1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thê tử của Tà vương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17

      Chương 7 : Nữ nhi của ta?




      Tuyết bay giữa thiên nhảy múa giống như lông ngỗng, nơi nơi trắng xóa, giữa trời tuyết là tràng tiếng cười vui sướng cùng tiếng nước nở hỗ loạn của sói.

      Phanh…

      Bỗng nhiên, tiểu thân thể ngã mạnh mắt đất, ngực nằm cái Bạch Tuyết, đùi mỗi bên phân ra cái khá giống vậy đè chặt lên, ba con sói này khách khí chút nào ghìm chặt lấy thân thể bé kia, ánh mắt chúng nheo lại, khóe miệng lại nhếch nhếch lên, bộ dáng tựa hồ thực vui vẻ.

      " A ! Các ngươi dám hợp lại khi dễ ta. " Thanh nữ oa ở dưới đất trời băng tuyết vô cùng vang dội, đột nhiên, tay nàng chống đỡ người, mượn lực vừa phát ra vùng lên tiểu thân thể, ba con sói kịp phản ứng ngã nhào mặt tuyết, lưu lại va đạo dấu vết lăn lộn dài dài.

      Nhìn ba tiểu tử kia dính tuyết đầy người, cùng nhau oán giận trừng mắt nhìn chính mình, Bạch Dã rốt cục nhịn được nữa cười lên ha hả. Bạch Dã tại lớn hơn nhiều lắm, tóc dài đơn giản buộc ra sau, khuôn mặt nhắn vì khí lạnh mà đỏ bừng, y phục tuy rằng đơn giản nhưng lại che được hai má mỹ mạo kia.

      Bạch Dã đứng ở bên ho khan vài tiếng, hai tay bắt vào nhau, " Thành chút cho ta. " Nàng vừa dứt lời, ba đạo bóng dáng phía trước chỉnh tề xếp thành hàng, ngẩng cao đầu, nhìn thẳng về phía trước.

      Bạch Dã gật đầu vừa lòng, nhặt lên đoạn gỗ dài bên cạnh, " Tỷ tỷ múa kiếm cho các ngươi nhìn. " Dứt lời, nàng đề khí, phi thân, lùi về sau… Ba con sói phía xa đồng thời nức nở kêu lên, rồi nhất quyết ngồi xuống nhìn chằm chằm tiểu thân thể chuyển từng động tác chuyển động kia.

      Bạch Dã cầm lên thanh gỗ, thuần thục sử dụng từng chiêu thức múa kiếm, thanh gỗ dài ở tay nàng giống như vật sống, chuyển động vô cùng linh hoạt. Lúc này, Bạch Dã nhảy lên cái, ở giữa trung xuất ra chiêu, nội lực theo cánh tay ngừng bắn ra.

      Cạch…

      Thanh gỗ dài tay Bạch Dã vinh quang nát vụn.

      Ca…

      Mà cây cổ thụ cách đó xa, bị kiếm này của Bạch Dã đánh vụt ngã xuống…

      Bạch Dã chu miệng cái, ném xuống đoạn gỗ còn ở trong tay mình thầm lắc đầu, thứ này căn bản chịu nổi thành công lực của nàng, nếu muốn tiếp tục nâng cao năng lực nữa, nàng phải tìm thanh bảo kiếm mới được.

      Ô…Ô..

      Ba con sói vui vẻ vây quanh người Bạch Dã, móng vuốt đẩy đẩy người nàng, muốn dựa vào hành động biểu đạt rằng chúng nó có bao nhiêu kích động. Bạch Dã cười cười, nàng nghe được tiếng xói tru ở xa xa.

      " Tốt lắm, Lang mẫu về rồi, chúng ta về nhà thôi ! " Bạch Dã dẫn đầu trở về, ba con sói như cũ theo bước chân của nàng.

      Tuy rằng bên ngoài rất lạnh nhưng bên trong hang động vẫn mười phần ấm áp, Bạch Dã ôm cổ đại sói xám cười khẽ, " Lang mẫu, chúng ta về rồi. "
      Bạch Dã tựa người vào đại sói xám, ba chú sói kia lại ghé vào trong lòng Bạch Dã, dần dần tiến vào mộng đẹp.

      = = =

      Bạch Dã ra ngoài miệng hang động, nhìn từng góc cổ thụ đâm trồi, mặt lộ ra chút tươi cười, năm mới lại đến rồi ! Bạch Dã đột nhiên đề khí, thoải mái phi thân lên đỉnh ngọn cây cổ thụ, ngắm nhìn phương xa, rừng rậm mênh mông vô bờ nhìn mãi cũng hết, mọi thứ quả thực tốt đẹp như vậy.

      Hít thở những luồng khí mới mẻ, Bạch Dã nhìn ba sói con ở trong hang động ra, hiểu ý cười cười. Nàng ôn nhu nhìn chúng chạy ra xa..đây là săn đó.

      Bạch Dã nghĩ hôm nay nhàn rỗi, nàng xoay người hướng phương khác phi thân , nàng thoải mái xuyên qua cây cỗi lẫn lộn.. Hôm nay chính là sinh thần của nàng nha, nàng muốn tự tìm cho mình lễ vật đấy!

      Nhưng mà thế vô thường, có rất nhiều chuyện thể tưởng tượng đều chờ Bạch Dã ở phía trước.

      Đợi cho Bạch Dã cảm thấy khác thường dừng chân lại, thế này mới nhận ra chính mình quá cao hứng loạn, tại chú ý mình ở chỗ nào. Xem ra trở về bị Lang mẫu mắng trận rồi, Bạch Dã thầm nghĩ.
      được mấy bước nữa, Bạch Dã đột nhiên nghe được tiếng vang mơ hồ ở phía trước truyền đến, sửng sốt chút, sau đó nàng liền phản ứng….có người ?

      Sắc mặt Bạch Dã vui vẻ, chạy đến hướng phát ra thanh kia, sau đó nàng liền nhìn thấy đội hắc y nhân vây quanh đôi nam nữ, tên hắc y nhân trong đó cầm tín thu trong tay, sắc mặt khó coi dị thường.

      " Mẹ kiếp ! Dám đùa bỡn lão tử ! Uổng phí lão tử bỏ nhiều công phu như vậy ! " Sắc mặt chuyển thành dữ tợn vô cùng, mắng chửi câu rồi nắm chặt tín thư thành mảnh vụn.

      " Thủ lĩnh, làm gì bây giờ ? " Có hắc y nhân bên cạnh chỉ vào đôi nam nữ kia .

      " Hừ ! " hắc y nhân cười lạnh, " Dám đùa giỡn lão tử, lão tử cho các ngươi sống bằng chết ! " Sau đó liền lấy bình sứ bên hông ra, mở nắp bình, trong mắt tràn đầy gian trá.

      Bạch Dã ngồi nhánh cây quan sát tình hình, vốn rất tốt, tự nhiên thân thể truyền đến trận đau đớn, sắc mặt nàng trắng bệch, nội tức trong người bỗng nhiên mất khống chế bắt đầu chạy tán loạn trong đại mạch ! Trước mắt tối sầm, Bạch Dã nhất thời mất khống chế, rơi từ nhánh cây xuống.

      tiếng vang này ngăn cản lại động tác của hắc y nhân, Hắc y nhân nhìn từ cây rơi xuống người, sắc mặt lại đen phần, bọn họ thế mà phát ra nơi này có người lạ ?

      Bạch Dã áp chế được nội tức chạy loạn trong người, sắc mặt vặn vẹo đáng sợ, nắm tay nắm chặt dường như thể chịu đựng được nữa.

      A….

      Bạch Dã đột nhiên rỗng lớn, thân thể phóng ra loại lực lượng vô cùng khủng bố, dám hắc y nhân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nháy mắt chết bất đắc kì tử. Thân mình Bạch Dã mềm nhũn ngã xuống, kịp nhìn thấy chiếc nhẫn ngón tay nàng vừa phát ra đạo hồng quang bắn thẳng vào ót mình.

      " Lão gia ? " Nữ tử vốn ngất xỉu từ từ mở ra hi mắt, kêu nam tử bên cạnh mình, đến khi nam tử mở ra hai mắt mới thở phào nhõm, " Lão gia, ngài cảm thấy thế nào ? "

      " Khụ khụ khụ !... " Nam tử phun ra ngụm máu, suy yếu lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn thi thể hắc y nhân quanh người mình sợ run cái, rồi sau đó liền phát thân thể Bạch Dã cách đó xa, " Hồng Nhi, nhìn xem chút ! " Nam tử nhàng phân phó.

      Nữ tử gật đầu, đứng dậy đến trước mặt Bạch Dã, vừa nâng Bạch Dã dậy liền nhìn đến ngón tay kia là chiếc nhẫn đỏ chói. Nữ tử trừng lớn hai mắt, sửng sốt thôi. Lát sau, môi nữ tử khống chế được run run, trong mắt tràn đầy kích động cùng vui sướng, gắt gao đem Bạch Dã ôm vào trong ngực, hô với nam tử, " Lão gia ! Nàng là tiểu thư, là tiểu thư, tiểu thư đó ! "

      Nam tử nghe vậy sợ run, sau đó lảo đảo đứng lên, dám tin nhìn Hồng Nhi. ngồi phịch xuống nền tuyết, nhìn Hồng Nhi lệ rơi đầy mặt, " Hồng Nhi, ngươi vừa cái gì ? "

      Nam tử gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Dã, từ nơi sâu thẳm trong lòng có tiếng tiếp nhận Bạch Dã ngừng vang lên.

      " Là tiểu thư ! Là tiểu thư ! " Hồng Nhi cầm lấy tay trái của Bạch Dã đưa đến trước mặt nam tử, " Chiếc nhẫn này, tiểu thư vừa sinh ra có, sai, nô tỳ tuyệt đối nhìn nhầm. " Hồng Nhi thề son sắt.
      Oanh….

      Trong đầu nam tử kêu ‘ông’ cái, biết làm sao nhìn tiểu oa nhi trong lòng…..nữ nhi ? Đây là nữ nhi của ? Là nữ nhi của cùng Dao Tuyết sao ?

      Vui sướng qua , nam tử lại bắt đầu khẩn trương, " Nữ nhi, nữ nhi của ta làm sao vậy, nàng bị làm sao ? "


      PS : Chắc có nhiều bạn đọc đến đây thấy quá vô lí và tình tiết quá miễn cưỡng, nhưng mà chương sau hiểu được hết thảy nha, căn bản là tr huyền huyền chút nên ta phải chấp nhận a.

      Chương sau là thân phận của nữ chính và sau nữa chị bắt đầu cs trùng sinh ở cổ đại này.

    2. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17


      Chương 8 : Cơ Cửu Nhi




      “Tạ ơn ông trời, đem nữ nhi trả về cho Cơ Vũ ta!” Nam tử kích động nhìn nữ tử được người đặt nằm giường lớn, tay chạm đến chiếc nhẫn thần bí kia, “Tuyết Nhi rất đúng, nữ nhi của chúng ta làm sao có thể giống người bình thường được!” Nam tử đột nhiên quay đầu, thần sắc nghiêm túc, “Hồng Nhi, chuyện này được để người thứ tư biết được. Nếu có người hỏi, ngươi hãy là phu nhân giao cho nữ nhi.”

      “Lão gia, nô tỳ hiểu .” Hồng Nhi gật gật đầu, gắt gao nắm chặt vạt áo mình, cao hứng nhìn người nằm giường__Phu nhân, tiểu thư trở lại.

      “Đứa , ngươi tỉnh!” nam từ nhìn Bạch Dã mở mắt từ bao giờ, quan tâm hỏi.

      Bạch Dã giật mình, nhìn nam tử xa lạ trước mắt, lại đánh giá bốn phía, hai hàng lông mày rất nhanh nhíu chặt chỗ, nơi này sao lại xa lạ như vậy!
      Bạch Dã hít vào ngụm khí lạnh, tay nắm chặt đầu của mình, đau quá!

      “Đứa , ngươi làm sao vậy?” Nam tử khẩn trương nhìn Bạch Dã, “Hồng Nhi, thỉnh đại phu vào đâu, mau thỉnh đại phu.”

      “Tê!” Bạch dã thở hổn hển, người nhịn được run run, đầu nàng tại trống rỗng, “Ngươi là ai? Đây là chỗ nào? Vì sao trong đầu ta cái gì cũng có, là như thế nào?” Bạch dã vô cùng khủng hoảng, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

      Nam tử vừa nghe lời của Bạch Dã run lên trong lòng, “ta là phụ thân ngươi, ngươi là nữ nhi của phụ thân!” Nam tử ôm lấy người Bạch Dã, “Ngươi đừng dọa phụ thân!”

      Phụ thân? Bạch Dã cắn môi lắc đầu, nàng cái gì cũng nhớ được! Đáy mắt lên mảnh tro tàn!

      sao, nhớ cũng sao.” Nam tử ngàng vuốt ve cái trán đỏ bừng của Bạch Dã, đau lòng an ủi, “Từ từ lại nhớ.”

      “Lão gia, đại phu đến rồi.” Hồng Nhi dẫn vị lão giả vội vàng chạy vào phòng.

      “Đại phu, mau xem xem nữ nhi ta thế nào?” Nam tử nhanh đứng dậy nhường chỗ, để cho đại phu lập tức bắt mạch cho Bạch Dã, qua hồi lâu, nhìn đại phu đứng dậy, nam tử lo lắng hỏi, “Đại phu, như thế nào rồi?”

      “Thân thể suy nhược, cần điều dưỡng tốt.”

      “Nhưng nữ nhi ta nhỡ được chuyện tình? Này là làm sao?” Sắc mặt nam tử rất khó coi, lo lắng nhìn thoáng qua Bạch Dã.

      “Có khả năng nàng phải chịu kích thích quá lớn nên tạm thời mất trí nhớ mà thôi, ảnh hưởng gì đến thân thể.” Lão đại phu viết ra phương thuốc dài giao cho Hồng Nhi, sau đó liền ôm hòm thuốc rời .

      Nam tử thở dài nhõm hơi, mặc kệ như thế nào, người có việc gì là tốt rồi.

      “Ngươi là...phụ thân?” Bạch Dã mấp máy môi, thần sắc phức tạp___Phụ thân? Hai chữ quá xa lạ.

      “Đúng vậy!” Nam tử cẩn thận quan sát Bạch Dã, sợ Bạch Dã lại làm ra hành động tự hại mình như vừa rồi.

      “Vậy, ta là ai? có chuyện gì xảy ra vậy?” Bạch Dã nhíu nhíu mày, tự hỏi nam nhân tự xưng là phụ thân của nàng trước mặt.

      Nam tử há mồm, che giấu đáy mắt suy sụp, ai thán kêu tiếng, qua số tình trải qua, cũng nghĩ lừa gạt nữ nhi của mình.

      Bạch Dã trầm mặc nghe nam tử chuyện, mày chưa từng giãn mở chút, “Ta muốn ở trong này mình.” Bạch Dã nhìn thoáng qua nam tử, thấy nổi lên lo lắng lại giải thích, “Ta sao.”

      Nam tử gật gật đầu, đưa tay chạm vào trán Bạch Dã, , “Có chuyện gì kêu người ở bên ngoài vào.” Rồi sau đó xoay người rời .

      Bạch Dã kinh ngạc nhìn hai bàn tay của mình, tiêu hóa thông tin mình vừa được nghe : nàng là Cơ Cửu Nhi, phụ thân nàng là Cơ Vũ, nương nàng là Dao Tuyết, mình mất tích mười năm, ngoài ý muốn ngã ngoài rừng rậm bị phụ thân phát , liền được dẫn trở về. (Ta cũng thấy ảo quá à)

      Cơ Cửu Nhi? Bạch Dã đọc lại ba chữ này trong đầu, đây chính là tên của mình.

      (Từ này gọi chị tên này nha)

      Đáy mắt Cơ Cửu Nhi tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu, đống vấn đề cứ quay trong đầu nàng, nương nàng mất tích kia ở đâu? Mình vì sao lại xuất trong rừng rậm? Mười năm nay nàng sống như thế nào?

      Tê! Cứ nghĩ đến vấn đề này đầu nàng lại đau như búa bổ, hít ngụm khí lạnh, Cơ Cửu Nhi nhu nhu huyệt thái dương, bức bách chính mình nữa. Bất đắc dĩ thở dài hơi, mặc kệ như thế nào, cứ thuận theo tự nhiên mà sống, rồi ngày nào đó nàng biết.

      Cơ Cửu Nhi vuốt ve mặt nhẫn của mình, thần sắc càng thêm mê mang, vì sao đáy lòng nàng luôn luôn có cỗ khủng hoảng hiểu vì sao?

      = = =

      Phía Cửu Trọng thiên, bốn bị lão giả tiên phong đạo cốt ngồi vây quanh chỗ, khẩn trương nhìn mọi chuyện lướt qua trong ngân kinh, thần sắc khác nhau, mấy người đều biểu tình cổ quái.

      “Lão bất tử, ngươi rốt cuộc làm cái gì nha đầu kia?” Nhìn trong ngân kính thấy đạo hồng quang bắn vào ót Bạch Dã, lão giả lưu trữ bát trừng to hai mắt, trừng lão nhân râu bạc trắng trước mặt, chất vấn.

      “Khụ khụ khụ…” Đối mặt ba vị lão bằng hữu chất vấn tiếng động như vậy, lão giả áo trắng nuốt nuốt nước miếng, che giấu xấu hổ trong lòng, tròng mắt xiay chuyển vòng mới : “Các ngươi cũng biết nha đầu kia từ trước giờ chịu nhiều cực khổ như vậy, lão phu…lão phu cũng chỉ muốn nha đầu cảm nhận chút, ân, cái kia, thơ ấu bị mất.” Lão gỉa cúi đầu rụt cổ, dám nhìn thẳng vào ba vị lão bằng hữu cực kì phẫn nộ trước mặt.

      “Ngươi…..ngươi… Lão bất tử nhà ngươi, trêu chọc ai trêu, cố tình là cái nha đầu kia, ngươi chỉ nhớ ăn nhớ đánh a! Ngươi….” Lão giả có chòm râu chữ bát lại trừng mắt, chiết phiến trong tay chỉ thẳng cái mũi của đối phương, khách khí đánh xuống.

      “Đây chính là ngươi làm, ngươi ràng chút cho ta, chuyện này quan hệ đến ta đâu, tình trước đó chúng ta chẳng biết gì hết! Nếu nha đầu kia lôi chuyện cũ ra hỏi, chính ngươi phải thừa nhận toàn bộ, đừng có dụ dỗ bọn ta! Xui! Ngươi còn nhớ trận ăn đau a!” Cuối cùng thể mắng ra câu, run run thân mình, lão giả kinh hoảng nhìn người trong ngân kính, đề phòng nhìn bốn phía, giống như sắp có ôn dịch gì sắp xảy ra vậy.

      “Ai….Ngươi nha! Nha đầu kia tính nết như thế nào, ta muốn lạ với các ngươi đâu a! Ngươi, ngươi làm ra cái việc này, tự giải quyết cho tốt .” Lão giả ngồi bên cạnh chọn tẩu vi là thượng sách, nghiêng nghiêng người, vẻ mặt rối rắm bước lên mây rời .

      “Này, này, các ngươi chớ a. lão phu, lão phu cũng là có lòng tốt a, lão phu chủ nghĩ….” Nhìn các bị lão bằng hữu trốn nhanh mất dạng, sắc mặt lão giả vô cùng khó coi, giống như tiểu hài tử bĩu môi cái, lầm bầm lầu bầu, “Lão phu là có ý tốt thối! Nha đầu kia tự nhiên hiểu.” Thanh càng ngày càng , còn thuyết phục được chính mình tin tưởng a, nghĩ đến thủ đoạn của nha đầu kia, tâm lão giả liền đau đớn như bị kim châm.
      Nha đầu kia, có chuyện gì làm được chứ?

      Cứ nghĩ đến phía dưới khuôn mặt bình tĩnh nhắn kia che giấu ác ma so với ác ma càng tà ác hơn, lão giả áo trắng khống chế được thân mình run rẩy. Lão đột nhiên giật mình, hoảng sợ nhìn trong ngân kính, “Lão phu muốn bế quan, ân, lão phu muốn bế quan mấy vạn năm! Đúng rồi, liền làm như vậy!” xong, khói xám xịt bốc lên, rất nhanh người biến mất còn dấu vết.

      Chỉ còn lại ngân kính mình ở đó……

      ra chị là nữ nhi Tả tướng đấy m nha

    3. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17

      Chương 9 : Tướng phủ



      “Cửu Nhi, sao, chúng ta về nhà.” Cơ Vũ nhàng ôm Cơ Cửu Nhi giật mình tỉnh dậy, lấy ống tay áo lau tầng mồ hôi trán Cơ Cửu Nhi, sau đó ôm nàng xuống khỏi xe ngựa.

      Cơ Cửu Nhi mơ mơ màng màng, cho đến khi cơn gió lạnh lướt qua mặt nàng mới hoàn toàn tỉnh lại. Nhìn chỗ mình đứng có chút kinh ngạc, nô bộc nha hoàn cung kính đứng sang bên, xa xa là đình đài lầu các nối liền dứt, cỗ khí thế danh môn vọng tộc tản mát mà ra, Cơ Cửu Nhi ổn định bước chân, cẩn thận nhìn thoáng qua gương mặt Cơ Vũ.

      có việc gì, Cửu Nhi cần sợ!” Cơ Vũ xoa xoa đầu Cơ Cửu Nhi, cầm tay Cửu Nhi hướng căn nhà rất lớn đến. Dọc hai bên đường đều có những ánh mắt chăm chú nhìn vào Cửu Nhi, có tò mò, có tôn kính, thậm chí hèn mọn cũng có. Cửu Nhi thầm nhíu mi, nàng mím môi, nắm chặt bàn tay to lớn dắt mình, để ý những ánh mắt đó nữa, nàng bước chân vào trong căn phòng kia.

      “Cha, nương! Nhi tử trở lại.” Cơ Vũ kích động nhìn hai lão nhân ngồi ghế chủ vị, vừa vừa quỳ xuống dập đầu.

      “Vũ nhi! Vũ nhi bình an trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Lão Phu nhân lên tiếng, hai mắt đều mơ hồ đẫm lệ, nhưng bà ta vẫn ngồi nguyên ghế, dùng khăn tay lau nước mắt, để ý đến Cơ Cửu Nhi bên cạnh Cơ Vũ chút nào! Giống như Cơ Cửu Nhi hề tồn tại.

      Cơ Vũ đứng dậy, ý bảo Cơ Cửu Nhi quỳ xuống thỉnh an, nhưng mà Cơ Cửu Nhi cứ đứng thẳng tắp tại chỗ, thản nhiên đón nhận ánh mắt người đối diện bắn tới mặt mình, chút ý tứ quỳ xuống nào.

      “Cửu Nhi, mau gặp qua tổ phụ, tổ mẫu.” Cơ Vũ giọng với Cơ Cửu Nhi.
      Cơ Cửu Nhi nhìn Cơ Vũ, lại vẫn có ý tứ quỳ xuống, ngay cả cũng thèm , nàng chính là trầm mặc.

      “Đứa chắc sợ người lạ, Nhị thúc cần quá miễn cưỡng, nghe nàng được tìm thấy ở ngoài rừng rậm, như vậy cứ coi như ý ông trời, cái gì quy củ cứ học từ từ là được.” vị phu nhân ngồi bên cạnh lão phu nhân mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc, khẩu khí nàng nghe qua thực ôn hòa, nhưng trong lời giấu gai nhọn phải ai cũng biết.

      “Nương, ngài mau nhìn xem, bộ dáng khả ai như vậy, bộ dáng kia cùng Nhị tẩu giống nhau như đúc, quả thực chọc người thương! Lớn lên nhất định trở thành đại mỹ nhân nha!” vị phu nhân khác chuyện lấy lòng lão phu nhân, thầm túm ông tay áo lão phu nhân.

      Cơ Cửu Nhi nhìn nữ tử chuyện, nàng kia mỉm cười lòng nhưng lão phu nhân vừa nghe đến mấy chữ giống Nhị tẩu, ánh mắt liền trở nên sắc bán, chán ghét ở đáy mắt thèm che giấu chút nào. Tất cả Cơ Cửu Nhi nhìn .

      “Hừ!” Lão phu nhân hừ tiếng, sắc mặt nhất thời trầm xuống, ánh mắt tựa như độc xà rắn rết nhìn chằm chằm khuôn mặt Cơ Cửu Nhi___Nhiều năm trôi qua như vậy, tiện nhân kia vẫn còn sống yên ổn, như thế nào năm đó chết luôn , còn cố ý lưu lại tiểu tạp chủng làm gì! Nhìn bộ dáng yếu đuối vô năng kia, mới chút tuổi biết làm bộ làm tịch, vừa nhìn thấy thực ghê tởm!

      “Nương, ngài bớt giân, Cửu Nhi chưa quen mà thôi!” Cơ VŨ nhìn lão phu nhân đột ngột biến sắc mặt liền lộ ra ai oán, đây chính là nữ nhi ruột thịt của ! Trong lòng thầm than như vậy, lại từ ái sờ sờ đầu Cơ Cửu Nhi.

      “Trở về là tốt rồi!” Vị Lão thái gia ở phía sau rốt cục lên tiếng, đồng thời cũng rời ánh mắt vẫn ghim chặt người Cơ Cửu Nhi xuống, lão nhìn về phía Cơ Vũ : :Tìm được đứa là tốt rồi, chung quy vẫn là cốt nhục Cơ gia ra. Có cái gì cần liền chỗ quản gia lấy , đường lại như vậy, cứ nghỉ ngơi trước , có chuyện gì sau.”

      “Được, cha!”Cơ Vũ cười thản nhiên, thở dài hơi nhõm, lão thái gia lên tiếng như vậy là chấp nhận Cửu Nhi. Cơ Vũ liền dẫn Cửu Nhi xoay người rời .

      “Tiểu tạp chủng giống hệt nương của nàng, đều biết cái gì là quy củ!” Nhìn Cơ Cửu Nhi rời , lão phu nhân lập tức rống giận, vỗ tay vịn cái mạnh.

      “Được rồi!” Lão thái gia nhìn bộ dáng thê tử của mình như thế, nhíu mày, “Mặc kệ là như thế nào, đều là cốt nhục của Vũ Nhi, cho dù ngươi chán ghét cũng phải hảo hảo chiếu cố.” Rồi sau đó lại nhìn phu nhân bên cạnh lão phu nhân, “Nhà lão đại, qua xem chỗ Vũ Nhi xem có cần cái gì, liền bảo người đem cái đó đến, ta nhìn thân mình đứa kia yếu ở, tìm Thái y chẩn trị cho nó !”

      “Vâng, cha yên tâm, con dâu hiểu được.” Phu nhân gật đầu đáp ứng .

      Cơ Cửu Nhi chưa xa, nghe ràng tiếng rống giận ở phía trong truyền ra, nàng thầm cười trào phúng, ngẩng đầu nhìn Cơ Vũ, đáy mắt Cơ Vũ tràn đầy bất đắc dĩ, nhìn ánh mắt khó hiểu của Cơ Cửu Nhi cười từ ái. “Cửu Nhi, chúng ta về nhà rồi!”

      Nơi ở của Cơ Vũ rất im lặng, người qua lại rất ít. Nhìn thấy Cơ Vũ dắt tay Cơ Cửu Nhi trở về, Hồng Nhi chạy nhanh ra nghênh đón : “Lão gia, tiểu thư, phòng ở cho người chuẩn bị tốt lắm, khuê phòng của tiểu thư cũng dựa theo phân phó của lão gia an bài đối diện thư phòng.”

      “Cửu Nhi, về sau nơi này chính là nhà của ngươi, muốn cái gì cứ cho phụ thân.” Cơ Vũ ngồi xuống nhìn thẳng Cơ Cửu Nhi, “Viện này là của Cửu Nhi, Cửu Nhi thích làm cái gì ở trong này liền làm.”

      Cơ Cửu Nhi bình thản lên tiếng, đáy mắt vẫn mang theo phòng bị như trước, nhưng trong đó còn những mâu thuẫn khi bắt đầu làm cho Cơ Vũ cao hứng.

      “Hồng Nhi, về sau ngươi ở đây chiếu cố Cửu Nhi.” Cơ Vũ đứng dậy phân phó Hồng Nhi.

      “Lão gia yên tâm, nô tỳ nhất định tận tâm chăm sóc tiểu thư!” Hồng Nhi vui mừng gật đầu.

      Cơ Cửu Nhi đánh giá tòa viện của mình, nơi này chính là của nàng từ nay về sau. Nhìn khuôn mặt ôn hòa của Cơ Vũ, nàng hơi hơi gợi lên khóe miệng, gật đầu cái với Cơ Vũ. Tuy rằng nàng nhớ việc trước kia nhưng cũng phải người ngốc, ở nơi này có thể giải quyết tất cả vẫn đề ăn mặc sinh hoạt, đối với thân thể mười tuổi của Cơ Cửu Nhi vừa vặn phù hợp.

      Cơ Cửu Nhi ngồi ở trong phòng, tay cầm quyển sách, làm cho Cơ Cửu Nhi cảm thấy may mắn là, nàng thế nhưng có thể đọc văn tự.

      Nơi này có ba quốc gia cùng tồn tại, nơi của nàng là Phượng quốc, đế vương khai quốc là nữ tử, nghe đô thành của Phượng quốc vì vậy mà được đặt là Phượng Hoàng thành.

      Ở dưới chân Phượng Hoàng thành tất cả đều là danh môn vọng tộc. Trong Cơ gia từng có hai vị Hoàng Hậu, ba vị Thừa Tướng, mấy vị đại gia Cơ gia đều giữ chức quan lớn trong triều. tại, Lão thái gia Cơ Việt là nguyên lão ba triều của Phượng quốc, Cơ gia triều chính đều sừng sững ngã.

      Cơ Cửu Nhi đem mấy tin tức mấy ngày nay thu thập sửa sang lại ra ngoài, ngờ vị tổ phụ của mình cũng có chút lợi hại như vậy, nàng còn nhớ đôi mắt vô cùng lợi hại kia, thể , vị Cơ lão thái gia này là nhân vật rất đắc biệt.

      Cơ Cửu Nhi nhu nhu cái trán, buông giấy trong tay ra rồi chậm rãi ra khỏi Thư phòng. Đáy mắt nàng là mảnh buồn bực, Cơ Cửu Nhi biết chính mình trước kia sống như thế nào, thân thể mình có thể suy yếu như thế này, vài bước thở hồng hộc.

      “Tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi!” Hồng Nhi nhìn thấy Cơ Cửu Nhi đến, sắc mặt tràn đầy ý cười, nàng đỡ Cơ Cửu Nhi vào khuê phòng, đem đến bát dược đen tuyền ngừng bốc lên nhiệt khí.

      Cơ Cửu Nhi cau mày, đem hơi nhuốt xuống số thuốc kia rồi thầm thở dài.

      “Hồng Nhi, phụ thân đau.” Cửu Nhi thay đổi sắc mặt hỏi thản nhiên.
      “Lão gia bị Lão thái gia gọi rồi.” Hồng Nhi tiếp nhận bát dược hết, lo lắng , “Tiểu thư nghỉ ngơi mấy ngày, Lão thái gia có ba ngày sau đưa tiểu thư dâng hương ở Hộ Quốc tự, đến lúc đó nhất định hao phí thể lực, nô tỳ lo tiểu thư kiên trì được.”

      “Ta chú ý.” Cơ Cửu Nhi gật đầu.

      Dâng hương Hộ Quốc tự? Hai hàng lông mày tự giác nhăn cùng chỗ.

    4. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17

      Chương 10 : Dâng hương



      Trước cửa phủ Thừa tướng chờ rất nhiều xe ngựa, còn có rất nhiều thị vệ tư thế sẵn sàng đứng ở sau.

      Ở giữa là cỗ xe ngựa màu hồng nhạt, bên trong ngồi ba vị tiểu nương. Cơ Cửu Nhi cũng ngồi trong đó. Cơ Cửu Nhi mặc y phục trắng đơn giản, đầu búi búi tóc đơn giản, sắc mặt có chút tái nhợt, hữu khí vô lực tựa vào vách xe. Đối diện nàng ngồi hai vị tiểu thư mặc quần áo vô cùng hoa lệ, tuổi tác sai biệt lắm so với Cửu Nhi, đầu đeo các loại trang sức kêu đinh đinh , trang điểm phấn son vô cùng trang nhã thanh thuần.

      Hai tiểu nương kia liếc nhìn nhau, tựa hồ trao nhau tin tức gì đó rồi đồng thời nhìn về phía Cơ Cửu Nhi.

      Tiểu nương mặc y phục hồng nhạt chuyện trước, khẩu khí rất ngạo mạn, “Ngươi tên gì? Ta nghe Nhị thúc nhặt ngươi ở bìa rừng? Dã nha đầu ngươi tiếng người sao?” Tiểu nương chất vấn chút khách khí, ánh mắt nhìn Cửu Nhi vô cùng quái dị, giống như trước mặt nàng ta phải người mà là loại quái vật gì đó.

      Cơ Cửu Nhi nhìn lướt qua hai người trước mặt, nàng trả lời rồi để ý nhắm mắt lại.

      “Này! Tỷ tỷ hỏi ngươi đó, ngươi đây là thái độ gì?” tiểu nương khác bất mãn nhìn Cửu Nhi đầy căm tức, rồi sau đó lại nở nụ cười đầy châm chọc, “ phải là người câm điếc chứ? Cơ gia chúng ta chưa có người nào sinh ra mắc bệnh đâu, nếu truyền ra ngoài quả thực đủ mất mặt.” Nàng ta ra vẻ bộ dáng đáng tiếc, rồi sau đó lắc lắc đầu .

      “Tổ phụ rốt cục là nghĩ cái gì, người lai lịch như vậy đơn giản thu nhận vào Cơ gia? Cũng tra xét ràng, nếu là nhầm làm sao bây giờ?” Tiểu nương mặc phấn y rất nhanh nhíu lại chân mày, khách khí : “Nhị thúc cũng là, mười năm qua lại có thể khẳng định đứa của mình có hình dáng như thế nào sao?”

      “Tỷ tỷ, phải nàng tự tìm tới cửa sao?” Nữ tử bên cạnh tiếp lời, dường như khiêu khích nhìn Cơ Cửu Nhi.

      Cơ Cửu Nhi nghe hai người chuyện vô nghĩa, sắc mặt bình thản, chẳng qua trong lòng nàng tại là châm chọc châm biếm, ánh mắt mông lung nhìn qua màn xe nhìn ra bên ngoài.

      Hai vị tiểu nương đối diện nhìn Cơ Cửu Nhi căn bản thèm để ý đến các nàng, đơn giản ngậm miệng lại, nhưng khinh thường nơi đáy mắt thể ra vô cùng nhuần nhuyễn.

      Tuy rằng Cơ Cửu Nhi nhớ chuyện trước đây, nhưng cảm giác của nàng vẫn còn, nàng phải là ngốc tử, cũng phải người nhu. Nàng phải vì mất trí nhớ mà trở nên yếu đuối, mặc kệ người xâm lược! Hai tiểu nương trước mặt này, căn bản tại có bao nhiêu uy hiếp, nàng tự tìm phiền toái.

      Xe ngựa rốt cục đến Hộ Quốc tự dừng lại, Cơ Cửu Nhi được Hồng Nhi đỡ xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn miếu thờ rộng lớn nguy nga trước mặt, đáy mắt mảnh thanh tĩnh. Bốn phía đề tràn ngập loại hơi thở tinh thuần, làm cho cả thể xác là tinh thần Cơ Cửu Nhi đều thư sướng. Ở cửa miếu có vài vị tăng nhân cung kính ra ngoài nghênh đón từ sớm, mọi người đều kính cẩn theo phía sau lão phu nhân.

      Cơ Cửu Nhi nghe được ràng đoạn đối thoại của hai người kia.

      “Làm phiền phương trượng đại sư.” Lão phu nhân hơi phúc thân mình với vị lão hòa thượng trước mặt.

      “Lão phu nhân, mời.” Phương trượng đại sư ôn hòa nghênh đón người vào, vừa vừa , “Lão nạp thu thập chút thiện phòng, lão phu nhân đến…”

      Cơ Cửu Nhi đối với hai người kia chuyện mấy để ý, nàng vừa vừa chú ý cảnh tượng bốn phía, hổ là Hộ Quốc tự, nơi nơi đều là người đến dâng hương, chỉ có người thường, quan to quý nhân đều thiếu, thân phận đồng nhất nhau.

      Đoàn người được dẫn đến Bảo điện Đại Hùng, nghe thấy từng trận thanh gõ mõ truyền ra, trong đại điện là pho tượng phật Thích Già Mục Ni rất lớn, hai mắt phật tượng nửa đóng nửa mở giống như quan sát chúng sinh. Vừa bước chân vào đại điện liền làm cho người ta dâng lên cảm giác sung bái trong lòng.

      Lão phu nhân cầm đầu nữ quyến, lễ bái với phật tượng kia. Nhưng mà khi quay đầu lại, lại phát Cơ Cửu Nhi vẫn đứng thẳng tại chỗ, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng phật tượng kia vẫn nhúc nhích.

      Phương trượng cũng phát Cơ Cửu Nhi đứng ở phía sau bái lễ, cũng tức giận, ngược lại thận trọng đánh giá đối phương, đôi mắt thâm trầm tựa hồ lo lắng cái gì.

      Lão phu nhân lễ bái lượt xong mới đứng lên, sắc mặt cứng ngắc nhìn Cơ Cửu Nhi, chính là bộ dáng bình tĩnh coi thường hết thảy kia của Cơ Cửu Nhi chọc lão phu nhân vô cùng tức giận.

      “Tuổi còn như vậy, lại dám bất kính với phật tổ như thế!” Lão phu nhân quát lớn,s ắc mặt trầm, nhưng ngại vì có phương trượng đứng ở bên nên chỉ có thể áp chế chính mình nuốt xuống.

      Cơ Cửu Nhi đứng đối diện Phật tượng kia, trong lòng thế nhưng dâng lên cỗ cảm giác thân thiết, trực giác cho nàng, nàng cần quỳ lạy.
      Tiếng quát lớn của lão phu nhân rốt cục lôi thần trí Cơ Cửu Nhi trở về, Cửu Nhi lúc này mới phát mọi người dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn mình, ngoại trừ Hồng Nhi đứng ở bên là rất lo lắng.

      “Lão phu nhân cần tức giận, đứa mà thôi.” Phương trượng rốt cục ra mặt hòa giải, “Lão nạp chưa từng gặp qua vị tiểu thư này, đây là?”
      Phương trượng lên tiếng hỏi lão phu nhân.

      “Nàng là nữ nhi của Nhị lão gia vừa tìm về, làm cho Phương trượng chê cười rồi, nàng lớn lên ngoài hoang dã, cái gì cũng đều hiểu.” Lão phu nhân sắc mặt xanh mét trừng Cơ Cửu Nhi, sau đó thản nhiên giải thích .

      Phương trượng cái gì, chỉ là gật gật đầu, “ tại lão phu nhân có thể thiện phòng.” Phương trượng vài câu với tiểu tăng bên cạnh.
      Vào trong Thiện Phòng, lão phu nhân bị đè nén hồi lâu cuối cùng phát uy, “Mang dã nh đầu kia lại đây.” Lão phu nhân vừa ngồi xuống liền gầm lên.

      Cơ Cửu Nhi vừa bước vào trong cửa phòng liền nghe thấy tiếng hô, đáy mắt lên nụ cười lạnh, nhưng nàng vẫn trầm mặc vào. Giờ phút này, mọi người trong phòng đồng thời vây quanh nàng, chờ lão phu nhân trừng phạt. Hơn hết chính là hai tiểu nương ngồi chung xe với Cơ Cửu nhi, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

      “Quỳ xuống!” Nhìn Cơ Cửu Nhi đứng thẳng, Từ ma ma nhíu mi, “tam tiểu thư, người cần lại chọc lão phu nhân tức giận thêm, mặc kệ như thế nào, lão phu nhân đều là tổ mẫu của người, quy củ tôn kính trưởng bối từ xưa đến nay đều như vậy.” Từ ma ma kiêu ngạo xiểm nịnh .

      Quỳ? Cơ Cửu Nhi cười lạnh, muốn làm nàng quý cũng phải xem người đó có xứng hay , muốn cho nàng tùy tiện chọn cái a miêu a cẩu quỳ, nàng sợ bọn họ chịu được.

      “Phản, phản rồi.” Lão phu nhân nhìn bộ dáng quật cường của Cơ Cửu Nhi, tức giận đến mức suýt ngất xỉu, “Mang ra ngoài, đuổi nàng ra ngài, cần ở trong này làm chướng mắt ta, phạt nàng quỳ ngoài cửa, có lệnh của ta cho đứng dậy.” Lão phu nhân đỏ mặt hét lớn.

      “Lão phu nhân, tiểu thư thân thể yếu đuối, nàng nhận nổi ép buộc, cầu lão phu nhân thu hồi mệnh lệnh ban ra.” Hồng Nhi bỗng nhiên quỳ xuống đất, dập đầu mạnh với lão phu nhân.

      Cơ Cửu Nhi bình tĩnh nhìn lão phu nhân, trong mắt tràn đầy châm chọc, nhưng cũng lên tiếng. Cơ Cửu Nhi để ý đến Hồng Nhi, mình xoay người rời , mọi người phía sau thấy thế đều cười nhạo bóng lưng của nàng, các nàng nghĩ Cửu Nhi sợ bọn họ.

      “Đường đường tiểu thư tướng phủ, thế nhưng hiểu quy củ như vậy, nếu truyền ra ngoài còn làm người ta cười rụng răng?” Lão phu nhân nhìn Cơ Cửu Nhi rời , nghĩ đến Cơ Cửu Nhi khuất phục, cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh xuống.

      “Lão phu nhân, người có thể dạy từ từ, tức giận tự hại mình đáng, lão nô nhìn Tam tiểu thư cũng là người hiểu chuyện. Mặc kệ như thế nào nàng đều là cốt nhục của Nhị thiếu gia.” Từ ma ma mượn cơ hội khuyên giải lão phu nhân, trong lời ý tứ ràng, ám chỉ lão phu nhân cần quá mức, bằng tình cảm với Nhị thiếu gia coi như liền hỏng.

      Lão phu nhân thở dài, sắc mặt vừa mềm mỏng chút, nha hoàn bên ngoài đột nhiên kích động chạy vào, “Lão phu nhân, lão phu nhân, thấy, thấy Tam tiểu thư đâu.”

      Cái gì?

      Lão phu nhân vừa nguôi xuống cơn giận, lại lập tức cuồn cuộn bốc lên.

    5. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17

      Chương 11 : Truy tìm



      Cơ Cửu Nhi cố ý tránh thoát mọi người xung quanh, nhàn nhã dạo quanh các nơi trong chùa, khuôn mặt nhắn tái nhợt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, đáy mắt nàng là mảnh lạnh lẽo__Nàng có thể tưởng tượng được lão bà tử kia khi biết mình mất tích có bộ dáng gì. Bà ta vốn chán ghét chính mình, muốn nhìn mặt nàng thôi, còn gia dáng trước mặt ngoại nhân hiền từ với nàng, hừ! Lão già đúng là lão bà!

      Cơ Cửu Nhi dừng lại, nàng suy yếu tựa cột đá thở gấp, đáy mắt lại tràn ra tia lo lắng, thân thể của nàng tựa hồ kém lắm!

      Nếu nàng có thân thể cường kiện, nàng có thể mặc sức bay nhảy, nhưng tại nàng đành phải lựa chọn ở lại Tướng phủ, đợi cho dưỡng tốt thân thể rồi mới tính tiếp. Nhưng mà Cơ Cửu Nhi cũng hiểu được, nàng ở trong này ngoài người được gọi là phụ thân kia ra, cũng có người khác hoan nghênh. Nghĩ đến Cơ Vũ, gương mặt cứng ngắc của Cơ Cửu Nhi liền ra tia nhu hòa, người phụ thân kia, quả thực rất quan tâm chính mình.

      Cơ Cửu Nhi dựa người vào cột đá, qua lúc nàng liền rõi tầm mắt đánh giá hoàn cảnh bốn phía xung quanh mình, thế này mới nhận ra là mình lạc đường rồi. Cơ Cửu Nhi biết mình nên hướng nào tiếp theo phía sau đột nhiên truyền đến loạt tiếng bước chân hỗn độn.

      Cơ Cửu Nhi hơi hơi nhíu mi, nàng định để ý tới những chuyện liên quan mình, vừa muốn xoay người rời lại bị người nhảy ra ngăn chặn lại.

      “Này, Duy, mau tới đây xem này, nơi này có con nhóc rất xinh đẹp nha, ta đoán là lạc đường rồi.” Người che ở trước mặt Cơ Cửu Nhi bất quá là là tiểu công tử mười mười hai tuổi, bộ dáng thanh tú nhưng mà đôi ánh mắt dâm loạn kia làm cho người ta ghê tởm.

      vừa dứt lời phía sau có hai nam hài nữa đến, tuổi tác chúng xấp xỉ nhau, Cơ Cửu Nhi phát đạo ánh mắt chăm chú nhìn mình đánh giá kĩ.

      “Tiểu nương nếu lạc đường, bản công tử có thể kêu ngựa lớn tới mang ngươi ra ngoài.” Nam hài vừa vừa nâng tay muốn đụng chạm vào Cơ Cửu Nhi, CƠ Cửu Nhi lập tức lui về sau vài bước, cẩn thận đánh giá ba người trước mặt, căn cứ vào y phục người bọn chúng, tám phần là công tử nhà quan lại nào đó rồi.

      Ba người vây quanh Cơ Cửu Nhi, mục đích là chặn hết đường của nàng, làm cho Cơ Cửu Nhi phải khó chịu nhíu nhíu mi.

      “Hừ! Đừng tưởng rằng chính mình là thiên kim đại tiểu thư cái gì, ai biết người là loại dã chủng nhặt được ở đâu chứ, ngươi cho ngươi là ai, dám chọc cho tổ mẫu tức giận như vậy. Hôm nay bản công tử liền thay mặt tổ mẫu giáo huấn tiện nhân biết quy củ ngươi.” nam hài khác đột nhiên mở miệng, nhìn Cơ Cửu Nhi cực kì chán ghét, nghe khẩu khí này chắc chắn nhận thức được Cơ Cửu Nhi.

      Cơ Cửu Nhi cau mày, nàng chưa từng gặp qua nam hài này, nhưng mà, ánh mắt Cơ Cửu Nhi đánh cái rùng mình, đáy mắt đột nhiên lên chút lệ khí, nàng đột nhiên phát ra nàng phải đối thủ của ba người trước mặt.

      “Duy, chẳng lẽ ngươi biết vị tiểu nương này?” Nam hài có ánh mắt dâm loạn kia cười tủm tỉm nhìn người tên là Duy, có chút kinh ngạc hỏi.

      “Biết? Đương nhiên ta biết! Cũng biết Nhị thúc của ta từ nơi nào mang về đứa vừa câm vừa điếc, nhận đó là nữ nhi của mình!”

      Duy? Cơ Duy? Là nhi tử của vị đại bá trong truyền thuyết, suy nghĩ của Cơ Cửu Nhi vừa chuyển, nàng tự nhiên nhận thức, nàng đụng đến địch nhân rồi!
      Hai người kia nghe Cơ Duy xong liếc nhìn nhau cái, thầm nhíu mày, khinh mạn mặt cũng biến mất thấy dấu vết, “Nguyên lai là muội muội.” Nam hài có ánh mắt dâm loạn kia làm cái thủ thế ‘bừng tỉnh đại ngộ’, nghiêm trang trừng mắt nhìn Cơ Duy, “Duy, ngươi tại sao sớm, làm bản công tử làm mất ấn tượng tốt trước mặt muội muội.”

      “Muội muội? Ngươi đừng có nhận xằng nhận bậy, Cơ Duy ta từ trước đến giờ chỉ có hai vị muội muội, Điệp Nhi cùng Liễu Nhi là đủ rồi! Làm sao lại mọc ra cái muội muội nào nữa?” Ánh mắt Cơ Duy đầy hèn mọn liếc qua người Cơ Cửu Nhi.

      “Này?” Hai người kia tự giác im lặng, đơn giản ai thèm nhắc lại ý vừa rồi.

      Cơ Cửu Nhi nhìn Cơ Duy, bắt gặp tinh quang chợt lóe lên trong mắt , tâm nàng hiểu sao nhảy dựng lên.

      “Nghe khẩu khí của ngươi rất lớn, ngay cả tổ mẫu cũng dám chống đối, tổ mẫu bắt ngươi quỳ còn muốn tỏ vẻ thanh cao? Bản thiếu gia hôm nay muốn xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thanh cao? Có phải cuối cùng vẫn chung đức hạnh với nữ nhân nhà cửa kia ?” Cơ Duy cười gian vài tiếng, sau đó nhìn hai người bằng hữu bên cạnh, , “Các ngươi làm cho nàng dập đầu lạy bản công tử, bản công tử liền đem nàng thưởng cho các ngươi, như thế nào?”

      Nghe được lời này của Cơ Duy, sắc mặt của hai nam hài kia đều đột biến giống nhau, nhưng đều nhìn Cơ Duy dám tin.

      Mà Cơ Cửu Nhi nghe được trong lòng càng giận sôi, Cơ Duy bất quá mới có bao nhiêu tuổi mà tâm tư thâm độc như vậy? Thế nhưng vừa gặp muốn hủy diệt chính mình! Cơ Cửu Nhi lạnh mắt, ngón tay đâm vào lòng bàn tay mạnh đến mức gỉ máu, nhưng nàng vẫn ám binh bất động. Trong lòng nàng tại hiểu , cho dù nàng muốn cũng chống cự được ba người này.

      Cơ Cửu Nhi cắn môi, thầm quan sát chung quanh, nàng phải tìm được cơ hội chạy trốn.

      “Duy, ngươi đùa giỡn cái gì? Mặc kệ như thế nào….” Tiểu nam hài có ánh mắt dâm loạn lúc trước tại nhìn vị bằng hữu của mình bất khả tư nghị, nàng tóm lại vẫn là người của Tướng phủ có được . Tuy rằng trong lòng thực muốn được sở hữu vị nương nhu nhược yếu đuối này, nhưng chung quy thân phận của nàng rất khó giải quyết.

      “Ngươi sợ cái gì?” Cơ Duy trừng mắt nhìn nam hài chuyện, “Xảy ra chuyện gì phải còn có ta ở đây sao?! Hơn nữa, chúng ta ở đây có ba người, chỉ cần chúng ta đánh chết cũng thừa nhận, ngươi xem có ai tin lời tiện nhân này chứ.”

      “Quỳ xuống dập đầu ba cái với bản thiếu gia, bản thiếu gia liền suy nghĩ tha cho ngươi mạng, như thế nào? Người câm điếc?” Cơ Duy quay đầu nhìn vào cái mũi Cơ Cửu Nhi, hơi hơi hếch cằm lên ăn ngạo mạn.

      Cơ Cửu Nhi thầm áp chế lửa giận trong lòng, nếu như có thể nàng thực muốn tay bóp chết nam hài trước mặt này.

      “Bắt nàng quỳ xuống cho ta.” Cơ Duy nhìn hai người kia, thầm ra hiệu.
      Hai người kia thu được chỉ thị của Cơ Duy, liếc nhau cái rồi sau đó nhìn Cơ Cửu Nhi, “Thực xin lỗi muội muội, phải chỉ là quỳ lạy ba cái liền xong rồi sao, cũng mất miếng thịt nào, đợi lát nữa ca ca hảo hảo bồi thường ngươi, hắc hắc…” Tiểu nam tử có ánh mắt dâm loạn cười phá lên, xong liền chộp tới người Cơ Cửu Nhi.

      Cơ Cửu Nhi thấy vậy chẳng những tránh ngược lại nghiêng người ra phía trước đẩy hai người kia, rồi nhanh chóng chạy thoát , nàng đem hết toàn bộ sức lực của mình còn lại mà chạy. Nhưng đáng tiếc thân thể nàng quá yếu ớt, ba người đằng sau nháy mắt tóm được nàng.

      “Chậc, chậc, chậc, nhìn yếu như vậy, còn muốn chạy?” Tiểu nam tử có ánh mắt dâm loạn nắm cánh tay Cơ Cửu Nhi, Cơ Cửu Nhi trừng mắt nhìn , làm cho trận sợ hãi mới thôi.

      Cơ Cửu Nhi phản kháng, nhưng phí công vô ích.

      “Ha ha, chạy? Ngươi như thế nào chạy tiếp?” Cơ Duy dùng sức nắm chặt cằm Cơ Cửu Nhi, cười nhạo , “ nhìn xem chính mình có bộ dáng gì ! Ta phi! Quỳ xuống cho bản công tử!” Hai mắt Cơ Duy hiểm kích động tạo ra hai chấm , buông Cơ Cửu Nhi ra lui về sau mấy bước, hai tay ôm thành quyền trước ngực, nhìn Cơ Cửu Nhi đầy miệt thị, đợi Cơ Cửu Nhi quỳ xuống với chính mình.

      “Động thủ!” Cơ Duy hét lớn với hai nam hài bằng hữu của mình.

      Cả người Cơ Cửu Nhi đều buộc chặt, đáy lòng nảy sinh ra cỗ chán ghét cùng vô lực.

      Hai tiểu nam tử kia dùng sức nắm lấy Cơ Cửu Nhi, tay đè vào bả vai nàng, dùng sức lực lớn mà đè, khiến cho Cơ Cửu Nhi thể ngã xuống.

      Hai chân Cơ Cửu Nhi bị người kiềm chế thành gấp khúc, mắt thấy đầu gối nàng sắp chạm đến mặt đất, mặt Cơ Duy giấu được nụ cười hả hê vui sướng, nhưng mà…

      Oanh….

      A…

      Tiếng kêu thê thảm bỗng nhiên truyền vào hai tai Cơ Cửu Nhi, kiềm chế hai bả vai nàng cũng nháy mắt biến mất, biết xảy ra chuyện gì…

      ngờ chị về nhà lại bị ăn hành như vậy ah, nhà họ Cơ này thế nào cũng bị chị diệt hết cho mà xem

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :