1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 79: ai nhường ai

      Tạ Đình Quân hướng tới các vị phu nhân thi lễ, trong tư thái hào phóng lộ ra chút nam nhi hào sảng của phương bắc. Các phu nhân liên tục gật đầu, vẻ mặt dấu được ý tán thưởng.

      Sau bình phong, các tiểu thư cũng kìm lòng được đứng dậy, tới gần bình phong, muốn nhìn ràng hơn chút. Phía sau các nha hoàn, ma ma cũng cười hớ hớ xem náo nhiệt.

      Trang Minh Hỉ xoay mặt thấy đứng bên cạnh chính là vị Dương tiểu thư giỏi cầm kỳ thi họa kia, trong lúc đó liền nảy ra ý hay, nàng nhìn quanh trái phải, thấy mọi người đều tập trung chú ý tới Tạ Đình Quân ở bên ngoài, các nha hoàn ma ma ở phía sau cũng chú ý tới bên này, nàng lén lút vươn tay, đẩy Dương tiểu thư ra khỏi bình phong, đồng thời, nàng cũng lui ra ngay phía sau.

      Dương tiểu thư lộ diện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, Tạ phu nhân khỏi nhíu mày, Dương phu nhân kinh hãi, thốt lên “Duyệt nhi, sao lại thế này?”

      Dương tiểu thư mới đầu còn trố mắt, nhưng ngay sau đó liền phục hồi tinh thần, nàng nhìn Tạ Đình Quân đứng phía trước nhìn chằm chằm vào mình, lại nhìn các phu nhân khác mãn nguyện che miệng cười, gương mặt đỏ bừng, tiếp đó lại nghe thấy biết là ai câu: “ phải quá nóng vội sao?” Khuôn mặt đỏ bừng lại chuyển sang trắng bệch.

      Nàng đứng ở đó, xấu hổ đến cơ hồ muốn khóc, “ phải… phải… Có người đẩy ta ra…” Nàng chỉ vào bình phong ở phía sau, thanh run run.

      Sau bình phong, các nương đều nhìn về phía vị trí bên cạnh Dương tiểu thư. Đứng ở nơi đó là tiểu thư mặc tơ lụa màu hồng cùng màu với đế hài, chính là Vương nương nhà có cửa hàng bán trang sức. Mà Trang Minh Hỉ đứng phía sau nàng ta, lúc này cũng nhìn bằng ánh mắt hoài nghi, giống như hỏi: “Là ngươi sao?”

      Vương nương thấy mọi người đều nhìn nàng, mặt đỏ lên, kích động : “Nhìn ta làm cái gì, phải ta, ta đẩy nàng mà!” Thấy mọi người có vẻ tin, cũng trở nên nóng nảy, chỉ vào Dương tiểu thư : “Có khi do ngươi muốn thấy ràng chút nên cẩn thận bước lệch ra ngoài! Ngươi đừng làm loạn lên như vậy!”

      Nghe xong lời này, Trang Minh Hỉ nhàng “Xì” cười ra tiếng, có nàng tiên phong, các nương còn lại cũng muốn chê cười Dương nương, tất cả đều lấy khăn tay che miệng mà cười.

      Dương nương vừa thẹn vừa giận, lại biết nên biện giải ra sao, vốn chỉ là tiểu nương mười bốn mười lăm tuổi, được nuông chiều từ bé, đâu thể chịu nổi loại nhục nhã này. Trong lúc nhất thời, nước mắt trào ra, khóc gọi nương, “ phải như thế…” Nàng che mặt, hận thể tìm hố mà chui xuống.

      Các phu nhân trong sân đều dùng loại ánh mắt khác thường nhìn Dương tiểu thư.

      Dương phu nhân muốn nữ nhi của mình bị bêu xấu, vội vàng kêu ma ma mình đem theo mang nữ nhi đưa ra ngoài, bản thân cũng đứng dậy hướng Tạ phu nhân cáo từ, rời vô cùng chật vật.

      Tạ phu nhân sai người tiễn các nàng, sắc mặt có chút khó coi .

      Trang Minh Hỉ từ khe hở của bình phong nhìn ra ngoài, khóe miệng tràn ra tia cười lạnh lùng.

      Tạ Đình Quân cũng muốn lưu lại, cũng lấy cớ rời khỏi.

      Yến hội tuy rằng vẫn tiếp tục, nhưng vì chuyện vừa rồi, mọi người cũng còn hưng trí, được bao lâu cũng tan tiệc.

      Đêm đó, Tạ phu nhân ở trong phòng nhìn bà mối đưa tới ngày sinh tháng đẻ của các nương, bên xem xét, bên với Tạ lão gia ở bên cạnh: “Ta vốn xem trọng Dương gia tiểu thư, nhưng Dương tiểu thư tính tình hơi lỗ mãng, gặp chuyện cũng đủ trầm ổn.” xong lắc đầu, đem canh thiếp của nàng để sang bên.

      “Lưu tiểu thư bộ dáng đủ thanh tú, xứng với Đình Quân của chúng ta.”

      “Lý tiểu thư có vẻ hơi ngốc, được.”

      “Tương tiểu thư rất gầy, chỉ sợ về sau tốt cho việc sinh con.”

      Chỉ chốc lát, Tạ phu nhân liền phủ quyết đa số các nương.

      Tạ lão gia ở bên cạnh cười : “Chỉ sợ trong cung tuyển phi cũng có nghiêm cẩn như vậy!”

      Tạ phu nhân cười cười, kiêu ngạo mà : ” Đình Quân nhà chúng ta vô luận ngoại hình hay tài năng cũng đều hơn người. Phóng mắt nhìn ra ngoài, Dương Thành có mấy phú gia công tử có thể so sánh chứ! Chàng chỉ cần nhìn xem các phu nhân này đều ra sức giới thiệu các tiểu thư nhà mình rao sao cũng có thể thấy được điều đó rồi. Thế nào ta cũng phải tìm cho nó thê tử toàn diện mọi bề mới được!”

      Tạ lão gia nở nụ cười, cũng hiểu thể ủy khuất con của mình!

      Tạ phu nhân sau hồi giỡn cầm lấy canh thiếp, do dự hồi: “Tiểu thư Trang phủ bộ dáng rất được, biết thư đạt để ý, đoan trang nhàn tĩnh… Đáng tiếc chỉ là thứ nữ…”

      Tạ lão gia : “Là thứ nữ nàng còn mời tới?”

      , bên ngoài có người thông báo, “Nhị thiếu gia đến.”

      Ngay sau đó, Tạ Đình Quân vén rèm vào.

      hướng cha mẹ vấn an. Tạ phu nhân vui rạo rực lôi kéo ngồi xuống bên cạnh, “ tới việc hôn nhân của con đó.”

      Trai lớn dựng vợ, lớn gả chồng. Đối với loại chuyện này, Tạ Đình Quân biểu rất tự nhiên. nhìn nhìn bàn khắp nơi đều là canh thiếp, cười hỏi: “Mẫu thân nhìn trúng nương nhà ai chưa?”

      xem, vừa rồi cùng phụ thân con về nương Trang phủ.”

      “Trang phủ?” Tạ Đình Quân nao nao, trong đầu liền ra gương mặt xinh đẹp sinh động, ánh mắt sáng ngời, lúm đồng tiền trong suốt, đáng nên lời.”Chính là Trang phủ Thịnh Thế Trà Hành?”

      Tạ phu nhân gật gật đầu, thấy con dường như có hứng thú, bên trả lời câu hỏi vừa rồi của Tạ lão gia, bên với con: “Vốn chỉ là thứ nữ ta mời đến, nhưng nghe nhà bọn họ con trai trưởng bẩm sinh bị điếc, Nhị phòng cùng Hồ đại nhân quan hệ thân cận, tương lai gia nghiệp truyền cho con vợ kế cũng chính là huynh trưởng của Trang tiểu thư. Vì vậy tuy rằng là thứ nữ, địa vị cũng coi là thấp.”

      “Hồ đại nhân?” Tạ lão gia trầm ngâm hồi, : “Nghe Hồ đại nhân này quan đạo luôn biết luồn cúi, tiền đồ hẳn chỉ như thế.”

      Tạ Đình Quân cầm canh thiếp của Trang Minh Hỉ từ tay của mẫu thân, nhìn nhìn, cười : “Vậy trước gặp mặt .”

      ***

      Mười lăm tháng tám.

      Ngày hội Trung thu, Trà Hành cho nghỉ ngày, từ xuống dưới đều được phát hồng bao, Tần Thiên chẳng những có năm trăm tiền hồng bao, còn đặc biệt được Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn mỗi người thưởng lượng bạc. Nàng vui sướng hài lòng đem bạc thu vào hộp của mình, rất là vui vẻ.

      Đại phu nhân đưa cho Tần Thiên đống châu sai trâm hoa, bảo nàng cầm thưởng cho các nha hoàn trong viện. Về phần thưởng như thế nào, do chính nàng quyết định.

      Tần Thiên cầm châu hoa trâm cài trở về, dựa theo cấp bậc mà phân thưởng. Đại nha hoàn được ba cái, nhị đẳng nha hoàn được hai, tiểu nha hoàn mỗi người được phát cái. Bản thân nàng thích mấy loại trang sức này, nên chỉ để lại cái, còn lại hai cái cái nàng tặng cho Thanh Liễu vốn có quan hệ rất tốt với nàng, cái tặng cho Thu Lan là người thích nhất những đồ này. Có điều phải Tần Thiên cố ý muốn tận dụng cơ hội thu mua lòng người, chỉ cảm thấy nếu nàng ta thích tặng cho nàng ta cũng có hại gì.

      Hơn nữa trong khoảng thời gian này có lẽ biết kính sợ, Thu Lan cũng coi như thành , còn gây phiền toái.

      Khi Thu Lan tiếp nhận châu hoa Tần Thiên đưa, biểu tình vô cùng phấn khích, giống như có chút thể tin được.

      Buổi tối cả nhà Trang phủ cùng nhau dùng cơm chiều. Đại phu nhân cũng gọi Tam di thái thái đến. Tuy rằng mỗi người tâm tư, nhưng bữa cơm này mặt ngoài cũng coi như hoà thuận vui vẻ.

      Ăn xong, Đại phu nhân lại dẫn theo cả nhà bái tế nguyệt thần. Lúc chuẩn bị , Đại phu nhân với mấy tiểu bối trong nhà: “Hôm nay đường rất náo nhiệt, các ngươi cũng nên ra xem!” Lại dặn Tần Thiên cùng Hải Phú, nhất định phải chiếu cố Trang Tín Ngạn.

      Tần Thiên rất cao hứng, sau khi đến nơi đây, mỗi ngày nàng phải ở Trà Hành ở Trang phủ, căn bản có cơ hội dạo phố, hôm nay cuối cùng có cơ hội ra ngoài rồi!

      Mọi người trở về thay đổi quần áo. Bích Liên mặc cho Trang Tín Ngạn kiện cẩm bào nguyệt sắc, thắt lưng màu bạc khảm ngọc trắng, tôn lên dung nhan như ngọc của , dáng người cao lớn, lộ ra khí chất cao thượng như băng tuyết..

      Quả rất đẹp mắt.

      Trang Tín Ngạn khóe mắt liếc nhìn thấy Tần Thiên nhìn , tâm tình khoái trá, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

      Bởi vì Trang Tín Ngạn thích nhiều người theo, nên chỉ mang Tần Thiên và Hải Phú cùng . Ba người ra sân, cũng nhìn thấy Trang Tín Trung, Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ, cùng với Trang Tín Xuyên và Lưu Bích Quân, Trang Minh Hỉ, mỗi người mang theo nha hoàn và gã sai vặt, thành đoàn ra.

      Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ nhìn thấy Tần Thiên lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười. Trang Tín Trung tiến lên gọi tiếng “Đại ca, Nhị ca” Trang Tín Ngạn nhìn khẽ gật đầu. Trang Tín Xuyên chắp tay sau lưng ngang ngang đầu, khẽ hừ tiếng.

      Trang Tín Xuyên đầu tiên là nhìn Tần Thiên bên cạnh Trang Tín Ngạn liếc mắt cái, thấy nàng mặc váy vàng nhạt rủ xuống đế hài, khuôn mặt phấn nộn hé ra nhan sắc tiên lệ, tâm liền ngứa ngáy.

      Nghĩ tới nàng mỗi đêm đều hầu hạ Trang Tín Ngạn, trong lòng nổi cơn ghen tỵ, nhìn Trang Tín Ngạn cười : “Đại ca, hôm nay sao có hứng như vậy?”

      Trang Tín Ngạn lạnh lùng nhìn , nhàng chuyển cước bộ, che khuất thân người Tần Thiên.

      Hành động này càng khiến Trang Tín Xuyên căm tức, mặt tuy rằng vẫn tươi cười, lời lại nhịn được chọc khoáy.

      “Hôm nay bên ngoài người nhiều xe nhiều. Hải Phú, ngươi cần phải giám sát chặt chẽ thiếu gia nhà ngươi. Ngươi cũng biết, thiếu gia nhà ngươi có điểm bất tiện, nên để có chuyện gì hay xảy ra!”

      xong, xoay người phía trước, nhưng Trang Tín Ngạn cũng bỗng nhiên di động cước bộ, vượt lên .

      Con đường này khá , hai ngươi cùng tiến lên, nhất thời ngăn chận cả đường.

      Trang Tín Ngạn và Trang Tín Xuyên đồng thời dừng lại cước bộ.

      Trang Tín Xuyên trong lòng nặng nề, chịu thoái nhượng. Trang Tín Ngạn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn , gương mặt đông lạnh lộ ra loại khí phách của trưởng tử, Trang Tín Xuyên ban đầu còn liều mạng nhìn thẳng , nhưng sau đó dần dần, chỉ cảm thấy đối phương ánh mắt càng ngày càng lạnh, càng ngày càng nghiêm, khiến trong lòng sinh ra lạnh ý.

      Bên cạnh Tần Thiên nhìn cũng thấy kỳ quái, bởi vì Trang Tín Ngạn tính tình lãnh đạm, đối với bất cứ cái gì cũng đều thèm để ý rất ít khi cùng người khác tranh giành thứ gì đó. Đối với Trang Tín Xuyên cơ bản càng để tâm. Hôm nay là như thế nào đây?

      nghĩ tới, thấy Trang Tín Ngạn quay đầu , chút do dự tiến về phía trước, bả vai cứng rắn đập vào người Trang Tín Xuyên. Khí thế Trang Tín Xuyên vô hình trung sớm yếu thế, bị va chạm, lảo đảo lui ra phía sau từng bước, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Ánh mắt Trang Tín Ngạn rất ràng cho ta biết, mới là con trai trưởng, thân phận của so với ta cao quý hơn, vốn là con vợ kế chỉ có thể ở phía sau!

      “Nhị ca…” Thời điểm Trang Tín Trung qua bên cạnh Trang Tín Xuyên, nhàng gọi tiếng.

      “Tránh ra!” Trang Tín Xuyên tức giận.

      “Phu quân, chúng ta cũng thôi.” Phương Nghiên Hạnh lạnh lùng nhìn Trang Tín Xuyên liếc mắt cái, nhàng đẩy Trang Tín Trung ra.

      Trang Tín Trung thở dài, cùng thê tử đuổi theo Trang Tín Ngạn ở phía trước.

      Trang Tín Xuyên nhìn bóng dáng bọn họ xa dần, thầm cắn răng, “Ta sớm hay muộn cũng dẫm lên đầu người!”
      Snowhonglak thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 80: Rối loạn

      Trung thu là trong ba hội hoa đăng lớn nhất, chỉ có điều giống như tiết Nguyên tiêu có hội múa đèn lồng. Nhưng cho dù có đội múa đèn lồng, đường cũng vô cùng náo nhiệt.

      đường người người lại, đông đúc, dường như dân chúng toàn Dương Thành đều ùa ra ngoài vậy. Hai bên cửa hàng đều rất tấp nập, khắp nơi đều chăng đèn lồng. Chủ quán tiểu nhị nghênh đón đưa hướng, hai bên đường đứng đầy các sạp hàng rong, có bán son bột nước, trâm cài trang sức, bán đồ chơi của tiểu oa nhi, đồ ăn vặt, đủ loại, đa dạng, tiếng thét rao hàng, tiếng tiếp đón, liên tiếp, nối liền dứt. Mỗi nhà mỗi hộ đều có chuỗi dài đèn lồng dùng sào trúc dựng thẳng ngay trước cửa, đủ loại kiểu dáng màu sắc, chi ma đăng, đản xác đăng, vụn bào đăng, đạo thảo đăng, vẩy cá đăng, cốc xác đăng, qua tử đăng, có hình điểu thú, hoa cỏ, làm người ta kịp nhìn, hoa mắt hỗn loạn.(sorry mọi người mình tìm được hình minh họa T_T)

      Sau khi lúc, bởi vì quá đông người, bên này đẩy bên kia ủn, mấy người Tần Thiên và mấy người Trang Tín Trung bị tách ra. Hải Phú cũng biết lạc nơi nào. Cũng may Tần Thiên theo sát ở phía sau Trang Tín Ngạn, dám có nửa điểm sơ sẩy.

      Cho dù là như thế, dọc theo đường mắt vẫn ngắm nhìn xung quanh. Tần Thiên trong lòng cảm thán, đây mới là khí ngày hội a! Giống như kiếp trước, ngày hội và ngày bình thường cũng có gì khác biệt cho lắm, mọi người đối với ngày hội truyền thống càng lúc càng mờ nhạt.

      Nàng nhìn về phía Trang Tín Ngạn bên cạnh, thấy nhìn phía trước, chậm rãi bước , sắc mặt lãnh đạm, hoàn toàn hân hoan của ngày hội, nét mặt lộ ra mờ mịt giống như biết thân ở nơi nào, cùng với thế giới này có vẻ như hề có liên quan.

      Tần Thiên thử lấy tay che lỗ tai của mình, toàn bộ thế giới đột nhiên lặng yên hẳn, nhưng vẫn có từng đợt thanh nhè thấu vào tai, cho dù là vậy, cũng khiến Tần Thiên thoải mái, giống như bị ngăn cách với bên ngoài, sợ hãi cùng tịch mịch, giống như ở thế giới phồn hoa náo nhiệt người người đứng xem này đều cùng nàng chút quan hệ, Tần Thiên chịu nổi loại cảm giác này, vội vàng buông tay, đến lúc cảm nhận được khí huyên náo xôn xao, tâm mới dần yên ổn.

      Nàng chỉ có lúc chịu nổi, huống chi vẫn luôn sinh hoạt trong tịch mịch? Nàng tin hoàn toàn chấp nhận tĩnh mịch này, bản thân biết thế giới này có những thanh tồn tại, sao lại khát vọng?

      Tần Thiên nhìn gương mặt đạm mạc, trong lòng tràn đầy thương cảm.

      là đứa khiến người ta đau lòng mà…

      Ngẩng đầu thấy bên cạnh cây có treo đèn lồng tạo hình con thỏ làm bằng giấy và tre trúc, tai dài, mắt đỏ, còn được dán lên chòm râu, trông rất thú vị. Tần Thiên hai mắt sáng ngời, kéo kéo Trang Tín Ngạn ở phía trước.

      Chờ Trang Tín Ngạn quay đầu lại, Tần Thiên liền chỉ vào đèn lồng treo ở cây, : “Nhìn này, có thú vị kìa?”

      Sợ hiểu, lại lấy vở để trong túi bên người ra, viết cho xem.

      “Nô tỳ lần đầu nhìn thấy đèn lồng thú vị như vậy, người nhìn chòm râu của con thỏ kia, giống như , rất thú vị !”

      Tần Thiên bên viết bên cười, từ đến lớn nàng đều như thế này, chút việc đều có thể làm cho nàng vui vẻ, bởi vì nàng biết, khoái hoạt cùng phiền não kỳ được quyết định bởi chính tâm tình của mình, nàng cố gắng phát những chuyện khiến nàng vui vẻ. chút việc nàng cũng phóng đại lên nhiều lần, khiến cuộc sống này còn nhiều phiền não. Nếu , nàng chỉ sợ sớm trở thành nữ hài tử tính cách u buồn, u.

      Cuộc đời vốn nhiều bất hạnh, thân sinh lại ngắn ngủi…

      tại, nàng hy vọng có thể đem loại khoái hoạt này lây sang , sao gương mặt vẫn lãnh nghiêm vậy chứ? Cười rộ lên nhìn đẹp mắt mà.

      Trang Tín Ngạn theo tay nàng chỉ nhìn đèn lồng, nhíu mày, có vẻ như ủng hộ Tần Thiên.

      Dỗ dễ a …

      Tần Thiên bĩu môi, nghĩ nghĩ, vừa cười vừa viết xuống: “Người nhìn ánh mắt của nó, phải rất giống Tam thiếu gia lần đầu tiên sao trà bị lửa hun cho đỏ mắt đó sao?”

      Trang Tín Ngạn nhìn ánh mắt con thỏ đèn lòng, cũng biết là do bị tươi cười của Tần Thiên cuốn hút, hay là nhớ tới cảnh Tín Trung hai mắt đỏ quạch, cảm thấy thú vị, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt.

      “Giống mà, giống mà!” Nhìn thấy nụ cười của , Tần Thiên có cảm giác thành tựu. Vốn chỉ muốn dỗ vui vẻ, nhưng biết tại sao, chính mình dường như so với còn vui vẻ hơn, cảm giác này phát ra từ chính nội tâm, muốn ngăn cũng ngăn được.

      Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn nàng khuôn mặt tươi cười, lúm đồng tiền hai bên má giống như hai đóa hoa nở rộ, khiến gương mặt vốn điềm đạm của nàng đột nhiên sáng bừng, thế giới tái nhợt yên tĩnh bởi vì của nụ cười của nàng, bỗng nhiên có vẻ sắc thái tươi đẹp.

      Trang Tín Ngạn nhìn đèn lồng kia, cảm thấy quả chứng kiến đèn lồng quá ư xinh đẹp, quá ư thú vị.

      Trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, như bị loại lực vô hình xoa bóp, vừa chua xót vừa ngọt ngào.

      Trang Tín Ngạn tiến lên từng bước, với tay lấy đèn lồng kia. vốn cao lớn, Tần Thiên phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy, lại chỉ cần dễ dàng vươn tay ra.

      Tần Thiên hoảng sợ, vội vàng kéo tay : “Làm cái gì vậy, còn biết là của ai ?”

      Trang Tín Ngạn nhìn nàng cái, lông mày hơi nhíu, giống như tiểu hài tử bốc đồng, Tần Thiên giật mình, nghĩ tới còn có thể nhìn thấy vẻ mặt này của , bỗng nhiên hoảng hốt bất động, đèn lồng bị cầm xuống dưới.

      cầm đèn lồng đặt ở trước mắt nhìn kỹ, ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng chiếu vào người , y bào có thêu chỉ vàng ở dưới ngọn đèn như ánh lên từng đường lấp lánh, chiếu ngược vào đôi mắt , đó là cảnh tượng kiều diễm đủ mê hoặc lòng người.

      Bên cạnh ít nương vì dừng chân, mặt đỏ tai hồng nhìn , vẻ mặt thích, luyến tiếc rời . Mà hoàn toàn phát , chỉ đứng nhìn đèn lồng, giống như bảo bối hiếm có. nhìn nhìn, ý cười thản nhiên mặt chậm rãi nở rộ.

      Thấy vui vẻ như vậy, Tần Thiên trong lòng cũng rất vui mừng.

      Trang Tín Ngạn nhìn lúc, quay đầu nhìn xung quanh, như tìm gì đó. Tần Thiên cũng theo , cảm thấy kỳ quái, thấy từ cách đó xa nhặt được sào trúc về, sau đó cầm đèn lồng treo vào đầu sào trúc, sau đó đưa cho Tần Thiên.

      “Cho ta ?” Tần Thiên cười tiếp nhận, cảm thấy rất thú vị, nhất thời cũng quên chuyện đèn lồng này có thể có chủ.

      Trang Tín Ngạn thấy nàng bộ dáng cao hứng, trong lòng cũng vui sướng, lại muốn biểu ra ở trước mặt nàng. xoay người vài bước, thấy Tần Thiên còn chưa đuổi kịp, lại quay đầu lại, nhàng kéo kéo ống tay áo của nàng.

      Tần Thiên ngẩng đầu nhìn thấy , cười , “Cám ơn thiếu gia.”

      Trang Tín Ngạn vội đổi mặt, ra vẻ thèm để ý, bóng dáng có chút mất tự nhiên. Tần Thiên nhìn nhìn, nhịn được nở nụ cười, “Rối loạn rồi, ràng cũng rất vui vẻ mà…” Nàng cũng nhanh vài bước, vội đuổi theo .

      Còn chưa xa, liền gặp Trang Tín Xuyên, Trang Minh Hỉ cùng công tử trẻ tuổi mặc cẩm bào sắc xanh đen hướng về phía này tới.

      Công tử trẻ tuổi cao lớn khôi ngô, dáng vẻ đường đường, ngẩng đầu thấy Tần Thiên cười : “Tiểu nha đầu, hóa ra ngươi ở chỗ này a!”
      Snowhonglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 81: Phiền chán nên lời
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trang Tín Xuyên cùng Trang Minh Hỉ được nửa đường gặp Tạ Đình Quân.

      Tuy rằng nữ hài tử chưa có hôn phú phải chú ý nên ra khỏi nhà, nhưng mà trong ngày hội lại là ngoại lệ, cho nên hôm nay có nhiều nữ hài tử như vậy ở đường du ngoạn.

      Trang Minh Hỉ thấy Tạ Đình Quân trước, nam tử phía nam cao lớn bằng người phương bắc, Tạ Đình Quân dáng người cao lớn khôi ngô giống như hạc trong bầy gà, rất bắt mắt.

      Do tâm trạng rụt rè thiếu nữ, Trang Minh Hỉ tiện cùng Tạ Đình Quân chào hỏi, liền bảo Trang Tín Xuyên tới giao tiếp với Tạ Đình Quân. Trang Tín xuyên chủ động cùng Tạ Đình Quân chuyện, sau khi song phương thi lễ, liền mời Tạ Đình Quân cùng nhau du ngoạn. Tạ Đình Quân nhìn Trang Minh Hỉ đứng bên cạnh Trang Tín Xuyên vẫn mang theo mỉm cười ngượng ngùng liếc mắt cái, cười đáp ứng.

      Bốn người song song cùng , Trang Tín Xuyên cùng Tạ Đình Quân, Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân, sau đó Trang Tín Xuyên cố ý an bài, để Trang Minh Hỉ cùng Tạ Đình Quân cạnh nhau.

      Tạ Đình Quân là người phương bắc hào sảng, lại là người nhiệt tình làm ăn, bao lâu, xưng huynh gọi đệ cùng Trang Tín Xuyên. Mà Trang Minh Hỉ cũng biểu vội vã, chỉ nắm tay Lưu Bích Quân cùng chỗ, lặng lẽ chuyện, lời ôn tồn, thản nhiên mìm cười, thỉnh thoảng ngẫu nhiên hướng Tạ Đình Quân lộ ra ánh mắt sùng bái.

      Lúc này, có tiểu hài tử chạy qua, cẩn thận đụng phải Lưu Bích Quân. Lưu Bích Quân kịp chống đỡ, lại đổ về phía Trang Minh Hỉ. Trang Minh Hỉ vốn có thể dừng bước, nhưng linh cơ chợt động, nàng lại “Ai nha” tiếng ngã vào trong lòng Tạ Đình Quân. Tạ Đình Quân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng.

      Trang Minh Hỉ xấu hổ ngẩng đầu, khuôn mặt ửng đỏ, vỗ về ngực hơi hơi thở dốc, vẻ xinh đẹp vô cùng động lòng người.

      Trang Tín Xuyên vội vàng : “Minh Hỉ, còn mau đa tạ Tạ công tử?”

      “Đa tạ Tạ công tử.” Trang Minh Hỉ nhìn về phía , mi như liễu, ánh mắt như thu thủy, tình ý kéo dài, chỉ cần là nam tử, khỏi tâm động .

      Tạ Đình Quân cũng ngoại lệ, yên lặng nhìn Trang Minh Hỉ lúc, mới cười : “Trang nương khách khí .” xong buông nàng ra.

      Trang Minh Hỉ ngượng ngùng cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, vừa lòng với việc hai người lần đầu tiên gặp mặt này.

      Sau đó, Trang Tín Xuyên cùng Tạ Đình Quân trong lúc chuyện cố ý vô tình nhắc tới muội muội, giúp Trang Minh Hỉ cũng có thể chuyện hai câu với Tạ Đình Quân. Lúc đó, Trang Minh Hỉ cũng là người đọc sách , lời có vài phần ý thơ, đối với mỗi việc cũng có cách giải thích của riêng mình, quả khiến Tạ Đình Quân có hảo cảm.

      lúc hai người chuyện càng ngày càng nhiều, lại gặp Trang Tín Ngạn và Tần Thiên.

      Vốn cũng có gì đặc biệt, nhưng sau khi Tạ Đình Quân chủ động hướng Tần Thiên chào hỏi, Trang Minh Hỉ sắc mặt liền trầm xuống.

      tình lần trước tuy rằng thoải mái, nhưng cũng liên quan đến Tạ công tử, hơn nữa tại chủ động chào hỏi, về tình về lý Tần Thiên cũng thể bỏ mặc, dù sao Tạ Đình Quân vẫn là khách quý của Trà Hành.

      Lập tức, Tần Thiên liền hướng về Tạ Đình Quân cúi hạ, gọi tiếng: “Tạ công tử.”

      Lúc nhìn thấy Trang Tín Xuyên cùng Tạ Đình Quân, Trang Tín Ngạn sắc mặt lại khôi phục thành vẻ đạm mạc, giống như mặt nạ tự vệ của vậy.

      Tạ Đình Quân cười cười, lại cùng Trang Tín Ngạn chào hỏi, Trang Tín Ngạn thản nhiên hoàn lễ.

      “Huynh trưởng của ta là như vậy, Tạ công tử đừng để ý.” Trang Tín Xuyên sợ trách móc, vội vàng .

      , , Trang Đại thiếu gia có gì phải chê bai.” Tạ công tử cười , hai mắt cố ý vô tình liếc về phía Tần Thiên.

      Vẻ mặt này của khiến vài người đứng đây đều thay đổi sắc mặt.

      “Tần Thiên, các ngươi muốn hướng nào?” bên Trang Minh Hỉ cười hỏi.

      “Nô tỳ cùng Đại thiếu gia tùy tiện loanh quanh, Tam thiếu gia cũng biết đâu.” xong Tần Thiên nhìn ngó xung quanh.

      Trang Minh Hỉ chỉ vào phía sau, cười : “Ta vừa thấy Tam ca ở hướng kia.”

      “Phải ?” Tần Thiên hề nghi ngờ, vừa định dẫn Trang Tín Ngạn tìm Trang Tín Trung, nhưng chân vừa bước, lại nghe thấy phía sau có người gọi lớn: “Tần Thiên, Tần Thiên, tìm được các ngươi rồi!”

      Nhìn lại, phải chính là Trang Tín Trung hay sao?

      Trang Tín Trung cùng Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ hướng về phía này vừa tới: “ tìm được các ngươi rồi!” Trang Tín Trung cười với Tần Thiên. Sau đó lại chào hỏi Trang Tín Xuyên, thấy Tạ Đình Quân, song phương lại thi lễ.

      “Trang tiểu thư vừa mới nhìn thấy các người ở bên kia.” Tạ Đình Quân chỉ vào phương hướng ngược lại cười với Trang Tín Trung.

      Trang Minh Hỉ có chút xấu hổ, nhưng vẫn trấn định cười tươi: “Có lẽ muội nhìn lầm rồi.”

      có gì, chúng ta lúc trước cũng ở phía bên kia, vừa mới lại đây.” Trang Tín Trung cười .

      Trang Minh Hỉ nhàng thở ra, nhìn thoáng qua Tạ Đình Quân, tươi cười dịu dàng hơn.

      “Nếu gặp nhau, bằng cùng nhau thôi, nhiều người càng náo nhiệt.” Tạ Đình Quân cười đề nghị, sau khi xong lại liếc mắt nhìn Tần Thiên cái.

      Do mở lời, huynh muội Trang Minh Hỉ dù muốn cũng tiện phản đối, chỉ cười được. Trang Tín Trung kỳ rất muốn cùng với các ca ca, nghe đề nghị như vậy liên thanh phụ họa, lại đến bên cạnh Trang Tín Ngạn, lấy vở trong túi Tần Thiên, hỏi ý kiến của .

      Trang Tín Ngạn sắc mặt lạnh lùng , cũng muốn cùng Trang Tín Xuyên, nhất là Tạ Đình Quân ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Tần Thiên. Trong lòng phiền chán nên lời. Mặc kệ nhận hay nhận, Tần Thiên là người của , là mẫu thân an bài, những người này người rồi hai người, dường như coi hề tồn tại, công khai để vào mắt, rất tức giận, nhưng tức giận này phải do bọn họ nể mặt , mà hơi khác lạ, cũng thể .

      muốn phẩy tay áo bỏ , bởi vì nắm chắc, chỉ cần rời , Tần Thiên theo . muốn để bọn họ biết ràng, Tần Thiên là người của !

      Nhưng đúng lúc này, Phương Kiến Thụ vốn lên tiếng nhìn thấy Tần Thiên trong tay cầm đèn con thỏ, liền : “Tần Thiên, ngươi thích đèn lồng này?”

      Tần Thiên hoan hoan hỉ hỉ đưa đèn lồng cho xem, “Phương thiếu gia, ngươi thấy đèn lồng này rất thú vị sao?”

      “Nếu thú vị, có chỗ treo đèn lồng thú vị hơn nhiều!” Phương Kiến Thụ cười .

      Phương Nghiên Hạnh tiếp lời cười : “Tiểu đệ, ngươi đến chỗ chúng ta giải câu đố lấy đèn lồng chăng! sai, nơi đó đèn lồng rất đẹp, nghe đều do sư phó khéo tay nhất Dương Thành làm ra, trong đó đèn lồng lưu ly kéo quân nhìn đẹp nhất!”

      “Đúng vậy đúng vậy! Đèn kéo quân kia rất đẹp!” Trang Minh Lan đứng phía sau ca ca nhịn được nhô đầu ra . Nàng trời sanh tính tình yếu đuối ngại ngùng, nhìn thấy Tạ Đình Quân là người xa lạ liền trốn sau lưng Trang Tín Trung. Nhưng nghe thấy chị dâu nhắc tới đèn lồng kia liền nhịn được lên tiếng, bởi vì nàng rất thích đèn lồng đó. Đáng tiếc ca ca giỏi về câu đối, đối với trò chơi này có hứng thú, nên cũng dừng lại.

      Nghe được ba chữ “Đối câu đối” này, Trang Minh Hỉ trong lòng liền có chủ ý, nàng cười khanh khách đến bên cạnh Trang Minh Lan, kéo cánh tay của nàng giống như hai tỷ muội thân mật : “Xem ra Ngũ muội thực thích đèn lưu ly kia a, nếu như thế, chúng ta làm ca ca tỷ tỷ, sao đáp ứng nguyện vọng của nàng?”

      Trang Minh Lan thấy mình lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, xấu hổ đỏ mặt, lại muốn trốn phía sau ca ca. Nàng nhát gan cùng Trang Minh Hỉ tự nhiên hào phóng, vừa vặn hình thành hai hình thái đối lập.

      Lời bọn họ sớm khiến Tần Thiên hứng thú, chuyện này giống như trong tiểu thuyết vậy. Tài tử giai nhân gặp nhau trong ngày hội đèn lồng, tài tử biểu tài hoa, thắng được đèn lồng, chiếm được nụ cười của mỹ nhân…

      Đây chính là trò hay a, xem rất đáng tiếc!

      Nàng xoay người nhìn về phía Trang Tín Ngạn, vẻ mặt chờ đợi. Trang Tín Ngạn nhìn thấy vẻ mặt của nàng, thấy nàng hai mắt sáng ngời nhìn mình, giống như : “Thiếu gia, thôi, thôi.”

      Trang Tín Ngạn tâm bỗng mềm nhũn, chân muốn bước lại thu trở về. Nhưng thấy Tạ Đình Quân nhìn Tần Thiên cười, trong lòng phiền chán thể tiêu tan, xoay người, dẫn đầu hướng về phía Trang Tín Trung chỉ tới.

      Tần Thiên vội vàng tiến lên, người khác theo phía sau.

      Tần Thiên được vài bước liền đuổi kịp Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn tâm vừa nhõm, nhưng nghĩ tới Tạ Đình Quân cũng theo lên.

      “Có phải các nữ hài tử đều thích đèn lồng hay ?” Tạ Đình Quân cười với Tần Thiên.

      “Đại khái là vậy.” Tần Thiên cười trả lời, bởi vì nàng ở Trà Hành vẫn thường cùng nam tử giao tiếp, cho nên vẫn chưa cảm thấy chuyện với Tạ Đình Quân như vậy có gì ổn.

      “Muội muội của ta Uyển Quân cũng tầm tuổi giống như ngươi vậy, thích nhất đèn lồng, mỗi khi đến tiết Trung thu, tiết Nguyên tiêu, liền quấn quít lấy ta đường, đèn lồng nào đẹp đều phải nghĩ biện pháp có được, đem về treo trong gian phòng sáng trưng .”

      “Hôm nay sao thấy muội muội của Tạ công tử cùng?”

      Tạ Đình Quân nhìn nàng cái, cười : “Nàng ở bên cạnh lão gia, tổ mẫu thân thể tốt, nàng ở đó làm bạn.”

      đúng là nương hiếu thuận.” Tần Thiên khen.

      Tạ Đình Quân tay chắp sau lưng, ngẩng đầu lên cười cười, động tác này khiến có vẻ vô cùng cao lớn, “Muội muội của ta a, quả luôn khiến người ta thích!”

      xong, lại cúi đầu, nhìn về phía Tần Thiên, hai mắt sâu thẳm thâm thúy, “Cũng giống như nương vậy.”

      Thanh của vốn có chút trầm thấp, khi những lời này, lại cố ý ép tới rất thấp, nghe vào trong tai như có cảm giác chấn động.

      Tần Thiên có chút phát mộng, vẻ mặt như vậy, lời của như thế, nàng cũng phải kẻ ngốc, như thế nào ý tứ của ? Nhưng mà vì sao? Bọn họ mới chỉ gặp qua vài lần thôi mà?

      Tần Thiên lòng có chút loạn, cũng tính là rung động, có điều có công tử với mình những lời này, nàng chút cảm giác cũng có sao được, nàng cũng phải là người xuất gia a. Bất quá nàng rất ràng, Tạ Đình Quân thích hợp với mình.

      Nàng cười gượng hai tiếng, thốt ra: “Công tử đùa, muội muội của ngài sao lại so sánh với ta!”

      Lời này vừa ra, hai người đều ngây ngẩn cả người, Tần Thiên phản ứng lại, mặt “Xoát” đỏ lên, hơi bối rối, hai tay xua xua: “ đúng đúng, ý của ta là ta sao có thể so sánh với muội muội của ngài!”

      Tạ Đình Quân nhìn nàng lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười ha hả.

      Tươi cười này lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người.

      Tần Thiên xấu hổ thôi, khóe mắt liếc thấy có người cưỡi ngựa hướng tới bên này. Mã phu lớn tiếng kêu, “Tránh ra, tránh ra!”

      Người bên ngoài đều tránh né, nhưng Trang Tín Ngạn đứng phía ngoài bởi vì nghe thấy mà có phản ứng, mắt thấy bị ngựa chạy tới đụng ngã.

      Tình thế khẩn cấp, Tần Thiên vội vàng vươn tay kéo Trang Tín Ngạn qua, ngựa chạy vụt qua người . Trang Tín Ngạn lông tóc vô thương, Tần Thiên thở dài nhõm hơi, vừa định hỏi Trang Tín Ngạn có sao , nhưng đúng lúc này, Trang Tín Ngạn lại quay đầu nhìn nàng, sắc mặt lãnh, dùng sức vung tay, lãnh đạm, kiên quyết đẩy nàng ra.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 82: Tâm tư Đại thiếu gia ngươi cần đoán
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trang Tín Ngạn chỉ cảm thấy trong lòng như bị ai bóp chặt, vô cùng khó chịu.

      Bởi vì ba người bọn vẫn song song, cho nên thể thấy ràng khẩu hình, nhưng dư quang khóe mắt lại có thể cảm giác được bọn họ chuyện với nhau rất khoái hoạt.

      Nàng rốt cuộc gì mà có thể khiến cười vui vẻ như vậy?

      Vì sao nàng có thể lỗ mãng như vậy, ràng là người của , còn cùng nam nhân khác giỡn, lại còn ngay trước mặt của .

      nhìn nàng gương mặt kinh ngạc vô thố, trong lòng tích tụ vẫn thể tiêu tán, vẫn sinh hoạt trong thế giới của riêng mình, trừ bỏ mẫu thân và số ít người ngoài, đều nhìn mọi thứ bằng ánh mắt lãnh đạm, luôn duy trì tâm tình bình thản. Nhưng từ khi nàng đến bên cạnh , vô tình bộc lộ rất nhiều cảm xúc, những cảm xúc này thường xuất bất ngờ kịp phòng bị, giống như thủy triều bỗng nhiên vọt tới, khiến cho thể đối mặt, thể xử lý, giống như tình huống tại vậy.

      Trang Tín Ngạn muốn lưu lại, lạnh lùng nhìn Tần Thiên, xoay người bước nhanh tới phía trước.

      Tuy rằng Tần Thiên biết vì sao lại như vậy, bất quá vừa rồi thiếu chút nữa bị ngựa đụng vào, làm sao yên tâm để mình. Liền thất lễ với Tạ Đình Quân bên cạnh sau đó đuổi theo.

      đường người đến người , Trang Tín Ngạn người cao chân dài, vài bước dứt khỏi Tần Thiên. Tần Thiên có chút nóng vội, chạy đuổi theo bóng dáng . Bóng dáng cao lớn thẳng thắn ở trong đám người có thể thấy ràng, trong chốc lát bị đám người che khuất, nhưng bao lâu lại ló ra.

      “Đại thiếu gia, Đại thiếu gia, đợi nô tỳ với.” Tuy rằng biết nghe thấy, Tần Thiên vẫn nhịn được kêu lên, đương nhiên chút hữu dụng đều có, cũng quay đầu lại, bóng dáng cứng ngắc mà lạnh lùng.

      Tần Thiên cước bộ nhanh hơn, cố gắng chen lấn đám người trước mặt, mắt thấy sắp đuổi kịp , cũng biết bị ai đẩy cái, chạy Tần Thiên hoàn toàn kịp phòng bị, nặng nề ngã xuống đất.

      Đầu gối cùng khuỷu tay xoạc mặt đất, vô cùng đau đớn, ngay cả khí lực đứng lên cũng có. Tần Thiên ngẩng đầu nhìn bóng dáng phía trước càng lúc càng xa, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác vô lực.

      Bỗng nhiên có người từ phía sau đỡ dậy, Tần Thiên bên lời cảm tạ, bên quay đầu nhìn, chính là Tạ Đình Quân, nhìn nàng thân thiết hỏi: “Ngươi sao chứ, có bị thương chỗ nào ?”

      có, ta sao, đa tạ Tạ công tử quan tâm.” Tần Thiên nhìn về phía Trang Tín Ngạn biến mất, mặt vẻ lo lắng. Nàng nhàng tránh khỏi tay Tạ Đình Quân, muốn đuổi theo, nhưng vừa động cước bộ, lại phát chân trái rất đau, bỗng nhiên lảo đảo, Tạ Đình Quân lại đỡ nàng.

      “Ngươi bị ngã như vậy rồi, còn quan tâm đến thiếu gia nhà ngươi, quả nhiên nha hoàn trung thành.” Tạ Đình Quân thản nhiên .

      “Thiếu gia nghe thấy, rất dễ xảy ra chuyện may.” Tần Thiên vẫn như cũ nhìn về phương hướng Trang Tín Ngạn rời nhìn xung quanh, lòng nóng như lửa đốt.

      Lúc này, mấy người Trang Tín Xuyên, Trang Minh Hỉ, Phương Nghiên Hạnh cũng đuổi theo, Phương Nghiên Hạnh đẩy đệ đệ, “Kiến Thụ, ngươi tìm Đại thiếu gia, đường loạn như vậy, sợ gặp chuyện may.”

      Phương Kiến Thụ thân thiết nhìn Tần Thiên liếc mắt cái sau đó liền đuổi theo.

      Trang Minh Hỉ đứng ở phía sau Trang Tín Xuyên, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Tạ Đình Quân đỡ Tần Thiên, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Tạ Đình Quân đối với Tần Thiên có hứng thú, chỉ cần phải là người mù đều có thể nhìn ra, nhưng như vậy thế nào, bất quá chỉ là hạ nhân mà thôi, hơn nữa là nha hoàn thông phòng của Trang Tín Ngạn, đáng để lo lắng.

      Nghĩ vậy, Trang Minh Hỉ bình ổn tâm tình, đến bên cạnh Tạ Đình Quân, nhìn Tần Thiên ôn nhu hỏi: “Tần Thiên, ngươi có sao .” Hai mắt lại chăm chú nhìn tay Tạ Đình Quân giúp nàng.

      Tần Thiên nhận ra, vội vàng giãy khỏi tay .

      “Ta gọi cỗ kiệu đưa ngươi trở về.”Tạ Đình Quân quay đầu phân phó tùy tùng, vẻ mặt ý tứ hàm xúc cho phép kháng cự.

      Tần Thiên nào dám phiền toái vội vàng : “ cần.”

      “Nhưng ngươi bị thương .” Tạ Đình Quân chỉ vào người nàng, Tần Thiên cũng nhìn xuống, mấy chỗ quần áo đều bị rách.

      “Cứ thế mà trở về, tiện.” Tạ Đình Quân nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc, dường như hề che giấu thân thiết, khiến cho Tần Thiên có chút quẫn bách.

      Trang Minh Hỉ rốt cuộc duy trì được trấn định, sắc mặt trở nên rất khó coi, bản thân là thiên kim tiểu thư, trong mắt của cũng trọng yếu bằng nha hoàn, điều này đối với nàng mà quả nhục nhã.

      Trong lòng tràn ngập ghen ghét, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ khắc chế, miễn cưỡng mỉm cười: “Tạ công tử sai, bất quá Tần Thiên là người của Trang phủ, dám làm phiền Tạ công tử, chúng ta sai người đưa nàng trở về.” Đối với hạ nhân, Trang Minh Hỉ lời ấy chỉ hợp tình hợp lý, càng thể quan tâm của nàng dành cho hạ nhân. Điều quan trọng nhất, đó là nàng hề đố kỵ.

      Tạ Đình Quân nhìn nàng cái, mỉm cười, “Vẫn là Trang tiểu thư chu đáo.”

      “Chậm trễ lâu như vậy, còn muốn xem đèn lồng hay a!” Đứng ở bên cạnh Trang Tín Xuyên, Lưu Bích Quân có chút kiên nhẫn, “Bất quá chỉ là hạ nhân, có cần khẩn trương như vậy ?”

      Trang Minh Hỉ quay đầu cười với Lưu Bích Quân: “Tẩu tử, Tần Thiên cũng phải là hạ nhân bình thường, cũng nên được quan tâm.” muốn phân phó hạ nhân, nhưng Phương Nghiên Hạnh lại ra, “Vừa vặn ta có chút mệt mỏi, ta cùng những người này đưa Tần Thiên trở về, các ngươi chơi .”

      Trang Tín Trung lo lắng thê tử vội vàng hỏi nàng có khỏe , Phương Nghiên Hạnh lắc đầu cười : “ đường rất đông đúc, nên có chút đau đầu.”

      “Cũng tốt, các ngươi về trước, chúng ta cùng Tạ công tử.” Trang Tín Xuyên đến bên cạnh Tạ Đình Quân vỗ vỗ bờ vai của cười : “Đình Quân huynh, tiểu đệ còn có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo huynh!”

      “Cũng tốt.” Tạ Đình Quân đáp ứng, quay đầu với Tần Thiên: “Ngươi trở về nghỉ ngơi, ta phái người tới thăm ngươi.” Lại là ngữ khí buông tha. đợi Tần Thiên trả lời, xoay người cùng Trang Tín Xuyên.

      Tần Thiên nhìn bóng dáng , cảm thấy rất bất đắc dĩ.

      Trang Minh Hỉ mặt chút thay đổi nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, cái gì cũng , xoay người, Trang Tín Trung mang theo muội muội theo phía sau.

      Phương Nghiên Hạnh giúp đỡ Tần Thiên, nhìn nàng : “Ta gọi cỗ kiệu tới.”

      “Nào có nha hoàn ngồi cỗ kiệu , tỷ tỷ đừng theo người khác ồn ào.” Tần Thiên cười : “Ta có thể mà, có việc gì.”

      “Ta giúp đỡ muội.” Phương Nghiên Hạnh lại gọi nha hoàn của mình đỡ bên kia, khiến Tần Thiên có thể thoải mái đường.

      “Hy vọng thiếu gia có chuyện gì, nếu ta nên thế nào với Đại phu nhân!” Tần Thiên coi Phương Nghiên Hạnh là bằng hữu, có khi cũng ở trước mặt nàng ra lời trong lòng, “Thiếu gia kỳ rất tốt, chỉ có điều đôi khi tính tình khó mà nắm bắt.” Tần Thiên giọng oán giận, tính tình quái dị thôi , nhưng mỗi lần đều làm hại đến bản thân, khiến cho người khác khó chịu …

      Phương Nghiên Hạnh nhìn nàng cái, có chút muốn nhắc nhở Tần Thiên, nhưng sợ nữ tử ngượng ngùng cũng nên thẳng ra, nàng nghĩ nghĩ, thử : “Tần Thiên, muội dù sao cũng là nha hoàn bên người của Đại thiếu gia, mới là chủ tử, muội phải lấy làm trung tâm, giống như vừa rồi, muội nên cùng Tạ công tử chuyện, Đại thiếu gia đương nhiên mất hứng!” Cho dù là ai nhìn thấy nữ nhân của mình cùng nam nhân khác giỡn, đều rất tức giận.

      Tần Thiên có chút khó hiểu: “Nhưng ta có cùng Tạ công tử cái gì a? Tạ công tử là khách nhân của Trà Hành, chuyện với ta chẳng lẽ ta có thể bỏ mặc? Điều này cũng đâu chứng tỏ ta lấy thiếu gia làm trung tâm a. Hơn nữa ở Trà Hành, ta thường xuyên ở trước mặt chuyện cùng người khác mà, cũng thấy như vậy.”

      Đều tâm tư con nên đoán, đoán đến đoán cũng đoán ra. Nhưng đối với Tần Thiên, tâm tư của Đại thiếu gia so với tâm tư của nữ tử càng khó đoán hơn.

      “Người trong Trà Hành tất nhiên giống với Tạ công tử rồi”. Phương Nghiên Hạnh có chút muốn cười, bình thường thấy Tần Thiên rất thông minh, sao lại hồ đồ thế này?

      “Có cái gì giống chứ, phải cũng có hai mắt mũi miệng sao…” Tần Thiên lẩm bẩm, trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên hiểu .

      Trà Hành đều là người Trang phủ, Tạ công tử lại là người ngoài. Nàng dù sao cũng là cái nữ hài tử, là người của Trang phủ, lại cùng Tạ công tử là người xa lạ mà giỡn, người khác có lẽ nghĩ mình có ngoại tâm, về sau cũng nên chú ý chút.

      “Ta hiểu được, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.” Tần Thiên thở dài.

      Phương Nghiên Hạnh hé miệng cười, “Hiểu được là tốt rồi.”

      Bên kia, Tạ Đình Quân vừa vừa cười với Trang Tín Xuyên: “Tần Thiên bán vào Trang phủ các ngươi được bao lâu rồi?”

      Hỏi chuyện như vậy, là muốn chuộc thân cho Tần Thiên.

      Tạ Đình Quân tính cách hào sảng, thích chính là thích, nghĩ đến cái gì làm cái đó. Tần Thiên chỉ là gia nô, gia nô có thể mua bán, có thể chuyển giao, coi trọng Tần Thiên, nghĩ chỉ cần hướng Trang phủ mở miệng, Trang phủ hẳn luyến tiếc nha hoàn. Huống chi Trang phủ vẫn luôn muốn cùng có quan hệ tốt.

      Đây là việc cực kỳ bình thường, cũng giống như lúc trước thích đầu bảng vạn hoa lâu mỹ mạo phong tình, cũng tìm chút tâm tư muốn nàng vui, lại xuất ra vạn lượng bạc vì nàng chuộc thân, nhưng tháng sau liền mất hứng thú, lại chuyển tặng cho Vận sử đại nhân quản lý về muối. Quả rất bình thường.

      tại đối với Tần Thiên có hứng thú, muốn nàng thuộc về mình, về phần về sau như thế nào, cũng suy nghĩ tới. Bất quá chỉ là nô tỳ, cần phải phí nhiều tâm tư, bản thân vui vẻ là được rồi.

      Nữ nhân là vật trang trí của nam nhân, thiếu được, mà trầm mê quá cũng nên. Nam nhân là người làm đại sư, nếu dính vào nhi nữ tình trường quả thực buồn cười.

      Vốn tưởng rằng Trang Tín Xuyên hiểu được ý tứ của mình, biết làm như thế nào, nhưng nghĩ tới Trang Tín Xuyên do dự chút, khó xử : “Tiểu đệ coi Đình Quân huynh như người nhà, cùng Đình Quân huynh ăn ngay . Ý tứ Đình Quân huynh tiểu đệ hiểu được, nhưng Đình Quân huynh có điều biết, Tần Thiên là nha hoàn rất được sủng ái, bán thân vào Trang phủ được bao lâu trở thành người tâm phúc bên cạnh Đại nương chúng ta, tiếp đó Đại nương đem nàng an bài cho Đại ca của tiểu đệ, tại là nha hoàn thông phòng của Đại ca, được Đại ca sủng ái. Phỏng chừng được bao lâu nâng phòng. Đại nương hiểu con trai mình nhất, khẳng định chịu thả người, nếu như vậy, trừ bỏ Tần Thiên, nha đầu Trang phủ chúng ta tùy huynh chọn lựa, huynh nhìn trúng ai tiểu đệ tự mình đưa đến quý phủ!”

      Trang Tín Xuyên vẻ mặt sảng khoái, trong lòng lại suy nghĩ, ta còn chưa thành công, há có thể để ngươi nhanh chân đến trước? Nếu ở trong Trang phủ ta còn có hi vọng, nếu đến chỗ của ngươi, hi vọng gì cũng còn!

      “Nếu như thế, vậy quên !” Tạ Đình Quân cười cười, trong lòng hừ lạnh, nha đầu ta trong phủ còn thiếu sao? là chê cười.

      khi muốn cái gì, nếu chiếm được, trong lòng giống như bị cào rất khó chịu, từ như thế này, nhất định phải nghĩ ra biện pháp có được. Về phần được rồi sau đó như thế nào, cũng khó mà ra.

      Bất quá tính cách tuy rằng hào sảng, tâm tư lại cực kỳ thâm trầm, thấy Trang Tín Xuyên ngụm cự tuyệt, nhắc lại, bộ dáng cũng thèm để ý nữa, nhưng có nghĩa là thèm để ý .
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 83: Rùng mình
      EDIT: HOÀN TÚ

      Sau khi Tần Thiên cùng Phương Nghiên Hạnh hồi phủ, Trang Tín Ngạn và Phương Kiến Thụ trở về. Biết Trang Tín Ngạn bình yên vô , Tần Thiên thở dài nhõm hơi.

      Trở lại trong viện, Trang Tín Ngạn tắm rửa xong, ngồi ở bên bàn đọc sách. Tần Thiên trở ra, để ý tới, vẫn gương mặt u như cũ. Tần Thiên muốn dùng vở viết cùng hai câu, nghĩ tới lại buông quyển sách tay, đến bên giường ngủ, hoàn toàn khiến Tần Thiên càng bực mình.

      Trừ lần gặp này ra cũng đâu có gì đáng trách cứ như vậy, Tần Thiên cũng thèm để ý, dù sao nàng cũng quen với vẻ mặt lạnh như băng của rồi . Sao có thể cầu cấp nhất định phải có vẻ mặt ôn hòa với mình đây? Về sau chú ý chút, gây ra phiền toái gì là tốt rồi. Tần Thiên suy nghĩ cố xua bực bội.

      Nàng cầm rượu thuốc Bích Liên đưa, ra đại sảnh tự xoa bóp cho mình. Rượu thuốc hương vị quá nồng, sợ lại tức giận . Tóm lại nàng cảm thấy Đại thiếu gia tính tình nhu bất định, rất khó hầu hạ, là nha hoàn của còn đỡ, nếu là thê tử, chẳng phải càng thêm thê thảm. Nếu cùng với nam nhân có tính cách như vậy sống cả đời, trừ phi cũng phải giống có tính tình lãnh đạm, thích yên lặng, nếu buồn chết cũng chết vì bực bội.

      Tuy rằng quả rất thương, nhưng mà cũng ai có đủ lòng thương hại và kiên nhẫn để chịu đựng cả đời như vậy.

      Thời điểm xoa bóp chân, nàng đau đến nhíu mày lại. Giật mình bỗng cảm thấy như có ánh mắt nhìn mình, nàng ngẩng đầu, nhìn xung quanh, trong phòng yên tĩnh dị thường, trừ bỏ mấy bóng đen của đồ vật lập lòe trong ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn, cũng đâu có ai khác?

      Tần Thiên cười cười, thầm nghĩ chính mình đa tâm.

      Xoa bóp xong, thương thế chẳng những chuyển biến tốt, ngược lại có vẻ càng đau hơn. Nàng cà nhắc vào trong phòng, thấy Trang Tín Ngạn nằm ở giường nhúc nhích, nàng kéo lê chân chậm rãi tới giường của mình, cẩn thận nằm đó, trong bóng đêm mùi rượu thuốc người dường như càng ngày càng nồng đậm, nàng khỏi nhìn về phía Trang Tín Ngạn, thấy cũng có phản ứng gì, hiển nhiên ngủ, lúc này mới yên tâm nhắm mắt.

      Cũng biết ngủ bao lâu, trong mông mông lung lung, Tần Thiên bị thanh đánh thức, mở to mắt, thấy trước mắt có bóng đen lướt qua, nàng hoảng sợ kêu lên, “Là ai?” Đứng dậy châm ngọn đèn bên cạnh lên.

      Ánh sáng mỏng manh trong chốc lát chiếu sáng khắp gian phòng, chỉ thấy Trang Tín Ngạn đứng ở bên cạnh bàn, cầm chén nước uống, lúc chạm đến ánh mắt của Tần Thiên, mặt có vẻ mất tự nhiên, nhưng chỉ khoảng nửa khắc lại hồi phục lạnh lùng.

      sao đánh thức mình dậy chứ? Tần Thiên cảm thấy kỳ quái, đây vốn là chức trách của nàng mà. chuẩn bị ngồi dậy, thấy cầm chén đặt mạnh xuống bàn, phát ra “Cheng” thanh lớn, cũng thành công ngăn lại động tác của nàng.

      Nàng trố mắt nhìn khuôn mặt lãnh nghiêm qua bên người nàng, lên giường, tiếp theo xoay người đưa lưng về phía nàng, hơi thở vô tận lạnh lùng.

      Tần Thiên nhìn bóng dáng xuy cười tiếng, xem ra còn giận nàng, thậm chí cũng muốn nàng đến hầu hạ!

      Vừa vặn! Lão nương chân đau a! đúng là cơ hội hiếm có a! Tần Thiên bĩu môi, thổi tắt ngọn nến, cũng nằm xuống ngủ, trong bóng đêm nghe thấy nhàng xoay người.

      Sau lại nghe thấy tiểu đêm, chỉ cần gọi nàng, nàng cũng cho rằng hay biết, để tự . thậm chí ngay cả ngọn nến cũng đốt, Tần Thiên nghe được tiếng va vào ghế, nhịn được bật cười, nhưng cũng để ý đến .

      Ngày hôm sau, Hải Phú với nàng, mấy ngày này cần nàng theo bên cạnh Đại thiếu gia. Lại đưa bình sứ màu xanh cho nàng, : “Đây là thuốc trị bong gân, tốt lắm, cho ngươi dùng.”

      Tần Thiên tiếp nhận, ngạc nhiên : “Ngươi làm sao mà biết ta bị thương?” Tối hôm qua sau khi trở về, cũng chưa gặp , nếu phải hướng Bích Liên mượn rượu thuốc, chỉ sợ cũng có người biết nàng bị thương.

      “Là…” Hải Phú dừng chút, mới : “Là Bích Liên cho ta biết …”

      Tần Thiên cũng có để ý, cảm tạ . Sau đó liền nhìn Trang Tín Ngạn ở phía bên kia, mang theo Bích Liên cùng Hải Phú ra sân, từ đầu đến cuối đều có liếc nhìn nàng cái.

      Chờ Trang Tín Ngạn rồi, trong viện bọn nha hoàn đều dùng loại ánh mắt kỳ dị nhìn nàng.

      Sau đó lâu, khi Phương Nghiên Hạnh đến xem thương thế của nàng, cho nàng, tối hôm qua Trang Minh Hỉ vì Minh Lan thắng được đèn lồng kéo quân, ở nơi đó gây náo động khá lớn.

      “Bình thường thấy Tứ tiểu thư buồn hé răng , nghĩ tới nàng ta cũng có chút bản .” Phương Nghiên Hạnh ,

      “Vị Tứ tiểu thư này đúng là có chút bản .” Tần Thiên , Nhị di thái thái lợi hại như thế nào mỗi người đều thấy được, hoàn toàn lộ ra ngoài, nhưng Trang Minh Hỉ nội liễm trầm tĩnh, như thanh đao vô hình.

      “Đại thiếu gia đối với ngươi rất tốt, biết ngươi bị thương, để ngươi ở trong phủ nghỉ ngơi.” Phương Nghiên Hạnh lại

      Tần Thiên cười cười, để ý lắm : “Đại thiếu gia hẳn là biết ta bị thương.”

      “Vậy ngươi đây là…” Phương Nghiên Hạnh có chút khẩn trương.

      “Ta nghĩ Đại thiếu gia vẫn giận ta , bất quá ta tự thấy những gì nên làm làm rồi, nếu chê ta hầu hạ tốt, ta cũng có biện pháp. Ta bất quá chỉ là nha hoàn, muốn làm như thế nào cứ theo thôi.”

      là nha hoàn bên người khá lâu rồi, nàng coi như là tận tâm hết sức, cho dù đến tai Đại phu nhân nơi đó, nàng cũng làm hết sức rồi. Nàng tin Đại phu nhân bởi vì nàng cùng khách nhân của Trà Hành mấy câu mà trách cứ nàng, nếu như vậy, Đại phu nhân cần gì phải bảo nàng đến Trà Hành chứ?

      Nàng tại hy vọng có thể trở lại bên cạnh Đại phu nhân. Trang Tín Ngạn tuy rằng bản chất là người tốt nhưng loại tính cách này đúng là khiến người ta vô lực, người khác tới, nhưng nàng bởi vì mà vđã ài lần bị thương? Nàng còn tức giận, ngược lại, lần lại lần nhăn mặt cau có với nàng.

      Đúng vậy, ai kêu là chủ tử, nàng là nha hoàn chứ? Sai tất nhiên đều là của nàng.

      “Muội muội, ta biết muội là người có nhiều ý tưởng , nhưng tỷ tỷ muốn câu, Đại thiếu gia tuy rằng có chỗ thiếu hụt, nhưng là con đường rất tốt để muội rồi, muội nên nắm chắc mới được.” Phương Nghiên Hạnh nắm tay nàng, lời thấm thía.

      “Con đường rất tốt?” Tần Thiên nhìn nàng trừng mắt, lập tức hiểu được, Đại thiếu gia là nhi tử của Đại phu nhân, đứng vững ở bên cạnh , chính mình ở Trang phủ ngày sau cũng tốt đẹp hơn nhiều. Tần Thiên thở dài, phủ lên tay Phương Nghiên Hạnh thủ, cười : “Ta hiểu được ý của tỷ tỷ, tỷ tỷ yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.”

      “Muội hiểu được là tốt rồi.” Phương Nghiên Hạnh tâm lúc này mới buông lỏng.

      Cứ như vậy, liên tục vài ngày, Trang Tín Ngạn đều đối với nàng hờ hững, buổi tối tiểu đêm cũng kêu nàng. Tần Thiên cũng nghe theo , chỉ chăm chỉ làm tốt chức trách của mình, cảm xúc của nằm trong phạm vi khống chế của nàng.

      Có điều khi đến viện của Đại phu nhân, Trang Tín Ngạn cũng mang nàng theo. Bất quá Tần Thiên phòng tránh trước, từ lúc thỉnh an Đại phu nhân, đem tình mọi thứ qua lần, chỉ có điều lược bỏ đoạn Tạ công tử đối với nàng có hảo cảm , miễn cho Đại phu nhân nghĩ nàng tận tâm.

      Sau khi Đại phu nhân nghe xong, trầm mặc hồi, cái gì cũng , chỉ cười cười, nụ cười ấy mang theo chút thần bí, như nghĩ tới chuyện thú vị vụng trộm gì đó, Tần Thiên nhìn thấy mà da đầu run lên. Bất quá Đại phu nhân vốn thông tình đạt lý cũng có vì vậy mà trách cứ nàng.

      Cứ như vậy qua nửa tháng, có ngày, Thanh Liễu bỗng nhiên tìm nàng, với nàng: “Tần Thiên, Nhị phòng lại liên hệ với Thu Lan, có muốn cho Đại phu nhân ?”

      Thanh Liễu là người mà Đại phu nhân an bài ở Thanh Tùng viện, chức trách là thầm giám thị hành động của các hạ nhân. Mọi việc Thu Lan qua lại cùng Nhị phòng luôn bị nàng theo dõi, thầm hồi báo cho Đại phu nhân, nhưng từ sau khi Tần Thiên đến đây, Đại phu nhân liền với nàng, về sau có việc nên thương lượng trước với Tần Thiên.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :