1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[xuyên không] Thích khách vô danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 20. Đêm du Tần Hoài.

      [​IMG]

      Lại từ ngõ quay ra, Mạc Hi thay trang phục nữ tử, nhưng cũng chỉ trâm gai váy vải bình thường mà thôi.

      Mướn chiếc thuyền , có mui, Mạc Hi ngồi ở đầu thuyền, thưởng thức phong cảnh ven bờ, thuyền phu ở đuôi thuyền quơ mái chèo.

      Lục triều kim phấn ngưng tụ thành nước sông Tần Hoài xanh biếc, khi ánh chiều tà dần phai, trăng sáng sắp là lúc phá lệ đặc biệt tĩnh lặng.

      Phong các long lâu liên tiêu hán, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la.*

      Trừ việc lúc này là cuối mùa thu, còn cảnh tượng ngọc thụ lăng , hoa tươi khắp nơi, tử đằng quấn quýt ra, câu rất hợp với tình cảnh này.

      Cơ Xảo Các có lầu cao hai tầng, mặt dựa vào hồ chỉ có vách tường trắng như tuyết, cửa sổ cửa lớn. Ngay cả thềm đá xuống mặt nước giống nhà người khác cũng có.

      thêm đoạn, sắc trời tối, đột nhiên gió to nổi lên. Đèn của mấy chiếc thuyền hoa ở xa xa lay động, ánh đèn rực rỡ chiếu vào nước.

      Mạc Hi còn chưa kịp thưởng thức, trong khoảnh khắc mưa trút xuống. Mưa thu như thế lại có vài phần khí thế, trong lúc nhất thời thuyền theo sóng gió lắc lư, mưa lạnh như băng đánh vào váy vải đơn bạc của Mạc Hi, cảm giác lạnh thấu xương.

      Thuyền tránh cũng thể tránh, trở lại bến tàu còn cần khoảng thời gian.

      Mạc Hi than vãn tình cảnh chật vật của mình, liền có cứu tinh đến.

      nương nếu chê, mời lên thuyền chủ nhân nhà tôi đụt mưa.” Giọng trong mưa gió vẫn ràng dễ nghe, nhưng phải giọng Giang Nam.

      chiếc thuyền hoa lộng lẫy có mái hiên cong vút nằm bên cạnh, người cách gọi nàng là mười bốn mười năm tuổi mắt ngọc mày ngài, thân váy gấm màu xanh chuối thêu chỉ vàng, ăn mặc so với tiểu thư nhà bình thường còn đẹp hơn ba phần, đứng dưới mái hiên vẫy tay với Mạc Hi. Nghĩ là mưa quá lớn, sợ Mạc Hi nhìn thấy nàng.

      Thuyền hoa treo hai chuỗi đèn lồng hình bát giác bằng da dê, tỏa sáng trong mưa gió mịt mù. Lại đề tên, biết là thuyền nhà ai.

      Mạc Hi lớn tiếng cám ơn, đợi thuyền phu đưa thuyền đến gần, liền được váy lục dẫn vào khoang thuyền.

      váy lục bảo Mạc Hi tự tiện, liền vào sau tấm bình phong bốn mặt thêu hình tứ quân tử.

      Mạc Hi vừa tiếp nhận khăn mặt tiểu nha đầu đưa qua lau tóc, vừa đánh giá chiếc thuyền hoa này.

      Khoang thuyền gỗ lê xa hoa treo đầy đèn lồng lục giác bằng sa quyên vẽ hình tứ quý bình an.

      Vật dụng đều làm bằng gỗ lê, khắc Tùng Hạc Đồ (hình cây tùng, chim hạc, tượng trưng cho trường thọ), tinh xảo thanh nhã.

      có mùi son phấn, nhưng có mùi thuốc thoang thoảng bay ra. giống thuyền hoa, lại như thuyền du ngoạn của nhà phú quý.

      lát sau, váy lục từ sau bình phong ra, trong tay bưng cái khay, đó có chén trà màu hồng phấn có hình chim phỉ thúy (chim trả) đậu cành.

      nương mời ngồi, thiếu gia chúng tôi tiện gặp khách, xin cứ tự nhiên. nương uống chút trà gừng trừ lạnh .”

      Mạc Hi lời cảm tạ tiếp nhận. Trà gừng nóng thêm táo đỏ cẩu kỉ, vị cay của gừng bị ngọt ngào của táo đỏ cùng cẩu kỉ hòa tan, uống rất ngon.

      Trong khoang thuyền thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho của nam tử trẻ tuổi, có lẽ là thiếu gia như lời váy lục . Trà gừng này tới nhanh như vậy, có lẽ là nhờ phúc của chủ nhân (ý pha sẵn cho chủ nhân uống, nhờ thế mà được uống ké).

      Sau lúc lâu mưa dần lại, Mạc Hi nhân tiện cám ơn rồi cáo từ, váy lục cũng giữ lại, chỉ bảo nàng đợi chút, lại vào phía sau bình phong, lấy cái ô trắng có vẽ lá phong đỏ đem ra, Mạc Hi lại cảm tạ, liền lên bờ rời .

      đường về nhà, Mạc Hi đến quán bánh nướng tốn ba văn tiền mua cái bánh nướng, cắn miếng, nước đường bên trong chảy ra vẫn còn nóng hổi, mùi vị tệ.

      Về nhà, mở bao bánh nướng bằng giấy dầu ra, hơ hơ trước ngọn lửa, liền ra hàng chữ.

      ra thư đồng kia tên là Tiểu Âu, hầu hạ Đường tứ thiếu bảy năm. Biển thủ à (ý cậu tiểu đồng này ăn cắp bản vẽ)?

      Đốt giấy , Mạc Hi thay quần áo rửa mặt, tắt đèn nghỉ ngơi.

      .

      Chú thích:

      * Câu xuất phát từ bài thơ <Phá trận tử> của Lý Dục, dưới đây là bản thơ mạng:

      Phượng các long lâu liên vân hán, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la.

      (Gác phượng lầu rồng liền trời biếc, cành quỳnh cây ngọc nối mây xa.)

      Người dịch: Cao Tự Thanh.

      Chim trả hay còn gọi là chim bói cá, chim phỉ thúy:

      [​IMG]
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 21. Cơ Xảo Các.

      Hôm sau, đông như trẩy hội, tất cả mọi người vây quanh thông báo tuyển dụng dán tại cửa xem, điều kiện chỉ có , trong thời gian nửa nén hương xoay làm sao cho huyễn cầu (quả cầu biến hóa kỳ ảo, thời nay là rubic á) có sáu mặt cùng màu, sau đó mở ra, lấy trân châu nam hải bên trong ra.

      Mạc Hi mỉm cười, đúng lúc có thể vào tìm hiểu sâu xa.

      Cơ Xảo Các để bảng hiệu, cửa chỉ dựng cái thang gỗ trơn nhẵn, phía dưới đặt con nhím bằng gỗ, người lần đầu đến cần gõ cửa, chỉ cần thả con nhím lên cái thang trượt, nó tự nhiên tạch tạch từng bước dọc theo độ dốc xuống dưới, đến nửa, làm căng dây người, kéo chuông cửa, tiểu nhị nghe thấy ra nghênh đón. Nếu là khách quen chỉ cần dựa vào thẻ bài hiệu trực tiếp tiến vào. Thẻ bài hiệu căn cứ theo thứ tự đến trước sau của mỗi vị khách mà phát, chỉ tính theo số người, tính món hàng (mỗi người 1 thẻ, phải hàng nhiều thẻ nhiều).

      Mạc Hi tỏ mình tới là để thử nhận việc. Vì là nương trẻ tuổi, tiểu nhị khỏi đánh giá nàng vài lần, nhưng rất nhanh liền đón nàng vào.

      Bố trí nàng tại sương phòng ở thiên sảnh, tiểu nhị bảo nàng đợi chút liền lui ra ngoài.

      Đây là gian phòng khách bày biện vô cùng bình thường, chỉ có ngọn đèn làm thành hình hoa sen, từ trần nhà treo ngược xuống, là rất khác biệt thú vị. bàn đặt bình rượu kép, chính là bình cửu khúc uyên ương (bình rượu bề ngoài nhìn bình thường, nhưng bên trong tách đôi, chỉ cần xoay nắp có thể rót ra hai thứ rượu khác nhau) giang hồ thường dùng.

      Lát sau tiểu nhị liền mang đến cái khay lụa đỏ, cẩn thận để trước mặt nàng, : “Nếu nương có thể tháo ra xin đến phía trước lĩnh thưởng.”

      Hiển nhiên tiểu nhị cho rằng nương như nàng thể ở nơi này làm việc kiếm sống, chỉ là bọn họ mở cửa buôn bán khó mà nàng đến quấy rối, nên vẫn dựa theo thói quen mà tiếp đón.

      Mạc Hi vén miếng vải đỏ lên, có chút kinh ngạc, thứ này ở đại gọi là ngũ giai ma phương (rubic), trước kia nàng chơi rất thuần thục, liền cầm lên đùa nghịch. Chỉ là nàng muốn làm quá nổi bật, đến năm bước cuối cùng liền dừng tay, như trước đặt lại vào khay.

      Lúc ra Mạc Hi nhầm hướng, nhắm thẳng chỗ sâu trong hành lang mà , mới đến nửa đường liền bị tiểu nhị ngăn lại, ân cần dẫn trở lại tiền thính. Nàng tùy ý vẽ phác họa ra thất xảo bản (món đồ chơi làm từ bảy mảnh gỗ có thể ghép thành các hình dạng khác nhau), ghi chế tạo bằng gỗ, cùng chưởng quầy cò kè mặc cả nửa ngày, mới đáp ứng nhanh nhất là ba ngày sau đến lấy.

      Chưởng quầy là người trung niên mập mạp, dáng vẻ giống cái bánh bao đậu, cho dù chỉ buôn bán được chút ít như hạt vừng cũng có thể cười như pho tượng Phật Di Lặc, liên tục cảm ơn. Cơ Xảo Các này rất thú vị, từ tiểu nhị đến chưởng quầy, phần võ công cũng biết, tuy là người làm ăn, nhưng lời dư thừa lại câu cũng .

      Nhận miếng thẻ gỗ khắc ngàn trăm lẻ (1101, thời đó chưa có số Ả Rập nên toàn khắc chữ thôi), từ trong ra.

      Khi ngang qua mặt tiền Hòa Phong quán nhìn thấy tên ăn mày ước chừng sáu bảy tuổi người đầy vết bẩn bị tiểu nhị lôi ra. Mạc Hi nghĩ đến khi mình bốn tuổi vừa tới nơi này (xuyên qua đứa bé bốn tuổi), liền bảo nhóc ăn mày ở ngoài chờ. Tên ăn mày kia nghe xong mắt sáng lên, người nó mặc dù bẩn, nhưng đôi mắt trong suốt vẩn đục, nuốt nuốt nước miếng, dùng sức gật gật đầu, cười lên liền có hai lúm đồng tiền, sâu cạn, ra là diện mạo thanh tú. Mạc Hi đối với nó lại sinh hai phần thương tiếc. Hòa Phong chuyên bán các món ăn có vị cay, nổi danh nhất là mì cay thành đô, nước dùng ánh đỏ, có cải bắc thảo, tương mè thơm đậm, vị chua cay nổi trội, tươi mà ngấy, cay mà nóng. Bản thân Mạc Hi thích ăn cay, gọi chén mì cay thành đô, dặn riêng tiểu nhị cho nhiều nước dùng và thịt bằm, thanh toán tiền, bảo tiểu nhị mang cho nhóc ăn mày kia ăn. Tự mình lại về phía phân đường.

      Tin tức của Phong tổ chuẩn, Đường tứ thiếu ở Kim Lăng. Mạc Hi khỏi thầm nghĩ nguy hiểm , mặc kệ ngày đó sông Tần Hoài chạm mặt có phải hay , cũng bàn tới đối phương có phải thăm dò hay , bản thân cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm (có sợ hãi nhưng nguy hiểm), lộ ra dấu vết.

      Ba ngày sau.

      Mạc Hi giao thẻ bài như trước được đưa tới thiên sảnh chờ. Chỉ chốc lát, tiểu nhị bưng cái khay, vẫn là lụa đỏ, thầm nghĩ chắc là quy định nơi này, để người khác nhìn thấy vật định chế của khách hàng.

      Thất xảo bản làm ra rất tinh xảo, chỉ dùng gỗ hoàng dương bình thường, đánh bóng trơn nhẵn, sờ vào tệ. Hộp bên ngoài cũng làm từ gỗ hoàng dương, đó dùng thể chữ Liễu khắc hai chữ “thất xảo”. Mạc Hi lấy thất xảo bản ra, tùy ý ghép thành chữ thất, lại trộn lẫn rồi ghép thành con chó, mới hài lòng để vào hộp.

      muốn ra ngoài, nghĩ tới tiểu nhị lại chưởng quầy cho mời.

      Mạc Hi vui vẻ đến phía trước.

      Phật Di Lặc cười đến thấy mắt, trước rót ly trà, trà này rót từ bình cửu chuyển uyên ương Mạc Hi nào dám uống, chỉ dùng tay áo che giả như uống.

      Lần này ông ta lại rất nhiều, quanh co dò hỏi lai lịch thất xảo bản này.

      dối gạt nương, lúc trước nhận bản vẽ của , tiểu nhân liền suy nghĩ ý tứ của trò chơi này. Lại nghĩ tới có thể để cho trẻ con chơi. xem có thể để chúng tôi làm thứ này ra bán hay , về sau đến chế tạo đồ tất cả đều giảm nửa giá, đây coi như tiểu nhân tặng trước.” xong liền đem hai lượng bạc tiền đặt cọc đưa lên.

      Quả nhiên là có lợi thức sớm.

      Mạc Hi cũng qua loa, ra điều kiện sau này chế đồ chỉ lấy giá gốc mới đồng ý. Liền biến Phật Di Lặc thành mặt mướp đắng.

      “Bà ơi, xin người thương xót, chúng tôi chỉ mua bán , cũng kiếm được bao nhiêu tiền của ngài mà.”

      “Chưởng quầy, nghe các người tuyển sư phó mà? Có thể thấy buôn bán rất phát đạt, bận kể xiết, vậy mà ông còn dám than nghèo với ta.”

      dối gạt nương, nơi này của chúng tôi tháng trước vừa có hai lão sư phụ về quê, cần người. Trong nhất thời lại tìm ra người bổ sung vào, tôi gấp đến độ bốc hoả rồi.” xong trán đổ mồ hôi. Mạc Hi vô cùng kinh ngạc, tuyến mồ hôi của người này cũng có thể phối hợp diễn kịch sao?

      Đến lúc này hai người cũng quen thuộc, giọng điệu chưởng quầy khá là thành khẩn, cũng vài câu là rồi.

      “Nơi này của ông kỳ ta dám tới đâu. Nghe hai ngày trước có tiểu ca, đáng thương, mới ra khỏi cửa hàng liền bị giết chết.” Lời đồn này truyền cho tới hôm nay, ra thành n bản, Mạc Hi chọn cái đẫm máu nhất để ra.

      nương ơi, chuyện này liên quan đến chúng tôi. Cậu ta ra khỏi cửa hàng mới gặp chuyện. Nơi này của chúng tôi chưa từng xảy qua chuyện này.”

      Mạc Hi lại vòng vo tìm hiểu, chưởng quầy này rất trơn trượt, miệng giống như vỏ trai ngậm chặt.

      Mạc Hi dám để lộ dấu vết, cũng tiện hỏi quá nhiều.

      Mặc kệ như thế nào, chuyến này cũng tệ. Mạc Hi cảm thấy vừa lòng, thầm cân nhắc chuyện của Đường tứ.

      .

      Chú thích:

      Rubic (quen thuộc mà nhỉ):

      [​IMG]

      Thất xảo bản (cái này ở VN cũng có bán mà LL ko biết gọi là j cả)

      [​IMG]

      Từ 7 miếng gỗ có thể tạo ra nhiều hình thế này đây:

      [​IMG]

      Bình cửu khúc uyên ương:[​IMG]

      Chưởng quầy tròn tròn trắng trắng giống cái bánh bao đậu này này ;)

      [​IMG]

      Mì cay thành đô:

      [​IMG]

      .
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 22. Đường Môn tứ thiếu.

      Nhiều ngày nay Mạc Hi đều mang theo chiếc ô giấy dầu có hình lá phong đỏ kia, sau hoàng hôn liền ở bến tàu thuê thuyền. Bến tàu này giống như câu lạc bộ du thuyền đại, phần lớn là thuyền hoa tư gia cập bến, có chuyên gia trông chừng bảo quản. Đáng tiếc là đến ngày thứ tư vẫn gặp người. Nhưng như thế cũng khiến nàng yên tâm ít, chuyện đêm mưa kia là ngẫu nhiên.

      Mấy ngày trước đây Mạc Hi có chạy đến phân đường, đặc biệt từ trong đống sổ sách cũ nát tìm ra những điều linh tinh vụn vặt về vị Đường Môn tứ thiếu này, vì thế chịu ít bụi. Làm thích khách phải diễn young and dangerous*, cầm đao dưa hấu ở bên đường chém người đơn giản thô bạo như vậy. Tài liệu về vị thiên tài ám khí này nhiều lắm, từ trong những câu chữ nhìn ra được đây là người trầm mặc ít lời ít giao du với bên ngoài. Nhưng lại có câu: “Ho lâu ngày, tim phổi yếu.” Ngày đó mùi thuốc thuyền, ràng có mùi xuyên bối mẫu ( vị thuốc đông y dùng để trị ho). Mạc Hi mới quyết định tạm thời thử lần.

      ngày kia, phần lớn thuyền hoa, thuyền đều rời bờ. Mạc Hi ôm theo nỗi tương tư khắc cốt đối với Đường tứ thiếu, tay cầm ô chậm rãi đến Cúc Thủy Các.

      Cúc Thủy Các sở dĩ có tên cúc thủy là vì tiệm ăn này được xây dựng ở giữa mạch nước suối chảy từ núi ra. Nơi này gọi món ăn, đưa đồ ăn đều cần tiểu nhị. Nước chảy theo vòng tuần hoàn, các loại đồ ăn được đặt chiếc thuyền hoa bằng gỗ, nhờ dòng nước đưa đến nhã gian của mỗi người, khách chỉ cần đẩy cửa sổ ra lấy là được. Gọi món ăn cũng thế, thực đơn, bút mực đều có bàn, khách muốn gọi món gì cứ viết lên thẻ tre, lại lấy thuyền bàn, đặt vào nước, là có thể đưa .

      Do đó Cúc Thủy Các có sảnh chính, chỉ có nhã tòa. Nhã gian chỉ lấy chữ độc nhất làm tên, “Mai”, “Lan”, “Trúc”, “Cúc”, “Xuân”, “Hạ”, “Thu” “Đông”, “Phong” “Sương” “Vũ” “Tuyết” . Toàn Các chỉ có mười hai gian, mỗi ngày đều chật ních.

      Mạc Hi muốn đến ăn chén thủy chử tam tiên**, tiếc rằng tất cả các nhã gian ngoại trừ gian chữ “Lan”, đều đầy ngập khách. Chỉ là gian chữ Lan kia có khách đặt trước rồi, nhưng qua nửa canh giờ mà vẫn chưa xuất . Mạc Hi là khách quen nơi đây, người tiếp khách đương nhiên nhận ra nàng, nghĩ là vị khách kia đến, lại muốn đắc tội với khách quen, huống chi là nhận bạc, vì thế khuôn mặt tươi cười mời vào.

      Mạc Hi mới vừa ngồi xuống, nhấp ngụm Thiết Quan , vừa muốn đặt bút chọn món, cũng nghĩ tới người tiếp khách dẫn thêm ba người vào, đầu là gã sai vặt thanh tú, phía sau là áo lục, đẩy chiếc xe lăn bằng gỗ, ngồi đó là nam tử trẻ tuổi. kia nhìn thấy Mạc Hi liền “a” tiếng, lại thấy ô giấy dầu bên cạnh, cười , “Chẳng lẽ nương biết bấm quẻ, ở chỗ này chờ trả ô sao?”

      Mạc Hi cười , “Nhân sinh hà xứ bất phân phùng (trong cuộc sống nơi nào mà lại gặp nhau). Ngày đó ân đụt mưa chưa kịp đáp tạ, hôm nay lại tu hú chiếm tổ***. thẹn chết ta. Nếu như chê, xin mời ngồi chung.” mòn giày sắt tìm ra****.

      Nàng lại biết suy nghĩ của Đường Hoan, từ trước đến nay người trong Đường Môn người dám làm bạn với , cũng là lần đầu có người mời cùng ăn, vì thế có thêm hai phần hứng thú.

      Người tiếp khách vốn tưởng rằng có chút rắc rối, giờ phút này thấy bọn họ quen biết, vội : “Như thế rất tốt, các vị khách quan, tiểu nhân quấy rầy nhã hứng của các vị.” Nhanh như chớp chạy . Mấy người còn ngồi lại khỏi bật cười, trong lúc nhất thời khí lại hòa hợp thêm phần.

      áo lục nhìn nam tử xe lăn, chờ chỉ thị.

      Mạc Hi nhìn theo ánh mắt của nàng, trong lòng nhất thời rơi lộp bộp, đột nhiên nghĩ đến câu: dung mạo như hoa sen, tiên chẳng dám nhìn, sợ rơi vào bụi trần sâu thăm thẳm.

      Ai nha nha, đây quả nghiệt thế! đáng tiếc, có khóc cũng ích lợi gì!

      Dùng từ chi lan ngọc thụ cũng khó hình dung được phần vạn dung mạo của người trước mắt.

      Nam tử kia khẽ cong môi mỏng, song đồng trầm tĩnh, cười như trăng sáng, : “ nương chê tại hạ đường đột tốt rồi.” Giọng như tiếng suối, vừa thấm vào lòng người vừa có từ tính.

      Mạc Hi cười vươn tay mời.

      Gã sai vặt tuấn tú kia liền ôm ngồi xuống. ngờ nụ cười đổi, cho dù trước mặt người xa lạ như Mạc Hi cũng có nửa phần lúng túng xấu hổ.

      “Tại hạ sống ở đất Thục, mỹ thực Giang Nam chưa từng thử qua. nương xin đừng ngại, có thể thay tại hạ đưa ra chủ ý ?” Mạc Hi biết cũng hoàn toàn là khách khí, thực đơn nơi đây giống thời đại, văn hay tranh đẹp, đặt tên lại giống như muôn hoa rực rỡ, ai biết nó là món gì, hơn nữa lại có tiểu nhị giới thiệu. Nhớ năm đó nàng ở thời đại, nhìn thực đơn món trung như rơi vào mây mù, nhưng ít nhất cũng nhận ra ít nguyên liệu nấu ăn bằng tiếng .

      Người mong nhớ ngày đêm gần ngay trước mắt. Mạc Hi tâm tình tốt, cũng khách khí, quơ lấy bút mực, vung lên viết liền: “Vịt ướp muối, hạt tô nấu, lươn hầm, ba ba xào, sườn đinh hương, gà hầm, sò Kim Lăng, cá trích phù dung, cúc diệp ngọc bản.” Vừa múa bút vừa đọc tên. Quả là trầm bổng du dương, thanh thúy vang vang. Trong lòng lại oán thầm ngớt, cùng Đường tứ hư hư thực thực ăn cơm, mạo hiểm nguy cơ cửu tử nhất sinh (chín phần chết phần sống), để ngươi ra chút máu, tức phụ lòng trái tim run rẩy của nương ta rồi (ý câu này là chị ấy mạo hiểm ăn cơm với người giỏi dùng độc nên rất lo sợ, vì thế phải gọi món đắt tiền để chém đẹp ấy đền bù :)).

      Đường Hoan thấy nàng cầm bút thành thạo, tư thái tiêu sái, vừa định khen câu chữ đẹp, lại thoáng nhìn qua chữ viết cong vẹo có lực, dám khen tặng, lại thấy nàng chọn đồ ăn cũng có khí phách như thế, cảm thấy khỏi buồn cười.

      Cười như thế, quả giống như hoa mới nở, rực rỡ đẹp đẽ. váy lục thấy Mạc Hi vẻ mặt tự nhiên, vì sắc đẹp của thiếu gia nhà mình mà bị mê hoặc, đối với nàng lại tăng thêm hai phần hảo cảm.

      Đường Hoan tiếp nhận thẻ trúc, hòa nhã : “Vịt ướp muối và ba ba, nương nên chọn ra, thích món nào hơn?”

      Mạc Hi ngạc nhiên : “Chẳng lẽ hai món trùng nhau?”

      “Hai món này đều có tính hàn, ăn cùng e rằng tốt.”

      Mạc Hi gật gật đầu, tiếc hận : “Vậy giữ lại ba ba .” Cảm thấy đối với thân phận của lại xác nhận thêm phần, hổ là từ ăn đồ bổ mà lớn lên.

      Đường Hoan thấy nàng bộ dáng như tráng sĩ cắt cổ tay càng thấy buồn cười, gạch bỏ vịt ướp muối, rồi trả lại cho Mạc Hi.

      Mạc Hi mỗi lần lấy món ăn liền chậm rãi giới thiệu cách làm và nguồn gốc của nó. Gã sai vặt cùng váy lục cũng song song ngồi xuống, chỉ là chủ tớ có khác, bàn Mạc Hi, Đường Hoan trò chuyện với nhau vui vẻ, váy lục tính tình hoạt bát, cũng góp hai câu.

      “Cúc diệp ngọc bản này, là dùng cúc diệp, măng tươi, chân giò hun khói làm thành. Còn lươn hầm kia làm như thế nào?” Đường Hoan bộ cười cười .

      “Cách làm món lươn hầm là sau khi giết lươn sống, dùng cây gỗ theo thứ tự đánh ở phần lưng, khiến cho xương cốt mềm ra, xớ thịt lỏng lẻo, sau khi xào qua dầu bỏ vào hầm, cho nên có tên như thế.” Thịt mềm ngon miệng, mùi thơm đậm đà, Mạc Hi rất thích.

      Khi ăn được nửa Đường Hoan đưa mắt ra hiệu phân phó gã sai vặt ra ngoài tính tiền. Mạc Hi đương nhiên là nhìn thấy, bởi vậy lúc tàn tiệc, cũng giả vờ mời mọc, mà vô cùng vui vẻ cám ơn.

      Chỉ là ra khỏi Cúc Thủy Các, bên ngoài lại là mảnh mưa thu rả rích, ô kia liền thể trả rồi, Mạc Hi thầm khen tiếng trời tốt.

      bằng nương chờ lát, tại hạ đưa nương đoạn.”

      Phía sau tiệm ăn có chiếc xe ngựa chạy ra, rất nhanh liền đến trước mặt. Mạc Hi vui vẻ nghe lời.

      Đưa tới ngõ hẹp, xe thể vào, Mạc Hi đợi gã sai vặt đem chân đạp để xuống, liền nhàng bước xuống xe ngựa. Cổ tay phải giương lên, ô kia tựa như mảnh rừng lá đỏ trong mưa thu. Lại thi lễ, lập tức bỏ .

      “Vị nương này có duyên với chúng ta, cũng rất thú vị.” váy lục cười khanh khách .

      “Đêm nay còn có chuyện thú vị hơn, đáng tiếc chúng ta được xem.” Đường Hoan đợi mảnh lá đỏ kia biến mất trong màn mưa, mới bảo xe chạy.



      .

      Chú thích:

      * Cổ hoặc tử (Young and dangerous) tên đầy đủ là Cổ hoặc tử: Người trong giang hồ. Đây là bộ phim về đề tài xã hội đen của Hồng Kông được công chiếu lần đầu năm 1996. Sau này vì được đón nhận nồng nhiệt nên nhà sản xuất quyết định ra thêm nhiều phần. Hình như đến nay được 11 phần.

      ** Thủy chử tam tiên: Món ăn làm từ ba loại thức ăn xanh là kim châm, dưa leo, nấm thêm gà xào sốt rồi chan thêm ít nước luộc rau lên (cũng có thể thay gà bằng hải sản).

      [​IMG]

      *** Tu hú chiếm tổ: Tu hú là loài chim có đặc tính rất kì lạ, nó luôn chọn những tổ chim khác sẵn có để đẻ trứng vào nhờ chim khác nuôi giùm rồi cắp 1 cái trứng của tổ đó ăn mất. Tu hú con khi hơi lớn thường dùng sức mạnh của mình hất những con chim khác ra khỏi tổ để độc chiếm tổ.

      **** mòn giày sắt tìm thấy (đạp phá thiết hài vô mịch xứ): câu này còn vế nữa là chẳng tốn công sức lại tới tay (đắc lai toàn bất phí công phu), câu này ví với việc nôn nóng tìm kiếm thứ gì đó, mất bao nhiêu công sức cũng thấy, lại vô tình có được.

      Vịt ướp muối:

      [​IMG]

      Hạt tô nấu:

      [​IMG]

      Lươn hầm:

      [​IMG]

      Ba ba xào:

      [​IMG]

      Sườn đinh hương:

      [​IMG]

      Gà hầm:

      [​IMG]

      Sò Kim Lăng:

      [​IMG]

      Cá trích phù dung:

      [​IMG]

      Cúc diệp ngọc bản:

      [​IMG]
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 23. Động phòng hoa chúc.

      Hôm nay trong ngoài Đường Gia Bảo giăng đèn kết hoa, trải lụa đỏ, đại thiếu gia của Đường gia lấy đại tiểu thư của Việt Kiếm Môn riêng gì là đại hỷ của Đường Lịch, mà còn là chuyện vui của toàn bộ Đường Môn.

      Nếu luận về vị trí trong võ lâm, Đường Môn tuy là bá chủ phương, nhưng Việt Kiếm Môn có tiếng tăm võ lâm mấy trăm năm, có thể cùng Thiếu Lâm, Võ sánh vai tồn tại. tâm pháp kiếm quyết cao nhất của Việt Kiếm Môn <Việt Nhân Kiếm> lại là võ học vô thượng, chỉ là đối với tư chất của người luyện tập có cầu rất cao, gần trăm năm nay chưa có đệ tử nào có thể tu luyện đến cảnh giới người kiếm hợp nhất.

      Con cháu Đường Môn truyền đến thời này, trọng độc dược, ám khí mà khinh võ học, trưởng lão Đường Môn đều có lòng mà đủ lực, nay lại càng mong đợi cuộc hôn nhân này có thể thêm vào Đường Môn dòng máu mới, cho võ học có điểm đột phá, đánh ngã danh tiếng trăm năm của Đường Môn.

      Trong tân phòng bóng nến lay động. Chỉ nghe tách tiếng, cũng biết là nến long phượng bị gì, bấc đèn bùng lên. Tân nương tử Tiêu Cầm vốn vô cùng thấp thỏm, càng hoảng sợ hơn. Nàng ngồi ngay ngắn giường cưới cố giữ bình tĩnh chờ chú rể, đôi tay ngọc nắm khăn trùm đầu uyên ương đến nhăn nhúm. Nàng từ là đại tiểu thư của Việt Kiếm Môn, thiên chi kiêu nữ, luôn mắt cao hơn đỉnh, nam tử bình thường thể lọt vào mắt xanh của nàng, nhưng đối với vừa gặp khó quên, để ý rụt rè của con cầu phụ thân tự mình đăng môn cầu hôn. Cuộc hôn này từ trao đổi canh thiếp đến đính ước nay là ngày đại hôn chỉ trong khoảng thời gian quá nửa năm, nàng lại như đợi cả đời. Người nọ dung mạo như tiên, đại sư huynh cũng bì được nửa phần. Nghĩ đến đây, khuôn mặt dưới khăn voan hồng thoáng đỏ lên.

      Đường Lịch xã giao tân khách xong có chút say, cuộc hôn này giống như từ trời rơi xuống, khiến đến nay vẫn thể hiểu . Chưởng môn Việt Kiếm Môn Tiêu Thanh Uyên tự mình đến Đường Môn cầu hôn, gả con duy nhất là Tiêu Cầm, cũng lấy tuyệt thế danh kiếm Thuần Quân làm của hồi môn. Mà làm con rể của Việt Kiếm Môn, sau này địa vị tại Đường Môn vững chắc thể dao động. Ông trời là chiếu cố Đường Lịch . Nghĩ đến đây, Đường Lịch nghiêng ngả lảo đảo vào hỉ phòng, vẻ mặt tươi cười liền muốn đến vén khăn voan của tân nương tử lên.

      Hai nha đầu hồi môn của tân nương tử thấy tân lang gấp gáp như thế, liền che miệng nhịn cười, cùng lui ra ngoài. Hai nha đầu tinh nghịch, thấy đại a đầu Loan Tố của Đường Lịch giữ tại cửa, liền chen chúc ở cửa nghe động tĩnh bên trong.

      Trong tân phòng dường như có tiếng , chỉ là ba nha đầu đều biết võ, nghe ràng, chỉ chốc lát bên trong binh binh choang choang bắt đầu trình diễn đánh nhau. Lúc đầu ba nha đầu còn thấy buồn cười, nghĩ rằng võ lâm thế gia kết hôn đúng là khác hẳn người khác, đêm tân hôn vợ chồng son liền muốn dùng vũ lực áp đảo đối phương. Nào biết càng nghe càng thích hợp, tân nương tử lại thê lương thét tiếng chói tai, rồi nghe được tiếng xung đột vũ trang, ba người cuối cùng đành bất chấp kiêng kị, đồng loạt nhảy vào. Chỉ thấy tân nương tử thân hỉ phục đứng bên giường, sắc mặt trắng đến dọa người, hai tay nắm thanh bảo kiếm sáng trong như nước, đầu ngón tay tái nhợt căng chặt, mũi kiếm để ở cổ trắng nõn của mình vẽ ra đường máu dài ba tấc, máu như châu ngọc dọc theo thân kiếm chảy xuống, chút dấu hiệu ngừng chảy.

      Lúc này Đường Lịch tỉnh rượu hơn nửa, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, vẻ mặt như hận như ghen. Giằng co bao lâu, hung hăng cầm bội kiếm trong tay ném mặt đất, bay nửa người chạy gấp ra khỏi phòng.

      Ba nha đầu thấy kinh biến như vậy, biết làm thế nào cho phải. Hai nha đầu hồi môn người giữ lấy Thuần Quân trong tay tiểu thư, người thay nàng cởi hỉ phục dính đầy máu. Ba người đều dè dặt hỏi nguyên do, Tiêu tiểu thư mực lắc đầu khóc, đáp lời, cuối cùng chỉ cắn răng câu: “Ta muốn bảo phụ thân hủy hôn!” Ba nha đầu lại cả kinh mặt mũi trắng bệch, đêm tân hôn muốn từ hôn là lần đầu tiên nghe thấy. Đành đợi ngày mai sáng sớm báo cho trưởng bối, hy vọng có thể khuyên Tiêu tiểu thư hồi tâm chuyển ý. Loan Tố muốn bôi thuốc vào vết thương cổ Tiêu tiểu thư, Tiêu tiểu thư lại nhất định chịu, cười lạnh : “Thuốc của Đường Môn ta dám dùng đâu, ai biết các ngươi lấy cái gì đến hại ta!” xong lại liên tục khóc. Ba nha đầu vất vả dỗ nàng bình tĩnh ngủ, cũng dám xa, chỉ giữ ở cửa.

      Hôm sau, sáng sớm.

      Đường Môn Lưu Phong Viên.

      Đường Quân đánh xong bộ Hạc quyền, cầm ấm Tử Sa giải khát, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn tràn ngập ý vui. Ông qua tuổi năm mươi, mặc dù chỉ có duy nhất Đường Lịch là con trai, nhưng nó cũng có tiền đồ. Nay đứa con dâu lại là tốt trong ngàn vạn tốt. Ông chỉ đợi các trưởng lão thông qua, liền đem chức chưởng môn truyền cho Đường Lịch, bản thân ngậm kẹo đùa cháu, bảo dưỡng tuổi thọ.

      Nhưng ngờ quản gia Đường Đức đường chạy vào Lưu Phong Viên, thở ra hơi : “Chưởng môn, xong, thiếu phu nhân, Tiêu tiểu thư tự sát chết.”

      Ấm Tử Sa trong tay Đường Quân choang tiếng rơi xuống đất, kịp hỏi kĩ, dùng khinh công vọt về phía Mộng Viên chỗ ở của Đường Lịch.

      Giờ phút này đôi nến đỏ cháy hết, đế nến đầy sáp khỏi có vài phần thê lương.

      Tiêu tiểu thư mặc quần áo trong phủ chăn gấm uyên ương, nằm giường cưới, mặt chút máu, cổ có vết thương do kiếm. Thuần Quân như dòng nước mùa thu đặt cạnh giường.

      Ba nha đầu cố nén sợ hãi tỉ mỉ kể lại chuyện tối qua. Cũng sáng sớm nay ba người đẩy cửa vào liền phát Tiêu tiểu thư đoạn khí.

      “Lịch nhi đứa nghiệp chướng này đâu? Bắt nó đến cho ta! Tìm !”

      “Thưa chưởng môn, thiếu gia suốt đêm cưỡi khoái mã mang theo hai trăm người về hướng Giang Nam rồi.” Đường Đức giờ phút này hận mình vì muốn được phần thưởng, thức dậy sớm, nha đầu báo cho ai cũng được a, ngờ lại chọn trúng ông ta.

      “Tiêu tiểu thư đêm tân hôn chết ở Đường Môn, Việt Kiếm Môn bỏ qua cho chúng ta! Phải làm thế nào đây, làm thế nào cho phải đây.” Dù là Đường Đức quen gặp sóng gió, giờ phút này cũng ngăn được lệ tuôn đầy mặt.

      Đường Quân dù sao cũng là gừng già, trong chốc lát tỉnh táo lại, liên tục phát ra vài mệnh lệnh: “Phái đội người đuổi theo đưa thiếu gia trở về, ta muốn đích thân mang nó đến Việt Kiếm Môn chịu đòn nhận tội. Phát Đường Môn Lệnh bảo Đường Hoan lập tức trở về. Toàn Bảo giới nghiêm. Rút toàn bộ nhân mã của Đường Môn về, việc truy tìm bản vẽ Bạo Vũ Lê Hoa Đinh và người để lộ bí mật tạm thời gác lại.”

      “Lão gia, ngài nghỉ chút .” Đường Đức giờ phút này khỏi xưng hô như khi Đường Quân còn chưa lên làm chưởng môn.

      “Mắt thấy họa diệt môn ngay trước mắt, ta sao có thể vội đây!” Đường Quân dùng đôi tay xưa nay vững vàng che kín khuôn mặt già nua, giờ phút này run run như lá cây trước gió.

      Sau khi hơi bình tĩnh, Đường Quân hạ lệnh phong tỏa toàn bộ Mộng Viên, cũng bất chấp tị hiềm, cẩn thận kiểm tra xác Tiêu tiểu thư. Toàn thân dưới chỉ có vết thương cực nông cổ, vẫn chưa tổn thương đến động mạch, có dấu hiệu trúng độc. Máu đỏ tươi đọng lại nhuộm chăn gấm thành màu đỏ sậm, theo lượng máu mà xem, xác nhận mất máu quá nhiều mà chết. Thuần Quân kiếm cũng bị động qua. Huống chi Bích Lưu châu đặt trong hà bao uyên ương mang bên người nàng, cho dù có người cố ý hạ độc cũng ngại. Đường Quân lấy hạt châu bóng tròn phát ra ánh sáng rực rỡ kia ra chậm rãi nắm trong lòng bàn tay, sắc mặt ngưng trọng.

      Chẳng lẽ là bởi vì Thuần Quân. Trong truyền thuyết Thuần Quân sắc bén có thể làm vết thương khép miệng, chảy máu ngừng.

      .

      Có ai đoán được tại sao tân nương lại phản ứng như thế ko? Rồi tại sao tân nương lại chết, có là do Thuần Quân kiếm ko ;)? Chương này thú vị ghê :)
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 24. Xương chôn nơi nào chẳng phải đất khách.

      Mạc Hi lại lần nữa làm hái hoa tặc, vượt đường ngày đêm mang về bó to sơn trà trắng.


      Cuối thu khí trong lành hiếm có, trời cao mây .

      Nhưng nơi này gió núi lại lạnh thấu xương.

      Gió gào thét hất tung làn váy của nàng, lộ ra bóng dáng đặc biệt yếu ớt.

      Nàng vì huynh ấy lập bia. Vốn nghĩ rằng năm ba ngày liền có thể quên. Nay lại dùng suốt ba năm để quên. Vốn tưởng rằng giữ huynh ấy năm ba ngày, nay vừa ở Kim Lăng là ba năm.

      Ngẫm lại bản thân là quái đản, loại chuyện mèo khóc chuột này cũng duy trì những ba năm.

      Nàng cong môi nở nụ cười chế giễu lạnh lùng, đặt bó sơn trà trắng xuống, ngồi đám cỏ hoang lạnh lẽo, lòng cũng an tĩnh hơn.

      ấm áp duy nhất lúc còn , vùi thân nơi này. Nàng tự dùng hai tay bới đất thành mộ. Ngày đó nàng lén trộm thi thể huynh ấy từ đống xác chết ra, trong đêm tối đen, mình cõng huynh ấy, thẳng đến lúc kiệt sức mới chôn ngay tại chỗ.

      Mạc Hi cảm thấy nếu mình có lương tâm từ lâu chôn thân ở đây.

      Từ ngày đó nàng bắt đầu thử nghĩ đến quá khứ, cũng nghĩ đến tương lai nữa. Chỉ nghĩ đến sống sót. Nếu đó là hy vọng của huynh ấy.

      Đến nay nàng vẫn nhớ kiếm mình đâm vào ngực huynh ấy, cảm giác được trái tim huynh ấy ngừng đập, máu từ từ lạnh dần, sinh mệnh từng chút từng chút rời khỏi, còn cười với nàng. Nụ cười kia ngờ lại ấm áp mà vui vẻ.

      biết xương mình rồi chôn nơi nào. Nhưng có gì khác nhau đâu, nơi nào cũng là đất khách a.

      Mạc Hi chậm rãi đứng lên, xuống núi.

      Xa xa có mấy người cũng đến tảo mộ. Là Đường Hoan.

      Mạc Hi do dự có nên tiến lên hay , váy lục nhìn thấy nàng, vẫy tay với nàng.

      Người trong võ lâm đều biết, người Đường Môn đều được chôn tại Mộ Viên phía sau Đường Gia Bảo, vậy nơi này là ai?

      mặt Đường Hoan nhìn ra thương cảm, chỉ như có chút buồn bã cùng hoài niệm, khi Mạc Hi đến gần, ngờ lại cười nhàn nhạt với nàng.

      Gió núi thổi y bào của bay phất phới, chậm rãi cúi người, nhàng đặt bó cúc trắng cuối cùng ở trước mộ. Lúc này Mạc Hi mới biết cái gì gọi là nghi phạm thanh linh, phong thần hiên cử (nghi lễ đúng chuẩn, đẹp đẽ, phong phạm, cử động như thần).

      Vị Đường Môn tứ thiếu này tặng hoa lại có sáng kiến gì cả, chỉ toàn là cúc trắng. Bày đầy hết cả mộ. Cũng là mộ bia.

      “Đó là muội muội ta.” Mạc Hi giấu kinh ngạc vào lòng, im lặng nhìn .

      Đường Hoan cũng tiếp, giống như chìm vào kí ức. Qua chừng chén trà , bỗng phục hồi tinh thần lại, cười xin lỗi với Mạc Hi. Ý bảo gã sai vặt bên cạnh có thể rồi.

      Gã sai vặt kia võ công thường thường, hạ bàn lại cực ổn, cõng Đường Hoan xuống núi, bước chân vô cùng vững vàng.

      Đoàn người xuống chân núi, đường ai gì.

      Mạc Hi muốn Cơ Xảo Các, nghĩ tới Đường Hoan cũng vậy, vì thế đồng hành.

      Lần này được tiểu nhị trực tiếp dẫn đến nhà kho. Nơi đó có chút giống ngân hàng bảo hiểm thời đại, dọc đường tiểu nhị hoặc gõ hoặc đánh, ngay cả cất bước cũng vô cùng nghiêm cẩn, có lẽ bố trí ít cơ quan ngầm.

      Chưởng quầy thấy bọn họ, nhanh chóng đứng lên. Nhận thẻ bài hình đầm rồng hang hổ của Mạc Hi, gắn vào đầu ngăn kéo , chỉ nghe tách tiếng, dãy tủ phía giống như tủ tiền bắn ra cái hộp gỗ. Phật Di Lặc người tròn chân ngắn, từng chút , còn có xu thế muốn lăn, vất vả mới lấy ra được cái hộp trang sức bằng gỗ dẻ màu sáng sơn bóng đưa đến trước mặt Mạc Hi. hộp chỉ khắc vài cành phong lan, cho con quá mức mộc mạc. Chưởng quầy hôm nay đặc biệt ân cần, chủ động đưa ra cầu dùng gỗ tử đàn làm lại cái hộp mạ vàng cho Mạc Hi, lấy xu. Mạc Hi nhìn thủ công tinh tế rất vừa lòng, quá lộng lẫy dễ bị người ta nhận ra, lại hay. Nàng chẳng qua chỉ muốn có thứ để sắp xếp đạo cụ hoá trang của mình mà thôi.

      Thừa dịp Mạc Hi kiểm tra hộp trang sức, Phật Di Lặc hai tay nâng chén song li bạch ngọc đến cho Đường Hoan, bên trong là tuyết lê chưng với xuyên bối và bách hợp.

      Mạc Hi vẻ mặt tò mò đánh giá nhà kho, tổng thể mà loạt ngăn tủ kia sắp xếp rất giống bày trí trong tiệm thuốc. Nhưng chỉ chốc lát, khóe mắt chưởng quầy giật dưới ba lần, Mạc Hi cười thầm trong lòng, chút vướng bận, cáo từ rời .

      Đường Hoan bảo nha đầu váy lục đưa nàng ra ngoài, Mạc Hi liền bắt chuyện với ấy.

      “Thiếu gia các người có bệnh ho khan à? bằng thử nước gừng mật đường xem, thông cổ.”

      nương có lòng. Chỉ là nương có điều biết, thiếu gia chúng tôi bản thân là nửa thần y rồi, nhưng chứng ho khan này lâu ngày dứt.”

      “Thần y còn có nửa à, cách này giải thích như thế nào?” Mạc Hi rất thích tiểu nương hoạt bát này.

      “Có câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đạo lý chẩn bệnh cũng giống như thế, tự trị cho mình bằng để người khác trị. nương cảm thấy có đúng ?”

      “Lời này sai.” Ngừng lại chút, Mạc Hi giống như nhớ tới cái gì, lại “Hôm nay tình cờ gặp mặt, mang theo ô. biết quý phủ ở nơi nào, ta đến để bái tạ.”

      “Chính là đệ nhất gia cạnh cầu Chu Tước.”

      .

      Chú thích:

      Hoa sơn trà trắng (đẹp quá ):

      [​IMG]

      Chén song li bạch ngọc (giống như thế này mà màu trắng nhé, cái này màu xanh rồi):

      [​IMG]

      Cầu Chu Tước:
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :