1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[xuyên không] Thích khách vô danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 91. Bí thân thế.

      Dưới cố ý quấy rối của Sở tiểu hầu, khí của bữa cơm này là quái dị.

      Sau khi tan tiệc Mạc Hi mang theo Tịch Nhi muốn cáo từ Lý Nghĩa, Sở Hoài Khanh hai người, ngờ Lý Nghĩa đột nhiên : “Sắc trời muộn, như an toàn, ta đưa về.”

      Phùng Thiệu bên cạnh trong lòng hơi kinh ngạc, định lên tiếng, bị Lý Nghĩa dùng ánh mắt ngăn cản.

      Sở Hoài Khanh tự quyết định : “Vậy phiền Lâm huynh.” Dứt lời lại mang theo Tử Thù trước.

      Mạc Hi thầm nghĩ: với người cả ngày bị đệ đệ ruột của mình đuổi giết như ngươi mới là an toàn á. Nếu có chuyện gì, rốt cuộc là ngươi làm bảo tiêu cho ta, hay là ta làm bảo tiêu cho ngươi đây. Hơn nữa ngươi đường đường là vương gia như thế nào lại đến phong độ thân sĩ vậy, chắc phải là bệnh đa nghi lại tái phát chứ. Sở tiểu hầu lại mắc chứng gì nữa, như thế nào bỗng nhiên tự cho mình là người giám hộ của ta vậy. Dù sao hai người này hệ số nguy hiểm đều cao, vẫn là bảo trì khoảng cách an toàn là tốt nhất.

      Mấy ngày nay Mạc Hi lần lại lần nhớ lại tình hình lần đầu nàng cùng Lý Nghĩa giao thủ, càng cảm thấy phải là Cố An. người có lẽ mất trí nhớ, có lẽ ngụy trang, nhưng rất khó che giấu võ công của mình, hơn nữa đối với sát thủ từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc mà , đây cơ hồ là loại phản ứng cùng bản năng trực tiếp nhất. Hơn nữa, Lý Nghĩa võ công tuy rằng tệ, nhưng so với Cố An đúng là đủ xem, phải mượn thần binh lợi khí mới có thể tạm thời chống được nàng.

      Vì thế Mạc Hi khéo léo từ chối : “ cần phiền công tử. Ta ở cách đây xa, nơi đó công tử cũng biết.”

      ngờ câu này lại làm cho Lý Nghĩa nghĩ tới tình cảnh đêm đó được cứu, ngược lại càng kiên quyết, cũng tiếp lời nàng, chỉ : “ thôi.”

      Thấy Lý Nghĩa kiên trì, Mạc Hi chỉ đành mang theo Tịch Nhi lên xe giặc của . Thầm nghĩ: quả nhiên người cao chấp nhận người khác nửa chữ , cái gọi là phản đối có hiệu quả chính là vậy đây.

      Phùng Thiệu tự mình đánh xe, xe ngựa lộc cộc . Mạc Hi cảm giác được mấy người theo phía sau đều phải hạng người tầm thường, thầm nghĩ vương gia quả nhiên phô trương lớn. Dù sao thân phận của Lý Nghĩa phỏng chừng chỉ cần hỏi Cố ma ma liền có thể tra ra manh mối, nàng nay cũng là vội mà lột vỏ của , lúc này nhiều mất nhiều.

      Chỉ là nàng muốn im miệng, người khác chưa chắc cho phép. Trầm mặc đoạn đường, Lý Nghĩa luôn nhiều đột nhiên hỏi: “Trong nhà nương còn có ai?”

      Mạc Hi : “Mới vừa rồi ở bữa tiệc ta người ăn no cả nhà đói, Lâm công tử còn sao?” Thầm nghĩ: quả nhiên bắt đầu tra hộ khẩu, Lý Nghĩa so với Sở tiểu hầu còn độc hơn, hỏi trực tiếp như thế.

      Nàng lời này đáp khách khí, Lý Nghĩa cũng cho là ngang ngược, ngược lại trầm giọng : “ có lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của nương.”

      Mạc Hi lắc đầu : “Cũng có gì thương tâm. Dù sao từ khi ta biết chuyện nhi.”

      Lý Nghĩa thấy nàng vẻ mặt bình thản, trong lòng biết nàng đau buồn, thầm nghĩ: ra nàng người dạy. như nàng, thân thích, lẻ loi mình, cuộc sống nhất định gian nan. Bao nhiêu nữ tử thân thế giống nàng lưu lạc phong trần, nàng còn có thể tự tôn tự ái như vậy là rất dễ dàng. cũng nhớ vừa rồi mình còn cảm thấy Mạc Hi trước mặt người ngoài lộ da thịt cực kì ổn, trong nháy mắt ngược lại cảm thấy nàng tự tôn tự ái.

      Hai người nhất thời gì, trong xe dị thường im lặng. Ngay cả Tịch Nhi cũng quy củ ngồi, lời, cũng nhắc lại làm chuyện cho Lý Nghĩa cùng Cố ma ma nhìn nhận.

      Xe ngựa tới ngõ hẹp, Mạc Hi : “Đa tạ Lâm công tử.” Nàng đợi Phùng Thiệu mở cửa xe, liền dẫn đầu nhảy xuống, tiếp được Tịch Nhi liền xoay người muốn .

      nghĩ Lý Nghĩa lại xuống theo, : “Ta đưa vào.”

      Vì thế trước sau vào ngõ hẹp hơi u ám. Mạc Hi trong lòng kinh ngạc, lấy thân phận địa vị của Lý Nghĩa, vậy mà lại chịu phía sau mình.

      Nàng đường đều chăm chú lắng nghe động tĩnh chung quanh, trong lòng nghi hoặc thôi: nơi như vậy dễ mai phục nhất, Lý Nghĩa chủ động theo tới, chẳng lẽ yên tâm đối với ân nhân cứu mạng như nàng sao? Song mặc dù Lý Nghĩa yên tâm, có tượng phật lớn như ở đây, nàng cũng phải cẩn thận.

      Mạc Hi xa xa liền nhìn thấy Lục Vân ở cửa ngóng trông, vội vàng tiến lên : “Xin lỗi, chờ sốt ruột rồi.”

      Lục Vân thấy Lý Nghĩa theo phía sau, trong lòng kinh ngạc, mặt lại ra vẻ như mới gặp lần đầu. Hai người cũng chào hỏi, chỉ cách nhau vài bước, gật đầu là xong.

      Đợi xe ngựa của Lý Nghĩa xa. Lục Vân mới : “ nương sao giờ mới về a.”

      Mạc Hi liền đem chuyện vừa rồi bị Sở Hoài Khanh kéo Cúc Thủy Các, lại bị đổ trà nóng ra.

      Lục Vân nhíu mày lo lắng : “Sở tiểu hầu gia này rốt cuộc định làm gì? Dường như có chủ ý gì đó với nương.” Thầm nghĩ: nếu nương có chuyện gì, bảo tứ thiếu như thế nào cho phải đây.

      Mạc Hi lắc đầu : “Nếu đến ai khác, ta còn có thể đoán trước vài phần. Sở Hoài Khanh tâm tư lại rất khó nắm bắt.”

      “Tóm lại nương phải cẩn thận.” Lục Vân vừa vừa kéo tay áo Mạc Hi xem xét, thấy cánh tay nàng có chút đỏ, nhưng nổi bọt nước, liền yên lòng, lại lấy thuốc thoa cho nàng.

      Mạc Hi thấy Lục Vân muốn lại thôi, biết nàng là muốn hỏi chuyện Lý Nghĩa, liền : “Trước mắt lại có thể biết ràng chuyện, nhờ Lục Vân tìm Cố ma ma đến.”

      Lục Vân hiếu kỳ : “Mấy ngày trước có nghe Tịch Nhi , chẳng lẽ Cố ma ma nhận biết vị cố nhân theo như lời nương ?”

      “Tám chín phần mười.”

      Lục Vân tự mình tìm Cố ma ma, bởi vậy bà rất nhanh được đưa vào phòng.

      Phụ nhân đến đại khái hơn bốn mươi tuổi, mặc quần áo vải thô, nhìn qua cực kỳ sạch , tóc sơ cẩn thận tỉ mỉ, tướng mạo nhàn nhã, giơ tay nhấc chân thậm chí còn có vài phần khí phái đại gia.

      đợi Mạc Hi đặt câu hỏi, phụ nhân kia liền : “Mới vừa rồi đều nghe Tịch Nhi đứa này , nương cần phí tâm tư vì tôi. Vị công tử ngày đó gặp đường kia quả phải con tôi. Chỉ là bộ dạng có chút giống thôi.”

      Mạc Hi là loại người nào, thấy bà vừa đến liền lấp kín đề tài, chỉ cảm thấy trong đó sợ là có điều kỳ quái. Nàng cũng hỏi, chỉ ra hiệu cho Lục Vân.

      Lục Vân ngầm hiểu, liền : “Cố ma ma đem chuyện con ngài kể ra xem, tôi cũng có thể giúp hỏi thăm. Kỳ Mộc nương có quen người giống hệt vị công tử ngài gặp đường kia.” đến đây, nàng cố ý dừng lại .

      Cố ma ma quả nhiên biến sắc, lập tức hỏi: “Lời này là sao?”

      Mạc Hi gật gật đầu, khẩn thiết : “ vị cố nhân của ta, cũng họ Cố, tên An. Xin Cố ma ma đem chuyện của Cố An kể lại.”

      Cố ma ma nghe thấy tên Cố An, quả nhiên trong mắt xẹt qua tia sáng, cảm giác giống như giảm vài phần tang thương. Nhưng mà rất nhanh liền vẻ khó xử muốn lại thôi. Mạc Hi thấy cũng thúc giục. Lục Vân bên cạnh : “Ngài có việc gì cứ .”

      Cố ma ma gật gật đầu : “Lục Vân nương đối với tôi có ân, nếu nương là bạn của Lục Vân nương, tôi tự nhiên tin.” Bà chần chờ, tiếp: “Cố An kỳ cũng phải con ruột của tôi.”

      Mạc Hi thầm nghĩ: chẳng lẽ Duệ vương cùng đúng là song sinh!

      Cố ma ma tiếp: “ nương vậy đoán ra phần nào. Đứa con số khổ kia của tôi cùng đương triều ngũ hoàng tử Duệ vương Lý Nghĩa đúng là huynh đệ sinh đôi.” Bà mở miệng đương nhiên hết. Mạc Hi liền nín thở yên lặng nghe.

      “Biểu muội tôi là Tĩnh quý phi mẹ đẻ của ngũ hoàng tử. Năm đó nàng sinh được hai con trai. cần ở trong cung, cho dù ở nhà quan lại bình thường song sinh tử cũng là điềm xấu. Nàng liền hạ quyết tâm, đem đệ đệ sinh trễ hơn vụng trộm đưa ra khỏi cung nhờ tôi nuôi nấng. Lão gia nhà chúng tôi tôi lỗ mãng, chuyện lớn như vậy cũng thương lượng cùng ông ấy liền tự tiện làm chủ. Nhưng lão gia nhà tôi trạch tâm nhân hậu, vẫn đồng ý nuôi. Ông còn tự mình đặt tên An nhi, hy vọng nó có thể bình an lớn lên, rời xa thị phi trong cung. Đứa lúc còn bé nhìn ra, lớn lên rất dễ lộ sơ hở. Lão gia vì tránh gặp rắc rối, liền hướng triều đình xin ra ngoài, đến Cẩm Châu nhậm chức, tránh xa kinh thành. Tôi con cái, Cố gia chúng tôi từ đó vẫn coi An nhi như con ruột tự mình nuôi nấng. ngờ năm An nhi chín tuổi, lão gia bởi vì bị cuốn vào bè đảng tranh đoạt, cả nhà bị tịch thu, nam tử trưởng thành bị xử trảm, chưa tới hai mươi giống như nữ tử cùng bị bán. Tĩnh quý phi sau khi biết được đương nhiên vì Cố gia cầu tình, ai ngờ lại vì hậu cung thể tham gia vào chính mà làm thánh nhan tức giận, bị biếm lãnh cung. Nàng từ yếu ớt, sinh hạ song sinh tử thân mình hao tổn rất lớn, trong lãnh cung thiếu thuốc thiếu thức ăn, nàng lại bởi vì lo lắng cho An nhi tích tụ trong lòng, lâu sau liền qua đời. Qua chừng bốn năm, đồng nghiệp của lão gia năm đó có người trở mình, đem lật lại bản án năm đó, Cố gia cũng nằm trong hàng ngũ miễn xá. phụ nhân như tôi từ ngàn dặm xa xôi đường ăn xin đến Kim Lăng, luôn hỏi thăm tin tức của An nhi. Tiếc rằng nhiều năm trôi qua vẫn chút tin tức.” đến đây bà khóc thành tiếng, lại vẫn vội vàng : “ nương biết tung tích của An nhi sao?”

      Mạc Hi thấy bà cảm xúc quá mức kích động, lập tức liền quyết định tạm thời cho bà biết Cố An bị tổ chức mua , cùng với chuyện xảy ra sau đó, chỉ đợi sau này từ từ cho bà nghe, liền : “ dối gạt ngài, mấy năm nay ta cũng luôn hỏi thăm tung tích của . Năm đó khi ta còn là đứa trẻ, tại Kim Lăng kết bạn với , sau lại liền mất liên lạc.”

      Cố ma ma nghe Mạc Hi như thế, đôi mắt ngập tràn hy vọng trong khoảnh khắc ảm đạm xuống, nức nở : “Vô luận như thế nào, xin nương vì chút tình nghĩa quen biết, giúp đỡ tìm tung tích của nó.”

      Mạc Hi chỉ có thể qua loa gật gật đầu. Nàng giờ phút này tâm loạn như ma, khó có thể đối mặt với người thân của Cố An, nàng làm sao có thể trước mặt người ta, Cố An chết dưới kiếm của mình. Nhưng nàng sao có thể đây.

      Mạc Hi tự mình đưa Cố ma ma ra ngoài.

      Lục Vân vẫn là lần đầu tiên thấy nàng vẻ mặt ảm đạm như thế, cũng biết an ủi thế nào, chỉ : “ nương yên tâm , tôi chăm sóc Cố ma ma ổn thỏa.”

      Mạc Hi gật gật đầu : “Đa tạ . Chỉ cần ta còn sống, nhất định nuôi bà ấy đến cuối đời.” Thầm nghĩ: đây cũng là chuyện duy nhất ta có thể làm vì huynh. Từ xưa đến nay, con song sinh đều có quyền thừa kế. Năm đó mẹ ruột huynh đưa huynh , phải chỉ vì bảo đảm tương lai Lý Nghĩa có thể có tư cách lên đại bảo. Chỉ là vận mệnh đối với huynh quá bất công.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 92. Huynh muội (1)

      Trong xe ngựa, Phùng Thiệu cùng Lý Nghĩa ngồi đối diện, trong lòng khỏi sợ hãi.

      Lý Nghĩa : “Mới vừa rồi trong bữa tiệc ngươi thấy thế nào?”

      Phùng Thiệu cân nhắc dùng từ, cẩn thận đáp: “Vương gia, thuộc hạ thấy vẻ mặt hành động của tiểu hầu gia, hình như hoài nghi Mộc nương là muội muội thất lạc nhiều năm của .”

      Lý Nghĩa trầm ngâm : “Ừ. Ngươi đây rốt cuộc là hay giả?”

      “Vương gia có phải hoài nghi Mộc nương cũng là người của thất vương gia, ấy trùng hợp cứu ngài, là thất vương tính kế cho tiểu hầu gia?”

      “Vậy cũng phải. Ngày đó bổn vương cửu tử nhất sinh, nếu phải nàng làm sao còn mạng. Bọn họ trực tiếp lấy mạng ta là xong, làm gì phải cứu sống ta tạo nên nhiều chuyện như vậy.”

      “Vương gia, thuộc hạ nghĩ rằng sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vẫn là dò xét Mộc nương mới thỏa đáng.” Thầm nghĩ: nếu chỉ là tiểu hầu gia diễn trò, chẳng lẽ ta cũng nhìn ra vương gia đối vị Mộc nương này có vài phần kính trọng, liền muốn từ ta lấy được tín nhiệm của vương gia, mới đột nhiên bịa đặt ra chuyện nhận thân? Nếu quả thực như thế, người này ứng biến quyết đoán cực nhanh, khỏi quá mức đáng sợ. Chỉ là nếu Mộc nương biết chút nào, muốn ta phối hợp khỏi quá mức phiêu lưu. Mà thân thế cảnh ngộ của ta lại ăn khớp hoàn toàn với lời tiểu hầu gia , chẳng lẽ đúng là ?

      Lý Nghĩa trầm ngâm, : “Cũng được. Chỉ là việc này vạn thể để nàng biết.”

      “Thuộc hạ hiểu được.”

      Lý Nghĩa xong liền nhắm mắt dưỡng thần, hề mở miệng. Trước mắt lại ra cặp mắt trong trẻo bên trong mang theo bảy phần bình tĩnh, ba phần hờ hững kia, tổng cảm thấy có cảm giác giống như từng quen biết. tự giác sờ ngư bội bên hông, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay, nắm chặt.

      Sáng sớm hôm sau. Mạc Hi nghe được tiếng gõ cửa lập tức ra mở, quả nhiên nhìn thấy Tử Thù đứng ở cửa.

      tuy tuổi , nhưng rốt cuộc là ra từ nhà cao cửa rộng, lại từ liền theo Sở Hoài Khanh, so với gã sai vặt bình thường lanh lợi hơn rất nhiều, chỉ thoáng nhìn cũng dấu vết đem tình hình trong viện đánh giá ràng.

      Tử Thù vừa lấy ra bình men xanh vừa : “Công tử nhà tôi lo lắng thương thế của nương, đặc biệt sai Tử Thù đưa thuốc trị phỏng đến.”

      Mạc Hi tiếp nhận : “Thay ta đa tạ công tử của cậu.” Nàng nay mặc dù sợ độc, đối với thuốc của Sở tiểu hầu gia cho cũng là xin miễn dùng. Nàng hỏi Tử Thù cũng biết tám chín phần địa chỉ nơi này là Lý Nghĩa cho Sở Hoài Khanh.

      Tử Thù lại đưa ra bái thiếp : “Công tử mời nương dời bước. Xin nương nhất định phải đến.”

      Mạc Hi chỉ yên lặng tiếp nhận, tạ.

      Thấy nàng cũng , Tử Thù cũng thấy lạ, chỉ cung kính hành lễ cáo từ.

      Mạc Hi nhìn theo ra ngõ mới trở lại phòng, mở bái thiếp ra tỉ mỉ đọc. Sở Hoài Khanh muốn nàng hai ngày sau Hoa Tạ, là có chuyện quan trọng muốn .

      Đúng lúc Lục Vân tiến vào, thấy Mạc Hi vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, hỏi: “ nương, tiểu đồng vừa rồi là người hầu của tiểu hầu gia à. Tiểu hầu gia cái gì?”

      Mạc Hi đem bình thuốc cùng bái thiếp Tử Thù mang đến đưa cho Lục Vân, : “Tự xem . Thuận tiện kiểm tra thuốc này giúp ta.”

      Lục Vân tiếp nhận nhíu mày : “Chẳng lẽ Sở tiểu hầu gia cho nương thuốc phải có ý tốt?”

      Mạc Hi lắc đầu : “Ta cũng biết thuốc này có gì kỳ quái hay .” Thầm nghĩ: thuốc này cho dù chỉ là thuốc trị phỏng bình thường, Sở tiểu hầu dụng tâm cũng chưa chắc đơn thuần, nhưng nếu có bỏ thêm phụ liệu, có ý đồ khác liền thể nghi ngờ.

      “Phải. Cẩn thận dùng được vạn năm.” Lục Vân mở bái thiếp ra đọc, lo lắng : “ nương muốn sao?”

      Mạc Hi gật gật đầu khẳng định : “Lai giả bất thiện, chuyến này chỉ sợ tránh khỏi. Thay vì chỉ phòng bị, bằng thuận thế hành động, xem rốt cuộc muốn làm gì.”

      nương nếu có quyết định, vậy liền tùy tâm nương mà làm là được. Chỉ là nhất định phải cẩn thận.”

      “Ừ. yên tâm. Ta .”

      Hai ngày sau. Hoa Tạ.

      Lần này đến, lại cùng lần trước ngẫu nhiên gặp Mộc Phong Đình cảnh sắc hoàn toàn khác. Chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày, đào rụng hơn phân nửa. Tạo thành bức Vãn Xuân đồ (bức tranh cuối xuân) hoa tự rơi nước tự chảy.

      Lưu thủy lạc hoa xuân khứ dã, thiên thượng nhân gian. Hoa Tạ ý cảnh cùng câu này thập phần giống nhau.

      Nơi đây đẹp đến khiến người ta phân biệt được là nhân gian hay thiên đường, chỉ là sau khi hoa rơi đẹp đến cực hạn khỏi ra vẻ thương cảm, chắc là để cho người ngắm nhìn tự chủ được cảm thán hoa đẹp thường nở, cảnh đẹp thường có.

      Nơi Sở Hoài Khanh chọn tên là Lưu Danh đình, sáu mặt cửa sổ, hợp với cái cầu vòm cẩm thạch chỉ vừa người qua, phía dưới là dòng nước xanh biếc cuốn theo những cánh hoa ngang qua, khắp nơi tinh xảo đẹp đẽ, giống như phong cảnh thu , thực có vài phần hứng thú.

      Mạc Hi đến, Sở Hoài Khanh tự rót tự uống. Vị tiểu hầu gia này giống như đổi tính, ban ngày ban mặt uống rượu, tuy rằng chỉ là rượu gạo.

      thấy Mạc Hi đến, cũng gì, chỉ ra hiệu cho nàng ngồi. Lập tức liền dùng ánh mắt chăm chú đánh giá nàng từ xuống dưới.

      Mạc Hi liền ngồi yên ghế gỗ lim, mặc đánh giá.

      Sở Hoài Khanh tự mình rót rượu, từ từ đẩy chén bạch ngọc qua, làm ra tư thế mời, đột nhiên : “Tên của ta là Sở Hoài Khanh, được thừa kế tước vị, cho nên ở kinh thành cơ hồ mỗi người đều gọi ta tiếng tiểu hầu gia.” Thấy Mạc Hi vẫn bất động thanh sắc chờ tiếp, lại mỉm cười : “ nương chắc hẳn biết.”

      Mạc Hi thừa nhận cũng phủ nhận, chỉ lẳng lặng nhìn . Mới vừa rồi Sở Hoài Khanh chủ động thẳng thắn ra thân phận, nàng xác thực có vài phần giật mình, nhưng đồng thời trong lòng cũng biết chút gì đó.

      Quả nhiên, Sở Hoài Khanh tiếp: “ nương chính là muội muội thất lạc nhiều năm của ta.”

      Mạc Hi nhàn nhạt uống hớp rượu, bình tĩnh : “Có bằng chứng gì?”

      Sở Hoài Khanh thu hồi ý cười, nghiêm nghị : “Gia phụ lúc còn sống luôn dặn dò, cánh tay trái của muội muội có cái bớt hình con bướm màu đỏ.” gắt gao nhìn chằm chằm mỗi chút biến hóa mặt Mạc Hi, chậm rãi : “Ngày ấy tại Cúc Thủy Các, nương bị nước trà làm bỏng, trùng hợp bị ta nhìn thấy cái bớt cánh tay nương. Cái bớt kia quá mức đặc biệt, hẳn nhận sai. Hơn nữa nương từ ở Kim Lăng, thân thích, ta liền càng khẳng định.”

      Sở Hoài Khanh nhiều như vậy, thấy Mạc Hi như cũ vẻ mặt lãnh đạm, nghĩ đến Mạc Hi tin , vẻ mặt trước giờ luôn bất động như núi, giờ phút này ra chút vội vàng, : “Sao nương tin?”

      nào biết đâu rằng Mạc Hi suy nghĩ, bất luận chủ nhân vốn có của thân thể này rốt cuộc có phải muội muội Sở tiểu hầu hay , đều liên quan đến nàng, cho nên hoàn toàn kích động nổi.

      Sở Hoài Khanh tiếp: “Nếu muội là muội muội ruột của ta, ta tự nhiên thể lại trơ mắt nhìn muội làm chuyện nguy hiểm như vậy.”

      Mạc Hi thấy thay đổi khẩu khí tao nhã, chuyện mang theo ba phần cường ngạnh, cũng vội trả lời, chỉ là tư thế thành thạo nâng chén uống hơi cạn sạch, mỉm cười, : “Tiểu hầu gia nhìn ta có giống thiên kim hầu phủ hay ?”

      Sở Hoài Khanh cũng uống ly, sau đó chậm rãi : “Ta biết muội từ thất lạc người thân, nhiều năm nay đều mình vất vả. Về sau muội có ca ca là ta, có hầu phủ che gió che mưa, cần sống tiếp những ngày lo lắng đề phòng như vậy. nữ hài tử suốt ngày chém chém giết giết, chắc hẳn muội cũng chán ghét từ lâu.” lời này khẩn thiết, Mạc Hi mặt khỏi toát ra tia động dung, giọng hỏi: “Huynh sợ có muội muội như ta mất mặt sao?”

      Sở Hoài Khanh thấy nàng hơi buông lỏng, tiếp: “Chuyện tổ chức muội cần phải xen vào. Mặc kệ trả giá thế nào, ta nhất định đổi thân tự do cho muội. Muội theo ta về kinh thành , nơi đó ai biết muội, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Bình thường ngôn hành cử chỉ cũng cần học đám quý nữ quá mức câu thúc bản thân. Ta tìm hai ma ma trong cung ra dạy muội chút lễ nghi cơ bản, trước mặt người khác đại khái sai là được.” Ngừng chút, nghiêm túc tiếp: “ , ta cũng thể hoàn toàn xác định muội chính là muội muội ta. Nhưng chỉ cần nghĩ đến muội có lẽ chính là muội muội ruột của ta, ta lại trơ mắt nhìn muội sống như vậy, chẳng quan tâm, liền cảm thấy thẹn với phụ thân qua đời.”

      Mạc Hi gật gật đầu, thầm nghĩ: thà rằng giết sai ngàn người, cũng thể bỏ sót người sao?

      Nghĩ đến tổ chức, nàng đột nhiên : “Công tử ta ở tổ chức, ăn bữa nay lo bữa mai, sao đường đường hầu gia như huynh, cũng đem bản thân cuốn vào?”

      Sở Hoài Khanh lộ vẻ thất ý, tự giễu cười, : “Chỉ là nhất thời vô ý, chọn sai đường. May mà nay ghìm cương trước vực còn kịp. Chỉ là tại ta phản bội thất vương, chỉ sợ liên lụy muội muội.” Ngừng chút, tiếp: “Vốn lấy thân phận của ta, bảo bọn họ thả muội tự do hẳn là khó. Chỉ là với tình thế trước mắt, sợ là có chút rắc rối. Nhưng mà muội yên tâm, ta nhất định được làm được.”

      Mạc Hi gật gật đầu, trong lòng biết tổ chức cùng thất vương dù sao khác nhau, nhìn trúng vĩnh viễn là ích lợi, nếu lấy ích lợi đổi lấy thân tự do sau này của nàng với tổ chức, cũng phải thể.

      Sở Hoài Khanh trầm mặc hồi, rốt cục thấp giọng hòa nhã : “Ta trông cậy vào muội lập tức nhận người ca ca này. Chỉ hy vọng muội có thể nhận sắp xếp của ta, thoát ly tổ chức, rời khỏi giang hồ mưa máu gió tanh, giống những bình thường, sống yên ổn.”

      thấy Mạc Hi đáp, lại : “Ta bức muội, muội có thể từ từ suy nghĩ. Ta ở lại Kim Lăng thời gian, muội nghĩ xong tùy thời có thể đến hành quán tìm ta. Cho dù nhất thời quyết định được, sau khi ta hồi kinh, muội cũng có thể lên phía bắc đến hầu phủ tìm ta.”

      Mạc Hi trịnh trọng gật đầu, Sở Hoài Khanh thấy trong mắt nàng còn là mảnh hờ hững, rất vui mừng cười, ôn hòa : “Vết phỏng đỡ chưa?”

      Mạc Hi gật đầu, : “ sao rồi. Thuốc mỡ huynh cho dùng tốt lắm.”

      Sở Hoài Khanh dịu dàng : “Vậy là tốt rồi.”

      thấy Mạc Hi định , vội tự mình đứng dậy đưa tiễn, lại phân phó Tử Thù đưa Mạc Hi trở về.

      Mạc Hi khéo léo từ chối : “ cần. Ta muốn dạo mình. Nơi này cảnh sắc rất đẹp.” Nàng còn nhớ nhiệm vụ khác của chuyến này—— Mộc Phong Đình.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 92. Huynh muội (2)

      Mạc Hi còn chưa đến Tân Phân Tạ, xa xa thấy Mộc Phong Đình mặc đồ gấm trắng đứng cạnh cái ao xanh biếc, nhìn mặt nước trong như gương đến xuất thần.

      cảm thấy có người từ từ tới gần, nghiêng người liền nhìn thấy Mạc Hi, lập tức cười, : “Là tới tìm ta sao?”

      Mạc Hi mỉm cười gật gật đầu, : “Định thừa dịp trước khi cảnh xuân điêu linh lại đến du ngoạn phen, thuận tiện đến thăm huynh.”

      ra thăm ta chỉ là thuận tiện. Cũng được, ta mời ăn thịt om măng.”

      “Huynh làm sao biết ta thích món đó?”

      Mộc Phong Đình cười : “ thích sao? Vậy tốt.”

      Hai người đường dọc theo đê cạnh Tân Phân Tạ từ từ tới, rất nhanh cả người liền đầy cánh hoa rơi.

      “Lúc trước tại sao lại trở thành biên tập của Mộ Yến Trai?”

      “Cảm thấy du lịch thiên hạ, đem những gì nhìn thấy nghe thấy ghi lại rất có ý nghĩa.”

      Mạc Hi cười híp mắt gật gật đầu, hiếu kỳ : “Nên Mộ Yến Trai rốt cuộc là cái gì đây? tổ chức giang hồ, lại kiểu cách lớn như vậy, dùng phượng hoàng làm ấn ký?”

      Mộc Phong Đình cười : “Kỳ ta cũng . Lúc trước gia nhập, chỉ vì mưu sinh thôi.”

      Mạc Hi nghe trả lời như thế, tự nhiên tiện hỏi tiếp.

      Hai người đường cười , đảo mắt đến cạnh cửa hình dạng bình hoa, Mộc Phong Đình làm động tác mời, : “ cứ tự nhiên. Ta chuẩn bị cơm canh.”

      Mạc Hi mắt sáng lên, cười : “ ra thịt om măng là huynh tự mình làm.”

      “Đó là đương nhiên, nếu sao có thể mời ăn.”

      đưa Mạc Hi vào gian phòng khách, liền xoay người tự .

      Mạc Hi bắt đầu tinh tế đánh giá bày trí trong phòng.

      Gia cụ thuần loại gỗ hoàng dương tỏa ra mùi thơm cực . món gia cụ lớn bằng gỗ hoàng dương là khó kiếm, càng cần phải cả phòng như vậy. Xem ra Hoa Tạ có thể trở thành sơn trang nghỉ dưỡng nổi tiếng, chủ nhân nó nhất định bất phàm. Trọn bộ gia cụ phong cách thống nhất, chạm trổ hoa cỏ quấn quýt, hơn nữa phù điêu cũng tạo thành từ hoa văn cây cỏ. Thủ công tỉ mỉ, tinh xảo đặc sắc.

      tường treo bức tranh sơn thủy vẽ theo lối thủy mặc, trang giấy ố vàng, có vẻ lâu năm. Trong tranh có nam tử đứng đò. Bối cảnh là dòng sông chảy từ nơi núi cao hiểm trở đâm thẳng trời cao xuống. Mạc Hi bỗng nhiên cảm thấy cảnh sắc trong tranh vô cùng quen mắt, lại nhất thời nghĩ ra. Lại nhìn kỹ nam tử trong tranh, bên hông đeo thanh đao cong, cùng thanh đao khảm trân châu và ngọc lục bảo Mộc Phong Đình thường hay đeo có chút giống nhau. Phía dưới bên phải có đề bài thơ: “Quần sơn vạn hác hợp thành vi, trường kiếm đông lai nguyện dĩ vi…” Đúng là ngày đó đường Thục Sơn, Mộc Phong Đình ở bến đò đọc cho nàng nghe, bài thơ kia miêu tả thái tử tiền triều công tử Hiểu chạy khỏi kinh thành, ở Phong Lăng vượt sông Mân xuất quan, tới Tần Quan biên cảnh của đất Nghiệp (chương 48).

      Mạc Hi lúc này mới nhớ ra, ra bối cảnh trong tranh chính là bến đò Phong Lăng, thầm nghĩ: trách được Mộc Phong Đình đối với đoạn lịch sử trong tranh này quen thuộc như thế.

      đến hai nén hương, Mộc Phong Đình liền trở vào. Còn chưa đến gần, Mạc Hi liền nghe thấy người mùi khói dầu cực nhạt.

      Quả nhiên nghe : “Ta thay quần áo. cứ tự tiện.” Dứt lời liền chuyển hướng phòng trong.

      Bàn tiệc đặt ở nhà thuỷ tạ. Gió hiu hiu, sóng xanh dập dờn, giống như ăn cơm du thuyền vậy.

      Ngoại trừ thịt om măng, còn có dưa leo lột vỏ, tôm nõn bách hợp, canh gà đậu hủ nấu nấm. Cơm chỉ nấu trong ống trúc, bỏ thêm thứ gì khác, cho nên đặc biệt thơm mềm ngọt dẻo. Thức ăn mặc dù đơn giản, lại thắng ở nguyên liệu tươi mới.

      Mộc Phong Đình thay đổi bộ cẩm bào màu xanh ngọc, khiến càng cao ngất như tùng bách. Thấy Mạc Hi nhìn chằm chằm đôi đũa ngà voi, bộ nóng lòng muốn thử, khỏi cười : “ biết muốn tới, thời gian gấp gáp, chỉ kịp chuẩn bị những món này.”

      Mạc Hi cười đến mặt mày cong cong : “Như thế vô cùng tốt.” Ăn muỗng canh Mộc Phong Đình múc cho nàng, khen: “Thực ngọt.”

      Mộc Phong Đình cười : “Ta vì sao tới tìm ta, ra là vì bữa cơm này.” Thấy Mạc Hi nghiêm túc gật đầu, Mộc Phong Đình mới định cười mắng, lại thấy nàng trong nháy mắt vẻ mặt đạm mạc, liền hỏi : “Làm sao vậy?”

      Mạc Hi giọng : “Có thể đến nơi này của huynh giải sầu, tốt.” Ngừng chút, nàng lại lên tinh thần : “Huynh từng quan ngoại chưa?”

      “Đương nhiên từng . Sao đột nhiên hỏi điều này?”

      “Muốn rời khỏi nơi này, tìm nơi trời cao biển rộng.” Cũng phải đều là ăn lung tung, thời điểm vừa thấy bộ mặt của tổ chức, Mạc Hi quả nghĩ như thế. Chỉ là sau lại thấy nhiều hơn, mới nhận . Cái khác , bằng thực lực của Lâm Sâm cùng Ngô Hạo, hai người liên thủ, hơn nữa cơ duyên xảo hợp, mới có thể thoát ly kiềm chế của tổ chức, mai danh tích, huống chi là nàng. Hơn nữa, bây giờ còn có Đường Hoan ở Đường Môn rút dây động rừng, sao nàng có thể .

      Mộc Phong Đình thấy nàng lộ vẻ đơn, yên lặng lát, mới thấp giọng : “ đối với tốt sao?”

      Mạc Hi đáp, bộ dáng cố gắng giãn mặt ra : “ cho ta nghe quan ngoại thế nào .” Trong lòng biết hiểu lầm, thầm nghĩ: người này nghĩ rằng mình là nữ chủ trong kịch QY (Hình như là Quỳnh Dao, ko lắm) à, hở tí là bị thất tình khó chữa khỏi, phiêu bạt chân trời.

      “Quan ngoại bầu trời rất cao rất xanh, nguồn nước tuy ít, nhưng chung quanh thuỷ vực cỏ cây luôn tươi tốt. Mùa xuân hàng năm băng tan thành suối, trong sơn cốc nở đầy các loại hoa dại.” Thầm nghĩ: nàng muốn , ta chỉ ở cùng nàng là được.

      Mạc Hi nghe xúc động, khỏi lộ vẻ muốn đến, hiếu kỳ : “Còn con người, người nơi đó tốt ?”

      “Ừ. Người nơi đó tốt giống ta vậy.” Thấy Mạc Hi nghe dõng dạc như vậy, rốt cục hơi nở nụ cười, mới tiếp: “Người nơi đó so với quan nội chất phác hào sảng hơn nhiều. Nhưng mà tại dân cư càng ngày càng ít.”

      Mộc Phong Đình cũng biết mình xong, trong lơ đãng, đôi mắt màu nâu nhạt lại lộ ra vẻ buồn rầu.

      Mạc Hi lại chú ý tới, thấy nắm chặt chiếc đũa, thử thăm dò khẽ hỏi: “Bởi vì nam triều đánh nhau cùng tộc Xích Diễm sao?”

      “Còn có thể vì cái gì!”

      Mộc Phong Đình rống ra mấy lời này mới ý thức được bản thân có chút quá mức kích động, vội : “Xin lỗi, ta thất thố. Chỉ là vì lúc trước qua quan ngoại, đành lòng nhìn dân chúng nơi đó chịu cảnh chiến tranh đau khổ.”

      Mạc Hi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu. Trong lòng lại : Mộc Phong Đình sợ là cùng người tộc Xích Diễm có quan hệ sâu xa đây. Nếu quả là vậy, Lý Nghĩa cùng chính là tử địch.

      Hai người vừa ăn vừa chuyện, Mộc Phong Đình vẫn vô cùng khéo , trời nam đất bắc đến thần thái bay cao. Mạc Hi thầm nghĩ: ta vốn là vì thử ngươi, nghĩ ngươi lại tình khuyên ta.

      Ăn cơm xong, hai người dọc theo đường về tản bộ. đường , Mộc Phong Đình thái độ trầm mặc khác thường.

      Hai người đến cột đá có khắc ba chữ Hoa Tạ, mới khẽ với Mạc Hi : “Nếu mệt mỏi, bằng theo ta cùng đến quan ngoại .”

      Mạc Hi nhìn , nghiêm túc tiếng: “Cám ơn.” Thầm nghĩ: vô luận như thế nào, ta tin giờ phút này những lời này của là xuất phát từ lòng.

      Mộc Phong Đình giống như biết được Mạc Hi đáp ứng, lại giống như căn bản đợi nàng trả lời, nghe nàng trả lời như thế, chỉ thản nhiên cười cười. Thẳng đến nàng khỏi tầm mắt, mới dời mắt, mình chậm rãi trở về.

      Trở lại thành Kim Lăng, Mạc Hi lập tức viết phong thư dài cho Đường Hoan.

      Nhìn bóng dáng Tiểu Bạch càng ngày càng dần dần biến mất tại trời xanh, Mạc Hi giọng lẩm bẩm: “ ngày nào đó, ta cũng tự do như mi vậy.”

      .

      Chú thích:

      Thịt om măng:[​IMG]

      Dưa leo lột vỏ:

      [​IMG]

      Tôm nõn bách hợp:

      [​IMG]

      Canh gà đậu hủ nấu nấm:

      [​IMG]

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 93. Thử.

      Gần đây giang hồ chủ đề sốt dẻo nhất thể nghi ngờ chính là hôn của chưởng môn Đường Môn Đường Hoan cùng nữ nhi Âu Dương Cẩn của đường chủ Phích Lịch Đường Âu Dương Khánh.

      Hai nhà vô luận địa vị giang hồ, danh vọng hay là nhân lực, tài lực đều có thể môn đăng hộ đối, quan hệ thông gia này hoàn toàn là điển hình của mạnh mạnh liên kết. Huống chi đôi tân nhân này có thể là trai tài sắc, được người trong giang hồ công nhận là trời đất tạo thành đôi. Cho nên tin tức Đường Môn cùng Âu Dương gia đám hỏi trong tháng ngắn ngủi truyền khắp giang hồ, mặc dù xa ở Kim Lăng cũng nghe thấy.

      Sáng sớm, Lục Vân liền ngồi ở cửa viện chờ Mạc Hi.

      Nghe được tiếng mở cửa, nàng lập tức đứng lên, còn chưa mở miệng hốc mắt đỏ trước, nhàng kêu tiếng nương liền nên lời.

      Mạc Hi ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, : “Vào rồi sau.”

      Lục Vân gật gật đầu, cố nén ý khóc, theo Mạc Hi vào nhà. Nàng thấy Mạc Hi mặc thân váy vải màu hồng cánh sen, quần áo mặc dù mộc mạc, nhưng cả người thu thập sạch , tinh thần nhìn cũng tốt, cảm thấy an tâm chút.

      Mạc Hi : “Lần trước Ngọc Lộ lấy đến còn chưa uống hết, ta pha trà, tùy ý ngồi .”

      Nghĩ đến trà kia là tứ thiếu dặn riêng nàng mang từ đất Thục đến cho Mạc Hi, Lục Vân rốt cuộc nhịn được lã chã rơi lệ, bùm tiếng liền quỳ xuống, khóc : “ nương, người đừng vội.” Nàng phục hồi hơi thở mới tiếp: “Tứ thiếu có lỗi với .”

      Mạc Hi thở dài, bước lên trước đỡ nàng đứng lên, giọng : “Dù vậy, cũng liên quan đến , quỳ làm gì.”

      Lục Vân lại vẫn quỳ thẳng đứng dậy, vừa khóc vừa : “Lục Vân từ theo tứ thiếu, biết phẩm tính của người, tứ thiếu lần này là bất đắc dĩ. nương có điều biết, tứ thiếu ngày đó vội vàng rời khỏi Kim Lăng trở lại đất Thục, là bởi vì việc buôn bán của Đường Môn bỗng nhiên bị triều đình chèn ép khắp nơi, tất cả hiệu thuốc bắc, tửu lâu tự dưng tăng thuế gấp đôi , rất nhiều cửa hàng ở thị khẩu trong đêm bị triều đình cưỡng chế thu hồi. Tứ thiếu vắt óc suy nghĩ tìm đối sách, Âu Dương lão gia tử chủ động giúp Đường Môn vượt qua cửa ải khó khăn, thay Đường Môn tốt với triều đình, điều kiện duy nhất chính là hai nhà liên hôn. Âu Dương gia từng dâng ra cách chế hắc hỏa dược cho triều đình, xem như có công rất lớn với triều đình, bởi vậy Âu Dương lão gia tử tuy là người giang hồ, lời cũng rất có giá trị. Tứ thiếu thân là chưởng môn, vì cuộc sống của dưới hơn ngàn người, danh vọng hơn trăm năm của Đường Môn, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý kết hôn. Nhưng vô luận như thế nào, tứ thiếu cùng nương thề hẹn trước, sau lại lấy người khác, phụ nương rất nhiều. Lục Vân biết nay với nương những lời này, cũng ích lợi gì. Cũng phải muốn thay tứ thiếu giải thích cái gì, chỉ cầu nương nghĩ thoáng chút, cố gắng chăm sóc bản thân.” Lục Vân hơi nhiều như vậy, lúc cũng dám nhìn Mạc Hi, sợ khi dừng lại liền khó có thể tiếp.

      Mạc Hi tay dùng vài phần nội lực, mạnh mẽ nâng Lục Vân lên, giọng : “ yên tâm , ta tốt. Đừng khóc, mau lau nước mắt.” Nàng đỡ Lục Vân ngồi xuống, : “ đợi chút, ta có thứ này muốn nhờ tự tay giao cho tứ thiếu nhà .” Thầm nghĩ: thất hoàng tử quả nhiên chưa từ bỏ ý đồ, bắt đầu bắt tay vào chèn ép Đường Môn.

      Lục Vân thấy Mạc Hi xoay người vào phòng trong, rất nhanh liền cầm hộp gấm đóng nắp ra, ràng sớm có chuẩn bị. Nàng vội dùng hai tay tiếp nhận, giọng : “ nương yên tâm, Lục Vân nhất định tự mình giao đến tay tứ thiếu.” Thầm nghĩ: nương tâm tư linh lung, sớm đoán được xảy ra chuyện lớn như vậy, ta nhất định muốn về Đường Môn.

      Tiễn bước Lục Vân, Mạc Hi nhìn hai cây đào sớm còn hoa trong viện, giọng lẩm bẩm: “Vốn tưởng rằng tháng tư đào tàn, tháng năm thược dược nở. Chẳng lẽ thược dược này còn chưa nở được mùa cũng tàn.”

      Ngày đó, sau khi Mạc Hi ở quán trà nghe Đường Hoan cùng Âu Dương Cẩn đính hôn, liền lập tức về nhà viết phong thư, sai Tiểu Bạch đưa đất Thục. Tiểu Bạch khi trở về lại mang theo lời nửa chữ nào, có lẽ Đường Hoan biết nên gì với nàng. Huống chi nay qua rất nhiều ngày, nếu có hồi theo đường khác truyền tới Kim Lăng, cũng sớm đến.

      Bạn trai từng thề non hẹn biển muốn lấy người khác, tận thế lại chưa đến, ngày cứ như thường lệ mà trôi qua. Mạc Hi như cũ mỗi ngày sáng sớm luyện kiếm, ngẫu nhiên tửu lâu uống ít, chỉ là biết như thế nào, có đôi khi khỏi so với ngày thường uống nhiều mấy chén. May mắn nàng tửu lượng rất tốt, còn đến mức say, chỉ là tính cảnh giác khỏi giảm bớt phần, nhưng cũng có gì lớn lao. Đáng tiếc nàng bỏ thẻ VIP Đường Hoan cho vào hộp gấm giao cho Lục Vân cùng đem về, cho nên, Cúc Thủy Các tự nhiên thể lại . Huống chi gần đây nàng cơ hồ nhận nhiệm vụ, bạc để dành trước kia còn phải giữ lại dưỡng lão.

      Cúc Thủy Các thói quen này bỏ, Mạc Hi lại dưỡng thành thói quen mới, nửa đêm, mình ngồi trong viện nhìn trời. Xét thấy nhìn sao nhìn trăng loại hành vi này cũng có thể coi là cách thương xuân bi thu khỏe mạnh, Mạc Hi cũng liền tự nhiên mà tiếp nhận, an ủi mình tổng so với việc đếm cừu chống mất ngủ còn có sáng kiến hơn. Ngoại trừ việc đó, cuộc sống dường như có biến hóa gì lớn, mỗi ngày bỏ bớt canh giờ tập viết, ngược lại thêm canh giờ tập võ. Ngày sau nàng thiếu Đường Môn ngọn núi này để dựa vào, chỉ có thể tự lực cánh sinh, chuyên cần luyện võ công là chuyện tốt.

      Mặt khác còn có việc lạ, mấy ngày liên tiếp Mạc Hi luôn ở trạng thái lười biếng trốn việc, ngờ tổ chức cũng liền mặc kệ, lại có động tĩnh. Nàng khỏi thầm tự giễu, khi nào tổ chức sát thủ cũng bắt đầu nhân tính hóa, cho nhân viên kì nghỉ dài để chữa bệnh thất tình. Duy nhất được hoàn mỹ là, thu nhập của nàng là tính theo nhiệm vụ, cho nên nghỉ có lương.

      Hôm nay, Mạc Hi mua con cá sống ở chợ về, xa xa liền nhìn thấy người mặc bố bào màu xanh nhạt ngồi dưới tàng cây ngọc lan trước cửa, nhìn ngõ đối diện, hiển nhiên là chờ nàng.

      về rồi.” Người nọ thấy nàng lập tức đứng lên, giọng ấm áp.

      Mạc Hi mỉm cười : “Sao huynh lại tới đây? Chờ rất lâu sao?” Thầm nghĩ: Mạc Hi a Mạc Hi, mày hết cứu được rồi. Đời này mày lại cận thị, thị lực đến 2.0 cũng phải 1.5 a, như thế nào ban ngày ban mặt lại có thể nhìn lầm người chứ.

      Mộc Phong Đình sâu sắc cỡ nào, tự nhiên bắt giữ được chút thất vọng lên trong mắt nàng, lập tức đè nén nỗi lòng dâng trào, giống như vui đùa : “Đúng vậy, chờ lâu. Kỳ từ lúc trời chưa sáng ta tới rồi, bởi vì làn da quá đen, mới phát ta.” Trong lòng lại : vì sao trong mắt nàng vĩnh viễn chỉ có người khác, cho tới bây giờ đều nhìn thấy ta.

      Mạc Hi nghe vậy quả nhiên mỉm cười với , vừa mở cửa, vừa làm động tác mời.

      Mộc Phong Đình lại nhìn nàng nghiêm túc : “Ta vào. Ta chỉ muốn hỏi câu.” Ngừng chút, trầm giọng, chậm rãi : “Nguyện ý theo ta ? Chúng ta cùng quan ngoại.” Ngừng chút, tiếp: “Ta biết lần trước nàng muốn. Chỉ là trước khác nay khác, cho nên ta muốn nghe nàng trả lời lại lần.”

      Mạc Hi trầm mặc lát, giọng : “Huynh nghe rồi à.”

      Mộc Phong Đình gật gật đầu, cũng nhiều, chỉ lẳng lặng chờ nàng trả lời.

      ngờ, Mạc Hi vẫn lắc đầu, giọng : “Cám ơn. Ta thể.”

      Mộc Phong Đình nghe nàng trả lời như thế, tay giấu trong tay áo càng nắm càng chặt, lâu động. Bỗng nhiên giọng : “ hiểu. Ngày mai ta liền phải rời khỏi Kim Lăng, như vậy tạm biệt nàng. Tự mình bảo trọng.” Dứt lời cũng quay đầu lại, bước nhanh rời .

      Mạc Hi kinh ngạc nhìn theo bóng đến xuất thần, thầm nghĩ: quả nhiên gặp nhau xa nhau, tất cả đều có định số.

      Thẳng đứng đến trời chiều ngã về tây, Mạc Hi mới chuyển mắt, nhìn con cá trong tay còn nhúc nhích mà phát sầu, thầm nghĩ: quả nhiên người thất tình chỉ số thông minh thay đổi bất ngờ, thường làm chút chuyện bừa bãi, ngay cả mình biết làm cá cũng quên. Cái người hứa hẹn tương lai nấu cho mình ăn kia xem ra thể trông cậy được rồi, vẫn là tự lực cánh sinh cho quen . Nhưng mà nơi này lại thể search google xem làm cá như thế nào, phải làm sao đây?

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 94. Đột biến.

      ngờ sáng sớm hôm sau Lục Vân lại tới nữa, chỉ là quần áo đơn giản, tay khoác cái bọc , có vẻ muốn xa. Mạc Hi thấy nàng mặt xưa nay có hai phần ý mừng nay lại thêm phần ngưng trọng, chỉ cho là nàng bởi vì đến chào từ biệt mà cảm xúc khỏi suy sụp.

      ngờ Lục Vân lại còn đem theo phong bái thiếp đến, đó viết ràng ba chữ “Sở Hoài Khanh”.

      nương xin cẩn thận chút. Tịch Nhi cùng Cố ma ma, Lục Vân đều nhờ người khác hộ tống Đường Môn, ngày sau nhất định chăm sóc ổn thỏa, nương cần lo lắng.”

      Mạc Hi gật gật đầu, phát đưa qua còn có tờ giấy, đặt dưới bái thiếp, liền bất động thanh sắc tiếp nhận.

      Lục Vân tiếp: “ nương bảo trọng. Lục Vân bái biệt.” xong hành đại lễ, liền dắt ngựa ra ngõ . Mạc Hi thấy nàng xoay người hốc mắt đều đỏ, ràng là cố gắng kiềm nén, trong lòng khỏi thở dài.

      Trở lại phòng mở tờ giấy ra xem, đó chỉ viết câu. cần đọc kĩ, liếc mắt cái liền hiểu . Nàng lạnh lùng cười, tùy tay đốt bỏ.

      Tiểu hầu gia lần này mời Mạc Hi Hoa Tạ, mà là trực tiếp mở tiệc ở hành quán.

      Sở Hoài Khanh rốt cuộc là quý tộc vài đời mới dưỡng ra, cho nên chỗ ở tạm thời như hành quán cũng bố trí vô cùng tinh xảo thoải mái, liếc mắt cái nhìn lại, các loại khí cụ bài trí, đúng là vật trong kinh mang đến.

      Sở Hoài Khanh vị ca ca có sẵn này liên tiếp tự mình thay nàng gắp thức ăn, Mạc Hi đương nhiên cự tuyệt.

      Bữa tiệc có rượu, Sở Hoài Khanh mỉm cười, áy náy : “Vi huynh tì vị yếu, muội muội phải nữ tử tầm thường, nếu muốn uống rượu cứ việc dặn dò.”

      Mạc Hi lắc đầu tạ ơn, tỏ vẻ sao cả.

      Hai người còn chút chuyện của Kim Lăng, đủ loại đều có, Sở tiểu hầu mới ra vẻ đứng đắn, vào đề : “Vi huynh về kinh. Muội muội nghĩ như thế nào, có muốn cùng vi huynh lên kinh ?” đợi Mạc Hi mở miệng, uống ngụm hồng trà, vội tiếp: “Kinh thành cùng Kim Lăng hoàn toàn khác nhau, là cảnh tượng khác, sao muội muội tới mở mang kiến thức phen. Nhà chúng ta tuy tính là nhất nhì kinh thành, nhưng trong nhà bố trí cũng tệ. Nơi ở cho muội muội cũng vừa sửa xong, đình đài lầu các chỗ nào phải thợ khéo tỉ mỉ chạm trổ. Muội muội coi như giải sầu cũng tốt.”

      Sở tiểu hầu ra sức thuyết phục như thế, Mạc Hi dù sao cũng phải có chút phản ứng, có lẽ thấy từ chối bất kính nên đáp ứng : “Liền theo lời ca ca.” Ngừng chút, lại do dự : “Chỉ là…” Thầm nghĩ: mới vừa “giải sầu”, chẳng lẽ vị ca ca sẵn có này cũng biết chuyện nàng bị Đường Hoan đá? Sức mạnh lan tỏa của bát quái quả nhiên thể khinh thường…

      Sở Hoài Khanh giống như biết được băn khoăn của nàng, vội : “Tổ chức bên kia muội cần lo lắng. Bọn họ ngày sau bao giờ đến dây dưa muội nữa.”

      Mạc Hi mới định mở miệng hỏi, Sở Hoài Khanh : “Về phần trả giá, muội muội cần biết. Dù sao cũng là ít bí của thất hoàng tử. Tổ chức nếu bảo hổ lột da, tay nhiều chút lợi thế luôn tốt.” Từ lời này mà suy, Sở Hoài Khanh khoản mua bán này nghe ra có vẻ là trăm lợi mà hại. Đây vốn là mua bán vốn, vừa khiến Mạc Hi được tự do, còn mượn sức người khác quản thúc thất hoàng tử, có thể công đôi việc. Cho nên Mạc Hi gật gật đầu, nhiều lời nữa.

      Ngày khởi hành định ở ba ngày sau, Mạc Hi có vật thừa, thứ duy nhất có giá trị chút bạc đều trả lại cho Đường Hoan, cũng có gì phải thu thập. Chiếu theo lời của tiểu hầu gia, chính là ngay cả quần áo cũng cần đem, vào kinh tự nhiên tìm thợ dựa kiểu cách lưu hành ở kinh thành mà may cho nàng.

      Trước khi , Mạc Hi đến thăm Cố An lần.

      Gió núi như trước lạnh thấu xương. Lần này nàng mang theo vẫn là sơn trà trắng.

      Nhổ sạch cỏ dại trước mộ, Mạc Hi từ từ ngồi xuống, lời.

      Những ngày bên nhau qua, tương lai vẫn là nàng lẻ loi mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :