1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Thê tử của Tà vương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Oh, bị chuyển qua box sưu tầm rồi à, buồn vỡi

      Chương 3 : Xuyên


      Đại bản doanh của Sát môn ở hòn đảo tư nhân đơn độc này có lịch sử hình thành từ rất lâu, kiến trúc từ xưa trải qua thời gian mà từ từ biến đổi.
      Những biệt thự độc lập ngoại ô thành phố kia cũng đều là do trụ cột của Sát môn tùy theo sở thích chính mình kiến tạo nên.

      Bên trong phòng nghị , Bạch Dã thân bạch y đứng cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao biết nghĩ đến cái gì, Lưu Thủy từ bên ngoài đến sau lưng nàng, “Tiểu thư, Nguyên lão cùng Lí lão đều được an bài thỏa đáng.”

      Khóe miệng Bạch Dã kéo lên tia châm chọc, “Để xem đêm nay có cái gì tốt xảy ra .” Nàng xoay người lại nhìn Lưu Thủy, “Đem người canh giữ địa lao rút , tăng nhân thủ canh giữ bên ngoài lên gấp đôi.” khi như vậy, ta liền cấp các ngươi chút tiện lợi.

      “Vâng.” Lưu Thủy nhanh chóng rời .

      Bạch Dã chạm vào chiếc nhẫn nằm ngón tay mình, trong lòng có cảm giác rất lạ, dường như tối nay có việc gì ngờ được phát sinh. Đôi mi thanh tú nhíu chặt, trong mắt cũng lên chút ngoan lệ.

      Đêm khuya, bốn phía yên tĩnh, sao trời từng ngôi lóe ra ánh sáng, ánh trăng tròn đầy nằm giữa thiên tựa hồ giám thị tất cả những gì phát sinh dưới địa cầu. Thừa dịp bóng đêm che chở, có đạo bóng dáng tiếng động ra khỏi phòng, hướng tới địa lao mà .

      Người đến trước địa lao, đứng ở bên ngoài hồi lâu, lại cẩn thận dò xét xung quanh thấy có gì khác thường mới lặng lẽ vào trong, mà càng vào sâu bên trong mi tâm càng nhíu chặt lại, trong lòng hoàn toàn là nghi hoặc cùng cẩn thận.

      Ngay lập tức, cửa địa lao đột nhiên bị người đóng chặt, Bạch Dã thân bạch y cầm đầu mấy người vào trong đó, Hắc y nhân ở bên ngoài lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhưng cũng dám lên tiếng, sợ làm bại lộ chính mình, chỉ là thầm nhìn động tĩnh bên trong.

      “Lí lão quả thực nhọc lòng rồi.” thanh lạnh như băng đột nhiên vang lên, những ngọn đèn tắt bốn phía lại được người thắp sáng, người bịt mặt chuyện cùng Dạ Oanh đột nhiên giật mình ngốc lăng tại chỗ, dám tin quay đầu lại nhìn, nhìn người đứng ở trước mặt mình.

      có khả năng, ngươi…” mặt Lí lão còn bịt miếng vải đen, ngón tay chỉ vào Bạch Dã có chút run run.

      “Ngươi cảm thấy kê đơn ta dễ lắm?” Bạch Dã cười nhạo, “Ngươi quên, nơi này là Sát môn!” tiếng quát lớn như tiếng còi báo tử vang lên trong đầu Lí lão, mặt tràn ngập hối hận. quả thực quá mức tự đại, nghĩ đến người mình bố trí mai phục trong này có chút động tĩnh liền đoán được có chuyện gì xảy ra. quên mất, nơi này là Sát môn, nơi này là thiên hạ của Bạch Dã.

      tính sao?” Lí lão dữ tợn trừng mắt nhìn Bạch Dã.

      “Chuyện dì Liên gặp chuyện, ngươi cũng có phần.” Bạch Dã thập phần khẳng định, đáy mắt che giấu sát khí, “Lí Lão, Sát môn đối đãi ngươi bạc!”

      bạc? Nơi này là lão tử chém giết đường cùng tiền môn chủ dựng lên, nhóc con nhà ngươi biết cái gì? Ngươi cho rằng mình là ai? Lão phu chính là phục, dựa vào cái gì ta phải chắp tay nhường thế lực ta xây đắp cả đời cho nhóc con nhà ngươi?” Lí lão gào thét, mang theo oán khí lớn.

      “Dựa vào cái gì?” Bạch Dã đột nhiên di động, lấy tốc độ xuất thần nhập hóa chế trụ yết hầu Lí lão, tốc độ nhanh đến mức làm cho trong lòng người sợ hãi, đến mức Lí lão có thời gian phản ứng, “Chỉ cần dựa vào cái này!”

      Hai ngón tay kháp trụ yết hầu , chỉ để lại khe hở để hô hấp, mặt Lí lão rất nhanh đỏ bừng lên, hiển nhiên muốn tới cực hạn.

      “Dám đụng tới dì Liên, đúng là đủ can đảm.” Bạch Dã , gân xanh cánh tay nổi lên, bàn tay rảnh rỗi nâng lên bóp nát xương bả vai đối phương, đau đớn làm cho Lí lão bắt đầu run rẩy.

      “Tốt lắm!” Bạch Dã đột nhiên nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Dạ Oanh, “Vậy hôm nay cho các ngươi nhận thức chút cái gì gọi là quy củ.” Quay đầu gật đầu với Tử Sam, Tử Sam lập tức đến góc tường gõ ba tiếng, góc tường ra cái bàn phím, Tử Sam thuần thục đưa vào mật mã, chỉ nghe đến thanh răng rắc vang lên, vách tường bắt đầu chuyển động, rất nhanh biến thành bức tường thủy tinh trong suốt, mà bên kia bức tường thủy tinh chính là hơn mười con cá mập hung thần ác sát, ngừng va chạm vào thủy tinh tìm kiếm con mồi.

      “Đem lão già kia ném vào!” Bạch Dã khách khí hừ lạnh tiếng.

      cần! cần!” Nhìn đến cá mập ngừng nhe hàm răng sắc nhọn, Lí Lão cảm thấy mao cốt tủng thiên, nghe được Bạch Dã muốn ném vào trong càng thấy khủng bố.

      Lưu Phong cùng Lưu Thủy nhấc người Lí lão lên, đưa vào lối cửa hông bí mật, đồng thời Trúc Vũ cũng đến trước mặt Dạ Oanh, nhét vào tai nàng ta cái ống nghe điện thoại. Đối với Dạ Oanh nhíu mày, “Hảo hảo thưởng thức chút.”

      Trong ống nghe điện thoại truyền đến tiếng ‘phịch’, rồi sau đó chính là tiếng kêu sợ hãi của Lí lão, thanh kêu rên cầu xin tha thứ, qua ông nghe Dạ Oanh nghe hết thảy rành mạch, nàng cũng nhìn chằm chằm bức tường thủy tinh kia, nhìn Lí lão giãy dụa trong nước, miệng vết thương mang theo mùi máu hòa vào trong nước càng thêm kích thích đám cá mập bị bỏ đói lâu ngày kia. Chỉ thấy được hơn mười con cá mập đồng thời hướng tới con mồi táp tới,trong cái nháy mắt, con người ràng bị tách thành hơn mười phần, làn máu loãng đục ngầu hòa trong nước kia làm người ta nhìn vào mà ghê tởm.

      Dạ Oanh liều mạng lắc đầu, tiếng kêu thảm thiết kia, thanh cá mập tranh giành đồ ăn kia suốt đời nàng đều quên! Sắc mặt Dạ Oanh tái nhợt, vô thần nhìn vào bức tường thủy tinh…

      Dạ Oanh mờ hồ nhìn thấy bóng dáng Bạch Dã, đột nhiên cảm giác cỗ hàn khí theo gan bàn chân thẩm thấu lên, lạnh thấu tận xương khiến nàng phải run rẩy. người đối diện với màn huyết tinh như vậy mà mặt đổi sắc, ngươi rốt cuộc có phải con người ?

      Dường như rất vừa lòng với phản ứng giờ phút này của Dạ Oanh, Bạch Dã im lặng, “Đây chính là khác biệt!” đầu đuổi bỏ lại câu như vậy, Bạch Dã xoay người rời .

      lâu sau Dạ Oanh mới hồi phục tinh thần, kinh ngạc nhìn phương hướng Bạch Dã li khai, rốt cuộc nhin được đem khó chịu trong cổ họng nôn ra.

      Đây là khác biệt! Đây là khác biệt giữa hai người? Dạ Oanh cười to, dù vậy, nàng vẫn phục, vẫn phục.

      Tiếng cười quanh quẩn bên trong gian địa lao, trầm như vậy, thê lương như vậy.

      Ba…

      Bỗng nhiên, cổ tay Dạ Oanh vừa động, nguyên bản xích sắt nơi cổ tay bỗng nhiên lỏng ra, thiết liên ở chân cũng đồng dạng đứt đoạn, nàng trượt từ vách tường xuống, cuối cùng xoay người hướng bên ngoài chạy ra.

      “Tiểu thư, người định xử trí Dạ Oanh này như thế nào?” Lưu Vân nhíu mày hỏi, dáng người xinh đẹp hoàn mỹ khách khí nằm ghế, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

      “Đương nhiên là chậm rãi tra tấn.” Lưu Thủy cười hớ hớ đẩy Lưu Vân ra, ngồi vào sô pha, giờ phút này mấy người cố kị cái gì quan hệ chủ tớ, muốn lộ ra bản tính chân thuộc về nhau.

      “Đắc tội dì Liên, phải chậm chậm đòi lại từng chút .” Tử Sam đạm mạc , khẩu khí của làm người nghe thế nào cũng cảm thấy thoải mái.

      Bạch Dã nhìn vài vị thân tín bên cạnh mình, khóe miệng giơ lên chút ý cười, nhưng đột nhiên chân mày nhíu chặt lại, tâm hiểu sao nhảy dựng lên, Bạch Dã đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt mê mang.

      “Tiểu thư, làm sao vậy?” Mấy người Lưu Thủy liếc nhìn nhau, khẩn trương nhìn Bạch Dã, đồng thời cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng cũng phát ra cái gì bất thường.

      …”

      “Ha ha…ta phục, ta muốn tự tay kết thúc các ngươi!” Bạch Dã muốn ra bên ngoài, chợt nghe đến tràng tiếng nổ đồng thời vang lên, mấy người Lưu Thủy sắc mặt trắng bệch.

      Mấy người vọt tới cửa sổ, tấm thép được đúc từ huyền thiết nháy mắt bị người khóa trái từ bên ngoài, bọn họ bị nhốt trụ ở bên trong còn đường thối lui.

      “Thanh danh đêm nay của Dạ Oanh ta, Sát chủ là ta, ngươi làm sao khó dễ được ta? Có thể làm gì được ta? Ha ha ha…” Dạ Oanh dường như người điên khua loạn linh tinh, lòng bàn tay nàng ta đầy vét máu, hiển nhiên là dùng sức quá lớn gây ra.

      Dạ Oanh đem tất cả xăng dầu chất dẫn nổ vào phòng đám người Bạch Dã bị nhốt, châm bật lửa trong tay, ném theo đường vòng cung.

      Oanh....

      Thế lửa hết sức căng thẳng, thế tới lại dào dạt, Dạ Oanh nhìn đại hỏa do mình gây nên, điên cuồng cười lớn, đồng thời việc nàng làm loạn cũng kinh động toàn bộ người đảo, nhưng mặc kệ có bao nhiêu người đến cứu đều thể nào dập được lửa, giống như ông trời đều muốn quấy nhiễu, nổi gió lớn làm cản trở bọn họ dập lửa.

      “Tiểu thư?” Lưu Vân lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, rất là sốt ruột. Khói đen bắt đầu lan vào trong phòng, nhiệt độ chung quanh cũng bắt đầu tăng cao.

      “Hoảng cái gì?” Bạch Dã đột nhiên quát lên, mấy người nguyên bản vốn kinh hoảng liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, từng người đến bên cạnh Bạch Dã, tâm tư bối rối bị câu của chủ hân làm ổn định ngay lập tức.

      Bạch Dã nhìn phòng huyền thiết đao thương khó đánh, vị huân hương thích tại khó ngửi vô cùng, nhưng nàng thực bình tĩnh, ngón tay chạm vào chiếc nhẫn, mày nhăn thành đoàn.

      Đường lui bị chăn, nhiệt độ càng ngày càng cao sắp chịu nổi, dại hỏa muốn lan vào trong phòng.

      phải là chết thôi sao! Mấy người mặt đổi sắc tựa vào nhau, bọn họ đứng chung quanh chủ tử của mình chút sợ hãi, mắt thấy chính mính ắp bị đại hỏa cắn nuốt cũng thấy người nào kêu tiếng, mỗi người đều cắn chặt môi, mặc cho thống khổ đau đớn do đại hỏa gây ra.

      Bạch Dã sắc mặt lạnh lùng, nhưng đáy mắt tràn đầy cam tâm, cừu hận của nàng còn chưa báo xong!

      Ngọn lửa phi vũ, cắn nuốt Bạch Dã cùng thân tín của nàng, nhưng mà ngay tại lúc này, tia sáng mang sáu màu sắc khác nhau từ sáu chiếc nhẫn bắn ra, tia sáng màu đỏ ở giữa rồi đến xanh, vàng, lục, tím, lam năm ánh sáng khác bao quanh... Chùm tia sáng này bay thoát khỏi gông xiềng của huyền thiết, lao ra khỏi đại hỏa, bắn về phía Dạ Oanh còn điên cuồng tru lên...

      ai nhìn ra được khuôn mặt khủng hoảng kia của Dạ Oanh, ai nhìn đến chìm sáng lục màu kia, cùng nhau biến mất phía chân trời.
      Trịnh Thị Thủy3797 thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779


      Chương 4 : Trùng sinh



      gian đêm tối bấp bênh, mưa to tầm tã nháy mắt rơi xuống đại địa, sấm chớp ngừng, đinh tai nhức óc. Đêm nay nhất định là đêm bất thường.

      Trong nhà tranh cỏ cũ nát đến nỗi lung lay trong gió, trong gian mơ hồ của bó đuốc cháy lúc sáng lúc tối, thi thoảng có thanh thống khổ của nữ nhân ngâm lên. Bên ngoài ngôi nhà tranh đứng vài nam nhân, trong tay lăm lăm trường kiếm, mặt giấu được vẻ lo lắng cùng chờ mong, trung niên nam tử cầm đầu kia càng nhìn vào bên trong chằm chằm rời, chuôi kiếm dường như bị niết đến sắp gãy.

      Nữ tử nằm giường bộ dáng vô cùng chật vật, trong miệng cắn chặt tấm vải bông, hai tay gắt gao nắm lấy rơm dạ lót bên dưới người mình, toàn thân nàng mồ hôi ướt đẫm, cái bụng nhô lên tròn trịa kia chói mắt dị thường.

      “Phu nhân, người phải kiên trì lên, nhất định phải kiên trì.” Tỳ nữ Hồng Nhi ở bên kêu to, cho nữ tử kia mất thần trí. bà mụ đứng trước hai chân nữ tử, sắc mặt có chút ngưng trọng.

      “Phu nhân, dùng sức! Lại dùng sức!” Bà mụ cau mày, ngừng thúc giục, “Phu nhân, dùng sức! Cố gắng nghĩ đến đứa ,… nhìn thấy đứa rồi, nhìn thấy rồi!” Nguyên bản thời điểm tuyệt vọng muốn buông bỏ, đứa từ từ ở bên trong dần dần xuất .

      Đột nhiên thanh tiếng sấm sét phá tan bầu trời vang lên, ánh chớp chiếu sáng rực toàn bộ bầu trời đêm, chùm tia sáng rực rỡ ở giữa màn mưa đêm trực tiếp bắn vào trong bên trong gian nhà tranh, Tia sáng màu đỏ đâm thẳng vào giữa bụng nữ nhân, năm tia sáng các màu khác theo bốn phương tám hướng bung ra khỏi gian nhà tranh đó.

      Oanh….

      A….

      Theo đạo tiếng hét tê tâm liệt phế, thanh nỉ non vang dội của trẻ con truyền từ nhà tranh ra. Nghe được tiếng khóc của đứa , tất cả mọi người lo lắng đều nhất loạt thở dài nhõm hơi.

      “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, là vị thiên kim.” Bà mụ sắc mặt vui mừng kêu lên, nhưng mà trong nháy mắt nụ cười liền cứng ngắc ở mặt, mắt bà ta trở nên khủng hoảng vô cùng, thanh có chút run run, “này..làm sao có thể? quái?” Bà mụ nhìn ngón tay của đứa run run hô lên, ngón trẻ con còn vương lại máu lại bất thường lên chiếc nhẫn.

      Hồng Nhi nhìn thần sắc bà mụ đột nhiên hoảng hốt, chạy nhanh đến nhìn đem ôm lấy, nhìn thấy ngón tay của đứa quả thực có đeo chiếc nhẫn, chiếc nhẫn vừa vặn vừa khớp với ngón tay kia, nàng che giấu kinh hãi trong đáy lòng mình, đáy mắt lên sát khí, lập tức kháp trụ yếu hầu của bà mụ kia, bà ta còn chưa kịp phản ứng cái gì liền mất tính mạng.

      “Hồng Nhi, thế nào rồi?” Nữ tử động tĩnh vội vàng mở mắt ra, cố gắng cử động thân mình, nhìn thấy bà mụ ngã xuống nhíu lại mày.

      có việc gì, tiểu thư tốt lắm, có điều…” Hồng Nhi cũng ra, chính là đem ngón tay đứa lấy ra cho nữ nhân nhìn, nữ nhân thấy vậy nhíu mày, nàng cầm lên bàn tay bé mỏng manh kia, lại nhìn chiếc nhẫn kia rất vừa vặn, rất phù hợp, giống như là chiếc nhẫn này vốn dĩ nên như thế.

      Nữ tử tiếp nhận đứa liền ôm vào trong ngực, đặt môi lên hai má của nó, “Nữ nhi của Dao Tuyết ta, tự nhiên là giống người bình thường!” mặt có chút sợ hãi, chỉ có vui mừng cùng nụ cười từ ái.

      Lúc Bạch Dã mở ra hai mắt, nhìn thấy hoàn cảnh của bản thân hoàn toàn ngốc trụ. Nhà tranh cũ nát, còn có hai nữ nhân vận quần áo cổ trang trước mặt, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thân mình bỗng nhiên bị ôm lấy, đối diện với đôi mắt vô cùng ôn nhu, sau đó liền nghe đến thanh suy yếu nhưng đầy kiên định của nữ tử. Bạch Dã nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, nàng kia tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng đều ảnh hưởng được dung nhan như ngọc.

      Dao Tuyết? Đây là mẫu thân? Mẫu thân? Quả thực là hai từ ngữ vô cùng xa lạ với nàng, nhưng nhìn đến đôi mắt rất giống dì Liên kia, trong lòng Bạch Dã đột nhiên an tâm đến lạ, nàng có thể cảm nhận được đối phương tuyệt làm thương tổn đến mình.

      Nhưng ngay tại thời khắc này, thanh binh khí va chạm dưới mưa đột ngột truyền đến trong phòng.

      “Phu nhân, mau dẫn tiểu thư rời , đối phương đuổi tới rồi.” Từ thúc đột nhiên vọt vào trong phòng, trong tay nắm chặt chuôi kiếm, thần sắc tràn ngập lo lắng.

      Bạch Dã ràng cảm nhận được thân thể nữ nhân cứng ngắc, hai tay ôm mình gắt gao chặt, Dao Tuyết cắn môi, trong mắt lên đầy cương nghị, “Hồng Nhi, ngươi mau ôm đứa rời .”

      “Phu nhân!” Hồng Nhi dám tin nhìn phu nhân..

      Từ thúc cũng đồng dạng dám tin như vậy.

      “Từ thúc, thân thể ta rất suy yếu, căn bản có khả năng di chuyển.” Nữ tử vừa vừa đem đứa giao cho Hồng Nhi, “Ta cho dù có rơi vào trong tay , cũng dám thương tổn ta. Nhưng tuyệt đối thể đem đứa giao ra.” Dao Tuyết nhìn Hồng Nhi cùng Từ thúc, hô lớn, “ mau!”

      “Từ thúc, mau!” Bên ngoài truyền đến tiếng rống to.

      Sắc mặt Từ thúc vô cùng khó coi, gian nan gật đầu với Dao Tuyết, “Phu nhân yên tâm, lão phu liều chết bảo hộ tiểu thư rời !” Dứt lời liền cùng Hồng Nhi chạy ra cửa sau rời .

      Trong mắt Dao Tuyết tràn đầy đau thương__Đứa , nhất định phải bình an sống sót.

      Lại thêm đạo sấm sét xẹt ngang trời, lão thiên ra dường như cũng muốn đối nghịch với bọn họ, mưa càng ngày càng trút xuống dày đặc, Hồng Nhi vài lần té ngã đều may mắn được Từ thúc đỡ lấy. Hồng Nhi nhìn đứa vẫn nằm im trong lòng mình, đáy mắt chua xót mảnh.

      Hồng Nhi quay đầu lại nhìn phía sau, kiên quyết : “Từ thúc, ngươi mang tiểu thư chạy !”

      “Hồng Nhi?” Từ thúc gào lên, quay đầu lại nhìn dường như sợ đối phương đuổi đến gần.

      “Ta là nữ nhân chạy sơn đạo này quá chậm, ngươi mang theo tiểu thư mình chắc chắn nhanh hơn, ta đánh lạc hướng bọn họ.” Hồng Nhi cẩn thận đem đứa giao cho Từ thúc, vừa làm vừa dặn dò, “Từ thúc, kiên quyết giao tiểu thư cho bọn họ.”

      “Lão phu biết.” Từ thúc biết tình huống tại của bọn họ, đơn giản tiếp nhận đứa ôm vào lòng, gật đầu với Hồng Nhi rồi vội vàng chạy về phía trước.

      Hồng Nhi rút ra nhuyễn kiếm bên hồng, chạy đến hướng hoàn toàn khác.
      Bạch Dã ai oán ở trong lòng, nàng biết hoàn cảnh của chính mình tại, khả quan chút nào.

      “Đứng lại!” Đột nhiên phía sau có tiếng gào thét, Từ thúc toàn thân chấn động chút, rất nhanh nắm chặt trường kiếm trong tay, xoay người nhìn đám hắc y nhân đuổi đến nơi.

      “Các ngươi đừng khinh người quá đáng!” Từ thúc thét lớn, sau đó giao chiến cùng với hắc y nhân. Đối phương cũng mang theo nhiều người, Từ thúc hoàn toàn có thể đối phó.

      Giải quyết người cuối cùng, Từ thúc lau vệt máu tung tóe mặt, cúi đầu nhìn đứa trong lòng vẫn nhìn mình chằm chằm, chút sợ hãi cũng có.

      hổ là đứa của phu nhân.” Từ thúc cảm thán tiếng, thu hồi kiếm, lại chạy về phía trước, nhưng bước chân có chút lảo đảo.

      Bach Dã thầm nhíu mi, nàng biết người này kiên trì được bao nhiêu thời gian nữa.

      Từ thúc cắn chặt hàm răng, dùng hết sức mình chạy tới phía trước, mỗi bước bước hi vọng.

      Nhận thấy phía sau lại có hắc y nhân đuổi tới, sắc mặt rất khó coi, tay ôm đứa , đôi chân vừa muốn bước thêm bước lại đột nhiên dừng lại___Hắn có nhìn đường sao, thế nào có thể đến nơi này?

      Từ thúc mặt như tro tàn, lại cúi đầu nhìn đứa im lặng trong lòng, “Tiểu thư! xin lỗi, Lão phu bảo hộ được người!” Từ thúc bi thống rống lên, địch nhân theo đến nơi rồi.

      “Lão già kia, ngươi còn muốn chạy cái gì, chạy đến vách núi đen còn cố chống cự? Mau giao đứa ra đây!” Đối phương chút khách khí nhìn Từ thúc đầy căm tức.

      “Các ngươi nằm mơ!” Từ thúc cắn chặt răng, ôm đứa nhảy xuống.

      Bạch Dã cảm nhận tốc độ rơi xuống vô cùng kinh người, trong lòng vô cùng muốn mắng chửi lão thiên gia, chẳng lẽ vừa mới trùng sinh sinh ra lại phải chết lần nữa?
      Trịnh Thị Thủy3797 thích bài này.

    3. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17


      Thông báo chút là t edit truyện DIỄN ĐÀN LQĐ nha mn, t cập nhật box sưu tầm ở đây thôi á, bên này chậm hơn LQĐ nạ, cám ơn mn

      :yoyo68:
      Last edited: 1/12/16

    4. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17

      Chương 5 : Lang mẫu



      Phanh___

      Đột nhiên Bạch Dã nghe được tiếng kêu rên, rồi sau đó mình giống như quả cầu lăn tới bên, mà Từ thúc kia sớm còn hơi thở. Bạch Dã cảm thấy đau đớn toàn thân, nhưng cũng hé răng cái, phát mình va phải cái gì đó cả người liền dừng lại. Bạch Dã vừa thở phào nhõm hơi, ngay sau đó tâm lại hung hăng xoắn chặt chỗ.

      Nàng va chạm phải là tảng đá, ngược lại là vật sống! Bạch Dã nâng lên tầm mắt, chỉ nhìn thấy ràng cái đầu sói xám ở trước mắt mình, nó cúi đầu nhìn nàng, trong mắt còn lóe ra ánh sáng xanh, đó là loại ánh sáng khi nhìn thấy con mồi.

      Bạch Dã mơ hồ nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn hàm răng nanh hé lộ ra trước người mình, trong lòng bồn chồn__ Nàng có ngã chết, chẳng lẽ lại trở thành miếng ăn trong miệng sói hoang?

      Bạch Dã trừng lớn mắt nhìn chằm chằm đầu con sói kia, người sói liền cứ nhìn nhau như vậy. Bỗng nhiên sói xám truyền ra tiếng gầm , mở ra cái miệng rất lớn đỏ như máu hướng tới Bạch Dã. Bạch Dã ngừng thở, trong lòng châm chọc, chính mình bây giờ làm được cái gì, cuối cùng nàng nhận mệnh nhắm lại hai mắt, chết liền chết , nàng cũng phải người sợ chết.

      Thời gian từng giây trôi , chờ đợi Bạch Dã phải đau đớn da thịt còn, mà là trận ấm áp, còn có cái gì đó dính dính mấp máy mặt nàng. Bạch Dã lập tức mở to mắt, nhìn đến cái lưỡi đỏ chót liếm liếm khuôn mặt nhắn của mình.

      Ông trời! Đây là cái tình huống gì?

      Bạch Dã khó hiểu, nhưng nàng cũng có nhìn đến, ngay tại thời điểm răng nanh của sói xám sắp táp đến người nàng, chiếc nhẫn ngón tay nàng đột nhiên phát ra cỗ ánh sáng hồng vô cùng nhu hòa, hồng quang chiếu vào ánh mắt của sói xám, rồi sau đó liền biến thành bộ dạng này…

      Vết máu mặt Bạch Dã bị sói xám chậm rãi liếm sạch , lộ ra khuôn mặt trắng nộn nhắn, cùng đôi mắt hữu thần sáng ngời. Sói xám đột nhiên nhếch miệng, lộ ra hai hàm răng so le đồng đều, hai mắt có chút cong cong, cơ mắt cơ hồ đều rối rắm cùng chỗ. Nhưng Bạch Dã lại minh bạch, đại sói xám cười với nàng , tuy rằng nhìn nó có chút quái dị.

      Đại sói xám dùng móng vuốt giật giật tấm vải bông lót quang người Bạch Dã, rồi sau đó cắp cả người Bạch Dã chạy sâu vào trong rừng. Qua hồi lâu phập phồng xóc nảy, sói xám vào bên trong hang động , đem Bạch Dã cẩn thận đặt khối đá phẳng, nơi này có lẽ là địa bàn vốn dĩ của nó !

      Sói xám cúi đầu cọ cọ vào tiểu thân mình của Bạch Dã, chọc cho Bạch Dã cười rộ lên khanh khách, mà thanh thanh thúy này làm cho sói xám giật mình lùi lại vài bước, nó khủng khoảng trừng lớn mắt nhìn Bạch Dã. Bạch Dã nhìn động tác của Bạch Dã, lại cười càng vui vẻ, nàng biết, tại nàng có nguy hiểm.

      Qua hồi lâu, sói xám lại từng bước đến gần, trong mắt toàn bộ là tò mò hiểu, nó nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của Bạch Dã, liên tục áp chế bất an trong lòng, lại tiếp tục tới gần bước nữa…

      Động vật rất chân chất, đơn thuần, chỉ cần ngươi thiệt tình thực lòng đối xử với nó, nó liền có thể trở thành đồng bạn trung thành nhất của ngươi.

      Bạch Dã vươn bàn tay bé, đụng vào mặt sói xám, nó phản ứng mãnh liệt như vậy có lẽ là vì chưa bao giờ tiếp xúc với khối thân thể như nàng . Sói xám nheo lại ánh mắt, giống như thực hưởng thụ vì động tác của Bạch Dã.

      Bạch Dã mệt mỏi, ngày này nàng trải qua nhiều việc lắm., đầu tiên là xuyên qua thời gian sống lại, bị đuổi giết, bị rơi xuống vực, được sói cứu…. Mọi việc xảy ra thực bất khả tư nghị nhưng cũng thực kích thích, nàng dần dần nhắm mắt lại… Sói xám nhìn Bạch Dã lâu, mới im lặng ghé vào bên.

      Bạch Dã ngủ say đột nhiên mở mắt, hàng lông mày nhíu chặt chỗ, nàng đói bụng! Là phi thường đói bụng! Từ lúc được ‘sinh’ ra đến giờ, Bạch Dã cũng chưa ăn qua bất cứ cái gì a. Bạch Dã kêu lên nha nha, hy vọng thu hút được chú ý của sói xám, nhưng mà qua hồi lâu vẫn thu được phản ứng gì, cuối cùng nàng mới nhận ra, trong hang động lúc này ngoại trừ nàng ra, cũng có sinh vật nào khác.

      Bạch Dã cả người ai oán, loại cảm giác này tốt chút nào, trẻ con trừ bỏ ăn ngủ, ngủ ăn, cái gì cũng thể làm, cũng làm được!
      Ngay lúc này, phía sau liền truyền đến thanh, chỉ thấy sói xám táp con sơn dương đến gần nàng. Sơn dương chưa chết, nhìn tứ chi vì sợ hãi mà ngừng run rẩy kia liền biết. Đại sói xám gầm tiếng, đem sơn dương cả người nhiễm máu ném đến bên cạnh tảng đá Bạch Dã nằm, rồi sau đó cũng táp Bạch Dã đến cạnh người sơn dương kia. Bạch Dã sửng sốt chút, sau đó liền có gì đó rất mềm bị nhét vào trong miệng nàng, mùi rất nặng, Bạch Dã nhíu chặt hai chân mày với nhau, nàng tại hiểu được, sói xám biết nàng đói bụng, cần uống sữa.

      Sắc mặt Bạch Dã ửng đỏ, nàng cũng khách khí, ăn cơm hoàng đế còn thể bỏ, trước cứ ăn nó rồi tính. Đại sói xám đè lại sơn dương, im lặng nhìn Bạch Dã, trong mắt lên chút lo lắng.

      con sơn dương này cấp sữa cho Bạch Dã ước chừng được ba ngày, từ đó về sau, mỗi ba ngày , đại sói xám đều mang về hang động con sơn dương cái. Tuy rằng nàng hiểu được ngôn ngữ của nó, nhưng Bạch Dã lại biết ràng, sói xám xem mình như sói con mà chăm sóc chiếu cố.
      Sau thời gian ba tháng, Bạch Dã bắt đầu tập , quần áo người sớm rách nát tả tơi, lại bẩn thỉu chịu nổi. Cũng may trong sơn động này thực ấm áp, Bạch Dã có sinh bệnh, ngược lại càng ngày càng khỏe mạnh.

      Bạch Dã ngồi ở bãi cỏ, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đeo ngón tay, thần sắc phức tạp. Bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy sói xám trở về liền nở nụ cười, nàng vuốt vuốt cánh tay, y y nha nha xong cái gì. Đại sói xám tại hiểu đại khái các động tác này của Bạch Dã, nó đến trước mặt Bạch Dã, dùng cái mũi di di bàn tay bé của nàng, đệm thịt dày dưới móng vuốt của nó làm cái vịn mềm mại cho Bạch Dã bị ngã, thử nha, nó thấp giọng nức nở, tựa hồ muốn cái gì đó.

      Bạch Dã ngã xuống, cười khanh khách, tránh né móng vuốt của đại sói xám, người sói đùa nghịch đến bất diệc nhạc hồ (quên trời quên đất, để ý đến cái gì). Đêm xuống, Bạch Dã cuộn mình bên cạnh sói xám, coi sói xám như cái chăn tốt vây kín ở quanh người mình mà ngủ.

      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đại sói xám lại biến mất thấy từ bao giờ.

      Bạch Dã tỉnh lại, nhu nhu hai mắt của mình, trong mắt là ánh sáng bình tĩnh thuộc về độ tuổi của mình. Như cũ vòng quanh hang động, coi như là rèn luyện. Sau đó nàng đến trước người sơn dương cái, ghé vào bụng nó, đợi cho uống hồi sữa no nên đến thể no thêm mới vừa lòng vuốt ve cái bụng của mình.

      Bạch Dã trầm mặc, nàng thể cứ như thế này mãi được, nàng muốn mình phải cường đại, ở trong này mặc dù có sói xám che chở nhưng nó thể thời thời khắc khắc trông chừng nàng được. Bạch Dã bao giờ giao mạng của mình vào tay bất cứ thứ gì, đây là quy luật bất thành văn từ xưa đến nay của nàng. Bạch Dã đến bên cạnh tảng đá, vịn theo tảng đá đứng lên, nhưng mà còn chưa kịp đứng cơ thể nhất thời giữ được thăng bằng ngã ngồi xuống, cái mông bị ăn đau.

      Bạch Dã chịu thua, càng thất bại nàng càng thấy hăng hái.

      Công phu phụ lòng người, thời điểm năm ngày sau, Bạch Dã rốt cục có thể bước những bước đầu tiên, tuy rằng bước còn nhiều chúc chắc, nhưng đây là khởi đầu vô cùng tốt. Nhìn bàn tay đầy vết thương, Bạch Dã che dấu đáy lòng tràn đầy vui sướng của mình.

      Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, sắc mặt Bạch Dã vui vẻ, nàng xoay người, dang rộng cánh tay, đối với đại sói xám bỗng nhiên xuất kêu oa oa vài tiếng. Bạch Dã ổn định thân hình, chậm rãi đến trước người đại sói xám còn ngây ra, nàng chưa cao bằng người đại sói xám, nhưng cánh tay vươn lên vừa vặn có thể ôm vào cổ của nó.

      Bạch Dã vuốt miệng đại sói xám, bàn tay bé đụng chạm hàng răng nanh sắc nhọn lộ ra, hai má cọ cọ vào đầu nó, nàng nở nụ cười khanh khách___Lang mẫu, ta có thể rồi!

      PS : biết moị người có thích chút huyền huyễn , chứ ta vừa đọc qua nội dung có mấy đoạn nó hơi 'vi diệu' .
      Thân!

    5. Trịnh Thị Thủy3797

      Trịnh Thị Thủy3797 New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      17

      Chương 6 : Thân nhân




      Lại thêm năm nữa trôi qua, tại là thời điểm băng tan, ở trong mảnh cây cối xanh biếc có tiếng suối chảy róc rách, phong cảnh tốt đẹp biết mấy!
      Sưu…

      Bỗng nhiên viên đá từ đâu phi tới, làm con thỏ ăn cỏ non nháy mắt ngã xuống, con thỏ đó bị viên đá phi trúng lảo đảo cái, rồi sau đó bóng dáng nữ oa mặc da thú từ lùm cây ra, trong nay còn cầm viên đá khác, khóe miệng nở nụ cười vô cùng quỷ dị.

      Cầm lấy hai cái tai dài của thỏ , nhìn chút vết máu đầu nó, còn đắc ý đột nhiên con thỏ kia liền tỉnh lại bắt đầu giãy dụa.
      mặt tiểu oa nhi có chút khó coi, trong mắt lên sát ý, cầm chủy thủ trong tay đưa qua cổ con thỏ đó, lúc này nó mới mất tính mạng.
      “Xem ra, chính mình kém lúc trước xa!” Nữ oa nhi nhíu mày lầm bầm lầu bầu, trong mắt nàng toàn là lạnh lùng, người còn tản mát tỏa ra hơi thở rất lão thành.

      được mấy bước, nữ oa nhi lại đột nhiên dừng lại, ngay sau đó từ trong bụi cỏ xa có đầu sói xám nhô ra, đại sói xám ngừng vươn đầu lưỡi liếm hai má nữ oa nhi kia.

      “Ha ha, Lang mẫu, cần náo loạn.” Thanh ngây thơ trong trẻo của nữ oa nhi vang lên, tiếng cười thanh thúy làm cho cả rừng núi nháy mắt sáng bừng hết lên.

      Đại sói xám nức nở tiếng, trong mắt liền lên chút ý cười, nó lùi về phía sau vài bước, sau đó gầm gầm gừ gừ cái gì với nữ oa nhi, giống như muốn cái gì đó.

      biết, biết.” Nữ oa nhi ôm cổ sói xám, gãi gãi vào chùm lông xù cổ nó mà lấy lòng, “Lang mẫu, ta chỉ rèn luyện cơ thể chút, sau này còn có thể chăm sóc cho ngươi nha, ta chú ý an toàn.” Nữ oa nhi lên tiếng, còn chỉ chỉ vào tiểu bạch thỏ tay.

      Nàng đột nhiên nhảy lên ngồi lưng sói xám, , “Lang mẫu, chúng ta về nhà !”

      Đại sói xám biết làm gì với nàng cho phải, lắc đầu tỏ vẻ bất lực rồi chậm rãi về phía hang động của mình.

      Nữ oa nhi này ai khác chính là Bạch Dã, Bạch Dã ôm lấy cổ sói xám, bình tĩnh nhìn cảnh vật trôi về phía sau mình, thời gian trôi qua mau, nàng năm tuổi rồi đó. Bạch Dã nhìn thân thể bé của mình thầm lắc đầu, tuy rằng mỗi ngày nàng đều kiên trì luyện tập, nhưng mà với sức lực tại của nàng ở trong rừng sâu này muốn sinh tồn dễ, chi đến làm cái gì thách thức.

      Có thời điểm, nàng biết cách giải quyết nguy hiểm như thế nào nhưng vì sức lực cho phép, cuối cùng vô pháp thực . Nam năm nay nếu phải có sói xám bảo vệ, Bạch Dã nàng biết chết bao nhiêu lần rồi.

      Trở về hang động, đại sói xám nằm lớp cỏ đệm nghỉ ngơi, còn Bạch Dã thuần thục đến bên nhóm lửa, xử lí thỏ kia, nướng thịt, loạt các động tác thành thạo cách dị thường. Sau khi ăn xong, Bạch Dã ngồi khoanh chân tại chỗ, nàng tựa như học theo mấy vị cao tăng, là ngồi thiền.

      Qua thời gian, Bạch Dã cảm giác được bụng dưới mình dâng lên cõ nhiệt lưu động, cỗ nhiệt đó dần dần lan ra tứ chi bách hải. Bạch Dã thở ra hơi, từ từ mở ra hai mắt, trong mắt nàng tràn đầy ý cười.

      Bạch Dã rèn luyện thân thể cũng đều dựa vào bí tịch của Sát môn trong kiếp trước, nàng chú trọng là chất lượng chứ quá nóng lòng, cho nên qua bao nhiêu thời gian mà thân thủ được tốt lắm. Nhưng nàng hiểu, nàng kiên trì là được.

      Thu hồi thân thủ, Bạch Dã đến bên cạnh đại sói xám, nằm xuống dựa vào người nó, lúc này mới thả lỏng thân mình.

      mặt Bạch Dã có chút lo lắng, nàng nhìn đại sói xám nằm mặt đất có vẻ rất mệt mỏi. Đại sói xám đột nhiên mấy tháng thấy, trở về liền có bộ dạng này, Bạch Dã muốn hỏi nó là có chuyện gì xảy ra nhưng nó đều cho nàng đáp án. Bất quá, Bạch Dã nhìn ra được, bụng của đại sói xám càng ngày càng lớn nha.

      Gần đây Bạch Dã liền phi thường chiếu cố đại sói xám, mỗi ngày đều đùa nghịch làm cho nó vui vẻ. Tuy rằng nàng biết nó xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết chuyện đó nhất định rất tàn khốc. Bởi vì đáy mắt kia của nó che giấu đươc tang thương.

      Hơn sáu mươi ngày qua, đại sói xám thành công sinh ra ba chú sói , quả thực làm cho Bạch Dã vô cùng kinh ngạc. Ba con sói con, có hai con là bạch sói nha. Sau khi hạ sinh ba chú sói con, cảm xúc của đại sói xám cũng dần bình ổn lại như thường. tại, bạch Dã có trách nhiệm chiếu cố ba chú sói con này a.

      Bạch Dã liền quyết định trước tiên đặt tên cho chúng nó, sói màu xám kia kêu là Hôi Mao, có chút hiếu động, hai con sói màu trắng kia, con rất hiền kêu là Bạch Tuyết, con khác nhìn trầm hơn kêu là Bạch Nha. Bạch Dã chơi đùa cùng sói con, nhìn sói con luyện tập thân thủ cùng mình, trưởng thành cùng mình, từ trong lòng nàng liền tiếp nhận chúng nó là thân nhân của chính mình.

      Ba tiểu tử kia có linh tính vô cùng, khi Bạch Dã cần gian để tu luyện chúng nó đều phi thường yên lặng, quấy rầy nàng. Nhưng khi Bạch Dã xong việc mở mắt ra, Bạch Tuyết là chú sói đầu tiên nhào đến, Bạch Dã ôm cổ Bạch Tuyết, nhàng xoa xoa đầu nó, nàng mỉm cười : " Bạch Tuyết,ngươi lại nghịch ngợm rồi ! " Bạch Nha cùng Hôi Mao cọ cọ chân của Bạch Dã, bọn nó cũng chịu để Bạch Tuyết làm nũng như vậy.

      Bạch Tuyết lúc nào cũng muốn dính lấy Bạch Dã, mỗi khi Bạch Dã với nó như vậy, nó đều nhìn Bạch Dã đầy ai oán, chọc cho Bạch Dã trận buồn cười.

      Lại trôi qua năm, ba chú sói kia lớn lên rất nhiều, mà Bạch Dã tại cũng được coi là tiểu nương rồi. Nàng lưu lạc ở nơi này thế mà được bảy năm rồi.

      Hôm nay Bạch Dã dựa theo trí nhớ luyện nội công, trán bỗng nhiễn toát ra từng trận mồ hôi lạnh, ngực đau xót, đột nhiên phun ra ngụm máu rồi ngã mặt đất. Bạch Tuyết vốn chơi đùa ở bên cạnh xa liền phát khác thường, nó chạy đến bên cạnh Bạch Dã, dùng cái đầu cọ cọ hai má của Bạch Dã, tựa hồ muốn cái gì, đáy mắt ra lo lắng.

      " có việc gì, ta sao. " Cả người Bạch Dã đau nhức, căn bản thể động đậy, nàng chỉ có thể an ủi Bạch Tuyết như vậy.

      Mà ngay phía sau, con rắn độc từ trong lùm cây bò tới, làm cho Bạch Dã cả người lạnh toát. Nhưng mà Bạch Dã còn chưa biết làm thế nào Bạch Tuyết xông đến trước con rắn độc kia, đuổi nó ra xa khỏi chỗ Bạch Dã.

      Bạch Dã nhìn Bạch Tuyết đầy lo lắng, thân thể Bạch Tuyết có chút yếu ớt như vậy biết có đối phó được với rắn độc hay . Bạch Nha cùng Hôi Mai lại ở gần đây, Bạch Dã cắn răng, cố gắng cử động cánh tay nhưng mà cách nào nhúc nhích được.

      Ngao…

      Bạch Tuyết mạnh mẽ xông đến, dựng đứng hết lông mao của mình, dùng móng vuốt sắc bén đánh vào thân rắn đcộ, mấy lần suýt chút nữa bị nọc độc của con rắn kia phun trúng, làm cho Bạch Dã toàn thân run sợ. May mắn Bạch Tuyết cũng rất tỉnh táo, dũng cảm, vài lần tìm được điểm yếu của rắn độc, hai móng vuốt đè chặt thân rắn, kiêng nể cắn ngụm vào cái đầu công kích kia, thẳng đến thân rắn mềm oặt ngã xuống mới buông ra.

      Bạch Tuyết khách khí ném thi thể rắn độc kia ra xa, sau đó tập tễnh tiêu sái đến trước mặt Bạch Dã, nhe răng nanh ra như cười với Bạch Dã, cũng giống như là tranh công. Bạch Dã nhìn nó mà dở khóc dở cười, đột nhiên phát bản thân có thể cử động, Bạch Dã ngồi xuống, xoa xoa cánh tay đau xót của mình, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc hiểu tại sao.

      " Bạch Tuyết, ngươi vừa cứu ta mạng. " Bạch Dã ôm lấy Bạch Tuyết, xem xét miệng vết thương cho nó, đến lúc xác định có việc gì mới thoáng yên tâm xuống.

      Bạch Tuyết nức nở tiếng, ngẩng đầu mang theo ngạo khí, rồi sau đó cọ cọ vào bàn tay Bạch Dã, giống như nó muốn , " Ta rất mạnh, có thể bảo hộ ngươi giống như các ca ca. "

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :