1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 34: Ghen tị
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Tần Thiên phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại, đầu tiên là nhìn thấy chiết phiến màu trắng, chiết phiến có đề vài chữ to, nét chữ rồng bay phượng múa.

      “Giục ngựa độ vách núi đen giương cung bắn hồ nguyệt.”

      Chữ viết kiên cường, lại mạnh mẽ hữu lực.

      Phía dưới cây quạt có giắt khối thủy tinh trong suốt hình thú, dưới thủy tinh lại là viên châu mã não oánh nhuận, màu đỏ trong, nhìn qua vô cùng hoa lệ.

      “Tiểu nha đầu, ta chuyện với ngươi đó.” Đối phương dường như có chút kiên nhẫn.

      Tần Thiên ngẩng đầu, liền thấy đôi con ngươi đen sáng ngời, mày rậm, khí bức người. Đúng là Tạ công tử lần trước làm khó dễ Phạm Thiên.

      Lần này, phía sau còn có gã tùy tùng theo. Nam tử này dáng người giống rất cao to, hơi lớn tuổi, ngũ quan thô cuồng, ánh mắt lãnh lợi, hai má đều có vết sẹo, nhìn qua có chút đáng sợ. Bất quá có người như vậy đứng phía sau , càng khiến ngọc thụ lâm phong, uy vũ bất phàm.

      Tần Thiên vội vàng lui ra phía sau từng bước, hướng tới Tạ công tử làm lễ, cười : “Tạ công tử, tiểu nhị chậm trễ, Tạ công tử mời vào.” xong vươn tay tỏ ý mời vào, đưa tiến vào đại đường.

      Bên cạnh, gã tiểu nhị hơn hai mươi tuổi, tế mi tế mắt tên Đức Quý thấy Tạ công tử tiến vào, biết ra tay hào phóng, lần trước thưởng cho tiểu nhị pha trà là , vừa ra tay là nắm bạc vụn, cho nên rất muốn từ trong tay Tần Thiên đoạt lấy khách nhân của nàng. Lập tức ỷ vào chính mình làm lâu, đến bên cạnh Tạ công tử, xoay người cười : “Tạ công tử, thời gian thấy, công tử trông càng có tinh thần, hôm nay bằng để tiểu nhị ta đến tiếp đón công tử?”

      Tần Thiên làm sao biết dụng ý của , bất quá trước mặt khách nhân cũng khó mà điều gì, hơn nữa tiền lương của tiểu nhị cũng phải trích phần trăm từ doanh thu, nền vì chút tiền thưởng mà đối kháng với bọn họ, dù sao bọn họ cũng là tiền bối.

      Nghĩ vậy, Tần Thiên chuẩn bị thối lui, nào biết Tạ công tử này lại lên tiếng: “ cần ngươi, để tiểu nha đầu này tiếp đón là tốt rồi.”

      Đức Quý vuốt mũi, cười gượng hai tiếng, lại trừng mắt nhìn Tần Thiên bên cạnh liếc cái, phẫn nộ tránh ra. đến bên cạnh tiểu nhị tên Đại Hồng, nhìn bóng dáng Tần Thiên tiếp đón Tạ công tử, hừ tiếng: “Cũng biết Đại phu nhân nghĩ như thế nào, lại để cho tiểu nha đầu kia đứng tiếp đón ở đại đường, nếu biết là đến mua trà , biết, còn tưởng rằng chúng ta bán là…” tới đây, mặt biểu lộ khinh thị.

      Tần Thiên chỉ trong tháng ngắn ngủi được thăng thành tiểu nhị chính. Hơn nữa biểu xuất sắc, lập tức đứng đầu nhóm tiểu nhị, vì vậy mấy tiểu nhị này trong lòng sớm có chút thoải mái.

      Đại Hồng nhìn bóng dáng Tần Thiên liếc mắt cái, đến gần bên tai của Đức Quý, đè thấp thanh : “Ta cũng tin nàng có bản lãnh , còn phải ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc, đối với nam nhân cười cái so với chúng ta toạc mồm mép đều hơn hẳn! Cứ như vậy, Trà Hành chúng ta sớm hay muộn cũng bị đàm tiếu!”

      “Ngươi chờ , đợi đến lúc thực có chuyện xảy ra, phu nhân phải hối hận về quyết định của bà!”

      “Khách nhân đến đây, trước tiếp đón khách nhân quan trọng hơn.” Hai người thế này mới ngừng , vội vàng tiếp đón khách.

      Bên này, Tần Thiên hướng Tạ công tử cười , “Tạ công tử, lại đến Dương Thành du ngoạn sao? Lần trước mua trà về có hợp ý hay , lúc này cửa hàng có lá trà mới, Tạ công tử có muốn xem thử vài giống trà khác?” xong, liền giới thiệu với Tạ công tử vài loại lá trà, về tính chất của lá trà, nơi sản sinh tất nhiên là thuộc như lòng bàn tay, vô cùng lưu loát.

      Tạ công tử mặt lộ thần sắc kinh dị: “Nha đầu, lần trước khi gặp ngươi, ngươi dường như hiểu biết thế này, bất quá mới qua thời gian ngắn ngủi, ngươi biết được nhiều như vậy ?”

      Tần Thiên hé miệng cười, “Cũng có gì khó khăn, nếu dụng tâm nhất định có thể thành công.”

      Tạ công tử cầm trong tay chiết phiến “Xoẹt” cái thu lại, tư thái tiêu sái hào sảng, đem cây quạt chỉ hướng Tần Thiên, cười : “Lời này ta thích nghe!” xong, hơi hơi cúi đầu nhìn nàng, hai mắt hắc bạch phân minh: “Tiểu nha đầu ngươi, trí tuệ cùng khí độ so với ít nam nhân khác hề kém cỏi, có điều, nữ tử chung quy vẫn là nữ tử, xuất đầu lộ diện như thế, đối với ngươi cũng phải là chuyện tốt.”

      Những lời này, ở thời điểm Đại phu nhân để cho nàng ra đại đường tiếp đón khách nhân, cũng qua, lúc ấy Đại phu nhân : “Ngươi đến đại đường rồi đàm tiếu tất ít, ngươi có sợ hãi ?”

      Tần Thiên nhìn Tạ công tử mỉm cười, giọng : “Ta vốn phải là thiên kim nhà giàu, cũng phải tiểu thư khuê các, ta sợ gì mà xuất đầu lộ diện? Trước mắt bao người, ta thân làm việc chính đáng, cho dù có đàm tiếu, ta cũng sợ!”

      Đại phu nhân lấy thân phận quả phụ, có thể đứng vững trước lời đàm tiếu của thế nhân, vẫn kiên trì đến bây giờ, nay cũng phải được đại đa số người tôn trọng hay sao? Nàng là tiểu nha đầu sợ cái gì, nàng lại sợ tổn hại đến khuê danh, sau này gả được. Xuyên qua thành gia nô, lại phải vắt óc nghĩ làm thế nào mới có thể gả cho nam nhân tốt, bằng nắm lấy cơ hội trước mắt, vì chính mình thu xếp tốt.

      Hơn nữa sau lưng có Đại phu nhân làm chỗ dựa, càng cần lo lắng mấy vấn đề này.

      Tạ công tử nghe xong lời này, cười ra tiếng, “Thân làm chuyện chính đáng, ha ha, nha đầu ngươi tính khí rất hợp với ý ta!”

      Tần Thiên thấy vui vẻ, nhân cơ hội : “ bằng để tiểu nhị giới thiệu mấy giống trà mới cho Tạ công tử thử xem? Tạ công tử cảm thấy nếu tốt, có thể mua nhiều chút mang về, ẩm thực phương bắc nhiều dầu mỡ, uống trà giúp thanh lọc và tiêu hóa tốt, đồng thời cũng là tặng phẩm cao quý!”

      “Chim chóc cây chỉ sợ đều bị ngươi dỗ xuống dưới!” Tạ công tử nhìn nàng nhếch miệng cười, ánh mắt lóe sáng, gương mặt tuấn hình như có chút sáng rọi, làm cho Tần Thiên hơi hơi sửng sốt.

      Rất nhanh, Tần Thiên liền phục hồi tinh thần, hướng về phía Tạ công tử tay ra ý mời: “Tạ công tử, mời vào nhã gian bên này, có chuyên gia tiếp đón công tử nhấm nháp các loại trà ngon!” xong, đưa tiến vào nhã gian, giao cho tiểu nhị bên trong phụ trách.

      Từ sau khi Tần Thiên đến Trà Hành làm việc, Đại phu nhân liền tiếp thu đề nghị của Tần Thiên, ở đại đường phía đông, mở nhã gian, trang trí cách điệu, rất được khách nhân hoan nghênh, cũng kích thích khách nhân mua trà. Vào đầu tháng, Đại phu nhân phát tiền lương cho Tần Thiên, đó là ba lạng bạc, trong đó hai lượng bạc là tiền lương của nhị đẳng nha hoàn, còn lại là thưởng cho đề nghị của nàng.

      Lúc ấy bạc thu về sau khi hòa vốn vì mở ra nhã gian mới có mười mấy lạng bạc, thiếu chút nữa bị lỗ, Tần Thiên được nhận những ba lạng bạc, tất nhiên rất cao hứng, nghĩ về sau càng phải để nhiều tâm tư vào việc kinh doanh của Trà Hành, cũng có thể càng được thưởng nhiều bạc. Như vậy chẳng bao lâu, nàng có thể tự chuộc thân!

      Thời điểm Tần Thiên đưa Tạ công tử tiến vào nhã gian, gã mặc áo bào dài màu xám, có vẻ là văn nhân tầm bốn mươi tuổi cùng với vài nam tử khác vào. Vốn chuẩn bị tiếp đón, Đức Quý vừa thấy khách nhân là , vội vàng xoay người trốn bên, kéo Đại Hồng qua bên cạnh : “Lũ tú tài nghèo kiết hủ lậu chỉ thử trà mà mua lại tới nữa, lần trước bị phiền đến chết mà chỉ mua hai lạng trà, làm mất ít thời gian và công sức của ta, cuối cùng còn bị mắng cho sa sả, lần này ta làm công cụ phát tiết cho nữa đâu.”

      Lý tú tài tự cho mình tài cao lại chỉ uống thử mà mua, tính tình dễ buồn giận, xảo quyệt lại tốt, Đại hồng cùng các tiểu nhị khác đều từng chịu khổ khi tiếp Lý tú tài lúc này đều lui ra bên, làm bộ như bề bộn nhiều việc, ai cũng muốn tiếp đón .

      Đức quý quay đầu nhìn, thấy Tần Thiên từ nhã gian bên kia ra, lập tức nhãn châu chuyển động, chủ ý hình thành trong lòng, hướng về Tần Thiên ngoắc : “Tần Thiên, có khách, ngươi tiếp đón !”

      Ngươi phải cười rất vui vẻ sao? phải ngay cả Đại chưởng quỹ đều ngươi có tài năng sao? Tốt lắm, ta muốn nhìn xem ngươi hay khoe khoang khả năng của mình thất bại như thế nào ở trước mặt tên tú tài này!
      Snowhonglak thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 35: Thuật nghiệp hữu chuyên công (Ai cũng có chuyên môn của mình)
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Đây là lần đầu tiên Tần Thiên gặp Lý tú tài, biết tính tình của , nhưng thấy Đức Quý ràng rảnh rỗi, lại gọi nàng qua, rồi lại thấy bên cạnh số tiểu nhị khác sắc mặt khác thường, liền biết khách nhân này nhất định có vấn đề.

      Vốn định tìm cái cớ tiếp, nhưng nàng chợt nghĩ tới, trong khoảng thời gian này, tuy rằng biểu của nàng rất xuất sắc, nhưng bọn tiểu nhị Trà Hành bởi vì nàng là nữ nhân mà có chút xem thường, đàm tiếu sau lưng ít. Nàng tuy rằng cần ai cũng phải quý mình, nhưng có đôi khi quay đầu nhìn thấy bọn họ nhìn mình ý tứ , ánh mắt cũng thể chán ghét. Nếu muốn mọi người nhận thức tài năng của bản thân, nàng phải thể bản lãnh mới được!

      Chỉ cần giải quyết được nan đề mà mọi người đều công nhận, ai còn dám hoài nghi đối với năng lực của nàng?

      Nghĩ vậy, Tần Thiên mỉm cười đến trước mặt Lý tú tài, hơi cúi hạ “Vị khách quan này, muốn mua lá trà gì, có cần tiểu nhị giới thiệu cho ngài chút hay ?”

      Lý tú tài sau khi tự tiến vào, sắc mặt vốn tốt, phải đứng chờ lúc, trong lòng càng tức giận, giờ phút này nhìn thấy Tần Thiên, lập tức tay áo phất cái, nâng cằm lên, từ trong lỗ mũi hừ ra tiếng: “Trà là độc vật, uống còn tốt hơn!”

      Lời này của có điểm nặng nề, lập tức khiến các khách nhân khác chú ý, lập tức tất cả mọi người dừng mua bán, hướng tới vây quanh .

      Trong đó người hiển nhiên nhận ra , lên tiếng : “Lý tú tài, ngươi cũng nên năng linh tinh. Chúng ta đều uống trà vài chục năm, chẳng lẽ chúng ta đều uống thuốc độc cả mấy chục năm nay sao?”

      Những người khác, có bác bỏ, cũng có nghi vấn, cũng có ồn ào bàn tán.

      Lý tú tài đứng ở trung tâm đại đường, thấy chung quanh mấy chục người đều chú ý tới mình, trong lúc nhất thời có vẻ rất đắc ý.

      Tần Thiên thấy tình hình như vậy có chút sốt ruột, quay đầu thấy bọn tiểu nhị bộ dáng xem náo nhiệt, trong lòng khỏi lại có chút tức giận, chỉ có Phạm Thiên lặng lẽ đến bên cạnh, với nàng: “Tần Thiên, Lý tú tài này là khách nhân khó hầu hạ nhất, nơi này mỗi tiểu nhị đều e sợ ! Ta giúp ngươi gọi Đại chưởng quỹ đến!” xong, Phạm Thiên quay đầu bước .

      Tần Thiên nhìn bóng dáng nhanh chóng rời khỏi, trong lòng rất cảm kích, tiểu tử này, đúng là người thành tốt bụng.

      Quay đầu nhìn thấy Đức Quý vui sướng khi người gặp họa, trong lòng lại toát ra lửa giận. Nếu nàng phải đợi Đại chưởng quỹ lại đây thu phục khách nhân này, chỉ sợ về sau những tiểu nhị đó chắc chắn luôn xem thường mình!

      Nghĩ vậy, Tần Thiên thoáng trầm tư hồi, trong lòng liền có chủ ý.

      Bên kia, Lý tú tài vội vàng trả lời những khách nhân: “ đúng là như thế, bản tú tài ta cần kiếm nửa phần bạc từ các ngươi, cùng Trang phủ cũng cừu oán, cần phải dối lừa gạt người. Chính là lá trà này, phải thứ tốt, uống nhiều bằng uống ít chút, uống ít bằng uống.”

      Vừa dứt lời, bên cạnh bỗng nhiên vang lên thanh thanh thúy, “Tú tài lão gia lời này liệu dựa vào căn cứ nào? Tiểu nhị tuy rằng tin tưởng nhân phẩm của tú tài lão gia, nhưng ở Trà Hành nhiều người thảo luận đưa ra rất nhiều ý kiến khác nhau. Chỉ có mới có thể khiến người tâm phục khẩu phục. Các vị lão gia, các ngài , lời này của tiểu nhị có đúng hay ?”

      Mọi người theo phương hướng thanh phát ra nhìn lại, thấy là tiểu nha đầu mười lăm, mười sáu tuổi. số khách quen nhận ra, đây đúng là tiểu nhị Tần Thiên ở Trà Hành.

      Lý tú tài chờ chính là những lời này, chỉ có như thế, mới có thể thể được bác học của . nhìn về phía Tần Thiên, vừa thấy là tiểu nha đầu, trong ánh mắt có chút khinh thị, chút hoang mang phất phất tay áo, lớn tiếng : “Trong Trà kinh, có danh xưng ‘Nhất trà, nhị giả, tam sam, tứ trà, ngũ suyễn’. Đây đều tên là trà, nhưng tính chất giống nhau. Nếu xét về tính thực dụng mà , trừ tác dụng giải khát bên ngoài, hoàn toàn có ưu việt gì. Sách cổ lại có : trà là thức uống, nếu uống hàng ngày, về sau, chắc hẳn nguyên khí bị tổn hại, khó lưu thông máu, hoặc có đờm, hoặc bị trướng bụng, hoặc bị teo cơ, hoặc bị sán hà. Uống nhiều buồn nôn, choáng váng, có thể bị đau bụng, gây ra đủ loại nội thương, trà nào cũng chỉ làm hại thân thể. Mà người thường lại biết điều này, cứ uống thường xuyên chắc chắn bị bệnh. Thượng cổ nhiều người sống thọ, cận đại thọ lại lâu dài, chính vì trà rượu linh tinh ngày ngày uống vào, tổn hại đến cơ thể, đến nỗi ảnh hưởng đến tuổi thọ! Mọi người nghe mà xem, trà hẳn dẫn đến bách bệnh, có thể đoản nhân thọ, phải độc vật là cái gì? Ta lúc trước chính vì uống trà mua ở đây, bị thượng thổ hạ tả, nằm hơn tháng trời!”

      Lý tú tài lời này ra hùng hồn, bén nhọn hữu lực, lập tức kích động cảm xúc của mọi người, lập tức số người ở bên cạnh kêu lên: “Trách được gần đây ta có cảm giác cơ thể được thoải mái, hóa ra là do trà gây ra, vậy mà ta hàng tháng còn tiêu tốn nhiều bạc như vậy, về sau mua nữa!”

      “Ta cũng nhận thấy gần đây thân thể mình khoẻ !”

      “Chính là, xem ra về sau nên uống trà nữa!”

      Mọi người thấy Lý tú tài ra đạo lý ràng, nghe xong tin bảy tám phần.

      Lý tú tài thấy mình tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy rất đắc ý, nghĩ tới bao lâu nữa lời này có thể truyền khắp toàn thành, thậm chí cả nước, mỗi người biết được Lý tú tài bác học đa tài, đến lúc đó xem ai còn dám coi khinh ! Nhất thời khỏi cao hứng rung đùi đắc ý.

      Lúc này, động tĩnh ở đại đường kinh động đến hậu viện. Đại phu nhân cùng Trang Tín Xuyên từ hậu viện ra, Phạm Thiên cũng tìm được Lưu chưởng quỹ, chỉ vào Tần Thiên bên kia sốt ruột với Lưu chưởng quỹ: “Đại chưởng quỹ, chính là ở kia, người xem xem, bắt nạt người quá đáng!”

      Trang Tín Xuyên nhìn cả sảnh đường ồn ào, còn tính nhẫn nại, sai sử gã sai vặt bên cạnh: “Nhanh , đem tên tú tài nghèo kiết hủ lậu kia đánh bay ra ngoài! ta phải quấy rối sao?”

      “Chậm !” Đại phu nhân lớn tiếng quát ngưng gã sai vặt cùng Đại chưởng quỹ, “Tần Thiên phải tiếp đón sao?”

      “Tần Thiên?” Trang Tín Xuyên quay đầu nhìn về phía Đại phu nhân, có chút bất khả tư nghị: “Ta biết Tần Thiên là người của Đại nương, nhưng mà có phải Đại nương quá coi trọng nàng hay ? nha đầu như nàng ta có thể xử lý được loại tình này sao? Nếu tùy ý để tú tài này hươu vượn, để mấy lời này truyền ra ngoài, về sau Trà Hành chúng ta làm sao buôn bán được nữa?”

      Tuy rằng Trang Tín Xuyên vẫn nghĩ biện pháp thầm mượn sức Tần Thiên, nhưng chỉ vì nàng là thân tín của Đại phu nhân, cũng có nghĩa cho rằng nàng có năng lực gì cả.

      “Có thể xử lý hay , nhìn xem là biết.” Đại phu nhân nhìn Tần Thiên trong đám người, mỉm cười.

      Trang Tín Xuyên thấy Đại phu nhân kiên trì, cũng biết gì, nhìn về thân ảnh yểu điệu ở phía trước, nghĩ rằng, Đại nương nắm chắc như vậy, chẳng lẽ tiểu nha đầu này có năng lực?

      Mà bên kia, Tạ công tử cùng tùy tùng cũng từ nhã gian ra, đứng ở bên xem náo nhiệt.

      Nam tử mặt đầy sẹo ở bên tai Tạ công tử giọng câu: “Công tử, lão gia hẹn Vận sử đại nhân ở Vọng Giang lâu, sắp đến giờ rồi.”

      Tạ công tử tràn đầy hứng thú nhìn Tần Thiên đứng trong đám người cười khanh khách, khuôn mặt nhắn, lay động cây quạt, chút hoang mang : “Đừng nóng vội, xem xong màn này rồi hãy !”

      Trong đám người.

      Thời điểm Lý tú tài kỳ quái suy nghĩ, thanh thanh thúy của Tần Thiên lại vang lên: “Tú tài lão gia, ngài khỏi chuyện có chút giật gân rồi!”

      Lý tú tài tức giận vung tay: “Tiểu nha đầu này, ngươi biết cái gì? Cũng dám nghi ngờ bản tú tài ta!”

      Tần Thiên mỉm cười, : “Thuật nghiệp hữu chuyên công, đến chi, hồ, giả, dã, Tứ Thư Ngũ Kinh, ta vạn vạn lần cũng bì kịp tú tài lão gia. Nhưng mà luận khởi về lá trà, ta dám , có rất ít người có thể đàm luận với Trà Hành tiểu nhị chúng ta!”

      Lúc này Lý tú tài hăng say, bỗng nhiên bị người khác gây , sao lại bực bội, vốn định phát giận, nhưng thấy đối phương là nữ tử, lại hé ra khuôn mặt tươi cười, tức giận cũng thể phát tiết, lập tức trướng đỏ mặt : “Được, bản tú tài muốn nghe thử xem, tiểu nha đầu nhà ngươi liệu có cao kiến gì!”

      Người vây chung quanh thấy Tần Thiên diện mạo thanh tú, tươi cười đáng , tiểu nha đầu này cũng dám khiêu chiến tú tài, đều thấy thú vị, huyên náo ồn ào, thúc giục nàng mau .

      Phía sau, Đại phu nhân mặt vẫn mang mỉm cười, bình bình tĩnh tĩnh, Trang Tín Xuyên cũng thấy khá hứng thú, kêu gã sai vặt đem ghế dựa đến. Bên này, Tạ công tử phe phẩy cây quạt, khuôn mặt cũng đầy ý cười.
      honglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 36: Khoan dung mà độ lượng
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Trong nhất thời, mọi ánh mắt đều tập trung người Tần Thiên.

      Tần Thiên hướng nhìn mọi người, đôi mắt đen lúng liếng nhanh chuyển, khóe miệng lên nụ cười ngọt ngào. Mọi người tâm tình mong chờ được xem náo nhiệt, nhưng thấy nàng ở trước mắt bao người vẫn bình tĩnh như cũ, có nửa điểm kích động, trong lòng bắt đầu thu hồi khinh thường, chờ mong Tần Thiên tiếp.

      Tần Thiên nhìn về phía Lý tú tài, chậm rãi cười : “Tú tài lão gia phải có đạo lý…”

      Nghe đến đó, Lý tú tài lại ngẩng đầu lên, đắc ý “Hừ” tiếng, vốn định khoe khoang câu, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, ngữ khí Tần Thiên bỗng nhiên chuyển: “Nhưng mà… Trà kinh có câu, ‘Tục uống trà, có từ thời Thần Nông, truyền sang Chu công nước Lỗ’, có thể thấy được trà là vật có từ hai ngàn năm về trước. vật có thể được lưu truyền lâu như vậy, phải có đạo lý. Tú tài lão gia lời nhìn qua dường như rất thuyết phục, nhưng lại xem chữ “Độ”!”

      Từ lúc cùng sư phó học tập tri thức về trà, Tần Thiên mới phát , lịch sử của thế giới này cùng thế giới kia của mình có rất nhiều điểm tương tự, ngay cả số nhân vật lịch sử cũng giống nhau.

      “Độ? Độ là ý gì?” Trong đám đông có người vội hỏi.

      Tần Thiên khóe miệng tươi cười càng sâu sắc, hai má lúm đồng tiền lấp ló, đôi mắt to vụt sáng, mang vẻ tinh linh đáng , làm cho người ta kìm lòng được sinh ra thích.

      “Thế gian vạn vật đều chú ý đến chữ “Độ” này, cách khác, ví dụ cơm ăn quá nhiều cũng phải là tốt. Nhưng đó đâu phải lỗi của cơm gạo? Trà cũng giống vậy, chỉ cần dùng lượng vừa phải có thể kéo dài tuổi thọ, là linh dược chống lại bệnh tật. Còn như theo lời của tú tài lão gia, trà là độc vật, làm hại đến thân thể…!”

      tới đây, Tần Thiên tiến lên từng bước, nhìn về phía mọi người cười : “Là độc vật vẫn là linh dược, kỳ đều là do các vị lão gia sử dụng, thể bởi vì chính mình kiểm soát tốt, lại đem trách nhiệm đổ lên đầu lá trà, có phải hay ?”

      “Có đạo lý, tiểu nương có đạo lý.” Mọi người đều gật đầu.

      Lý tú tài phục, tiến lên, lớn tiếng : “ xạo, chỉ là xạo. Độc vật chính là độc vật, uống nhiều uống thiếu, kiểu gì cũng trúng độc chỉ là nặng hay mà thôi. Mọi người nên tin lời của nàng ta, nàng ta là người của Trà Hành, tất nhiên phải như vậy rồi!”

      Tần Thiên quay đầu lại, thẳng tắp nhìn về phía Lý tú tài, mặt tươi cười thay đổi, thanh có chút trầm, “Xin hỏi tú tài lão gia, mỗi ngày uống trà, giờ nào uống, trước khi ăn uống hay là sau khi ăn xong mới uống?”

      Lý tú tài bất quá là chỉ là kẻ mọt sách cũng hẳn giỏi về ngôn luận cãi lý, chỉ muốn mượn cơ hội này biểu bản thân, cũng có nghĩa có nghiên cứu về trà. Lúc này Tần Thiên đột nhiên hỏi, trong lúc nhất thời biết đối phương có dụng ý gì, lập tức thành trả lời.

      “Bản tú tài ta mỗi ngày uống 7, 8 chén trà, giờ nào cũng uống, trước hay sau khi ăn xong cũng đều uống!” xong lại cười lạnh: “Chẳng lẽ uống chén trà còn phải để ý đến giờ hoàng đạo hay sao?”

      Tần Thiên nhướn bên lông mày, vỗ tay cười : “Tú tài lão gia lời này đúng phân nửa, uống trà tuy rằng cần nhìn canh giờ, nhưng tuyệt đối phải chọn thời điểm!” tới đây, lại xoay người nhìn mọi người, tiếp tục : “Trà tuyệt đối được uống trước khi ngủ hoặc khi bụng rỗng, trước khi lên giường mà uống trà ảnh hưởng giấc ngủ, bụng rỗng mà uống trà làm hại đến thân thể, gây trở ngại tiêu hóa, nghiêm trọng còn có thể khiến tim đập nhanh, đau đầu, chính là biểu bị say trà. Hơn nữa tại thời tiết nóng bức, nước trà pha nên vượt qua 12 canh giờ, nếu rất dễ gặp tượng thượng thổ hạ tả!”

      đến đây, Tần Thiên quay đầu lại nhìn Lý tú tài liếc mắt cái, Lý tú tài có chút chột dạ quay đầu.

      ít người nhìn thấy, lập tức cười ra tiếng: “Lý tú tài, hóa ra ngươi uống trà để qua đêm sao!”

      Lý tú tài hé ra mặt trướng đỏ bừng, muốn phản bác, lại thể nên lời. Tính bỏ chạy, đường lại bị mọi người chặn lại, trong lúc nhất thời xấu hổ thôi.

      “Lại có, uống trà kỵ uống trà quá nóng hoặc quá lạnh. Uống quá nóng bị trệ hàn, uống quá lạnh bị tụ đờm, kỵ uống quá nhiều lần trong ngày, pha trà nhiều hơn ba bốn lần, uống vào bị trúng độc tố. Còn có, kỵ trước khi ăn uống trà và sau khi ăn lập tức uống trà.”

      Bên kia, Tần Thiên hướng về mọi người tiếp tục , tay phải của nàng hơi hơi khoa tay múa chân, mi phi sắc vũ, hai mắt phát sáng. Khi chuyện, loại linh khí bức nhân lộ ra, hơn nữa dung nhan của nàng cũng tầm thường, tươi cười thân thiết đáng , thanh như châu lạc ngọc bàn, thanh thúy êm tai, tất cả điều này đều hình thành nên mị lực độc đáo, hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người.

      Trong lúc nhất thời, đại đường im ắng , chỉ có Tần Thiên liên tục ngừng, thanh lưu sướng lanh lẹ.

      tới điểm tốt của lá trà, lá trà chỉ giúp nâng cao tinh thần, thanh lọc giải nhiệt, tiêu thực tiêu đờm, còn có thể giảm béo, trừ bỏ phiền muộn, giải rượu, giải khát, hạ hỏa. Hơn nữa, còn có thể kéo dài tuổi thọ, phòng trừ bệnh tật, nữ nhân uống trà, còn có thể giúp giảm béo, đối với bảo dưỡng làn da cũng rất tốt! Nhưng mà, uống trà tốt nhất là hai lần ngày, có thể uống ba bốn lần là tối đa, phương bắc là địa phương nấu ăn nhiều dầu mỡ, nhiều nhất cũng thể vượt quá bốn lần. Vượt qua số lượng này, trà trở thành độc vật!”

      Mọi người nghe gật đầu ngừng, vui lòng phục tùng, mà bọn tiểu nhị vốn xem thường Tần Thiên, lúc này đều là khiếp sợ thôi, đạo lý đó bọn họ có biết, nhưng nghe liền mạch như vậy cũng chưa từng nghe qua, cho dù biết phần kiến thức đó, bọn họ cũng thể ra có trật tự, có đạo lý ràng như vậy.

      Bất tri bất giác, bọn họ nhìn về phía Tần Thiên trong ánh mắt kinh dị đồng thời mang theo tia bội phục!

      Lúc này, Lý tú tài rất xấu hổ. Vốn định làm náo động phen, lại nghĩ rằng bị tiểu nha đầu cãi lý á khẩu trả lời được, vừa thẹn vừa quẫn, lấy tay áo che mặt, muốn vụng trộm chuồn . Nhưng mà có người già chuyện chịu buông tha .

      Có người kéo lấy ống tay áo của , : “Lý tú tài, trà nếu phải là độc vật, ngươi dù sao cũng phải mua chút, có điều cần phải đem những điều tiểu nương đây ghi tạc trong lòng, đừng bao giờ uống trà để qua đêm nữa!”

      Mọi người cười ha ha, Lý tú tài hận thể tìm lỗ chui xuống.

      Nhưng lúc này, Tần Thiên lại tiến lên hướng về Lý tú tài hơi hạ thân, : “Tiểu nhị cảm tạ những lời chỉ điểm của tú tài lão gia!”

      Lý tú tài nghĩ Tần Thiên muốn châm chọc , mặt tái , chỉ vào Tần Thiên tức giận đến ra lời.

      Tần Thiên lại ngẩng đầu nhìn Lý tú tài thành tâm thành ý : “Tú tài lão gia, lời của tiểu nhị đều xuất phát từ chân tâm, tú tài lão gia có lòng nghĩ đến mọi người, cũng là dịp để chúng ta cảnh tỉnh. Lúc bán trà từ trước tới nay, chúng ta đều xem việc thuyết minh cho khách nhân những điều này, cũng vì như thế nên mới khiến tú tài lão gia bị bệnh, kỳ do chúng ta đúng! Về sau Trà Hành chúng ta cho mọi người biết cách uống trà đúng, trong tương lai nếu mỗi người đều có thể nhờ uống trà mà cường kiện thân thể, kết quả này tất có phần công lao của tú tài lão gia!”

      bức người quá đáng, khoan dung mà độ lượng, lưu lại mặt mũi cho đối phương, chính là mở đường lui cho chính mình. Đây vốn là nguyên tắc xử của Tần Thiên.

      Mọi người nghe Tần Thiên như vậy nhớ tới nếu phải do Lý tú tài ra, họ thể biết nhiều như vậy, trong lúc nhất thời lại thu hồi cười nhạo trong lòng, có người thậm chí hướng Lý tú tài chắp tay lời cảm tạ.

      Lý tú tài thấy vậy, sắc mặt mới chậm rãi hòa hoãn, nhìn về phía Tần Thiên ánh mắt có chút cảm kích.

      “Tần Thiên lời này vừa lòng ta!” Bỗng nhiên, người cười lớn tới, Tần Thiên nghe tiếng nhìn lại, thấy là Lưu chưởng quỹ.

      Lưu chưởng quỹ đầu tiên là khen ngợi nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, sau đó quay đầu hướng về Lý tú tài chắp tay thở dài, : “Lưu mỗ thay thế ông chủ cảm tạ Lý tú tài chỉ giáo, còn cầu tú tài chữ viết đẹp, đem cách uống trà viết lên giấy, sau đó đem đặt trong đại đường, giúp cho mọi người có thể hiểu biết chính xác phương pháp uống trà!”

      Lý tú tài mừng rỡ, Thịnh Thế là Trà Hành lớn nhất của Dương Thành, ở trong này lưu lại bút tích của mình, chẳng phải là việc rất vinh quanh hay sao, lập tức gật đầu đáp ứng.

      Lưu chưởng quỹ gọi người lấy giấy bút, Lý tú tài trước mặt mọi người đem những lời Tần Thiên vừa viết xuống, tất nhiên là dùng mười phần bản , chữ viết ra rất đẹp!

      Viết xong, Lưu chưởng quỹ lại sai người chọn lá trà tốt tặng Lý tú tài, Lý tú tài cười nhận lấy, trường phong ba tại nơi này tan vào khí. Sau đó, Tần Thiên cùng Lưu chưởng quỹ đưa Lý tú tài tiễn ra tận cửa.

      Khi Lý tú tài chuẩn bị bước ra, bỗng nhiên xoay người, hướng về Tần Thiên vái chào, giọng : “Đa tạ nương”.

      Tần Thiên vội vàng đáp lễ: “ dám nhận đại lễ của tú tài lão gia”

      Lý tú tài đứng thẳng thân mình, nhìn Tần Thiên mỉm cười : “Ta khổ sở đọc sách thánh hiền mấy chục năm, cũng vẫn bằng trí tuệ cùng khí phách của nương…” xong lắc đầu, xoay người rời .

      Tần Thiên nhìn theo Lý tú tài, quay đầu thấy Tạ công tử cùng tùy tùng tới.

      Tần Thiên cười : “Tạ công tử lựa chọn được lá trà thích hợp chưa?”

      “Hôm nay còn có chuyện quan trọng, ngày khác lại đến thỉnh giáo nương!” Tạ công tử cười , cùng tùy tùng ra cửa, đến cửa bỗng nhiên lại xoay người, nhìn Tần Thiên mỉm cười, trong nụ cười có loại gian tà khó nên lời, “Tạ gia chúng ta như thế nào tìm thấy nha đầu thông minh như ngươi vậy?” xong, lại thâm sâu nhìn nàng cái, quay đầu .

      Tần Thiên đứng ở cửa nhìn bóng dáng cao lớn của , trong lúc nhất thời có chút hiểu.
      Snowhonglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 37: Bị đùa giỡn
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Hôm đó đường trở về, Đại phu nhân bảo Tần Thiên lên xe ngựa.

      Trong xe ngựa, Đại phu nhân ngồi ở phía sau bàn bằng gỗ, Nguyệt Nương quỳ gối ở đằng sau giúp bà xoa bóp bả vai. Tần Thiên ngồi ở phía bên kia.

      Ánh sáng hoàng hôn theo khe hở màn trúc của xe ngựa chiếu vào trong, ánh bên trong xe mảnh sặc sỡ.

      Từ sau khi lên xe, Đại phu nhân vẫn nhắm mắt, dường như hết sức chăm chú hưởng thụ xoa bóp của Nguyệt nương, câu cũng chưa . Tần Thiên cũng chỉ ngồi nghiêm chỉnh chỗ, lời.

      Cũng biết qua bao lâu, Đại phu nhân mới mở mắt ra, nhìn Tần Thiên, chậm rãi : “Chỉ trong vòng tháng ngắn ngủi, ngươi có thể tiến bộ như vậy, có thể thấy được ngươi dụng tâm ít.”

      Tần Thiên cười cười, “Đa tạ phu nhân cho nô tỳ cơ hội.”

      “Cũng là do ngươi tự mình cố gắng, ” Nguyệt Nương bên giúp Đại phu nhân xoa bóp, bên cười với Đại phu nhân: “Phu nhân, ta nghe Trương ma ma , Tần Thiên mỗi đêm đều thức tới giờ tý, buổi sáng giờ mẹo (5h sáng ) thức dậy, nàng cũng có tâm!”

      Đại phu nhân nhìn Tần Thiên, mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy khen ngợi.

      “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi cần làm việc ở đại đường nữa. Ta an bài việc làm cho ngươi.” Đại phu nhân lại .

      “Phu nhân, cần Tần Thiên tiếp đón khách nhân sao?” Tần Thiên mở to hai mắt.

      Đại phu nhân vốn là người nghiêm túc, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng Tần Thiên trừng mắt to, khuôn mặt trong trắng hồng hào, đôi mắt đen lúng liếng, lông mi dài, nhìn qua giống như con mèo đáng , nhất thời nhịn được cười rộ lên, “Như thế nào, ngươi muốn cả đời ở đại đường tiếp đón khách nhân?”

      phải ạ…” Tần Thiên híp mắt cười rộ lên, hai má lúm đồng tiền ra ngọt ngào nhộn nhạo : “Phu nhân bảo Tần Thiên làm cái gì, Tần Thiên làm cái đó. theo làm tùy tùng, cũng dám chối từ!” Vừa , vừa vỗ bộ ngực, bộ dáng thập phần trêu chọc.

      Cùng Đại phu nhân ở chung thời gian, Tần Thiên biết, Đại phu nhân kỳ là người mặt lạnh tâm nóng, chỉ cần là lúc Đại phu nhân tâm tình tốt, Tần Thiên liền nhịn được ở trước mặt bà nghịch ngợm chút, chọc cho bà cười. biết vì sao, Tần Thiên thực thích loại cảm giác này.

      Đại phu nhân bị bộ dáng của Tần Thiên chọc cho vui vẻ, chỉ vào Tần Thiên quay đầu cười với Nguyệt nương: “Ngươi xem xem, ngươi xem xem, hồi trước ta và ngươi còn đây là đứa thành ! tại cũng nguyên hình rồi!”

      Tần Thiên bĩu môi, như là rất ủy khuất, “Phu nhân, Tần Thiên làm sao thành …”

      Bộ dáng đáng kia lại đem Đại phu nhân chọc cười, bà và Nguyệt Nương cùng nhau cười rộ lên.

      Đúng lúc này, ngoài xe ngựa vang lên tiếng khóc than. Đại phu nhân xoay người vén rèm xe lên, thấy trước mặt trận lộn xộn, vô số công sai trói đám nam nữ ra từ tòa nhà lớn.

      Đại phu nhân nhìn tòa nhà lớn, nhất thời cả kinh, “Đây phải là phủ của Trương lão bản sao? xảy ra chuyện gì? Lão sai nha dừng xe!” Đại phu nhân với phu xe ngựa.

      Xe dừng lại, Tần Thiên nhân tiện : “Phu nhân, nô tỳ xuống hỏi thăm xem.”

      Đại phu nhân ngăn nàng lại: “Bên ngoài lộn xộn, nữ hài tử như ngươi ra đó an toàn, ta sai người khác .” xong bảo Nguyệt Nương phân phó gã sai vặt theo xe ngựa ra ngoài hỏi thăm.

      Tần Thiên thừa dịp cơ hội này, kéo màn xe ra nhìn, thấy bên ngoài ít nhất hơn trăm người bị trói lại, mấy người đầu tiên dường như còn bị còng tay, có vẻ như là chủ nhân của tòa nhà này. Phía sau hẳn là gia nô trong phủ, đội ngũ rất dài, nam nhân cùng nữ nhân tách ra, nam nhân vẻ mặt bi thương, nữ nhân ôm tiểu hài tử tiếng khóc chấn thiên, số lão nhân già cả được, công sai liền giơ roi lên vụt.
      Tiếng kêu rên vang lên từng hồi, cảnh tượng đập vào mắt kinh hãi.

      Tần Thiên lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp thê thảm như thế, chạm vào ngực nhoi nhói.

      Chỉ chốc lát, gã sai vặt hỏi thăm trở về, đứng ở cửa xe đáp lời: “Nghe là Trương gia chủ tử phạm tội, trong phủ nam nhân hơn 50, 60 tuổi đều bị phán chặt đầu, nữ nhân đều sung nhập doanh kỹ, ngay cả tiểu hài tử cũng có kết cục như thế…” Gã sai vặt đem tình huống hỏi thăm kể lại, thanh có chút run run, hiển nhiên bị màn trước mắt này làm sợ hãi.

      “A…” Đại phu nhân sắc mặt khẽ biến, kêu ra tiếng.

      Nguyệt Nương thấy Đại phu nhân sắc mặt tốt, vội vàng kêu lão mã phu đánh xe .

      “Trương gia lúc trước cũng là đại phú nổi danh trong thành, cũng từng rất sung túc, nghĩ tới trong đêm lại tan cửa nát nhà.” Đại phu nhân sắc mặt tái nhợt, vô hạn thổn thức.

      Nguyệt Nương : “Ai kêu Trương thiếu gia vì bạc, cùng tặc tử làm loạn, gây nên bao điều ác…”

      “Trương thiếu gia người phạm tội, lại làm liên lụy đến mấy trăm mạng người trong phủ, còn bao phụ nữ, gia nô, tiểu hài tử vô tội, làm bậy, làm bậy a…” Đại phu nhân nhịn được thở dài.

      Tần Thiên nhìn về phía Đại phu nhân, lúc này mặt bà lộ vẻ thương xót từ tận đáy lòng. Tuy rằng nàng sớm biết Đại phu nhân hậu đãi hạ nhân, nhưng mà chỉ đến lúc này, Tần Thiên mới chính thức hiểu được, Đại phu nhân quả quý trọng tính mạng hạ nhân, cũng giống với các chủ gia khác, hèn hạ hạ nhân, coi mạng người như cỏ rác.

      Tuy rằng xuyên qua thành gia nô thực bi thương, nhưng mà, nàng hẳn là may mắn khi có chủ tử như vậy.

      Trở về phủ, Tần Thiên theo Nguyệt Nương vào phòng hầu hạ Đại phu nhân thay đổi quần áo, rửa tay rửa mặt, đỡ bà nghỉ ngơi.

      Bởi vì Tần Thiên trở thành nhị đẳng nha hoàn, cho nên có thể tùy ý ra vào phòng của Đại phu nhân.

      Tần Thiên hầu hạ phu nhân xong, trở lại phòng ở của mình thay đổi quần áo ra, thời điểm đến viện, bỗng nhiên nhìn thấy nha hoàn mặc lục y hướng nàng ngoắc gọi.

      Nha hoàn này có chút lạ mắt, là lần đầu tiên gặp, Tần Thiên qua, cười hỏi: “Tỷ tỷ tìm ta?”

      Nha hoàn cười : “ nương là Tần Thiên phải , ta ở phòng thêu thùa, quản ma ma của chúng ta có số việc muốn tìm nương, nương có tiện chuyến?”

      Quản ma ma tìm đến các nha hoàn trong viện cũng phải chuyện gì kỳ quái. Tần Thiên chút nghi ngờ, cười : “Được, tại vừa vặn ta rảnh.” xong quay đầu với Lam Sơn tiếng, rồi theo nha hoàn ra sân.

      Phòng thêu nằm ở phía đông nam của Trang phủ, từ viện Đại phu nhân đến đó, phải xuyên qua hậu hoa viên.

      Dọc theo đường , lục y nha hoàn đều ở phía trước, bộ pháp vội vàng, Tần Thiên hỏi nàng ta cũng chỉ hai câu ứng phó. Thời điểm tới hoa viên, cước bộ nàng ta càng lúc càng nhanh, Tần Thiên cơ hồ phải chạy mới có thể đuổi kịp. Thời điểm nàng cảm thấy có chút thích hợp, nha hoàn kia bỗng nhiên rẽ vào gốc cây đại thụ, đuổi tới nơi còn thấy bóng dáng đâu nữa.

      Tần Thiên dừng lại cước bộ, nhìn phương hướng biến mất của nàng ta mà ngây ngẩn cả người. lúc chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến thanh , vừa định quay đầu, lại bị người từ phía sau chặn ngang ôm lấy.

      Tần Thiên hoảng sợ, kêu to ra tiếng, lập tức đôi bàn tay che miệng của nàng lại, đồng thời, người cúi đầu tiến đến bên tai nàng, đè thấp thanh : “Tiểu nha đầu, đừng kêu, là ta…” Hơi thở nóng rát phun vào cổ nàng, thanh gian tà vô hạn ái muội.

      Tần Thiên mở to hai mắt, nàng tất nhiên nhận ra thanh này, còn phải tên cầm thú Nhị gia kia, Trang Tín Xuyên!

      đây là muốn làm gì? phải là muốn ở hậu hoa viên cứng rắn cưỡng bức nàng chứ? có cầm thú đến mức này chứ!

      Tần Thiên ra sức giãy dụa, nhưng mà Trang Tín Xuyên dáng người cao lớn, thân thể cường tráng, chế trụ nàng quả thực cần tốn nhiều sức.

      nghĩ tới ngươi nhìn qua gầy gò, vòng eo thế nhưng mềm mại như thế…” Trang Tín Xuyên ở bên tai nàng nhàng cười, tay ở lưng nàng nhéo cái, làm cho Tần Thiên cảm thấy buồn nôn. Tần Thiên khó thở, hé miệng, dùng sức cắn ngón tay của . Trang Tín Xuyên đau kêu ra tiếng, bất đắc dĩ đành phải buông Tần Thiên ra.

      Tần Thiên thoát ly khống chế, vội quay đầu bỏ chạy. Trang Tín Xuyên hiển nhiên đơn giản buông tha nàng như vậy, tới vài bước liền đuổi kịp, bắt lấy cánh tay nàng, dùng sức kéo nàng đến giả thạch, áp chế khiến nàng thể động đậy.

      Tần Thiên muốn lấy tay đánh, bắt trụ tay nàng, định dùng chân đá, liền dùng chân chặn nàng lại. Tần Thiên tức giận ngẩng đầu lên, thấy hai mắt lóe sáng, khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt dạt dào hứng thú.

      nghĩ tới, tiểu nha đầu ngươi chẳng những nhanh mồm nhanh miệng, còn là con mèo hoang , thú vị, thực thú vị! Nha đầu, bằng ta hướng Đại nương muốn ngươi, ngươi chuyên tâm hầu hạ Nhị gia ta, về sau được hưởng vinh hoa phú quý, vàng bạc đầy người, cần phải xuất đầu lộ diện như nay nữa?”

      Mà chính vào lúc này, Trang Tín Ngạn từ sau gốc cây cổ thụ cách đó xa ra, vừa vặn nhìn thấy màn này, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó rất nhanh nhíu mày lại.
      Snowhonglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 38: Ký ức ùa về
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Ở góc độ này của Trang Tín Ngạn, nhìn thấy tình ảnh giống như Trang Tín Xuyên cùng nữ tử kia trốn ở chỗ này vụng trộm tán tỉnh.

      Trang Tín Xuyên thân hình cao lớn, đem mặt nữ tử và đại bộ phận thân hình che lấp, chỉ lộ ra vạt áo, từ chất liệu và kiểu dáng, hẳn là nha hoàn trong phủ.

      Loại chuyện này cũng kỳ quái, nhìn thấy chỉ lần nha hoàn trong phủ hướng về Trang Tín Xuyên câu dẫn. Ý nghĩ đó của mấy nha hoàn ai cũng có thể lý giải, có thể trở thành chủ tử tương lại của Trang phủ, bước từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, ai mà muốn.

      Loại chuyện này, cũng mặc kệ. chuẩn bị tránh , bỗng nhiên, mặt Tần Thiện ra qua vai của Trang Tín Xuyên chút, lại rất nhanh bị thân mình Trang Tín Xuyên che khuất, tuy rằng chỉ có trong chốc lát, nhưng cũng đủ cho Trang Tín Nhạn nhãn lực tinh nhuệ thấy ràng.

      Trang Tín Ngạn giật mình, trong giây lát, số chuyện cũ, cũng là chuyện mà muốn quên nhất, như thủy triều dũng mãnh xâm nhập vào óc .

      Mẫu thân dẫn tới nữ tử tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp đến bên cạnh , khi đó mới chỉ có mười lăm tuổi.

      Mẫu thân nắm tay , lén lút với : “Ngạn nhi, nha đầu này con có thích ?”

      nhìn về phía nàng ta đứng cách đó xa sau lưng mẫu thân, mà nàng ta cũng vừa vặn ngẩng đầu nhìn về phía , ánh mắt ngập nước chứa sợ hãi, làn da trắng nõn, khi nàng ta mỉm cười, xinh đẹp tựa như đóa hoa.

      Ngay lúc đó chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng bàn tay đổ tầng mồ hôi, cúi đầu, nhàng gật đầu.

      Từ lúc đó, nàng lưu lại bên cạnh .

      khoảng thời gian rất dài, nàng cùng đọc sách, viết chữ, hầu hạ , thích nhìn thấy nàng, mỗi khi nhìn thấy nàng cười, cảm thấy vui vẻ.

      Nhưng tươi cười của nàng càng ngày càng ít, vẫn như cũ hầu hạ bên cạnh , nhưng mà với mẫn cảm, nhận ra được lòng của nàng yên.

      ngày, nàng từ ngoài cửa vào, sắc mặt tái nhợt, kỳ dị, nàng nhìn cười, cười như mọi khi ôn nhu, xinh đẹp, nhưng mà trong miệng lại phun ra ngôn ngữ ác độc.

      “Ngươi là kẻ câm điếc vô dụng, ta sao lại phải phí thời gian hậu hạ ngươi chứ?”

      ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu xinh đẹp của nàng, lúc này mới nhớ ra, chính mình dường như chưa bao giờ cho nàng mình biết môi ngữ.

      Tươi cười của nàng càng ngày càng ôn nhu, nhưng lời lại càng ngày càng ác độc: “Cho dù ta tại mắng ngươi, ngươi cũng nghe được, như vậy ngươi căn bản chỉ là phế vật. Nếu là phế vật, còn có thể có nữ nhân sao? Nay tương lai ta bị ngươi phá hỏng, ta cam lòng, ta xinh đẹp như vậy, vì sao phải hầu hạ phế vật như ngươi chứ? Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta muốn tránh ngươi xa, ta muốn cả đời bị trói buộc với quái vật thể nghe cũng thể như ngươi!”

      xong, nàng xoay người chạy ra ngoài, ở trong phòng sửng sốt sau lúc lâu, tâm giống như bị đao cắt vô cùng đau đớn. Nhưng nhớ tới nàng muốn cách xa , lại liều lĩnh đuổi theo.

      chạy đuổi tới sau hoa viên, nghĩ tới lại có chuyện đau lòng hơn chờ , thấy nàng ôm đệ đệ của , so với còn hơn tuổi, Trang Tín Xuyên. Tín Xuyên xé rách quần áo của nàng, cùng nàng tiến vào trong bụi hoa…

      Xem đến đây, yên lặng xoay người, từng bước trở về sân của mình, bao lâu, ngã bệnh.

      Qua vài ngày, chuyện của nàng cùng Tín Xuyên bị mẫu thân biết. từ đến lớn chưa bao giờ thấy mẫu thân giận dữ như vậy. Tín Xuyên được Nhị nương che chở, mẫu thân chỉ có thể đem nàng bán .

      Lúc này, mới biết được, hóa ra mẫu thân cùng nàng chuyện muốn nàng cùng mình viên phòng. Nàng muốn theo mình, nên mới mạo hiểm câu dẫn Tín Xuyên, kỳ vọng có thể vụng trộm hoài thai đứa của , mượn cơ hội này thay đổi vận mệnh.

      … Ta muốn cả đời bị trói buộc với quái vật thể nghe cũng thể như ngươi! …

      nhớ tới những lời này từ lúc mười lăm tuổi, bất tri bất giác chảy nước mắt.

      Ký ức nhanh chóng quay trở về, lại bị cố ý áp chế quên . Trang Tín Ngạn nhìn nam nữ dây dưa phía trước, tâm giống như hàn băng lạnh lẽo.

      ra đời nữ nhân đều là như vậy… Trừ bỏ mẫu thân, trừ bỏ Nguyệt nương, căn bản có nữ nhân nào đáng tin cậy…

      Lần khảo nghiệm đó khiến cảm thấy nha đầu này có lẽ là ngoại lệ, hóa ra đời này chưa bao giờ có ngoại lệ, chỉ cần có cơ hội vươn tới vị trí cao, các nàng chút do dự ruồng bỏ chủ tử!

      Bên này, Tần Thiên bị Trang Tín Xuyên áp chế thể động đậy, tức giận đến phát hỏa, nàng ngẩng đầu nhìn Trang Tín Xuyên tức giận : “Nhị thiếu gia, nô tỳ là nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân, người đối với nô tỳ như thế này, đem Đại phu nhân để vào mắt!”

      Nếu phải cố kỵ thân phận của , Tần Thiên muốn nhổ vào gương mặt vô sỉ kia.

      Trang Tín Xuyên sắc mặt trầm xuống, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hung ác nham hiểm, “Cho rằng ngươi có ba phần nhan sắc, ngươi liền lộng ngôn sao ! Ngươi lấy Đại nương ra bảo ta phải nể mặt, thân phận ngươi là cái gì! Bất quá chỉ là nô tài mà thôi, Đại nương vì ngươi, nô tài mà xử lý ta thế nào? Chỉ cần ta câu, Đại nương đem ngươi cho ta, Nhị gia ta để ý ngươi, là phúc khí từ kiếp trước của ngươi. Ngươi tốt nhất làm cho tâm trạng ta vui vẻ, nếu , xem ta sau này trừng trị ngươi thế nào!”

      xong cúi đầu xuống, Tần Thiên liều mạng giãy dụa, mắt thấy bị vũ nhục, bỗng nhiên, Tần Thiên quát to tiếng: “Nhị thiếu phu nhân !”

      Sớm nghe vị thiếu phu nhân này hủ đoạn lợi hại, khiến Trang Tín Xuyên phong lưu ai bì nổi cũng phải có chút cố kỵ, cũng biết có hay .

      Ai ngờ, bốn chữ này giống như phù chú, khiến động tác Trang Tín Xuyên tạm dừng. Tần Thiên thầm nghĩ tiếng may mắn, thừa dịp cơ hội này đẩy ra, vừa định thoát thân, lại nhìn thấy Trang Tín Ngạn đứng cách đó xa.

      Áo khoác dài trắng như tuyết bị gió nhàng thổi bay, gương mặt mang vẻ lạnh lùng, dung nhan tuấn mỹ cao thượng như băng ngọc, tựa như kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời đất.

      ràng là tư thái phong tư yểu điệu, nhưng vì ánh mắt quá mức lạnh lẽo, mà phá hỏng bộ dáng yên tĩnh đẹp đẽ này.

      Tần Thiên dừng lại cước bộ, nhất thời có chút giật mình, đến đây từ lúc nào?

      Phía sau Trang Tín Xuyên ý thức được mình bị lừa, xoay người vừa định đuổi theo Tần Thiên, thấy Đại ca của mình.

      dừng lại, mặt mang ý cười, trong ánh mắt có khinh thường, tuy rằng biết nghe thấy, vẫn gọi tiếng Đại ca. Lại muốn đuổi theo lôi kéo Tần Thiên.

      Tần Thiên chạy tới, trốn bên cạnh , ánh mắt nhìn cầu xin giúp đỡ.

      Nếu muốn khảo nghiệm nàng dù sống dù chết, cũng phải bảo hộ nàng chút !

      Trang Tín Ngạn thản nhiên nhìn nàng cái.

      Như thế nào, bị phát , lại ở đây làm bộ làm tịch sao? Nghĩ đến nghe thấy giả vờ ra vẻ?

      Trang Tín Ngạn thu hồi ánh mắt, xoay người rời .

      Tần Thiên ngơ ngác nhìn bóng dáng tựa như trích tiên, trong lòng bỗng nhiên tức giận.

      nghĩ cái gì vậy? ràng thấy nàng bị bắt nạt cũng bỏ mặc, là cái chủ tử gì vậy!

      Nhưng mà lại nghĩ tới, có lẽ nhìn thấy màn này cũng biết tình huống gì phát sinh? Dù sao cũng nghe thấy mà.

      Nghĩ vậy, trong lòng lại bình thường trở lại.

      Lúc này cách đó xa truyền đến thanh cười đùa, Trang Tín Xuyên nghe tiếng nhìn lại, Tần Thiên nhân cơ hội này theo phía sau Trang Tín Ngạn.

      Khi Trang Tín Xuyên phát , Tần Thiên cách khoảng xa, Trang Tín Xuyên cười lạnh hai tiếng, “ theo phế vật , nghĩ rằng bảo hộ được cho ngươi sao?”

      “Tướng công, chàng bảo hộ cho ai vậy?” Bên cạnh thanh kiều mỵ truyền đến.

      Trang Tín Xuyên con mắt vòng vo chuyển, cười mỉa quay đầu , “Nương tử, tất nhiên là vi phu bảo vệ nàng rồi!”

      Bên kia, Tần Thiên theo Trang Tín Ngạn hướng về Thanh viện của Đại phu nhân.

      Trang Tín Ngạn phía trước, như biết có người theo phía sau. Tần Thiên cũng thèm để ý, nàng liên tiếp quay đầu, thấy Trang Tín Xuyên đuổi theo, cuối cùng cũng yên tâm.

      Nàng nhìn Trang Tín Ngạn phía trước, cảm thấy có chút kỳ quái, sao lại mình dạo, bên cạnh cũng thấy có người hầu hạ?

      nghĩ tới, Hải Phú biết từ nơi này đuổi theo lại đây, đầu tiên là hướng Trang Tín Ngạn hành lễ, sau đó cùng Tần Thiên theo phía sau . Tần Thiên hỏi : “Ngươi đâu vậy, sao lại để Đại thiểu gia mình!”

      Hải Phú vừa vừa : “Đại thiếu gia mỗi ngày đều thích tới dạo ở hậu hoa viên lúc, cho người nào theo.”

      Tần Thiên ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Đại thiếu gia hôm nay khi nào đến hoa viên ?”

      được lúc lâu rồi, ta thấy tới canh giờ đến viện Đại phu nhân, mới ra ngoài tìm kiếm. Đúng rồi…” Hải Phú nhìn nàng kỳ quái hỏi: “Ngươi sao lại theo phía sau Đại thiếu gia vậy?”

      Tần Thiên trả lời, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng dáng lạnh nhạt của Trang Tín Ngạn ở phía trước, trong lòng dâng lên cỗ lửa giận.

      ở đó lúc lâu? Vậy chắc chắn, căn bản là thấy mọi việc xảy ra?

      Mẹ nó chứ, cứ như vậy trơ mắt nhìn mọi việc phát sinh, nhìn nàng bị Trang Tín Xuyên bắt nạt?

      Có phải bởi vì nàng là hạ nhân, cho nên để đáng bảo hộ?

      Giờ khắc này, Tần Thiên ánh mắt như đao, cơ hồ có thể đem bóng dáng chẻ làm đôi!
      Snowhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :