1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê tử ngốc ở tướng phủ - Nhược Thanh Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 63.3:

      Editor: Maria Nyoko


      "Hồ ly? Hồ ly?" Đường Mẫn vào phòng tìm vòng, phát bóng dáng con xú hồ ly kia . ra ngoài ba vòng, dọc theo đường nhìn kỹ, vẫn có." đâu vậy? bị nấu ?" Đường Mẫn có chút lo lắng, con hồ ly kia chạy loạn khắp nơi, Bách Lý Sơn trang bẫy rập nặng nề, đụng phải Bách Lí Triệt, nó còn có mệnh trở về sao?

      "A Ly, hồ ly tìm được." Đường Mẫn uất ức bĩu môi, hết sức nỡ. Hỏa hồ theo nàng tính là lâu, nhưng là tiểu súc sinh kia hết sức hiểu tính người, đầu tiên nàng nhìn nhìn nó liền khỏi có cảm giác thân thiết, đoạn thời gian chung đụng để nàng nỡ.

      " sao, nó trở lại." Quân Mạc Ly về chuyện Hỏa hồ dẫn tiến vào Bách Lý Sơn trang cùng Đường Mẫn, Đường Mẫn nghe sửng sốt chút. Cừ , ở chỗ này lại tự nhiên, choáng nha, cũng biết nghênh đón Quân Mạc Ly, cũng biết mang nàng rời . Cái hồ ly thối gì, nhất định là cái, trọng sắc khinh bạn!

      Đường Mẫn tức điên mắng tất nhiên, Quân Mạc Ly ở bên lẳng lặng hầu bạn. Thế giới ngọt ngào của hai người dài, cảm giác hạnh phúc luôn dễ dàng bị cắt đứt. Chẳng biết lúc nào Thiên Mị xuất tại cửa phòng trúc, ánh mắt dọa người nhìn Đường Mẫn.

      "Nữ nhân, ngươi còn chưa có chết."

      "Ngươi chết ta cũng chết!" Nàng nơi nào chọc người đàn ông này rồi, hồn bất tán. Nhìn vẻ mặt Thiên Mị chán chường, giống như nàng thiếu mấy vạn.

      " Làm sao ngươi tiến vào Vong Ưu Lâm?" Đây phải là chỗ bình thường, Thiên Mị phải là bị dẫn sao? ra?

      "Ba ngày, ta ở đây bực tức ba ngày." lúc Hành Ngọc quyết tuyệt như vậy, giống như chút quan hệ cùng . U Cảnh, gặp người có phải hề ra ngoài nữa hay . muốn thấy , cho dù là cái.

      "U cảnh ở đâu?"

      " sao, biết." Cho dù nàng biết cũng cho, mặt đáng ghét, bộ dạng này giống như là cầu người sao. Nàng và chút giao thiệp cũng có, có gì lý do phải giúp .

      Trầm mặc, phòng trầm mặc.

      "Hành Ngọc, ta muốn thấy . Ngươi, giúp ta." Cơ hồ mang theo thỉnh cầu, Bách Lý Sơn trang lớn, nhưng tìm gần nửa tháng vẫn thu hoạch được gì. U cảnh giống như là tên gọi của nó, căn bản tồn tại.

      Đêm đó lời Thủy Tư Tĩnh vẫn cứ bên tai."Muốn gặp Hành Ngọc, thể nào."

      thể nào sao? Thiên Mị tin!

      "Ta giúp ngươi cái gì?" Nàng hiểu, nam nhân ở trước mắt mang theo nồng nặc ưu thương, mà tất cả căn nguyên này chỉ vì liên quan đến nam nhân.

      Nhớ tới Hành Ngọc, Đường Mẫn cũng cảm thấy tò mò. U Cảnh, đây là địa phương nào?

      "Điều kiện tùy ngươi, chỉ cần ngươi chịu giúp tay." Hỏa hồ, có bản lĩnh người biết, tìm kiếm đường ra, tìm người. Trước biết Hỏa hồ, lúc này có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tìm nàng thử lần. Nữ nhân trước mắt này, hận muốn chết, cũng muốn cầu nàng làm gì .

      Hai người cũng tiếp, Quân Mạc Ly mắt lạnh nhìn Thiên Mị, hết sức vui. Thân thể Mẫn nhi chịu nổi, cho phép. Huống chi, Hành Ngọc, đối với Mẫn nhi. . . . . .

      " cho phép." Quân Mạc Ly trực tiếp cự tuyệt.

      Đường Mẫn kinh ngạc nhìn sang, lần đầu tiên thấy lửa giận của Quân Mạc Ly. là lo lắng nàng sao? Trái tim nóng lên, nổi lên tươi cười hướng về phía Quân Mạc Ly, "A Ly, có việc gì. Ta rất khỏe."

      "Giúp ngươi thế nào?" Nàng cũng biết, nàng lại biết U Cảnh ở đâu?

      "Hỏa hồ." Thiên Mị đơn giản ra ba chữ, Quân Mạc Ly lập tức hiểu. Quả nhiên, biết bản lĩnh của Hỏa hồ, chỉ là, hình như để thất vọng.

      " khéo, Hỏa hồ có ở đây." Đường Mẫn buông tay, "Trở lại thấy, chạy rồi." Nàng tìm được, tự nhiên giúp gì được.

      Thiên Mị hơi cười, từ phía sau xách ra mộtcái túi, ném xuống đất. Miệng túi rơi xuống đất ngay sau đó mở ra, đốm lông nhung đỏ lửa xông tới, trực tiếp nhảy đến người Đường Mẫn.

      "Hồ ly!" Đường Mẫn vui mừng vuốt lông nó, lông mềm mại để cho nàng hồi thoải mái.

      "Súc sinh này chạy tới viện ta, ăn uống . Hôm nay coi như là vật quy nguyên chủ." Thiên Mị khỏi cảm khái, Hỏa hồ nhận chủ, vô luận làm cách gì thể để cho nó dẫn đường. cách nào, thể làm gì khác hơn là giả bộ mang bao bố tới.

      "Hồ ly, ăn uống rồi hả ?" Đường Mẫn vặn lỗ tai Hỏa hồ, Hỏa hồ đau lại kêu loạn, bốn móng vuốt cũng sử dụng, vung loạn xạ. hồi làm ầm ĩ, Đường Mẫn mới hả giận. Ném Hỏa hồ lên người Quân Mạc Ly cái, vỗ vỗ đôi tay, rất sảng khoái.

      "Đồng ý, ngươi nợ ta điều kiện. Ta giúp ngươi."

      "Ngày mai ra khỏi Vong Ưu Lâm, ta chờ ngươi." Thiên Mị liếc nhìn Quân Mạc Ly, quay người .

      Vẫn là con ngươi quen thuộc, Thiên Mị ra Vong Ưu Lâm, trong đầu thoáng qua. Quân Mạc Ly, mang đến cho cảm giác quen thuộc như vậy, tại sao nhớ ra được.

      Quân Mạc Ly hít sâu hơi, bước dài đóng cửa lại. Thiên Mị, Thiên Mị. . . . . .

      Chờ quay đầu lại Đường Mẫn ôm Hỏa hồ lăn lộn ở giường, Hỏa hồ mấy ngày thấy Đường Mẫn, trong lòng nhớ nhung, mặc cho nàng chà xát nặn tròn, tiếng gặm, nhìn Đường Mẫn càng phát ra thương tâm.

      Trở tay chuyển cái, phát bắt được cái đuôi Hỏa hồ lật ngược lại, "Hồ ly, ra cái đuôi ngươi to rất thoải mái, rất muốn cắt xuống mang lên cổ, mùa đông trời lạnh a!" Đường Mẫn cảm thán tiếng, nhìn chằm chằm Hỏa hồ hai mắt sáng lên , nhất là đám lông này, ở trong mắt nàng chính là bảo bối.

      "Xèo xèo ——"

      Rốt cuộc Hỏa hồ biết được người trước mắt hả hê, lo lắng, sợ hãi, bắt đầu giãy giụa cuồng loạn. Hình như biết Đường Mẫn tính toán, nỗ lực co khép mình lại, tựa đầu núp ở bên trong.

      "Phốc ——" Đường Mẫn buồn cười buông Hỏa hồ ra, ngã xuống giường, nhịn được vươn tay vuốt đám lông hồng này."Rúc đầu là tốt? là khờ, hớt lông ngươi, sợ cái gì!"

      Hiểu tính người như thế, sao nàng bỏ được.

      "Ngoan, ngày mai nhờ vào ngươi."

      Chăn đệm mềm mại gối đầu thoải mái, Đường Mẫn tự chủ nhớ tới cảnh tượng lúc trước. Hành Ngọc, nam tử này nàng chưa từng thấy qua mấy lần. Nhưng là kỳ quái, lại nhớ tướng mạo .

      Nửa tháng trước, đại sảnh Sơn Trang, Thủy Tư Tĩnh hiểu . Đứa bé Bách Lý Sơn trang, đây rốt cuộc là ý gì? Bách Lí Triệt ngay lúc đó kinh ngạc, rất ràng, biết Hành Ngọc.

      Nhưng là Thủy Tư Tĩnh, lại rất ràng với . Nhìn dáng vẻ, hình như vẫn rất coi trọng.

      có đạo lý, tại sao Bách Lí Triệt biết Hành Ngọc, ngược lại Hành Ngọc nhìn ánh mắt của Bách Lí Triệt, kỳ quái như vậy?

      "A Ly, Hành Ngọc " Đường Mẫn chợt ra tiếng, nhìn về phía Quân Mạc Ly, "Bách Lý Sơn trang cùng ?"

      "Trừ Thủy Tư Tĩnh, ai biết." cho Thủy Tư Tĩnh bệnh của Hành Ngọc, trong mắt nàng lóe lên thương , để cho kinh ngạc. Thân phận Hành Ngọc, khó bề phân biệt.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 64 Lựa Chọn Của Nàng (1)

      Quân Mạc Ly rất trực tiếp, ra trong lòng của tất cả mọi người đều hiểu Về Bách Lý Sơn trang, đâu chỉ Hoành Ngọc làm cho người ta mê hoặc.

      Ngày thứ hai, dưới hướng dẫn của hỏa hồ, ba người Đường Mẫn ngừng ở bên trong Bách Lý Sơn trang qua. cũng kỳ quái, sơn trang to như vậy, sửng sốt người hầu nào.

      An tĩnh khác thường càng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị. Đường Mẫn cẩn thận phân biệt phương hướng, đường mà hỏa hồ chỉ rất rối, vây quanh cái nhà chính là vòng vo ba vòng. loại dự cảm chẳng lành nổi lên trong lòng.

      Lạc đường. . . . . .

      "Đáng chết!" Thiên Mị dừng lại, nhìn cảnh sắc chung quanh ngừng lặp lại , mà cái kia gần ngay trước mắt đường bắt đầu cong, lơ lửng chừng. Đến cuối cùng, trực tiếp là trắng xóa tầng vụ, đưa bọn họ ba người bao phủ ở chung chỗ.

      "Làm thế nào?" Tình huống bây giờ là như thế nào? Ở người nhà địa bàn xông loạn, lạc đường cũng thể hô to người ta tới cứu thôi. Làm cướp có chủ động đưa tới cửa sao!

      "Ngươi làm sơ vào bằng cách nào?" Quân Mạc Ly nghĩ ra, trận pháp bên ngoài của Bách Lý Sơn trang so với cái này trong khó khăn nhiều, phải làm theo tiến vào.

      "Hay là , là dẫn ngươi vào?"

      Dưới mắt, loại này giải thích hợp lý nhất. Là xem thường ta, nam tử đơn giản như ngọc, nội lực thâm hậu, tinh thông Kỳ Môn Độn Giáp, còn có như thế nào vui mừng triển .

      Thiên Mị che lại mí mắt, cũng lên tiếng. Cố gắng nghĩ lại những lời mà Hoành Ngọc với , những lời đó hết sức bình thường, nhưng bây giờ nghĩ đến, hình như những câu cất dấu dụng ý.

      "Có tức là , cho dù có. Vạn vật về. . . . . ."

      Hoành Ngọc là như thế nào làm, là thế này phải ? Thiên Mị ngừng thử, ở phía trước. Đường Mẫn ôm lấy hỏa hồ cùng phía sau. Nàng muốn xem chút, Thiên Mị làm sao phá giải mê trận này.

      "Đúng, chính là như thế." hiểu được rồi, cái này căn bản là trận, chỉ là loại ảo cảnh, nơi bọn họ tiến vào chính là ảo cảnh, trước bọn họ nghĩ tới hoàn cảnh gì liền nó biến hóa giống như vậy. Bọn họ ra được, chính là bị ý thức của mình gây khó khăn.

      "Ảo cảnh, nơi này là ảo cảnh."

      "Ảo cảnh?" Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn, cẩn thận hồi tưởng bọn họ đường tình cảnh, hình như ngừng tương tự, cúi đầu nhìn qua hỏa hồ, con tiểu súc sinh này ngủ.

      Ha ha, ra là như vậy.

      "Chúng ta tiến vào u cảnh." Quân Mạc Ly hướng về phía hai người , "Cửa vào U cảnh là hoàn cảnh, hỏa hồ ngủ rất sâu, nếu có nguy hiểm, nó như thế. Lòng cảnh giác, điểm này nó so với chúng ta cũng cảnh giác."

      Thiên Mị ở trước, vứt bỏ tất cả tạp niệm, trong lòng trống , chỉ có như vậy mới có thể ra đến ảo cảnh. Quân Mạc Ly theo sát phía sau, người trong ngực bị nàng điểm huyệt ngủ, ngủ chung với hỏa hồ.

      Đường Mẫn tỉnh lại nhìn thấy mảnh bầu trời tối đen ở phía , là bầu trời rồi lại giống, loại này đen ngòm mảnh càng giống như là người vì cái gì thiết trí. Bọn họ ra khỏi ảo cảnh? Quay lại quá mức, chỉ nhìn thấy bên cạnh vẫn như cũ ngủ rục hồ, thỉnh thoảng chép chép mồm, bỏ rơi mấy cái cái kia cái đuôi to.

      A Ly cùng Thiên Mị, đâu rồi?

      Bên hông đột nhiên đau đớn, cúi đầu mà xem xét, sắc bén tảng đá vừa đúng chống đỡ hông của nàng, mà y phục có chút phá vỡ. Trong huyễn cảnh nhất định là xảy ra như vậy, nàng mới có thể chật vật như vậy. Quân Mạc Ly, vừa điểm nàng huyệt ngủ!

      "Hồ ly, ." Đường Mẫn đứng dậy, chụp sạch bùn đất người cùng mảnh vụn. Trước mắt chỉ có con đường, thẳng có thể gặp gỡ bọn họ. Trong lòng nàng hơn nữa là lo lắng, vô luận xảy ra chuyện gì, A Ly tuyệt bỏ lại mình nàng. Tình huống hôm nay chỉ có khả năng, bọn họ gặp phải nguy hiểm.

      khỏi bước nhanh, đường chạy về phía trước. Quả nhiên ra tới đoạn lộ trình, liền nhìn đến Thiên Mị cả người nhếch nhác, cùng với, người mảnh đỏ tươi.

      "Trở về, ai bảo ngươi tới." Thiên Mị tiếng gầm lên, nữ nhân đáng chết, xem náo nhiệt gì. Đường Mẫn tiến lên bắt mạch cho Thiên Mị, mạch tượng ổn định. Rất tốt, chết được.

      "A Ly đâu?" Nàng thấy bóng dáng của Quân Mạc Ly trong tầm mắt của mình, trái tim đột nhiên thắt chặt.

      " biết." Thiên Mị tiếng hừ, hề nữa tiếp. Vừa muốn lôi kéo Đường Mẫn hướng trở về đường cũ, lại chụp hụt. Thân thể của Đường Mẫn co rụt lại, chui qua cổ tay của Thiên Mị, chạy trước.

      "Trở lại, nữ nhân chết tiệt."

      " trước mặt, ta hiểu biết ." Nàng biết, Quân Mạc Ly nhất định ở phía trước, ngàn mị mới vừa thân thể là đưa lưng về phía nàng, rất ràng là từ trước mặt chạy trở về. Công phu của Thiên Mị bằng, lại làm cho máu me khắp người. Cơ thể của A Ly còn mang theo độc, khi gây ra, hậu quả khó mà lường được.

      Nàng thể tưởng tượng, phía trước phấn chiến thời điểm, nàng lại ở phía sau núp.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 64 Lựa Chọn Của Nàng (2)

      Phu thê vốn là chim rừng, tai vạ đến nơi tự bay . Lời tuy như thế, nhưng là bọn họ phải, A Ly có thể ở sơn cốc cùng với nàng, có thể vì nàng làm nhiều như vậy, tại sao nàng thể. Chỉ là đến bên cạnh , cùng với .

      "Nữ nhân, phiền toái." Thiên Mị chẳng biết lúc nào xuất tại Đường Mẫn bên cạnh, nắm lên cánh tay của nàng bắt đầu chạy như bay, chưa từng thấy qua nữ nhân ngu ngốc như vậy. Biết phía trước là nguy hiểm còn xông loạn vào như vậy, nhưng mà trong nội tâm lại là hâm mộ. Quân Mạc Ly, nữ nhân của ngươi đối với ngươi khá tốt.

      Vừa nghĩ như thế, vốn là nặng nề ý định cũng tỉnh táo lại, vốn là trở về gọi nữ nhân này. Thiếu nhân tình của Quân Mạc Ly, ta thay cản kiếm, ta bảo vệ nữ nhân của ta bình an.

      "Vô luận nhìn thấy cái gì, phải trấn định." Thiên Mị dặn dò, trước đó đánh trước tốt dự phòng châm. Lòng của Đường Mẫn trầm xuống, loại dự cảm xấu dâng lên. A Ly. . . . . .

      Hai người vận dụng khinh công, cấp tốc tới, lâu lắm liền tới đến ban đầu ngàn mị cùng Quân Mạc Ly địa phương sở tại. Chỉ là, nhưng thấy Quân Mạc Ly.

      Đường Mẫn ức chế được run rẩy, liều mạng che miệng, gắt gao để cho mình phát ra chút thanh. Nàng sợ vừa buông tay, ở khóc thành tiếng.

      Nơi nơi bừa bãi, khắp nơi đều là máu đỏ tươi, đất, tảng đá, nhánh cây, mắt thường có thể thấy phải khắp nơi đều có. Càng lộ vẻ mắt, tất nhiên ở bị bơi thành từng cái vụn vặt dài mảnh. Nàng nhận được, đây là Quân Mạc Ly là người áo khoác. Hôm nay loại tình cảnh này, để cho nàng làm sao dám tưởng tượng, A Ly!

      Thiên Mị cũng khỏi tò mò, lúc ràng có nhiều máu như vậy, Quân Mạc Ly quần áo người hoàn hảo, qua lại chỉ là khắc đồng hồ, nơi này cũng là biến thành như vậy. Dục huyết phấn chiến cũng dám như thế, chẳng lẽ là gặp được cao thủ?

      "Rốt cuộc xảy ra ra chuyện gì!" Đường Mẫn kêu khóc kêu lên, "Người đâu! cho ta biết!"

      Quân Mạc Ly, cho phép ngươi có chuyện! cho phép có chuyện! Nàng còn có cùng bắt đầu, bọn họ muốn cuộc sống đơn giản còn chưa bắt đầu. muốn theo nàng trở về Phượng lăng, . . . . . .

      Những chuyện này, ít , nàng còn có ý nghĩa làm sao? Nàng ở nơi này duy nhất lệ thuộc vào cùng lý do, nàng tự với mình, còn có người có thể nhớ. Nếu như. . . . . . Nàng biết nàng ở cái thế giới này ý nghĩa còn có cái gì.

      Thiên Mị ngồi xổm người xuống, ngón trỏ sính chút máu ở chóp mũi, cẩn thận nghe thấy, hình như vẫn còn ấm. Xem ra lúc này rời thôi bao lâu, hơn nữa, những huyết dịch này màu sắc đến bây giờ chưa thay đổi sắc, có trúng độc dấu hiệu.

      ", chúng ta" Thiên Mị vừa ngẩng đầu, Đường Mẫn ra rất xa, xa chỉ có thể nhìn thấy cái bóng.

      Nữ nhân! Thiên Mị lập tức đuổi theo lên trước, kéo lại, đổ ập xuống chính là mắng trận: "Nữ nhân chết tiệt, muốn chết cần vội vã như vậy." nhất thời có nhìn ở, người liền cách xa. Nếu phải là đồng ý Quân Mạc Ly che chở nàng, mới lười phải trông nom.

      Đường Mẫn thu hồi nức nở, lúc này mặt khôi phục bình thản, nhìn Thiên Mị , "Máu nhiệt độ còn chưa có tản , nhìn vết máu lớn cùng rơi xuống điểm, hết sức cân xứng. Theo con đường này thẳng xuống, ở đó. Hơn nữa, nên từ nguyện."

      Nàng cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, mới phát ra mình phạm phải sai lầm. ràng như vậy đầu mối lại làm cho nàng để mắt đến, nếu phải vừa lúc hồ ly nhảy xuống, mình cúi người xuống nhìn kỹ mắt, chỉ sợ bỏ lỡ.

      Thiên Mị sững sờ, nhìn về phía Đường Mẫn ánh mắt chuyển thành kinh ngạc. đều nhìn ra những thứ kia, nữ nhân này thế nhưng biết được. Chỉ bằng huyết dịch lớn đều đặn độ, phán đoán Quân Mạc Ly tình huống, hình như, là lo lắng quá mức.

      Nâng lên cười, buông ra Đường Mẫn cổ tay, ánh mắt lười biếng."Như thế, thôi."
      Đường Mẫn cùng yên lặng ở phía sau, ôm chặt ngọn lửa hồ. đại đoàn đỏ rực bị Đường Mẫn nắn bóp còn hình dạng, hỏa hồ vặn gương mặt, mặt biệt khuất. Cả người được tự nhiên cùng đau đớn thỉnh thoảng đánh tới, nhưng lại dám phát tiết. Hình như cảm nhận được Đường Mẫn tâm tình, xuống thấp rơi vào thâm cốc xám xịt. Nàng lạnh nhạt như vậy, trong lòng vẫn là nhịn được bận tâm, cho dù là tự nguyện, cho dù là có trúng độc, nhưng là nhiều máu như vậy, là mọi người chịu nổi. đời còn có loại chết kiểu này gọi mất máu quá nhiều. . . . . .

      Đường Mẫn chậm, mỗi bước đều mang khổng lồ hơi sức. Đường dưới chân càng ngày càng bất bình, ngàn mị vịn nàng tài sử nàng miễn cưỡng tới. Đoạn đường này giống như là ngày mai xuất , ban đầu căn bản cũng phải là đường. Con đường hai bên bất mãn Bụi Gai, mỗi bước , những thứ kia đâm thủng thấu y phục trực tiếp đâm vào trong thịt, có máu chảy ra, lại hết sức đau đớn khó nhịn.

      "Tại sao?" Bất thình lình Thiên Mị ném ra câu .

      "Cái gì?" Đường Mẫn thở hốc vì kinh ngạc, vươn tay rút gai nhọn bụng ra, ngược lại nhìn Thiên Mị.

      "Sống chết chưa biết, con đường phía trước biết, cái người này vừa có trở về được hay "

      "Ta hiểu biết ." Đường Mẫn cắt đứt, "Nhưng là vậy, ta liền muốn ." Đường Mẫn đột nhiên cười ra tiếng, hỏi ngược lại, "Nếu là Hành Ngọc, ngươi làm như thế nào?"

      "Ta để cho lâm vào như vậy tình cảnh."

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 64 Lựa Chọn Của Nàng (3)

      "Nhưng là còn là vào u cảnh phải sao." Đường Mẫn cười khẽ, nàng cảm thụ được tình cảm của Thiên Mị, mãnh liệt như vậy, lại sững sờ có chút xúc động, biết làm sao. Cảm giác như thế, giống như là, mao đầu tiểu tử dạng.
      Thiên Mị có lẽ là lần đầu tiên coi trọng người như vậy.

      "Ngươi Hành Ngọc sao?" Nàng vẫn nghi ngờ, cuối cùng giữa bọn họ có quan hệ như thế nào. Thiên Mị làm việc bá đạo mấy lần gặp nhau mang đến cho cảm giác tức là như thế, mà Hành Ngọc, cũng là trơn bóng như ngọc, đạm bạc với tất cả mọi người. Tính cách của bọn trái ngược nhau.

      Thiên Mị lắc đầu, lại ngay sau đó gật đầu, mờ mịt nhìn về phía trước: "Ta biết, đối với là như thế nào tình cảm. Ta chỉ biết, phải sống ở bên cạnh ta, cho dù là chết, cũng được."

      Đường Mẫn cũng lắc đầu, hề nữa để ý tới Thiên Mị, để mình suy nghĩ. Lời mới rồi để cho nàng nhịn được cười, Thiên Mị có tính trẻ con rất nặng, Hành Ngọc đối với hết sức quan trọng, thậm chí quan trọng đến vượt qua tình cảm trình độ, chỉ là chính biết. Như cũ chỉ muốn cho Hành Ngọc ở lại bên cạnh , còn là với thái độ cường ngạnh và nhớ tới Hành Ngọc lạnh nhạt đối với . Đáng đời, nếu nàng là Hành Ngọc, cũng cho sắc mặt tốt.

      ××××××

      Đoạn đường ở U cảnh dài, lúc này bọn họ hoàn toàn ra, đứng ở bên hồ. Xanh thẳm nước hồ phiếm ba quang, tạo nên tầng tầng Liên Y. Màng lớn hoa sen trong hồ nở rộ, cánh hoa đầy đặn muốn mở ra, khắp nơi tràn ngập mùi thơm ngát của hoa sen.

      " ngờ u cảnh có cảnh sắc như vậy!" Nàng cho là u cảnh là tòa nhà tù, nhưng là nơi này ràng giống như là thế ngoại đào nguyên. Hành Ngọc là ở nơi này, ngược lại rất tốt.

      "U cảnh, là Bách Lý Sơn trang cấm địa, cũng là chỗ chỗ tu luyện. Nơi này cao thủ nhiều như mây, Bách Lý Sơn trang chút công phu cao thâm người cũng ở chỗ này, nếu có chuyện trọng đại, ra ."

      Thiên Mị bắt đầu giải thích, khiến Đường Mẫn hiểu u cảnh là như thế nào tồn tại.
      ra chính cũng biết lắm cặn kẽ, những tài liệu này đều là ở hoàng thất mật quyển bên trong ghi lại, vô ý lật tới, mới có thừa hiểu.

      "Như vậy, ngươi gấp tìm Hành Ngọc làm cái gì, lại phải bị hành hạ đâu." Nàng hiểu, Thiên Mị vội vã tìm người đến tột cùng là vì cái gì. Thiên Mị , sắc mặt tốt, rụt rè nhìn Đường Mẫn.

      "Coi như là ta chưa ." Đường Mẫn thở dài, tránh ra cặp con ngươi câu hồn kia, vẫn theo dõi , cực kỳ cẩn thận.

      "Quân Mạc Ly chắc là bị vị cao thủ mang , ngươi phải cần phải gấp, chết được." Thiên Mị tốt bụng an ủi, lại chọc cho Đường Mẫn tức giận hồi. Có cái kiểu an ủi người khác như vậy sao!

      "Hành Ngọc đoán chừng tại nào đấy vị cao nhân chỉ điểm tu luyện, ngươi ngược lại quấy rầy, gấp cái gì!"

      "Ngươi!"

      Đường Mẫn trừng mắt ngàn mị, tự lo về phía trước. Xuyên qua hồ, phía sau chính là tòa phiến đá kiều. Kiều người thiết kế rất đặc biệt, chỉ có thể cho tiếp theo người thông qua, mà ngày này qua ngày khác bốn phía hề có thể đường vòng dấu vết. Nhưng là, Đường Mẫn đem thân thể thả lỏng, cản đường, "Ta sang, ngươi ở tại chỗ."

      " thể nào." Thiên Mị cắn răng nghiến lợi, nữ nhân này có cách nào trao đổi. Nàng yếu đuối quá khứ có thể làm gì, ngoan ngoãn mang theo chờ phải tốt.

      "Ta sang, A Ly liên quan gì đến ngươi."

      " được." há là loại người sợ phiền phức, Quân Mạc Ly cứu lần, phải trả cho ta.

      "Ta ngươi có phải hay thích ta A Ly a, cái này được vậy được!" Đường Mẫn chỉ vào Thiên Mị rống to, nam nhân này còn có thể như vậy sao!

      "Ngươi!"

      "Ngươi cái gì ngươi!" Đường Mẫn đẩy ra ngăn ở nàng phía trước ngón tay, mặt coi thường: " được tranh nam nhân với ta, mặc dù A Ly có sức quyến rũ."

      "Ngươi!"

      "Đừng có mà ngươi ngươi ngươi như vậy, đây, tiễn." Đường Mẫn nhàng nhảy cái, nhảy lên phiến đá kiều, về phía trước quá khứ. ở nàng hết bước cuối cùng, phiến đá kiều bắt đầu lay động, oanh tiếng sụp đổ.

      Đường Mẫn nghĩ mà sợ vỗ ngực cái, cũng may, nhanh bước. Ngẩng đầu nhìn về phía đối diện nam nhân, mặt lo lắng: "Lần này hay rồi, ngươi cũng qua được."

      Tức giận, cực kỳ tức giận. Nhìn đối diện cười như hoa nở mặt, liền nổi giận trong bụng. Nữ nhân chết tiệt!

      Đáng chết u cảnh, nếu là bình thường đất, cầu gảy lại có gì, trực tiếp Lăng mà qua là được. U cảnh, tất cả đều biến hóa, cây cầu kia là con đường duy nhất, nếu mạnh mẽ hơi bị, kết quả chính là bị đưa đến chỗ khác đồng hành gian.

      Bản thân U cảnh, chính là trận pháp to.

      Giờ phút này ngàn mị vừa muốn hiểu, tìm hồi lâu cũng tìm tới u cảnh chỗ ở, bởi vì căn bản là thể . U cảnh là nguyên ở trận pháp, bởi vì trận pháp mà tồn.

      "Thiên Mị." Đường Mẫn ra mấy bước, vẫn là nhịn được quay đầu lại, muốn lại thôi. Thuận miệng tức, làm như quyết định, hướng về phía Thiên Mị kêu, "Hướng đường cũ , khác có con đường. Như phải là cùng ta cũng như thế, chính là có thể tìm được Hành Ngọc."

      Hô, ra tốt, kìm nén đến khó chịu. Nam nhân này nhìn có tình có nghĩa, nàng cũng thể làm quá mức. ràng phát đường, cứng rắn nén lấy phải là của nàng phong cách.

      Nàng dám chắc con đường kia có hay có thể tìm tới Hành Ngọc, nhưng là quả cái hy vọng. Về phần phía sau câu kia giống như nàng con đường, đơn thuần vớ vẩn, đường làm sao dạng, hơn nữa ở u cảnh hư ảo bên trong gian.

      Thiên Mị nhìn Đường Mẫn rời , cho đến bóng dáng của nàng biến mất ở vụ sắc ở bên trong, lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Hành Ngọc, Hành Ngọc sao!

      Nữ nhân, phe thê các ngươi, ta nhớ lấy. Thiếu bọn họ, về sau nhất định báo đáp.

      Quyết tuyệt xoay người, hướng trở về đường cũ. Cho đến trở lại khởi điểm, mảnh kia nước hồ. Đứng ở chính giữa, bắt đầu thăm dò Đường Mẫn theo lời con đường kia. Thời gian từng giây từng phút trong nháy mắt biến mất, ánh sáng hi vọng trong lòng của Thiên Mị dâng lên cái ánh sáng bắn vào ánh mắt của , làm cho thể mở mắt ra nổi.

      "Nữ nhân, có kiến thức." Ngàn mị con mắt khung chợt lóe, mủi chân chút, bay qua mặt hồ hướng ánh sáng bay . Đứng ở nguồn sáng phát ra điểm, giữa cái cục đá lát mà thành đường từ từ dài, hết sức xưa cũ. Mà những thứ kia sáng lên vật thể, chính là hai bên đường kim xán xán đóa hoa, nở rộ sau trung tâm chút.

      chút do dự, ngàn mị dọc theo đường về phía trước.

      Hai người, hai con đường, hai cái lựa chọn. Cũng ai biết, bọn họ lựa chọn có chính xác , cuối đường có hay có bọn họ muốn gặp người.

      ××××××

      Đường Mẫn cùng nhau tới, có gặp phải bất cứ khác thường nào thậm chí ngay cả bóng người cũng có. hồi buồn bực, phải là nàn chọn sai đường, sau đó lắc đầu. đúng, bên hồ con đường kia hoàn toàn yên tĩnh, A Ly là bị thương người, nếu con đường kia, đường nhất định lưu lại chút ít máu tích, ở u cảnh ở bên trong, những thứ này ngoại lai vật nhất định đưa tới thăng cấp. Bên hồ hoa sen mở thịnh tốt, vết máu A Ly lưu lạo, chắc chắn để cho khô héo hoặc bị tổn thương.

      Có thể thấy được, con đường này nàng chọn sai.

      Chỉ là, Đường Mẫn cau mày, đường này có thể hay quá yên tĩnh chút, an tĩnh làm cho người ta sợ hãi. Tựa như giông bão sắp tới trước, tất cả đều là áp suất thấp.

      Hỏa hồ cụp đuôi chỗ ở Đường Mẫn trong ngực, vẫn ngại thiếu, trực tiếp đẩy y phục chui vào. Đường Mẫn cúi đầu mà xem xét, trước ngực nhất thời khua lên xách, khổng lồ vạm vỡ hình tượng. khỏi rút ra miệng, người đàn bà đanh đá a!

      "Hồ ly, lăn ra đây, hủy tượng kia cho ta."

      "Xèo xèo, xèo xèo ——" Hỏa hồ kêu, thân thể càng rụt vào bên trong thêm, đem cái đuôi to lớn nhét vào mới bằng lòng bỏ qua.

      Đường Mẫn tức giận, dùng sức thế nào đều thể kéo nó ra.

      Tầm mắt hướng lên nhìn lên, mới nhìn phía trước lối. Trước ngực đoàn cao cao nổi lên, chỉ là tượng, liền tầm mắt đều được chướng ngại.

      "Hồ ly, ta cảm thấy được tất yếu sửa chữa chút lông của ngươi, như vậy thể tích thu lại cũng chỉ hơn phân nửa." Đường Mẫn tự nhủ, yên lặng tính toán.

      "Ha ha, tiểu nương, nếu thích, cho ta tiểu súc sinh này thế nào?"
      Giọng già nua lại vang như chuông, vang dội ở nơi này con đường mòn lên, Đường Mẫn ngẩn ra, sững sờ nhìn về phía trước. Bố Y màu xám bay bay trong trung.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 65: Cái gọi là (1)

      Edit: Ciao


      Chỉ là bộ quần áo, rỗng tuếch, Đường Mẫn cố gắng để bản thân bình tĩnh, nhìn kỹ xem có cái dây nào , chừng chỉ là có người lấy quần áo để chơi diều, ha ha, mình thôi miên.

      “Tiểu nương, sao thế, gì cả?” Đường Mẫn cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, có chút buồn nôn. Bước chân bắt đầu dời về sau, lập tức muốn xa.

      “Đừng, chờ ta.” Quần áo nâu đen tiếp tục trôi , theo sát phía sau, Đường Mẫn lùi ba bước, nó tiến tới ba bước. Cuối cùng Đường Mẫn có cách nào, đặt mông ngồi dưới đất ai oán: “Ta , ngươi muốn làm gì làm!” Nàng nhắm mắt lại đợi chuyện gì đó xảy ra, biết vì sao lại đụng phải tên quỷ này, u cảnh chính là vô nghĩa.

      đôi giày đen xuất trước mặt Đường Mẫn, quanh người nhắm chặt hai mắt ngồi đất, cuối cùng bất đắc dĩ : “Mở ra , ngươi chết được đâu.” Lão ca thán trong lòng, lão có đáng sợ thế à!

      Chỉ thấy trước mặt có lão nhân mặc áo nâu đen, ràng chính là vật vừa rồi bay bay trong trung, mà lúc này, lão nhân đứng trước mặt nàng.

      Chướng nhãn pháp? Ma thuật? Người cổ đại thích những cái này à?

      Đen mặt...

      “Tiểu nương, đồ ôm tay đồ tốt đấy, con vật này rất hiếm. Hỏa diễm hồ, khó được khó được.” Lão nhân vốt chòm râu hoa râm tán thưởng thôi. Vài chục năm nay thấy Hỏa Diễm hồ xuất tại Bách Lý sơn trang, ông già như ông ở đây cũng mốc meo rồi. Từ khi tiểu tử kia tiếng nào mà về là ông biết, Bách Lý sơn trang xảy ra chuyện rồi.

      lo lắng lời khách sáo từ tên tiểu tư này, lại ngoài ý muốn nghe được tiếng cầu đá bị giãy, ông tìm theo tiếng tơi trông thấy con hồ ly lanh lợi và tiểu nương.

      “U Cảnh phải là nơi tùy tiện có thể tới được, tám phần là các ngươi tự xông tới, Hỏa diễm hồ này dẫn đường sao?”

      “Đúng thế, tiền bối muốn thế nào? Đuổi chúng ta ra ngoài sao?” Người trước mặt, ánh mắt sáng ngời, lóe ra ánh sáng kỳ lạ, ánh mắt đảo tròn nhìn nàng, nhất thời làm cho nàng thể che dấu, trốn.

      Lão nhân lắc đầu, cười tự mãn: “Gấp cái gì, vào được là tốt rồi. Dạo này, chẳng có mấy người có thể vào trong này, có năng lực vào cũng chịu vào. Đúng là khổ cho những lão già chúng ta.” Lão nhân cảm khái, bọn họ những lão bất tử này ở trong u cảnh có lẽ cũng sắp vào quan tài rồi. Mấy năm nữa, chờ tiểu tử thúi Bách Lý Triệt vào, ngay cả xương cốt cặn bã cũng biết ở đâu. Cháu nội bất hiếu!

      “Vãn bối Đường Mẫn, tiền bối xưng hô như thế nào?” Đường Mẫn rất cẩn thận, cung kính gật đầu với lão nhân. Khiêm tốn trước mặt cường giả, vĩnh viễn sai.

      “A, tên sao? Ta quên rồi, mấy chục năm ai gọi, để nghĩ xem.” Lão nhân quả trầm tư suy nghĩ, mãi vẫn chưa hồi thần, rốt cuộc cũng nhớ ra: “Bách Lý Hàn Thiên, hình như là tên, tiểu nương gọi nghe chút?”

      “Vãn bối dám.” Đường Mẫn cúi đầu che mặt, khuôn mặt hơi giật giật, Bách Lý Hàn Thiên, nhân vật lâu đời, có lẽ cấp bậc giống như Bách Lý Hàn Băng, nàng điên mới gọi thẳng tên.

      “Chậm chạp, gọi .” Bách Lý Hàn Thiên nhất quyết tha, bộ dạng như lão ngoan đồng. Tiểu tử Hành Ngọc tập trung tinh thần diện bích, câu nào, khiến lão có người chuyện. Vất vả lắm mới có tiểu nương, nhìn lại xinh đẹp, làm sao lại có can đảm chứ?

      “Tiền bối, còn hai người cùng vãn bối, biết tiền bối có trông thấy?” Nàng lo lắng cho Quân Mạc Ly, biết lúc này ra sao?

      “Còn có người sao?” Bách Lý Hàn Thiên dừng lại, sau đó giật mình: “Cái tên tiểu tử kia đúng là ở đây, lão tiểu tử đó vừa về đến cũng rên tiếng, đúng là thú vị gi cả.” Lão nhớ ba huynh đệ Bách Lý, người mất tích vài chục năm, tiêu dao vài chục năm, chỉ lão buồn khổ nhất, đợi ở cái nơi quỷ quái này.

      ở đây sao? Nàng nhầm rồi.

      , ta dẫn ngươi gặp tiểu tử thúi, hai người làm bạn, tiểu tử này vừa về bày mặt thối, khoe ra cho ai xem chứ!” Bách Lý Hàn Thiên kéo Đường Mẫn vào sâu bên trong, thẳng đến phía trước còn đường. Bách Lý Hàn Thiên vung ống tay áo, ánh sáng ra, Đường Mẫn còn chưa kịp phản ứng, người được kéo vào.

      Lúc ra được là khung cảnh chim hót hoa thơm.

      “Đây là?” Đường Mẫn nhìn xung quanh, hoa cỏ cây cối, giống hệt như trong thực. U Cảnh phải trận pháp ư, sao lại có hiệu quả như vậy?

      “Trận pháp cũng có sinh mạng ạ?” Đường Mẫn , tràn đầy ngạc nhiên.

      Bách Lý Hàn Thiên cười ha hả, chỉ vào mảng xanh biếc: “Ai U cảnh là trận pháp? Cửa vào u cảnh là trận pháp, nhưng u cảnh tồn tại chân , sao lại giả được.”

      “Tiểu nương, có phải ở bên ngoài u cảnh tìm mãi cũng thấy?” Bách Lý Hàn Thiên đoán trúng ngay, từ ngày giao Bách Lý sơn trang cho Bách Lý Triệt, đúng là chẳng tiến bộ gì, chỉ có trận pháp biến hóa mười phần. Có thể nhìn thấy, trận pháp bên ngoài Bách Lý sơn trang bị biến đổi rất nhiều.

      Đường Mẫn gật đầu, đúng thế, bọn họ vẫn luôn nghĩ như vậy.

      “Trận pháp thay đổi rất nhiều, chỉ trong nháy mắt, điều này Bách Lý Triệt làm tệ.” Bách Lý Hàn Thiên khỏi khích lệ. Ánh mắt Đường Mẫn tối sầm lại, mắng lớn: “Biến thái, lại là giở trò quỷ?” Nàng biết mà, cả sơn trang có người, bọn họ vào dễ dàng như thế, làm trang chủ, có phải là vô năng quá .

      thực chứng minh, đây là do cố ý. Nhưng mà, vì sao cố ý thả bọn họ vào?

      thôi, vào trong phòng .” Bách Lý Hàn Thiên đưa Đường Mẫn vào nhà trong, nàng ngờ lại gặp được khuôn mặt quen thuộc, lúc này nhắm mắt dưỡng thần.

      “Hành Ngọc!” Đường Mẫn gọi, ngờ có thể nhìn thấy , đột nhiên nàng mặc niệm cho Thiên Mị. Xin lỗi, người mà muốn gặp, hết lần này tới lần khác đều để nàng gặp được, có lẽ là A Ly ở bên rồi. Đáng giận.

      Hành Ngọc mở mắt ra, kinh ngạc, nhìn gương mặt đó, có chút dám tin. U cảnh, lúc này ở u cảnh, làm sao Mẫn nhi cũng vào được?

      “Tiểu tử, trông thấy nữ tử mà con mắt cũng đảo à? Đúng là!” Bách Lý Hàn Thiên trêu ghẹo, nhìn hai người hết sức hài lòng, hai người kia gom thành đôi tốt, nghĩ như vậy, lão càng thấy thỏa mãn, ngừng tính toán nên làm mối thế nào.

      “Gia gia, ông đưa vào sao?” Hành Ngọc hỏi Bách Lý Hàn Thiên.

      nhảm, chờ ngươi mở miệng ta sớm nhịn chết rồi. Tiểu nương này tên là Đường Mẫn, người lại thông minh, ở lại u cảnh với chúng ta.”

      được!”

      được!”

      Đường Mẫn và Hành Ngọc cùng , xong đều nhìn về đối phương, ánh mắt trao đổi với nhau, rồi nhìn Bách Lý Hàn Thiên. Hành Ngọc mở miệng : “Gia gia, nàng thể ở lại đây.”

      “Đúng thế, tiền bối, ta thể ở lại.” Đường Mẫn mau chóng , nàng cũng muốn ở lại, nàng thích bị trói buộc. Hơn nữa, nàng cũng chưa tìm được A Ly.

      Bách Lý Hàn Thiên biến sắc, trầm giọng : “ đồng ý, lời lão nhân nghe. Vậy đừng trách ta.” Tiến vào được, nhưng ra dễ thế đâu.

      “Gia gia, Hành Ngọc ở cùng người là đủ rồi.” Hành Ngọc bắc đầu hộ, tính tình Bách Lý Hàn Thiên rất cứng rắn, phải dùng mềm mại.

      “Vậy trễ nải tiểu tử con, tiểu nương nà làm vợ con, ở cùng con, phải rất tốt sao, còn có thể sinh đứa con, sau này...”

      “Ngừng lại!” Đường Mẫn càng nghe càng xấu hổ, logic gì thế hả, có hỏi người đứng sờ sờ là nàng đây , nàng lập gia đình rồi, lập gia đình!

      “Ta xuất giá rồi!” Đường Mẫn cẩn thận bổ sung thêm.

      “Xuất giá sao chứ, xuất giá...” Bách Lý Hàn Thiên quay mặt nhìn qua, tin: “Muốn dối tìm lý do tốt chút, cái người nho này còn chưa nẩy nở.”

      tin hỏi Hành Ngọc xem.” Đường Mẫn vô lực khoát tay, để ý tới.

      “Vâng ạ.” Hành Ngọc chứng thực lần nữa làm cho Bách Lý Hàn Thiên kinh ngạc, quả xuất giá... Đáng tiếc, đáng tiếc!

      “Làm sao lại sớm thế, đúng là hiếm thấy. dâu sao?” Bách Lý Hàn Thiên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi.

      “Ta sắp 15 rồi tiền bối!” Đường Mẫn có chút bất đắc dĩ. “Bí dược, ta ăn bí dược.”

      Bí dược, bí dược của Bách Lý sơn trang. Dáng người của tiểu nương này, là do sử dụng bí thuốc! Bách Lý Hàn Thiên nhìn Đường Mẫn, càng nhìn ánh mắt càng đen lại, cuối cùng nắm cổ tay nàng, bắt mạch. Lần này khiến lão khiếp sợ vạn phần, bí dược này, vậy mà lại là bí dược này!

      “Khó trách, khó trách, lại là bí dược này!” Bách Lý Hàn Thiên lẩm bẩm, dường như nhớ lại gì đó. Đường Mẫn và Hành Ngọc yên lặng chờ, mãi cho tới khi Bách Lý Hàn Thiên lần nữa.

      “Tiểu nương, Ưu nhi là gì của ngươi?”

      “Hả?” Đường Mẫn bị hỏi bất ngờ, Ưu nhi gì chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :