1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 49: Thân thế
      EDIT: HOÀN TÚ

      Lúc Trang Tín Ngạn đến, thấy Tần Thiên ngồi ở bên giường cùng Đại phu nhân chuyện phiếm.

      Đại phu nhân ngẩng đầu hướng về con gọi, ý bảo đến ngồi.

      Trang Tín Ngạn thản nhiên nhìn Tần Thiên cái, đến, ngồi bên cạnh mẫu thân, vừa vặn đối mặt với Tần Thiên. khí vốn vui vẻ thoải mái bởi vì đến nhất thời lặng vài phần.

      Trang Tín Ngạn ánh mắt lãnh đạm như cố ý vô tình nhìn vòng người Tần Thiên, làm cho Tần Thiên cảm thấy có chút được tự nhiên. Tần Thiên định tìm cớ chuẩn bị lui xuống, ai ngờ, Đại phu nhân giữ chặt tay nàng, cười : “Đừng vội, chân ta hơi tê, giúp ta xoa bóp chân chút.”

      Tần Thiên có cách nào, đành phải ngồi xuống ở mép giường, giúp Đại phu nhân xoa bóp chân.

      Nàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Trang Tín Ngạn cầm tay phu nhân, dùng ánh mắt quan tâm nhìn phu nhân, trong mắt toát ra ý tứ ràng đến mức ngay cả Tần Thiên cũng có thể hiểu được, như là hỏi: “Người có khỏe ?”

      Mẫu tử liên tâm, phu nhân hiển nhiên cũng hiểu được, bà nhìn , mỉm cười vỗ tay , bên gật đầu, bên ôn nhu ; “Nương sao rồi, cần lo lắng.”

      Trang Tín Ngạn thần sắc dịu , như là hiểu được ý tứ của mẫu thân vậy.

      Mẫu tử tình cảm ôn nhu, khiến cho Tần Thiên ở bên hâm mộ thôi. Trang Tín Ngạn tuy rằng đối với người ngoài lạnh lùng vô tình, nhưng đối với mẫu thân cũng quan tâm coi trọng.

      “Tần Thiên, vẫn chưa nghe ngươi tới chuyện nhà của ngươi, nghe ngươi là lẩn trốn đường bị người ta bắt lên xe ngựa sao? Trong nhà còn có người thân nào ?” Đại phu nhân quay đầu lại, đột nhiên hỏi ra vấn đề này.

      Tần Thiên trong lòng lộp bộp tiếng, ngẩng đầu nhìn hướng Đại phu nhân, thấy bà vẫn là vẻ mặt ôn hòa, cũng có thần sắc gì đặc biệt, mà bên cạnh Trang Tín Ngạn vẫn là gương mặt đạm mạc như cũ.

      Có lẽ chỉ là tùy tiện hỏi thôi? Tần Thiên tâm tình chậm rãi trầm tĩnh lại.

      Tần Thiên rũ mắt xuống, bên xoa bóp chân cho Đại phu nhân, bên chậm rãi : “Ta ở Liễu Thụ thôn , bởi vì thôn của chúng ta trồng toàn liễu nên mới được gọi như vậy…”

      LiễuThụ thôn là quê hương của mẫu thân Tiểu Mai, cách thôn của Tiểu Mai cũng xa, Tiểu Mai cũng từng nhắc qua với nàng.

      “Phụ thân nô tỳ lúc còn trẻ cũng là người đọc sách, là học trò, sau lại bởi vì vài lần qua được kỳ thi viện, rốt cuộc buông tha chuyện thi cử, lòng hướng nghề nông, trong nhà có vài mẫu đất cằn, chúng ta nhà ba người miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày. Nhưng sau đó, xảy ra trận ôn dịch, phụ thân cùng nương đều chết…”

      tới đây, Tần Thiên thanh hơi hơi có chút chua xót, kiếp trước, cha mẹ nàng đều là giáo sư, nhưng đều qua đời trong tai nạn xe cộ. Năm ấy, nàng mới sáu tuổi…

      “Đáng thương …” Phu nhân thở dài, “Hóa ra phụ thân ngươi cũng từng là người đọc sách, trách được ngươi biết đọc, nhưng ngươi vì sao lại biết viết? Là do phụ thân ngươi vẫn chưa kịp dạy ngươi viết sao?”

      “Ân…” Tần Thiên gật đầu, “Thời điểm phụ thân và nương của nô tỳ mất, nô tỳ mới sáu tuổi…”

      “Sáu tuổi?” Đại phu nhân trong thanh tràn ngập đồng tình, “ như vậy, ngươi làm sao mà sống sót ?”

      Làm sao mà sống sót? Tần Thiên ngẩng đầu lên, lâm vào hồi tưởng.

      Sau khi cha mẹ mất, dì là em của mẹ, đem nàng về nhà nuôi. Dì sau khi kết hôn có con, nghe là thân thể của dượng có chút vấn đề. Tuy luôn luôn tiến hành điều trị, những mãi vẫn có hiệu quả. Bọn họ quả đối đãi với nàng như con ruột, gọi nàng là Tiểu Thiên. Nàng sau khi trải qua hai năm sống hạnh phúc, dần dần cũng còn bóng ma tâm lý vì mất song thân nữa…

      “Ban đầu ta được nhà a di nuôi nấng, a di và dượng có đứa , bọn họ đối đãi với nô tỳ như chính con ruột của mình, quả là những người thiện tâm…”

      Đại phu nhân gật đầu: “Cũng là phúc khí của ngươi, sau đó thế nào?”

      Sau đó ư? Tần Thiên mỉm cười,

      Sau đó, dì dượng cuối cùng cũng có con, vì thế nàng ở trong gia đình kia từ Tiểu Thiên trở thành người thừa…

      “Sau đó, a di sinh tiểu đệ đệ, gia cảnh của a di và dượng cũng phải tốt lắm, dượng phải vất vả nuôi sống gia đình, a di phải chiếu cố tiểu đệ đệ…”

      Bên tai dường như vang lên tiếng dượng và dì cãi nhau

      “Đây là đứa của chị em, cùng với em chảy chung dòng máu, chúng ta thể bỏ mặc nó được!”

      “Nhưng mà em bị thất nghiệp, chỉ có mỗi tiền lương của nuôi sống gia đình, con của chúng ta ngay cả sữa bột cũng có mà uống, chúng ta có năng lực gì nuôi dưỡng đứa khác! Cuộc sống sau này ra sao chứ! Nó cũng có bác cả, vì sao tất cả đều trở thành trách nhiệm của chúng ta. mặc kệ, vất vả lắm mới có đứa con trai này, muốn để nó chịu khổ!”

      “Lúc trước cầm tiền của tỷ tỷ mua phòng ở, sao thấy gì cả?”

      “Chẳng lẽ phòng này mình ở sao? Hai năm qua chẳng lẽ đối với em tốt? Hơn nữa, di sản lại thuộc về mình chúng ta, bác cả cũng cầm nửa! Bọn họ cũng nên có nghĩa vụ nuôi nấng chứ. Vả lại cũng đâu phải là người xấu bụng, tiền này chúng ta là vay tạm, đều cố gắng để dành, chờ con bé sau khi lớn lên, trả lại cho nó!”

      Thanh ở bên tai dần dần mơ hồ.

      Tần Thiên ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân cười cười, “A di đưa nô tỳ đến nhà của Đại bá, sau đó ta ở lại Tảng Đá thôn, năm vừa rồi gặp phải hồng thủy, thời điểm chạy nạn bị lạc nhau, tại cũng biết sống chết thế nào.”

      Tảng đá thôn đó là cố hương của Tiểu Mai.

      Phu nhân mày nhíu lại, nhàng thở dài tiếng, “ là số khổ …” Bà nhìn Tần Thiên: “Nhà Đại bá ngươi có mấy người? Gia cảnh như thế nào?”

      “Nhà Đại bá khá đông người, ta có ba tỷ tỷ, dưới còn có đệ đệ. Gia cảnh so với nhà a di có vẻ khá hơn, ấm no lo.”

      “Nhưng mà ăn nhờ ở đậu, ngươi nhất định chịu ít ủy khuất.” Phu nhân giọng .

      Tần Thiên thở sâu, mặt nở rộ ra tươi cười sáng ngời, “Hoàn hảo, bọn họ cũng khắt khe hay lạnh nhạt với nô tỳ, cũng để nô tỳ bị đói, mặc kệ như thế nào, bọn họ chưa bao giờ nghĩ vứt bỏ nô tỳ.”

      Nhà Đại bá ở nông thôn, trốn tránh sinh con, dùng di sản của cha nàng lấy tiền sửa chữa lại phòng ở. Gia cảnh cũng chỉ có thể nghèo khó. Nàng bỗng nhiên trở thành trách nhiệm của bọn họ, tất nhiên thân sơ khác biệt, bị khinh bỉ, chịu ủy khuất, nhưng mà nàng có lý do gì cầu bọn họ coi nàng giống như con đẻ thương hết mực được chứ? Cũng giống như việc nàng thể cầu a di nhất định phải chiếu cố nàng vậy. Ai cũng có khó xử riêng, đời cũng chỉ có nàng là người khổ sở.

      Tối thiểu, nàng khỏe mạnh lớn lên, tối thiểu, nàng vẫn được đến trường, tối thiểu, nàng vẫn có thân nhân, có nhà, bị đưa vào nhi viện lạnh lẽo.

      Còn đòi hỏi gì nữa mà oán hận?

      Đại phu nhân nghe đến đó, mặt ý cười ôn hòa hơn, bà cầm tay nàng, giọng : “Số mạng ngươi khúc chiết như vậy, khó cho ngươi có thể có tính cách như thế này.”

      Tần Thiên nắm chặt tay phu nhân thủ, cười : “Nô tỳ nhớ phụ thân từng , nô tỳ sinh ra vào ngày nắng. Sau khi sinh lâu nở nụ cười, người hy vọng nô tỳ cả đời đều có thể vui vẻ mà sống, cho nên nô tỳ cũng với bản thận, nhất định phải luôn luôn lạc quan.”

      Khi chuyện, nàng cảm giác được ánh mắt. Nàng ngẩng đầu, lại chạm phải đôi mắt đen láy của Trang Tín Ngạn, lúc này trong đôi mắt vẫn lạnh lẽo như phủ tầng băng mỏng dường như có ánh sáng kỳ dị chậm rãi lưu chuyển, giống như kinh dị, lại giống như đồng tình.

      Nếu Tần Thiên phải biết bị điếc, nhất định nghĩ nghe được mình vừa cái gì.

      Thấy nàng nhìn qua, ánh sáng trong mắt Trang Tín Ngạn nháy mắt biến mất, hơi hơi quay đầu, nhìn về phía mẫu thân.

      Lúc này, Nguyệt Nương bên ngoài gọi nàng: “Tần Thiên, ngươi ra đây chút.”

      Tần Thiên đứng lên, với Đại phu nhân: “Phu nhân, nô tỳ ra ngoài xem có chuyện gì.”

      .” Phu nhân vẫy vẫy tay.

      Chờ Tần Thiên sau khi rời khỏi, phu nhân quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn : “ đời này, quả có tín nhiệm cách vô duyên vô cớ, cũng có vô duyên vô cớ mà trung thành. Trong khoảng thời gian này ta cố ý để con cùng Tần Thiên tiếp xúc nhiều chút, chính là muốn với con, Tần Thiên là đứa trẻ tốt, cần bởi vì chút tình nóng lòng phủ nhận người, cẩn thận là tốt, nhưng cẩn thận đến mức đa nghi, liều lĩnh nghi kỵ người khác, khiến con mất rất nhiều người nguyện ý tình đối đãi với con”

      Trang Tín Ngạn nhìn thoáng qua phương hướng Tần Thiên rời , lại cúi đầu xuống.

      Bên này, Nguyệt Nương kêu Tần Thiên ra ngoài, vì nàng vào phòng bếp dặn bọn nha đầu đưa tới ít nước ô mai ướp lạnh, giờ này gọi Tần Thiên ra ngoài ăn chút.

      Tần Thiên cùng nha hoàn trong viện uống nước ô mai, nước ô mai chua chua ngọt ngọt, lạnh thấm tận vào lòng, rất ngon miệng.

      Bọn nha hoàn ngồi cùng chỗ liền líu ríu tán gẫu, trong đó tiểu nha đầu Tiểu Lan : “Từ chuyện lần đó, Nhị di thái thái vẫn chưa đến thăm Đại phu nhân, cũng hơi quá đáng.” Mấy nha đầu khác cũng hùa theo về chuyện này.

      Tiểu Lan khiến cho Tần Thiên nhớ tới việc. Nàng buông bát, kéo Nguyệt nương đến bên, giọng : “Nguyệt Nương, lần trước Nhị di thái thái giống như đối với việc Đại phu nhân hủy bỏ tư cách thừa kế vị trí gia chủ của Trang Tín Xuyên chắc chắn ủng hộ, chỉ sợ từ bỏ ý đồ, trong khoảng thời gian này nàng ta lại tới đây, ngươi nàng ta có thể ngầm giở trò quỷ gì hay ?”

      Nguyệt Nương mặt trầm xuống, “Có thể làm trò quỷ gì, trong tay phu nhân có di chúc của lão gia, nàng ta làm thế nào được? Về phần nàng ta tới, phỏng chừng là trong lòng khó chịu, tính tình thoải mái. ..”

      “Nhưng…” Tần Thiên còn muốn cái gì, lại bị Nguyệt Nương đánh gãy lời, Nguyệt Nương cười : “Tần Thiên, ta biết ngươi trung thành, tận tâm. Chẳng qua, việc này ngươi đừng quan tâm, cũng đừng với phu nhân những lời này, phu nhân vì chuyện của Trà Hành đủ phí sức rồi, nếu khiến bà càng thêm lo lắng, bây giờ bà cần phải an tâm nghỉ ngơi vài ngày .”

      Thấy Nguyệt Nương như vậy, Tần Thiên cũng thêm gì nữa. Ai cũng nghĩ tới, ngay ngày hôm sau, Nhị di thái thái gây nên đại phong ba, thế tới ào ạt thổi quét toàn bộ Trang phủ.
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 50: Thế tới ào ạt
      EDIT: HOÀN TÚ

      Sáng ngày hôm sau, giờ thìn, Tần Thiên hầu hạ Đại phu nhân uống thuốc, bỗng nhiên, Lam Sơn hoang mang rối loạn chạy vọt vào.

      “Phu nhân, phu nhân, Nhị di thái thái cùng Hồ đại nhân và các Tông lão gia đều ở đại sảnh, là muốn thỉnh Đại phu nhân đến đại sảnh chuyến, có chuyện quan trọng muốn cùng phu nhân thương lượng!”

      “Cái gì?” Đại phu nhân tay run lên, chén thuốc bắn ra giường, “Nhanh như vậy sao? Là ta sơ suất quá…” Trong lúc thào, Đại phu nhân sắc mặt thay đổi.

      Tần Thiên tiếp nhận chén thuốc trong tay Đại phu nhân, đặt ở bên, phát tay bà hơi run rẩy.

      “Phu nhân…” Tần Thiên lo lắng gọi tiếng. Nguyệt Nương cũng thay đổi sắc mặt: “Nhất định là Nhị di thái thái giở trò quỷ… Nàng ta biết phu nhân thân thể tốt, còn thừa dịp lúc này muốn giải quyết mọi chuyện…” xong, lại nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, giống như có chút hối hận nghe Tần Thiên khuyên bảo. Nhưng cho dù nghe theo làm thế nào? Nhị di thái thái hành động quá nhanh, căn bản khó lòng phòng bị!

      Giống như kỳ tích , chỉ trong chốc lát, Đại phu nhân khôi phục bình tĩnh. Bà đứng dậy, đem tóc dài trước ngực hất ra phía sau, sắc mặt đông lạnh như hàn băng.

      “Binh đến tướng chặn, thủy đến thổ yêm. Người tới, giúp ta rửa mặt chải đầu thay quần áo, ta phải gặp bọn họ!”

      Đại phu nhân nhìn về phía cửa, gương mặt đoan trang tú lệ để lộ ra loại khí phách nhiếp nhân của đương gia chủ mẫu. Nhất thời khí phách này cũng khích lệ mọi người, ai nấy đều lập tức lấy lại tinh thần.

      Gặp nguy loạn, kiên nghị quả cảm, là làm cho người ta kìm lòng được tâm sinh kính nể. Tần Thiên nhìn Đại phu nhân, trong lòng tràn đầy sùng kính cùng thưởng thức.

      Nguyệt Nương giúp Đại phu nhân chải đầu vấn tóc, Tần Thiên, Bích Ti cùng Lam Sơn giúp đỡ phu nhân thay đổi xiêm y. Đại phu nhân nhìn mình trong gương đồng, sắc mặt tái nhợt, lại phân phó Ngọc Hoàn, “Trang điểm cho ta chút, những người đó ước gì nhìn thấy ta bộ dáng ốm yếu, ta quyết thể để cho bọn họ được như ý!”

      Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, Đại phu nhân cùng với Tần Thiên, Nguyệt Nương, Lam Sơn, Ngọc hoàn và vài nha hoàn khác phía sau, tiến về phía đại sảnh.

      Đại sảnh của Trang phủ.

      Thời điểm Tần Thiên theo Đại phu nhân đến đại sảnh, liền nhìn thấy tình cảnh.

      gã mặc quan phục đầu đội quan mạo đại lão gia ngồi ở vị trí chính giữa trong đại sảnh, hẳn là tỷ phu của Nhị di thái thái, Tri châu đại lão gia Hồ đại nhân. Hồ đại nhân đại khái hơn bốn mươi tuổi, gương mặt trắng trẻo, ánh mắt dài híp lại , nhưng nếu ngẫu nhiên hé ra thấy có tinh quang thoáng . Môi mỏng manh mím chặt, bộ dáng nhìn qua có vẻ khôn khéo lõi đời.

      Nhị di thái thái an vị ở ghế bên phải của Hồ đại nhân, bên cạnh và đối diện với nàng ta là vài nam nhân có chút thân phận ngồi theo thứ tự. Nhìn qua lớn tuổi nhất là lão già râu tóc bạc trắng, đầu đội mũ màu lục, mặc kiện trường bào tơ lụa mới cũ, gầy trơ cả xương, ánh mắt cúi thấp. Ba người khác đều tầm hơn năm mươi, sáu mươi tuổi, trong đó có nam nhân béo trắng, vẻ mặt hòa khí, mặc kiện trường bào có vạt áo màu lam mới tinh, ngồi hơi nghiêng thân mình, người khác mang vẻ mặt nghiêm túc, ngũ quan đoan chính, ngồi cũng dị thường đoan chính, câu “Ngồi vững như chuông ” ước chừng là cách hình dung chính xác nhất, còn người nữa dáng người rắn chắc, mày rậm miệng rộng, mặc kiện trường bào màu xám bằng vải bông, trường bào hé ra, chân ngừng run rẩy. Còn người cuối cùng có vẻ trẻ nhất, ước chừng chưa đến bốn mươi tuổi, hai má hóp, đôi con ngươi láo liên vòng vo chuyển, bộ dáng có vẻ an phận.

      Mà Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân đứng ở phía sau Nhị di thái thái. Ngoài ra còn có số nha hoàn, ma ma, gã sai vặt chia đều ra đứng ở bốn phía đại sảnh, liếc mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy cả sảnh đường đều là người, có loại khí thế bức nhân.

      Thời điểm Đại phu nhân từ hành lang gấp khúc vào cửa hông, biết là ai hô lên câu: “Đại phu nhân đến.” Ngay sau đó, mọi người nhất tề xoay ra phía Đại phu nhân nhìn đến, ánh mắt lóe ra, thần sắc mỗi người đều khác nhau.

      Trừ bỏ Hồ đại nhân cùng lão già râu tóc bạc trắng kia, còn lại mọi người đều đứng dậy. Có người gọi đệ muội, có người gọi tẩu tử.

      Đại phu nhân mặt mang mỉm cười, nha hoàn vây xung quanh, chậm rãi tới, bộ pháp trầm ổn, khí định thần nhàn. Bà đến giữa đại sảnh, mới đình chỉ cước bộ, ánh mắt nhìn mặt từng người cái rồi rời .

      Hôm nay, Đại phu nhân mặc kiện áo gấm Tứ Xuyên dùng tơ vàng thêu hoa rủ cùng màu với đế giày, phía dưới là váy dài màu sắc nhã nhặn. Tóc vấn kiểu phượng kế, tóc cắm đôi trâm lưu kim bích ngọc mạ vàng, trước ngực đeo vòng xuyến cát tường như ý rất to bằng vàng ròng, kim quang lấp lánh, chói mắt sinh huy, cùng với trâm bích ngọc đầu hòa lẫn sắc vàng.

      Bà ngẩng đầu ưỡn ngực, sắc mặt bình tĩnh thong dong, hai tay ở trước ngực khẽ nắm, mỉm cười, khí phái cùng khí thế của đương gia chủ mẫu hiển ràng. Cho dù đứng giữa mọi người, lại ai có thể áp chế quang huy của bà.

      Nhị di thái thái nghĩ đến lần này xuất kỳ bất ý, đánh cho Đại phu nhân trở tay kịp, cuống quít mà ra, nghĩ tới đối phương thần thanh khí sảng, bình tĩnh, quả làm cho nàng ta có chút ngoài ý muốn, nàng ta có chút cam lòng hừ lạnh tiếng.

      Đại phu nhân để ý đến nàng ta, đầu tiên mặt hướng Hồ đại nhân hành lễ, cung kính gọi tiếng: “Hồ đại nhân.”

      Hồ đại nhân ngồi ở phía cười : “Phu nhân thân thể khoẻ, cần đa lễ.”

      Đại phu nhân đứng dậy cười cười, “ chút ốm vặt, tĩnh dưỡng vài ngày có việc gì rồi, tạ Hồ đại nhân quan tâm.” xong, lại xoay người đến trưởng giả trước mặt, thi lễ: “Tam thúc công! Thấy ông thân thể an khang, điệt tức trong lòng cao hứng.”

      Lão già kia lúc này mới mở cặp mắt đục ngầu, nâng nâng tay phải: “Điệt tức có lòng. cần đa lễ.”

      Đại phu nhân cười cười, lại đến trước mặt nam tử béo trắng kia, gọi tiếng: “Đại bá.” Nam tử béo trắng liền ngồi thẳng thân mình, cười tủm tỉm : “ lâu thấy, đệ muội khỏe chứ?”

      ” Đệ muội khỏe, tạ Đại bá quan tâm.”

      Tiếp theo lại tới trước mặt nam tử nghiêm túc kia, gọi tiếng “Nhị bá.” Nam tử nghiêm túc ừ tiếng. Lại đến nam tử uy vũ trước mặt, gọi tiếng: “Tam bá.” Cuối cùng, là nam tử trẻ tuổi nhất kia đến trước mặt Đại phu nhân, xoay người thở dài: “Tẩu tử an khang.”

      Đại phu nhân cười cười, “Tiểu thúc khách khí.”

      Tuy rằng Đại phu nhân vẫn khí định thần nhàn, nhưng đám người Nguyệt Nương cùng Tần Thiên vẫn canh cánh trong lòng. Bởi vì các nàng đều biết, tuy rằng Đại phu nhân được nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng thân thể vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Buổi tối hôm qua còn ngủ an ổn, vẫn ngực khó chịu. Các nàng đều sợ Đại phu nhân vì chịu đựng đả kích cùng khinh bỉ, thân thể thể chịu nổi.

      Sau khi Đại phu nhân cùng mọi người chào hỏi xong, hai tay chậm rãi mở ra, mỉm cười : “Khó được hôm nay Hồ đại nhân đại giá quang lâm, trưởng bối cùng các thúc bá lại tề tụ tại đây, đợi ta sai phòng bếp làm vài món đồ ăn ngon, mọi người cùng nhau ôn chuyện, náo nhiệt phen.”

      bên Nhị di thái thái thấy bà vẫn chậm rãi, sớm mất kiên nhẫn, nàng ta đứng dậy, cười lạnh : “Đại tỷ, ngươi hồ đồ rồi a? Hôm nay ta mời Hồ đại nhân, mời các vị trong dòng họ lại đây, phải để cùng ngươi ôn chuyện náo nhiệt đơn giản như vậy!”

      Đại phu nhân quay đầu nhìn nàng, cười bình tĩnh, “Nga, như vậy rốt cuộc có chuyện gì phức tạp sao?”
      Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 51: Từng bước ép sát ( thượng )
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trong đại sảnh

      Nhị di thái thái chậm rãi đến trước mặt Đại phu nhân.

      Nàng ta hôm nay kiện áo ngoài màu vàng nghệ có thêu cành lá hoa mai màu xanh lá mạ đan xen với màu thủy lam dọc cả thân vải, rủ xuống đế hài, phía dưới là váy dài màu nguyệt sắc. Đầu vấn kiểu rẽ đôi, đầu cắm trâm như ý kim thạch có khắc hai chữ Phúc Thọ, trước ngực đeo vòng mã não ánh xanh trong suốt, cổ tay đeo hai vòng ngọc màu hồng phấn có tơ vàng, toàn thân phú quý khí phái, so với Đại phu nhân cũng chút thua kém.

      “Đại tỷ…” Nhị di thái thái đối mặt với Đại phu nhân, đầu mày khóe mắt giống như mang theo ý cười, nhưng ngữ khí lại vô cùng trầm, “Năm đó thời điểm lão gia mất đem vị trí chưởng quản Trà Hành tạm thời giao cho người. Nhiều năm qua, Đại tỷ cũng ít nhiều đem Trà Hành để ý gọn gàng ngăn nắp, sinh ý thịnh vượng, ta thay mặt con cháu Trang phủ cảm tạ Đại tỷ.” xong, hướng về phía Đại phu nhân nhàng cúi hạ thắt lưng, sau đó lại đứng thẳng thân mình, tiếp tục : “Nhưng tại bọn lớn, Đại tỷ cũng đến lúc nghỉ ngơi hưởng phúc. Dù sao, Đại tỷ cũng chỉ là người khác họ, vị trí đứng ra cai quản Trang phủ cũng hoàn toàn thuộc về Đại tỷ? Điều này vừa hợp tình, vừa hợp lý!”

      tới đây, Nhị di thái thái cười cười, xoay người mặt hướng mọi người trong dòng họ, tiếp tục : “Hôm nay, thiếp thân thỉnh Đại nhân, thỉnh các vị lão gia tới đây, chính là muốn nhờ Đại nhân làm chứng, cũng muốn các vị lão gia cho lời công đạo. Nay, mấy vị công tử trong Trang phủ đều thành nhân, có người thành thân, vị trí đương gia của Trang phủ có phải hay nên vật quy nguyên chủ?”

      Dòng họ Trang phủ nghe xong lời này rất ăn ý đều gật đầu.

      Lúc này, ngồi ở chính vị Hồ đại nhân ha ha cười, : “Vốn việc nhà như thế này còn tới phiên bản quan nhúng tay. Bất quá, bản quan thân là quan phụ mẫu, Nhị di thái thái khẩn thiết nhờ vả, bản quan cũng thể bỏ mặc. Việc này cũng phải do người trong Trang phủ tự chủ, bản quan chỉ đứng bên bàng quan, đến cuối cùng nếu cần bản quan có trách nhiệm, vì các vị chủ trì công đạo, cũng đứng ra làm chứng. Trang phu nhân, Nhị di thái thái, các vị lão gia Trang phủ, cần cố kỵ bản quan, mọi người cứ việc phát biểu ý kiến của chính mình .”

      xong, Hồ đại nhân bưng chung trà bên cạnh bàn lên, khẽ thổi, chậm rãi nhấp ngụm, bộ dáng công chính nghiêm minh. Nhưng ai nấy cũng đều ràng quan hệ giữa Hồ đại nhân và Nhị di thái thái, ai dám để ý đến chứ?

      Nhị di thái thái cùng mọi người bên kia mặt lộ vẻ vui vẻ, Đại phu nhân và người phía bên này đều giận mà dám gì.

      Lúc này, người được Đại phu nhân xưng là “Đại bá”, chính là nam tử béo trắng đứng dậy, rung tay áo, lộ ra ngón tay cái có đeo nhẫn chỉ thủy xanh biếc. Sau đó nhìn Đại phu nhân cười : “Đệ muội, tuy rằng thời điểm Tứ đệ qua đời đem Trà Hành giao cho ngươi tạm thời quản lý, nhưng đệ muội chung quy chỉ là nữ nhân, xuất đầu lộ diện cũng thích hợp. Nhiều năm qua, nhóm thúc bá chúng ta cũng bởi vậy nghe được ít lời ra tiếng vào, ảnh hưởng đến môn phong của Trang phủ. Lúc trước, bọn còn bé, ngươi lại tin tưởng chúng ta, chúng ta cũng gì cả, nhưng tại bọn đều trưởng thành…”

      Trang Thủ Kính thanh mềm mỏng nhu, lại có cảm giác bén nhọn, nghe vào trong tai khiến cho người khác cảm giác như bị kiến cắn rất khó chịu.

      tới đây, Trang Thủ Kính quay đầu nhìn những người khác liếc mắt cái, cười cười : “Tín Ngạn bàn tới, đứa này tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng dù sao cũng thích hợp chấp chưởng Trà Hành. Tín Trung tuy rằng là đứa thành , nhưng luận năng lực, luận tài cán, cũng bằng Tín Xuyên. Nay Tín Xuyên thành gia lập thất, trở thành nam nhi có trách nhiệm biết đảm đương…” xong, quay đầu lại nhìn Đại phu nhân, cười tủm tỉm : “Đệ muội, đây là thời điểm đem vị trí chưởng quản Trang phủ giao vào tay con cháu thôi!”

      Thời điểm Trang Thủ Kính chuyện, Trang Tín Ngạn mang theo bọn Hải Phú, Tam di thái thái mang theo Trang Minh Lan, Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ tiến vào nghe thấy vậy. Nhìn thấy tình huống trong đại sảnh, vẻ mặt mọi người đều mang thần sắc kinh dị. Trang Tín Ngạn đến bên cạnh Nguyệt Nương, tìm được vị trí có thể nhìn toàn cục chung quanh. Người của Tam di thái thái đều ngồi ở phía ghế dưới cùng, Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ ở trong đám người thấy Tần Thiên, nhàng gật đầu, xem như chào câu. Mà Trang Tín Xuyên, Trang Tín Trung hai huynh đệ bởi vì thương thế còn chưa phục hồi, cho nên thể đến đây.

      Đại phu nhân cười cười, muốn gì đó, “Nhị bá” Trang Thủ Văn, chính là nam tử nghiêm túc, bỗng nhiên đứng lên, ngữ khí của so sánh với Trang Thủ Kính có vẻ cứng nhắc hơn, “Đệ muội, nam chủ ngoại, nữ chủ nội (nam nhân ra ngoài làm việc, nữ nhân ở nhà nội trợ) là đạo lý ngàn năm thay đổi. Nay bọn đều lớn, đệ muội lại đè đầu cưỡi cổ bọn nó như vậy, chẳng phải khiến cho bọn trở thành trò cười trong mắt thế nhân sao?”

      vừa dứt lời, “Tam bá” Trang Thủ Khắc cũng đứng dậy, giọng thô hào, cánh tay tráng kiện vung lên : “Ta chỉ là kẻ thô tục, đạo lý gì cả, ta chỉ biết, Trà Hành là do Tứ đệ ta tay lập nên, là sản nghiệp của Trang phủ. Nay đem sản nghiệp Trang phủ giao cho người của Trang phủ mới là lẽ phải, Đệ muội chỉ là người khác họ đừng nên cố chấp !”

      “Để Trang Tín Xuyên kế thừa Trang phủ, kế thừa Trà Hành mới là lẽ phải!” “Tiểu thúc” Trang Thủ Cái cũng tiếp lời ngay sau đó.

      Những người trong dòng họ mỗi người câu, từng bước ép sát, lời dường như đều hợp tình hợp lý, Đại phu nhân cơ hội muốn mở miệng cũng có, Nguyệt Nương cùng mấy người Tần Thiên ở bên cạnh nhìn, đều vì Đại phu nhân nôn nóng lo lắng, chỉ có điều các nàng chỉ là hạ nhân, trường hợp này căn bản bọn họ thể can thiệp vào, việc kế thừa gia tộc cũng tới phiên bọn họ xen mồm.

      Nhị di thái thái mang theo thắng lợi nắm chắc trong tay mỉm cười đắc ý dào dạt nhìn Đại phu nhân, Trang Minh Hỉ vẫn bình tĩnh nhìn mọi việc diễn ra, Lưu Bích Quân tâm tình khẩn trương tay vò chặt khăn lụa, Tam di thái thái cau mày, sắc mặt có chút mất tự nhiên, Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ thấy Đại phu nhân bị áp bức đều toát ra thần sắc quan tâm.

      Chờ Trang Thủ Cái vừa xong, Nhị di thái thái liền tiếp nhận, cười : “Đại tỷ, ngươi xem xem, nếu chỉ mình ta có ý nghĩ như vậy, còn có thể là tư tâm, nhưng ngay cả thúc bá trong dòng họ cũng đều nghĩ như vậy, xem ra vấn đề phải ở ta, Đại tỷ có hay nên chấp nhận đề nghị của mọi người?”

      Từ lúc Đại phu nhân nghe Lam Sơn thông báo Nhị di thái thái gọi người trong dòng họ tới, biết rằng cục diện diễn ra như vậy, giờ tuy rằng bị dòng họ liên hợp bức bách, cũng mất bình tĩnh.

      Đại phu nhân nhìn vòng chung quanh, cười : “Hoa thực cảm tạ các vị thúc bá, tuy rằng ở riêng nhiều năm, các vị thúc bá vẫn đối với tình Trang gia quan tâm cùng coi trọng như vậy!”

      Lời này nặng, làm cho bốn huynh đệ Trang Thủ Kính sắc mặt đều có chút mất tự nhiên, trong đó Nhị bá Trang Thủ Văn lạnh giọng câu: “Tuy rằng phân gia, nhưng chúng ta đều cùng tông, vẫn là cùng dòng họ. Gia Tứ đệ có tình chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”

      “Chính là vậy ” Ba người còn lại lúc này mới cười .

      Đại phu nhân mỉm cười, nhanh chậm : “Các vị thúc bá luôn ta là người khác họ, sai, ta Giang Hoa tuy rằng khác họ, nhưng cũng phải là người ngoài!” Đại phu nhân thân đặt tay phía trước, từng bước tiến về phía mấy người trong dòng họ, vừa , vừa nặng nề : “Ta là do lão gia kiệu 8 người khiêng nâng trở về làm chính thất, tên Giang Hoa của ta được ghi trong gia phả của Trang phủ, ta sống là người của Trang phủ, chết cũng là quỷ của Trang phủ, ai có thể phủ nhận điểm này?”

      tới đây, bà dừng lại cước bộ, đối mặt với các thúc bá, thu liễm tươi cười, gằn từng tiếng : “ sai, gia nghiệp Trang phủ là do lão gia tạo dựng, nhưng lão gia trước khi chết cũng đem mọi quyền quyết định trong Trang phủ giao cho ta, chính là vì người tin tưởng ta! Nếu ngay cả lão gia cũng nguyện ý tín nhiệm ta, người bên ngoài có tư cách gì xen vào?”

      lời ra đều khiến mấy thúc bá mặt ngượng ngùng .

      Nhị di thái thái thấy tình thế đúng, vọt tới trước mặt Đại phu nhân lớn tiếng : “Lão gia chỉ đem Trà Hành tạm thời giao cho ngươi quản lý, cũng phải hoàn toàn giao Trà Hành cho ngươi, lão gia nếu biết người mà tín nghiệm đối với Trà Hành sinh lòng tham, chậm chạp chịu đem vị trí chưởng quản Trà Hành giao ra, nhất định hối hận quyết định lúc trước.”

      Đại phu nhân xoay người nhìn nàng ta, lạnh lùng : “Tú Mai, từ trước tới nay, ta khi nào rằng, ta muốn độc chiếm Trà Hành, muốn đem Trà Hành giao ra?”

      “Tốt lắm!” Nhị di thái thái trừng lớn hai mắt, vươn tay hướng về phía bà, “Vậy ngươi giao ra đây! Hôm nay coi như trước mặt Hồ đại nhân, trước mặt dòng họ, ngươi hãy đem sổ sách Trà Hành, đem sở hữu quản lý Trà Hành giao hết cho Tín Xuyên!”

      Đại phu nhân thẳng lưng, đem tay Nhị di thái thái cơ hồ chỉa tới trước ngực nàng lạnh lùng đẩy ra: “Ta giao ra, nhưng phải tại, lại càng giao cho Tín Xuyên!”

      Nhị di thái thái sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng : “ giao cho Tín Xuyên giao cho ai?” Nàng ta xoay người, chỉ vào Tam di thái thái: “Chẳng lẽ giao cho Tín Trung yếu đuối sợ phiền phức ư!”

      Tam di thái thái cả người run lên, tự chủ được nhìn về phía Đại phu nhân, hai mắt vụt sáng.
      Snowhonglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 52: Từng bước ép sát (hạ)
      EDIT: HOÀN TÚ

      Tam di thái thái cả người run lên, tự chủ được nhìn về phía Đại phu nhân, hai mắt vụt sáng.

      Đại phu nhân nhìn ánh mắt Tam di thái thái, quả quyết lắc đầu, “, ta cũng giao cho Tín Trung. Gia chủ Trà Hành phải có đảm lược, có trách nhiệm, trọng tín nghĩa, sợ gian hiểm, chối từ vất vả!” Bà nhìn Tam di thái thái chậm rãi : “Tín Trung chưa phù hợp với cầu của ta!”

      Tam di thái thái hai mắt buồn bã, cúi đầu xuống, Trang Minh Lan kéo tay mẫu thân, cũng là vẻ mặt thất vọng. Phương Nghiên Hạnh nhàng thở dài tiếng, vẻ mặt lại thản nhiên.

      Nhị di thái thái nhìn chằm chằm Tam di thái thái, lạnh lùng cười. Nàng ta lại quay đầu, “ phải Tín Trung?” Tay nàng ta chỉ về phía Trang Tín Ngạn đứng bên, “Ha” tiếng cười, “Đại tỷ, ngươi phải muốn với ta, ngươi giao cho Tín Ngạn chăng!”

      Trang Tín Ngạn vẻ mặt lạnh lùng nhìn Nhị di thái thái tay chỉ về phía mình, môi mím nhanh, ánh mắt phảng phất dao động, vừa lạnh lùng vừa lợi hại, Nhị di thái thái chống lại con ngươi lạnh lẽo như hàn băng của , biết như thế nào, trong lòng hơi run, nàng ta ngượng ngùng thu hồi tay.

      Mấy người trong dòng họ bao gồm Hồ đại nhân ngồi tại chính vị đều cười lắc đầu, trong thần sắc tự nhiên toát ra loại khinh thị. Tần Thiên ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, lại nhìn nhìn cách đó xa sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng của Trang Tín Ngạn, trong lòng khỏi dâng lên đồng tình.

      Đại phu nhân thấy nàng ta ngôn ngữ nhục nhã con của mình, mặt toát ra giận dữ, bà lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhị di thái thái, từng chữ : “Trà Hành giao cho ai, giao cho ai, đều do ta quyết định, tới phiên thiếp thất như ngươi ở trong này chỉ trỏ!”

      xong bà quay đầu nhìn về phía dòng họ, lại : “Tin tưởng các vị thúc bá nhất định còn nhớ di ngôn của lão gia, người thừa kế của Trang phủ do Trang Hoa ta quyết định, ta giao cho ai, giao cho người đó! Hoa thực tôn kính các vị thúc bá trưởng bối, chỉ là lão gia chúng ta sớm cùng các vị ở riêng, Trang phủ tại đều là do lão gia tạo dựng từ hai bàn tay trắng, cho nên người thừa kế Trang phủ cũng là việc riêng của nhà chúng ta. Chúng ta vì dòng họ những gì nên làm làm, cần làm, cũng làm, đối với dòng họ xem như tận tâm hết sức, cho nên, còn thỉnh các vị thúc bá trưởng bối đừng nhúng tay can thiệp vào vụ của nhà chúng ta!”

      Đại phu nhân thanh vừa lãnh vừa cứng cỏi, ngữ khí kiên quyết quyết đoán, tuyệt mọi đường lui, mấy vị thúc bá trước khí thế cường ngạnh này của Đại phu nhân đều nên lời. Nhị di thái thái tay nắm chặt thành quyền, tức giận đến mặt trắng bệch.

      Nhưng đúng lúc này, Thúc công Trang Thành Chí vốn lên tiếng, chỉ cụp mắt, giống nhau ngủ lại bỗng nhiên ho tiếng, chậm rãi mở hẳn cặp mắt tam giác đục ngầu. hai tay dựa vào ghế vịn, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Đại phu nhân, chậm rãi : “Điệt tức lời ấy sai rồi…”

      Trang Thành Chí bởi vì lớn tuổi, thanh khàn khàn lại hơi , nhưng trấn định khiến tất cả mọi người thể bỏ qua.

      sai, chúng ta là phân gia, theo lý thuyết, việc nhà của các ngươi, chúng ta nên nhúng tay…” xong, hai tay vịn vào ghế dựa, run rẩy đứng dậy, Nhị di thái thái vội vàng lên, nâng đỡ , mỉm cười : “Thúc công, ngài chính là trưởng lão trong dòng họ Trang thị chúng ta, ngài nhất định phải giúp con cháu Trang phủ có vài lời công đạo, đừng để cho số người ác độc ỷ vào di ngôn của lão gia muốn làm gì làm, vô pháp vô thiên!”

      xong nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Đại phu nhân cái.

      Trang Thành Chí ra hiệu ý bảo nàng ta yên tâm, được Nhị di thái thái dìu đỡ đến trước mặt Đại phu nhân. Đại phu nhân lui về phía sau từng bước, hơi hơi cúi đầu, tỏ vẻ tôn trọng.

      “Điệt nhi trước khi chết đúng là để lại di ngôn này, ta tin tưởng, lúc ấy nhất định toàn tâm toàn ý tin tưởng điệt tức, nhưng ngờ, lòng người thay đổi, tại Trang Hoa , còn là Trang Hoa năm đó nữa rồi!”

      Đại phu nhân nhíu mày, thanh lạnh lùng : “Lời này của Thúc công ám chỉ điều gì vậy?”

      Trang Thành Chí nhìn bà cái, “Có người nào muốn đem gia nghiệp của mình truyền cho con cháu ? Ngươi tại chậm chạp chịu giao ra Trà Hành, giao ra vị trí đương gia, Tứ điệt nhi nếu còn tại thế, người đầu tiên phản đối, khẳng định !”

      Trang Thành Chí dừng dừng, thở dốc vài lần, lại tiếp tục : “Di ngôn là vật chết, mà người mới là vật sống, Tứ điệt nhi chết, chúng ta thân là đồng tông của , quyết thể ngồi yên để ý tới, chúng ta tuy rằng phân gia, nhưng mà chúng ta cũng mơ ước tài sản Trang phủ các ngươi, chẳng qua vì các ngươi chủ trì công đạo, đây đúng là chuyện mà dòng họ chúng ta phải làm!”

      sai, Thúc công rất đúng! Dòng họ tồn tại vốn chính là vì điều này, ở riêng thế nào, chúng ta cũng đỏ mắt tham lam tiền tài Trang phủ, sao có tư cách vì bọn họ nhi góa phụ ra vài lời công đạo !” Có trưởng lão dòng họ ra như vậy, những người còn lại lần nữa vội vàng tiếp lời, người rồi lại người lời ra vẻ chính nghĩa chỉ trích Đại phu nhân.

      Đại phu nhân thân đứng trong đám người, dần dần thay đổi sắc mặt.

      Thúc công Trang Thành Chí lại : “Điệt tức muốn chúng ta nhúng tay vào chuyện này, cũng phải được…” nhìn về phía Đại phu nhân, cười : “Chỉ cần các ngươi bắt đầu từ Tứ điệt nhi, xóa tên khỏi gia phả Trang thị, chúng ta còn chút liên quan với Trang phủ các ngươi, chúng ta cũng có quyền nhúng tay vào chuyện của nhà các ngươi nữa !”

      Vừa dứt lời, Nhị di thái thái liền chỉ vào Đại phu nhân kêu lên: “Giang Hoa , ngươi dám! Ngươi nếu thực dám làm như thế, chỉ sợ lão gia tức giận đến mức từ trong mộ chui ra!”

      Ruồng bỏ dòng họ, tương đương với việc ruồng bỏ tổ tông, con cháu đời sau đều ngóc đầu lên nổi, trở thành trò cười của thế nhân, xóa tên gia phả, trở thành lục bình trôi dạt có nguồn gốc, mặc dù chết, cũng hồn dã quỷ. Đại phu nhân dù có cường ngạnh, cũng dám quyết định như vậy!

      Trong lúc nhất thời, Đại phu nhân chỉ cảm thấy lưng lạnh lẽo, tim đập nhanh.

      Nhị di thái thái nhìn sắc mặt biến đổi đột ngột của bà, trong lòng cười lạnh, rốt cuộc gừng càng già càng cay, thúc công vừa ra lời trúng vào điểm yếu của bà ta!

      Nguyệt Nương cách Đại phu nhân gần nhất, nhìn thấy phu nhân sắc mặt tốt, lo lắng thân thể của bà liền bước lên phía trước nâng đỡ. Tần Thiên ở bên lo lắng suông, nhưng lần này giống lần trước. Lần này Hồ đại nhân và dòng họ Trang thị đều ở trong này, nếu nàng tùy tiện lên, chẳng những giúp được phu nhân, chỉ sợ vừa lên tiếng, nhất định bị đánh, trong lúc nhất thời, nàng cũng nghĩ ra biện pháp nào.

      Đại phu nhân được Nguyệt Nương đỡ, đứng vững vàng thân mình, hít sâu hơi, áp chế khí huyết bốc lên tận ngực, nhìn về phía Trang Thành Chí thành khẩn : “Thúc công, phải ta muốn đem địa vị gia chủ giao ra, mà tại mặc kệ là Tín Xuyên hay là Tín Trung, đều chưa đủ tư cách trở thành đương gia. Trà Hành có hơn ngàn người làm việc, chỉ chút sai lầm, hậu quả khó liệu. Ta há có thể để tâm huyết cả đời của lão gia, lấy vận mệnh của hơn ngàn người của Trà Hành ra vui đùa? Thúc công cũng biết, Tín Xuyên cùng Tín Trung làm ra loại chuyện gì?”

      Vốn Đại phu nhân muốn đem chuyện trà giả ra, dù sao dòng họ đối với Trang phủ bọn họ ghen tị đỏ mắt phải ngày ngày hai, ra chỉ sợ hậu quả khó liệu. Nhưng việc tiếp diễn tới tận bây giờ, nếu ra lý do, thực bị bọn họ cưỡng bức giao ra vị trí đương gia.

      Nhưng nghĩ tới, Đại phu nhân còn chưa xong, Thúc công đưa tay ngăn bà lại, cười : “Ta biết ngươi đến việc nào, chuyện này, Tú Mai với ta rồi.”

      Đại phu nhân kinh ngạc nhìn Nhị di thái thái mà Nhị di thái thái đắc ý dào dạt trừng bà liếc mắt cái.

      Thúc công tiếp tục dùng thanh khan khàn : “Tín Xuyên dù sao tuổi còn trẻ, làm sao có thể có sai sót? Trọng yếu nhất là, biết sai mà sửa! Nghe , ngươi đánh bọn họ hai mươi đại bản, cũng đem việc này giao cho quan phủ, chứng tỏ ngươi cũng muốn tha thứ cho bọn họ, khi như vậy, còn có vấn đề gì? Tín Xuyên trải qua lần giáo huấn này, về sau làm việc có chừng mực!” xong, Trang Thành Chí xoay người nhìn về phía Hồ đại nhân ngồi ở chính vị, thở dài : “Đại nhân, tiểu nhân có đúng hay ?”

      Hồ đại nhân ngửa đầu cười tiếng dài, chén trà cầm trong tay đặt lên bàn, đứng lên, chậm rãi thong thả về phía trước, vừa : “Lão rất đúng , con người ai mà chẳng có sai lầm? Biết sai mà sửa, mới là điều tốt.” dừng lại trước mặt Đại phu nhân, nhìn về phía Đại phu nhân nghiêm trang : “Đại phu nhân, việc này Bản châu lập hồ sơ, nếu Đại phu nhân muốn tha thứ cho Nhị công tử Trang phủ, bản quan cũng theo nếp làm việc, phàm là án làm giả, tuyệt nương tay, tuyệt nửa điểm nể tình! Đại phu nhân có muốn như vậy hay ?”

      Đại phu nhân nhìn Hồ đại nhân, tức giận đến ra lời, lời này là uy hiếp, nếu thực đem chuyện trà giả lên quan phủ, chuyện thứ nhất quan phủ phải làm chính là kê biên tài sản Thịnh Thế, cho dù việc này cuối cùng được giải quyết, Thịnh Thế chỉ sợ từ nay về sau gượng dậy nổi.

      Đại phu nhân chỉ cảm thấy trận đầu váng mắt hoa. Bà gắt gao nắm lấy cổ tay Nguyệt Nương, hơi hơi run rẩy.
      Snowhonglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 53: Kế hoãn binh
      EDIT: HOÀN TÚ

      Tuy rằng biết Hồ đại nhân làm lớn chuyện, nhưng quan trọng phải việc làm hay , mà là thái độ của , bỏ qua chính là già mồm át lẽ phải! Dân thể cùng quan đấu, chẳng lẽ Đại phu nhân còn có thể cùng đấu ngoan cường đấu khí thế?

      “Hồ đại nhân…” Đại phu nhân vừa mở miệng, liền bị Hồ đại nhân cười đánh gãy, “Xem ra Đại phu nhân cũng muốn việc đến mức như thế, có thể thấy được Đại phu nhân cũng tha thứ đối với sai lầm của bọn tiểu bối rồi. Thất bại là mẹ thành công, hôm nay phạm sai lầm, ngày sau làm sao có kinh nghiệm mà hành . Đại phu nhân là người đại trí tuệ, vậy chắc cũng hiểu được đạo lý này, vì sai lầm của bọn tiểu bối mà đánh giá bọn họ!”

      “Hồ đại nhân, hai chuyện sao có thể nhập làm ? Ta tha thứ bọn họ cũng có nghĩa là ta nhận thức năng lực bọn họ…”

      Đại phu nhân còn muốn thêm, Nhị di thái thái hoàn toàn cho Đại phu nhân cơ hội, hai mắt nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm Đại phu nhân, khóe miệng mang theo tia tươi cười đắc ý, chậm rãi : “Nhiều lời vô ích! Các vị trưởng bối thúc bá, thiếp thân thân phận hèn mọn, vốn có tư cách ở trong này chuyện, nhưng thiếp thân thể trơ mắt nhìn cả đời tâm huyết của lão gia bị số kẻ tham lam cưỡng đoạt, Trang phủ chúng ta, trừ bỏ Đại tỷ, đều nhất trí cho rằng đây là thời điểm Đại tỷ nên đem vị trí đương gia giao cho con cháu của Trang phủ!” tới đây, Nhị di thái thái hơi hơi quay đầu, liếc về phía Tam di thái thái, “Tam muội, ngươi có phải ?”

      Lời này vừa ra, ánh mắt mọi người đều tập trung ở người Tam di thái thái, có khiếp sợ, có phẫn nộ, có chờ mong, cũng có bao nhiêu tin tưởng…

      Hai tỷ đệ Phương Nghiên Hạnh lúc này cũng tin nhìn Tam di thái thái cúi đầu, trầm mặc, lời: “Di nương… Người…”

      “Nương, Nhị di thái thái là có ý tứ gì?” Trang Minh Lan kéo kéo tay áo mẫu thân, cũng có chút thể tin được điều mình vừa nghe thấy .

      Nhị di thái thái cùng mấy người trong dòng họ mong chờ nhìn Tam di thái thái: “Muội muội, ngươi còn thất thần làm cái gì, chuyện với ngươi mà? phải ngươi với ta, Đại phu nhân bá chủ vị trí này quá lâu rồi hay sao?”

      “Xảo Vân!” Đại phu nhân nhìn thẳng Tam di thái thái, khiếp sợ mà đau lòng, “Xảo Vân! Nếu ngươi lại thị phi chẳng phân biệt được như vậy, ta tuyệt tha thứ cho ngươi lần nữa!”

      Mà Tần Thiên, Lam Sơn cùng các nha hoàn khác, đều là trắng trợn phẫn nộ. Tần Thiên nhìn Tam di thái thái kia bình thường điềm đạm đáng , vẻ mặt cũng có chút nề hà, lý giải được cái gì gọi là “Người đáng thương tất cũng có chỗ đáng giận” !

      Tam di thái thái ở trước mắt bao người bước từng bước về phía trước, nàng ta cúi đầu, thu vai, hai tay nắm chặt khăn, toàn thân hơi run rẩy.

      Bên tai dường như vang lên lời tàn nhẫn lạnh như băng của Nhị di thái thái.

      “Xảo Vân, ngươi đừng tưởng rằng ngươi chỉ là cỏ dại có thể nghiêng bên này ngả bên kia. Có ta có bà ta, có bà ta có ta! Ngươi phải chọn lựa trong hai người chúng ta, ta cho ngươi, lúc này đây ta nắm chắc phần thắng lợi. Nếu ngươi lựa chọn bà ta, tương lai có kết cục như thế nào, cần ta phải , ngươi chắc cũng biết! Nhưng mà nếu ngươi hợp tác với ta, nghe theo ta, ta có thể cam đoan, tương lai địa vị của Tín Trung ở Trà Hành cũng kém Tín Xuyên bao nhiêu, Minh Lan cũng gả cho nhà chống tốt! Lựa chọn như thế nào, ngươi nên suy nghĩ cho cẩn thận ràng!”

      Nàng ở bên thấy rất ràng, mấy người trong dòng họ cùng Hồ đại nhân đều đứng về phía Nhị di thái thái. Phu nhân hoàn toàn có lực chống đỡ, nàng còn lựa chọn nào khác?

      Đại phu nhân đối với nàng tốt nàng phải biết, nhưng mà, ở trong lòng của nàng, có gì quan trọng hơn con của mình.

      Nước mắt bất tri bất giác phủ mờ hốc mắt.

      “Muội muội…” Nhị di thái thái lại thúc giục, thanh bắt đầu có chút kiên nhẫn.

      Tam di thái thái khẽ cắn môi, lệ từ hốc mắt chảy xuống, “Thiếp thân… Thiếp thân… Cũng hiểu được bọn lớn, phu nhân… Phu nhân… Đây đúng là thời điểm nên đem vị trí đương gia giao ra! Tín Xuyên, Tín Xuyên là thích hợp nhất…”

      Đại phu nhân nhìn Tam di thái thái, sắc mặt trắng bệch, khí huyết dâng lên ngực, dưới chân hơi hơi lảo đảo, Nguyệt Nương vội vàng đỡ bà.

      Nhị di thái thái nhìn Đại phu nhân, khóe miệng nở nụ cười thắng lợi, “Hồ đại nhân, các vị trưởng bối, đây là ý kiến của đại đa số người trong Trang phủ , còn thỉnh các vị chủ trì công đạo cho Trang phủ chúng ta!”

      xong, nàng ta trước mặt dòng họ khẽ vén váy thi lễ.

      Mà đúng lúc này, Tần Thiên cảm thấy có người ở phía sau nhàng khều mình, xoay đầu thấy là Hải Phú. Hải Phú ở phía sau giọng : “Đừng quay đầu, đừng để người khác chú ý tới chúng ta!”

      Tần Thiên vội vàng quay đầu lại, bộ dáng tỏ vẻ như có việc gì. Hải Phú tiếp tục giọng : “Ngươi tìm cơ hội đến bên cạnh phu nhân, bảo phu nhân giả bộ bất tỉnh, đây là Đại thiếu gia phân phó.”

      Trang Tín Ngạn? Tần Thiên nhìn về phía Trang Tín Ngạn, lại phát còn ở đó, cũng biết khi nào rời .

      Kế hoãn binh? tại chỉ sợ đây là biện pháp duy nhất!

      Tần Thiên gật gật đầu.

      “Đúng là như thế…”

      Bên kia, Trang thị trưởng lão Trang Thành Chí vuốt chòm râu dê lưa thưa dưới cằm, thanh khàn khàn, đứt quãng : “Như vậy, lão phu thân là Trang thị tộc trưởng quyết thể ngồi yên màng đến, ta lấy thân phận của Trang thị tộc trưởng tuyên bố…” tới đây, có lẽ rất kích động, bỗng nhiên xoay người che miệng ho khù khụ, Nhị di thái thái vội vàng qua giúp đấm lưng.

      Thừa dịp cơ hội này, Tần Thiên đến bên cạnh Đại phu nhân, lặng lẽ ở bên tai bà.

      Bên kia, Trang Thành Chí dừng ho, vỗ vỗ ngực, thanh thanh cổ họng, tiếp tục : “Ta tuyên bố…”

      Nhị di thái thái nhìn Trang Thành Chí, hai mắt vì hưng phấn mà sáng rực, mà nhìn lão già này bộ dáng ấp a ấp úng, lại hận thể nhảy vào trong miệng của , đem những lời này nhất quyết ra cặn kẽ ràng!

      Nhưng đúng lúc này, tiếng kêu thanh thúy đánh gãy Trang Thành Chí , “Phu nhân, phu nhân, người như thế nào rồi? tốt, tốt, phu nhân ngất xỉu rồi!”

      Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy Đại phu nhân hai mắt nhắm nghiền, tựa vào vai Tần Thiên ràng bất tỉnh nhân .

      Nhị di thái thái tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nàng ta vọt tới trước mặt Đại phu nhân, hai mắt trừng lớn, hận thể tát cái lay tỉnh Đại phu nhân, “Như thế nào sớm choáng váng, trễ choáng váng, lúc này lại cố tình té xỉu !” xong, đôi tay đặt lên bả vai của bà, dùng sức lay mạnh thân thể của phu nhân, “Đại tỷ, đại tỷ, ngươi tỉnh lại , ta biết ngươi giả bộ, ngươi đừng ở đây làm bộ làm tịch !”

      Tần Thiên cùng Nguyệt Nương giúp đỡ Đại phu nhân lui ra phía sau từng bước, tránh tay nàng ta, Nguyệt Nương hướng về phía Nhị di thái thái cả giận : “Nhị di thái thái, người làm cái gì vậy, người muốn mạng của phu nhân sao?”

      Nhị di thái thái biết Đại phu nhân rốt cuộc là choáng váng hay là giả choáng váng, trước mặt nhiều người như vậy, cũng dám làm gì, nàng ta sau đó thấy Tần Thiên đứng bên cạnh, nhất thời nổi cơn giận dữ, chỉ vào Tần Thiên mắng: “Lại là ngươi tiện tỳ này! Ta bỏ qua cho ngươi!”

      bên Trang Minh Hỉ thấy mẫu thân động tay chân, vội bước lên phía trước nâng đỡ mẫu thân, nàng lạnh lùng nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, sau đó quay đầu với mẫu thân: “Nương, cần gì phải so đo với nha đầu, làm hỏng thân phận của mình…” Nàng cầm tay mẫu thân, nhìn chằm chằm hai mắt nàng ta, giọng : “Chính quan trọng hơn!”

      Nhưng Tần Thiên đâu thể nào để bọn họ có cơ hội, nàng đưa mắt ra hiệu với Nguyệt nương, hai người vội giúp đỡ Đại phu nhân vào nội thất.

      Nhị di thái thái nóng nảy, tiến lên giữ chặt Tần Thiên, cả giận : “Tiện tỳ, ngươi muốn chạy đâu!”

      câu “Tiện tỳ”, hai câu cũng “Tiện tỳ” làm cho Tần Thiên phát hỏa, nàng quay đầu, dùng sức hất tay của Nhị di thái thái, trừng mắt nàng : “Phu nhân té xỉu , chẳng lẽ đưa bà vào phòng, tìm đại phu đến chữa trị sao? Nhị di thái thái vài lần ngăn trở, rốt cuộc rắp tâm định làm gì!”

      “Ngươi…” Nhị di thái thái chỉ vào Tần Thiên, đầu ngập lửa giận, lại nên lời, Tần Thiên hề để ý tới nàng ta, cùng Nguyệt Nương và Lam Sơn, nhanh chóng hướng về viện của Đại phu nhân, lưu lại đám người ở nơi đó mắt to trừng mắt .
      Snowhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :