1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thê tử của Tà vương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 17 : Tính kế


      “Cút! Đều cút ra ngoài cho ta!” Thời điểm Cơ Duy trở về phòng ở của mình, lập tức đem nha hoàn bên trong đuổi hết ra ngoài, cả người có vẻ điên cuồng đến cực điểm.

      Cơ Duy chậm rãi đem đồ bảo vệ tháo xuống, dần dần lộ ra cánh tay nhìn vô cùng khủng bố, ba ngón tay đều nhăn nhó khô quắt còn chút thịt bắp nào, y hệt vỏ cây bị sét đánh trụi, chỉ còn lại chút xương cốt, mắt trừng to bằng hạt trâu, cứ nhìn chằm chằm tay chính mình, bàn tay phải nắm chặt__Tiện nhân, cừu này báo, Cơ Duy ta thề làm người.

      Trong lòng Cơ Duy gào thét, cả người suy sút ngã ngồi dưới đất, ngốc lăng nhìn tay mình, làm gì còn bộ dáng sáng rọi khi nãy !

      Đêm khuya, Cơ Cửu Nhi đột nhiên tỉnh lại, xuyên qua ô cửa nhìn bầu trời , tự nhiên nhớ tới mấy người gặp nàng hôm nay.

      Cơ Cửu Nhi đến bây giờ vẫn chưa hiểu , Cơ Duy rốt cuộc đánh cái chủ ý gì, lúc trước tỉnh lại cũng ra nguyên nhân trở nên như vậy, bất quá nghĩ lại, nếu hết ra chuyện hôm đó rồi đổ tội cho nàng ai có thể tin tưởng ?

      Hôm nay nàng nhìn ràng con mắt hung ác nham hiểm kia, có thể dễ dàng nhận ra Cơ Duy đối nàng ghi hận , nhưng vì sao cả nửa năm qua đều chưa lần hành động ? Cơ Duy nghĩ gì ? càng nghĩ Cơ Cửu Nhi hơi hơi nhíu mi.

      Nửa năm nay tuy rằng Cơ Cửu Nhi lộ mặt ra khỏi viện của mình, nhưng thông qua Hồng Nhi tất nhiên hiểu đại khái được tình hình bên ngoài, Cơ Duy bây giờ thể lên triều làm quan được, mỗi bước của đều vô cùng khó khăn, vậy mà ngắn ngủi nửa năm cũng đạt được chút thành tựu.

      tại các hoàng tử đến tuổi trưởng thành đều nhắm vào vị trí Thái tử, cũng vì phần lão hoàng đế cứ chậm chạp kéo dài thời gian lập thái tử nên mọi người ai đoán được tâm tư. Các hoàng tử đều thầm xây dựng thế lực cho riêng mình, nhưng riêng Tướng phủ của Cơ gia vẫn đứng ở thế trung lập, chưa tỏ thái độ. Tướng gia cũng ngăn cản Cơ Duy tới lui cùng các vị hoàng tử này.

      Nghĩ đến vị tổ phụ Cơ Việt nàng từng gặp qua hai lần kia, cặp mắt thâm trầm đến nỗi ai đều đoán được tâm tư, Cơ Cửu Nhi hơi hơi nhíu mi, nàng tổng cảm giác Cơ Việt dễ dàng buông tha cho mình, nhưng rốt cuộc vì sao nàng chưa đoán được, đây mới dừng lại ở trực giác bản năng của nàng !

      Nhưng quá khứ rốt cục xảy ra chuyện gì ? Đầu lại đau đớn trận, Cơ Cửu Nhi gắt gao nhíu mi nhanh chóng buông tha hồi tưởng. Cái trán vô cùng đau đớn, hô hấp dồn dập, Cơ Cửu Nhi vừa muốn nhẫn nhịn xuống đáy mắt chợt lóe ra chút tinh quang, thân thủ bỗng nhiên từ giường phi lên ghế đập vào mặt bàn.

      Thanh vỡ vụn đánh thức tỳ nữ trực đêm ở ngoài, tỳ nữa kia vừa vào nhìn thấy tình trạng Cơ Cửu Nhi kinh hách vô cùng, chạy nhanh kêu người tới, mảnh sân vốn yên tĩnh lúc này truyền đến từng trận cãi nhau vô cùng ầm ĩ. Hồng Nhi cuống quýt mặc quần áo vào, vẻ mặt lo lắng, " Phái người báo cho lão phu nhân ! " Nàng ta nhanh chóng hạ lệnh.

      Sắc mặt Cơ Cửu Nhi trắng bệch, cả người run run, từng giọt mồ hôi từ cái trán trơn bóng lăn xuống, nàng cuộn mình ở giường, ngũ quan ta rối rắm thông khổ cùng chỗ.

      Từ ma ma hầu hạ bên người lão phu nhân nghỉ ngơi, nghe được thủ hạ đến bẩm báo thần sắc căng thẳng, nghĩ đến lão phu nhân vất vả mới ngủ được giấc nên dám quấy rầy, chần chờ biết làm thế nào thanh hờn giận của lão phu nhân truyền ra : " Lại làm sao vậy ? "

      " Lão phu nhân, là tam tiểu thư, bỗng nhiên nàng phát bệnh, tình hình có vẻ tốt lắm ! " Từ ma ma cẩn thận .

      Đáy mắt lão phu nhân lên hàn ý, châm chọc , " Ban ngày vừa yên tĩnh được chút, ban đêm lại biết thành ! Tiện mệnh đúng có thể ép buộc, ta nhìn thấy cái tiện mệnh này cũng cứng rắn lắm ! "
      Bà ta vừa tính đứng dậy lại nằm trở về, kiên nhẫn vẫy vẫy tay, " Lấy bái thiếp thỉnh thái y đến xem xem ! " Sau đó liền nhắm mắt lại.

      Từ ma ma nghe vậy nhàng thở ra, chạy nhanh tìm người phân phó mệnh lệnh.

      Thời điểm tiễn bước thái y là hơn nửa đêm, thẳng đến trời lờ mờ sáng Cơ Cửu Nhi mới chậm rãi ngủ lại được, Hồng Nhi cho lui tất cả hạ nhân, nhìn thấy Cơ Cửu Nhi ngủ say mới thở ra hơi nhõm, sau đó liền lặng lẽ rời .

      Thời khắc cánh cửa đóng lại, Cơ Cửu Nhi bỗng nhiên mở mắt, khóe miệng gợi ra nụ cười gian, điều chỉnh thân mình cái mới an ổn nhắm mắt ngủ.

      Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau vừa mới rời giường, nha hoàn Tình Văn bên người đại phu nhân liền đem mọi chuyện xảy ra đêm báo cáo lại .

      " Sao lại khéo như vậy ? " Đại phu nhân híp híp lại mắt, nàng vốn nghĩ mình có thể tìm biện pháp tốt để chỉnh trị cái tiện nhân có quy củ này, nàng có thể may mắn tránh thoát, " đến chỗ lão phu nhân ! " mặt tràn đầy bình tĩnh, đại phu nhân dứt lời liền ra ngoài.

      Vừa đến trước cổng viện lại bắt gặp Cơ Cửu Nhi dựa vào người lão phu nhan, vừa vừa cười, làm cho lão phu nhân đều cảm thấy cả người thoải mái.

      " Nhà lão đại đến đây ! " Lão phu nhân búng cái trán Cơ Điệp Nhi, thu liễm tươi cười, " Vũ nhi có ở nhà,bên chi thứ hai đó người động tay chân vào xử lí chút, chuyện hậu viện lão gia vốn bao giờ hỏi đến nhưng trong lòng đều biết hết. "

      Đại phu nhân vừa nghe lời của lão phu nhân, trong lòng căng thẳng, " Vâng, con dâu hiểu được. " Đảo mắt nhìn qua Cơ Điệp Nhi cùng Cơ Liễu Nhi, " Nương, Điệp Nhi cùng Liễu Nhi trưởng thành rồi, con dâu nghĩ nên tìm cho hai đứa mối lương duyên, việc này nương chắc suy nghĩ đến ràng, biết người có chủ ý gì hay ? " Đại phu nhân cười khẽ.

      Cơ Điệp Nhi vừa nghe đến đây sắc mặt đại biến, liếc nhìn Cơ Liễu Nhi cái, thần sắc hai người vô cùng phòng phú đến mức người làm mẫu thân như đại phu nhân cũng thể hiểu được.

      Lão phu nhân nhìn qua hai cháu của mình, cười cười gật đầu, " Thời gian quả thực nhanh, nhoáng cái mà bọn nha đầu đều cập kê rồi. Ừ, nên tìm ma ma đến dậy lễ tiết chút. " Lão phu nhân trầm mặc trong chốc lát, " Mấy ngày nay vừa vặn ta muốn vào cung thỉnh an Thái Hậu, đến lúc đó thỉnh Thái hậu ban thưởng ma ma là được. "

      Đại phu nhân nghe vậy liền mừng rỡ, nhanh quỳ xuống tạ ơn. Cơ Điệp Nhi cùng Cơ Liễu Nhi lại sắc mặt khó coi, thỉnh an cái liền lui ra ngoài.

      Đợi cho Cơ Điệp Nhi rồi, đại phu nhân thầm nhìn thần sắc lão phu nhân, suy nghĩ chút liền mở miệng, " Nương, con dâu nghĩ tam nha đầu kia thân thể suy nhược như vậy, cứ bệnh lạ chữa quanh quẩn mãi cũng phải biện pháp tốt, nàng cứ bệnh mãi như vậy, đối với thanh danh của Tướng phủ cũng bị ảnh hưởng ít. "

      Lão phu nhân cúi mắt, bàn tay cầm tràng hại, gì nhưng hai mày nhíu chặt.

      " Nương cũng biết tam nha đầu làm cái gì, tình giống như của Duy Nhi tuy rằng chúng ta trong lòng đều biết nhưng người bên ngoài sao có thể tin tưởng. Con dâu nghe Hộ Quốc tự đại phu phúc trạch thâm hậu, có thể có thể đưa tam nha đầu cầu phúc… " Đại phu nhân dám thẳng, chỉ gợi gợi vài câu, sau đó nàng liền im lặng chờ lão phu nhân lên tiếng.

      Từ ma ma nhìn lão phu nhân mặt đổi sắc, biết bà ta suy nghĩ cái gì.

      " Cũng được. " Rốt cục, lão phu nhân mở miệng, đưa tràng hạt trong tay cho Từ ma ma, " Trong nhà có người bất kính với thần linh như vậy, tiện nhân còn biết kính trọng tiền bối, làm cho người đời chế giễu đủ rồi !
      " Lão phu nhân ngồi thẳng người.

      Mí mắt đại phu nhân đột nhiên nhảy dựng , " Nương, quy củ về sau còn có thể dạy, chỉ sợ thân mình của nàng chịu được kham khổ. "

      Con ngươi sắc bén của lão phu nhân đảo qua đại phu nhân, " Chờ mấy ngay thân mình tiện nhân kia đỡ chút liền đưa Hộ Quốc tự, cấp Phật tổ tạ lỗi ! Chùa là nơi thanh tĩnh tự lí, đối với bệnh tình của nàng vô cùng thích hợp ! " Lão phu nhân thầm cười, " Chờ hai ba năm nữa, chúng ta tìm mối liên hôn với nàng cũng muộn. "

      Trong lòng đại phu nhân lên mừng rỡ, nhưng mặt biểu gì khác thường, có lão phu nhân lên tiếng cho dù Cơ Vũ trở về cũng liên quan gì đến nàng, hơn nữa đem Cơ Cửu Nhi tống ta ngoài, cho dù vị trong cung kí có tâm tư gì với Cơ Cửu Nhi, lâu thấy người cũng quên mất, tiếp theo nàng chỉ cần tác hợp cùng với Điệp Nhi là được…

      Đầu đại phu nhân ngừng tính kế.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 18 : Thành người xuất gia


      Thời điểm Cơ Cửu Nhi nhận được tin tức là vài ngày sau, Hồng Nhi nghe đến cũng cực kì sốt ruột, vài lần muốn tìm lão phu nhân cầu xin đều bị Cơ Cửu Nhi ngăn lại.

      “Khinh người quá đáng!” Hồng Nhi nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt của Cơ Cửu Nhi, đau lòng thôi, “Nếu lão gia ở nhà, tuyệt đối để các nàng khi dễ tiểu thư như vậy!” Hồng Nhi tức giận, “Bằng tại nô tỳ truyền tin cho lão gia?”

      Nhìn hai mắt Hồng Nhi đỏ ửng, Cơ Cửu Nhi cười cười, "Hồng Nhi, ta thấy như vậy sai a, phụ thân trở về cũng đồng ý” Cơ Cửu Nhi mãn nhãn mỉm cười__Muốn nàng biến thành người xuất gia à, bọn họ chính là biết, nàng thực muốn tìm lý do chuyển ra ngoài.

      “Tiểu thư, người…” Hồng Nhi lau nước mắt, “Nếu có phu nhân ở đây tốt rồi.”

      Cơ Cửu Nhi cái gì cũng , nàng chưa từng gặp người được gọi là mẫu thân kia nhưng trong lòng có chút bài xích nào, lúc trước bởi vì nàng nên mẫu thân mới mất tích, có người mẫu thân nào đau đứa của mình? Cơ Cửu Nhi trong lòng chua xót, nàng cực kì khát vọng thân tình, khát vọng được gặp mẫu thân.

      Thời điểm Cơ Duy nhận được tin tức, Cơ Cửu Nhi xuất phủ ra ngoài. Cơ Duy nhìn tùy tùng bên cạnh mình nhíu mày hỏi, “Đây là thực.”

      “Truyện truyền khắp trong phủ, sáng hôm nay lão phu nhân cho gọi xe ngựa, nguyên nhân tam tiểu thư bệnh tật là khí quấn thân, phải hảo hảo tĩnh dưỡng, cũng để cầu phúc cho toàn bộ Tướng gia.” Gã sai vặt cung kính .

      Cơ Duy nghe vậy đáy mắt lên sát khí, cúi đầu nhìn cánh tay của mình thầm cắn răng. ngồi trầm mặc trong chốc lát, sau đó tìm đại phu nhân.

      Đại phu nhân tâm tình tại rất tốt, ngồi phẩm trà trong phòng của mình, nhìn nhi tử của mình đến mặt mày hớn hở, “Duy Nhi xong việc rồi?” Sau đó liền quay sang thị nữ của mình phần phó, “ chuẩn bị đồ ăn sáng mang lên đây, đại thiếu gia lâu dùng cơm ở đây rồi!”

      Thị nữ lên tiếng trả lời rồi lập tức rời , sau đó mấy người trong phòng đều tiếng động ra ngoài.

      “Mau ngồi xuống.” Đại phu nhân từ ái nhìn Cơ Duy, sau lại có chút tức giận “Mấy ngày gặp, phơi nắng đên vừa đen vừa gầy rồi!”

      “Nhi tử cảm thấy cả người mạnh khỏe.” Cơ Duy thèm để ý cười cười, sau đó nhìn đại phu nhân, “Nương, ngài thực muốn muội muội nhập cung?
      Nhi tử cảm thấy tổ phụ tính toán như vậy.” vừa vừa nhíu mi.

      Đại phu nhân khẽ cười tiếng, “Lão phu nhân có tính toán lâu rồi, mấy ngày nữa có ma ma giáo dưỡng trong cung đến phủ chúng ta, đó là khâm điểm của Thái Hậu, nghe lão phu nhân Thái Hậu còn nhắc tới Điệp Nhi của chúng ta nữa. Thân phận của Điệp Nhi là Trưởng nữ Tướng phủ ta, vừa vặn các vị hoàng tử đến tuổi lập phi, để cho bọn họ tìm tới của bằng chúng ta mưu kế trước bước, tạo đường rộng mở cho Điệp Nhi.”

      Cơ Duy đồng ý gật đầu.

      “Tuy rằng tổ phụ chưa tỏ lập trường, nhưng ngươi nghe phụ thân chuyện đó, dường như có ấn tượng tốt với Nhị hoàng tử, ngươi ngày thường đều tiếp xúc qua , chắc có ít nhiều hiểu biết, thử xem thế nào?” Đại phu nhân hỏi.

      Cơ Duy lại gật đầu, “Nếu đám hỏi của Nhị hoàng tử hoàn thành, đây hẳn là phúc khí của Điệp Nhi!” nhưng khẩu khí kia muốn lộ ra rất nhiều tin tức.

      “Bất quá, Nhị hoàng tử tựa hồ đối với tam tiểu thư của chúng ta rất hứng thú. tại đem nàng ta tống ta ngoài, là ý rất hay.” Cơ Duy nhìn đại phu nhân, “Nương, tối hôm nay Nhị hoàng tử muốn đến làm khách Tướng phủ, ngươi để cho muội muội chuẩn bị chút .”

      Đại phu nhân hai mắt sáng ngời, đáp lời gật đầu.

      Bởi vì lão phu nhân căn dặn quá mức ‘cẩn thận’, Cơ Cửu Nhi vừa đến Hộ Quốc tự liền được an bài ở nơi cực kì hẻo lánh, trong phòng có nhiều bụi bẩn, vừa nhìn thấy liền biết là địa phương lâu lắm có người đặt chân tới. Tiểu tăng dẫn đường giải thích chút tình, Cơ Cửu Nhi mới biết, căn phòng này chính là nơi trừng phạt nô tài tuân theo quy của của Tướng phủ.

      Bởi vì cầu phúc nên cần gian yên tĩnh, Tướng phủ chỉ cho phép mình Hồng Nhi đến cùng nàng, ngay cả bà tử thô sử gì đó đều có, đây ràng là trừng phạt Cơ Cửu Nhi.

      “Thực, thực, quả thực khinh người quá đáng!” Hồng Nhi nhíu mày nhìn qua lại căn phòng, nổi giận nghĩ muốn phá cửa ra.

      Cơ Cửu Nhi đầy thâm ý nhìn Hồng Nhi, thầm lắc đầu.

      Hồng Nhi bình tĩnh lại, sau đó với vị tiểu tăng : “Còn thỉnh phiền toái tiểu tăng tìm vài người đến hỗ trợ thu dọn với chúng ta, hai chủ tớ chúng ta muốn làm gì đều có phương tiện.”

      “Thí chủ yên tâm. Các ngươi chỉ cần tự ý thức chút là được, cơm trưa lát nữa có người mang đến.” Tiểu tăng nhìn hai người Cơ Cửu Nhi khó xử mở miệng.

      “Cám ơn.” Hồng Nhi cảm kích tiến bước tiểu tăng kia ra ngoài.

      Cơ Cửu Nhi mình ra khỏi căn phòng của mình quan sát, hướng đông cách phòng của nàng xa ngờ lại là nơi ở của Tuệ đại sư! Nghĩ đến vẻ mặt đạo mạo kia của lão hòa thượng, Cơ Cửu Nhi lại cảm thấy thực buồn cười. Phía tây là mảnh rừng cây , xuyên qua rừng cây góc tường đổ nát, cửa viện khóa, xuyên thấu qua cánh cửa kia là con đường vô cùng rộng. Cơ Cửu Nhi nhíu mày, nhìn ra có chút đăm chiêu.

      “Ai nha nha, thế này với xuất gia có khác gì nhau? Nha đầu, nghe bần tăng đề nghị , xuất gia như thế nào, có thể thoát tục thành tiên, lại cần để ý đến thế tục quản thúc, cớ sao mà làm.” thanh khàn khàn bỗng nhiên vang lên đỉnh đầu Cơ Cửu Nhi.

      Cơ Cửu Nhi ngẩng đầu, nhìn lão hòa thượng biết ngồi tường viện từ khi nào, tay cầm gói chân gà nướng, tay cầm hồ lô rượu, nhìn qua vô cùng hưởng thụ mỹ mãn.

      Mí mắt Cơ Cửu Nhi giật giật, “Lão hòa thượng, thể diện người xuất gia đều bị ngươi làm cho mất hết!” Nàng lui về phía sau tựa vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực, híp mắt nhìn vị ‘cao tăng đắc đạo’ trước mặt.

      phải vậy, bần tăng chỉ đại biểu cho cá nhân ta, liên quan đến chúng nhân xuất gia nào cả!” Lão hòa thượng đem nửa chân gà bị cắn gần hết ném , sau đó dùng khinh công nhảy đến gần Cơ Cửu Nhi, chút hình tượng lau chùi bàn tay đầu dầu mỡ lên áo cà sa của mình.

      Khóe mắt Cơ Cửu Nhi vừa kéo, bĩu môi khinh thường, “Thực dọa người!”

      Lão hòa thượng tức giận trừng mắt nhìn nàng, “Bần tăng gọi cái này là sử dụng tài liệu tại chỗ!” Dứt lời còn đến cây đại thụ lấy ra bọc phục, đem kiên y phục tăng nhân mặc lên người.

      “Ân, nha đầu, về sau người ở cùng bần tăng, bần tăng gây ra thêm chuyện vui gì nữa. Rốt cục hôm nay có thể an an ổn ổn mà ngủ!” Lão hòa thượng sửa sang lại y phục của mình, tâm tình vui vẻ về phòng của mình.

      Đây thực là Tuệ đại sư trong truyền thuyết sao? Cao tăng đắc đạo trong mắt thế nhân, cao nhân tu đạo được vạn người sùng bái tôn kính, là nhân vật đại biểu cho quyền uy cao nhất của phật gia???

      Đồng đãi tiên hoàng Phượng quốc có bốn vị hoàng tử, Tuệ đại sư từng đưa ra tiên đoán là Tứ hoàng tử là người mang mệnh thiên tử, lúc ấy ai cũng tin, nhưng sau đó các hoàng tử ly kì chết , chỉ còn lại duy nhất Tứ hoàng tử chính là Hoàng đế đương nhiệm của Phượng quốc.

      Lời đồn đãi này ồn ào huyên náo khắp Phượng quốc, nhưng ai cũng dám đứng ra chứng thực, từ đó về sau, Tuệ đại sư liền rất ít khi gặp người.

      Cơ Cửu Nhi cười khẽ, lão hòa thượng này làm cho nàng cảm thấy thực hứng thứ___Lão gia này, về sau có ngươi, tin tưởng cuộc sống của ta nhàm chán!




      Nhị hoàng tử đứng ở trong thư phòng nhìn bầu tời phía tây dần phát ra đỏ rực.

      phái người tra xét thân thế Tam tiểu thư Tướng phủ, ngờ đúng là như thế, Nhị hoàng tử nhìn tin tức ở trong tay mình, tuy mặt tươi cười nhưng đáy mắt lộ ra chút hàn quang.

      “Tướng phủ mời, ta nhất định phải rồi!” Dứt lời liền xoay người về tẩm cung của mình.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 19: Ta với ngươi làm bằng hữu



      “Hồng Nhi, kiểm tra xem chúng ta có bao nhiêu bạc?’ Cơ Cửu Nhi vừa uống dược xong liền hỏi.

      “Có nhiều hơn hai trăm lượng, tiểu thư muốn làm gì sao?” Hồng Nhi nhìn Cơ Cửu Nhi, tuy khuôn mặt nhắn vẫn tái nhợt như cũ, nhưng đôi môi hé ra chút huyết sắc rồi, cả người nàng nhìn cũng tỏa sáng hơn rất nhiều nữa, điều này làm Hồng Nhi có chút cao hứng.

      “Ngươi phải muốn ra ngoài mua đồ sao, lấy cho ta bộ nam trang đến đây!” Cơ Cửu Nhi nhếch miệng, nhìn bộ dáng chần chờ của Hồng Nhi liền cười khẽ tiếng, xoay người ra cửa.

      Cơ Cửu Nhi đến phòng của Tuệ đại sư, ngồi nhập định, nàng muốn quấy rầy nên tự mình tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn chăm chú vào lão hòa thượng trước mắt mình, lão ta lúc này cả người tiên phong đạo cốt, tỏa ra cỗ khí chất tiêu sái vô cùng, làm cho người khác cảm giác sắp phi thăng thành tiên.

      Ánh mắt Cơ Cửu Nhi nhìn vào pho tượng phật Di Lặc mạ vàng phía sau , hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, nàng nhàng đến phía trước nhìn trái nhìn phải, sau đó đem lư hương trước tượng phật rời , vươn tay lên cầm vành tai rất to của phật Di Lặc, trong mắt lóe ra loại ánh sáng hứng thú.
      Tuy rằng pho tượng phật này chỉ là vật chết, nhưng trong lòng Cơ Cửu Nhi lại có cảm giác rất thân thuộc.

      “Khụ khụ khụ! Nha đầu kia, tượng phật này rất vất vả mới mạ được như vậy, ngươi mà chà xát làm rơi rớt cái gì, lão nạp bồi thường nổi đâu!”
      Tuệ đại sư mở to mắt, nhìn bộ dáng Cơ Cửu Nhi bướng bỉnh cười cười liền lên tiếng nhắc nhở.

      Cơ Cửu Nhi nghe vậy liền dừng tay lại, bĩu môi nhìn phật Di Lặc, “Keo kiệt!”
      Sau đó nàng chuyển lư hương về lại chỗ cũ, quay đầu nhìn lão hòa thượng : “Xong việc rồi?”

      Tuệ đại sư hừ lạnh tiếng, đặt tràng hạt trong tay sang bên, chính mình rời khỏi tháp thượng đến cái bàn CƠ Cửu Nhi dựa vào, thân thủ sờ sờ mấy cái liền lấy ra cái đùi gà đưa cho Cơ Cửu Nhi, “Cho ngươi.”

      Nhìn hai mắt hòa thượng nhìn đùi gà này gát gao rời, Cơ Cửu Nhi cố sức nắm lấy nhưng chịu buông tay.

      “A, Minh Nguyên, ngươi đến rồi!” Cơ Cửu Nhi bỗng nhiên kinh ngạc nhìn cửa, lão hòa thượng vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, quay phắt người lại.
      Làm gì có người?

      “Ân, sai, đùi gà thơm quá, cảm tạ!” Cơ Cửu Nhi ngồi ghế, đem từng ngụm từng ngụm thịt gà nuốt vào trong bụng, vừa ăn vừa ngừng khen ngon.

      Lão hòa thượng vài lần nuốt nuốt nước miếng, sờ cái bụng của mình vẻ mặt ai oán, “Nha đầu, ngươi sao có thể vô tình như vậy! Bần tăng cố ý để phần cho ngươi, ngươi lại chút cảm kích!” Thần sắc lão hòa thượng tràn đầy bi thương.

      “Ta mới cần nghĩ đâu!” Cơ Cửu Nhi cố ý vươn mấy đầu ngón tay dinh đầy dầu mỡ của mình chỉ chỉ, ý nàng mới là oa tử cần phải nghĩ đến . Sau đó nàng cười cười, nhổ ra khối xương gà, thỏa mãn hít sâu hơi.

      “Lão hòa thượng, chuyện hôm qua bỏ dở hôm nay làm xong rồi, ta phải ra ngoài đây!” Cơ Cửu Nhi .

      Hai hàng lông mày của Tuệ đại sư nhíu chặt, “Nha đầu, ngươi nghĩ ra à? Ngươi chỉ là tiểu nương yếu đuối…”

      “Rút lại những lời thoái thác của ngươi !” Cơ Cửu Nhi gắt tiếng, khinh bỉ liếc nhìn.

      “Hừ! Ngươi khi dễ bần tăng lớn tuổi!” Tuệ đại sư bộ than thở, “Nha đầu ngươi trước khi trời tối phải trở về đấy, bên ngoài nhiều người xấu giống như chỗ này của bần tăng, nếu ngươi gặp phải cái gì..”

      Cơ Cửu Nhi ôm đầu cau mày, bỗng nhiên vươn ra cánh tay, “Ngừng! Ngươi là đại sư, chắc có nhiều việc cần làm, ta quấy rầy nữa.’ Dứt lời nàng liền chạy nhanh rời .

      Tuệ đại sư nhìn bóng dáng chạy trốn của Cơ Cửu Nhi, lắc đầu mỉm cười, quay đầu bĩu môi với tượng phật Di Lặc, sau đó lại cầm lên tràng hạt nhập định.

      Cơ Cửu Nhi từ chỗ của lão hòa thượng lấy ra bộ y phục, nhanh chóng thay ra cho mình, thân nam trang hé ra sắc mặt bệnh trạng, cả người càng nhìn càng thấy suy yếu, lại dùng tro bôi bôi nhàn nhạt lên mặt, sau đó cầm bạc ở bàn xoay người rời .

      theo đường mà lão hòa thượng chỉ dẫn, Cơ Cửu Nhi tìm thấy đường tắt ra đường lớn, nơi nơi người đến người , đông đúc vô cùng. Nghe thanh ồn ào náo động này Cơ Cửu Nhi thầm hít hơi sâu. Nàng cảm giác cả người lúc này nhàng khoan khoái, loại vui sướng trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng.

      Cơ Cửu Nhi ước lượng số bạc trong lòng bàn tay, chiếu theo chỉ dẫn của lão hòa thượng đến con ngõ , nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn thấy bài tử lung lay sắp đổ ở phía xa xa.

      Sắc mặt Cơ Cửu Nhi lập tức vui vẻ, vừa muốn lên phía trước, đột nhiên cả người bị thứ gì va phải, Cơ Cửu Nhi phản ứng rất nhanh lập tức vịn vào vách tường bên cạnh, thế này mới ngăn mình bị ngã ngồi mặt đất.

      “Ngươi, có việc gì chứ?” Bên tai truyền đến thanh ôn hòa.
      Cơ Cửu Nhi xoa xoa cánh tay của mình, ngẩng đầu lên nhìn người vừa tới, vừa vặn chạm vào đôi mỉm cười. thầm nhíu mi, nàng cảm thấy người trước mặt này có chút quen mắt.

      Đối diện đôi mắt hoa đào lạnh nhạt, đối phương dường như sửng sốt chút, sau đó liền có phản ứng, “Tiểu huynh đệ, đây là bạc của ngươi đánh rơi!” Đối phương đem thỏi bạc ở dưới đất nhặt lên đưa cho Cơ Cửu Nhi.

      Cơ Cửu Nhi khách khí nhận lấy, xoay người rời .

      “Tiểu huynh đệ bị đụng như vậy sao chứ? Có chỗ nào thoải mái hay ? Hay chúng ta tìm y quán xem xét cái?” Người nọ cẩn thận theo phía sau Cơ Cửu Nhi, ngừng mở miệng chuyện.

      Cơ Cửu Nhi thèm để ý tới , nàng đến chỗ bài tử quán rượu lung lay sắp đổ lúc trước, xuất ra bạc vụn đưa cho trưởng quầy, cầu đưa cho nàng bình rượu.

      Rất nhanh trong tay Cơ Cửu Nhi hồ lô rượu.

      ra ngoài lại thấy người kia vẫn chưa chịu rời , có chút ngượng ngùng nhìn Cơ Cửu Nhi, “Thực xin lỗi tiểu huynh đệ, ta biết ngươi thể chuyện.” giống như thực áy náy.

      Cơ Cửu Nhi dừng lại, quay đầu nhìn tiểu nam nhân bất quá cao hơn nàng nửa cái đầu cách quái dị__Người này đầu óc có vấn đề sao?

      Nhìn thấy ánh mắt Cơ Cửu Nhi, đối phương ảo não tự mắng chính mình, “Cái kia, thực ra ta lần đầu trốn nhà ra ngoài, ngươi là người đầu tiên ta gặp đấy, chúng ta kết giao bằng hữu !”

      Cơ Cửu Nhi vừa nghe sắc mặt lập tức đen lại, nàng xoay người đánh giá nam nhân cứ thích theo mình từ nãy tới giờ, y phục người đều là gấm vóc thượng hạng, người có gì quý giá lắm nhưng để ý ban chỉ (nhẫn) ngón tay kia liền biết được gia thế , tuy cỗ gắng che dấu chính mình nhưng cử chỉ vô hình chung vẫn toát ra phòng thái quý phái tao nhã.

      “hắc hắc, ngươi phản đối ta liền coi như ngươi đáp ứng nha!” Đối phương nhếch miệng cười, “Tên của ta có chữ Tuyên, đứng thứ ba ở trong nhà, ngươi tên là gì…ách, thực xin lỗi, ta lại quên.” cúi đầu, làm ra bộ dáng làm sai biết nhận lỗi.

      Cơ Cửu Nhi cầm hồ lô rượu, cúi đầu đánh giá chính mình, nàng cải trang thành như vậy rồi mà vẫn muốn đến gần, đầu óc bình thường?

      “Ta lúc trước từng thề qua, nếu ta xuất môn thành công, người đầu tiên ta gặp xác định người đó là bằng hữu!” Tựa hồ nhìn ra phản ứng của Cơ Cửu Nhi, Tuyên khách khí , "Ngươi thực may mắn nga!”

      Cơ Cửu Nhi gật đầu, như đáp lại , rồi sau đó nàng chỉ tay về phía trước, vẫy tay với người xa lạ trước mặt này.

      Tuyên cười cười nhìn Cơ Cửu Nhi rời , mặt lộ nụ cười ấm áp___Hy vọng lần sau có thể nghe tên của ngươi! Bất quá ràng nàng là nữ hài tử, vì sao biến mình thành bộ dáng thế kia? Thực là khiến khó hiểu.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 20 : có ác ý.



      Lặng lẽ trở về Hộ Quốc tự, Hồng Nhi cũng vừa ở bên ngoài về nhìn thấy Cơ Cửu Nhi thân nam trang hoảng sợ, “Tiểu thư, người đâu vậy?”
      Hồng Nhi vốn tưởng rằng Cơ Cửu Nhi ở nguyên trong phòng rèn luyện sức khỏe.

      “Tiểu thư, y phục này người lấy từ nơi nào vậy?’ Bộ dáng nàng giống như rất vội vàng.

      “Ngươi cần lo, ta tắm đây!” Cơ Cửu Nhi xong liền vào trong phòng, đem bầu rượu buông xuống, thay quần áo bẩn người, lại tẩy tro đen mặt lúc này mới thở phào hơi, quả nhiên ăn mặc sạch vẫn thoải mái nhất.

      Tẩy thân mỏi mệt, Cơ Cửu Nhi nhanh chóng ra khỏi phòng, nàng nhìn Hồng Nhi , “Hồng Nhi, ta nghĩ học võ công.”

      Hồng Nhi nhìn Cơ Cửu Nhi lâu phục hồi tinh thần lại, “Tiểu thư, người muốn học võ công? Nhưng thân thể của người?”

      “Cứ mãi suy yếu như bây giờ làm được cái gì?” Cơ Cửu Nhi thở dài, trong người mình vốn có vấn đề, phải tìm cách giải quyết mới tốt.

      “Coi như thử lần .” Cơ Cửu Nhi đánh gãy những lời Hồng Nhi sắp ra, cho phép cự tuyệt.

      Hồng Nhi suy tư trong chốc lát , “Thân mình tiểu thư hư nhược thích hợp vận động quá mức, công phu ra nô tỳ biết được chút, tiểu thư bằng cứ luyện tập căn bản trước, làm cho thân thể khỏe mạnh chút rồi tính.”

      Cơ Cửu Nhi gật gật đầu đáp ứng.

      Từ đó về sau, Cơ Cửu Nhi bắt đầu tập trung rèn luyện cơ thể của mình, nàng ngẫu nhiên cùng Hồng Nhi đánh quá vài vòng, sau đó cùng lão hòa thượng hết ăn đùi gà lại thưởng thưởng mỹ tửu, từng ngày trôi qua quả thực rất phong phú.

      Thời gian năm rất nhanh trôi qua, Cơ Cửu Nhi lúc này vừa mới bước ra cửa phòng, nửa năm trước Cơ Vũ hồi gia biết được tin tức nàng bị đưa đến Hộ Quốc tự vô cùng tức giận, nhưng sau khi nghe Cơ Cửu Nhi giải thích này nọ cuối cùng cũng chịu bỏ qua, nhưng tóm lại trong lòng vẫn thoải mái gì, Cơ Vũ giống như thực đau lòng, để lại cho nàng ít bạc rồi vội vàng rời , thẳng đến lễ đón năm mới chưa chắc có thể về kịp.

      năm nay Cơ Cửu Nhi sống trong Hộ quốc tự, Tướng phủ người đến thăm, thế nhưng phù hợp với ý nguyện của nàng, chỉ có mỗi Hồng Nhi là rầu rĩ vui.

      Đầu xuân, Cơ Cửu Nhi thong thả bước ra ngoài, thời gian khá dài tập trung rèn luyện, thân thể nàng lúc này tốt lên rất nhiều, cần lúc nào cũng như ấm sắc thuốc lúc nào cũng cần thuốc nữa, cũng yếu đuối giống như trước kia.

      tại là sáng tinh mơ, tăng nhân trong chùa mới vừa mở ra đại môn, người qua lại thưa thớt, Cơ Cửu Nhi vòng ra sau núi cầm lấy cây gỗ mun, chậm rãi khoa tay múa chân…

      Cơ Cửu Nhi huy động cánh tay, tự nhiên cảm giác màn này rất quen thuộc, nhưng làm thế nào nàng cũng giải thích được nguyên nhân, trong lòng nổi lên phiền muộn, động tác tay đột nhiên trở nên thoăn thoát loạn xạ, giống như nàng nổi điên lên.

      đường như vậy, đóa hoa xuân kia thế nhưng vô tội bị ngươi chém nát a!”
      Bỗng nhiên từ sau lưng Cơ Cửu Nhi ra người, mặc thân bạch y, trong tay cầm cây chiết phiến, cười như cười nhìn nàng, “Tam tiểu thư, lâu gặp.”

      Cơ Cửu Nhi thở ra hơi, mạnh mẽ ném cây gỗ trong tay ra phía trước cắm mặt đất, lúc này mới quay đầu nhíu mi nhìn người vừa tới.

      “Xem ra năm nay tam tiểu thư tĩnh dưỡng rất tốt.” Đối phương nhìn Cơ Cửu Nhi hé ra khuôn mặt nhắn hồng nhuận, mở miệng .

      Cơ Cửu Nhi nhíu mi, nàng cùng hình như quen biết! Nàng quay đầu muốn lại bị cản đường đứng lại.

      "Tại hạ Phượng Ngạo Hải.” Đối phương tính buông tha Cơ Cửu Nhi, đột nhiên ra tên của mình.

      Cơ Cửu Nhi thản nhiên nhìn , cái gì.

      “Ta có ác ý.” Phượng Ngạo Hải ôn hòa , “Ngươi ngại nếu ta gọi ngươi là Cửu Nhi chứ?”

      Cơ Cửu Nhi mặt nhăn thành đoàn__nếu ta ngại ngươi gọi chắc?

      Trong lòng thầm hừ lạnh, đường đường Nhị Hoàng tử Phượng quốc cư nhiên là người da mặt dày bực này.

      “Ta chỉ trùng hợp ngang qua đây.” Phượng Ngạo Hải để ý Cơ Cửu Nhi, thị vệ bên cạnh có chút giật mình nhìn màn này__Vừa rồi chủ tử còn buồn ra mặt, lúc này sao thay đổi nhanh vậy? quay đầu thầm nhớ kĩ gương mặt Cơ Cửu Nhi .

      Cơ Cửu Nhi từng bước lui về sau, đề phòng nhìn Phượng Ngạo Hải, bỗng nhiên nàng chuyển tầm mắt nhìn phía sau chằm chằm, ánh mắt có chút run run, Phương Ngạo Hải thất vậy liền tò mò biết là cái gì, lập tức quay đầu nhìn theo.

      Mà chính lúc này, Cơ Cửu Nhi nhân cơ hội chạy nhanh vào con đường khác cạnh núi giả, trốn mất.

      Thị vệ kia chuyện chỉ nhìn chủ tử nhà mình bị lừa, trừu miệng, rất muốn cười nhưng lại dám cười.

      Phượng Ngạo Hải quay đầu, dở khóc dở cười nhìn bóng dáng nữ nhân chạy tít phía xa, thầm lắc đầu, cúi đầu nhìn cây gỗ Cơ Cửu Nhi găm đất nhấc lên, ngón tay vuốt ve địa phương Cơ Cửu Nhi vừa cầm, khóe miệng đột nhiên giơ lên___Càng ngày càng có ý tứ.

      “Chủ tử, chúng ta thôi!” Thị vệ tiến lên nhắc nhở.

      “Cất cẩn thận!” Phượng Ngạo Hải đưa cây gỗ mun cho thị vệ của mình, cất bước rời , thị vệ thấy vậy đột nhiên cảm thấy mình bất đắc dĩ.



      “Tiểu thư, sao để nô tỳ cùng người.” Hồng Nhi nhìn Cơ Cửu Nhi vội vàng .

      “Hồng Nhi, ta chỉ ra ngoài hít thở khí mới lạ thôi, ngươi theo rất dễ bị mọi người để ý, đến giờ cơm trưa ta tự trở về.” Cơ Cửu Nhi nhìn nhìn bộ dáng chính mình, cảm giác sai biệt lắm liền xoay người rời .

      Hồng Nhi vừa vội vừa tức, nhưng cũng giám kì kèo cái gì, nàng mấy lần định thầm theo tiểu thư nhưng cuối cùng đều bị phát bắt trở về.

      Cơ Cửu Nhi ngựa quen đường cũ ra đường cái, tìm cửa hàng binh khí rồi vào, binh khí các loại bên trong quả thực làm người ta xem hoa cả mắt. Cơ Cửu Nhi nhìn trường kiếm giắt vách tường, cầm lấy xem xét cẩn thận, nàng muốn tìm binh khí gì đó phù hợp với mình.

      “Nơi này dành cho ngươi!” Cơ Cửu Nhi tự hỏi cái này có phù hợp với mình đột nhiên thanh có chút quen thuộc vang lên sau lưng nàng, mặt lập tức lên kiên nhẫn___Âm hồn tan.

      là khéo, Cửu Nhi.” Chính là Phượng Ngạo Hải thân bạch y mỉm cười nhìn Cơ Cửu Nhi thân nam trang , " Ta biết chỗ có trường kiếm tốt, rất thích hợp với ngươi. " Phượng Ngạo Hải lập tức bắt được ánh sáng chợt lóe trong mắt Cơ Cửu Nhi, chậm rãi phe phẩy chiết phiền trong tay, hơi hơi cúi người, ‘Cửu Nhi, chẳng lẽ ngươi sợ ta ăn ngươi ? "

      Cơ Cửu Nhi đột nhiên cảm thấy ảo não, nàng phát cảm xúc của mình bị người trước mặt này tác động. Lại ngẩng đầu, trong mắt khôi phục bình tĩnh gật gật đầu.

      Phượng Ngạo Hải kinh ngạc nhíu mày, ngờ Cơ Cửu Nhi khôi phục cảm xúc nhanh như vậy, " Ta nhất định để ngươi thất vọng. " Phượng Ngạo hải đem Cơ Cửu Nhi đến cửa hàng rèn binh khí, người nơi đó vừa nhìn thấy liền cung kính cúi chào.

      " Lấy cho nàng thanh kiếm tốt nhất. "

      Người nọ vừa nghe lời của Phượng Ngạo hải liền biến sắc mặt nhìn Cơ Cửu Nhi, cao thấp đánh giá nàng phen, sau đó liền quay người vào trong buồng.

      Cơ Cửu Nhi đưa mắt đánh giá nơi này, nàng chính là nhìn chăm chú đến xuất thần, đến lúc để ý mới phát Phượng Ngạo Hải biết khi nào đứng ở bên cạnh mình, Cơ Cửu Nhi lập tức nghĩ lui về sau tránh xa .

      " Cẩn thận. "

      Phượng Ngạo Hải vội vàng gọi Cơ Cửu Nhi, nhưng là vẫn chậm bước , Cơ Cửu Nhi cảm giác chân mình truyền đến cảm giác đau đớn nóng rực.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 21 : giống người thường


      Cái lò nung bên cạnh biết thế nào lại đúng lúc phun ra hơi nóng, nếu phải Phượng Ngạo Thiên nhanh tay lẹ mắt tóm được Cơ Cửu Nhi, chỉ sợ lúc này chân nàng phải đơn giản bị thương như vậy.

      Cơ Cửu Nhi bị mang vào phòng trong, vị trí cửa hàng binh khí này cực kì hẻo lánh, muốn tim đại phu có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng mà trong này chỉ có mấy đại nam nhân, ai có thể hỗ trợ nàng cái gì. Cũng may bên trong có dược trị bỏng tốt nhất.

      Cơ Cửu Nhi nhận lấy dược từ tay Phượng Ngạo Hải rồi nhìn , ý bảo ra ngoài, nàng tự mình có thể xử lí được vết thương.

      Phượng Ngạo Hải thế nhưng có chút lo lắng, “Ngươi tự mình xử lí?” đương nhiên biết danh tiết nữ tử rất quan trọng, liền , “Ta đứng ở bên ngoài, nếu cảm thấy khó khăn gọi cho ta biết! Nếu ngươi cần lời hỗ trợ gì, ta có thể làm giúp.” Phượng Ngạo Hải ra thập phần trịnh trọng, mặt có nụ cười bất cần trong dĩ vãng, dứt lời liền xoay người ra ngoài.

      Cơ Cửu Nhi ngồi giường, lưng dựa vào vách tường, chăm chú quan sát vết thương bắp chân mình. Cơ Cửu Nhi nhàng giật giật cái tất trắng của mình, cả người truyền đến trận đau đớn, lúc này mới phát tất kia muốn dính vào da thịt mình.

      Nàng sợ run cái, trong mặt lên chút bối rối, nàng nên làm sao bây giờ? Nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt, nàng định há mồm gọi người nhưng rất nhanh lại nhắm mắt, cúi đầu nhìn cái khay đựng thuốc trị thương bên cạnh, có kéo, băng gạc, dược cùng bầu rượu, cái gì cũng có.

      Cơ Cửu Nhi nghi hoặc nhìn cái khay, bỗng nhiên đạo ánh sáng lên trong đầu, nàng tự nhiên nghĩ ra loại phương pháp xử li a. Trước mắt Cơ Cửu Nhi sáng ngời, tay nàng cầm lấy kéo, cắt bỏ chỗ vải dính đến vết thương ra, sau đó nàng mân miệng hít sâu hơi, ngón tay nắm chặt kia giật mạnh cái, vải bố dính lẫn da thịt lập tức bị xé ra.

      Đồng tử co rút, Cơ Cửu Nhi đem vải bố kia ném xuống khay, máu tươi tử bắp chân ngừng đập vào mi mắt, chân nàng nóng lên sưng đỏ, còn phồng rộp lên, bởi vì hành động xé rách vừa rồi của nàng mà chỗ phồng lên kia bị vỡ tan ra, máu cùng huyết tương đồng thời hòa vào nhau, đau xót.

      Cơ Cửu Nhi cầm bầu rượu lên, đem rượu bên trong đổ vào vết thương của mình.

      Tê…

      Nàng nhịn được hít ngụm khí lạnh, đồng tử nhăm lại, nhưng lại tỏ ra chút thống khổ nào, chỉ là cái trán trơn bóng chảy ra chút mồ hôi lạnh.

      Dùng ngân châm phá ra số vết phồng chưa bị vỡ, sau đó nàng dùng miếng bông được tẩm rượu từ trước lau vết bỏng lần, lúc này mới lấy thuốc trị bỏng nhàng thoa lên , cuối cùng dùng băng gạc đem bắp chân băng bó lại, rốt cuộc Cơ Cửu Nhi nhàng thở ra hơi.

      lâu sau cảm giác nóng rực đau xót giảm ít, thay vào đó là cảm giác mát lạnh dễ chịu, Cơ Cửu Nhi nhíu mày__Thuốc trị thương này đúng là dùng được!

      Cơ Cửu Nhi gõ gõ vào ván giường, ý muốn báo cho người bên ngoài. Phượng Ngạo hải ngồi chờ lâu đột nhiên nghe thấy tiếng động, nghĩ nàng thể tự mình xử lí liền nhanh chóng đẩy cửa vào.

      Cúi đầu nhìn đống vải rách nhiễm máu tươi, thần sắc Phượng Ngạo Hải khỏi căng thẳng, thế nhưng có thể nhận ra da thịt dính miếng vải kia. trừng lớn mắt nhìn chằm chằm mặt Cơ Cửu Nhi, trong lòng nổi lên khiếp sợ, hai mắt nàng vẫn bình tĩnh như cũ, căn bản có dấu hiệu rơi lệ a! Thời điểm xé ra vải bố kia có bao nhiêu đau đớn? Nữ nhân trước mắt này vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Phượng Ngạo Hải nên lời.

      Cảm giác xé da thịt ra khỏi có bao nhiêu đau đớn Phượng Ngạo Hải từng trải qua, lúc trước nghịch ngợm ở Ngự Thư phòng, cẩn thận làm đổ lư hương trong đó, vừa vặn bị bỏng ở tay, bởi vì miệng vết thương phồng lên quá nhanh nên bị ngự y trong cung cạo chỗ da thịt đó , lúc đấy đau đến mức khóc rống mấy canh giờ. Nhưng là tại, nhìn nữ nhân trước mắt làm như có chuyện gì nhìn mình, cảm thấy mình thực đủ thất bại.

      Nữ nhân này rốt cuộc là hạng người gì! Phượng Ngạo Hải hoài nghi trừng mắt nhìn Cơ Cửu Nhi, nếu là nữ nhân khác, chắc chắn bị nóng chút là khóc nháo kinh thiên động địa trận, chứ đừng là trực tiếp mất tầng da, có khi còn ngất ấy chứ!

      Nàng thế nhưng tự mình xử lí vết thương, tự mình xé ra cái tất đó..

      Nữ nhân đủ ngoan a! Trong lòng Phượng Ngạo Hải bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ như vậy. Nữ nhân có thể nhẫn tâm với chính mình, tuyệt đối là loại người ngoài dự đoán của tất cả bọn họ.

      Ánh mắt Phượng Ngạo Hải vẫn chăm chú nhìn Cơ Cửu Nhi bắt đầu biến hóa.
      nhớ lần đầu tiên gặp nàng ở Tướng phủ, lúc ấy nàng đem viên đá dưới chân làm Cơ Điệp Nhi xấu mặt, khuôn mặt tái nhợt kia thế nhưng lại sở hữu đôi con ngươi lóe sáng dị thường, chỉ liếc nhìn cái liền làm cho phải nhớ kĩ.

      Buổi sáng gặp nàng ở sau núi Hộ Quốc tự điên cuồng múa que gỗ, như nhìn thấy nàng tiểu thư khuê các luôn luôn bị quy củ lễ tiết ngừng chói buộc, dám vượt qua giới hạn đó mà chỉ dám bất mãn ủy khuất cách vụng trộm thầm.

      Mà lần này, Cơ Cửu Nhi bị bỏng nặng, khóc nháo, tự mình lo cho mình. Nhìn khuôn mặt có cảm xúc gì của nàng, trong lòng Phượng Ngạo Hải dâng lên cỗ thán phục.

      “Chủ tử!” Thị vệ của từ bên ngoài vào, sau là người lúc trước bị phái tìm kiếm.

      “Công tử, thanh kiếm này dùng tinh cương rèn lên, nhàng mà sắc bén vô cùng, thực thích hợp với vị công tử này!” Người nọ đưa kiếm cho Phượng Ngạo Hải.

      Phượng Ngạo Hải tiếp nhận kiếm, nhìn kĩ rồi gật gật đầu, sau đó đưa cho Cơ Cửu Nhi, “Tặng cho ngươi.” khôi phục bộ dáng tươi cười của mình, nhưng nụ cười này với lúc trước giống, dường như nó chân hơn rất nhiều.

      Cơ Cửu Nhi liếc mắt liền nhận ra đây là thanh bảo kiếm, hơn nữa độ dài phù hợp, quả thực thích hợp với nàng, nhưng Cơ Cửu Nhi lại lắc đầu.

      Phượng Ngạo Hải khẽ cười tiếng, “Ngươi lo lắng có bạc?”

      Cơ Cửu Nhi cúi đầu, tỏ vẻ Phượng Ngạo Hải đoán đúng rồi.

      “Ngươi yên tâm, ngươi vì đến đây mới bị thường, bọn họ bồi thường ngươi thanh kiếm coi như công bằng.” Phượng Ngạo Hải đem kiếm tra vào vỏ, sau đó đưa cho Cơ Cửu Nhi.

      Cơ Cửu Nhi khó hiểu nhìn , sau đó lại nhìn về phía chủ cửa hàng.

      “Công tử đúng, khách nhân bị thương ở trong này, chúng ta vốn có lỗi trước, thanh kiếm này làm vật bồi thường quá thích hợp rồi.” Người nọ lên tiếng phụ họa, khuyên bảo Cơ Cửu Nhi, “Chúng ta mở cửa buôn bán, quan trọng nhất danh tiếng, tiểu công tử thỉnh nhận .”

      Cơ Cửu Nhi nhìn đối phương thành khẩn, suy nghĩ trong chốc lát liền cầm lấy thanh kiếm, gật gật đầu với Phượng Ngạo Hải.

      Nhìn thấy động tác của Cơ Cửu Nhi, Phượng Ngạo Hải cao hứng, “Thời gian còn sớm, ta sai người mướn xe ngựa đến, ngươi bị thương thể đường, ta tiện đường đưa ngươi về.”

      Hai người cùng nhau ngồi trong xe ngựa, Phượng Ngạo Hải ôn hòa nhìn Cơ Cửu Nhi, “Lần khác ta nhận lỗi với ngươi, dù sao ngươi bị thương có nữa là trách nhiệm của ta.”

      Cơ Cửu Nhi trực tiếp lắc đầu.

      Phượng Ngạo Hải thấy vậy cũng gì nữa, chỉ là cười cười.

      Lúc này, xe ngựa vào trong chùa, đến trước phòng ở của Cơ Cửu Nhi.

      Hồng Nhi nhìn cỗ xe ngựa xa lạ có chút nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy Cơ Cửu Nhi bị người ta nâng ra từ xe ngựa bị dọa kinh hách phen, nàng chạy nhanh đến tiếp đón.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :