1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[xuyên không] Thích khách vô danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 35. Điều thứ ba

      Hôm sau. Sùng Diêu Đài. Mặt trời mới lên.

      Mạc Hi đẩy cửa sổ trông về phía xa, những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên khung cửa sổ đồng, nhất thời kim quang bắn ra bốn phía. Dòng sông ở phía xa xa nhìn như sợi xích bạc uốn lượn.

      Loan Tố nghe thấy động tĩnh bên trong, gõ cửa : “Mộc nương thức rồi? Muốn rửa mặt chải đầu chưa?”

      Mạc Hi vừa để Loan Tố tiến vào, vừa tự thay bộ y phục luyện công màu xanh đậm, sau khi rửa mặt chải đầu qua loa liền hỏi: “Loan Tố nương biết ở đây nơi nào có thể luyện kiếm ?”

      Loan Tố nghĩ nghĩ rồi “Mộc nương có thể Lăng Ba Trì, ở ngay dưới đài.”

      Mạc Hi cám ơn, liền như chim yến nhảy xuyên cửa sổ mà ra. Loan Tố thể tưởng được nàng lại làm thế, nhìn cửa sổ ngây ngốc hồi mới lui ra ngoài.

      đến cũng kỳ, Lăng Ba Trì trong ngày cũng chỉ vào thời khắc mặt trời mọc mới được như tên, vô số kim quang lấp lánh sóng nước, những lúc khác ánh nắng đều bị Sùng Diêu Đài cản lại.

      Lúc trước, võ công của Mạc Hi tinh tiến đại bộ phận đến từ ngừng giết chóc, thường khi lâm địch trong nháy mắt ngộ ra nhiều điều hơn hẳn ngày thường luyện tập vô số lần. Từ sau khi học Lưu Sương Kiếm, kiếm khí của nàng sắc bén ít, nhưng lúc lâm địch vẫn cảm thấy đủ, thường thể thông hiểu đạo lí tùy tâm sở dục.

      Bỗng nhiên nàng phúc chí tâm linh (khi vận may đến người ta hiểu ra nhiều điều hơn), nhảy xuống Lăng Ba Trì trong veo thấy đáy cá lội nhìn , coi sức cản của nước như địch thủ, vận dụng nguyên lý thuỷ động học tập kiếm dưới nước. Nhưng trong quá trình này nàng vẫn cẩn thận, đụng vào vách ao cùng đáy ao. Thầm nghĩ: may mắn nơi này giống thời đại, có tia hồng ngoại gì đó, nếu cử động lần này rất mạo hiểm. Bế khí luôn là nhược điểm của nàng, nhưng cho dù chỉ nén hương liền nhảy khỏi mặt nước, cũng được lợi rất nhiều.

      Vừa nhấc đầu lại thấy Đường Hoan đứng ở cuối ao, vẻ mặt vì bị che khuất, trong ánh nắng chói chang, nhìn lắm.

      Thấy nàng ẩm ướt ngượng ngùng từ trong ao chật vật nhảy ra, ý cười mặt Đường Hoan lại sâu thêm phần.

      “Mộc nương chưa dùng điểm tâm đúng , hay là cùng.”

      Mạc Hi gật gật đầu. Vì quần áo ướt nặng, khinh công giảm nhiều, lần này nàng chỉ có thể quy củ từng bước lên Sùng Diêu Đài. Đường Hoan thấy nàng chật vật mỗi bước giọt nước, càng buồn cười, Mạc Hi lại thèm để ý, chút xấu hổ.

      Về thiên điện rửa mặt chải đầu xong, Mạc Hi được Loan Tố đưa đến Thanh Huy Các chính điện của Sùng Diêu Đài, chỗ ở của Đường Hoan.

      Mạc Hi thấy Đường Hoan hai mắt có tơ máu, nhưng vẻ mặt sung sướng, nghĩ đến việc Đường Môn trong đêm định xong. Việc này đối với nàng cũng là chuyện tốt, dù sao dưới Đường Môn nay đều nghĩ rằng nàng là khách Đường Hoan mời đến, nàng cũng muốn làm cá trong chậu.

      Mạc Hi biết là, đêm qua truyền đến tin tức Đường Lịch chết đường về. Trận này mặc dù lấy ít thắng nhiều, nhưng cũng tuyệt phải thắng hiểm. Lục Vân, A Ngân hai người khống chế dịch trạm trước, cho tất cả chiến mã của kỵ binh uống say. Do đó kỵ binh biến thành bộ binh, lại nấp trong chỗ tối, dương đông kích tây, chia tiêu diệt, từ từ tiêu hao quân địch hầu như còn.

      Tin tức truyền đến, phái ngoan cố trong trưởng lão viện cũng còn cách nào, việc Đường Hoan tiếp nhận chức vụ chưởng môn được toàn bộ thông qua, ván đóng thuyền.

      nương ở Giang Nam lâu, thể tưởng được cũng thích ăn cay.”

      thích.” Mạc Hi lắc đầu, lại gắp đũa bún gạo miên dương, chậm rãi nhấm nuốt. Nàng xưa nay ăn nhạt, thứ nhất là do chịu ảnh hưởng của khẩu vị kiếp trước, thứ hai là nàng luôn cảm thấy khẩu vị nặng ảnh hưởng vị giác, khứu giác cùng với độ mẫn cảm của thân thể.

      Đường Hoan đặt đũa phỉ thuý xuống, khó hiểu : “Vậy vì sao còn ăn?”

      Đường Hoan thấy Mạc Hi ngẩng đầu nhìn , mỉm cười, nhưng trả lời. khỏi thầm nghĩ: lúc mới quen thấy nàng đối với thức ăn Kim Lăng thuộc như lòng bàn tay, nghĩ rằng nàng phải món ngon ăn. Sau đó lúc lên đường, thấy nàng đối với món dân dã cũng soi mói, nay mặc dù thích ăn cay lại đối với bàn điểm tâm cay mặt đổi sắc. Hay là bởi vì nàng trải qua quá nhiều hiểm cảnh, thường có bữa nay biết bữa mai, dưỡng thành thói quen phàm là có đồ ăn liền cự tuyệt, nhằm bảo tồn thể lực…

      Mạc Hi thấy Đường Hoan trong chốc lát ánh mắt nhìn nàng trở nên phức tạp, liền biết hiểu, cũng nhiều, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

      Ăn cơm xong. Thị nữ tiến vào thu dọn đồ ăn thừa.

      Đường Hoan đưa Mạc Hi đến thư phòng.

      Bên cửa sổ bày cái Tứ Dương Phương Tôn bằng đồng. Có câu “quốc chi đại , tại tự dữ nhung” (thời cổ đại, quốc gia có hai việc quan trọng vào bậc nhất, là tế lễ trời đất và hoạt động quân ), chức năng chính của Thanh Đồng khí thời cổ chủ yếu là tế bái chinh chiến, bài trí như thế, biểu lộ vinh hiển.

      Đường Hoan ý bảo Mạc Hi ngồi vào trước bàn, xoay người từ trong hốc tối lấy ra cuộn giấy, đưa cho nàng.

      nương xin thoải mái. Hoan cảm kích khôn cùng.”

      Mạc Hi mở cuộn giấy ra xem, chính là bản vẽ phác thảo của “Mạn Thiên Hoa Vũ”.

      Tổng thể mà thiết kế này cùng loại với Bạo Vũ Lê Hoa Đinh, cũng là dùng lò xo phanh lại, chỉ là đinh thép đổi thành nhũ kim vụn, vả lại thể tích hơn chút.

      Mạc Hi trong lòng sau khi hiểu liền bắt đầu chậm rãi : “Vật này có ba khó. Thứ nhất là vật liệu. là ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’ sao dựa vào tự nhiên? Huynh từng kim loại chất nặng, sao đơn giản sửa thành thực vật? Vốn là hoa cỏ, khi lâm địch sử dụng, đối phương tự nhiên thể phòng. Chọn loại hoa cỏ, lấy cái lợi của nó, dùng thuốc chống phân huỷ cùng độc dược ngâm sau đó phơi khô. khi cắt vào da, độc dược qua máu, tự nhiên độc phát. Nếu cần mềm , sao dùng những thứ như bồ công này nọ, dạng xòe ô ấy, gió lập tức bay. Mặc dù xuyên qua da, chỉ cần có thể tiếp xúc diện tích lớn cũng giống nhau. Nếu có thể kết hợp cả hai, càng khiến người ta khó lòng phòng bị.” Mạc Hi đối với thực vật hiểu biết có hạn, chỉ cung cấp ý nghĩ cùng khái niệm. Đường Hoan cả ngày tiếp xúc với dược thảo, chắc chắn có thể tìm ra loại thích hợp.

      Đường Hoan đem lời của nàng thầm suy nghĩ hai lần, chợt thấy thông suốt, cười : “ nương trí tuệ phi thường, Hoan bì kịp.” Ngừng lại chút, vội : “Điều thứ hai là gì?”

      Mạc Hi cười cười nhìn , : “Ngày đó huynh điều kiện chỉ nếu có thể cải tiến là được, cũng phải nhất định phải đại thành.”

      Đường Hoan sáng tỏ nàng đây là sợ mình lật lọng, mới giấu nghề, : “Hoan phái người toàn lực tìm kiếm Tiết Đồng. nương hãy an tâm ở lại mấy ngày.”

      “Điều thứ hai là sức nén.” ngờ Mạc Hi lại tiếp. Đường Hoan kinh ngạc, thấy nàng mặt lộ vẻ giảo hoạt, ánh mắt chớp động, khỏi cong cong môi.

      Mạc Hi lấy bút lông án sừng tê giác, Loan Tố bên cạnh lên trước hầu hạ bút mực, Đường Hoan liền tự lấy thỏi mực Tùng Yên Sấu Kim để vào nghiên mực Thanh Hoa Đoan khắc mẫu đơn mài. (Đường Hoan tên nhóc này tự mình mài mực, Mạc Hi đối với đãi ngộ mà mình đạt được có vẻ hài lòng.)

      Mạc Hi vừa suy nghĩ, vừa vẽ vừa giảng giải.

      Nếu như đồng thời bắn ra rất nhiều thực vật , dùng lò xo, đem năng lượng của lò xo truyền đến thực vật có tính chất mềm, kỹ thuật cực kỳ khó khăn. Thiết kế của Mạc Hi chính là dùng nguyên lý súng trường vào “Mạn Thiên Hoa Vũ”: thông qua nén khí cường độ cao trong nháy mắt thổi thực vật ra khỏi ống dẫn, chỉ cần đem ống chứa thực vật nối vào ống áp suất khí, dựa vào cường lực nén lò xo đẩy pít tông vận động, truyền khí ra ngoài.

      Đợi Mạc Hi xong, Đường Hoan ngưng thần suy nghĩ ước chừng nửa nén hương, bỗng nhiên mắt chớp sáng, đối với Mạc Hi bái phục vô cùng, lại thở dài cảm tạ, vội hỏi: “Điều thứ ba?”

      “Điều thứ ba cũng là quan trọng nhất, xin thứ cho ta thể dễ dàng bẩm báo. Đợi ta có việc gì trở lại Kim Lăng, gửi đến phong thư.” Trong lòng lại oán thầm: điều thứ ba còn chưa nghĩ ra, bịa ra hai điều này cho ngươi mắc câu, nương ta chết vô số tế bào não rồi. Mạc Hi hết lời, chỉ sợ điều đủ nặng, lực dụ hoặc đủ lớn. Đường Hoan được chủ ý, mình lại ở địa bàn của người ta, muốn giết nàng quả thực dễ như trở bàn tay khó lòng phòng bị.

      Đường Hoan mỉm cười, trong nụ cười lại có tia chua sót, từ trong lòng lấy ra bình phỉ thúy, đưa lên viên thuốc trong suốt tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Lại cầm ấm Tử Sa, thay nàng châm trà đưa thuốc.

      _______________

      .

      Chú thích:

      Bún gạo miên dương:

      [​IMG]

      Tứ Dương Phương Tôn bằng đồng (bốn mặt là bốn cái đầu dê nên gọi là tứ dương):

      [​IMG]

      Thỏi mực:

      [​IMG]

      Nghiên mực khắc mẫu đơn:

      [​IMG]

      Ấm Tử Sa (nhiều kiểu ghê, nhìn iu quá ~^^~)

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 36. Thần y Tiết Đồng

      Mấy ngày nay cuộc sống của Mạc Hi thập phần nhàn nhã, sáng sớm đến Lăng Ba Trì luyện kiếm, mặt trời lặn lên đỉnh Sùng Diêu ngắm cảnh chiều tà.

      Hôm nay, nàng theo thường lệ từ trong ao nhảy ra, định về điện thay quần áo, thấy Đường Đức mặt tươi cười lên đón: “Mộc nương, Tiết thần y đến. Tứ thiếu phái lão nô đến mời nương.” Mạc Hi chợt cảm thấy tâm tình tốt.

      Mạc Hi vừa bước vào thư phòng nghe mùi thảo dược nhàn nhạt. vào phía sau tấm bình phong tử đàn chạm khắc vân văn khảm ngọc thạch, quả thấy song cửa sổ lớn có ông lão râu tóc bạc trắng dáng người thấp bé diện mạo khô quắt ngồi, cùng với Thanh Đồng khí phương tôn cực đại ở bên cạnh hình thành đối lập rệt.

      Đường Hoan thấy nàng đến liền mỉm cười.

      Ông lão thấy Mạc Hi cùng Đường Đức tiến vào, liền nhảy khỏi cửa sổ, vui vẻ vây quanh Mạc Hi ước chừng ba vòng, ánh mắt nghiên cứu ngừng quét từ xuống dưới. Mạc Hi đứng yên bên mặc ông ta đánh giá.

      Tương truyền Tiết Đồng Trị Tử Nhân Bất Yếu Tiễn (trị chết người cần trả tiền) trước khi xem chẩn cho người ta còn có điều quái gở, đó là xem vừa mắt tuyệt đối trị. Có câu lương y như từ mẫu, người giang hồ đều ông ta làm thế có y đức, Tiết Đồng lại lý lẽ hùng hồn bác bỏ: “Trước chữa sau giết chẳng phải làm điều thừa hay sao.” Aiz, gặp phải thần y coi mạng người như cỏ rác thế này, giang hồ nhân sĩ đau thương dậy nổi a. đến cũng kỳ, trước khi Tiết Đồng xuất đạo, những vị thần y có tiếng giang hồ đều có võ công trác tuyệt, riêng Tiết Đồng người này nửa điểm võ công cũng biết, toàn dựa vào thân y thuật bá đạo hoành hành giang hồ. Người này cậy tài khinh người tính tình cổ quái, lại ai dám chọc, thứ nhất người có sớm tối họa phúc, vạn nhất bị đau đầu nhức óc, mạng bị nắm trong tay người ta; Thứ hai người này đắc tội tuy nhiều nhưng cũng cứu nhiều người, trong đó thiếu các nhân vật top đầu bảng xếp hạng của Mộ Yến Trai.

      “Kỳ thay, quái thay…” Tiết Đồng liều mạng nắm hai chòm râu như cái phất trần, vừa đau nhe răng trợn mắt, vừa cười đến có ý tốt, bỗng nhiên bắt mạch môn của Mạc Hi.

      Mạc Hi sớm cảm giác được ông ta có võ công, vì thế mặc ông ta bắt mạch.

      Giây lát, ánh mắt của Tiết Đồng nhìn Mạc Hi quả thực giống như thần giữ của phát núi vàng núi bạc, chỉ thiếu chút nữa hai mắt phát sáng: “ nương, lão phu thường nếm bách thảo chế cửu châm, tập môn tuyệt kỹ, nương căn cốt tuyệt hảo kỳ kinh bát mạch… Kỳ kinh bát mạch chính là tên gọi chung của nhâm mạch, đốc mạch, xung mạch, đới mạch, nghiêu mạch, dương nghiêu mạch, duy mạch, dương duy mạch. Chúng cùng thập nhị chính kinh khác nhau, vừa lệ thuộc trực tiếp vào tạng phủ, lại có quan hệ trong ngoài phối hợp, đường khác hẳn…”

      Mạc Hi nghe vị cuồng y học này bla bla về sách y, chỉ nghe hiểu được chút. Vị bạn Tiết này muốn dùng phương pháp châm cứu đả thông hai mạch nhâm, đốc cho nàng. Mạc Hi từng vô số lần xem qua trong tiểu thuyết võ hiệp miêu tả nhân vật chính từ sau khi thông hai mạch nhâm, đốc liền đánh đâu thắng đó gì cản nổi, tiến vào giai đoạn thăng cấp đánh quái giống như chém dưa thái rau. Nhưng trong tiểu thuyết chưa từng viết qua rốt cuộc cái gì gọi là hai mạch nhâm, đốc.

      Ngược lại bạn Tiết giới thiệu vô cùng tỉ mỉ: nhâm mạch, tập trung ở giữa bụng, mạch này nhiều lần cùng thủ túc tam kinh và duy mạch giao nhau, có thể coi là kinh của toàn thân, thế nên được gọi là “ mạch chi hải”. Mà đốc mạch, tập trung ở giữa lưng, mạch này nhiều lần cùng thủ túc tam dương kinh và dương duy mạch giao nhau, có thể coi là dương kinh của toàn thân, thế nên được gọi là “Dương mạch chi hải”.

      Dù là Mạc Hi mọi việc quan tâm khắp nơi nghi ngờ, cũng khỏi động tâm. Chỉ là người này tính tình cổ quái, mình cùng ông ta chưa từng quen biết, vì sao ông ta nhiệt tình như thế?

      “Xin thứ cho Mộc Khê biết tốt xấu, Tiết thần y vì sao nhiệt tâm tương trợ như thế?”

      “Lão phu hành tẩu giang hồ hơn ba mươi năm, lương tài mỹ chất gặp vô số kể, nhưng có thể chịu đựng đả thông hai mạch nhâm, đốc mà thành phế nhân trước giờ chỉ có Thục sơn chưởng môn Hà Quần Thanh cùng nương. Nhâm mạch chủ , đốc mạch chủ dương, thế nhân đều dương điều hòa mới tốt, người bình thường đả thông hai mạch này nếu thể điều hòa, ngược lại phản tác dụng, cuối cùng bị hủy hoại.” Ngừng lại chút, Tiết Đồng gác tay ngạo nghễ : “Lão phu cả đời kiệt ngạo bất tuân, thử hỏi người trong thiên hạ cầu lão phu ra tay đâu chỉ trăm ngàn, mà có thể khiến lão phu cầu xem chẩn lại chỉ có mình Hà chưởng môn.” đến đây, ông ta lộ ra nụ cười nịnh nọt, hai hàng lông mi trắng trán run run, lại : “ nương, chính là người thứ hai. Người giang hồ nhiều người lão phu thấy chết mà cứu, biết giết gà cần gì dao mổ trâu, lão phu thực khinh thường. Diệu thủ hồi xuân cố nhiên có thể biểu lộ tài năng của lão phu, nhưng nếu bàn tay lão phu có thể hóa mục nát thành thần kỳ, tạo nên thế hệ kỳ tài võ học, có thể lưu danh muôn đời.”

      Mạc Hi hiểu được, vị cuồng y học này coi bệnh nhân là tác phẩm nghệ thuật để điêu khắc, mà khó khăn nhất chính là tìm vật liệu. Chỉ là làm sao nàng biết được lời Tiết Đồng hay giả.

      “Thần y chắc hẳn biết ta từng trúng độc.” Mạc Hi bình tĩnh hạ nhiệt trong đầu, thử hỏi.

      Tiết Đồng khó hiểu a tiếng, chẳng hề để ý : “Độc người nương sớm tiêu hết, cần lo lắng.” Ngừng lại chút, dào dạt mong chờ nhìn Mạc Hi : “Đề nghị vừa rồi của lão phu, nương đồng ý ?” Tiết Đồng trong lòng cũng muốn khóc rồi, đây là chuyện bao nhiêu người cầu mà thể, tại sao hai người này đều đáp ứng thoải mái như vậy.

      “Nếu độc giải, ta ở đây quấy rầy nhiều ngày, xin được cáo từ. Tiết thần y sao cùng ta Kim Lăng, bàn bạc kỹ hơn.” Hai câu này nàng là phân biệt với Đường Hoan cùng Tiết Đồng. Mặc kệ việc này là hay giả, trước rời khỏi đây mới là thượng sách.

      ngờ Tiết Đồng lại gấp đến độ lông mi nhíu chặt, “Việc này vạn vạn thể, quá trình đả thông hai mạch dị thường hung hiểm, cần dùng thất bảo cùng giường điền ngọc ở nơi này phụ giúp lại vừa bảo vệ nương bình an. Vả lại quá trình này thập phần thống khổ, nương vốn có thể chất chí , trước khi đả thông hoàn toàn hai mạch dần cảm thấy khô nóng, cần mượn khí lạnh của giường ngọc để giảm bớt phần.”

      Đường Hoan ở bên nghe vậy, ánh mắt vốn nhìn Mạc Hi lại chuyển qua nơi khác, vẻ mặt khó đoán.

      “Mộc nương có điều biết, lời của Tiết thần y phải giả. Ngày xưa khi Tứ thiếu còn khổ sở vì chân tật, lúc Tiết thần y nối lại gân mạch cũng mượn công dụng của giường ngọc này.” Đường Đức vừa vừa nhìn vẻ mặt Đường Hoan, thấy ánh mắt nóng vội, khỏi cười thầm trong lòng.

      Nghe đến đây, Mạc Hi ngược lại tin vài phần, chân tật của Đường Hoan phải phương pháp tầm thường có thể chữa khỏi, hơn nữa cần có thêm giường điền ngọc làm từ khối ngọc hoàn chỉnh lại tiêu phí mấy năm điêu khắc mới thành. Nếu như muốn hại nàng, cần khổ tâm tiêu phí nhiều như thế.

      “Lại biết đả thông hai mạch nhâm, đốc phải tốn bao nhiêu thời gian?” Việc này đối với Mạc Hi mà sức dụ hoặc quá lớn, nàng nhịn được hỏi.

      “Tùy theo thể chất của mỗi người mà định, lão phu cũng chỉ làm qua lần người Hà Quần Thanh, thể khẳng định.” Ông ta suy nghĩ lát, lại bổ sung: “Chậm tháng, lâu ba tháng.”

      Mạc Hi thầm suy nghĩ nếu thời gian thể xác định ngược lại có vẻ tin được.

      nương nên nhớ, trong lúc này thể cố vận khí, nếu bại liệt nặng bỏ mình.” Tiết Đồng cẩn thận dặn dò.

      “Việc này hơi khó, chuyện gấp, trong nội bộ Đường Môn chưa thanh trừng xong. nương lại là bằng hữu của Tứ thiếu, tạm mất võ công, lại càng nguy hơn. Cuộc chiến giữa Đường Môn và Việt Kiếm Môn tổn hại vô số cao thủ, nếu như phân ra hai nơi bảo vệ Tứ thiếu cùng nương, sợ ổn. Huống hồ giường ngọc nặng ngàn cân, di chuyển dễ.” Đường Đức bỗng nhiên xen vào, suy nghĩ lát, : “ nương có thể tạm thời ủy khuất thời gian, cùng Tứ thiếu ở chung tại Thanh Huy Các ? Thứ nhất giường ngọc ở đây, thứ hai có thể bảo vệ an toàn của nương.”

      Mạc Hi cười, : “Cũng được. Chỉ là ta có cầu quá đáng.” Đường Hoan ràng là ngờ Mạc Hi lại câu đáp ứng, lập tức nhìn về phía nàng.

      Chỉ thấy nàng cười cười, lại : “ biết Tứ thiếu có thể cho ta mượn Bích Lưu châu ngắm mấy ngày . Đợi khi cáo từ lập tức trả lại.” Nhiều ngày nay nàng loanh quanh ở Đường Môn cũng nghe ít bát quái, đương nhiên biết để tránh gặp phải tai vạ, châu giả Đường Quân đoạt được bị huỷ.

      Đường Đức mặt lộ vẻ khó xử, ngờ Đường Hoan lại đáp ứng ngay.

      Như thế Mạc Hi mới thoáng an tâm, vô luận như thế nào, khi có trá, nàng có trong Đường Môn tứ bảo nơi tay, cũng có thể ứng biến phần. Vả lại nàng mất võ công, cần có bảo bối phòng được trăm độc hộ thân mới có chút cảm giác an toàn.

      _____________________

      .

      Bình phong tử đàn chạm khắc vân văn khảm ngọc thạch:

      [​IMG]
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 37. Bích Lưu châu

      Mạc Hi thấy Tiết Đồng, Đường Đức hai người đáp xướng liền làm chủ thay Đường Hoan, chẳng những hai ba câu đem nửa Thanh Huy Các nơi ở của tên nhóc này nhường cho mình, còn làm chủ sửa lại danh phận cho giường , mà lại mặc kệ rên tiếng. Chính mình muốn toan tính miễn tử kim bài (ở đây chỉ Bích Lưu châu) của , cũng câu đáp ứng ngay. khỏi hồ nghi nhìn .

      “Chỉ là Hoan cũng có cầu quá đáng, mong nương đáp ứng. nương khéo truy nguyên (truy tìm căn nguyên, nguồn gốc), có thể chỉ điểm chút hay .”

      “Đó là đương nhiên.” Mạc Hi biết nghe lời phải. Nhưng tổng cảm thấy tính toán của chỉ có thế. Nhưng vô luận như thế nào, việc đả thông gân mạch nhất định phải làm. Chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.

      Đường Hoan từ trong lòng lấy ra cái hà bao hơi cũ, nhưng hoa lan màu xanh ngọc như ý thêu đó lại cực tinh xảo, đường viền bạc có chút sờn, xác định là vật mang theo bên người nhiều năm. Đổ ra viên châu cực lớn ánh sáng lấp lánh đủ màu đưa cho Mạc Hi.

      Mạc Hi chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi lạnh, hạt châu kia lăn tròn vòng, tia sáng xẹt qua, hạt châu bỗng nhiên biến mất trong lòng bàn tay nàng. Dù là nàng xưa nay bất động như núi, giờ phút này cũng khỏi kinh ngạc vạn phần.

      Đường Đức cũng đầy mặt khiếp sợ, vừa muốn mở miệng, Đường Hoan giấu vẻ kinh ngạc mặt, thản nhiên liếc nhìn ông ta, hòa nhã với Mạc Hi: “Châu này hiển lộ kỳ tích, nương tin là chứ.” Thấy Mạc Hi nhìn chằm chằm lòng bàn tay, vẫn còn nghi ngờ, liền : “ nương cần vì thế mà phiền não, đợi xong mọi chuyện, lấy Lang Gia trượng tương dẫn, Bích Lưu châu trồi lên.”

      Mạc Hi gật gật đầu. Mới vừa rồi trong khoảnh khắc Bích Lưu châu nhập thể, nàng cảm thấy quanh thân thấm lạnh, giờ phút này lại cảm thấy sảng khoái tinh thần, ngay cả khí cũng tươi mát vài phần, bất giác nhàng cười. Đường Hoan thấy vậy cũng yên lòng, cười lại.

      Tiết Đồng bên cạnh cũng chậc chậc thấy kỳ, thầm nghĩ: “ ra lời đồn đúng là .”

      —————————————-

      Hôm sau Mạc Hi liền chuyển đến Thanh Huy Các. Nàng có đồ thừa, tất cả vật dụng thường ngày đều do Loan Tố chuẩn bị, cũng tiện.

      Tiết Đồng thuở liền nghiên cứu kỳ hoàng (y thuật), kiêm thông sổ kinh, như <Hoàng Đế nội Kinh>, <Hoàng Đế bát thập nhất nan kinh>, <Kinh Thi>, <Thượng thư>, <Chu Dịch>, <Lễ Ký>, <Xuân Thu>* các loại, thâm niên lâu ngày mới có thể thông kinh đạt biến, thông hiểu đạo lí.

      Phương thức châm cứu của Tiết Đồng là châm kim phối hợp cùng dược cứu. Thủ pháp có chút tương tự với “Hỏa châm thứ tú” của dân gian. “Hỏa châm thứ tú” tức là dùng lửa làm nóng que hàn, vận dụng các thủ pháp câu, lặc, điểm, nhiễm, sát, bạch miêu (phác họa, khắc, chấm phá, nhuộm, cọ đánh, vẽ đơn giản bằng mực, đại khái là thế T^T) vân vân của tranh Trung Quốc, trúc mộc, giấy Tuyên, tơ lụa các loại vật liệu tạo ra dấu vết như vẽ tranh, nắm chắc độ lửa, cùng độ mạnh yếu, chú ý “ý tại bút tiên, lạc bút thành hình” (đưa ý nghĩ vào bút, đặt bút thành hình).

      Mà thời điểm Tiết Đồng sử dụng cương châm, thủ pháp thành thạo lưu loát, tác phong tao nhã cẩn thận, như vẩy mực vẽ tranh, dáng vẻ phóng túng, chút dung tục.

      Bên này Tiết Đồng dáng vẻ tiêu sái, bên kia Mạc Hi lại khổ chịu nổi. Dù là nàng xưa nay nhẫn tự kiềm chế, đau đớn như thiêu như đốt kéo dài dứt cũng khiến nàng thầm nghiến răng oán thầm thôi, đây đúng là đòi mạng, cả người bị ghim thành con nhím , mỗi ngày châm canh giờ tính, còn phải ngâm nước thuốc chừng hai canh giờ. khỏi trong khổ tìm vui, thầm tự giễu: Thời Tam Quốc có Hoa Đà vì Quan Vũ cạo xương trị độc**, hôm nay có Tiết Đồng vì Mạc Hi châm cứu thông gân. Quả nhiên mọi việc đều có cái giá của nó, vì trở thành cao thủ, chỉ có thể liều mạng.

      Vì Tiết Đồng biết võ công, lúc châm cứu cần người biết võ ở bên, cho nên Đường Hoan luôn ở cạnh quan sát. từng nếm trải nỗi khổ châm cứu tự nhiên cũng đồng cảm lây, thấy Mạc Hi sắc mặt tốt, ngón tay lại hơi cong lại, cứ như thế lặp lặp lại. Đợi khi châm xong, bàn tay cũng siết chặt lúc nào tự biết.

      Mạc Hi quyết định ở lại Đường Môn cho Tiết Đồng thi châm vấn dược là nước cờ hiểm. tới đả thông hai mạch nhâm đốc là chuyện tốt bao nhiêu người tập võ cầu mà được. Từ khi gặp phải thất hoàng tử, nàng thời thời khắc khắc đều bị vây trong cảm giác nguy cơ, luyện võ càng chuyên cần. Đoan Vương người này vì đả kích những đối thủ cạnh tranh đều là hoàng tử, ngay cả quân lương cũng dám cướp, tiếc tay khiến nước mình bại trận; lại vì bản thân, làm quốc bảo lưu lạc ngoại bang; có thể thấy được người này từ thủ đoạn tuyệt có giới hạn. Vả lại còn lấy đại vị vương gia gây chuyện với nhân sĩ giang hồ, tiếc trả đũa Lâm Sâm hai người, còn có ý đồ nắm tổ chức trong tay để sử dụng, khó bảo toàn lúc trước nàng sở tác sở vi (tự làm theo ý mình) bị Đoan Vương phát giác, do đó ghi hận trong lòng tìm thời cơ diệt trừ nàng. Gặp phải BOSS siêu cấp lớn như vậy phải mong muốn của Mạc Hi, nhưng việc đến nước này, nàng chỉ có thể mau chóng tăng thực lực của mình lên, lấy bất biến ứng vạn biến, đồng thời phấn chấn đánh cược lần. Huống chi nàng thân ở Đường Môn, ăn, mặc, ở, lại tất cả đều có người quản lý, nếu Đường Hoan muốn hại nàng, dùng cách gì hại mà được, sao phải khổ tâm tiêu phí lớn như thế.

      Hai canh giờ kế tiếp phải ngâm thuốc Đường Hoan tự nhiên tiện ở lại, vì thế trước đến Xích Hà Đài nghị , xử lý vụ của Đường Môn.

      Đến khi mặt trời lặn về phía tây Đường Hoan mới trở về. Thấy Mạc Hi ngồi trước cửa sổ, dùng lược bạch ngọc khắc hoa điểu chải đầu. Thấy nàng thờ ơ chải khiến ít tóc rơi xuống, liền quay đầu nhìn tiếp.

      Mạc Hi thấy đến, tùy ý đặt lược xuống, cười : “Xin lỗi, ta lại tu hú chiếm tổ.” Ngừng lại chút, lại : “Đa tạ Tứ thiếu ra sức tương trợ.” lòng là thế, bất luận tên nhóc này rốt cuộc có chủ ý gì, buổi chiều lúc pha nước thuốc, thấy Tiết Đồng giống như tốn tiền đem bạch linh chi, Thiên Sơn tuyết liên những loại dược liệu trân quý liên tiếp đổ vào mộc dũng, Mạc Hi gì nghẹn họng nhìn trân trối đủ. Nếu phải ở Đường Môn, việc này muốn thành công hết sức khó khăn.

      Đường Hoan cười cười, hỏi: “Thấy buồn? Muốn đến thư phòng của ta tìm chút sách để đọc ? Giờ gọi người dọn cơm, lát nữa chúng ta trở về là vừa.”

      “Tốt.” Đọc sách là chuyện kiếp trước.

      Đường Hoan sách nhiều mà đa dạng, Mạc Hi dùng ánh mắt rất nhanh tìm kiếm lần, rút ra quyển <Sử ký · thích khách liệt truyện>. Thích khách cũng cần sạc điện, cũng vào rồi, ngại xem chút chuyện của những người lưu danh sử sách cùng nghề với nàng, cũng có thể học tập tham khảo ít.

      Cơm chiều rất phong phú. Khẩu vị Giang Nam ít thấy, hương vị lại có vài phần giống đồ ăn của Cúc Thủy Các.

      Cá hấp mật ong, bồ câu nấu sữa, đậu phụ xào ngải cứu, măng tây sợi, ngó sen nấu gạo nếp, gà miếng hương lỗ tố.

      Loan Tố muốn lên phía trước phụng canh, Đường Hoan múc chén canh sa sâm bách hợp, đưa bát men vẽ hạnh lâm xuân yến đồ lên trước mặt Mạc Hi, : “ nếm thử món này xem.”

      Mạc Hi tự nhiên nhận lấy.

      “Đây là dùng sa sâm bắc, bách hợp, quả sung, thịt nạt, trần bì nấu chung, có công dụng dưỡng nhuận phế, nhuận táo thanh họng, hành khí kiện tì.”

      “Trách được gần đây nghe huynh ho khan, hay là nhờ công dụng của canh này?”

      Đường Hoan đáp, chỉ là nếp nhăn mặt khi cười càng sâu, lại thay nàng gắp đũa cá, : “ lại nếm thử món này, khai vị ích khí, tại cần bồi bổ.”

      Bữa cơm này Mạc Hi ăn vui vẻ.

      _________________

      Chú thích:

      * Hoàng Đế thập bát nhất nan kinh là sách kinh điển Đông y, do Biển Thước Tần Việt Nhân rút ra trong “Tố Vấn – Linh khu”, gồm 81 trường hợp khó hiểu theo dạng hỏi đáp để giải thích. Đặc biệt, phần chẩn mạch, sách lấy “độc thủ thốn khẩu” làm chủ, học thuyết Kinh lạc, Mệnh môn và Tam tiêu trong tạng phủ phát triển từ trong Nội kinh cũng như nguyên lý xem mạch ở cổ tay là sáng kiến được áp dụng suốt mấy ngàn năm nay. Ngoài ra, sách có thêm phần chữ Hán có và nghĩa để người đọc tiện tham khảo.

      Hoàng Đế nội kinh tên đầy đủ là Hoàng Đế nội kinh tố vấn là 1 trong tứ đại kì thi Đông Phương. Sánh ngang các tác phẩm Chu Dịch, Mai Hoa Dịch, đạo đức kinh.Tác phẩm này được coi như công trình lý luận hàng đầu của nền y học Đông Phương. Từ xưa các danh y nổi tiếng đều coi đây là cuốn sách gối đầu giường hỗ trợ đắc lực trong việc nghiên cứu chẩn trị và truyền dạy cho đệ tử. Cho đến nay, bộ sách quý giá này vẫn được sử dụng trong thực tế lâm sàng.

      Kinh Thi bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 311 bài thơ. Kinh Thi chia làm ba bộ phận lớn là Phong, Nhã và Tụng. Nguồn gốc các bài thơ trong Kinh Thi khá phức tạp, gồm cả ca dao, dân ca và nhã nhạc triều đình, với các tác giả thuộc mọi tầng lớp trong xã hội đương thời. Từ lĩnh vực dân gian, nhạc được chuyển sang lĩnh vực thành văn rồi thành kinh tịch, Kinh Thi trải qua quá trình sưu tầm, chỉnh lý, biên soạn công phu.

      Kinh Thư bộ phận trong bộ sách Ngũ Kinh của Trung Quốc, ghi lại các truyền thuyết, biến cố về các đời vua cổ có trước Khổng Tử. Khổng Tử san định lại để các ông vua đời sau nên theo gương các minh quân như Nghiêu, Thuấn chứ đừng tàn bạo như Kiệt, Trụ. Kinh Thư bao gồm Ngu thư (ghi chép về đời Nghiêu Thuấn), Hạ thư (ghi chép về nhà Hạ), Thương thư (ghi chép về nhà Thương) và Chu thư (ghi chép về nhà Chu).

      Chu Dịch thực ra được coi là tác phẩm cấu thành từ Kinh Dịch và Thập Dực.Kinh Dịch làbộ sách kinh điển rất lâu đời của người Trung Hoa. Nó là hệ thống tư tưởng triết học của người Á Đông cổ đại dựa cơ sở của cân bằng thông qua đối kháng và thay đổi (chuyển dịch). Ban đầu, Kinh Dịch được coi là hệ thống để bói toán, nhưng sau đó được phát triển dần lên bởi các nhà triết học Trung Hoa. Cho tới nay, Kinh Dịch được bổ sung các nội dung nhằm diễn giải ý nghĩa cũng như truyền đạt các tư tưởng triết học cổ Á đông và được coi là tinh hoa của cổ học Trung Hoa, nó được vận dụng vào rất nhiều lĩnh vực của cuộc sống như thiên văn, địa lý, quân , nhân mệnh …v.v…

      Lễ Ký hay còn gọi là Kinh Lễ là quyển trong bộ Ngũ Kinh của Khổng Tử, tương truyền do các môn đệ của Khổng Tử thời Chiến quốc viết, ghi chép các lễ nghi thời trước. Toàn bộ Kinh Lễ được viết bằng tản văn, chỉ miêu tả chế độ lễ nghi đương thời mà còn giáo dục về nhân nghĩa, đạo đức, ngoài ra có giá trị về văn học rất lớn.

      Xuân Thu cũng được gọi là Lân Kinh là bộ biên niên nước Lỗ viết về giai đoạn từ năm 722 TCN tới năm 481 TCN. Đây là văn bản lịch sử Trung Quốc sớm nhất còn lại và được ghi chép theo các quy tắc sử biên niên. Văn bản cực kỳ súc tích, và nếu chúng ta bỏ toàn bộ những lời phê bình, nội dung dài khoảng 16.000 nghìn từ, vì thế chỉ có thể hiểu được nghĩa của nó với hỗ trợ của những lời bình của các học giả thời xưa, đặc biệt theo truyền thống Tả Truyện. Bởi vì theo truyền thống, cuốn sách này được coi là do Khổng Tử biên soạn (theo giả thuyết của Mạnh Tử), nó được đưa vào trong bộ Ngũ Kinh của văn học Trung Quốc. Tuy nhiên, rất ít học giả đại tin rằng Khổng Tử có nhiều ảnh hưởng quá trình trước tác văn bản này mà nó là tác phẩm của nhiều nhà biên niên sử người nước Lỗ.

      ** Thời Tam Quốc có Hoa Đà vì Quan Vũ cạo xương trị độc (Điển tích từ tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung): Quan Vũ đánh Phàn Thành, bị trúng tên độc của Tào Nhân. Thuốc độc ngấm vào tận xương nguy hiểm tính mạng. Danh y Hoa Đà đến chữa, đề nghị gây mê ông để khỏi nhìn cảnh Hoa Đà khoét thịt cạo độc trong xương. Nhưng Quan Vũ đồng ý, vẫn thản nhiên ngồi đánh cờ với Mã Lương trong lúc Hoa Đà chữa tay.

      .

      Lược bạch ngọc khắc hoa điểu:

      [​IMG]

      Bạch linh chi:

      [​IMG]

      Tuyết liên:

      [​IMG]

      [​IMG]

      Bồ câu nấu sữa:

      [​IMG]

      Măng tây sợi:

      [​IMG]

      Đậu phụ khô xào ngải cứu:

      [​IMG]

      Ngó sen nấu gạo nếp:

      [​IMG]

      Gà miếng hương lỗ tố:

      [​IMG]

      Canh sa sâm bách hợp:

      [​IMG]

      Sa sâm bắc:

      [​IMG]

      Chén men vẽ hanh lâm xuân yến đồ:

      [​IMG]

      .

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 38. Lam tụ thêm hương.

      [​IMG]

      Ăn cơm xong. Mạc Hi nằm dựa vào mỹ nhân tháp làm bằng gỗ lim gắn vân thạch, tay phải cầm quyển sách đọc. Vì cảm thấy nóng, liền đem tay áo xắn lên hai vòng. Lộ ra phần da vì bị ngâm nước thuốc lâu mà ửng đỏ nhăn lại. Đường Hoan thấy cảnh này cũng tự lấy cuốn sách lật xem.

      <Thích khách liệt truyện> chương thứ nhất—— Tào Mạt:

      Tào Mạt là đại tướng của nước Lỗ, chiến đấu với nước Tề, liên tục bại ba lần. Lỗ Trang Công khiếp sợ, muốn đem Toại ấp tặng cho nước Tề cầu hòa, nhưng vẫn giữ Tào Mạt làm đại tướng.

      Tề Hoàn Công cùng Lỗ Trang Công ở Tế Tự thiên đàn của Kha ấp lập lời thề, Tào Mạt dùng chủy thủ uy hiếp Tề Hoàn Công, người bên cạnh Hoàn Công sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ có thể hỏi muốn như thế nào. Tào Mạt : “Nước Tề mạnh mà nước Lỗ yếu, nhưng nước Tề các ngươi xâm lược nước Lỗ là việc quá đáng. Nay tường thành nước Lỗ nếu sụp đổ cũng đè đến biên cảnh nước Tề. Ngài hãy liệu mà làm .” Tề Hoàn Công vì thế nhận lời đem những nơi xâm chiếm được của nước Lỗ trả lại cho nước Lỗ. Tào Mạt thấy Tề Hoàn Công như vậy, liền hạ chủy thủ trong tay, xuống thiên đàn, quay mặt về hướng bắc đứng ở vị trí quần thần nên đứng, giống như có chuyện gì xảy ra, cũng có ai. Tề Hoàn Công giận dữ, muốn lật lọng. Quản Trọng : “ thể. thể vì nhất thời tham cái lợi . Làm như thế khiến người mất hết uy tín trong chư hầu, mất tín nhiệm và ủng hộ của người trong thiên hạ, còn bằng trả lại cho .” Vì thế Tề Hoàn Công đem thành trì xâm chiếm của nước Lỗ trả lại cho nước Lỗ, thành trì Tào Mạt ba lượt đại chiến bị mất đều lấy về được.

      Mạc Hi khỏi bực mình. Lấy tư lợi của mình đẩy quốc gia vào hiểm địa, làm chuyện ti bỉ mà hưởng tiếng tăm. Xưa nay lừa đời lấy tiếng, người này là đệ nhất!

      Tào Mạt vốn là đại tướng nước Lỗ, công việc của bản thân làm tốt, ba lần bại trận. tướng quân như ngươi vừa thể chết trận sa trường lại thể khắc địch chế thắng, trong thời điểm cầu hòa làm việc đàng hoàng lại muốn làm ám sát, có thể ham sống háo danh ti bỉ vô sỉ. Thằng nhãi này khi hai nước kết minh đột nhiên nhảy ra, giả vờ hiên ngang lẫm liệt, tựa hồ rất có tư thế cùng Tề Hoàn Công đồng quy vu tận (cùng chết), nhưng trong đầu tựa như gương sáng, lần này hoàn toàn chút nguy hiểm.

      Tề Hoàn Công thân là vua nước, đứng đầu ngàn thặng (thặng là cỗ xe, thời xưa đánh nhau bằng xe, nên nước có ngàn thặng là rất giàu có), mạng người ta rất quý giá, có thể cùng nhân vật tôm tép như đồng quy vu tận sao, cho nên quá nửa đáp ứng cầu của . Hơn nữa vì Tề Hoàn Công là nhân vật công chúng a, thể lật lọng thất tín. Cho nên chiêu này nhìn như nguy hiểm, kỳ là nắm chắc. Vị nhân huynh này có thủ đoạn như vậy, nổi danh thiên hạ, tự cho là có thể rửa sạch nỗi nhục lúc trước (đánh thua nước Tề ba trận), nhưng kỳ cũng là hành động hại nước. Vạn nhất Tề Hoàn Công thể nhịn cái nhục nhất thời, nổi giận, đại quân ngóc đầu trở lại, Lỗ Trang Công còn gấp đến độ giơ chân? Tình thế lúc ấy vốn là Tề mạnh Lỗ yếu, quân Tề vì rửa sạch nỗi nhục của vua mình, danh chính ngôn thuận, tướng sĩ phẫn nộ quên mình, chắc chắn mạnh thể đỡ, nước Lỗ cho dù mất cũng sắp. Cho nên hành động lần này của Tào Mạt là tự ra vẻ thông minh, quá liều lĩnh, Tư Mã Thiên* cũng biết nhận bao nhiêu tiền trà nước của , còn thay dương danh liệt truyện…

      thể làm, thể làm vậy. Mạc Hi xem thấy thú vị, liền đem sách quăng bên.

      Vừa nhấc mắt thoáng thấy Đường Hoan cũng đọc sách, dưới vầng sáng nhàn nhạt của ánh đèn, tên nhóc này phải là tuấn mỹ khó tả.

      Mạc Hi liếc nhìn cuốn sách, lại nhìn Đường Hoan cái, khỏi nhớ tới câu thơ “Lục y phủng nghiễn thôi đề quyển, hồng tụ thêm hương bạn độc thư”, thầm nghĩ: nếu nghiệt trước mắt này lam tụ thêm hương là hương diễm mỹ đến mức nào a.

      Từ khi đến đây, Mạc Hi mới biết, cổ nhân thêm hương phải cắm hương cây như cắm đũa vào chén cơm chút mỹ cảm giống lúc đầu nàng nghĩ, mà là trải qua quá trình “hợp hương” chế thành các loại hương hoàn, hương cầu, hương bánh.

      Đường Hoan cảm thấy Mạc Hi nhìn , liền ngẩng đầu lên, hòa nhã : “Khó chịu à?”

      Mạc Hi lắc đầu. Sau khi châm kim xong ra chút cũng đau. Hôm nay mới ngày đầu tiên, khô nóng trong cơ thể cũng ràng.

      Đường Hoan thấy Mạc Hi chuyển mắt nhìn , cuối cùng chịu nổi, đem ánh mắt dời vào sách. Mạc Hi lại chút ý thu liễm cũng có. Hiếm khi, Đường Hoan phát mười hàng chữ ngắn ngủi, đọc đọc lại bốn lần còn chưa hiểu. Trong lòng thầm than, bất đắc dĩ buông sách, hỏi: “ nương muốn thế nào?” Nàng là người cơ trí bách biến như vậy, nhất định lại có chủ ý quỷ quái gì đây.

      “Đêm dài nhàm chán. Chúng ta đoán câu đố . Bất luận đoán trúng hay sai, huynh đều thay ta làm việc có liên quan với đáp án, được ?” Mạc Hi tính toán người tài như Đường Hoan, hơn phân nửa là có thể đoán được, nhưng nếu thằng nhãi này ra vẻ biết, chẳng phải thú vị sao, dút khoát ra điều khoản bá vương trước, nếu như đồng ý nhường thêm bước nữa.

      Đường Hoan bật cười : “ nương bá đạo như thế, bất luận Hoan đoán đúng hay , nương đều bất bại.” thấy Mạc Hi nhất thời có chút bất mãn, liền trêu đùa nữa, sảng khoái nương mời ra đề.”

      “Xích Bích trầm mai thủy bất lưu, đồ lưu danh tính tái chu. Huyền điền nhất cự bi phong lãnh, vô hạn hồn tại nội du.” Mạc Hi lang lảnh ngâm. Đây là <Xích Bích hoài cổ> của Tào công (Tào Tuyết Cần – tác giả Hồng lâu mộng) trong <Hồng lâu mộng>. Hồng học gia (người nghiên cứu về truyện Hồng lâu mộng) đối với câu đố này có nhiều đáp án, người là lư hương, người là băng, lại là nồi. Mạc Hi đương nhiên lấy đáp án lư hương để hỏi.

      Đường Hoan ngưng thần suy nghĩ:

      Xích Bích trầm mai thủy bất lưu: Trận chiến Xích Bích định ra nền móng tam quốc chia ba thiên hạ. “Hương đỉnh” trước miếu đều là “tam túc lưỡng nhĩ” (hương đỉnh có ba chân với hai tai để cầm nắm), tức “tam túc đỉnh” (đỉnh ba chân). Đốt giấy, đèn cầy lâu ngày, vách lò của tam túc hương bị đốt “hồng”, biến thành “xích bích” (ở đây là vách bị đốt đỏ, trong câu thơ là về trận Xích Bích). “Xích bích” này bị bụi lò “trầm mai” (chôn vùi), vừa có sông vừa “xích bích”, đương nhiên có nước chảy (thủy bất lưu).

      Đồ lưu danh tính tái chu: lấy phần lò của “tam túc” hương đỉnh so với thuyền rỗng ( chu), đương nhiên chở được người hoặc vật. Điển cố lịch sử “tam túc đỉnh lập” nhà nhà đều biết, lưu truyền hậu thế. Nhưng mà, “tam túc” hương đỉnh dù sao cũng phải <Tam Quốc Chí>, cũng phải “trận Xích Bích”, thế nên viết: “Đồ lưu danh tính tái chu”.

      Huyền điền nhất cự bi phong lãnh: lấy Tần Thủy Hoàng “đốt sách” ví với khách hành hương dâng hương “hoá vàng mã” (đốt giấy tiền vàng bạc). Dâng hương hoá vàng đa phần là vì thương tiếc vong linh, đây là “bi phong lãnh” (gió lạnh khóc thương).

      Vô hạn hồn tại nội du: đốt thuyền giấy đèn cầy, hồn phách người chết có thể nhận được “giấy tiền”. Minh giới ( phủ) tăng nhiều cháo thiếu (hồn ma nhiều nhưng tiền giấy đốt ít), khiến vô số linh cướp đoạt, người thường thể biết được.

      Đường Hoan đáp: “Là lư hương?”

      Mạc Hi gật gật đầu, thầm nghĩ: tên nhóc này quả nhiên đoán trúng, may mà dùng điều khoản bá vương.

      Đường Hoan chỉ cảm thấy Mạc Hi giờ phút này hai mắt như có bảo quang lưu động, linh động phi thường, dĩ nhiên đoán được nàng muốn mình làm gì, khỏi trong lòng nhảy dựng. mặt lại chút thay đổi : “Giải đố phải có qua có lại mới thú vị. nương cũng xin đoán đề, bất luận đoán trúng hay . Hoan cũng có chuyện muốn nhờ.”

      “Huynh trước xem.”

      vội. nương là muốn ta đốt hương?” Biết tính tình thấy thỏ vươn móng ưng (chưa biết điều kiện nhận lời) của nàng, nhất thời cũng miễn cưỡng.

      Mạc Hi vừa gật gật đầu, vừa tràn đầy hứng thú nhìn .

      biết nương muốn dùng loại lư hương nào, đốt hương gì?”

      Mạc Hi hiếu kỳ : “Đường Môn có rất nhiều lư hương sao? Ta rành lắm.”

      Đường Hoan : “Trong Thanh Huy Các ra có, nhưng nơi khác tất nhiên là có. nương chờ chút, đợi ta an bài.”

      Lát sau, Loan Tố liền dẫn đám thị nữ tay nâng các loại lư hương nối đuôi nhau vào.

      Quả nhiên các loại hình dạng cùng chất liệu đều có, Mạc Hi nhìn chớp mắt. Có hình thú: kỳ lân, toan nghê, sư tử, tiên hạc vân vân. Loại lư hương hình thú này đốt hương ở bụng, từng làn khói bay từ miệng chim thú ra, thú vị vô cùng. Còn có loại lư hương hai tầng kết cấu tinh xảo, phía dưới dùng kim loại mạ bạc làm thành vòng tròn nâng đỡ. Hoặc lư hương có thân lò hình cánh sen, mang theo bên người, dùng để lễ Phật. Chất liệu lại vô cùng đa dạng, có lư bằng sứ, đồng, ngọc, men hoa, cảnh thái lam cùng kháp ti pháp lang, trong sứ Thanh Hoa lại có sứ ngũ thải cùng sứ đấu thải.

      Đường Hoan thấy Mạc Hi nhìn xem tràn đầy hứng thú, giới thiệu: “Lư hương đại khái có thể chia làm bốn loại: loại thứ nhất để đặt án; loại thứ hai cầm tay; loại thứ ba dùng khi ngồi thiền, là lư hương có móc; loại thứ tư là lư hương khi quán đính, người ta dùng trong tịnh thân.”

      Mạc Hi nhìn cái lư hương có nắp cùng thân nối với nhau bởi sợi xích mạ vàng. Thân lò có miệng đứng, bụng phồng, phía dưới có vòng chân. Nửa phần bụng có khắc hoa văn như ý quanh thân, ngay giữa khắc vân văn. Phần trang trí rũ xuống ở vòng chân có liên văn. lư hương có đôi tay cầm làm thành hoa văn cây kim ngân. Nắp lư như hình bậc thang, núm nắp giống nụ sen. Thân nắp chạm rỗng, để hương vào. Cơ quan trong thân có hoa văn dạng lưu kim, tổng thể ung dung lộng lẫy.

      Nàng lại cầm cái hương huân bằng men nâu lên thưởng thức. Hương huân này chia dưới thành hai phần, nhưng chia mà mở, phần tạo thành bởi ba tầng mai năm cánh chớm nở, mỗi cánh hoa đều có khắc gân hoa, ràng tỉ mỉ, chạm khắc tinh tế. nắp có trnag trí con chim tuyệt mỹ, duyên dáng kiều, nhìn ra phương xa, nửa dưới hình cầu rỗng. Có thể tạo hình sinh động, mộc mạc tự nhiên.

      Còn lại các loại như lư hương tráng men Kháp Ti hoa văn thụy thú (những con thú mang điềm lành như kỳ lân, toan nghê, phụng hoàng, hạc…) hình bát, lư hương bạch ngọc du hoàn, lư hương lưu kim đồng khảm đá quý, lư hương màu phấn đế xanh lục mạ vàng chạm rỗng hình hoa lá, lư hương ngọc bích kiểu bốn ống rỗng, lư hương men Cảnh Thái Lam hoa văn cát tường nắp liền, lư hương vạn diệp lục hoa có viết chữ, to to tất cả hơn hai mươi cái. Có thể là rực rỡ muôn màu, Mạc Hi khỏi hết sức tán thưởng.

      Ánh mắt đảo qua vòng, nàng chỉ chỉ cái lư hương tam đỉnh men xanh lá có hai tai nối liền, : “Vậy nó .” Lư này chất sứ tinh tế, màu men thanh nhuận tự nhiên, ánh sáng xuyên qua đều, như son như ngọc, thanh nhã tú dật. Quả là “Khéo như chạm kim, tinh hơn ngọc mài”.

      Loan Tố dâng lên tất cả những đồ dùng để thêm hương, đốt hương: hương sạn (xẻng xúc hương), hương bát (que để khiêu hương), hương trứ (đũa gắp hương), hương hạp (hộp hương), đứng hầu bên. Mạc Hi thế mới biết khi dâng hương ngoại trừ chuẩn bị “lô bình tam ” trong hồng lâu viết: lư hương, trứ bình cùng hộp hương còn có những thứ này.

      Có thể thấy, “hồng tụ thêm hương” chỉ gắp từng viên hương bỏ vào lư hương đơn giản như vậy.

      Đường Hoan lấy ra ít hương hoàn, Loan Tố liền : “Tứ thiếu, hay để Loan Tố làm cho.”

      Đường Hoan : “ sao.”

      Chỉ thấy trước tiên lấy mảnh than đặc chế nung đỏ, đặt trong lư hương, sau đó dùng tro hương phủ lên cục than, chôn . Lại tro hương đâm vài lỗ, để khí vào, phòng ngừa lửa tắt. Sau đó tro hương để mảnh sứ , đá vân mẫu, kim tiền, ngân diệp, cát vụn các loại chất có tính “cách lửa”, lại lấy miếng hương hoàn đặt lên, nhờ lửa than dưới tro hương nướng, làm cho mùi thơm của hương có thể từ từ tỏa ra.

      Mạc Hi giờ mới biết, ra “đốt hương” phải đem trực tiếp đốt hương hoàn, hương bánh; mà là để hương hoàn, hương bánh mượn lửa than từ từ nướng ra mùi thơm.

      Quả nghe Đường Hoan : “Đốt hương phải tận lực giảm bớt khói, cho mùi thơm quanh quẩn kéo dài. Bởi vậy, mấu chốt nhất là than trong lò phải cháy từ từ, lửa mà lâu tắt. Hương khi “đốt” lên, còn cần ngừng quan sát, nếu , ‘Hương khói cháy mạnh, mùi thơm nồng đậm, chốc lát tắt mất’.”

      Mạc Hi ngạc nhiên : “Chỉ là cục than hoặc hương bánh bị chôn trong tro, nhìn thấy, làm sao phán đoán được?”

      Chỉ thấy Đường Hoan mỉm cười, đặt tay mặt tro, : “Dùng tay thử độ nóng.”

      Mạc Hi gật gật đầu, ra phán đoán lửa của hương bánh dưới tro mạnh hay yếu cần dựa vào xúc cảm (cảm giác từ tay). Quả nhiên, lam tụ thêm hương cũng dễ dàng, thấy Đường Hoan lấy tay thử hương, khỏi cười hì bật ngâm: “Kỉ độ thí hương tiêm thủ noãn, nhất hồi thường tửu giáng thần quang.” (Mấy độ thử hương tay mềm ấm, lần nếm rượu đỏ sắc môi)

      Đường Hoan nghe xong, chỉ cảm thấy hương này vừa dấy lên, trong phòng thêm khô hanh, tai mơ hồ cảm thấy nóng lên.


      Chú thích:

      Lam tụ thêm hương: Dịch theo nghĩa đen là tay áo màu lam thêm hương vào lư. Người ta thường hồng tụ thêm hương là chỉ mỹ nữ, ở đây dùng lam tụ là chỉ mỹ nam.

      * Tư Mã Thiên (145 TCN – 86 TCN), tên tự là Tử Trường, làm quan đời nhà Hán, là tác giả bộ Sử ký; với bộ sử đó, ông được tôn là Sử thánh, trong Mười vị thánh trong lịch sử Trung Quốc. Sử ký là công trình sử học lớn nhất của Trung Quốc và là trong những quyển sử có tiếng nhất của thế giới. Đặc biệt bộ sử này còn là trong những tác phẩm văn học ưu tú của nhân loại. Bộ sử vĩ đại này miêu tả tổng quát về lịch sử Trung Quốc bao trùm 2.000 năm từ Hoàng Đế đến đời Hán Vũ Đế. Công trình này là nền tảng cho các phát triển sau này trong sử học Trung Hoa. Bộ Sử ký của ông sau này trở thành “khuôn mẫu chính thức” cho tài liệu lịch sử Trung Hoa. Phong cách này còn ảnh hưởng đến cách viết sử của các nước láng giềng như Triều Tiên.

      ** Tần Thủy Hoàng ‘đốt sách': Theo Sử ký Tư Mã Thiên, sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc lần đầu tiên, thừa tướng của ông là Lý Tư đề nghị Tần Thủy Hoàng dập tắt tự do ngôn luận để thống nhất các chính kiến và tư tưởng bằng cách đốt hết tất cả các sách và các nhà nho giáo có tư tưởng khác với mình. Tần Thủy Hoàng tin vào triết học của Pháp gia và muốn tiêu diệt những triết học khác như Bách Gia Chư Tử hay Nho giáo. Lý Tư đề nghị đốt sạch tất cả những thi, thư, sách vở, trừ những quyển được viết vào thời nhà Tần. Sách của chính phủ trong lĩnh vực triết lý và thi ca, trừ những sách của Bác sĩ (nhà cố vấn vua) đều bị đốt cháy. Tất cả những người dùng sử sách để chỉ trích chính quyền đều bị hành hình. Những sách dạy về y dược, bói toán, và nông nghiệp bị đốt cháy.

      Cảnh thái lam là tên gọi sản phẩm mỹ nghệ dùng men tráng lên đồng hoặc thiếc… niên hiệu Cảnh Thái đời Minh Đại Tông, hàng được chế tạo tại Bắc Kinh.

      Kháp ti pháp lang: Pháp lang làm theo kiểu ngăn chia ô hộc, cách chế tác giống cảnh thái lam, nhưng phôi đồng thường có hoa văn được tạo ra từ tơ vàng hoặc sợi đồng, sau đó phủ men màu, tráng men, nung rồi mài nhẵn, đánh bóng…

      Sứ Thanh Hoa: loại sứ vẽ hoa văn xanh phôi gốm và phủ men bóng bên ngoài, sau đó mới đem nung. Quy trình ngược hoàn toàn với gốm sứ thông thường.

      Mỹ nhân tháp:[​IMG]

      Tam túc đỉnh:[​IMG]

      tìm được hết các loại lư hương trong truyện đến, chỉ tìm được vài cái này thôi =D

      Lư ngọc du hoàn:

      [​IMG]

      Lư hương men Cảnh Thái Lam hoa văn cát tường nắp liền:

      [​IMG]

      Lư hương màu phấn đế xanh lục mạ vàng chạm rỗng hình hoa lá:

      [​IMG]

      Lư hương ngọc bích kiểu bốn ống rỗng:

      [​IMG]

      Hương sạn, hương trứ (cái thứ ba và thứ tư từ trái sang là đũa hương và xẻng hương)

      [​IMG]
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 39. Tạp chí bát quái

      Đường Hoan ra lệnh thị nữ dọn những lư hương còn lại, liền dẫn Mạc Hi vào phòng ngủ của nằm.

      Đập vào mắt trước tiên chính là thất bảo cùng giường điền ngọc. Tua móc màn làm bằng gấm Tứ Xuyên, bốn góc thiết kim phượng, ngậm dây kết ngũ sắc, trước giường treo đèn ngọc cửu chuyển linh lung, chuỗi ngọc, hai bên giường có cặp lư hương ngọc chạm khắc phong lan. Trần nhà khắc Long Phượng Trình Tường, Phúc Thọ Song Toàn các loại hoa văn truyền thống.

      Thất bảo cùng giường điền ngọc này, trong phòng ngủ theo phong cách cổ xưa càng có vẻ tinh xảo xa hoa hơn.

      Mạc Hi vốn tưởng rằng giường này cùng giường hàn ngọc trong <Thần Điêu> (Thần Điêu đại hiệp của Kim Dung) khác gì lắm, nghĩ nằm đó chẳng những thấy hàn khí bức người, ngược lại như nước ấm quanh người, là thoải mái. Nàng vốn tưởng rằng khi mất võ công khỏi lo âu sợ hãi rất khó ngủ yên, nghĩ đến rất nhanh liền buồn ngủ, trong lúc mông lung nghe được Đường Hoan ở cách bình phong ho hai tiếng.

      Hôm sau.

      Tắm thuốc xong, Mạc Hi ngồi xuống chải đầu, bên trong hộp trang sức nơi vốn để cây lược bạch ngọc nay lại nằm cây lược sừng tê giác, răng lược hơi thưa, nhưng lại rất vừa tay. Đường Hoan dùng cơm trưa xong liền Vân Hà Đài, nơi đây ngoại trừ Loan Tố, chỉ có mình nàng. Mạc Hi ngày dài nhàm chán, liền đến thư phòng tìm sách đọc.

      Ở kệ sách phong phú tìm chừng hai nén nhang, bỗng nhiên nàng mắt sáng lên, rút ra hai quyển sách: <Nhân vật phong lưu trong thập đại thế gia giang hồ – Đường Môn đất Thục>, <Thục Sơn chưởng môn liệt truyện>, đều là xuất phẩm của Mộ Yến Trai.

      Mở mục lục ra, chưởng môn đời thứ hai của Đường Môn Đường Sùng cùng cha Đường Hoan là Đường Tuyệt đều có trong đó. Chỉ là chương viết về Đường Tuyệt tất cả đều dành để viết về tình cảm lưu luyến giữa cùng chưởng môn Lâm Tích ngày xưa của phái Thục Sơn. cách khác đây là quyển tạp chí bát quái chuyên vạch trần tiểu thuyết tình của danh nhân giang hồ.

      “Đường, Lâm hai người quen nhau ở đại điển kế nhiệm Thục Sơn chưởng môn. Lúc đó Lâm Tích chưa thay tên, vẫn là Lâm Lan. Lâm chưởng môn dùng thân phận nữ lưu giao thiệp với hào giang hồ, nhàn nhã siêu dật phong thái tuyệt thế. Đường Tuyệt đến đại điển kế nhiệm chưởng môn này để chúc mừng, vừa gặp liền ái mộ như điên…”

      Mạc Hi thầm than, ra Đường Tuyệt lãng mạn như vậy, nhất kiến chung tình. Hậu văn viết là thú vị, Lâm Tích lúc đầu hề động lòng, Đường Tuyệt liền tìm mọi cách hỏi thăm sở thích của nàng. Lâm Tích là người thích sưu tập, bình sinh thích nhất hai thứ, là hoa lan, hai là lư hương. Đường Tuyệt dốc toàn lực vì nàng thu thập, khiến mỹ nhân vui lòng. Mạc Hi xem rồi thầm gật đầu, cái gọi là có lửa làm sao có khói chưa chắc đúng. Đường Môn cất chứa nhiều lư hương như vậy chính là bằng chứng. Có thể thấy được khả năng của paparazzi Mộ Yến Trai rất mạnh.

      Lại lật tới chương Đường Sùng. Vị chưởng môn đời thứ hai của Đường Môn này cũng là bi kịch. Phu nhân Đường Sùng Vu Diêu vốn phải người võ lâm, mà là tiểu thư thế gia, căn bản biết võ công, song Đường Sùng nàng sâu đậm vô cùng, lại lấy trong Đường Môn tứ bảo là Bích Lưu châu đem tặng làm vật đính ước. Hai người sau khi kết hôn vẫn kiêm điệp tình thâm, lại nghĩ rằng biểu muội của Đường Sùng là Trầm Mộng Thải vì Đường Sùng được đáp lại, mà giận lây sang Vu Diêu, thừa dịp Đường Sùng bế quan tu luyện, gia hại Vu Diêu, khiến vợ chồng hai người thiên nhân vĩnh cách. Đường Sùng tuổi tráng niên, nhưng cả đời đều tục huyền. Sùng Diêu Đài này vốn có tên là Lưu Bích Đài, nhưng vì kỷ niệm Vu Diêu nên mới đổi tên. Mạc Hi thầm than tiếng, biểu muội này nọ đúng là nguy hiểm. Bỗng nhiên ánh mắt nàng quét đến trang tiếp theo, sắc mặt đại biến. Vắt óc suy nghĩ lát, dần bình ổn tâm trạng, thầm hạ quyết tâm.

      Vì thế lại đọc <Thục sơn chưởng môn liệt truyện>, chương Hà Quần Thanh. Vị tiền bối này cũng được đả thông hai mạch nhâm đốc nên chuyện tích tự nhiên cần nghiên cứu phen.

      ra Hà Quần Thanh là sư phụ của Lâm Tích. Hà Quần Thanh người này người cũng như tên, làm việc hơn người, cũng là võ si chân chân chính chính, vì say mê võ học mà cả đời lập gia đình. Sau khi truyền ngôi cho Lâm Tích, Hà Quần Thanh liền bắt đầu con đường khiêu chiến của . Cả đời chuyện đắc ý nhất là từng khiêu chiến vô số cao thủ của ba mươi sáu đại môn phái nam bắc, chưa từng bại trận. Thẳng đến khi Lâm Tích vứt bỏ vị trí chưởng môn phái Thục Sơn, cùng Đường Tuyệt lưu lạc chân trời, Thục Sơn như rắn mất đầu, Hà Quần Thanh mới trở về Thục sơn bình định cục diện rối rắm, định ra quy củ chưởng môn Thục sơn phải là người xuất gia.

      Lại lật đến chuyện của riêng Lâm Tích, có chút thất vọng, Mộ Yến Trai đối vị nữ chưởng môn độc hành đặc biệt này lại chỉ mấy câu. Mạc Hi thầm oán niệm, chẳng lẽ viết liệt truyện cũng có phân biệt đối xử à…

      Sau khi đọc xong Mạc Hi liền trả hai quyển sách này về chỗ cũ. Chờ Đường Hoan trở về cùng dùng cơm.

      Cơm chiều tỉ lệ rau thịt (tức là trong món ăn có cả rau cải và thịt, hải sản): vịt nấu rượu quế hoa, nghêu hấp rượu sữa, tôm khô xào mướp, bí đỏ chiên với lòng đỏ trứng muối, đầu sư tử hấp cải xanh.

      Đường Hoan thấy Mạc Hi gắp cái đầu sư tử (thịt bằm ướp gia vị bao quanh trứng cút hấp), khỏi nhớ tới điển cố cá viên (xem lại chương 26), đũa tay liền chậm lại. Mạc Hi thấy vẻ mặt , mặt liền vẻ trêu chọc, : “Yên tâm, lần trước chỉ là ngoài ý muốn.” Vừa dứt lời, đầu sư tử kia liền vững vàng rơi vào chén bạch ngọc của Đường Hoan. Mạc Hi lại : “Mượn hoa hiến phật. Cám ơn huynh đối với ta chiếu cố nhiều.” Đường Hoan gắp lên yên lặng ăn, cũng lời nào.

      “Ta có chuyện , xa hà phân cách trong ngoài hai thành, nối giữa nó chắc có cầu nổi hay thứ gì đó tương tự chứ.” Có câu vô mà ân cần, phải gian cũng là trộm, cổ nhân lừa người.

      “Phải. Nội thành quả có cơ quan khi khởi động có thể dùng xích sắt làm cầu nổi. Lúc chúng ta chạy vội về là vì thế cục chưa định, thích hợp gây động tĩnh quá lớn, nên dùng tới.”

      Mạc Hi lại hiếu kỳ : “Người cầm lái kia là loại người nào? Công phu cao như thế.”

      “Ta cũng lắm. Có lẽ là bạn cũ của phụ thân. Phụ thân trước khi mất đem ngọc bài giao cho ta, bảo ta lúc tiện sử dụng cầu nổi liền tìm người này, đưa ngọc bài, có thể giúp ta qua sông.”

      “Lần trước Đức công chuyện với huynh?”

      “Người này là cổ quái, ngày thường gì cả, ngày đó lúc mới gặp cũng chỉ câu ‘ giống’.”

      Mạc Hi gắp miếng mướp, thuận miệng hỏi: “Còn nhớ cha nương huynh dung mạo thế nào ? Huynh giống ai nhiều hơn?”

      “Hoan lúc đó tuổi còn , dung mạo phụ thân nhớ lắm, mẫu thân cũng hoàn toàn có ấn tượng.” Ngừng chút lại : “ nương sao? Thứ Hoan mạo muội, song thân nương còn hay mất?”

      Mạc Hi lắc đầu : “Ta thuở nhi.” Khi Mạc Hi xuyên qua thân thể này chỉ mới bốn tuổi, gãy hai xương sườn, người gầy trơ xương vết thương chồng chất, thân thể vô cùng yếu ớt. Chủ nhân thân thể vốn bị đám trẻ ăn xin xúm lại đánh chết.

      Đường Hoan nghĩ: ta ngay từ cơ khổ, nhưng chung quy từng có cha mẹ thương, nàng ngay cả song thân mình là ai cũng biết. Nghĩ như thế, nhất thời liền lời nào.

      Ăn cơm xong. Đường Hoan từ trong lòng lấy ra hộp thủy tinh khắc hoa thược dược, đưa cho Mạc Hi, : “Ngâm nước lâu làn da bị khô, thứ này bôi người, có thể giảm bớt chút.” vừa lại nhanh, cũng nhìn nàng.

      Mạc Hi ngạc nhiên : “Đây là tự huynh chế? Hay là lúc trước huynh ngâm thuốc hay dùng thứ này?”

      Nàng nhận lấy mở ra ngửi, chất cao trong suốt lóng lánh, có mùi thoang thoảng của hoa sơn chi. khỏi nhớ tới tiết mục Giả Bảo Ngọc chế son, cười hi hi : “Huynh biết làm thứ này, vậy có thể chế son hay ?”

      Đường Hoan có ý tốt đem tặng, Mạc Hi tự thấy nên từ chối, chỉ là người thích khách thể có thứ gì để nhận dạng, nhất là mùi hương. Nàng phải Sở Hương Soái (Sở Lưu Hương – nhân vật chính trong Sở Lưu Hương hệ liệt của Cổ Long. đạo soái đẹp trai, đào hoa, phong lưu, trọng tính nghĩa, sành ăn) đạp nguyệt lưu hương. Tất cả việc làm của nàng lại càng phải vì nổi danh giang hồ, chỉ vì sống sót.

      “Son? phải nương dùng son giấy sao. Sao lại hỏi thế?” Nào biết Đường Hoan lại tưởng .

      Mạc Hi lại cười hì hì, : “Tùy tiện hỏi thôi. phải đâu.”

      .

      Chú thích:

      Hoa văn Long Phụng Trình Tường:

      [​IMG]

      Hoa văn Phúc Thọ Song Toàn (con dơi miệng ngậm đồng tiền, hai bên là trái đào, ngụ ý có tiền tài và trường thọ):

      [​IMG]

      Vịt nấu rượu quế hoa:

      [​IMG]

      Nghêu hấp rượu sữa:[​IMG]

      Tôm khô xào mướp:

      [​IMG]

      Bí đỏ chiên với lòng đỏ trứng muối:

      [​IMG]

      Đầu sư tử hấp cải xanh:[​IMG]

      [​IMG]

      Son giấy là cái nì nì:

      [​IMG]
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :