1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: Điềm lành
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]


      Qua hai ngày, cũng biết có phải do Tống ma ma dặn dò A Quế cùng A Phúc, hai người phá lệ tìm Tần Thiên cùng Tiểu Mai gây phiền toái, chẳng những đem chính mình sống bình lặng, có đôi khi cũng lại gần, lại càng tới gần phòng của các nàng nửa bước.

      Kể cả Tống ma ma vẻ mặt cũng ôn hòa hơn so với bình thường. Tần Thiên suy nghĩ, có lẽ là biết các nàng có bao nhiêu ngày yên bình nữa. Cho nên cũng có chút mềm lòng chăng?

      Bất quá mềm lòng này cũng chỉ có hạn, Tần Thiên nhận ra được, Tống ma ma là chủ ý muốn hi sinh hai người các nàng.

      Nhưng mà chỉ là gian phòng nho giặt quần áo còn có nhiều chuyện như vậy, ở đại cái gọi là văn phòng đấu tranh tàn khốc sao có thể cùng so sánh? Tối thiểu hở chút là bị đánh bị ngược liên lụy đến tính mạng. Tần Thiên , vì sao còn có người cho rằng xuyên qua là chuyện tốt?

      Trong hai ngày này, hai người khẩn cấp tiến hành kế hoạch. Tiểu Mai chỉ lần khẩn trương hề hề hỏi nàng: “Tiểu Đào, biện pháp này thực hữu dụng?”

      Khi hỏi chuyện, nàng ta gắt gao nắm tay Tần Thiên, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong mắt tràn ngập kinh hoàng. Tần Thiên biết, nàng ta cũng cần có người cổ vũ, an ủi.

      Cho nên, những lúc đó, Tần Thiên luôn mỉm cười, mơ hồ má lúm đồng tiền ra thể tự tin: “Yên tâm , ta ở thời điểm còn phục vụ lão gia cũng gặp qua loại chuyện này, nhất định mà”.

      Nhưng là rốt cuộc có được hay

      Chỉ có lão thiên gia mới biết được, nàng bất quá chỉ nắm chắc được năm phần.

      Nhưng mà nếu biện pháp là do nàng nghĩ ra, để nàng tự nhận áp lực này , còn tốt hơn nhiều so với việc cả hai người đều rối loạn lo lắng.

      Rất nhanh đến thời gian Linh Nhi nương đến lấy quần áo.

      Hôm nay thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm ngày lành. Ánh mặt trời lấp lánh chiếu vào khắp ngõ ngách trong sân, nóc nhà gạch ngói, có rất nhiều chim Hỉ Thước ở nơi nào bay tới nhảy nhót, chit chit chiêm chiếp, vô cùng náo nhiệt.

      Trong viện giữa sân có treo mấy dây thừng thô to, mặt dây thừng đem phơi kiện quần áo lần trước Linh Nhi nương đưa tới.

      Tơ lụa mát lạnh, các sợi tơ màu dưới ánh mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng lấp lánh, bách hoa thêu áo dưới ánh mặt trời sinh động như , phi điểu giống như giương cánh bay cao, lúc này đây chỉ Tiểu Mai, ngay cả Tần Thiên cũng nhịn được tán thưởng ra tiếng.

      Cái gọi là xảo đoạt thiên công (khéo đoạt công trời) có lẽ chính là như vậy.

      “A Quế các nàng biết đâu, cũng thấy Tống ma ma”. Tiểu Mai nhìn quanh trái phải, sau đó giọng bên tai Tần Thiên.

      Nhất định biết Linh Nhi nương sắp tới, cho nên tránh trước bước, Tần Thiên trong lòng thầm nghĩ, bất quá cũng tốt, các nàng ở đây, làm việc cũng thuận tiện hơn.

      “Thời gian sắp đến rồi, Tiểu Mai, ngươi ra cửa canh, chỉ cần nhìn thấy Linh Nhi nương, liền báo cho ta tiếng” Tần Thiên chỉ đạo Tiểu Mai.

      Tiểu Mai gật đầu, tới bên cạnh cửa, qua hai ngày này, nàng có thói quen nghe theo chỉ huy của Tần Thiên. Bên cạnh bối rối của nàng, Tần Thiên vẫn biểu vẻ ngoài bình tĩnh làm cho nàng tin phục, nàng cũng nghĩ đến đối với nương mười lăm, mười sáu tuổi điều này bình thường, nàng chỉ biết tại chỉ có Tần Thiên có thể ỷ lại.

      Tiểu Mai chân trước , Tần Thiên liền xoay người trở về phòng, đem kiện quần áo bị thủng ra cẩn thận phơi dây thừng.

      Làm tốt hết thảy, nàng lui ra phía sau vài bước, tránh ở phía sau cột to, ngẩng đầu nhìn chim Hỉ Thước nóc nhà.

      Ánh mặt trời có chút chói mắt, nàng hơi hơi nheo mắt lại, cười cười.

      Như bị cái gì đó thu hút, có mấy chú chim Hỉ Thước phi xuống nóc nhà, bên đảo quanh kiện quần áo, bên cất tiêng kêu, có vẻ thực hưng phấn.

      Tiếng kêu của mấy chú Hỉ Thước kia khiến chim Hỉ Thước ở chỗ khác bay lại đây, chit chit chiêm chiếp loạn thành đoàn.

      Tần Thiên nhìn ra cửa, thấy Tiểu Mai thò đầu ra ngoài quan sát, vẫn chưa có động tĩnh gì, hiển nhiên Linh Nhi nương vẫn chưa đến.

      Nàng quay đầu lại, thấy chú Hỉ Thước phi xuống dưới, đậu kiện quần áo của Lý di nương, Tần Thiên vội vàng dợm bước, muốn đuổi chú Hỉ Thước kia , nhưng cần tiến thêm bước nào, Hỉ Thước vỗ cánh bay lên, xoay quanh phía kiện quần áo, ánh mắt đen lúng liếng nhanh nhẹn nhìn chằm chằm Tần Thiên. Thấy nàng có ý tổn hại chúng, lại thử thăm dò phi xuống dưới.

      Tần Thiên nhìn chúng nó cười, giọng : “Ngoan, bây giờ chưa đến thời điểm, chỉ cần các ngươi hợp tác, ta nhất định bạc đãi các ngươi”.

      Nàng canh giữ bên cạnh quần áo, chỉ cần Hỉ Thước phi xuống dưới, nàng liền đuổi chúng nó , nhưng cũng làm chúng bị thương. Vài lần như thế, ngay lúc Hỉ Thước sắp mất kiên nhẫn, cửa sổ truyền đến thanh đè thấp của Tiểu Mai: “Linh Nhi nương đến”.
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3.2
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/

      [​IMG]

      Tần Thiên nghe thấy, nhìn Hỉ Thước bầu trời liếc mắt cái, vội vàng thối lui đến mặt sau cây cột.

      Hỉ Thước thấy người rốt cục tránh , cao hứng chụp cánh lao xuống, lát đậu quần áo, cúi đầu dùng móng cào cào.

      Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên thanh của Linh Nhi nương: “Tống ma ma, ngươi vừa từ chỗ nào trở về vậy?”

      Tiếp theo là thanh náo nhiệt của Tống ma ma: “Ta mới vừa từ chỗ phu nhân trở về, từ xa thấy nương, vội chạy lại đây”.

      Nghe được thanh các nàng, Tiểu Mai nhất thời luống cuống, sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng thối lui đến bên người Tần Thiên, mở to hai mắt nhìn hướng ra cửa.

      “Phu nhân khỏe ?” Ngoài cửa, Linh Nhi nương nhanh chậm hỏi.

      “Phu nhân khỏe, ta ở trong sân đợi cả buổi mới thấy phu nhân, cho nên lúc sau mới gấp trờ về, ở trong này tiếp đãi nương, hi vọng nương lấy làm phiền lòng”. Tống ma ma thanh mỉm cười, hoàn toàn có thể tưởng tượng bà lúc này dáng vẻ tươi cười nịnh nọt.

      “Ma ma sao lại như vậy. Bất quá là tới lấy vài món quần áo, ta tự lấy được, dám làm phiền ma ma”.

      Thanh hai người cách cửa càng ngày càng gần.

      Tần Thiên biết thành bại là ở lúc này, nàng đẩy Tiểu Mai ra, vội tiến lên đuổi nhóm Hỉ Thước bám kiện quần áo phơi dây thừng.

      Nhưng mà quần áo này biết có gì hấp dẫn đám Hỉ Thước, đám Hỉ Thước tuy rằng hoảng sợ nhưng lại luyến tiếc buông ra, vì vậy nhất tề cắp quần áo bay .

      Thời điểm Linh nhi nương và Tống ma ma bước vào trong sân, đúng lúc nhìn thấy màn Hỉ Thước cắp quần áo bay mất.

      Hai người nhất tề biến sắc.

      Linh Nhi nương chỉ vào bầu trời dậm chân : “ xong rồi, quần áo bị chim chóc cắp bay rồi”.

      Mà Tống ma ma bên vội xoay người cầm khối đá to định hướng về nhóm Hỉ Thước đuổi đánh. Tần Thiên nhìn thấy, vội vàng tiến lên ngăn nàng lại.

      Nàng gắt gao giữ chặt tay Tống ma ma cầm khối thạch đá, lớn tiếng : “Tống ma ma, trăm ngàn thể, đây chính là điềm lành a”.

      xong, Tần Thiên tại thời điểm Tống ma ma cùng Linh Nhi nương trố mắt nhìn liền hướng về phương hướng Hỉ Thước rời , bùm tiếng quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, sau đó lớn tiếng : “Hỉ Thước là cát điểu, nhiều Hỉ Thước đem quần áo di nương cắp bay như vậy, nhất định có đại hỷ xuất người di nương. Ma ma đuổi đánh Hỉ Thước, cũng chính là đem khí vui mừng đánh bay mất rồi”.
      Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4: Ai ai cũng vui vẻ
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      [​IMG]
      Cổ nhân vốn kính thần, e ngại quỷ, hỉ cát tị hung, đối với loại chuyện này, nhất định rất mẫn cảm.

      Nghe được Tần Thiên như vậy, Tống ma ma cầm tảng đá trong tay nhưng dám ném ra, bàn tay giơ ở trung, nửa vời phi thường quái dị. Bên cạnh, Linh Nhi nương chốc nhìn bầu trời, chốc lại nhìn Tần Thiên quỳ ở kia, cũng biết nên có phản ứng như thế nào.

      Lúc này, Tần Thiên lặng lẽ quay đầu, ném ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Mai ngốc lăng ở bên.

      Tiểu Mai nhìn thấy, cũng biết đây là thời khắc quyết định vận mệnh hai người, vội vàng thu liễm hoảng sợ, bùm tiếng quỳ xuống, chỉ vào bầu trời lớn tiếng : “Tống … Tống ma ma, trước kia trong viện chúng ta làm gì có nhiều Hỉ Thước như vậy? Nhưng từ khi Linh Nhi nương đem quần áo di nương đến, Hỉ Thước ngày rồi lại ngày càng lúc càng nhiều dường như tụ tập hết về đây. Đặc biệt thời điểm chúng ta giặt tẩy kiện quần áo bị chim cắp kia, đám Hỉ Thước phản ứng rất đặc biệt, cũng biết là chuyện gì xảy ra”.

      Tiểu Mai vừa mới bắt đầu còn có chút khẩn trương, nhưng rồi chậm rãi cũng có đầu đuôi, thần tình hai người biểu lộ ra cũng giống nhau.

      Những lời này là hai người trước thương lượng qua, bất quá Tiểu Mai biểu rất khá, Tần Thiên vụng trộm liếc mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt mang ý cổ vũ.

      Tiểu Mai hoảng sợ, lại vội vàng cho rằng như vậy chưa được.

      Cùng Linh Nhi tới, còn có hai nha hoàn ăn mặc chỉnh tề, các nàng theo Linh Nhi tới đây bắt người, nào ai biết vừa tới liền gặp tình huống như vậy, nhất thời đều ngẩn ngơ giật mình biết làm sao.

      Linh Nhi cùng Tống ma ma trải qua lúc lâu cũng hồi phục tinh thần, Linh Nhi đến trước mặt hai người, nhìn nhìn, bán tín bán nghi : “Thực có chuyện như vậy?”

      Tiểu Mai có chút chột dạ, dám tiếp. Tần Thiên lại ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, ánh mắt đơn thuần trong trẻo, : “Là , Linh Nhi nương, lão gia trước kia của ta cũng từng phát sinh qua loại chuyện này, khi là tú tài, thời điểm quần áo phơi bên ngoài cũng bị Hỉ Thước cắp bay mất, kết quả thi trúng bảng nhãn”.

      Dù sao dối cũng đánh thuế a.

      Nghe xong lời hai người, Linh Nhi rũ mắt trầm ngâm lát, lại nhìn phương hướng Hỉ Thước bay lát, tiếp theo lại nhìn về phía Tống ma ma, người phía sau cũng nhìn nàng, đôi mắt hẹp con ngươi đảo qua đảo lại.

      Linh Nhi bỗng nhiên nở nụ cười: “Cũng đúng, quần áo bị đám Hỉ Thước cắp bay , phải điểm lành là gì?”

      Tống ma ma ở bên cạnh cũng vỗ tay cười phụ hoa: “Đương nhiên là điềm lành. Lão bà ta từng tuổi này rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, Linh Nhi nương, nương nên cho di nương, để di nương vui vẻ”.

      Linh Nhi cười : “Đó là điều đương nhiên”. Di nương thấy kiện quần áo mà mình thích nhất đâu, thể có lý do hợp lý. Tính tình di nương năm rồi lại qua năm càng ngày càng dễ nóng tính, phu nhân cũng thể ép trụ.

      Hai người bên cạnh ngươi lời ta lời đều mấy câu cát tường.

      Linh Nhi nhìn về phía hai người Tần Thiên và Tiểu Mai, cười : “Các ngươi đứng lên , thu nốt số quần áo còn lại, ta trước hồi bẩm di nương, di nương nếu muốn thấy các ngươi, gọi các ngươi đến”.

      Tần Thiên nhìn Linh Nhi nương cười : “ nương như thế nào, chúng ta làm như thế”.

      Linh Nhi ở mặt nàng ánh mắt vòng vo chuyển, cười cười: “ nha đầu may mắn”.
      Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4.2
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/

      [​IMG]

      Tần Thiên cùng Tiểu Mai bằng tốc độ nhanh nhất thu thập số quần áo còn lại của di nương, Linh Nhi cùng các nàng lại đây hỗ trợ cẩn thận kiểm tra lần, thấy các nàng tẩy quần áo sạch , gấp chỉnh tề, rất vừa lòng.

      Trong lúc Linh Nhi mắt lạnh xem xem các nàng, Tiểu Mai dưới ánh mắt nàng ta khỏi có chút co rúm người, nhưng mà tiểu nha đầu Tiểu Đào kia lại có thể đón lấy ánh mắt nàng ta lộ ra khuôn mặt tươi cười. Điều này ngoài ý muốn của nàng, nhớ ngày đó, thời điểm Tiểu Đào vừa bị bán vào phủ, vừa thấy nha hoàn cấp , ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.

      khỏi lại đưa mắt nhìn Tần Thiên.

      Chuẩn bị tốt mọi việc, Linh Nhi mấy người khỏi phòng giặt quần áo.

      Chuyện tình chim Hỉ Thước cắp quần áo di nương bay ở nhà chính có rất nhiều người nhìn thấy. Trong nhất thời, trong phủ ồn ào huyên náo, hôm đó buổi chiều, Lý di nương còn gọi Tống ma ma qua. lâu sau, Tống ma ma trở về vẻ mặt vui mừng, cho mỗi người Tần Thiên cùng Tiểu Mai mười đồng tiền, là Lý di nương thưởng.

      Lúc này Tần Thiên biết, tình thế nguy hiểm trôi qua.

      Sau Tiểu Mai vụng trộm với Tần Thiên: “Di nương thưởng hạ nhân chắc chắn chỉ mười đồng tiền ít ỏi như vậy, nhất định là Tống ma ma nuốt trọn rồi”.

      “Ngươi còn nghĩ như vậy, chúng ta chẳng những bị đem bán , còn có tiền thưởng, là tốt lắm rồi”. Tần Thiên cười với nàng.

      “Tiểu Đào, ngươi hiền như vậy, thực dễ dàng bị bắt nạt”. Tiểu Mai oán hận.

      Đây cũng chỉ là chuyện bất lực, nếu nghĩ như vậy, lại bị người phía bắt nạt, cũng đủ tức chết rồi, có làm gì được đâu? Làm gì cũng thể thay đổi mà còn bực tức hao tổn tinh thần, phải khiến chính mình càng thêm oán giận sao?

      Tần Thiên hé miệng cười, cũng ra ý nghĩ của mình.

      Tiểu Mai lại hỏi: “Kiện quần áo kia làm sao bây giờ?”

      Tần Thiên cười : “ tại còn ai quản đến chuyện kiện quần áo kia nữa”. Kiện quần áo bị phá hỏng kia từ này chôn chặt trong lòng chúng ta, bao giờ được nhắc tới nữa.

      Chuyện này mặc kệ là đối với ai đều là chuyện tốt. Các nàng bị bán , lại có tiền thưởng. Linh Nhi cùng Tống ma ma cũng bị trách phạt. Phải biết rằng, cho dù các nàng tìm được kẻ chết thay, cũng thoát khỏi can hệ, chỉ là trừng phạt nặng hay mà thôi. Mà Lý di nương mất vật quý cũng phẫn nộ, ngược lại còn có thể cao hứng vui vẻ, phải toàn chuyện tốt sao?

      Ai ai cũng vui mừng.

      Việc này qua , có lẽ do Tống ma ma vô duyên vô cớ được nhận tiền thưởng, Tần Thiên cùng Tiểu Mai ở phòng giặt quần áo cuộc sống trở nên khá hơn, thức ăn cũng tốt hơn ít. Ngày trôi qua tuy rằng bình thản, nhưng an ổn. Tại thời điểm Tần Thiên hoàn toàn buông bỏ việc này, bỗng nhiên có ngày, có ma ma vào phòng giặt quần áo, với Tống ma ma, Đại phu nhân muốn thấy các nàng.

      giặt quần áo, Tần Thiên nghe thấy lời này tay bỗng buông lỏng, quần áo trong tay rơi vào bồn gỗ, bắn nước tung tóe lên khắp người nàng.

      Nàng bỗng nhiên có dự cảm xấu.
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5: Đương gia Đại phu nhân
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      [​IMG]

      Sân viện Đại phu nhân tọa lạc tại phía Đông của trang phủ.

      Tuy vào trang phủ lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Mai và Tần Thiên vào nơi này.

      Dù tâm tình bất ổn, Tần Thiên vẫn khỏi bị khu nhà chính trang lệ này hấp dẫn.

      Trang phủ mang nét điển hình của kiến trúc Nam phương, đình đài lầu các, tú lệ cao ngất, hành lang dài, uốn lượn khúc chiết, bốn phía có có cây cầu bắc qua hồ nước, kỳ hoa dị thảo chiếm phần lớn khu viện này, thiết kế bố cục đại khí mà tinh xảo, nhưng lại phi thường xa hoa.

      Tần Thiên cảm thấy, trang phủ so với trong tưởng tượng của nàng càng thêm phú quý.

      Dương ma ma dẫn dắt các nàng, dọc theo đường về quy củ trong viện của Đại phu nhân.

      “Phu nhân kỳ người hòa khí, nhưng ghét nhất hạ nhân dối trá lừa gạt, phu nhân hỏi các người cái gì, đều phải thành trả lời, trăm ngàn đừng nghĩ giấu giếm lừa phu nhân”.

      xong, Dương ma ma quay đầu lại, ánh mắt sắc bén liếc các nàng cái: “Phu nhân là người thế nào, hẳn các người biết rồi chứ”.

      Tiểu Mai chột dạ, kìm lòng được khẽ run lên.

      Tần Thiên trong lòng cũng nhảy lên cái.

      Đại phu nhân ở trang phủ là người như thế nào đây? Nhắc đến tên của bà, chỉ sợ toàn thương nhân trong Dương thành đều phải giơ ngón tay cái lên tỏ ý khâm phục.

      Bởi vì Đại phu nhân thân là nữ nhân lại có thể đảm đương công việc của nam nhân mà còn làm rất tốt. Bà là chưởng quản của Thịnh Thế Trà Hành.

      Theo đạo lý, là nữ nhân, bà thể xuất đầu lộ diện, nhưng tình huống ở trang phủ lại giống. Bởi vì 13 năm trước, lão gia của trang phủ sau khi đem Trà Hành phát dương quang đại, bỗng nhiễm bệnh từ trần, bỏ lại nhà nữ nhân cùng mấy đứa con và gia sản khổng lồ.

      Trang phủ phu nhân để ý đồn đãi thế tục, xuất đầu lộ diện, cũng biết dùng phương pháp gì, đánh lui tất cả những kẻ trong dòng họ muốn nhân cơ hội đoạt lấy tài sản trang phủ, mặc dù lấy thân phận nữ nhân, nhưng lại khởi động toàn bộ sinh ý, duy trì việc kinh doanh Thịnh Thế phồn hoa.

      Cho nên , trang phủ phu nhân có kiến thức có quyết đoán, giống với các phu nhân trong các trang phủ lớn khác, tuyệt đối phải hù dọa, đây là người so với Lý di nương càng khó đối phó hơn.

      Bà ta bỗng nhiên muốn gặp mình cùng Tiểu Mai, rốt cuộc là phát điều gì?

      mải suy nghĩ, Dương ma ma dẫn các nàng vào trước sân tòa biệt viện, qua cổng vòm, gặp đại viện, sân trồng trúc, gió thổi qua sàn sạt rung động.

      Có vài tiểu nha đầu ngồi ở hành lang, thấy các nàng vào, bên thông báo, bên vén rèm cửa mộc châu lên, Dương ma ma mang theo Tần Thiên hai người tiến vào.

      vào liền ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng, Tần Thiên hai người còn chưa thấy trang trí bên trong, bị Dương ma ma đẩy vào nội thất phía đông.

      vào liền thấy dựa vào cửa sổ trong phòng có đặt chiếc ghế bành trang trí hoa văn cúc lê, ngồi ghế là nữ tử tầm bốn mươi tuổi.

      Bà ta da mặt trắng mịn, dung mạo đoan trang, mặc kiện áo ngoài màu lam thẫm cùng màu với đế giày, váy màu trắng, tóc đen sau đầu vấn thành vòng tròn, chỉ dùng cây trâm làm bằng dương chi bạch ngọc, cổ tay đeo vòng ngọc.

      Nữ tử này bộ dáng trắng trong thuần khiết, toàn thân dùng nhiều trang sức, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy loại thần thái ung dung, đặc biệt là vẻ giận mà uy, làm cho người khác vừa thấy liền đoán được thân phận của nàng.

      Tần Thiên biết, đó chính là Đại phu nhân.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :