1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê tử ngốc ở tướng phủ - Nhược Thanh Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 117: Thanh Phong thổ lộ!

      Quay về Nam Tầm, nhìn thấy Liễu nương, vốn tưởng rằng chuyện mới bắt đầu, ngờ lại trở nên lộn xộn.

      “Nữ nhân, hóa ra ngươi chạy đến nơi này.”

      Thiên Mị đánh giá tiểu viện vòng, tuy có hơi bất mãn, nhưng kinh ngạc nhiều hơn.

      Đúng vậy, thừa nhận chính mình rất hoảng sợ, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly rời Phượng Lăng, chuyến này với Hành Ngọc chụp hụt. Chỉ có manh mối duy nhất, hướng Nam.

      tới Nam Chiếu, đến chỗ Nam Tầm, nếu phải ngẫu nhiên gặp được Hồng Mai, Lục Trúc, nghe lời các nàng , bọn tìm ra được.

      Đường Mẫn nheo mắt, nhìn bộ dáng bất cần đời của Thiên Mị, oán hận muốn đánh người nào đó mấy quyền.

      Được tiện nghi mà còn khoe mẽ!

      phải vẫn tìm được đến đây sao, lên mặt cái gì!

      phải đến rồi sao?”

      “Nữ nhân, ngươi lạnh nhạt thế làm ta thương tâm, đúng là nghĩ tới ta chút nào sao?”

      trận xì xào bàn tán lại vang lên, hiểu phu nhân và tên nam nhân này có quan hệ gì, tai sao lại tìm khắp nơi? lẽ --- bọn họ quay sang nhìn Quân Mạc Ly, chỉ sợ cung chủ nổi giận.

      Quân Mạc Ly mỉm cười, tức giận cũng ăn giấm chua. Thiên Mị và nàng đùa giỡn như thế nào cũng có chừng mực. cần lo lắng quá, ngay cả chính Thiên Mị cũng dám quá phận, cũng rất khẩn trương, chỉ cần ghen, Hành Ngọc vui. Hơn nữa, Mẫn nhi là muội muội Hành Ngọc, “Đại tẩu” này sao dám khi dễ nàng.

      “Nhớ ngươi sao? Ta nghĩ Hành Ngọc cũng thèm nhớ ngươi đâu, nếu đến đây, liền ở lại . Hành Ngọc, muội rất nhớ huynh!”

      Đường Mẫn kéo Hành Ngọc sang bắt đầu ân cần hỏi han, Thiên Mị bị gạt sang bên rất tức giận.

      “Ngươi ăn dấm sao? Nàng quan tâm Hành Ngọc nhiều hơn ngươi!”

      Quân Mạc Ly bất vi sở động, nàng vui vẻ là hạnh phúc rồi. Có vị huynh trưởng Hành Ngọc này, còn mừng thay cho nàng ấy chứ.

      “Hình như ngươi mới chính là người ăn dấm!”

      “Ngươi!”

      Thiên Mị kinh ngạc, đôi phu thê này quả vẫn khác biệt, ngay cả cách chuyện cũng giống y như nhau, được sao!

      Năm người đứng đằng sau nhìn màn này, cung chủ và người nam nhân trò chuyện, mà phu nhân lôi kéo người nam nhân khác cười cười, lẽ, đây mới là chân tướng?

      “Qúa mạnh mẽ, đây mới là chân tướng sao?”

      “Vô , ngậm miệng!”

      Hoa Ảnh trực tiếp đẩy Liễu Liễu đẩy qua, miệng chó thể mọc ngà voi, chỉ e thiên hạ loạn. Vô ôm chặt, trừng mắt nhìn Hoa Ảnh, nữ nhân này quả thực giống nữ nhân tí nào.

      “Liễu Liễu, có việc gì chứ?”

      Liễu Liễu gật đầu, hoản toàn hiểu tình huống.

      “Mẫn nhi, quả nhiên con quay lại?”

      Liễu nương được Thúy Y dìu từ trong phòng ra, nhìn thấy Đường Mẫn liền vui sướng thôi. Nhưng giây sau, khi liếc nhìn sang Hành Ngọc, nước mắt lại rơi như mưa!

      “Ngươi, ngươi!”

      Hành Ngọc thấy Liễu nương cũng rất kinh ngạc, tuy qua nhiều năm, nhưng vẫn nhớ bộ dạng của nữ tử này.

      “Liễu di.”

      “Tiểu thiếu gia!”

      Liễu nương nắm chặt tay Hành Ngọc, nước mắt ngừng rơi, đời này chưa bao giờ hy vọng có thể gặp được người, giờ phút này lại đứng ngay trước mặt.

      “Liễu di, mấy năm nay người có khỏe ?”

      “Khỏe, rất khỏe.”

      Liễu nương nghẹn ngào biết nên mở miệng thế nào, lôi kéo Ngọc Hành đứng như vậy. Đường Mẫn ngầm hiểu cười, Thiên Mị làm được chuyện tốt, nghĩ tới cuộc gặp mặt này lại khiến Liễu nương cao hứng như vậy.

      vào trước , nương, ca ca đến đây cũng mệt mỏi rồi.”

      “Mẫn nhi, các con…?”

      Đường Mẫn gật đầu, sai, nàng và Ngọc Hành sớm nhận nhau rồi.

      “Tốt, lần này tiểu thư có thể yên tâm rồi!”. Liễu nương lần đầu tiên buồn rầu gọi tiểu thư, cái xưng hô này nàng nghe mười mấy năm rồi.

      đám người vào phòng, chuyện được lát, những người nghe lén mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là quan hệ như vậy, khó trách khó trách!

      Rồi lại nhìn Thiên Mị và Hành Ngọc…

      “Nhìn cái gì, đến phần các ngươi!”

      quẫn bách, muốn cướp, hơn nữa, Liễu Liễu còn ở bên cạnh, Vô kéo Liễu Liễu lui sang bên, việc này thích hợp với thiếu nhi, Liễu Liễu quá thuần khiết, việc này thích hợp để nàng biết.

      “Thích.”

      Hả?

      “Thích!”, Liễu Liễu nhìn Hành Ngọc, cười hì hì.

      Liễu Liễu thích Hành Ngọc sao?

      Việc này làm mọi người cứng đờ, nhất là Thiên Mị và Vô , trong lòng thầm kêu rên, cho phép thích.

      Liễu Liễu quăng Vô , đến trước mặt Hành Ngọc, lôi kéo tay Hành Ngọc, im lặng nhìn. Hành Ngọc im lặng lát, lập tức cười ôn hòa, nàng thiếu nữ đáng .

      “Ta thích, thích.”

      Liễu Liễu vẫn lặp lại câu như vậy, sau đó đám người đen mặt, trong lòng co rút, cái này, chẳng phải là thay lòng đổi dạ sao!

      Đường Mẫn nhìn sắc mặt hai nam nhân càng ngày càng khó coi, đành phải tiến lên hỏi: “Liễu Liễu, vì sao lại thích Hành Ngọc?”

      “Sạch , tâm, sạch ,”

      Liễu Liễu kéo cánh tay Hành Ngọc buông, Đường Mẫn nghe xong liền hiểu, hỏa diễm hồ vốn thông minh, nàng thích tâm tư Hành Ngọc nhuốm bụi trần, sạch thuần khiết.

      Khó trách, lúc trước thích Vô , hóa ra là như vậy.

      Nhưng mà, bây giờ Hành Ngọc xuất , mà tâm tư của so với Vô càng tinh thuần hơn.

      Đường Mẫn giải thích, Vô lập tức ủy khuất, có chỗ nào tinh khiết chứ….

      “Liễu Liễu, ngoan, ta rất sạch !”

      Kéo người nào đó ra, Vô bắt đầu tiến hành dạy dỗ trong góc tường. Hành Ngọc rất thích thiếu nữ này, cảm thấy rất thân thiết. Giống như là, từng gặp qua rồi.

      Ngoại trừ Đường Mẫn, khó có người làm cho nảy sinh ý nghĩ này.

      “Liễu Liễu là hỏa diễm hồ biến hóa!”. Đường Mẫn mọi chuyện của Liễu Liễu, lúc này đến phiên Thiên Mị hóa đá. Tiểu gia hỏa này là hỏa diễm hồ biến thành sao?

      Khó trách cảm thấy chướng mắt như vậy, vốn móng vuốt sắc bén, cào loạn vào , bây giờ, lại còn dám cướp người nữa chứ! Đừng tưởng rằng thành người tài giỏi, nếu nàng dám, liền …

      Thiên Mị bất đắc dĩ, cái gì cũng dám, lại càng dám khi dễ tiểu nương. Hơn nữa, nhóm người này đông như vậy, lại còn rất thích Liễu Liễu, dám hạ thủ sao.

      “Thiên Mị, trước kia phải ngươi rất thích trêu hồ ly sao, bây giờ thích rồi hả?”

      Đường Mẫn trêu chọc phen, nhìn Thiên Mị xoắn xuýt, liền cảm thấy hôm nay đậc biệt. Thiên Mị quay mặt , tuyệt đối thừa nhận, kỳ trong nội tâm mình dường như có chút thích tiểu gia hỏa này.

      “Quay lại chuyện chính , lần này ta tới tặng đồ.”

      Thiên Mị xong, tiện tay lấy từ trong ngực Hành Ngọc tấm da dê, đưa cho Đường Mẫn.

      Tò mò mở ra, nhìn bản đồ địa hình phức tạp.

      “Thứ gì đó?”

      “Lúc gần mẫu thân giao cho ta, nàng , nếu như các ngươi rời Phượng Lăng, tìm bọn họ, nơi đó chính là chỗ ở lý tưởng.”

      Đường Mẫn ngẩn ra, hóa ra nàng sớm đoán được, cho nên, mới dửng dưng như thế.

      Quân Mạc Ly nhìn bản đồ, địa hình đó rất phức tạp, giữa đánh dấu hồng tâm là đích đến, địa phương đó trăm dặm đều là phong cảnh.

      “Đây là nơi nào?”

      Đường Mẫn biết nơi này, cho dù có trong bản đồ cũng biết được.

      “Nếu như đoán sai, nơi này, là Vạn Nhai Cốc.”

      “A - -”

      ra là chỗ đó sao?”

      “Làm sao có thể!”

      Biết được nơi này ai xúc động, nơi này làm sao có thể vẫn còn chứ!

      Vạn Nhai Cốc, nghĩa cũng như tên, là vách núi cao dưới là đáy cốc vạn trượng, nghe chim đều thể bay tới được, cũng chưa bao giờ thấy sinh vật bò lên. Chẳng khác nào địa ngục.

      Là Vạn Nhai Cốc!

      “Mẫn nhi, đây có ý gì?” Liễu nương đứng ngồi yên, đây là ý gì chứ? lẽ tiểu thư còn sống?

      “Nương, đúng vậy, mẫu thân còn sống.”

      An ủi Liễu nương, tất cả mọi người đều lựa chọn im lặng, cho đến qua bữa tối, Liễu nương được đám người Hồng Mai đỡ về phòng nghỉ ngơi.

      , các ngươi nghĩ thế nào.”

      Thiên Mị biết sợ cười , chút cũng lo lắng, vị trí ở Thương Lan kia, giao cho lão hồ ly quản, dù sao cũng có Thiên Hành thái tử ở đó, hưng thịnh thôi. Mà , chỉ cần ở cùng người trong lòng tiêu diêu tự tại là được.

      Vạn Nhai Cốc, là nơi tốt .

      “Phu nhân, các người Vạn Nhai Cốc sao?” Phiêu Tuyết khẽ hỏi, nơi này có thể được sao?

      Mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn, vẻ mặt giống nhau, nơi này xuống dưới phải là chết toàn thây sao!

      Đường Mẫn nhìn Quân Mạc Ly, giống như đợi câu trả lời của chàng. Quân Mac Ly lời nào, chỉ nhìn nàng, tín nhiệm trong mắt lên toàn bộ.

      Nàng do dự cái gì, muốn làm, vậy làm thôi!

      “Như thế nào, các ngươi sợ rồi hả?”

      “Ai !”

      “Thế còn chần chừ gì chứ!”

      Mọi chuyện rất đơn giản, tất cả quyết định rồi.

      “Vạn Nhai Cốc, có khả năng là nơi dưỡng lão của chúng ta rồi!”. Vô cuối cùng cũng chuyện, xe ngựa bắt đầu xuất phát, lúc này bọn còn lựa chọn nào nữa.

      “Ngươi có vẻ vẫn lưu luyến thế giới này thôi, vậy ở lại , ta cho phu nhân. Nhưng mà, Liễu Liễu hình như thể tách rời phu nhân đâu!”

      Thanh Phong trêu ghẹo , mặt Vô lập tức cứng lại, cố gắng cười : “Ta thế thôi, ha ha!”

      Để mình ở đây, thể nào chịu được, có khả năng điên mất.

      Hơn nữa, nếu theo, về sau muốn vào Vạn Nhai Cốc, chỉ có thể lựa chọn tự sát mới có thể vào.

      Đây là hành động tự mình hại mình!

      “Thanh Phong, ta phải nghĩ cho ngươi sao, ngươi xem, vào địa phương quái quỷ này, đến con muỗi cũng có đôi, ngươi dù gì cũng là nam nhân trai tráng, muốn như vậy cả đời sao!”

      xong, liền nhìn về phía Lộng Nguyệt, sau đó tiếp tục : “Còn cả Lộng Nguyệt nữa, ông trời thương xót hạnh phúc của hai nam nhân cứ như vậy bị hủy rồi!”

      càng càng hưng phấn, xem võ công của hai người kia đều cao hơn mình, càng nghĩ tới hậu quả phía sau.

      Nào biết, Thanh Phong nhàn nhạt ra câu, nhất thời làm mọi người đều hoảng sợ.

      “Có Phiêu Tuyết là đủ rồi!”

      vừa mở miệng ra liền khép lại được nữa, cái này gọi là gì? Hóa ra…

      có ý tốt nhìn Phiêu Tuyết và Thanh Phong, hóa ra sớm…, hả?

      Phiêu Tuyết đỏ mặt, làm sao Thanh Phong có thể ra những lời này…

      Thanh Phong nhìn Phiêu Tuyết chăm chú, muốn nhìn xem hi vọng thế nào, chỉ đánh cược, muốn biết nàng có giống với mình hay , nhiều năm như vậy, nha đầu này chưa bao giờ nghĩ thông suốt cả.

      Chuyện này, ngoại trừ Lộng Nguyệt nhìn ra được, những người khác toàn bộ đều biết, trong lòng người kia vẫn luôn tồn tại.

      Nhưng kết quả lại làm bản thân thất vọng rồi.

      Phiêu Tuyết trực tiếp trốn rất xa, tránh Thanh Phong, chứ đừng đáp lại.

      nhìn tình hình này, hình như bị mình phá hỏng rồi.

      “Nàng cự tuyệt trước mặt, phải sao!”. Lộng Nguyệt nhàn nhạt câu, Phiêu Tuyết và Hoa Ảnh ở bên kia, tuy biết tâm tư của Phiêu Tuyết, nhưng nàng có tức giận, chứng tỏ ta còn có hi vọng.

      cố gắng hoàn hồn, sau khi hiểu tâm tư Thanh Phong, bắt đầu giáo dục phen.

      “Theo đuổi nữ tử phải như vậy…”

      “Ngươi phải biết rằng, nữ hài tử đều thích hoa, ngươi như vậy quá muộn,...”

      đống tuyệt chiêu của Vô lập tức phun trào như suối.

      Thanh Phong đăm chiêu, hình như có đạo lý, nên chủ động hơn chút chứ nhỉ?

      Đôi mắt Lộng Nguyệt ngừng liếc trái liếc phải, thiên tài Vô này.

      Chính còn có thu phục, hiểu tình cảm của tiểu Hồ Ly nữa mà.

      Đường Mẫn và Quân Mạc Ly nghe bên ngoài chuyện, nhìn nhau cười, đây mới là cuộc sống.

      Có bọn ở đây, cho dù ở nơi nào, cũng đều hạnh phúc cả.

      “Vạn Nhai Cốc, khi vào, thể ra được sao?”

      “Ngươi sợ sao?”

      Đường Mẫn lắc đầu, nàng chưa bao giờ sợ hãi, thậm chí còn chờ mong, địa phương đó trong mắt người khác là địa ngục, với nàng nó lại là Thế Ngoại Đào Nguyên.

      thanh huyên náo, có trần thế, yên tĩnh đời.

      Có thân nhân, có bằng hữu, có A Ly, nàng còn mong gì nữa.

      Tuy nhiên, có hơi nhớ phụ thân, nhưng chỉ cần ông sống tốt là được.

      Toàn bộ, đều có quy luật, thuận theo trái tim, mới có thể là chính mình.

      “Cung chủ, phu nhân. Phía trước là lối rẽ, sắc trời tối, chúng ta có tiếp hay ?”

      “Tạm nghỉ ngơi, đêm nay ở đây, phía trước cách đó xa có thị trấn , ngày mai xuất phát tiếp.”

      “Vâng!”.

      Mọi người chậm rãi xuất phát đến trấn .

      bản đồ, trấn kia cách Vạn Nhai Cốc xa, ghi là Trấn Thanh Khê.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 118: Cẩn thận.

      Trấn Thanh Khê là địa phương lớn , là trấn , kỳ là lớn hơn so với thôn chút.

      Nhưng kỳ lạ là, nơi này khách điếm rất nhiều, sầm uất ngờ.

      vào Trấn Thanh Khê, người qua kẻ lại đông đúc, lui tới đều là khách buôn bán thập phương, còn có hàng loạt khách điếm và tửu lâu.

      “Nơi này có chỗ thích hợp lắm.”

      Thiên Mị tặc lưỡi, nghĩ tới lại có địa phương như vậy, giống như thôn trang bé, kinh tế phát triển mạnh mẽ ngờ.

      Lúc này mặt mọi người đều tràn đầy vui vẻ, mặc kệ là tâm hay giả ý, tóm lại, rất khác nhau.

      “Cứ tìm khách điếm trước .”

      Khách điếm đầu tiên mọi người nhìn thấy trông rất xa hoa, thu hút ít chú ý.

      “Khách điếm Duyên Phận!”

      Lão bản là nữ nhân phong tình vạn chủng, rất nhiệt tình với Đường Mẫn.

      “Hoan nghênh các vị khách quý đến trấn Thanh Khê này, trọ ở đây là đúng rồi. Chỗ này của chúng tôi khiến quý vị hài lòng.”

      “Bà chủ sao biết chúng tôi vừa tới?”

      “A…, vị này giỡn với ta à! Tới trấn Thanh Khê này đều là khách qua đường, phải tới Thương Lan Nam Chiếu, hoặc phía Bắc Trường Thành, liền dừng chân tại đây, nghỉ ngơi tạm ở chỗ này.”

      “A…, như vậy bà chủ làm ăn rất tốt sao?”

      “Đâu có, đâu có, các vị là khách quý, các vị đều là áo cơm cha mẹ phải sao?”

      Bà chủ lập tức an bài chỗ ở, sau đó mang nước ấm, đồ ăn, phục vụ vô cùng nhanh chóng, chu đáo.

      Ban đêm ở trấn Thanh Khê cứ yên tĩnh trôi qua như thế.

      Cáo biệt bà chủ ánh mắt lưu luyến rời, tiếp tục rời . Bà chủ đau lòng, ôi, mất bó bạc to, cũng chỉ ở có đêm…

      Vạn Nhai Cốc, ngay đỉnh núi.

      Đoàn người đến đỉnh núi Vạn Nhai Cốc, đứng đỉnh núi nhìn khái quát. sâu xuống dưới, là vực sâu thấy đáy, Vạn Nhai Cốc ở phía dưới cùng.

      “Chúng ta chắc chắn muốn xuống dưới sao?”

      nhịn được hít khí, muốn chết sao chứ!

      Nếu nhảy xuống, chắc chắn chầu Diêm Vương ngay!

      Đường Mẫn cười cười, với Vô : “Ai chúng ta muốn nhảy xuống, lẽ Vô ngươi muốn nhảy xuống sao?”

      , làm gì có, phu nhân minh!”

      phải nhảy xuống tốt, hù chết rồi. Nhưng mọi người đều nghi hoặc, thế phải làm sao, Vạn Nhai Cốc, có cách khác sao?

      Đường Mẫn nhìn bản đồ, sau đó xoay người, nhìn Thiên Mị chăm chú.

      “Làm gì vậy?” Thiên Mị tức giận gầm lên, lo lắng hỏi.

      “Thiên Mị ngươi hình như là cao thủ.”

      phải.”

      “A…, vậy lạ , lẽ Hành Ngọc dối sao?”

      “Ngươi!”

      Bất đắc dĩ đến gần, gặp xui xẻo rồi, Hành Ngọc rất sủng ái Đường Mẫn, lại thể bỏ được Hành Ngọc, vốn định đùa giỡn nữ nhân này, nghĩ đến chính bản thân lại bị đùa giỡn lại.

      Chỉ vào địa phương bản đồ Vạn Nhai Cốc, : “Nơi này, có biểu tượng.”

      Đường Mẫn lúc này mới cười : “Cứ , cửa vào chân chính ở chỗ nào?”

      Thiên Mị lắc đầu, cái này quả biết, và Hành Ngọc mang bản đồ nghiên cứu mấy lần, lại khảo sát thực địa vài lần, vẫn tìm thấy cửa vào, nhưng có thể xác định điều chính là đỉnh núi phải là cửa vào.

      Nơi này là nơi tự tìm đường chết!

      “Được rồi, chúng ta coi như là ngắm phong cảnh.”

      Tinh thần Đường Mẫn sảng khoái, sáng sớm leo núi, thân thể khỏe mạnh.

      đám người im lặng, ngắm phong cảnh, ừ ngắm phong cảnh.

      Nhưng mà, chỗ này có gì hay mà nhìn chứ?

      Liễu nương được Thúy Y đỡ ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc này khôi phục thể lực, nhìn đỉnh núi này, nhớ lại lời Đường Mẫn , hơi nghi ngờ .

      “Vạn Nhai Cốc, nghe có phải hơi lạ ?”

      “Lão phu nhân, Vạn Nhai Cốc, Vạn Nhai Cốc, làm sao có thể chứ! Đây chính là Tử Vong Chi Cốc mà người người đều biết.”

      “Đúng vậy, ta nghe tiểu thư , sơn cốc đó rất đẹp, đỉnh núi, rất giống với nơi này!”

      Đường Mẫn liền xoay người, nhìn Liễu nương.

      “Bà còn gì nữa ?”

      Liễu nương lắc đầu, đáp: “Tiểu thư gì, chỉ là cái tên dường như phải là Vạn Nhai Cốc, mà là ...Đúng rồi, là Vô Nhai Cốc!”

      Liễu nương khẳng định gật đầu: “Đúng vậy, là Vô Nhai Cốc.”

      Vô Nhai Cốc?

      Ô Nha Cốc?



      Rất nhiều con quạ tụ tập ở sơn cốc, Đường Mẫn chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình có đàn quạ bay qua.

      “Vô Nhai Cốc? Chưa từng nghe thấy chỗ này.”

      Vô Nhai Cốc, bọn ai cũng biết, rốt cuộc là nơi nào.

      lẽ, để tìm được Bách Lý Ưu, bọn họ còn phải trải qua khảo nghiệm lần nữa sao? Bản đồ này, rốt cuộc có dụng ý gì?

      “Bản đồ này, là sao?”, Phiêu Tuyết im lặng ngày, giờ mới câu đầu tiên.

      Đường Mẫn mang bản đồ đưa tới, bọn đều tìm ra được lí do, có lẽ bọn họ có thể tìm ra manh mối.

      Hoa Ảnh tiếp nhận, sau đó mở ra xem, Vô nhịn được hừ tiếng, “Ngu dốt, sai rồi, cầm ngược.” xong muốn mang bản đồ chuyển lại, Hoa Ảnh cầm bản đồ chịu buông tay.

      “Sai chỗ nào, ngươi xem , núi này sông này phải nhìn rất ràng sao.”

      Hoa Ảnh phục chỉ vào bản đồ, “Này, này, còn cái này, chính ngươi nhìn xem!”

      “Ơ? .”

      Đường Mẫn, Quân Mạc Ly, thậm chí cả Thiên Mị và Hành Ngọc đều giật mình tới, cùng nhìn vào bản đồ, quả nhiên, Hoa Ảnh chỉ vào bản đồ, càng hơn. Hóa ra bản đồ địa hình phức tạp lập tức trở nên ràng hơn.

      “Khó trách!”

      Hóa ra là do bọn họ, cứ đinh ninh là tọa độ đúng, nhìn bản đồ này, chưa bao giờ nghĩ tới, phải nhìn ngược lại.

      “Ngươi xem, phải chỗ này sao?”

      Hoa Ảnh lơ đễnh, bản đồ này phải nhìn rất ràng sao!

      “Cứ như vậy, Vạn Nhai Cốc ở đây.”

      Sau đó, mọi người quẫn rồi.

      Vạn Nhai Cốc, đây mới là Vạn Nhai Cốc sao, nhưng Hoa Ảnh chỉ vào địa phương đó cách chỗ này rất xa.

      Luôn luôn dung túng cấp dưới, mà vào giờ khắc này, Quân Mạc Ly bàn tay to vung lên, bản đồ địa hình rơi vào tay .

      Cầm lấy bản đồ cẩn thận xem—

      “Có lẽ, chúng ta đều sai lầm rồi.” Quân Mạc Ly ngẩng đầu, hỏi, “Người nào mang theo giấy bút ?” đầu đuôi câu, làm người ta ứng phó nổi.

      Hoa Ảnh đưa giấy bút, nhìn Quân Mạc Ly vẽ lại.

      Kỳ , cái gì cũng chưa làm, chỉ vẽ lại bản đồ. Tiếp theo, để hai tấm lại gần nhau, hợp lại hiểu ra.

      “Như vậy, hình như đủ rồi.”

      Mở tấm bản đồ mới ra, hai tấm bản đồ hợp lại, lồng hai điểm hồng tâm, lại xuất thêm rất nhiều đường gấp khúc. nhìn kỹ, phát được.

      “Con đường này, như thế nào?”

      chỉ vào con đường giữa hai tấm hình, hình như con đường này đột nhiên xuất , làm người ta kinh ngạc thôi. Nếu mang bản đồ đặt cùng chỗ, có phải con đường này vĩnh viễn xuất ?

      “Vạn Nhai Cốc, Vô Nhai Cốc, bất luận là nơi nào, chỗ này nấp là thiên chân vạn xác. Khó trách nhiều năm như vậy, ai tìm được. Nếu phải lần này đánh bậy đánh bạ, chúng ta bị tấm tranh này dẫn vòng quanh, được.”

      Có đôi khi, mọi việc rất đơn giản, đó là lẽ đương nhiên, chính vì như vậy, mới bị vùi lấp càng sâu.

      Cất đồ , cầm “Bản đồ” lần nữa, xuất phát.

      Có mục đích chính xác, bọn thuận lợi hơn nhiều, tuy nhiên đường xá có hơi gấp khúc, mà còn vòng sâu, ràng bản đồ chỉ có đoạn, hơn nửa canh giờ vẫn chưa ra ngoài.

      Sơn đạo này có 18 khúc quanh…

      Đường Mẫn nhớ tới bài hát, im lặng cười, đường như thế này, khi nào mới có thể đến nơi.

      “Nhanh, qua đoạn này, đường dễ hơn nhiều.”

      Quân Mạc Ly , nắm lấy tay nàng, ma sát tay lát, đôi tay này, nhẫn nhịu mềm mại, có thô ráp, người này cũng như vậy, nàng tự nguyện ở trong sơn cốc cả đời sao?

      “Nghĩ cái gì vậy?”

      “Hối hận sao?”

      Sửng sốt.

      Lập tức hiểu được, Đường Mẫn lắc đầu. “Chính mình lựa chọn, được phép hối hận, còn nữa, ta chưa bao giờ mong chờ như bây giờ, sinh hoạt như vậy, ta rất thích.”

      Nàng rất chân thành, giống như muốn sóm cùng cư, bỏ qua mọi đời.



      “Khi nào mới hết đoạn đường này, đoạn đường này đúng sao!”

      “Ngươi phải sao.”

      Ý tứ chính là, ngươi đường này, ngươi ngươi đúng ? Lộng Nguyệt câu, sắc mặt Vô đỏ lên, câu mắc kẹt tại yết hầu, cũng được, cũng được, đôi má đỏ bừng lên.

      Lúc này, biết người nào nhìn về phía trước, liền thấy được hi vọng.

      “Ai nha, hết đoạn này rồi, mau nhìn!”

      Mọi người nhìn ra xa, phải như vậy chứ!

      “Được, thêm vài bước.”

      Phía trước có con đường , đường bằng phẳng, nhìn địa điểm cách bọn họ càng ngày càng gần. Tất cả mọi người đều bắt đầu hưng phấn, áp chế được xúc động và chờ mong.

      “Gần, càng lúc gần rồi…”

      thầm, càng thêm kích thích tình cảnh bây giờ, đầu năm nay nếu có khúc nhạc dạo có phải có chút thích hợp hay .

      Mọi người đứng ở ngoài sơn cốc, đường phía sau sương mù dày đặc bao phủ, nhìn .

      Mà giờ phút này, phía trước chính là Vạn Nhai Cốc trong truyền thuyết.

      Chỉ là… Đứng trước cốc này, lại biết, cửa vào là chỗ kia, đơn giản chỉ là cánh đồng hoa, có đường.

      “Chúng ta nên nhổ hoa mới có thể tìm được đường sao?”

      Phiêu Tuyết đề nghị, xong chính nàng cũng thấy ổn, chuyện này hình như được tốt lắm?

      “Nhìn kỹ những bông hoa này có chỗ nào khác .”

      đám người nhìn chằm chằm vườn hoa lâu, cuối cùng nhụt chí.

      có gì cả!”

      “Liễu Liễu, ngươi ?”

      Đường Mẫn kéo Liễu Liễu, trong mắt lóe sáng. Liễu Liễu nhìn nhưng bông hoa này, sau đó bắt đầu sáng lên, miệng nhưng từ ngữ ngắt quãng.

      “Hoa, trái cây. Ăn ngon…”

      Nha đầu kia cái gì!

      “Liễu Liễu, đây là hoa gì?” Đường Mẫn tiếp tục hướng dẫn.

      “Ừm, hoa hướng dương.”

      Vậy là được rồi, toàn bộ đoán sai.

      lát nữa cửa xuất .”

      Mạc danh kỳ diệu chờ đợi, chỉ có Đường Mẫn và Quân Mạc Ly nhìn nhau cười. Hoa hướng dương, khi mặt trời lặn héo rũ tiêu tán, ngày hôm sau mặt trời xuất mới có thể xuất , loại hoa này rất quỷ dị, mà ở tam quốc, có bất luận chỗ lớn hoa hướng dương, cho nên có người biết như vậy.

      Mà Đường Mẫn ngẫu nhiên xem ghi chép dã sử, mới có thể biết chuyện này.

      Đến Quân Mạc Ly, có hiểu biết, cũng hiểu lắm.

      “Ôi! Các ngươi nhìn, những bông hoa này, biến mất rồi! Vậy mà thấy nữa!”

      lớn tiếng la hét, có chút dám tin xoa hai mắt của mình, , cứ như vậy biến mất trước mặt .

      “Hoa hướng dương, chúng ta quên mất bản tính của nó, khó trách.”

      Thanh Phong vỗ đầu chính mình, hiểu ra. Có ai nghĩ đến, lối vào cốc này có hoa hướng dương như vậy.

      “Cửa vào ngay trước mặt, còn vào sao?”

      Đường Mẫn đỡ Liễu nương và nắm tay Quân Mạc Ly trước, phía sau là đám người, hình như kinh ngạc đứng ngây người, còn chưa tỉnh lại.

      vật rất thần kỳ, luôn luôn cần thời gian tiêu hóa.

      Tí tách, tí tách - -

      Lu nước tràn đầy, thanh rơi xuống mặt đất.

      “Ngoạt!”

      “Ừm.”

      “Hình như có người vào được.”

      “Ừm.”

      muốn nhìn xem sao?”

      Rốt cuộc người nào đó cũng ngẩng đầu lên, mặt vẫn còn dính chút bụi nên có hơi buồn cười.

      “Ưu nhi, nhóm lửa nấu cơm quan trọng hơn.” xong, tiếng ừng ực vang lên, Bách Ưu bất đắc dĩ nhìn phong cảnh. Nhưng mà, cơm tối nay có phái ít quá , có đủ ăn sao?

      “Chỉ có hai chúng ta ăn, ừm… Đủ rồi.”

      Cảnh Ngoạt thêm câu, sau đó chính mình tiếp tục nhóm lửa, tay Bách Lý Ưu ngừng lại, rau vừa rửa suýt chút nữa làm rơi xuống đất.

      Bọn họ…

      Tiếp tục lên tiếng, nhưng lát sau, Bách Lý Ưu để đồ ăn xuống, đứng dậy ra ngoài.

      “Ưu nhi?”

      Bách Lý Ưu bất đắc dĩ quay đầu, đáp: “Ta lấy thêm gạo!”. Sau đó, ra ngoài.

      Cảnh Ngoạt nhìn Bách Lý Ưu chăm chú, sau đó hoảng hốt, cuối cùng đứng dậy, cùng theo ra ngoài. Nhưng mà tâm tình dường như được tốt lắm.

      Đói bụng đón tiếp đám người, còn phải chia bữa tối, lần đầu tiên Cảnh Cảnh cảm thấy, bản đồ lúc trước cho vẫn quá đơn giản, nghĩ tới nhanh như vậy có người tìm tới. Lúc trước, nên cho tấm bản đồ giả!

      Tâm tư này chỉ có biết, nếu bị Đường Mẫn biết, có khả năng rơi lệ rồi.

      Bản đồ của phụ thân làm bọn họ nhiều đường vòng như vậy, nếu ngươi cho họ đồ giả, phải muốn bọn họ tìm đến chỗ chết sao!

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 119: Động phòng hoa chúc (Hoàn).

      Cảnh Ngoạt ra cửa, vẫn đứng ở sân cách đó xa, chỗ này có thể nhìn cửa vào. bao lâu, liền nghe thấy tiếng nhốn nháo, sau đó liền thấy đống người.

      “Cái gì chứ!”

      Lần đầu tiên Cảnh Ngoạt muốn tục, Vạn Nhai Cốc là nơi du ngoạn chắc! Mang nhiều người tới đây như vậy!

      “Mau nhìn, có người!”

      Đường Mẫn nhìn qua, chỉ thấy Cảnh Cảnh mặc bộ áo trắng đứng.

      “Các ngươi đến đây, vừa lúc, là đến bữa tối.” Bách Lý Ưu vo gạo xong tới, khuôn mặt tươi cười.

      Lời này vừa ra, làm Cảnh Ngoạt đen mặt.

      đám heo!”

      Đám người Vô lập tức đổ mồ hôi lạnh, trực tiếp giáng xuống cấp lợn rồi sao? Bọn phải đói như thế…

      “Tiểu, tiểu thư!”

      Liễu nương ra từ trong đám người, nhìn Bách Lý Ưu chớp mắt, trong lòng vô cùng kích động.

      “Liễu nhi ~ ”

      Bách Lý Ưu chưa từng nghĩ, Đường Mẫn mang Liễu nương vào cùng, người nha hoàn ở cùng mình mười mấy năm, sau khi bà rời rất yên lòng về người này, tại tâm giống như được nhét đầy.

      “Liễu nhi, về sau sống ở đây.”

      “Vâng, tiểu thư.” Liễu nương vui mừng mà khóc.

      “Đói bụng.”

      Cảnh Ngoạt kéo áo Bách Lý Ưu, đạo lý. Bách Lý Ưu bất đắc dĩ cười cười, xoay người vào, bắt đầu nấu cơm.

      Đường Mẫn và Hành Ngọc nhìn mắt nhau, hẹn mà cùng nhau vào.

      “Nương, ta và ca ca giúp người!.”

      Bách Lý Ưu dừng lại lát, khóe mắt lấp lánh ánh ánh nước: “Được.”

      Bữa tối rất đơn giản, nhưng cũng rất náo nhiệt. Có đám người Vô , tiếng cười càng thêm vui vẻ.

      Bóng đêm tối đen, đám người được an bài phòng ngủ khác nhau. May mà viện này có mấy sân , cho nên nhiều nhà trống, đám người có chỗ dung thân.

      “A Ly, nơi này yên tĩnh, tốt.”

      Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn vào trong lòng, nhìn bóng đêm, im lặng nghe tiếng côn trùng trong đêm, trong lòng bình tĩnh. Cảm giác này rất lâu rồi chưa có.

      Quân Mạc Ly giật mình, mang người ôm càng chặt.

      “Nàng thích như vậy, vậy .”

      Qua lúc lâu sau, trong lòng có động tĩnh.

      “Mẫn nhi?”

      “Dạ.”

      “Mẫn nhi?”

      “Dạ.”

      Quân Mạc Ly cong khóe miệng, giống như nghĩ đến gì đó. Nụ cười kia, làm cho người ta nhìn thấu.

      “Mẫn nhi, chúng ta, lâu rồi chưa có làm chuyện phu thê hay làm rồi đúng ?”

      Trong lòng lảo đảo, giật mình tỉnh lại, sau đó đỏ bừng cả khuôn mặt. Có người trực tiếp như vậy sao…

      “Dạ, đúng vậy, rất lâu rồi.”

      “Vậy đêm nay sao?”

      Đường Mẫn quẫn, nàng nên lắc đầu hay gật đầu, trong đầu đấu tranh kịch liệt, sau cùng cảm tính chiến thắng lý trí.

      “Dạ.” Giọng như muỗi kêu.

      Quân Mạc Ly mừng như điên, ôm lấy nàng trực tiếp đến giường.

      Y phục từng kiện cởi ra, mành trướng buông xuống, hơi thở nam nhân gần sát, động tác có quy luật, lần lượt tiến hành…

      Ban đêm, rất xinh đẹp quyến rũ…



      Mà gian phòng khác, lại là trận đau đầu.

      ở trong phòng qua lại, thỉnh thoảng nhìn người ngồi giường, lại nhịn được trận đau đầu.

      “Liễu Liễu, ngươi tìm Hoa Ảnh , ngươi thể ở chỗ này.”

      Liễu Liễu vô tội chớp chớp mắt, hiểu.

      “Trước kia, chúng ta vẫn cùng nhau ngủ mà.”

      Vì sao bây giờ được nữa chứ?

      nâng trán nhìn trời, đúng vậy, đau đầu muốn chết, vì sao trước đây mỗi đêm ngủ đều ôm hồ ly hỏa diễm, bây giờ, cứ thế đào hố chính mình, vẫn thể chính mình nhảy vào.

      “Bây giờ khác rồi, khi đó ngươi là hồ ly, hiên tại ngươi là người, nam nữ khác biệt, hiểu ?”

      Liễu Liễu lắc đầu, vẫn là nàng và , khác nhau chỗ nào chứ!

      hết nổi, giải thích vô dụng, như thế, đành phải .

      “Ngươi ngủ chỗ này, ta ra ngoài.”

      “Ta ngủ được, ngươi, ôm ngủ.”

      Hố phụ thân, lúc trước vì sao lại muốn ôm hồ ly hỏa diễm ngủ!

      được.”

      Nước mắt lưng tròng nhìn Vô , trong lòng Vô nhũn ra. Được rồi. là cẩu, là bất đắc dĩ, liền là tiểu nhân, có biện pháp, phạm tội .

      Trực tiếp qua, sau đó mang người ôm đến giường, nhét vào ổ chăn. Tiếp theo, chính mình chui vào.

      hồi qua .

      “Vẫn còn ngủ sao?”

      , cởi được.” Liễu Liễu kéo y phục chính mình, biết phải làm sao. Vô cảm thấy chính mình muốn thổ huyết, đây là muốn phạm tội sao.

      Người bên canh bắt đầu cởi y phục, sau đó thuận tay cởi y hục của , cố gắng phản kháng, nhưng nàng vẫn cởi được y phục người .

      “Ta, tự ta cởi.”

      Giọng khàn khàn, có chút chịu đựng, hai người cởi y phục, lần đầu tiên dán chặt vào nhau.

      Mùi thơm người nữ tử truyền đến, nơi mềm mại dán chặt vào . Nàng an phận lộn xộn ngừng, giống như châm lửa.

      “Liễu Liễu, nên cử động.”

      Thân thể Vô bắt đầu mất tự nhiên, cố gắng kiềm chế chính mình.

      đêm này, mỹ nhân ở trong ngực, nhưng mà kìm nén sắp hỏng.

      Sáng sớm Vạn Nhai Cốc có riêng biệt, trước bàn cơm, đám người hơn phân nửa vành mắt đều đen, ngáp liên tục.

      “Vô , tiểu tử ngươi diễm phúc ít, tối hôm qua quá sức rồi, bộ dạng này, cần phải vừa phải thôi.”

      Thanh Phong trêu ghẹo , nhìn mắt gấu mèo của Vô rất nghiêm trọng, bộ dáng này, làm cho người ta nghĩ ngợi linh tinh.

      bực tức, đêm ngủ có được hay , nhìn lại thiếu nữ bên người, tinh thần sảng khoái, rất tự tại. Trong lòng thấy rất bất công, vì sao chỉ có mình chịu đựng khó chịu…

      “Phu nhân, tối hôm qua ngươi cũng ngủ được ngon sao?”

      Phiêu Tuyết hỏi câu, mọi người ăn cơm động tác đều dừng lại. trán Đường Mẫn thần kinh căng lên, nén cười : “ tồi.”

      “Vì sao mặt lại hồng vậy, còn nữa, cổ bị muỗi cắn sao? Hơi hồng hồng, quái lạ, tối hôm qua có muỗi mà?”

      Phiêu Tuyết ra sức hỏi.

      Đường Mẫn cúi đầu xuống, gần sát bát cơm, mất mặt, Phiêu Tuyết mà tiếp, nàng có mặt mũi nhìn người nữa rồi.

      trận cười, nhưng mà cố gắng kìm nén, nhưng đủ để mặt Đường Mẫn đỏ như tôm luộc.

      “Phiêu Tuyết, khụ khụ, việc này đơn giản như vậy, ngươi vẫn đừng nên hỏi nữa hơn!” Lộng Nguyệt nén cười khuyên bảo, nếu hỏi tiếp, bữa cơm này ăn ngon rồi.

      Cảnh Ngoạt nhìn Đường Mẫn và Quân Mạc Ly, nghĩ lát, mới mở miệng: “Hôn lễ này làm lại lần nữa, chúng ta còn chưa tham dự.”

      “Đúng đúng, làm lại , cung chủ, chúng ta ủng hộ ngài!”

      Bách Lý Ưu để bát xuống, giương mắt nhìn đám người, “Nếu muốn làm lại, vậy phải náo nhiệt, đêm nay tổ chức . Mẫn nhi, nương chưa chứng kiến, bây giờ, để chúng ta nhìn lại lần.”

      “Toàn bộ nghe cha nương an bài.”

      “A Ly!”

      Đường Mẫn quẫn, tiếng cha nương gọi rất dễ dàng, bình thường cũng thấy lanh lợi như vậy - -



      Toàn thân Đường Mẫn mặc giá y, cả căn phòng toàn màu hồng, Bách Lý Ưu ngồi bên cạnh.

      “Mẫn nhi, nương nghĩ tới, còn có thể nhìn thấy con xuất giá.”

      “Nương.”

      Đường Mẫn nắm tay Bách Ưu, nữ tử trước mặt là mẫu thân của nàng, nữ tử này rất nàng, mà nàng vô luận xuất phát từ bản thân Đường Mẫn hay tâm chính mình, đều hoàn toàn chấp nhận.

      “Từ giờ khắc này, Mẫn nhi luôn ở bên cạnh người, còn có, ca ca cũng ở lại bên cạnh người.”

      “Ừ, có huynh muội các con, đời này ta uổng phí rồi.”

      Cửa đột nhiên mở ra, hai người quay đầu nhìn, chỉ thấy Cảnh Ngoạt đứng ở cửa, biết cầm trong tay thứ gì đó, được tự nhiên nhìn ra ngoài lát, rốt cuộc tới.

      “Mẫn nhi, cầm lấy, đồ cưới.”

      Cảnh Ngoạt đưa ra cây trâm chạm trổ rất tinh tế, mà còn nhìn rất đẹp.

      “Này?”

      “Tự ta làm, gả nữ nhi, ừm, đồ cưới.”

      Đường Mẫn cười ra tiếng, đồ cưới này rất khác biệt, người khác gả nữ nhi đồ cưới rất nhiều, nàng cưới “Keo kiệt”, nhưng mà, đồ cưới này làm nàng cảm thấy ấm áp.

      “Cảm ơn phụ thân, con rất thích.”

      Mang trâm gỗ cài lên tóc, nhìn trong gương đồng, rất đẹp.

      đến giờ rồi, chúng ta nên ra ngoài.”

      Đại sảnh, mọi người đều an bài xong nhìn đôi tân nhân, bắt đầu hành lễ.

      Đường Mẫn kìm nén trái tim đập nhanh, giờ khắc này, nàng cảm thấy khẩn trương và sợ hãi, trong đó còn có chút chờ mong.

      đảm nhận chủ trì, bắt đầu buổi lễ.

      “Nhất Bái Thiên Địa.”



      “Nhị Bái Cao Đường.”




      Phu Thê Giao Bái.”



      “Đưa vào động phòng!”



      Trong tiếng hoan hô, Đường Mẫn cảm thấy mình được bế lên, hơi thở nam tử quen thuộc, nàng cảm thấy yên bình.

      “Mẫn nhi, nàng là thê tử của ta, giờ khắc này, vĩnh viễn.”

      Quân Mạc Ly thầm thân mật bên tai nàng, hương vị hạnh phúc tràn đầy,giờ khắc này bọn họ đợi lâu.

      Khăn voan bị vén lên, Đường Mẫn ngẩng đầu, chạm mắt Quân Mạc Ly, trong mắt nóng rực, như lửa thiêu đốt.

      Chén rượu đưa cho nàng, đám người vui đùa ầm ĩ giục, hai người chậm rãi uống cạn.

      “Tốt, rượu hợp cẩn uống xong rồi, chúng ta có phải nên ra ngoài, xuân tiêu khắc đáng giá ngàn vàng.”

      “Ôi, được, còn chưa nháo động phòng!”

      “Phu nhân, nhanh sinh con, chúng ta chờ!”

      “Vô , ngươi ngậm miệng ~ ”



      Gian phòng rốt cuộc yên tĩnh lại, chỉ còn lại hai người.

      “A Ly, khụ, chúng ta.”

      Đường Mẫn biết nên mở miệng như thế nào, tối nay hình như hơi…

      “Mẫn nhi ~ ”

      Đột nhiên cúi xuống, đè nàng ngã vào giường, ôm chặt, gọi từng tiếng .

      “Mẫn nhi - - Mẫn nhi - - Mẫn nhi - - ”

      Từng tiếng , gọi làm da đầu run lên.

      nghỉ thôi.”

      “Ừm.”

      Y phục cởi ra.

      Trong bóng đêm, nam nhân nhìn chằm chằm nàng, bức bách nàng đối diện chính mình, tay từ từ châm lửa, đêm, rất dài, muốn như vậy cả đêm.

      “Mẫn nhi,” hơi thở nóng bỏng phun vào tai nàng, trong lòng nàng run rẩy bất an, tiếng cười trầm thấp vang lên. “Mẫn nhi, Quân Mạc Ly ta, tối nay bổ sung thêm đêm động phòng hoa chúc cho nàng!”

      đêm xuân, nồng đậm tình ái.

      Hạnh phúc của bọn họ, vừa mới bắt đầu…

      ----HOÀN CHÍNH VĂN----

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :