1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 69: Tái khởi phong ba
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trà Hành,

      Từ chưởng quỹ hùng hổ vào phòng của Đại phu nhân.

      Rất nhanh tới tiết Trung thu, Đại phu nhân cùng Giang quản thương thảo về vấn đề quà tặng chúc tết cho quan viên và tiền thưởng cho các công nhân làm việc trong Trà Hành.

      Thấy Từ chưởng quỹ vẻ mặt khẩn trương, Đại phu nhân trong lòng rùng mình, bảo Giang quản lui xuống, lại sai Nguyệt Nương châm trà dọn chỗ.

      phải ta bảo ngươi đến chỗ Hồ đại nhân thương nghị vấn đề vận chuyển trà năm tới sao? xảy ra chuyện gì.” Đợi Từ chưởng quỹ ngồi xuống, Đại phu nhân liền hỏi.

      Từ chưởng quỹ lau mồ hôi trán, rồi mới : “Phu nhân, ta gặp Hồ đại nhân, nhưng Hồ đại nhân vừa thấy ta mở miệng , chuyện vận chuyển trà chỉ muốn thương nghị với Nhị thiếu gia! xong sai người đuổi ta ra ngoài.”

      “Chỉ thương nghị với Tín Xuyên?” Đại phu nhân giận tái mặt, tay phải vỗ mạnh vào tay vịn ghế, xem ra, bọn họ vẫn chịu hết hy vọng.

      Đại phu nhân hướng về Từ chưởng quỹ vẫy tay, : “Ngươi xuống trước .”

      “Vâng.” Từ chưởng quỹ lo lắng lui xuống.

      “Phu nhân, Hồ đại nhân đây là ý gì?” Nguyệt Nương khó hiểu.

      Đại phu nhân trầm giọng , “Bọn họ cam lòng ta xử trí Tín Xuyên như vậy, ép ta lần nữa để Tín Xuyên cầm quyền. Cũng muốn cho ta biết, cho mọi người biết, địa vị của bọn họ ở Trang phủ là vô cùng trọng yếu!”

      Nguyệt Nương ý thức được tình nghiêm trọng, trong lòng có chút hoảng: “Phu nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vạn nhất để bọn họ thực được, chẳng phải lại cho bọn họ cơ hội? Nếu về sau bọn họ luôn dùng điều này đến kiềm chế, chúng ta càng khó tránh né!”

      Đại phu nhân trong lòng cũng có chút lo lắng, nếu Tín Xuyên quả có năng lực chấp chưởng Trà Hành, bọn họ có Hồ đại nhân làm chỗ dựa giống như hổ thêm cánh, đối với Trà Hành mà là chuyện tốt, nhưng vấn đề là, Tín Xuyên làm người tốt, tâm thuật bất chính, duy lợi, trước để trở thành quản , gây ra chuyện lớn như vậy, nếu để chấp chưởng Trà Hành, Trà Hành nhất định bị hủy ở trong tay !

      Tuy nhiên Hồ đại nhân cùng bọn họ gắn bó tương quan. Vận chuyển trà đối với Trà Hành mà giống như mạch máu trong cơ thể, vận chuyển trà được, lá trà cũng thể được bán ra khắp nơi, Trà Hành cũng tương đương bị hủy, khó khăn này dễ vượt qua.

      Đại phu nhân cau mày trầm ngâm lúc lâu, sau đó phân phó Nguyệt Nương, “Nguyệt Nương, ngươi cùng ta tới tri phủ nha môn chuyến, lặng lẽ, đừng để lộ ra.”

      ***

      Tri phủ nha môn.

      Đại phu nhân ngồi kiệu từ cửa hông nha môn tiến vào.

      Phía trước nha môn là đại đường, phía sau là nơi ở của Tri phủ đại nhân.

      Đại phu nhân hạ kiệu trong sân, được hạ nhân dẫn tới đại sảnh, chỉ chốc lát, tri phủ Vương đại nhân cùng phu nhân Hoàng thị ra tiếp đón.

      Vương đại nhân hơn sáu mươi tuổi, Hoàng thị đại khái hơn năm mươi tuổi, hai người đều mặc y phục thường ngày. Bởi vì Đại phu nhân cùng Hoàng thị có chút giao tình, cho nên Vương đại nhân cũng rất chiếu cố Đại phu nhân. Nhưng rốt cuộc cũng giống Hồ đại nhân cùng Lý Tú Mai có quan hệ thân thích, mà Vương đại nhân năm đó cũng có dã tâm như Hồ đại nhân, cho nên Vương đại nhân có khả năng giống Hồ đại nhân bảo hộ được Đại phu nhân nhiều như vậy.

      Đại phu nhân hướng hai người hành lễ.

      Hoàng thị vội vàng : “Hoa , cần đa lễ.” Lại lôi kéo nàng ngồi xuống ghế, cẩn thận đánh giá sắc mặt của nàng, “Hoa , vì sao vẻ mặt ưu sầu?”

      Đại phu nhân nhìn hai người đem tình ngọn nguồn ra.

      “Đại nhân, vận chuyển trà đối với Trà Hành chúng ta có bao nhiêu trọng yếu ngài hẳn biết , nhưng Hồ đại nhân này ràng luôn can thiệp vào việc nội vụ của Trà Hành chúng ta, quả thích hợp cho lắm. Hơn nữa, Tín Xuyên lúc trước làm ra chuyện gì ngài cũng ràng, đứa này tuyệt đối thích hợp trở thành chưởng quản Trà Hành, Thịnh Thế chúng ta là Trà Hành lớn nhất tại Dương Thành, hàng năm nộp thuế mấy vạn lượng bạc, mặc kệ như thế nào cũng là thương nhân số số hai vì triều đình quyên ngân lượng, Trà Hành chúng ta nếu khó giữ được, đối với bản thành, đối với triều đình mà , lúc đó chẳng phải càng tổn thất sao?” Đại phu nhân tình chân thiết ý khẩn cầu, “Thỉnh đại nhân vì dân phụ làm chủ!”

      Vương đại nhân yên lặng nghe xong, mặt lộ vẻ ngượng nghịu, “Đại phu nhân, phải bản quan giúp ngươi, kì thực…” Vương đại nhân cùng Hoàng thị liếc mắt nhìn nhau, Hoàng thị thở dài, tiếp: “Hoa , lão gia nhà ta tuổi tác cao, muốn cáo lão hồi hương.”

      Đại phu nhân tâm trầm xuống, nhìn về phía Vương đại nhân, “Đại nhân từng qua, tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm, sao lại bỗng nhiên cáo lão hồi hương?”

      Vương đại nhân vuốt vuốt chòm râu hoa râm, thở dài, đứng dậy, “Sau khi thái tử bị phế, khắp nơi thế lực rục rịch, tranh đấu gay gắt, thậm chí lan đến các địa phương xung quanh, bản quan già, muốn bị cuốn vào trong thị phi này, thầm nghĩ hồi hương gieo trồng nuôi cá, an hưởng lúc tuổi già.”

      Nghe xong lời này, Đại phu nhân tạm thời áp chế phiền não, tình lòng : “Giã từ nghiệp khi đỉnh vinh quang, vị chi biết cơ, đại nhân là người đại trí tuệ, dân phụ chúc đại nhân thuận buồm xuôi gió, ít việc vụn vặt của dân phụ quấy nhiễu đại nhân.”

      Có lẽ lời này của Đại phu nhân đả động đến Vương đại nhân, Vương đại nhân xoay người nhìn Đại phu nhân cười : “Đại phu nhân là nữ tử bản quan bội phục cũng như thưởng thức, bản quan có chuyện tiết lộ cho phu nhân biết, cũng giúp phu nhân có chuẩn bị.”

      “Chuyện gì?”

      Vương đại nhân chắp tay sau lưng, qua lại trong sảnh, chậm rãi : “Bản quan thu được tin tức, Hồ đại nhân chuyện với Tổng đốc đại nhân, Tổng đốc đại nhân thượng tấu lên để Hồ đại nhân tiếp nhận vị trí của bản quan.”

      Đại phu nhân kinh hãi đứng lên: “Đại nhân ý , chờ đại nhân lui xuống, tiếp nhận là Hồ đại nhân?”

      sai…” Vương đại nhân dừng lại cước bộ, nhìn về phía Đại phu nhân, “Cho nên bản quan cho rằng Đại phu nhân tạm thời nên chống chọi với Hồ đại nhân, ngại lui bước. khi xé rách da mặt, chỉ sợ Đại phu nhân ngày sau càng thêm khổ sở.”

      Đại phu nhân ngã ngồi xuống ghế, trong lòng lạnh lẽo.

      ***

      Lan Hoa viện.

      Trang Tín Xuyên tựa vào tháp quý phi, Lưu Bích Quân ngồi ở bên tay cầm mâm bồ đào, quả rồi lại quả đút vào miệng , bên cạnh còn có nha đầu khác, xoa bóp chân cho .

      Trang Tín Xuyên nghiêng thân mình, hưởng thụ hầu hạ của thê tử và nha hoàn, thoải mái mắt lim dim.

      Lưu Bích Quân ngón tay chỉ chỉ ở mặt , cười duyên : “Phu quân, bồ đào ngọt hay ngọt?”

      Trang Tín Xuyên cầm tay nàng đặt ở bên môi hôn cái, cười : “Ngọt, bồ đào ngọt, người càng ngọt hơn.” xong, cũng quản còn có nha hoàn ở đây, liền đem Lưu Bích Quân nằm xuống tháp, đặt ở dưới thân, phen xoa nắn.

      Lưu Bích Quân thở gấp liên tục, “Phu quân, còn có người ở đây…”

      Trang Tín Xuyên cười : “Sợ cái gì, người nàng mang đến, về sau còn phải của ta, vừa vặn để các nàng học tập, về sau cũng biết nên hầu hạ ta như thế nào”.

      Nha hoàn bên dưới xấu hổ cúi đầu, vẻ mặt xuân sắc.

      Lưu Bích Quân hơi giận, Trang Tín Xuyên lại hôn miệng nàng cái, sắc sắc : “Bất quá gia trong lòng hiểu , thứ nhất đương nhiên là nương tử của ta, nàng nhìn xem, có ai có thể giống nương tử của ta hoa dung nguyệt mạo như vậy? Ta tại thầm nghĩ đến nàng rồi, những người khác ta đều muốn chạm vào?”

      Lưu Bích Quân lúc này mới nở nụ cười, “Coi như chàng thành . Nếu , ta cũng lấy từ nhà mẹ đẻ mấy đống bạc lớn chuyển tới nơi này!”

      Trang Tín Xuyên tươi cười ngưng đọng, lại khôi phục nguyên trạng, “Biết nương tử tốt mà, ta thương ngươi báo đáp ngươi, ” xong tựa đầu cúi xuống ngực nàng ta, phát ra thanh chậc chậc.

      Lưu Bích Quân ngẩng đầu lên, cười duyên, thở hào hển, bên cạnh nha hoàn xấu hổ đến mức cúi gằm mặt xuống.

      Đúng lúc này, bên ngoài có người thông truyền: “Nhị di thái thái cùng Tứ tiểu thư đến.”

      “Mất hứng!” Trang Tín Xuyên ngẩng đầu lên, Lưu Bích Quân vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo.

      Nhị di thái thái cùng Trang Minh Hỉ tiến vào, nhìn thấy Trang Tín Xuyên cà lơ phất phơ, mà Lưu Bích Quân quần áo chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, vẻ mặt đỏ bừng.

      Hai người làm sao chuyện gì vừa xảy ra, Nhị di thái thái lập tức nhíu mày, nếu đổi lại là người khác, Nhị di thái thái nhất định chỉ trích nàng ta ban ngày ban mặt câu dẫn Tín Xuyên, phá hư thân thể , nhưng với Lưu Bích Quân, Nhị di thái thái cũng khó , đành phải đem bất mãn nuốt vào trong bụng. Ai bảo bọn còn có rất nhiều chỗ cần dựa vào nhà mẹ đẻ của nàng ta chứ?

      Trang Minh Hỉ cười lên gọi tiếng: “Nhị ca, nhị tẩu.”

      Lưu Bích Quân ngượng ngùng, cúi đầu mặt đỏ hồng câu: “Nương cùng muội muội trước ngồi chơi, ta sai nha hoàn đem điểm tâm lại đây.” xong che mặt rồi ra ngoài.

      Linh Nhi theo phía sau Nhị di thái thái, nhìn bóng dáng nàng ta, lòng sinh đố kỵ. Tiếp theo lại quay đầu nhìn về phía Trang Tín Xuyên, thấy nhìn cũng thèm nhìn mình, trong lòng vô hạn oán niệm.

      Nhị di thái thái tới ngồi xuống tháp, : “Hôm nay sao đến Trà Hành?”

      có dượng làm chủ, con cần gì Trà Hành chịu khổ?” Trang Tín Xuyên cầm lấy Bồ Đào ở bên cạnh lên, ném vào trong miệng.

      “Cũng đúng…” Nhị di thái thái gật đầu, tiếp theo lại cầm lấy tay nhìn nhìn, đau lòng : “Con cũng nên tĩnh dưỡng chút, phụ nhân rắn rết kia, vậy còn ép buộc con quá mức.”

      “Chuyện vận chuyển trà, sợ Đại nương thỏa hiệp, chỉ cần Đại nương lên tiếng, chúng ta có thể nhân cơ hội thừa thắng xông lên.” Trang Minh Hỉ cười bên ngồi xuống cạnh bàn tròn khắc hoa văn hải đường, nghĩ nghĩ lại : “Còn phải sai người tới báo cho dòng họ biết được việc này, để bọn họ biết lợi hại của chúng ta, che chở Đại nương!”

      Nhị di thái thái cảm thấy có lý, vội vàng kêu tâm phúc làm việc này.

      Lúc này Trang Tín Xuyên đứng lên : “Cần gì phiền toái như vậy, bằng nhân cơ hội này bức Đại nương giao ra vị trí đương gia!”

      Trang Minh Hỉ xem xét liếc mắt nhìn Đại ca, : “Nào có đơn giản như vậy, nay Đại nương có dòng họ làm chỗ dựa, Nhị ca ở Trà Hành địa vị vững, lúc này xé rách mặt, chúng ta giống như lần trước, chiếm được tiện nghi. Trước tiên ở Trà Hành giữ lấy địa vị, thu mua lòng người, biểu chút năng lực, lại nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề thừa kế mới có thể trở thành đối thủ của người khác…”

      tới đây, Trang Minh Hỉ chậm rãi cười, nhàng bâng quơ : “Hơn nữa với thực lực của dượng, vị trí đương gia đương nhiên là vật trong lòng bàn tay!”

      Trang Minh Hỉ đứng lên, đến bên cạnh Trang Tín Xuyên, cười cười, giọng : “Đại ca, lần trước chúng ta nóng vội, cho nên thất bại thảm hại, lúc này đây chúng ta nhất định phải rút kinh nghiệm, sắp đặt chu đáo rồi sau đó mới hành động”.

      Trang Tín Xuyên quay đầu nhìn muội muội, thở dài: “Đáng tiếc muội muội thân là nữ nhi.”

      Trang Minh Hỉ nhíu mày cười : “Muội muội nhất định toàn lực tương trợ ca ca! Ca ca thành ngày sau đừng quên muội muội là được rồi.”

      “Muội là bào muội của ta, ca ca dù thế nào cũng đều quên muội muội tốt với ta.” Trang Tín Xuyên cười .

      Nhị di thái thái ở bên cạnh nhìn hai đứa con của mình tương thân tương ái, trong lòng vô hạn thỏa mãn.

      “Vậy tại chúng ta nên làm như thế nào?” Nhị di thái thái nhìn về phía nữ nhi. Đối với nữ nhi thông minh, Nhị di thái thái cũng cảm thấy bằng, khỏi đắc ý, vì nàng thỉnh phu tử dạy đọc sách tập viết quả nhiên là lựa chọn chính xác.

      Trang Minh Hỉ trong suốt cười: “ tại chúng ta cái gì cũng đều cần làm, bởi vì sốt ruột phải là chúng ta.”

      bên Linh Nhi thấy Nhị thiếu gia lại có hi vọng trở thành đương gia, trong lòng kích động thôi,bản thân nếu trở thành thiếp thất của , tuy rằng thể so với chính thất uy phong, nhưng cả đời vinh hoa phú quý cũng hưởng hết.

      nghĩ tới, lại nghe thấy Trang Tín Xuyên : “ biết có thể nhân cơ hội này với Đại nương con muốn nha đầu kia hay ?”

      Linh Nhi tâm trầm xuống, khỏi cúi đầu, trong ánh mắt lộ ra ghen ghét.
      Snowhonglak thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 70: Hư quyền
      EDIT: HOÀN TÚ

      Đêm đó, Đại phu nhân lăn qua lộn lại ngủ được. Tin tức Hồ tri châu sắp trở thành Hồ Tri phủ khiến bà tâm phiền ý loạn. Trở thành tri phủ trong tay quyền lực lớn hơn nữa, đối với bọn họ cản trở cũng càng nhiều, vị trí đương gia trong tương lại có thể do bà định đoạt sao?

      Ngực từng đợt khó chịu, Đại phu nhân đứng dậy.

      Bởi vì Nguyệt Nương có gia đình, cho nên buổi tối trực đêm là Lam Sơn. Lam Sơn nghe thấy động tĩnh, đứng lên, châm đèn thân thiết : “Phu nhân, ngủ được sao? Có muốn uống nước ?”

      Đại phu nhân lắc đầu, có chút mệt mỏi : “Ta sao, ta tự làm được, ngươi vào sương phòng bên cạnh ngủ .”

      Lam Sơn nghe lệnh, đứng dậy mặc quần áo ra ngoài.

      Lam Sơn rồi, Đại phu nhân thổi tắt ngọn nến đầu giường, biến mất trong bóng đêm.

      Bà nhìn bóng cây lay động qua cửa sổ, trong lòng suy nghĩ.

      Sau vụ trà giả, có phải bà nên quyết tâm ngoan tuyệt giao Tín Xuyên cho quan phủ? Có lẽ hôm nay phiền lòng như vậy.

      Nhưng lập tức lại lắc đầu, vô dụng, có Hồ đại nhân, Tín Xuyên nhất định bình an trở về, mà Tín Trung khẳng định trở thành người chịu tội thay. Bọn họ vì tranh đoạt địa vị đương gia, bởi vì xé rách da mặt, làm đến đường cùng, càng chút nào cố kỵ.

      Trận tranh đoạt này căn bản thể tránh khỏi.

      Đại phu nhân phiền lòng, xuống giường, tới bức họa của Trang lão gia.

      Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu sáng lên gương mặt tuấn của Trang lão gia trong bức họa.

      Đại phu nhân ngẩng đầu nhìn, giọng : “Lão gia, người cũng biết Hoa có rất nhiều gánh nặng? Nhưng Hoa biết, Hoa người chỉ gánh vác hy vọng cùng tín nhiệm của lão gia, cũng gánh vác vận mệnh của hơn ngàn người, cho nên mặc kệ gặp phải nhiều khó khăn, Hoa nhất định kiên trì cố gắng.”

      Ngày hôm sau, Đại phu nhân cùng Trang Tín Ngạn thương lượng việc này, cũng giữ Tần Thiên lại.

      Đại phu nhân cùng Trang Tín Ngạn ngồi xuống, Hải Phú đứng ở bên cạnh viết lời của Đại phu nhân .

      “Việc vận chuyển trà có cách nào khác, có điều nếu để Tín Xuyên làm lúc này, chỉ sợ bọn họ đưa ra nhiều cầu hơn, khả năng lớn nhất muốn lần nữa cầm quyền ở Trà Hành!” Đại phu nhân tới đây, lắc đầu, “Ta lo lắng nếu quyền lợi lại giao cho Tín Xuyên. Ai biết có thể hay lại gạt ta làm ra chuyện gì đó?”

      Trang Tín Ngạn nhìn mẫu thân gương mặt lo âu tiều tụy, tâm đau lòng, lại tự trách, chính mình nếu phải cái dạng này, mẫu thân phải phiền não như vậy?

      Nguyệt Nương ở bên lo lắng : “Lam Sơn , phu nhân vì việc này cả đêm đều nghỉ ngơi. là làm cho người ta lo lắng”.

      Trang Tín Ngạn thấy lời này trong lòng càng thêm lo lắng, cầm tay mẫu thân, vẻ mặt thân thiết, muốn thay mẫu thân phân ưu, nhưng nhất thời lại chưa nghĩ ra được biện pháp gì.

      Tần Thiên ở bên hiểu việc, lại thấy Đại phu nhân mày nhíu chặt, vẻ mặt ưu phiền, trong lòng rất đồng tình với nữ tử kiên cường mà gian nan này, nàng quyết tâm, tâm niệm thay đổi nhanh, bỗng nhiên nhớ tới kiện, nhịn được lên tiếng : “Phu nhân, Nhị thiếu gia nếu muốn cầm quyền, ngại để nắm hư quyền!”

      “Nắm hư quyền?” Đại phu nhân cùng Trang Tín Ngạn đều ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn nàng. Đồng thời trong lòng lại tràn ngập chờ mong.

      Tần Thiên : “Phu nhân giao cho vị trí quản cũng sao, chỉ có điều cũng để cho nắm giữ quyền lợi thực tế, mặc kệ muốn làm cái gì, tất nhiên phải có liên hệ với địa vị quản của , phu nhân có thể giao cho quản khác hạ lệnh. Nhị thiếu gia mặc kệ có phối hợp với vị quản đó hay , đều phải có người nhúng tay vào hoặc có phân phó của người, còn có thể sắp xếp người đáng tin tưởng trở thành trợ thủ cho , kiểm soát , để cho tuy nắm quyền, nhưng có quyền quản lý thực , tin tưởng cũng thể gây ra được chuyện gì.”

      Đại phu nhân suy tư hồi, mày dần dần giãn ra, bà cười : “Tần Thiên đầu óc nhanh nhạy, ta vốn phiền não mà vấn đề chỉ cần nàng hai ba câu liền giải khai! Tốt, rất tốt, có thưởng, có thưởng!” Kích động vội phân phó Nguyệt Nương thưởng cho nàng lượng bạc.

      Tần Thiên cười hì hì tiếp nhận, kỳ cũng có gì, nơi nàng công tác kiếp trước, cấp an bài kẻ thân thích có tài lại thể cự tuyệt làm như vậy, nàng thấy nhưng thể trách. Bất quá có thể giúp đỡ Đại phu nhân, lại có bạc lĩnh, nàng rất vui vẻ.

      Giải quyết nan đề, Đại phu nhân trong lòng định, nhưng thấy con vẫn nhíu mày, khỏi hỏi: “Tín Ngạn, còn có vấn đề gì sao.”

      Trang Tín Ngạn vốn định nhấc bút, nhưng thấy mẫu thân lại lộ ra thần sắc khẩn trương, trong lòng mềm nhũn, lại buông bút xuống, lắc lắc đầu, tỏ vẻ có vấn đề gì.

      Cho dù có vấn đề gì, cũng đành lòng để mẫu thân tiếp tục ưu phiền, trước để mẫu thân ngủ giấc ngon , chuyện này, từ từ nghĩ biện pháp.

      Đại phu nhân thấy con lắc đầu, trong lòng buông lỏng, lại : “Quyết định như vậy, ta ngày mai ngả bài với bọn họ, miễn cho chờ thêm vài ngày bọn họ cho rằng ta vô kế khả thi mới cầu bọn họ, cổ vũ khí thế bọn họ!”

      Đại phu nhân cười cười, thở dài hơi, Tần Thiên lại phát nơi thái dương bà tóc bạc lại nhiều thêm ít, trong lòng rầu rĩ.

      Tần Thiên theo Trang Tín Ngạn trở lại Thanh Tùng viện.

      Thừa dịp Trang Tín Ngạn tắm, Tần Thiên cũng ra ngoài tắm giặt, nàng phát Trang Tín Ngạn đặc biệt thích sạch , mỗi ngày đều tắm rửa, gội đầu, quần áo cũng thay hàng ngày. Bất quá cũng may nàng thập phần ưa sạch , giống bọn nha hoàn khác, tóc khá lâu mới gội lần, bình thường đều tết hoặc búi hết lên, lại dùng rất nhiều dầu bôi tóc, nàng chịu nổi mùi hương đó.

      Sau khi quay trở lại, Trang Tín Ngạn còn chưa về phòng, Tần Thiên mang giấy bút đến chờ .

      Trong khoảng thời gian này, bọn họ ở chung vẫn như trước mặn nhạt. Trang Tín Ngạn đại đa số thời gian vẫn là bản mặt kia, rất ít khi để ý tới nàng, nhưng may mắn cũng làm khó nàng nữa, Tần Thiên cảm thấy, có lẽ tiếp nhận mình ở lại bên cạnh .

      Bất quá về phần lúc trước vì sao thể chấp nhận mình ở bên cạnh , Tần Thiên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy, có lẽ là vì tính tình của quái dị, nghe người bị điếc bẩm sinh trong lòng cũng kiện toàn, tâm tư của bọn họ, người bình thường rất khó hiểu thấu.

      Bất quá nàng cũng lười tìm hiểu, chỉ cần khó xử nàng, để nàng có thể an tâm sống là tốt rồi.

      Vừa mới chuẩn bị xong, Trang Tín Ngạn tóc rối tung vào, nhìn thấy giấy bút án thư cũng ngoài ý muốn, bởi vì Tần Thiên mỗi đêm đều luyện viết chữ.

      Theo quy củ, Tần Thiên trước lau khô tóc cho , thấy ít tóc dán lên gương mặt, theo bản năng lấy tay quay đầu lại đây, nhưng lại tránh né, ngón tay đụng tới mặt .

      Vốn là lơ đãng chạm , nghĩ tới Trang Tín Ngạn cả người run lên, quay đầu, mở to hai mắt trừng nhìn nàng, ngọn đèn nhuộm đẫm góc cạnh ràng gương mặt , mơ hồ lộ ra loại khí lãnh.

      Tần Thiên hoảng sợ, vội vàng lui ra phía sau từng bước, hầu hạ lâu như vậy, cũng biết thích người khác đụng chạm vào thân thể , cho nên Bích Liên vẫn lo lắng đem việc mặc quần áo giao cho nàng làm, chỉ sợ nàng làm tốt, chọc tức giận.

      Có lẽ ý thức được nàng phải cố ý, Trang Tín Ngạn sắc mặt lại chậm rãi bình hòa, quay đầu .

      Tần Thiên vỗ vỗ ngực, Trang Tín Ngạn bộ dáng tức giận có đôi khi quả thực rất dọa người …

      Trang Tín Ngạn cầm lấy quyển sách xem, hề để ý nàng. Tần Thiên thấy tay trái cầm sách, tay phải chống bàn, bàn tay phủ trán, hai mắt buông xuống, ra đường cong mắt hai mí, mũi lại rất cao, hiển lộ loại quý khí, môi mím , bộ dáng nghiêm túc mà lãnh đạm, tóc đen dài trượt theo hai má rối tung xuống dưới, dưới ngọn đèn chiếu rọi phản xạ ra thản nhiên kim quang… thể , mặc kệ nhìn từ góc độ nào, dung mạo của Trang Tín Ngạn có thể là hoàn mỹ sứt mẻ, nếu phải vẻ mặt quá mức lãnh đạm, có lẽ chính là tuyệt diễm tao nhã.

      Như cảm giác được ánh mắt của Tần Thiên, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên nâng mắt hướng nàng nhìn qua, Tần Thiên chột dạ, vội vàng quay đầu trở về bên cạnh bàn, mặt lại nhịn được hơi hơi nóng lên.

      Trang Tín Ngạn ánh mắt lại nhìn vào sách vở, cũng tự giác loan loan khóe miệng, tâm tình bỗng nhiên trở nên thoải mái, cũng biết vì lý do gì.

      Đêm đen tĩnh lặng, mỏng manh phiêu diêu, ngọn đèn hôn ám lẳng lặng ở trong phòng tỏa ra quầng sáng nhu hòa. Ngoài cửa sổ gió đêm thổi qua, phát ra thanh lá cây xào xạt, chiếu hình ảnh ngược lên cửa sổ giấy, lay động sinh tư.

      Tần Thiên sợ run hồi, nhớ tới mục đích của mình, ở giấy viết xuống hàng chữ, viết xong, đưa đến trước mặt Trang Tín Ngạn, ý bảo xem.

      Tần Thiên trong khoảng thời gian này vẫn rất kiên trì luyện chữ, tại nàng có thể dùng chữ phồn thể cùng Trang Tín Ngạn tiến hành trao đổi đơn giản, cho dù có chữ quên mất cách viết, cũng ảnh hưởng đến việc đọc hiểu của Trang Tín Ngạn.

      Trang Tín Ngạn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, sau đó cúi đầu nhìn lại, thấy giấy viết là: “Đại thiếu gia vừa rồi ở chỗ phu nhân có phải còn điều gì nhịn xuống chưa ra?”

      Trong lòng khỏi kinh ngạc, tâm của mình, nàng thế nhưng nhìn ra?

      “Ngươi làm sao mà biết?” Trang Tín Ngạn cầm lấy bút lông khác đặt nghiên mực, viết những lời này xuống.

      Tần Thiên ngẩng đầu: “Nô tỳ thấy người muốn lại thôi, nghĩ người hẳn còn có gì băn khoăn, nhưng vì sợ phu nhân lo lắng nên thêm gì nữa.” Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, vừa rồi nàng ở bên nhìn thấy hiểu ngay.

      Trang Tín Ngạn nhìn nàng cái.

      Tần Thiên thấy chậm chạp chịu viết, nghĩ chắc muốn cùng mình những lời này, lại viết : “Nô tỳ cũng chỉ quan tâm phu nhân, nếu Đại thiếu gia thực có gì băn khoăn đừng ngại ra, nô tỳ tuy rằng được thông minh như Đại thiếu gia, nhưng tối thiểu cũng có thể thay Đại thiếu gia chia sẻ chút ưu sầu.”

      Những lời này có vẻ hơi đãi bôi, ưu sầu sao có thể chia sẻ, trừ phi nàng có thể giải quyết việc này. Nàng cũng muốn Đại phòng bại dưới tay Nhị phòng, nếu , chỉ bằng hận ý của Nhị di thái thái đối với mình, bản thân sống cũng xong. Cho nên mặc kệ như thế nào, nàng phải đem hết toàn lực giúp đỡ Đại phu nhân vượt qua cửa ải khó khăn này!

      xong nàng ngẩng đầu, vẻ mặt chân thành nhìn Trang Tín Ngạn, dưới ngọn đèn, đôi mắt nàng lấp lánh, như hai bảo thạch tỏa ra ánh sáng trong suốt, lóe sáng động lòng người, tóc dài rối tung xõa hai bên eo, mềm mại như tơ lụa, hai má đầy đặn hồng nhuận, mịn màng làm cho người ta nhịn được muốn đưa tay vuốt cái…

      Trang Tín Ngạn khỏi nắm tay lại, giống như nếu làm như vậy, giây tiếp theo chạm lên mặt của nàng, kinh ngạc trước xúc động này của mình.

      hít sâu hơi, áp chế cảm xúc khác thường trong lòng, viết xuống giấy: “Ta chỉ lo lắng cho dù qua được cửa này, chỉ cần bọn họ còn có Hồ đại nhân làm chỗ dựa, sau này cũng xảy ra chuyện, mẫu thân luôn phải mệt mỏi ứng phó. Ta nghĩ rằng chúng ta phải nắm trong tay thực lực thể thay thế giống như bọn họ vậy”.
      Snowhonglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 71: Phương bắc cự phú
      EDIT: HOÀN TÚ

      Về phần “Thực lực thể thay thế” rốt cuộc là cái gì, Trang Tín Ngạn nhất thời còn chưa nghĩ ra.

      Có điều biết, chỉ có di ngôn của phụ thân, và ủng hộ của dòng họ, vẫn đủ để ngăn chặn việc Nhị phòng dựa vào Tri phủ đại nhân tương lai.

      Hai ngày sau, sáng sớm, Đại phu nhân sai người gọi Trang Tín Xuyên tới Thanh viện, cùng có Nhị di thái thái, Trang Minh Hỉ, và Lưu Bích Quân. Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên và Trang Tín Trung cũng bị gọi đến.

      Đại phu nhân ngồi ở chính vị, còn lại mọi người phân theo thứ tự ngồi xuống hai bên, mà Tần Thiên và Linh Nhi đứng ở phía sau chủ tử.

      Nhị phòng trong lòng biết Đại phu nhân gọi bọn tới đây là vì chuyện gì, đám người đều ra vẻ chút để ý, nhàn nhã uống trà, Nhị di thái thái cùng con dâu Lưu Bích Quân coi ai ra gì còn giọng nghị luận buổi sáng nên ăn canh gà hay mỳ sợi.

      Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc ý mà Tần Thiên nhịn được tức giận, vậy mà Đại phu nhân vẫn yên lặng nhìn, khuôn mặt bình tĩnh. Bởi vì đứng ở phía sau Trang Tín Ngạn, thể nhìn thấy vẻ mặt của , bất quá Tần Thiên đối với khá hiểu biết, nhất định vẫn mang gương mặt lãnh đạm lạnh lùng, để ý tới bất cứ thứ gì.

      Lúc này, Đại phu nhân buông chung trà trong tay, nhìn về phía Trang Tín Xuyên : “Tín Xuyên, Đại nương năm nay giao chuyện thương nghị về việc vận chuyển trà cùng quan phủ cho con.”

      Trang Tín Xuyên có chút đắc ý nhướn mày, mặt lại ra vẻ khó xử, “Con muốn .”

      Bộ dáng kia khiến người ta hận thể tát cho cái. Đến Tần Thiên còn có cảm xúc này.

      Nhưng Đại phu nhân lại rất bình tĩnh, cũng phiền chán, còn mỉm cười: “Vì sao?”

      Trang Tín Xuyên ngồi ở ghế , lấy tay vỗ tay vịn ghế, lắc lắc đầu, “Con chỉ là học đồ ở phòng chế trà, sao có thể diện gặp Hồ đại nhân? Để Hồ đại nhân biết được, còn tưởng rằng Thịnh Thế tôn trọng ngài, coi thường ngài, chẳng phải bị trách tội sao?”

      xong liếc mắt nhìn Đại phu nhân, Nhị di thái thái cũng nhịn được nhìn về phía Đại phu nhân, khóe miệng mỉm cười, Trang Minh Hỉ cúi đầu lẳng lặng uống trà.

      Đại phu nhân cúi đầu trầm tư, giả bộ thực khó xử. Bà càng khó xử, mẫu tử Trang Tín Xuyên càng đắc ý, trong lòng vô cùng sảng khoái, cũng chính vì vậy, mà vô tình thả lỏng cảnh giác.

      “Kỳ , ta vốn định để con luyện tập ở phòng chế trà thời gian …” Đại phu nhân thở dài, “Nhưng con đúng, thân phận của Hồ đại nhân, tất nhiên thể để con lấy thân phân tại mà gặp ngài”.

      Trang Tín Xuyên cùng Nhị di thái thái ý cười cơ hồ nhịn được nữa.

      “Do vậy, từ hôm nay trở , con trở thành quản ngoại bộ của Trà Hành.” Đại phu nhân như tự hỏi lâu, mới đưa ra quyết định.

      “Quản ngoại bộ?” Trang Tín Xuyên cùng Nhị di thái thái vốn đắc ý đều giật mình, nhất thời thể phục hồi tinh thần, Trang Minh Hỉ cũng ngẩng đầu lên.

      “Đó là quản gì vậy?” Trang Tín Xuyên hỏi, “Sao cho tới bây giờ con cũng chưa nghe qua?”

      Đại phu nhân nhìn cười : “Đây là chức vụ quản mới ở Trà Hành, con cũng biết, sinh ý của Trà Hành rất lớn cũng nhờ vào việc giao tiếp thường xuyên, chuẩn bị quà tặng ngày hội cũng như sinh thần hàng năm, nghênh tiếp đưa đón, cũng phải là chuyện , càng cần giao thiệp nhiều với quan phủ, sinh ý phụ thuộc nhiều vào xã giao, lúc trước đều do nhóm chưởng quầy chuẩn bị, nhưng việc của các chưởng quầy cũng rất nhiều, thường xuyên tính toán chu tất, cho nên ta muốn đem chuyện này giao cho con phụ trách, con xưa nay giao du rộng rãi, nhất định đảm nhiệm tốt công việc này!”

      Trang Tín Xuyên nghe thấy cũng đúng, lúc trước làm quản thu mua chè tươi thường xuyên phải xuống nông thôn, giao tiếp với mấy kẻ hạ lưu, thân ô bẩn, còn mệt chết người, cũng kiếm thêm được bao nhiêu bạc, hơi vô ý còn có thể bị Đại nương trách cứ. Nhưng công việc này ràng khá nhàn, có dượng ở đây, giao thiệp với quan phủ hoàn toàn có vấn đề, cộng thêm việc nghênh đón khẳng định có thể kiếm thêm bạc, mà quan trọng hơn, còn có thể danh chính ngôn thuận lấy danh nghĩa tiếp khách cùng các bằng hữu ăn chơi đàng điếm, nhìn theo khía cạnh nào cũng là công việc béo bở!

      nước cờ này sai, có dượng làm chỗ dựa, Đại nương sao có thể cúi đầu!

      Trang Tín Xuyên nhất thời rất đắc ý, cũng hỏi qua ý kiến của muội muội và mẫu thân liền ngụm đáp ứng, “Được, nếu Đại nương tin tưởng con như vậy, con nhất định để Đại nương thất vọng!”

      Bên cạnh Trang Minh Hỉ vẫn còn suy tư, chuyện này nghe qua có vẻ khá tốt, nhưng Đại nương cũng phải là người đơn giản? Trong đó có thể có huyền cơ gì hay ? Vốn định bảo cho ca ca đừng vội đáp ứng, tranh thủ thời gian suy nghĩ cẩn thận chút, nghĩ tới ca ca đáp ứng ngay lập tức.

      Trang Minh Hỉ ngăn cản kịp, trong lòng thở dài.

      Đại phu nhân thấy Trang Tín Xuyên đáp ứng, liền cười : “Tốt lắm. Chuyện thương nghị về việc vận chuyển trà vốn là phần việc của con, có câu cửa miệng, tân quan tiền nhiệm như lửa cháy đến tay, ta tin tưởng con nhất định khiến ta thất vọng!”

      Trang Tín Xuyên đắc ý vỗ ngực : “Đại nương yên tâm, cứ tin tưởng ở con!” vừa mới được thăng chức, tất nhiên muốn thể năng lực của bản thân, muốn từ từ triệt tiêu ảnh hưởng trong lòng mọi người đối với sau vụ việc trà giả.

      Tần Thiên ở bên cạnh nhìn, biện pháp này tất nhiên cũng là nàng đề ra với Đại phu nhân, tương tự với quản lý quan hệ xã hội ở kiếp trước. Nhưng người ta là quản lý quan hệ xã hội có thực quyền, cho nên bốn phương tám hướng, khắp nơi uy phong. Nhưng Trang Tín Xuyên rất nhanh hiểu , giữa lý tưởng và kỳ tồn tại chênh lệch rất lớn.

      Nghĩ tới bộ dáng tức giận của Trang Tín Xuyên sau đó, Tần Thiên nhịn được tươi cười.

      Nhưng nghĩ tới tươi cười này lại rơi vào trong mắt Trang Tín Xuyên ngồi đối diện. Trang Tín Xuyên thấy nàng khuôn mặt phấn nộn, má lúm đồng tiền ngọt ngào, hoạt bát đáng , thân mình mảnh dẻ có trước có sau.

      Kìm lòng được thốt ra lời: “Đại nương, con còn có việc muốn cầu xin…”

      Bên cạnh Trang Minh Hỉ vừa nghe thấy thế, vội vàng kéo kéo góc áo Trang Tín Xuyên.

      Được muội muội nhắc nhở, Trang Tín Xuyên tỉnh táo lại, trong đầu hồi tưởng lại lời muội muội từng qua với .

      “Ca ca, chờ huynh trở thành đương gia rồi, huynh muốn dạng nữ nhân gì mà được, tại cần gì khiến tẩu tử ngột ngạt, nàng mang người tới còn chưa tính, huynh còn cố ý theo Đại nương mở miệng muốn nha hoàn khác, tẩu tử nghĩ như thế nào? Huynh đừng quên, sau này chúng ta cần hỗ trợ từ phía nhà mẹ đẻ của nàng!”

      Nghĩ vậy, Trang Tín Xuyên nhìn Lưu Bích Quân bên cạnh liếc mắt cái, nghĩ tới nghĩ lui, cũng hiểu được vì Tần Thiên mà đắc tội thê tử của mình đáng giá, ý niệm trong đầu cũng bay mất.

      “Như thế nào, Tín Xuyên còn có chuyện gì?” Đại phu nhân hỏi.

      Trang Tín Xuyên thở dài, lắc đầu, “ có việc gì, có việc gì …”

      Nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn luyến tiếc, mắt nhìn người Tần Thiên mãi thể thu hồi.

      Trang Tín Ngạn ngồi đối diện phát ánh mắt khác thường, liền theo ánh mắt quay đầu lại, phát nhìn Tần Thiên, trong lòng lập tức căng thẳng, có cảm giác buồn bực nên lời. Nhưng mặt lại bất động thanh sắc, thản nhiên quay đầu .

      Linh Nhi đứng ở phía sau Nhị di thái thái, vốn vướng bận chăm chú nhìn Trang Tín Xuyên tất nhiên đều thấy tất cả, nàng ghen ghét nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, trong lòng giống như bình pha tạp ngũ vị hương, đủ loại tư vị.

      “Rất nhanh đến tiết Trung thu , năm nay các việc chuẩn bị cho tiết Trung thu giao cho con phụ trách !” Đại phu nhân cười với Trang Tín Xuyên.

      Từ Thanh viện ra, Trang Minh Hỉ nhịn được với Trang Tín Xuyên: “Đại ca, huynh tội gì đáp ứng nhanh như vậy, trì hoãn vài ngày làm sao?”

      Trang Tín Xuyên đắc ý nghe thấy ngữ khí có chút trách cứ của muội muội, có chút mất hứng, “Còn có thể có vấn đề gì, ta mượn cơ hội này lung lạc các khách lớn của Trà Hành, về sau đối với việc ta đoạt lấy vị trí gia chủ cũng có ích!”

      “Nhưng Đại nương sao có thể suy nghĩ đơn giản như vậy?” Trang Minh Hỉ tiếp tục .

      Lưu Bích Quân bên cạnh Trang Tín Xuyên có chút nghe lọt tai, cười : “Tiểu , ta biết ngươi thông minh, nhưng ca ca ngươi cũng phải là kẻ ngu ngốc, chúng ta là nữ nhân, ở nhà hầu hạ phu quân mới đúng, mấy việc đại này vẫn nên để nam nhân gánh vác !”

      “Minh Hỉ, ta biết muội quan tâm ca ca, nhưng ca ca có chủ trương, tuổi muội cũng còn , có thời gian nên thêu hoa, làm nữ hồng, chuẩn bị đồ cưới !” Trang Tín Xuyên cũng cho là đúng.

      Nghe xong lời này, Trang Minh Hỉ trong lòng mặc dù vui, nhưng cũng muốn cùng ca ca và tẩu tử xung đột, lập tức đến bên cạnh tẩu tử, kéo cánh tay của nàng, trong suốt cười: “Tẩu tẩu đúng, là Minh Hỉ nông cạn !”

      Lưu Bích Quân liếc nàng cái, cười : “Cũng thể như vậy, tiểu so với nữ nhi bình thường khác tâm tư khéo léo linh hoạt hơn, về sau cũng biết vị công tử nào có phúc khí mới có thể lấy được muội.”

      câu trúng tâm trong lòng Trang Minh Hỉ, mặt nàng nóng lên, khỏi cúi đầu.

      Việc nữ nhi luôn để ý tất nhiên là gả cho người tốt a.

      đến việc này, ta bỗng nhớ tới việc.” Nhị di thái thái phía trước bỗng nhiên xoay người lại đến bên cạnh nữ nhi, cười : “Hôm qua Tạ gia phái người tặng bái thiếp cho ta, là muốn mời ta cùng Minh Hỉ ngày mười bốn đến phủ bọn họ xem diễn uống trà.”

      “Tạ gia?” Trang Tín Xuyên dừng lại cước bộ, vẻ mặt ngạc nhiên, “Là Phương bắc cự phú Tạ gia gần đây gia nhập buôn bán muối ở Dương Thành?”

      Nghe được bốn chữ “Phương bắc cự phú”, Nhị di thái thái mặt như nở hoa, liên thanh : “ sai, sai, đúng là Tạ gia kia. Ta còn nghe , Tạ phu nhân vì Nhị thiếu gia, đương gia Tạ phủ trong tương lai lo liệu việc hôn nhân, ngày mười bốn tháng này chỉ mời chúng ta, còn mời các tiểu thư khuê các khác, đều là nữ tử đến tuổi cập kê, có thể thấy được Tạ phu nhân cố gắng tìm thê tử cho Nhị thiếu gia!”

      Trang Minh Hỉ tuy rằng ngượng ngùng, nhưng vẫn nhịn được hỏi: “Nhị công tử họ Tạ kia biết là người như thế nào?”

      Trang Tín Xuyên cười : “Có thể trở thành chủ Tạ gia, sao có thể là người đơn giản, nghe tuấn tú lịch , uy vũ bất phàm, cùng muội muội thiên tư quốc sắc thông minh khéo léo phải trời sinh đôi sao?”

      Trang Minh Hỉ xấu hổ mặt đỏ bừng, trong lòng lại vô hạn vui mừng, nàng dậm chân sẵng giọng: “Ca ca xấu lắm, chỉ biết chê cười ta.” xong uốn éo thắt lưng che mặt chạy .

      Trang Tín Xuyên cùng Nhị di thái thái và những người khác cười rộ lên.

      Ngừng cười, Nhị di thái thái : “Chỉ cần Minh Hỉ gả đến Tạ gia, chúng ta có Tạ gia hùng hậu như thế làm thân gia, Giang Hoa kia còn đấu với chúng ta thế nào được nữa!”

      Trong lòng càng thống khoái, giống như nữ nhi gả đến Tạ gia rồi vậy.

      Lúc này, có nha hoàn báo lại: “Nhị thiếu gia, Đại phu nhân ở ngoài cửa chờ người.”

      Nhị di thái thái giúp đỡ Trang Tín Xuyên sửa sang lại vạt áo, nhìn con bộ dáng phong thần tuấn lãng, trong lòng vui mừng thôi, “Tín Xuyên, con nhớ kỹ, con mới là chủ nhân tương lai của Thịnh Thế, thể để người khác coi thường được!”

      “Nương, người yên tâm, dượng sắp trở thành Tri phủ đại nhân, ai còn dám coi khinh con? Nịnh bợ lấy lòng con còn kịp!” Trang Tín Xuyên cười lạnh đáp.
      honglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 72: Đứa được tự nhiên
      EDIT: HOÀN TÚ

      Bốn xe ngựa của Trang phủ theo thứ tự chạy đường cái hướng tới Thịnh Thế Trà Hành. Xe ngựa đẹp đẽ quý giá, nô tỳ thành đàn, đưa tới vô số ánh mắt hâm mộ của người đường.

      Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn ngồi ở trong chiếc chu luân mui xe.

      Trang Tín Ngạn trong đầu đều nghĩ về ánh mắt Trang Tín Xuyên nhìn Tần Thiên đầy mê đắm, điều này khiến nhớ tới lúc trước ở hoa viên nhìn thấy ta cùng với Tần Thiên lửa nóng dây dưa, lại nghĩ tới nhiều năm trước cũng ở hoa viên chính mắt nhìn thấy màn thể quên được đó.

      Nàng rốt cuộc có quan hệ với Tín Xuyên hay ? Nàng có đáng giá với tín nhiệm như vậy của mẫu thân hay ?

      Trang Tín Ngạn mặt bình tĩnh, nhìn tới Tần Thiên ngồi bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm về phía cửa xe, xuyên qua màn xe gió thổi lay động mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Vốn từ từ tiếp nhận việc Tần Thiên trở thành nha hoàn bên người, nha đầu này tuy rằng hơi cổ quái, nhưng làm việc cũng cẩn thận. nghĩ chỉ cần bản thân cho nàng hy vọng, đối đãi bình thường như với Thu Lan, tin tưởng nàng cùng mẫu thân cũng thể gì, chờ qua hai năm nữa, nàng tuổi lớn, để mẫu thân gả nàng cho kẻ khác.

      Nhưng màn vừa rồi kia, khiến tâm như bị thứ gì đó đè nén, vô cùng khó chịu.

      Thời điểm khi biết Thu Lan cùng Nhị phòng câu kết làm bậy, cũng cảm thấy như vậy, nhất thời cũng biết chuyện gì xảy ra, cũng chính vì như thế mới khiến tâm phiền ý loạn.

      Tần Thiên ngồi ở bên nào biết rằng lúc này tâm tình giống như ba đào phập phồng, nàng mở túi mang theo người, lấy ra quyển vở tự chế, cùng cây bút than, đưa tới trước mặt Trang Tín Ngạn.

      Quyển vở to bằng bàn tay, dễ dàng cất vào người mang theo bên mình, về phần bút than, Tần Thiên tự làm ở phòng bếp. Nàng tìm kiếm lâu trong than củi, mới tìm được mẩu than củi có đầu mềm có thể dễ dàng viết chữ, sau đó lại dùng dao tước, tước ra ngòi bút, giống như bút chì vậy, lại dùng vải mềm bao bên ngoài, quấn cẩn thận, như vậy làm bẩn tay.

      Tần Thiên thấy mỗi lần trao đổi với người khác đều phải trải giấy mài mực khá phiền toái, khiến người bình thường cũng nguyện ý giao tiếp với , nên ai để ý tới , tính cách lại càng trở nên quái gở, mà càng quái gở lại càng ai muốn để ý, bởi vậy tạo thành vòng tuần hoàn ác tính. Có đôi khi ở bên nhìn bị mọi người vắng vẻ, khiến nàng thương cảm, thân là nha hoàn của , hơn nữa mẫu thân đối với nàng rất tốt, cho nên nàng mới tốn nhiều tâm tư suy nghĩ như vậy.

      Trang Tín Ngạn quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, sắc mặt tốt.

      Tần Thiên quen nhìn sắc mặt này của , biết đây chỉ do tính cách của , cũng thèm để ý. Thấy , liền cầm bút than viết chữ lên vở làm mẫu.

      “Đây là nô tỳ làm cho thiếu gia, về sau thiếu gia muốn cùng người khác chuyện, cần phải chuẩn bị giấy bút mài mực, dùng thứ này rất tiện.” Sau đó đưa xem, rồi trước mặt kéo trang giấy này lật xuống dưới, ý cho biết viết xong kéo xuống lật ra tờ giấy mới, rất tiện lợi.

      Tiếp theo, vừa cười vừa cầm đưa tới trước mặt .

      Trang Tín Ngạn nhìn quyển vở trong tay nàng, lại nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của nàng, tâm bỗng mềm nhũn, nhưng rồi lại nghĩ đến Trang Tín Xuyên, ngực lại nhói cái, buồn bực, lạnh lùng đẩy tay nàng ra, nhưng nghĩ tới, Tần Thiên vốn phòng bị, giấy bút trong tay nàng đều bị làm rơi xuống dưới sàn xe.

      Hai người đều ngẩn ra.

      “Sao lại như vậy a?” Tần Thiên như bị hắt chậu nước lạnh, rất mất hứng, “Ta làm lâu mà…” Nàng lẩm bẩm, cúi hạ thắt lưng lấy giấy bút, may mà bị hỏng.

      Thấy lời nàng , Trang Tín Ngạn cũng có chút hối hận, có điều tính cách trong trẻo nhưng lạnh lùng, tiện biểu đạt, nhất thời biết nên phản ứng như thế nào, càng thể tỏ ra hối lỗi, thấy nàng ngẩng đầu nhìn lại, vội vàng giận tái mặt nhìn tới nàng, dùng sắc mặt này làm vũ trang che giấu tâm bản thân.

      Tần Thiên thấy vẫn bản mặt lạnh lùng, trong lòng vừa tức vừa giận, nàng vỗ mặt giấy bị bẩn thầm: “ là đứa tính tình quái đản, quên , dù sao ngươi quả cũng như người bình thường, tỷ so đo với ngươi. Nếu ngay cả ta cũng để ý ngươi, ngươi ở phòng chế trà trở thành người vô hình rồi!”

      Tần Thiên vốn phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, chốc sau cũng bình thường trở lại. Nàng đem giấy bút cất vào túi.

      Trang Tín Ngạn khẽ xoay mặt, lén lút liếc nhìn cái túi kia của nàng cái, trong lòng buồn bã mất mát, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Rất nhanh đến phòng chế trà.

      Bởi vì hôm nay tới trễ chút, các công nhân bắt đầu công việc, khắp nơi đều là cảnh lửa nóng thiêu đốt, nhìn thấy Trang Tín Ngạn cùng Trang Tín Trung hai vị thiếu gia tiến vào, tay đều ngừng động tác, vội chào hỏi.

      Trang Tín Ngạn khuôn mặt lạnh lùng cũng để ý tới, lập tức vào phòng sao trà, các công nhân quen, cũng trông mong đáp lại của . Nhưng tính cách trung hậu của Trang Tín Trung lại khá hòa hợp với các công nhân, cũng cùng tiếp đón mà bọn họ đối với Tín Trung phản ứng có vẻ nhiệt tình hơn hẳn.

      Tần Thiên cũng cười chào hỏi với bọn họ, Trang Tín Ngạn ở phía trước bỗng xoay người lại, nhìn thấy màn hòa thuận vui vẻ của Trang Tín Trung cùng các công nhân, Tần Thiên vô tình trông thấy, khuôn mặt tuy rằng vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng trong hai mắt lại toát ra đơn.

      Tần Thiên từng đọc trong quyển sách, kỳ người điếc rất hy vọng có thể kết giao với người khác, hy vọng tiếp xúc với nhiều người cũng được nhiều người tiếp nhận mình, nhưng có lẽ vì bị khinh bỉ thời gian dài, tâm hồn bị thương tổn, theo bản năng mới tạo nên ngăn cách, đây là ý thức bảo hộ của mỗi người, tránh cho bản thân càng bị thương tổn nhiều hơn.

      Tần Thiên nhàng mà thở dài, nghĩ rằng, kỳ cũng là đứa đáng thương. Buồn bực vì chuyện vừa rồi cũng tan thành mây khói .

      Cảm giác được ánh mắt của Tần Thiên, Trang Tín Ngạn vội vàng quay đầu , như sợ bị nàng phát ra điều gì.

      Lúc này, Trang Tín Trung đến bên cạnh Tần Thiên, đặt vào tay nàng bình sứ trắng Thanh Hoa, : “Ta thấy tay Đại ca giống như bị phỏng, lần trước Đại nương cho ta tuyết liên sinh cơ cao đối với bị phỏng cũng có tác dụng, bây giờ còn lại rất nhiều, ngươi đưa cho Đại ca dùng .”

      Tần Thiên nhìn cười : “Ngươi sao đưa cho ?”

      Trang Tín Trung sờ sờ đầu, cười ngây ngô : “ biết vì sao, ta nhìn thấy Đại ca trong lòng nhút nhát, cái gì cũng ra được.”

      Tần Thiên nhãn châu chuyển động, nở nụ cười, nàng lấy ra quyển vở và bút than trong túi ra, giao cho Trang Tín Trung, với : “ theo ta.”

      Tuy rằng Tần Thiên là nha hoàn, nhưng bởi vì nàng là người mà Đại nương tín nhiệm, lại là tỷ muội của thê tử, cho nên Trang Tín Trung ở trước mặt nàng dường như có thân phận thiếu gia vậy, thậm chí, có đôi khi còn nghe lời của nàng.

      Tần Thiên gọi , cũng nghĩ nhiều, liền theo.

      Trong phòng sao trà, Trang Tín Ngạn được Hải Phú trợ giúp đeo tạp dề. Thấy hai người vào, mặt chút thay đổi chỉ liếc mắt cái.

      Đến gần Tần Thiên đứng bên cạnh Trang Tín Trung : “Tam thiếu gia viết cho Đại thiếu gia xem .”

      “Chữ của ta rất xấu.”

      “Có quan hệ gì chứ, có thể xấu hơn của ta sao? tại cũng phải bảo ngươi biểu diễn thư pháp, chỉ cần có thể khiến Đại thiếu gia xem hiểu ý tứ của ngươi là được rồi.”

      “Vạn nhất ta còn chưa viết xong, kiên nhẫn làm sao bây giờ?”

      “Ta thấy ngươi sợ đến sợ rốt cuộc là sợ cái gì đây? là ca ca của ngươi, cũng phải con hổ, có thể ăn thịt ngươi sao? Ngươi thử xem, làm sao mà biết kiên nhẫn.”

      Trang Tín Ngạn khỏi nhíu mày, làm trò gì vậy?

      Bên kia Tần Thiên đẩy Trang Tín Trung cái, Trang Tín Trung cầm trong tay vở và bút than, lắp bắp đến bên cạnh Trang Tín Ngạn.

      Trang Tín Ngạn nhìn chằm chằm quyển vở trong tay Trang Tín Trung, mày khẽ nhướn.

      Đây phải là quyển vở mà Tần Thiên làm cho sao? Sao lại rơi vào tay của Trang Tín Trung vậy?

      Ánh mắt nhìn khiến Trang Tín Trung sắc mặt càng trở nên ổn.

      Trang Tín Trung dưới ánh mắt của dám ngẩng đầu, nhanh chóng viết xuống hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Đại ca, đây là tuyết liên sinh cơ cao, đối với việc trị phỏng rất tốt”. Tiếp đó liền cầm tuyết liên sinh cơ cao đưa tới.

      ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn, trong ánh mắt có chút bất an, có chút chờ mong, thấy chậm chạp tiếp nhận tuyết liên cao, lưng bất tri bất giác chảy mồ hôi.

      Trang Tín Ngạn nhìn hồi, sau đó mới đưa tay tiếp nhận tuyết liên cao, bình sứ Thanh Hoa còn lưu lại nhiệt độ lòng bàn tay của , khiến tâm của Trang Tín Ngạn cũng có chút ấm áp.

      Thấy sắc mặt thả lỏng, sau đó tiếp nhận giấy bút trong tay , viết xuống giấy hai chữ “Cám ơn”.

      Nhìn thấy hai chữ này, Trang Tín Trung lập tức nhếch môi nở nụ cười, bỗng nhiên lại có chút ngượng ngùng.

      Trang Tín Ngạn quay người lại, đem quyển vở vụng trộm nhét vào trong lòng, vẫn mang gương mặt lạnh lùng, nhưng Trang Tín Trung đứng bên lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và Đại ca trở nên gần gũi hơn, trong lòng rất vui mừng.

      Tần Thiên ở bên cạnh thấy màn như vậy, cũng thực vui vẻ. Trang Tín Ngạn chủ động tiếp cận người khác, chỉ đành để người khác chủ động đến tiếp cận , mới có thể giúp quan hệ bọn họ tốt đẹp hơn.

      Có đôi khi bước đầu tiên được thực lại dễ dàng hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.

      Phùng sư phó tiến vào gọi Trang Tín Trung ra ngoài. Trang Tín Trung rồi, Tần Thiên tới bên cạnh Trang Tín Ngạn.

      Trang Tín Ngạn cảm giác được, lại làm bộ như thèm để ý.

      công nhân tên Đại Hải tới, đem túi lá trà đặt bên cạnh Trang Tín Ngạn, lại với Tần Thiên, “Tần Thiên, ngươi cho Đại thiếu gia biết, chỗ này là 50 cân, hôm nay nhất định phải sao hết.”

      Tần Thiên lập tức gọi lại: “Đợi chút.” xong lấy thêm quyển vở nữa từ trong túi, để dễ dàng giao tiếp, vở và bút than đương nhiên nàng chỉ làm cái.

      Nàng nhanh chóng viết xuống vở: “Đại Hải thỉnh thiếu gia sao hoàn năm mươi cân lá trà trong ngày hôm nay.” Sau đó đưa cho xem, lại chỉ hướng Đại Hải.

      Trang Tín Ngạn quay đầu liếc mắt nhìn Đại Hải cái, khẽ gật đầu. Phản ứng như vậy, khiến Đại Hải sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh. Phải biết rằng, Đại thiếu gia bình thường rất ít khi để mắt tới người khác!

      Đại Hải hướng về Trang Tín Ngạn ngây ngô cười, kích động chà xát hai tay.

      Trang Tín Ngạn quay đầu, kéo kéo khóe miệng.

      Lúc này, Từ chưởng quỹ bỗng nhiên vài người cao quý quần áo đẹp đẽ vào phòng chế trà.

      “Phùng sư phó, Phùng sư phó.” Từ chưởng quỹ nhìn quanh trái phải, lớn tiếng gọi.

      Phùng sư phó lên tiếng trả lời bước ra, nhìn Từ chưởng quỹ, lại nhìn người phía sau , hỏi: “Đại chưởng quỹ có chuyện gì vậy?”

      Mấy công nhân rảnh rỗi cũng ra ngoài xem, mà Tần Thiên là trong số đó.

      Nàng thấy Từ chưởng quỹ hơi nghiêng người, lộ ra vài người đứng phía sau, : “Vị Tạ công tử này là khách quen của Trà Hành chúng ta, hôm nay có vị bằng hữu muốn mời Phùng sư phó giúp việc!”

      Tiếp theo, nam tử thân hình cao lớn khôi ngô ra, mặc kiện trường bào giao lĩnh ngân văn thêu mờ, giao lĩnh dùng chỉ bạc thêu triền chi văn đồ án, ánh mặt trời chiếu vào, quanh co khúc khuỷu phát sáng, ánh lên khuôn mặt khí bừng bừng, đúng là phong thái chói mắt.

      hướng về phía Phùng sư phó chắp tay thi lễ, ngữ khí khiêm tốn, “Bằng hữu của tại hại ở trong núi hái ít lá trà ngon, kịp mang về nhà để chế biến, sợ lá trà qua thời gian còn tươi mới, cho nên muốn thỉnh quý phường giúp sao chế chút.”

      xong, ngẩng đầu lên, thấy Tần Thiên đứng trong đám người, hơi hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại lộ ra tươi cười thâm trường ý vị, hàm răng trắng bóng dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng, cùng ánh mắt sáng quắc của như hoà lẫn vào nhau.
      honglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 73: Có bản lĩnh tất nhiên nắm chắc
      EDIT: HOÀN TÚ

      Tần Thiên liếc mắt cái liền nhận ra, đây là khi trước lúc nàng làm việc ở đại đường từng có hai lần gặp mặt, thương gia phương bắc, Tạ công tử. Thấy đối phương tỏ ý thân mật, Tần Thiên cũng keo kiệt lộ ra tươi cười.

      Nhìn thấy nàng tươi cười hào phóng, Tạ công tử lại nhìn nàng cái, khóe miệng tươi cười càng sâu sắc, quay đầu , giới thiệu những người khác với Phùng sư phó.

      chỉ vào nam tử tầm hơn hai mươi tuổi đứng bên cạnh, mặc áo bào xanh viền đen, thân phong độ của người có học thức, : “Đây là bằng hữu của Tạ mỗ, họ Chu, chính là vị Chu công tử này hôm qua lên núi ở huyện lân cận, ngẫu nhiên hái được lá trà, vô cùng vui sướng, suốt đêm chạy về, hi vọng có thể đúng lúc sao chế, nhờ ta đề cử sư phó chế trà giỏi nhất ở Dương Thành, Tạ mỗ nghĩ, sư phó chế trà tốt nhất ở Dương Thành phải ở Thịnh Thế sao!”

      lời ra khiến Từ chưởng quỹ cùng Phùng sư phó khuôn mặt đều tươi cười.

      Chu công tử hướng về Phùng sư phó thở dài, tao nhã cười : “Hái được lá trà này dễ, thỉnh sư phó nhiều chiếu cố!” xong xoay người sai tùy tùng lấy túi đưa cho Phùng sư phó.

      “Đâu có, đâu có.” Phùng sư phó cười tiếp nhận.

      “Chỉ cần làm tốt, gia thưởng lớn!” Đứng bên cạnh Chu công tử , nam tử hơn hai mươi tuổi, dáng người tráng kiện, mặt vuông miệng rộng, mặc trường bào viên lĩnh, có vẻ giống như võ sĩ rất kiêu căng .

      Ngữ khí của khiến Phùng sư phó có chút mất hứng, nhưng thấy những người này ăn mặc bất phàm, biết phải là người mình có thể đắc tội, cũng chỉ cố nén giận.

      Tạ công tử cười giới thiệu: “Vị này là bằng hữu phương bắc của Tạ mỗ, lần này cùng Chu công tử đến đây, là Trương công tử.”

      Trương công tử ngang ngẩng đầu lên, khinh khẽ hừ tiếng, ràng đem những người này để vào mắt.

      Tạ công tử cùng Chu công tử mặt tuy rằng tươi cười, nhưng ràng cũng cho rằng vị Trương công tử này thái độ thất lễ.

      Phùng sư phó trong lòng rất vui. Vốn định tự tay mình vì những người này chế trà, lại bởi vì cảm giác chịu nhục mà bỏ ý niệm này trong đầu.

      mở túi ra, cầm lấy ít lá trà nhìn kỹ xem, lại ngửi ngửi, mặt vẻ kinh ngạc, “Lá trà này có hương khí!”

      Chu công tử tiến lên từng bước, cười : “Cây trà này ở núi cùng cây ăn quả sinh trưởng hỗn độn cùng chỗ, lây hương khí của cây ăn quả, cho nên mang theo mùi hương hoa quả. Nông gia ở địa phương đó mỗi khi đến mùa xuân đều hái xuống, hong khô rồi chế tác đơn giản để cất chứa, thời điểm ta dừng chân nghỉ tại nông gia uống chén, cảm thấy mùi thơm lạ lùng xộc thẳng vào mũi, mới bảo bọn họ mang ta ngắt lấy ít, bất quá nông gia ở đó , tại cũng phải thời điểm hái tốt nhất, mùa xuân mới là thời điểm tươi nhất.”

      “Quả là như thế, đúng là có mùi hương a!” Phùng sư phó ngửi rồi lại ngửi, thích buông tay.

      “Lá trà này có cái tên, gọi là Dọa sát nhân hương, đúng là danh phù kỳ thực!” Chu công tử cười, lại : “Thỉnh sư phó trong lúc chế trà tận lực bảo trì mùi hương của nó! Ta muốn mang về tặng bằng hữu nếm thử!”

      Tần Thiên đứng ở trong đám người ngửi thấy mùi thơm, bỗng nhiên có người khuỷu tay vừa động, Tần Thiên nhất thời phòng bị, nghiêng người sắp ngã, lại rơi vào trong lòng người bên cạnh.

      Tần Thiên quay đầu, đầu tiên là nhìn thấy hoa văn phong phú liễm diễm sáng bóng giao lĩnh trước người nọ, tiếp theo lại ngửi thấy hỗn hợp mùi thơm mát của hương trà, rồi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trang Tín Ngạn dung nhan tuấn tú trong trẻo nhưng lạnh lùng, cặp mắt như miếng băng mỏng di động bạc uẩn, giống như : “Sao lại cẩn thận như vậy?”

      Khuôn mặt có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể qua lớp quần áo, bên tai có thể nghe được tiếng tim đập.

      Tần Thiên bất tri bất giác đỏ mặt, vội vàng tránh ra.

      “Thực xin lỗi.” Tần Thiên câu, lại nhịn được giọng thầm: “Khi nào tới đây chứ? Sao lại giống như mèo vậy, hề phát ra thanh ?”

      Nàng quay đầu , lại chú ý tới hơi hơi cong khóe miệng.

      Bên kia, Phùng sư phó đốt đèn, lại cầm lá trà nhìn kỹ xem, tinh tế suy tư hồi, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm kiếm trong đám người đứng xunh quanh, bỗng nhiên dừng lại ở người Tần Thiên, “Tần Thiên, ngươi lại đây!”

      Tần Thiên nghe thấy sư phó gọi tên của nàng, vội vàng lách ra, đến trước mặt , cười : “Sư phó, có chuyện gì?”

      “Ngươi nhìn lá trà này xem.” Phùng sư phó đưa lá trà tới trước mặt Tần Thiên.

      Tần Thiên lấy từ trong túi ra ít lá trà, nhìn nhìn, chỉ thấy lá trà óng ánh, màu sắc xanh biếc, tựa như phỉ thúy trong suốt, bề mặt lá cây có hoa văn hình xoắn ốc, mặt tầng bạch mao (lớp lông tơ màu trắng), mới chỉ cầm ở tay, mùi thơm ngát xông vào mũi, khiến cho người khác chìm đắm.

      là trà ngon a!” Tần Thiên cười .

      “Nếu sao trà nên làm như thế nào?” Phùng sư phó vuốt râu hỏi nàng.

      Tần Thiên nghiêng đầu, nhãn châu chuyển động, liền có đáp án, nàng nhìn Phùng sư phó cười : “Trà này hương khí đặc hơn, độ thành thục khá cao, lại là trà hái vào mùa thu, Tần Thiên nghĩ, hẳn nên dùng nhiệt độ thấp mà sao, trình độ lược khinh, còn phải đúng lúc vừa khuấy vừa sao!”

      sai!” Phùng sư phó khen: “Vậy việc sao trà này giao cho ngươi !”

      Tuy rằng muốn vì những người này chế trà, nhưng trà ngon như vậy vẫn nên tìm người tâm linh khéo tay thực . Tần Thiên tuy rằng vừa mới xuất sư, nhưng ngộ tính cao nhất, đối với nàng rất tin tưởng.

      Tần Thiên thoáng sửng sốt, lập tức đáp ràng: “Vâng, sư phó!” Nếu ngay cả sư phó cũng cho rằng nàng có thể, có đạo lý nàng lại tin tưởng bản thân mình!

      Đứng ở bên Tạ công tử cùng Chu công tử vốn mỉm cười nghe bọn họ đối thoại, lúc này thấy Phùng sư phó lại giao việc sao trà cho tiểu nương, đều thay đổi sắc mặt.

      Trong lúc đó Chu công tử lập tức chắp tay : “Phùng sư phó, lá trà này có được dễ, thỉnh Phùng sư phó tự mình sao chế!”

      Vị Trương công tử kia cũng gào to theo: “Tiểu nương bảo thêu hoa nữ hồng còn được, việc sao trà sao có thể để nàng ta thực ?” xong ngón tay chỉ Phùng sư phó, thực vô lễ kiêu ngạo : “Phải là tự tay ngươi làm! Gia qua, làm tốt có thưởng lớn!”

      Phùng sư phó nhịn xuống tức giận trong lòng, cười : “Vị đại gia này có điều biết, lão phu tuy rằng kỹ thuật lão đạo, nhưng tuổi tác cao, hai tay làn da thô ráp bằng người trẻ tuổi làn da non mịn, có thể giữ lại mùi hương của trà tốt hơn!” xong giơ ra hai tay.

      Mọi người vừa thấy, nhìn làn da mà phát hoảng, vết chai chi chít, trong nếp uốn còn dính rất nhiều dơ bẩn, nhất thời có chút ngao ngán. Rồi lại nhìn tay Tần Thiên đứng bên cạnh, đúng là tay trắng non mềm. Nhưng tiểu nương này nhìn qua thiên chân khả ái, cười rộ lên giống như ngọc nữ đứng hầu bên cạnh Quan , tiểu nương như vậy biết sao trà?

      Chu công tử cau mày, nhất thời lên tiếng.

      Tạ công tử đứng ở bên chắp hai tay sau lưng, mặt mang ý cười, như thảnh thơi xem diễn trò.

      Mà tên võ sĩ nam tử kia mặt dài thuột, thần sắc hờn giận, tùy thời đều có thể bùng nổ.

      Tần Thiên thấy bọn họ chậm chạp quyết định, liền tiến lên từng bước hướng về Chu công tử làm lễ, tự nhiên rộng rãi cười : “Chu công tử xin yên tâm đem lá trà giao cho tiểu nữ tử, tiểu nữ tử cam đoan để công tử thất vọng!”

      Chu công tử nhìn nhìn Tần Thiên, rất ngoài ý muốn, gặp qua rất nhiều nương thủ lễ xấu hổ ngượng ngùng, rất ít khi thấy nữ hài tử đáng lanh lẹ như vậy.

      “Ngươi nắm chắc?”

      Tần Thiên hơi nhấc cằm, nhếch lên ngón tay cái, mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền, “Có bản lĩnh tất nhiên có nắm chắc!”

      Chu công tử giật mình, bên cạnh Tạ công tử lại ngửa đầu cười ha ha, cười vui cởi mở, giống như có thể phá thủng mây đen, khiến người chung quanh đều cười rộ lên. Ngay cả Trương công tử vốn đen mặt cũng nhịn được nở nụ cười!

      Trương công tử vỗ bả vai Chu công tử, chỉ vào Tần Thiên cười : “Lão Chu, để nàng làm , ta muốn nhìn xem tiểu nương này có khoe khoang hay !”

      Chu công tử cũng buồn cười, lắc đầu cười : “Ta cũng vô cùng hiếu kỳ !”

      Tạ công tử tiến lên hai bước, đến bên cạnh Tần Thiên, nhìn tiểu nương chỉ đứng tới ngực , hơi hơi cúi đầu, cười : “Nha đầu, mỗi lần gặp ngươi, ngươi luôn có thể khiến ta ngạc nhiên a! Nha đầu Trang phủ có phải đều giống như ngươi hay vậy?”

      Tần Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt thâm thúy, có hơi thở nam tử bức người, xâm lược mãnh liệt. Tần Thiên có chút chịu nổi áp lực, hơi hơi lui ra phía sau hai bước.

      “Ta coi như Tạ công tử là khen ta !” Tần Thiên cười .

      Tạ công tử cười hai tiếng, gương mặt tuấn sáng ngời, quay đầu với Chu công tử: “Minh Huyền, tiểu nha đầu này hề đơn giản, thể coi khinh a!”

      “Nếu Đình Quân như vậy, ta cũng an tâm! Tiểu nha đầu, trà này của ta giao cho ngươi !” Chu công tử cười .

      “Đa tạ Chu công tử!” Tần Thiên lại xoay người mặt hướng Tạ công tử, “Đa tạ Tạ công tử.”

      Ngẩng đầu lên lại thấy con ngươi thâm thúy của , trong đó hình như có oánh quang di động, tựa như quanh ảnh mặt hồ lưu động, liễm diễm sinh huy.

      Tần Thiên lại cúi đầu xuống.

      Bên cạnh, Trang Tín Ngạn đứng ở trong đám người nhìn Tần Thiên bộ dáng kiêu ngạo, cũng nhịn được ý cười, nhưng sau đó nhìn thấy Tạ công tử nhìn Tần Thiên ánh mắt sáng quắc, thấy bọn họ dường như vô cùng quen thuộc, khóe miệng tươi cười lại trầm xuống.

      Tần Thiên cầm trà vào phòng sao chế, mấy người Chu công tử, Tạ công tử cùng với Phùng sư phó và các công nhân khác cũng theo, mọi người vây quanh bên cạnh Tần Thiên, giọng đùa giỡn nghị luận.

      Tần Thiên vị trí ngay bên cạnh Trang Tín Ngạn. Nàng thấy Trang Tín Ngạn trở về vị trí, chuẩn bị điểm than tiếp tục sao trà. Nàng nhớ ra đối với lá trà cũng rất để tâm nghiên cứu, liền hưng trí bừng bừng lấy ra ít lá trà trong bao đưa tới trước mặt , ý bảo xem.

      Trang Tín Ngạn biết ý tứ của nàng, nhưng cũng để ý nàng.

      Tần Thiên nghĩ chắc hiểu, cũng nản lòng, đem lá trà nhét vào trong tay . Đổi lại lần khác, Trang Tín Ngạn nhất định nhận, nhưng biết đây là lá trà của khách nhân, nên đành nhịn xuống .

      Tần Thiên lại lấy vở trong túi ra, viết: “Đại thiếu gia, người xem xem lá trà này tốt lắm, dường như thơm hơn so với lá trà bình thường!” Sau đó đưa cho xem.

      Bởi vì nàng chưa bao giờ có ý khinh thị, cho nên hành động này mới có thể tự nhiên như vậy. Nhưng nàng nghĩ tới, ở đây còn có người ngoài, mà phải tất cả mọi người đều có thể có lòng bao dung đối đãi với người tàn tật .

      Tựa như Trương công tử bên cạnh, nhìn thấy màn này liền thốt ra, “Vị này nghe thấy gì sao? Còn có kẻ điếc sao trà ư? thú vị!”

      Lời này vừa ra, toàn trường đều tĩnh lặng.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :