1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thê tử của Tà vương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17

      Chương 12 : Cao tăng



      Oanh___

      Giữa trưa trời còn có nắng lớn bỗng nhiên có tiếng sấm phá vang lên làm tất cả mọi người đều kinh hách, nhưng nó cũng mặc danh kì diệu cứu Cơ Cửu Nhi lần.

      Cơ Cửu Nhi cảm thấy cả người nháy mắt nhõm, nàng chớp lấy cơ hội này chạy nhanh sang bên, rồi sau đó cười lạnh nhìn ba người lăn lộn mặt đất.

      Ba người Cơ Duy tại chính là gào khóc nắm chặt lấy cánh tay của mình, lăn qua lăn lại mặt đất, Cơ Cửu Nhi cảm nhận được cỗ mùi khét lượn lờ trong khí.

      Nàng vừa hé mắt nhìn được, Cơ Duy nắm chặt lấy tay trái, bàn tay trái của giống như bị thiêu trụi, đen xì, hai người kia so với Cơ Duy càng thê thảm hơn. Cửu Nhi có chút đăm chiêu nhìn lên bầu trời, bàn tay trái của Cơ Duy giống như từng đụng chạm chính mình chút.

      bầu trời tại trở về vạn dặm mây, vừa nhìn khóe miệng Cơ Cửu Nhi vừa lên nụ cười mỉm, ánh mắt lợi hại nhìn cái về ba người kia rồi chạy .

      Nàng muốn tìm nơi phát ra tiếng chuông, Cơ Cửu Nhi dọc theo đường nhìn thấy có người qua lại, tâm buộc chặt rốt cục lơi lỏng chút, nàng được mấy bước dường như nghĩ đến cái gì đột nhiên dừng lại, nhìn lên thiên lần nữa, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc__Chẳng lẽ ông trời giúp nàng? Có khả năng này sao?

      Thời điểm Cơ Cửu Nhi qua gian thiện phòng, bỗng nhiên bị vị tiểu hòa thượng ngăn trở đường , nhanh chậm ra mục đích, “Tiểu thí chủ xin đừng trách, Tuệ đại sư muốn gặp thí chủ lát.”

      Cơ Cửu Nhi nhíu mi, Tuệ đại sư? Nàng biết nha! Bất quá nàng rất nhanh gật gật đầu, ý bảo tiểu hòa thượng dẫn đường.

      Tiểu hòa thượng dẫn Cơ Cửu Nhi đến gian thiện phòng cách đó xa, ý bảo Cơ Cửu Nhi tự mình vào rồi xoay người rời . Cơ Cửu Nhi lần nữa nhíu chặt mi tâm mình, nàng đánh giá gian phòng trước mặt lúc rồi tự nhiên đây cửa vào.

      Bên trong yên ắng như thể có người, đập vào Cơ Cửu Nhi đầu tiên chính là cỗ mùi hương vô cùng quái dị, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp pho tượng phật, vách tượng còn khắc chữ ‘Thiện’ to.

      “Tiểu thí chủ, lão nạp có lễ.” Cơ Cửu Nhi còn suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên có thanh đột ngột vang lên này làm cho hoảng hốt, nàng quay đầu nhìn lại, ra án kỉ xa ngồi xếp bằng vị hòa thượng râu dài, trong tay cầm xâu tràng hạt, mùi gỗ có chút quen thuộc, nhìn Cơ Cửu Nhi mỉm cười từ ái.

      Lúc Cơ Cửu Nhi đánh giá đối phương, đối phương cũng đồng thời đánh giá nàng, Cửu Nhi cảm nhận được cái nhìn chăm chú của đối phương dành cho mình, tuy có ác ý nhưng đôi mắt tựa như nhìn thấu hồng trần kia làm cho Cơ Cửu Nhi cực kì thích.

      “Tiểu thí chủ xin mời ngồi .” Lão hòa thượng chỉ vào mặt ghế, lại bắt gặp Cơ Cửu Nhi khách khí ngồi vào từ bao giờ, trong mắt thế mà lại lên đạo ý cười, “Bần tăng biết thí chủ có thể , tại cũng cần che giấu cái gì.”

      Cơ Cửu Nhi để ý , bàn tay đặt ở bàn xoa xoa, sau khi đánh giá toàn bộ ăn phòng nàng mới quay đầu, đáy mắt tùy ý lóe lên hàn quang, “Ngươi gặp ta, chuyện gì?” Cơ Cửu Nhi chút khách khí hỏi.

      “Chỉ có việc mới được gặp chủ chăng?” Lão hòa thượng nhìn Cơ Cửu Nhi cười cười, càng nhìn nàng cười càng thêm sáng lạn, “Tiểu thí chủ tựa hồ gặp chuyện phiền toái.”

      Cơ Cửu Nhi nghe lời xoay người lại, vừa vặn nhìn ống tay áo nhăn nhúm của mình tối sầm lại ánh mắt, “ có việc gì.” như vậy nhưng nàng lại nhanh chóng hạ cánh tay mình xuống dưới bàn, “ cẩn thận bị mấy con chó điên tập kích.”

      Cơ Cửu Nhi nhìn thấy khóe miệng lão hòa thượng nghe nàng xong liền khách khí run rẩy cơ bắp, đến khi khôi phục bình thường mới với nàng, “Lúc dâng hương tiểu thí chủ tại sao quỳ bái?”

      Cơ Cửu Nhi bĩu môi, vòng vo hồi cuối cùng phải vẫn vào vấn đề chính?

      “Chẳng vì sao cả.” Cơ Cửu Nhi nhún nhún vai.

      “Tiểu thí chủ sợ như thế chọc giận Phật tổ?” Chọc giận Phật tổ, đây là tội lỗi lớn như thế nào?

      quỳ liền chọc giận à?” Cơ Cửu Nhi nhìn lão hòa thượng trước mắt, lại đánh giá gian bốn phía xung quanh có chút thèm để ý , “Phật tổ còn có trách tội, ngươi ở đây ngụy biện cái gì?” Nàng căn bản là có chút ý thức tôn trọng trưởng bối nào.

      Khóe miệng lão hòa thượng lần thứ hai run rẩy, thầm ho khan vài tiếng, “Bần tăng muốn hỏi tiểu thí chủ mấy vấn đề.” Lão hòa thượng dừng dừng rồi trực tiếp lên tiếng hỏi, “Cái gì là thiện? Cái gì là ác? Trong quan điểm của thí chủ, nếu ngày có vô số sinh mệnh chôn vùi trước mặt tiểu thí chủ, tiểu thí chủ có thể có thương hại hay ?” Lão hòa thượng hỏi tiểu nương vấn đề như vật quả thực có chút làm khó, nhưng lão tựa như nhận định Cơ Cửu Nhi nhất định cho đáp án.

      Thiện? Ác?

      Cơ Cửu Nhi nàng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, “Thuận ta sống, nghịch ta chết.” Nàng suy nghĩ chút nào trực tiếp trả lời, người đột nhiên tỏa ra cỗ sát khí tương đồng với độ tuổi.

      Lão hòa thượng tin được trừng lớn tròng mắt nhìn Cơ Cửu Nhi, giống như bị nàng làm cho tức điên, bất quá cảm xúc của rất nhanh được bình ổn lại, “Tiểu thí chủ có nghĩ việc gia nhập phật môn của bần tăng hay ?”

      Lão hòa thượng cười nhìn Cơ Cửu Nhi, nhưng đáy mắt che giấu được nham hiểm. bộ dáng sói đội lốt cừu dụ dỗ nhi đồng chưa đến tuổi vị thành niên, “Nếu nhập vào phật môn của ta, có thể thoát li khỏi hồng trần, bị thế tục quấy nhiễu, có thể đắc đạo thành tiên, nhảy ra khỏi vòng luân hồi luẩn quẩn…”

      Lão hòa thượng thao thao bất tuyệt, đến rất nhiều lí do mê người dụ dỗ khuyên bảo Cơ Cửu Nhi tiến nhập Phật môn.

      “Lão hòa thượng, ngươi giống như đám ruồi bọ, ầm ỹ muốn chết.” Cơ Cửu Nhi cười như cười nhìn lão, “Muốn dụ dỗ ta đến, đối với ngươi được lợi ích gì.” Cơ Cửu Nhi chút để ý đến cái gì tiểu thư khuê các, nàng gác hai chân lên mặt bàn, “Ngươi có vẻ có mục đích khác, người xuất gia phải đều vô dục vô cừu sao?” Nàng miệt thị nhìn lão.

      “Ngạch..” Lão hòa thượng bị Cơ Cửu Nhi rất xấu hổ, nhưng mặt đỏ tim đập nhanh muốn chuyện tiếp.

      “Bản tiểu thư muốn lãng phí thời gian với ngươi, ta đây.” Cơ Cửu Nhi đứng dậy, nàng khoanh hai tay trước ngực ra cửa, quay lưng về phía lão hòa thượng, thời điểm nàng sắp bước chân ra khỏi cửa đột nhiên xoay người lại, giơ giơ lên cái bọc giấy dầu màu trắng, “À, con gà này tính ra tệ lắm, thực rất thơm đấy, vừa vặn đúng lúc bản tiểu thư thèm. Cám ơn ‘lễ vật’ của đại sư.” Cơ Cửu Nhi gian trá cười cười, mang theo bọc giấy rời .

      Lão hòa thượng sửng sốt, từ án kỉ đứng bật dậy, cùng hình tượng lúc trước hoàn toàn trái ngược nhau, “Xú nha đầu, cầm lại đây, trả lại ta...” Lão hòa thượng cũng đuổi theo nàng, chính là lòng vòng quanh thiện phòng, vẻ mặt vô cùng rối rắm, “Đó là ta vất vả mới nướng được, để tế miếu đấy! Xú nha đầu nhà ngươi phá hư, khi dễ cả lão hòa thượng như ta…” Lão hòa thượng đến ghế ngồi xuống ngừng lải nhải.

      Cơ Cửu Nhi ra tới cửa, cả mặt đều là hắc tuyến, nhìn nắm giấy dầu trong tay mình nghĩ nghĩ, Tuệ đại sư? Đây là hình tượng đại sư à?
      Nàng bĩu môi, hai chân vừa bước ra khỏi cửa bóng dáng xẹt qua, giấy dầu trong tay biến mất.

      “Ân! Ân, quả thực rất thơm gạt lão hòa thượng ta!” Lão hòa thượng đem chân gà nướng ở trong bọc giấy dầu lấy ra, cầm lên khách khí cắn xuống ngụm, giống như thực vội vàng sợ Cơ Cửu Nhi cướp mất.

      Cơ Cửu Nhi hai tay hoàn ngực, buồn cười nhìn lão hòa thượng ăn uống ngon lành phía trước, “Xuất gia giả, đại sư quên cái gì là tứ đại giai à? Ngài đây là phạm giới đó.” Cơ Cửu Nhi đem hai chữ ‘đại sư’ cắn vang.

      “Rượu thịt để duy trì sống, trong lòng có Phật tổ là được rồi!” Dứt lời lại biết từ nơi nào lấy ra bình rượu.

    2. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17

      Chương 13 : Xứng đáng



      “Tiểu nha đầu, ngươi nếu trở về là muốn dễ sống à?” Lão hòa thượng vô ý liếc nhìn Cơ Cửu Nhi, vừa vừa quơ quơ bầu rượu, sau đó còn khoa trương cắn miếng chân gà, con gà nướng này lão phải giấu rất kĩ mới giữ được đấy.

      “Minh Nguyên!” vừa dứt lời liền có tiểu hòa thượng cung kính đến, gật đầu với lão hòa thượng.

      “Đưa Cơ tiểu thư trở về .” Lão hòa thượng làm bộ dáng cao tăng , trong tay biết lúc nào xuất sâu tràng hạt.

      “Vâng!” Minh Nguyên nhận lời liền dẫn Cơ Cửu Nhi rời .

      Thời điểm xoay người, Cơ Cửu Nhi phóng ra tề mị lộng nhãn miết miết gương mặt lão hòa thượng, nhìn cách thay đổi nhanh hơn lật sách của làm nàng khỏi thầm buồn cười, bàn tay chắp ở sau lưng vẩy vẩy với lão, rồi nàng lập tức thu liễm cảm xúc của mình phía sau tiểu hòa thượng.

      Trở lại thiện phòng vừa đúng lúc người làm trong phòng nâng Cơ Duy trở về, sắc mặt Cơ Duy tái nhợt, cả người hôn mê từ lâu, nhưng vẫn có thể nhìn ra run rẩy đau đớn từ cánh tay trái đen xì của . Người Cơ gia làm gì có ai muốn quan tâm Cơ Cửu Nhi, lão phu nhân thấy Cơ Duy liền bổ nhà vào người khóc rống.

      Cơ Cửu Nhi khỏi cười lạnh, cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình lo lắng, nhìn lại, hóa ra là Hồng Nhi, Cơ Cửu Nhi gật gật đầu với nàng ta, ý bảo chính mình có việc gì.

      “Rốt cuộc sao lại thế này, tốt đẹp như vậy tại sao lại biến thành dạng này?” Lão phu nhân nổi giận đùng đùng mắng, “Nhanh thỉnh Thái y trong cung , tất cả lập tức hồi phủ!” Nhìn thấy tôn tử mình nâng trong tay cả ngày biến thành cái dạng này, lão phu nhân đâu còn tâm tư ngồi thiền cái gì nữa…

      “Lão phu nhân, tam tiểu thư làm sao bây giờ?”

      “Tam tiểu thư lạc đường, vừa được vị tiểu hòa thượng dẫn về nên vẫn là bình an.” Từ ma ma lên tiếng, bà ta trừng mắt nhìn tỳ nữ kia cái, xoay người liền vài lời với lão phu nhân vài tiếng, lại chỉ thấy lão phu nhân hơi hơi nhíu mi rồi liền vẫy vẫy tay để ý đến nữa.

      “Chạy nhanh dọn dẹp tất cả , tìm vài người cẩn thận trông chừng tiểu thiếu gia!” Từ ma ma đối với người làm hạ lệnh, liền đỡ phu nhân ngồi xuống bên.

      Cơ Cửu Nhi nhếch miệng cười, xem ra Cơ Duy bị tật như vậy rất tốt, ít nhất làm cho nàng an toàn tạm thời, lão gia hỏa kia chắc chẳng còn tâm tình gì mà để ý đến nàng nữa .

      Lão phu nhân cáo biệt qua loa với phương trượng, toàn bộ dưới Cơ gia vội vàng rời Hộ quốc tự.

      chỗ rất cao đỉnh Hộ quốc tự lúc này đứng hai vị hòa thượng, người ai khác chính là phương trượng Tuệ đại sư, hai người cứ đứng như vậy nhìn đoàn xư ngựa của Cơ gia dần dần khuất bóng.

      “Đại sư, trong ba vị công tử vừa bị sét đánh , có là đại công tử tướng phủ.” Trí với Tuệ đại sư, trong lòng lúc này thực nghi hoặc, sao lại có chuyện như vậy xảy ra đây? Cho dù là người rất tin tưởng vào phật đạo, cũng thể tin đây là trùng hợp được.

      “Trí, ngươi thấy thế nào?” Tuệ nhìn lướt qua vị sư điệt của mình, thản nhiên hỏi.

      Trí nhìn theo ánh mắt của Tuệ đại sư, biết là đại sư tam tiểu thư của Cơ gia, nghĩ nghĩ lát liền ra quan điểm của mình, “Nàng cả người mang nặng sát khí, chỉ sợ là uy hiếp cực kì đối với Trần thế.” Tiểu nương mười tuổi kia, nhìn thấu.

      Tuệ thản nhiên nhìn lướt qua Trí, đáy mắt lên chút ý cười, sau đó liền lắc đầu, ý vị thâm trường, “Trí, ngươi còn phải tu hành nhiều lắm!”

      “Thỉnh đại sư chỉ giáo!” Trí ngẩn ra, khiêm tốn cúi đầu với đại sư.

      “Ngươi chỉ thấy biết hai, ngươi chỉ nhìn đến sát khí từ người nàng, nhưng có phát ra cái khác, họa cùng phúc đều song song tồn tại, tiểu nương tuyệt đơn giản!” Tuệ nhìn thiên có chút đăm chiêu__Là người đến trời đều muốn che trở, sao có thể đơn giản?

      Trí vẫn khó hiểu như trước, nhưng càng nghĩ càng ra, sau lại thâm buồn cười, có thể vì chấp niệm của chính mình chưa diệt tận.


      Trở lại tướng phủ, Cơ Duy được người nâng về nơi ở của lão thái thái, cả sân viện người ra người vào, đến Thái Y cũng phải chạy như bay mà đến. Lúc đó Cơ Vũ cùng Cơ Việt ở thư phòng bàn bạc cái gì, nghe được tin khỏi sửng sốt vội vàng chạy tới, cũng kịp hỏi tình huống đầu đuôi ra sao nhìn thấy tôn tử của mình, mặc dù là người trải qua vô cùng nhiều sóng to gió lớn, nhưng nhìn đến cánh tay bị sét đánh cháy khô như vỏ cây kia vẫn nhịn được hoảng sợ.

      Cơ Vũ nhìn thấy Cửu Nhi liền qua, dắt tay Cửu Nhi đứng bên. Cơ Tập cùng đại phu nhân nghe tin cũng vội vàng chạy đến, nhìn đến nhi tử duy nhất của mình bị đánh thành dạng này đều cực hận đau lòng, nhất là đại phu nhân, khi nàng ta nhìn đến cánh tay kia suýt nữa chịu nổi mà hôn mê.

      “Thái y, thế nào?” Lão thái thái vội vàng hỏi.

      “Cánh tay trái của đại thiếu gia bị thương vào trong gân cốt, chỉ sợ ngón út, ngón áp út cùng ngón giữa phải phế thôi.” Thái Y có kiêng dè chút nào, thẳng ra phán đoán kết quả của mình.

      “Cái gì?” Lão thái thái vừa nghe đến kết quả như vậy, trừng mắt ngất xỉu, đại phu nhân vốn còn tia thanh tỉnh khi nghe đến những lời này đều nhịn được ngã xuống ngất lịm , nha hoàn cùng mọi người trong phòng trận bối rối.

      “Nâng lão thái thái cùng đại phu nhân về nghỉ ngơi.” Cơ Việt ra lệnh, sau đó lại hỏi thái y, “ có biện pháp khác sao?”

      Thái y lắc đầu, “Lão phu tài sơ học thiển, chỉ có thể viết mấy phương thuốc dùng trước, mỗi ngày đổi ba lần dược, miệng vết thương tại xuất mủ rồi, sợ là còn ảnh hưởng đến sau này.” Lão thái y thở dài, đứng dậy ra ngoài viết phương thuốc.

      “Tại sao có thể như vậy?” Sắc mặt Cơ Tập cực kì khó coi, nếu phế cánh tay, phải cùng với phế cả người giống nhau sao, còn khả năng vào triều thăng quan tiến chức nữa. Kỳ vọng của với nhi tử cực kì cao, mắt thấy sắp thành tài, ngờ lại gặp chuyện bậc này, cũng chỉ có nhi tử duy nhất này thôi.

      Cơ Việt liếc mắt nhìn trưởng tử của mình, thầm tán thành trong lòng, lại nhìn qua nữ quyến trong phòng, trừ bỏ mình Cơ Cửu Nhi mặt đổi sắc ra, còn lại đều dị thường hoảng sợ. Cơ Việt nhíu mày, tầm mắt dừng lại vài phần người Cơ Cửu Nhi, sau đó , “Đều xuống , các vị tiểu thư cũng trở về nghỉ ngơi .”

      Cơ Vũ mấy câu với Cơ Cửu Nhi, lúc này mới lệnh cho Hồng Nhi đem Cơ Cửu Nhi trở về. Sau đó cũng tính rời nhưng lại bị Co Việt gọi thư phòng.

      Còn có hai người Cơ Tập và Cơ Vân, phụ tử bốn người gặp nhau nhưng thể trưng ra được sắc mặt tốt.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ trong thời gian ngắn như vậy bên ngoài đồn ầm ầm lên. tiểu hài tử thôi, tự nhiên sao bị sét đánh?” Cơ Vân nhìn thoáng qua đại ca mình, rồi sau đó nhìn về phía cơ việt, “Phụ thân, chỉ sợ triều đình có người cố ý gây phiền toái.”

      Cơ Việt thực chất vẫn rất bình tĩnh, nhưng Cơ Tập làm sao có thể kiềm chế được như vậy, tuy cố gắng khống chế chính mình nhưng đáy mắt bối rối kia cũng trốn khỏi ánh mắt Cơ lão nhân gia. Cơ Việt ở triều là thân Thừa tướng dưới người vạn người, trưởng tử Cơ tập giữ chắc hộ hộ, Nhi tử tuổi nhất là Cơ Vân cũng giữ chức ở Hàn Lâm Viện, chỉ có mình nhi tử thứ hai là Cơ Vũ cái gì cũng làm. Cơ Tập muốn tấn chức đến nơi, ngờ lại gặp phải loại tình hôm nay.

      tình xảy ra rồi, nhiều lời vô ích” Cơ Việt bình tĩnh , “Mấy ngày nay các ngươi tốt nhất ở nguyên trong phủ chờ đợi tin tức, an ủi thê nhi. Chuyện tình của Duy Nhi cần quá miệt mài quan tâm làm gì, bên ngoài cứ là bị thương ngoài ý muốn là tốt nhất.”

      Cơ Vân cùng Cơ Vũ liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó gật đầu tán thành, Cơ Tập trầm giọng đáp ứng tình nguyện chút nào. Chuyện này phát sinh ở Hộ Quốc tự, mặc kệ như thế nào cũng có lợi cho Phủ Thừa tướng, làm như vậy là lựa chọn tốt nhất rồi.


      “Tiểu thư, về sau cần dọa nô tỳ.” Hồng Nhi giúp Cơ Cửu Nhi thay y phục liền nhịn được lên tiếng, “Tiểu thư chắc nhìn thấy được, lão phu nhân bị tức giận .” Hồng Nhi nhìn bộ dáng của Cơ Cửu Nhi, cắn cắn môi, vẫn phải hỏi câu, “Tiểu thư vì sao muốn quỳ đây? Đây chính là đại bất kính.”

      Cơ Cửu Nhi nhíu mày nhìn nàng, cái gì cũng có trả lời.
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 14 : Tức giận



      Cơ lão phu nhân tỉnh lại, thần sắc mệt mỏi, cứ nghĩ đến bộ dáng tôn tử chính mình biến thành như thế liền có tâm tư làm gì. Nhìn bàn đầy đồ ăn trước mắt, bà ta nhíu nhíu mi đầu, vô lực khoát tay, “Mang xuống hết !” Sau đó liền nửa nằm nửa ngồi giường.

      “Duy Nhi thế nào rồi?” Lão phu nhân hỏi Từ ma ma đứng bên cạnh mình.

      Từ ma ma ai thán lắc đầu, “Lão phu nhân yên tâm, tôn thiếu gia sau khi uống thuốc ngủ xuống rồi, lão nô chỉ là lo lắng, cánh tay của thiếu gia bị phế chưa biết được, chuyện này nếu lộ cho chỉ sợ tiếp thụ được.”

      Vẻ mặt lão phu nhân tràn ra bi thương, nhưng cũng rất nhanh khôi phục bình thường, “Là phúc phải họa, nếu là họa muốn tránh cũng chẳng được. Chúng ta có thể giấu diếm bao lâu chứ, chỉ đáng tiếc con đường làm quan rộng mở của nó__Chỉ sợ đường sau này của lão đại cũng gặp nhiều khó khăn.” Lão phu nhân lại nhíu mày, nhịn được lắc đầu, “Mấy ngày nay cho đại phu nhân nghỉ ngơi tốt chút, bảo nàng cần đến thỉnh an, Duy Nhi như vậy, người khó tiếp nhận nhất là nàng .”

      Lão phu nhân giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên mở to mắt, đáy mắt mảnh trầm, “Gọi tiện nhân kia tới đây!” Trong lòng dâng trào tức giận, nguyên nhân tìm được người phát tiết, tại tốt lắm, cầu cũng có đầy đủ.

      Từ ma ma hiểu trong lòng, đáng tiếc thay cho Cơ Cửu Nhi, chỉ sợ lão phu nhân đem hết tức giận lần này chút hết lên người nàng. Bà ta thầm lắc đầu, xoay người ra ngoài phân phó người hầu.

      Cơ Cửu Nhi vốn muốn nghỉ trưa nghe được lão bà tìm mình liền cau mày, nàng ngờ trở về rồi bà ta còn hồn tan, cứ nghĩ có thể an toàn qua chuyện này!

      “Tiểu thư, người nên , lão phu nhân mười phần làm phiền toái người.” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Cơ Cửu Nhi, Hồng Nhi lo lắng .

      Cơ Cửu Nhi lắc đầu : “ , được sao?”

      Trong lòng thầm cười lạnh, đương nhiên là được rồi. Ở dưới mái hiên nhà người ta, thể cúi đầu! Cơ Cửu Nhi lập tức ăn mặc chỉnh tề, rồi ra cửa.

      Hồng Nhi thấy vậy liền đối với người hầu bên cạnh dặn dò mấy câu, người đó nghe xong liền gật gật đầu xoay người rời . Hồng Nhi lập tức đuổi theo bước chân Cơ Cửu Nhi, hai người trước sau tới sân viện lão phu nhân.

      Cơ Cửu Nhi vừa bước vào cửa, liền cảm nhận được đôi con ngươi nhìn chằm chằm mình, giống như hận đến nỗi trừng nàng đến chết mới thôi, khí trong phòng từng chút giảm xuống. Cơ Cửu Nhi nhíu mi tâm vào trong phòng, nàng ngẩng đầu nhìn lão phu nhân lời nào, lễ bái, cứ như vậy đứng thẳng giữa phòng.

      Tỳ nữ xung quanh thấy vậy đều thầm cúi đầu nhìn, nhìn lão phu nhân thần sắc trầm đều biết có chuyện ổn, càng thêm hầu hạ cẩn thận.

      là phản!” Lão phu nhân nắm chặt đêm êm ghế, trừng mắt nhìn Cơ Cửu Nhi, “ lễ bái với trưởng bối còn chưa tính, xuất môn còn làm cho Cơ gia mất mặt. Trước mặt Phật tổ là chỗ cho ngươi làm càn sao! Nếu vì hành động bất kính của ngươi, Duy Nhi sao lại như thế. Ngươi cùng gần nhau nhất, Duy Nhi rơi vào trong tình huống này, chính vì có sao chổi như ngươi, ngươi cùng hồ ly tinh quả thực giống nhau như đúc!” Lão phu nhân thở hồng hộc, giống như đoàn pháo nổ đốt là nổ ngừng, cứ như bà ta nhìn thấy Cơ Cửu Nhi là mất chế.

      Cơ Cửu Nhi thầm buồn cười, kết cục của Cơ Duy đối với mình quả thực có liên quan, nhưng do gieo gió gặt bão thôi! Cái gì bất kính tâm linh? Cái mũ này chụp lên đầu nàng, nàng thừa nhận nổi.

      “Quỳ xuống cho ta!” Lão phu nhân hét lớn, mọi người trong phòng đều đồng loạt cả kinh, bọn họ giống như quên mất cách hô hấp, đây là lần đầu tiên lão phu nhân tức giận lớn như vậy.

      Nhưng mà Cơ CỬu Nhi vẫn đứng thản nhiên, nàng nhìn lão phu nhân chút kính sợ nào, giống như đối phương chẳng khác nào khí.

      Phanh___

      Lão phu nhân quét tay giữ lấy ly trà, chút khách khí ném tới người Cơ Cửu Nhi, Hồng Nhi thấy thế liền chạy đến che chắn trước mặt nàng. Chén trà kia nện ở người Hồng Nhi mới bắn ngược ra lăn mặt đất, nhưng người có việc gì.

      “Lão phu nhân khai ân, bỏ qua cho tiểu thư, tiểu thư yếu ớt chịu nổi!” Hồng Nhi quỳ mặt đất, ngừng đụng đầu, nàng ta thầm túm y phục Cơ Cửu Nhi, giống như hi vọng Cơ Cửu Nhi có thể cúi mình lần.

      Lão phu nhân híp mắt, nhìn từng hành động của Cơ Cửu Nhi, khuôn mặt nhắn suy yếu kia tràn đầy kiên cường bất tuân, tức giận muốn nguôi ngoai trong lòng lúc này đột nhiên phản phệ, xém chút nữa làm bà ta ngất xỉu.

      “Từ ma ma, làm cho tiện nhân này quỳ xuống.” Lão phu nhân thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt còn lộ ra tơ máu.

      Từ ma ma gật đầu với hai lão bà tử phía sau cái, hai người kia liền đến bên cạnh Cơ Cửu Nhi. Cơ Cửu Nhi nhìn chằm chằm hai ba từ từng bước tới gần mình, bàn tay thầm nắm chặt, đáy mắt mảnh lạnh như băng, nàng tuyệt đối khuất phục, đặc biệt là trước mặt lão già này.

      Hai lão bà tử nguyên bản muốn động thủ, nhưng nhìn đến sắc lạnh trong đôi mắt Cơ Cửu Nhi sợ hãi lui về sau.

      “Thất thần cái gì, còn mau động thủ.” Lão phu nhân nhìn hai bà tử kia chần chờ, rống lên tiếng.

      “Tam tiểu thư, người vẫn là ngoan ngoãn nghe lời thôi, đụng đầu trước lão phu nhân cũng dạy ngươi làm sai cái gì.” Từ ma ma ở bên mở miệng, vuốt xuống cơn tức của lão phu nhân.

      Cơ Cửu Nhi hiểu sao mình lại bướng bỉnh như vậy, nàng gần như bị đẩy vào tuyệt cảnh nhưng nàng hề khuất phục, nhất là những lúc đối diện lão già trước mắt này. biết như thế nào, chính là nàng thích nhìn thấy bà ta, giống như bà ta đối với nàng là cừu địch bình thường.

      Hồng Nhi tiếng động đứng lên, giống như gà mẹ đẩy Cơ Cửu Nhi bảo hộ ở sau người mình, “Lão phu nhân khai ân, mặc kệ như thế nào, tiểu thư đều là tiểu thư.”

      “Hồng Nhi, ngươi là người hầu trong tướng phủ, cần ăn cây táo rào cây sung!” Lão phu nhân trừng mắt nhìn Hồng Nhi, lớn tiếng .

      “Nô tỳ làm theo mệnh lệnh của Nhị lão gia, chiếu cố tiểu thư tốt!” Hồng Nhi vừa vừa đẩy hai bà tử trong phòng ra ngoài.

      “Phản, phản!” Lão phu nhân tức giận lẩm bẩm, ngón tay run run chỉ vào Cơ Cửu Nhi, ra lời nào nữa.

      “Nương?” Cơ Vũ từ bên ngoài vọt vào trong phòng, nhìn lão phu nhân bị chọc tức thành bộ dáng kia tự giác nhíu mày, “Nương, có chuyện gì chậm rãi là được rồi, thân mình quan trọng hơn.”

      Vẻ mặt lão phu nhân tràn đầy thống hận nhìn Cơ Vũ, “Ngươi có biết hay , bảo bối nữ nhi của ngươi to gan lớn mật lắm, quỳ thần phật, đối đầu với thần linh! Tai họa giáng xuống đầu như vậy cũng tự mình biết!” Lão phu nhân lo cho Cơ Vũ, chậm rãi dịu xuống tức giận, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

      Cơ Vũ chỉ nghe qua chuyện này chút, từ lúc trở về cũng chưa hỏi qua Cơ Cửu Nhi chuyện tình, ngẩng đầu nhìn nữ nhi của mình, thế nhưng lại phát Cơ Cửu Nhi cắn môi, sắc mặt trắng bệch, thống khổ đứng ở xa xa.

      “Cửu Nhi!” Cơ Vũ kinh hách, chạy nhanh tới ôm lấy Cơ Cửu Nhi lung lay sắp đổ vội vàng : “Mau! Mau thỉnh Thái y”

      Lão phu nhân nguyên bản tức giận đùng đùng thấy vậy, liền nhanh chóng tiêu tan , đáy mắt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, mặt vẫn giữ nét nghiêm trang như trước, “Nhanh lên, Vũ nhi, mau ôm nha đầu đặt giường.”

      Thân mình Cơ Cửu Nhi run rẩy, trước mắt nhanh tối đen, cả người trận mê muội, bên tai nàng còn nghe được bất cứ thanh gì.

      Nhìn Cơ Cửu Nhi giống như người sắp chết, ngực lão phu nhân khỏi nổi lên trận mừng thầm___đã chết mới là tốt nhất.
      Trịnh Thị Thủy3797 thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 15 : Oan gia ngõ hẹp



      “Tiểu thư, nên uống thuốc rồi.” Hồng Nhi bưng bát dược tiến vào liền nhìn thấy Cơ Cửu Nhi nửa nằm nửa ngồi gối mềm, khuôn mặt nhắn trắng bệch, cánh môi chút huyết sắc, cả người có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, chỉ có duy nhất đôi mắt hoa đào tràn đầy bình tĩnh, cứ như người bị bệnh kia phải là mình.

      Cơ Cửu Nhi quay đầu, thản nhiên cười cười với Hồng Nhi, nàng đưa tay nhận bát, hương vị chua sót xông vào mũi vậy mà ngay cả chân mày nàng đều nhíu cái, ngửa đầu đem bát dược đen tuyền hơi uống cạn, sau đó lại đem bát giao cho Hồng Nhi.

      Cơ Cửu Nhi ngờ trong người mình còn có bệnh, nhưng mà thái y chuyện thực mịt mờ , nguyên nhân cũng tìm được, cuối cùng chỉ có thể cho nàng cái kết quả là bệnh tình phức tạp. Bệnh tình tuy phức tạp nhưng có nguy hiểm đến tính mạng, lúc lão phu nhân nghe vậy đáy mắt thế nhưng tràn trề thất vọng. Mặc dù bà ta che dấu rất tốt, người khác có lẽ nhìn ra, nhưng may bà ta lại đụng phải Cơ Cửu Nhi nàng.

      Vì thế, lão phu nhân vô cùng ‘săn sóc’ hạ lệnh, muốn Cơ Cửu Nhi ở giường tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, mà vừa nghỉ ngơi chính là thời gian nửa năm.
      Bất quá cũng may, nửa năm nay chính vì có bà ta mà Cơ Cửu Nhi tránh rất nhiều phiền toái, thanh tĩnh tự tại.

      Cơ Cửu Nhi để Hồng Nhi dìu xuống dường, nàng lâu vận động cơ thể, cả người có chút cứng ngắc, Cơ Cửu Nhi động động bước chân chậm rãi ra bên ngoài.

      tại là cuối hạ, thời tiết còn quá khô nóng nữa, gió thổi tới mang theo cảm giác man mát nhè . Cơ Cửu Nhi đứng ở đầu tường nhìn ra ngoài, nhất thời trước mắt sáng ngời, làm dấu hiệu ý bảo Hồng Nhi đưa nàng qua.

      Vừa bước ra khỏi cánh cổng, từng đợt hương thơm hoa cỏ lập tức xông vào mũi, hương thơm ngát, Cơ Cửu Nhi hơi hơi gợi lên khóe miệng, nàng đối với hương vị như vậy thực rất thích, nàng cứ dựa vào trực giác đến nơi tỏa ra hương thơm kia. lâu sau mảnh vườn hoa in vào mi mắt, hoa nhài trải rộng khắp vườn lay động theo gió, nhưng vừa nhìn Cơ Cửu Nhi đột nhiên nhăn mày lại, bước chân vốn muốn cất lên lại nhanh chóng hạ xuống.

      “Tiểu thư, hay là trở về .” Hồng Nhi cũng nhíu mày, cẩn thận dò hỏi nàng.

      Cơ Cửu Nhi gật gật đầu, nhưng vừa muốn xoay người sau lưng liền vang lên loạt thanh chút thiện ý nào.

      “Ui! Ma ốm hôm nay rời giường, hiếm thấy!” Ở giữa vườn hoa bóng dáng đỏ lửa xuất , làn váy thướt tha của nàng ta thêu đầy hoa Mẫu Đơn, từ xuống dưới đều làm cho người đối diện thấy tự nhiên. Thân ảnh kia vừa nhìn thấy Cơ Cửu Nhi chạy nhanh đến, giống như sợ Cơ Cửu Nhi chạy trốn vậy.

      là ông trời hỏng mắt rồi, thế nhưng để ngươi chết ở giường luôn.” Mở miệng chút lưu tình nào, cũng bận tâm xung quanh còn có nhiều nô bộc làm việc.

      Cơ Cửu Nhi chính là bình tĩnh nhìn, mặt có chút biểu tình nào. Đưa tầm mắt ra xa thấy nữ tử mặc y phục phấn hồng theo phía sau, xa xa còn đứng rất nhiều thị nữ.

      Cơ Điệp Nhi hèn mọn nhìn Cơ Cửu Nhi từ xuống dưới, khăn tay đột nhiên đưa lên che mũi lại, “Chậc chậc chậc, là ghê tởm chết được, toàn mùi thuốc cho người chết.” Dứt lời nàng ta liền lùi ra sau bước, hờn giận nhíu mi, “Ngươi đúng là tiện nhân có giáo dưỡng.” Cơ Điệp Nhi đột nhiên sang chuyện khác.

      Cơ Liễu Nhi phía sau nghe vậy mỉm cười, tinh quang đáy mắt chợt lóe, “Tỷ tỷ đừng quên, trong phủ chúng ta ai chẳng biết Cửu Nhi muội muội thể chuyện.” Ánh mắt thương hại của nàng ta đảo người Cơ Cửu Nhi, “Cửu Nhi muội muội muốn thỉnh an tỷ tỷ đấy nhưng là tiện mở miệng đâu.”

      “Ai nha, bổn tiểu thư thế nhưng quên mất, trong tướng phủ có thừa đứa câm điếc.” Cơ Điệp Nhi phóng đại thanh của mình chút kiêng kị nào, “ là xin lỗi, nghe bất kính với trưởng bối nên bị thần linh trách tội, xem ra thần linh đúng thực có thiêng liêng!” Cơ Điệp Nhi cùng Cơ Liễu Nhi xướng họa. Có lẽ Cơ Cửu Nhi biết nhưng trong lòng mọi người ở đây đều ràng, lời này của Cơ Điệp Nhi ra biến thành phong ba như thế nào.

      Hồng Nhi sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, vừa muốn mở miệng cái gì lại bị Cơ Cửu Nhi ngăn cản, Cơ Cửu Nhi thản nhiên nhìn đến hai người ‘hát hí khúc’, đúng là buồn giận.

      Biết Cơ Cửu Nhi có thể chuyện cũng chỉ có hai người Cơ Vũ và Hồng Nhi, Cơ Vũ hỏi nguyên nhân nên Cơ Cửu Nhi chưa bao giờ lên tiếng giải thích, nhưng hiểu lầm cũng tốt, Cơ Cửu Nhi muốn cho mọi người cho rằng nàng có ách tật (Câm điếc).

      Cơ Điệp Nhi cùng Cơ Liễu Nhi nhìn Cơ Cửu Nhi nghe hai người mà mặt đổi sắc, nhất thời trong lòng buồn bực.

      “Đừng tưởng ngươi vào tướng phủ là người Cơ gia ta! Gọi ngươi tiếng tam tiểu thư là để mắt đến ngươi, đừng bao giờ nghĩ có thể lên mặt mũi với bọn ta, tên ngươi còn có khắc vào trong gia phả đâu!” Cơ Điệp Nhi đột nhiên cảm thấy tâm tình mình rất tốt, “Kỳ ngươi giống như nô tài hạ đẳng thôi.” Cơ Điệp Nhi đột nhiên tiến lên phía trước, hung tợn bên tai Cơ Cửu Nhi.

      Cơ Cửu Nhi cúi xuống hai trong mắt, đáy mắt xẹt qua chút ý cười__Không có trong gia phả, vậy có nghĩa nàng phải người nhà họ Cơ, khi có chuyện gì liên lụy đến Cơ gia trong mắt thế nhân đều liên quan đến Cơ Cửu Nhi nàng, như vậy tốt lắm.

      Nhìn Cơ Cửu Nhi trước mặt mình cúi đầu, Cơ Điệp Nhi tự nhiên cho rằng nàng thương tâm, trong lòng vô cùng đắc ý cười cười, “Liễu Nhi, về sau ngươi phải hiểu được ràng thân phận của mình, tiểu thư chính là tiểu thư, nô tài chính là nô tài, đừng rối loạn quy củ!” Cơ Điệp Nhi thầm châm chọc.

      “Đúng vậy, muội muội cẩn tuân dạy bảo.” Cơ Liễu Nhi phúc phúc thân mình, thận trọng trả lời.

      Mà tỳ nữ đứng ở chung quanh nghe đến lời của Cơ Điệp Nhi, thần sắc đều lập tức thay đổi, có thể là bay theo hướng gió cách tuyệt đối, lần nữa nhìn Cơ Cửu Nhi đều còn chút cung kính như lúc trước.
      “Tỷ tỷ, đại ca đến đây!” Cơ Liễu Nhi hưng phấn nhắc nhở Cơ Điệp Nhi.

      Cơ Điệp Nhi vừa nghe liền xoay người, vừa vặn nhìn đến xa xa có hai nam tử diện mạo tuấn tới vườn hoa sắc mặt vui vẻ, tự giác sửa sang lại y phục, hai má đỏ lên thẹn thùng cúi đầu.

      “Tỷ tỷ?” Cơ Liễu Nhi huých Cơ Điệp Nhi cái, tựa hồ nhắc nhở cái gì.
      Cơ Điệp Nhi sợ run cái, sau đó liền phản ứng lại, đến phía trước.

      Nhưng mà ngay tại thời điểm ánh mắt mọi người ở đây đều bị hai vị công tử kia hấp dẫn, Cơ Cửu Nhi ở phía sau bỗng nhiên dùng sức ở dưới chân, viên đá bị nàng dẫm nát lập tức lăn ra ngoài. Cơ Điệp Nhi nào có chú ý, bước đè lên viên đá lăn kia.
      A__
      Cơ Điệp Nhi trượt chân cái, thân mình mất cân bằng liền muốn đổ ra phía sau, cánh tay nàng ta nhanh chóng giữ lấy sườn Cơ Liễu Nhi, Cơ Liễu Nhi chú ý nên đành phải chịu chung số phận.
      “Đại tiểu thư!”

      “Nhị tiểu thư!”
      Vài tỳ nữ theo sau hai nàng thấy vậy hét lên kinh hãi, chạy nhanh về phía trước nâng người dậy, nhưng bởi vì có quá nhiều người muốn vươn tay ra nên nhất thời cùng đụng phải nhau, ngã thành đoàn mặt đất. Đến khi tất cả mọi người hồi hồn đứng lên, Cơ Điệp Nhi cùng Cơ Liễu Nhi vô cùng chật vật, quần áo ô bẩn nhăn nhún, trang sức búi tóc tán loạn, cái kia, y phục Cơ Liễu Nhi còn bị rách số chỗ.
      Chính là hai vị công tử phía trước muốn đến trước mắt rồi.
      Cơ Cửu Nhi đột nhiên phát có hai đạo ánh mắt hướng về chính mình, đạo hung ác nham hiểm, tràn đầy hận ý, đạo khác toàn là ôn hòa cũng nghiên cứu kĩ.

      “Còn mau nâng người trở về!” Nam tử ngầm có ý tức giận, hô lên với đám tỳ nữ, đối với vị công tử sau mình cười xin lỗi : “Nhị công tử thứ lỗi, xá muội bướng bỉnh.”

      “Đại ca!” Cơ Điệp Nhi ủy khuất nhìn nam tử chuyện, có chút tình nguyện, nhưng là bất đắc dĩ, nàng ta chỉ kịp vụng trộm liếc công tử kia cái liền cúi đầu rời theo đám tỳ nữ.

      Lúc này, Cơ Cửu Nhi tay trái nam tử kia có đeo cái bao da đen tuyền, vừa vặn đem toàn bộ bà tay che khuất, kết hợp với cách xưng hô của Cơ Điệp Nhi vùa rồi, Cơ Cửu Nhi vậy mà ngờ gặp được người quen nữa___Cơ Duy!
      Trịnh Thị Thủy3797 thích bài này.

    5. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17

      Chương 16: Khuyên bảo



      Ánh mắt Cơ Cửu Nhi chăm chú nhìn cánh tay Cơ Duy, đáy lòng cười lạnh, hai gò má trắng bệch vì bệnh trạng thay đổi chút nào, đảo mắt qua tiểu công tử xa lạ đứng bên cạnh , dấu vết gật đầu, lạnh lùng rời .

      Sắc mặt Cơ Duy rất khó coi, mỗi khi nhìn khuôn mặt lúc nào cũng tỏ vẻ bình tĩnh của Cơ Cửu Nhi là nhớ đến những khuất nhục mình phải chịu đựng, nghĩ đến tương lai vốn nên tốt đẹp của mình chôn vùi trong tay của xú nha đầu, máu trong người Cơ Duy lại giống như sôi trào hết lên, rất muốn tay bóp chết nàng.

      “Nếu tại hạ nhầm, nương chính là tam tiểu thư của Tướng phủ ?” Tiểu công tử kia đột nhiên mở miệng chuyện, khẩu khí ôn hòa nhìn theo Cơ Cửu Nhi.

      Cơ Cửu Nhi quay đầu nhìn , phản ứng cái gì liền thẳng bước rời .

      Tiểu công tử thấy vậy nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia hứng thú sâu sắc, “Duy, vị Tam muội này của ngươi có ý tứ!” nhìn bóng dáng dần khuất của Cơ Cửu Nhi, ôm lấy khóe miệng với Cơ Duy.

      Cơ Duy áp chế phẫn nộ trong lòng, khôi phục chút khuôn mặt tươi cười, “Công tử đùa, ai chẳng biết tam tiểu thư Tướng phủ là người câm điếc chứ.” Cơ Duy xong liền thầm lắc đầu, giống như thực thương hại vị muội muội này, nhưng trong mắt nhìn chẳng có chút xíu cảm tình nào cả.

      Tiểu công tử hiển nhiên ngờ Cơ Duy như vậy, nghe xong lời Cơ Duy sợ run cái, nghĩ đến đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng kia, tự giác được nhăn lại chân mày, trong lòng đột nhiên lên cảm tình buồn khổ .

      “Nguyên lai muốn mời Nhị công tử đến ngắm hoa, bây giờ liền quên , vừa vặn Nhị công tử đến đây rồi đến xem sổ sách trong phủ chút…” Cơ Duy trực tiếp mang tiểu công tử kia đến thư phòng.

      Cơ Điệp Nhi trở lại phòng của mình lập tức bạo phát tức giận, phen đẩy ra tỳ nữ đỡ tay mình, “ đám phế vật được việc gì! Chuyện tốt của bổn tiểu thư đều bị đám nô tài các ngươi phá hỏng!” Cơ Điệp Nhi tức giận trong lòng, cầm lấy bình hoa giá cắm ném , thở phì phì, hôm nay nàng nghe được tin tức đại ca dẫn người kia đến, nàng cố ý chọn lựa y phục đẹp nhất, trang điểm lộng lẫy nhất, nhưng ngờ!

      Nhóm tỳ nữ cẩn thận thu liễm đứng ở bên, mỗi lần đại tiểu thư tức giận vật dụng gì đó ở trong phòng hứng chịu tai ương, các nàng chỉ dám đứng ở xa im lặng nhìn, nếu trở thành cá trong chậu mặc đại tiểu thư muốn chém muốn giết.

      tại các ngươi làm tốt lắm, mặt mũi bổn tiểu thư coi như mất hết!
      duyên cớ tự nhiên để cho con ma ốm kia chiếm được tiện nghi! Nàng tính cái gì vậy!” Cơ Điệp Nhi hùng hùng hổ hổ, từng cái bình sứ từ đến lớn đều theo phẫn nộ của Cơ Điệp Nhi mà bay ra ngoài.

      “Ai nha!” Cơ Liễu Nhi vừa tắm rửa sạch sang bên này bị ly trà Cơ Điệp Nhi đập tới bên chân dọa cho nhảy dựng, nhìn Cơ Điệp Nhi cả người chật vật, đáy mắt lên chút cười nhạo, nhưng mà thể ra mặt toàn là lo lắng. Nàng ta nhìn nhóm nô tỳ trốn ở xa xa, nhíu mày lại, “Còn đứng đó trừng mắt cái gì, mau dọn dẹp hết !” Cơ Liễu Nhi giống như giận tái mặt, bước nhanh đến bên cạnh Cơ Điệp Nhi.

      “Tỷ tỷ!” Ân cần nắm lấy bàn tay của Cơ Điệp Nhi, nàng ta giọng thở dài hơi, “tỷ tỷ như thế nào suy nghĩ bất cẩn như vậy!” Cơ Liễu Nhi lại cười khẽ, dìu Cơ Điệp Nhi ngồi lên giường, cho lui đám tỳ nữ ra xa chút mới , “Ngươi làm sao lại so sánh với nàng ta? Nàng ta có thân phận gì, tỷ tỷ ngươi có thân phận gì? Cho dù nàng ta có bệnh tật chăng nữa cũng làm sao so sánh được với thân phận đích trưởng nữ của tỷ tỷ.”

      Cơ Điệp Nhi nghe đến đó, quay đầu nhìn kĩ Cơ Liễu Nhi, tức giận trong mắt lúc này dịu xuống ít. Cơ Liễu Nhi hài lòng tiếp, “ tại tên của nàng còn có trong gia phả, điều này chứng minh cái gì? Chính là trong lòng tổ phụ xem nàng là đích tôn của Cơ gia, hay là mặc dù nàng có được ghi tên lên gia phả chăng nữa, nha đầu có mẫu thân bảo hộ, lại bị tổ mẫu ác cảm như vậy, tỷ xem cuộc sống sau này của nàng ta làm sao tốt đẹp chứ?”

      Những lời này giống như thần dược ngấm vào trong đầu Cơ Điệp Nhi : “Liễu Nhi, ngươi đúng, là ta nhất thời kích động.” Cơ Điệp Nhi thở ra hơi, chần chờ chút lại , "Nhưng còn chỗ Nhị thúc….”

      “Tỷ tỷ, dựa vào thân phận tôn quý của vị kia, khả năng rất cao ngày sau leo lên vị trí Thái tử, dựa vào khôn khéo của Tổ mẫu, cùng với thân phận của có thể chấp nhận cái ách nhân hay sao? Chỉ sợ nàng ta chút giá trị lợi dụng đều có.” Nàng ta căn bản so sánh với cái thứ nữ do di nương sinh ra đều kém phần , đáy mắt Cơ Liễu Nhi tràn ra khinh miệt.

      “Đúng!” Cơ Điệp Nhi đột nhiên đứng lên, trong mắt tràn đầy ánh sáng muốn mạo hiểm, “ làm sao có thể coi trọng người lai lịch chứ?” Cứ nghĩ đến khuôn mặt ôn hòa tuấn mỹ kia, Cơ Điệp Nhi lại thấy cả người thẹn thùng.

      “Tốt lắm, tốt lắm, Hồng Tụ, mau trang điểm lại cho đại tiểu thư!” Cơ Liễu Nhi nhanh chóng phân phó nha hoàn bên người Cơ Điệp Nhi.

      Hồng Tụ nhìn mặt Cơ Điệp Nhi trở lại tươi cười, trong lòng thầm thở dài nhõm hơi, gật đầu đầy cảm kích với Cơ Liễu Nhi, lúc này mới đem đồ trang điểm lại cho Cơ Điệp Nhi.

      Cơ Liễu Nhi ngồi ở giường, nhìn Cơ Điệp Nhi ngồi quay lưng về phía mình, đáy mắt nhịn được lộ ra tia tính kế__Tỷ tỷ à, ngươi xứng sao?

      “Tham kiến đại phu nhân!” Ngay sau đó, vị phu nhân đến, vị phu nhân nhìn thấy thảm cảnh trong căn phòng hờn giận nhíu lại mi đầu.

      Cơ Liễu Nhi nhìn thấy bà ta liền lập tức đứng dậy, cẩn thận cung kính thỉnh an, “Mẫu thân mạnh khỏe!”

      Con người sắc bén của đại phu nhân thổi qua người Cơ Liễu Nhi, sau đó liền tức giận nhìn Cơ Điệp Nhi được người trang điểm xong chằm chằm, “Mọi chuyện thế nào rồi, ngươi lại nháo thành cái gì?” Tuy rằng mặt bà ta tỏ ra tức giận nhưng là đáy mắt lại tràn đầy ý cười.

      “Nương!” Cơ Điệp Nhi ôm cánh tay đại phu nhân nỉ non gọi.

      có việc gì, liền xuống hết !” Đại phu nhân nhìn về phía Cơ Liễu Nhi, đáy mắt lên chút cân nhắc.

      “Chu di nương muốn đưa ít đồ cho Liễu Nhi, Liễu Nhi tại phải lấy rồi, mẫu thân cùng tỷ tỷ từ từ chuyện.” Cơ Liễu Nhi phúc phúc thân mình, lui ra ngoài.

      Đại phu nhân nhìn Cơ Liễu Nhi rời , quay đầu nhìn nữ nhi nhà mình, mặt đều là bất đắc dĩ, “Ngươi hôm nay sao lại mất khống chế như vậy! Cho dù đại ca ngươi dẫn người vào trong phủ, nhưng ngươi là nương chưa có gả , làm sao có thể tùy tiện gặp mặt nam tử xa lạ như vậy? Lại còn muốn đấu khẩu với tiện nhân kia. Nếu chuyện này truyền ra ngoài phải mất hết mặt mũi?” Khẩu khí của đại phu nhân có chút nặng.

      “Nhưng nương, ta thích ! Ta muốn gả cho !” Cơ Điệp Nhi cố chấp .

      “Câm miệng!” Đại phu nhân hốt hoảng che lại miệng Cơ Điệp Nhi, “từ nay về sau được phép lời như vậy nữa!” Ánh mắt đại phu nhân chuyển lạnh như băng, lần này nà ta giận thực , may mắn trong phòng chỉ có hai người các nàng, nếu truyền lời ra ngoài nghiêm trọng.

      Cơ Điệp Nhi bị hành động của đại phu nhân hù dọa trận, trong trí nhớ dường như mẫu thân chưa bao giờ đối với nàng như vậy!

      Nhìn đáy mắt khủng hoảng của Cơ Điệp Nhi, đại phu nhân rất nhanh mềm lòng, cầm lên bàn tay bé của Cơ Điệp Nhi , “Điệp Nhi, phải nương cố ý hù dọa ngươi cái gì, là những lời mê sảng này về sau được nữa, Hôn nhân sau này của ngươi nương cũng làm chủ được, lời giống như biết liêm sỉ này của ngươi mà truyền vào tai tổ phụ, cho dù tổ phụ hiểu cũng làm theo suy tính của ngươi đâu!

      “Nhưng mà, nương?” Cơ Điệp Nhi sốt ruột.

      “Đừng có gấp!” Đại phu nhân nhìn bộ dáng của Cơ Điệp Nhi, vỗ vỗ tay an ủi , “Tổ phụ ngươi tính toán gì còn chưa ra, nhưng nếu quả thực có đám hỏi đến, cả tướng phủ này ngoài ngươi ai còn tư cách đó nữa?” Đại phu nhân nhìn Cơ Điệp Nhi cười tủm tỉm.

      “Nương!” Cơ Điệp Nhi rất thẹn thùng, đem mặt chôn hết trong lòng đại phu nhân, “Là Điệp Nhi lỗ mãng!”

      Đại phu nhân nghe được Cơ Điệp Nhi đáp lại, biết nàng hiểu ra dụng ý của mình thầm thở dài nhõm hơi, vừa rồi bà ta nhận được tin tức, Cơ Điệp Nhi ở vườn hoa to tiếng chất vấn Cơ Cửu Nhi, lại va chạm trước mặt quý nhân, lập tức chạy sang bên này xem xét tình hình, may mắn chưa có chuyện gì lớn phát sinh.

      Đại phu nhân lại nhìn sang phương hướng kia, thần sắc mờ mịt rõ__Tiện nhân kia, thể để nàng ta chiếm tiện nghi dễ dàng như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :