1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 89: Khát vọng
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trong lúc đó, Tần Thiên cầm thuốc trị thương đến phòng của Thu Lan, còn chưa bước vào, nghe thấy tiếng cười của Thu Lan ở bên trong vọng ra.

      Tần Thiên vừa đẩy cửa ra vào, vừa cười : “Từ xưa đến nay bị đánh còn có thể cười vui vẻ như vậy, cũng chỉ có người như ngươi thôi!”

      Trong phòng, Thu Lan ghé vào giường, Thanh Liễu, Bích Liên ngồi ở bên cạnh người nàng. Thanh Liễu bôi thuốc cho Thu Lan. Thu Lan mặc dù đau đến nhe răng trợn mắt, mặt lại vẫn tươi cười.

      Bích Liên vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo nàng đến ngồi. Tần Thiên cười qua, “Xem ra Đại phu nhân thủ hạ lưu tình, đánh đau ngươi.”

      Vừa dứt lời, Thu Lan lại “Tê” tiếng kêu lên, “Thanh Liễu, ngươi tay chút.” Lại nhìn về phía Tần Thiên: “Làm sao có thể đau, ngươi xem xem da của ta đều bị rách a! Bất quá …” Thu Lan đau hừ hừ hai tiếng, lại tiếp tục : “Bất quá trong lòng ta thoải mái nên cảm thấy thống khoái, làm người nên làm điều xấu. Lúc trước ta làm như vậy, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, ngày trôi qua cũng yên ổn. Đại phu nhân rất đúng, càng suy nghĩ nhiều càng mệt mỏi, ta nên an phận làm nhị đẳng nha hoàn là tốt rồi.” xong, nàng nhìn về phía Tần Thiên: “Đúng rồi, ngươi sao ở trong phòng hầu hạ Đại thiếu gia, chạy tới chỗ ta làm cái gì.”

      Tần Thiên lắc lắc lọ trong tay, cười : “Ta có thuốc tốt, cố ý tới đưa cho ngươi.” xong, cười nhìn về phía Bích Liên, “Ta cũng chỉ mượn hoa hiến phật, thuốc này là do lần trước bị thương, Bích Liên tỷ tỷ đưa cho ta, lại tiếp ta còn muốn đa tạ Bích Liên tỷ tỷ, thuốc này rất công hiệu?”

      Bích Liên vẻ mặt mê mang, “Ta khi nào đưa cho ngươi thuốc?”

      “Chính là thuốc này a?” Tần Thiên cầm bình sứ trong tay đưa cho Bích Liên xem, “ phải ngươi bảo Hải Phú đưa cho ta sao?”

      Bích Liên nghiêng đầu nhìn qua, bỗng nhiên cười “Thuốc này phải ta đưa cho ngươi, bất quá ta biết là ai lấy đưa cho ngươi. Thuốc này là do lúc trước tay thiếu gia bị thương, ta lấy từ chỗ Đại phu nhân cầm về cho Đại thiếu gia. Ngươi nhìn xem, thuốc tốt thế này trừ bỏ chủ tử, hạ nhân như chúng ta sao có được?”

      Trang Tín Ngạn? Tần Thiên nhất thời có chút sợ run, hóa ra biết mình bị thương!

      “A, hóa ra là Đại thiếu gia đưa cho ngươi.” Thanh Liễu cũng mị mị cười rộ lên, vẻ mặt bỡn cợt, “Bình thường thấy Đại thiếu gia lãnh đạm, ra còn biết đau lòng người khác.”

      Thu Lan cũng cười rộ lên, “Mấy ngày này Đại thiếu gia mang Tần Thiên cùng, có người còn là Tần Thiên thất sủng , hóa ra hoàn toàn phải vậy, là Đại thiếu gia của chúng ta đau lòng chân nàng bị thương, muốn để Tần Thiên tĩnh dưỡng! Vậy phải là thất sủng, ngược lại là sủng vô cùng nữa kìa!”

      “Cứ như vậy, Tần Thiên của chúng ta chừng rất nhanh là tiểu di nương a!”

      Ba người mỗi người câu trêu ghẹo Tần Thiên, đến mức khiến Tần Thiên chịu nổi. Nàng thảy bình sứ vào bên cạnh Thu Lan, “Các ngươi ba người phải là người tốt, để ý tới các ngươi nữa.” xong liền chạy ra ngoài, khiến ba người ngồi ở đó cười rộ lên.

      Thời điểm vừa chạy ra cửa, Thu Lan bỗng nhiên gọi nàng lại, “Tần Thiên.”

      Tần Thiên quay đầu nhìn.

      “Đa tạ ngươi.” Thu Lan nhìn nàng giọng .

      “Đa tạ cái gì chứ.” Tần Thiên cũng cười cười, xoay người ra khỏi phòng.

      Từ phòng của Thu Lan ra, Tần Thiên trong đầu vẫn hồi tưởng lời các nàng .

      Chẳng lẽ muốn cho mình nghỉ ngơi tốt?

      Càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, vừa được nghỉ ngơi thời gian, lại có thuốc tốt để bôi, vết thương của mình mới có thể khỏi nhanh như vậy?

      Đứa này… Tần Thiên cười cười, kỳ cũng là người ngoài lạnh trong nóng.

      Nàng xuyên qua cửa ngách, trở lại tiểu viện của Trang Tín Ngạn, trước xem Trang Tín Ngạn ngủ hay chưa.

      vào phòng ngủ của Trang Tín Ngạn, thấy ngồi ở bên giường đọc sách. mỗi đêm trước khi ngủ đều thích xem sách, Tần Thiên cũng để ý, mới vừa tới gần hai bước, có lẽ là Trang Tín Ngạn phát ra nàng, đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy nàng, gương mặt vốn luôn duy trì bình tĩnh bỗng nhiên lên thần sắc kinh hoảng, đồng thời đánh rơi quyển sách tay xuống đất.

      Bởi vì sách rơi xuống vị trí vừa vặn bị chân giường che mất, cho nên nàng thấy là sách gì. muốn qua nhặt lên, nhưng nghĩ tới Trang Tín Ngạn bỗng nhiên cầm lấy gối đầu giường ném về phía nàng, thiếu chút nữa đánh trúng người nàng. Phải biết rằng gối đầu của làm bằng trúc, tuy rằng bên ngoài bọc vải mềm, nhưng nếu trúng vào người rất đau a.

      Tần Thiên bị ném khỏi dừng bước, trong lòng có chút căm tức, vừa rồi còn cảm thấy ngoài lạnh trong nóng, căn bản vẫn là hỉ nộ vô thường.

      Chỉ trong chốc lát, Trang Tín Ngạn đứng dậy cầm quyển sách kia lên, nắm chặt trong tay, nằm xuống giường, đưa lưng về phía nàng.

      Tần Thiên rất tức giận, nhưng vẫn nhặt gối đầu lên, đến bên giường đặt xuống, cảm giác được hơi hơi ngẩng đầu phối hợp để nàng đặt vào, nhưng cũng quay đầu lại, trong lúc đó, nàng dường như nhìn thấy gáy mảnh ửng đỏ, trong lòng có chút kỳ quái, khỏi cúi đầu muốn nhìn cẩn thận chút, nghĩ tới bỗng nhiên kéo chăn trùm hết lên đầu!

      Cảm giác này hình như là sợ nàng chiếm tiện nghi của phải!

      Tần Thiên dở khóc dở cười, bỗng nhiên có cảm giác muốn đánh người.

      Nàng buồn bực thở ra hơi, ở phía sau làm ra mấy động tác trêu ngươi, sau khi thoáng nguôi giận mới xoay người, thổi tắt ngọn nến rồi ra ngoài ngủ.

      Cũng biết sau bao lâu, Tần Thiên bỗng nhiên cảm giác trước mắt có ánh sáng, mở to mắt, thấy Trang Tín Ngạn giơ ngọn nến, khuôn mặt lãnh đạm đứng ở trước mặt.

      Tần Thiên hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy.

      Trang Tín Ngạn cầm giấy viết đưa đến trước mặt nàng, mặt ràng viết mấy chữ to, “Ngươi sao ngủ say như vậy? Ta gõ cột giường được lúc rồi?”

      Có sao? Tần Thiên nhất thời có chút sững sờ, sao nàng tiếng đều nghe thấy? Nàng ngủ say như vậy? có khả năng a?

      “Sao lại như vậy được?” Tần Thiên nhìn gương mặt lãnh trầm của , lầm bầm tiếng.

      lại đưa giấy ra trước mặt nàng, “Lập tức đứng dậy vào bên trong ngủ , đến mức để ta mỗi lần tiểu đêm đều phải tự mình châm đèn chứ! Có nha hoàn nào như ngươi ?”

      gương mặt trầm xuống, khiến Tần Thiên nhất thời nhìn ra giả.

      “Nhanh lên! Nếu ta trừ bạc của ngươi!” lại viết xuống mấy chữ to.

      Tần Thiên mới đầu còn có chút muốn, nhưng mà nhìn thấy bốn chữ to “Trừ bạc của ngươi”, lập tức có phản ứng, vội vàng đứng dậy, hai lời, thu thập các thứ.

      gì, trăm ngàn lần đừng khấu trừ tiền của nàng, nàng phải tích cóp tiền để chuộc thân a!

      Tần Thiên ôm chăn đệm vào phòng, dù sao đối với nữ nhân cũng có hứng thú, trước chống đỡ thời gian rồi sau. Hơn nữa mình dù sao cũng là nha hoàn, nếu nằm ngủ ở gian ngoài ảnh hưởng đến việc hầu hạ , cũng tốt.

      Trang Tín Ngạn ở phía sau nhìn bóng dáng của nàng, hơi nhướn mày, khóe miệng vểnh lên.

      hít sâu hơi, lại hồi phục gương mặt lãnh đạm như trước vào phòng.

      Trong phòng, Tần Thiên sửa sang lại giường, Trang Tín Ngạn lãnh nghiêm mặt qua, ngồi lên giường của mình, dư quang khóe mắt ngừng mà liếc về phía nàng.

      Lúc ngủ, Tần Thiên đều tháo búi tóc, mặc nội y, nội y dài quần dài, giao lĩnh rộng thùng thình, vô cùng bảo thủ, Tần Thiên biết là ở trước mặt Trang Tín Ngạn mặc như vậy có vấn đề gì. Nàng vốn hề biết, nữ nhân mặc nội y chỉ có người thân cận bên cạnh mới có thể nhìn thấy, mà trong số những người thân cận đầu tiên tất nhiên là trượng phu.

      Vốn cũng có gì đáng , nhưng thời điểm Tần Thiên bỗng nhiên đứng dậy vội vàng, nội y vải dệt mềm mại bị siết lại vòng quanh trước ngực nàng tạo nên đường cong.

      Cơ thể này tuy rằng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng phát dục cũng rất tốt, hơn nữa Tần Thiên cũng có thói quen mặc đồ che ngực, cho nên bộ ngực đầy đặn, đường cong thập phần lộ .

      Trang Tín Ngạn nhìn thấy, trong đầu bỗng nhiên ra hình ảnh trong xuân cung đồ, trong bức tranh nữ nhân lõa lồ bộ ngực, tròn tròn , cong cong, nhìn qua rất mềm mại, giống như bánh bao thịt mà Nguyệt Nương thường làm…

      Của nàng cũng là như vậy?

      Trang Tín Ngạn lúc này bỗng nhiên có ý nghĩ muốn cởi sạch quần áo của nàng, xúc động muốn xem đến tột cùng.

      Trong lòng chịu khống chế lại nhảy nhót, giống như có trăm con thỏ ở trong lồng ngực mà nhảy loạn, cơ hồ khiến lồng ngực như nứt vỡ.

      với bản thân, nàng là nữ nhân của , hoàn toàn có thể làm như vậy, nhưng nhớ tới lúc trước nàng kháng cự , lại thể hành động, cũng biết phải làm gì.

      Tần Thiên thu thập xong, rót chén nước cho . Trang Tín Ngạn tiếp nhận, uống liền mấy hớp. Khứu giác của luôn luôn linh mẫn, nàng đứng cách đó xa, hoàn toàn có thể ngửi được từ người nàng phát ra từng đợt mùi thơm, biết là mùi hương gì, chỉ biết rất dễ chịu, khiến toàn thân đều nhịn được nóng lên. Bụng dưới có cảm giác xa lạ mà quen thuộc xuất .

      Cảm giác này khiến trong lòng sinh ra khát vọng, loại khát vọng này mạnh mẽ đến mức làm cho chịu nổi, muốn kiểm tra nàng, ôm nàng cái, thậm chí càng nhiều hơn thế…

      Cảm giác miệng đắng lưỡi khô, lại uống liền mấy ngụm nước, nhưng chút hữu dụng đều có, cổ họng, thân thể, tâm của đều nóng ran rất khó chịu.

      đem cái chén đưa cho nàng, Tần Thiên tiếp được, đầu ngón tay nhàng đụng chạm tay . rốt cuộc nhịn được, vươn tay cầm lấy tay nàng, cảm giác mềm mại mịn màng, làm cho tâm của hơi hơi rung động…

      Nhưng đúng lúc này, Tần Thiên cả người run lên, chén trong tay rơi xuống đất, phát ra thanh lớn, tiếp theo nàng tránh khỏi tay , lui hai bước, hoảng sợ khẩn trương nhìn .

      Nhìn vẻ mặt của nàng, Trang Tín Ngạn giống như bị ai đó tạt cho gáo nước lạnh, toàn thân vừa lạnh vừa nóng, khó chịu nên lời. Sắc mặt của chỉ trong chốc lát trở nên trắng bệch, tay bị nàng tránh ra thể khống chế mà run rẩy.

      cúi đầu, chậm rãi lên giường, đưa lưng về phía nàng nằm xuống, hề nhúc nhích.

      ai biết rằng, vừa rồi cầm tay nàng cố lấy bao nhiêu dũng khí…

      “… Ngươi là phế vật thể cũng thể nghe, ta muốn cả đời theo ngươi…”

      tự kìm hãm, trong đầu lại hồi tưởng lời Lục Bình từng qua với .

      Bên này, Tần Thiên vẫn cảnh giác nhìn , xác định tiến thêm bước nào, mới tạm yên lòng.

      Vừa rồi là cố ý hay là vô tình, Tần Thiên thể biết , bất quá Trang Tín Ngạn nếu có ý nghĩ kia, nàng nhất định phải cho , nàng hoàn toàn muốn trở thành nữ nhân của . Cũng may vừa rồi nhìn phản ứng của , cũng phải kẻ vô sỉ bá đạo cứng rắn cưỡng bức người khác.

      Tần Thiên thổi tắt ngọn nến, nằm lên tháp, trong bóng đêm nàng cẩn thận nghe ngóng lâu, thấy Trang Tín Ngạn bên kia có tiếng động gì nữa, lúc này mới an tâm ngủ say.
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 90: Khí thế bức người
      EDIT: HOÀN TÚ

      Mấy ngày kế tiếp, bởi vì thương thế của Tần Thiên hoàn toàn hồi phục, lại bắt đầu theo hầu hạ Trang Tín Ngạn. Nhưng cũng vì Tần Thiên ý thức được thân phận của mình, đối với Trang Tín Ngạn thu liễm rất nhiều, trừ bỏ việc phải hầu hạ chiếu cố, bình thường đều tận lực tránh tiếp xúc với quá gần. Mà Trang Tín Ngạn vốn cũng phải người chủ động, trong khoảng thời gian này tính tình lại lãnh trầm, trước kia còn có thể cùng nàng dùng vở viết trao đổi, tại đều thông qua Hải Phú, cơ bản phát sinh chuyện gì. Bất quá như vậy càng hợp tâm ý Tần Thiên.

      Rất nhanh đến tháng 10, thời tiết dần dần rét lạnh. Vương Tri phủ chính thức từ chức, Hồ đại nhân tiếp nhận vị trí đó. Thương gia trong Dương Thành đều dâng lên hạ lễ, Trang phủ cũng đưa đến ngàn lượng bạc. Đại phu nhân biết Vương đại nhân cho tới nay đối với bà đều chiếu cố chi ân, ngày Vương đại nhân hồi hương còn tự mình đưa tiễn, cũng đưa lễ hai ngàn lượng bạc, khiến Vương đại nhân rất cảm động.

      Mà Hồ đại nhân sau khi nhậm chức liền nhận được ý chỉ triều đình truyền xuống, khoảng bốn năm tháng nữa, Hoàng Thượng nam tuần, dừng lại mấy ngày tại Dương Thành, báo trước để Dương Thành nhanh chóng chuẩn bị. Hồ đại nhân biết được chuyện này tất nhiên mừng rỡ như điên, nếu chiêu đãi tốt, khiến lão hoàng đế thích là cơ hội rạng danh mặt mũi. vội vàng liên hệ với thương gia toàn thành, vừa thương thảo, vừa hạ lệnh, ra lệnh các thương gia Dương Thành quyên ngân, chiêu đãi thánh giá.

      Loại chuyện này ai dám chối từ, mấy muối thương ở Dương Thành đều đáp ứng, mỗi người xuất ra mười vạn lượng. Trang phủ thân là quan trà đứng đầu Dương Thành, cũng xuất ra năm vạn lượng.

      Nhưng bạc xuất ra còn chưa được bao lâu, triều đình bởi vì gần mười năm nay có chiến , ngựa đều được sung quân, Cảnh Nhân Đế liền hạ chỉ “Khai cấm biển” xúc tiến đối với giao dịch ngoại thương, hơn nữa huỷ bỏ chế độ quan trà, chỉ cần có bạc, đều có thể đảm nhận “Trà dẫn” (vận chuyển trà).

      Điều này đối với Thịnh Thế giống như đả kích lớn.

      Lúc trước kinh doanh vận chuyển trà tuy rằng cũng có phân chia giữa quan trà và trà thương, nhưng trà thương rất khó tự mình thực trà dẫn, mà quan trà bởi vì vận chuyển số lượng lá trà lớn ra biên quan giúp triều đình đổi lấy ngựa, cho nên trà dẫn rất dễ dàng nắm trong tay, có đôi khi việc trà dẫn của trà thương còn bị quan trà đoạt lấy, điều này tạo thành cục diện Thịnh Thế Trà Hành độc chiếm lợi ích, ở Dương Thành người nào có thể cùng tranh phong.

      Nhưng tại Thịnh Thế còn danh hiệu quan trà, cách khác về sau Thịnh Thế có rất nhiều người cạnh tranh, hơn nữa càng bị Hồ đại nhân quản chế, bởi vì trà dẫn do quan phủ liên quan đứng ra phê chuẩn, mà việc này trực tiếp lệ thuộc vào Hồ đại nhân.

      Hôm nay, Hồ đại nhân phái người mời Từ đại chưởng quỹ qua, trực tiếp với , lúc trước phê cấp trà dẫn cho Thịnh Thế quan trà hoàn toàn bị hủy bỏ, nếu muốn thương nghị việc trà dẫn cho năm tới, vẫn là câu kia, chỉ thương nghị cùng Trang Tín Xuyên.

      Đại phu nhân biết được tin tức này, lòng nóng như lửa đốt, lập tức cùng mấy người tâm phúc trong Trà Hành thương nghị, mọi người đều biết quan hệ giữa Hồ đại nhân và Trang Tín Xuyên. Có người Hồ đại nhân xét đến cùng cũng là kẻ trục lợi, bằng thu mua Hồ đại nhân, có người lại đề nghị ràng nên đả thông quan hệ với Tổng đốc đại nhân.

      Đối với Hồ đại nhân, kỳ Đại phu nhân từng thử cách đó, có điều Hồ đại nhân dường như rất gắn kết với Nhị phòng nên cũng mắc câu. Mà đối với Tổng đốc, biết có phải cùng Hồ đại nhân rắn chuột ổ, tương quan lợi ích hay , mà căn bản để ý tới Đại phu nhân, khiến Đại phu nhân hết đường xoay xở, thời gian dài đều ăn ngon ngủ yên.

      Buổi tối, khi Đại phu nhân bàn với Trang Tín Ngạn việc này, lo lắng : “Lúc này nếu để cho Tín Xuyên ra mặt nó cũng còn là quản có thực quyền nữa!”

      bên Tần Thiên : “Phu nhân ý , bọn họ cầu càng quá đáng hơn?”

      Đại phu nhân gật đầu: “Chỉ sợ bọn họ nhân cơ hội này buộc chúng ta giao ra vị trí đương gia, có trà dẫn, Trà Hành căn bản thể tiếp tục kinh doanh, lúc này đây, chỉ sợ Tông gia đều đứng về phía bọn họ.”

      “Hồ đại nhân này rất ủng hộ Nhị phòng, nhất định Nhị phòng hứa hẹn với ít!” Tần Thiên tức giận .

      “Ta sợ chính là như thế, Nhị phòng chỉ vì cái lợi trước mắt, chỉ sợ dẫn sói vào nhà, gia nghiệp cả đời lão gia vất vả xây dựng rơi vào trong tay người khác!” Đại phu nhân lắc đầu thở dài, đảo mắt thấy Trang Tín Ngạn cau mày xuất thần, khỏi hỏi: “Tín Ngạn, con nghĩ ra biện pháp gì chưa?”

      Tần Thiên viết xuống những lời này, cũng hướng nhìn về phía .

      Trang Tín Ngạn đề bút viết xuống sáu chữ, “ bằng cá chết lưới rách.”

      “Cá chết lưới rách?” Đại phu nhân còn chưa phản ứng kịp, bên cạnh Tần Thiên cười rộ lên, : “Nô tỳ hiểu được ý của Đại thiếu gia!”

      xong, viết xuống: “Đại thiếu gia có phải có ý này, Nhị phòng vẫn chắc mẩm phu nhân coi trọng Trà Hành, dám để cơ nghiệp lão gia cả đời vất vả bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cho nên mới áp bức như vậy, nhưng xét đến cùng mà , Trà Hành mà bị hủy diệt đối với bọn họ có chỗ nào tốt?”

      Trang Tín Ngạn nhìn về phía Tần Thiên, trong ánh mắt toát ra tia thưởng thức: “ sai, ý của ta chính là như vậy, nếu bọn họ nhân cơ hội áp bức, bằng…”

      Trang Tín Ngạn viết xuống kế hoạch của mình, Đại phu nhân mày cũng hề nhướn, lát sau, mới : “ tại cũng chỉ có thể thử biện pháp này!”

      Lúc này, Nguyệt nương vẫn đứng ở bên cạnh Đại phu nhân, nhìn Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên đứng chung chỗ ở đối diện, hé miệng cười : “Phu nhân, hai người bọn họ phải rất ăn ý sao?”

      Đại phu nhân vốn u sầu phiền não, nhưng nghe thấy câu này hiểu ý cười, vô hạn thương nhìn hai người.

      Trang Tín Ngạn ngồi đối diện thấy khẩu hình của Nguyệt Nương, trong lòng vui mừng, cũng biểu lộ ra, vụng trộm nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, thấy nàng tay đặt bên cạnh bàn dùng sức nắm chặt góc áo, tâm tình vốn vui mừng lại ảm đảm.

      bởi vì thân có chỗ thiếu hụt nên bình thường hay quan sát tỉ mỉ, cùng Tần Thiên ở chung lâu như vậy, sớm biết ít động tác biểu lộ ý tứ của nàng, động tác nắm góc áo này tỏ trong lòng nàng được tự nhiên. Nàng thích Nguyệt Nương như vậy…

      Trang Tín Ngạn quay đầu .

      lúc Đại phu nhân cùng với mọi người thương nghị chuyện này, nghĩ tới Nhị phòng lại chủ động tìm tới cửa, cùng còn có tộc trưởng trong dòng họ cùng các vị tông gia lão gia.

      Đại phu nhân mời các vị tông gia lão gia ngồi xuống, sau khi làm lễ, liền với Nhị di thái thái: “Tú Mai, ngươi tới đúng lúc, ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng!”

      Nhị di thái thái cười lạnh tiếng, giơ tay ra ngăn lời của bà, “Đại tỷ, ta biết ngươi muốn cái gì.” Nàng ta đứng lên, nhìn về phía Đại phu nhân, vẻ mặt đắc ý: “Ta từng qua, phong thuỷ thay phiên, thời điểm ngươi cần đến ta, mí mắt cũng đừng quá bé!”

      xong nàng ta xoay người, nhìn về phía các vị tông gia lão gia, tiếp tục : “Các vị lão gia, người quang minh chính đại trước mặt tiếng lóng, tin tưởng mọi người cũng biết, Trà Hành muốn tiếp tục kinh doanh, phải dựa vào ai?” Nàng ta đến bên cạnh Trang Tín Xuyên, vỗ bờ vai của , “Dựa vào Nhị thiếu gia Trang phủ, Trang Tín Xuyên! Ta có thể , có Tín Xuyên, Trà Hành nay mai bị hủy danh hiệu quan trà!” Nàng ta xoay người chỉ vào Đại phu nhân ngồi ở chính vị, “Cũng vì như thế, ta biết Đại tỷ còn có lý do nào để độc bá vị trí đương gia đây? Chúng ta hôm nay cho ràng, các ngươi ta bức bách cũng được, ta uy hiếp cũng sao, đều có vấn đề gì! Nhưng mà…” Nhị di thái thái tạm dừng chút, ngang ngẩng đầu lên thẳng lưng lớn tiếng : “Nhị thiếu gia Trang phủ, Trang Tín Xuyên, phải lập tức tiếp nhận vị trí đương gia từ tay Đại tỷ! Nếu , cần phải thương nghị gì nữa, Trà Hành cứ chờ mà đóng cửa !”

      Nghe được lời ấy, Trang Tín Xuyên trong ngực phập phồng, Trang Minh Hỉ khóe miệng ý cười thể che giấu, mà Tam di thái thái mặt lộ vẻ kinh hoảng.

      Các vị tông gia lão gia ngồi đó cũng hoảng thần, nguyên nhân rất đơn giản, nếu Trà Hành đóng cửa, cổ phần danh nghĩa trong tay bọn họ cũng chỉ là tờ giấy bỏ , về sau làm sao còn thu được bạc. Vậy , Trang Tín Xuyên có đủ tư cách trở thành đương hay cũng còn quan trọng, cho dù phẩm chất tốt lắm, so với bạc vẫn chỉ là thứ yếu.

      Các thành viên trong dòng họ nháy mắt nhìn về phía Trang Thành Chí, bảo nên quyết định sớm.

      Trang Thành Chí vuốt chòm râu dê thưa thớt, còn chưa nghĩ ra nên như thế nào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của Đại phu nhân.

      Đại phu nhân nhàng nở nụ cười, chút hoang mang, bà nhìn Nhị di thái thái : “Tú Mai, chúng ta ầm ỹ nhiều năm như vậy, hôm nay cũng nên kết thúc !”

      Nghe xong những lời này, Nhị di thái thái nghĩ chắc hẳn bà muốn thỏa hiệp, còn chưa kịp cao hứng, những lời kế tiếp của Đại phu nhân khiến nàng ta lắp bắp kinh hãi.

      Đại phu nhân : “ gia tộc nếu đồng lòng, náo loạn, tranh đấu ngớt, gia tộc này tuyệt đối có tiền đồ! Là người của Trang phủ, nay Trang phủ gặp khó khăn, các ngươi ràng là nhấc tay chi lao, lại nhân cơ hội áp chế, là quá đáng!”

      tới đây, Đại phu nhân thanh sắc câu lệ, bà đứng lên, từ chỗ ngồi, từng bước về phía Nhị di thái thái, vừa vừa chuyện, thanh tiếng lại gằn tiếng, “Ta vẫn giữ câu kia, Trang Tín Xuyên có tư cách trở thành đương gia của Trà Hành. có năng lực này, nếu ngươi cố tình muốn áp bức, như vậy cùng với cục diện tương lai làm sụp đổ tâm huyết của lão gia, hay Trà Hành gặp tai ương, bằng ta sớm nên quyết định!”

      Đại phu nhân hít sâu hơi, nhìn bốn phía chung quanh, cao giọng : “So với việc Trang Tín Xuyên làm lụn bại gia nghiệp, bằng ta sớm chấm dứt Trà Hành, còn có thể giữ chút gia nghiệp của lão gia!”

      Lời này vừa ra, trừ bỏ Trang Tín Ngạn cùng ít người ra vẻ kinh hoàng, tất cả đều chấn động, mà Nhị phòng lại càng khiếp sợ, bọn họ ngàn tính vạn tính cũng chưa tính đến việc Đại phu nhân luôn luôn sống chết vì Trà Hành, lại quyết định chấm dứt việc kinh doanh của Trà Hành!

      Bị kích động, Nhị di thái thái kêu lên: “Giang Hoa , ngươi sao dám làm như vậy, ngươi muốn cả đời tâm huyết của lão gia đều hủy trong tay ngươi sao? Nếu lão gia dưới suối vàng biết, nhất định tha thứ cho ngươi!”

      “Ta chính là muốn tâm huyết của lão gia bị hủy hoại nên mới quyết định như vậy!” Đại phu nhân chút do dự , “Ta bây giờ vẫn là gia chủ của Trang phủ, ta quyết định chấm dứt việc kinh doanh của Trà Hành!” Bà xoay người, chỉ vào Nhị di thái thái, gằn từng tiếng: “Lý Tú Mai, trước mặt ngươi cũng chỉ có hai con đường, hoặc là, thành thành giúp ta giành lấy trà dẫn về, Trà Hành có thể tiếp tục kinh doanh, hàng năm Nhị phòng các ngươi cũng được phần lời! Ta cũng chưa từng bạc đãi các ngươi! Nếu ngươi cứng rắn muốn áp bức, ngươi cũng biết tính tình của ta, có chuyện gì mà ta dám làm? Ngươi cứ xem ta có dám chấm dứt Trà Hành hay ! Lão gia từng cho phép ở riêng, về sau tất cả mọi người trong sinh hoạt bớt ăn bớt mặc, còn nguyệt ngân mà sống qua ngày !”

      “Ngươi… Ngươi!” Nhị di thái thái tức giận đến cả người phát run, hận thể đem Đại phu nhân đứng trước mặt ăn sống nuốt tươi.

      Nhưng đúng lúc này, Trang Minh Hỉ vốn vẫn lên tiếng bỗng nhiên kéo Nhị di thái thái qua bên, ở bên tai câu, Nhị di thái thái hai mắt lập tức sáng lên!
      Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 91: Phong ba này chưa qua, phong ba khác lại tới
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trang gia tộc trưởng thấy việc nháo loạn đến mức này, biết ra mặt được, đứng lên, đến bên cạnh Đại phu nhân và Nhị di thái thái, run rẩy : “Hoa , Tú Mai, mọi người đều là người nhà, có chuyện gì từ từ , đừng tổn thương hòa khí. Thịnh Thế là tâm huyết của đời của Tứ điệt nhi, sao có thể chấm dứt chấm dứt? Nay triều đình hạ ‘Khai cấm biển’, Trà Hành còn có tiền đồ, sao có thể chỉ vì khí thế nhất thời mà chấm dứt hết thảy? Mọi người đều bình tĩnh chút, từ từ thương lượng!”

      Trang Thành Chí ngừng trấn an. Thịnh Thế mặc kệ như thế nào, vẫn là Trà Hành đứng đầu Dương Thành, môn quy lớn nhất, mặc dù theo ý chỉ của hoàng đế mà chuyển đổi chế độ trà thương, nhưng Thịnh Thế cũng bị ảnh hưởng quá nhiều, bọn họ còn chờ thu bạc, đương nhiên thể ngồi nhìn Trà Hành chấm dứt.

      Đại phu nhân nhìn Nhị di thái thái đứng đối diện hừ lạnh tiếng, “Thúc công, phải ta muốn thương lượng, mà có kẻ bức người quá đáng, khiến cho ta thể dễ dàng tha thứ! Người thừa kế là chuyện khác, ta nửa điểm thỏa hiệp, thỉnh Thúc công làm chủ!”

      Trang Thành Chí thấy Đại phu nhân thái độ cường ngạnh như vậy, đành phải nhìn về phía Nhị di thái thái, lời thấm thía: “Tú Mai, ngươi cũng là người của Trang phủ, mặc kệ ai là đương gia, ngươi vẫn còn vị thế trong phủ? Cần gì phải chấp nhất như thế, có hòa khí mới có thể phát tài!”

      Vốn Lý Tú Mai chỉ là thiếp thất tuyệt thể ở trước mặt Trang thị tộc trưởng chuyện, càng thể giống như tại lời lẽ cò kè mặc cả, chỉ bởi vì tỷ phu nàng ta là Hồ Tri phủ, Tri phủ đại nhân là quan ngũ phẩm, trừ phi Lý Tú Mai phạm vào tội lớn thể tha thứ, nếu ai lại dám nể mặt Hồ Tri phủ, khó xử muội muội của thê tử ?

      Mọi người càng cố kỵ, Lý Tú Mai càng kiêu ngạo, ai bì nổi.

      Lúc này nàng ta càng chịu nhường nhịn: “Thúc công, sao có thể là ta chấp nhất? Trà Hành là tâm huyết cả đời của lão gia, mang họ Trang, đương nhiên phải truyền cho con cháu Trang phủ. Giang Hoa bà ta chậm chạp chịu đem vị trí gia chủ giao ra! Cho tới bây giờ, bà ta tình nguyện chấm dứt Trà Hành, cũng chịu giao cho con cháu Trang phủ, lòng muông dạ thú, ai nấy đều thấy ràng! Ta Lý Tú Mai tuy rằng chỉ là thiếp thất, thể so với chính thất tôn quý như bà ta, nhưng ta nhất định cúi đầu! Bà ta muốn thỏa hiệp, ta càng thỏa hiệp!”

      tới đây, Nhị di thái thái bỗng nhiên trừng mắt, đề cao thanh : “Nếu đều thể thỏa hiệp, bằng ở riêng! Sau này hề dính dáng!”

      Đại phu nhân nghe thấy nàng nhắc tới ở riêng, khỏi giật mình.

      Kỳ Đại phu nhân căn bản hề có ý muốn chấm dứt Trà Hành, bất quá chỉ là kế tạm thời do bọn họ quá mức bức bách.

      Trà Hành chỉ là tâm huyết cả đời của lão gia, nhiều năm trôi qua, bà đối với Trà Hành cũng có tình cảm sâu nặng, bà cũng tốn vô số tâm huyết cùng tinh lực vào đó, giống như tay nuôi lớn đứa , làm sao bỏ mặc chấm dứt cho được?

      Hơn nữa sau khi chấm dứt, các công nhân vẫn dựa vào Trà Hành sinh sống nên làm sao bây giờ? Những người này phần lớn đều là con cháu của người từng làm việc trong dòng họ Trang thị, theo lão gia cùng nhau ra ở riêng, theo lão gia cùng dốc sức gian khổ, nếu đóng cửa Trà Hành, những người này nên làm sao bây giờ? Bà phải bồi thường bọn họ thế nào? Ngoài ra còn có rất nhiều nô lệ mua từ bên ngoài vào, cần cù, thà trong công việc, tất cả đều vì có thể ở lại Thịnh Thế sống cuộc sống yên ổn, cũng muốn lại bị bán lang bạc chịu khổ nữa. Bà nên dàn xếp bọn họ thế nào? Già trẻ lớn bé, bà nên làm gì đây?

      Trong mắt Đại phu nhân, những người này phải là công cụ kiếm tiền. Đại phu nhân và Trang lão gia tạ thế đều có chung quan điểm, chỉ cần là người tận tâm vì Trang phủ, bọn họ luôn đối với những người này có phần trách nhiệm, bọn họ cũng là thành viên của Trang phủ. Bọn họ thể lãnh huyết vô tình, hoàn toàn để ý sống chết của họ.

      Cho nên, chỉ có kinh doanh Thịnh Thế tốt đẹp, mọi người mới có cuộc sống yên ổn.

      Đối với ý tưởng ở riêng, Đại phu nhân cũng từng nghĩ đến, tuy rằng lão gia cực lực phản đối ở riêng, cho rằng ở riêng đại biểu cho gia tộc bất hòa, cũng là biểu gia tộc sa sút. Bởi vì ý nghĩa đầu tiên của việc ở riêng chính là tài chính trong gia tộc bị phân tán, đối với phát triển của gia tộc mà , vô cùng bất lợi. Nhưng nếu mẫu thuẫn trong gia tộc thể giải quyết, ở riêng cũng là con đường duy nhất.

      Chỉ có điều bà nghĩ tới, Nhị phòng luôn luôn chịu ra ở riêng hôm nay lại chủ động nhắc đến. Lão gia vì tránh cho gia tộc dễ dàng bị phân tán, cố ý viết trong di chúc, phản đối ở riêng, nhưng nếu muốn ở riêng, phải có nhất trí thông qua của cả ba phòng. Mà chính vì Lý di nương đồng ý cho nên việc phân ra ở riêng luôn bất thành.

      Đại phu nhân quyết tâm, chậm rãi : “Ở riêng cũng có thể xem như là lựa chọn. Lão gia trong di chúc , nếu như ở riêng, Đại phòng chiếm sáu phần, Nhị phòng chiếm ba phần, Tam phòng chiếm phần. Như vậy , Trà Hành thuộc về Đại phòng, ta bảo Giang quản đem các khoản thu chi nhiều năm qua xem xét lại, tính toán, phân thành bạc cho các ngươi!”

      Tuy rằng tạm thời giành được trà dẫn, nhưng trong tay bọn họ còn có cống trà, cho dù Hồ đại nhân quyết liệt đến mức nào, cũng phải nể mặt cống trà mà giao cho bọn họ việc vận chuyển trà, có điều trà dẫn số lượng khẳng định nhiều, nhưng từ từ rồi tính, về sau nghĩ ra biện pháp, có thể duy trì sinh kế của nhiều người trong Trang phủ là được rồi.

      bên Tam di thái thái nghe thấy việc ở riêng cũng rất kích động, tuy rằng chỉ có phần, nhưng hoàn toàn thuộc về mình, về sau bản thân có thể tự lập, cần phải suốt ngày nhìn sắc mặt của người khác!

      bên Tần Thiên và Trang Tín Ngạn cũng nghĩ dẫn tới cục diện như thế này. Hai người đều cảm thấy kỳ quái, Nhị di thái thái có thể khinh địch như vậy sao? Cam tâm chỉ lấy ba phần, nếu là như vậy, nàng ta còn vất vả tranh đoạt vị trí đương gia làm gì?

      Quả nhiên, Đại phu nhân vừa dứt lời, Nhị di thái thái liền cười rộ lên: “Giang Hoa ngươi thú vị, về sau ngay cả trà dẫn ngươi muốn giành cũng được, ngươi còn chiếm lấy Trà Hành làm cái gì?”

      tới đây, nàng ta bỗng nhiên thu liễm tươi cười, trầm mặt xuống, “Trà Hành về tay ta, có trà dẫn, Thịnh Thế cũng chẳng có bao nhiêu giá trị, tính là ba phần của Trang phủ là tiện nghi cho các ngươi rồi! Phần lớn Trang phủ về tay ngươi, về phần số lượng bạc như thế nào ta cũng cùng ngươi so đo, để hai phòng các ngươi tự phân chia !”

      Nghe xong lời này, Đại phu nhân tức giận mặt trắng bệch, Trà Hành bao gồm lá trà dự trữ, nhiều nô lệ công nhân, thuyền bè, hình thành môn quy cùng các tuyến quan hệ, làm sao chỉ chiếm ba phần của Trang phủ, tuyệt đối đáng giá sáu phần, bà cũng muốn chiếm nửa điểm tiện nghi, vậy mà nàng ta công phu sư tử ngoạm cố tình giành lấy về mình! Hơn nữa Trà Hành về tay bọn họ, với thủ đoạn buôn bán của bọn họ, làm sao có kết quả tốt? Vậy phải đem tâm huyết của lão gia, đem nhiều công nhân trong Trà Hành vào hố lửa hay sao?

      “Lý Tú Mai, ngươi điên rồi sao? Ngươi đúng là công phu sư tử ngoạm! Trà Hành cho dù có trà dẫn, cũng nhất quyết chỉ đáng giá ba phần!” Đại phu nhân cả giận .

      “Ngươi cam lòng phải , tốt lắm a, tất cả đều bán, Trà Hành cũng bán, các nô lệ cũng đem bán, ta muốn nhìn xem, Trà Hành đáng giá trong mắt ngươi như vậy rốt cuộc có thể giá trị bao nhiêu bạc!” Nhị di thái thái kêu lên!

      Tần Thiên nghe đến đó, bỗng nhiên cảm giác có chút đúng, còn chưa kịp phản ứng lại, lại nghe thấy Đại phu nhân kích động, trảm đinh tiệt thiết , “Trà Hành thể bán! Nô lệ càng thể bán!”

      bên Trang Minh Hỉ bỗng nhiên nở nụ cười, giọng : “Đại nương, người nếu muốn chấm dứt Trà Hành, sao lại chịu bán Trà Hành? Vậy phải trước sau mâu thuẫn sao?”

      “Hóa ra, đây là do Đại tỷ của ta dùng thủ thuật che mắt a, thiếu chút nữa mắc mưu Đại tỷ rồi!” Nhị di thái thái cũng che miệng cười lạnh.

      Đại phu nhân sắc mặt trắng bệch, thế mới biết rơi vào bẫy của bọn họ.

      Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn liếc mắt nhìn nhau, đều cảm giác được đối phương khẩn trương cùng lo âu. tình cũng theo như bọn họ dự đoán, đối phương cũng khó giải quyết hơn so với dự liệu của bọn họ.

      Tần Thiên khỏi nhìn về phía Trang Minh Hỉ ngồi ở ghế đối diện khẽ mỉm cười, có thể khẳng định, vừa rồi nàng ta ở bên tai Nhị di thái thái , chính là về chuyện này, chẳng qua nàng ta có thể nhìn thấu tâm ý của Đại phu nhân, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ ra biện pháp, tiểu nương này tâm tư quả vô cùng đáng sợ.

      Như cảm giác được ánh mắt của Tần Thiên, Trang Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn về phía nàng, miệng tươi cười cứng đờ, lạnh lùng nhìn Tần Thiên, sau lát, lại lộ ra ý cười thản nhiên, tiếp theo lại quay đầu .

      Nhị di thái thái cười đắc ý, giống nhau nắm trong tay quyền chủ động, “Các vị tông gia lão gia, vậy mọi người thấy được, Đại tỷ ra cũng muốn để Trà Hành đóng cửa, người này a, những rất ích kỷ, cái gì cũng muốn gắt gao độc chiếm, đời này sao lại có chuyện tiện nghi như vậy chứ? Thúc công, người là người có địa vị nhất trong dòng họ chúng ta, chuyện này cũng chỉ có thể mời người đến làm chủ!”

      Đại phu nhân tức giận đến cả người phát run, nhưng nhất thời lại nghĩ ra biện pháp ứng đối.

      Trang Thành Chí nghe đến đó, trong lòng có chủ ý, xoay người nhìn về phía Đại phu nhân: “Hoa , phải thúc công với ngươi, ngươi nếu có tâm tư độc chiếm Trà Hành, sao phải khổ tâm tranh giành? Nay bọn đều lớn, Tín Xuyên cùng Tri phủ đại nhân quan hệ lại thân mật, ta thấy…”

      còn chưa xong, bỗng nhiên Từ chưởng quỹ vẻ mặt kích động từ bên ngoài xông vào, “ tốt, tốt, Đại phu nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!”

      Từ Phúc Tuyền là Đại chưởng quỹ của Trà Hành, luôn luôn làm việc trầm ổn chu đáo vì vậy luôn được Đại phu nhân tín nhiệm. Lúc này thần sắc kinh hoảng, Đại phu nhân cũng chưa bao giờ thấy qua. Đại phu nhân trong lòng cả kinh, cũng bất chấp Trang Thành Chí chuyện, xoay người nhìn về Từ chưởng quỹ, vội hỏi: “Từ chưởng quỹ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, ngươi trước ngồi xuống, uống ngụm trà, rồi chậm rãi !”

      Những người còn lại thấy vậy cũng rất khiếp sợ, trong lúc nhất thời mọi người cũng bất chấp mọi thứ, chỉ nhìn Từ chưởng quỹ.

      Từ chưởng quỹ ngồi xuống ghế, lại bưng chén trà Nguyệt Nương đưa tới uống liền hai ngụm, hít sâu vài lần rồi mới : “Đại phu nhân, cống trà… Hổ Khâu…”

      Nghe được hai chữ “Hổ khâu”, Đại phu nhân nóng vội, la lên: “Hổ Khâu như thế nào?” Thanh kìm lòng được mà run rẩy.

      Từ chưởng quỹ hai tay run lên, cái chén rơi mặt đất, phát ra thanh “Cheng” vang vọng, đồng thời, hai hàng nước mắt chảy xuống: “Hổ Khâu bị hủy rồi! Có người muốn thưởng thức trà Hổ Khâu, cùng các hòa thượng xảy ra tranh chấp, giết vài hòa thượng, Trụ trì đại sư ngay lập tức phóng hỏa thiêu đốt tất cả cây trà Hổ Khâu, Trụ trì đại sư chết, trà Hổ Khâu cũng còn! đời này còn trà Hổ Khâu nữa rồi!”

      Đại phu nhân chỉ cảm thấy trong óc “Ong” tiếng, thào hai tiếng: “Hổ Khâu… Đại sư…”

      xong hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
      Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 92: Mưu kế thần kỳ
      EDIT: HOÀN TÚ


      Thanh viện

      Đến buổi tối Đại phu nhân mới tỉnh lại. Chu đại phu sau khi kiểm tra có gì trở ngại, mọi người mới nhàng thở phào.

      Sau khi tỉnh lại Đại phu nhân vẻ mặt bi thương. Năm nay bà mấy lần phái người đến Hổ Khâu tự, nhưng mỗi lần người trở về đều bảo bà chờ thời gian, bà cũng nghĩ nhiều, nhưng ngờ tới việc lại nghiêm trọng như vậy.

      Mất trà Hổ Khâu tất nhiên khiến bà đau lòng, mà nghe được tin phương trượng trụ trì chết lại càng làm cho bà khổ sở.

      với Trang Tín Ngạn: “Già Diệp Đại sư lúc còn trẻ từng được phụ thân con cứu giúp vì vậy vẫn khắc trong tâm khảm, sau khi Đại sư lên làm phương trượng trụ trì, nơi trồng trà Hổ Khâu rất hiếm. Đại sư hàng năm đều lưu lại cho chúng ta ít, có thể , nếu nhờ trà Hổ Khâu này, chúng ta cũng thể nào giành được địa vị cống thương ở Dương Thành, cũng dễ dàng trở thành quan trà đứng đầu như vậy. Già Diệp Đại sư đối với Trang phủ chúng ta quả là đại ân, nghĩ tới ân nhân của chúng ta nay cư nhiên rơi vào kết cục thê thảm như vậy.” xong nước mắt liền rơi xuống.

      Tần Thiên muốn thấy Đại phu nhân thương tâm, vội vàng an ủi : “Phu nhân, đừng khổ sở, Hổ Khâu tự cách nơi đây xa xôi, tin tức cũng linh thông, chừng trong lúc đó có sai lầm, vẫn nên tìm hiểu rồi sau.”

      Đại phu nhân ngẩng đầu lên, : “Ngươi đúng, ta muốn tìm hiểu ràng tình huống bên trong, xem ta có thể làm được gì, coi như báo đáp ân tình của Già Diệp Đại sư đối với chúng ta.”

      Ngày hôm sau, Đại phu nhân lại phái vài người đắc lực hoả tốc tiến đến Hổ Khâu tự tìm hiểu việc, đồng thời cũng bảo Từ chưởng quỹ và Phùng quản nghĩ biện pháp tìm kiếm giống trà mới để làm cống phẩm, hy vọng có thể mau chóng tìm ra cống trà thay Hổ Khâu, phải bảo toàn địa vị cống trà. tại Trang phủ vừa mất vị trí quan trà, nếu ngay cả cống trà cũng mất nốt, chỉ sợ rất khó đứng vững giữa cạnh tranh ào ạt của các trà thương khác.

      là phong ba này chưa qua, phong ba khác lại tới. Đại phu nhân mặt chờ tin tức của Hổ Khâu tự, mặt lo lắng tìm kiếm giống mới để làm cống trà, lòng nóng như lửa đốt, ngày ngày trôi qua áp lực mệt mỏi, đến nỗi phun ra ngụm máu, thân hình càng ngày càng gầy yếu.

      Cũng may Nhị phòng biết cống trà bị mất là việc vô cùng quan trọng, nên cũng gây phiền toái, nếu Đại phu nhân cũng khó mà có tâm trí lo mọi việc.

      Nửa tháng sau, trong mấy người phái nghe ngóng tin tức của Hổ Khâu tự, có người hồi báo, mang về tin tốt cùng tin xấu.

      Tin tốt chính là hóa ra trụ trì Già Diệp Đại sư vẫn chưa chết, chỉ là bị người khác thổi phồng lên, mà tin xấu chính là, cây trà Hổ Khâu bị phá hủy, từ nay về sau, đời này còn trà Hổ Khâu nữa.

      Đại phu nhân vừa vui vừa buồn, tâm lao lực quá độ.

      Người đó : “Nghe gây ra việc là người có thế lực đến từ kinh thành, ngay cả quan phủ địa phương cũng dám trực tiếp đối kháng. Hạ nhân tốn ít bạc mới nghe ngóng được, Già Diệp Đại sư bị bọn họ giam giữ, chịu ít khổ sở, nhưng mà người kia bỗng nhiên trở về kinh, mấy kẻ tay chân đúng lúc biết nên xử lý trụ trì đại sư thế nào, hạ nhân thương lượng, đối phương chỉ cần chúng ta giao ra năm ngàn lượng bạc bọn họ thả Đại sư ra.”

      Đại phu nhân chút do dự, vội vàng gọi Giang quản tới, lấy ra năm ngàn lượng bạc, đưa cho người này mang , phân phó cần phải mang Già Diệp Đại sư bình an trở ra.

      Nhưng chuyện về cống trà lại khiến Đại phu nhân hết đường xoay xở, bởi vì đến tận bây giờ, căn bản vẫn chưa tìm ra giống trà mới nào có thể thay thế trà Hổ Khâu.

      “Đại phu nhân, hạ nhân nghe Thiên Trì Trà Hành ở Tô Thành chuẩn bị mở cửa hàng ở Dương Thành chúng ta.”

      Hôm nay, Lưu chưởng quỹ hướng Đại phu nhân hội báo.

      “Thiên Trì?” Đại phu nhân ngẩng đầu lên, trong thần sắc tràn đầy ưu tư: ” Chuyện trà Hổ Khâu bị hủy náo động như vậy sao có thể giấu giếm được người khác? Bọn họ nhất định thu được tin tức cây trà Hổ Khâu bị hủy. Trà Thiên Trì của bọn họ tuy rằng cũng là cống trà, nhưng cho tới nay đều xếp dưới trà Hổ Khâu của chúng ta, sớm cam lòng. tại bọn họ muốn thừa dịp thời điểm chúng ta mất cống trà mà đoạt lấy sinh ý.”

      bên Nguyệt Nương vội vàng an ủi : “Phu nhân cũng cần lo lắng quá mức, tuy rằng chúng ta mất trà Hổ Khâu, nhưng chúng ta là trụ cột ở Dương Thành nhiều năm như vậy, thể người khác muốn đoạt là có thể đoạt được?”

      Đại phu nhân hoàn toàn lạc quan như vậy: “Thế nhân đều là nịnh nọt, ấm lạnh thất thường, lúc đắc thế ai cũng bợ đỡ, lúc thất thế ai ai cũng bỏ mặc quay . Nay chúng ta còn là quan trà, lại có cống trà Hổ Khâu, ngươi cảm thấy các thương gia còn có thể nể mặt chúng ta hay sao?”

      Loạn trong giặc ngoài, kết quả tệ nhất chỉ sợ ngay cả việc kinh doanh của Trà Hành phải chấm dứt…



      Đại phu nhân hít sâu hơi, chỉ cảm thấy ngực đau.

      Bên kia, trong Cúc Hương viện, mấy người Nhị di thái thái vì chuyện mất cống trà mà lo lắng.

      có danh hiệu quan trà, lại có cống trà Hổ Khâu, việc kinh doanh càng khó khăn!” Trang Tín Xuyên tốt xấu gì cũng làm việc ở Trà Hành khá lâu, biết lợi hại của việc mất cống trà, “Chưa được bao lâu, Thiên Trì ở Tô Thành bắt đầu chuẩn bị cướp đoạt sinh ý của chúng ta, về sau chỉ sợ càng có nhiều trà thương có cống phẩm tiến vào tranh giành.”

      như vậy, cho dù chúng ta cướp được Trà Hành vào tay, chừng cũng chỉ là cục diện rối rắm?” Nhị di thái thái tuy rằng lợi hại nhưng đối với chuyện làm ăn biết nhiều lắm, thấy Trang Tín Xuyên vẻ mặt lo âu, lúc này mới ý thức được tình nghiêm trọng!

      “Ai nha, vậy bạc mượn của phụ thân con phải làm sao bây giờ? Hai ngày trước phụ thân con còn viết thư nhắc tới chuyện này !” Lưu Bích Quân cũng nóng nảy.

      Trang Tín Xuyên vừa nghe lời này, dùng sức vỗ lên bàn, cả giận : “Ngươi lúc nào cũng chỉ nhớ thương bên ngoại, gả phu tùy phu, gả cẩu tùy cẩu, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi tại là người của Trang phủ chúng ta!”

      Lưu Bích Quân là thiên kim đại tiểu thư, ở nhà được nuông chiều từ bé, vốn cũng phải kẻ dễ bắt nạt, nghe thấy lời Trang Tín Xuyên lập tức cũng giận dữ, chỉ vào rống giọng : “Trang Tín Xuyên, ngươi là kẻ có lương tâm, chẳng lẽ ta làm còn chưa đủ nhiều sao? Ta mới gả vào chưa được bao lâu, nhưng mà ta từ bên ngoại chuyển về đây bao nhiêu bạc? Ta toàn tâm toàn ý đối với ngươi, vậy còn ngươi, ngươi đối với ta như thế nào? bên vừa chỉ thích ta, bên là Linh nhi rồi lại Tần Thiên, ngươi đối với ta ra sao, ngươi ra , ngươi ra xem nào!” Sau khi xong, Lưu Bích Quân khóc lóc, khiến Trang Tín Xuyên vô cùng phiền chán, nhưng bởi vì bạc nhà nàng, lại dám phát tác.

      Nhị di thái thái ở bên chỉ biết nhìn lo lắng suông, lại biết nên gì, bởi vì chính nhi tử của mình quả làm ra chuyện tha thứ được. Nàng ta ngồi ở bên uống trà đánh mắt về phía Trang Minh Hỉ, bảo nàng nghĩ biện pháp.

      Trang Minh Hỉ thở dài, buông chén trà trong tay, bình tâm tĩnh khí câu: “Ca ca, tẩu tử, các ngươi cũng đừng sốt ruột, tình vẫn chưa đến mức sơn cùng thủy tận!”

      Nghe thấy thế, Lưu Bích Quân lúc này mới ngừng khóc nháo lần nữa ngồi xuống, lau nước mắt, : “Muội đây là có ý gì?”

      Trang Minh Hỉ nhìn về phía nàng, mỉm cười: “Tẩu tử, thiên hạ này có mèo nào mà ăn vụng? Ca ca muội vì sao phải lén lút, còn phải cố kỵ cảm thụ của tẩu sao? Nay Tần Thiên tỏ thái độ, Linh Nhi cũng bị đem bán , ca ca cũng biết hối lỗi với tẩu rồi, vẫn luôn nghĩ cách để tẩu vui, tẩu tử nếu quên được chuyện qua, tranh cãi ầm ĩ ngớt, tổn thương tình cảm vợ chồng, chẳng lẽ tẩu tử có thể sống vui vẻ sao?”

      Lưu Bích Quân giật mình, vụng trộm nhìn Trang Tín Xuyên liếc mắt cái, nên lời.

      Trang Minh Hỉ lại nhìn về phía ca ca: “Ca ca, phải muội huynh, huynh cũng nên tu chỉnh . Huynh nên cẩn thận nhìn lại, tình đối với huynh được mấy người? Chính là người ngồi ở bên cạnh huynh, là tẩu tử đó, huynh muốn gì được nấy, lòng suy nghĩ cho huynh. Tính ra, tẩu tử mới là người chung thân cả đời đáng giá để huynh tín nhiệm nhất, huynh phải quý trọng, đừng bao giờ chọc tẩu tử tức giận nữa.”

      Những lời này chạm vào tâm khảm Lưu Bích Quân, nàng mở to mắt nhìn, lệ lại rơi xuống.

      Trang Tín Xuyên tất nhiên nghe ra ý muội muội, tương lai còn phải dựa nhiều vào nhạc gia, đắc tội thê tử nên, nghĩ vậy, vươn tay cầm lấy tay thê thử, ôn nhu : “Được rồi, đừng khóc, là do ta phải, ta để nàng đánh cái được ?”

      Được trượng phu dỗ dành, Lưu Bích Quân sắc mặt mới dễ nhìn hơn chút.

      Nhị di thái thái lại sốt ruột với những lời Trang Minh Hỉ, nàng ta ngồi vào bên cạnh Trang Minh Hỉ, cầm tay nàng : “Con ngoan, phải con muốn thừa nước đục thả câu chứ, con tình còn chưa tới mức sơn cùng thủy tận, chuyện này con có biện pháp gì hay sao!”

      phải Hoàng Thượng sang năm nam tuần đến Dương Thành sao?’Trang Minh Hỉ mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, “Dượng là Tri phủ, Hoàng Thượng ở Dương Thành mọi thứ tất nhiên do người chuẩn bị rồi.”

      tới đây, Trang Minh Hỉ mở ngăn kéo tủ, lấy ra túi trà ngon, Trang Minh Hỉ bốc lên ít, để vào lòng bàn tay, lấy tay chỉ vào lá trà này.

      đời này trà ngon hiếm, chỉ cần chúng ta có thể tìm được loại trà có đủ sắc hương vị, để Tri phủ đại nhân trình Hoàng Thượng uống thử. Hoàng Thượng chỉ cần phán câu “Trà ngon”, danh hiệu cống trà muốn chạy cũng chạy thoát. Từ nay về sau, trà dẫn và cống trà đều nằm trong tay chúng ta, Đại nương còn vị thế nữa!” Trang Minh Hỉ bỗng nhiên nắm chặt thành quyền, khiến lá trà trong tay dập nát. Dù là như thế, vẻ mặt vẫn như cũ vân đạm phong khinh.

      Nhị di thái thái cùng Trang Tín Xuyên lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng được bao lâu, Trang Tín Xuyên bỗng nhiên lại nhíu mày, “Nhưng ta đâu có thể tìm giống trà thay thế trà Hổ Khâu đây, nghe Đại nương cũng tìm kiếm, mà mãi vẫn chưa tìm ra.”

      “Ca ca hồ đồ rồi!” Trang Minh Hỉ cười : “Thứ tốt có đôi khi do thổi phồng mà thôi. Trong thiên hạ cống trà đa dạng, chẳng lẽ đều là trà ngon cực phẩm hay sao, người trong hoàng thất chẳng lẽ thể thể phân biệt tốt xấu? Chỉ cần có người ở bên cạnh Hoàng Thượng nhiều lời vài câu khen ngon, thổi phồng chút, chỉ cần trà này có chút tiêu chuẩn, Hoàng Thượng mở kim khẩu, có thể trở thành cực phẩm trà ngon rồi!”

      Trang Tín Xuyên nghe được hai mắt sáng lên, vỗ đùi, “Muội muội rất có lý, muốn tìm giống trà có thể thay thế trà Hổ Khâu rất khó, nhưng tìm trà ngon đặc sắc cũng rất dễ dàng! Vi huynh làm việc này!”

      Trang Minh Hỉ đứng dậy, hướng về ca ca trong suốt làm lễ, cười : “Muội muội trước chúc ca ca mã đáo thành công, sớm ngày ngồi lên vị trí gia chủ!”

      Mà bên kia, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ở phòng chế trà cùng Phùng quản , Từ chưởng quỹ, nghiên cứu các giống trà thu thập mấy ngày nay từ các nơi về.

      nếm đủ các loại trà, nhưng mọi người đều liên tục lắc đầu, “Căn bản thể so sánh với trà Hổ Khâu! Có thể cao thấp rất rệt!”

      Trang Tín Ngạn nhớ tới kiện, viết xuống giấy: “Phùng sư phó còn nhớ lần trước, có mấy vị công tử từ núi hái được giống trà mới nhờ chúng ta hỗ trợ sao chế hay ?
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 93: Phương pháp ứng đối
      EDIT: HOÀN TÚ

      Phùng sư phó mỗi ngày bận nhiều việc, nhất thời nghĩ ra. Nhưng Từ chưởng quỹ bên cạnh lại có phản ứng trước.

      “Đại thiếu gia muốn tới Tạ công tử hai tháng trước mang bằng hữu Chu công tử đến đây?”

      Trang Tín Ngạn liếc mắt nhìn Tần Thiên cái, sau đó viết : “Chính là . Phùng sư phó cảm thấy lá trà mà Chu công tử kia mang tới thế nào?”

      Phùng sư phó cau mày cẩn thận hồi tưởng lại, “Hôm đó ta cảm thấy lá trà kia cũng khá ngon, sau khi qua sao chế cũng thử uống qua chén, tuy rằng mùi thơm ngát, nhưng muốn so sánh với trà Hổ Khâu, có vẻ vẫn kém xa. Đừng là Hổ Khâu, chỉ cần so với các danh trà khác, tỷ như Vũ Hoa, Nhị Tuyền Ngân Hào, dường như cũng thấp hơn bậc.”

      Trang Tín Ngạn nghe thấy như vậy, tay cầm bút khỏi dừng lại, gương mặt lãnh trầm lộ ra thần sắc nghi hoặc.

      bên Tần Thiên nhìn thấy, liền viết xuống: “Đại thiếu gia phải nghiên cứu lá trà này sao, có phát gì khác ?”

      Trang Tín Ngạn nhìn nàng cái, “Cũng thể có phát điều gì khác hay , có điều ta cảm thấy, lá trà này mùi thơm ngát như vậy, nên dùng phương pháp sao chế bình thường, ta cảm thấy có lẽ phương pháp sao chế của ta vẫn chưa đúng?”

      “Phương pháp đúng rồi!” Phùng sư phó ở bên lắc đầu, quả quyết : “Ta sao trà vài thập niên, đặc tính của mỗi loại trà đều như lòng bàn tay, có thể , chỉ cần nhìn lá trà, ta ta lập tức biết lá trà này nên được sao chế thế nào! Loại trà này nghe sinh trưởng cùng chỗ với các loại cây ăn quả, lá trà lây dính mùi hương hoa quả, cho nên lá trà này mới có mùi hương đặc biệt mới mẻ như vậy, nhưng mùi hương này cũng phải là mùi hương của chính lá trà đó, cho nên trải qua sao chế mới thể giữ lại nguyên vẹn, đây là vấn đề của bản thân lá trà, có liên quan đến phương pháp sao chế.”

      như vậy dường như cũng có đạo lý, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn nhất thời đều lên tiếng.

      bằng ta phái ít người đến các địa phương khác nhìn xem, chừng có phát mới!” Từ chưởng quỹ thấy mọi người đều có chút nhụt chí, vội vàng .

      Phùng sư phó khẽ lay bàn đựng đầy lá trà, thở dài, : “ tại cũng chỉ biết làm như vậy, Trang phủ chính là thương gia nhân nghĩa ít có. Đại phu nhân lại càng là nữ trung hào kiệt hiếm thấy. Hy vọng ông trời phù hộ để Trà Hành có thể thuận lợi qua kiếp này.”

      Trang Tín Ngạn mặt lộ vẻ ưu sắc.

      Mỗi ngày trôi qua, rất nhanh tới gần thời điểm cuối năm.

      Thời tiết càng ngày càng rét lạnh, tuyết trắng như lông ngỗng rơi xuống, khiến Dương Thành ngân trang tố khỏa (khắp nơi long lanh như dát bạc) đẹp tuyệt vời. Phủ trạch của Trang gia cũng bị tuyết phủ kín, từ nóc nhà, tường vây, cây, tuyết đọng nửa thước, mờ mịt mảnh trắng xóa, khiến Trang phủ vốn khí ủ dột lại tăng thêm phần lãnh trầm.

      Vô luận ở nơi nào của phủ trạch, cũng thấy nửa điểm hân hoan khi bước sang năm mới. Mỗi người mặt đều mang theo sầu khổ, đơn giản là gần tháng nay, tình trạng kinh doanh của Trà Hành càng ngày càng kém. Công nhân của Trà Hành đều vô công rỗi nghề, thậm chí ngay cả nhóm công nhân vận chuyển quanh năm suốt tháng mệt nhọc nhất cũng đều nhàn rỗi ở nhà. Cho dù là ai cũng đều biết đây phải là tình trạng tốt.

      Đại phu nhân bởi vì quá ưu sầu, hơn nữa ngày sớm tối về muộn bị nhiễm phong hàn, bệnh ở giường, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Mọi chuyện ở Trà Hành đều giao cho Đại chưởng quỹ và Trang Tín Ngạn xử lý. Kỳ Trà Hành rỗi việc như vậy, cũng có gì nhiều để xử lý.

      Hôm nay Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn đến Trà Hành, thời điểm qua kho hàng, phát công nhân đem từng túi lá trà hướng đến kho hàng, mà trong kho hàng đầy ắp. Thậm chí còn phải sử dụng đến kho hàng bên ngoài.

      Trang Tín Ngạn nhíu mày, nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, Tần Thiên hiểu ý, tiến lên xem, gọi quản kho hàng tới hỏi: “Sao lại thế này, những túi này phải nửa tháng trước được vận chuyển rồi sao?”

      Quản sau khi chỉ huy công nhân đem bao tải cuối cùng chuyển về, xoay người trở về nhìn Tần Thiên ưu sầu : “Mấy túi này đều được đóng dấu quan trà, được vận chuyển , nhưng nửa đường bỗng nhiên bị đổ trở về, bởi vì đường nhận được thông báo ý chỉ, quan trà trở thành phế thải, đổi thành vận chuyển trà do thương gia thực , quản vận chuyển phái người tới báo tin, muốn chúng ta mau chóng giành lấy trà dẫn, nhưng mà…”

      Quản thở dài, Tần Thiên hiểu được lời , bởi vì Đại phu nhân cùng Nhị phòng giằng co việc người thừa kế, vận chuyển trà của thương gia cũng còn tranh kịp nữa.

      đường trì hoãn lâu như vậy, quản vận chuyển sợ trì hoãn, sông kết băng muốn trở về cũng được, đành phải mang tất cả đường hồi phủ.” Quản kho hàng tiếp tục .

      “Nhưng nếu lá trà được vận chuyển kịp thời, tổn thất chẳng phải rất lớn?” Tần Thiên có chút sốt ruột .

      Nếu theo đúng thời hạn vận chuyển lá trà đến, chỉ sợ phải bồi thường.

      nương, chuyện này cũng là còn cách nào khác.” Quản lắc đầu.

      Tần Thiên xoay người đến bên cạnh Trang Tín Ngạn, đem tình huống này báo cho biết, Trang Tín Ngạn đến chỗ bao tải trà, ngửa đầu nhìn xung quanh, gương mặt trầm tĩnh lộ ra nét ưu sầu. hôm nay mặc trường bào cẩm miên màu lục, bên ngoài khoác áo da lông phi cổn, áo khoác có đính rất nhiều lông chim, màu trắng như tuyết, khiến tuấn nhan như ngọc của càng trở nên băng lạnh.

      Mấy ngày nay, Trang Tín Ngạn cơ hồ còn tâm tình đùa giỡn. Toàn bộ tâm tư đều đặt ở Trà Hành, thường thường nửa đêm lo lắng ngủ yên, mặc dù như vậy, nhưng trước mặt người khác, lại phải giữ bộ dáng bình tĩnh kia.

      Tần Thiên ở bên cạnh nhìn, cảm thấy đứa này khiến người khác đau lòng.

      Đây cũng phải nhóm đầu tiên chở trà về , chỉ đem trở về, còn có kiện hàng vốn nên được vận chuyển ra ngoài lại bởi vì có trà dẫn mà phải lưu trữ, đều nhồi vào kho hàng của Trà Hành. Bởi vì từ trước tới nay Trà Hành luôn phải giữ danh dự, cho nên Trang Tín Ngạn sau khi bàn với Từ chưởng quỹ, phái người đến thương gia các nơi thương lượng, kéo dài thời gian giao hàng. Khuyên can mãi, mới có vài thương gia đồng ý hoãn lại hai tháng, nhưng nhiều thương gia khác đều hủy bỏ giao dịch, ngược lại nhập hàng từ các trà thương khác. Thậm chí còn có số thương gia hùng hổ muốn đền bù tổn thất.

      Cứ tiếp diễn như vậy, Trà Hành chỉ sợ kiên trì nổi.

      nghĩ ngợi, phía sau bỗng nhiên có thanh vang lên: “Vốn tình rất đơn giản, nhưng bởi vì số người tư tâm lại đem tình đơn giản biến thành phức tạp!”

      Tần Thiên nghe thấy quay đầu nhìn lại, thấy Trang Tín Xuyên được đám người vây quanh tới.

      hôm nay mặc trường bào cẩm miên sắc xanh nhạt, viền cổ áo tay áo có đính lông chồn bạc, chỉ vàng chỉ bạc thuê xung quanh, thắt lưng có khảm minh châu, vô cùng đàng hoàng phú quý.

      Nhưng cũng khiến cho người khác chán ghét, thần sắc mặt lại làm cho người ta hận thể tát cái.

      chắp tay sau lưng, cười tới, dường như việc kho hàng chồng chất lá trà càng nhiều, lại càng cao hứng.

      đứng ở bên cạnh kho hàng, với các công nhân vận chuyển: “Các ngươi muốn trách, nên trách vài người quá mức ích kỷ, muốn buông tay với những thứ vốn thuộc về mình, cho nên Trà Hành mới xảy ra tai họa lớn như vậy. Nếu , tại đám các ngươi cuối năm có hồng bao, ăn cơm uống rượu ! Đâu giống như tại gian nan khổ sở như vậy chứ!”

      Trang Tín Ngạn giận tái mặt, đến trước mặt Trang Tín Xuyên.

      “Ngươi trừng mắt nhìn ta làm cái gì? Ngươi nghe thấy ta cái gì sao?” Trang Tín Xuyên nhìn Trang Tín Ngạn cười ha ha, mấy kẻ chó săn phía sau thấy chủ tử cười cũng chút kiêng nể gì cười rộ lên.

      Các công nhân đều ngừng tay, khẩn trương mà tức giận nhìn Trang Tín Xuyên, giận mà dám gì. Nhưng bên Tần Thiên lại nhịn được lửa giận trong lòng, nàng tiến lên từng bước, cười lạnh :

      “Nhị thiếu gia cần phải ngấm ngầm hại người, đổi trắng thay đen. Ngươi cho là mọi người đều là kẻ biết thị phi như ngươi sao? Đại phu nhân chấp chưởng Trà Hành nhiều năm như vậy, công tư như thế nào cũng cần phải khoe khoang? Bà trân trọng trà nông, quý tiểu nhị, việc buôn bán cho tới bây giờ đều dựa vào chữ ‘Tín’, người như vậy làm sao có thể bởi vì tâm tư của bản thân mà tổn hại sinh kế của mọi người trong Trà Hành. Nhưng Nhị thiếu gia ngươi, tự cho là biết sợ hãi, cũng để ý đến lợi ích Trà Hành, làm ra việc tổn nhân bất lợi, vọng tưởng bức Đại phu nhân vào khuôn khổ. Đại phu nhân chính là muốn Trà Hành lọt vào tay kẻ duy lợi như ngươi, nên mới cứng rắn chống đỡ đến bây giờ!”

      Tần Thiên nhìn , vẻ mặt hèn mọn: “Nhị thiếu gia, cái gọi là trời tuyệt đường người, lão thiên gia để gian kế của các ngươi thực được dễ dàng!”

      Quản kho hàng lúc này cũng đứng ra: “Chúng ta đều hiểu Đại phu nhân, cũng rất tín nhiệm Đại phu nhân, từng ấy năm tới nay, Trà Hành phải chưa từng gặp nguy cấp, nhưng mặc kệ tình huống như thế nào, Đại phu nhân chưa bao giờ muốn tổn hại chúng ta, cho nên chúng ta cả đời vẫn theo Đại phu nhân! Hơn nữa chúng ta tin tưởng, Đại phu nhân cũng giống như lúc trước, nhất định nghĩ ra biện pháp thay đổi tình cảnh tại! Mọi người có đúng hay !”

      “Đúng, chúng ta đều tín nhiệm Đại phu nhân, chúng ta đều nghe theo Đại phu nhân!”

      “Đại phu nhân muốn chúng ta làm như thế nào, chúng làm như thế ấy!”

      Các công nhân Trà Hành đều kêu lên, đến phía sau Tần Thiên, căm tức nhìn Trang Tín Xuyên, thanh thế uy hách, so sánh với đoàn người Trang Tín Xuyên lập tức vượt trội.

      Trang Tín Xuyên trừng mắt nhìn Tần Thiên, tay cơ hồ chỉ vào chóp mũi nàng, cắn răng : “Tần Thiên, ngươi lần rồi lại lần đối nghịch với ta, ngày nào đó ngươi hối hận!”

      Trang Tín Ngạn tiến lên từng bước, vươn tay hất cánh tay chỉ vào Tần Thiên, tiếp theo đem Tần Thiên che ở phía sau, mắt lạnh nhìn Trang Tín Xuyên.

      Trang Tín Xuyên xanh cả mặt, lui hai bước, bật cười: “Được, được, vận chuyển trà được, ta muốn nhìn xem các ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!”

      xong xoay người rời .

      “Tốt lắm, mọi người đều làm việc !” Quản kho hàng thét to vài tiếng, tiếp theo lại với Trang Tín Ngạn: “Đại thiếu gia, nhờ người trở về cho Đại phu nhân, bảo bà cứ việc an tâm dưỡng bệnh, Trà Hành có chúng ta, tuyệt đối loạn!”

      Tần Thiên viết cho xem, Trang Tín Ngạn vỗ vỗ bả vai quản , cười cười.

      Quản hướng về Trang Tín Ngạn thi lễ, sau đó cũng rời khỏi.

      Trang Tín Ngạn xoay người, lại nhìn thấy Tần Thiên phía sau hai mắt sáng lên, khóe miệng mỉm cười, bộ dáng kia, giống như cao hứng vì bỗng nhiên nhặt được bảo bối gì đó.

      “Thiếu gia, chúng ta trở về , ta có chuyện muốn bàn với thiếu gia và Đại phu nhân. Ta nghĩ ta tìm biện pháp có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt của Trà Hành!”

      Tần Thiên viết xong, ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn cười rạng rỡ, lúm đồng tiền hai bên má giống như đóa hoa nở rộ, tươi đẹp khiến hai mắt Trang Tín Ngạn như bị lóa.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :