1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 44: Bảo hộ
      EDIT: HOÀN TÚ

      Tiếng cười bén nhọn của Nhị di thái thái bỗng chốc im bặt, có chút tin được nhìn về phía thanh phát ra —— bên kia, Tần Thiên gương mặt lạnh lẽo, hề úy kỵ trừng mắt nhìn nàng ta.

      Ở trong lòng Tần Thiên, Đại phu nhân là người mà nàng tôn kính, có lẽ nàng so với Đại phu nhân có nhiều hơn chút tri thức đại, nhưng mà trí tuệ, khí phách, cùng nhân tâm hiệp cốt của Đại phu nhân, đều khiến Tần Thiên bội phục. Hơn nữa Tần Thiên từ lúc xuyên qua chịu nhiều ân huệ của Đại phu nhân. Tần Thiên sao có thể trơ mắt nhìn Đại phu nhân bị bắt nạt mà thờ ơ!

      Mặc dù, nàng hiểu , nếu làm như vậy, có lẽ cùng Nhị phòng kết thù hận. Bản thân mình chỉ là gia nô nho , Nhị phòng muốn thu thập mình có rất nhiều thủ đoạn. Nhưng mà người có đôi khi hành , há có thể thời khắc tính toán lợi hại thiệt hơn?

      Tần Thiên đem Đại phu nhân giao vào tay Nguyệt nương, tiến lên hai bước, đem Đại phu nhân bảo hộ ở sau người, hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Nhị di thái thái, ánh mắt lãnh liệt như đao.

      chỉ Nhị di thái thái ngây ngẩn cả người, ngay cả Trang Minh Hỉ bên cạnh nàng ta, cùng với cách đó xa người của Tam phòng, các gia đinh, thậm chí Trang Tín Xuyên và Trang Tín Trung còn quỳ rạp mặt đất, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Thiên.

      bên Trang Tín Ngạn cũng có chút ngoài ý muốn nhìn nàng cái.

      “Ngươi… Ngươi tiện tỳ chết tiệt này! Ngươi cũng dám mắng ta?” Nhị di thái thái tức giận, giơ tay lên hướng về Tần Thiên định đánh nàng, tất nhiên Tần Thiên sớm có chuẩn bị, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay nàng ta.

      “Ngươi dám chống đối? Phản rồi, phản rồi!” Nhị di thái thái tức giận đến toàn thân phát run, nàng ta muốn rút tay về, nhưng Tần Thiên lại dùng hết toàn lực gắt gao chế trụ cổ tay nàng ta, người là Nhị di thái thái sống an nhàn sung sướng có tuổi, người là hạ nhân ngày ngày làm việc nặng, lại tuổi trẻ khỏe mạnh, khí lực cao thấp lập tức thể ràng.

      Nhị di thái thái cố rút vài lần đều được, vòng tay phỉ thúy tay nhịn được run rẩy, oánh nhuận sáng bóng chiếu vào đôi mắt lanh lợi của Tần Thiên, lóe ra ánh sáng sắc lạnh như hàn băng.

      “Nhị di thái thái…” Tần Thiên gắt gao chế trụ cổ tay nàng ta, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng ta, sắc mặt trầm tĩnh như nước, thanh rét lạnh như băng, “Nhân quý tự trọng, nơi này là Thanh viện, ta cho dù là hạ nhân cũng là hạ nhân của Đại phu nhân, mặc kệ là đánh, hay là mắng chửi, còn tới phiên Nhị di thái thái người động thủ động khẩu, cũng thỉnh Nhị di thái thái ghi nhớ thân phận bản thân là thiếp thất trong Trang phủ, đừng biến mình trở thành người đàn bà chanh chua ở phố chợ, làm trò cười cho người khác!”

      xong, Tần Thiên dùng sức buông tay nàng ta ra, bởi vì động tác quá mạnh, nghĩ tới lại làm đứt vòng tay của nàng ta, trong lúc nhất thời, hạt châu phỉ thúy bắn tung tóe khắp nơi. Vài hạt còn bắn lên mặt của Nhị di thái thái, Nhị di thái thái bụm mặt, đau kêu ra tiếng, chật vật thôi.

      Tần Thiên cũng để ý đến nàng ta, quay đầu hướng về gia đinh đứng đó lớn tiếng : “ nghe lời Đại phu nhân sao? Còn mau tiễn khách!”

      “Nương, người sao chứ!” Trang Minh Hỉ giúp đỡ Nhị di thái thái liên tục lui vài bước, sau khi xác định mẫu thân có việc gì, quay đầu nhìn về phía Tần Thiên, cười lạnh : “ nương cá tính, lá gan lớn!” Nàng nhìn Tần Thiên, đôi mắt đẹp oánh oánh sinh quang, lại làm cho người ta cảm giác được hàn vô tận, “Nhân quý tự trọng, những lời này, bổn tiểu thư hôm nay tặng lại cho ngươi, nương có dũng khí có kiến thức, cũng nên quên thân phận của bản thân chứ!”

      “Minh Hỉ, còn cùng tiện tỳ này nhiều như vậy làm cái gì, còn mau gọi người giáo huấn nàng, dám lớn tiếng với ta, cũng nhìn xem ta là ai!” Nhị di thái thái đầu tiên là bị Đại phu nhân đả kích mạnh mẽ, sau lại bị Tần Thiên làm cho tức giận. Từ lúc gả vào cửa Trang phủ, nàng ta còn chưa bao giờ chật vật cùng mất mặt như vậy, lúc này hoàn toàn mất bình tĩnh ngày thường.

      Nàng ta tay dựa vào nữ nhi, xoay người sai hai nha hoàn bên cạnh lên đánh Tần Thiên. Nha hoàn nàng ta bình thường vẫn tác oai tác quái , lúc này cũng biết sợ, lên tiếng trả lời xông lên, Nguyệt Nương nâng đỡ Đại phu nhân cũng giúp được gì chỉ biết lo lắng nhìn, Đại phu nhân nhìn tình cảnh trước mắt vừa tức vừa vội, nhưng cũng thể ra lời, các gia đinh thấy Đại phu nhân chuyện, cũng dám động. Trong nhất thời, dường như ai có thể giúp Tần Thiên, Tần Thiên trơ mắt nhìn hai nha hoàn vươn trảo về phía mình xông tới, chống hai, Tần Thiên trong lòng cũng có chút nhút nhát, khỏi lui hai bước.

      Mắt thấy móng tay của hai nha hoàn sắp chạm vào mặt mình, bỗng nhiên, Tần Thiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thân ảnh cao lớn nhanh chóng ngăn phía trước người nàng, đem ngoại tại phân tranh, toàn bộ nguy hiểm đều bị ngăn trở. Khi nàng nhìn thấy mọi việc, rốt cuộc có trông thấy sắc mặt đáng ghê tởm của Nhị di thái thái, cũng nhìn thấy Trang Minh Hỉ trong ánh mắt lóe ra ánh sáng lạnh, càng nhìn thấy hai nha hoàn sắc mặt hung ác, chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn như núi, bả vai dày rộng, vững vàng rất đáng tin cậy.

      Tần Thiên giật mình, giây tiếp theo, liền nghe thấy tiếng thét chói tai của hai nha hoàn kia. Sau đó có thanh trầm đục của vật nặng rơi xuống đất, Tần Thiên tò mò thò đầu ra nhìn, thấy hai nha hoàn đều ngã ngồi dưới đất, xoa xoa cổ tay, vẻ mặt thống khổ. Nhị di nương đứng ở bên cạnh tức giận đến mức mặt méo xệch, Trang Minh Hỉ cũng là vẻ mặt căm giận. Mà Phương Kiến Thụ đứng ở cách đó xa ngẩn người nhìn.

      Tần Thiên có chút vui vẻ, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

      Bỗng nhiên cảm thấy mặt ngứa ngứa , Tần Thiên thuận tay sờ soạng, lại sờ vào đầu tóc dài, hoạt hoạt, ôn nhu, xúc cảm vô cùng tốt. Tần Thiên ngẩng đầu nhìn, lại chạm phải đôi con ngươi trong sáng, dung nhan như ngọc gợn sóng sợ hãi.

      Chính là Trang Tín Ngạn.

      Tần Thiên trong lòng nhất thời có loại cảm giác mất tự nhiên, nàng nghĩ tới bảo vệ mình , lúc này tiến lên nhưng mà lúc trước lại trơ mắt nhìn nàng bị người khác đùa giỡn cũng xuất đầu lộ diện. Tần Thiên lập tức ngừng tươi cười, vội lui hai bước, lại để ý tay mình nắm tóc , cứ như vậy, đầu của cũng bị kéo theo. Tần Thiên vội vàng buông ra, quay đầu lại, trừng mắt nhìn nàng, trong đôi mắt luôn lạnh như băng có thần sắc tức giận.

      Tần Thiên phẫn nộ quay đầu , nghĩ nghĩ.

      Trừng cái gì trừng, ta phải cố ý mà …

      Lại nhịn được quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy lén lút xoa xoa chỗ vừa rồi bị kéo đau.

      biết tại sao, Tần Thiên lại nhịn được muốn cười.

      Bên kia, Nhị di thái thái vẫn chịu từ bỏ ý đồ, nhưng Trang Minh Hỉ biết náo loạn cũng có kết quả, liền : “Nương, vẫn là nhìn xem ca ca thế nào! Ca ca bị thương có vẻ nặng!”

      Câu nhắc nhở Nhị di nương, Nhị di nương rốt cuộc còn tâm trí cùng Tần Thiên so đo, chạy nhanh tới sai người đem Trang Tín Xuyên trở về viện, lại sai người thỉnh đại phu.

      Tam di thái thái cũng cùng Phương Kiến Thụ, Phương Nghiên Hạnh, nâng Trang Tín Trung ra ngoài.

      Chốc lát sau, Thanh viện trở nên thanh tịnh .

      Tần Thiên vừa thở ra hơi, bỗng nhiên nghe thấy phía sau Nguyệt Nương la hét: “Phu nhân, phu nhân người thế nào rồi? Người đâu mau tới đây, phu nhân ngất xỉu rồi!”
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 45: Ngã bệnh
      EDIT: HOÀN TÚ

      Sau khi dìu vào trong phòng, được Chu đại phu châm cứu hồi, Đại phu nhân nặng nề tỉnh lại.

      tỉnh, phu nhân tỉnh.” Đứng ở bên giường Nguyệt Nương vui sướng hô lên, sau đó quay đầu ngoắc gọi Trang Tín Ngạn vẻ mặt vô cùng lo lắng. Trang Tín Ngạn vội vàng qua. Chu đại phu tránh ra, xoay người đến trước bàn đặt trong phòng, viết đơn thuốc.

      Ở trong phòng Tần Thiên đứng hầu hạ vội vàng đến bên cạnh Chu đại phu, Nguyệt Nương cũng tiến lại đó.

      “Chu đại phu, phu nhân có việc gì chứ.” Nguyệt Nương lo lắng hỏi Chu đại phu.

      Chu đại phu vừa kê đơn vừa : “Phu nhân bị nắng nóng, hơn nữa mệt nhọc quá độ, trong lòng tức giận ảnh hưởng đến tâm trạng, mới bị ngất xỉu. Uống thuốc, tĩnh dưỡng vài ngày sao.” tới đây, Chu đại phu gác bút, xoay người nhìn Nguyệt Nương lại : “Chỉ có điều, bệnh của phu nhân can khí tích tụ dường như càng ngày càng nghiêm trọng , đây là do phu nhân hàng năm mệt mỏi, luôn ưu tư hao tổn tinh thần. Phu nhân có phải gần đây thị lực được tốt?”

      * Trong ngũ tạng có tâm, can, tỳ, phế, thận. Trong đó, tâm là tim, can là gan, tỳ là lá lách, phế là phổi.

      Nguyệt Nương liên tục gật đầu: “ sai, phu nhân mấy ngày này thường bảo nhìn mọi vật đều hơi mơ hồ”

      Chuyện này Tần Thiên cũng biết, Tần Thiên chỉ cho rằng phu nhân bị cẩn thị, nên cũng để ở trong lòng. nghĩ tới ra điều này có liên quan đến bệnh tình của phu nhân. Trong lòng trở nên khẩn trương.

      Chu đại phu vuốt râu thở dài: “Can đủ, thị lực , nếu muốn bệnh tình bị nặng thêm, thế nào cũng phải bình tâm tĩnh khí tĩnh dưỡng thời gian.”

      Nguyệt Nương cúi đầu, vẻ mặt ưu sầu, tại tình huống trong Trang phủ lúc này, phu nhân làm sao có thể bình tâm tĩnh khí tĩnh dưỡng? Chỉ sợ có khi còn bị chọc cho tức giận.

      “Nếu bệnh tình bị nặng hơn, tình hình phu nhân như thế nào?” Tần Thiên ở bên nhịn được hỏi.

      “Can có thể là bộ phận thiết yếu trong ngũ tạng, can chủ sơ tiết, can tàng huyết, nếu can có vấn đề gì, cũng phải là việc …” Chu đại phu tới đây, khụ hai tiếng, tiếp nữa.

      * Can chủ sơ tiết: chính là phân bố dương khí của toàn thân.

      * Can tàng huyết: chính là việc điều tiết lượng huyết trong cơ thể.

      Nguyệt Nương cũng hỏi lại, đưa bạc cho Chu đại phu, dặn được đem bệnh tình phu nhân truyền ra ngoài, lại sai người dựa theo đơn sắc thuốc. Quay đầu lại cũng dặn dò Tần Thiên như vậy.

      Bên kia, Trang Tín Ngạn giúp đỡ mẫu thân ngồi dậy. Tần Thiên nhớ tới kiếp trước có nghe qua, khi bị cảm nắng nên uống nước pha thêm ít muối và đường, vội vàng pha chén đem vào, sau đó đưa đến bên giường cho phu nhân, mực bắt bà uống hết. Mà Trang Tín Ngạn ngồi ở bên cạnh làm bạn với mẫu thân.

      Đại phu nhân sau khi giữ lấy chén uống mấy ngụm nước pha muối và đường, liền lắc đầu tỏ vẻ muốn uống nữa. Tần Thiên lấy ra khăn tay, giúp bà lau miệng, cực kỳ cẩn thận.

      Trang Tín Ngạn ngồi ở bên cạnh nhìn mọi việc, ánh mắt vẫn thản nhiên như cũ. Tần Thiên chỉ chuyên tâm hầu hạ Đại phu nhân, nên cũng để ý tới .

      Đại phu nhân nhìn nàng cười cười, “Tuy rằng sớm biết ngươi là kẻ nhát gan, nhưng mà chuyện hôm nay vẫn khiến ta hoảng sợ. Xem ra ngày đó, ngươi đối với ta vẫn còn khách khí”.

      Tần Thiên cúi đầu, ngượng ngùng cười cười, “Bọn họ khinh người quá đáng, phu nhân là người tốt bụng, nên bọn họ mới dám như thế.” Nàng cầm bát trong tay đặt lên án gần đầu giường.

      Án thượng có đặt chân nến, chân nến cắm ba ngọn nến, ánh lửa toát ra, trong phòng quang ảnh di động.

      Đại phu nhân nhìn tiểu nha đầu trước mặt, hai gò má phấn nộn trắng nõn được ánh nến chiếu vào ánh thành mảnh phấn hồng, hàng lông mi dài buông xuống thản nhiên phản xạ ra kim quang, hơi hơi rung động, miệng mỉm cười, hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt lộ ra, được ánh nến chiếu vào, lại mang vẻ điềm đạm mà ôn nhu. Mà khi bà nâng mắt lên nhìn nàng, hai mắt đen lúng liếng như hai viên bảo thạch, lóe ra ánh sáng động lòng người, lại làm cho người ta cảm giác được loại linh khí thông minh.

      Đại phu nhân chỉ cảm thấy trong lòng mảnh mềm mại, bà kìm lòng được cầm tay Tần Thiên, giọng hỏi: “Nhưng mà ngươi làm như vậy, Nhị phòng nhất định ghi hận với ngươi, ngươi sợ, lo lắng ư?”

      Nghe được lời ấy, Tần Thiên ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn đối diện liếc mắt cái. tựa vào bên giường, ánh nến bên cạnh chiếu sáng lên nửa người, bên người phủ màu vàng ấm áp, bên u ám, lúc sáng lúc tối, lại đem vẻ lặng im lạnh nhạt tao nhã của nhuộm đẫm thành loại mỹ miều dị.

      Tần Thiên có chút mất tự nhiên, nàng đối với Đại phu nhân như người thân của mình, nhưng đối với Trang Tín Ngạn cũng có loại cảm giác này, có thói quen ra suy nghĩ trong lòng. Nhưng rồi lập tức nghĩ đến căn bản là nghe thấy, lại bình thường trở lại.

      “Có sợ, cũng có lo lắng a” Tần Thiên nhìn Đại phu nhân cười cười.

      Trang Tín Ngạn mày giật giật.

      “Nga?” Đại phu nhân nhướn bên lông mày, “Vậy mà ngươi còn làm như vậy?”

      “Nô tỳ làm rồi sau mới thấy sợ…” Tần Thiên lại cười cười, “Lúc ấy căn bản là nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn nhìn thấy Đại phu nhân bị Nhị di thái thái bắt nạt, cảm thấy rất tức giận, liền hành động như vậy!”

      Tất cả đều phát ra từ tâm, rất tự nhiên. Đại phu nhân mỉm cười.”Nha đầu này, đổi lại là người khác, nhất định nhân cơ hội mình chính là vì trung thành và tận tâm.”

      “Việc gì có thể giấu giếm được phu nhân chứ? Có số việc cũng cần Tần Thiên .” Tần Thiên cười .

      Trung thành và tận tâm? , Tần Thiên còn chưa tới mức đó, chỉ là, nàng là người bên cạnh Đại phu nhân, cùng với vận mệnh của bà có liên quan, đương nhiên cùng trận tuyến với bà.

      “Ngươi cần lo lắng, ngươi vì ta như vậy, ta để cho người khác xúc phạm tới ngươi.” Đại phu nhân nắm chặt tay nàng.

      “Đa tạ phu nhân.” Tần Thiên cười ngẩng đầu lên, thấy Trang Tín Ngạn nhìn mình, đôi mắt dưới ánh nến chiếu rọi lóe ra ánh sáng trong suốt, lưu quang chớp động, có vẻ có chút tức giận so với bình thường.

      Thấy nàng nhìn qua, Trang Tín Ngạn quay đầu . Tần Thiên chỉ biết méo mặt, cũng quay đầu.

      Lúc này bên ngoài truyền đến thanh của Nguyệt Nương: “Tam di thái thái, người về trước , phu nhân tại vừa mới tỉnh lại, còn rất suy yếu, gặp được người đâu.”

      “Nguyệt Nương, ngươi giúp ta hỏi phu nhân chút , ta nhất định phải nhìn thấy phu nhân. Bằng ta liền quỳ ở nơi này, cho đến khi phu nhân gặp ta mới thôi.” Tam di thái thái thanh mang theo nức nở.

      Tần Thiên có chút phiền chán nhăn mày. Tam di thái thái này có chuyện gì mà tại lại muốn quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi chứ? Nhìn bộ dạng tuy đáng thương, nhưng có đôi khi làm ra chuyện khiến người ta thực chán ghét.

      “Để cho nàng ta vào .” Đại phu nhân thở dài, quay đầu đẩy Trang Tín Ngạn , “ còn sớm nữa, con cũng trở về .”

      Tần Thiên lĩnh mệnh ra ngoài, Trang Tín Ngạn theo sau nàng ra. Hai người trước sau ra khỏi phòng của Đại phu nhân.

      Tần Thiên sau khi ra khỏi cửa liền thấy ngay Tam di thái thái quỳ mặt đất, nàng qua : “Đại phu nhân gọi Tam di thái thái vào.”

      Tam di thái thái vội vàng đứng dậy kéo váy định tiến vào, lại đụng ngay Trang Tín Ngạn vừa ra. Trang Tín Ngạn lạnh lùng nhìn nàng ta, nhìn đến mức Tam di thái thái phải cúi đầu xuống. Tam di thái thái vòng qua bên người , vào, Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn nàng ta cái. Lúc này, Hải Phú thấy ra liền cầm theo đèn lồng bên cạnh . Trang Tín Ngạn lúc này mới theo Hải Phú cùng nhau rời khỏi Thanh viện.

      Tần Thiên cùng Nguyệt Nương tiến vào phòng phu nhân, thấy Tam di thái thái quỳ gối bên dưới giường của phu nhân, vừa dập dập đầu, vừa khóc : “Phu nhân, đều là lỗi của ta, là ta tốt, ta và Tín Trung cũng là bất đắc dĩ …”
      Snowhonglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 46: Van cầu
      EDIT: HOÀN TÚ

      Nguyệt Nương hừ lạnh tiếng, qua, lấy cái gối lam trù thêu hoa để vào sau lưng Đại phu nhân, giúp cho bà có thể ngồi thoải mái chút.

      Đại phu nhân ngồi ổn định, nhìn về phía Tam di thái thái, thanh lạnh lùng : “Ngươi ra xem, ngươi bất đắc dĩ thế nào? Đến mức làm ra loại chuyện vô lương tâm này!”

      Tam di thái thái cúi thấp đầu xuống, hai vai nhịn được run run, khóc : “Phu nhân, là Nhị di thái thái muốn đem Minh Lan gả cho ca ca của Hồ đại nhân làm vợ kế. Phu nhân, ca ca của Hồ đại nhân hơn năm mươi tuổi, trong nhà có vài tiểu thiếp, nữ nhi của so với Minh Lan còn lớn tuổi hơn. Đem Minh Lan gả cho , phải đem vứt nàng vào hố lửa sao? Tín Trung cũng muốn nhìn Minh Lan chịu khổ, mới bất đắc dĩ đáp ứng cầu của Trang Tín Xuyên, căn bản biết trà giả lại nguy hại đến vậy…”

      Đại phu nhân tay nắm mép giường cả giận : “Mặc dù là như thế, ngươi sao đến tìm ta thương lượng? Trà là thứ uống vào trong bụng, sao có thể làm giả? Chỉ cần có nửa điểm sai lầm, có thể liên quan đến mạng người, đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ các ngươi ?”

      Nguyệt Nương thấy Đại phu nhân lại sắp nổi giận, vội hạ thắt lưng giúp đỡ Đại phu nhân xoa ngực, lo lắng : “Phu nhân, Chu đại phu vừa mới muốn người tĩnh dưỡng, có gì bình tĩnh từ từ , nên tức giận.” xong lại có chút trách cứ nhìn Tam di thái thái, nhưng mà nàng dù sao vẫn chỉ là hạ nhân, Đại phu nhân lên tiếng, nàng cũng khó mà ra điều gì.

      Tam di thái thái thấy Đại phu nhân vẫn chưa nguôi giận, nóng vội bò đến bên giường Đại phu nhân, cầm tay bà đặt ở mép giường, khóc : “Phu nhân, ta cũng muốn tới chuyện với phu nhân, nhưng, Nhị di thái thái , hàng năm vận chuyển trà đều phải dựa vào Hồ đại nhân, cho dù cùng người thương lượng, người cũng vì nể mặt Hồ đại nhân mà ngăn cản nổi, cho nên… Cho nên…”

      “Cho nên ngươi liền tự chủ trương, lấy Trà Hành ra làm giao dịch?” Đại phu nhân chỉ vào Tam di thái thái, vô cùng đau đớn: “Xảo Vân, ngươi hồ đồ, ta như vậy cũng đáng được ngươi tin tưởng sao?”

      Tam di thái thái cúi đầu khóc òa lên, “Phu nhân, ta thân phận hèn mọn, rất nhiều chuyện ta cũng biết trông cậy vào ai, ta cũng biết ta muốn làm gì cũng được, ta muốn nghĩ cũng được. Đối với lão gia, Trang phủ vẫn là hết, ta cũng dám có nửa điểm an phận, nhưng mà, phu nhân…” Tam di thái thái ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Đại phu nhân: “Chỉ có Tín Trung và Minh Lan, ta thể suy nghĩ, thể quản, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn Minh Lan chịu khổ, ta phải tin tưởng phu nhân, chỉ là lúc ấy quá sợ hãi, nhất thời hồ đồ mới… Phu nhân, tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của ta, là ta ép buộc Tín Trung. Người cũng biết , Tín Trung là đứa thành , nhịn được khi thấy ta khổ sở cầu xin, nên mới đáp ứng, ngàn sai vạn sai đều là do ta, phu nhân đừng đem Tín Trung đến quan phủ, cũng đừng đuổi mà…”

      xong, Tam di thái thái lại cúi xuống dập đầu trước Đại phu nhân, cái rồi lại cái, liên tiếp ngừng.

      Đại phu nhân tuyên bố người thừa kế vị trí gia chủ phải là Trang Tín Xuyên nữa. Tam di thái thái tuy rằng dám kỳ vọng Tín Trung là người thừa kế, nhưng có thể khẳng định bây giờ nàng cũng cần quá lo lắng chỗ Nhị phòng nữa. Tín Trung tương lai cùng Nhị phòng có quan hệ, nhất định chỉ có liên quan với Đại phòng, cho nên nhất định phải xem xem Đại phu nhân tính xử trí Tín Trung thế nào, trước hết cần phải van cầu bà tha thứ.

      Phu nhân xử phạt nàng như thế nào cũng được, chỉ cần bà có thể tha thứ cho Tín Trung, cho ở lại Trang phủ, nàng cảm thấy mỹ mãn .

      Đại phu nhân thấy nàng như vậy, nhớ tới Tín Ngạn đối với mình cũng vô cùng quan trọng, nhớ tới Tín Trung vẫn là đứa thành , tâm vốn cứng rắn lại khỏi mềm nhũn.

      Bà cúi hạ thắt lưng nâng Tam di thái thái dậy: “Xảo Vân, ngươi đứng lên .”

      Tam di thái thái ngẩng đầu lên, trán cụng đến sưng đỏ, “Phu nhân đem Tín Trung giao cho quan phủ, cũng đuổi nó chứ?”

      Đại phu nhân nhìn trán của nàng, mặt lộ vẻ thần sắc đành lòng: “Tín Xuyên ta còn giao cho quan phủ huống chi Tín Trung? Hơn nữa, Tín Trung là huyết mạch của Trang phủ, ta làm sao có thể đuổi ? Ngươi đừng lo lắng quá nhiều!”

      “Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.” Tam di thái thái lúc này mới nín khóc mỉm cười, vừa muốn dập đầu tiếp, Đại phu nhân giữ chặt nàng, “Ngươi cũng có tuổi, đừng động quỳ xuống dập đầu như vậy!”

      “Mặc kệ Xảo Vân bao nhiêu tuổi, ở trong lòng Xảo Vân, phu nhân vĩnh viễn đều là chủ tử của Xảo Vân!” Tam di thái thái tâm .

      Đại phu nhân cười cười.

      Tần Thiên nhìn thấy vậy, thể cảm khái, là ai cũng có phương pháp sinh tồn riêng. Nhị di thái thái vì có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa mà tùy ý kiêu ngạo cướp đoạt thứ nàng ta muốn. Tam di thái thái tuy nhìn có vẻ hèn mọn, lại luôn nắm giữ được nhược điểm của Đại phu nhân là dễ mềm lòng, cũng là biện pháp đạt tới mục đích của nàng ta, Trang phủ nhiều người nhìn có vẻ đơn gian, nhưng lòng lại hề đơn giản chút nào.

      Bị Tam di thái thái nháo trận, Đại phu nhân càng thêm mệt mỏi, sắc mặt càng khổ sở, Tam di thái thái lúc này mới : “Là nô tỳ quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi , đều là lỗi của nô tỳ…”

      “Được rồi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi .” Đại phu nhân xong, lại nhìn về phía Tần Thiên, : “Ở ngăn tủ của ta còn có hai bình tuyết liên sinh cơ cao, ngươi đưa cho Tam di thái thái, để nàng cầm bình dược này bôi cho Tam thếu gia .”

      Tuyết liên sinh cơ cao chính là dược liệu trị ngoại thương tốt nhất. Tam di thái thái luôn miệng cảm tạ. Đại phu nhân lại bảo Lam Sơn cầm lọ khác đưa cho Nhị thiếu gia.

      Tần Thiên lĩnh mệnh cùng nha hoàn của Tam di thái thái hộ tống nàng ta trở về. Lúc đưa Tam di thái thái đến Thu Hương viện, Tam di thái thái nhận thấy Tần Thiên là nha hoàn bên người được sủng ái của Đại phu nhân, đối với nàng vô cùng khách khí, thưởng cho nàng 100 quan tiền, Tần Thiên cũng chối từ, cười cầm lấy.

      Tam di thái thái sai người đem tuyết liên sinh cơ cao đưa đến phòng của thiếu gia trong viện. Chỉ chốc lát, Phương Nghiên Hạnh phái nha hoàn lại đây, mời Tần Thiên qua đó.

      qua hành lang gấp khúc, xuyên qua cửa ngách là khu phòng ở của Tam thiếu gia. Vừa mới tiến vào, nàng thấy Phương Nghiên Hạnh mặt mang mỉm cười đứng ở cửa nhìn nàng. Bên cạnh là đệ đệ của nàng, Phương Kiến Thụ.

      “Tam thiếu phu nhân, Phương thiếu gia.” Tần Thiên đến, hướng về hai người thi lễ, Phương Nghiên Hạnh vội vàng kéo tay nàng, ôn nhu : “Hảo muội muội, chỉ có chúng ta trong này đâu cần dùng đến nghi thức xã giao chứ…” xong quay đầu với Phương Kiến Thụ: “Tiểu đệ, ngươi đúng ?”

      Phương Kiến Thụ nhìn Tần Thiên cười : “Nhân sinh quý tri tâm, định giao vô mộ sớm, nương đối gia tỷ có lòng, chúng ta như thế nào biết, ở trong lòng chúng ta sớm đem nương trở thành bằng hữu .”

      “Ngươi như vậy, ta liền khách khí !” Tần Thiên cười cười, thu hồi cấp bậc lễ nghĩa.

      Mấy tháng qua, Phương thị tỷ đệ cơ hồ đều ngày ngày thỉnh an Đại phu nhân, cùng Tần Thiên tiếp xúc thời gian, Phương thị tỷ đệ cũng phải người hồ đồ, cũng dần dần hiểu được lần trước Tần Thiên mượn câu chuyện về hài cố ý chỉ điểm cho nàng, lại càng ngày càng thân cận với Tần Thiên.

      “Ta thích tính cách lanh lẹ này của muội.” Phương Nghiên Hạnh lôi kéo cánh tay của nàng vào phòng ngồi xuống, lại sai người dâng trà. Phương Kiến Thụ cũng theo.

      Tần Thiên ngồi xuống liền hỏi tình trạng của Tam thiếu gia. Phu nhân phái nàng lại đây đương nhiên chỉ đưa thuốc đơn giản như vậy, Tần Thiên sớm phát , phu nhân đối với Trang Tín Trung vẫn rất trân trọng .

      gọi đại phu đến khám, chỉ là vết thương ngoài da, cũng tổn thương gân cốt, phu nhân đưa dược tới, ta bôi cho rồi. Tín Trung thoải mái hơn nhiều, còn đau nữa, muốn nhờ ngươi chuyển lời cảm tạ Đại phu nhân.” Phương Nghiên Hạnh xong, lại hỏi: “Ta nghe phu nhân sau đó nghất xỉu, người có sao ?”

      Sau khi Đại phu nhân bất tỉnh, gây ra động tĩnh , Phương Nghiên Hạnh thu được tin tức cũng có gì kỳ quái. Có điều bệnh tình nặng thế nào, mọi người cũng biết được.

      “Phu nhân chỉ bị say nắng, có gì trở ngại.” Tần Thiên trả lời.

      “Vậy ta an tâm rồi…” Phương Nghiên Hạnh cúi đầu thở dài, “Trước đó thấy Nhị phòng khí thế bức nhân, trong lòng ta khó chịu, ta cũng muốn giống như muội vậy, vì Đại phu nhân mà cãi lại, nhưng mà…”

      Tần Thiên cũng nhìn thấy lúc đó Tam di thái thái gắt gao lôi kéo tay nàng, “Ta nghĩ phu nhân cũng thông cảm.” Phương Nghiên Hạnh thần sắc xấu hổ, có số việc quả cũng tiện ra.

      Lúc trước Phương Nghiên Hạnh vẫn vì thế mà áy náy, lúc này ra, trong lòng cũng dễ chịu hơn, “Muội trở về báo với Đại phu nhân, ngày mai ta lại đến vấn an.”

      Tần Thiên thấy giờ còn sớm, liền đứng dậy cáo từ. Lúc ra cửa, Phương Kiến Thụ : “Ta cũng phải về, Tần Thiên, chúng ta tiện đường, cùng nhau thôi.”
      Snowhonglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 47: lãnh
      EDIT: HOÀN TÚ

      Sau khi Phương Nghiên Hạnh cùng Trang Tín Trung thành thân, Phương Kiến Thụ mình người ở tại Lục Vu viện.

      Hai người ra khỏi sân của Tam thiếu gia, dọc theo con đường rải đá, hai bên cây cối bạc phơ, giả thạch lâm lập, ở trong bóng đêm tựa như mấy khóm hoa có màu sắc, xa xa gần gần, đậm nhạt thích hợp.

      Bốn phía mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng côn trùng thanh thanh kêu vang. Hai người cách nhau khoảng, chậm rãi bước.

      “Lần trước cho ngươi mượn sách, ngươi xem xong chưa?” Phương Kiến Thụ đột nhiên hỏi,

      Sau khi Tần Thiên cùng Phương thị hai tỷ đệ quen thuộc, phiền Phương Kiến Thụ giúp nàng tìm số sách về trà, trừ lần đó ra cũng tìm số sách về lịch sử của thế giới này.

      “Xem xong rồi, vốn muốn trả lại cho ngươi, nhưng mà mấy ngày nay bận quá, nhất thời quên mất” Tần Thiên cười .

      vội vội, ta phải thúc giục ngươi.” Phương Kiến Thụ vội vàng .

      Phương Kiến Thụ mặc kiện trường bào màu lam đậm bằng vải bông. Bởi vì thân hình còn chưa phát triển hết, nhìn qua có chút hơi gầy, nhưng thân hình thon dài, cốt cách cân xứng, hơn nữa mặt mày sáng sủa, khí chất văn nhã, sau khi trưởng thành, chắc hẳn phong thái tuấn dật cao nhã tựa như thanh trúc.

      “Đúng rồi…” Tần Thiên nhớ tới việc, dừng cước bộ, khiến Phương Kiến Thụ ở phía trước cũng dừng lại, quay người kinh ngạc nhìn nàng, hai mắt trong sáng ở dưới ánh trăng lóe ra nét ôn nhuận sáng bóng.

      “Thời điểm ở trong đại sảnh trước đó, có phải ngươi chạy tới muốn giúp ta hay ? Cám ơn ngươi.” Tần Thiên cười .

      Ban đầu, Phương Kiến Thụ đứng ở bên cạnh Phương Nghiên Hạnh, nhưng sau đó, khi nàng từ phía sau Trang Tín Ngạn nhìn ra, thấy chạy tới bên cạnh hai nhà hoàn của Nhị di thái thái, Tần Thiên đoán hẳn muốn giúp nàng.

      Bỗng nhiên Tần Thiên nhắc tới chuyện này, Phương Kiến Thụ có lẽ chưa chuẩn bị tâm lý, nhất thời chân tay có chút luống cuống, lát sau, mới ngượng ngùng cười cười, “Đương nhiên thể trơ mắt nhìn bằng hữu bị bắt nạt…” Dừng dừng, lại : “Kỳ ta cũng giúp đươc gì…”

      Phương Nghiên Hạnh tuy rằng gả cho Trang Tín Trung, nhưng ở trong phủ địa vị cũng cao, Phương Kiến Thụ càng bị cho là kẻ ăn nhờ ở đậu. Mặc dù có Đại phu nhân che chở, nhưng Đại phu nhân đại bộ phận thời gian ở Trà Hành, tình trong nhà đều do Nhị di thái thái quản lý, hai người hứng chịu ít lời lạnh nhạt. Hơn nữa, trong Trang phủ trừ bỏ Đại phu nhân, hai tỷ đệ cũng chỉ thân cận với Tần Thiên, thậm chí còn thân cận hơn so với người của Tam phòng. Phương Nghiên Hạnh có tâm nhất định với Tam di thái thái hay Trang Minh Lan, nhưng có khi lại với Tần Thiên. Tần Thiên thiếu lời khuyên, làm cho nàng trong lòng thoải mái. Cho nên hai tỷ đệ mới có thể coi trọng Tần Thiên như vậy.

      “Tóm lại cám ơn ngươi .” Tần Thiên đến bên cạnh hành lễ, nghịch ngợm cười cười, “Cám ơn tú tài lão gia.”

      đến cám ơn, Tần Thiên trong đầu chợt ra gương mặt lãnh đạm lạnh nhạt kia, người kia mới là người tới giúp nàng. Nhưng nếu cám ơn với , có thể hay cũng vẫn biểu lộ gương mặt lạnh lùng? Hơn nữa nha hoàn cám ơn với thiếu gia, có vẻ kỳ lạ.

      Bên kia, Phương Kiến Thụ mặt nóng ran, xua tay : “Ta tháng tư năm nay mới thông qua kỳ thi vào Phủ, mới chỉ là tiểu học trò, sang năm phải thi đỗ kỳ thi của Viện mới có thể trở thành tú tài.”

      Tần Thiên cười : “Phương công tử chăm chỉ đọc sách như vậy, nhất định có thể thông qua.”

      Lời này cũng chạm đến tâm của , cúi đầu xuống, giọng : “ ngại với ngươi, trong lòng ta cũng rất lo lắng , rất nhiều người nhàng vượt qua hai kỳ thi vào Phủ, trở thành học trò, nhưng đến tận khi đầu tóc bạc trắng vẫn chưa qua kỳ thi vào Viện, khảo thí đường, đơn giản.”

      Vẻ mặt Phương Kiến Thụ làm cho Tần Thiên nhớ tới kiếp trước mỗi lần thi cử, bản thân mình lúc đó chẳng phải cũng nơm nớp lo sợ ? Đối với tâm tình Phương Kiến Thụ lúc này cũng có thể thông cảm vài phần. Tần Thiên cười cười, giọng : “Sợ cái gì, làm hết sức là tốt rồi, bất quá ta tin tưởng nếu có chí nhất định thành công, cố gắng cuối cũng có hồi báo, Phương công tử cố công rèn giũa chịu khó đọc sách uổng công, đạt được thành tựu. Phương công tử cần lo lắng!”

      Lời này của Tần Thiên cũng phải là bắn tên có mục tiêu. Phương Kiến Thụ rất chăm chỉ đọc sách, ngày mười hai canh giờ, cơ hồ tám chín canh giờ đều nhào vào đống sách vở. Tứ Thư Ngũ Kinh thuộc nằm lòng, Đại phu nhân còn vì thỉnh tiên sinh tốt nhất ở Dương Thành tới. Vị tiên sinh kia đối với tư chất của Phương Kiến Thụ cũng khen dứt miệng.

      lời này thành công ủng hộ sĩ khí của Phương Kiến Thụ. Phương Kiến Thụ ưỡn ngực , “Phương gia chấn hưng là trách nhiệm của ta, vì Phương gia, vì tỷ tỷ, ta nhất định phải cố gắng mới được!”

      “Đến lúc đó, Phương công tử thành lão quan gia, Tần Thiên cũng muốn lây vinh quang!”

      Phương Kiến Thụ quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Thiên, dưới ánh trăng, khuôn mặt tươi cười của nàng nhu hòa, hai mắt sáng ngời như sao. Phương Kiến Thụ cười cười, : “Cũng vì ngươi lời cát tường, nếu Phương Kiến Thụ ta thực có ngày như vậy, nhất định quên Tần Thiên ngươi.”

      Hai người vừa vừa chuyện, rồi sau đó rẽ về chỗ ở của từng người. Tần Thiên sau khi trở về, Đại phu nhân vẫn chưa nằm nghỉ, có vẻ như chờ Tần Thiên. Tần Thiên qua đem tình hình Trang Tín Trung báo lại, Đại phu nhân mới yên lòng, trong lòng cũng thầm nghĩ tâm tư Tần Thiên lanh lợi.

      ***

      Bên kia, Cúc Hương viện

      “Mèo khóc chuột giả từ bi!”

      Chờ Lam Sơn rồi, Nhị di thái thái cầm lấy tuyết liên sinh cơ cao do Lam Sơn đưa tới hung hăng ném xuống đất. Bình sứ màu trắng vỡ thành nhiều mảnh, cao màu trắng ngà bắn tung tóe khắp nơi, lan tỏa ra khí như hoa mai trắng rơi rụng.

      Trang Minh Hỉ ở bên ngăn kịp, trơ mắt nhìn tuyết liên cao bị ném , trong lòng thương tiếc thôi: “Nương, đây chính là tuyết liên sinh cơ cao, ca ca tại rất cần, có bạc cũng khó mua được! Người tức giận tức giận , sao phải ném nó chứ!”

      “Con sợ nương có dược tốt cho ca ca con dùng?” Nhị di thái thái thở phì phì rồi ngồi xuống ghế, vỗ bàn , “ dùng thứ bà ta đưa tới, ai biết có bị hạ độc hay !”

      “Nương…” Trang Minh Hỉ ở bên người nàng ta ngồi xuống, “Phu nhân tuy rằng đáng giận, nhưng cũng phải người độc ác như vậy… Quên , đến chuyện này nữa …” Trang Minh Hỉ bỗng nhiên dừng lời, quay đầu phân phó hạ nhân lui xuống, sau đó mới nhìn Nhị di thái thái , “Nương, tại tính làm sao bây giờ?”

      Nhị di thái thái ngẩn ra, nhìn về phía nữ nhi của mình, biết nàng ý gì, nhất thời khỏi trầm tư. lát sau, mới : “Đương nhiên thể cứ như vậy quên ! Tất cả sở hữu trong Trang phủ đều thuộc về ca ca con, ai cũng đừng nghĩ cướp !” Nàng ta cười lạnh hai tiếng, “Ta muốn nhìn xem, bà ta chỉ là nữ nhân có chỗ dựa, nhà mẹ đẻ lại cách khá xa, ta xem bà ta lấy cái gì cùng ta đấu!”

      “Nhưng mà trong tay bà ta có di chúc của phụ thân. Phụ thân , người thừa kế Trang phủ phải do bà ta lựa chọn!” Trang Minh Hỉ chỉ chỉ ngón tay ngọc vuốt ve hoa văn khắc bàn, bình tâm tĩnh khí .

      “Bà ta có thượng phương bảo kiếm, ta cũng có thể xuất ra kim bài miễn tử!” Nhị di thái thái chụp bàn đứng lên, làm lay động chén trà bàn phát ra tiếng kêu vang, “Chuyện này, ta sớm nghĩ ra đối sách, vốn định chờ ca ca con thành thân sau đó tìm cơ hội bắt bà ta giao ra vị trí đương gia chủ mẫu. Xem ra tại, việc này phải tiến hành cấp bách! Chờ chuyện trà giả qua , ca ca con bảo đảm bị làm sao, ta mới làm cho bà ta biết, trong Trang phủ rốt cuộc là ai lợi hại!”

      khi như vậy, nương cũng đừng chần chừ nữa !” Trang Minh Hỉ chậm rãi đứng lên, hướng nhìn mẫu thân, như đóa hoa kiều diễm nhưng khuôn mặt có loại lãnh khí, “ bên, chuyện của ca ca có thể thỉnh dượng hỗ trợ, đưa cho mấy người bị hại chút bạc, che miệng bọn họ lại, lại khơi thông ở các nơi, có thể đem việc này còn lưu lại dấu vết. Bên kia, nghe phu nhân bị bệnh, nương có kế sách gì , vào lúc này mà dùng còn gì tốt hơn. Dù cho bình thường kiên cường, nhưng người khi bị bệnh khó tránh khỏi bạc nhược, là thời cơ tấn công tốt nhất!”

      Nhị di thái thái nở nụ cười, nhíu mày, “Cái này là thừa dịp bà ta ngã bệnh, muốn mạng của bà ta!”
      Snowhonglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 48: Xử trí
      EDIT: HOÀN TÚ

      Uống dược của Chu đại phu, nghỉ ngơi đêm, Đại phu nhân khá hơn nhiều. Buổi sáng ngày hôm sau lại muốn đến Trà Hành làm việc. Nguyệt Nương lo lắng thân thể của bà nên tất nhiên chịu.

      “Phu nhân, Chu đại phu dặn dò ngàn vạn lần, phu nhân phải tĩnh dưỡng thời gian, người mới tĩnh dưỡng chưa được bao lâu, chưa thể đến Trà Hành được? Phu nhân tốt xấu gì cũng nghỉ ngơi ở phủ vài ngày được ?”

      Đại phu nhân kiên quyết bước xuống giường : “Ta có việc gì , ngươi cũng phải biết tại Trà Hành trong tình huống như thế nào. Chuyện kia của Tín Xuyên còn phải nhanh chóng xử lý, Tri phủ bên kia chờ câu trả lời của ta, ta thể có nửa điểm sai lầm, ngươi bảo ta sao có thể an tâm ở nhà tĩnh dưỡng?” xong gọi Lam Sơn cùng Tần Thiên, bảo các nàng giúp bà thay quần áo rửa mặt chải đầu.

      Nguyệt Nương biết tính tình Đại phu nhân, , biết nên khuyên bà như thế nào, nhớ tới Tần Thiên bình thường lắm kế hay, liền hướng nhìn nàng ra hiệu.

      Tần Thiên ngày hôm qua nghe thấy Chu đại phu bệnh tình khá nghiêm trọng, cũng hiểu được Đại phu nhân lúc này nên làm vất vả. Thích người tự nhiên quan tâm người này, Tần Thiên hy vọng phu nhân thân thể có vấn đề gì.

      “Phu nhân, tại là thời điểm cuối thu nắng gắt, người bình thường đều chịu nổi, huống chi phu nhân hôm qua mới bị say nắng”. Tần Thiên cùng Lam Sơn đem phu nhân dìu đến giường, Lam Sơn cũng : “Đúng vậy, phu nhân, nha đầu chúng ta còn khỏe mạnh như thế, vậy mà dưới ánh nắng mặt trời còn cảm thấy choáng váng đầu, phu nhân vừa ra ngoài, chỉ sợ bệnh tình càng nặng thêm.”

      Đại phu nhân còn muốn gì đó, Tần Thiên lại cười đánh gãy lời bà: “Phu nhân, người thường với nô tỳ, làm việc gì cũng phải có tinh thần, chính phu nhân cũng như vậy, chẳng lẽ lại đúng? Phu nhân nghỉ ngơi cho tốt, sao có tinh thần làm việc? Vừa ra ngoài, vạn nhất lại té xỉu hoặc bị say nắng, chẳng phải càng kéo dài thời gian bình phục, càng thêm chậm trễ công chuyện ở Trà Hành?” xong, thêm hai lời đem hai chân Đại phu nhân đặt luôn lên giường.

      “Phu nhân, thân thể khỏe mạnh mới là tiền vốn cho cách mạng!” Tần Thiên nhìn Đại phu nhân cười .

      “Cách mạng?” Đại phu nhân khó hiểu.

      cẩn thận ra, Tần Thiên che miệng lại, thụt vai cười gượng hai tiếng, “Chính là ý làm việc.”

      Đại phu nhân tay vỗ người Tần Thiên chút, “Ngươi nhiều điều kỳ quái mà …” xong bất đắc dĩ cười cười, cũng còn kiên trì Trà Hành nữa.

      Nguyệt Nương mặt lộ vẻ vui mừng, lúc này Bích Ti bưng chén thuốc tiến vào, Nguyệt Nương tiếp nhận đưa đến bên giường với phu nhân: “Phu nhân, người tốt nhất nên an tâm nghỉ ngơi vài ngày, đừng làm cho chúng ta lo lắng .”

      Đại phu nhân tiếp nhận chén thuốc, nhìn gương mặt phía trước toát ra thần sắc quan tâm, trong lòng ấm áp, cười cười: “Được, nhưng chuyện ở Trà Hành cũng thể mặc kệ. Ngươi phái người Trà Hành, bảo Từ chưởng quỹ cùng Giang quản lại đây chuyến.”

      Nguyệt Nương lên tiếng trả lời rồi rời . Đại phu nhân cầm chén thuốc trong tay uống hơi cạn sạch, lại nằm xuống nghỉ ngơi.

      lát sau, Từ chưởng quỹ cùng Giang quản vào.

      Đại phu nhân dưới trợ giúp của Tần Thiên, ngồi dậy, lấy lại tinh thần, chuyện cùng bọn họ. Bà đầu tiên với Từ chưởng quỹ: “Chuyện lần này, mình Tín Xuyên tuyệt đối thể hoàn thành, biết tin tức nghĩ ra cách làm ăn này? Mà những trà giả này đến từ đâu? Lại như thế nào có thể chế ra lượng lớn trà giả như vậy? Trong Trà Hành nhất định phải có người giúp đỡ , ta đoán đó là Nhị chưởng quầy, ngươi thầm điều tra cho ta, còn có người nào liên lụy dù ít dù nhiều cũng phải báo lại với ta. Mặt khác, lại phái người Thanh châu, bên kia có ít người bởi vì giả trà mà tổn hại thân thể, nên nhận lỗi chúng ta liền nhận lỗi, nên bồi tiền chúng ta liền bồi tiền. Thanh châu nha môn cũng cần chuẩn bị thích đáng, mặc kệ tốn bao nhiêu bạc nhất định cũng phải áp chế việc này .”

      Đại phu nhân vừa , Từ chưởng quỹ bên gật đầu.

      Đại phu nhân lại nhìn về phía Giang quản , “Lần này chuyện tình ít nhiều cũng nhờ Tri phủ đại nhân, đây là đại nhân tình, chúng ta thể hồi báo, ngươi từ phòng thu chi lấy ra năm ngàn lượng bạc lặng lẽ đưa cho Tri phủ đại nhân.”

      “Vâng.” Giang quản gật đầu đáp.

      “Mấy ngày nay ta cũng thể đến Trà Hành, chuyện ở Trà Hành phiền các ngươi lưu tâm, mỗi tối lại vất vả các ngươi qua phủ báo lại với ta. Còn có, chè tươi Hổ Khâu năm nay vẫn chưa thấy đưa tới, năm vừa rồi giờ này đưa tới rồi. Từ chưởng quỹ phái quản hỏi chút. Cống phẩm của Dương Thành hàng năm đều có nó, thiếu nó, chúng ta lấy gì tiến cống? Thiếu cống phẩm danh tiếng là vị trà quý hiếm này, chỉ sợ rất khó ngồi vững!” Đại phu nhân tinh tế .

      Từ Phúc Tuyền : “Phu nhân phân phó việc gì nhất định Phúc Tuyền làm thoả đáng, phu nhân nên tĩnh dưỡng tốt, Trà Hành thể thiếu phu nhân được!”

      nhiều như vậy, đầu phu nhân túa ra tầng mồ hôi mỏng, Từ chưởng quỹ cùng Giang quản hai người thấy phu nhân mệt mỏi, liền cáo từ lui xuống.

      Thời điểm hai người ra ngoài, Nguyệt Nương đem Giang quản kéo tới bên, tinh tế với trượng phu: “Phu nhân lần này bệnh tình , chuyện ở Trà Hành, ngươi và bọn tiểu nhị đều phải phí chút tâm tư, đừng đem ít chuyện lông gà vỏ tỏi đến phiền phu nhân.”

      Giang quản nắm tay thê tử cười : “Chúng ta đều là người của phu nhân trong Trang phủ, ngươi quan tâm phu nhân chẳng lẽ ta quan tâm? Ngươi yên tâm , ta biết nên làm như thế nào.”

      Nguyệt Nương cười cười, vì trượng phu sửa sang lại vạt áo, ôn nhu : “Biết ngươi vất vả, buổi tối ta nấu canh ngon chờ ngươi trở về.”

      Giang quản nhìn thê tử mỉm cười, Nguyệt Nương mặt nóng lên, cúi đầu xuống.

      Mấy ngày kế tiếp, phu nhân đều ở trong phủ tĩnh dưỡng, ban ngày Tần Thiên liền bồi ở bên cạnh phu nhân, cùng nàng chuyện giải buồn, thời điểm hoàng hôn Từ chưởng quỹ hoặc là Giang quản đến Trang phủ chuyến. Bất quá phần lớn đều chỉ chuyện tốt, chuyện xấu, trừ phi có việc bọn họ giải quyết được, nếu chỉ tất cả mọi việc đều thuận lợi, Trà Hành cũng xảy ra đại gì, để Đại phu nhân bớt ưu sầu.

      Về chuyện của Trang Tín Xuyên, Từ chưởng quỹ điều tra vài ngày liền có kết quả, hồi báo với phu nhân, phu nhân có chút tức giận : “Quả là Nhị chưởng quầy, người này thể lưu lại Trà Hành, lập tức đuổi . Chuyện này cũng liên lụy, bắt ra ngoài cũng được linh tinh!”

      Từ Phúc Tuyền : “Nhưng mà người này là do Nhị di thái thái đề cử vào…”

      Đại phu nhân ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn, cả giận : “Để ý gì đến việc là do ai đề cử, chỉ cần nguy hại đến Trà Hành, cũng thể lưu lại! Ngươi cứ việc làm theo lời ta , ai có ý kiến, kêu tới tìm ta!”

      Từ Phúc Tuyền vội vàng đáp vâng, lại hỏi: “Như vậy những người khác…”

      Đại phu nhân suy tư lúc, “Tiểu nhị chế trà giả tuy là bị ép buộc, nhưng làm sai phải chịu phạt. Hơn nữa ta cũng yên tâm để bọn họ ở lại phòng chế trà, như vậy , đưa bọn họ điều đến đội vận chuyển. Về phần vài tùy tùng bên cạnh Tín Xuyên làm xằng làm bậy kia, hết thảy đều đuổi ra ngoài!” Đại phu nhân dừng dừng, ngẩng đầu nhìn hướng Cúc Hương viện, trầm giọng : “Ta muốn làm cho tất cả mọi người biết, ở Thịnh Thế chấp nhận nửa điểm lừa gạt, Trang phủ chúng ta càng thể trở thành người hám lợi, gian thương thương thiên hại lí!”

      ****

      Bên kia, Trang Tín Ngạn mỗi ngày đều qua hai lần, vấn an làm bạn với mẫu thân. Những lúc đó, phu nhân đều gọi Tần Thiên vào, thừa dịp cơ hội này bắt Tần Thiên càng nhiều .

      Tần Thiên đoán, có lẽ là vì Trang Tín Ngạn được, hai người mắt to trừng đôi mắt hẳn rất buồn? Cho nên tìm nàng đến pha trò chút? Bất quá bởi vì Trang Tín Ngạn nghe được, Tần Thiên cũng ngại trước mặt cùng phu nhân chuyện.

      Hôm nay dùng xong cơm trưa, Trang Tín Ngạn phái người tới xem biết Đại phu nhân tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, liền mang theo Hải Phú bọn họ lại đây. Lúc đến, thấy Tần Thiên ngồi ở bên giường cùng Đại phu nhân chuyện.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :