1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê tử ngốc ở tướng phủ - Nhược Thanh Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 60: Quan hệ vi diệu

      Editor: Maria Nyoko


      Gió thu quát vào mặt mang theo hơi lạnh. Lúc này tâm tình Thiên Mị vô cùng tốt, thừa dịp bên cạnh có người nhìn, thuận tiện liếc mắt nhìn, đợi đến khi phát lại giả bộ làm như có chuyện gì xảy ra.

      Mỗi lần Hành Ngọc cảm thấy ánh mắt bên cạnh nóng rực, quay tới nhìn mắt Thiên Mị nhìn phía trước, nhìn được chính diện. Khi nào Thiên Mị làm như thế, ràng cho biết, cố làm ra vẻ.

      " thú vị." Hành Ngọc giọng thầm, rất là bất đắc dĩ. Tính tính toán toán lộ trình, bọn họ đến thủ phủ Bách Lý Sơn Trang phải canh giờ, đoạn đường này chỉ có hai người bọn họ, Liệt Tuyệt cũng bị Thiên Mị kêu trở về.

      cho hay là: vương phủ ai trông nom, về giữ nhà.

      Phủ nhị vương gia, khi nào để nhân tài như Liệt Tuyệt quản, quản gia vương phủ làm gì ăn đây!

      "Hành Ngọc, lần đầu tiên ngươi cáu kỉnh." Thiên Mị giống như là phát vùng đất mới, nhìn chằm chằm Hành Ngọc. Mới vừa thầm nghe rất ràng, là khó có được, Hành Ngọc ít như vậy lại có thể biết ra hai chữ ‘ thú vị’. Xem ra thời gian nửa năm, phải có thu hoạch.

      Tiếp tục dáng dấp trầm mặc, đường xá mênh mông, bụi đất tung bay. Lúc Thiên Mị thú vị muốn mở miệng trước Hành Ngọc chuyện, "Đến."

      Đến? Nhanh như vậy? còn chưa hưởng thụ xong đường xá lần này, đến.

      Dãy núi vòng quanh, sương mù dày đặc trắng như tuyết, mênh mông thấy giới hạn. Lần đầu tiên từ trong đáy lòng Thiên Mị theo dâng lên cỗ lạnh lẽo, cảnh sắc như vậy, Thương Lan Tuyết Sơn kém hơn nhiều.

      Bách Lý Sơn Trang, thế gia tộc cầm quyền Thương Lan, Thiên Mị là người Hoàng thất, từ nghe . Nhưng phụ hoàng quy định, có chuyện trọng đại, quyết thể quấy rầy Bách Lý Sơn Trang. Bách Lý Sơn Trang địa vị tôn quý, nghiễm nhiên vượt ra khỏi tồn tại của hoàng thất!

      Hôm nay, liền tới! Phụ hoàng nhìn ra lời, nếu Hành Ngọc muốn , cho dù là Địa phủ, cũng xông vào. Bách Lý Sơn Trang, hừ. . . . . .

      " Bên ngoài Bách Lý Sơn Trang sắp đặt Bát Quái Trận, trận pháp này tùy thời thay đổi. Ngươi hiểu, cần xông vào." Hành Ngọc thể lên tiếng nhắc nhở, theo tính tình cùng ngạo khí Thiên Mị , chuyện xông vào như vậy tuyệt đối làm được.

      "Được, theo ngươi." Thiên Mị khó được mềm xuống, dù sao có Hành Ngọc ở đây, vui vẻ thanh nhàn, Hành Ngọc ở đâu ở đấy, gấp cái gì.

      Hành Ngọc nhìn chăm chú vào cảnh sắc chân trời, chưa tới nửa canh giờ mặt trời liền lặn, khi đó cả trận pháp xuất chuyển hóa lớn. Khi đó bọn họ vào thích hợp hơn hết.

      "Sau nửa canh giờ, chúng ta vào."

      Hành Ngọc nữa, lẳng lặng chờ đợi đến giờ, nội tâm cũng là phức tạp. Bách Lý Sơn Trang, trở lại! Nhưng là, lấy thân phận gì trở về?

      Bách Lí Triệt, Bách Lí Duyệt, thậm chí, vị kia. . . . . .

      Thiên Mị nhíu lông mày, trong lòng khỏi bắt đầu lo lắng. Vẻ mặt Hành Ngọc hình như có rất nhiều tâm , thậm chí lộ ra đau thương khôn nguôi. Bách Lý Sơn Trang, cho , rốt cuộc là tồn tại như thế nào?

      "Bắt đầu, theo ta." Hành Ngọc đột nhiên ra tiếng, Thiên Mị sững sờ, nhìn về phía trung, tất cả hề biến hóa. Hành Ngọc hiểu trận pháp như thế. . . . . .

      Hành Ngọc ở đằng trước, bước rất có quy luật, mỗi bước đều có đạp chút, đất trống nhìn như tất cả bình thường, trong mắt , cũng là trận pháp lớn. Mà bọn họ, vùi sâu vào trong đó, nếu sai lầm bước,có thể bỏ mạng nơi đây.

      Thiên Mị rất nghiêm túc theo phía sau, theo dấu bước chân Hành Ngọc. hiểu được, Hành Ngọc hết sức hiểu đối với chỗ này, muốn theo, liền theo. hại !

      Hai người chậm đoạn nhìn như đất trống, ước chừng qua sắp canh giờ mới qua. ra ở trước mặt hai người cảnh tượng khác. Thiên Mị thể cảm thán, Bách Lý Sơn Trang, cũng là bất phàm.

      Qua trận pháp, vẫn như cũ thấy được vị trí Bách Lý Sơn trang, vị trí tại của bọn họ là cánh đồng hoang vu, nước chảy nơi xa róc rách. Giả cảnh, lại là giả cảnh! Vận dụng Thái Cực Thủy Nguyên, Lưỡng Nghi Sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh bát quái, hư hư giả giả, chân chân .

      "Trận pháp cuối cùng Thái Cực Kính, tất cả cảnh tượng bên trong đều sống, bây giờ ngươi thấy nhất định là chân , cũng nhất định là giả." Hành Ngọc giải thích, Thiên Mị than thở mà lời nào có thể miêu tả được, hết sức ổn. Nội tâm thanh tâm quả dục, các loại cảnh tượng lan tràn.

      Trong mắt , là trống rỗng, chỉ có con đường mà thôi.

      " sao?" Thiên Mị lập tức tính, nhắm mắt trầm ngâm, lần nữa mở mắt quả nhiên, cảnh sắc biến hóa. Hư vô, mảnh hư vô, mảnh trắng xóa.

      " tức là có, có tức là ."

      " tệ. Quên hết mọi thứ, đặt mình trong trong đó." Hành Ngọc than thở, năng lực Thiên Mị lĩnh ngộ cao, cũng sinh lòng bội phục.

      Thiên Mị sáng tỏ cười tiếng, bàn tay kéo người bên cạnh qua, siết chặt trong lòng ngực mình."Lần này, ta dẫn ngươi ra ngoài."

      Kiên định cùng tín niệm, ánh mắt bất khuất, xuyên thấu qua tất cả trở ngại, thẳng tắp bắn vào đáy mắt Hành Ngọc. Hành Ngọc sững sờ, tùy Thiên Mị dẫn , chờ lấy lại tinh thần hai người ra đoạn đường.

      "Thả ta xuống!" Hành Ngọc buồn bực, người đàn ông này vĩnh viễn học được, vẫn như thế.

      "Có thể." Thiên Mị quỷ mị cực kỳ, nhào vào bên tai Hành Ngọc, "Gọi ta tiếng, ta liền để xuống." hấp dẫn, ngay tiếp theo hà hơi ấm áp tiếng, chọc cho Hành Ngọc run lên. Ánh mắt cũng là tối xuống, lạnh lùng mà , " thể nào."

      "Được, vậy ngoan ngoãn đợi, " Thiên Mị chút cử động, Hành Ngọc lạnh nhạt, sớm quen. Nửa năm, vẫn như thế.

      tại hai người chung đụng, có thể cảm nhận được biến hóa vi diệu, ít nhất khi cho là, là như vậy. Hành Ngọc, hề bài xích , phải sao.

      ××××××

      Bách Lý Sơn Trang, khí tầm thường.

      Vong Ưu Lâm, trong rừng trúc, Đường Mẫn cùng Quân Mạc Ly đứng thẳng song song, ánh mắt đưa mắt nhìn phía trước. Mà chính diện bọn họ, phải Bách Lí Triệt, mà là người nắm quyền phía sau màn Bách Lý Sơn Trang, Thủy Tư Tĩnh.

      "Ngươi là?" Thủy Tư Tĩnh che giấu nội tâm kích động, bình tĩnh nhìn Quân Mạc Ly. Người trước mắt, cùng tiểu nương kia, bọn họ?

      "Quân Mạc Ly, thê tử tại hạ bị người vô cớ mang tới Sơn Trang, tới để mang về." Quân Mạc Ly gọn gàng dứt khoát, Mẫn nhi với , Thủy Tư Tĩnh là người nắm quyền rất lớn ở Bách Lý Sơn Trang.

      đôi mắt cơ trí, ở trong mắt nàng, hình như có thể nhìn thấu tất cả. thẳng lại quá thích hợp.


      Chương 61 Sương Mù Dày Đặc

      Editor: White Silk-Hazye


      "Tiểu nương là thê tử của ngươi?" Thủy Tư Tĩnh vô cùng hứng thú nhìn hai người, nam tuấn nữ tiếu, đứng chung chỗ cực kỳ phù hợp.

      Nếu nó là nữ nhi của Ưu nhi, vậy bọn họ chính là ngoại tôn nữ và ngoại tôn nữ tế của nàng. Nghĩ như vậy, Thủy Tư Tĩnh nhìn hai người càng ngày càng thuận mắt.

      Mấy chục năm nay, người bên bà rời người càng ngày càng nhiều, bỏ lại lão già như bà. Triệt Nhi muốn quản lí sơn trang, Duyệt Nhi vẫn còn . Người bên cạnh có thể chuyện cơ hồ là có ai.

      "Cháu tên là Đường Mẫn?"

      Đường Mẫn gật đầu, nhìn Thủy Tư Tĩnh nhiệt tình, trong lòng căng thẳng.

      "Mẫn Nhi, về sau ta gọi ngươi như vậy được ?"

      Đường Mẫn nhất thời biết làm gì, Bách Lý gia tộc đều là người nhà mà, Bách Lý Dạ Hành gọi nàng là nhóc con, Bách Lý Triệt, ngay cả mặt cũng chưa từng nhìn thấy mà cũng gọi mình là Mẫn Nhi. Bây giờ, lão thái bà này cũng vậy!

      "Tùy tiện." Trong lòng bất bình, nhưng nàng nhịn, ai bảo bọn họ địa bàn nhà người ta. Người ở chung dưới mái hiên, dĩ nhiên vẫn là phải cúi đầu. Hơn nữa, bị kêu mấy câu cũng mất miếng thịt nào.

      "Mẫn Nhi là người Phượng Lăng sao? Mẫu thân cháu cókhỏe , tới Thương Lan xa như vậy, người nhà có lo lắng ?"

      Làm quen, Đường Mẫn nghiêng đầu suy nghĩ lúc, cười tươi: "Mẫu thân mất rồi, thê thiếp của phụ thân thành đoàn, ta rời khỏi cửa có ai lo lắng đâu."

      Nhìn Thủy Tư Tĩnh ngạc nhiên, Đường Mẫn vui vẻ. Ai biểu ngươi hỏi, cái gì cũng muốn biết, Bách Lý sơn trang của các ngươi phải là cái gì cũng có sao, sao tự điều tra !

      Nàng đều là , mẫu thân mất sáu năm rồi, phụ thân sao, choáng nha quả là có đống thê thiếp lớn, còn có đôi "Tỷ muội tốt" cùng tuổi với nàng. Phốc —— nhớ tới nhóm người Hầu Phủ kia, trong lòng của Đường Mẫn khó chịu, nếu như nàng trở về, chẳng phải là còn phải gặp mấy người đó sao!

      Đáng ghét!

      "Mẫn Nhi, nghỉ ngơi ." Thủy Tư Tĩnh thêm hỏi nữa, những gì lúc nãy Đường Mẫn đả kích nàng. Mất rồi, mất rồi. . . . . .

      Ưu Nhi ——

      đám nha hoàn dìu Thủy Tư Tĩnh rời , tầng tầng lớp lớp ra khỏi Vong Ưu Lâm. Chỉ chốc lát sau, Vong Ưu Lâm khôi phục lại yên tĩnh giống như những ngày qua. Màn đêm buông xuống, trong rừng trúc tiếng côn trùng kêu liên tụ , tiếng chim hót líu ríu từ từ giảm dần, cuối cùng hóa thành mảnh yên tĩnh.

      "Lão thái bà." Đường Mẫn thấp giọng , tâm tình vui.

      "Mẫn Nhi, nếu như ta đoán sai. Bà ấy chính là người nắm quyền ở phía sau Bách Lý sơn trang, "Tổ mẫu" của Bách Lý Triệt. Quân Mạc Ly thở dài tiếng, ngờ, lời đồn đãi bên ngoài về chủ nhân của Bách Lý sơn trang lại là bộ dạng này. Nhìn như thế nào, đối mặt với Mẫn Nhi, vô tình toát ra vẻ hiền lành, cực kỳ giống lão già bình thường.

      Thủy Tư Tĩnh, mấy chục năm trước nổi danh là tài nữ khắp thiên hạ, dứt khoát gả cho người quần là áo lụa nhất ở Bách Lý sơn trang, sau lại kỳ diệu nổi danh ở Bách Lý sơn trang, từ đó địa vị của Bách Lý sơn trang là gia tộc lánh đời vô cùng vững chắc ở Thương Lan, bững chắc thể lung lay. Cho dù là hoàng thất, cũng thể làm gì. Bách Lý Hàn Băng, lúc đầu là con nhà quyền quý, sau khi tiếp quản Bách Lý sơn trang lại hoàn toàn khác. Nghĩ đến, đều là thông minh che giấu ý định, quả tất cả sớm nhìn thấu.

      "A Ly, có ý gì?" Đường Mẫn cái gì cũng nghe hiểu, vẫn như cũ rất hiếu kỳ.

      Quân Mạc Ly hết những gì mình biết cho Đường Mẫn, Đường Mẫn càng nghe càng kinh ngạc, Thủy Tư Tĩnh, trước đây lão thái bà kia lợi hại như vậy sao? Bách Lý sơn trang truyền kỳ như vậy sao?

      "Người đó là Bách Lý Hàn Băng hả?" Nàng càng lúc càng hiếu kỳ đối với người kia.

      " biết." Quân Mạc Ly sâu kín : " ai biết đâu, mười mấy năm trước Thủy Tư Tĩnh tuyên bố với bên ngoài, Bách Lý Hàn Băng qua đời. Nhưng người đời lại hề tin chuyện đó, Bách Lý sơn trang làm tang lễ, hơn nữa, Bách Lý Hàn Băng giống như là đột nhiên mất tích trong đêm, từ đó hề có tung tích."

      "Biến mất?" Đường Mẫn chậc lưỡi, suy nghĩ nặng nề: "Giống y như mẫu thân, cũng là mất tích."

      Thượng Quan Lâm, nữ tử kia cũng thế, chết ngoài ý muốn. Sau đêm, hiểu sao đột nhiên mất tích, hề có tung tích. chết rồi sao? Nàng tin là ngay cả thi thể cũng có.

      Phụ thân tin, nàng cũng tin, chỉ có những loại nữ nhân ngu xuẩn ở Hầu phủ mới tin!

      Quân Mạc Ly chợt hiểu ra, giống như cuối cùng cũng nhớ ra được cái gì đó. Lúc trước ở Hầu phủ, mấy cái phu nhân, Thu Tâm Tố!

      "Nàng ta, nữ nhân kia, là nàng ta!" Quân Mạc Ly nhịn được ra tiếng. Đường Mẫn sững sờ, A Ly phản ứng lớn vậy, là sao?

      Quân Mạc Ly ổn định lại tinh thần, nhìn Đường Mẫn: "Lúc trước ở Hầu phủ ta rất khó hiểu, Nhị phu nhân Thu Tâm Tố ở Hầu phủ cái gì cũng cầu xin, tại sao lúc trước lại giúp đỡ Đại phu nhân. Với thủ đoạn đó của nàng ta, nàng ta ra tay sau khi mẫu thân của nàng chết , ngôi vị chủ mẫu của Hầu phủ ai khác ngoài nàng ta. Nhưng nàng ta, nhưng cái gì cũng làm, lẳng lặng ở Hầu phủ ngây người sáu năm."

      "Ý chàng muốn là gì?" Trong lòng của Đường Mẫn rối thành đoàn, có chút gấp gấp nên cắt ngang. Nữ nhân kia, nàng nhớ, ánh mắt ác độc, ý định quỷ dị, trong các nữ nhân ở Hầu phủ, nàng ta hoàn toàn là người khó sống chung. Theo ý của nàng ta, Thu Tâm Tố làm Tam phu nhân của Hầu phủ, tiểu thiếp của phụ thân, hoàn toàn là chịu thiệt rồi. Chẳng lẽ, nàng có mục đích gì sao?

      "Ta nhớ là khuôn mặt của nàng ta giống như từng quen biết. Bây giờ rốt cuộc cũng nhớ ra, nàng ta chính là công chúa Triều Dương của Thương Lan, năm đó bởi vì bệnh thời kỳ cuối, thể chữa được mà chết ."

      Thu Tâm Tố, công chúa Triều Dương, người chết lại có thể xuất ở trong Hầu phủ của Phượng Lăng, sau tất cả những việc này, là mưu thế nào đây?

      Đường Mẫn đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh, công chúa của Thương Lan, Hầu phủ của phụ thân, cuối cùng mục đích của nữ nhân kia là gì? Phụ thân có thể gặp nguy hiểm hay ?

      Quân Mạc Ly nhàng vỗ vai Đường Mẫn, an ủi: "Nàng ta làm gì, Hầu gia cũng có việc gì." Nếu như nàng ta chịu sinh hạ nữ nhi cho Hầu gia, tuyệt đối lấy tính mạng của Hầu gia . Nhưng mà việc nàng ta giả chết rời khỏi Thương Lan nguyên nhân chưa thể biết được.

      Quân Mạc Ly nhớ lại bản ghi chép kia, bệnh dịch tả, sáu năm trước, Hoàng Thành. Thượng Quan Lâm, Thu Tâm Tố Đường Ứng Nghiêu, Quân Hách thiên, Quân Vô Ưu. . . . . .

      Những năm này, hình như cũng đều trùng hợp như vậy.

      Đường Mẫn thét tiếng đầy kinh hãi, có chút giật mình, nàng đột nhiên phát ra chuyện: "A Ly, làm sao chàng lại cảm thấy khuôn mặt của Thu Tâm Tố quen vậy, Công chúa Triều Dương của Thương Lan, mấy chục năm nàng ta ở trong hoàng cung của Thương Lan, làm sao chàng gặp được nàng ta?"

      Nàng nghi ngờ, từ A Ly theo sư phụ của , hoàng cung, làm sao có thể tới đó?

      Quân Mạc Ly lập tức mờ mịt, hoàng cung, Thương Lan, tại sao phải nhớ? Tại sao cảm thấy gương mặt đó quen thuộc? Lúc này Quân Mạc Ly bị cảm giác khó hiểu vây quanh, mà tất cả chuyện này, trong trí nhớ của hoàn toàn có chút nào.

      Nhưng khẳng định, Thu Tâm Tố, gặp qua.

      "A Ly, xem ra thân thế của chàng đơn giản, Tả tướng chàng là con trai của , hình như đáng tin nha!" Đường Mẫn trêu ghẹo, bí người của nàng cũng có đống lớn, giờ tốt rồi, A Ly cũng thế. là đúng với câu lúc trước, trời sinh đôi.
      Last edited: 27/9/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62.1: Đáp án hóa ra là như thế!

      Bách Lý Sơn trang, bước vào đêm, khí yên tĩnh đáng sợ.

      Hoành Ngọc cùng với Thiên Mị xuyên vào bên trong, vòng qua kính Thái Cực, qua rừng Vô Hình, mãi cho đến khi trăng treo cành liễu, bọn họ mới xem như chân chính tiến vào Bách Lý Sơn trang.

      Biệt trang trước mắt, mênh mông như biển, mái ngói trùng điệp nhấp nhô. Giống như từng đợt sóng biển xô mãi dứt, tầng lại chồng lên tầng. Cũng may là Thiên Mị từng nhìn thấy kiến trúc hùng vĩ của hoàng thất, nhưng khung cảnh Bách Lý Sơn trang trong màn đêm vẫn khiến khiếp sợ thôi. vì cái gì khác, chỉ vì khí chất uy nghiêm và yên tĩnh tản ra từ bên trong sơn trang.

      Bách Lý Sơn trang, quả nhiên bất đồng!

      "Cẩn thận chút, bên trong sơn trang có vô số bẫy rập, thể khinh thường!". Hoành Ngọc dặn dò, Thiên Mị cứ cho rằng vào được sơn trang liền có thể bình yên vô , vậy sai lầm rồi. Bách Lý Sơn trang này, trải dài cả trăm dặm, chỉ bởi vì dòng họ mà nó sở hữu mà còn có nguyên nhân trọng yếu. Trong vòng trăm dặm quanh đây đều là bẫy rập trùng trùng, người ngoài xông vào, chỉ có con đường chết!

      "Hoành Ngọc, rốt cuộc ngươi là ai?". Gió đêm se se lạnh, giọng của Thiên Mị loáng thoáng rót vào tai Hoành Ngọc. Là ai sao? Hoành Ngọc khẽ cười, ở Bách Lý Sơn trang này, Hoành Ngọc được xem là ai chứ!

      " liên quan đến ngươi!", Hoành Ngọc nhàn nhạt tiếp lời, muốn tiếp tục đề tài này nữa: "Nhìn đường cho tốt !".

      Thiên Mị dừng lại, lập tức nuốt xuống lời muốn , nhìn vẻ mặt vui kia của Hoành Ngọc, chắc chắn thân phận này vô cùng nhạy cảm, theo thế bản thân càng thêm kích thích. Thân phận của Hoành Ngọc ở Bách Lý Sơn trang, tuyệt đối bình thường, có lẽ là thể tưởng tượng được.

      Thiên Mị theo theo sát đằng sau, vừa thưởng thức cảnh đêm ở Bách Lý Sơn trang, vừa quan sát người trước mắt. Toàn thân Hoành Ngọc nhuốm đầy thê lương cùng nặng nề, kể từ khi tiến vào sơn trang, hơi thở của dường như biến hóa rệt. Hoành Ngọc ôn tồn nho nhã còn nữa, thay vào đó là người lạnh lùng vô tình, đây mới chính là .

      Tâm Thiên Mị chợt đau nhói, cuộc sống trước đây của Hoành Ngọc như thế nào. . . . .

      Cuộc sống đại biến ra sao, mới khiến cho người ấm áp dịu dàng như ngọc trở nên lạnh lùng cao ngạo như vậy?

      Mà trong lúc này Hoành Ngọc càng chạy càng kinh ngạc, bố cục của Bách Lý Sơn trang thay đổi rất nhiều, ngoài tưởng tượng của . Mới có nửa năm, mà Bách Lý Triệt, làm được đến mức này. Thay đổi bố cục bên trong sơn trang, dời đổi trận pháp, càng làm cho nó biển ảo khó lường.

      Bách Lý Triệt đích thực là nhân tài.

      " cần nữa, phía trước có đường!". Hoành Ngọc đột nhiên dừng lại, lạnh lùng mở miệng. Đột nhiên dừng lại, Thiên Mị liền đâm sầm vào người Hoành Ngọc.

      "Hoành Ngọc!", Thiên Mị đau đớn thốt lên.

      "Cứ làm quá!", Hoành Ngọc lạnh nhạt nhìn Thiên Mị nhăn nhó trước mắt . Thiên Mị lập tức sững sờ, ngay sau đó cười rộ lên: "Hoành Ngọc, ngươi quá nghiêm túc. Chỉ là đùa chút mà thôi!". Lần va chạm này, quả đau, tuy nhiên muốn người này căng cứng như thế mãi, bộ dáng kia, vừa nhìn liền khó chịu.

      " thú vị!"

      "Ha ha, quả thú vị!"

      Thiêm Mị lẩm bẩm, nhanh chóng đưa Hoành Ngọc ra phía sau mình, trầm giọng : "Người phương nào, mau ra đây!".

      Trước mắt nhìn như có đường đột nhiên lại xuất quang ảnh, áo bào màu bạc lóe ra ánh sáng khác thường, Bách Lý Triệt nhanh chậm từ quanh ảnh ra. Sau khi cả người , cả vòng sáng đột nhiên biến mất, hậu viện Bách Lý Sơn bất ngờ ra trước mắt bọn họ.

      "Nhị vương gia Thiên Mị, thế nhưng lại mang theo nam sủng đêm hôm khuya khoắt xông vào Bách Lý Sơn trang, là hiếm có!". Bách Lý Triệt nhìn hai người nam nhân trước mặt, tuy Hoành Ngọc được bảo hộ ở phía sau, nhìn tướng mạo, nhưng vẫn nhớ, giọng kia, chính là nam sủng của Thiên Mị.

      Thiên Mị ở trong bóng tối lập tức bộc phát lửa giận, người phía sau hơi run rẩy làm cho kinh hãi. Hoành Ngọc nắm lấy lưng áo Thiên Mị, cố cắn chặt răng, khiến cho bản thân phát ra thanh. Lời của Bách Lý Triệt làm cho dám ngẩng cao đầu.

      Toàn thân bốc lên lửa giận, Thiên Mị lập tức quay sang với Bách Lý Triệt: "Người của Bổn vương, khi nào đến phiên ngươi đánh giá. Bách Lý Sơn trang có gì hơn sao!". Mặc dù như vậy nhưng Thiên Mị vẫn dám coi thường Bách Lý Triệt. Chỉ câu đơn giản của người này mà ảnh hưởng lớn đến Hoành Ngọc như thế khiến kinh hãi. Bách Lý Triệt, Trang chủ của Bách Lý Sơn trang , vì sao ở trước mặt Hoành Ngọc lại có thái độ này?

      Còn nữa, hình như, Bách Lý Triệt lại biết Hoành Ngọc. . . . . .

      Chuyện gì xảy ra?

      Bách Lý Triệt đột nhiên bật cười tiếng, đối với lời kia của Thiên Mị phản bác cũng tán thành, bọn họ phá giải được trận pháp bên ngoài Bách Lý Sơn trang mà vào đến tận đây, thể , hai người này quả nhiên lợi hại.

      Thiên Mị, nam tử này rốt cuộc thế nào?

      "Tiến vào Sơn Trang, phá hư từng cọng cây ngọn cỏ, kinh động đến bất cứ người nào ở đây, thậm chí còn lừa gạt được cả ta!". Bách Lý Triệt dừng lại, rồi tiếp tục : "Thiên Mị, ngươi quả tệ!".

      "Buồn cười, ta mà lại vào được địa phương tồi tàn này của ngươi sao?", Thiên Mị lập tức chế giễu, có quỷ mới hứng thú nghiên cứu trận pháp của Bách Lý Sơn trang, nếu là , trực tiếp phá hư trận pháp nhanh hơn rất nhiều.

      " phải ngươi?", Bách Lý Triệt kinh ngạc, phải là tên này, vậy thi là ai? Chẳng lẽ….!

      Ánh mắt chuyển sang nam tử ở sau lưng Thiên Mị, chẳng lẽ là ta? thể nào, làm sao lại hiểu được trận pháp của Bách Lý Sơn trang mà giải trừ triệt để như thế, thủ pháp này hoàn toàn như nắm chắc tất cả trong tay.

      " thể nào. . . . . .", Bách Lý Triệt giật mình lên tiếng, nhìn chằm chằm Hoành Ngọc.

      "Sao lại thể nào, Bách Lý Triệt, tự đại tất bại, ngươi quá tự tin rồi!". Thiên Mị dời Hoành Ngọc phía sau mình ra xa hơn, vui nhìn người nào đó, ánh mắt của tên này nhìn Hoành Ngọc khiến rất khó chịu, càng thêm tức giận.

      Bách Lý Triệt lập tức hồi thần, đáp: "Ha ha, ra là như vậy. Nam sủng của Nhị vương gia hiểu biết ít!". Bách Lý Triệt cười , ánh mắt cũng dời khỏi người Hoành Ngọc.

      Mà Hoành Ngọc đứng sau lưng Thiên Mị, nội tâm khổ sở chịu nổi. Bách Lý Triệt như thế, tốt, quá tốt! Hoành Ngọc chính là nam sủng, kinh khủng chịu nổi, ha ha. . . . . .

      Bách Lý Triệt còn muốn nữa, nhưng đột nhiên sau lưng lại có tiếng làm cho cả ba người họ hoảng sợ.

      "Triệt nhi, trễ như thế còn ở nơi này làm gì?", Thủy Tư Tĩnh từ góc vắng vẻ ra, người dìu bên cạnh là Bách Lí Duyệt.

      "Triệt ca ca, còn làm gì vậy chứ, trễ lắm rồi, còn chưa ngủ sao?", Bách Lí Duyệt đỡ Thủy Tư Tĩnh trở về hậu viện, vừa qua nơi này, tổ mẫu đột nhiên dừng lại. Lúc đầu nàng ta còn nghi ngờ, thế nào mà đêm hôm khuya khoắt Tổ mẫu còn muốn tản bộ, ra là Triệt ca ca ở chỗ này. Nhìn thấy Bách Lý Triệt, trong lòng Bách Lí Duyệt lại càng thêm vui mừng. tốt quá, lại được gặp Triệt ca ca rồi.

      "Triệt nhi, có khách viếng thăm sao?", Thủy Tư Tĩnh nhìn hai người đột ngột xuất , bình tĩnh hỏi, ở trong mắt bà Thiên Mị và Hoành Ngọc chỉ là hai vị khách vãng lai. Dáng vẻ trấn định này, phải người nào cũng có được.

      "Dạ, quả là có khách đến thăm!", Bách Lý Triệt trả lời, nhìn Thiên Mị và Hoành Ngọc, đột nhiên cười .

      "Vậy hãy an bài họ ở sương phòng , ngày mai lại !".

      "Vâng!", Bách Lý Triệt cung kính trả lời, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thủy Tư Tĩnh rời . Bách Lí Duyệt quay đầu làm mặt quỷ với Bách Lý Triệt, sau đó cũng rời khỏi đó. Bước nhạc đệm xảy ra bất thình lình này, khiến cho Thiên Mị hoang mang chân tướng. Bà lão mới vừa rồi. . .

      " sương phòng, gian thứ nhất bên phải. Đêm khuya nên lung tung, nếu bị thương hoặc là chết đột ngột, Bách Lý Sơn trang cũng phụ trách!". xong Bách Lý Triệt liền xoay người rời .

      tin tưởng, bọn họ tự giác đến đó, về phần ngày mai. . . . . .

      ××××××
      Last edited: 29/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62: tiếp!

      ××××××

      Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng rực rỡ bao phủ khắp nơi.

      Đường Mẫn mở mắt ra, nhìn những tia nắng len lỏi chen vào cửa sổ, chiếu xuống mặt đệm, đáng vô cùng.

      " tốt, lại là ngày nắng đẹp!"

      "Cốc cốc ——" bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người nào lại đến sớm như vậy? Đường Mẫn bò dậy, lướt qua hai con hồ ly bên cạnh định tụt xuống giường. Nhưng ngang hông lại bị cánh tay vươn ra kéo nàng trở lại, Quân Mạc Ly mở mắt liếc nhìn Đường Mẫn, đột nhiên cúi người nhàng hôn lên trán nàng, khẽ : "Mẫn nhi, ngoan ngoãn nằm yên ở đây, để ta !".

      "Ừm!", Đường Mẫn đáp lời, nằm xuống. Nhìn Quân Mạc Ly nhanh chóng đứng dậy, mặc xiêm y, sau đó, quay đầu lại nhấc hỏa diễm hồ ném sang bên.

      Theo đường cánh cung hoàn mỹ, vật nào đó lập tức rơi tự do, "uỳnh" cái nặng nề tiếp xúc với mặt đất.

      "Chi chi ——" hỏa diễm hồ bất mãn kháng nghị. Quân Mạc Ly trừng mắt nhìn lại khiến cho hỏa diễm hồ sợ hãi ngoan ngoãn câm miệng. Đường Mẫn thấy thế liền bật cười, hình ảnh này vô cùng ấm áp. tốt, hai con hồ ly đều ở bên cạnh, quả nhiên là ngày nắng đẹp.

      Quân Mạc Ly nhanh chóng mở cửa rồi vọt nhanh ra bên ngoài, đóng sập cửa lại. Ngoài cửa, có hai nha đầu đứng, tuổi tác cũng khá lớn, cẩn thận tỉ mỉ quan sát Quân Mạc Ly.

      "Thái quân có lệnh, nửa canh giờ sau, tập hợp ở đại sảnh Sơn Trang!". xong cũng để ý đến phản ứng của Quân Mạc Ly, liền lách người rời . Lần đầu tiên Quân Mạc Ly ngây người ra đó nhìn theo bóng dáng hai người đến truyền tin xa.

      Hừ ——

      Lần đầu tiên được gặp người kiêu ngạo như thế, lại còn là nha hoàn, nhìn phong thái kia chắc chắn là nha hoàn cận thân của Thủy Tư Tĩnh, cũng khó trách.

      Cửa mở ra, Đường Mẫn thò đầu nhìn ra bên ngoài, lại thấy ai cả. Mới vừa rồi còn loáng thoáng chuyện cơ mà!

      "Ai vậy?"

      " rồi!", Quân Mạc Ly nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ. "Nửa canh giờ sau, tập hợp ở sảnh chính của Sơn Trang!".

      "Được, vậy mau chuẩn bị chút!", Đường Mẫn tự nhiên tiếp lời, trở về chuẩn bị. Lúc Quân Mạc Ly bước vào thấy Đường Mẫn ăn mặc chỉnh tề, ăn điểm tâm, vội vàng đến ngồi xuống cùng nhau hưởng dụng.

      "Mẫn nhi, nếu thích, là được!". Mặc dù bọn họ ở Bách Lý Sơn trang, nhưng phải cái gì cũng đều phải nghe theo người khác. Đường Mẫn để đũa xuống, liếc nhìn gian phòng khác, nặng nề gật đầu, đáp: ", nhất định phải !". Để xem xem rốt cuộc hôm nay họ những gì, còn rất nhiều chuyện về Bách Lý Ưu mà nàng muốn biết.

      Bọn họ ở Bách Lý Sơn trang này nhìn như tự do, nhưng thực ra là bị quản chế vô hình. Nếu trong lúc nhất thời ra được vậy giải tỏa được những băn khoăn trong lòng nàng là tốt nhất.

      Lúc Đường Mẫn vào đại sảnh, đập vào mắt phải ai khác mà chính là Thiên Mị, còn có cả Hoành Ngọc nữa.

      "Tại sao các ngươi lại ở đây?", Đường Mẫn kinh ngạc hỏi, hiểu bọn họ đến Bách Lý Sơn trang làm gì?

      "Vậy còn ngươi? Hà cớ gì lại ở nơi này?", Thiên Mị thấy thực buồn cười, bọn họ làm sao lại thể ở đây chứ.

      "Ta tất nhiên là… " Đường Mẫn được nửa chừng chợt khựng lại, sau đó buồn bực lên tiếng: “Đừng xen vào!".

      " trùng hợp, đây cũng vậy!". Thiên Mị ngồi xuống, chờ người tới. Đường Mẫn đứng ở bên, tức giận cắn chặt răng nhìn chòng chọc vào tên nghiệt trước mặt. Hai người họ thi nhau đọ nhãn tia lửa bắn ra kịch liệt.

      Hoành Ngọc thoáng hoảng hốt, nhìn vẻ mặt sinh động của Đường Mẫn, biết có cảm tưởng gì. Mẫn nhi, cũng ở trong sơn trang. Dường như số mạng định đoạt hết thảy.

      Quân Mạc Ly nhìn Hoành Ngọc, lại nhìn sang Thiên Mị, xuất của bọn họ hình như quá ngoài ý muốn. Trận pháp của Bách Lý Sơn trang trùng trùng điệp điệp, may mắn vào được, còn bọn họ sao?

      Nhìn ánh mắt kia của Hoành Ngọc, thực vui chút nào. Ngẫm ngẫm lại, tên này dường như chú ý đến Mẫn nhi hơi quá mức.

      "Khách quý, đều đến!", giọng của Bách Lý Triệt từ bên ngoài vang vọng vào, thoắt cái xuất ghế chủ vị tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta phải tặc lưỡi than thầm.

      là nhanh, mới vừa nghe được tiếng người cũng vào tới nơi. Đường Mẫn thầm bội phục, tốc độ này nàng làm sao có thể bì kịp.

      "Bách Lý Triệt, có lời gì mau !", Thiên Mị mất hết kiên nhẫn, cũng ưa dáng vẻ hành động của Bách Lý Triệt chút nào. Thấy thế nào cũng đều chói mắt, nếu phải Hoành Ngọc nhất định muốn tới, sớm quay trở về phủ.

      "Lời gì muốn sao? có!", Bách Lý Triệt cười tiếng, trông cực kỳ mị hoặc. Lỗ chân lông của Đường Mẫn co rụt lại, lạnh lẽo toàn thân. Tên giả dối này!

      "Các vị vô duyên vô cớ vào Bách Lý Sơn trang, đáng lẽ ra nên có lời giải thích với chúng tôi mới phải? Dĩ nhiên, Mẫn nhi là ngoại lệ!"

      "Cắt ——", Đường Mẫn khinh thường lên tiếng.

      Quân Mạc Ly suy tư hồi, liền mở miệng trước tiên: "Ta đến đây tìm thê tử của mình. Rất cần câu trả lời thiết đáng của Bách Lý Trang chủ?".

      Bách Lý Triệt đưa tay ngăn lại, quay đầu nhìn về phía hai người khác. Thiên Mị mặt biểu tình đáp: "Tùy tiện dạo!", tiếp đến chính là chuỗi trầm mặc.

      Đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, tất cả mọi người nhìn về phía Hoành Ngọc, chờ mở miệng. Người từ nãy giờ vẫn cúi đầu, lúc này mới chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt có chút rệu rã, cuối cùng dừng tầm mắt người Bách Lý Triệt.

      Từng câu từng chữ, giọng vô cùng: "Về nhà!"

      Chỉ hai chữ ngắn ngủn nhưng lại hao phí rất nhiều hơi sức, đúng vậy, về nhà. Bách Lý Sơn trang, là nhà của Hoành Ngọc . Trong suốt mười bảy năm, nơi này từng là nhà của trong suốt từng ấy năm.

      Bách Lý Triệt cứng người lại, Đường Mẫn bĩu môi cũng quên khép lại, còn Thiên Mị lại nhìn chằm chằm người bên cạnh mình tin nổi, về nhà, Bách Lý Sơn trang, lại là nhà của !

      Chỉ có Quân Mạc Ly, vẫn như cũ chút thay đổi. biết thân phận của Hoành Ngọc tuyệt đơn giản, quả nhiên, lời vừa ra lập tức chấn kinh mọi người xung quanh.

      "Về nhà, ha ha!", Bách Lý Triệt lập tức cười ra tiếng: "Ta nhớ mình còn có huynh đệ nào!". Lời tàn nhẫn, ngoan tuyệt, khiến cho Hoành Ngọc sững sờ, sau đó lại rơi vàotrầm mặc.

      bị chối bỏ.

      "Bách Lý Triệt, ngươi đừng nên quá phận!", Đường Mẫn đứng lên, chỉ vào Bách Lý Triệt mắng: "Ai ta chính là huynh đệ của ngươi, đừng tưởng rằng người ta muốn ám chỉ mình. ta vào Bách Lý Sơn trang chừng là có người thân ở chỗ này, ngươi kiêu ngạo cái gì chứ!".

      "Ngươi có người thân?", ánh mắt Bách Lý Triệt sáng quắc, chịu buông tha cho Hoành Ngọc.

      Hoành Ngọc liền lắc đầu, đáp: " có!". Nơi này làm gì có người thân, duy nhất chỉ có quan hệ, nhưng lại được thừa nhận. Hai từ về nhà này, đúng là quá xa xỉ.

      "A, người nhận bừa thân thích, Bách Lý Sơn trang thể nào chứa chấp nổi. Huống chi thân phận này, chậc chậc. . . . . .". Bách Lý Triệt chưa hết sắc mặt Hoành Ngọc bắt đầu tái nhợt, thân thể cũng lay động theo. Thân phận, thân phận của . . . . . .

      "Bách Lý Triệt, người của Bổn vương há lại để ngươi muống mắng là mắng, mau thu hồi lại!". Người của Thiên Mị , đến phiên ai đến quản chứ!

      "Chậc chậc, còn phải, cũng nhảy ra biện hộ cho rồi!". Bách Lý Triệt tiếp tục giễu cợt, đột nhiên, cảm thấy hết sức thú vị. Nam tử này, buông tha, nhìn ta khổ sở càng khiến hả hê hết sức.

      Bách Lý Triệt hiểu, tại sao khi nhìn thấy nam tử này, lại cũng tự chủ mà dõi theo. Bản thân cũng cảm giác vô hình kia là cái gì.

      Loại cảm giác này, giống như ngấm vào máu từ , vẫn luôn tồn tại. Dường như còn hết sức quen thuộc.

      "Ngươi!"

      "Im miệng!", lời của Thiên Mị lập tức bị cắt ngang, Thủy Tư Tĩnh bước ra liếc nhìn Hoành Ngọc với ánh mắt đầy nghiêm nghị. Bức cho người nào đó phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt mình.

      Tất cả nín thở nhìn hai người họ, ngay cả Bách Lý Triệt cũng vô cùng khẩn trương, Tổ mẫu bà muốn làm gì chứ!

      " chịu trở lại?", Thủy Tư Tĩnh hờ hững mở miệng, ánh mắt cũng nhìn Hoành Ngọc nữa. Tối hôm qua bà nhận ra , nhưng bất cứ câu nào, hôm nay vừa hỏi, cũng là lời đầu tiên trong nửa năm qua.

      Hoành Ngọc đột nhiên đứng dậy, đến bên người Thủy Tư Tĩnh bất ngờ quỳ xuống. Đường Mẫn lập tức kinh hô, sau đó vội che miệng lại, nhìn Hoành Ngọc, chuyện gì xảy ra?

      "Vâng, con trở về!", Hoành Ngọc đáp.

      Thủy Tư Tĩnh tiếp lời, mặc cho Hoành Ngọc quỳ gối bên trong đại sảnh, phút, khắc, rồi nửa canh giờ, rốt cuộc cũng mở miệng.

      "U Cảnh, úp mặt vào tường sám hối!"

      "Vâng!", Hoành Ngọc đứng lên, khom lưng hành lễ với Thủy Tư Tĩnh, rồi dứt khoát xoay người rời . Lưu lại đám người ngơ ngác nhìn nhau.

      Thủy Tư Tĩnh cười lạnh tiếng, đưa tay nhàng khẽ vỗ, bàn tay của Thiên Mị giữ chặt Hoành Ngọc nhanh chóng văng ra."Người của Bách Lý Sơn trang ta, khi nào đến phiên ngươi thay làm chủ!".

      Hoành Ngọc chợt xoay người, mặt đầy vẻ thể tin. Thiên Mị lại tức giận vô cùng, gấp gáp đến nóng nảy. Thủy Tư Tĩnh điểm huyệt , nên thể nào động đậy.

      "Tổ mẫu!", Bách Lý Triệt vội kêu lên, *** lời này quả thực mạnh mẽ, mang tính chất thông báo ràng rằng Hoành Ngọc là người của Bách Lý Sơn trang.

      Hoành Ngọc ngừng run rẩy, khóe mắt lần đầu tiên rưng rưng, nhìn Thủy Tư Tĩnh: "Con... con!".

      Thủy Tư Tĩnh bèn thở dài, đứa này, trong lòng vẫn là bỏ xuống được: "Tiểu tử, mau đến U Cảnh thôi."

      "Vâng!", Hoành Ngọc ra sức gật đầu, lần này làm việc nghĩa nên được chùn bước. Lúc gần còn liếc nhìn người bên cạnh: "Thiên Mị, ?"

      "Ngươi lưu luyến sao?".

      Hoành Ngọc lắc đầu, đáp: " cứu con!". Đây là , thể phủ nhận. Thủy Tư Tĩnh liền gật đầu, : "Ta làm khó . Mau !".

      Hoành Ngọc cứ thế rời , nguyên do, ít nhất ở trong mắt Đường Mẫn là như thế. Nhìn lại tình huống trong đại sảnh tại vô cùng quỷ dị.

      Thủy Tư Tĩnh xoay người, tới vị trí ban đầu của Bách Lý Triệt, ngồi xuống. Nhìn mỗi người có mặt trong sảnh đường, thu hết biểu của tất cả vào trong mắt. Chuyện Hoành Ngọc, đích thân bà xử lý. Nhưng trước mắt, còn có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết.

      "Mẫn nhi!", Thủy Tư Tĩnh ôn nhu lên tiếng, khiến cho Đường Mẫn lập tức nổi da gà khắp người, đúng là mặt nạ hổ, mới vừa rồi hung dữ với Hoành Ngọc như vậy, tại lại giả bộ đối tốt với nàng.

      "Mẫn nhi, về thân thế của ngươi, ta cần điều tra chút. Nhưng có chút chuyện, muốn ngươi tự mình xác nhận!".

      "Chuyện gì?", đây mới chính là điều nàng muốn nghe, Đường Mẫn vểnh tai, mặt đầy mong đợi. Thủy Tư Tĩnh dừng lại chút, quay sang với Bách Lý Triệt: "Mời Nhị vương gia ra ngoài kia, khoản đãi cho tốt!".

      Bách Lý Triệt gật đầu, kéo Thiên Mị rời . Lúc rời khỏi còn nhìn chăm chú Đường Mẫn lát, tiểu của , trở về sao?

      " theo ta!", Thủy Tư Tĩnh đứng dậy, vẫy tay với Đường Mẫn. Đường Mẫn chạy nhanh như làn khói chạy tới gần phía trước. Thân thế của nàng có gì bí mật, lập tức sáng tỏ sao?

      "Đợi chút!", Quân Mạc Ly ngăn hai người họ lại, kiên định nhìn về phía Thủy Tư Tĩnh, lên tiếng: "Ta cũng cùng". Với động tác vừa rồi để nhận điều, kể cả có liều mạng, cũng phải là đối thủ của bà lão này.

      "Có thể!", Thủy Tư Tĩnh trả lời, vốn dĩ bà cũng có ý định ngăn cản , muốn cũng được. Phu quân của Mẫn nhi muốn biết chuyện của thê tử mình có gì sai. Huống chi, vừa liếc mắt liền biết tình cảm của hai người họ rất tốt.

      Được Thủy Tư Tĩnh dẫn đường, ba người họ dễ dàng xuyên qua Bách Lý Sơn trang, những trận pháp hư vô kia toàn bộ đều bị hóa giải. Đường Mẫn biết, trận pháp của Bách Lý Sơn trang này vô hình có ở khắp nơi, điểm này A Ly cho nàng biết.

      Sơn Trang rất lớn, Thủy Tư Tĩnh dẫn Đường Mẫn qua núi giả ở tiền viện, vòng đến hậu viện trong rừng, cuối cùng dẫn bọn họ đến trước mặt núi đá u ám.

      "Nơi này?", Đường Mẫn ngước nhìn núi đá cao, nơi này có thứ gì hay ho chứ.

      Thủy Tư tĩnh tiến lên bước, vươn tay chạm vào ngọc thạch xanh biếc trơn bóng. Sau hồi lục lọi, liền ấn xuống, khe núi thạch bích đột nhiên nứt ra, xuất cánh cửa.

      "Vào , có lẽ đáp án ở bên trong!". Thủy Tư Tĩnh nhìn về phía Đường Mẫn , tựa như cũng thầm với bản thân mình. Đáp án, ở bên trong.

      ××××××

      Con đường tối đen như mực, tia sáng nào lọt vào. Bên trong có nến chiếu sáng, tất cả đều là màn đen mịt mù.

      "Oái!", bị trượt chân, Đường Mẫn lập tức ngã xuống, đá nhọn sắc bén phía dưới đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Ngay lúc đó, nước mắt liền lũ lượt xông ra.

      "Ui, cái địa phương tồi tàn gì thế này. Ngay cả chút ánh sáng cũng có."

      "Mẫn nhi!", Quân Mạc Ly đỡ lấy Đường Mẫn, đưa tay gạt những mẩu đá vụn trong lòng bàn tay nàng, an ủi: "Cố nhịn chút, lập tức liền qua. Lúc này thể đốt lửa, nếu gây ra hàng lợt phản ứng, núi đá này hết sức nguy hiểm, phải cẩn thận."

      Thủy Tư Tĩnh thầm than thở, vừa nghe câu kế tiếp, thiện cảm đối với Quân Mạc Ly tăng lên rất nhiều. Đứa này hiểu biết ít, mới vừa vào bao lâu, liền nắm nguyên lý. Mẫn nhi có phu quân như thế, là chuyện đáng mừng!

      Phu thê họ ở phía sau khe khẽ chuyện, Thủy Tư Tĩnh ở phía trước dẫn đường, ước chừng qua khắc mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng ở đằng trước.

      "Đến rồi!". Thủy Tư Tĩnh nhìn ánh sáng phía trước lên tiếng. Đường Mẫn sững sờ, đến rồi, nơi ánh sáng phía xa xa kia có thứ bọn họ cần tìm sao?

      "Đây là đâu?", Đường Mẫn nhìn dòng nước trong suốt chảy róc rách, còn cả hương hoa thơm ngát bay tới nữa. Cảnh sắc tại, hoàn toàn giống với Bách Lý Sơn trang, chẳng lẽ bọn họ ra khỏi chỗ kia?

      " phải đâu!". Thủy Tư Tĩnh lập tức lên tiếng dập tắt suy đoán của Đường Mẫn, nơi này vẫn ở trong Bách Lý Sơn trang: "Nơi này là chỗ nào ngươi cần quan tâm làm gì, mau theo ta!". Thủy Tư Tĩnh dẫn Đường Mẫn tới căn nhà gỗ , bên trong đều là các bộ sách đa dạng, còn có bức họa. Giống như, Tàng Thư Các!

      Đường Mẫn tự mình suy đoán, nơi này khác Tàng Thư Các là bao, chỉ hơn chút mà thôi. Sau đó mở quyển sách ra, nhất thời thể dời mắt. Những sách này, đều là những tuyệt tích ít lại càng ít, nhưng Bách Lý Sơn trang lại có! Vội vàng lật xem những sách khác, nhìn mỗi quyển tâm nàng càng trầm thêm phần, đến cuối cùng trực tiếp chết lặng.

      Tàng thư ở này khổng lồ, hơn nữa, còn cực kỳ trân quý. Tùy tiện cầm quyển đều là giá trị liên thành.

      "Tới đây!", Thủy Tư Tĩnh gọi Đường Mẫn, tay cầm món đồ bằng ngọc, mà ngọc này, xanh biếc trong suốt, dưới ánh mặt trời càng thêm chói lọi rực rỡ.

      "Đưa tay ra!", Thủy Tư Tĩnh đặt ngọc tay Đường Mẫn, ra lệnh cho nàng nhắm mắt lại, tỉ mỉ cảm thụ khối ngọc này. Đường Mẫn hiểu, nhưng vẫn làm theo.

      Chất ngọc ấm áp, làm tâm nàng từ từ nóng lên, thậm chí còn nóng bỏng. Nàng nóng đến phỏng tay, muốn hất ra, nhưng tay lại bị Thủy Tư Tĩnh cố trụ, thể động đậy.

      "A, được, là nóng!". Đường Mẫn đau đớn kêu thành tiếng.

      "Nhịn chút, lập tức tốt!". Thủy Tư Tĩnh vươn cái tay khác ra, truyền nội lực vào trong cơ thể Đường Mẫn, giúp nàng giảm bớt đau đớn. Đường Mẫn lại cảm thấy toàn thân đột nhiên lạnh lẽo, đau đớn tay biến mất, nhưng cả người lại rét lạnh khác thường.

      "Lạnh. . . . . ."

      Trán Thủy Tư Tĩnh cũng lấm tấm mồ hôi, cuối cùng vẫn bị sức lực vô hình trong cơ thể Đường Mẫn ngăn cản trở lại. Hai người bị bắn ra, Đường Mẫn rơi xuống thấp, cả người lạnh đến tím bầm.

      "Lạnh!"

      "Mẫn nhi!", Quân Mạc Ly lập tức ôm lấy Đường Mẫn, bị hàn khí đâm vào da bỏng rát. Khí lạnh trong cơ thể Mẫn nhi quá mạnh!

      " ngờ, hóa ra là như thế. Ha ha. . . . . .", Thủy Tư Tĩnh cười ra tiếng, lầm bầm .

      "Mau cứu nàng ấy!", Quân Mạc Ly lập tức truyền nội lực vào trong cơ thể Đường Mẫn, nhưng lại hề có tác dụng, liền nhịn được quay sang Thủy Tư Tĩnh rống to. Chính vì bà ta nên Mẫn nhi mới phải chịu hành hạ như thế. "Nếu Mẫn nhi có chuyện gì, Bách Lý Sơn trang nhất định phải chôn theo!".

      Quân Mạc Ly ôm lấy Đường Mẫn ra ngoài, bước chân vội vã, khi cánh cửa cứng rắn khép lại. Lời lớn của Thủy Tư Tĩnh đúng lúc bay vào tai .

      "Nếu muốn cứu người, cứ giao cho ta!"
      Last edited: 29/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63.1 : Giúp ta tìm

      Editor: Maria Nyoko


      "Nếu muốn cứu nàng, cứ giao cho ta. " Thủy Tư Tĩnh lặp lại lần, chờ đáp án Quân Mạc Ly, mày hạ xuống che lại lo âu vô tận. Thân thể Mẫn nhi. . . . . .

      "Được, tin ngươi lần." Quân Mạc Ly nhanh chóng giao Đường Mẫn cho Thủy Tư Tĩnh, cũng bởi vì câu nới của nàng, tại có lựa chọn nào khác.

      Thủy Tư Tĩnh nhận lấy Đường Mẫn nhanh chóng điểm mấy chỗ đại huyệt ở người nàng, tiếp đó đều giải tất cả ra, lập lại như vậy, cho đến khi Đường Mẫn hề kêu đau nữa mới thôi.

      "Lưu lại nơi này, trông chừng." Thủy Tư Tĩnh ôm lấy Đường Mẫn tới sau nhà, Quân Mạc Ly đứng dậy nhìn người rời , mặt lo lắng cực kỳ ràng.

      Thời gian giống như rất chậm chạp, Quân Mạc Ly nhìn mặt trời ngoài phòng, còn chưa xuống núi. Họ còn chưa ra, Mẫn nhi phát tác bí dược, lần đau đớn so lần, sắp tới cập kê.

      Cuối cùng ánh mắt rơi xuống, sắc thái chân trời dần nhạt dần, ánh nắng chiều phủ kín mảng lớn bầu trời, sáng lạng xinh đẹp. Cầu nước chảy, nắng ấm, cảnh sắc như vậy làm cho người nghĩ thế nào.

      Quân Mạc Ly cũng có tâm thưởng thức, bởi vì người quan trọng nhất với , lúc này, đau đến muốn sống. Mà , cái gì cũng cách nào làm vì nàng, những đau đớn kia, hận được chịu đựng thay nàng.

      ràng bảo hộ nàng, thế nhưng cũng làm được cái gì. Nhìn nàng ngã xuống trước mắt , nhìn nàng kêu đau, nhìn nàng run lẩy bẩy, cực kỳ rét lạnh. Đáng chết!

      Thủy Tư Tĩnh ra liền nhìn Quân Mạc Ly ngồi ở thềm đá, mặt xám trắng, vô tận tự trách. Trong lòng đau nhói, tới.

      "Hài tử, chớ tự trách, nàng có chuyện gì ."

      "Mẫn nhi như thế nào?" Quân Mạc Ly kích động nắm được hai cánh tay Thủy Tư Tĩnh, để ý cái gì lễ phép, lo lắng hỏi thăm. Nàng ra, có phải Mẫn nhi tốt lắm hay ?

      Thủy Tư Tĩnh gật đầu, "Tạm thời ổn định, chỉ là hiệu quả thuốc này giảm sau nhiều lần dùng, Mẫn nhi thân thể của đứa này, quá yếu." Nàng vì nàg áp chế hàn độc cảm thụ thân thể của nàng, là kém. Thân thể như vậy, cứng rắn chịu đựng thực dễ.

      "Cái này là?" Thủy Tư Tĩnh lấy vật trong tay ra, ràng là khối huyết ngọc. Nhìn Quân Mạc Ly, nàng tìm đáp án.

      "Huyết ngọc có thể giải bí dược." Quân Mạc Ly đơn giản , Thủy Tư Tĩnh gật đầu, quả , truyền vật Thương Lan có thể giải bí dược, nhưng là cũng phá hủy khối huyết ngọc này.

      " cuộc giao dịch, ta phải người hoàng thất." Quân Mạc Ly giải thích, nhìn thấy Thủy Tư Tĩnh mê hoặc, liền tùy ý cho nàng biết về huyết ngọc.

      Thủy Tư Tĩnh nghe xong, tiếng động đứng lên, vẫn ra ngoài."Ngươi xem nàng thôi." xong tới phía cây cầu, cho đến khi còn lại mình nàng, mới đặt xuống phòng bị, mặt đau lòng.

      "Hành nhi. . . . . ."

      Bên ngoài nửa năm, nàng ngoan tâm chịu tìm, nhưng chưa từng nghĩ, ở bên ngoài bị nhiều uất ức như vậy. Nếu phải Quân Mạc Ly cứu , chữa khỏi . tính toán trở về sơn trang rồi hả ?

      Hành nhi, nam sủng! Thân phận như vậy tại sao có thể ở người Hành nhi!

      Quân Mạc Ly cước bước vào bên trong nhà nghe mùi dược thảo rất nặng, sắc mặt Đường Mẫn tái nhợt, nằm ở giường nhắm chặt hai mắt. Người trước mắt, nếu phải còn có thể cảm giác ít hô hấp vẫn còn tồn tại yếu ớt, cho là, nàng rời luôn rồi.

      Mẫn nhi, như thế nào mới có thể giải bí dược. Thuốc dẫn, thuốc dẫn, huyết ngọc có, thuốc dẫn bí dược rốt cuộc là cái gì!

      Quân Mạc Ly phiền não, về thuốc dẫn, tra tìm vô số, thu hoạch được gì. Duy nhất chút giá trị, chính là Bách Lý Sơn trang. Bách Lý Sơn trang, bí dược vốn là xuất từ nơi này. Bọn họ nên biết phá giải như thế nào.

      Thủy Tư Tĩnh có thể áp chế dược lực của Mẫn nhi, chắc hẳn nhất định là biết phá giải bí dược như thế nào.

      Dù là cầu xin, cũng nhất định phải lấy được thuốc dẫn.

      nhàng gạt sợi tóc rơi cái trán của Đường Mẫn, dứt khoát xoay người, ra ngoài. Thủy Tư Tĩnh đứng ở bên cầu, tâm tình khôi phục bình tĩnh.

      Lúc này, Quân Mạc Ly ra ngoài, tới gần nàng.

      "Tiền bối, cầu xin cho ta thuốc dẫn." Quân Mạc Ly cúi đầu, nhún nhường . Lần đầu tiên, lần đầu tiên cầu người như thế, Huyết Lan Cung chủ, tam công tử Tướng phủ, vô luận thân phận gì, đều cần thiết cầu người như thế. Nhưng là cố tình, số mạng chính là kỳ quái như vậy. cuộc hôn nhân ngờ, để cho bọn họ cùng chỗ, từ đó mê đắm. Vì nàng, cam nguyện!

      "Ngươi có thể vì nàng làm được tới mức nào?"

      "Trừ chết, gì cũng có thể." Quân Mạc Ly nhìn thẳng Thủy Tư Tĩnh, ra đáp án của mình.

      "Tại sao?" Thủy Tư Tĩnh hiểu, nếu nàng, vì sao thể chết vì nàng?

      Quân Mạc Ly hít hơi sâu, nhìn Thủy Tư Tĩnh, nhớ tới sau buổi trưa ấy, nhớ tới nữ tử nở nụ cười với nàng."Ta thể chết được, ta đồng ý, cùng với nàng, làm bạn đến già. Nếu ta chết rồi, đó chính là thất tín, Mẫn nhi vui vẻ, nàng thất vọng. Ta muốn cho nàng chỉ có , mà là đời làm bạn."

      Quân Mạc Ly phải sống, sống đến già, vẫn cùng với nàng. Cho dù là sống tạm, cũng muốn sống nữa.

      Nhớ tới thân thể của mình, biết có thể chống bao lâu, khỏi ngầm hạ ánh mắt, ánh sáng nhạt dần. có thể theo nàng bao lâu? ngày, tháng, năm?

      Mặc kệ bao lâu, phải sống!

      "Được, vậy phải sống tốt ." Thủy Tư Tĩnh cảm động, vì đối phương chết ai cũng có thể làm được, nhưng vì đối phương sống khỏe mạnh, cũng phải mỗi người có thể. Mỗi người đều có nội tâm yếu ớt, lúc ý thức hỏng mất, để cho bọn họ kết thúc có khối người.

      Quân Mạc Ly đứa này, ý chí kiên định, để cho nàng khiếp sợ. Mẫn nhi cùng với , hạnh phúc đến già .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 63.2:

      Editor: Maria Nyoko


      "Ta giúp ngươi, thuốc dẫn, có." Thủy Tư Tĩnh cam kết, nàng cứu nàng, cho dù cuối cùng chứng Mẫn nhi phải hài tử của Ưu nhi , nàng cũng cứu. Chỉ vì phần ân tình này!

      ××××××

      Trong tiểu sn cốc biết tên, Quân Mạc Ly coi chừng Đường Mẫn, ngày qua ngày. Cho đến ngày thứ bảy, người giường mới từ từ tỉnh lại.

      "Mẫn nhi!" Quân Mạc Ly cúi người, lưu luyến dứt, nhìn người trong lòng thương gầy .

      Đường Mẫn muốn , khóe miệng mởra, chính là đau nhói. Bảy ngày ăn uống, đôi môi đều khô nứt. Quân Mạc Ly cầm lấy chén nước, liếc nhìn Đường Mẫn, rót nước trà vào trong miệng mình. Cúi người, đặt lên đôi môi.

      Bờ môi khô khan, mang theo ma sát nhè , trong lòng Quân Mạc Ly hơi đau, chút xíu nước thấm vào đôi môi của nàng. Mãi cho đến khi cả chén nước trà đều dùng xong rồi mới dừng lại.

      "Khá hơn chút nào ?" Quân Mạc Ly rời đôi môi, giọng hỏi. Động tác vừa rồi mập mờ như vậy, nhưng vẫn sinh được tia tạp niệm, trong lòng đau đớn sớm tràn lan. Tình cảm hành hạ để cho sớm quên những thân mật kia.

      "A Ly, ngươi ăn đậu hũ của ta." Đường Mẫn cười , lè lưỡi liếm liếm cánh môi, nhất thời cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhịn được liền bắt đầu trêu đùa .

      Quân Mạc Ly ngược lại cười, "Mẫn nhi, là muốn tiếp tục sao?" Nhìn khuôn mặt tươi cười, biết đùa, thân thể có lưu lại bệnh căn. Như vậy liền yên tâm.

      "Cám ơn." Đường Mẫn nghiêm nghị, nghiêm túc hướng về phía Quân Mạc Ly cảm tạ, mặc dù nàng ngủ bảy ngày này, nhưng ý thức tỉnh táo, bảy ngày bước rời , để cho nàng cảm động.

      Nàng Đường Mẫn đời trước tích tụ bao nhiêu đức, sau khi xuyên qua sống lại mới có đối xử như vậy. Quân Mạc Ly, ta có tài đức gì!

      Quân Mạc Ly đưa tay đụng vào gương mặt của Đường Mẫn, từng chút từng chút, êm ái lại hữu lực. Tay cảm giác xù xì cùng gương mặt mịn màng ngừng ma sát, cỗ cảm giác khác thường ở giữa hai người dâng lên.

      "A Ly." Đường Mẫn cầm tay trước mắt, đặt ở bộ ngực mình, để cho cảm thụ nhịp tim của mình."A Ly, nghe được, ta rất khỏe mạnh. , phải lo lắng."

      Quân Mạc Ly gật đầu, Mẫn nhi rất khỏe mạnh. lo lắng, lo lắng. . . . . .

      "Đỡ ta lên, nằm muốn nổi mốc rồi." Đường Mẫn nhanh chóng sang chuyện khác, "Nơi này là căn nhà kia, nhữngbộ sách kia, nhìn lần qua thiệt thòi rồi."

      Đường Mẫn tùy Quân Mạc Ly ôm, tới ngoài phòng. cái, liền thấy bộ sách sắp xếp gọn gàng .

      "Rất nhiều, Bách Lý Sơn trang quá giàu có rồi." Đường Mẫn hâm mộ, những sách này có thể chuyển tốt, đáng tiếc, phải là của mình.

      "Mẫn nhi muốn?"

      "Ưmh, của người khác, được, thể giành." Nàng rất biết điều, dù sao ai đuổi nàng, ở lại chỗ này từ từ xem. người rét lạnh, bí dược phát tác rôig. Tái phát biết là lúc nào, giờ an tĩnh, để cho nàng hảo hảo hưởng thụ thôi.

      "Nếu hồ ly cũng ở đây tốt." Đường Mẫn vô hạn nhớ nhung con xú hồ ly kia, biết ở bên trong phòng trúc có thể chết đói hay , choáng nha chạy loạn khắp nơi, có thể bị người nắm nồi hầm cách thủy hay ? Tỷ như, Bách Lí Triệt. . . . . .

      "A Ly, tiền bối đâu?" Từ lúc nàng đứng lên đến bây giờ, cả chung quanh cũng trông thấy người, nàng nằm bảy ngày, tình huống Bách Lý Sơn trang bây giờ là như thế nào?

      Trong lòng Đường Mẫn nóng nảy đều lộ mặt, Quân Mạc Ly lấy quyển sách nàng cầm tay để xuống, kéo nàng ra khỏi phòng. Phong cảnh sơn cốc rất đẹp, nàng cần tĩnh tâm tu dưỡng, Bách Lý Sơn trang cùng bọn họ có quan hệ gì đâu.

      "Rất đẹp, rất lâu rồi chưa ngắm cảnh đẹp như vậy." Đường Mẫn cảm thán, kể từ khi mở mắt ra, nàng vội vã lập gia đình, bọn họ liên tiếp gặp chuyện. Làm sao rãnh rỗi có thể dừng lại, xem phong cảnh chút, hình như là chuyện xa xỉ.

      "Tiền bối , nửa tháng. Nàng cho chúng ta thời gian, bảy ngày, còn dư lại tám ngày hưởng thụ. Mẫn nhi, ngươi muốn cuộc sống đơn giản, phải sao?"

      Quân Mạc Ly xong lại cảm thấy lòng chua xót, cuộc sống đơn giản, thế nhưng lại cho nàng được.

      Từ sau khi Đường Mẫn tỉnh lại thường nhạy cảm đối với người bên cạnh, Quân Mạc Ly thương cảm thoáng qua rồi biến mất, nàng lại cảm thấy, hiểu như vậy."A Ly, chúng ta đợi ở đây, cái gì cũng quản."

      Tình chàng ý thiếp, nhàn nhã tự tại. Ở sơn cốc tám ngày, mỗi ngày Đường Mẫn đọc sách ngắm phong cảnh, rảnh rỗi chuyện phiếm với Quân Mạc Ly, hai người đều hết sức quý trọng cơ hội như vậy. có người ngoài, có phân tranh.

      Ngày thứ chín, sáng sớm.

      Quân Mạc Ly mang theo Đường Mẫn ra khỏi sơn cốc, Đường Mẫn quay đầu lại liếc nhìn nhà gỗ , cười thầm. Bất luận đây là địa phương nào, nó cho bọn họ thời gian tốt đẹp nàng nhớ kỹ.

      Khi hai người ra, liền nhìn thấy Thủy Tư Tĩnh đứng ở núi đá trước mặt. Thủy Tư Tĩnh cẩn thận quan sát Đường Mẫn, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khôi phục rất tốt.

      "Đa tạ tiền bối cứu mạng." Mạng của nàng là nàng cứu, phần ân tình này nàng biết đền đáp như thế nào, chỉ có thể tự mình cám ơn.

      Thủy Tư Tĩnh hài lòng gật đầu, sau đó phân phó nha hoàn đứng phía sau, "Dẫn bọn xuống, vẫn ở tại Vong Ưu Lâm." Trước khi phá giải bí dược, nàng cho phép bọn họ rời núi, đây là lòng riêng của nàng.

      Lúc này Đường Mẫn có bất mãn, chân tướng, nàng cũng muốn biết. A Ly cùng nàng, bí dược càng ngày càng phát tác thường xuyên, mà ngày nàng cập kê cũng mau đến. Nàng biết còn có thể chịu đựng được bao lâu.

      Loại đau đớn này, mỗi lần khiến nàng như muốn vỡ ra từng mảnh.

      ××××××

      Thời tiết phương bắc thay đổi liền thay đổi ngay, lúc bọn họ vào núi vẫn là hơi lộ ra lạnh lẽo, mà bây giờ có thể cảm thấy từng tia rét lạnh. Vong Ưu Lâm, mảng rừng trúc lớn ở trong gió lạnh vang dội, thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào, cho dù là ban ngày cũng làm cho người cảm giác thoải mái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :