1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[xuyên không] Thích khách vô danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 11: Chơi thuyền Tây Hồ.

      [​IMG]

      <Thuỷ Minh lâu>

      Tô Thức

      Hắc vân phiên mặc vị già sơn, bạch vũ khiêu châu loạn nhập thuyền.

      Quyển đích phong lai hốt suy tán, vọng hồ lâu hạ thủy liên thiên.

      Phóng sinh ngư điểu trục nhân lai, vô chủ hà hoa đáo xử khai.

      Thủy lãng năng lệnh sơn phủ ngưỡng, phong phàm tự dữ nguyệt trang hồi.

      Vị thành đại thành trung , khả đắc trường nhàn thắng tạm nhàn.

      Ngã bổn vô gia canh yên vãng, cố hương vô thử hảo hồ sơn.

      Thủy Minh lâu sau lại được sửa thành Vọng Hồ lâu, mặc dù giảm phần phong nhã, lại thêm hai phần ý. Giờ phút này Thuỷ Minh lâu ở cách đó xa soi mình xuống dòng nước.

      Mạc Hi cùng tỷ muội Lăng gia đường du ngoạn, khỏi chịu chút khuê cách (các chuẩn mực của tiểu thư khuê các) câu thúc. Đầu khẽ lắc, muốn ngồi mái hiên Vọng Hồ lâu uống hai hớp rượu hoa quế cũng được. Làm thích khách phải lỗi của nàng, nhưng dọa bát tiểu thư sợ tốt lắm.

      Chơi thuyền đêm hồ, trong thuyền ngắm trăng. Vốn là việc phong nguyệt khôn cùng, chỉ là Mạc Hi bỗng nhớ tới bài thơ này của Tô Thức liền khỏi xúc động trong lòng. Cố hương, là chuyện của kiếp trước. Chính là đồng, đồng cảnh thế nào chứ. Núi phải núi, nước cũng phải nước rồi.

      Giang hồ phải nơi, là người. Đối với thích khách mà , ngày thân ở giang hồ, muốn cũng thể . Phía sau lối, chỉ đành tiến về phía trước.

      Mạc Hi nâng chén sứ men xanh lá sen lên, nhấp ngụm trà Long Tĩnh, thầm mắng: đỡ được! Mới cùng vị bát tiểu thư này ở chung chưa tới canh giờ, còn biết mình là ai. cái gì mà , ngươi mới mấy tuổi, nghĩ lung tung gì thế?

      Lăng Thất bưng chén ngọc lưu ly sen xanh, uống trà hoa quế đường phèn mình thích nhất, nhưng tinh thần lại có chút lơ đãng.

      Trước mặt bát tiểu thư là chén Hoàng Kim Bách Thảo Bách Phúc, dùng da cá, sườn non, khoai sọ, măng, thịt gà, nấm tre, nấm hương, hạt dẻ, gạo nếp thêm nước hầm nhân sâm. Nàng dùng muỗng sứ đuôi có gắn ngọc thiền khuấy tới khuấy lui dưới ba mươi lần, ngay cả miếng cũng chưa ăn đến miệng.

      Mạc Hi nhìn trong mắt, đau trong lòng. Đáng tiếc cho chén Hoàng Kim Bách Thảo Bách Phúc này.

      Bát tiểu thư là bị Lăng Thất sống chết kéo túm mới ra khuê phòng. Mỗi lời mỗi chữ cũng chỉ với Lăng Thất.

      Dung sắc của nàng xác thực có chỗ hơn người. Đôi mi hàm yên hơi nhíu, môi điểm chút son. ràng nàng u buồn. Dáng vẻ phong lộ thanh sầu lúc này càng làm nổi bật đôi mắt thu thủy như sương như khói.

      “Chén sâm này hợp khẩu vị sao?” Lăng Thất thở dài tiếng, cuối cùng đành lòng .

      “Tạ thất tỷ quan tâm, rất ngon.” Bát tiểu thư .

      “Có lẽ là do quá tinh tế. Kỳ đồ ăn thô ráp đôi khi lại có vị hơn. Giống như cháo mùng tám tháng chạp vậy, có thể khai vị.” Mạc Hi vừa ăn lại lấy, cảm thấy dù thế nào cũng phải ra chút sức.

      “Phải, năm trước lúc Linh tự phát cháo có từng dùng qua, cũng tệ.” Bát tiểu thư đúng là nể mặt, tiếp lời.

      “Thức ăn chay nơi đó cũng tốt, nhưng thể mang ra ngoài, chỉ cho khách hành hương lỡ đường ăn.” Mạc Hi đối với việc này tràn đầy cảm xúc, nàng cũng ít lần đến chỗ Như Vụ ăn chực cơm chay, y là cao tăng, cơm chay cũng khác hẳn của chú tiểu. Hòa thượng cũng có đặc quyền giai cấp a.

      “Thất tỷ, muội muốn vào chùa xem kinh lễ Phật.”

      “Cũng tốt, thuận tiện giải sầu, thanh tĩnh chút.” Lăng Thất thầm niệm phật, mặc kệ trong lòng muội ấy là ai, cũng muốn kiếm sắc chặt tơ tình.

      Lăng Thất vướng bận việc làm ăn, tiện cùng. Bát tiểu thư là nữ tử khuê các, thể mình ra ngoài. Có câu cắn người miệng mềm, Mạc Hi quyết định đưa phật đưa đến Tây, vì thế vui vẻ cùng .

      .

      Chú thích:

      Bài thơ Thủy Minh lâu còn có tên khác là Lục nguyệt nhị thập thất nhật Vọng Hồ lâu tuý thư của Tô Thức. Tuy nhiên, bản dịch ta tìm được chỉ có 4 câu thôi, hơn nữa nó cũng giống hoàn toàn với bài thơ trong truyện này, nên ta chỉ tham khảo và mượn ý của bản dịch Nguyễn Khắc Phi, 1 phần tự dịch và nhờ bạn bè nên ko hay lắm đâu, tạm hiểu thôi nha mọi người. ^^

      Thủy Minh lâu.

      Tô Thức

      Mây đen vượt mực che núi, mưa trắng rơi châu trút xuống thuyền.

      ………………………………..Cuốn đất gió đâu lùa thổi hết, dưới lầu màu nước tựa thanh thiên.

      ………………………………..Chim cá được thả quấn theo người, sen hồ vô chủ nở khắp nơi.

      ………………………………..Gối nước non trông như sóng gợn, trăng buồm cùng gió về nơi xưa.

      ……………………………….. dài được tạm , nhàn hạ càng lâu càng thảnh thơi.

      ………………………………..Vốn nhà càng lộ, trở lại quê xưa khác rồi.

      .

      Chén sứ men xanh lá sen:

      [​IMG]

      Chén ngọc lưu ly sen xanh:

      [​IMG]

      Nấm tre (nhìn cái nấm này giống như có bao lưới ở ngoài ấy nhỉ)

      [​IMG]
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 12. Vào ở chùa miếu

      Đại tiểu thư xuất hành, hòm xiểng phải thu thập nhiều đến chóng mặt. Thị nữ Mặc Phù của bát tiểu thư bận bịu chân chạm đất, nào là gương trang điểm tương ngân bạch ngọc, nào là hộp trang sức gỗ lê khảm đồi mồi, và đôi điền ngọc đấu, nhang vòng hương hoa quế, nhiều vô số kể.

      có người sắp xếp, bát tiểu thư vẫn tự mình chuẩn bị trang phục. Nhưng mà, chùa miếu thể so với trong phủ, quần áo tụng kinh lễ Phật thể quá mức sặc sỡ. Vị bát tiểu thư này cũng là người thành tâm, xiêm y chỉ mang theo hai rương. Theo quan sát của Mạc Hi, là trắng mộc mạc, nhưng mỗi bộ đều có thể so với nghê thường vũ y. Đừng gì khác, chỉ riêng bộ váy lụa mỏng từ màu da trời chuyển dần sang màu khói, giống như vết mực đậm từ từ loang dần, tới mép váy liền nhạt đến nhìn , cổ áo ống tay áo đều dùng chỉ bạc thêu hai vòng mây, lúc cử động quả là mỗi bước nở đóa hoa, hoa khai đạm mặc ngân.

      Bên này Lăng phủ gà bay chó sủa chuẩn bị hành trang. Bên kia Mạc Hi trực tiếp cửa sau tới tìm Như Vụ.

      Đến vừa lúc tăng này ở rừng trúc sau núi tự mình nhưỡng rượu. Tay áo xắn cao, chân mang hài cỏ, cầm cái chén sứ Thanh Hoa lớn có hình cá chép cùng màu múc nước trong vại. Gió lướt qua, rừng trúc xanh ngắt phía sau cùng động, như sóng biếc cuồn cuộn, nổi bật lên tăng bào tuyết trắng như mây bay của y, như muốn mượn gió mà trở lại. Khá lắm tăng phong hoa tuyệt đại!

      Mạc Hi lập tức vạch trần y tuân thủ thanh quy giới luật.

      Như Vụ cũng ngẩng đầu lên, : “Muốn khiến tất cả người đời tin tưởng, dùng cách cũ chưa hẳn là đúng.”

      Mạc Hi buông tha : “Người ta uống rượu, có thể thay phật dát vàng. Có thể đưa vô số cây gỗ lớn, từ trong giếng ra ngoài, ngươi uống rượu, cả nước giếng cũng múc được, sao có thể học người ta.”

      Lời sắc bén của hai người đều trích dẫn câu trong <Ấn Quang pháp sư phục bàng khế trinh thư>, đại ý là Ấn Quang pháp sư Tế Công là thánh nhân thần thông quảng đại có thể dùng rượu thịt qua ruột mà trong lòng vẫn nghĩ đến cách truyền bá Phật hiệu của Phật tổ, nhưng ngộ cảnh phùng duyên, phải ai cũng đạt đến cảnh giới phật pháp đó. Tế Công uống rượu, có thể từ trong giếng nước lấy ra gỗ, người bình thường có thể làm được sao? Việc này phải tùy tiện có thể học được. Vì thế khuyên răn người tuyên truyền Phật hiệu phải tuân theo cấm giới của Phật. Nếu thuận theo Phật chế (quy định của cửa Phật), tức là ma loại.

      Như Vụ để bát qua bên, cũng giải thích, chỉ hỏi nàng có chuyện gì.

      Mạc Hi chỉ có nữ quyến muốn vào ở chùa lễ Phật, có thể thuận tiện an trí tại nơi thanh tịnh chút hay .

      Như Vụ sảng khoái đáp ứng. Vì thế Tùng Vụ Viện trong chùa bình thường mở ra đón khách hành hương liền được chú tiểu vẩy nước dọn dẹp lại hoàn toàn.

      Bát tiểu thư cũng biết Tùng Vụ Viện này vì cách Tàng Kinh Các quá gần, nếu mở ra đón khách hành hương, dễ phòng trộm, nên quanh năm đều khóa. Liền tò mò hỏi: “Nơi thanh u như thế, nước chảy róc rách, chim hót líu lo, biết Mộc nương quen biết người nào trong chùa, có thể được vào ở?”

      “Là Như Vụ đại sư.” Mạc Hi từng cùng Như Vụ đốt đèn luận giao cả đêm, tăng lữ trong chùa đều biết.

      Bát tiểu thư mắt sáng lên, : “Mộc nương quen Như Vụ đại sư? Tiểu nữ có cầu quá đáng, ta có khúc mắc trong lòng khó giải, muốn mời Như Vụ đại sư chỉ điểm chút, Mộc nương có thể thay ta thông truyền hay ?” Dứt lời dịu dàng cúi đầu, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc nhìn Mạc Hi. Khó trách thế nhân có câu khó nhất là tiêu thụ mỹ nhân ân. Mạc Hi cảm thấy nếu mình đáp ứng vậy là thương thiên hại lí tội ác tày trời. ra vị bát tiểu thư này lại coi Như Vụ là mục sư để sám hối.

      ngờ Như Vụ này nghe bát tiểu thư của Lăng gia cầu kiến, ngược lại còn làm giá, muốn cùng nữ tử khuê các nhà phú quý chuyện, đơn giản chỉ là chút nhi nữ tình trường sầu ly biệt, rất thú vị.

      Như Vụ người này cao ngạo có thừa, bình thường cùng người kết giao, Mạc Hi cũng miễn cưỡng, lại nhân cơ hội đưa ra cầu muốn xem Tàng Kinh Lâu. Nàng biết mưu kế lui bước để tiến hai bước, đối phương vừa mới cự tuyệt cầu của mình, ngay sau đó tiện cự tuyệt điều thứ hai.

      Quả nhiên, Như Vụ đáp ứng.

      Ăn xong bữa chay, liền được chú tiểu trong chùa dẫn đến trước Tàng Kinh Các. Bát tiểu thư vì cầu kiến đại sư bất thành khó tránh khỏi có chút suy sụp, cũng với Mạc Hi câu nào. Mạc Hi nghĩ nhiều. Chỉ hưng trí bừng bừng quan sát các bảo vật trong Tàng Kinh các.

      Tàng Kinh Các chừng có bốn trăm món đồ vật, thư họa, trong đó đủ loại cực phẩm trân quý, như Đôn Hoàng tả kinh đời Đường, Lôi Phong tháp kinh quyển, bản chép tay <Kim Cương Kinh> của Đổng Kỳ Xương. Trong đó trân quý nhất là Đôn Hoàng tả kinh đời Đường có thể ngược dòng đến những năm Đại Đường Trinh Quán. Ngoài ra còn có rất nhiều pháp khí mà phương trượng các đời sử dụng. Rất nhiều món trân quý Mạc Hi thấy ở đại, như <Kim Cương Kinh> của Đổng Kỳ Xương, khỏi sinh ra cảm giác khó hiểu.

      Ra khỏi Tàng Kinh Các dùng bữa tối, đến giờ làm vãn khóa (tụng kinh vào cuối ngày).

      Đại điện gõ chuông báo. Mỗi mười lần gõ ngừng lát. Sau khi gõ qua ba mươi lần, tăng nhân bắt đầu tuần tự vào điện lễ Phật. Sau khi chuông vang lần thứ bốn mươi, năm mươi, tăng chúng lục tục đến đông đủ, vãn điện khóa tụng bắt đầu.

      Mạc Hi vốn muốn , nhưng bát tiểu thư mình nghiệp chướng nặng nề, phải tụng kinh sám hối, Mạc Hi bất đắc dĩ chỉ đành cùng đến đại điện.

      Vãn điện có tất cả ba giờ tụng niệm:

      Giờ tụng niệm đầu tiên là vì lễ Phật, niệm <Kinh A Di Đà>, chuyển động quanh phật, trở về vị trí cũ, biểu thị ý nguyện khẩn cầu được vãng sinh đến thế giới tây phương cực lạc.

      Giờ tụng niệm thứ hai là cúng bái tám mươi tám vị phật còn lại, niệm <lễ Phật đại thiên hối văn>. Tám mươi tám vị phật gồm năm mươi ba phật thêm ba mươi lăm phật. Tên năm mươi ba phật có trong <quán Dược Vương Dược Thượng nhị Bồ Tát kinh>, là phật trong thế giới Ta Bà ở

      quá khứ; tên ba mươi lăm vị như lai trong <quyết định tì ni kinh>, là phật trong thế giới thập phương tại. Tám mươi tám phật này đều có thể vì chúng sinh tác thiên hối chủ, chúng sinh có thể thông qua đó mà bày tỏ ý nguyện hối cải về những tội ác phạm. <Lễ Phật đại sám hối văn> cũng xuất phát từ <quyết định tì ni kinh>. Sám hối, giản lược từ ngàn chữ của Phạn văn sám ma, hối là dịch nghĩa của thiên ma, tức là thừa nhận sai lầm với người nào đó, mong được khoan dung tha thứ. Cũng có thể giải thích là tiêu tan nghiệp chướng, tạo ra quả đắng trong tương lai. Theo quy định của người xưa, niệm <đại sám hối văn> phải lạy trăm lẻ tám lần, Mạc Hi cảm thấy so với đại quỳ tụng mà lễ bái còn long trọng trang nghiêm hơn nhiều.

      Mạc Hi cùng bát tiểu thư tham dự toàn bộ hành trình, chỉ là hai người tiện lộ diện, liền cùng các tăng nhân cách bức tường tụng kinh. Tiếng tụng kinh của hơn ngàn người nghe vào tai thực là chấn động. Bát tiểu thư nhắm chặt hai mắt, quỳ đệm quỳ, thành kính tụng niệm.

      Giờ tụng kinh thứ ba chính là niệm <mông sơn thi thực văn nghi>, cũng lấy ít ngọ trai mỗi ngày cho quỷ đói, sau khi ngâm nga và sám hối ban ơn cho U Minh. Quỷ đói được cho ăn bên phải cửa điện, phương trượng Trí Thanh tự mình chủ trì thí thực (bố thí thức ăn). Mạc Hi thầm phỉ nhổ, những hòa thượng này kỳ cũng là treo đầu dê bán thịt chó, bản thân họ cũng tin thuyết U Minh, nếu sao lại đợi thí thực xong, đem những thức ăn bỏ mà U Minh dùng, phơi nắng rồi đưa “Sạn Phạn lâu” tích trữ cơm thừa trong chùa, gom góp năm, đến mùng tám tháng chạp nấu thành cháo mồng tám tháng chạp phân tặng tín đồ.

      Xong vãn khóa, hai người cùng về Tùng Vụ Viện ngủ.

      .

      Chú thích:

      Gương trang điểm tương ngân bạch ngọc:

      [​IMG][​IMG]

      Hộp trang súc gỗ lê khảm đồi mồi:

      [​IMG]

      Điền ngọc đấu (tựa tựa như cái này):

      [​IMG]

      Đôn Hoàng tả kinh là 1 bộ cổ văn của Trung Quốc, nó thể trình độ thư pháp tương đối cao của người Đường, là 1 tư liệu vật hiếm có giúp các chuyên gia hiểu thêm về kinh văn và thư pháp đời Đường.

      Tế Công lấy gỗ từ giếng nước: Tương truyền Tế Công là 1 trong 18 vị La Hán giáng thế, ông tu ở chùa Linh nhưng sau đó ông bị buộc phải bỏ chùa bởi vì trụ trì ghen tị với quyền năng của ông. Sau đó ông chuyển đến chùa Tịnh Từ. Có lần chùa bị cháy mà ko có gỗ để xây lại, trụ trì rất lo lắng. Vì thế Tế Công đến nhà 1 địa chủ ở núi Nga Mi dùng kế quyên được 100 cây gỗ lớn rồi thả trôi sông Trường Giang, ko ngờ lại bị quan binh đòi thuế, ông bèn làm cho số gỗ đó chìm xuống sông biến mất. Về đến chùa, ông dẫn trụ trì ra giếng nước trước bếp, gỗ từ giếng cứ trồi lên, khi vớt được 60 cây, trụ trì thấy đủ số, gỗ liền ko trồi lên nữa.

      .
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 13. Rừng trúc tập kiếm

      [​IMG]

      Hôm sau, Vân Tê Trúc Kính.

      Vân Tê Trúc Kính ở phía tây nam Tây Hồ, bờ bắc sông Tiền Đường, trong Vân Tê Ổ (Ổ là chỗ trũng xuống còn xung quanh cao) núi Ngũ Vân. Tương truyền núi Ngũ Vân có mây ngũ sắc, thường bay tập trung nơi trũng, lâu ngày tan, nên gọi là “Vân Tê” (tê là dừng lại, vân tê là mây ngừng lại). Nơi đây rừng trúc đầy sườn núi, ôm trọn cả con đường mòn.

      Mạc Hi thích nhất là hai mùa thu đông. Trước lá vàng quấn quanh, cổ thụ thầm; Sau rừng vắng tĩnh lặng, chim bay mổ tuyết.

      Bóng xanh che trời, khe nuốt suối.

      Mạc Hi tiện luyện võ trong chùa, liền nhân lúc còn sương sớm vào rừng trúc tập kiếm.

      Vào ở chùa, mỗi khi có chuyện gì làm, liền nghiên cứu bản <Kim Cương Kinh> Như Vụ cho nàng, ngờ phát phật lý cùng kiếm ý có thể kết hợp vào nhau. Tâm cảnh lại nâng cao bậc, có thể là chuyện vui ngoài ý muốn.

      Tỷ như đoạn này:

      Bấy giờ, Tu Bồ Đề bạch phật: Thưa thế tôn! Kinh này tên gì? Chúng con cần phải ghi nhớ thế nào? Phật bảo Tu Bồ Đề: kinh này tên là Kim cương Bát nhã Ba la mật, hãy nhớ tên kinh này như thế. Tại sao như vậy? Tu Bồ Đề! Phật Bát nhã Ba la mật, tức chẳng phải Bát nhã Ba la mật, đó mới là Bát nhã Ba la mật.

      Thuyết tu hành :

      Tinh thần của kinh, nằm trong tên kinh, do nó làm chủ. Kim cương là bản thể bất động, bị cảnh bên ngoài làm lay chuyển; Bát nhã là tuyệt diệu của trí tuệ, biểu trong cuộc sống; Ba La Mật là hoàn thành việc, thế nên muốn tinh tiến phải hoàn thành mỗi chuyện. Cũng câu nệ cách trong Kim cương Bát nhã Ba la mật, mới có thể dùng tốt.

      Này cùng với kiếm ý của <Lưu Sương kiếm>: tâm động thân động, kiếm tùy ý chuyển, là đạo lý giống nhau.

      Bỗng nhiên cảm giác được có người ở bên suối xa xa nhìn trộm nàng luyện kiếm, chút thay đổi lại luyện chiêu, thu thế, mũi chân khẽ điểm, tung người đạp trúc mà , cực nhanh lao về phía người đó thân. Nàng vừa rơi xuống, cũng thuận thế, mỗi khi nhảy lên đều mượn phản lực của trúc, này so với lại ngày thường vẫn nhanh hơn ba phần.

      Người tới xoay chuyển cực nhanh, giống như muốn cùng nàng giao thủ, xoay người bay tới mép nước, nhún cái, nhảy vào thác nước mười trượng, nương theo lực chảy của dòng nước, nhắm thẳng vào sâu trong hàn đàm.

      Mạc Hi đuổi kịp, đành phải từ bỏ.

      Thân pháp người này, vô cùng quỷ dị, dường như dịch chuyển trong chớp mắt. Bằng thị lực của nàng cũng nhìn ra lộ số khinh công.

      Nhất thời còn tâm trí luyện nữa, lại sắp đến giờ tụng kinh, sợ bát tiểu thư tìm, liền lên đường về chùa.

      Dùng xong điểm tâm, bát tiểu thư mời nàng cùng Hoa Nghiêm điện bái phật.

      Trở ra cửa điện, liền gặp gỡ chú tiểu ghi chép công đức (ghi số tiền người ta quyên cúng cho chùa), thể bỏ ra chút tiền dầu thơm (dầu thơm đốt đèn trong chùa).

      Mạc Hi tuyệt bút vung lên, “mười lượng” bạc, ký tên mình “Mộc thị.” May mắn chữ mộc giản phồn như nhau (ngày xưa người TQ dùng chữ phồn thể, ngày nay dùng giản thể, là dạng chữ rút gọn), nếu thay đổi chữ khác, nàng cũng chỉ có thể ký chữ giản thể như gà bới. Khiến nàng oán niệm sâu đậm là nữ tử cổ đại thể đưa tên mình ra, phóng mắt nhìn lại, trang giấy đều là gì gì đó thị. Nhưng mà thích khách như nàng, thể lấy tên mình để dương danh lập vạn, cũng sao.

      Khi bát tiểu thư cầm bút kí tên, cây quạt giấy nan trúc cầm tay cẩn thận rơi đất, Mạc Hi khom người thay nàng nhặt lên. Mặt quạt nhìn , nhưng cánh quạt là tinh tế, hợp lại thành đóa Mặc phù dung vươn cao. Bát tiểu thư nhận lấy, cẩn thận phủi bụi bặm đó. Mặc Phù cười : “Đa tạ Mộc nương. Tiểu thư chúng tôi thích nhất là cây quạt này. Ngay cả tên nô tì cũng vì nó mà sửa lại. Mặt quạt này là dùng lụa màu bạc độc nhất vô nhị của Bích Lạc Hiên, là do Đỗ công tử tự mình tìm được. Tiểu thư lại mời người vẽ tranh đề tự mới.” Bát tiểu thư khiển trách tiếng: “Ngươi đừng lắm miệng.” Mạc Hi cười đáp: “ sao. Tiện tay mà thôi.”

      Bát tiểu thư vô cùng hào phóng, ra tay là trăm lượng. Chú tiểu cười đến thấy răng thấy mắt, nịnh hót: “Nữ thí chủ hôm qua quyên rất nhiều, hôm nay lại quyên, có thể thấy được lòng hướng phật, thiện chí giúp người, kì tâm chân thành.” Có thể thấy lúc hai người tự dùng cơm ngày hôm qua bát tiểu thư từng tới Hoa Nghiêm điện. Bát tiểu thư cũng nhiều lời, chỉ gật gật đầu, kéo Mặc Phù .

      Trở lại Tùng Vụ Viện, chú tiểu đưa tới cái bình sứ màu xanh ngọc đáy vẽ hoa ngọc lan, được lời . Cái lọ có thể bỏ túi, cao khoảng lóng tay, vừa mở bình ra, mùi rượu ngào ngạt thanh thuần xông vào mũi, màu nước trong suốt, uống chút, hương vị nhàng thanh khiết, ngọt mà ngấy, vị tốt. Đúng là rượu hoa quế lúc Mạc Hi chơi thuyền Tây Hồ muốn uống. cần phải , Như Vụ thằng nhãi này nhưỡng rượu phải là ngày ngày hai. Mạc Hi uống mạch hết sạch, rất là mãn nguyện. Thầm mắng: tên này quả nhiên là tay ủ rượu ngon. Cũng là quỷ hẹp hòi, có câu người thấy có phần, lại chỉ đưa tới chút xíu như vậy. Sao có thể để giấu riêng chứ. Liền quyết định đêm nay tìm , bất kể dùng cách gì nhất định phải uống cho nghiền.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 14. Tương tiến tửu (Đem tiến rượu)

      Buổi tối khi tìm Như Vụ bắt tại trận, tăng này, quả nhiên ngồi thiền tháp phẩm rượu.

      bàn gỗ trước mặt có bày đôi mộc đấu, cái vân văn ngọc quang (quang: ly bằng sừng), cái chảo vàng hoa văn song sư để hâm rượu.

      Thấy Mạc Hi đến, hiểu cười, : “Đến đây, cùng uống .” Vẫy tay áo, bầu rượu hoa sen xanh trắng từ trong chảo vàng bay ra, rót vào mộc đấu đầy bảy phần, đẩy tới trước mặt nàng.

      “Huynh sợ Trí Thanh nhìn thấy hai chúng ta đối ẩm sao?” Mấy ngày nay trong chùa đồn đãi phương trượng sắp viên tịch, mà người tiếp nhận y bát ai khác ngoài Như Vụ.

      “Lời đồn thể tin. Vả lại dạo này mỗi ngày phương trượng đại sư đều mình ở trong Tàng Kinh Các kiểm kê vật quý trong chùa.” Như Vụ dường như đối với vị trí trụ trì chút để ý, chỉ lòng phẩm rượu.

      Mạc Hi gật gật đầu, ngồi xuống hồ nghi : “Nghe dùng ngọc đấu đựng rượu uống rất ngon, vì sao huynh lại làm khác?”

      Như Vụ cười mắng: “Đồ ngốc. Lí Thái Bạch (Lí Bạch) đời Đường dùng mộc đấu uống thả cửa mới làm được dưới trăm bài thơ lưu truyền hậu thế. thử uống bằng đấu này xem so với rượu bình thường có gì khác.”

      Đấu mộc này mà có mùi thơm lạ lùng. Ly vừa nóng liền xuất hoa văn hoa lan.

      Mạc Hi học theo dáng vẻ của y dùng hai tay cầm hai góc, góc nhọn khác đưa vào miệng uống, so với uống lúc ban ngày hương thơm càng tươi mát thuần chất hơn, kinh ngạc : “Đúng là ngọc phù lương.”

      Ngọc phù lương chính là rượu mạnh nguyên chất thêm nước.

      <Thanh dị lục · tửu tương môn> có : “Chuyện xưa Lí Bạch uống ngọc phù lương, còn biết gì cả. Dư được Ngô Tì sai nhưỡng rượu, vì làm vội, trả lời: ‘Rượu chưa tới, nhưng váng rượu nổi!’ Thử lấy ly tới, lại khuấy váng rượu, Thái Bạch tỉnh ngộ uống tiếp, che giấu được chuyện này.” Ngọc phù lương bởi vậy mà có tên.

      Như Vụ gật đầu khen: “Biết về ngọc phù lương, cũng có thể đào tạo được.”

      Rượu đặc ly có thể so với vài chén rượu nhạt bình thường, xuất phát từ nhạy cảm nghề nghiệp, Mạc Hi vô cùng hạn chế, thể uống say, cho nên muốn uống tiếp.

      Như Vụ lại ngâm thơ lên: “Đích bạch phong sắc hàn, tuyết hoa đại như thủ. Tiếu sát Đào Uyên Minh, bất ẩm bôi trung tửu. Lãng phủ nhất trương cầm, hư tài ngũ chu liễu. phụ đầu thượng cân, ngô dữ nhĩ hà hữu!” (1) Vừa ngâm nga gõ tay lên bàn gỗ đánh nhịp.

      Mạc Hi nhất thời dở khóc dở cười.

      Tương truyền Lí Bạch có người bạn là Vương Lịch Dương, rất có phong thái, ngưỡng mộ nhất là Đào Uyên Minh, cũng noi theo vị này cư nơi quê nhà, trước cửa cũng trồng năm gốc liễu, đeo cái khăn trắng, thích ngâm thơ đánh đàn. ngày, trời giáng tuyết lớn, khắp nơi trắng xóa. Lí Bạch làm khách trong nhà Vương Lịch Dương, chủ nhân nhiệt tình khoản đãi ông, nhưng chỉ cùng ăn, cùng uống, vô luận Lí Bạch mời rượu như thế nào, cũng uống. Lí Bạch giận dữ, lúc này múa bút làm ra bài thơ <Giễu Vương Lịch Dương chịu uống rượu>. Chẳng những hết sức châm chọc, còn lấy tuyệt giao để uy hiếp.

      Được, ta cũng phóng đãng phen. Vì thế Mạc Hi tự động rót đầy ly thứ hai.

      Ly thứ hai này liền ra diệu dụng của mộc đấu. Rượu nóng rót vào ly trong giây lát, liền có mùi gỗ hòa vào mùi rượu, tăng thêm mùi thơm tinh khiết ngào ngạt.

      Mạc Hi khỏi khen: “Đấu này rất kì diệu. ngờ người ngoài như huynh, lại am hiểu sâu xa như vậy.” Trong lòng thầm mắng, tinh thông đạo uống rượu như thế, có thể thấy được hai mươi năm trước ăn chơi đàng điếm ít.

      Như Vụ lại vì nàng rót thêm ly, đắc ý : “Đó là đương nhiên. Rượu này, dùng gạo nếp của Hộ Huyền Tần Độ trấn, men rượu của Hồ Bắc Kinh Môn trấn, vả lại phải linh hoạt nắm khác nhau trong phẩm chất gạo nếp cùng khác nhau giữa các mùa. Trước khi làm rượu, cần thủ tịnh, liệu tịnh, khí tịnh (tay sạch, vật liệu sạch, đồ dùng sạch). Các kĩ thuật xoay, khuấy, chà xát, nhào, nén phải vận dụng thành thạo. Rượu này mới được thể, nấu lên, nhựa nhiều mùi thơm, trong suốt như ngọc. Đường thể cho vào, chỉ cho chút đường liền khiến nó bị chua, đợi đến khi rượu xong là lúc cho mứt hoàng quế mật đường vào, như vậy làm cho mùi rượu cùng mùi hoa quế dung hợp lại.”

      Như Vụ tự nhiên cười, : “ thử uống bằng ly sừng này .”

      Ly sừng quả là dụng cụ của người xưa phạt rượu, bởi vì có chỗ đứng (ly này có chân đứng vững bàn được), uống yên.

      Mạc Hi biết nghe lời phải, lấy ngọc quang làm ly. Hai người huynh tới ta , nâng cốc luận kinh. vui sướng!

      biết uống mấy ly, Mạc Hi mơ màng nhớ tới lần đầu tiên mình mua rượu hoa quế.

      Lão ông tóc bạc phơ bán rượu vừa cười thay bạn già lau mồ hôi trán, vừa với nàng: “Đem rượu hoa quế ủ trong ngực người , có thể chuyển thế luân hồi, ở bên nhau tam sinh tam thế.”

      Ha, lời ấy cũng buồn cười. cái gì tam sinh tam thế. Chỉ mới kiếp, nàng tự tay đâm người dưới ba thước kiếm.

      .

      Chú thích:

      Tên chương cũng là tên bài thơ nổi tiếng của Lí Bạch.

      (1) Tạm dịch: Gió lạnh trời giá rét, hoa tuyết như nắm tay; Cười chết Đào Uyên Minh, uống rượu trong chén; Sóng vỗ vào dây đàn, trồng năm gốc liễu; Uổng mang khăn đầu, ta huynh quen biết.

      Vân văn ngọc quang:

      [​IMG]

      Chảo vàng hoa văn song sư:

      [​IMG]

      Bầu rượu hoa sen xanh trắng:

      [​IMG]

      .
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 15. Nửa đêm chợt tỉnh.

      [​IMG]

      Lúc Mạc Hi tỉnh lại, phát mình nằm bàn bài, tay phải còn cầm cái ngọc quang hình sừng trâu. Như Vụ cười cười nhìn nàng, đôi mắt vì nhiễm rượu mà có màu hoa đào, tăng bào nới lỏng, tuấn tú phong lưu nên lời. Mùi rượu người y so với nàng còn nặng hơn, tại sao lại chưa say. Quả là tăng!

      Đối với nàng mà say bất tỉnh nhân như vậy là lần đầu tiên. Ngày sau nhất định thể như thế nữa. Uống rượu hại người a.

      Như Vụ cầm chén phấn thanh liên hoa trong tay đưa cho nàng: “Trà này tên là Thiên Bôi Bất Túy (ngàn chén say).”

      Mạc Hi nhận lấy trà tỉnh rượu pha từ rễ sắn, cát hoa, cẩu kỉ (những thứ vị thuốc Đông y), chậm rãi uống vào. Trong chốc lát, quả cảm thấy tinh thần sảng khoái.

      Vì thế cám ơn, đứng dậy cáo từ.

      Sau khi về Tùng Vụ Viện liền rửa mặt, đem quần áo nồng nặc mùi rượu thay ra, thổi đèn nghỉ ngơi.

      Ngủ tới nửa đêm, chợt nghe ba tiếng thét thê lương của nữ tử, là Mặc Phù. Tùng Vụ Viện hẻo lánh, chỉ có ba người các nàng ở, cho nên dù Mặc Phù hét vang cũng chỉ có mình Mạc Hi nghe thấy.

      Vọt người, nhảy vào phòng bát tiểu thư. Chỉ thấy nàng treo lơ lửng xà nhà, Mạc Hi liếc mắt cái liền biết nàng tuyệt khí, đại la thần tiên cũng khó cứu. Liền với Mặc Phù hoảng loạn bên cạnh: “Thất thần làm gì, nhanh tìm tăng nhân gác đêm đến cứu người!” Mặc Phù lúc này mới giật mình tỉnh lại, hớt ha hớt hải chạy ra ngoài, trong đêm tối còn suýt ngã.

      Mạc Hi cẩn thận xem xét trường.

      Trong phòng cửa sổ mở rộng, hương hoa quế bay vào, trong đêm lạnh như thế có vẻ có chút thê diễm (đau thương lạnh lẽo).

      Mạc Hi lấy Huyền Băng Ti trong tay áo ra, nhàng ném, vòng qua xà nhà, dùng tay trái giữ chặt, khiến thân thể mình cũng treo lên, nhằm nhìn thẳng quan sát thi thể.

      Thứ dùng treo cổ tự tử là chiếc khăn tay, xem chất liệu xác nhận là vật bên người bát tiểu thư. Thi thể cứng ngắc nặng nề, đứt hơi khá lâu. Bát tiểu thư sắc mặt xanh tím, làn da có những chấm xuất huyết. Xem vết dây cổ, đúng là treo cổ, phải bị siết chết. Từ thi ban (những chấm đỏ tụ máu nổi lên người khi chết) xác nhận chết ít nhất canh giờ. Chính là lúc nàng ở chỗ Như Vụ uống rượu.

      người mặc bộ sa y vũ quá thiên thanh, quần áo có chút xốc xếch, dây thắt lưng buộc sai mấu. Lục soát người, phát vật gì. Bát tiểu thư trước giờ ở trong chùa đều tháo châu thoa trang sức, tóc cũng chải cực đơn giản.

      có dấu vết bị xâm phạm. Cũng có dấu vết giãy dụa đánh nhau. Khe móng tay sơn đỏ tươi rất sạch , có sợi quần áo.

      Ánh mắt tiếng động nhìn xuống đất.

      Ghế thắt cổ bị đá (leo lên ghế đá ngã để thắt cổ) đụng vào bàn hương án bên cạnh, lư hương hình hoa sen rơi xuống đất, nhang gãy đôi, đầu nhang đốt ở vòng ngoài rơi vào ly trà, bị ướt nên lụi tắt. Những chung trà sứ bên cạnh rơi vỡ nát.

      Mạc Hi nhặt hai vòng nhang lên, nối lại chỗ bị gãy, chỗ nối hợp nhau, ngửi ngửi, lại bỏ về chỗ cũ.

      Lại nhìn quanh bốn phía chút, xác định sót chỗ nào, liền chớp ra khỏi phòng đuổi theo Mặc Phù. Những việc nàng làm chỉ trong chốc lát, Mặc Phù lại chạy chậm, lúc ra khỏi phòng cũng để ý đến Mạc Hi, lúc này thấy nàng cũng lấy làm lạ, vẫn nghĩ rằng nàng ở phía sau mình hai ba bước. Hai người đến đại điện gần Tùng Vụ Viện nhất tìm được hai tăng nhân gác đêm, thở ra hơi đem mọi chuyện ra.

      Hai vị tăng nghe xong, lập tức xách đèn, bỏ hai người lại, chạy tới Tùng Vụ Viện. Chờ Mạc Hi cùng Mặc Phù chạy trở về, hai người bế bát tiểu thư xuống.

      Bởi vì hai nàng sợ hãi, tăng nhân liền bố trí các nàng đến nơi thường tiếp đãi khách hành hương. Khóa Tùng Vụ Viện lại.

      Mặc Phù đương nhiên ngủ được, Mạc Hi liền khơi gợi nàng chuyện, thầm gom góp thông tin.

      Vào khoảng chuông giờ Hợi vừa đánh (tương đương với chín giờ tối), bát tiểu thư muốn uống canh ngân nhĩ hạt sen đường phèn, mỗi đêm bát tiểu thư ngủ nhiều nhất chỉ hai canh giờ, buổi tối muốn ăn điểm tâm cũng bình thường. Tiểu nha đầu liền đến phòng bếp. Vì bát tiểu thư thích ngân nhĩ nấu nhừ, nên rất mất thời gian. Nàng luôn coi lửa, ước chừng ở bên bếp hai canh giờ. Lúc sắp xong lại phát quên hoa quế, liền trở về lấy, thuận đường nhìn xem bát tiểu thư có phải hay chờ kịp ngủ rồi. Khi đó là lúc chuông giờ Tý vừa đánh (trời vừa rạng sáng). Liền thấy bát tiểu thư treo cổ tự tử.

      Mặc Phù có lẽ nhớ lại tình cảnh lúc đó nên khóc to. Nàng bất ngờ gặp biến cố, cảm xúc bị vây trong lo âu hoảng sợ, lúc này thần trí dần tỉnh lại, mới phát tiết ra ngoài.

      Mạc Hi để nàng khóc. Chờ tiếng khóc lại, mới : “Nha đầu ngoan, ngươi nhớ có đúng giờ giấc hay .”

      “Tiểu thư xưa nay tinh tế, độ lửa kém chút cũng được. Nô tỳ luôn chú ý nghe chuông chùa.” Trong chùa cứ nửa canh giờ lại đánh chuông lần, giờ Tý mỗi ngày là lần đánh chuông cuối cùng, hẳn nhớ lầm.

      “Bát tiểu thư thích nhang vòng?”

      “Đúng vậy. Lúc tiểu thư chúng tôi phân phó nô tỳ nấu canh hạt sen, vừa lúc nhang chát hết, tiểu thư còn đốt thêm vòng nhang nữa. Trước kia có mấy lần tiểu thư niệm kinh, nhang chưa hết cũng bảo nô tỳ đốt vòng nhang khác mới cho nô tỳ ra ngoài. Hôm nay nô tỳ lấy chính là vòng nhang cuối cùng. Nhang trong chùa giống nhà chúng tôi dùng hoa quế hun qua, tiểu thư thích, dặn nô tỳ ngày mai nhớ phái người từ trong nhà đưa tới.” Con người khi trải qua hoảng sợ phần lớn có hai loại biểu , có số người giống cái xác hồn, phong bế tư duy, lời; số người khác lại giống Mặc Phù, liên miên lải nhải ngừng. Mạc Hi cao hứng vì ấy là dạng người sau.

      Loại nhang này khoanh cũng đến hai lượng bạc, khách hành hương bình thường dùng. Nhang này làm từ hoàng đàn của Giao Chỉ, tên thường gọi là gỗ lim già, sinh trưởng nơi núi non trùng điệp cao 100 mét so với mặt nước biển, cây lớn chậm, cần 200 – 300 năm mới trưởng thành. Mùi thơm thanh nhã tươi mát, làm người ta khí mạch thông suốt. Nhưng vì liên quan đến công nghệ chế tác loại nhang này, nên vòng càng ở bên ngoài càng thanh nhã, vòng sâu nhất liền có chút nồng. Nhang Lăng gia dùng từ chất lượng đến vẻ ngoài đều giống hệt nhang trong chùa bán cho khách hành hương, chỉ khác là tự mình dùng hoa quế hun qua thôi. Nhang này dùng gỗ quấn thành vòng, khoanh có mười hai vòng, vì vòng dài, đặc điểm là cháy từ từ, khoanh nhang ít nhất có thể cháy ba canh giờ. Mà từ khi Mặc Phù đốt nhang đến bây giờ chỉ mới hai canh giờ. Vừa rồi nhìn chiều dài hai vòng nhang hợp lại, xác nhận đốt quá 30 phút. Nếu theo vòng nhang mà tính, xác nhận bát tiểu thư vừa qua giờ Hợi liền hương tiêu ngọc vẫn. Chính là lúc nàng vừa đến chỗ Như Vụ uống rượu, ngồi còn chưa nóng mông đâu.

      Mạc Hi gật gật đầu, có chút đăm chiêu suy nghĩ.

      “Tiểu thư nhà ngươi lúc ban ngày lời. Có thể thấy còn chưa nghĩ thông.”

      “Tôi vốn tưởng rằng tiểu thư đến lễ Phật có thể thanh tĩnh khuây khỏa, ai biết tiểu thư ở trong chùa nhưng tâm tư lại càng nặng nề. Hôm qua còn cái gì sống đời này còn gì vui. Nào biết hôm nay liền…” Tạm dừng chút, Mặc Phù bỗng : “Lúc phân phó tôi làm canh hạt sen mặt còn nở nụ cười. Tôi cứ nghĩ người nghĩ thông. Ai ngờ chỉ trong chớp mắt…”

      “Nha đầu ngoan, ngươi làm tròn bổn phận. Cả ngày theo tiểu thư các người, nàng ngay cả khắc cũng rời khỏi ngươi.”

      Mặc Phù gật gật đầu : “Đó là việc phải làm. Tiểu thư chúng tôi đối với nô tỳ tình như tỷ muội, ngoa, so với thất tiểu thư còn thân thiết hơn.”

      “Tiểu thư các ngươi trước kia có tới chùa lễ Phật ?”

      “Có, từ ngày mùng tám tháng chạp năm trước đến chùa quyên lương, sau đó mỗi tháng đều đến dâng hương hai lần, nhưng đây là lần đầu tiên ở lại trong chùa. Tiểu thư rất thành kính, trước kia khi ở thiền phòng tụng kinh lễ Phật, luôn bảo nô tỳ lấy phật đậu.”

      “Tiểu thư các ngươi thiện tâm, chắc quyên cúng rất nhiều.”

      “Tiểu thư mỗi lần đến, đều bái lạy ở Hoa Nghiêm Điện trước, sau đó quyên cúng. Mỗi lần đều là trăm lượng.”

      “Ngươi có thấy qua cây quạt của bát tiểu thư chưa?”

      “Có thấy. Vật khác đều là nô tỳ bảo quản. Chỉ riêng cây quạt này, tiểu thư thích rời, từ khi có nó, đều mang theo bên người. Cho nên nô tỳ chưa từng nhìn kỹ. Nhưng tiểu thư thường xuyên ngẩn người nhìn cây quạt, có đôi khi nô tỳ nhìn lướt qua, thấy mặt quạt có vẽ Đoạn Kiều. Chỉ là nô tỳ biết chữ, biết đó viết gì.”

      Mặc Phù dừng chút, đau lòng : “Tiểu thư quá khổ. Nô tỳ biết trong lòng tiểu thư có người, nhưng với ai, chỉ dày vò bản thần. Ai nghĩ đến hôm nay người lại cố ý bảo nô tỳ , rồi treo cổ tự sát.”

      Mạc Hi dặn dò: “Chuyện này liên quan đến danh dự của tiểu thư các ngươi. Nàng mất, thanh danh thể bị vấy bẩn. Lời này ngươi đừng với người ngoài. Cho dù trong nha môn hỏi cũng đừng .”

      Mặc Phù gật gật đầu, : “Mộc nương yên tâm, nô tỳ biết phân nặng , lắm lời.”

      .

      Chú thích:

      Chén phấn thanh liên hoa:

      [​IMG]

      Cát hoa:

      [​IMG]

      Cẩu kỉ:

      [​IMG]

      Nhang vòng:

      [​IMG]

      Canh hạt sen ngân nhĩ đường phèn:

      [​IMG]

      Đoạn Kiều (cây cầu nơi Bạch Xà và Hứa Tiên gặp nhau):

      [​IMG]

      Phía xa xa là tháp Lôi Phong, nơi Bạch Xà bị Pháp Hải nhốt.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :