1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 39: Mẫu tử
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Trang Tín Xuyên tránh thê tử mới cưới đến Cúc Hương viện của mẫu thân, với mẫu thân gặp Đại phu nhân xin Tần Thiên trở thành người của .

      “Nương, loại chuyện này nam nhân như con tiện mở miệng, cũng là người có vẻ thuận tiện hơn!”

      Lý di nương cầm chén trà Thanh Hoa trong tay, đặt mạnh lên bàn cái, ngón trỏ chỉa đến trán .

      “Con có thể an phận chút hay ? Bích Quân vừa vào cửa chưa được bao lâu, con nghĩ tới nha đầu khác, lại là người ở viện của Đại phu nhân. Con cũng phải biết, bà ta luôn bảo hộ hạ nhân bên cạnh mình, làm sao dễ dàng đáp ứng con chứ?”

      Linh Nhi đứng ở phía sau Lý di nương giúp nàng ta xoa xoa thái dương, hai mắt lại càng ngừng liếc về Trang Tín Xuyên bên cạnh, mâu quang lóe ra chừng.

      “Thôi được rồi, đừng xoa nữa, ra cũng ra nặng, khó chịu. ra ngoài, đều ra ngoài cho ta!” Lý di nương kiên nhẫn sai bảo hạ nhân trong phòng.

      Linh Nhi cùng các nha hoàn khác lên tiếng lui xuống. Thời điểm khi bước ra cửa, nàng ta nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn Trang Tín Xuyên, thấy cũng hề nhìn mình, khỏi tức giận méo xệch miệng.

      Đợi cho hạ nhân đều xuống, Lý di nương nhìn con, lại : “Tín Xuyên, vì nương muốn tìm cơ hội bắt Đại nương nhường lại vị trí đương gia, chuyện này rất cần trợ giúp của bên nhạc gia, ta cho con biết, trong khoảng thời gian này, con chiều chuộng Bích Quân tốt cho ta!”

      Trang Tín Xuyên thở dài, hữu khí vô lực : “ biết.” nhớ tới kiện, xoay người tiến đến trước mặt Lý di nương thấp giọng : “ việc kia cũng có gì phải lo lắng, bất quá cũng cần Tín Trung hiệp trợ, nhưng mà con sợ vào khuôn khổ, nương có biện pháp nào ?”

      Nhắc tới việc này, Lý di nương hai mắt sáng ngời, mặt vẻ tham lam, nàng xiết chặt khăn tay, thấp giọng hỏi: “Có kiếm được nhiều như con hay ?”

      “Con lừa người làm cái gì?” xong, Trang Tín Xuyên nhìn ra cửa, quay đầu lặng lẽ vươn ra bốn ngón tay.

      “Bốn ngàn lượng?” Lý di nương trừng mắt nhìn.

      Trang Tín Xuyên cười lạnh tiếng, “Là bốn vạn lượng, tháng bốn vạn lượng!”

      ?” Lý di nương kích động kêu lên, đầu châu sai rung rinh, oánh quang chớp động, dù vậy cũng bằng hai mắt nàng ta lóe sáng.

      Trang Tín Xuyên đắc ý nhìn mẫu thân.

      tốt quá! Con, con có thể làm được !” Lý di nương hưng phấn mà vuốt vuốt cánh tay, bỗng nhiên lại yên tĩnh, “ bị Đại nương phát chứ?”

      “Cho nên mới cần mượn sức Tín Trung, che lại cái miệng của !”

      Lý di nương ngồi thẳng thân mình, lông mày nhướn cao, cười lạnh : “Chuyện này cứ giao cho nương, hù dọa Tam phòng bọn họ quả thực dễ như trở bàn tay!”

      ***
      Tuy rằng Tần Thiên rất tức giận, nhưng mà tức giận cũng chỉ có thể để ở trong bụng, chẳng lẽ nàng có thể chất vấn Trang Tín Ngạn, vì sao cứu mình?

      Coi như hết, tuy rằng nàng biết bản thân mình là nữ tử xuyên qua nên rất đặc biệt, nhưng ở trong mắt người khác, chỉ là gia nô mà thôi!

      là, vì sao người khác xuyên qua thành nha hoàn, công tử thiếu gia đều muốn tranh giành, đem nàng trở thành bảo bối nâng niu trong tay, bản thân mình lại được như thế chứ? tức chết mà!

      Tần Thiên đường oán thầm, bên cạnh Hải Phú nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi, khỏi thoáng cách xa nàng vài bước…

      Trở lại trong viện, nàng theo Lam Sơn, Ngọc Hoàn, Bích Ti cùng nhau hầu hạ Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn dùng cơm chiều. Thời điểm rửa tay, Lam Sơn với nàng, “Muội ra hầu hạ Đại thiếu gia ở bên kia, phu nhân chỗ này có chúng ta .”

      Ngày thường mấy chuyện này đều nha hoàn bên cạnh Trang Tín Ngạn, Thanh Liễu hoặc Liên Hương phụ trách, nhưng hôm nay biết sao lại thế này, bên cạnh cũng có nha hoàn theo hầu hạ.

      “Vâng” Tần Thiên mặt kính cẩn nghe lời, nhưng trong lòng lại kêu rên, bảo ta hầu hạ ! Tin hay ta lấy chậu nước giội vào đầu luôn?

      Đương nhiên là dám …

      Bích Ti bưng đến chậu đồng đựng nước sạch, Tần Thiên ngồi ở bên, chờ Trang Tín Ngạn rửa tay xong, cầm khăn sạch giúp lau khô.

      Trang Tín Ngạn buông mắt xuống, sắc mặt lạnh lùng nâng hai tay ra khỏi chậu đồng, ngón tay thon dài vừa nhúng vào nước, giống như bạch ngoc trơn bóng, từng giọt nước làn da tinh tế bóng loáng của chảy xuống đầu ngón tay, giọt nước rơi vào trong chậu, nổi lên từng vòng tròn .

      Đèn bên cạnh chiếu rọi vào tay , móng tay trắng sạch, đầu ngón tay dính nước ướt át, ánh sáng soi vào chậu đồng, phản xạ ra ánh sáng trơn bóng oánh nhuận, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy khắp nơi đều là kim quang, lóng lánh, tựa như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.

      Nào có nam nhân tay đẹp như vậy chứ, đẹp thế này đến nữ nhân cũng phải ghen tị…

      Tần Thiên ai oán nhìn hai tay thô ráp của mình.

      ràng là đối lập a…

      Hừ, nhưng mà lại là người hời hợt! Tần Thiên sợ hãi than xong, lại nhịn được oán thầm.

      Nàng dùng khăn sạch lau khô nước đọng tay , cũng ngẩng đầu lên, động tác căn bản hề ôn nhu.

      đầu Trang Tín Ngạn thản nhiên nhìn nàng cái.

      Hầu hạ xong, mấy người Tần Thiên lui xuống, chỉ để lại Nguyệt Nương cùng Hải Phú ở bên cạnh hầu hạ.

      Đại phu nhân bên đưa cho Trang Tín Ngạn đĩa rau, bên với Nguyệt nương: “Hôn của Tín Trung cùng Nghiên Hạnh bắt đầu chuẩn bị chưa?”

      Nguyệt Nương đặt chén súp nóng trước mặt Đại phu nhân, “Nhị di thái thái chuẩn bị rồi ạ.” Chẳng qua lặng yên tiếng động, căn bản thể cùng Nhị thiếu gia so sánh.

      Đại phu nhân trầm mặc hồi: “Nhị di thái thái dùng bao nhiêu ngân lượng?”

      ngàn lượng.”

      Đây cũng đúng là quy củ dành cho con của vợ kế. Đại phu nhân thở dài, “Nguyệt Nương, đợi ăn cơm chiều xong lấy từ chỗ ta hai ngàn lượng bạc đưa cho Tam di thái thái, Tín Trung cùng Nghiên Hạnh đều là đứa tốt bụng trung thực, hôn cho dù thể cùng Tín Ngạn Tín Xuyên so sánh, cũng thể ủy khuất bọn họ.”

      “Phu nhân, người có lòng với Tam di nương như vậy, nhưng mà di nương lúc nào cũng để ý sắc mặt của Nhị di thái thái a.” Nguyệt Nương nhịn được câu.

      Đại phu nhân : “Nàng từ theo lão gia, lại vì lão gia sinh hạ đôi trai , lão gia trước khi nhắm mắt, rất lo lắng cho bọn họ. Ta là chủ mẫu trong phủ, dù sao cũng phải lo liệu. Việc này…” Phu nhân lắc đầu: “Cũng thể hoàn toàn trách nàng, nàng có khó xử của nàng.”

      “Hy vọng Tam di thái thái có thể hiểu được hảo tâm của phu nhân.” Nguyệt Nương giọng .

      Dùng xong cơm chiều, Nguyệt Nương liền làm việc phu nhân phân phó. Trong phòng, Hải Phú mang lên giấy bút cho Đại phu nhân và Đại thiếu gia.

      Đại phu nhân cười với Trang Tín Ngạn: “Ta quả nhiên có nhìn lầm, Tần Thiên là nhân tài khó kiếm, cố gắng, có chí tiến thủ, khiêm tốn có lễ, tâm địa cũng tốt. Chờ ngày mai, ta bắt đầu giúp nàng dần dần quen thuộc với công việc ở Trà Hành. Về sau nhất định có thể trở thành người hữu dụng ở Trà Hành.”

      Trang Tín Ngạn giấy viết : “Nương, Tần Thiên nha đầu này, vẫn đừng nên tin tưởng quá sớm, cứ chờ thời gian .”

      Đại phu nhân kinh ngạc: “Nàng phải thông qua khảo nghiệm của con sao? Con còn điều gì lo lắng?”

      “Ta nhìn thấy nàng ở hoa viên phía sau cùng Tín Xuyên dây dưa .”

      Đại phu nhân trầm mặc hồi, lắc đầu: “ , Tần Thiên phải đứa như vậy, có lẽ con nghĩ sai rồi.”

      Trang Tín Ngạn tay cầm bút viết, ngây người hồi lâu, giọt mực từ ngòi bút chảy xuống giấy viết, lan ra thành đóa hoa.

      “Nương, ta chỉ là nghe thấy, nhưng ta có thể nhìn thấy.”

      lát sau, Trang Tín Ngạn mới viết ra giấy, động tác vô cùng thong thả.

      Đại phu nhân cầm tay kia của , nhìn giọng : “Tín Ngạn, con rất mẫn cảm cũng lắm hoài nghi.”

      Trang Tín Ngạn lại giấy viết : “Giai nhân lòng người khó .” Sau lại thấy mẫu thân đồng ý, viết : “Hết thảy mẫu thân làm chủ.”

      hạ bút, xoay người cầm tay mẫu thân, nhàng cười.

      Những người đó, thương tổn cũng có vấn đề gì, nhưng thể thương tổn mẫu thân của .

      quên, lúc bị bệnh dậy nổi nằm ở giường, mẫu thân ngồi bên giường , nắm tay , khóc thương tâm biết bao.

      Mẫu thân khóc lóc : “Đều là nương sai, nương nên cái gì cũng biết đem nàng đến bên cạnh con, Tín Ngạn, đều là nương sai, nếu con có chuyện gì, nương cũng thiết sống nữa.”

      Nước mắt giọt lại giọt rơi ở tay , khiến tâm của như bị phỏng.

      cố gắng hết sức, để chính mình trở thành phế vật trong miệng mọi người, bất quá là vì biết, đời này, có thể bảo hộ mẫu thân chỉ có mà thôi.
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 40: Tính kế
      EDIT: HOÀN TÚ

      Hải Đường viện.
      Tam di thái nhìn ngân phiếu hai ngàn lượng để ở mặt bàn, nhớ tới những lời Nguyệt nương vừa mới .

      “Đây là tiền của Đại phu nhân, đưa người để dùng cho việc thành thân của Tam thiếu gia. Phu nhân , tuy rằng sau khi thành thân ăn mặc cũng phải lo lắng, nhưng mà việc cần dùng đến bạc cũng rất nhiều, cũng là tâm ý của phu nhân muốn người có chút vui sướng kiêu ngạo khi con trai thành gia lập thất.”

      Nghĩ đến đây, Tam di thái thái gục đầu xuống, lấy khăn tay lau nước mắt chực rơi xuống.

      Trang Tín Trung và Trang Minh Lan ngồi ở bên cạnh nàng, hai huynh muội thấy mẫu thân như thế, đều có chút kích động. Trang Minh Lan mười bốn tuổi vỗ về lưng mẫu thân, giọng : “Nương, được rồi mà, như thế nào lại mau nước mắt như vậy, có ưu thương, nương cũng phải chú ý đến thân thể của chính mình chứ.”

      Trước đó hai huynh muội vẫn được nàng dặn dò nên chỉ dám kêu nàng di nương, nhưng khi có ai, hai người vẫn luôn gọi nương.

      Tam di thái thái vừa lau nước mắt, vừa : “Phu nhân cho tới nay đều đối với chúng ta rất tốt. Nhưng mà ta cũng luôn khiến bà đau lòng. Bà đối với ta càng tốt, ta lại càng áy náy.”

      Trang Tín Trung ở bên cạnh thở dài, “Nương, kỳ người cần gì phải luôn chịu đựng Nhị nương bài bố, cùng Đại nương đối nghịch? Nhị nương bọn họ có số việc quả rất quá đáng…”

      Giống như chuyện lần này, ép buộc Phương nương gả cho . Nàng tương lai vốn là phu nhân của Trang phu, lại trở thành thê tử của , khác biệt chỉ là chút ít…

      Tam di thái thái nghe thấy con trách cứ, trong lòng lại áy náy, lại ủy khuất, nước mắt chảy xuống càng nhiều.

      “Ta cũng biết Nhị di nương thực quá đáng, nhưng mà, ta nào có biện pháp? Phu nhân có khả năng, có thực lực nên được lão gia tín nhiệm, chưởng quản cả Trang phủ to lớn như thế này. Nhị di nương có bên ngoại làm chỗ dựa, Nhị thiếu gia lại là gia chủ tương lai, còn nương của con có cái gì đây? Phu nhân sớm hay muộn cũng phải giao ra vị trí chủ mẫu, đến lúc đó, Trang phủ hết thảy đều rơi vào tay của Nhị phòng. Tín Trung…” Tam di nương ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn con: “Tương lai của con ngày sau như thế nào, đều nằm ở câu của Nhị di nương! Nếu ta nghe lời của nàng ta, nàng ta ghi hận trong lòng, Minh Lan gả ra ngoài tới, nhưng còn con? Con ra sao? Đến lúc đó phu nhân quan tâm Tín Ngạn còn kịp, làm sao còn có khả năng cùng tinh lực chiếu cố tới con chứ?”

      Tín Trung cắn răng, tay nắm chặt thành quyền, “Nương, ta cần bọn họ chiếu cố, ta đường đường là nam nhi, có thể chiếu cố chính mình!” cầm tay mẫu thân, “Con chỉ hy vọng nương về sau cần làm mấy chuyện trái với lương tâm thế này, làm cho chính mình khó chịu!”

      Trang Minh Lan ở bên cũng lau nước mắt, gương mặt tái nhợt yếu đuối.

      “Trung nhi, nào có dễ dàng như vậy…” Tam di thái thái lệ vẫn rơi , “Con đọc sách được, cả đời này cũng chỉ có thể theo con đường kinh doanh này. Nếu theo bọn họ, con ở Trang phủ làm gì có lối thoát? Con phải hạ nhân, ta muốn con sống mà lại vất vả giống như hạ nhân vậy, ta muốn con đường đường chính chính là Tam thiếu gia của Trang phủ. Mà hết thảy hy vọng này đều nằm ở ý tứ của Nhị phòng.”

      “Nếu khi đó, bọn họ dung nạp ta, ta cùng lắm ra ngoài là được, ta cũng tin, ta thể nuôi sống nổi thê nhi!” Trang Tín Trung đứng dậy.

      Trang lão gia sinh tiền phản đối việc ở riêng, cho nên trong di chúc có quy định, các phòng trong Trang phủ, được ra ở riêng, nếu như muốn ở riêng, phải được nhất trí của cả ba phòng. Đại phòng được 6 phần, Nhị phòng được 3 phần, Tam phòng được 1 phần. Với điều kiện này, Nhị phòng chắc chắn ra ở riêng. Như vậy tương lại nếu Tín Trung muốn theo bọn họ, cũng chỉ có thể tự động ra ở riêng.

      Đây là kết quả mà Tam di thái thái mong muốn nhất.

      “Con muốn để nương lo lắng đến chết sao?” Tam di thái thái vỗ bàn, đập ngực. Trang Minh Lan vội vàng vuốt vuốt ngực mẫu thân, khóc : “Nương, người đừng thương tâm .” Lại ngẩng đầu nhìn về phía Trang Tín Trung: “Ca ca, huynh đừng oán giận nương, nương tất cả đều là vì chúng ta a.”

      Tín Trung thấy mẫu thân khóc thương tâm, thực hối hận lời vừa nãy, lần nữa ngồi xuống, vỗ lưng mẫu thân, an ủi : “Là con tốt, nương bớt giận. Nương nếu tức giận, đánh con để người hạ hỏa , đừng làm bị thương thân thể của mình.”

      “Nương làm sao có thể giận các con chứ” Tam di thái thái ngẩng đầu, cầm tay hai người, mỉm cười trong nước mắt, “Các con là người quan trọng nhất của nương mà.”

      Trang Tín Trung cùng Trang Minh Lan đều nắm chặt tay của mẫu thân.

      Lúc này, có thanh thông báo của nha hoàn truyền tới, “Nhị di thái thái đến!”

      Tam di nương cả kinh, buông tay các con ra, theo bản năng đem ngân phiếu giấu vào trong lòng.

      Rèm cửa xốc lên, Nhị di thái thái mang theo nha hoàn cười khanh khách vào, “Lúc này lại đến quấy rầy muội, muội trách ta chứ?”

      Tam di thái thái vội vàng đứng dậy, cúi đầu xoay người đến trước mặt Nhị di thái thái, thực kính cẩn : “Tỷ tỷ sao lại như vậy, tỷ tỷ có thể đến thăm muội, chính là phúc khí của muội.”

      Trang Tín Trung cùng Trang Minh Lan cũng đứng dậy hướng Nhị di thái thái hành lễ.

      Nhị di thái thái đầu tiên nhìn Trang Tín Trung liếc mắt cái, quay đầu lại lôi kéo Trang Minh Lan, cười tủm tỉm đánh giá, “A, bất tri bất giác, Minh Lan lớn như vậy rồi, trổ mã trở thành đóa hoa xinh đẹp. Phu nhân gửi gắm ta lo mọi chuyện ở hậu viện, cũng là ta sơ sót…”

      tới đây, Nhị di thái thái xoay mặt nhìn Tam di thái thái liếc mắt cái, tựa tiếu phi tiếu : “Cũng là thời điểm vì Minh Lan tìm nhà chồng rồi!”

      Tam di thái thái cả kinh, ngẩng đầu nhìn Nhị di thái thái, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm tốt,
      Trang Minh Lan ngượng ngùng cúi đầu. Trang Tín Trung thấy vậy, liền mang Trang Minh Lan lui ra ngoài.

      đợi hai người ra cửa, Nhị di thái thái gọi bọn họ lại, “Các ngươi cần …”

      Nàng ta vừa , bên tự ngồi xuống ở ghế chính, mặt mang theo tươi cười cùng ý tứ hàm xúc mơ hồ, “Ta hôm nay đến, là có tin tức tốt báo cho các ngươi!” xong, ánh mắt liền dừng ở gương mặt xinh đẹp của Trang Minh Lan, “Là về Minh Lan , Minh Lan, Nhị nương là muốn chúc mừng con!”

      ****

      Sau kiện Lý tú tài, Tần Thiên còn đến đại đường tiếp đón khách nhân nữa. Mỗi buổi trưa, nàng đều ở lại bên cạnh Đại phu nhân cùng Nguyệt Nương hầu hạ bà. Thời điểm Đại phu nhân cùng các chưởng quầy xử lý vụ Trà Hành, cũng có kiêng dè Tần Thiên. Sau buổi trưa, phu nhân dẫn Tần Thiên đến phòng điều chế xem các sư phó chế trà, mãi cho lúc hoàng hôn, nàng mới cùng Đại phu nhân rời .

      Bất quá nửa tháng, Tần Thiên càng thêm hiểu biết, sinh ý của Thịnh Thế sinh ý so với tưởng tượng của nàng lớn hơn rất nhiều. Sinh ý bán lẻ ở đại đường chỉ là bộ phận nhất của Thịnh Thế. Sinh ý chính của Thịnh Thế, là thu trà, gia công, lại vận chuyển buôn bán tới khắp nơi cả nước.

      Mở Trà Hành, phải được quan phủ phê chuẩn, lĩnh chiếu thiếp. Quan phủ cấm mở Trà Hành mình. Mà Trà Hành mỗi lần vận chuyển trà lại qua kiểm tra của quan phủ, cho nên Thịnh Thế cùng quan phủ quan hệ rất chặt chẽ. Tỷ phu của Nhị di thái thái Hồ đại nhân tuy rằng là Tri châu, nhưng người này trong quan trường cũng thuộc dạng luồn cúi, kiểm tra trà vận chuyển cũng có chút liên hệ nên Đại phu nhân cũng dám dễ dàng đắc tội. Này cũng là vì sao, vài năm nay địa vị của Nhị phòng ở Trang phủ như nước lên thuyền lên vậy.

      Buổi sáng hôm nay, Từ chưởng quỹ tiến vào với Đại phu nhân: “Phu nhân, hai mươi tư tháng này là sinh nhật sủng thiếp của Tổng đốc đại nhân, phu nhân xem nên chuẩn bị như thế nào?”

      Đại phu nhân : “Hỏi thăm chút vị sủng thiếp kia thích cái gì, chọn lựa tinh xảo quý trọng chút đem đến, nhất định phải làm cho nàng thích buông tay. Lúc này theo lệ cũng phải chọn lựa ít tặng phẩm đưa lên Tổng đốc phu nhân ” xong, Đại phu nhân quay đầu nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, : “Sủng thiếp cao hứng, hầu hạ Tổng đốc đại nhân cũng chu toàn, phu nhân cao hứng, trong lòng cũng thoải mái, cùng người trong quan trường giao tiếp, cầu công lao, thế nào cũng phải mọi mặt chu đáo. Nếu , bản thân gieo tai họa”

      Tần Thiên trong lòng hồ nghi, những lời này của phu nhân là với mình? Lúc này mới nghĩ đến phu nhân trong khoảng thời gian này dường như chậm rãi bồi dưỡng mình vậy. Do đó, chỉ cần chính mình đủ cố gắng, lo có ngày hữu dụng. Nghĩ đến điều này, Tần Thiên trong lòng khỏi nhảy bang bang, hưng phấn rất nhiều, đối với Đại phu nhân cũng tràn ngập cảm kích.

      Từ chưởng quỹ lĩnh mệnh xuống. lâu, Trang Tín Trung phong trần mệt mỏi vào.

      Đại phu nhân vừa thấy liền tươi cười, sai Tần Thiên châm trà dọn chỗ, chờ Trang Tín Trung ngồi xuống,
      Đại phu nhân liền cười hỏi: “Tín Trung, việc đến đâu rồi?”

      Trang Tín Trung tiếp nhận khăn tay Nguyệt Nương đưa, xoa xoa mặt, , “Cám ơn nguyệt nương.” Lại tiếp nhận trà Tần Thiên đưa qua, uống ngụm, rồi mới trả lời Đại phu nhân : “ đường thực thuận lợi. Trà vừa vận chuyển xong con liền quay trở về, cũng rẽ ngang rẽ tắt”.

      “Ngươi là đứa thành , giao việc vào tay ngươi ta có gì phải lo lắng. Vốn hôn kỳ của ngươi sắp tới, Đại nương cũng muốn để ngươi hộ tống chuyến này, chỉ là đứa ngươi cố tình muốn , hoàn hảo mọi việc thuận lợi, hôn cũng bị chậm trễ “. Đại phu nhân lại .

      Trang Tín Trung ở trong Trà Hành phụ trách chuyện, đó là quanh năm suốt tháng thường xuyên phải xuất ngoại bôn ba, nhưng đúng là như thế, cũng khiến thấy mình có chút hữu dụng.

      “Tạ đại nương quan tâm,” khi chuyện, cúi đầu, hai tay nắm chặt chén trà, thanh lại hoãn lại trầm.

      Đại phu nhân nghĩ chắc mệt mỏi, vừa lòng cười : “Tốt lắm, nhìn ngươi cái dạng này cũng mệt mỏi, ngươi về nghỉ ngơi trước .”

      “Đại nương…” Trang Tín Trung bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Đại phu nhân, sau lại cúi đầu, bộ dáng muốn lại thôi.

      Đại phu nhân sửng sốt, “Tín Trung, có chuyện gì?”

      Trang Tín Trung lại cúi đầu thấp hơn, “ có… có…” xong, cầm trong tay chén trà đưa cho Tần Thiên, thời điểm Tần Thiên tiếp nhận, nàng cảm giác được tay có chút run run, nhất thời biết có phải mình cảm giác sai hay .

      Trang Tín Trung đứng lên, chào Đại phu nhân, rồi xoay người ra ngoài.

      Tần Thiên đưa đến ngoài cửa, nhìn bóng dáng của , cảm thấy dường như có tâm .

      Lúc ấy nàng cũng để ý nhiều, nghĩ tới, bao lâu sau, Trà Hành xảy ra ra đại
      honglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 41: Đánh
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trang Tín Trung sau khi trở về tới vài ngày thành thân với Phương nương. Sau khi thành thân được 7 ngày, Đại phu nhân nhận được bái thiếp của Tri phủ đại nhân, thỉnh bà chuyến.

      Lúc Đại phu nhân , Tần Thiên ở phòng chế trà, nên cùng bà. Đợi đến khi Đại phu nhân trở về, là lúc hoàng hôn.

      Đại phu nhân cùng Nguyệt Nương vào phòng ở hậu viên, Tần Thiên tiến lên cười đón chào, liền thấy Đại phu nhân sắc mặt xanh trắng, môi run run, giống như cố gắng hết sức cưỡng chế tức giận.

      Tần Thiên kinh hãi, vội vàng hỏi: “Phu nhân, có chuyện gì sao ?” Tiếp theo lại phát Nguyệt Nương sắc mặt cũng rất xấu.

      Nguyệt Nương muốn đỡ Đại phu nhân vào ngồi nghỉ. Đại phu nhân lại khoát tay, thở sâu, gằn từng tiếng phân phó Nguyệt Nương: “Trước nên để lộ ra, bảo Tín Xuyên cùng Tín Trung lập tức về nhà.” Tiếp theo lại nhìn về phía Tần Thiên: “Chuẩn bị chút, chúng ta cũng lập tức trở về.”

      Bây giờ còn chưa tới giờ về, nhưng Tần Thiên thấy bộ dạng này của Đại phu nhân, biết nhất định có đại phát sinh, lập tức cũng hỏi nhiều, ra ngoài phân phó phu xe.

      đường trở về, Đại phu nhân khuôn mặt vẫn bình tĩnh, tiếng nào, hai mắt toát ra thần sắc đau lòng cùng thất vọng, hai tay đặt đùi cũng hơi hơi run run, thấy Đại phu nhân như vậy, Tần Thiên trong lòng có chút khó chịu. Ở trong mắt Tần Thiên, Đại phu nhân giống như núi thái sơn gặp chuyện mặt cũng đổi sắc. Ở Trà Hành mỗi ngày đều có rất nhiều việc khó giải quyết, vậy mà cũng chưa từng thấy bà có biểu như vậy. Có thể thấy được chuyện này đối với bà có bao nhiêu đả kích.

      Từ lúc xuyên qua tới nay, nếu ai đối với nàng tốt nhất, đó chính là người ngồi trước mặt, Đại phu nhân. Nếu có bà, bản thân có lẽ vẫn còn làm ở phòng giặt, vĩnh viễn trải qua những ngày như vậy. Chính phu nhân đặc biệt đề bạt nàng, cho nàng cơ hội, cũng mang đến hi vọng cho tương lai của nàng. Tuy rằng trong lúc đó cũng phải có cố gắng của nàng, nhưng nếu tín nhiệm của phu nhân, tiểu nha hoàn như nàng có cố gắng bao nhiêu cũng uổng phí.

      Bà là đương gia phu nhân, có thể đối tốt với kẻ thân là gia nô như nàng , nàng thể ỷ vào việc bản thân là nữ nhân xuyên qua mà cho rằng đây là điều đương nhiên.

      Đối với Đại phu nhân Tần Thiên rất biết ơn .

      Tần Thiên biết tại mình cái gì cũng thể giúp tâm tình bà tốt lên. Nàng liền lấy quạt ra, ngồi vào chỗ bên cạnh Đại phu nhân, giúp bà quạt lát, chỉ hy vọng chút mát mẻ này có thể khiến cho bà thoải mái.

      Có lẽ hành động của Tần Thiên có chút hiệu quả, Đại phu nhân sắc mặt thoáng hòa hoãn hơn ít. Bà quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Thiên cái, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn.

      “Hài tử ngoan.” Đại phu nhân nhàng câu.

      Rất nhanh về đến Trang phủ, Đại phu nhân khuôn mặt nghiêm lạnh trở lại Thanh viện, sai nha hoàn mở rộng cửa viện, bà ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa trong sảnh, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng ra ngoài cửa, mười mấy gia đinh tay cầm trường côn đứng ở hai bên.

      Trong viện nha hoàn đều màn này hù họa, nhất thời hai mặt nhìn nhau, thần sắc kinh hoàng, biết xảy ra chuyện gì.

      Tần Thiên cùng Nguyệt Nương đứng ở phía sau Đại phu nhân. Tần Thiên muốn xoa bóp vai cho Đại phu nhân, giúp bà thoải mái hơn ít, lại phát bà toàn thân căng cứng, hết sức căng thẳng.

      Lúc này, Trang Tín Xuyên cùng Trang Tín Trung mang theo hạ nhân trước sau vào cửa, Trang Tín Xuyên phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, gió thổi qua,vạt áo bay phấp phới. Trang Tín Trung ở phía sau cúi đầu, nhìn qua thần thái hoàn toàn khác biệt so với Trang Tín Xuyên.

      Trang Tín Xuyên tiến vào nhìn thấy cảnh này, tươi cười cứng ngắc ở khóe miệng, vừa muốn gì đó, Đại phu nhân nhấc tay dùng sức vỗ vào bàn gỗ lớn khắc hoa văn cúc lê đặt ở bên cạnh, lớn tiếng quát: “Bắt lấy hai người, đánh cho ta!”

      Vừa dứt lời, hai bên gia đinh nhất tề lên, vài người xoay trụ, hai ba cái ném hai người xuống mặt đất, sau đó giơ trường côn trong tay hướng tới hai người đánh.

      “Đại nương, người làm cái gì vậy?” Trang Tín Xuyên kinh hãi kêu to. Giây tiếp theo, trường côn đánh vào mông, đau quá lại hét lên. Bên cạnh Tín Trung tuy rằng cũng đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng lại rên tiếng.

      Bọn nha hoàn theo hai vị thiếu gia tiến vào sau đó, liền bị Lam Sơn sai lui ra ngoài, trong đại sảnh chỉ để lại Nguyệt Nương cùng Tần Thiên ở đây hầu hạ.

      Hai gã sai vặt của hai vị thiếu gia thấy thiếu gia nhà mình vừa vào cửa bị đánh đòn, liền nhanh như chớp chạy ra ngoài báo tin.

      Trong đại sảnh,

      Đại phu nhân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trang Tín Xuyên, gương mặt vẫn nghiêm khắc lạnh lẽo, lời nào, cũng có ý sai gia đinh dừng tay. Nhưng Tần Thiên đứng phía sau bà, lại phát toàn thân bà hơi hơi run rẩy.

      Hai vị thiếu gia bị đánh, chỉ lúc có vết máu thấm qua quần áo. Trang Tín Xuyên sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra đầy mặt và cổ, tiếng kêu cũng càng ngày càng yếu ớt. Trang Tín Trung tay gắt gao nắm chặt thành quyền.

      Tần Thiên lần trước bị Trang Tín Xuyên tức giận vẫn còn chưa được giải tỏa. Nay thấy bị đánh trong lòng ra rất thống khoái, nhưng thấy Tam thiếu gia luôn luôn thành cũng bị đánh thảm thương như vậy, trong lòng lại khỏi có chút thương hại, nhưng cũng biết Đại phu nhân thị phi ràng, tuyệt đối vô duyên vô cớ đánh bọn họ.

      “Dừng tay, đều dừng tay cho ta!” Bỗng nhiên, Nhị di thái thái như trận gió vọt vào cửa, ở phía sau là Tam di thái thái cùng hai tỷ muội Trang Minh Hỉ và Trang Minh Lan. Cách đó xa, Trang Tín Ngạn cũng biết tin, mang theo Hải Phú đến.

      Nhị di thái thái vào cửa nhìn thấy thảm trạng của con, khuôn mặt trong phút chốc mất huyết sắc “Tín Xuyên, Tín Xuyên!” Nàng kêu to tiếng, theo bản năng tiến đến ngăn cản gia đinh, “Dừng tay, dừng tay!”

      Tam di thái thái cũng bụm mặt khóc , “Đừng đánh, đừng đánh mà. Trung nhi, Trung nhi.” Tiếp theo, liền xông lên, phủ lên người Trang Tín Trung, gia đinh chưa kịp dừng tay, gậy nện ra đánh mạnh vào người Tam di thái thái, Tam di thái thái lập tức kêu thảm tiếng.

      “Nương, nương!” Vốn vẫn nín nhị, Trang Tín Trung nhìn thấy mẫu thân bị đánh, vội vã kêu lên, “Nương, người cần lo cho ta! Minh Lan, Minh Lan, mau kéo nương ra.”

      Nhưng Trang Minh Lan trời sinh tính tình nhát gan, lại chỉ biết khóc, sợ tới mức động cũng dám động.

      Đại phu nhân xem đến đây, bỗng nhiên ra tiếng, “Người tới, đem Nhị di thái thái cùng Tam di thái thái lôi ra!” Bà ra lệnh tiếng, liền có gia đinh tiến lên, đem Nhị di nương và Tam di nương kéo lê tới bên, khiến các nàng làm cách nào ngăn cản gia pháp trừng trị.

      Nhị di nương lay chuyển được gia đinh, liền quay đầu hướng về phía Đại phu nhân kêu lên: “Giang Hoa , ngươi là phụ nhân ác độc. Nếu con ta có bị làm sao, ta nhất định cùng ngươi liều mạng, Giang Hoa , ngươi mau thả con ta! Giang Hoa !”

      Tam di thái thái cũng hướng tới Đại phu nhân quỳ xuống, ngừng dập đầu, cộp cộp từng tiếng vang lên: “Phu nhân, ta dập đầu trước người, ngàn sai vạn sai đều là do ta, xin người thả Tín Trung… Phu nhân, ta van cầu người, phu nhân, đánh nữa chết mất, phu nhân…”

      Tam di thái thái quỳ rạp mặt đất gào khóc, Trang Minh Lan cũng quỳ mặt đất vừa khóc vừa ngừng dập đầu, “Nương, nương, đừng đánh đánh ca ca !”

      Nhưng mà Đại phu nhân chỉ nhìnTrang Tín Xuyên hai người, xanh mặt, thờ ơ.

      bên Trang Tín Ngạn nhất thời tình huống, nhưng biết mẫu thân tuyệt xử sai trái, lặng lẽ đến bên cạnh mẫu thân, mặt nhìn về phía những người đó, như vậy có thể nhìn miệng mà hiểu lời bọn họ .

      Lúc này, Trang Minh Hỉ đứng ở bên cạnh Lý di nương bỗng nhiên tiến lên, mở to hai mắt, hướng về Đại phu nhân lớn tiếng : “Đại nương, người tuy rằng là chủ mẫu Trang phủ, có thể tùy ý vận dụng gia pháp, nhưng mọi cần phải có lý do. Đại nương làm sao có thể chẳng phân biệt được trắng đen cứ thế đánh người! Loại hành vi này, sao có thể khiến chúng ta tâm phục được!”

      Đại phu nhân nghe xong lời ấy, ra hiệu ý bảo bọn gia đinh dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Trang Minh Hỉ, mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch.

      “Được, các ngươi muốn có lý do, ta cho các ngươi lý do! Các ngươi muốn tâm phục khẩu phục, ta khiến các ngươi tâm phục khẩu phục!”

      chữ lại chữ ra những lời này, điệu cao, nhưng lại trảm đinh triệt thiết, tựa như lôi đình vạn quân.
      Snowhonglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 42: Vàng đỏ nhọ lòng son
      EDIT: HOÀN TÚ


      Thanh viện, chính sảnh.

      Đại phu nhân từ chỗ ngồi đứng lên, từng bước về phía Trang Tín Xuyên và Trang Tín Trung quỳ rạp mặt đất ở phía trước. Bộ pháp tuy rằng trầm ổn, nhưng tay nắm chặt khăn có chút run nrun. Trang Tín Ngạn lo lắng nhìn mẫu thân, muốn tiến lên đỡ bà, nhưng nghĩ tới, có người còn nhanh hơn .

      Tần Thiên luôn luôn chú ý tới Đại phu nhân, biết trong lòng bà nhận phải đả kích rất lớn. tại bình tĩnh chỉ là do bà cứng rắn chống đỡ, thấy bà bắt đầu cất bước, nàng vội tiến lên nâng đỡ.

      Đại phu nhân quay đầu liếc mắt nhìn Tần Thiên cái, hơi hơi gật đầu, tay dùng sức đặt lên cổ tay Tần Thiên.

      Phía sau, Trang Tín Ngạn nhìn bóng dáng Tần Thiên liếc mắt cái, theo lên, đứng ở bên cạnh mẫu thân.

      Tần Thiên đỡ Đại phu nhân đến trước mặt Trang Tín Xuyên hai người Đại phu nhân dừng cước bộ. Bà cúi đầu, nhìn về phía Trang Tín Trung, thở sâu, lấy lại chút cảm xúc, mới chậm rãi : “Gần hai tháng nay, có số lượng lớn trà giả ở Hòa Châu, Viên Châu, đây là hai Châu phụ cận huyện Trấn Truyền, Tín Trung, ngươi có biết việc này hay ?”

      Lời vừa ra, Nhị di thái thái, Tam di thái thái cùng Trang Tín Xuyên đều cả kinh. Nhị di thái thái có chút chột dạ cúi đầu, Tam di thái thái dùng khăn tay che miệng lại, nước mắt chảy ra càng nhiều, Trang Minh Hỉ lặng lẽ kéo góc áo của mẫu thân, còn Trang Minh Lan tránh ở phía sau mẫu thân, toàn thân run rẩy.

      Trang Tín Trung quỳ rạp mặt đất, dám ngẩng đầu, hai tay nắm rồi lại thả, thả rồi lại nắm, hiển nhiên cảm xúc dao động.

      “Trà giả này đều là lấy lá trà được pha đem phơi nắng, dùng thư hoàng, hoa thanh, thạch cao chín, cá trắm đen đảm, bách chi các dược liệu linh tinh, đem bào chế lại, so với trà mới cũng mấy khác biệt. Nhưng thư hoàng tính độc, lại cố dùng thạch cao để hóa giải độc này, lại đem các dược liệu pha chế giúp cho màu sắc lá trà tươi đẹp. Người thường uống vào, trong thời gian ngắn nhận thấy nguy hại, nhưng mà thời gian dài, cơ thể hấp thu độc tố, vô cùng nguy hiểm! Còn nếu là người cơ thể suy yếu uống vào, có thể ngay lập tức bị bệnh nặng!”

      Đại phu nhân nhìn Tín Trung, tiếp tục , “Trà giả đó, trà trộn vào đội trà của Thịnh Thế chúng ta, lợi dụng vận chuyển của trà Thịnh Thế, đem đến mấy nơi đó. Tín Trung, chuyến vận chuyển trà này do ngươi ký tên, ngươi muốn gì với Đại nương, ngươi cái gì cũng biết!”

      Lúc mới bắt đầu, Đại phu nhân thanh lại lãnh lại trầm, nhưng đến đoạn sau, lại trở nên nhàng chậm chạp, dần dần toát ra loại đau lòng khắc cốt.

      Trang Tín Trung cả người run lên, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nước, cũng biết là mồ hôi hay là nước mắt.

      nhìn Đại phu nhân, đôi mắt đỏ au, phát run : “Nương… Nương… Con…”

      Đại phu nhân bỗng nhiên khóc nức nở, bà ôm ngực, vô cùng đau đớn : “Tín Trung, nương vẫn cho rằng ngươi là đứa thành , nương tin tưởng ngươi như vậy, nhưng mà ngươi đối xử lại với tín nhiệm của nương ra sao? Ngươi làm cho ta quá mức thất vọng rồi!”

      “Nương… Nương… Là con tốt, con xin lỗi người…” Trang Tín Trung đường đường là nam nhi vậy mà trước mặt mọi người cũng khóc òa.

      Trang Tín Xuyên nằm úp sấp ở bên cạnh lời.

      Đại phu nhân nhìn Trang Tín Xuyên liếc mắt cái, lại lau khô nước mắt chảy ra, tiếp tục : “Ngươi cần xin lỗi ta, xin lỗi phụ thân khuất của ngươi , xin lỗi hơn ngàn người làm việc tận tâm và trung thành với Trà Hành ! Ngươi cũng biết, có rất nhiều người uống trà giả này, chỉ nôn mửa, đau bụng, thiếu chút nữa đánh mất tánh mạng! Người nhà của những người đó đệ đơn kiện cáo Thịnh Thế chúng ta! Giải quyết tốt, kết cục của Thịnh Thế chúng ta chính là cửa nát nhà tan”.

      Nghe đến đó, trong sảnh mọi người bao gồm Tần Thiên và các hạ nhân, gia đinh đều quá sợ hãi. Trang phủ nếu gặp chuyện may bọn họ là gia nô cũng có kết quả tốt! tại, Tần Thiên hề đồng tình với Trang Tín Trung, có điều ngờ tới kẻ luôn luôn thành như cũng là loại người vàng đỏ nhọ lòng son!

      Trang Tín Trung biết lấy khí lực từ đâu, giãy dụa thân mình, hướng về phía Trang Tín Xuyên bên cạnh giận dữ hét lên: “Nhị ca, huynh ràng , trà giả này tuyệt đối làm hại đến thân thể người uống mà!”

      Vừa dứt lời, Trang Tín Xuyên còn chưa có phản ứng, Nhị di thái thái bên liền chỉ vào Trang Tín Trung lớn tiếng: “Ngươi câm miệng cho ta, tên nghiệp chướng này, ngươi ở trong này ngậm máu phun người, vu khống Tín Xuyên con ta, mọi việc đều là ngươi làm, vận chuyển trà cũng là ngươi ký tên, cùng Tín Xuyên có quan hệ gì đâu!”

      “Ngươi mới câm miệng cho ta!” Đại phu nhân xoay người hướng tới Nhị di thái thái gầm lên: “Tín Trung người thể có lá gan lớn như vậy! Tín Trung chỉ có thể xem như đồng mưu, thủ phạm chính là Tín Xuyên!” Đại phu nhân chỉ vào Trang Tín Xuyên, ngữ khí sắc bén như đao: “Tín Xuyên, ngươi cho là ngươi có thể giấu giếm ta sao?”

      Trang Tín Xuyên tròng mắt vòng vo chuyển, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía mẫu thân, Nhị di thái thái khẽ lắc đầu. Trang Tín Xuyên giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn Đại phu nhân : “Đại nương, việc này cùng ta có quan hệ, cho dù đem ta đánh chết, ta cũng vẫn như vậy! Tất cả đều là do mình Tín Trung gây nên!”

      “Nhị ca, sao huynh có thể như thế!” Trang Tín Trung kêu lên, “ ràng là huynh bảo ta làm , là các người uy hiếp ta…”

      Trang Tín Xuyên hừ lạnh tiếng quay đầu , bên kia Tam di thái thái cùng Trang Minh Lan cũng căm tức nhìn Nhị di thái thái, “Là ngươi dùng hôn của Minh Lan áp chế chúng ta…”

      Nhị di thái thái hung hăng trừng mắt nhìn Tam di thái thái, đánh gãy lời của nàng: “Ngươi đừng ở đó hươu vượn, hôn gì chứ, đừng năng bậy bạ!”

      “Ngươi… Ngươi…” Tam di thái thái tức giận đến ra lời.

      Đại phu nhân đối với toàn bộ quá trình bọn họ tranh cãi mặc kệ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trang Tín Xuyên, khiến trong lòng sợ hãi.

      Đại phu nhân ở trước mặt Trang Tín Xuyên chậm rãi ngồi xổm xuống, giọng : “Tín Xuyên, ngươi ngẩng lên nhìn Đại nương “

      Trang Tín Xuyên ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân liếc mắt cái, nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt như thấu hiểu mọi của bà, tâm kinh hoàng, lại rất nhanh cúi đầu xuống.

      Đỉnh đầu truyền đến thanh nặng nề của Đại phu nhân, “Ngươi có biết ta làm cách nào biết được việc này ? Là từ Tri châu đại nhân ở Hòa Châu từng là đệ tử của Tri phủ Vương đại nhân, biết quản lý việc này, mới lặng lẽ thông báo cho ta biết. Nếu phải do ta cùng Tri phủ phu nhân có giao tình tốt, Tri phủ đại nhân cũng nể mặt mối quan hệ này. Đến lúc đó, chúng ta chẳng những bị niêm phong Trà Hành, hơn nữa có biết bao người bị liên lụy, bao gồm cả ngươi cả ta cả Tín Trung, tất cả đều bị quan phủ tra hỏi. Đại nương đánh ngươi, là cho ngươi cơ hội, để cho ngươi biết lỗi! Nếu như ngươi chết cũng hối cải, Đại nương chẳng sợ liều mạng thanh danh Trà Hành bị hao tổn, cũng phối hợp với quan phủ đem thủ phạm chính giao ra!”

      Trang Tín Xuyên cả kinh ngẩng đầu lên, sắc mặt vốn tái nhợt lại biến thành màu xám tro: “Đại… Đại nương…”

      “Giang Hoa , ngươi dám!” Bên cạnh Nhị di thái thái nghiến răng nghiến lợi, hận thể xông lên liều mạng cùng Đại phu nhân! Lại bị gia đinh gắt gao chế trụ.

      Đại phu nhân để ý tới nàng, chỉ nhìn Trang Tín Xuyên: “Tín Xuyên, ngươi có biết, Đại nương mới là chủ Trà Hành, ta nếu muốn tìm ra làm chứng, rất dễ dàng! Đến lúc đó, đừng trách Đại nương vô tình!” Những lời cuối cùng này, Đại phu nhân cơ hồ là cắn răng ra , đồng thời lệ lại ngập đầy hốc mắt.

      Trang Tín Xuyên thấy vẻ mặt này của Đại phu nhân, mới biết sợ, ôm cổ chân Đại phu nhân, khóc : “Nương, nương, con biết sai rồi, người trăm ngàn lần đừng đưa con vào quan phủ, nương, con chính là nhất thời mê muội, mới có thể nghe người ta xui khiến, làm ra việc bất nghĩa này. Con về sau bao giờ dám làm thế nữa , về sau con đều nghe nương, nương, người đừng nhẫn tâm như vậy! Thời điểm phụ thân qua đời, còn dặn người chiếu cố con tốt mà! Nương…”

      Đại phu nhân bỗng nhiên cảm thấy đầu choáng váng, ngã ngồi dưới đất, nhớ tới thời điểm lão gia còn sống có Tín Xuyên hầu hạ thăm nom bên giường, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống…
      Snowhonglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 43: Tức giận
      EDIT: HOÀN TÚ

      Lúc này, hai con dâu của Trang phủ cũng lục tục tới. Phương Nghiên Hạnh và đệ đệ Phương Kiến Thụ cùng nhau, Lưu Bích Quân thê tử của Trang Tín Xuyên được bà vú nâng đỡ theo sát sau đó. Hai người tiến vào thấy thảm trạng như vậy, đều sợ tới hoa dung thất sắc, trong miệng gọi tên của phu quân, lệ nóng trào ra.

      Hai vị thiếu gia thấy thê tử vào muốn khiến thê tử lo lắng, cũng muốn mất mặt với thê tử, vội vàng nín khóc.

      bên Tần Thiên vội tiến lên muốn đỡ Đại phu nhân dậy, nhưng mà thân mình Đại phu nhân rất nặng, nhất thời nàng nâng bà lên được, nàng quay đầu muốn gọi Nguyệt Nương, bỗng nhiên thấy hoa mắt, là Trang Tín Ngạn đến bên cạnh Đại phu nhân. Tiếp theo, Tần Thiên chỉ cảm thấy tay buông lỏng, Đại phu nhân được đỡ nâng dậy.

      Tần Thiên có chút kinh ngạc nhìn cái, nghĩ tới nhìn qua có cơ bắp, khí lực cũng a.

      nghĩ tới Trang Tín Ngạn cũng hướng nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên, Tần Thiên kiên nhẫn, nhàng quay đầu . Đồng thời nàng xoa xoa tay Đại phu nhân, lại kinh dị phát , cánh tay rất nóng nhưng ngón tay của bà lạnh như băng, lại nhìn sắc mặt phu nhân, rất khó coi.

      Tần Thiên khỏi có chút lo lắng, “Phu nhân, nô tỳ đỡ người nghỉ?” Nàng ở bên tai Đại phu nhân giọng .

      Đại phu nhân chậm rãi gật đầu, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn vừa giúp đỡ Đại phu nhân xoay người, phía sau lại truyền đến thanh phẫn nộ của Nhị di thái thái: “Tín Xuyên, con cần cầu xin nữ nhân ngoan độc này. Bà ta có bản lĩnh đem con nộp cho quan phủ, nương cũng có bản lĩnh đem con cứu ra!”

      Đại phu nhân tức giận đến cả người run lên, xoay người lại, căm tức nhìn Nhị di thái thái. Nhị di thái thái hung hăng trừng mắt với Đại phu nhân, hai mắt đỏ lựng, sắc mặt trắng như tờ giấy, nhìn qua giống như con thú vì bảo vệ con mình mà nổi cơn điên.

      Nàng ta trừng mắt nhìn Đại phu nhân, gằn từng tiếng : “Nếu con bởi vậy mà xảy ra chuyện gì, nương thề, nương nhất định phá hủy Thịnh Thế Trà Hành, làm cho Trang phủ hơn ngàn mạng người chôn cùng con! Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, ta nhất định buông tha kẻ khác”.

      “Lý Tú Mai!” Đại phu nhân hét to, “Ngươi có biết ngươi cái gì ?”

      “Đại nương!” Lúc này, Trang Minh Hỉ thấy hai người cương liệt, sợ có đường cứu vãn, vội vàng hướng tới Đại phu nhân quỳ xuống: “Đại nương, người cho ca ca cơ hội nữa , chuyện này đúng là ca ca sai, nhưng mà, ai lại phạm sai lầm? Đại nương đối với hạ nhân trong phủ đều có thể khoan dung, vì sao thể đối với ca ca cũng khoan dung chút, ca ca là huyết mạch của Trang phủ mà!”

      Lưu Bích Quân tiến vào sau, liền theo lời Trang Minh Hỉ đó mà hiểu mọi việc, nhìn lại thấy Trang Tín Xuyên bị thương thê thảm, tâm thần vốn hoảng sợ, thấy Trang Minh Hỉ quỳ xuống, nàng cũng quỳ xuống theo, cầu xin : “Đại nương, Bích Quân vừa mới gả vào cửa, chẳng lẽ người nhẫn tâm nhìn Bích Quân tuổi còn trẻ trở thành góa phụ sao? Đại nương, người tha cho Tín Xuyên lần này , Tín Xuyên về sau nhất định phạm sai lầm nữa !”

      Buôn bán trà giả cũng phải việc , nếu muốn đem Trang Tín Xuyên giao cho quan phủ, khẳng định là kết cục lưu đày, trong nội tâm, Đại phu nhân cũng muốn tuyệt tình đến vậy. Hơn nữa khi nháo đến quan phủ, chuyện Thịnh Thế buôn bán trà giả cũng sáng tỏ, đối với danh dự Thịnh Thế là đả kích trí mạng, mà Nhị di thái thái có Hồ đại nhân làm chỗ dựa, chỉ cần bỏ ra chút bạc, có lẽ giúp cho Trang Tín Xuyên miễn tội, kết quả, chẳng những thể giáo huấn , ngược lại Thịnh Thế danh dự lại bị tổn thất, là tiền mất tật mang .

      Lúc này Đại phu nhân thấy Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân đều quỳ xuống khẩn cầu, trong lòng có suy tính.

      Bà nhìn Trang Minh Hỉ : “Minh Hỉ, Đại nương chẳng lẽ chưa bao giờ cho ca ca con cơ hội hay sao?” xong, Đại phu nhân chỉ về phía Trang Tín Xuyên: “Những năm gần đây, ta cho bao nhiêu cơ hội rồi? Xa xôi tới, chỉ ngay mấy tháng trước thôi, ca ca con cân thiếu khi thu mua chè tươi của trà nông, ta cũng tha thứ cho , ta chỉ bảo tự mình đến xin lỗi trà nông, nhưng mà bằng mặt bằng lòng, lôi kéo Tín Trung thay thế, còn cho rằng ta biết gì sao?”

      Đại phu nhân bởi vì quá mức kích động, thanh có chút run rẩy.

      Trang Tín Xuyên cùng Trang Tín Trung đều chột dạ cúi đầu, Nhị di thái thái lại có lời nào để , hừ lạnh tiếng.

      Đại phu nhân thở sâu, thẳng lưng, kiên quyết : “Được rồi, đối với Tín Xuyên là huyết mạch của lão gia, ta cũng tuyệt tình…”

      Nghe đến đó, người của Nhị phòng mặt ai cũng lộ ra thần sắc vui mừng. Nhị di thái thái lại là vẻ mặt đắc ý, mà Trang Tín Xuyên như trút được gánh nặng, thở ra hơi dài.

      Nhưng những lời kế tiếp của Đại phu nhân khiến tâm thả lỏng bỗng nhiên lại căng thẳng.

      Đại phu nhân gằn từng tiếng, thanh lạnh thấu xương: “Nhưng thực ràng, Tín Xuyên thấy lợi quên nghĩa, là kẻ duy lợi, xứng đáng với vị trí đương gia trong tương lai, ta thể đem tâm huyết vất vả cả đời xây dựng nghiệp của lão gia, càng thể đem vận mệnh của hơn ngàn người trong Trang phủ giao vào tay ngươi! Ta tuyên bố, vị trí gia chủ của Thịnh Thế từ nay về sau cùng Trang Tín Xuyên có chút quan hệ, ta lựa chọn người khác!”

      Lời này tựa như thiên lôi đánh xuống đầu mọi người, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây dại.

      “Được rồi, các ngươi đưa bọn họ mang về , tất cả lui xuống!” Đại phu nhân mệt mỏi khoát tay, ý bảo gia đinh thả bọn họ ra! Xoay người liền giữ chặt tay của Tần Thiên, ý bảo nàng đỡ bà vào.

      Tần Thiên tay nâng Đại phu nhân, tay cầm tay bà, cảm thấy tay bà so với vừa nãy càng lạnh, càng run rẩy hơn, lại nhìn sắc mặt bà, lúc này mới phát mồ hôi lạnh đầy đầu, có cảm giác lung lay sắp đổ.

      Tần Thiên thầm kinh hãi.

      “Mau đỡ ta vào…” Đại phu nhân vô lực câu, dường như hơi thở mong manh.

      Tần Thiên gật đầu, Nguyệt Nương thấy thế cũng tới, hai người giúp đỡ phu nhân mới vừa hai bước, Nhị di thái thái giãy dụa ra khỏi trói buộc của gia đinh, lại như sói như hổ xông tới phía bọn họ.

      “Giang Hoa , ngươi đừng , ngươi là kẻ tiểu nhân bội bạc, ngươi cùng ta phải cho ràng.”

      Nàng ta đặt tay lên bả vai bà, dùng sức xoay người bà lại.

      Đại phu nhân chỉ cảm thấy trận đầu váng mắt hoa, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ít nhiều cũng may có Tần Thiên chống đỡ. Bà nhìn gương mặt hung thần ác sát của Nhị dị thái thái, trong đầu trống rỗng, nửa ngày nên lời.

      Nhưng mà Nhị di thái thái lại buông tha bà, nàng ta gắt gao kéo vạt áo Đại phu nhân, như muốn cùng bà liều mạng, “Giang Hoa , thời điểm ngươi cần ta, ngươi ba hoa chích choè, nay lại mượn cớ muốn đá văng chúng ta , ta cho ngươi, có dễ dàng như vậy đâu!”

      Động tác của Nhị di thái thái dường như phát sinh chỉ trong nháy mắt. Tất cả mọi người kịp phản ứng, Trang Tín Ngạn mặc dù ở bên cạnh mẫu thân, nhưng do nghe thấy thanh , đợi đến lúc nhận thấy có điểm thích hợp, Nhị di thái thái xông tới trước mặt Đại phu nhân.

      Trang Tín Ngạn sắc mặt vẫn bình tĩnh bỗng nhiên giận đỏ bừng, tiến lên ngăn hai tay Nhị di thái thái, dùng sức đẩy ra! Sau đó bảo hộ ở trước người Đại phu nhân, căm tức nhìn Nhị di thái thái.

      Nhị di thái thái bị đẩy thối lui vài bước, nếu phải nhờ Trang Minh Hỉ tiến lên đỡ lấy nàng ta, chỉ sợ té ngã mặt đất.

      Nhị di thái thái đứng vững cước bộ mới thấy là Trang Tín Ngạn, lúc này cười lạnh tiếng, chỉ vào Trang Tín Ngạn, với Đại phu nhân: “Như thế nào, ngươi muốn đem sở hữu gia sản đều giữ lại cho người con câm điếc này sao? Ha ha!” Nhị di thái thái cười ha hả, “Ngươi cũng nhìn xem con trai ngươi có gánh vác nổi hay !” Nàng ta tươi cười hốt liễm, oán hận trừng mắt nhìn Đại phu nhân, cắn răng: “Giang Hoa , ngươi sống là loại người như thế nào con ngươi nhận mệnh! còn hữu dụng đem vứt bỏ! Ngươi mới là kẻ chân chính thấy lợi quên nghĩa! Là ngươi tham lam, là ngươi muốn buông tha mọi thứ trong tay, Giang Hoa , ngươi là kẻ tiểu nhân ti bỉ!”

      Đại phu nhân tức giận đến cả người cứng đờ, muốn gì đó, lại chỉ cảm thấy dường như ngực bị cái gì ngăn chặn, hơi cũng thở ra nổi.

      Trang Tín Ngạn đối mặt với Nhị di thái thái, tất nhiên đem lời của nàng nhìn xem rành mạch, chỉ là vì miệng thể , tuy rằng tràn ngập phẫn nộ, cũng thể biểu đạt, dung nhan tuấn tú toát ra thần sắc vừa oán giận vừa đau khổ.

      Bên cạnh Tam di thái thái cùng Trang Minh Lan tuy rằng thực lo lắng cho Đại phu nhân, nhưng cũng dám tiến lên, cũng dám lên tiếng, Phương Nghiên Hạnh nhịn được, muốn tiến lên, lại bị Tam di thái thái gắt gao giữ chặt.

      “Ha ha ha…” Nhị di thái thái vỗ tay cười ha hả, “Giang Hoa , ngươi nhìn xem con ngươi, có ích lợi gì chứ? Có ích lợi gì!”

      “Ngươi tích chút khẩu đức ! Ở Trang phủ, phu nhân mới là đương gia chủ mẫu, phu nhân ai cũng phải nghe theo, phu nhân chọn lựa ai là gia chủ, người khác có tư cách gì, có lập trường gì đứng dậy phản đối! Dùng ít lời ác độc công kích khiếm khuyết của người khác, mới chính là kẻ tiểu nhân ti bỉ!”

      Thời điểm Nhị di thái thái cười vô cùng vui sướng, bỗng nhiên thanh thanh thúy cường thế đánh gãy lời nàng ta!
      Snowhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :