1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[xuyên không] Thích khách vô danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 95. Vào kinh.

      Ngày khởi hành, Tử Thù thấy Mạc Hi đúng là ngay cả bọc quần áo cũng có, tay đến đây, tròng mắt xoay tròn vừa chuyển, lẩm bẩm với Sở Hoài Khanh: “Công tử, tiểu thư sợ là ăn chắc người rồi.”

      Sở Hoài Khanh hưng trí hiếm có, giống như vui đùa tiếp lời : “Công tử nhà ngươi là ta cũng chưa cái gì, ngươi lại keo kiệt trước. Muội ấy ngày sau cũng là chủ tử ngươi, ngươi tự thu xếp cho tốt.”

      Tử Thù lời này Mạc Hi đương nhiên nghe thấy, thấy cung kính mở cửa, liền thuận tay nhét khối bạc vụn.

      Cổ đại mặc dù có tiền típ, nhưng kẻ có tiền cũng thường xuyên đánh thưởng hạ nhân. Tử Thù tự nhiên hiểu được hành động này của Mạc Hi là vì lấp miệng , định gì đó, nhìn bạc trong tay, lại nghẹn xuống. xưa nay lanh lợi, giờ phút này lại cứng họng.

      Sở Hoài Khanh thấy Tử Thù vẻ mặt cổ quái, liền cười : “Muội muội này của ta cũng dễ đắc tội.” Lời này lại phải với Tử Thù.

      Mạc Hi lên xe, mới nhìn thấy bên trong còn ngồi người khác —— Duệ vương Lý Nghĩa. Chỉ thấy mặc trường bào tay rộng cổ chéo, áo choàng màu xám đậm hoa văn chìm cổ đứng, tay áo vạt áo đều có thêu vân văn màu vàng kim, cả người quý khí bức người. tay cầm Trạm Lư rời khỏi người, cho nên Mạc Hi trước đó mới phát tồn tại của .

      Lý Nghĩa cũng hưng trí vô cùng tiếp lời : “Nữ tử khó dưỡng, bổn vương biết.”

      Mạc Hi trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: Sở tiểu hầu hổ là loại linh trưởng, tay chân thực nhanh. Mới mấy ngày, chẳng những thành công nhảy lên chiến xa của Lý Nghĩa, lại có thể làm Lý Nghĩa tin tưởng, khiến đại BOSS hạ mình lên xe giặc của về kinh.

      Tổ hợp ba người này quả thực quỷ dị. Nhưng mà thân phận danh nghĩa của Mạc Hi khác, có lẽ Sở Hoài Khanh sớm với Lý Nghĩa Mạc Hi là muội muội .

      Mạc Hi để ý tới hai người trêu chọc, lập tức ngồi xuống bên cạnh Lý Nghĩa. Thầm nghĩ: nếu ngươi tự xưng Lâm Thanh, cũng đừng trách nương ta cùng ngồi cùng ăn với ngươi. Kỳ xe ngựa của Sở tiểu hầu tuy rằng tương đối rộng mở, nhưng chỗ ngồi cũng chỉ có hai hàng. Chủ tớ Sở Hoài Khanh cùng Tử Thù ngồi chung, còn lại cũng chỉ có vị trí bên cạnh Lý Nghĩa, Mạc Hi vốn lựa chọn.

      Nhưng làm vương gia lâu, logic khỏi khác hẳn với người thường. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngẫu nhiên quỳ quỳ hoàng đế lão tử, còn có bị Lý Kỳ đệ đệ hay ho này châm chọc khiêu khích khắp nơi nhằm vào, ai mặt phải đối với Lý Nghĩa mực cung kính. Bỗng nhiên có người hai lời liền ngồi xuống bên người như vậy, lại là nữ tử, Lý Nghĩa nhất thời khỏi sững sờ.

      Lý Nghĩa khỏi nhìn về phía Mạc Hi. Nàng lại chỉ hướng gật gật đầu, liền dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. vương gia, hầu gia, hai tượng phật lớn cũng phải kẻ khiến người ta bớt lo, nếu nửa đường bị mai phục, hoặc hai người tính kế lẫn nhau, dẫn đến nhau giết nhau gì đó, người vô tội gặp họa như nàng cũng phải chuẩn bị bảo vệ tốt mạng mình chứ. Cho nên Mạc Hi ngay cả khách sáo cũng giảm, vừa lên xe liền bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.

      Lý Nghĩa thấy nàng như thế lại khỏi sửng sốt.

      Vương gia ở đây, tiểu hầu gia lần này đương nhiên chuẩn bị sách giả để giả thần giả quỷ, hai người đường đánh cờ, hẳn là kỳ lực tương đương.

      Đến trạm dịch thay ngựa, Mạc Hi xuống xe giãn gân cốt. Lý Nghĩa cũng theo xuống, thong thả đến bên cạnh nàng, giọng : “Kỳ ta phải tên Lâm Thanh. Tên của ta là Lý Nghĩa, chính là Duệ vương đương triều. Ngày đó tình huống đặc thù, ta cùng với nương quen biết, cho nên , xin nương thứ tội.”

      Mạc Hi cũng thấy lạ khi Lý Nghĩa biểu lộ thân phận với nàng. Sở Hoài Khanh lấy thân phận tiểu hầu gia nhận muội muội này, Lý Nghĩa cùng đồng hành, sao có thể là hạng người bình thường. Hơn nữa, ngày sau đến kinh thành, Lý Nghĩa vị hoàng tử cây to đón gió, tay cầm hùng binh này đương nhiên tránh được bại lộ thân phận, chẳng bằng tại sớm làm , miễn cho ngày sau lúng túng. Chỉ là nàng nghĩ tới Lý Nghĩa chẳng những tự mình giải thích với nàng, còn xin lỗi trịnh trọng như thế.

      Mạc Hi lắc đầu, lơ đễnh hờ hững : “Ngày đó vương gia bản thân bị trọng thương, người và ta lại là bèo nước gặp nhau, Vương gia cẩn thận chút cũng phải thôi.” như vậy, nhưng cũng hành lễ với . Lý Nghĩa cũng trách tội, ngược lại cảm thấy trong lòng thả lỏng, thầm nghĩ: nàng nghe xong thân phận của ta sợ trách, quả thực phải nữ tử tầm thường có thể sánh bằng.

      Dọc theo đường hiển nhiên thiếu cao thủ bảo hộ, chỉ là Mạc Hi nay võ công lại tiến thêm tầng, mạnh hơn nàng, trong đám thị vệ của Lý Nghĩa người. biết là tiểu hầu gia vốn có mang người hầu xuống nam, hay là vì lấy được tín nhiệm của Lý Nghĩa mà đều phân phát, trong những người theo chỉ có người đánh xe và Tử Thù là người của .

      Xe thay ngựa tốt, đường nhanh.

      Lý Nghĩa thấy Mạc Hi bên cạnh vẻ mặt trầm tĩnh, tưởng là ngủ, liền đưa tay vén màn nhìn ra ngoài cửa sổ. Phùng Thiệu lập tức xuất bên xe ngựa, Lý Nghĩa : “Lấy áo choàng cáo trắng của bổn vương đến đây.”

      Phùng Thiệu trong lòng khỏi thầm: Vương gia ngày thường thích mặc xiêm y hoa lệ, cái áo lông cáo kia tuy là trong cung ban thưởng, nhưng chưa từng mặc lần nào. Ngày thường lãnh binh ở quan ngoại đương nhiên có cơ hội, lần này xuống Giang Nam cũng biết là vị thị thiếp nào chuẩn bị hành trang, lại mang theo áo choàng này. vốn nghi hoặc hôm nay Lý Nghĩa ăn mặc so với bình thường chú ý ba phần, giờ phút này khỏi lại cân nhắc vương gia nhà mình bỗng nhiên nhớ tới áo choàng này là vì sao. Suy nghĩ lại suy nghĩ, ngay sau đó cũng dám chậm trễ, lập tức lấy đến.

      Thấy Lý Nghĩa tự tay đem áo choàng phủ cho Mạc Hi, Phùng Thiệu trong lòng khỏi cả kinh, thầm nghĩ: “Vương gia biết vị Mộc nương này thân phận ra sao, lại đối với ta… đây là thế nào.”

      Mạc Hi đương nhiên cảm thấy được ý tốt của Lý Nghĩa, lại vẫn nhúc nhích.

      Lại qua hồi lâu, Lý Nghĩa thấy Mạc Hi giật giật, giống như sắp tỉnh.

      Mạc Hi chỉ cảm thấy người , từ từ mở to mắt, quả nhiên cái áo lông vừa lại vừa mềm kia còn ở người.

      Sở Hoài Khanh đem hết thảy thu vào đáy mắt, lúc xuống xe nhìn bóng dáng hai người, khỏi cười.

      Đợi đoàn người vào hành quán là nửa đêm.

      Nhưng mà vừa vào chỗ, thức ăn có đủ, ràng là chờ lâu. ly rượu ấm vào bụng, Mạc Hi khỏi cảm thấy thư sướng, định uống ly thứ hai, nghĩ Lý Nghĩa lại cướp cái ly, trầm giọng : “ nương, uống ít chút.” Mạc Hi nghe ngữ khí nghiêm khắc, khỏi thầm than tiếng: vị trước mắt này vì cùng tiện nghi ca ca của mình làm tốt quan hệ, cũng muốn nhân tiện nhận muội muội gì đó, lại quản đến việc riêng của nàng đấy chứ. Đây là còn chưa ăn căng bụng rồi sao…

      Nàng biết giờ phút này Phùng Thiệu ở bên cạnh thầm lắc đầu, nghĩ rằng: Vương gia khi nào đối với người khác ôn hòa như vậy.

      Mạc Hi thấy Lý Nghĩa cho nàng uống rượu, mình lại mới uống có hai ly khỏi càng buồn bực, trực tiếp hoài nghi tên này là tìm lý do đường hoàng độc chiếm bầu rượu này, thầm mắng xã hội cũ trọng nam khinh nữ thể chấp nhận được.

      Đoàn người sau khi cơm nước no nê đều tự nghỉ ngơi tới.

      Như thế được mấy ngày, dọc theo đường cũng là sóng yên biển lặng, chút động tĩnh cũng có.

      Thẳng thắn mà , theo tiểu hầu gia là loại hưởng thụ.

      Tuy xe ngựa mệt nhọc, nhưng xe ngựa của Sở Hoài Khanh cũng là thoải mái nhất, tiếp tế cũng thường xuyên. Mỗi đêm dừng chân hành quán các nơi cũng sớm chuẩn bị tốt. Sở Hoài Khanh thích sạch , Mạc Hi cũng được thơm lây, ngày ngày có nước ấm rửa mặt. đường , đúng là so với ngày xưa Mạc Hi làm nhiệm vụ thoải mái chỉ gấp mười lần. Ngược lại Lý Nghĩa, tuy là vương gia tôn sư, nhưng thường chinh chiến sa trường, lại đóng ở quan ngoại nơi lạnh khủng khiếp lâu ngày, có chú ý nhiều như Sở Hoài Khanh vậy.

      Vốn tưởng rằng vì thế mà hành trình khỏi chậm chút, ngờ ngựa của tiểu hầu gia đều là danh câu ngày ngàn dặm, đúng là đường thẳng tiến tới kinh thành.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 96. Hoa lựu chói mắt.

      [​IMG]

      Lý Nghĩa xuống xe ở nửa đường, mà theo xe ngựa vào thẳng Túc hầu phủ, khiến Mạc Hi có vài phần ngoài ý muốn.

      Rốt cuộc là kinh sư trọng địa, giống như Giang Nam, hơn nữa Sở gia mấy đời thân phận quý trọng, Túc hầu phủ khắp nơi đều có vẻ khí vũ hiên ngang. Lý Nghĩa vốn tưởng rằng Mạc Hi mặc dù ham tiền tài, nhưng dù gì cũng là mình sống gian khổ qua nhiều năm, mắt thấy cuộc sống thay đổi rất lớn, chắc chắn thập phần vui sướng. ngờ nàng chỉ vén màn im lặng đánh giá xung quanh, trong đôi mắt linh động phi thường chỉ toát ra vài phần tò mò.

      Sở Hoài Khanh ra lệnh xe ngựa vào đình viện tràn đầy hương hoa nhài, sau đó ba người xuống xe bộ.

      Chỗ sân này lớn, cũng là ngói xanh tường trắng, nhưng lại hơi giống nơi khác, có vẻ đặc biệt tinh xảo tỉ mỉ. Liền ngay cả đình đài lầu các cũng uyển chuyển khéo léo hơn vài phần. Hoa cỏ trong vườn giống như nơi khác trong phủ cổ thụ che trời, đúng là hoa nhiều hơn cây, xem thành phần màu sắc đất, có vẻ là mới trồng.

      Lý Nghĩa thầm nghĩ: Sở Hoài Khanh đối với muội muội cùng cha khác mẹ này có chút để tâm.

      Hạ nhân sớm được tin, đều ở sảnh trước cung kính chờ. Thấy bọn họ tiến vào, trong chốc lát quỳ đầy đất.

      Tiếp đó Sở Hoài Khanh giới thiệu Mạc Hi cho mọi người biết, mấy lời cố gắng hầu hạ này nọ. Mọi người sớm được tin, biết vị chủ tử mới tới này là muội muội ruột của tiểu hầu gia, tránh được nhìn trộm đánh giá phen, miệng tự nhiên liên tục dạ vâng. Đợi những người này lui ra, Sở Hoài Khanh liền với Lý Nghĩa: “Mời Lâm huynh đến thư phòng lát.”

      Lý Nghĩa nghe xưng hô như vậy, vừa nhấc mắt, quả thấy Mạc Hi cười như cười nhìn , vẻ mặt khỏi cứng đờ, lại lập tức giống như che giấu cố gượng cười. Nếu là Phùng Thiệu thấy vẻ mặt Lý Nghĩa biến hóa lúc này, nhất định rất kinh ngạc.

      Sở Hoài Khanh thấy vẻ mặt hai người, lập tức trong lòng sáng tỏ, mỉm cười, : “Vương gia lỗi lạc quang minh, ngược lại ta giấu đầu hở đuôi.” Lại quay đầu với Mạc Hi: “Cũng mệt rồi, muội nghỉ ngơi trước . Ta biết muội quen người khác hầu hạ, trước bảo bọn họ ra ngoài. Nếu muội cần gì gọi vào là được. Giờ này còn sớm, đợi trễ chút ta lại đón gió tẩy trần cho muội.” Lập tức với Lý Nghĩa: “Vương gia, mời.”

      Chờ hai người đều rồi, Mạc Hi mới vào tỉ mỉ đánh giá nơi ở mới của mình. Phía sau bình phong lưu ly khảm phỉ thúy hà hoa chính là hành lang gấp khúc. tới cuối hành lang là thư phòng, cầm kỳ thư họa đều có đầy đủ. Mạc Hi biết đàn đương nhiên nhìn ra đó là cây tuyệt thế danh cầm, nhưng nhìn bàn cờ là từ khối ngọc thạch cao cấp nhất mài thành, cũng biết cực hiếm có; Tranh treo tường cũng đều là bút tích thực của danh gia. Thư phòng ăn thông với phòng ngủ, chỉ ngăn cách bằng bức bình phong gỗ điêu khắc tứ quân tử. Phòng ngủ phối trí theo tiêu chuẩn của nữ tử quý tộc cổ đại, nhưng nơi nơi đều lộ ra thanh nhã. Mọi thứ bố trí có lẽ đều theo phẩm vị của Sở tiểu hầu gia.

      Đến tối, Tử Thù tới mời Mạc Hi dự tiệc. Vốn tưởng rằng Lý Nghĩa xuất , ngờ chỉ có Sở Hoài Khanh. Phô trương lớn, đồ ăn mỗi món đều tinh xảo, cũng có vài phần khí ấm áp của gia yến. Sở Hoài Khanh xuất thân cao quý, ngày thường đối nhân xử thế mặc dù tao nhã có lễ, kì thực trong khung khỏi lộ ra vài phần ngạo khí xa cách. Giờ phút này thái độ của đối với Mạc Hi so với lần đầu tiên hai người ở chung thân cận ít. Bữa cơm này, trong lời thiếu những câu thăm dò sắc bén, huynh muội hai người ăn vô cùng hòa hợp.

      Trong hầu phủ cũng có chủ tử khác, mấy ngày liền, Mạc Hi sống rất nhàn nhã. Nàng vốn phải hào môn thiên kim đại gia khuê tú, ngoại trừ mỗi ngày kiên trì luyện võ, thời gian còn lại chỉ có hứng thú với hoa cỏ. Sở Hoài Khanh thấy nàng thích, chẳng những ước thúc, ngược lại còn lệnh Tử Thù cùng Mạc Hi ra hoa viên ở ngoại ô kinh thành mua chút giống hoa quý hiếm về, nghiễm nhiên ra dáng ca ca tốt sủng ái muội muội.

      Mạc Hi nếu mang danh thiên kim Túc hầu phủ, liền tiện xuất đầu lộ diện, ra cửa cần bày chút phô trương như tiểu thư khuê các. Sở Hoài Khanh cũng hào phóng, dứt khoát đem xe ngựa, người đánh xe cộng thêm người hầu tiểu chính thái Tử Thù, đều cho Mạc Hi sai phái.

      Tháng năm hoa lựu chói mắt.

      Mạc Hi cũng chọn hoa gì quý hiếm, chỉ lựa vài cây lựu hoa bung nở. Dưới ánh mặt trời, hoa màu trần bì vô cùng rực rỡ, khiến người vừa thấy trong lòng liền sáng lên.

      Vườn hoa lớn. Nghe chủ nhân cùng người nào trong cung có quan hệ dây mơ rễ má gì đó, liền ngay cả các loại hoa cỏ trong ngự hoa viên cũng từ nơi này đưa vào. Ngày thường thiếu thanh niên nữ tử quý tộc kết bạn đến ngắm hoa.

      Mạc Hi cảm giác được xa xa có đám người qua, cũng để ý, vẫn cứ thế mà ngắm cảnh.

      Nàng biết người khác, người khác cũng biết nàng, lại nhận ra Tử Thù.

      Nhìn thấy Tử Thù đứng phía sau nàng ân cần hầu hạ, vài ánh mắt dò xét trong nháy mắt cùng rơi xuống người Mạc Hi.

      Đám người kia có nam có nữ, người người quần áo sang trọng; phía sau nha đầu, người hầu theo đám, hiển nhiên là có thân phận.

      Trong đó mặc váy dài màu hạnh nhân, mặt trứng ngỗng, ánh mắt có vài phần thần thái trực tiếp tiến lên : “Ngươi là ai?”

      Nàng hỏi như vậy, Mạc Hi nhất thời biết có nên trực tiếp khai ra Sở Hoài Khanh vị tiện nghi ca ca này hay . Dù sao nhận đứa con riêng từ bên ngoài về, đối với thế gia đại tộc cũng phải chuyện vẻ vang gì. Cho dù sớm muộn gì chuyện này cũng truyền ra, nhưng truyền sớm ngày, nàng phải đối mặt với cái gọi là vòng xã giao của xã hội thượng lưu kinh thành sớm ngày, cả ngày cùng những người này giao tiếp, quả thực là chuyện rất thú vị.

      Tử Thù cũng là người thông minh, đợi Mạc Hi trả lời, liền lên tiếng : “Quận chúa gần đây khỏe ?” tiểu đồng như , trực tiếp chuyện với quận chúa, hiển nhiên là có quen.

      Vị quận chúa này ra mặt đánh trận đầu, mấy người còn lại cũng nhàn rỗi, đều từ xuống dưới đánh giá Mạc Hi, lập tức bát quái.

      phải là tân sủng của tiểu hầu gia chứ?”

      “Ánh mắt của thay đổi cũng quá nhanh rồi.”

      “Còn phải sao, cho dù bị vương gia đoạt Hồng Tiêu, cũng đến mức chọn người như vậy a.”

      “Lời này có lý. Nên chọn người tuyệt sắc hơn Hồng Tiêu, mới có thể tiêu cơn tức này.”

      Trong những người chuyện có nam có nữ, ngữ điệu kia đều kỳ quái, Mạc Hi thầm than: chẳng lẽ tiện nghi ca ca nam nữ đều ăn hết… Quả thực cổ đại mới là khởi đầu của tình bất chấp mọi thứ sao… Xem ra Sở tiểu hầu tình trường thất ý thiên hạ đều biết, cũng làm khó .

      hạnh y kia cùng Sở Hoài Khanh coi như thanh mai trúc mã, ngưỡng mộ lâu. Mới chờ mong tiểu hầu gia từ Giang Nam trở về, nghĩ bên người lại xuất nhân vật như Mạc Hi, hơn nữa bộ dạng lại nhìn ra chỗ nào xuất chúng. Quận chúa tự nhận xuất thân cao quý, dung mạo xinh đẹp, sao có thể chịu phục, tự nhiên muốn lên phía trước hỏi cho ra lẽ.

      Nàng thấy Mạc Hi đáp, lại quát: “Ngươi vô lễ, chủ tử hỏi, sao ngươi trả lời!”

      Lời này có chút nặng, Mạc Hi mặc dù dung mạo xuất sắc, nhưng giờ phút này toàn thân ăn mặc đều kém những người trước mắt. Quận chúa bản thân cũng biết, thấy trang phục của Mạc Hi, nhất định là người có lai lịch, có điều chỉ là suy đoán, nên giả bộ hồ đồ, để khích nàng thôi.

      Tử Thù mắt thấy khí cứng ngắc, muốn mở miệng, chỉ nghe giọng dị thường trầm ổn : “Vị nương này là ai, tới phiên ngươi hỏi.”

      Mạc Hi vừa quay đầu lại, quả thấy Lý Nghĩa từ chỗ hơi xa ở phía sau tới.

      Duệ vương gia vừa ra trận, có phong cách. Trong khoảnh khắc, mọi người hành lễ hành lễ, quỳ xuống quỳ xuống. Nhất thời lặng ngắt như tờ.

      Mạc Hi mỉm cười với .

      Đám người thấy Mạc Hi ở trước mặt vị thiết huyết vương gia Lý Nghĩa này lại chỉ gật gật đầu liền xem như xong lễ, mà Lý Nghĩa chẳng những trách, tựa hồ còn vô cùng hiếm gặp hơi cười với nàng, cảm thấy khỏi kinh ngạc. Liền ngay cả quận chúa cũng kinh ngạc vô cùng, khỏi thầm hối hận mới vừa rồi làm việc lỗ mãng.

      “Nơi này có vài giống mới lạ, bên ngoài khó gặp. Muốn xem ?”

      “Được.” Mạc Hi đồng ý vô cùng dứt khoát, vô luận như thế nào, Lý Nghĩa đúng là đạo bùa chú của thiên sư từ trời giáng xuống, vừa có mặt ác linh liền lui tán.

      Đợi hai người xa, đám người kia mới giống như được giải thuật định thân. Thoát khỏi ảnh hưởng của Lý Nghĩa, liền nhịn được lặng lẽ nghị luận, ràng là đối với Mạc Hi càng tò mò.

      “Cám ơn người vừa rồi thay ta giải vây.” Mạc Hi những lời này tự nhiên phát ra từ đáy lòng, chẳng qua nếu Lý Nghĩa biết đường đường là vương gia ở trong lòng nàng công dụng chẳng khác gì vợt đập muỗi, biết có cảm nghĩ như thế nào.

      cần khách khí. Việc hôm nay, ngày sau thể tránh được, cần quá mức để tâm.” Ngừng chút, Lý Nghĩa đột nhiên : “ nương có nhũ danh ?”

      Lý Nghĩa mới hỏi liền thấy rất ổn, thấy Mạc Hi quả nhiên quay đầu nhìn , liền : “Nếu kêu Sở nương, sợ quen.”

      Mạc Hi gật gật đầu, lại kêu nàng Mộc nương, quả cũng có chút ổn. Sau lúc lâu, mới đáp: “Hi Hi.”

      Lý Nghĩa gọi lần.

      tiếng này, khiến Mạc Hi giống như có ảo giác, Cố An của nàng trở lại, chỉ là từ thiếu niên trẻ tuổi lột xác thành nam nhân khí độ ung dung trầm ổn trước mắt này.

      “Vương gia sao lại có hứng thú đến đây?” Chẳng qua ảo giác chung quy cũng là ảo giác, tự mình đập tan tốt hơn.

      “Chỉ tới giải sầu thôi.” thực tế, hôm nay sau khi lâm triều hoàng đế lão tử giữ lại mình , cho tối hậu thư, trước cuối năm phải đại hôn. Nếu chính có người vừa ý, liền trực tiếp chỉ hôn. Mấy ngày liền, phụ tá của Lý Nghĩa cũng chọn cho ít người, dù sao hôn nhân, con nối dòng đối với người thừa kế ngôi vị hoàng đế mà quá mức trọng yếu. Con cháu hoàng thất các đời đại hôn, đều lấy gia thế nhà , con nối dòng tương lai làm mục đích suy tính hàng đầu, Lý Nghĩa đương nhiên cũng hiểu quan hệ lợi hại trong đó, chỉ là biết vì sao, theo bản năng vẫn lảng tránh vấn đề này.

      Nhưng những lời này tự nhiên tiện với Mạc Hi, Lý Nghĩa muốn tìm đề tài khác, vừa quay đầu, thấy người trước mắt mặc thân xiêm y màu băng lam, đứng bên cạnh những khóm hoa lựu xinh đẹp tuyệt luân khí thế như lửa, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt trắng trong thuần khiết, bỗng nhiên liền cảm thấy tĩnh tâm xuống.

      Giờ phút này, liền ngay cả tiếng gió cũng yên lặng.



      .

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 97. Minh ước.

      Lý Nghĩa mang theo Mạc Hi xem xét vài loại kỳ trân, phần lớn là cây cảnh. Mạc Hi cũng nhìn ra tốt xấu, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.

      Tháng năm trời cũng thay đổi bất thường, khắc trước còn quang đãng, khắc sau liền mây đen dày đặc. Hai người chưa kịp chạy về nơi dừng xe ngựa, liền bị giọt mưa to như hạt đậu dày đặc trút xuống đầu.

      Mạc Hi vừa chạy vừa nguyền rủa trong lòng, quần áo tiểu thư khuê các này cũng phải thứ thích khách nên mặc, trong ba tầng ngoài ba tầng, váy lại dài, hành động khắp nơi bị hạn chế , chạy còn ngọc bội leng keng, là có đủ phiền phức. Hơn nữa nàng còn thể lộ võ công trước mặt Lý Nghĩa, chỉ đành khổ bản thân.

      oán thầm trong lòng, Lý Nghĩa bỗng nhiên cầm tay nàng, Mạc Hi chỉ cảm thấy cỗ nội tức mạnh mẽ đánh tới, trong nháy mắt, nàng nhanh chóng phán đoán ra đối phương có ác ý, chỉ đành cố gắng khống chế chân khí trong cơ thể xuất phát từ bản năng tự động dâng lên chống lại, mặc cho luồng kình khí xa lạ này trút vào. Nước mưa chảy theo tóc xuống, tầm mắt nàng mơ hồ, trong mông lung Mạc Hi nhìn thấy bóng dáng phía trước kéo nàng chạy nhanh, giống như chồng lên hình ảnh Cố An trong trí nhớ.

      Từng vô số lần, Cố An mang theo nàng, chạy như bay trong rừng mưa tên, lần lượt dùng máu thịt thân thể mình vì nàng xây nên bức tường chắn, che chở nàng đường lao ra vòng vây.

      Chờ Mạc Hi phục hồi tinh thần lại, hai người ngồi xe ngựa. Tử Thù vẻ mặt lo lắng : “ nương mới mắc mưa, sợ là bị nhiễm lạnh.”

      Lý Nghĩa hơi hơi nhíu mày, phân phó người đánh xe: “Nhanh đến vương phủ.”

      Mạc Hi chỉ nghĩ rằng Lý Nghĩa cưỡi ngựa đến, nhờ xe ngựa hầu phủ trở về, cũng tránh được mưa. thân phận tôn quý, đưa trước, cũng đúng thôi.

      ngờ xe ngựa đến cửa vương phủ, Lý Nghĩa lại phân phó trực tiếp vào. Thị vệ ở cửa thấy Lý Nghĩa vén màn, vội vàng cho .

      Phùng Thiệu nghe xong hạ nhân hồi bẩm, tức khắc chạy tới đón chào.

      “Bảo người lấy bộ quần áo nữ tử đến. Chuẩn bị canh nóng, trà gừng mỗi loại hai phần. Phải nhanh.” Ngừng chút, Lý Nghĩa giống như nhớ tới cái gì, lại : “Phải mới.”

      Phùng Thiệu thấy xe ngựa của Sở tiểu hầu gia, lại nghe Lý Nghĩa phân phó như thế, tự nhiên đoán được xe là ai. Những hạ nhân còn lại kinh ngạc khó hiểu. Nhiều năm như vậy, vương gia chưa bao giờ mang nữ tử về. Nữ nhân trong phủ đều là trong cung thưởng, mặc dù người người tuyệt sắc, lại ai được sủng ái. Cho nên, Lý Nghĩa hai mươi, cũng chưa có con nối dòng. Vì nữ sắc quá thờ ơ, người của Đoan vương bên kia thậm chí ngay cả Lý Nghĩa thích long dương (nam x nam) cũng truyền ra. nghĩ bởi vì lời đồn này, hoàng đế lão đầu càng đưa nhiều nữ nhân cho vương phủ, có nhiều người Lý Nghĩa gặp cũng gặp qua, còn số chỉ khi đưa tới lĩnh chỉ tạ ơn gặp qua mặt. Lý Nghĩa đều phân phó Phùng Thiệu đem tất cả muôn hồng nghìn tía vào trong vườn, cho bọn họ ra ngoài nửa bước.

      Nhưng lần này, vương gia chẳng những tự mình dẫn người trở về, còn trực tiếp an bài nơi mình thường ở, sao khiến người tò mò kinh ngạc. Bởi vậy lúc Lý Nghĩa giúp Mạc Hi xuống xe, ít nhất cũng có mấy chục con mắt nhìn chằm chằm. Ánh mắt Lý Nghĩa đảo qua, mọi người e ngại uy thế, mới cố gắng tự thu liễm.

      Mạc Hi thầm thở dài. Hành động lần này của Lý Nghĩa, nếu thay đổi là tiểu thư khuê các nào khác, đều cực ổn. Để người ta nhìn thấy ngồi chung xe, còn dẫn về phủ, càng kỳ quái hơn là an bài tắm rửa. Vương gia này rốt cuộc bị chập dây thần kinh nào rồi…

      Chẳng qua nàng cũng biết, việc đến nước này, cho dù nàng cố ý muốn về, Lý Nghĩa cũng cho phép, thích ứng trong mọi tình cảnh . Dù sao thanh danh trong sạch đối với thích khách mà đều là mây bay trời.

      Mạc Hi nhanh chậm ung dung thong thả tắm rửa cái, thay bộ quần áo sạch màu xanh nhạt, theo thị nữ đến phòng khách.

      Chỉ thấy Lý Nghĩa an ổn ngồi uống trà, phía sau tên nội thị thay lau tóc.

      Mạc Hi thuận theo ngồi xuống, tiểu nha đầu theo vô cùng thông minh, Lý Nghĩa chỉ liếc mắt cái, ta lấy vải khô đến, cẩn thận thay Mạc Hi lau tóc.

      Hai người ngồi đối diện nhau. Dưới ánh mắt giám sát của Lý Nghĩa, Mạc Hi vẻ mặt đau khổ bưng bát trà lên, hơi uống hết trà gừng nóng. Đợi thị nữ lấy nước đường đỏ đến, Mạc Hi khỏi sửng sốt. Lúc trước Cố An cũng dùng đồ ngọt để dỗ nàng uống trà gừng. Kỳ nàng phải sợ đắng, chỉ là đối với vật cay độc trời sinh bài xích.

      Uống lên hai hớp nước đường, Mạc Hi uống nữa. Thị nữ lại bưng trà xanh cùng các loại điểm tâm đến.

      “Đây là vật trong cung, nếm thử.”

      Mạc Hi lấy cái bánh đậu xanh, ngọt mà ngán, vào miệng lập tức tan, rất ngon.

      muốn lấy cái thứ hai, Lý Nghĩa : “Thích cũng đừng ăn nhiều. Có cơm ngay thôi.”

      Lý Nghĩa thấy Mạc Hi bất mãn buông điểm tâm, khỏi khóe miệng hơi hơi cong lên.

      Lại biết Mạc Hi thầm khóc thét, sao mình lại gặp phải sát tinh tự quyết định thế này, ai đồng ý cùng dùng cơm chứ, liền khéo léo từ chối : “Đa tạ ý tốt của vương gia, có lẽ ta nên về sớm thôi, trễ khiến gia huynh lo lắng.”

      “Tử Thù về hầu phủ báo tin, cần lo lắng.”

      Mạc Hi nghe vậy, thầm nghĩ: đem người hầu xe ngựa của ta toàn bộ đuổi rồi. Bữa cơm này mình sợ là phải ăn chắc rồi.

      Hai người yên lặng ngồi đối diện, liền bắt đầu bữa ăn.

      Lý Nghĩa ăn cơm, phô trương tự nhiên giống người thường. đám thị nữ nối đuôi nhau mà vào. Người đầu bưng cái nồi đồng thau to. Dưới nướng than, nước bên trong sôi, tản ra mùi canh cá nồng đậm.

      ngờ là ăn lẩu, cũng thú vị.

      Bên cạnh nồi có vòng hoa văn rất , Mạc Hi tổng cảm thấy có chút quen mắt.

      Lý Nghĩa thấy Mạc Hi nhìn chằm chằm cái nồi, cười : “ sợ là chưa thấy qua cái này. về nồi này cũng có chút lai lịch, là trong cung tiền triều.”

      Mạc Hi nghe vậy gật gật đầu.

      Đúng rồi, hoa văn này cùng ấn ký phượng hoàng của Mộ Yến Trai giống nhau như đúc. Chỉ là xếp thành hàng, lại cực kỳ tinh mịn, hơn nữa sắp hàng ngang, nàng mới nhất thời nhận ra được.

      Lý Nghĩa là người biết săn sóc, Mạc Hi tự mình động thủ, mặc dù thể tận hứng, nhưng ăn cũng tự tại.

      Lý Nghĩa thấy nàng động tác chút câu nệ, chỉ yên lặng ăn cơm, đột nhiên : “ sợ ta?” Tình hình hôm nay dù sao cũng giống đường về kinh, khi đó còn có Sở Hoài Khanh.

      Mạc Hi lắc đầu thản nhiên :“Người đời đều sợ hãi quyền thế. Ta đương nhiên cũng ngoại lệ.”

      Lý Nghĩa cố ý : “Chẳng lẽ bởi vì ỷ mình cứu bổn vương?” Những lời này ngữ khí có vẻ thập phần nghiêm khắc, quả thực là chất vấn.

      Mạc Hi vẫn lắc đầu bình tĩnh : “Vương gia phúc trạch thâm hậu, tự có trời cao ban ơn, ta dám kể công.” Ngừng chút, nàng tiếp: “Chỉ cảm thấy vương gia là người làm đại , chắc gây khó xử cho nữ tử như ta.” xong thầm khó chịu : lại chạm dây thần kinh nào nữa rồi, có để người ta ăn cơm đây. nương ta cố vỗ mông ngựa ngươi, còn tự hạ mình, tư thế cũng đủ thấp, dù sao cũng được rồi chứ.

      Lời này nàng quả thực khiến Lý Nghĩa vô cùng hưởng thụ, thầm nghĩ: đúng rồi, nàng cùng nữ tử khác bất đồng, vừa nũng nịu nịnh hót, cũng sợ hãi rụt rè, khắp nơi hào phóng thẳng thắn. Khó trách cùng nàng ở chung tâm tình bình thản.

      Ăn cơm xong, Lý Nghĩa tự mình đưa Mạc Hi trở về.

      Phùng Thiệu đứng ngoài thư phòng, tiến được lui cũng xong. Hôm nay giống như ngày thường, ở cửa cung chờ Lý Nghĩa hạ triều. Thời gian Lý Nghĩa ra so với ngày thường trễ hơn, vả lại mặt lạnh lùng, vừa mở miệng liền đuổi về. Phùng Thiệu còn cách nào, chỉ đành để ám vệ theo. nghĩ lúc Lý Nghĩa về lại ngồi xe ngựa của tiểu hầu gia, còn mang muội tử người ta về. Vương gia mặc dù mắc mưa, có vài phần chật vật, xem sắc mặt chuyển sáng, có vẻ tâm tình tệ. Chẳng qua lúc này trong đầu Phùng Thiệu lại bất ổn, sau khi vương gia đưa Sở gia tiểu thư về phủ kêu đến, lại truyền vào, sắp nửa canh giờ.

      Phùng Thiệu tự nhiên nghe được Lý Nghĩa qua lại trong phòng. theo Lý Nghĩa nhiều năm, biết chủ tử tuy rằng tuổi trẻ, cũng là tài hiếm có, làm việc luôn nhanh, độc, chuẩn, kiên định quyết đoán, chỉ khi gặp phải số việc vô cùng khó giải quyết mới có thể do dự chừng như thế.

      “Vào .”

      Phùng Thiệu nghe được lời này, nhất thời buông xuống nửa tâm. Khi vào nhìn thấy Lý Nghĩa ngồi ghế thái sư, vẻ mặt kiên định, có lẽ có quyết đoán.

      “Thay bổn vương nghĩ cái bái thiếp cho Sở Hoài Khanh.” Ngừng chút, xua tay : “, vẫn là bổn vương tự mình viết . Lát nữa ngươi đưa đến Túc hầu phủ, tự tay giao cho .”

      Phùng Thiệu trầm ngâm lát, cuối cùng thăm dò : “Vương gia, có phải ngài định chấp nhận tiểu hầu gia quy hàng hay ?”

      Lý Nghĩa gật gật đầu, khẳng định : “Phải. Bổn vương quyết định mạo hiểm lần.”

      “Vương gia, thuộc hạ xin thẳng, tiểu hầu gia người này quỷ kế đa đoan, giả giả khiến người ta nhìn hoa trong sương ( thấy ), vương gia thể phòng.”

      “Bổn vương chủ ý định. Mời ba ngày sau đến Dật Tiên Lâu.”

      “Dạ.”

      Ba ngày sau. Dật Tiên Lâu.

      Tuy là Lý Nghĩa mời, Sở Hoài Khanh người khách này so với chủ nhân còn tới sớm hơn.

      Lý Nghĩa vào nhã gian chỉ thấy Sở Hoài Khanh uống hồng trà, trong ánh mắt cũng khí định thần nhàn như ngày xưa, thấy tiến vào, mới thu vẻ mặt.

      Nếu là quy phục, tiểu hầu gia tự nhiên cực ân cần đứng dậy đón chào. Hai người chào hỏi xong, Sở Hoài Khanh khách khí : “Đa tạ vương gia chiếu cố xá muội.” Lý Nghĩa ngày ấy dẫn người về phủ quá ba ngày truyền khắp những nhà quyền quý của kinh thành. Mạc Hi trong lúc nhất thời trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong bát quái. Nàng lại chưa bao giờ lộ mặt trong giới xã giao ở kinh thành, mọi người ngược lại càng tò mò, nghị luận gay gắt. Những lời này tự nhiên tránh được truyền vào tai Sở Hoài Khanh.

      Lý Nghĩa bất động thanh sắc, khách khí : “Đâu có đâu có.”

      Hai người đều biết trong lòng, nếu muốn liên thủ, biện pháp khiến cả hai bên đều yên tâm chỉ có —— liên hôn.

      Chỉ là ai cũng nguyện nhắc đến chuyện này trước.

      Sở Hoài Khanh rốt cục nhẫn nại được, cười lạnh tiếng, : “Xá muội từ lưu lạc bên ngoài, khó tránh khỏi quy củ có chút sai sót. Vương gia lại là biết mà còn cố phạm. Muội ấy mặc dù cùng cha khác mẹ với ta, nhưng là thân nhân duy nhất đời này. Vương gia làm nó tổn hại thanh danh, hôm nay như thế nào cũng phải .”

      Lý Nghĩa về chuyện này sớm có quyết định, chờ chính là những lời này của Sở Hoài Khanh, liền ngay: “Bổn vương báo cáo phụ hoàng.”

      Sở Hoài Khanh nghĩ Lý Nghĩa lại dứt khoát như vậy, biết người chủ trước mắt này trước giờ đều nhất ngôn cửu đỉnh, lập tức thầm thở dài nhõm hơi, miệng lại thản nhiên : “Đa tạ vương gia nâng đỡ.”

      Hai người kẻ đến người , mấy lời liền quyết định xong chung thân của Mạc Hi.



      ;

      Chú thích:

      Ghế thái sư:

      [​IMG]

      Bánh đậu xanh:

      [​IMG]

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 98. Mười dặm hồng trang.

      [​IMG]

      Sau khi Sở Hoài Khanh về phủ cũng vội với Mạc Hi cùng Duệ vương đạt thành hiệp nghị. Dù sao hoàng tử đón dâu là đại , trong cung ngày chưa ban bố ý chỉ, hiệp nghị miệng này liền ngày chưa thể chắc chắn.

      Giờ phút này Mạc Hi cầm cây trâm bạc điểm phỉ thúy khảm ngọc bích thưởng thức. Nàng rành châu báu, song chỉ xem cách chế tạo liền biết nhất định phải vật phàm. Đây phải lần đầu tiên Mạc Hi nhận được đồ của Duệ vương phủ đưa tới, liên tục mấy ngày vương phủ đều sai người tặng đồ đến. Hộp bát bảo thủy tinh đựng mứt hoa quả, bộ vật trang trí bằng ngọc mười hai con giáp, đủ hết các loại. Nhưng cũng chỉ là vài món ăn đồ chơi, có thứ gì đặc biệt quý trọng, nhưng thứ nào tinh xảo.

      Duệ vương phủ.

      Phùng Thiệu nghe thấy Lý Nghĩa ho tiếng, lập tức nhanh như mèo vào thư phòng.

      “Gặp Sở nương?”

      “Bẩm vương gia, gặp.”

      “Nàng có vui ?”

      Phùng Thiệu nỗ lực khống chế dây thần kinh co giật mặt, nghiêm trang : “Tiểu nhân dám nhìn trộm dung nhan của vương phi tương lai, cho nên thấy .”

      Lý Nghĩa trầm ngâm lát, phất phất tay, ý bảo Phùng Thiệu ra ngoài. thầm suy nghĩ: lúc này ý chỉ trong cung hẳn là đưa đến, biết nàng có phản ứng gì.

      Quả nhiên, bên kia Mạc Hi quỳ đón thánh chỉ. Sở Hoài Khanh thấy nàng từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nàng, lại nhìn ra gì khác.

      Đợi công công truyền chỉ cất ngân phiếu được thưởng vào ngực, tươi cười đầy mặt mất, Sở Hoài Khanh khỏi khuyên giải : “Thánh thượng tự mình chỉ hôn, vô luận như thế nào việc này đều là ván đóng thuyền. Cuộc hôn này, quý nữ khắp kinh thành biết hâm mộ muội muội đến thế nào. Sao muội lại có chút vui mừng?”

      Mạc Hi mặt ra chút mờ mịt, giọng lặp lại : “Đúng vậy, người khác đều hâm mộ ta.” xong ánh mắt có tiêu cự về sân mình. Sở Hoài Khanh thấy nàng như thế, khỏi than tiếng, lắc lắc đầu.

      Tin tức Duệ vương được chỉ hôn quá mấy ngày liền truyền ồn ào huyên náo. Nghe là Duệ vương tự mình tiến cung thỉnh chỉ, ngay cả triều thần đều đoán vị vương phi tương lai này chắc chắn rất được mắt Lý Nghĩa, cũng có số ít biết hành động gần đây của Sở Hoài Khanh, đều cảm thấy đây là cuộc hôn nhân kết hợp giữa quyền thế và ích lợi, đối với cách này có chút đồng ý. Nhưng tân nương tử lại chưa bao giờ ở lộ mặt trong vòng xã giao của kinh thành, cho nên người nghị luận liền càng nhiều, tò mò có, hâm mộ có, chua cay có. Đương nhiên có số người biết chuyện đổi cách hỏi thăm bối cảnh xuất thân của Mạc Hi. Rất nhanh, chuyện nàng vốn ở Kim Lăng cũng phải là hầu phủ nuôi lớn liền bị người đào ra. Sở Hoài Khanh chỉ đành tuyên bố với bên ngoài là vài năm trước vì Mạc Hi thân thể yếu đuối, lại nghe khí hậu Giang Nam ấm áp, tốt cho cơ thể, liền đưa nàng từ , gần đây mới đón về. Từ đó, cho dù người bên ngoài đối với vị Duệ vương phi nửa đường chui ra này có nhiều phỏng đoán, rốt cuộc cũng chọn ra cái sai lớn gì, huống chi trước đó vài ngày Sở Hoài Khanh đích thân xuống Giang Nam, mọi người đều nghe thấy.

      Hoàng tử đại hôn, phô trương lớn cần cũng biết, thứ cần chuẩn bị lại rất nhiều. Hơn nữa hôn kỳ ở tháng sau, thời gian gấp như thế, hai phủ đều bận đến người ngã ngựa đổ. Mạc Hi lại mực quan tâm, ngay cả nữ hồng mà mỗi nữ tử đợi gả đều phải làm cũng thấy nàng động tay. Nàng mỗi ngày chỉ thưởng cảnh chọc chim, vui buồn, e thẹn ngại ngùng tân nương nên có cũng chưa từng thấy mặt nàng.

      Ấn quy củ nam nữ khi đính hôn thể gặp mặt, vì thế Lý Nghĩa phái người tặng đồ càng chuyên cần hơn. Chỉ là thứ đưa tới cũng giống như lúc trước mới mẻ thú vị, mà là càng ngày càng quý báu. Liền ngay cả Phùng Thiệu phụ trách chạy chân cũng thầm thở dài, chỉ thấy vị chủ tử này còn thiếu đem khố phòng vương phủ trực tiếp chuyển . Mạc Hi ngược lại hề từ chối, thoải mái nhận lấy hết. Chẳng qua, vô luận thứ quý trọng bao nhiêu, đến tay nàng cũng chỉ ngắm hai ngày, ham mới mẻ, đảo mắt liền quăng bên.

      Mắt thấy khuê phòng mình sắp có núi vàng, Mạc Hi khỏi nghĩ đến tiền hưu mình để dành lúc đầu so với đủ xem. Công việc sát thủ đúng là giá quá bèo, khó trách vô số nhân vật thành danh giang hồ giống Lâm Sâm biết thể cũng muốn chậu vàng rửa tay.

      Hôn kỳ ngày tới gần. Mạc Hi có vẻ càng trầm tĩnh, mỗi ngày tập võ cũng ra cửa, ngược lại quả dưỡng ra vài phần khí chất nhàn tĩnh của tiểu thư khuê các.

      Sở Hoài Khanh sợ trong phủ rối ren, ra vào quá nhiều, có người thừa cơ hội, liền biết ở đâu thầm đưa thị vệ vào, đều là hảo thủ nhất đẳng huấn luyện nghiêm chỉnh.

      Đến ngày lành, Mạc Hi trời chưa sáng bị đánh thức, bắt đầu mặc quần áo trang điểm. Khác , mũ phượng đính đầy trân châu, bảo thạch liền vì Lý Nghĩa địa vị tôn quý mà dị thường nặng nề hoa lệ, thẳng ép tới cổ nàng nâng lên được. Còn có phấn hồng này, biết chứa bao nhiêu chì, thoa lên mặt, là khổ thân chết vì sĩ diện.

      Giá y (áo cưới) kia lại quá là rắc rồi, tầng lại tầng, ước chừng có chín mười tầng. Bốn thị nữ hầu hạ tốn biết bao nhiêu thời gian. Nếu phải mùi thơm giá y thấm vào ruột gan vô cùng dễ chịu, Mạc Hi sớm buồn ngủ. Toàn bộ quá trình, nàng đều giống như rối gỗ, rên tiếng mặc người điều khiển, mười phần phối hợp.

      Đợi mặc xong hết qua chừng hai canh giờ.

      Giờ lành vừa đến, từ Sở Hoài Khanh tự mình cõng Mạc Hi lên kiệu. Mạc Hi vốn tưởng rằng vị tiện nghi ca ca này thế nào cũng dặn dò hai câu, nghĩ tới cái gì cũng chưa .

      Tiếp theo đó là dạo phố thị chúng. Mạc Hi bình thường khó được ngồi kiệu, chỉ cảm thấy lắc muốn điên. Ban ngày ban mặt che khăn voan, dưới ánh nắng, chỉ thấy trước mắt mảnh lửa đỏ. Lý Nghĩa có tự mình tới đón hay , nàng hoàn toàn biết. Chỉ biết là đường tiếng người ồn ào, dân chúng bên ngoài giống như tụ tập xem ca hát tạp kĩ, chắn khiến mười dặm hồng trang chen lọt. Mạc Hi khỏi cong môi, thầm nghĩ: thôi, cho người ta giải trí lần, cũng coi như làm việc thiện .

      Đợi nghi thức phi thường phiền phức bắt đầu, Mạc Hi vô cùng kiên nhẫn, phải gì khác, chính là quá đói. Ở trong kiệu nàng cố nén cầm quả táo trong tay cắn, giờ phút này lại đói khủng khiếp. Nhưng nghi thức này lại dứt, bước tới bước lui bái qua bái lại, thêm phen ép buộc.

      Đợi cho tiếng vô cùng cao vút “đưa vào động phòng”, Mạc Hi cuối cùng cũng thở dài nhõm hơi. May mắn nơi đây hôn lễ hoàng thất cùng dân gian khác nhau, náo động phòng bị cho là mất thể thống, mực miễn . Bởi vậy nàng rốt cục có thể ngồi xuống thanh tĩnh lát. Mạc Hi khỏi vui sướng khi người gặp họa nghĩ: Lý Nghĩa có mệnh tốt như mình, còn cần đãi yến tân khách. Nếu muốn cướp cái ghế kia, ngoại trừ thủ đoạn mạnh mẽ, cũng nên ở thời cơ thích hợp lung lạc phen, tạo ra lực tương tác nhất định. Nhưng mà quyền cao chức trọng, phong cách hành lại luôn cứng rắn, người dám chuốc rượu chỉ sợ nhiều lắm.

      nghĩ như vậy, Lý Nghĩa ngoài dự đoán đẩy cửa mà vào. Mạc Hi ngồi ngay ngắn giường hỉ, nghe lớn tiếng đuổi tất cả thị nữ bao gồm nha đầu hồi môn từ Túc hầu phủ theo tới ra ngoài, lại lảo đảo lần mò vào nội thất, bỗng nhiên tinh thần hơi chấn động.

      ;

      Chú thích:

      Trâm bạc điểm phỉ thúy khảm ngọc bích:

      [​IMG]

      Vật trang trí bằng ngọc hình 12 con giáp:

      [​IMG]

      [​IMG]

      Mũ phượng:

      [​IMG]

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 99. Cố nhân đến thăm.

      [​IMG]

      Bên ngoài đóng cửa “két” tiếng, Mạc Hi thình lình phẩy tay áo cái, khăn voan đỏ tươi kia bỗng chốc bay xuống.

      Lý Nghĩa chỉ thấy cả phòng dưới ánh nến, nét mặt người mặc hồng y đỏ hơn lửa mang theo hai phần ý cười, nhìn về phía . Nhan sắc ngày xưa bình thường chút nổi bật cũng thêm ba phần sáng rọi.

      Hai người yên lặng đối diện.

      Lát sau, Mạc Hi đánh vỡ yên tĩnh trước, giọng mở miệng : “Vương gia đêm nay cần tự mình đốc thúc, xem ra bố trí thỏa đáng.”

      Lý Nghĩa để ý đến kinh ngạc trong lòng, trong nháy mắt nhảy lên, quơ lấy Trạm Lư treo tường vào tay, hai mắt mới vừa rồi còn mờ mịt lộ ra ánh nhìn sắc bén, thầm nắm chặt chuôi kiếm, dáng vẻ tùy thời nghênh chiến.

      Mạc Hi hiển nhiên cảm giác được khí thế lẫm liệt của , mỉm cười, giọng : “Vương gia mặc thân cát phục, nên múa đao múa kiếm.” Đúng là bộ thanh thản, bất động như núi. Ngừng chút, nàng tiếp tục : “Vương gia cũng cần đề phòng như thế, ta làm việc gì bất lợi đối với người.”

      Lý Nghĩa giọng trầm xuống, : “Sao ngươi biết bổn vương tương kế tựu kế?” Vừa hỏi đồng thời Trạm Lư cũng ra khỏi vỏ, hướng tới Mạc Hi cổ mà . tự tin việc đêm nay bố trí vô cùng bí , tuyệt lộ ra ngoài. Ngày đó, khi Phùng Thiệu đem thân phận bối cảnh của Mạc Hi với , Lý Nghĩa đột nhiên nhớ lại người hôm đó đối kiếm với trong xe ngựa, nhất là ánh mắt trong trẻo như hàn băng kia. Chủ nhân ánh mắt đó có kiếm thuật siêu quần, Lý Nghĩa dám sơ suất.

      Mạc Hi bỗng nhiên phóng lên, thân giá y đỏ tươi như ráng chiều nơi chân trời tản ra, khó khăn né kiếm phong, lúc rơi xuống cung kính hành lễ với Lý Nghĩa, giọng : “Lễ vật vương gia sai người đưa tới, ta nhận mà thẹn, ngày sau nhất định hoàn trả toàn bộ.” nam nhân đối với nữ nhân có vài phần tình, tự nhiên thể trong mỗi hành động lời . Vô luận xuất phát từ mục đích cùng tính toán gì, lúc ban đầu, Lý Nghĩa đối với hôn này quả có vài phần thành ý. Ngay từ đầu, đưa những vật tinh xảo đáng tiền quả thực có vài phần ý vị, sau lại những vật quý trọng ngược lại chỉ là thủ thuật che mắt người có tâm bên ngoài mà thôi. Đối với người như Lý Nghĩa mà , cũng cần trái lương tâm lấy lòng nữ tử làm gì, những hành vi lễ đến tâm ý có như thế liền chỉ có giải thích, đối với cuộc hôn này có tính toán khác. Mạc Hi chính là từ biến hóa rất này, đoán được chuyển biến tâm tư của Lý Nghĩa.

      Mạc Hi lời này nghe đầu đuôi, Lý Nghĩa lại tâm niệm vừa chuyển liền hiểu được ý của nàng, ánh mắt nhìn Mạc Hi càng thâm trầm.

      Mạc Hi biết người như Lý Nghĩa, lúc trước tình lấy lòng như vậy dễ, bởi vậy chỉ sợ sơ suất chọn lầm từ, khiến cảm thấy khó xử mà thẹn quá thành giận. Nàng mới vừa rồi cố ý hai chữ “ngày sau”, có ý thử Lý Nghĩa định xử trí nàng như thế nào, nghĩ Lý Nghĩa lại có biểu gì.

      Dưới ánh nến, vẻ mặt Lý Nghĩa lúc sáng lúc tối mang theo lãnh đạm xa cách, quát hỏi: “Sở Hoài Khanh phân phó ngươi như thế nào?”

      Mạc Hi hờ hững : “ có.” Ngừng chút, nàng tiếp: “Tiểu hầu gia quả chưa từng phân phó ta chuyện gì. Nhưng mà, nếu ta đoán sai, giá y này sợ là tẩm độc dược cực kì lợi hại.”

      giá y của tân nương nhiễm độc, mười phần là chú rể ứng với câu tục ngữ chết dưới hoa mẫu đơn.

      Lý Nghĩa quả nhiên thay đổi sắc mặt, bỗng cười lạnh : “Nếu quả thực như thế, sao ngươi sợ!”

      Mạc Hi vẫn thản nhiên : “Vương gia nghi ngờ ta, cần gì để ý sống chết của ta.”

      Lý Nghĩa phẩy tay áo cái, hơi xoay nghiêng, nghiêm lạnh : “Ngươi từ lúc nhận người thân biết là Sở Hoài Khanh thiết kế, vì sao dứt khoát bỏ ? Chẳng lẽ muốn ở lại làm vương phi của bổn vương?”

      Mạc Hi nghe được ý châm chọc trong câu sau cùng của , chậm rãi lắc đầu, mặt lộ vẻ buồn bã, : “. đâu?” Mạc Hi biết Lý Nghĩa người này mặc dù làm việc bá đạo, cũng có vài phần chính khí. mực cứng rắn dễ dàng khiến tin, bởi vậy, giờ phút này nàng chẳng những có chút sắc sảo, ngược lại có vẻ nhu nhược vô y.

      Huống chi Túc hầu phủ phải dễ rời khỏi như vậy, lúc trước đám cao thủ vào ở kia danh nghĩa là vì đảm bảo an toàn của hầu phủ, ra là có vô số ánh mắt thầm nhìn chằm chằm nàng.

      Mạc Hi bỗng nhiên lạnh lùng cười, tiếp tục : “Nếu rời khỏi, tiểu hầu gia cùng tổ chức đều tuyệt bỏ qua cho quân cờ nghe lời như ta. Làm như thế phải là kế lâu dài.” Ngừng chút, nàng : “Huống chi, ván cờ này chỉ có vương gia mới là người định càn khôn.” câu này lớn, lại rất có khí phách, kiên định dị thường. Còn câu nàng tiện ra, chính là nếu rời , làm hỏng kế hoạch của Lý Nghĩa, cũng bỏ qua cho nàng.

      Lời này nửa, lưu nửa. Lý Nghĩa cũng hiểu được ý của Mạc Hi, nàng đây là cho thấy lập trường. Lý Nghĩa tuổi còn trẻ liền quyền cao chức trọng, người hướng biểu thị trung tâm đếm hết, khom lưng uốn gối cũng biết gặp bao nhiêu, Mạc Hi mới vừa rồi lời này quả có tâng bốc , nhưng làm người ta chán ghét.

      như vậy, ngươi là đoán được bổn vương đêm nay có động tác, cố ý lưu lại thành toàn cho bổn vương.”

      Mạc Hi nghe Lý Nghĩa lời lẽ sắc bén vừa chuyển, bắt đầu tán tụng nàng, vẫn bình tĩnh : “ nữ tử như ta, thân như bèo trôi. Lúc nào cũng có thể bị biến thành vật hi sinh. Có tài đức gì có thể thành toàn cho vương gia.” Ngừng chút, nàng bỗng nhiên chớp chớp mắt, mỉm cười : “Chẳng qua có đôi khi quân cờ cũng cam lòng, muốn quấy rối người tự cho là nắm cục diện trong tay.” Vẻ mặt bướng bỉnh hơi chút giảo hoạt của nàng vừa rồi, có thể là linh động cực kì, Lý Nghĩa lại chút thay đổi, : “À, như thế, ngày nào đó nương cũng đối với bổn vương như vậy.”

      Mạc Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn Lý Nghĩa, kiên định : “Vương gia lời ấy sai rồi. Thủ hạ của vương gia còn nhiều người tài ba dị sĩ vì vương gia vượt lửa qua sông. Hơn nữa, vương gia mưu cầu là thiên hạ. Ta có thể vì vương gia ra chút sức cũng chỉ là tạm thời. Mà ta theo đuổi, là hai chữ ‘bình an’.” Lời này của nàng nghe như là mình ham muốn ít, ngoại trừ muốn bảo vệ mạng còn hy vọng xa vời gì, kì thực là phủi sạch quan hệ, tỏ mình và Lý Nghĩa phải là người cùng cấp. Đạo bất đồng bất tương vi mưu (người cùng đường cần hợp tác với nhau), chỉ là tạm thời vì cầu tự bảo vệ mình, thay bản thân thoát khốn mới có thể “ cẩn thận” giúp phen, sau khi xong việc còn liên quan, tương lai bị cắn ngược.

      Lý Nghĩa biết là tiếp nhận lí do thoái thác này của nàng, hay là muốn dây dưa, đột nhiên : “Sở Hoài Khanh sao lại đề phòng ngươi?”

      Mạc Hi mỉm cười, : “Người đời đều biết tiểu hầu gia có võ công, lại biết có bản lĩnh khác. Ngày ấy dùng mị thuật cố ý khiến Tịch Nhi làm ta bị phỏng, sau lại đối với ta lập lại trò cũ. Người tập võ tâm trí khó tránh khỏi so với người thường mạnh hơn chút, cho rằng ta dùng thuốc trị bỏng cho, liền dần mất tâm trí, mặc sắp xếp. Hơn nữa Sở Hoài Khanh tự cho mình rất cao, ở trong lòng sợ chỉ có vương gia mới xứng làm đối thủ của , đối với quân cờ như ta khó tránh khỏi liền sơ sẩy chút.”

      Ngày đó trước khi Lục Vân về Đường Môn giao cho Mạc Hi tờ giấy chính là kết quả kiểm tra thuốc phỏng, Mạc Hi cũng từ đó mà suy đoán ra Sở Hoài Khanh biết mị thuật. Quả nhiên, sau lại Mạc Hi quỳ nghênh thánh chỉ, tiểu hầu gia mặt giả ý khuyên giải an ủi, mặt dùng mị thuật với nàng, kêu nàng ngoan ngoãn vào khuôn khổ. Mạc Hi chỉ đành giả vờ thất hồn lạc phách rời . Lúc ấy nàng liếc thấy vị ca ca giả kia còn mèo khóc chuột, giống như vô hạn tiếc hận lắc lắc đầu, trong lòng khỏi cười lạnh. Cái gì muội muội, thiên kim hầu phủ, Mạc Hi từ đầu tới cuối chữ cũng tin. Hôm nay lên kiệu hoa, lúc Sở Hoài Khanh cõng nàng nhất định coi nàng như người chết, cho nên cũng lười tiếp tục giả vờ cái gì huynh muội tình thâm, chữ cũng với nàng. Nếu Lý Nghĩa cùng nàng đều bị trúng độc chết, người đời tự nhiên hoài nghi đến Sở Hoài Khanh, chỉ cần giả vờ đau mất thân nhân khóc nghiêng trời lở đất phen, diễn trò phải diễn cho hết.

      “Ngươi là Sở Hoài Khanh cố ý ở trước mặt bổn vương giả như vô ý phát bớt đỏ cánh tay ngươi, để ta tin tưởng, kỳ sớm biết.”

      “Phải. Việc cái bớt, sợ là vị cố nhân của ta cho .”

      Mạc Hi đối mặt Lý Nghĩa vẻ nghi hoặc, đột nhiên : “Vương gia biết thân phận của ta, chỉ sợ cũng biết việc của Cố An. Tiểu hầu gia chắc hẳn nghĩ rằng cho dù tâm trí ta chưa mất, bởi vì diện mạo vương gia giống hệt Cố An, còn có quyền thế địa vị của vương gia, ta đối với hôn này hẳn cũng bằng lòng.”

      Lý Nghĩa quả nhiên biết quá khứ của Mạc Hi, truy vấn: “Ngươi là bào đệ bổn vương chưa chết?”

      Mạc Hi : “Ta cố nhân là người khác.” Trong lòng lại bổ sung : nếu Cố An quả thực còn sống, cho dù huynh ấy lợi dụng ta, ta cũng cam nguyện, đáng tiếc thể. xong tiết cuối cùng, Mạc Hi bỗng nhiên nhảy lên, tay áo dài vươn ra, cuốn, đánh rớt ám khí màu vàng. Trong nháy mắt lại nhanh chóng che trước người Lý Nghĩa, giọng : “Chỉ sợ là cố nhân đến thăm.”

      Đợi thấy ám khí đất chỉ là cái lá vàng, Lý Nghĩa khỏi cảm thấy hoảng hốt. Mới vừa rồi ám khí thế tới nhanh chóng, chút phát , đối phương võ công sâu lường được. khỏi lại nhìn kĩ bóng dáng lửa đỏ mảnh khảnh che trước người .

      .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :