1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[xuyên không] Thích khách vô danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 45. Bắt người tay ngắn*

      Trong mưa lạnh rả rích, Mạc Hi có che ô, lẻ loi mình giữa ngõ hẹp lót gạch xanh người.


      Bỗng nhiên nàng dừng bước, nhàng thở dài hơi : “Lục Vân, theo ta qua ba ngõ . Tứ thiếu có gì phân phó sao?”

      Trong ngõ bên cạnh ra áo lục che chiếc ô màu khói bằng giấy dù có vẽ cành tử đằng, bước đến, lắp bắp mở miệng : “Mộc nương thứ tội, Lục Vân tuyệt có ý xấu, có thể dời bước đến Cúc Thủy Các lát .”

      Cúc Thủy Các. Gian chữ Lan.

      Mạc Hi vừa ngồi mặc Lục Vân thay nàng lau tóc, vừa lấy trà nóng thuyền , tự châm tự uống.

      Lục Vân : “ nương, cũng quá biết quý bản thân. Gặp mưa như thế, đừng tứ thiếu, tôi nhìn cũng đành.”

      Mạc Hi mỉm cười, ý bảo nàng cần lau nữa, thèm để ý : “Mới vừa rồi ra cửa quên mang theo ô. Lục Vân vẫn là ngồi .” Kỳ nàng sớm biết ngày đó từ mà biệt, hơn nữa giữ ngọc có tội, người trong Đường Môn tất tìm tới cửa. Nên gần đây ra ngoài cũng đem theo những vật thừa. Vạn nhất có biến, tốn thêm động tác quăng ô, rút kiếm chậm hai phần, mất tiên cơ. Hơn nữa mới vừa rồi nàng ra vẻ biết, cho Lục Vân theo ba con phố, là vì xác định ấy tuyệt có ác ý, mới chủ động vạch trần hành tung của ấy.

      “Đây là thành phẩm ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’, xin nương đánh giá xem sao. Tứ thiếu bảo tôi chuyển lòng biết ơn đến nương.” Lục Vân đưa lên vật tựa như hộp son phấn bằng ngọc hoa văn chim phượng.

      Mạc Hi tiếp nhận, nhàng mở ra tầng thứ nhất, quả là son màu sắc tươi nhuận tinh tế, nhưng có mùi thơm của son tầm thường, khỏi hiểu ý cười. Trong sách <Tiểu sơn họa phổ> có ghi lại phương pháp chế son: “Lấy hai phần son để giữa nồi nước sôi, đựng trong đĩa, hong khô bằng lửa , sau khi khô lấy ra khỏi lửa,… sau đó lấy phần tinh túy nổi lên nước ấm, bỏ phần cặn càng tuyệt hơn…” ra người này ngày đó đọc sách chế son.

      Chần chờ lát, Lục Vân lại lấy ra trong lòng phong thơ đưa cho Mạc Hi : “Đây là Loan Tố nương dùng bồ câu đưa tin nhờ Lục Vân chuyển thay. Tôi cẩn thận kiểm tra qua, có độc, nương có thể yên tâm xem.” đến đây, nàng bỗng nhiên vỗ đầu mình cái, bật cười : “Tôi cũng ngốc, nương nay có Bích Lưu châu trong người, Lục Vân cần gì lại làm điều thừa.”

      Mạc Hi thấy nàng hoạt bát như thế, cũng thích, cười khen: “Phần tâm ý này của Lục Vân khó có được. Sao ta lại cảm kích.”

      Nhận lấy thư mở ra, chỉ thấy chữ viết thanh tú nhưng hơi lộn xộn, có lẽ là do người viết thư cảm xúc mênh mông suy nghĩ hỗn loạn.

      Mộc nương thân khải:

      Loan Tố nay có mặt mũi nào gặp nương, càng có mặt mũi gặp tứ thiếu. Lúc Mộc nương đọc lá thư này, Loan Tố rời khỏi Đường Môn, mình phiêu bạc giang hồ, để chuộc tội.

      Tứ thiếu đối với nương tình cảm sâu đậm, Loan Tố luyến mộ tứ thiếu nhiều năm, thấy người từ từ vì nương mặt giãn ra, khắp nơi lo lắng cho nương, khỏi đố kỵ trong lòng, liền đem việc Bích Lưu châu nhận chủ lén báo cho các vị trưởng lão biết.

      Tứ thiếu đêm đó đuổi theo trăm dặm chỉ vì lấy lại đèn hoa sen, thu hồi giấy viết tâm nguyện của nương đem cất kỹ. Sau lại nghe thấy Trưởng Lão Viện biết nương người mang trọng bảo của Đường Môn, muốn gây bất lợi cho nương, lợi dụng việc bắt chước năm đó Đường Tuyệt chưởng môn vì Lâm chưởng môn tiếc rời bỏ Đường Môn để áp chế, trước mặt các vị trưởng lão quỳ thẳng đêm, khiến các vị trưởng lão thể gây khó xử cho nương.

      Tứ thiếu biết nương biết việc Bích Lưu châu trừ khi chủ chết mới có thể trồi ra, lại nghe thấy nương phó thác Tịch Nhi, liền biết lòng nương định , thế nên đem ngọc bài hoa lan đặt trong hộp trang sức của nương, giúp nương thuận lợi rời . Lại hỏi Tiết thần y, biết ngày hai mạch nhâm đốc của nương được đả thông, đặc biệt sắp xếp ngày đó cử hành đại điển kế vị chưởng môn, chỉ vì ngăn chặn mọi người Đường Môn, đề phòng trưởng lão bằng mặt bằng lòng, thầm ra tay với nương. Loan Tố lại vì lòng ghen tỵ, lén lấy ngọc bài, hãm nương vào hiểm cảnh. ngờ nương quả phải người thường, có thể được người chèo đò giúp đỡ qua sông. khiến Loan Tố tự biết xấu hổ.

      Loan Tố tuy chỉ là người hầu, nhưng vẫn biết lễ nghĩa liêm sỉ, vì bản thân, làm ra hành động bất nhân bất nghĩa này, thẹn với tứ thiếu. Kính xin nương thể nghiệm và quan sát chân ý của tứ thiếu, tất cả đều do Loan Tố dựng lên, cho nên Loan Tố mình gánh chịu.

      Tứ thiếu cả đời cơ khổ, từ thân ở Đường Môn như bị đàn sói rình mồi, trước giờ cười lòng, từ sau khi nương đến mới chân chính mặt giãn ra. Vật dụng mỗi ngày của nương đều do tứ thiếu tự mình an bài, biết nương thích cay, liền lệnh cho đầu bếp của Cúc Thủy Các ở Kim Lăng trở về chuyên vì nương nấu nướng. Thấy nương đối với da tóc của bản thân hề quý trọng, liền thầm đổi lược có răng phù hợp, lại tự chế nhuận phu cao. ngờ nương vì mùi thơm mà để qua bên dùng, liền lần nữa chế thuốc nước vô sắc vô vị, tẩm vào áo lót rồi phơi khô để nương sử dụng. Tứ thiếu từ có bệnh ho khan dứt, đến nay mới có chuyển biến tốt, nương lại muốn diễn trò điểm hương, Tứ thiếu vì phối hợp với nương, để ý bệnh ho tự mình đốt hương.

      Những việc này phải chỉ hai lần. nương xin hãy niệm tình mảnh chân tình của tứ thiếu đối với nương, đừng vì Loan Tố mà giận chó đánh mèo liên lụy tứ thiếu.

      Loan Tố lưu.

      Mạc Hi xem xong thầm than thở, ra ngày đó trắng đêm về là ngăn cản trưởng lão Đường Môn mổ gà lấy trứng. Nàng sớm hạ quyết tâm độc, tự nhiên muốn mang trọng bảo của người khác. Bất đắc dĩ người tính bằng trời tính, mình khắp nơi cẩn thận vì bảo mệnh mới nghĩ ra biện pháp mượn tạm Bích Lưu châu dùng chút, ai ngờ lại mua dây buộc mình, cuối cùng mượn trả được. Nếu muốn trả đành phải lấy chết tạ tội, chỉ là nàng rất luyến tiếc cái mạng này, đành chuồn trước. Ngày đó nàng muốn mượn Bích Lưu châu thế chân, phát mọi người vẻ mặt khác thường, cho nên mới tìm kiếm manh mối trong tàng thư của Đường Môn để giải thích nghi hoặc. Khi nàng xem được câu chuyện của Đường Sùng và phu nhân Vu Diêu, lại đọc đến đoạn “lúc Vu phu nhân hồng nhan tạ thế, Bích Lưu châu chui ra. Mọi người thấy đều ca thán ra việc Bích Lưu châu chui vào người chủ chết ra, là chuyện xác thực”, liền bất an yên. Vả lại bất luận Đường Hoan tình bao nhiêu, ngày đó cảnh tượng đèn hoa sen trôi trong nước kiều diễm ra sao, nàng mềm giọng nhờ vả Đường Hoan vẫn cho phép lấy Lang Gia trượng ra xem. Nàng lại hỏi việc Đường tiểu thư là muốn xác nhận lời đồn có phải hay , tiếc rằng sai chút nào.

      Mạc Hi lại thán Đường Môn riêng nam nhi nhân tài xuất lớp lớp, liền ngay cả Loan Tố cũng có thể xem là kỳ nữ tử. ta ra tay thôi, vừa ra tay liền kích tất trúng, với thủ đoạn này chiêu số của các nữ tử khuê các trong trạch đấu văn của đại quả thực đủ xem. Mà mình lại mơ mơ hồ hồ bị người ta coi như đối thủ cạnh tranh, diệt trừ phen, khỏi xấu hổ. Nhưng Loan Tố dám làm dám chịu, lại biết tình cảm thể mạnh mẽ đoạt lấy, liền quyết đoán thoát ra, bản sắc nữ nhân giang hồ.

      Mạc Hi suy nghĩ, Lục Vân lại lấy ra khối thuý ngọc xanh biếc trong suốt đưa cho Mạc Hi, : “ nương bằng ngọc bài này, liền có thể tùy ý ra vào nơi này cùng Cơ Xảo Các.” Thấy Mạc Hi chần chờ, Lục Vân lại : “ nương cần băn khoăn, tứ thiếu có , nương thiên tư thông minh, nếu có ý gì hay xin đừng tiếc chỉ giáo. Vật này là tín vật để nương ra vào Cơ Xảo Các. Tiền tài tầm thường chắc hẳn nương xem vào mắt, nương thích món ăn của Cúc Thủy Các, nếu rảnh rỗi có thể tới đây cũng coi như tạ ơn.”

      Mạc Hi yên lặng tiếp nhận thẻ VIP của Cúc Thủy Các, trong lòng suy nghĩ nay mình trong lúc vô ý được Bích Lưu châu, cầm bảo bối lớn như vậy của người ta, như thế nào cũng là bản thân trong lòng yên, có câu nợ nhiều lo (mới nợ lần còn lo lắng yên, nhưng nợ nhiều lần thấy áy náy nữa), thêm vật này cũng khác gì. Huống chi đắc tội Đường Hoan nàng cũng có nửa phần ưu việt, việc khác , nếu bức quá, đến mức cá chết lưới rách, đem chuyện nàng trong người mang bảo vật truyền ra, cần Đường Môn tự mình động thủ, mỗi ngày người đuổi giết nàng đâu chỉ trăm ngàn. Còn nữa, đắc tội nguồn cung cấp ám khí, độc dược lớn nhất trong tương lai quả là cử chỉ khôn ngoan.

      Lục Vân thấy nàng nhận, mới nở nụ cười, lại nghiêm nghị trịnh trọng : “Ngày đó lúc Lục Vân bắt giữ Đường Lịch bức đem thân phận nương thẳng ra, báo cho tứ thiếu biết. nương cần vì thế mà phiền não. Tứ thiếu biết nương thân bất do kỷ, thể làm, cũng oán trách. Tứ thiếu có , nương làm việc tự có phán đoán, chỉ là nương thân ở hiểm địa mong rằng trăm ngàn lần bảo trọng, nếu cần viện thủ, xin hãy mở miệng.”

      Mạc Hi đường thở dài về nhà, bất đắc dĩ nhìn trời, uể oải huýt sáo tiếng, con ưng lớn đuôi trắng như tuyết lập tức từ trời cao đáp xuống. Mạc Hi gỡ viên sáp buộc dưới chân nó, đầu ngón tay dùng lực, nhàng nghiền cái, lấy ra tờ giấy , nét chữ cứng cáp hữu lực nhưng mất vẻ phiêu dật tuấn tú đập vào mắt: “Hôm nay nương rời , Hoan vì việc vặt thể thoát thân, liền cho ưng này thay đưa tiễn. Ưng này nhận nương là chủ, mong nương thương tiếc chút. Nó tự kiếm ăn, cần nương quan tâm. Nếu nương có gì bất tiện, hãy phó thác cho Lục Vân liền có thể tiêu hết phiền phức. Hoan”

      Mạc Hi liếc nhìn chữ “Hoan” tờ giấy, lại nhìn nhìn chữ “Hoan” bút tích giống nhau điêu khắc ngọc bài trong tay, tay khẽ vuốt lông cổ mềm như nhung của hùng ưng cuối cùng chậm rãi thu hồi, khỏi lại bùi ngùi thở dài, bắt người tay ngắn a…

      .

      Chú thích:

      * Trích từ câu “Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản” (Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn), nghĩa là hưởng lợi từ người khác thể mềm mỏng, đối xử tử tế hơn với người ta.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Phiên ngoại Đường Hoan.

      [​IMG]

      Đường Môn. Sùng Diêu Đài. Thanh Huy Các.


      Tiết Đồng nhìn chằm chằm tuấn nhan của Đường Hoan thẹn quá thành giận, đôi mắt như hạt đậu mở to như mắt gà chọi, vẻ mặt hứng thú thao thao bất tuyệt trêu chọc: “Nếu ngươi luyến tiếc bé ấy như thế, cần gì phải thả người. Tiểu tử ngươi phải rất biết hạ độc sao, Nhuyễn Cân Tán lúc trước Mộc nương trúng là ngươi hạ mà. ngươi ngốc, ngươi đúng là khối đầu gỗ, hạ dược lần nữa, ta khó trốn khỏi ma chưởng của ngươi. Đồ ngốc ngươi lại đem Bích Lưu châu cho ấy làm cái gì, giờ tốt rồi, khiến cho gà bay trứng vỡ người nhà trống (ý nghĩa như câu mất cả chì lẫn chài, tức là được gì cả), là tiền mất tật mang.” xong lại ra vẻ vuốt bộ râu dài trắng, ràng rất biết cách nhạo báng.

      Đường Hoan thấy bộ dạng già mà kính (già mà để người khác kính trọng), vui sướng khi người gặp họa của Tiết Đồng, xấu hổ tức giận : “Theo tình hình ngày đó, hạ độc chỉ là bất đắc dĩ. Hoan vô cùng hối hận, việc đó thành sai lầm lớn. Nàng vốn có tâm phòng bị rất nặng, nếu đắc tội chút, sau đó ngàn tốt vạn tốt cũng bù được lỗi lầm lúc trước.”

      Độc môn Nhuyễn Cân Tán của Đường Môn so với xuất phẩm Nhuyễn Cân Tán của nơi khác đâu chỉ bá đạo hơn ba phần, nếu trong ba tháng thể trừ tận gốc mất hết võ công di hại cả đời. Ngày đó trong khoảnh khắc đem Tịch Nhi ném cho Mạc Hi, thông qua Tịch Nhi hạ Nhuyễn Cân Tán. Thuốc này đối với người biết võ công chút thương tổn, cho dù ngày sau tập võ cũng ngại, cho nên Tịch Nhi ngược lại vô .

      Tiết Đồng gật gật đầu, đồng tình : “Ngươi mặc dù thể so với lão phu, nhưng cũng được xem là nửa lương y, coi như có vài phần nhãn lực. Ngày đó ngươi cùng ta có lẽ Mộc nương có thể chất đặc thù, bảo lão phu đến xác nhận, ta còn ngươi vì lấy được tín nhiệm của nàng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lừa lão phu tới. Ai ngờ đúng là . Coi như tiểu tử ngươi thức thời!” Ngừng lại chút, ông lại vỗ ót đầy nếp nhăn, rung đùi đắc ý ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ thở dài: “Ôi chao, nay tốt rồi, Mộc nương được Bích Lưu châu, lại đả thông hai mạch nhâm đốc, tiểu tử ngươi võ công vốn bằng ta, nay ngay cả hạ thuốc cũng dùng được, ngươi lại chung tình với ta, có thể khắp nơi đều ở thế hạ phong. đáng thương đáng tiếc.” Than thở xong lại cười hì hì.

      Đường Hoan đợi Tiết Đồng cười đủ rời , yên tĩnh trong chốc lát. Lấy ra tờ giấy hoa sen Mạc Hi đặt trong đèn hoa sen, khỏi lại nhớ lại tình cảnh ngày đó khi thay nàng hái lá phong, vì thế đề bút viết: “Nhất trọng sơn, lưỡng trọng sơn, sơn viễn thiên cao yên thủy hàn. ( tầng núi, hai tầng núi, núi cao trời xa khói nước lạnh.)” Viết đến đây, khỏi ngừng bút thầm cân nhắc: cũng biết nàng lẻ loi mình ở Kim Lăng có khỏe hay , nghĩ như thế liền viết tiếp nữa. Chờ nét mực khô, tỉ mỉ gấp tờ giấy bỏ vào hà bao lúc trước đựng Bích Lưu châu. Trong lòng thở dài nghĩ: năm đó tiên tổ Đường Sùng cũng trong lúc vô tình đem Bích Lưu châu ra ngoài, ai ngờ cũng là có về mua dây buộc mình. Mà mình lúc mới đầu cũng chỉ tò mò, muốn giữ nàng lại, ai ngờ Bích Lưu châu nhận chủ, sau đó bởi vì ngày ngày ở chung, cuối cùng thể tự kềm chế, ra mình cùng tiên tổ Đường Sùng còn có phụ thân đều giống nhau, tránh khỏi số mệnh. khi động tình, liền khắp nơi bị người quản chế, thân bất do kỷ, tâm cũng do mình…
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 46. Phong Lăng Dạ Bạc.

      Đất Thục phân nam bắc, cách nhau bởi sông Mân. Đường Môn ở phía nam. Thục Sơn ở phía bắc. giang hồ đối với việc hai nhà này rốt cuộc vì sao mà kết thù có rất nhiều cách , chỉ là câu nam bắc bất lưỡng lập này tồn tại từ xưa đến nay.

      Bến đò Phong Lăng. Dạ Bạc.

      Bến đò Phong Lăng ở chỗ rẽ phía đông sông Mân, là chỗ giao nhau quan trọng giữa ba tỉnh, vắt qua ba ranh giới, là bến đò lớn nhất sông Mân. Từ trăm năm nay, bến đò Phong Lăng làm nên địa vị quan trọng của sông Mân, biết có bao nhiêu người muốn đến Thục Sơn bái sư học nghệ đều phải qua nơi này, tiến vào Thục Sơn.

      Dạ Bạc (đêm dừng chân) là tên nhà trọ, có thể danh phù kỳ thực (tên xứng với thực). Mỗi khi có gió tuyết, đò thể qua sông, có rất nhiều khách dừng ở bờ sông đến Dạ Bạc ở trọ.

      Lần này Thục Sơn là muốn lấy bội kiếm ngày xưa của Hà Quần Thanh, mặc dù có ấn tín chưởng môn của Hà Quần Thanh cũng phải cẩn thận làm việc. Trong ba tháng nay Mạc Hi đều ở Kim Lăng dốc lòng tập võ. Sau khi đả thông hai mạch nhâm đốc quả nhiên có ít lợi, tiến triển thần tốc.

      Về phần công việc, cũng chỉ nhận hai ba việc tiêu diệt thổ phỉ lộ bá linh tinh để tượng trưng, coi như vì dân trừ hại. Bởi vì nhận những việc đơn giản nên cấp bậc hạ xuống ít, Mạc Hi trước mắt lọt khỏi top năm mươi, nàng đối với tình huống này thực vừa lòng.

      Tuyết rơi liên tục ba ngày, bến đò đương nhiên đóng cửa. Dạ Bạc đêm nay làm ăn đặc biệt tốt, lại là giờ cơm, nên lúc này dưới lầu chỉ còn hai bàn trống.

      Đại sảnh bố trí có ý tứ, ở giữa giống như cái sân khấu, nhưng cao như lầu diễn hí kịch của Giang Nam. Chỉ có hai ba bậc thang. Phía để trạch án.

      Mạc Hi tìm bàn trống ở xa cửa nhất ngồi, gọi chén mì thịt bò kho thêm hai cái trứng mặn, đĩa đậu phộng rang mè trắng, bình rượu gạo. Vẻ mặt rất vui, tiểu nhị nơi đây vô cùng nhanh nhẹn, cần khay đem chén mì nóng hôi hổi đến, bước như bay.

      Mạc Hi sớm vì gấp mà bụng đói kêu vang, giờ phút này nhìn hành thái xanh mượt cùng rau thơm băm điểm xuyết nước canh đậm đà, nghe mùi thịt bò, chợt cảm thấy miệng nhúc nhích. Ăn miếng, thịt bò bằm hấp dẫn.

      Vừa ăn đũa thứ nhất, sân khấu liền có động tĩnh. nam tử trung niên mặc áo khoác dài, bộ dáng gầy gò đứng trước án, trước lấy chung trà lên uống hớp, lại lấy ra cây quạt giấy trắng loại để đề chữ, cây quạt kia có ấn ký chim phượng đỏ, Mạc Hi nhận ra đó là ấn ký riêng của Mộ Yến Trai. Mạc Hi thầm nghĩ mình vận khí tệ, đụng phải bản live (kể chuyện) sản phẩm mới nhất của Mộ Yến Trai —— trăm nhân vật phong lưu trong giang hồ. Người nọ ba tiếng mở quạt ra, tư thế có vài phần tiên phong đạo cốt. Chỉ là lúc trời rét lạnh giá, dùng quạt cũng quá hợp cảnh rồi, có chút chẳng ra cái gì cả. Chỉ thấy thu quạt lại, coi như cây gỗ công đường gõ lên án mấy cái. Thanh thanh cổ họng, liền bắt đầu kể chuyện. Kể chính là chuyện của đương nhiệm chưởng môn phái Thục Sơn Cù Diệu.

      “Thục Sơn tam thập lục thức Hồi Phong Vũ Tuyết Kiếm của Cù chưởng môn, có thể là tuyệt diệu. Ngày xưa lúc ông tiêu diệt Hoành Sơn thập bát trại chỉ chiêu liền làm đối thủ trọng thương. Nhưng Cù chưởng môn lòng dạ nhân nghĩa, đành lòng đuổi tận giết tuyệt, chỉ bắt mười tám vị đương gia đáp ứng giải tán thủ hạ, xuống núi làm lương dân liền truy cứu nữa…” Kế tiếp người kể thao thao bất tuyệt đều về những chuyện Cù Diệu hoặc đơn thân độc mã hoặc cùng nhân sĩ chính đạo giang hồ trừ gian diệt ác.

      Mạc Hi lại cảm thấy vị Cù chưởng môn này làm người chân chính, tiêu diệt tiêu diệt , cố tình nhổ cỏ trừ tận gốc. Những người này vào rừng làm cướp vốn là vì cuộc sống bức bách, hủy cơ nghiệp người ta tân tân khổ khổ xây dựng nhiều năm, lại đoạt tánh mạng bọn họ, chờ ngươi làm hùng đủ rồi tiêu sái rời , khó bảo toàn những người này ngóc đầu trở lại, lúc đó càng tệ thêm. Cù Diệu ngược lại được tiếng tốt hành hiệp trượng nghĩa, hay ho vẫn là dân chúng địa phương bị ức hiếp.

      Hiển nhiên trong đêm gió tuyết thế này, có chỗ che đậy là khó được. Huống chi Dạ Bạc rượu mặc dù phải tốt nhất, cũng là vừa đủ ấm; đồ ăn mặc dù phải ngon nhất, phân lượng lại đủ no; ở trọ tính tiện nghi, tiểu nhị lại thập phần nhanh nhẹn ân cần. Cho nên ngừng có người vào quán trọ, mỗi khi có người tới liền mang theo luồng gió tuyết cùng vào, ngay cả khí được người kể chuyện làm nóng cũng lạnh xuống vài phần. Những người này vừa vào cửa bất luận ngoài miệng loại giọng nào, đều làm cùng động tác, lập tức phủi băng tuyết người. Mạc Hi lại thấy may mắn mình ngồi cách xa cửa, bằng bát mỳ này sợ là qua được nén hương liền lạnh ngắt.

      Lúc này tiến vào là người trẻ tuổi nhưng giống người thường. từ trong gió tuyết mà đến, nhưng vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt nhàn nhã sung sướng giống như ở ngày xuân nắng ấm được ngắm cảnh thưởng hoa, cả người mang theo cảm giác ấm áp, người chút tuyết đọng. Ánh mắt đảo qua, có lẽ là thấy các bàn còn lại đều tốp năm tốp ba ngồi đầy, cũng quản Mạc Hi là nương độc thân, lập tức đến bên người nàng, cười hỏi: “ nương, tại hạ có thể ngồi cùng bàn ?” Cũng mình mạo muội đường đột gì đó, hỏi rất tự nhiên, giọng lại lộ ra ấm áp hân hoan.

      Thời tiết rét đậm, mọi người ở đây phần lớn đều mặc áo lông, người keo kiệt chút cũng mặc áo bông dày. lại vẫn mặc quần áo mùa thu đơn bạc màu sẫm, chân mang đôi giày da hươu, người chút tuyết đọng, chút nước cũng . Ngũ quan tách ra xem cũng tính đặc biệt tuấn, hợp lại liền có sức hấp dẫn kỳ lạ, nụ cười càng sống động như xuân về hoa nở. Mạc Hi vẫn cảm thấy, đời này vô luận nam nữ, xưng được với mỹ nhân tuy nhiều, nhưng phần lớn đều đẹp theo cùng khuôn, chỉ số ít có thể đẹp làm cho người ta nhìn qua khó quên, vị soái ca trước mắt này hiển nhiên thuộc loại thứ hai.

      Mạc Hi sao cả gật gật đầu. liền chút khách khí ngồi xuống.

      Người này còn lấy rượu gạo trước mặt Mạc Hi, rót ly, uống sạch, buông chung , cười : “Rượu gạo chủ quán tự nhưỡng này hương vị thơm ngọt.”

      Mạc Hi đối với hành vi ‘tự nhiên’ của cũng nghĩ là ngang ngược, chỉ đồng ý gật gật đầu, mới vừa rồi mấy hớp rượu gạo xuống bụng, rất hưng phấn tinh thần.

      Soái ca ‘tự nhiên’ rót ly thứ hai, lại : “Kỳ bã còn sót lại khi nhưỡng rượu này cũng có thể dùng, đem trộn đều với muối ăn, gọi là ‘tao ma’. Ủ trong thời gian dài rồi dùng nấu canh, nếu nấu với cá tươi, đó mới gọi là mỹ vị.”

      Mạc Hi lần đầu tiên nghe thấy tên ‘tao ma’, chỉ là giờ phút này đài lại kể đến chuyện Cù chưởng môn mở Tế Thiện Đường, nàng nhất thời chú ý, nên tiếp lời. Lần này triều đình tập kết mười vạn đại quân, tấn công Xích Diễm ở quan ngoại lần nữa, đất Thục vì cách biên cảnh xa, tráng đinh bị bắt chinh chiến nhiều vô số kể. Vì thế xuất tượng kỳ lạ, gia quyến của những tân binh nhập ngũ người trông nom, hơn nữa trong mùa đông sinh vật ít ỏi, nhi quả phụ duy trì cuộc sống rất khó khăn. Còn có thê tử mang thai, trong nhà người. Tế Thiện Đường mở ra chuyên thu lưu những người này. Mạc Hi thầm nghĩ, Cù chưởng môn này cuối cùng cũng làm được việc tốt.

      Soái ca ‘tự nhiên’ hình như đối với hậu quả của việc trưng binh nhập ngũ vô cùng bất mãn, khi nghe đến đoạn này, đôi mày kiếm cau chặt chút buông lỏng, đợi người kể chuyện đến đoạn khác, mới khôi phục vẻ mặt giống như ở ngự hoa viên ngắm hoa, cười : “Nghe xong đoạn này, ta lại nhớ tới truyện cười, tại hạ kể ra, coi như cảm tạ nương khoản đãi rượu nước.” đợi Mạc Hi lên tiếng, liền bắt đầu kể: “Người có thai bảy tháng, liền sinh ra đứa trẻ, người cha sợ nuôi lớn nổi, gặp người lập tức hỏi. ngày nọ, cùng bạn bè đến việc này. Người bạn : ‘Việc này ngại, ông tổ nhà tôi cũng bảy tháng xuất thế.’ Người kia kinh ngạc hỏi: “Nếu như vậy, lệnh tổ sau đó có nuôi lớn được hay .”

      Mạc Hi nhìn soái ca ‘tự nhiên’ gần ngay trước mắt xong còn cười rực rỡ như ánh mặt trời, thầm nghĩ: ta có thể lại mời ngươi bầu rượu nữa, chỉ cầu ngươi câm miệng thôi.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 47. hùng cứu mỹ nhân.

      Bỗng nhiên cửa quán mở rộng, gió tuyết bên ngoài mạnh mẽ tràn vào, mọi người trong đại sảnh đều vì hàn khí đột ngột xâm nhập mà quay về phía cửa mở to mắt nhìn. Ngay cả người kể chuyện cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

      Là vài đại hán mặc trang phục quan binh cùng vào. Cầm đầu là người vạm vỡ, mắt lộ hung quang, má trái có vết sẹo do đao dài chừng hai tấc, khiến người ta sợ hãi. Đại hán mặt sẹo nhìn quanh bốn phía chút, đột nhiên ném trường đao tay lên bàn gần nhất, người này cũng có vài phần cậy mạnh, chén bàn lập tức bị đập nát, canh thừa cơm dư bắn tung tóe khiến hai thương nhân ngồi đó chật vật chịu nổi, nhưng hai người này ràng giận mà dám , cũng tranh cãi, chỉ qua bên.

      Nào biết mặt sẹo lại buông tha bọn họ, : “Đại gia ta hôm nay cao hứng, muốn cùng hai người các ngươi uống chén, các ngươi lại cho gia mặt mũi như vậy.” Khi chuyện thân thể liền giống như bức tường ngăn trở đường của hai người kia.

      Hai người này sao lại biết. người tướng ngũ đoản (tay chân và thân người đều ngắn, người lùn) dùng tay áo lau mặt bị ướt sũng, định phát tác, người khác vóc dáng cao gầy đè tay lại, khúm núm : “Tiền trà nước hôm nay của các vị gia hai huynh đệ chúng tôi trả. Các vị cứ tận hứng. Tiểu nhân cáo lui.” Mặt sẹo còn định gì đó, mấy người cùng lại giống như có gì lo lắng, khuyên vài câu. Đợi người cao gầy kia gọi tiểu nhị tới cho bạc, vài tên quan binh cũng tiếp tục làm khó hai người họ. Tiểu nhị nhanh nhẹn dọn bàn. Mấy người đợi kiên nhẫn ngồi xuống.

      Mặt sẹo : “Đại gia ta từ khi nhập ngũ liền ngày khoan khoái, là nghẹn khuất!”

      “Duệ vương điện hạ trị quân nghiêm khắc. Đại ca vốn là lục lâm hảo hán, mới đến đương nhiên quen.”

      “Vậy cũng quá nghiêm khắc, cho dù quản trời quản đất cũng nên xen vào việc lão tử tìm nữ nhân!”

      “Đêm trước khi đại quân xuất phát, điện hạ cho chúng ta về thăm nhà là phá lệ săn sóc, trong doanh có doanh kỹ cũng là sợ binh tướng buông thả.” Mấy người kia thay phiên khuyên bảo, trong lời đối với Duệ vương đều là kính phục. Mặt sẹo lại cho là đúng, chỉ lo uống rượu, trong nửa khắc rót mấy chén lớn uống xuống, chuyện cũng dần dần lớn tiếng.

      Chỉ nghe : “Nghe Lạc giáo úy xuất ngũ.”

      “Đúng a. Đừng nhìn ngày thường đối với chúng ta rất hung dữ, nhưng cũng là người đáng thương. vất vả lên tới giáo úy, lại bởi vì vai phải bị thương, phế bỏ thân võ nghệ tốt. Nghe mấy ngày trước về nhà, lão bà trước khi nhập ngũ có thai lại chẳng biết đâu, có lẽ do nhiều năm chịu nổi tịch mịch, cùng hán tử khác bỏ .” Dứt lời mấy người vẻ mặt lưu manh, cùng cười vang.

      Mặt sẹo kia lại giống như nhớ tới cái gì, nhìn quanh bốn phía, chợt lớn tiếng : “Vị nương này, lại bồi gia uống chén.” xong vừa lảo đảo đứng lên, về phía Mạc Hi.

      Mạc Hi ánh mắt đảo qua vòng, sau khi xác định mình xui xẻo là người nữ duy nhất ở đây, nhất thời buồn bực. Nàng đây là trêu ai chọc ai, như thế nào lại gặp phải tiết mục đùa giỡn. Cho dù bị trêu chọc, cũng nên là thế gia công tử phong lưu bóng bẩy, vậy mà lại là mặt hàng cỡ này đưa lên cửa. mất hứng.

      Nàng vừa muốn ra tay, lại nghe bùm tiếng, đại hán đao sẹo kia hai đầu gối quỳ xuống đất, cũng biết là uống say hay sợ, lời vẫn cam lòng yếu thế: “Người nào kiên nhẫn sống dám ám toán lão tử! Lão tử muốn ả bồi rượu, với tư sắc bậc này của ả, lão tử cũng muốn chỉnh ả…”

      Mạc Hi kiên nhẫn nghe ô ngôn uế ngữ hồ kêu bậy, cách điểm á huyệt , nhanh chóng lên lầu vào phòng mình. Vài tên quan binh còn lại thấy tình thế ổn, muốn xông lên cản lại. Cũng biết là người phương nào ra tay, trong chốc lát những người này cũng giống như hán tử mặt sẹo kia ngã xuống đất, lại biết là sợ ngây người hay là dám kêu, trong lúc nhất thời có ai lên tiếng.

      Mạc Hi nhảy ra cửa sổ, dấn thân vào trong gió tuyết.

      đến nén hương, chỉ nghe trong tuyết vang lên giọng ôn hoà hiền lành: “ nương có thân thủ như thế, tại hạ mới vừa rồi nhiều chuyện.”

      Mạc Hi thầm thở dài hơi, vị này chỉ miệng hèn tay thiếu, còn thích chõ mũi vào chuyện người khác, quả thực đuổi tới. mặt lại gật gật đầu lạnh nhạt : “ sai.” Nàng mới vừa rồi có thể bất động thanh sắc điểm huyệt ngủ của đại hán mặt sẹo kia, mọi người cũng chỉ nghĩ rằng say rượu nên gục. Nhưng hôm nay, vị thích chõ mũi vào chuyện người khác này lại đem đánh đổ cả đám người. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, lúc này còn đợi khi nào. Quan binh thể so với người khác, đều vào danh sách, Mạc Hi muốn cùng bọn họ dây dưa. Nếu lúc nãy nàng ra tay phải chỉ làm cho người nọ nửa năm mở miệng được đơn giản như vậy.

      Soái ca ‘tự nhiên’ nghe nàng đáp ràng như thế, nửa điểm cũng thừa nhận lòng tốt của , ngược lại ngẩn người, lập tức sờ sờ mũi, cười rộ lên. Nụ cười kia là sung sướng, có nửa phần xấu hổ. Thấy Mạc Hi lại muốn , vội hỏi: “ nương chậm . Thời tiết lạnh thấu xương như thế, nương muốn đến ở nơi nào?”

      Mạc Hi mặt vẻ bất đắc dĩ. Lúc đầu mặc dù có vài tên binh lính kia càn quấy, nhưng bất động thanh sắc đuổi phải là việc khó, nàng vẫn có thể bình yên qua đêm ở quán trọ. Nay bị chặn ngang đòn như vậy, thể.

      Có lẽ là từ thần sắc của nàng nhìn ra manh mối, soái ca ‘tự nhiên’ (khi chưa biết tên MH luôn gọi là soái ca ‘tự nhiên’ nhé, ý soái ca này luôn ‘tự nhiên’ dùng đồ của chị ấy đấy) : “Tại hạ có người bạn nhà ở gần đây, nếu nương chê, có thể cùng tại hạ tới bái phỏng.”

      Mạc Hi lắc đầu khéo léo từ chối: “Lúc trước huynh tình nguyện tìm quán trọ để ngủ, cũng nhà bằng hữu, có thể thấy nơi đó tiện ở lại. Nếu lại mang người ngoài như ta đến, chẳng lẽ phải càng bất tiện hơn sao.” Thầm nghĩ: vị soái ca này nghĩ hay ho, cho dù là ở đại, mấy đứa bé nhà trẻ cũng còn biết đạo lý thể tùy tiện cùng người xa lạ.

      “Thôi được. nương ở đây chờ chút. Tại hạ lát quay lại, nhất định có thể để trở về quán trọ kia.” Vừa dứt lời, người bay xa mấy trượng có hơn, nhảy hai cái, liền biến mất trong gió tuyết.

      Mạc Hi biết trong hồ lô rốt cuộc đựng cái gì, nhưng cũng theo lời bỏ . Dù sao ở trong động tuyết cũng phải chuyện chơi.

      Qua chừng hai nén hương, liền trở lại, mặt mang theo nụ cười ung dung hớn hở, : “Bọn người kia đều rồi. Chúng ta có thể trở về.” Soái ca ‘tự nhiên’ quả rất tự nhiên, cái gì mà “chúng ta” hả.

      “Huynh làm gì bọn họ vậy?” Mạc Hi hiếu kỳ .

      Soái ca ‘tự nhiên’ vẻ mặt nghiêm chỉnh, : “Cũng làm gì. Chỉ là chuốc cho mỗi người ba chén rượu mạnh, trói thành chuỗi bánh chưng. Mướn xe bò, đưa hướng ngược với bến đò Phong Lăng. đến hừng đông bảo đảm tỉnh lại.”

      Mạc Hi nghe vậy rốt cục cười tiếng. nghĩ vị soái ca miệng hèn tay thiếu này ra cũng là người tài giỏi.

      Ai ngờ thấy Mạc Hi trong trời gió tuyết, bóng đêm mờ mờ, nhoẻn miệng cười, bật thốt lên: “Ta vốn tưởng người nọ đùa giỡn như vậy, nhất định là do say rượu, bây giờ thấy cười, lại cảm thấy cũng hoàn toàn là vậy.”

      Mạc Hi nhất thời gì… Nể tình giải quyết chuyện đêm nay, chung quy có đem lời oán thầm trong lòng ra miệng: miệng hèn quả thực phun được ngà voi.

      Hai người đường dùng khinh công trở lại khách sạn. Người này công phu so với Mạc Hi còn cao hơn bậc, cho nên nàng cũng cần cố ý che giấu thực lực của mình, bởi vì muốn che giấu cũng có hiệu quả.

      đến cũng khéo, phòng hai người chỉ cách nhau bức tường. Song song lên, liền đều tự xuyên cửa sổ mà trở về phòng mình.

      đêm ngủ yên.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 48. Vượt sông

      Hôm sau. Đột nhiên tuyết rơi lại. Nắng sớm nhàn nhạt.


      Mạc Hi rửa mặt xong, xuống lầu gọi chén cháo khoai lang, cái bánh bao tể thái (tể thái là loại cỏ, còn non có thể ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, cầm máu), hai cái trứng trà ngũ vị hương (trứng luộc trong nước trà). Chỗ nổi bật ở quán trọ dán bố cáo: hôm nay bến đò mở cửa. Hi vọng các vị khách quan đừng bỏ lỡ thời gian.

      Ăn xong điểm tâm cách thời gian đò khởi hành lâu lắm. Liền đem theo bao vải của nàng trả tiền rồi .

      Hai mươi năm trước bến đò Phong Lăng cũng giống như tại chỉ là bến đò, mà còn là nơi giao lưu buôn bán của thành trấn. Mạc Hi chầm chậm bước trong thành cổ hoang sơ. Từ bố cục trước cửa hàng sau phố phường và kiến trúc các cửa tiệm mà xem, nơi này trước đây nhất định vô cùng phồn hoa. Tuyết trắng phủ ngói, những căn lầu hoang đầy tuyết ngẫu nhiên lộ ra góc sơn đỏ loang lổ, càng tĩnh mịch thê lương.

      qua cây cầu đá có đề hai chữ “Điệp trướng” (núi non trùng điệp), tiếp tục nén hương nữa là cây cầu hình vòm có đề hai chữ “Chẩm giang” (gối lên sông). Mạc Hi nhìn dãy núi phía sau, lại nhìn bậc thang xuống dưới ở đằng trước, dãy cửa hàng nối tiếp con đê đá sông, tỉnh ngộ: chỉ bốn chữ này hết kết cấu của bến đò Phong Lăng.

      Nàng còn chưa kịp tán thưởng cổ nhân sử dụng văn tự xuất thần nhập hóa, liền thấy trong tuyết trắng bóng người mặc áo thu màu sẫm, khỏi thầm thở dài tiếng: hồn tan.

      Mạc Hi đường tới vẫn chưa hiển lộ võ công, có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu, chớp mắt cái liền đến trước mặt nàng, chưa cười. Nụ cười kia trong nắng sớm nhàn nhạt, giữa băng tuyết, lại có cảm giác đất hoang nở hoa. lát sau mới : “ xin lỗi, ta thức quá sớm, đành lòng quấy nhiễu giấc ngủ của , nên gọi cùng .” Giọng ôn hoà hiền hậu, giống như chuyện cùng bạn bè.

      Mạc Hi trong lòng thầm mắng: vô nghĩa, ta có thể nghe thấy động tĩnh cách vách sao… nương ta sợ ngươi xa, chỉ sợ ngươi đủ xa. mặt lại bất động thanh sắc : “Là ta thức trễ.” Trong lòng lại tiếp câu: đáng tiếc còn chưa đủ trễ.

      Soái ca ‘tự nhiên’ nghe nàng trả lời như thế, ngược lại ngẩn người, nhưng chốc lát liền khôi phục nụ cười, hỏi: “ nương có phải lần đầu tiên đến đây qua sông hay ?”

      “Đúng thế.”

      Sau đó lại lít rít líu ríu vài thứ có dinh dưỡng (những câu chuyện nhạt nhẽo, quan trọng), Mạc Hi chỉ cảm thấy cùng người này giống như đặt mình trong đàn quạ đen. Kỳ về phong cảnh, nhân tình số nơi rất là thú vị, chỉ là lộn xộn chút. Hơn nữa trong lời nghe ra là người đọc rộng nhớ lâu, lại nhiều nơi. Chỉ là Mạc Hi hành tẩu giang hồ thân mình quen, liền có chút kiên nhẫn.

      đường kiềm nén xúc động muốn trực tiếp đánh bay . vất vả qua khỏi gác chuông, sắp đến bến đò.

      “Nơi này được gọi là ‘Quá Nhai tháp’. Tháp chính là phật, rất nhiều người vội qua đò kịp lễ Phật nơi đây, liền xây dựng tháp này thành dạng rỗng, mọi người qua dưới tháp, liền tính lễ Phật, có thể phù hộ bình an. Trong tháp vốn có treo thanh kiếm, đó là trong thập đại danh kiếm Thừa Ảnh.”

      Mạc Hi nghe đến đây, hai mắt sáng ngời, cảm thấy hứng thú hỏi: “Vậy sau đó thế nào, thanh kiếm này vì sao lại đổi chỗ?”

      Soái ca ‘tự nhiên’ thấy nàng hứng thú, đương nhiên càng ra sức : “Sau khi bến đò Phong Lăng xây xong, trăm năm nay bởi vì có đông khách qua đường, dần dần trở thành nơi hết sức phồn hoa. Những mảnh đất hai bên đê đá, lại càng tấc đất tấc vàng, cũng thành nơi tụ tập buôn bán khi đó. Quán trọ, tiệm trà, cửa hàng, lần lượt mọc lên, nằm dọc theo thềm đá. Tất cả hàng hóa của những thôn trang gần đây đều đem đến buôn bán, sầm uất có thể tưởng tượng được. Người giàu trong vùng này, tự nhiên cảm thấy đây là khối đất phong thuỷ quý hiếm, liền là có rồng nằm. Nhưng sau đó mọi người lại sợ rồng trong vùng theo dòng sông mà chạy , vì thế ngay tại bến đò Phong Lăng tạo nên tháp này, trấn long thân. Lại treo Thừa Ảnh kiếm có thể trấn trừ tà trong tháp, để uy nhiếp du long.”

      “Rồng là linh vật, vì sao lại dùng Thừa Ảnh có thể trấn tránh tà chứ?”

      “Rồng tuy là linh thú, nhưng vẫn thay đổi được khí thế hung ác, Thừa Ảnh xưa nay được xưng là tao nhã chi kiếm, có thể hóa lệ khí (khí thế hung ác) thành tường hòa (tốt lành hài hòa).”

      “Là ai đem Thừa Ảnh để vào trong tháp?”

      “Là chủ nhân ngày xưa của nó, người được mệnh danh thiên tài võ học tức tiền nhiệm chưởng môn Hà Quần Thanh của Thục Sơn phái. Ngày xưa Hà Quần Thanh vì cuộc sống của bá tánh thiên hạ, chủ động dâng ra bội kiếm tùy thân cùng ông ấy gắn bó làm bạn nhiều năm.”

      Mạc Hi biết nửa lưu nửa là cố ý , lại cũng thể hỏi: “Vậy vì sao sau này lại lấy ?”

      “Sau đó chưởng môn Thục Sơn là Lâm Tích bỏ phái Thục Sơn, Thục Sơn như rắn mất đầu, lòng người dao động, vì chỉnh nhân tâm, chấn uy danh, Thừa Ảnh liền được Hà Quần Thanh thu hồi, truyền cho đương nhiệm chưởng môn Cù Diệu.”

      Mạc Hi nghe đến đây khỏi thầm tự nhủ, là vật truyền thừa cho người đủ tư cách làm chưởng môn, Cù Diệu há lại dễ dàng đồng ý giao kiếm. Việc này còn cần suy tính kỹ hơn.

      Hai người đường trò chuyện với nhau đến bến đò.

      Đợi đến nửa canh giờ, đò liền rời bến. Cảnh sắc hai bên bờ sông là hùng vĩ, xa xa những ngọn núi cao hiểm trở như xuyên thẳng đến trời cao nằm cạnh dòng sông chảy thẳng rồi đột ngột đổi hướng. Bên bờ cành quỳnh cây ngọc trong suốt lóng lánh, sương đọng lá cây lấp lánh ánh bạc.

      Vì nước sông chảy xiết, vả lại còn có băng trôi, nên thân thuyền tạo thành từ gỗ thô (gỗ nguyên cây, chỉ đục đẽo phần giữa để có chỗ ngồi) bền chắc, mặc dù so ra kém thuyền viễn dương của thời đại, nhưng ở thời này cũng coi như cực lớn. Mạc Hi đứng sàn thuyền nhìn phong cảnh đủ rồi, muốn đứng trong gió lạnh gào thét nữa, liền vào trong khoang thuyền. Soái ca ‘tự nhiên’ cũng theo vào.

      Bên trong lại có ông lão tóc trắng xoá kể cho mọi người nghe về truyền thuyết bến đò Phong Lăng:

      “Nghề chèo đò này đò là từ đời tổ tiên của lão truyền xuống, nay ta lại truyền cho con ta. Thứ khác lão biết, nhưng truyền thuyết về bến đò Phong Lăng này cũng có biết chút ít. Tương truyền bến đò Phong Lăng cũ có Huyết Lệ Thạch (đá máu và nước mắt) của đệ nhất tể tướng Sở Thương bổn triều. Sở Thương vốn là đại Tư Mã (hai chữ Tư Mã từ đời nhà Chu được dùng để gọi chức quan võ coi tất cả các việc binh trong nước, tức là chức Binh bộ Thượng thư đời sau) của tiền triều Kinh, thê tử của vì có dung mạo chim sa cá lặn, trong lần cung đình có yến hội cho phép những mệnh phụ bên ngoài vào yết kiến, bị vị quốc quân đời thứ hai của tiền triều là Mộ Dung Chấp nhìn trúng, cường nạp làm phi. Nàng này tính tình cương liệt, thề chết theo, Mộ Dung Chấp liền phái người đuổi giết Sở Thương, cho rằng nếu trượng phu nàng chết nàng thay đổi tâm ý. Sở Thương đường đêm ngày trốn, cuối cùng tới sông Mân, bi phẫn rơi lệ nôn máu tảng đá lớn bên bờ bến đò Phong Lăng. Sau đó trải qua phong sương tuyết vũ, màu đỏ sẫm tảng đá này phai. Sở Thương sau khi qua sông ra tây lĩnh quan, chạy trốn tới tiểu quốc Nghiệp (tên đất thời xưa, ở phía bắc An Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc) lân bang. Mấy năm sau, Sở Thương dẫn dắt Nghiệp binh phá tây lĩnh quan diệt tiền triều Kinh. Sở Thương còn quật mộ Mộ Dung Chấp, tiên thi (đánh xác chết bằng roi) ba trăm, báo mối hận đoạt vợ.”

      Mạc Hi thầm gật đầu, Nghiệp lúc trước chính là Nam triều ngày nay, quốc hiệu “Nam” là sau khi nhập quan mới sửa. Chỉ là Nghiệp vốn rất cằn cỗi, khí hậu lạnh khủng khiếp, nên sau khi nhập quan, đất cũ bị bỏ hoang. Dần dà mảnh đất này liền bị dân tộc du mục địa phương chiếm cứ thống trị. ra hoàng đế tiền triều Kinh bị tiên thi là chuyện như vậy. cần phải , vị Sở phu nhân khuynh quốc khuynh thành này lại bị mang danh hồng nhan họa thủy lưng. Trước giờ nếu hoàng đế làm chuyện gì ngu xuẩn hoặc có đức hạnh, từ sử quan, cho tới dân chúng, đều thích đổ lên người nữ nhân, là gán tội cho người khác.

      Soái ca ‘tự nhiên’ nghe xong liền tiếp: “Câu chuyện này còn chưa hết. Ngày đế đô Kinh triều đạt được thành, thái tử công tử Hiểu chạy khỏi kinh thành, lại từ Phong Lăng vượt qua sông Mân, ra tây lĩnh quan, kỳ khi đó còn gọi tần quan, chạy đến biên cảnh Nghiệp, náu. Hậu nhân có thơ <Tần quan>:

      Quần sơn vạn hác hợp thành vi, trường kiếm đông lai nguyện dĩ vi.

      Khu mã quan môn bi cố quốc, hồi đầu chiến lũy cách tà huy.

      Dĩ khán giang thượng thiên phàm quá, mạc nhạ lô trung nhất diệp phi.

      Diệc hữu kê minh phương đắc độ, Tần Quan tuy hiểm cánh năng xuất.

      Bài thơ này về quá trình ngàn dặm đào thoát. “Mạc nhạ lô trung nhất diệp phi” là chỉ công tử Hiểu qua sông Mẫn. “Kê minh phương đắc độ” là vốn bị đất Nghiệp phá thành bắt làm tù binh, thái tử phi của vì để thuận lợi thoát , tự nguyện hiến thân cho Nghiệp tướng lãnh binh ngày đó, người đất Nghiệp đó liền lén thả công tử Hiểu. Công tử Hiểu trốn tới tần quan, dựa vào mưu sĩ giả gà gáy lừa binh sĩ thủ quan mở cửa thành trước, mới có thể thuận lợi thoát khỏi truy binh xuất quan.”

      Mạc Hi nghe xong khỏi có cảm giác thổn thức vô hạn, cho dù vạn dặm giang sơn này đều là nam nhi đời đời tương truyền, giang sơn thay đổi lại thể thiếu hồng nhan dùng máu lệ thân thể đúc thành. Thầm nghĩ: Soái ca ‘tự nhiên’ om sòm có om sòm chút, nhưng trong bụng trữ hàng ít. Ngẫu nhiên khoe chữ cũng có chút tác dụng.

      .

      Chú thích:

      Cháo khoai lang

      [​IMG]

      Bánh bao tể thái

      [​IMG]

      [​IMG]

      Trứng trà ngũ vị hương

      [​IMG]

      Tháp dạng rỗng là thế này đây:

      [​IMG]

      [​IMG]
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :