1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê tử ngốc ở tướng phủ - Nhược Thanh Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 82.2:

      "Ông ấy

      "Ông ấy hề thương bà!"

      "Hả?"

      Ba người còn lại nghe hiểu tại sao lại như vậy?

      "Thiên Sở Tu, thương bà ấy!", Quân Mạc Ly xong, nhìn về phía người kia tràn đầy chua xót.

      đường trở về, Quân Mạc Ly trầm mặc khác thường, Đường Mẫn dắt tay của , cũng im lặng lên tiếng.

      Kể cả Thiên Mị cũng thế, vừa muốn cất lời lại ngậm chặt miệng.

      Bọn họ thực hiểu, vì sao Quân Mạc Ly lại khẳng định Thiên Sở Tu thương Lan phi trong khi tận mắt nhìn thấy tình cảm sâu đậm của Thương Lan đế đối với vị Hoàng phi qua đời này.

      ai hỏi Quân Mạc Ly lý do vì sao, ai nấy đều lựa chọn trầm mặc.

      ×××××

      Bên ngoài Hoàng lăng, ánh mặt trời gay gắt khiến bốn người bọn họ thể mở mắt nổi. Ở trong Hoàng lăng tăm tối thời gian, lúc ánh sáng đập vào mắt tài nào thích ứng ngay đ\ực.

      Lúc mở mắt ra lần nữa, lại đối mặt với đoàn binh lính. Cầm đầu chính là Nam Cung Lân.

      Nam Cung Lân nhìn đám người Thiên Mị từ trong Hoàng lăng bước ra ngoài, tâm tình vô cùng nặng nề, bọn họ quả tiến vào.

      Thương Lan Đế sớm hạ lệnh chờ ở ngoài Hoàng lăng, ta biết mình phải chờ cái gì. Cho đến khi đám người Thiên Mị từ trong ra, mới ý thức được lời này có ý gì. Đêm hôm khuya khoắt xông vào Hoàng Lăng, bọn họ quá lớn mật rồi.

      "Nam Cung Lân?", Thiên Mị liếc nhìn đám lính Cấm vệ quân cùng Nam Cung quân trước mặt, phô trương hơi quá.

      "Hoàng thượng có lệnh, người vừa ra ngoài Hoàng Lăng, nhất nhất đều phải đến điện Thái Hòa chờ thẩm vấn".

      Thiên Mị liếc nhìn Nam Cung Lân, gật đầu. ngờ lão hồ ly kia lại biết nhanh như vậy, điểm này ngay cả cũng ngờ.

      Quân Mạc Ly nhàn nhạt nhìn đám người trước mắt, bài xích cũng chuyện, dường như muốn đếm xỉa đến. Hoành Ngọc và Đường Mẫn cũng trầm mặc, Thiên Mị tuốt ở đằng trước, bọn họ theo ở phía sau. nhóm người được Cấm vệ quân và Nam Cung quân Trùng trùng điệp điệp vây quanh, về phía hoàng cung.

      Điện Thái Hòa, Thiên Sở Tu ngước mắt nhìn bốn người, lời nào.

      Trương Diêm liếc nhìn Thiên Mị, thở dài, sau đó yên lặng ra ngoài.

      "Thiên Mị, con trước ?"

      Thiên Mị tỏ vẻ sao cả. vốn nghĩ lão hồ ly này biết, nhưng muốn lão biết được nhanh như vậy, cái gì nữa chứ, chẳng cần phải tất cả bày cả ra trước mắt rồi.

      "Sao Phụ hoàng lại biết được?"

      Đây là nghi ngờ duy nhất của , bọn họ hành động rất cẩn thận, làm thế nào mà lão lại biết nhanh đến như vậy.

      Thiên Sở Tu liếc nhìn bốn người, ánh mắt dừng lại người Đường Mẫn mấy giây, lại liếc về phía Quân Mạc Ly, ngẩn người lát, ngay sau đó lại đảo mắt sang chỗ khác.

      "Các ngươi động đến viên dạ minh châu quan cữu của Thái hậu!"

      Đường Mẫn thầm hối hận, hóa ra là vì cái này! Nàng quả thực hối hận thôi, ra chỉ muốn nhìn chút mà thôi, có ý định cầm , nhưng chỉ bằng hành động này lại tự nhiên bị bại lộ.

      Thiên Mị khẽ nhếch môi, viên dạ minh châu kia sao? Rồi lại nhìn sang vẻ mặt hối tiếc của Đường Mẫn, biết nên gì.

      "Viên dạ minh châu này vốn là tránh việc bị đào trộm mộ, ngờ lại bị các ngươi động tay động chân!".

      Thiên Sở Tu khẽ cười, nhìn vẻ mặt kia của Đường Mẫn chắc là do nàng ta động vào. Hôm nay tuy trả về, nhưng bọn họ biết, cơ quan bên dưới được khởi động rồi.

      "Hạt châu xui xẻo!", Đường Mẫn mắng thầm câu, cúi đầu nhìn xuống đất.

      Về sau nàng kiên quyết động vào bất cứ thứ gì của nhà người ta nữa, tay bị trúng tà mới động vào nó, haiz haiz, thất sách, thất sách quá!

      " chút xem, đến Hoàng Lăng, làm cái gì!", Thiên Sở Tu bén nhọn lên tiếng.

      Thiên Mị liếc nhìn Đường Mẫn, Đường Mẫn cũng liếc , rồi hai người đồng loạt nhìn về phía Thiên Sở Tu, lắc đầu.

      " làm gì."

      " làm gì."

      Thiên Sở Tu thoáng sửng sốt, nhìn hai người trăm miệng lời, trao đổi ánh mắt. Quan hệ giữa Thiên Mị và nàng ta rất tốt sao?

      "Mau , hay là muốn để ta phái người đến Hoàng Lăng thăm dò lần, sau đó trở lại đối chất cùng các ngươi?".

      Lão muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì đều dễ như trở bàn tay.

      Thiên Mị ngập ngừng lát, cuối cùng mới : "Xem Lan phi."

      Đây là , lại nghe khó chịu đến thế. Nhất là Thiên Sở Tu, ngờ đáp án lại là như vậy!

      Nhìn ánh mắt kia của Thiên Mị, có vẻ hề láo. Nhưng Lan phi và hoàn toàn có quan hệ gì, mẫu hậu của vẫn còn khoẻ mạnh, mà lúc Lan phi lúc vẫn còn rất , hai người họ căn bản có tình cảm gì.

      Sao lại muốn vào nhìn Lan phi?

      Thiên Mị mình cũng ngờ lúc đầu chỉ là do tò mò mới nhất thời xúc động kéo Đường Mẫn , ngờ lại phát ra chân tướng khác. Quân Mạc Ly và Lan phi, aiz. . . . . .

      "Chỉ như vậy?"

      " chỉ có thế!"

      "Con và nàng quan hệ đến nhìn làm gì?", Thiên Sở Tu khiển trách trận, biết bọn họ động chạm đến quan tài bằng kính chưa!

      "Các ngươi có động tay vào ?"

      " có hứng thú."

      "Hồ đồ!"

      Thiên Sở Tu tức giận mắng to, toàn thân tản ra hơi thở lạnh như băng. Đường Mẫn cảm thấy lòng buồn bực, sắp hít thở thông.

      "Mẫn nhi."

      Quân Mạc Ly lo lắng đỡ lấy Đường Mẫn, ngầm sử dụng nội lực xoa dịu, Thiên Mị và Hoành Ngọc mặc dù công phu tốt hơn, nhưng sắc mặt cũng hề dễ nhìn.

      "Đủ rồi!", Quân Mạc Ly hừ lạnh tiếng, dùng sức cắt đứt áp lực mà Thiên Sở Tu vừa phóng ra.

      Thiên Sở Tu thu lại nội lực, nhìn về phía Quân Mạc Ly, cuối cùng quay sang với Thiên Mị: "Về sau, cho phép đặt chân đến Hoàng Lăng. cho phép quấy rầy Lan phi!".

      "Thôi , ràng thương, còn muốn giả bộ gì chứ!". Đường Mẫn cố gắng ngăn chặn máu huyết sôi trào, kìm nén bực bội trong lòng, khi nghe thấy Thiên Sở Tu vậy liền lập tức bật lại.

      "Ngươi cái gì?", Thiên Sở Tu nhìn sang, Đường Mẫn đầu tiên ngẩn ra, sau đó vẫn tiếp tục khinh thường.

      Hài tử của Ưu nhi . . . . . .

      " ràng thương, là có ý gì?", Thiên Sở Tu hỏi lại lần nữa, giọng ràng chậm lại rất nhiều.

      Đường Mẫn lúc này mới nhìn thẳng về phía người nào đó, lên tiếng: "Ông bà ấy che chở như vậy có ý nghĩa gì chứ?", Vừa xong, cánh tay lập tức cứng đờ, Quân Mạc Ly ràng cứng lại.

      Đường Mẫn thoáng bận tâm, chỉ sợ A Ly chịu nổi?

      Thiên Sở Tu vốn Lan phi sao!

      Câu kia thể rất ràng. Nhưng, vì sao nàng lại như thế?

      "Có hay , người trẻ tuổi như ngươi cách nào thấu triệt được. , là vĩnh viễn nhìn thấu!". Thiên Sở Tu yếu ớt mở miệng, ánh mắt mê mang, nhớ tới nữ tử kia, trong lòng chợt đau đớn khôn nguôi.

      Lan phi, có điều Lan phi, vĩnh viễn phải . . . . .

      "Đủ rồi, ông hề bà ấy, vì sao còn giam cầm người ở Hoàng Lăng. Sau khi chết lại phong bà là Hoàng quý phi, có ý chứ?".

      Quân Mạc Ly trực tiếp lớn, mặt đỏ bừng mảng. nhẫn cố dằn lòng lại, nhưng vẫn nhịn được.

      Hai tiếng “Mẫu thân” này, trong lòng chính là vết thương, khi xé ra, cách nào khép lại.

      Thiên Sở Tu cười lạnh hỏi: "Tại sao ngươi lại vậy?"

      Lão muốn dùng bối phận đè người, đối mặt với nóng nảy của Quân Mạc Ly, lão cũng sai người kéo ra bên ngoài. Nếu dính dáng đến Lan phi, lão tuy trấn định, nhưng cũng phải hoàn toàn có thể duy trì mãi được.

      Tại sao, nam nhân thân phận gì lại dám hỏi ông như thế: "Tại sao lại thế?"

      Tại sao Quân Mạc Ly lại hỏi như thế, Lan phi và ông có hay , trong lòng hẳn vô cùng ràng.

      Quân Mạc Ly nhìn Thiên Sở Ttu, hận ý ngừng sâu hơn, tại sao, tại sao!

      "Bằng việc bà ấy là mẫu thân của ta, cái này, đủ chưa?"

      Khóe miệng Quân Mạc Ly khẽ nhếch, nhưng nụ cười kia lại trầm rét lạnh, giống hệt như tu la đến từ địa ngục .

      Trong lòng Đường Mẫn run lên, nhịn được khẽ gọi: "A Ly."

      Quân Mạc Ly lại nhìn về phía Thiên Sở Tu, để ý đến vẻ khiếp sợ của người kia, thốt ra từng chữ, từng câu: "Chỉ bằng bà ấy là mẫu thân của ta!".

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 83.1: Từ chối nhận cha!

      Thiên Sở Tu sững sờ, Quân Mạc Ly lên sao nhưng vừa lên tiếng liền kinh động bốn phía. Nhất là Thiên Sở Tu, vẻ mặt khiếp sợ thể tin được, người đứng trước mặt mình chính là nhi tử của Lan phi?

      "Ngươi...ngươi gì, lặp lại lần nữa!". Hoàn toàn có thể tiếp nhận nổi chân tướng, hài tử mới hơn tháng, năm đó vùi thân trong biển lửa, tự tay ông ôm thi thể ra cơ mà.

      Mà người trước mắt này…, tại sao chứ?

      "Này, lão hồ ly, đừng trưng bộ dáng này ra chứ, mất thể diện!", Thiên Mị lên tiếng trào phúng, nhìn Thiên Sở Tu đứng ngồi yên, vừa muốn đứng lên xác nhận, lại vừa nghi hoặc dứt.

      là, xấu hổ!

      "Thiên Mị, đó là cha của ngươi đấy!".

      Đường Mẫn lặng lẽ lại gần Thiên Mị, thầm. Đại ý chính là, người kia là lão hồ ly, còn ngươi chính là tiểu hồ ly. Thiên Mị cũng e dè, vẫy vẫy Đường Mẫn, ý bảo nàng tới đây.

      "Người kia của ngươi cũng là hồ ly đấy!". xong, liền bật cười.

      Đường Mẫn ngẩn người, sắc mặt lập tức hồng thấu, tức giận . Quả nếu Quân Mạc Ly là nhi tử của Thiên Sở Tu, vậy cũng thoát khỏi biệt danh này rồi.

      "Chứng cớ ở chỗ nào? Tại sao trẫm lại phải tin tưởng lời của ngươi?". phải lão tin, mà là dám tin. Kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn, nếu cuối cùng chứng minh người này phải, chẳng phải lão bị đả kích thêm lần sao.

      "Chứng cớ, hừ….", Quân Mạc Ly hừ lạnh, thờ ơ quan tâm.

      Thiên Sở Tu vô cùng sốt ruột, nhìn dáng vẻ bất cần của Quân Mạc Ly, lại càng cảm thấy thể bỏ qua cơ hội lần này. Lão vội vàng xuống, đứng đối diện với Quân Mạc Ly, nhìn thẳng vào mắt nhau dò xét.

      Dáng dấp của người này rất giống Lan phi, lông mày kia, đôi mắt, thậm chí cả khóe môi hơi vểnh lên kia nữa, đều mang bóng dáng của người xưa. Thiên Sở Tu xúc động lâu, ra, đứa bé còn sống!

      "Hài tử ~"

      Thân thể Quân Mạc Ly khẽ động, tránh thoát khỏi tay của Thiên Sở Tu.

      "Ta có chứng cớ."

      "Ngươi có, bản thân ngươi chính là chứng cớ!". Thiên Sở Tu chỉ vào phía sau vai của Quân Mạc Ly tiếp: "Năm đó khi Tứ hoàng tử vừa đầy tháng, Lan phi cố ý xăm lên vai thằng bé con giao long màu trắng!".

      Quân Mạc Ly im lặng, còn Đường Mẫn đầy kinh ngạc.

      Vẻ mặt của hai người lên tất cả, Quân Mạc Ly đích thực là Tứ hoàng tử năm đó chết cháy trong tẩm cung của Lan phi. Lúc trước, Đường Mẫn vẫn thấy rất hiếu kỳ, vì sao vai Quân Mạc Ly lại có con Giao Long trắng như tuyết, quả thực rất đáng . Quân Mạc Ly , hình xăm này từ có.

      như vậy, thể nào sai lệch được.

      "Hoàng nhi ~", lúc này Thiên Sở Tu kích động thôi, đứa bé này là lão vẫn luôn mong đợi có mặt của nó, khi ấy Lan phi vẫn còn tại thế. Nhưng ngờ, sau cơn hỏa hoạn, sau khi Lan phi chết lâu, tất cả nơi đó đều bị thiêu hủy, ngay cả đứa bé cũng vùi thân trong biển lửa.

      Lúc ấy lão rất hối tiếc, nên sớm cứu đứa bé ra mới phải. Nhưng đứa trẻ này cuãng hết sức cổ quái, chỉ có khi ở trong tẩm cung của Lan phi nó mới khóc.

      "Ta phải."

      "Nhi tử, ta…"

      "Câm miệng!"

      Quân Mạc Ly lạnh lùng nhíu mày, tuy nhiên vẻ mặt bi thương của Thiên Sở Tu vẫn lọt vào tầm mắt.

      "Bà là mẫu thân của ta, nhưng, ông và ta lại hề liên quan!". Tuy trong lòng Quân Mạc Ly thừa nhận Lan phi, vì cả đời bà phải chịu quá nhiều uất ức khổ sở, sư phụ từng là bà người kia, nhưng tất cả đều do tạo hóa trêu ngươi. Còn người nam nhân kia, cũng chính là phụ thân của , lại khiến cho bà vừa vừa hận, cuối cùng đành ôm hận mà chết.

      Thiên Sở Tu, ông hãy cho ta biết, chuyện như vậy, ta phải chấp nhận vị trí của ông như thế nào?

      Thân hình Thiên Sở Tu thoáng khựng lại, sau đó lùi ra sau mấy bước, Thiên Mị thấy thế liền tiến lên đỡ. Trong nháy mắt, lão như già thêm mười tuổi.

      Quân Mạc Ly kiêu ngạo cự tuyệt lẫn chịu thừa nhận, khiến trong lòng lão đau xót vô cùng.

      Lan phi, Lan phi, cho dù ngươi , nhưng ngay cả hài tử cũng chịu lưu lại sao? Đứa này, nhìn lão bằng ánh mắt khiêu khích vô hạn, trong đó còn bao hàm cả oán hận khó có thể .

      Lão cái gì cũng thể biện minh, chính là lão bảo vệ tốt nàng, cho nên nhi tử hận lão như vậy cũng phải. Quân Mạc Ly hận lão, là đúng.

      "Đối với mẫu phi của con, ta rất áy náy, cho nên, để hãy để ta bồi thường cho con, được ?". Thiên Sở Tu lộ vẻ xúc động : "Con và nha đầu này kết thành phu thê, nha đầu này lại là nữ nhi của Ưu nhi, như vậy rất tốt, ta chỉ hi vọng các con có thể ở bên nhau cả đời!".

      " cần ông tốn sức phí tâm!", Quân Mạc Ly dắt Đường Mẫn, lướt qua mọi người, rời .

      "Này?"

      Trương Diêm há hốc miệng, nhìn Quân Mạc Ly tức giận đùng đùng rời , mà bên trong hình như hề có động tĩnh gì. Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

      "Hoàng thượng?"

      Trương Diêm vào trong điện Thái Hòa, nhìn vẻ mặt đau lòng của Thiên Sở Tu, lại nhìn sang vẻ mặt vô tội của Thiên Mị, thực rất có hảo cảm với Quân Mạc Ly, người này mà trở thành Tứ đệ của còn gì tốt hơn. Huống chi, thê tử của Hoàng đệ còn là muội muội của Hoành Ngọc, lần này, quan hệ càng thêm thân rồi.

      Ngàn mị ngây ngô nghĩ tới đây liền nhìn Hoành Ngọc mà bật cười.

      "Nhi tử đây, về phần Tứ hoàng đệ, cứ để tmaj thời ở trong phủ của con!"

      Thiên Mị dẫn Hoành Ngọc rời , Quân Mạc Ly và Đường Mẫn đường đột xông ra như vậy, có chút yên lòng. Cần phải tìm hai người họ, đề phòng chẳng may lại xảy ra chuyện gì.

      Trương Diêm thấy từng người nối đuôi rời , vẫn tài nào hiểu được chuyện gì phát sinh. Dáng vẻ giống như tức giận, chỉ có thương cảm nồng đậm bao trùm toàn thân ngay cả lão ta cũng phát giác ra được.

      "Trương Diêm này, nếu Tứ hoàng tử còn sống, tại bao nhiêu tuổi rồi?"

      Trương Diêm khựng lại, sau đó lập tức trả lời: "Có lẽ mười bảy tuổi rồi."

      "Đúng vậy, mười bảy rồi, cũng lớn như vậy, ra là bộ dáng kia, thực giống với Lan phi. Trẫm đầu tiên nhìn thằng bé cảm thấy rất quen thuộc, ra là, là giống hệt Lan phi. Có điều đứa này, e là rất hận trẫm, cứ thế mà dẫn nha đầu kia rời . . . . . ."

      Trương Diêm càng nghe càng kinh hãi, xâu chuỗi những lời đứt quãng của Thiên Sở Tu lại với nhau liền cho ra đáp án kinh người. Nhớ tới nam tử vừa lao ra cửa kia, lại chính là Tứ hoàng tử?

      Tứ hoàng tử chết 17 năm, lại là !

      ××××××

      Quân Mạc Ly kéo Đường Mẫn lao ra khỏi điện Thái Hòa, đáy mắt chứa đầy phẫn hận. Đường Mẫn cũng yên lặng theo, lên tiếng, để tự dừng lại.

      Quân Mạc Ly quay đầu lại, nhìn Đường Mẫn, lấy tay đặt lên ngực mình.

      "Mẫn nhi."

      "Ừm, ta ở đây!"

      "Mẫn nhi!"

      "Ta ở đây!"

      "Ta nên hận ông ấy sao?"

      Đường Mẫn biết, Thiên Sở Tu là phụ thân của , nhưng nhìn nét mặt kia của Quân Mạc Ly, nhất định là có rất nhiều tình mà nàng biết. Chỉ biết người ta đồn rằng Lan phi nhận hết sủng ái của Thương Lan đế, cho đến chết cả đời vẫn cao quý.

      Nhưng A Ly ràng rất hận người kia, kể từ khi biết được Lan phi là mẫu thân của mình, nỗi oán hận lại cứ tăng dần tăng dần thêm từng chút.

      "A Ly, có thể cho ta biết, tại sao ?"

      Nàng thử lên tiếng, muốn tìm kiếm đáp án.

      Quân Mạc Ly trốn tránh nữa, liền chậm rãi kể cho Đường Mẫn nghec.

      Mười bảy năm trước Lan phi từ Hiên Viên Quốc đến đây hòa thân, Thương Lan Đế vừa gặp , lập tức tấn phong làm phi tần. Vào cung chưa tới tháng, trực tiếp thăng làm Lan phi, trong bốn phi, điều này đối với người mới vừa vào cung lâu, lại là nữ tử nước khác mà , là phúc cũng chính là họa.

      Lan phi cũng tranh thủ tình cảm, nhưng Thương Lan đế Thiên Sở Tu vẫn trước sau như ân sủng chỉ có thêm giảm.

      Cho đến vài tháng sau, tin tức Lan phi có thai truyền ra. Thiên Sở Tu tuy gọi thị tẩm, nhưng lại ban thưởng liên tục ngừng, cho đến khi Lan phi sinh hạ Tứ hoàng tử. Thiên Sở Tu tính toán tấn phong Lan phi lên vị trí Hoàng quý phi, nhưng trước hôm sắc phong ngày, Lan phi lại treo cổ tự tử trong tẩm cung của mình. Bên cạnh chỉ có Tứ hoàng tử gào khóc ngừng.

      Thiên Sở Tu ở trong tẩm cung của Lan phi ba ngày, cuối cùng lấy thân phận Hoàng quý phi chôn cất Lan phi vào Hoàng Lăng. Mà mười ngày sau, tẩm cung của Lan phi bỗng nhiên bốc cháy, còn Tứ hoàng tử bị vùi thân trong biển lửa.

      Thiên Sở Tu phong tỏa tẩm cung kia, còn ngôi vị Lan phi vị ai kế tục cả, tại vẫn luôn để trống.

      Đến nay, chuyện về Lan phi vẫn còn ồn ào náo động trong thời gian dài.

      Đường Mẫn nghe xong, vẫn hiểu. Nếu như vậy, chẳng phải chứng tỏ Thiên Sở Tu rất Lan phi sao, vì sao?

      Quân Mạc Ly cười lạnh, tiếp: "Giả tạo, tất cả đều là giả tạo. Thiên Sở Tu lấy danh nghĩa ở tẩm cung của bà mà “Kim ốc tàng kiều”, còn bà có khổ nhưng lại thể . Hàng đêm sênh ca, chỉ có thể rưng rưng trầm mặc. Người đời đều Lan phi nhận hết ân sủng, nhưng chưa ai từng nghĩ đến, tất cả đều là giả dối!".

      "Kim ốc tàng kiều, giấu ai chứ?", Đường Mẫn hiếu kỳ thôi, trong tẩm cung Lan phi lại cất giấu nữ nhân khác, Hoàng đế như Thiên Sở Tu, có quá đáng hay ?

      "Đúng vậy!"

      "Chàng !" Đường Mẫn nóng nảy, tại sao mãi mà chịu .

      "Là Bách Lý Ưu!"

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 83.2:

      Thiên Mị và Hoành Ngọc xuất phía sau Quân Mạc Ly, cùng lên tiếng trả lời thay.

      Bách Lý Ưu. . . . . .

      Đường Mẫn trợn tròn mắt, thế nào lại là bà!

      Mẫu thân của nàng?

      "Mẫn nhi, cái này có liên quan gì đến nàng cả!", Quân Mạc Ly thở ra hơi dài, quay sang với Đường Mẫn. hận Thiên Sở Tu lạm tình, nhưng Mẫn nhi vô tội.

      " thể nào!"

      Đường Mẫn liền bác bỏ: "Nếu là mẫu thân của ta, cha của Hoành Ngọc là ai, phải là Thiên Sở Tu chứ. Nếu thế Thiên Mị và Hoành Ngọc chẳng phải là…? Điều này sao có thể!".

      Thiên Mị lập tức cứng đờ người, cũng ngờ đến vấn đề như thế. Nếu là , vậy chẳng phải và Hoành Ngọc là… —— nghĩ đến đây sắc mặt lập tức trắng xanh.

      "Ta phải!", Hoành Ngọc khẽ : "Mẫn nhi rất đúng, phụ thân của ta và Mẫn nhi phải là Thiên Sở Tu!". biết, cũng vô cùng khẳng định phụ thân của mình và Mẫn nhi phải là Thiên Sở Tu.

      "Nhưng có tin đồn rằng mẫu thân của ta từng ở hoàng cung Thương Lan thời gian!". Những điều này nghe được từ gia gia, những lúc Bách Lý Hàn Thiên nhàn hạ trùng hợp đôi lời như vậy .

      Hoành Ngọc có chút quen, đây là lần đầu tiên nhắc tới Bách Lý Ưu, gọi bà tiếng mẫu thân.

      Quân Mạc Ly im lặng, mặc dù Hoành Ngọc phải, nhưng việc Bách Lý Ưu ở lại tẩm cung của Lan phi là . Những điều này, là do sư phụ , phụ thân của Bách Lý Ưu chính miệng cho biết.

      Lúc trước hiểu, tại sao mỗi khi sư phụ nhắc đến chuyện kia, trong mắt đều lộ vẻ bất đắc dĩ cùng thương cảm. Bây giờ nghĩ lại, nữ tử kia là nữ nhi của ông, há có thể thấy bi thương được sao? Tuy nhiên, mối quan hệ giữa ông và Lan phi như thế nào, vì sao ông lại quan tâm đến vậy? Thậm chí, còn thu dưỡng ?

      "Sư phụ chàng có lẽ biết tất cả!", Đường Mẫn đưa ra kết luận, có điều người này vĩnh viễn xuất , ít nhất cũng chủ động xuất .

      "Quan hệ phức tạp, làm thế nào mà lão hồ ly lại nhiều chuyện như vậy chứ!". Thiên Mị thầm than tiếng, tại truyền nhân của hai nữ tử này đều tề tụ chung chỗ, thế còn rối tinh rối mù, loạn hết cả lên. Mới vừa rồi khiến cho sợ đến gần chết, thiếu chút nữa cho là. . . . . .

      Aiz aiz, lão hồ ly, ngươi là ——

      "Muốn biết chân tướng, chúng ta phải tự mình tra thôi. Sau khi Lan phi chết, tất cả đều bị che giấu, cũng mười bảy năm rồi. còn ai biết tường tận, mà cho dù có biết cũng đóng chặt miệng khai!".

      Trong lòng Đường Mẫn rối rắm, Bách Lý Ưu có việc gì còn thò chân là sao, như vậy chẳng phải phá hư tình cảm của người ta rồi còn gì. Choáng váng, nếu là như vậy, quan hệ của nàng và Quân Mạc Ly ắt hẳn rất lúng túng. Kể cả Bách Lý Ưu sinh con dưỡng cái cho Thiên Sở Tu, nhưng khi phát sinh mối liên hệ như vậy tất cả trở nên vi diệu.

      Nàng được, nhưng khi đối mặt với Quân Mạc Ly thấy rất áy náy.

      Hoành Ngọc và Thiên Mị cũng có vướng mắc.

      "Tẩm cung của Lan phi, hình như vẫn còn ở đó. Vì Lão hồ ly mười bảy năm qua động tới, nên vẫn giữ nguyên trạng!". Thiên Mị dựa theo trí nhớ lên tiếng, ban đầu thấy tò mò, vì sao Lan phi chết hơn chục năm rồi, mà tẩm cung kia vẫn còn giữ lại.

      Tất cả đều cho rằng tình cảm của lão hồ ly với Lan phi quá sâu.

      "Thiên Mị, vào thời khắc mấu chốt, ngươi vẫn có đất dụng võ đấy chứ!", Đường Mẫn than thở dứt, có người quen thuộc đường lối lại trong hoàng cung tất cả đều dễ dàng hơn rất nhiều.

      "Dẫn đường , Nhị vương gia."

      "Ngươi,…"., Thiên Mị mặt tái xanh chỉ tay vào Đường Mẫn, sau khi hung hăng trợn mắt hồi, liền dẫn mấy người về hướng tẩm cung Lan phi lúc còn sống.

      Khi Lan phi còn sống rất được cưng chiều, tẩm cung này khoảng cách rất gần, hơn lại rất lớn, lại hết sức tráng lệ.

      Lúc mấy Đường Mẫn đến đó, đập vào mắt là tòa tẩm cung hoang phế lâu, tường xây cao vút, thấy được bất kỳ thứ gì bên trong. Nhưng bầu khí trang nghiêm của nó lại làm cho người ta rét mà run.

      Cửa đóng chặt, bốn phía có ai canh giữ, dù sao nó cũng chỉ là khu nhà bỏ hoang, cũng hơn chục năm trôi qua rồi, có lẽ cũng có ai nguyện ý xông vào.

      "Chúng ta bay qua sao?"

      " nhảm, chẳng lẽ ngươi lại muốn bằng cửa chính."

      Thiên Mị khinh bỉ tiếng, liền lướt qua đầu tường đầu tiên, Hoành Ngọc cũng vội vàng nối gót theo. Đường Mẫn bĩu môi, cùng Quân Mạc Ly vào.

      Đường Mẫn có ngờ rằng mình lại nhìn thấy cảnh tương đẹp đẽ trước mắt. Thậm chí, ngay cả Quân Mạc Ly, lẫn Thiên Mị và Hoành Ngọc đều ngây ngẩn cả người.

      Tuyết Mai trải khắp sân, giống y hệt những cây ở Bách Lý Sơn trang và Hầu phủ. Ba nơi khác nhau nhưng lại có chung điểm.

      Trong này chứa quan hệ như thế nào?

      " thể tưởng tượng nổi. Nơi tẩm cung của Lan phi lại có Tuyết Mai."

      Đường Mẫn kêu lên, nàng vẫn rằng bên trong hoàng cung có loại hoa này, lại ngờ, được nhìn thấy nó ở đây. Nhìn những cây Tuyết mai tươi tốt, từng nhánh từng nhánh thi nhau vươn mình trong gió, mùi thơm ngát lan tỏa khắp bốn phía. Cả vườn mai lớn như thế nhất định phải có người tới chăm sóc.

      Là ai, xuất trong tẩm cung này?

      "Sao ta lại đánh hơi được mùi mưu ở đây nhỉ?", Đường Mẫn cười xấu xa.

      "Bây giờ ta có thể khẳng định rằng Bách Lý Ưu, mẫu thân của ta và Lan phi có quan hệ với nhau. Tuyết Mai, là vật ưa thích chung của hai người, mà bà cũng từng ở qua chỗ này!"

      Đúng vậy, chỉ có Bách Lý Ưu thích tuyết mai, ở Hầu phủ, nơi này, hay là Bách Lý Sơn trang chỉ cần là nơi mà bà từng sống qua đều trồng loại hoa này, hơn nữa còn trồng hề ít.

      Thiên Sở Tu à Thiên Sở Tu, ông kim ốc tàng kiều đấy chứ?

      Đường Mẫn yên lặng thầm nhủ, nếu là như vậy, chẳng phải ông cần xin lỗi đời sau hay sao?

      "Vào nhà thôi!", Quân Mạc Ly lạnh lùng câu, trực tiếp vào.

      Đường Mẫn nhìn vẻ mặt biến sắc của A Ly cũng lo lắng thôi, liền vội vội vàng vàng đuổi theo, sau đó quay sang ra hiệu cho Thiên Mị và Hoành Ngọc.

      Bên trong tẩm cung, bàn ghế, trà cụ, hoàn toàn đầy đủ, còn có cả chậu cảnh khô cạn, tất cả mọi vật đều nguyên vị, chưa từng có ai động chạm qua.

      "A Ly!", Đường Mẫn có chút kinh ngạc, thở hổn hển tăng tốc, ba người kia vây quanh, có chút hiểu. Đường Mẫn cầm quyển sách ở bàn trà lên xem, quyển sách này ố vàng, mở ra bên trong, hàng chữ chi chít lập tức đập vào mắt.

      Toàn là những chuyện vặt vãnh được ghi lại.

      Đây là bút ký của Lan phi, ghi lại chi tiết khi bà ở chỗ này. Đường Mẫn vừa đọc vừa lộ vẻ xúc động, những dòng chữ này đều toát lên thương cảm và tịch, bất đắc dĩ cùng hồi hộp, tất cả tình cảm của nữ tử đều được lột tả giấy. Tuy nhiên, nơi này chưa từng xuất bất cứ người nào, nam nhân kia khiến cho nàng bất đắc dĩ lại thêm đau lòng, nhưng những chuyện về Bách Lý Ưu, chút cũng tìm được.

      Lật xem đến tờ cuối cùng, cũng tìm được chút manh mối nào.

      "Quái lạ, ghi chép cặn kẽ như vậy, tại sao lại có Thiên Sở Tu và Bách Lý Ưu nhỉ?", Đường Mẫn luôn có thói quen gọi thẳng tên huý của người ta ra.

      " biết, có lẽ muốn viết xuống những cái tên kia thôi!", Thiên Mị liền phỏng đoán .

      Quân Mạc Ly hết sức nâng niu, nhét quyển bút ký kia vào ống tay áo. Cái này sợ rằng là tín vật duy nhất thuộc về Lan phi mà có thể lấy.

      Đường Mẫn khẽ ho tiếng, : "Chúng ta tiếp tục tìm xem!"

      Bốn người lặng lẽ tản ra, nội thất, ngoài viện, phòng bếp, tất cả khắp các ngóc ngách đều được lật lên để tìm. Cuối cùng họ tụ về đại sảnh, vẫn thu hoạch được gì.

      Chẳng có cái gì cả, chút dấu vết Lan phi lưu lại cũng có. Đường Mẫn thấy kỳ quái, cho dù Thiên Sở Tu có thể dọn dẹp qua, nhưng cũng phải có gì đó lưu lại chứ. Sạch như thế này, bình thường, tựa như vừa bị bão lũ càn quét qua lần vậy.

      "Ngoài lão hồ ly, khẳng định còn có người cố ý dọn dẹp qua lần."

      Thiên Mị khẳng định, lão hồ ly này, cho dù có muốn dọn dẹp gì đó của Lan phi, cũng cần thiết phải xử lý sạch đến thế. Hơn nữa, căn bản ông tự thân động thủ, còn người dưới trướng sao có thể cẩn thận như vậy được.

      Sạch đến trình độ này, giống như là có người cố ý đến dọn dẹp hết chứng cứ.

      Đó là ai, họ còn cố ý giấu giếm cái gì!

      Con ngươi Quân Mạc Ly hơi co lại, bàn tay gắt gao nắm chặt quyển sách kia, cam lòng, nhất định phải tìm.

      theo sư phụ bảy năm, cái gì cũng biết còn tự cho mình là nhi, mười năm ở Tướng phủ, vẫn cho rằng mình là con tư sinh, bởi vì ở Tướng phủ có vị trí cho mẫu thân của .

      Nhưng hôm nay, rốt cuộc biết được mẫu thân mình là Lan phi của Thương Lan. muốn biết thêm về bà nhiều chút, cho dù chỉ để hoài niệm cũng được.

      "A Ly, chúng ta lại tìm lần nữa xem sao!", Đường Mẫn kéo ống tay áo Quân Mạc Ly, khẽ khàng như thể sợ làm đau vậy.

      Quân Mạc Ly khẽ mỉm cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn, làm cho tim Đường Mẫn vừa đau đớn, vừa khổ sở muốn chết. Quân Mạc Ly cũng thể như vậy mãi được, dáng vẻ bây giờ của khiến cho lòng nàng thấy suy sụp.

      "Mẫn nhi, cám ơn!"

      Đường Mẫn cười khổ, thân phận mẫu thân của nàng còn chưa , lại lên tiếng cám ơn làm nàng biết phải đáp lại thế nào.

      Thiên Mị lôi Hoành Ngọc ra, bước đến góc khuất mới buông tay.

      "Nếu như, mẫu thân của ngươi cùng phụ hoàng ta, …"

      Thiên Mị mong đợi nhìn Hoành Ngọc, muốn người kia cho mình đáp án.

      Hoành Ngọc thấy Thiên Mị dè dặt cẩn thận như thế liền khẽ bật cười, người này quan tâm đến quan hệ của bọn họ sao? lo lắng về cảm thụ của mình sao? Có người xem bản thân mình như trân bảo, cho dù là nam tử, cũng nhận.

      ", tuyệt đối ."

      Chỉ câu thôi lại khiến người trước mắt nở nụ cười tươi rói.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 84: Tại sao lại kim ốc tàng kiều

      Editor: Maria Nyoko


      "Có người tới. " Hành Ngọc thu lại tươi cười, nghiêm mặt .

      Thiên Mị sững sờ, tỉ mỉ nghe tiếng vang phía ngoài, xác thực có người đến gần.

      Quân Mạc Ly đứng ở trong phòng, nhìn hoàn cảnh nơi này ngẩn người, tưởng tượng thấy nơi này từng là chỗ mẫu thân ở. Nàng ở chỗ này làm những việc gì?

      ", có người tới."

      Hai người thu hồi suy nghĩ, chỉ thấy Hành Ngọc cùng Thiên Mị tới. Bốn người nhanh chóng khôi phục nguyên dạng, ngay sau đó nấp .

      lâu lắm, quả nhiên có người đẩy cửa ra, tới. Đường Mẫn ở phía sau cả kinh che miệng, là Thiên Sở Tu!

      Thiên Sở Tu đẩy cửa ra, nhìn đồ vật ở tẩm cung Lan Phi, loại buồn bã lặng yên từ trong đáy lòng dâng lên. Vật gì ở nơi này cũng thay đổi, nhưng nữ chủ nhân có ở đây. cố ý lưu lại nơi này, muốn có địa phương có thể hoài niệm, nhưng bảy năm qua, mỗi lần vào nơi này, trái tim đau.

      Nếu thành toàn nàng, có lẽ nàng rời . Nhưng, hạ được quyết tâm, cũng muốn thành toàn. Thả nàng rời như thế nào, nàng vẫn đường lui, ở bên cạnh , ít nhất, toàn tâm toàn ý bảo vệ

      "Lan phi, hoàng nhi còn sống. Ha ha, ngờ, ta lại vẫn có thể thấy ."

      Thiên Sở Tu lầm bầm lầu bầu về phía phòng, tiếp liền tiến vào trong phòng. Đúng lúc bọn Đường Mẫn ở bên trong, sợ đến sau lưng đổ mồ hôi, mọi người ngừng thở nhịp tim chậm lại. Theo nội lực Thiên Sở Tu, chút sơ sẩy phát bọn họ.

      "Lan phi, ban đầu ngươi cố ý rời thôi. Chỉ là hoàng nhi vô tội, ngươi tội gì cũng mang , ơn trời phù hộ, còn tốt. Nữ nhi Ưu nhi, ha ha, bọn họ thành phu thê. Cũng là tạo hóa trêu ngươi."

      Thiên Sở Tu cười khổ, khổ sở từ trong miệng nhàn nhạt tràn ra. 17 năm, mỗi đêm khuya, chỉ có mình nếm chua xót.

      Vòng vòng, Thiên Sở Tu dứt khoát ngồi xuống, ngồi trước cửa sổ nhìn chỗ sững sờ.

      Đường Mẫn kìm nén, sững sờ cũng chọn địa phương tốt, ngồi nơi này, làm sao bọn họ ra ngoài.

      Vẻ mặt Quân Mạc Ly đột biến, mới vừa rồi Thiên Sở Tu nhiều nội dung lắm, lại cho biết cái tin tức, trận hỏa ban đầu kia là do mẫu thân phóng hay sao? Nàng muốn thoát khỏi người nào?

      Là chuyện như thế nào khiến nàng tự nguyện rời nhân thế, thậm chí dẫn .

      Giờ khắc này, tim của bắt đầu đau đớn. ra là sống sót là may mắn, tại sao, đến tột cùng tại sao?

      Thiên Mị có lẽ hiểu Thiên Sở Tu, mơ hồ nghe được chút da lông. Lão hồ ly cũng có lòng đối với Lan Phi, chỉ là dựa theo ý trong lời của , Lan Phi chết cũng muốn dẫn Quân Mạc Ly , tại sao, con cháu hoàng gia, lão hồ ly sủng ái đối với lan phi, Tứ hoàng tử Quân Mạc Ly, chừng chính là thái tử tương lai, lên đại vị.

      Lan phi tội gì như vậy?

      Chẳng lẽ . . . . . .

      Sắc mặt Thiên Mị biến thành xanh, tự nhiên sinh ra loại suy đoán, nếu Quân Mạc Ly phải ruột thịt lão hồ ly, như vậy có thể rồi.

      Nhưng, hình như phụ hoàng rất để ý Quân Mạc Ly, thấy còn sống vui sướng cùng kích động. Điểm này, giống như giả vờ.

      Rối rắm, phức tạp.

      Thiên Mị phiền não, lập tức để lộ hô hấp.

      "Người nào!"

      Ánh mắt Thiên Sở Tu lạnh lùng nhìn phương hướng Thiên Mị.

      Thở dài, Thiên Mị ra, bị phát rồi. Đáng chết, lần đầu tiên xuất sai lầm này. Thiên Mị trực tiếp ra, muốn ba người kia cũng bại lộ, nếu đợi lão hồ ly đến gần, tất nhiên phát ba người bọn họ.

      cũng muốn thừa cơ hội này, hiểu chuyện này.

      "Là ta."

      Thiên Mị lao ra, nhàn nhạt nhìn Thiên Sở Tu.

      Thiên Sở Tu có chút cứng đờ như vậy, vẻ mặt lập tức khôi phục lại. Hình như hết sức vui, "Nơi này phải nơi ngươi tới."

      "Hả? Ta được tới, tẩm cung Lan Phi, phế 17 năm rồi."

      Ý kia, tẩm cung bỏ hoang, tại sao thể tới. mặt Thiên Mị khinh thường, trong lòng lại bắt đầu đánh trống, lão hồ ly có thể cắn chết thả sao, cũng hỏi được cái gì?

      "Mặc dù phế, hậu cung, cũng có cho ngươi ra vào."

      "Có gì được, đế vị đều muốn truyền cho ta."

      "Vậy chờ ngươi trèo lên đế vị lại ." Thiên Sở Tu lớn tiếng quát, đến Lan Phi, trở nên hết sức kích động. Bình thường, vô luận Thiên Mị như thế nào, đều bỏ qua. Nếu tẩm cung phi tần khác, cũng trông nom, chỉ là, tẩm cung Lan Phi, trở thành cấm địa.

      "Phụ hoàng, cái chết Lan Phi là như thế nào? 17 năm, tài liệu nào ghi lại về Lan Phi trong cung, ngươi, rốt cuộc che giấu cái gì?"

      hiểu, phụ hoàng là hoàng đế Thương Lan, quốc gia đứng đầu, cố tình hao tổn tâm tư vì người nữ nhân. Thậm chí, tiếc tiêu hủy tất cả, che đậy .

      Là chuyện gì khiến làm như thế?

      "Càn rỡ!"

      "Ta vẫn như thế." Thiên Mị sao cả, đối diện với nộ khí của Thiên Sở Tu, vẻ mắt vô tội. rất bá đạo với người khác thế, nhưng có lúc càng thêm vô lại. Tính tình , biết giống ai, mẫu hậu là người chững chạc lão hồ ly lộ hỉ nộ.

      Thiên Sở Tu nhìn bên trong, lớn , chỗ thân lại ít. Nhìn Thiên Mị ở nơi này, trong lòng cũng sáng tỏ rồi.

      "Mấy người các ngươi, ra ."

      Thiên Sở Tu , những lời này là với Quân Mạc Ly.

      Đường Mẫn khó chịu ra, phía sau là Quân Mạc Ly. Nhìn Thiên Sở Tu, càng thêm sắc bén.

      "Ngươi tới đây chứng minh ngươi để ý đến Lan Phi, hài tử." Thiên Sở Tu cảm khái , nhưng mà trong nội tâm lại là an ủi, đứa này có lòng.

      Bên trong phòng lập tức trở nên rối rắm, tràn đầy nhân khí. Năm người, tụ tập tại chỗ. Thiên Sở Tu nhìn bốn người này, biết nên những gì.

      Nhất là Đường Mẫn cùng Quân Mạc Ly, nương của bọn từng ở nơi này cùng nhau.

      "Nha đầu, ngươi?"

      "Ta biết , nghe . Mẫu thân của ta là Bách Lý Ưu, trước kia nàng ở nơi này."

      "Ngươi biết?"

      Đường Mẫn cợt nhã cái, có chút cười, "Người nào biết, Thương Lan đế tiếng tăm lừng lẫy từng kim ốc tàng kiều." Chuyện này, cũng rất nhiều người biết được, truyền ra Bách Lý Ưu ở nơi này. Lúc ấy trong cung nhiều đôi mắt như vậy, thấy . Nhưng cũng nhiều câu, bởi vì Thiên Sở Tu cưng chiều Lan Phi, cũng cưng chiều Bách Lý Ưu.

      Người nào biết, rốt cuộc hai người bọn họ ai được sủng ái hơn, hoặc là, đều được sủng ái .

      Chỉ là, ở ngoài sáng, ở trong tối.

      Lúc ấy, bọn họ kinh ngạc. Dựa vào gia thế bối cảnh Bách Lý Ưu, vào cung cũng có thể được phong quý phi, vì sao cố tình ở tẩm cung Lan Phi, ở đây lâu.

      Cuối cùng, cũng ai biết nàng rời như thế nào. Chỉ cho là Thiên Sở Tu chán ngán, liền giải tán. Mà khi đó, Lan Phi vẫn được sủng ái như cũ, ánh mắt của bọn họ toàn bộ tập trung ở người Lan Phi.

      Đường Mẫn thông suốt mà ra lời Thiên Mị vừa xong, hình như chưa , khiêu khích nhìn Thiên Sở Tu. Hôm nay nàng bất cứ giá nào, tìm được tất cả đáp án thề bỏ qua.

      Dù sao cũng đắc tội, dứt khoát đắc tội hoàn toàn thôi. Thương Lan đế, tính tình , nhưng nhiều nhất phải là chết sao!

      Đường Mẫn oanh liệt nghĩ tới, hoàn toàn chuẩn bị kỹ càng.

      Thiên Sở Tu nhớ lại đoạn thời gian kia, khi đó, Bách Lý Ưu cùng Lan Phi cùng ở chung, hình như lời đồn hơi nhiều. Nhưng cuối cùng cũng bị trấn áp xuống, ngờ, mười bảy năm sau vẫn có người nhớ. Nghe Đường Mẫn đạo lý ràng, trong lòng hồi buồn bực.

      "kim ốc tàng kiều" !

      Đối với Ưu nhi sao?

      Buồn cười!

      "Nha đầu, ngươi nhìn mẫu thân ngươi như vậy hay sao?"

      Thiên Sở Tu hỏi ngược lại, nhìn thẳng Đường Mẫn, nhìn từng động tác của nàng nhất nhất thu vào đáy mắt. Trong nháy mắt kinh ngạc hiểu, lúng túng, khinh thường, cho đến lúc cuối cùng nghi ngờ.

      Đường Mẫn buồn bực rồi, Thiên Sở Tu hề gì chỉ là hỏi ngược lại nàng như vậy?

      Đối đãi Bách Lý Ưu như thế nào? Nàng đối đãi như thế nào?

      Ở trong tiềm thức của nàng, tựa như có lẽ nhận định đây là . Như vậy, có phải quá bất công đối với mẫu thân nàng hay ?

      "Ta"

      "Hài tử, đó là mẫu thân ngươi, nhớ kỹ. Ai cũng có thể hoài nghi như vậy, duy chỉ có ngươi, thể."

      Đường Mẫn ngơ ngẩn, duy chỉ có nàng thể. Thiên Sở Tu chỉ báo như vậy, hình như đạo lý với nàng như vậy. Bởi vì đó là nương nàng.

      Trong lòng áy náy, Đường Mẫn lặng tiếng rồi. Nàng nên hoài nghi như thế, cho dù là Bách Lý Ưu, Thiên Sở Tu đúng, đó là nương nàng.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 84.2:

      "Rốt cuộc như thế nào! Sao lại che giấu, tại mọi người ở đây, hai người bọn họ cũng muốn biết, 17 năm rồi, còn có thể giấu sao."

      Thiên Mị nhịn được cắt đứt, tức giận. Lão hồ ly, làm gì vòng vo nhiều như vậy, gọn gàng dứt khoát cho bọn biết phải tốt hơn sao. Tránh khỏi, chính bọn phỏng đoán.

      "Thiên Mị." Thiên Sở Tu biết làm sao, tính tình đứa con trai này biết từ đâu tới, giống cũng giống mẫu thân .

      "Nha đầu, ngươi gọi là Mẫn nhi chứ?"

      Thiên Sở Tu tự xong, " Mẫu thân ngươi, Ưu nhi nàng ở tại tẩm cung Lan Phi, nhưng cũng phải là kim ốc tàng kiều các ngươi tưởng tượng. Nàng, vĩnh viễn là tự trọng, sao có thể làm ra chuyện như vậy!"

      Huống chi, người trong lòng nàng, là người khác.

      Thiên Sở Tu mặc niệm.

      "Vậy tại sao?"

      "Tốt lắm." Thiên Sở Tu cắt đứt tất cả, chuẩn bị đứng lên rời ."Những chuyện này đều qua, ta muốn tới. Lan phi qua đời, Ưu nhi cũng , lại vô ý. Các ngươi cần vô cớ suy đoán, đó là tôn trọng đối với các nàng."

      Thiên Sở Tu rời , để lại nơi này cho bọn họ.

      Lời mới rồi xong cũng giống như chưa , Đường Mẫn ảo não. Ý định hoàng đế phức tạp, nửa lưu nửa.

      Nhưng ít ra, nàng hiểu, Bách Lý Ưu, Lan Phi, Thiên Sở Tu, quan hệ ba người bọn họ tầm thường. chỉ là tình cảm rối rắm, quan trọng hơn là rất nhiều việc xảy ra.

      " , chúng ta chỉ có thể tự tra."

      "Ừ. có biện pháp nào. Ai, ta , biết ta là nữ nhi Bách Lý Ưu, cố tình Hành Ngọc cũng biết cái gì?"

      Đường Mẫn kỳ quái, Hành Ngọc chính là người xa lạ đối với Thiên Sở Tu, vì sao?

      Hành Ngọc cười , "Có lẽ dáng dấp ta giống mẫu thân thôi. quả nghĩ, có lẽ hơn nữa là giống như phụ thân. Cái đó, chưa từng gặp mặt, biết thân phận phụ thân.

      " a nha."Đường Mẫn gật đầu.

      Thiên Mị nhìn Quân Mạc Ly, lại nhìn ngược lại về phía Hành Ngọc, ở giữa hai người ngừng quét mắt. Đường Mẫn buồn bực, sao, xem ai lớn lên thanh tú?

      "Thiên Mị, ngươi làm gì thế, nhàm chán."

      "Các ngươi có ý thức được sao? Hành Ngọc, Quân Mạc Ly, bọn họ cùng tuổi."Thiên Mị ra cái tin tức, vừa mới phát giác, " Các ngươi sinh cùng năm, khi đó Lan phi mang thai, như vậy Bách Lý Ưu cũng có thai ở nơi này."

      "Choáng nha, phải tên Thiên Sở Tu kia quan hệ sao!"Đường Mẫn bắt đầu bốc khói, đồng thời mang thai, cái lông á!

      "Nếu lão hồ ly , Bách Lý Ưu chưa kết hôn mà có con, cho nên tiến vào nơi này. Nam tử có thể để cho Bách Lý Ưu cam nguyện mang thai, dựa vào thực lực gia tộc Bách Lý nàng, thân phận của người đó chắc chắn thấp. Có lẽ, thân phận của người kia càng thêm. . . . . ."

      Đường Mẫn sợ hãi than, ....! Nàng vẫn ngờ, Hành Ngọc ra đời, khi đó, Bách Lý Ưu còn chưa lập gia đình.

      Khó trách, Bách Lý Triệt vẫn hận Hành Ngọc. thích nhất tiểu chưa kết hôn mà có con, trong lòng bằng phẳng. Hận nam nhân để cho tiểu thất thân, nhưng lại thể nào biết người kia, cho nên hận ý đối với Hành Ngọc.

      Hành Ngọc tia khiếp sợ, nhàn nhạt nhìn Đường Mẫn cùng Thiên Mị phân tích cùng vẻ mặt khoa trương.

      " xin lỗi, Hành Ngọc. Ta!"

      "Vô , ta luôn cho rằng."

      Thiên Mị xin lỗi, rất cảm động, nhìn để ý cảm thụ của , rất khá. Chỉ là, cũng biết điểm này, là bọn bỏ quên.

      " Hành Ngọc, phụ thân ngươi là người nào?"Đường Mẫn trực tiếp hỏi, nàng chỉ hỏi phụ thân Hành Ngọc là người nào, nàng muốn biết, cha nàng chính là Đường Ứng Nghiêu.

      Hành Ngọc suy nghĩ chút, lắc đầu. biết, có lẽ, gia gia biết được, thích người nam nhân kia. Khi còn bé, vẫn mắng người nam nhân kia, phụ mẫu thân, mãi cho đến khi hiểu chuyện gia gia liền mắng nữa.

      Chỉ là mỗi lần tới, đều là hừ lạnh tiếng liền hề đề cập tới.

      "Gia gia biết, nhưng ."

      "hừ, khẳng định sư phụ A Ly cũng biết. Quả hai huynh đệ, đức hạnh."Đường Mẫn khinh bỉ.

      Bách Lý Hàn Thiên chăm sóc Hành Ngọc, Bách Lý Hàn Băng mang theo Quân Mạc Ly bảy năm, như vậy hẹn mà gặp. Bách Lý Ưu cùng Lan Phi có gì, có quỷ mới tin.

      " Ta cảm thấy được Bách Lý Ưu biết Lan Phi, nếu , ngươi xem, làm sao Bách Lý Hàn Băng cùng Bách Lý Hàn Thiên nuôi dưỡng các ngươi?"

      Đường Mẫn nhìn Quân Mạc Ly cùng Hành Ngọc, qua.

      Thiên Mị gật đầu, hết sức đồng ý. Nữ nhân này có lúc vừa nghĩ liền thông, có lúc vướng mắc.

      " người các ngươi hẳn có đầu mối. Về vương phủ trước, chuyện này trở về thương thảo."Bọn họ ở lại chỗ này cũng vô dụng, đầu mối gì cũng có, ở lâu rồi cũng còn ý tứ.

      ××××××

      Phủ nhị vương gia, người đợi hồi lâu, có chút đứng ngồi yên.

      Nam Cung Lân nặng nề đặt ly trà lên bàn, tức giận nhìn Liệt Tuyệt." Vương Gia nhà ngươi khi nào trở lại, bị gọi hoàng cung cũng cần lâu như vậy. Trong cung có tin tức là người rời !"

      Nam Cung Lân bực mình, sáng sớm Hoàng Lăng coi chừng, dẫn bọn vào cung. rồi vừa ra liền trở lại, ngày hôm đo. thả !

      Liệt Tuyệt vẻ mặt đau khổ, biết, đó là Vương Gia nhà , cũng phải là chó và mèo. tìm nơi nào quản, chỉ có Vương Gia nhà phân phó làm việc, nào dám trông nom chủ tử.

      "Nam Cung công tử, Liệt Tuyệt biết."

      "ngươi biết, ngươi biết nơi nào. phải đều tiếng cùng ngươi. Hãy bớt sàm ngôn , mau, người đâu rồi !"

      " biết."

      Nam Cung Lân quay đầu lại liền nhìn thấy Thiên Mị trở lại, ba người theo ở đằng sau, chính là Đường Mẫn.

      " Vừa vào vương phủ chỉ nghe thấy ngươi khóc quỷ, gấp cái gì."

      Thiên Mị bất mãn trêu ghẹo, Nam Cung Lân là bằng hữu của , gấp như vậy cũng là quan tâm , trong lòng vẫn rất cảm động.

      " Vừa trở về?"

      " Làm sao có thể!"Nhìn thấy Thiên Mị gật đầu, Nam Cung Lân chết sống tin, lừa !

      "Có chuyện, trì hoãn."Thiên Mị xong vô cùng đơn giản, chuyện Quân Mạc Ly, phải người trong cuộc, tiện . Còn nữa, cũng thích bát quái. Đó là việc nữ nhân làm!

      "Tốt lắm, nếu còn chuyện gì, ta nha."Nam Cung Lân chung đụng thời gian dài ngắn cùng Thiên Mị, nhưng vậy là đủ hiểu rồi. câu , . tiện hỏi nhiều, nếu người trở về, vậy có thể.

      Nam Cung Lân liếc nhìn ba người kia, sải bước rời .

      " Cám ơn."

      Nam Cung lân dừng lại, khóe miệng nâng lên." Khách khí cái gì, lần tới mời uống rượu."

      " Tùy thời theo cùng."

      Thiên Mị nhõm cười tiếng, bằng hữu này, rất tốt.

      " Liệt Tuyệt, vương phủ tiếp khách ba ngày."

      Thiên Mị mang người rời , chạy thẳng tới thư phòng hậu viện. Liệt Tuyệt đứng ở đại sảnh, nhìn bóng dáng xa, khóe miệng vẫn còn co rút.

      Vương Gia, lúc nào phủ Nhị vương gia có khách. . .

      Môn đình La Tước, ai ai!

      Bên này, ở thư phòng Thiên Mị thương thảo cùng đám người Quân Mạc Ly bắt tay vào làm chuyện này như thế nào. chỉ có hứng thú, làm ràng, chuyện năm đó, trong lòng Hành Ngọc cùng Đường Mẫn có nút thắt, Quân Mạc Ly càng có nhiều.

      "Chúng ta bắt tay vào làm như thế nào?"

      Thiên Mị lải nhải, đưa mắt ném vào Quân Mạc Ly. Người này còn chưa có lên tiếng rồi, đây chính là người tâm phúc, nhân vật mấu chốt. lên tiếng, mấy người bọn mò mẫm gấp gáp cái gì.

      Quân Mạc Ly cúi đầu, ngừng nhớ lại những mảnh vụn kia. điểm điểm, tỉ mỉ chắp vá. Cuối cùng, chẳng có cái gì cả.

      "A Ly, bằng , cứ để đó trước , giải độc của ngươi trước"

      So với cái này, nàng lo lắng độc của hơn, lúc nào cũng có thể phát tác, thời gian của nhiều lắm. lãng phí nổi, Hiên Viên có thuốc dẫn, như vậy lấy .

      "Mẫn nhi, ngươi chắc chắn, Tuyết Liên là ở Bách Lý gia, lúc chúng ta rời giao tay ngươi?"

      Quân Mạc Ly hỏi, Đường Mẫn gật đầu cái, đúng a!

      " Vậy tốt, chúng ta liền Tuyết Sơn, Thương Lan Tuyết Sơn."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :