1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê tử ngốc ở tướng phủ - Nhược Thanh Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 75.2

      Editor: Maria Nyoko


      Phủ nhị vương gia, Thiên Mị nhìn người đứng cách đó xa, cho tới trưa, cứ đứng như vậy. Rất tốt, cứ như vậy, tệ, tiếng nào.

      Lý Chí Viễn bị phạt đứng, đứng ở đại sảnh cho tới trưa, câu cũng lên tiếng. Đường Mẫn ngang qua tốt bụng nhắc nhở, giọng khuyên nhủ, rồi qua.

      Lý Chí Viễn sửng sốt câu nào, nhìn Thiên Mị sửng sờ.

      Chẳng biết Quân Mạc Ly trở lại lúc nào, Đường Mẫn nghênh đón với khuôn mặt tươi cười, lập tức tâm tình cực kỳ thoải mái. Sau đó, nghiêng đầu liền nhìn Thiên Mị trong trạng tháiquỷ dị, biết Hành Ngọc nơi nào.

      "Chuyện gì xảy ra?" ra ngoài cho tới trưa, sao lúc trở lại khí giống nhau?

      Đường Mẫn chỉ vào Lý Chí Viễn, rất ý tứ, hai người dây dưa đó.

      Quân Mạc Ly kéo Đường Mẫn rời , hai người này, ai. . . . . .

      Lúc Quân Mạc Ly sắp xoay người, Thiên Mị lên tiếng, có thể do nghẹn lâu thanh mang theo khàn khàn, "Tiểu tử, chuyện."

      Lý Chí Viễn lập tức đứng thẳng, "Vâng"

      Thiên Mị lập tức nhục chí, đáp lại đây à. Còn có thể gì, nhàm chán.

      "Báo cáo." Lý Chí Viễn hô lớn về phía Thiên Mị .

      "."

      "Thỉnh cầu phân phó nhiệm vụ."

      Thiên Mị ngổn ngang trong gió, cho đến khi Hành Ngọc trở lại, nhìn sắc mặt Lý Chí Viễn mới bắt đầu biến hóa. Như vậy, toàn cơ bắp, tốt!

      "Liệt Tuyệt."

      "Dạ, Vương Gia." Người bên cạnh lập tức đứng ra, chờ đợi chỉ thị.

      "Gần đây Nam Cung Lân làm gì?"

      "Nam Cung công tử tiếp nhận quân đội Nam Cung, lúc này, ở quân doanh." Lúc này hỏi Nam Cung công tử?

      "Được, vậy ném tiểu tử này tới Nam Cung Lân vậy." quân đội Nam Cung, đội quân phi thường nhất Thương Lan, huấn luyện trong quân đội tuyệt đối gian khổ chỉ gấp mười so với quân đội bình thường, Lý Chí Viễn, vừa đúng, Nam Cung Lân dẫn đội. Người này chỉnh người, vừa đúng, thay trị tiểu tử này chút."

      Lý Chí Viễn bối rối, quân đội Nam Cung, quân đội Nam Cung gia ở Thương Lan, làm sao có thể! nghĩ tới, mình có ngày có thể vào quân đội như vậy, lập chí đền đáp Thương Lan, vẫn mơ ước theo đuổi quân đội Nam Cung.

      cho là đắc tội Thiên Mị, đời này cũng hy vọng. nghĩ, là kết quả như thế.

      "Cám ơn Vương Gia, Lý Chí Viễn nhất định phụ kỳ vọng của Vương Gia."Lý Chí Viễn cảm kích, nhìn Thiên Mị hết sức kích động.

      Thiên Mị hiểu, suýt nữa té xuống, xoa xoa, là loại người gì cũng có. Người khác vừa nghe quân đội Nam Cung, sắc mặt sợ đến trắng bệch, tiểu tử này tốt hơn, mặt cảm động đến rơi nước mắt.

      ", lập tức đưa qua."Thiên Mị muốn nhìn thấy Lý Chí Viễn nữa, vẫy tay để cho Liệt Tuyệt dẫn người rời .

      Xa xa còn có thể nghe được Lý Chí Viễn hô to, "Cám ơn Vương Gia .... phụ mong đợi của mọi người."

      Đường Mẫn cười, chọc chọc Quân Mạc Ly, hai người lui về phía sau.

      Sáng sớm Quân Mạc Ly ra ngoài, nàng đoán cũng biết, nhất định là tìm hiểu tin tức Cảnh Tu. Nhìn sắc mặt, nhất định là có thu hoạch.

      Quân Mạc Ly phải dò hỏi Cảnh Tu, nhưng là Huyết Lan Cung, Huyết Lan Cung có mạng lưới tin tức hoàn thiện, chỉ cần lật xem là đủ.

      "Mẫn nhi, ngươi có từng nghĩ tới ta có thân phận gì tại Thương Lan?"Quân Mạc Ly đột nhiên tò mò, nàng cũng hỏi tới chuyện của , ở chung chỗ gần năm, tháng sau, nàng cập kê rồi. Nhưng là, nàng vẫn giống nhau ban đầu, lần đầu tiên nhìn thấy . Khi đó, nàng cũng , cũng hỏi tới chuyện riêng của .

      Quả nhiên, năm, nàng cũng hỏi tới.

      đột nhiên muốn cho nàng biết, về chuyện của . Trong lòng nàng, chẳng lẽ cũng tia tò mò, có kích động, muốn hỏi sao?

      Đường Mẫn mím khóe môi, giống như là hồ ly." A Ly, ngươi nguyện ý , ta liền nghe."

      Quân Mạc Ly nhìn khắp bốn phía, trừ con lười hỏa diễm hồ kia, có người nào.

      "Ta Huyết Lan Cung, Huyết Lan Cung chủ Vô Trần, chính là ta."

      "nha."Đường Mẫn kéo dài, sáng tỏ. Mặt vô hại, "Sau đó sao? Như thế nào?" Nàng quả biết, thực lực Huyết Lan Cung là như thế nào.

      "Huyết Lan Cung, mọi nguồn tin tức đều truyền tới đầu tiên. Huyết Lan Cung tồn tại, tin tức tam quốc, nắm giữ hoàn toàn."Đây chính là mục đích thành lập Huyết Lan Cung, nắm giữ tất cả tin tức, để bản thân sử dụng.

      Wow, buôn bán tin tức!

      Đường Mẫn lập tức nổi hứng thú, chỗ này rất tốt. Nghĩ tới liền dính lên Quân Mạc Ly, " A Ly, mang ta nhìn chút."

      Quân Mạc Ly gật đầu, nếu Mẫn nhi muốn , vậy . Lúc này mới nhớ lại, nữ tử kia, nữ tử vẫn bị giày vò ở Huyết Lan Cung, Bạch Vũ.

      "Mẫn nhi, còn có người, ngươi có thể thấy." đôi mắt Quân Mạc Ly nheo lại, nhớ tới nữ nhân kia, biết là có chịu đựng được hay . Vô phụ trách trông chừng, tốt nhất đừng chết rồi, nếu !

      Huyết Lan Cung, đột nhiên cả người Vô cảm giác phát rét, hắt hơi cái. Co lại thân thể, nhìn mấy bằng hữu xấu xa đối diện, lẩm bẩm, "gần đây trở nên lạnh."

      vẫn còn ở Huyết Lan Cung trêu ghẹo, Hoa Ảnh cũng chạy tới phủ Nhị vương gia. Cung chủ ra lệnh, nhận được tin tức lập tức chạy tới. Mặc dù hiểu vì sao Cung chủ nhất định phải vào ở phủ Nhị vương gia, nhưng nàng cũng suy đoán tâm tư của .

      Chạy tới hậu viện, trực tiếp leo tường qua, thoải mái tới nơi ở Quân Mạc Ly.

      Còn chưa vào, trước hết bị vật thể tập kích, tốc độ nhanh, để cho nàng kịp ứng phó.

      Còn chưa chờ Hoa Ảnh lấy lại tinh thần, ống tay áo thủng lổ hổng lớn. Rồi sau đó, chỉ nghe được tiếng nữ tử dễ nghe vang lên, "hồ ly, trở lại."

      Hỏa diễm hồ liếc mắt khuôn mặt xa lạ, thấy Hoa Ảnh rụt rè. Tiếp, soạt tiếng, vọt thấy. Hỏa Diễm hồ ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Đường Mẫn, tìm được tư thế thích nhất, bắt đầu nhắm mắt, phơi nắng.

      Đường Mẫn nhìn nử tử xuất tại sân nàng, mặt thanh tú, sắc mặt bình thường, thế nhưng có cặp mắt linh tính, hết sức có hồn.

      "người phương nào?"

      Hoa Ảnh nhìn Đường Mẫn lúc hoảng hốt, là nữ tử đẹp. May là thấy qua vô số mỹ nữ, cũng là nữ, nhưng vẫn có chút sững sờ.

      "tìm người."

      Hoa ảnh hề gì, cũng tên, cũng là tìm người nào. Đường Mẫn cười lạnh, tới nơi này, tìm ai? Trừ nhầm tìm Thiên Mị hay là tìm Quân Mạc Ly .

      Vô luận là người nào, đều là cho phép. Bởi vì, quấy rầy nàng nghỉ ngơi.

      " có ai, mời về." Đường Mẫn lạnh lùng đuổi người. cần phải nhiều lời nữa. Đôi tay như có như vuốt bộ lông Hỏa Diễm hồ, nhắm mắt.

      Hoa Ảnh nhìn cảnh tượng này, kinh ngạc dứt.

      Cung chủ có sai địa điểm sao? Tại sao, là tình cảnh như vậy. . . . . .

      "Mẫn nhi, lại ngủ thiếp ?"Quân Mạc Ly ra khỏi phòng, trong tay còn cầm cái mền, nhìn Hoa Ảnh đứng ở tường viện cách đó xa, mà Đường Mẫn ngồi ở ghế, có động tĩnh.

      "Cung chủ!" Hoa Ảnh vui mừng, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng kêu.

      Vẻ mặt Quân Mạc Ly biến đổi, căm tức nhìn Hoa Ảnh, lời của nàng cứ nghẹn ở trong miệng như vậy, nhìn động tác kế tiếp của Quân Mạc Ly ánh mắt rớt xuống.

      Quân Mạc Ly rón rén đến gần Đường Mẫn, đắp cái mền lên người nàng, vẻ mặt hết sức nhu hòa. Hỏa Diễm hồ mở mắt ra, thấy là Quân Mạc Ly, tiếp tục đổi tư thế ngủ.

      Hai người, con hồ ly, ấy chính là hài hòa.

      "A Ly."

      Đường Mẫn giọng ra, nhìn người tới hết sức hăng hái." Đây chính là người của Huyết Lan Cung?"

      "ừ, "Quân Mạc Ly chỉnh lại tóc dài của Đường Mẫn, tiếp lời.

      " cũng chả có gì đặc biệt!"

      " đúng vậy."

      Hoa Ảnh nhất thời ngổn ngang trong gió, đối thoại này, Cung chủ, cái gì gọi là có gì đặc biệt. . . . . .
      Hale205 thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 76.1: Thu nhận Vô !

      "A Ly, này, tìm chàng đấy!", Đường Mẫn kéo chăn qua, hỏa diễm hồ ngoan ngoãn tiếp tục làm ổ trong đó hề quấy rầy.

      Quân Mạc Ly nhíu nhíu mi tâm, nhìn Hoa Ảnh, hỏi: "Tin tức như thế nào?"

      "Cung chủ?", Hoa Ảnh muốn lại thôi, nhìn thoáng qua Đường Mẫn biết phải lên tiếng như thế nào. ở đây sao? Nhưng. . . . . .

      Đường Mẫn đột nhiên cười : "A Ly, hình như ta bị ghét bỏ phải?"

      "Mẫn nhi!", Quân Mạc Ly bất đắc dĩ ngồi xuống, kéo hỏa diễm hồ ra ném xuống đất, túm chặt cánh tay bé của Đường Mẫn. Tuy Mẫn nhi chỉ đùa, nhưng thấy cần phải nghiêm túc chỉnh đốn lại.

      "Hoa Ảnh, mau xin lỗi."

      "À?", Hoa Ảnh há hốc miệng, mặt tràn đầy kinh ngạc. Nàng ta chẳng hề làm gì cả mà? nương trước mắt rốt cuộc có lai lịch ra sao mà Cung chủ phải khom lưng đối đãi như vậy, nhìn cử chỉ thân mật của hai người, dường như. . . . . .

      "Phu nhân của ta, ngươi nên như thế nào?", Quân Mạc Ly quay lưng về phía Hoa Ảnh cất giọng lạnh lẽo.

      Hoa Ảnh thực ủy khuất, nàng ta làm sao biết người vừa tùy tiện ngồi xuống lại chính là Cung chủ phu nhân, hơn thế nữa, người nọ cũng chưa thông báo gì! Ai quy định người Cung chủ thân mật nhất định phải là phu nhân chứ, cũng có khả năng là hồng nhan tri kỷ của Cung chủ mà!

      "Phu nhân, thuộc hạ sai rồi!".

      "Miễn, ta đảm đương nổi!". Đường Mẫn phất tay, vị trí phu nhân của Cung Chủ Huyết Lan Cung nàng thực chút hứng thú, vốn chỉ muốn đùa giỡn phen, ngờ Quân Mạc Ly lại nghiêm túc đến thế. Làm cho tiểu nương trước mặt rối rắm hết cả lên, quả thực có chút bất đắc dĩ.

      "Cung chủ? Tin tức?"

      Lấy được đồng ý của Quân Mạc Ly, Hoa Ảnh lập tức thuật lại toàn bộ tin tức mới vừa thăm dò được. Về Cảnh Tu, chi tiết. Đồng thời, nàng ta còn thuận tiện hỏi dò chuyện về Thương Lan đế Thiên Sở Tu mà Cung chủ ra lệnh phải điều tra .

      Quân Mạc Ly ngờ, Hoa Ảnh lại điều tra cặn kẽ mọi chuyện của Thiên Sở Tu, thể bản lãnh của thuộc hạ này lại tăng tiến thêm bậc. Mười mấy năm trước, Thiên Sở Tu ngồi lên đế vị, tuy có thành tích gì nổi bật, nhưng Thương Lan vẫn mưa thuận gió hòa, dân giàu nước mạnh. Đây chẳng phải là thành tích lớn nhất hay sao?!

      Nhưng, hậu cung của người này chỉ có lác đác vài phi Tần, người được sủng ái nhất trong số đó chính là Lan Phi, nhưng sau khi hạ sinh Tứ hoàng tử liền mất, được Thiên Sở Tu truy phong thành Hoàng quý phi, táng ở sau lăng, được hưởng đãi ngộ như với Hoàng Hậu.

      Còn về phần Tứ hoàng tử từ sau khi Lan Phi qua đời tháng liền mất tích, Thiên Sở Tu lại chưa bao giờ truy xét, hình như là muốn che giấu chuyện này.

      Về sau, Mẫu phi của Thiên Mị trèo lên ngôi hậu, đến lúc này còn Phi Tần xuất sắc nào xuất thêm nữa.

      Mà Cung chủ Triêu Dương, lại chính là muội muội ruột của Thiên Sở Tu, nhớ tới cái người Thu Tâm Tố kia, Quân Mạc Ly liền cảm thấy đầu óc mơ hồ, dường như quên lãng cái gì đó.

      "Ngươi tạm thời quay về, chờ lệnh!", Quân Mạc Ly vẫy lui Hoa Ảnh, rồi ngồi xuống, nhìn Đường Mẫn.

      "A Ly, chàng nghĩ gì thế?"

      "Có phải thấy mặt Thiên Sở Tu, rất quen ?"

      Quân Mạc Ly lúc nhìn thấy người này liền cảm thấy cực kỳ quen thuộc, nhưng muốn đào sâu thêm lại ra chân tướng gì. Đường Mẫn vừa nghe xong tin tức Hoa Ảnh bẩm báo, trong đầu đột nhiên đặt ra giả thiết lớn mật.

      "A Ly, việc Tứ hoàng tử mất tích, có thể quá trùng hợp hay ?"

      " thể nào!", Quân Mạc Ly lập tức phủ định hoàn toàn, từ được sư phụ nuôi lớn, thể nào có liên quan đến Tứ hoàng tử này được.

      "A Ly, chúng ta mau đến Huyết Lan Cung thôi!", Đường Mẫn đột nhiên nhào qua, ôm lấy cổ Quân Mạc Ly . Nếu muốn nghĩ đến nữa thôi vậy, thân thế gì gì đó, biết chân tướng hay có làm sao? Chỉ cần bọn họ hiểu nhau, có thể ở bên cạnh nhau, còn quan tâm đến thân thế làm gì. Cuối cùng biết được như thế nào chứ, mối quan hệ của hai người họ cũng vì thế mà có bất kỳ thay đổi nào.

      ××××××

      Huyết Lan cung, nhóm người vây quanh Hoa Ảnh, trong số đó Vô là người vây lấy đầu tiên.

      "Hoa Hoa, Cung chủ như thế nào rồi, bao giờ trở lại ?". Bây giờ thứ mà Vô quan tâm nhất chính là lúc nào Quân Mạc Ly quay trở lại, ta phải chuẩn bị chút, các hạng mục gần đây rối tung rối mù, loạn hết cả lên. Hộ pháp như vậy thấy thế nào cũng đều là củi mục, mà ta lại là người thông tuệ nhất nhưng cũng lười nhất trong bốn người họ.

      Lộng Nguyệt cười tiếng, tính tình của Vô này vẫn còn mang hơi hướng trẻ con. Vì thế liền thay ba người kia hỏi: "Hoa ảnh, Cung chủ có gì phân phó ?".

      Hoa ảnh nhìn bốn người vây quanh mình, tim đập rộn lên, vốn đắm chìm trong kiện Đường Mẫn là thê tử của Quân Mạc Ly, thế nào cũng nghĩ ra, Cung chủ thế nhưng lại thú thê. Cung chủ Vô Trần máu lạnh, ngay cả đám thuộc hạ bọn họ cũng có gan thăm dò cuộc sống của , mặc dù có thể điều tra ra thân phận của Cung chủ mình nhưng tất cả mọi người đều tuân thủ quy định, hề táy máy tò mò.

      Cho tới bây giờ, trừ biết là Vô Trần, những cái khác đều mịt mờ .

      "Thân phận của Cung chủ là gì?". Hoa ảnh đột nhiên thốt ra câu, trong lòng nàng ta tràn đầy tò mò, thê tử như vậy lúc tổ chức hôn lễ nhất định là oanh động quần chúng, bọn họ làm sao biết chứ. Huống chi, theo bọn họ còn chưa từng nghe qua danh xưng của vị thê tử này.

      "Lần trước dường như Cung chủ bảo chúng ta điều tra người tên là Đường Mẫn, a, đúng rồi, chính là nàng ấy!". Hoa Ảnh hưng phấn nhảy dựng lên, đụng phải cằm Vô đau nhói, nước mắt cũng sắp rơi ra ngoài.

      "Thê tử của Cung chủ tên là Đường Mẫn, đích thị là nàng ấy!". Cung chủ gọi nàng là Mẫn nhi, chắc chắn sai được.

      "Đường Mẫn? Đấy phải là đồ ngốc kia sao?". Thanh Phong đột nhiên chen vào câu, nghe những lời rời rạc của Hoa Ảnh, cuối cùng cũng hiểu chút, Cung chủ thú thê, người này tên là Đường Mẫn.

      "Phu quân của nữ nhân Đường Mẫn này phải Tam công tử nhà Tả Tướng ở Phượng Lăng, Quân Mạc Ly sao?". Phiêu Tuyết lập tức tiếp thêm câu.

      Nhất thời, năm người đều trầm mặc, gân xanh trán nổi đầy, chuyện đơn giản như vậy, thế mà ai cũng nghĩ ra. Nếu phải lần này Hoa Ảnh nhắc tới, bọn họ chắc chắn nghĩ tới tình huống này.

      "Hình như Cung chủ chưa bao giờ nhắc đến, chúng ta thể dò thăm chuyện của ngài ấy được!". Hoa Ảnh nhìn xung quanh lượt, yếu ớt .

      "Quả nhiên là vậy!", Thanh Phong gật đầu.

      "Vậy chúng ta phải quá. . . . . .". Vô che mặt, tin tức này do thu thập, gần đây nhàn hạ như thế mà lại nghĩ tới.

      "Thông minh quá bị thông minh hại."

      Thở dài tiếng, ra là như vậy.

      Đường Mẫn theo Quân Mạc Ly vào Huyết Lan cung, lọt vào tai chính là những lời kia, rồi sau đó, ba nam hai nữ tiếng động thở dài. Nàng 囧 rồi, ngờ bản thân và Quân Mạc Ly lại được quan tâm đến mức này?

      Quân Mạc Ly ràng chưa từng thấy qua vẻ mặt sinh động này của bọn họ, mọi người ai nấy đều rất hoạt bát, làm có chút sững sờ. Đường Mẫn thầm cười trộm, đoán chừng Cung chủ như A Ly quá thâm trầm nên cả đám thuộc hạ đều sợ sệt dám , dám hỏi.

      Hôm nay, con cọp có ở đây, hầu tử lập tức xưng vương. Nhìn vẻ mặt phong phú của những người kia, nàng khỏi cười ra tiếng.

      "Ha ha, ha ha ~"

      "Người nào!", Lộng Nguyệt chợt bắn ra chiếc lá, xé gió lao thẳng tới bằng tốc độ chóng mặt.

      Đường Mẫn còn chưa lấy lại tinh thần, cả người được Quân Mạc Ly dịch sang bên, lá cây trực tiếp cắm lên cột gỗ ngoài đại sảnh, lõm xuống sâu.

      Úi chà chà! hiểm độc!

      Đường Mẫn sợ hãi than thầm, người này ra tay độc ác, còn chưa biết là địch hay bạn tiên hạ thủ vi cường. Nếu trong đêm tối mà đến gần , còn biết thế nào bị giết chết thế nào đâu.

      "Lộng Nguyệt, công phu tinh tiến ít!", Quân Mạc Ly tán thưởng liếc nhìn Lộng Nguyệt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, thấy Lộng Nguyệt lui lại bước, phun ra ngụm máu tươi.

      "Lộng Nguyệt!"

      "Cung chủ!"

      Đám người Vô tiến lên đỡ lấy Lộng Nguyệt, mặt tràn đầy lo lắng, hiểu vì sao Cung chủ lại vô hình đả thương người. Chỉ có mình Hoa Ảnh hiểu được, nương mà Cung chủ ôm trong ngực là ai. may là ám khí của Lộng Nguyệt làm cho nàng ấy bị thương, nếu chẳng may cẩn thận làm tổn thương, chỉ sợ rằng. . . . . .

      "Cung chủ, Lộng Nguyệt cũng hiểu chuyện, xin Cung chủ thứ tội!". Hoa Ảnh cung kính khom lưng cầu tình thay cho Lộng Nguyệt.

      Bốn người đồng loạt nhìn sang, liền nhìn thấy Quân Mạc Ly ôm nữ tử tướng mạo khuynh thành trong ngực. Mà ánh mắt Cung chủ nhìn nàng chưa bao giờ nhu hòa như thế.

      Chẳng lẽ. . . . . .

      "Xin Cung chủ thứ tội."

      "Xin Cung chủ thứ tội."

      . . . . . .

      Bốn người nhất tề thỉnh tội, trong lòng ràng, người này sợ rằng chính là Cung chủ phu nhân mà Hoa Ảnh nhắc tới. ngờ mới vừa đến, giây kế tiếp liền xuất rồi.

      Tựa như là cố ý vội vàng chạy tới đây.

      "."

      Quân Mạc Ly dắt Đường Mẫn xuyên qua bốn người, rồi chợt dừng lại : "Vào đây!".

      Hoa ảnh nhìn Quân Mạc Ly rời , mới nặng nề thở ra, chọc chọc Vô : "Mau lên, sắc mặt Cung chủ tốt lắm."

      Năm người hoàn toàn đầu cua tai nheo ra sao, bước theo vào phòng Quân Mạc Ly, lúc này Đường Mẫn an tọa ghế, ôm lấy hỏa diễm hồ, nhìn Quân Mạc Ly và thuộc hạ của chuyện.

      "Vô , gần đây trong cung như thế nào?"

      "Vẫn rất tốt, tất cả đều bình thường!". Vô lệ rơi, mới vừa rồi còn chuẩn bị chút, còn lần này cái gì cũng cần chuẩn bị. Trong lòng thầm cầu nguyện mấy chữ “ cần tra xét, cần tra xét” lại nghe Quân Mạc Ly lên tiếng: "Lấy tới đây, để ta xem chút!"
      Hale205 thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 76.2:

      Thôi đành chấp nhận, thầm mặc niệm trong lòng.

      run run xoay người rời , biết khi nhìn thấy sổ sách ghi chép hằng ngày cùng những thứ đồ kia, Cung chủ có trực tiếp phế ta hay !

      Đường Mẫn thấy người tên Vô nhăn mặt rời , sau đó cầm đống lớn sổ sách vào. Quân Mạc Ly lên phía trước, thuận tay cầm quyển lật xem. Đôi mày lập tức nhíu lại, làm Vô sợ đến nỗi dám thở mạnh.

      "Đây chính là thứ bình thường mà ngươi ?"

      "Bụp", đám sổ sách bị vất xuống đất, bìa ngoài hoa hoa lệ lệ tung ra, có mấy tờ bị rời khỏi gáy bay tung tóe, rơi vào bên chân Đường Mẫn. Nàng liền tò mò nhặt lên xem.

      Vừa nhìn vào, suýt nữa bật cười. ra giấy, lại vẽ con rùa chậm rãi bò đất, phía còn vẽ cả vầng mặt trời sáng chói, ở giữa còn góp vui thêm câu: "Cung chủ đại nhân, tiêu dao ở nơi nào chứ?".

      "Cung chủ thứ tội, Vô xin nhận phạt!". Mỗi lần diễn xiếc đùa bỡn, luôn xử lý tốt trước khi giao , lần này đúng là gặp hạn rồi.

      Đường Mẫn để hỏa diễm hồ xuống, đứng lên tới, cầm sổ sách tra xét qua lượt. Càng xem càng cảm thấy thú vị, tên Vô này làm sổ vô cùng ràng, trừ những "Đồ tặng kèm" này quả nhân tài.

      Chỉ điều cũng chính thức những thứ "Đồ tặng kèm" kia mới làm nổi bật lên phong cách riêng của Vô , quả vô cùng thú vị.

      "Ngươi tên là Vô ?"

      "Cái gì? À, Vâng!".

      "Ngươi vẽ rất thú vị."

      "Cám ơn!"

      "Đổi thành như thế này có lẽ càng tốt hơn!". Đường Mẫn cầm bút bàn lên soàn soạt soàn soạt hạ thêm vài nét, làm mẫu cho Vô nhìn, chỉ vài nét bút hời hợt đơn giản, lại làm cho bức tranh sinh động hơn rất nhiều. Vô mở to mắt sùng bái, bật thốt lên: "Bản lãnh của nương, Vô thực bội phục. Ta chưa bao giờ nghĩ tới cả, như này, như này, còn đây nữa. . . . . ."

      Đường Mẫn coi ai ra gì, vui vẻ chuyện trò với Vô , hai người ngươi câu ta câu hết sức tự quen thuộc.

      Bốn người bên cạnh ngừng đổ mồ hôi hột, đầu óc tên Vô này bị chạm mạch rồi sao, đây là Cung chủ phu nhân, ngay trước mặt Cung chủ mà ta lại dám thảo luận về chuyện vẽ vời hoa lá, côn trùng lên sổ sách?

      Quân Mạc Ly đưa tay ngăn cho Hoa Ảnh lên tiếng nhắc nhở. Nhìn Đường Mẫn cười híp mắt chuyện với Vô , nét mặt khỏi chậm rãi thả lỏng.

      rất lâu rồi Mẫn nhi cười tươi như vậy. Hình như cần phải cân nhắc suy tính về chức trách của Vô ở Huyết Lan cung, những con rùa côn trùng kia. . . . . .

      "Vô , ngươi rất có thiên phú đấy!". Đường Mẫn vỗ bả vai Vô tán thưởng, những phiên bản manga này, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ở triều đại này. Tên Vô này trình độ hội họa phải vừa, nếu có thêm thời gian, nhất định có thể phát triển lên cao, nhưng ở cổ đại này, dường như có nhiều thích xem manga phải. . . . . .

      rối rắm ——

      "Cung, Cung chủ?" Vô quay đầu liền thấy Quân Mạc Ly, hai chân lập tức run lên, mới vừa quá nhập tâm nên… Ôi chao, rốt cuộc làm ra chuyện ngu xuẩn gì biết!

      "Vô ."

      "Vâng!"

      "Về sau ngươi có nhiệm vụ ở bên cạnh Mẫn nhi!"

      . . . . . .

      nhìn nữ tử trước mắt, Cung chủ phu nhân, về sau theo người xông pha rồi. . . . . .

      Đường Mẫn trợn mắt nhìn Quân Mạc Ly, lại quay sang nhìn Vô , tin trong ánh mắt kia khiến cho nàng thấy đả kích, con người nàng lại đáng tin thế sao!

      " theo ta, ngươi thấy đáng giá!", Đường Mẫn khẽ vào tai Vô , quỷ dị cười tiếng, liền nữa.

      Tứ đại Hộ Pháp của Huyết Lan cung lại có thêm vị Sứ giả, lần đầu tiên Đường Mẫn gặp mặt bọn họ chính là cảnh tượng như vậy. Nhân tiện, bắt cóc được thuộc hạ của Quân Mạc Ly.

      ××××××

      Huyết Lan cung, hề có gió tanh mưa máu như cái tên của nó, đâu đâu cũng đều là hồ sen, khắp gian tràn ngập trong hương sen thanh nhã. Cho dù là cuối thu, chớm chuyển sang đông, nhưng thời tiết ở đây vẫn tương đối thư thái dễ chịu.

      "Vô , tới đây!", Đường Mẫn để hạt dưa trong tay xuống, nhìn người luống cuống tay chân đứng bên, khẽ gọi.

      Giờ phút này đầu Vô đầy mồ hôi, tay là hỏa diễm hồ, biết phải sắp xếp như thế nào. Vừa để xuống nó liền chạy loạn khắp nơi, hơn nữa còn nhanh như tên bắn, khiến phải tặc lưỡi hít hà thôi. Đường Mẫn bảo trông con hồ ly này, nên từ sáng đến giờ làm nổi được việc gì, nội chỉ bị con tiểu súc sinh này giày vò cũng đủ mệt.

      "Phu, phu nhân?", Vô trưng khuôn mặt thống khổ, tay túm lông hồ ly, hỏa diễm hồ bên dưới vẫn ngừng giãy giụa, miệng cứ “chi chi” mãi ngừng.

      Trán Đường Mẫn nhất thời đầy vạch đen, đám lông trắng muốt của hỏa diễm hồ bị Vô túm chặt như thế rơi rụng ít, lại nhìn mặt buồn bã của vật nào đó liền đau lòng ngớt.

      Hồ ly của nàng sao lại giống y như chó rơi xuống nước thế này chứ.

      "Mang tới đây!"

      bước nhanh đến, dâng hỏa diễm hồ lên, Đường Mẫn tay ôm lấy vật cưng, từ từ vuốt ve bộ lông trắng muốt, toàn thân hỏa diễm hồ khẽ run lên cái, hình như hết sức bất mãn.

      "Vô , tay của ngươi mọc gai rồi sao?"

      "A, có?", Vô hoang mang đáp.

      "Vậy ngươi làm gì để nó thương tích đầy mình thế này!", Đường Mẫn gầm lên giận dữ, nhìn đám lông rơi xuống trong tay, ngừng than thở. Đây chẳng phải là thứ nàng thích nhất sao.

      "Ta cố ý."

      Đường Mẫn im lặng, cho đến khi hỏa diễm hồ nhắm mắt ngủ, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt vô tội lại ai oán của người nào đó, cảm thấy nghi ngờ.

      Huyết Lan cung của Quân Mạc Ly ác ma sao lại có những nhân vật như vậy. . . . . .

      " thôi."

      "Phu nhân, đâu ạ?", Quân Mạc Ly giao phó, phải theo sát Đường Mẫn, khắc cũng được rời.

      "Tìm Cung chủ các ngươi!".

      Ven hồ, đám người Lộng Nguyệt ngồi túm năm tụm ba, liền nhìn thấy Đường Mẫn dẫn theo Vô tới hướng này, trong lòng thoáng kinh ngạc, đến tìm bọn họ sao?

      "Phu nhân."

      Đường Mẫn dừng lại, nhìn từng người , ai cũng xuất sắc, sắc mặt trấn định, kiêu ngạo tự ti.

      "Ta có thể ngồi xuống sao?". Nàng thích cách gọi này chút nào, nhưng bọn họ lại cứ cố chấp chịu đổi, vì thế cũng miễn cưỡng nữa. Bản thân nàng vốn rất tò mò về Tứ đại Hộ Pháp của Huyết Lan Cung, hôm nay lại được gặp toàn bộ sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ.

      "Phu nhân mời ngồi!". Lộng Nguyệt làm tư thế mời, Đường Mẫn thuận thế ngồi xuống, mở miệng: "Các ngươi cũng ngồi xuống !".

      " dám."

      Đường Mẫn dừng lại, nhìn sắc mặt mấy người, sau đó quay sang với Vô : "Ngươi sao?"

      "Phu nhân cái gì chính là cái đó", Vô chính là người thông minh, làm cho người ta bắt bẻ được, cũng là người hiểu ý Đường Mẫn nhanh nhất, lập tức ngồi xuống trước tiên. Sau đó liền nháy mắt ra hiệu với ba người kia .

      Lộng Nguyệt liếc nhìn Thanh Phong cùng Phiêu Tuyết, cũng theo đó ngồi xuống. Hai người còn lại cứ thế mà theo, Đường Mẫn hài lòng gật đầu, quả nhiên Vô vẫn có tiền đồ nhất!

      "Các ngươi hình như quá câu nệ phải!"

      phen yên tĩnh, Đường Mẫn lại yếu ớt mở miệng: "Đối với xuất bất ngờ ta? Ủng hộ hay ủng hộ?".

      Nàng cũng mong bọn họ thừa nhận mình, xuất của nàng có khác gì quả bom hẹn giờ, làm nổ tung nơi này. Dưới áp bách của Quân Mạc Ly mới tiếp nhận tồn tại của nàng, nhưng lại hề tán thành.

      Nàng quả có bất kỳ năng lực nào, có chăng cũng chỉ là nữ nhân nhìn đẹp mắt chút. Lời này là lúc Vô lôi hỏa diễm hồ lại tự lẩm bẩm, lọt vào tai khiến nàng khỏi bật cười, quả là như thế.

      "Phu nhân, có gì để cho chúng ta phải tán thành?” Lộng Nguyệt cười , giọng bình thản, lại sắc bén nhắm thẳng vào căn nguyên vấn đề.

      Đường Mẫn nhìn thẳng nam tử ngồi bên cạnh mình, toàn thân xanh biếc, ngũ quan như ngọc mài, đôi mắt như chim ưng sắc bén xuyên thẳng thẩm thấu lòng người. Nàng nhớ, hôm qua, chính là người bắn ra ám khí kia.

      "Tên của ngươi?"

      " Lộng Nguyệt."

      " Bất mãn?"

      " dám."

      Đường Mẫn cười lạnh, dám? Thái độ như vậy còn dám! Tay khẽ dùng lực khiến hỏa diễm hồ bất mãn xê dịch người, sau đó lại tiếp tục ngủ.

      "Ngươi phải dám sao. Ta thấy ngươi ra rất dám, chút xem, bất mãn chỗ nào?".

      thanh tiêu điều mang theo thái độ cho cự tuyệt, giọng lại vô cùng hờ hững, nhưng làm cho tâm thần người khác co rụt lại. Nữ tử này ràng có bất kỳ quyết đoán nào nhưng lời ra lại làm cho Lộng Nguyệt phải ngẩn ra.

      khó hiểu nhìn chăm chú vào Đường Mẫn….
      Hale205 thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 77.1: Bạch Vũ chết

      Editor: Maria Nyoko


      dám, sao bọn họ dám?

      Lộng Nguyệt nghiền ngẫm suy tư về lời của Đường Mẫn, chậm chạp trả lời. Cuối cùng nhàn nhạt ném ra câu, "Phu nhân, sơ suất rồi."

      Đường Mẫn buồn bực, chưa từng thấy khó chịu như vậy, ràng trong lòng có ý kiến với nàng lại hề thẳng thắng. Lại nhìn hai người khác, đều là lắc đầu, chỉ có Vô từ đầu đến cuối đều là thái độ.

      "Phu nhân, ta đúng hay ?"

      "Vô , thôi. như vậy, chúng ta tìm A Ly. Bây giờ người, vĩnh viễn biết đủ. . . . . ." Đường Mẫn thở dài tiếng, ôm Hỏa diễm hồ rời . Có chút hiểu, có số việc, phải nhất thời mà có đáp án. Thí dụ như, những thuộc hạ đầu óc ương bướng.

      Đường Mẫn mang theo Vô , vô cùng tùy hứng. Cửa phòng của Quân Mạc Ly khép, nàng nghi ngờ, tùy tiện như vậy?

      Khe khẽ đẩy cửa, tiến vào nhìn lúc, có bóng người. " đâu?"

      "Có thể xem nương kia." Vô có suy nghĩ ra câu, xong liền hối hận. Cung chủ đâu báo cáo cái gì, gặp những nữ nhân khác cho phu nhân làm gì. . . . . .

      Những nữ nhân khác, Đường Mẫn chợt nhíu mày, ngờ Huyết Lan Cung còn có nương khác đáng giá để Quân Mạc Ly gặp mặt đơn độc, ngược lại nàng phải xem chút, là dạng nương gì.

      "Vô , dẫn đường."

      "Phu nhân?"

      "Dẫn đường." Đường Mẫn quả quyết lên tiếng. Khóe miệng Vô vểnh lên, ấp úng, lặng tiếng. Mang theo Đường Mẫn bảy lần cua tám lần rẽ, đường vòng tới ám thất, nơi đó, nhốt Bạch Vũ.

      Đứng ở bên ngoài ám thất, Đường Mẫn nghe được bất kỳ tiếng vang nào. Cái loại im hơi lặng tiếng từ trong lòng lộ ra càng để cho người sợ hãi, cảm thấy cỗ khí lạnh thấu, khỏi rùng mình cái.

      "Hắt xì ——" Đường Mẫn co rụt cổ lại, có chút bất mãn. Nơi quái quỷ gì!

      "Mẫn nhi?" Quân Mạc Ly xuất bên ngoài ám thất, nhìn Đường Mẫn cùng Vô cũng kinh ngạc, chỉ là ngờ nàng tới nhanh như vậy." đến rồi, vừa đúng, dẫn ngươi gặp người."

      Đường Mẫn khỏi hồi hồn, Quân Mạc Ly kéo nàng vào ám thất, Vô bi thảm đứng ở bên ngoài, trong tay còn dùng sức nắm Hỏa diễm hồ. Quân Mạc Ly ném cho , mỹ danh, trông chừng. Hỏa diễm hồ tràn đầy linh tính, cảm thấy đổi người, liếc nhìn Vô , gào khóc giùng giằng, sau đó mấy đám lông rơi xuống, cuối cùng nhìn nơi hàn lạnh lẽo, bất đắc dĩ chi tiếng, cứng đờ.

      gian u tối, bốn phía khép chặt, giường gỗ, nữ tử quần áo xốc xếch, nằm. Hơi thở như có như , lồng ngực còn phập phồng, chứng tỏ nàng còn sống.

      Đường Mẫn nhìn từ xuống dưới, mặc dù y phục xốc xếch rách rưới, là do bị người dùng hình phạt, bằng cũng là người có khả năng. Hơn nữa, gương mặt đó chôn ở dưới, căn bản thấy .

      "Ngẩng đầu lên, nhìn đây là người nào." Quân Mạc Ly lạnh lùng quát.

      giường gỗ hình như nữ tử có chút động tác, thân thể bắt đầu chống đỡ muốn bò dậy, nhưng lại có kết quả gì. Thuận thế nhìn sang, tứ chi của nàng bị thương, có chút vết thương đọng lại lại bắt đầu nứt ra, chảy ra máu .

      "Ngươi tránh ra." Nữ tử rên lên tiếng, khinh bỉ .

      thanh này, thanh này! tâm tư Đường Mẫn lập tức phập phồng, Bạch Vũ, là Bạch Vũ!

      "Bạch Vũ, là ngươi sao?" Đường Mẫn yếu ớt hỏi, nàng ngờ, Bạch Vũ ở Huyết Lan Cung, Quân Mạc Ly giam giữ nàng. Nhìn thương thế này, chắc là đoạn thời gian rồi. Nàng cho là nàng rồi, rời xa, nhưng chưa từng nghĩ, gặp nhau ở đây.

      Khổ sở há miệng, nhưng biết nên cái gì.

      Nàng là người nàng cứu, Xuân Phong lâu đêm đó, nàng chủ động ngượng ngùng, nàng lúng túng, nàng khiếp sợ. theo nàng ngắn ngủn tháng, lại cười đến ôn hòa, xâm nhập lòng người, tự nhiên như vậy.

      Nàng cho là, nàng lòng theo nàng.

      "Tiểu thư?" Bạch Vũ chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung ông tiếng, bóng dáng nữ tử kia ngừng vang vọng ở trong đầu, vang vọng. nở nụ cười, quan tâm nhàn nhạt, nàng, tới.

      "Ừ." Buồn buồn đáp lời, Đường Mẫn biết tiếp theo nên như thế nào. Liếc nhìn Quân Mạc Ly, lại vừa đúng lúc cũng nhìn nàng, trong lúc nhất thời, hai người lời.

      "Ta ra ngoài." Quân Mạc Ly xoay người, rời ám thất, ở đây khiến Bạch Vũ ra lời. Những này qua, mỗi lần đến, nàng đều ngoan cố quật cường, cũng chịu cúi đầu. Chỉ là lúc tới Mẫn nhi mới có tia hoảng thần, ràng biết được nàng phải người lương thiện, nhưng cũng làm gì.

      Có lẽ, chỉ có Mẫn nhi mới có thể đào móc mặt nội tâm mềm mại của nàng .

      Trong phòng tối, chỉ còn lại Đường Mẫn cùng Bạch Vũ, hơi thở yếu ớt.

      Đường Mẫn mũi cay xè, chậm rì rì đến gần, đưa ra tay gần như là run rẩy. Đến gần nhìn mới biết, rốt cuộc người Bạch Vũ có bao nhiêu vết thương, mọi chỗ vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, vết thương vốn nên vảy kết lại bắt đầu nứt ra, da thịt người chỗ hoàn hảo. Nàng là nữ tử, chỉ là nữ tử, vì sao phải đối xử như thế!

      "Tiểu thư, sao." Bạch Vũ cười khe khẽ tiếng, nhìn ánh mắt Đường Mẫn ấm áp. Còn có thể gặp được, tốt. Đời này ấm áp duy nhất nàng chạm đến, có lẽ cũng chỉ có nàng.

      "Ta lấy thuốc, Bạch Vũ, ngươi cần động." Đường Mẫn lấy ra bao phấn tuyết lan, muốn bôi thuốc cho Bạch Vũ. Tay còn chưa mở nắp bình ra, liền bị ấn chặt.

      "Tiểu thư, cần, thể dùng." Chính nàng biết, thân thể của nàng yếu đến mức nào, có thể chống đở đến bây giờ chỉ có thể dựa vào tín niệm trong lòng, nàng còn muốn thấy người con trước mắt này.

      "Tiểu thư, xin lỗi, ta phải"

      "Chớ ." Đường Mẫn ngưng lại, nhẫn nại, trong lòng nàng vốn có để ý, cho dù nàng đến gần nàng có mục đích, nhưng nàng chưa từng tổn thương nàng nửa phần phải sao!

      "Để cho ta xong, ta, " phốc, phun ra ngụm máu tươi, cả người Bạch Vũ rơi xuống ở giường.

      "Bạch Vũ!"

      Đường Mẫn cả kinh nhào qua, muốn đỡ dậy, phát lại bắt được.
      Hale205 thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 77.2:

      Editor: Maria Nyoko

      Quân Mạc Ly đứng bên ngoài, nhìn dáng vẻ Vô thỉnh thoảng phát điên, tâm tình vui vẻ. Hỏa diễm hồ linh tính, trừ Mẫn nhi, chỉ có có thể gần. Nhưng ngày chung đụng, hình như tên tiểu tử này cũng thế nào kháng cự với Vô , ít nhất, có trực tiếp chạy mất. Mặc dù còn giãy giụa hạ xuống, miệng nhe bốn cái răng hướng về phía Vô , nhưng hưởng thụ Vô phục vụ cũng là tuyệt chịu thua.

      "Vô ."

      "Dạ, Cung chủ." tay Vô run cái, nắm chắc Hỏa diễm hồ, lập tức nhìn về phía Quân Mạc Ly.

      "Súc sinh này, sau này ngươi quản ."

      Két? Vô sững sờ nhìn Quân Mạc Ly, tình huống thế nào, trông nom hồ ly?

      Đồ trong ngực giật giật, hình như hiểu ý tứ Quân Mạc Ly, ngơ ngác thò đầu ra nhìn hai người. Quân Mạc Ly vươn tay, vuốt ve bộ lông mượt mà của Hỏa diễm hồ, , "Vật , sau này theo Vô ."

      "Xèo xèo chi ——"

      Hỏa diễm hồ xao động bất an tán loạn ở trong ngực Vô , lần này nó hiểu, nó bị từ bỏ. Trực tiếp quăng cho người khác, nhìn thấy Đường Mẫn, chỉ có con ngươi Quân Mạc Ly u ám, giống như mắt rắn bình thường nhìn chằm chằm nó.

      "Cung chủ, này?" Vô bất đắc dĩ, mang theo con hồ ly này? Gần ngày nhìn, cũng thấy hồ ly này rất khác nha, cực kỳ hiểu tính người, hơn nữa đơn giản. Có thể làm cho nhớ tới chỉ có Hiên Viên Liệt Diễm Sơn, Hỏa diễm hồ.

      Toàn thân thân hồng mao, chính là đáp án tốt nhất.

      Cung chủ đưa Hỏa diễm hồ cho giữ?

      "A Ly."

      Lúc hai người nhìn nhau đột nhiên ám thất mở ra, Đường Mẫn mở miệng, chính là gọi Quân Mạc Ly.

      "Ừ." Quân Mạc Ly đáp lời, mắt trợn lên giận dữ nhìn Vô , áp chế câu truyện.

      "An táng thôi."

      thân đơn, Đường Mẫn bất kỳ lời gì, từ ám thất ra ngoài liền trở lại gian phòng của mình. Quân Mạc Ly liếc nhìn nữ tử nằm ở giường trong phòng tối, khóe miệng hình như còn mang theo tia cười yếu ớt, rất an tường.

      có ai biết rốt cuộc họ cái gì ở bên trong, Quân Mạc Ly hỏi, Đường Mẫn .

      Lúc này Vô mới phát giác, nữ tử bên trong . Mà ánh mắt Cung chủ nhà nhìn nữ tử kia chính là quái dị, phu nhân, rất tiêu điều.

      tia hiểu bắt đầu xao động trong cơ thể của , Hỏa diễm hồ kéo bộ lông, liền bất động, hình như bị khí bi thương kia ảnh hưởng.

      "Hồ ly, có phải ta nên theo phu nhân hay ?" Vô đứng mình bên ngoài ám thất, Quân Mạc Ly rời song song cùng Đường Mẫn, chỉ còn lại , ôm Hỏa diễm hồ biết nên xử lý như thế nào.

      Đường Mẫn rúc vào chăn, bắt buộc mình ngủ mất, chỉ là trước khi Bạch Vũ chết màn kia ngừng thoáng trong đầu, đoạn ngắn lần lượt trùng điệp, hình như có thể nhắc nhở nàng, Bạch Vũ chết , nàng bất lực.

      Nàng rất an tường, nàng , nàng có tiếc nuối.

      Nhưng là, làm sao mà có thể có tiếc nuối! Nữ tử như vậy, khi còn sống ngắn như vậy, cứ biến mất như vậy. Trong lòng Đường Mẫn chua xót, lần đầu tiên có người ở trước mặt nàng chết , người kia, phải nàng quan tâm nhất, cũng là vướng vít trong lòng.

      Trước khi Bạch Vũ chết, cho nàng biết những thứ kia, nàng muốn suy nghĩ nhiều. Cho dù là nhiệm vụ được sai khiến, chung quy nàng , tất cả cũng nên kết thúc.

      Người kia, là !

      "Ken két" , cửa mở ra, lại khép lại. Đường Mẫn rụt cái, cũng quay đầu, nàng biết, là Quân Mạc Ly.

      Quân Mạc Ly nhìn chỗ cong lên giường, cả người Đường Mẫn núp ở chỗ, giống như là nắm cơm. biết nàng trọng tình, cho dù là Bạch Vũ, nhưng lại ngờ, nàng tiếng nào.

      Đến gần bên giường, trong lòng nơi nào đó đau đớn.

      Bỏ áo khoác, mình cũng chui vào, kéo lấy người quấn thành hình tròn, để cho nàng đối mặt với mình.

      "Mẫn nhi, ngươi có tức giận cứ tức giận. Đè nén, lòng ta đau."

      Lòng đau, rất đau. Đường Mẫn thầm như vậy để cho mịt mờ, có người tức giận đáng sợ nhất, sợ nhất là tiếng nào, yên lặng chịu đựng.

      "Mẫn nhi." Người trong ngực vẫn ũ trả lời, mặc cho Quân Mạc Ly tiếp.

      phải là muốn , chẳng qua là cảm thấy mệt mỏi, lần đầu tiên, cảm thấy thân thể mệt chết , hình như chỉ muốn ngủ. Cứ như vậy, cái gì cũng quản ngủ mất, thậm chí nàng có chút hâm mộ Bạch Vũ, ít nhất nàng cũng cần lo lắng cái gì, cần để ý, nàng có thể nhớ thương. Nhưng nàng thể, nàng lại có rất nhiều thứ còn chưa làm, nàng còn sống thay thế Đường Mẫn, giờ phút này, nàng càng phải sống vì mình. lý do sống tiếp, số người nàng quan tâm, bọn họ cũng khiến nàng thể bỏ.

      Thí dụ như, người bên cạnh này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :