gió trong trẻo nhưng lạnh lùng thổi bay tóc và góc áo của , cũng khiến cảm xúc lộn xộn của chậm rãi bình tĩnh trở lại.

      Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, khiến cảm xúc của vẫn bị vây trong trạng thái căng thẳng.

      Nhìn thấy Tần Thiên ở phía sau bị người khác lặng lẽ mang , khẩn trương đến mức tâm như muốn nhảy ra; lúc bị người ngăn lại, trơ mắt nhìn nàng bị lôi , thời điểm đó hận chính mình vô năng; nhìn thấy Tạ Đình Quân xuất , hùng hổ cứu Tần Thiên, vừa cao hứng, vừa khổ sở; nhìn thấy Tần Thiên rúc vào lòng Tạ Đình Quân, Tạ Đình Quân thoải mái cười to, cảm thấy tâm như là bị đao cứa nhát vô cùng đau đớn.

      Sau đó Tần Thiên bị Tạ Đình Quân mang , tìm mãi mà thấy. Lo lắng rất nhiều, trong lòng cũng bị đủ loại ý nghĩ dày vò, khiến đứng ngồi yên, thể bình tĩnh, vất vả đợi được Tần Thiên trở về, lại thấy nàng ngồi ở trong lòng người đó, thân ái, ấm áp cưỡi chung con ngựa, thấy màn này, lo lắng cùng dày vò trong chốc lát hóa thành cảm xúc mãnh liệt đánh thẳng vào trí não, tâm giống như bị cái gì bóp chặt, khiến vừa chua xót vừa đau khổ.

      nhìn Tạ Đình Quân mỉm cười với nàng, nhìn Tạ Đình Quân đưa cho nàng tượng đất , khi nhìn thấy nàng cầm tượng đất kia mỉm cười, căng thẳng trong lòng lập tức như bị đứt gãy, rốt cuộc thể khống chế cảm xúc, để mặc lửa giận chi phối , xông lên, đem tượng đất trong tay nàng đập nát!

      Lúc ấy trong lòng khoái ý nên lời, giống như phẫn nộ được phát tiết, nhưng khi nhìn nàng vẻ mặt thất vọng, trong lòng lại bối rối, lúc nàng dã man, trong lòng lại khổ sở. sợ chính mình lại lần nữa khống chế được bản thân, quay đầu rời khỏi đó. Lúc ấy, hy vọng cỡ nào nàng có thể giống như lúc trước đuổi theo , nhưng đợi lâu, vẫn chưa thấy nàng chạy lại gần. vừa hoảng vừa vội, vừa khổ sở vừa tức giận, muốn gặp bất kỳ ai, liền chạy lên núi, ở trong núi lung tung, rồi leo lên tận đỉnh núi mới ngừng lại.

      Sau khi tỉnh táo lại, lúc này mới từ từ nghĩ tới ít chuyện bị mình bỏ qua.

      Lúc trước vẫn lo lắng an nguy của Tần Thiên, có tâm tư nghĩ ngợi, nhưng tại chậm rãi hồi tưởng lại cảm thấy tình hôm nay có chút kỳ quái. Đạo tặc đột nhiên xuất , Tạ Đình Quân đột nhiên xông tới cứu, mọi thứ dường như rất đột ngột, đột ngột đến mức giống như được lên kế hoạch trước vậy.

      Nếu mọi việc cùng Tạ Đình Quân có liên quan, mục đích của đơn giản chính là khiến mình tức giận và đau lòng vì Tần Thiên, thấy màn như vậy, quả làm cho vừa lòng đẹp ý?

      Kỳ cẩn thận ngẫm lại, Tần Thiên đều là bị động, bị Tạ Đình Quân mang phải do nàng muốn vậy, cùng Tạ Đình Quân cưỡi chung con ngựa cũng phải việc nàng có thể quyết định, tượng đất kia lại là Tạ Đình Quân ép buộc đưa cho nàng, nàng có làm gì sai đâu? Những chuyện này phát sinh, nàng nhất định cũng rất sợ hãi, nhưng sau khi trở về, lại chỉ biết đối với nàng phát giận…

      Trang Tín Ngạn càng nghĩ càng hối hận, nàng tại nhất định rất tức giận, nàng có thể lại để ý tới mình nữa hay ? Nàng có thể cảm thấy Tạ Đình Quân so với tốt hơn hay ?

      Nghĩ vậy, Trang Tín Ngạn tâm lại rối loạn, cảm thấy mình thể cứ đứng ở đây nghĩ ngợi, lúc này Tạ Đình Quân chừng lại nghĩ cách quấn quít Tần Thiên, trốn tới chỗ này chẳng phải là đúng với ý nguyện của ta?

      Ánh sáng của ngày tàn dần lùi về phía tây, phía đường chân trời tia sáng cuối cùng biến mất, bầu trời xuất sắc thái mông lung, tầng tầng choáng váng nhiễm khai, dần dần bị bóng đêm nuốt chửng.

      Trang Tín Ngạn xoay người hướng về đường xuống núi rời .

      Bên này, Tần Thiên lên núi, tìm kiếm Trang Tín Ngạn chung quanh, giờ này các nông dân vườn trái cây kết thúc công việc về nhà, núi bóng người cũng có. Cây cao che khuất bầu trời, ánh sáng hoàng hôn theo kẽ hở qua lá cây chiếu vào, giúp Tần Thiên miễn cưỡng có thể thấy được cảnh vật.

      Trong rừng im ắng, ngẫu nhiên vang lên tiếng quạ đen kêu, thỉnh thoảng có phi điểu đỉnh đầu nàng xòe cánh bay qua.

      Tần Thiên nhìn rừng cây càng ngày càng u, bỗng nhiên có chút sợ hãi, nhưng nghĩ tới Trang Tín Ngạn ở trong rừng cây này, bởi vì nghe thấy bất cứ thanh nào hoặc thậm chí gặp nguy hiểm ở chỗ nào đó, nàng lại miễn cưỡng cổ vũ tinh thần, tự ca hát để giúp mình có thêm can đảm, tiếp tục tìm kiếm.

      Đầu tiên nàng tới vườn trái cây, phát có người, đành phải lên phía tìm kiếm.

      Nàng rất hối hận hành vi ngày hôm nay của mình, lại tiếp, Trang Tín Ngạn có làm gì sai đâu, trong mắt nàng là nữ nhân của , lại biến mất cùng nam nhân khác lâu như vậy, sau đó tận mắt thấy mình thân thiết với nam nhân đó, tức giận mới là lạ, nàng nhịn chút sao nào? Dù sao sau khi trở về nàng có thể chuộc thân, cần gì phải khiến tình đến mức này, nếu xảy ra chuyện gì…

      Tần Thiên quả thực dám nghĩ tiếp nữa.

      Đúng lúc này, Tần Thiên nghe thấy rừng cây ở phía trước có chút động tĩnh, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ là Trang Tín Ngạn?

      Nàng vội vàng chạy vào trong rừng, lại thấy thân ảnh của người nào, trong lúc thất vọng định rời khỏi, chợt thấy hai chân căng thẳng, bên tai nghe thấy “Xẹt” thanh vang lên, dư quang khóe mắt nhìn thấy vật gì đó bên cạnh gốc cây “Thúc” tiếng kéo lên, ngay sau đó là trời đất đảo lộn, cỗ lực cường đại kéo nàng lộn ngược người.

      Chờ tới lúc nàng phản ứng được là hai chân hướng lên trời, đầu hướng xuống đất cạnh thân cây! Trong chốc lát, dường như máu toàn thân đều chảy xuống đầu, nàng chỉ cảm thấy hai mắt nở to, ngực khó chịu, cổ họng buồn nôn.

      Tần Thiên chưa từng gặp phải “Kỳ ngộ” như vậy, lập tức sợ tới mức oa oa kêu to!

      “Cứu mạng, cứu mạng, có người ở trong này hay a?”

      Nhưng nàng chỉ nghe thấy tiếng vang của mình vọng lại.

      Tần Thiên cười khổ tiếng, nàng biết mình nhất định rơi vào cạm bẫy của thợ săn. Lúc trước nàng còn nghe qua người khác có thợ săn dùng phương pháp này thành công săn được lợn rừng, chỉ do mình quá mức lo lắng, cẩn thận, xứng đáng lọt vào cái bẫy này rồi.

      Có điều người thợ săn này hẳn rất đắc ý, người khác săn được lợn rừng, lại săn được con người a!

      Tần Thiên rất bội phục bản thân ở lúc này còn có thể nghĩ buồn cười như vậy.

      Nàng ngóc đầu nhìn về phía hai chân của mình, thấy hai chân bị dây thừng thô to cuốn chặt, nàng giật giật, căn bản thể động đậy. Nàng muốn thử học như trong phim đặc công, dùng lực bật đẩy thân người lên cởi bỏ dây thừng chân, nhưng phát động tác này đối với nàng mà quả thực chính là cầu cao đến mức thể tưởng tượng nổi, nàng chỉ hơi thoáng cong thân người lên chút mệt thở được…

      có biện pháp, chỉ có thể buông tha việc tự cứu, kỳ vọng Hải Phú mang theo thôn dân đến tìm được mình. Nàng kêu to nữa, muốn dự trữ khí lực đợi khi có người đến lại hô lên cầu cứu.

      Sắc trời dần dần ảm đạm, nhưng mãi vẫn có ai tới.

      Trong khi treo mình ở đó, trời bắt đầu đổ mưa. Ban đầu là mưa tí ta tí tách, nhưng ngay sau đó mưa càng ngày càng lớn, chỉ chốc lát sau khiến toàn thân nàng ướt đẫm, mưa mùa xuân thấm vào người khá lạnh lẽo, lại bị gió núi thổi qua, Tần Thiên cảm giác người mình cũng sắp biến thành tảng băng.

      Tần Thiên cười cười, an ủi chính mình, cũng may tại là mùa xuân, phải mùa đông, nếu đợi đến lúc Hải Phú tới cứu, bản thân chắc bị đông lạnh đến chết mất rồi, bỗng nhiên lại cảm thấy mình rất may mắn.

      miên man suy nghĩ, Tần Thiên bỗng nghe thấy ngoài bìa rừng có chút động tĩnh. Chỗ này cách đường mòn bên rìa rừng cây cũng bao xa, xuyên thấu qua cây cối có thể thấy tình hình bên ngoài.

      “Có người ? Có người ở bên ngoài ?” Tần Thiên kêu to.

      Chỉ chốc lát, liền thấy Trang Tín Ngạn qua trước mắt, theo đường xuống núi xuống.

      Tần Thiên nhìn thấy vừa kinh hỉ, lại vừa sốt ruột. Kinh hỉ là, cuối cùng bình an vô , sốt ruột là, sợ phát ra mình.

      Tần Thiên dùng hết sức lực thúc thắt lưng đung đưa thân thể, hai tay cũng vội khua khoắng, lên tiếng kêu to, “Thiếu gia, thiếu gia!”

      Lúc ở chợ, nàng nhớ lúc nàng kêu như vậy, Trang Tín Ngạn liền quay đầu lại, hy vọng lần này cũng có thể xuất kỳ tích.

      Nhưng mà Trang Tín Ngạn cứ thẳng hề nhìn qua bên này.

      Tần Thiên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đung đưa thân thể, nàng giờ giống như xích đu lắc lư qua lại, kỳ vọng có thể hấp dẫn lực chú ý của Trang Tín Ngạn.

      “Thiếu gia, thiếu gia!” Nàng dùng hết khí lực, cơ hồ kêu rát cả cổ họng.

      Nhưng vì sắc trời quá mờ mịt, Trang Tín Ngạn lại nóng vội xuống núi, căn bản cũng lưu ý tình huống quanh mình, nào biết đâu rằng Tần Thiên ở ngay bên cạnh?

      Tần Thiên dùng hết khí lực cuối cùng, dùng sức vung người lên cái, nhưng lần này bởi vì quá hoảng loạn, đầu đập vào thân cây bên cạnh, đầu truyền đến trận đau nhức, ngay sau đó liền cảm giác có chất lỏng ấm áp chảy xuống.

      Nàng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong lúc mơ mơ màng màng, Tần Thiên nhìn thấy bóng dáng của càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng mơ hồ.

      “Thiếu gia, thiếu gia…” Tần Thiên thanh dần dần lại, nước mắt bất tri bất giác mơ hồ hốc mắt.

      Bên tai dường như vang lên lời Tạ Đình Quân từng qua: “… Mỗi khi ngươi có việc nguy nan, cũng hề nhìn thấy bóng dáng của đâu? Mặc cho ngươi kêu rát cả cổ họng, mặc cho ngươi kinh hoàng sợ hãi, nhưng cũng hề hay biết…”

      Tần Thiên hai mắt tối sầm, hai tay vô lực buông thõng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :