1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê tử ngốc ở tướng phủ - Nhược Thanh Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 92: Tội đoạt vợ con của người khác (1)

      Edit: Ciao J


      “Ngươi xác định là làm như vậy?” Quân Vô Ưu hỏi lại, biết có phải nghe lầm nữa.

      Đường Mẫn nắm vốc hạt dưa bóc vỏ bỏ vào trong miệng mình, nhai bẹp bẹp. Ừ, ăn nhiều hạt được bóc cùng lúc rất ngon, quả là hưởng thụ. Nếu như có thể xem cái người nào đó ầm ĩ bên cạnh quả là hoàn mỹ.

      “Ta này, ngươi có thể yên tĩnh lát được . Ngươi nhìn A Ly xem, tốt, bóc hạt dưa cho ta.” Đường Mẫn hài lòng nhìn phu quân nhà mình, đúng là nam nhân cực phẩm, từ lâu bắt đầu bóc hạt dưa cho nàng rồi.

      Quân Vô Ưu nhìn người chỉ cười , xác định người đó là Tam đệ của , trực tiếp nắm đống hạt dưa đượ bóc, tràn đầy tức giận. Có người như thế à, cha bọn họ còn trong tù đấy.

      “Quân Vô Ưu! Ai cho ngươi ăn những hạt dưa này, tự bóc .” Đường Mẫn nâng bát hạt dưa lên, bảo vệ trước ngực mình, nhìn chằm chằm người nào đó, cảnh báo.

      “Ta nghi ngờ lắm, rốt cuộc ngươi có nhớ người ở trong đó chính là cha ngươi .” Quân Vô Ưu nhai xong, câu.

      Đường Mẫn sững sờ, lập tức khôi phục lại thái độ vui đùa, hài lòng nắm vốc hạt dưa bỏ vào miệng.

      “Quân Vô Ưu, có đôi khi gọi nhị ca chẳng được tự nhiên, nhưng lúc này mà gọi cũng được.”

      “Hả?” Quân Vô Ưu tò mò, trước kia thế nào nàng cũng chịu gọi, sao bây giờ lại chủ động hả?”

      “Bởi vì còn cần nhị ca giúp đỡ nhiều hơn.” Đường Mẫn cười tủm tỉm nhìn Quân Vô Ưu, ánh nhìn khiến lạnh cả sống lưng, cảm giác như bị gài bẫy.

      “Chuyện gì?”

      “Nhị ca, nghe ngươi tới vô ảnh vô tung hả?” Những thứ này là Quân Mạc Ly cho nàng tối hôm qua, khinh công của Quân Vô Ưu có thể là số , thậm chí chính Quân Mạc Ly cũng cảm thấy bằng.

      “Quá khen.” Quân Vô Ưu từ chối cho ý kiến, điểm đó hoàn toàn thừa tự tin,

      “Vậy phiền nhị ca chuyến, cứu hai phụ thân ra khỏi lao.”

      “Ngươi muốn ta cướp ngục!”

      “Đừng lớn tiếng thế chứ, còn nữa, đêm nay hành động cẩn thận chút, ta ở đây chờ ngươi ha, nhị ca.”

      “Vì sao lại là ta?”

      Đường Mẫn bất đắc dĩ nhìn bầu trời: “Bởi vì ta phải vào cung, còn A Ly chuẩn bị xe ngựa.”

      Quân Mạc Ly cũng bị kinh sợ, sao đột nhiên nàng lại như vậy? Mấy ngày nay lời nào là nghĩ những điều này sao? Cướp ngục, cái này khỏi quá…

      đến hậu quả cướp ngục thế nào, bọn họ phải rời xa Phượng Lăng, thậm chí vĩnh viễn thể trở về được. Cho dù cướp ngục thành công, hạ nhân trong hầu phủ và Tướng phủ cũng phải phân tán, những di nương, phu nhân và tiểu thư an bài thế nào. người là Tả tướng, người là Trấn Nam hầu, bọn họ vô cùng quan trọng triều đình, chuyện như vậy há là trò đùa.

      “Sau đó an bài thế nào?”

      “Lưu lạc thiên nhai, tới Thương Lan cũng được. Mấy người Thiên Mị ở đó, ta cũng hơi nhớ bọn họ rồi.” Đường Mẫn .

      “Quả thực hồ đồ!” Quân Vô Ưu ném hạt dưa, đứng phắt dậy, nhìn Đường Mẫn biết nên gì. Suy nghĩ chu toàn như vậy, trò đùa như vậy, nàng có nghĩ đến rằng sau khi làm như thế có hậu quả như thế nào .

      Hoàng đế Phương Lăng tại vị lâu như thế, suy trong tam quốc, thủ đoạn của há chỉ có . Nàng có thể ỷ vào mình là nữ nhi của để làm số việc, nhưng hai người kia phải nàng có thể dính vào.

      “Ta .”

      “Ngươi phải !”

      Đường Mẫn cũng đứng lên, chống lại Quân Vô Ưu, ánh mắt chuyên chú: “Quân Vô Ưu, ngươi phải , hơn nữa, phải ngay đêm nay.” Ánh mắt Đường Mẫn lạnh như băng, khiến người ta nhìn thấu tâm tình.

      có khả năng.” Quân Vô Ưu trực tiếp rời , hồ đồ theo nàng. Đây đúng là tìm đường chết, cho dù cướp ngục thành công, bọn họ phải đối mặt với việc bị truy nã cả đời, hơn nữa cái này định ngay tội danh cho bọn họ. Tham ô, bán nước. Nửa đời sau bọn họ thể sống tốt được.

      “Quân Vô Ưu, ngươi có tự tin sao?”

      Quân Vô Ưu trào phúng nhìn Đường Mẫn, gì. Phép khích tướng này như trò đùa của trẻ con vậy.

      “Tiếc quá, tiếc quá. Này, A Ly, nhiệm vụ này đành giành cho chàng vậy, nhiệm vụ của chàng ta an bài cho người khác, tỉ lệ thành công giảm xuống, biết có được hay nữa…”

      Đường Mẫn than thở, Quân Vô Ưu tức giận chịu nổi, nữ nhân này bức . Nàng biết thể bỏ mặc được nên bức như vậy.

      Chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi!

      Thê tử của Quân Mạc Ly, quả thực là kết hợp của nữ tử và tiểu nhân!

      “Ta , nhưng mà đảm bảo thành công.”

      Đường Mẫn lập tức nở nụ cười, để ý lắm: “Nhị ca vừa ra tay là biết được hay rồi. Yên tâm , chúng ta đều tin tưởng, với công phu của nhị ca mang hai người ra ngoài rất dễ dàng.”

      Đường Mẫn vuốt mông ngựa, những lời cẩn thận.

      Nàng phỉa thấy lo lắng của hai người họ, nhưng mà nàng muốn thử lần, ngồi chờ đợi kết quả chỉ có , nàng muốn như thế.

      Mạc Lưu Lăng phải , đêm nay nàng đua với . Xem vững tâm, hay là nàng may mắn.

      Thời gian nhanh chóng trôi qua, Đường Mẫn cầm kim bài mà lần trước lấy chỗ Mạc Lưu Lăng, vào hoàng cung.

      Mà Quân Vô Ưu sẵn sàng để hành động bất cứ lúc nào, Quân Mạc Ly cũng chuẩn bị sẵn sàng. Tất cả đợi đến lúc gió đông nổi lên…

      “Mẫn nhi, ngờ con lại tới!” Mạc Lưu Lăng kích động biết gì, nhìn người trước mặt, dường như nhìn bao nhiêu cũng đủ, gương mặt này cực kỳ giống Ưu nhi, đây là nữ nhi của .

      “Ngươi nghĩ tới chuyện tình còn khá.” Đường Mẫn hừ tiếng, rất tự nhiên ngồi xuống, quan tâm tiểu thái giám bên cạnh mặt trắng bệch.

      Nhìn tiểu thái giám run rẩy, Đường Mẫn có chút đành lòng, còn bé tí, như vậy bị mang tiến cung làm thái giám rồi. là…

      “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?” Đường Mẫn đột nhiên , đối tượng phải Mạc Lưu Lăng mà là tên tiểu thái giám này.

      Tiểu thái giám sợ tới mức bay mất hồn, bị Đường Mẫn thế, quỳ luôn xuống đất: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.”

      Khuôn mặt Mạc Lưu Lăng đen xì: “Ngươi đúng là đáng chết.”

      câu, làm cho tiểu thái giám hoàn toàn tuyệt vọng.

      Đường Mẫn nhìn người vô thần mặt đất, trong lòng bi thương. Nếu hôm nay ai cứu , sợ rằng trong hoàng cung lại có thêm mạng người.

      “Đợi chút.” Đường Mẫn ngăn những tên thị vệ định kéo người , nhìn Mạc Lưu Lăng: “Ta còn chưa hỏi hết mà.”

      Mạc Lưu Lăng nhìn Đường Mẫn, lập tức thay đổi thái độ, cười : “Mẫn nhi, con có vấn đề gì cứ hỏi . Lui xuống.”

      Bọn thị vệ lui hết ra.

      Tiểu thái giám nhìn Đường Mẫn cười tủm tỉm, trong lòng càng sợ, trước mắt càng khiến rét mà run.

      “Ngươi , ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?”

      “Nô tài, nô tài, 13.”

      Phụt ——

      Đường Mẫn chỉ cảm thấy đầu óc mình đủ dùng, 13 tuổi, đây là xã hội gì chứ, như vậy, còn hơn nàng nữa, bé trai chưa phát dục bị biến thành thái giám! Đúng là khiến người ta tức điên!”

      “13, ngươi tiến cung thế nào, tuổi như vậy, sao cha mẹ ngươi cũng cam lòng?”

      “Nô tài, có cha mẹ. Vừa ra đời vào cung, từ , từ là…”

      Câu tiếp nữa, dường như tiện để , nhưng Đường Mẫn hiểu . Từ là thái giám, sét đánh trúng rồi,

      Được rồi, là do nàng xen vào việc người khác.

      “Ngươi xuống , sao.” rồi nàng xoay qua với Mạc Lưu Lăng: “Tha cho .”

      Mạc Lưu Lăng gật đầu, làm gì muốn quan tam đến tên tiểu thái giám biết tên, đương nhiên là Đường Mẫn gì nghe đó. kiên nhẫn phất tay với tên tiểu thái giám: “Xuống dưới, hôm nay bỏ qua cho ngươi.”

      “Tạ hoàng thượng, tạ hoàng thượng!” Tiểu thái giám liên tục tạ ơn rồi lui xuống. Đường Mẫn rầu rĩ nhìn, ràng là nàng cứu mà!

      Bên này suy nghĩ còn bay bổng, Mạc Lưu Lăng lại : “Mẫn nhi, con nghĩ kỹ rồi sao, con muốn nhận tổ quy tông à?”

      Mạc Lưu Lăng tràn đầy chờ mong, ngoài việc này ra, cũng hiểu sao nàng lại tiến cung.

      Trong lòng Đường Mẫn cười nhạo, nhưng mặt lại bình tĩnh, lời nào, làm như chấp nhận.

      Mạc Lưu Lăng bình tĩnh trong lòng, thao thao bất tuyệt về trình tự nhận tổ quy tông, cuối cùng lại quấn quýt trong vấn đề: “Mẹ con vẫn mang danh là hầu phủ phu nhân, nếu con như vậy vào cung thân phận rất khó xử, là con của trẫm cho người trong thiên hạ biết mẹ con và ta, như vậy là vũ nhục lớn với danh tiếng mẹ con. Đúng là khó làm!”

      Mạc Lưu Lăng muốn chỉ nhận làm nghĩa nữ, nữ nhi này là bảo bối của , làm sao có thể chỉ làm đơn giản được.

      Nhưng vì thân phận của Bách Lý Ưu, mọi chuyện trở nên khó khăn hơn.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 93: Cứ thế này về Tướng phủ

      Edit: Ciao


      Mạc Lưu Lăng kinh ngạc nhìn Đường Mẫn, bởi vì lời này vô cùng chói tai. Mạc Lưu Lăng chưa từng nghĩ, Bách Lý Ưu muốn gì nhất, là Đường Ứng Nghiêu và Mẫn nhi khỏe mạnh cả đời sao?

      Nghe , trước khi nàng qua đời, thời gian ở Hầu phủ, vợ chồng bọn chọ kiêm điệp tình thâm, vô cùng hòa thuận. Nàng Đường Ứng Nghiêu sao?

      Trái tim đột nhiên đau đớn, bởi vì hy vọng duy nhất của cũng trở nên xa vời. Điều khó khăn nhất chính là, nữ nhân cuối cùng lại người khác, mà vẫn sống trong những dấu hiệu giả dối.

      ra, cần gì chứ! Ta biết rốt cuộc trong lòng mẹ nghĩ gì, người trong lòng mẹ là ai, nhưng mà tất nhiên mẹ muốn thấy trường hợp này xảy ra!” Đường Mẫn xong sụt sịt thôi. Khi còn sống Bách Lý Ưu chỉ cần cuộc sống an bình, cho nên nàng lựa chọn cha, cho nên nàng chỉ hy vọng tất cả khỏe mạnh.

      Cho đến chết, nàng đều chưa từng hi vọng Mạc Lưu Lăng biết còn có nữ nhi. Như vậy, nàng muốn có chuyện gì xảy ra.

      “Mẫn nhi, ngươi thực cũng chỉ nhận thức người cha đó sao?” Mạc Lưu Lăng cam lòng, đây là con mà!

      Đường Mẫn nhìn người trước mặt còn trẻ, trong lòng cũng mềm mại, người cha này dường như cũng làm cho người ta đáng ghét như vậy. Đúng lúc Đường Mẫn định cơn gió vọt vào, kéo Đường Mẫn ra, rời xa Mạc Lưu Lăng.

      “Cha! Cha thoát ra rồi?” Đường Mẫn hưng phấn nhìn Đường Ứng Nghiêu, ngờ Quân Vô Ưu cướp ngục. Nàng còn cho rằng sống chết cũng quay về, trong lòng còn lo lắng.

      “Mẫn nhi, cha ở đây, chớ có đáp ứng điều kiện gì của , cha sợ chết.”

      “Khá lắm, sợ chết, vượt ngục, tự tiện xông vào hoàng cung, Đường Ứng Nghiêu, lúc này ngươi có chết cũng khó.” Mạc Lưu Lăng trợn mắt nhìn Đường Ứng Nghiêu, nhìn bảo vệ Đường Mẫn sau lưng như gà mẹ bảo vệ con, loại tình cảnh này diễn trước mặt vô cùng châm chọc.

      “Có tội danh gì, Đường Ứng Nghiêu ta gánh, có nhiều hơn làm sao.” Từ khi ra khỏi đại lao tính đến việc thoát tội, chỉ cần Mẫn nhi an toàn là được.

      “Đường Ứng Nghiêu, ngươi hỗn trướng!”

      “Hỗn trướng sao hả!”

      Đường Ứng Nghiêu trừng mắt nhìn Mạc Lưu Lăng, hoàn toàn để ý quần thần khác biệt, hai người giương cung bạt kiếm. Đường Mẫn ở bên nhìn giật mình, thoáng đứng xa ra chút. Rốt cuộc bọn họ cũng gặp nhau, có tức giận gì xả ra, vậy nàng cũng còn lo lắng nữa. ràng hai bên rất xem trọng tình nghĩa đối phương, cho dù xa cách bởi Bách Lý Ưu bọn họ vẫn luôn coi trọng tình bạn này.

      năng chua ngoa, trái tim đậu hũ, hai ông già khó chịu này.

      “Đồ con lừa lì lợm này, ông!” Quân Hách Thiên xông vào, lập tức ngừng lại, Đường Mẫn kéo ông qua bên, cười haha: “Cha chồng, người cứ nghỉ tạm lát, ra người cũng ra rồi, mừng quá.”

      “Cười vui vẻ cái gì hả, hai ông cha của con cũng đánh nhau thế rồi, dám đánh cả Hoàng đế, ông ta muốn sống chắc!” Quân Hách Thiên lo lắng cho Đường Ứng Nghiêu, tính tình bướng bỉnh này mà phát ra chẳng để ý gì cả.

      “Vậy cứ đánh thôi ạ, đánh xong mới có thể hết tức giận. gặp thời gian dài, hai người tích tụ rất nhiều oán giận.” Đường Mẫn cảm khái, nghi ngờ đố kỵ và oán khí của hai người đều do ít gặp mặt chuyện, nếu có thể đánh nhau trận rồi ngồi xuống chuyện vấn đề cũng nghiêm trọng đến mức muốn chém đầu cha nàng.

      “Nha đầu này, hóa ra là cố ý.” Quân Hách Thiên vui mừng nhìn Đường Mẫn, tâm tư kín đáo như vậy, hổ là con của Bách Lý Ưu, Mạc Ly cưới được thê tử tốt.

      dám ạ, con chỉ đánh giá chuyện trước đó của hai người, sau đó con phát tình cảm của hai người phải chỉ thân thiết bình thường, nếu như chỉ vì mẹ con mà trở mặt đó phải tính tình của hai người họ rồi.”

      ***

      Quân Mạc Ly và Quân Vô Ưu đuổi tới ngay sau đó, nhìn thấy Quân Hách Thiên và Đường Mẫn cười cười , mà Mạc Lưu Lăng và Đường Ứng Nghiêu đánh nhau túi bụi.

      “Tình huống gì đây?” Quân Vô ƯU muốn cười mà được, đường tới bọn họ đoán rất nhiều tình huống, nhưng chỉ nghĩ đến thế này. Tình hình như vậy tốt à?

      “Cha?”

      “A, hai đứa đến rồi. Đợi bọn họ đánh nhau xong cũng muộn.” Quân Hách Thiên gọi Quân Vô Ưu và Quân Mạc Ly ngồi xuống, thuận tiện đưa điểm tâm: “Đây là của con dâu hiếu kính ta, hai đứa nếm thử , ngon đấy.”

      Đường Mẫn gật đầu: “Ừ, ăn ngon. Nửa đêm chắc đói bụng rồi, ăn lót bụng trước, sau khi mọi chuyện được xử lý, chúng ta cùng ăn khuya. Để hai người bạn tốt này đánh nhau .”

      Đường Mẫn cười tủm tỉm nhìn Quân Vô Ưu, vô cùng cảm kích.

      “Nhị ca, ngươi đúng là tốt. cướp ngục thành công.”

      “Ta có bản lãnh này, là bọn họ tự chạy ra đấy.” Quân Vô Ưu lạnh giọng , có chút muốn quant . Bọn họ bận rộn như vậy, cuối cùng nàng ta lại ngồi ăn uống rồi xem cuộc vui.

      “A, đó cũng là công lao của ngươi. Nếu phải ngươi xông vào náo loạn bọn họ cũng ra ngoài.”

      Quân Mạc Ly nhìn hai người, dường như hiểu ra. Mẫn nhi chỉ muốn để bọn họ gặp mặt, trực tiếp câu thông mới có thể giải quyết vấn đề, mà Hoàng đế và Hầu gia đều là người cố chấp, sao có thể nguyện ý gặp nhau.

      “Cũng đánh xong rồi.” Đường Mẫn thả điểm tâm xuống, đứng lên vỗ vụn bánh sạch rồi qua.

      Đường Ứng Nghiêu và Mạc Lưu Lăng đứng thở hồng hộc, cuối cùng nhìn đối phương há mồm thở dốc.

      “Ngươi vẫn quật cường như trước.”

      “Chẳng phải ngươi cũng thế sao?” Đường Ứng Nghiêu cam chịu, nhưng lại phản bác câu.

      Mạc Lưu Lăng nhìn nét mặt tươi cười của Đường Mẫn, cơn tức trong lòng cũng tiêu tan ít, đánh trận, tức giận trong lòng giữ vài chục năm cũng bớt , Đường Ứng Nghiêu cùng bao nhiêu năm giao tình, nếu giết thực đúng là do ngu xuẩn.

      Mẫn nhi có câu rất đúng. Có lẽ Ưu nhi chỉ muốn mọi người sống đời bình an khỏe mạnh, nếu giết Đường Ứng Nghiêu cũng chẳng sống tốt.

      phải Ưu nhi để lại cho lễ vật tốt nhất sao, nhìn Đường Mẫn, Mạc Lưu Lăng vui vẻ trong lòng. Năm đó, nàng chịu sinh hạ đứa này, có nghĩa là nàng rất mong chờ ở nó. Có nghĩa là nàng vẫn còn tình nghĩa, như vậy còn rối rắm cái gì. Ưu nhi cũng sáu năm rồi, truy cứu trách nhiệm của ai còn ý nghĩa gì.

      “Thôi, lúc này thôi.” Mạc Lưu Lăng cảm thán tiếng, với Đường Ứng Nghiêu.

      Đường Ứng Nghiêu chỉ đứng bất động, có chút sững sờ, dường như còn chưa hồi thần lại. Thôi?

      “Điểm này, ta còn là rất thích. Có thể suy nghĩ đến chuyện nhận cha.” Đường Mẫn cảm kích, cha đắc tội ông ấy, ông ấy còn bỏ qua cho, tốt quá rồi. Lòng của ông ấy thể rộng lớn được! Có lẽ năm đó mẹ là vì thế.

      “Vậy Mẫn nhi cứ phải suy nghĩ cẩn thận, vị trí công chúa của trẫm vĩnh viễn giữ lại cho con.”

      “Hoàng thượng, ngài truy cứu sao?” Quân Hách Thiên, Quân MẠc Ly và Quân Vô Ưu đến gần.

      Nhìn thấy Quân Hách Thiên, Mạc Lưu Lăng lại thở dài, lão gia hỏa này, tính tình cũng bướng bỉnh.

      “Ta , Quân ái khanh, cái tính quật cường của ngươi mãi thay đổi, những ngày nay trong tù thế nào?”

      “Tạ hoàng thượng quan tâm, vi thần coi như tự tại.”

      “Được rồi, đừng có cứng đầu. Chút tâm tư của ngươi trẫm còn biết à, cái gì mà tham ô, chính là ít đại thần thấy ngươi chiếm nhiều độc quyền, nguy hiểm đến lợi ích bọn họ, ngươi , ngươi đều là Tả tướng còn muốn thế nào?”

      “Bẩm hoàng thưởng, vi thần dám, mưu đồ chính trị. Vi thần còn làm Tả tướng ngày, luôn làm tốt bổn phận.”

      “Bổn phận cũng kể cả đối phó Hữu tướng?”

      Quân Hách Thiên khẽ biến sắc, trả lời: “Vi thần dám.”

      Mạc Lưu Lăng cũng khoát tay, để ý tới nữa. Tả hữu tướng là áp chế quyền lợi, mà bằng là ân oán cá nhân, chuyện hai người bọn họ cũng để ý. Chỉ cần loạn triều chính kệ bọn họ. Bọn họ luôn trung tâm với Phượng Lăng là được.

      “Mặc dù tội bán nước được cấu thành, chuyện Ưu nhi cũng truy cứu. Nhưng tội vượt ngục và xông vào hoàng cung, chính là tội ai cũng thấy, trẫm phạt các ngươi kẻ dưới khó phục tùng.”

      Đường Ứng Nghiêu và Quân Hách Thiên cúi đầu nhận tội, đây đúng là .

      Đường Mẫn sớm cười nghiêng ngả trong ngực Quân Mạc Ly, ngờ xử tội là do bọn họ tự vượt ngục.

      Cực phẩn cha và cha chồng, đúng là thú vị.

      ***

      Ngày hôm sau, hoàng đế Phượng Lăng tra ra chân tướng, Trấn Nam hầu và Tả tướng trong sạch. Nhưng đêm qua hai vượt ngượt ngục và tự tiện xông vào hoàng cung, đánh năm bổng lộc, cũng xử lý bồi thường sau vụ việc, chỉnh sửa công việc nội các trong tháng.

      Lúc này Đường Mẫn ở Tướng phủ, uống trà ngắm cảnh đẹp. Nghe tin tức như vậy hé miệng cười. Đây là xử phạt trá hình rồi, bổng lộc đánh năm làm sao, làm hỏng đúng là nên bồi thường, chỉ là, để ý vụ nội các trong tháng, đúng là công việc mệt mỏi.

      Đây là chủ tâm muốn trị người, việc nội các có ít nhất năm sáu người chuyên sửa sang lại, lần này hai người phải làm hết, người là Tả tướng, người là Trấn Nam hầu. ràng làm ra việc này, đúng là ‘giai thoại’.

      “Tiểu thư, người trở lại rồi, nô tỳ rất nhớ người, cũng sắp được nửa năm rồi.” Hồng Mai rót trà nóng cho Đường Mẫn, hốc mắt hơi hồng hồng.

      Sáng nay được thả ra, đần độn trở lại Tướng phủ, nhìn thấy tiểu thư nhà mình tươi cười chào đón, các nàng quả thực thể tin được, cái này có ?

      “Được rồi, Hồng Mai, ta cũng về rồi. Các ngươi cũng mạnh khỏe là tốt, đừng có hở ra là khóc nhè.”

      “Vâng, nô tỳ khóc.”

      Hồng Mai và Đường Mẫn ngồi trong đình, nhìn phong cảnh Tướng phủ, cảm thán.

      Nửa năm rồi, nàng nửa năm rồi. Nửa tháng nữa nàng cập kê, thời gian trôi qua rất nhanh.

      Lúc này trở về, tất cả như lạ lẫm lại quen thuộc, cảm giác ràng nhất là Tướng phủ giống trước, thái độ của cha chồng đối với nàng thay đổi. Từ khôi phục tốt hơn với cha nàng, đối với nàng cũng thuận mắt, ánh mắt nhìn nàng quá mức nóng bỏng, khiến nàng cũng cảm thấy có chút nhút nhát.

      có việc gì nhìn qua nàng và Quân MẠc Ly, biết suy nghĩ cái gì.

      Lần này, bởi vì toàn bộ phủ bị giam lại giờ được thả ra, nàng cũng rất vinh hạnh được gặp Nhị phu nhân trong truyền thuyết, nữ tử vẫn luôn ở am ni Tướng phủ.

      Đường Mẫn nhớ tới bóng dáng này, gương mặt đó, cách ăn mặc nhàng, tuyệt đẹp đẽ mị hoặc. Đặt trong nhiều người gần như bị bao phủ, hề đặc sắc.

      Nhưng duy chỉ có cặp mắt kia, dường như nhìn thấu ấm lạnh thế gian, cơ trí như vậy. Làm cho lòng người kính nể.

      Đây là mẫu thân của Quân Vô Ưu, Quân Vô Ưu nhìn thấy bà vô cùng tôn kính. Trước mặt bà biến thành đứa con ngoan. Hà ha, khó tin quá, nữ tử như vậy lại có đứa con trai như Quân Vô Ưu.

      Tính tình kém đâu chỉ xa vạn dặm.

      “Lục Trúc đâu?” Đường Mẫn lấy lại tinh thần, nhìn Hồng Mai.

      “A, tiểu thư, Lục Trúc lấy cháo ngân nhĩ rồi ạ, tiểu thư ngồi thế này cũng đói bụng, lát nữa ăn chút cháo lót bụng.”

      Đường Mẫn xoa xoa bụng, đúng là hơi đói bụng đấy.

      Lục Trúc bưng bát gốm sứ đến, trong bát là đầy cháo ngân nhĩ, chính giữa là vài miếng táo đỏ. Đây vốn là đồ đơn giản nhưng lại dùng lửa hầm cách thủy hai canh giờ, mềm mại sền sệt, giống bình thường.

      “Tiểu thư, cháo ngân nhĩ đến rồi.” Lục Trúc cẩn thận đặt cháo ngân nhĩ lên bàn đá, trong lòng thỏa mãn nhìn Đường Mẫn, nhìn đến mức Đường Mẫn dám ăn.

      “Lục Trước, ngươi rất đói sao? Nếu ngươi ăn .” Đường Mẫn đẩy cháo ngân nhĩ qua.

      Lục Trúc khoát tay, lắc đầu liên tục, như trống bỏi vậy: “ phải, tiểu thư, tỳ nữa chỉ là, lâu lắm gặp người, muốn nhìn tiểu thư nhiều thêm chút, tỳ nữ đói bụng, tiểu thư mau ăn .”

      Đường Mẫn xấu hổ, ăn miếng.

      Vào miệng mềm mại, cảm giác mịn màng vẫn kéo dài tới dạ dày, cháo ngân nhĩ thế này lần đầu Đường Mẫn được ăn, đúng là tốn ít công sức. Sợ là Lục Trúc tự mình làm, chờ ở phòng bếp rất lâu rồi, trong lòng nàng rất cảm động.

      “Lục Trúc, khổ cho ngươi, việc này cứ để người phòng bếp làm là được.”

      “Tiểu thư thích, Lục Trúc cảm thấy khổ cực.” Lục Trúc lộ ra vui vẻ, trong lòng vui rạo rực.

      Ba người chủ tớ ở trong đình cả ngày, cho đến khi gió nổi lên, trời chuyển tối.

      “Tiểu thư, sắc trời tối, nên vào nhà thôi.”

      Đường Mẫn nhìn trời, đám sương quấn quanh, quả thực trời tối: “Gió cũng nổi lên rồi ~”

      Đường Mẫn đứng đậy, về phía sân của mình, được vài bước thấy gã sai vặt vội vàng chạy tới chỗ nàng. Nhìn thấy Đường Mẫn, lo lắng mặt lập tức tràn đầy vui vẻ.

      “Tam thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân, tìm được ngài rồi.” Gã sai vặt chạy vội tới, thở gấp: “Tướng gia, tướng gia cho mời, Tam thiếu phu nhân, Tướng gia bảo nô tài đến thỉnh Tam thiếu phu nhân đến sảnh chính dùng bữa tối. Tướng gia, Đại công tử, Nhị công tử đều đợi ở đó, tướng gia bảo tiểu nhân đến tìm ngài.”

      Đường Mẫn dừng lại, còn cùng nhau ăn bữa tối nữa à! Chúc mừng cả nhà xuất ngục sao!

      Cha chồng lại rảnh rối thế? phải ông ấy phải sửa sang lại vụ à?

      “Bọn họ đều ở đó rồi hả?”

      “Vâng.” Gã sai vặt cung kính lui qua bên, nhường ra lối . Đường Mẫn nghĩ nghĩ, tới chính sảnh.

      Đường dài nhưng nàng chậm, cộng với sắc trời tối, đến khi tới nơi trời tối đen. Quân Hách Thiên trông thấy Đường Mẫn tới mặt cũng thả lỏng, hề sa sầm mặt nữa.

      “Mẫn nhi, tới đây.”

      “Vâng.”

      Đường Mẫn tìm được Quân Mạc Ly, ngồi xuống bên cạnh, nhìn hỏi thăm.

      Quân Mạc Ly nhún vai lắc đầu, cũng biết.

      Quân Hách Thiên nhìn cả đám, cũng đến đông đủ trừ Nhị phu nhân ở am ni : “Ăn cơm .”

      Đường Mẫn nhìn nguyên đám người buồn bực vùi đầu ăn cơm, có chút mờ mịt. Chuyện gì xảy ra, tình huống nào, sao nàng lại thấy khí là lạ.

      Nhìn Quân Vô Ưu ở đối diện, nàng dùng sức chớp mắt. Dường như Quân Vô Ưu cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn Đường Mẫn, chớp mắt cái rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Đường Mẫn buồn bực, sao thằng nhãi này cũng vậy hả!

      Đến khi dùng xong, hạ nhân dọn hết bát đũa, cả nhà ngồi xuống uống trà nóng.

      Quân Hách Thiên hắng giọng cái, nhìn tất cả mọi người. Cuối cùng ngừng người Đường Mẫn.

      “Lần này mọi người có thể ra mà bị thương, là công lao của Mẫn nhi. Hơn nữa Mẫn nhi hề ngốc, Vô Ưu và cha thấy. Chắc là vợ chồng Khuynh nhân cũng rất khó hiệu, cho nên cha gọi mọi người lại để gặp mặt nhau.”

      Lúc này Đường Mẫn mới nhớ, từ lúc vào Tướng phủ, ánh mắt hạ nhân nhìn nàng vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ cho rằng nàng là người mới của Quân Mạc Ly?

      Hồng Mai và Lục Trúc giải thích nhưng những người khác còn biết!

      Chết chửa, nàng quên mất mình thay đổi hoàn toàn.

      “Cái kia, ha ha, đại ca, đại tẩu, xin chào.”

      Quân Khuynh Nhân nhìn Đường Mẫn, vẻ đẹp mỹ lệ như thế, cười với bọn họ, thực tự là thê tử ngu dại trước kia của Tam đệ sao? Trăn Tịch Bội cũng kinh ngạc tin được. Mãi cho đến khi tướng gia mới thừa nhận trước mặt chính là nữ tử ngu si trước kia, ra đây mới là hình dáng của nàng, nửa năm gặp, ràng cao lớn hơn. Vẻ đẹp nữa, khuynh quốc khuynh thành, làm nàng vô cùng kinh ngạc.

      “Mẫn nhi, là muội sao?” Trăn Tịch Bội dịu dàng hỏi.

      Đường Mẫn nhìn Trăn Tịch Bội, trong lòng ấm áp, nữ tử này hề ghét bỏ nàng. Trước kia nàng ngốc cũng rất chăm sóc nàng, bây giờ nào có thể hiềm khích.

      “Đại tẩu, là muội. Thay đổi hình dáng rồi, tẩu nhận ra sao?” Đường Mẫn cười ha ha , hóa giải xấu hổ và cứng ngắc trong phòng.

      Quân Vô Ưu vuốt mũi, chọc Quân Khuynh Nhân: “Đại ca, huynh định ngẩn người đến lúc nào. Nữ nhân này chỉ có túi da, có cái gì kỳ quái đâu. Đổi hình dạng vẫn ngốc như vậy.” Quân Vô Ưu ghét bỏ nhìn Đường Mẫn, chuyện Đường Mẫn lăn qua lăn lại còn nhớ, ngọn lửa trong lòng bực bội thôi.

      Đường Mẫn vui, nàng ngốc lúc nào. Quân Vô Ưu, chuyện phải phụ trách.

      “Nhị ca, Mẫn nhi ngốc sao?”

      “Ngôc.” Quân Vô Ưu trịnh trọng gật đầu.

      “Vậy sao huynh còn bị kẻ ngốc đùa giỡn xoay quanh, chẳng phải huynh còn ngốc hơn sao?” Quân Vô Ưu trừng mắt, nghẹn lại, cũng được, cũng được. cứ nhìn Đường Mẫn như vậy, chọc cho Quân Khuynh Nhân bỏ.

      “Nhị đệ, ta thấy Mẫn nhi rất đúng, đệ mới là kẻ ngốc.”

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 94: Trở về Hầu phủ

      Đường Mẫn cảm thấy mấy ngày vừa qua vô cùng thoải mái, tuy đám hạ nhân ở Tướng phủ luôn nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái, tựa hồ vẫn thể tiếp nhận chuyện nàng từ kẻ khù khờ biến thành người bình thường, hơn nữa tướng mạo lại đột nhiên trở nên khuynh nước khuynh thành như thế.

      Nhưng nàng thèm để ý tới, trong lòng chỉ nghĩ về phụ thân. Mấy người ở Hầu phủ đều trở về, cho nên đích tiểu thư là nàng đây cũng nên thăm chút, thế nào bọn họ nửa năm gặp nhau rồi!

      "Hồng Mai, sai người Hầu phủ chuyến, gần tối ta và phu quân đến bái phỏng."

      Nàng thể chờ đợi được nữa, rất muốn xem xem những vị phu nhân kia khi nhìn thấy mặt mình có cảm giác ra sao, có phải rất đặc sắc hay ?

      Giờ Thân, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn ngồi lên xe ngựa, chạy về phía Hầu phủ.

      Cùng là phương hướng, nhưng tâm trạng của hai người tại thay đổi hoàn toàn.

      "A Ly, lần trước lại mặt chàng còn trưng khuôn mặt tức giận ra đấy!". Đường Mẫn nhớ tới hôm ấy, liền bật cười. Chuyện bao lâu rồi. . . . . .

      Quân Mạc Ly hơi biến sắc, rồi lập tức khôi phục lại đáp: "Mẫn nhi, lần này chẳng phải vi phu như ý nguyện của nàng rồi sao!"

      "Vậy cám ơn phu quân. Gương mặt này, biết những người kia có cảm tưởng gì, có lẽ hết sức đặc sắc đấy!"

      Quân Mạc Ly thấy Đường Mẫn hưng phấn như thế liền lời nào. Nhất định ở Hầu phủ nàng bị những phụ nhân kia gây khó dễ rất nhiều, lúc này là lúc để cho nàng hả giận.

      Đường ứng Nghiêu đợi ở Hầu phủ từ sớm, nghe người hầu báo lại, trong lòng cũng cực kỳ kích động. bao lâu Mẫn nhi tới Hầu phủ rồi, lúc này trở lại, cuối cùng cũng có thể gặp được nữ nhi.

      Nhị phu nhân vẫn trước sau như , mặt lạnh như tiền, mới từ trong ngục ra ngoài nhưng vẫn chưa biết kiểm điểm, tại sớm quên mất chuyện bọn họ thiếu chút nữa bị lưu đày hoặc là xử tử.

      Lúc này, bà ta vẫn nghĩ bản thân còn là Nhị phu nhân Hầu phủ .

      Cũng chính là chủ mẫu cao cao tại thượng.

      "Hầu Gia, Mẫn nhi nửa năm chưa tới Hầu phủ, cũng biết nghĩ như thế nào, xuất giá mà vẫn hay quên như vậy!". Nhị phu nhân khó chịu lên tiếng.

      Đường Ứng Nghiêu sầm mặt, nhưng phát tác, chỉ hạ lệnh phân phó: "Nghênh đón tiểu thư, gia vào."

      Bọn hạ nhân lui xuống, chỉ chốc lát sau Đường Mẫn cùng Quân Mạc Ly theo sau đám người bước vào.

      Nhị phu nhân chính là người đầu tiên hô to gọi : "Đây là ai? Lại dám giả mạo tiểu thư Hầu phủ chứ? Ta này tam công tử, ngươi có niềm vui mới kệ ngươi, sao lại tùy tiện mang nữ nhân khác tới Hầu phủ, nơi này, há là địa phương ngươi có thể giương oai!".

      Nhị phu nhân nghiễm nhiên coi mình là chủ mẫu Hầu phủ, chuyện cực kỳ vênh váo tự đắc.

      Tứ phu nhân cũng nối gót khinh thường, thoải mái nhìn Đường Mẫn, còn cho rằng đây là tiểu thiếp của Quân Mạc Ly .

      Chỉ có Tam phu nhân, khiếp sợ nhìn Đường Mẫn, thể tin nổi lên tiếng: "Mẫn nhi? Là ngươi sao?"

      Đường Mẫn sững sờ, nhìn Thu Tâm đầy kinh ngạc. ngờ người này lại nhận ra mình trước.

      Nhị phu nhân nổi giận, chỉ vào Thu Tâm mắng: "Hồ đồ, tiểu tiện nhân này sao có thể là nha đầu kia!". xong mới giật mình thảng thốt, nhìn vẻ mặt trầm của Đường Ứng Nghiêu, liền tự biết mình lại sai.

      Đường Mẫn ảnh hưởng gì, nhìn Nhị phu nhân, rồi lại nhìn sang Tam phu nhân, sau đó là đám thứ tỷ muội xung quanh. Từng người hình như đều rất ghen tỵ với gương mặt này của nàng!

      "Thế nào, nhận ra nữa sao. thế nào lúc ấy ta thân mình xuất giá, Nhị phu nhân, đây đều là công lao của bà cảm, phải sao?".

      Đường Mẫn cảm khái , thành công thấy sắc mặt của Nhị phu nhân lập tức trắng xanh, rồi run rẩy chỉ vào Đường Mẫn, lắp bắp: "Ngươi...ngươi, ngươi!". Lại ra câu đầy đủ.

      "Có phải lại hóa ngốc rồi , tướng mạo thay đổi, Nhị phu nhân thích ứng được là phải. Ha ha, phải để cho Nhị phu nhân thất vọng rồi, Đường Mẫn ta, cho tới bây giờ vẫn phải là quả hồng mềm mặc cho người ta nhào nặn đâu!"

      Đường Mẫn nàng, chính là người ghi thù, những tâm tư mọn kia vẫn ngừng lớn lên trong đầu.

      Ban đầu hai bàn tay trắng xuất giá, thù này nhất định ghi lòng tạc dạ.

      " thể nào, điều này thể nào, làm sao ngươi lại thành thế này được, ràng là kẻ ngu ngốc mà.", Lý Mộng Như ngẩn ngơ thắc mắc, có chút dám tin.

      Quả , tất cả những người ở trong Hầu phủ này đều tin.

      Trừ, Đường Ứng Nghiêu, và Thu Tâm Tố.

      "Mẫn nhi, Mẫn nhi, là con sao?". Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, Đường Mẫn nghe được thanh quen thuộc, lập tức quay đầu, Liễu nương được nha hoàn Thúy Y dìu vào trong.

      Chắc có lẽ Đường Ứng Nghiêu ngầm cho phép, vì thế người có thân phận như Liễu nương mới có thể xuất tại nơi này.

      Đường Mẫn tiến lên trước ôm lấy Liễu nương, trả lời: "Liễu nương, ta trở về. Mẫn nhi về rồi!".

      Liễu nương nhìn dáng vẻ mới của Đường Mẫn, trong lòng thầm vui sướng, trước đó Hầu Gia qua cho bà biết, tướng mạo của Mẫn nhi ban đầu phải như vậy, tất cả đều là ngụy trang, ngay cả ngu ngốc cũng là giả bộ. Nghe thấy thế bà liền vui sướng thôi, Mẫn nhi ngốc chính là chuyện tốt nhất đời này, có vậy bà mới có thể yên tâm. Phu nhân cũng được an tâm.

      "Mẫn nhi quả nhiên là nương khuynh quốc khuynh thành, đây mới là Mẫn nhi của ta. ra Mẫn nhi lại đẹp như vậy, chẳng trách bản thân phải che giấu dung nhan vốn có, thậm chí còn giả vờ khờ khạo, đúng là sơ sót của Liễu nương!".

      Lời này vừa ra lập tức làm cho tất cả mọi người đều bừng tỉnh, ra Đích tiểu thư chỉ giả vờ ngốc mà thôi. Khó trách, khó trách. . . . . .

      " ra là như vậy!". Thu Tâm Tố tự lẩm bẩm, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

      "Được rồi, tất cả yên lặng cho ta, Mẫn nhi, lúc này trở về Hầu phủ định ở bao lâu?". Đường Ứng Nghiêu đầy mong đợi lên tiếng.

      Đường Mẫn khoát tay, nhìn Nhị phu nhân, đáp: " vội. Phụ thân, chuyện này tối nay bàn tiếp. Chuyện con gả cho Tam công tử Tướng phủ đều do tay Nhị phu nhân thúc đẩy, nên con vô cùng cảm kích. Còn cả việc tay xuất giá nữa. Cha, chuyện này phải giải quyết thế nào?".

      Đường Ứng Nghiêu vừa nghe Đường Mẫn thế lửa giận liền bùng phát, chuyện này nhắc tới thôi, vừa nhắc tới liền sôi máu. Cũng may Mẫn nhi gả cho mối tốt, nếu sau khi cưới lại trở nên bất hạnh, chẳng phải người làm cha này hối hận đến chết sao?

      "Lý Mộng Như, bà giải thích thế nào."

      "Hầu Gia, thiếp thân dám, hiểu lầm, hiểu lầm thôi!". Lý Mộng Như vẫn còn cố kêu oan.

      "Vậy những thứ tỷ muội kia đẩy ta xuống nước, thiếu chút nữa chết đuối phải tính thế nào đây! Còn nữa, để cho ta ăn những thứ cơm thừa canh cặn, ngừng nhục mạ, tính thế nào!".

      Đường Mẫn nhất nhất liệt kê, Đường Ứng Nghiêu nghe mà hàm răng nghiến lại ken két, nhìn Lý Mộng Như bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống.

      Quân Mạc Ly lại càng thêm thương thê tử, chuyện lúc trước của Mẫn nhi đều biết, nhưng nàng ra như vậy vẫn cảm thấy đau lòng.

      "Đồ khốn kiếp, quả khốn kiếp!". Đường Ứng Nghiêu cước đá bay Lý Mộng Như, đụng vào khung cửa, hung hăng ngã xuống.

      "Hự ——"

      ngụm máu tươi phun ra, Lý Mộng Như cơ hồ mất nửa cái mạng.

      "Mẹ!"

      Đường Nhụy kêu lên tiếng, vội xông lên đỡ Lý Mộng Như dậy, có chút bi thương, : "Phụ thân, sao người lại tin lời của bên, công bằng. Nữ nhân này gì, người đều tin, con và mẫu thân có gì cũng đều vô dụng. Phụ thân, sao người có thể như vậy."

      Đường Nhụy mặt đầy nước mắt, cất tiếng chất vấn.

      Nàng ta bị người phá hủy trong sạch, ở nơi này ôm bất cứ hy vọng nào. Chỉ có mẫu thân mới thương nàng ta, cho nên càng thêm bi thương với hành động này của Đường Ứng Nghiêu.

      Đường ứng Nghiêu nhìn Đường Nhụy, tuy đành lòng vì dù sao cũng là nữ nhi của mình, tuy đấy chỉ là do bị Lý Mộng Như chuốc say, sau đó mới mang thai .

      " xuống, ở đây tới phiên ngươi lên tiếng!"

      "Con mạn phép thể vâng lời, phụ thân, từ người thiên vị. Trước đây, khi nữ nhân kia còn ở đây người chưa bao giờ thèm nhìn đến con và mẫu thân, mà kể từ sau khi nữ nhân kia chết , người cũng chỉ đối tốt với nàng ta, chúng ta cũng là thê tử nữ nhi của người, tại sao người lại có thể bên trọng bên khinh như vậy!"

      Đường Nhụy khóc nức nở, lên tiếng tố cáo.

      Đường Ứng Nghiêu đau đầu thôi, chuyện này đúng là phiền mà!

      Tứ phu nhân Trương Uyển cùng nữ nhi Trương Oánh cũng lập tức hắt nước theo mưa, nhất là Trương Uyển, còn khóc lên khóc xuống."Hầu Gia, mẫu tử chúng ta, ngài cũng chưa từng tới thăm đâu ~"

      Đường Mẫn khinh thường nhìn hai đôi mẫu nữ trước mặt, là biết đóng kịch quá!

      Lần này lại bắt đầu giả vờ yếu ớt nên phụ thân thể kiêu ngạo, ương ngạnh mãi được đâu ——

      Tam phu nhân vẫn tiếng nào như cũ, chỉ giương mắt xem kịch vui, lạnh lùng lên tiếng. Đường Hân ở bên cạnh cũng trầm mặc , hề có tia oán niệm nào.

      Đường Mẫn nhìn hai người như thế, trong lòng càng thêm tò mò. Tam phu nhân và thứ muội kia cũng ngờ. Nàng lại là Triêu Dương công chúa của Thương Lan?

      Gả cho phụ thân sao, làm tiểu thiếp có ý nghĩa gì chứ?

      Đường ứng Nghiêu cuối cùng cũng chịu nổi, bắt Nhị phu nhân, Tam phu nhân cùng hai nữ nhi quay trở về viện của mình, cho ra ngoài, đóng cửa tự sám hối.

      Đường Mẫn còn lâu mới tin, những người này sửa đổi!

      Nhưng nàng lại càng muốn để ý tới họ.

      Cùng nhau chút việc nhà còn ý nghĩa hơn.

      "Liễu nương, tại người có thể cho con biết chuyện về mẫu thân rồi đúng ?" Đường Mẫn rất muốn biết tường tận những chuyện về Bách Lý Ưu.

      Liễu nương thở dài, Mẫn nhi ngốc, cũng nên lừa gạt nàng nữa.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 94.2

      "Mẫn nhi, Liễu nương tất nhiên biết tướng mạo của con như vậy, cũng cực kỳ giống với phu nhân. Chỉ cho rằng con hơi ngô nghê mà phu nhân lại. . . . . . Cho nên mới quên tướng mạo ban đầu của con."

      Đường Mẫn lập tức vểnh tai, nhìn Liễu nương, hỏi: "Liễu nương biết, nếu thế cũng biết chuyện mẫu thân cho ta uống bí dược từ rồi đúng ?"

      Liễu nương kinh hãi, hỏi lại: "Sao có thể, phu nhân thể nào cho con dùng bí dược đâu. Đây chính là làm hại con, sao người có thể làm thế được?".

      Liễu nương tin nhìn Đường Mẫn, tiếp tục : "Tướng mạo của con được khôi phục, cũng nên biết thân phận của phu nhân, hãy đến Bách Lý Sơn Trang chuyến !". Đường Mẫn càng ngày càng kinh ngạc, ngờ Liễu nương này lại biết nhiều chuyện như vậy!

      Liễu nương lại tiếp: "Đúng vậy, phu nhân chính là đại tiểu thư Bách Lý Ưu của Bách Lý Sơn trang, lúc ấy người vừa sinh hạ tiểu thiếu gia, tâm trạng vẫn chìm trong u uất thoát ra được, sau đó liền rời . Sau này phu nhân bế con trở lại, nhưng vẫn chịu câu nào, mang theo ta rời khỏi Bách Lý Sơn trang. Tiểu thiếu gia liền giao cho trưởng lão Bách Lý Hàn Thiên nuôi dưỡng. Bây giờ nhớ lại là chuyện của mười mấy năm trước rồi. . . . . ."

      "Là Hoành Ngọc sao?", Đường Mẫn hiểu, tiểu thiếu gia trong miệng Liễu nương chính là Hoành Ngọc.

      "Mẫn nhi gặp qua tiểu thiếu gia rồi hả ? Đúng thế, tên của ngài ấy là Hoành Ngọc, danh tự này do chính phu nhân đặt, cuộc sống yên ổn, trơn nhuận như ngọc. Phu nhân chỉ hy vọng tiểu thiếu gia lớn lên được bình an, hơn."

      "Vậy vì sao lại đến Phượng Lăng, gả vào Hầu phủ?", ra phụ thân phải cha ruột của nàng, trong lòng thoáng thấy mất mát, nhưng cũng hiểu, điều này có cách nào có thể thay đổi.

      "Cái này ta cũng biết. Chỉ biết là phu nhân dứt khoát rời khỏi Thương Lan, đến Phượng Lăng, ta là nha hoàn của người tất nhiên phải theo!".

      ra Liễu nương có thân phận như thế, khó trách lại biết nhiều như vậy!

      "Nhưng sao lại vào hoàng cung đâu rồi, Hoàng đế Phượng Lăng thích mẫu thân, mà bà cũng mang thai cốt nhục của ông ấy,…?"

      " nhăng cuội gì đó!", Liễu nương lập tức át lời Đường Mẫn: "Mẫn nhi, đừng lung tung, phu nhân và Hoàng đế Phượng Lăng làm sao có thể, là ai ở trước mặt con dựng nên chuyện này?"

      Đường Mẫn bối rối, có ý gì! Phụ thân nàng phải Phượng Lăng đế?

      Vậy dấu hoa mai phượng hoàng kia phải giải thích thế nào?

      " vai con có ấn ký hình hoa mai phượng hoàng, nghe chỉ có con cháu của Hoàng thất Phượng Lăng mới có!", Đường Mẫn sâu kín giải thích.

      Trong lòng kinh hãi thể dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt, hừ hừ, tất cả quả quá cẩu huyết, tài nào giải thích được. vòng, vẫn như lâm vào mê cung, phụ thân ruột vẫn biết là ai.

      Đừng là Thương Lan đế kia đấy nhé, nhìn chẳng giống nhau gì cả!

      Chẳng lẽ cả đời này nàng biết phụ thân mình là ai sao?

      Bi thống ——

      Mặt Đường Mẫn đầy bi ai, nhìn Liễu nương, đợi đáp án. Liễu nương cũng kinh ngạc, sao người Mẫn nhi lại có ấn ký này, cẩn thận cởi y phục của nàng ra, quả nhiên thấy đóa hoa mai.

      "Mẫn nhi, hoa mai này, phải hoa mai phượng hoàng, con nhìn kỹ mà xem!". Liễu nương lại tiếp tục khẳng định: "Hoa mai này cực kỳ giống mai phượng hoàng, nhưng ra lại phải!".

      Đường Mẫn nghiêng đầu qua, nhìn đóa hoa mai trông rất sống động vai, dám chớp mắt chỉ sợ mình nhìn lầm

      Màu vàng nhàn nhạt, giống như phượng hoàng đồ, nhưng nếu nhìn kỹ, lại phải.

      "Đây là cái gì?"

      Liễu nương cũng nghi ngờ, nhưng trong thâm tâm vẫn khẳng định, đây phải là mai phượng hoàng, hơn nữa càng khẳng định phụ thân của Đường Mẫn phải là Mạc Lưu Lăng.

      "Có lẽ chỉ có phu nhân mới biết, nhưng phu nhân . . . . . ."

      ××××××

      Đường Mẫn trở về An Hà viện lúc trước từng ở, nghĩ nghĩ lại, vẫn sao giải thích được.

      Phụ thân biết nương nàng mang thai nhưng vẫn cố chấp lấy bà vào cửa, nếu vậy, chắc hẳn ông cũng biết đôi điều chứ? Hay là ngay cả ông cũng ngộ nhận nàng là nữ nhi của Mạc Lưu Lăng?

      Rối rắm, phiền não.

      Đường Mẫn vào trong phòng, đặt mông ngồi xuống.

      "Mẫn nhi, gặp qua Liễu nương rồi hả?", Quân Mạc Ly vừa vặn vào trong nhà, liền nhìn thấy Đường Mẫn.

      "Ừm!", nàng đáp lại chẳng có chút tinh thần nào.

      "Sao rồi?"

      "A Ly ~", Đường Mẫn kéo ống tay áo của Quân Mạc Ly, dùng sức lay lay, khuôn mặt nhắn nhăn lại.

      "A Ly, chàng ngồi xuống, ta cho nghe!"

      Đường Mẫn kể lại sót chữ cho Quân Mạc Ly nghe, sau khi xong lại nhìn người trước mặt hỏi: "A Ly, chàng xem, có phải ta hề có phụ thân hay ?"

      Quân Mạc Ly phì cười, có phụ thân, làm thế nào mà nàng lại nghĩ ra được điều này chứ!

      Chuyện này sợ rằng vẫn còn khó khăn, phụ thân của Mẫn nhi là ai có lẽ Bách Lý Hàn Thiên biết được chút ít, cứ ngồi đoán nọ đoán kia thế này có ý nghĩa.

      "Chuyện này vội, tại Mạc Lưu Lăng cho rằng nàng chính là nữ nhi của ông ấy, cho nên trước tiên đừng gấp gáp phủ nhận. Tránh rước lấy phiền toái cần thiết."

      Đường Mẫn gật đầu, chuyện này đúng là thể lập tức ra.

      Hoàng đế nổi giận, chừng lại phạm phải tội khi quân.

      Hầu phủ, mỗi lần trở lại đều tìm hiểu được vài thông tin quan trọng. Chỗ này, cất giấu nhiều chuyện. Có lẽ nàng nên đến vườn mai chuyến, tại quang minh chính đại đến đó, phụ thân cũng gì đâu.

      Sáng sớm hôm sau, Đường Mẫn báo cho Đường Ứng Nghiêu tiếng, rồi theo Quân Mạc Ly đến vườn mai.

      Lần thứ hai bước vào nơi này, vẫn là những cây tuyết mai kia, giống hệt như ở Bách Lý Sơn trang, và tẩm cung của Lan Phi, hiếm có vô cùng.

      vào bên trong, cẩn thận xem xét qua lượt nơi ở của Bách Lý Ưu.

      Đường Mẫn cầm quyển nhật ký bàn lên, tỉ mỉ đọc, lần trước còn chưa kịp nhìn, lần này càng phải đọc kỹ những tin tức này.

      "Ah?"

      Đường Mẫn vừa đọc lượt, liền nảy lên nghi ngờ. suy đoán to tan dần dần hình thành trong đầu. Có lẽ bọn họ có thể có chút liên lạc, phải vẫn là bằng hữu sao?

      "A Ly, mau đem bản nhật ký của Lan phi ra đây, chúng ta cùng xem!".

      Quân Mạc Ly lấy quyển sách trong người ra, giao cho Đường Mẫn. Hai bản đặt chung chỗ, liền toát lên cảm giác tương đồng khó có thể diễn tả.

      Nếu có nội dung, chỉ nhìn cách đơn thuần, những văn tự này giống nhau đến kỳ lạ.

      "Lan phi từng ở cùng với Bách Lý Ưu, việc thích ghi lại mọi kiện trong ngày dần dần cũng thành thói quen".

      Đường Mẫn mở tờ thứ nhất ra nhìn.

      Quả nhiên có nhiều chỗ xuất đầu mối.

      Hai quyển sách vừa kết hợp, nhiều chỗ vốn xem hiểu lập tức lộ chân tướng, ra là như vậy, nếu để riêng chỉ là những cuốn nhật ký bình thường chỉ khi đặt ở cạnh nhau mới có thể nhìn ra nội dung.

      Đường Mẫn nhìn chữ, đọc lên thành tiếng: "Năm ấy, ta biết Cảnh Lan. . . . . ."

      Lan phi, ra là người Hiên Viên quốc, Cảnh Lan, cũng họ Cảnh, như vậy bà ấy là người trong hoàng thất? Hiên Viên, Bách Lý Ưu từng đến Hiên Viên ——

      như vậy, mẫu thân của nàng rất có khả năng quen biết nam tử ở Hiên Viên, vừa gặp thương, cho nên mới sinh ra nàng. Còn Hoành Ngọc sao? Huynh ấy và nàng có cùng chung phụ thân ?

      Hiên Viên Quốc kia, là đất nước như thế nào?

      Trong sách miêu tả, chỗ đó vô cùng xinh đẹp, phong cảnh cũng rất khác biệt, nên khiến cho mẫu nàng vô cùng lưu luyến.

      "A Ly, mẫu thân chàng là người Hiên Viên quốc."

      "Ừ."

      "Chàng nghĩ tướng gia là phụ thân mình hay là Hoàng đế Thương Lan kia?"

      " quan trọng!", Quân Mạc Ly cũng có kỳ vọng gì về phụ thân, kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, đều coi mình là nhi. Tướng gia cũng được, Thương Lan đế cũng tốt, bất quá cũng chỉ là đại danh từ mà thôi.

      "A Ly, độc trong người chàng thể trì hoãn được. Còn đám người Vô vẫn còn ở Hiên Viên nữa!"

      Đường Mẫn ý định, Hiên Viên Quốc, chính là nơi bọn họ cần phải !

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 95: Nàng chọn !

      "Tiểu thư, tiểu thư!"

      Hồng Mai lên tiếng gọi ầm ĩ, chỉ chốc lát sau, người rảo bước vào, cung kính nhìn Đường Mẫn.

      "Có chuyện gì thế?"

      "Tiểu thư, , hay rồi! Hầu Gia muốn ra chiến trường rồi!"

      Cái gì, đánh giặc!

      " ràng!". Vào lúc này sao lại muốn đánh giặc, đánh với quốc gia nào, nguyên nhân vì sao?

      "Là Hiên Viên quốc, nghe thái tử Hiên Viên tự mình khơi mào, Thương Lan chỉ có thể nghênh chiến. Hơn nữa, còn chỉ muốn Hầu gia xuất chiến."

      Đường Mẫn bỗng bừng tỉnh, chắc chắn tên Cảnh Tu kia cố ý . Đầu tiên là phá hủy Huyết Lan cung, tại mắt thấy bọn họ trở lại Thương Lan, cũng chịu buông tha, ta đến tột cùng có ý đồ gì. Gây khó dễ cho bọn họ thấy vui lắm sao!

      " giờ phụ thân ta ở đâu?"

      " xuất phủ rồi, có lẽ lúc này chạy vào trong cung!"

      Đường Mẫn quýnh lên, vội vàng chạy ra ngoài. Quân Mạc Ly lo lắng chạy theo sau, đối cách làm của Cảnh Tu, dám suy nghĩ cách đơn giản. Lần này tuyệt đối bình thường như ở Đồng Uyển lần trước.

      ××××××

      Lúc Đường Mẫn chạy tới chỗ đóng quân là chạng vạng tối.

      Đường Ứng Nghiêu rất gấp gáp, kịp dặn dò gì. Hơn nữa doanh trại là nơi quan trọng, bọn họ vào được.

      Làm thế nào bây giờ, nàng nên làm gì đây?

      Quân Mạc Ly liếc nhìn sắc trời, cũng sắp tối, trước tiên cần tìm khách điếm ở lại qua đêm. Những thứ khác, lại nghĩ biện pháp.

      Tính tình Đường Mẫn bướng bỉnh, nếu nàng chịu van cầu Mạc Lưu Lăng, nhất định có thể vào trong doanh trại. Nhưng từ khi biết mình và người kia có mảy may quan hệ gì nàng lại càng muốn mở miệng, nàng lo lắng cho phụ thân mình, hoàn toàn liên quan đến Mạc Lưu Lăng.

      "Mẫn nhi, tìm tửu lâu ngủ trọ trước , sáng sớm ngày mai chúng ta lại nghĩ biện pháp."

      Cũng chỉ có thể như thế, Đường Mẫn theo Quân Mạc Ly đến trấn lân cận. Bởi vì chiến nổ ra bất ngờ, lại ở gần kinh thành nên người người nhà nhà ai nấy đều có vẻ hết sức khủng hoảng.

      Nàng vào tửu lâu, thuê gian phòng, từ đó liền ra ngoài nữa.

      Mất ngủ suốt đêm, trời còn chưa sáng, vội vàng chuẩn bị lên đường.

      Quân Mạc Ly đau lòng kéo Đường Mẫn qua : "Mẫn nhi, ta dẫn nàng vào. Đừng sốt ruột quá!"

      Lời này của Quân Mạc Ly có khác gì chuẩn bị xông pha vào nơi nguy hiểm, cẩn thận bị coi thành quân địch, chưa cần hỏi giết chết rồi. Đường Mẫn dùng sức lắc đầu, nhưng thấy Quân Mạc Ly chấp nhất như thế cũng đành nghe theo. Hai người ở bên ngoài doanh trại Thương Lan, thừa dịp sơ hở, nhanh chóng tiến vào.

      Dù sao cũng là trại lính, kỷ luật nghiêm minh, được canh gác vô cùng sâm nghiêm.

      Bọn họ vào bao lâu liền bị đám binh lính vây quanh, dùng trường mâu chỉ vào người.

      Những người này đều là binh sĩ của Thương Lan nên bọn họ thể động thủ. Trong lúc nhất thời, hai bên lập tức lâm vào thế giằng co.

      "Tự tiện xông vào doanh trại, nhất định là người phe địch, chúng ta thể bỏ qua."

      " thể bỏ qua, thể bỏ qua!"

      Đường Mẫn siết chặt tay lại, có chút lo lắng, có giải thích những người này cũng thông, lại thể thẳng tay dẹp loạn.

      lúc nguy nan, đột nhiên lại nghe thấy giọng nam trung vang lên: "Có chuyện gì, sao lại hỗn loạn như thế?"

      Thấy Dư Thanh mặc khôi giáp xuất , bọn lính tự động tránh ra hai bên. người trong đó lập tức hồi báo: "Báo cáo tham mưu, nơi này có hai người tự tiện xông vào bên trong!"

      "Cái gì?"

      Dư Thanh tò mò đến gần, đến khi nhìn thấy Đường Mẫn lập tức liền ra lệnh cho thuộc hạ buông binh khí xuống:"Hai người này ta xử lý, các ngươi lui xuống trước ".

      "Vâng"

      Dư Thanh dẫn hai người tới doanh trướng của Đường Ứng Nghiêu, nhưng tại Đường Ứng Nghiêu ra ngoài còn chưa trở về.

      "Mẫn nhi, các cháu quả hồ đồ, sao có thể tự tiện xông vào như vậy, ngộ nhỡ bị hiểu nhầm là gian tế hậu quả lớn đến cỡ nào!"

      "Dư thúc thúc, phụ thân cháu đâu?"

      Đường Mẫn để ý nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng biết được tình huống tại của Đường Ứng Nghiêu. Nhìn Đường Mẫn sốt ruột như thế, Dư Thanh lại thấy động lòng, đứa này sợ là cực kỳ lo lắng.

      " có việc gì, phụ thân của cháu tại ra ngoài dò xét, nhanh chóng trở lại thôi!".

      "Khai chiến với Hiên Viên rồi sao?"

      "Đánh thắng lần, tối hôm qua đột nhiên tập kích nhưng bị chúng ta đánh lui trở về. Lần này là Hiên Viên thái tử tự mình xuất chinh, giống với bình thường, mà nơi này lại ở ngay dưới chân thiên tử cho nên trách nhiệm của Tướng quân lần này hết sức nặng nề ——

      Dư Thanh cảm thán, lần này nếu xử lý tốt, cái mũ Trấn Nam hầu sợ là khó giữ được.

      "Dư tham mưu, Dư tham mưu, ta thấy lần này. . . . . ."

      Đường Ứng Nghiêu vừa vừa vào, khi nhìn thấy bóng dáng của Đường Mẫn, khỏi sửng sốt: " Mẫn nhi, sao con lại tới đây?"

      "Con yên lòng."

      " càn, nơi này đâu phải là chỗ con nên tới, trở về mau lên. Mạc Ly, con cũng thế, sao lại dẫn Mẫn nhi đến đây!", Đường ứng Nghiêu lớn tiếng trách cứ.

      Đường Mẫn nóng nảy mở miệng: "Cha, con sao, chỉ cần mặc nam trang là được, để cho con lưu lại . Mặt khác, Cảnh Tu là sư đệ của Mạc Ly, chúng con nhất định hỗ trợ được ít nhiều với trận chiến lần này!"

      Đường Ứng Nghiêu nhìn Quân Mạc Ly, hỏi lại: " ta sư đệ của con?"

      " Vâng!"

      Đường Ứng Nghiêu phức tạp nhìn Quân Mạc Ly, vẻ mặt suy tư, cuối cùng mới : "Được rồi, nhưng thể tự tiện hành động!"

      Mấy ngày kế tiếp, ngày nào cũng diễn ra mấy trận tập kích quy mô , xem ra quân Hiên Viên chỉ muốn đùa bỡn, đánh như cưỡi ngựa xem hoa, vừa tác chiến, thoắt cái lại lui về. Mỗi lần đều là như thế, khiến bọn họ khó hiểu.

      "Đám quân Hiên Viên này, muốn giở trò gì biết, chẳng lẽ phía sau còn có mưu?"

      Đường Ứng Nghiêu phân tích tình hình chiến trong mấy ngày qua, liền phát phương hướng tiến quân mỗi lần đều giống nhau, chiến thuật này quả nhiên khó đoán.

      "Bọn họ muốn gì?"

      Đường Mẫn và Quân Mạc Ly ở trong doanh trướng nghỉ ngơi, Quân Mạc Ly cởi khôi giáp ra, đến chỗ bản đồ quân bàn quan sát.

      " A Ly, chàng xem Cảnh Tu làm gì?"

      " ta biết làm cái gì, nhưng khi làm, nhất định khiến sinh linh đồ thán!". Cảnh Tu hoàn toàn màng đến sống chết của dân chúng, nếu ta muốn phát cuộc chiến này, thương vong chỉ là dân chúng.

      Cho nên muốn tận lực ngăn cản!

      Mà lúc này trong doanh trướng của quân Hiên Viên, Cảnh Tu ôm hỏa diễm hồ trong lòng, vuốt ve bộ lông của nó. Tiểu súc sinh này mấy ngày nay ngoan hơn chút, ít nhất còn cắn loạn kêu loạn nữa.

      Đột nhiên, lại thấy hỏa diễm hồ hưng phấn thôi, ngay sau đó liền bắt đầu kêu rên, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về hướng Thương Lan .

      Tâm Cảnh Tu lập tức run lên, chẳng lẽ, bọn họ tới?

      "Người đâu!"

      "Vâng, thái tử!"

      "Ngày mai, hai quân đối chiến, Bổn cung tự mình khiêu chiến với Đường Ứng Nghiêu, mau đưa chiến thiếp qua bên đó!"

      Cảnh Tu vuốt ve hỏa diễm hồ, sau khi điểm huyệt ngủ của nó, lửa giận lại bừng bừng dấy lên trong lòng. Bọn họ tới, vậy hãy để cho gặp mặt, muốn xem xem khi Đường Ứng Nghiêu ứng chiến, hai người kia có chịu thân hay .

      Chiến thiếp rất nhanh đưa đến tay Đường Ứng Nghiêu, Đường Mẫn ở bên cạnh, nhìn vào tờ giấy đỏ tươi, chân mày lập tức nhíu chặt. Tên Cảnh Tu kia muốn làm gì?

      "Phụ thân, có chuyện gì vậy?"

      Đường Ứng Nghiêu khép chiến thiếp lại, mặt bình tĩnh đáp: "Sáng sớm ngày mai, Thái tử Hiên Viên muốn khiêu chiến với ta."

      Cái gì! Tên nghiệt kia!

      Con ngươi trong mắt Đường Mẫn khẽ rụt lại, trong lòng lại dấy lên cảm giác bất an. ta định làm gì?

      Nghênh chiến, cần cũng biết.

      Đường Mẫn và Quân Mạc Ly đứng xen lẫn trong đội quân, nhìn hai quân ứng chiến.

      Cảnh Tu cảm thấy hỏa diễm hồ lại vọng động, tiếp đó liền trở nên an phận. Trong lòng đại khái hiểu, bọn họ quả nhiên ở đây.

      " Đường tướng quân, nghe danh lâu, hôm nay may mắn được gặp, vô cùng hạnh ngộ."

      " dám, thái tử quá khiêm tốn rồi!"

      "Keng ——"

      Tiếng binh khí va chạm chói tai vang lên, từng tiếng từng tiếng, Đường Mẫn nhìn hai người đánh nhau trước mắt, dưới ánh mặt trời càng trở nên chói mắt khác thường. Màng nhĩ Đường Mẫn đau nhói, trong nháy mắt mất thanh, lúc nghe lại được nhìn thấy Đường Ứng Nghiêu vừa phun ra ngụm máu tươi.

      "Phụ thân!"

      Dưới tình thế cấp bách, nàng lập tức kêu ra tiếng.

      Cảnh Tu nở nụ cười hiểm, thấy bóng dáng của Đường Mẫn đung đưa trong đám binh lính, còn có cả Quân Mạc Ly.

      Rất tốt, đều tới. Lần này, phải để cho các ngươi chỉ có đến chứ có lui.

      ××××××

      Đường Ứng Nghiêu bị khiêng trở về, Đường Mẫn ở vòng ngoài nhịn được la lên tiếng nên bại lộ thân phận, lúc này mọi người trong doanh trại đều biết, nữ nhi của Đường Ứng Nghiêu ở đây. Nhưng chủ soái lại hôn mê bất tỉnh, bọn họ còn có thể gì.

      Đường Mẫn vội vã đuổi theo vào doanh trướng, sắc mặt của Đường Ứng Nghiêu lúc này vô cùng khó coi.

      Trong lòng căng thẳng, chạy vội tới trước bắt mạch.

      Cũng may, chỉ bị nội thương, tâm mạch đảo lộn. Cảnh Tu chỉ dùng nội lực áp chế lúc hai người thi đấu .

      "Dư thúc thúc, phiền người chăm sóc cho phụ thân cháu!"

      "Mẫn nhi, cháu muốn làm gì?", Dư Thanh thấy Đường Mẫn kiên quyết như thế đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.

      Đường Mẫn lắc đầu, đáp: " có việc gì."

      Vừa xong, người rời khỏi doanh trướng. Quân Mạc Ly chờ ở bên ngoài, nhìn vẻ mặt Đường Mẫn nặng nề, vội hỏi: "Sao rồi?"

      "Tên nghiệt đáng chết!"

      Đường Mẫn nguyền rủa tiếng, thương thế của phụ thân tuy có gì đáng ngại nhưng bàn tay lại ngả màu đen, quả nhiên là bị trúng độc. Độc này rất lạ, nàng thầm tìm biện pháp áp chế, nhưng cách nào phá giải.

      "Phụ thân trúng độc, tất cả đều do tên nghiệt kia mà ra"

      Hai người trở lại trong doanh trướng, Đường Mẫn đứng ngồi yên, ngừng qua lại, biết phải làm thế nào!

      tên lính tới, nhìn Đường Mẫn, sau đó cung kính dâng lên tờ giấy:" Cái này do binh lính ở bên ngoài doanh trướng phát !", ta nhìn Đường Mẫn, biết nên xưng hô như thế nào, cái gì cũng dám gọi.

      Đưa xong tờ giấy, liền trực tiếp rời .

      Đường Mẫn mở tờ giấy ra, vừa nhìn, trong nháy mắt lửa giận bốc lên bừng bừng!

      Cảnh Tu, ngươi là tên khốn kiếp!

      giấy viết: "Muốn cứu phụ thân nàng, tối nay hãy đến doanh trướng của, quá giờ đợi. Mỹ nhân làm bạn, hăng hái vô cùng!".

      Quân Mạc Ly vò tờ giấy nát bấy, nhìn Đường Mẫn : " Ta và nàng cùng , nếu biết nàng ở đây, vậy cũng phát ra ta!"

      Ngay đêm đó, Đường Mẫn cùng Quân Mạc Ly né tránh binh sĩ Thương Lan, chạy thẳng tới doanh trướng của đại quân Hiên Viên.

      Có lẽ được an bài từ trước nên khi bọn họ tiến vào đại doanh hết sức thuận lợi, chỉ chốc lát sau mò tới trướng của Cảnh Tu, trực tiếp vào.

      Cảnh Tu vốn nhắm giả vờ ngủ, nghe được tiếng vang lập tức mở mắt ra, đập vào mắt là khí thế hung hăng của Đường Mẫn , theo sau là Quân Mạc Ly.

      "Mỹ nhân, vội vàng như thế là nhớ Bổn cung sao?"

      "Đưa thuốc giải ra đây!"

      Cảnh Tu giống như nghe thấy, tiếp tục thưởng thức dáng vẻ của Đường Mẫn, chẳng biết từ lúc nào trong tay có thêm nhiều hơn đốm lửa .

      "Chi chi ——"

      thanh quen thuộc, Đường Mẫn thấy hỏa diễm hồ ở trong tay Cảnh Tu, tay còn đặt ở cổ của nó, dường như chỉ cần hơi dùng sức là cổ của vật cưng lập tức bị bẻ gảy.

      "Hồ ly!"

      Đường Mẫn nhịn được lên tiếng gọi, nàng nên sớm nghĩ đến, Vô bị bắt, hỏa diễm hồ há có thể chạy trốn, tên nam nhân tâm tính vô định, chắc chắn nó gặp nguy hiểm.

      "Mỹ nhân, nàng xem, muốn hồ ly, hay là thuốc giải. Câu trả lời do nàng tự lựa chọn, cho Bổn cung nghe, nàng quyết định thế nào?", Cảnh Tu vuốt ve hỏa diễm hồ, đè gáy nó xuống ý đồ thử dùng nội lực.

      Trong lúc nhất, hỏa diễm hồ run sợ yên, ô ô nức nở, khiến Đường Mẫn càng thêm đau lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :