1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê tử ngốc ở tướng phủ - Nhược Thanh Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 73: Thái tử trước PK với tiểu binh lính (1)

      Edit: Ciao


      “Ta , ngươi còn có thể kiêu ngạo hơn thế?”

      Đường Mẫn tìm thế đứng thoải mái, như có như , đôi mắt chẳng nhìn Bách Lý Duyệt.

      Người tùy ý, người nghe cố tình.

      Bách Lý Duyệt như phát hỏa, đây là nha đầu ở đâu tới. Liếc nhìn sang, nàng lại ngây ngốc.

      “Tiểu, tiểu ?” Bách Lý Duyệt thất thanh ? Tại sao nàng lại ở đây? Hơn nữa, phải nàng ?

      “A, quỷ a!”

      “Duyệt nhi, khóc quỷ cái gì, đó là Mẫn nha đầu.” Bách Lý Hàn Thiên nhíu máy, tính tình Bách Lý Duyệt biết ở đâu ra, vẫn giống như đứa bé lớn.

      “Bà nội ~”

      Thủy Tư Tĩnh kéo Bách Lý Duyệt qua, nhàng lắc đầu: “Duyệt nhi, đó là biểu tỷ của con. phải lúc trước con còn giữ nàng lại sao?”

      “Nào có, con làm gì thấy nàng ta, a, là nàng!” Bách Lý Duyệt suy nghĩ, từ từ chạy tới, nhìn Đường Mẫn mấy lần: “Nha đầu thối, là ngươi!”

      khéo, chính là ta. Tiểu nha đầu.” Đường Mẫn tiếp.

      “Ngươi, ở lại. Ở lại cùng .”

      ai gì, chuyện kế tiếp nhanh đến nỗi người ta kịp làm gì. Chẳng biết từ lúc nào Thiên Mị kéo Bách Lý Duyệt qua, ấn nàng vào góc, cả người sáp lại gần, hai người cứ nhìn nhau như vậy.

      Đường Mẫn hơi run lên nhìn Hành Ngọc, vẻ mặt hơi tái, nhìn chằm chằm vào Thiên Mị. Ô, đùa quá trớn rồi.

      Thiên Mị cười, vẻ mặt vô lại: “Tiểu nha đầu, muốn ta ở lại sao?”

      “Ưm.” Bách Lý Duyệt ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn ngờ, hành động của Thiên Mị dọa nàng sợ. Nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.

      “Lý do.”

      “Ta, ta thích ngươi. Bản tiểu thư muốn ngươi ở lại.” Hai gò má Bách Lý Duyệt đỏ lên, nàng cúi đầu xuống.

      Đáng chết, chút chuyện đó mà hỏng việc. Thiên Mị cúi đầu xuống, nghĩ lát rồi dùng tay phải nâng cằm Bách Lý Duyệt, để nàng nhìn vào mắt mình: “Tiểu nha đầu, muốn ta ở lại, thích ta soa?”

      Gật đầu, mờ mịt gật đầu.

      “Vậy chờ kiếp sau ngươi làm nam nhân rồi tính tiếp!”

      Như sấm sét, Thiên Mị hất lọn tóc dài vương trước ngực, đắc ý đến gần Hành Ngọc: “Ta sai chứ?”

      Phì, Đường Mẫn cười lớn. Nhìn Bách Lý Duyệt ngây ra như phỗng, cùng đám người nhíu mày vui, chỉ có Thiên Mị giống như có chuyện gì nịnh nọt Hành Ngọc. Hành Ngọc có chút bất đắc dĩ, chút lo lắng vừa rồi biến mất còn, chỉ thấy xấu hổ và run run khóe miệng. Như vậy cũng tính là lấy lòng sao?

      “Được rồi, tạm biệt cũng tạm biệt rồi, thôi.” Đường Mẫn kéo Thiên Mị, ý bảo nên có chừng mực.

      Xoay người, nàng nhìn Bách Lý Triệt, dường như chưa câu nào.

      “Bách Lý Triệt, hy vọng đây là lần cuối cùng gặp ngươi.” Đường Mẫn tự nhủ trong lòng, sau đó dứt khoát xoay người quay đầu lại.

      Mẹ nàng là người của gia tộc, gia tộc của Bách Lý Lo, chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng là Đường Mẫn, Đường trong Đường Mẫn, Mẫn trong Đường Mẫn, nàng có cha, còn có cả di nương tỷ muội, nhớ đến Hầu phủ rối nùi kia, dường như vẫn rất thú vị.

      Nàng chờ được mà muốn về, chỉnh đốn di nương, sửa trị tỷ muội, dù sao cũng tốt hơn ở đây.

      Lúc đến biết đường, lúc có Hành Ngọc, tất cả đều đơn giản. Bốn người nhanh chóng ra khỏi Bách Lý Sơn Trang, về Phong Chiêu.

      Bách Lý Sơn Trang, dường như bình tĩnh nhưng lại càng giống yên tĩnh.

      “Lộ Phong, ngươi có nên làm gì đó ?”

      “Tất cả do chủ tử quyết định.”

      “Phân phó Hệ Phong, chờ mệnh lệnh.”

      “Dạ.”

      ***

      Trấn gần thành Phong Chiêu, Đường Mẫn ngừng xuống xe ngựa, chỉ vào đường phố cách đó xa: “Ở đó, đêm nay nghỉ tại đây, ngày mai lại tiếp.”

      “Vì sao?” Thiên Mị , ràng đêm nay là đến được Phong Chiêu, sao lại dừng vào lúc này, lại còn ở chỗ này.

      Đường Mẫn liếc mắt, thể nào giải thích nổi với người như Thiên Mị. Bây giờ trong đầu ngoài Hành Ngọc ra còn gì chứ. Nàng rất nghi ngờ, có phải thông minh của giảm xuống 0 rồi.

      “Chúng ta cùng nhau quá thuận lợi, dựa vào cách làm của Bách Lý sơn trang và Bách Lý Triệt như thế. Đêm nay chúng ta dừng lại ở đây, chờ.” Quân Mạc Ly càng muốn biết, Bách Lý Triệt ra làm được cái gì? ta bỏ qua như thế.

      Hơn nữa, Quân Mạc Ly cười yếu ớt, dường như ngửi được hương vị quen thuộc.

      khách điếm bình thường, lão bản gần như chưa từng gặp người phô trương như vậy, bỏ hẳn nén vàng, bao ba gian phòng tốt nhất tầng ba.

      Ông ta lập tức tươi cười rạng rỡ, sai người chuẩn bị nước ấm đồ ăn, lần này xem như phát tài rồi.

      “Các vị gia, vị tiểu thư này, nếu có bất cứ phân phó nào với tiểu nhân, tiểu nhân lập tức an bài.” Chưởng quỹ liên tục vuốt mông ngực, mang theo bốn người lên lầu ba, vừa vừa về tin tức ở Phong Chiêu.

      “Các vị gia, lần nay mọi người về đúng lúc quá. Mấy ngày gần đây, Phong Chiêu có đại , ta nghe thái tử trước của Hiên Viên, chính là vị mà thái tử gia của Thương Lan chúng ta chiêu đại, bây giờ Phong Chiêu cũng náo nhiệt. Nếu các vị gia muốn Phong Chiêu ngày mai phải chen chúc chút.

      Đường Mẫn dừng lại, thái tử Hiên Viên đến đây? Tên nghiệt nam? đến Thương Lan, nàng nghiêm mặt nhìn Quân Mạc Ly nhưng quay sang chưởng quỹ vẫn cười : “Đúng đúng, náo nhiệt.”

      Đường Mẫn khôi phục lại diện mạo vẫn luôn lộ mặt bên ngoài, dung nhan như vậy cùng nhaud di tới khiến mọi người chấn động. Chưởng quỹ vốn cũng để ý Đường Mẫn, hoàn toàn bị ba nam nhân bên cạnh làm cho sợ hãi. Bây giờ Đường Mẫn chủ động chuyện, cả kinh ngẩng đầu, lập tức bị vẻ đẹp của Đường Mẫn mê hoặc, nhất thời biết làm thế nào, ngây ngốc đứng ở đường.

      Quân Mạc Ly vui nhìn Đường Mẫn, kéo nàng vào ngực mình, trầm giọng : “Dẫn đường.”

      “Vâng.” Chưởng quỹ lập tức biết điều cúi đầu dẫn đường, nhìn dáng vẻ Quân Mạc Ly, chắc là phu quân của vị nương này. Đúng là có phúc, được thê tử xinh đẹp như vậy.

      “Ha ha, chưởng quỹ, sao tiếp tục, ngươi tiếp .” Đường Mẫn thò đầu ra .

      “Mẫn nhi.”

      “Này này, A ly.” Chỉ chỉ vào Thiên Mị và Hành Ngọc, khiến hai người cười cười. Thiên Mị đùa: “Này, mặt mũi này thể để gặp người, đúng là, phân cao thấp!”

      “Hành Ngọc như thế ngươi cũng vui à?”

      “Ai dám!” Thiên Mị lại quay đầu, quát chưởng quỹ: “Ai dám đánh chủ ý? Dẫn đường.”

      Chưởng quỹ dám gì... dẫn người tới nơi rồi tìm lý do ngay. Kẹp ở giữa, hai bên đều là lửa bỏng, người như ông chịu được.

      “Rầm!” Cửa lớn đóng chặt, Quân Mạc Ly thả Đường Mẫn ra, để nàng cười thoải mái.

      Đường Mẫn nghiêng đàu nhìn Quân Mạc Ly đen mặt, nhịn được: “Ha ha, A Ly, chàng đáng quá.” Vỗ vai Hành Ngọc chỉ vào Thiên Mị: “Hành Ngọc, vị kia nhà huynh cũng làm mặt đen kìa, ha ha ha.”

      “Ừ, đúng thế.” Hành Ngọc suy nghĩ rồi gật đầu, hai người đều tán thành.

      “Được rồi, ta cười, các ngươi đừng có đen mặt nữa.”

      Thiên Mị tự ngồi xuống, rót chén trà uống hơi cạn sạch, lầm bầm lầu bầu: “Đúng là em ruột, tính nết giống nhau.”

      Hành Ngọc bất đắc dĩ ngồi xuống, rót trà, lại rót cho Quân Mạc Ly và Đường Mẫn, lúc này mới nghiêm chỉnh lại.

      “A Ly, đến đây.” Đường Mẫn , Quân Mạc Ly gật đầu, đúng thế, đến Thương Lan. Thái tử Cảnh Tu chưa bao giờ bước khỏi Hiên Viên bước, lần đầu tiên quang minh chính đại, thanh thế to lớn đến Thương Lan.

      Cảnh Tu muốn làm gì đây?

      Quân Mạc Ly tin hoài niệm cuộc sống khi còn bé ở Thương Lan, cho nên mới đến.

      Thiên Mị nhìn Đường Mẫn và Quân Mạc Ly , khó hiểu, là ai? Vừa rồi lão bản kia ai đến Phong Chiêu nhỉ? Hình như là thái tử Hiên Viên, người thần bí chưa bao giờ bước khỏi Hiên Viên, là chỉ sao?

      “Cảnh Tu, nghe vị thái tử tâm tư rất sâu. Bằng dựa vào việc, có chiến công gì ở Hiên Viên, mà lại có thể chiếm cứ Đông cung vài chục năm đổi. Hoàng đế Hiên Viên đều đẩy đám con trai của ông ta , người nào cũng có năng lực đảm đương.”

      Thiên Mị rất tò mò thái tử Hiên Viên, chỉ vì chút điều này. Mấy chục năm, thám tử phải Hiên Viên gần như rất ít người có thể còn sống trở về, cho dù trở lại tin tức cũng phải tin quan trọng. Nhất là tin tức về Đông Cung và Cảnh Tu càng .

      Phải có năng lực thế nào mới làm cẩn thận được như thế.

      Nghe xong lời Thiên Mị , Đường Tu lại có nhận thức mới về Cảnh Tu. ra có năng lực như vậy? Khó trách, tại Đồng Uyển, đại tướng Hiên Viên nghe lời răm rắp, trận chiến lại bị coi như trò đùa.

      Lúc ấy khi ở quân doanh, cố ý cho nàng rời , hay là nhất thời kiểm tra, nàng ràng lắm. Nhưng trong lòng lại càng cảnh giác hơn với người này.

      “Năng lực của , chỉ có chừng đó.” Quân Mạc Ly nhớ hàng năm xuất bất thình lình ở biệt viện của mình, mà bên phía Hiên Viên vẫn có thái tử xử lý công việc, mà những thủ đoạn kia gần như là giống .

      “A? Sao ngươi biết được?”

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 73: Thái tử trước PK với tiểu binh lính (2)

      Edit: Ciao


      “A? Sao ngươi biết được?”

      chỉ có chừng đó, nếu thế lần này Thương Lan có chuyện rồi.

      Đêm khuya, Quân Mạc Ly nhìn người ngủ say, cúi đầu nhàng hôn lên rồi rời .

      Hơi thở và hương vị quen thuộc, dường như ta tới.

      “Ngươi đến cũng nhanh đấy.”

      nóc nhà khách điếm, gió lạnh thổi vù vù, thổi tung mái tóc hai người đứng đó. Cảnh Tu ngồi xuống, quan sát bóng đêm của trấn , vô cùng tự tại.

      Ban ngày đến đây, lẳng lặng chờ đợi mấy người Quân Mạc Ly tới. giấu hơi thở của mình nên Quân Mạc Ly vừa vào cảm thấy được .

      “Sư huynh, thê tử biến thành mỹ mạo như hoa, khiến sư đệ hâm mộ. Có nên để sư để cũng thưởng thức .” Cảnh Tu đột nhiên cười , Đường Mẫn thay đổi, chuyện xảy ra ở Bách Lý sơn trang, cũng biết được chút ít.

      Con của Bách Lý Ưu, ngờ nữ nhân kia còn có thân phận như vậy. Nhưng mà, dung mạo quả thực thượng thừa, có thể là tuyệt sắc.

      Bộ dạng cũ của nàng hấp dẫn , bây giờ càng buông tay. Huông chi, đối với Cảnh Tu mà , Đường Mẫn càng quan trọng hơn, dung mạo cũng chỉ là túi da.

      Dường như cả hai huynh đệ đều nhất trí điều này.

      vui, lần đầu tiên Quân Mạc Ly thấy thoải mái với người trước mắt.

      Chuyện lúc trước, có thể để trong lòng, trước nay Cảnh Tu thường tự do tản mãn, tùy tâm sở dục, chưa hẳn nhìn trúng Đường Mẫn như lời . Nhưng hôm nay xem ra, y để ý/

      Ham muốn giữ lấy của Bách Lý Triệt đủ, nhưng Cảnh Tu, nếu y thực để ý người nhất định dốc hết toàn lực.

      Đúng là khó giải quyết!

      “A, suýt nữa quên, hình như sư huynh còn chưa được giải độc, sợ rằng sống được bao lâu. Còn nữa, suýt quên mất, gần đây xem sách thuốc mà sư phụ để lại, độc này truyền rất nhanh, còn có thể truyền qua chuyện phòng the của nam nữ. Chắc là sư huynh muốn truyền độc cho nàng chứ?”

      Cười ha ha, lạnh nhạt nhìn Quân Mạc Ly biến sắc.

      viên phòng, bỏ qua.

      Thân thể Quân Mạc Ly chấn động, hoàn toàn nghĩ tới chuyện như vậy. Đường Mẫn bọn họ có thể có con, hưng phấn như thế. Thậm chí còn nghĩ, cho dù sau này còn, đứa bé có thể ở cùng nàng để giảm bớt nhớ nhung.

      Nhưng điều Cảnh Tu , lại làm tia ảo tưởng cuối cùng của biến mất.

      Ngay cả điều đó cũng là xa xỉ sao....

      “Thời gian còn sớm, ngày mai, chờ ngươi ở Phong Chiêu.” Bóng dáng Cảnh Tu biến mất trong bóng đêm mờ mịt, chỉ còn lại mình Quân Mạc Ly đứng ở đó.

      Trước bình minh, khi ánh sáng đầu tiên lộ ra trước chân trời, cả người đầy sương, Quân Mạc Ly trở lại phòng.

      Vừa mở cửa thấy Đường Mẫn ngồi giường, hình như đợi lâu.

      “Mẫn nhi.”

      “Ừ.” Đường Mẫn đồng ý, sau đó nằm xuống. Quân Mạc Ly cởi áo ngoài dính đầy sương, vén chăn lên nằm xuống.

      Dưới hông đột nhiên có thêm cánh tay, Đường Mẫn chui vào lòng , nhúc nhích.

      Quân Mạc Ly cũng dám thở mạnh, sợ động tới người trong ngực. Mẫn nhi làm thế khiến nghi hoặc và khó hiểu.

      Trong lòng Đường Mẫn thở dài, vừa ra ngoài nàng tỉnh nhưng mở mắt ra. Nàng vẫn chờ trở về, chờ từ đêm tối cho đến hừng đông, cuối cùng cũng trở về, vẻ mặt sa sút.

      Có thể làm cho như thế, chỉ sợ có mấy người. thể là sư phụ , vậy cũng chủ có Cảnh Tu.

      Đêm qua ra ngoài, là gặp Cảnh Tu sao?

      Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra....

      “A Ly, chàng gặp .”

      Đường Mẫn hỏi, chỉ là trần thuật . Quân Mạc Ly giật mình, nàng biết . Tay tự giác ép chặt hơn, muốn ôm nàng chặt hơn nữa.

      “Ừ.”

      Sau đó có tiếng gì, Đường Mẫn hơi dịch người, ghé vào người Quân Mạc Ly ngủ. Lần này, nàng ngủ rất ngon, cho đến khi Thiên Mị và Hành Ngọc gõ cửa.

      ***

      Trong xe ngựa, vẻ mặt Thiên Mị mập mờ nhìn Quân Mạc Ly và Đường Mẫn, cho dù ở trong xe, hai người đều nắm chặt tay nhau, ràng hôm nay còn ngủ tới khi mặt trời lên cao, đêm qua bọn họ làm gì...

      “Thiên Mị.” Hành Ngọc kéo Thiên Mị, ý bảo đừng có nhìn nữa, khác nhau, trong mắt Hành Ngọc là lo lắng. Vẻ mặt Mẫn nhi rất kém, Quân Mạc Ly lại luôn trầm mặc. Rốt cuộc tối qua họ bị sao chứ?

      “Mẫn nhi, hai người sao thế?”

      Cuối cùng nhịn được, Hành Ngọc đột nhiên hỏi. Đường Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt ân cần của Hành Ngọc, trong lòng ấm áp, nở nụ cười.

      có gì, chỉ hơi mệt mà thôi.”

      “Vậy nghỉ ngơi chút, đừng nhiều như vậy.”

      Thiên Mị khẽ , cũng cảm giác được khí khác lạ. Xe ngựa nhanh chóng bước về Phong Chiêu, đến cửa thành thấy đám người chen chúc.

      Thiên Mị vén rèm xe lên, nhìn binh lính ở cửa thành, vẻ mặt ai cũng cứng ngắc.

      “Người trong xe ngựa, xuống, kiểm tra theo thông lệ.” binh sĩ tiến tới xe Đường Mẫn, hô lên.

      Đường Mẫn tiếp tục nằm, đây là địa bàn của Thiên Mị, nàng lẳng lặng chờ là được. Thiên Mị nhìn xung quanh vòng, trong lòng vô cùng khó chịu, lần đầu tiên bị tên lính quèn ngăn lại, còn trước mặt công chúng, mặt mũi đâu.

      Trong lòng tức giận, đêm qua ăn ba ba ở chỗ Hành Ngọc, hôm nay có chỗ phát tiết.

      “Gọi Trương Đào tới.”

      “Lớn mật, dám gọi thẳng tên của thị vệ trưởng.” Tiểu binh lính chắc là mới làm, gặp người gọi thẳng tên của thị vệ trưởng mà tôn kính, trong lòng tức giận, nghĩ đến việc dám gọi thẳng tên thân phận đâu thấp.

      “Ngươi, tới đây.”

      Thiên Mị chỉ vào tên lính quèn, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo đến gần. Tên lính sững sờ, lập tức cảnh giác, cầm thương đứng thẳng: “Ngươi, đừng có xằng bậy, ta là lính ngay thẳng, ăn hối hộ, hối lộ cũng vô dụng.”

      rất hùng dũng oai vệ hiên ngang, đám người thấy thế cười lớn, Đường MẪn và Quân Mạc Ly sửng sốt, nở nụ cười, sợ là lần đầu Thiên Mị gặp phải người như thế. Hoàn toàn để tâm tến , người hô phong hoán vũ khắp Thương Lan, sợ rằng hôm nay bị khó xử rồi.

      “Thiên Mị, xuống chuyến cũng được.” Hành Ngọc vừa cười vừa , vẻ mặt tên lính kia chính trực, vô cùng nghiêm túc, cũng thấy thích, người như vậy bây giờ nhiều lắm.

      Ánh mắt Thiên Mị tối sầm lại, Hành Ngọc tán thưởng tên lính càng tức giận. Hành Ngọc thích !

      “Trương Đào, lập tức gọi ta tới. Nếu !”

      Thiên Mị lúc này cả người u oán, người khác nhìn ra cho rằng tức giận, nhưng trong xe ngựa, ai cũng nhịn cười, nhìn Thiên Mị chờ xem kịch vui.

      Đường Mẫn dịch người, tới gần Thiên Mị: “Ta , lần đầu tiên ngươi gặp phải binh lính đau đầu ha, còn là tiểu binh nữa.”

      Thiên Mị yên lặng, quả thực là lần đầu, lần đầu cảm thấy tên lính này chướng mắt như vậy. Chính trực cái rắm, khi nào binh lính Phong Chiêu lại có tinh thần thép thế chứ!

      Lúc này Trương Đào kiểm tra quanh thành, tên lính thủ thành khác nhìn thế có vẻ như đắc tội nhân vật lớn. Vội vàng tới báo cáo.

      “Thị vệ trưởng, thị vệ trưởng!”

      Trương Dào quay đầu lại thấy binh sĩ thủ thành chạy tới, thở ra hơi.

      “Chuyện gì xảy ra, phải trông cửa thành sao? Tự tiện rời công tác, xử phạt đâu đấy.”

      “Thị vệ trưởng, , tốt rồi. Vừa rồi tên tiểu tư kia, xung đột với người. muốn người ta xuống xe kiểm tra, người ta chịu, gọi thẳng tên ngài, muốn gặp ngài. Nhưng Mao tiểu tư xúc động, cầm thương chỉ vào người ta đấy!”

      xong, mồ hôi chảy ròng ròng nhìn thị vệ trưởng, sợ gây họa lớn.

      Trương Đào vừa nghe có người muốn gặp trực tiếp , là ai có năng lực lớn như thế, còn xuống xe nữa. Sợ là chư hầu các nơi tới, nếu thế thi phiền toái rồi.

      mang theo đám người vội vàng tới cửa thành.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 74: Lính sợ chết!

      Bọn họ cách cửa thành cũng xa, Trương Đào dẫn theo đám người rất nhanh lập tức chạy tới.

      Thấy cảnh tượng như thế, tâm liền muốn hộc máu. Mao tiểu tử tay cầm trường thương, ở trước mặt cư dân bách tính hùng dũng chỉ vào xe ngựa, khom người khom lưng chuẩn bị tác chiến đến nơi!

      Đầu óc tên này đúng là có bệnh rồi phải !

      Đây chính là cửa thành Phong Chiêu, thái tử Thương Lan vẫn còn ở trong nội thành, biết tiêu dao tự tại ở nơi nào. Hành xử như vậy chẳng khác nào làm mất mặt ta, mất mặt binh lính Phong Chiêu, hay trắng ra là tiểu tử kia muốn lăn lộn ở đất này nữa!

      "Lý Chí Viễn!"

      "Có!"

      Lý Chí Viễn lập tức thu hồi trường thương, đứng nghiêm, chờ đợi mệnh lệnh. thanh này, mệnh lệnh này ngoài Thị vệ trưởng mà vẫn bội phục tôn kính, gì nghe nấy ra làm gì còn có ai khác. Từ lúc rời khỏi doanh trại, ta bị điều động đến canh gác tại cửa thành Phong Chiêu này, tự với bản thân rằng, nhất định lấy Thị vệ trưởng làm mục tiêu.

      Trương Đào giận đùng đùng chạy tới, đầu tiên là nháy mắt với đám người bên cạnh, quân lính lập tức hiểu ý, liền ra giải tán đám đông vây quanh cửa thành, chỉ trong chốc lát, xung quanh bắt đầu khôi phục lại trật tự bình thường, chỉ còn vài người dân hiếu kì quay tới quay lui bàn luận xôn xao.

      Xử lý xong những chuyện này, Trương Đào lập tức tới. Vừa nhìn, liền cảm thấy ổn.

      Chiếc xe ngựa này, tuy quá phô trương, nhưng khiêm tốn xa hoa càng để cho người ta kinh hãi.

      Đến tột cùng bên trong là người phương nào?

      "Tại hạ Trương Đào, là Thị vệ trưởng thành Phong Chiêu, biết bên trong là…?". Trương Đào dám dùng bất kỳ danh tính nào, chỉ sợ há miệng liền phạm phải sai lầm. Mà lúc này Lý Chí Viễn cũng bắt đầu rối rắm, chỉ vào xe ngựa hô to: "Báo cáo, Thị vệ trưởng. Người ở bên trong chấp nhận kiểm tra, tuân theo quy định. Xin thị vệ trưởng ra lệnh!".

      Bà mẹ nó, đầu Trương Đào lập tức phình to, tên Lý Chí Viễn này, óc của ngươi được làm từ gì biết.

      "Lý Chí Viễn, câm miệng!", Trương Đào gầm tiếng, bước đến gần xe ngựa, cực kỳ cung kính : " biết xe là người phương nào, đây là binh lính vừa mới tiếp nhận nhiệm vụ, nếu có gì đắc tội, kính xin được lượng thứ!".

      Bên trong xe ngựa hề có tiếng đáp trả, giống như Trương Đào với khí vậy. Thấy thế, sắc mặt Trương Đào càng thêm khó coi, dường như quý nhân rất tức giận. Lý Chí Viễn, rốt cuộc ngươi đắc tội với nhân vật lớn nào rồi !

      Lúc này Thiên Mị ngồi ở trong xe ngựa với vẻ mặt vô cùng hậm hực. Lý Chí Viễn, hừ, ra tên tiểu tử kia tên là Lý Chí Viễn. Được, được, nhớ kỹ. Thị vệ trưởng tới, người lãnh đạo trực tiếp có mặt ở đây mà tên kia còn dám lớn lối như vậy.

      Đường Mẫn cố kìm chế, nhưng nhịn được, liền bật cười “ha ha”, nhất thời, Hoành Ngọc cùng Quân Mạc Ly cũng lớn tiếng cười theo. Tiếng cười sang sảng từ bên trong xe ngựa truyền ra, làm cho Trương Đào hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.

      Đây rốt cuộc là như thế nào?

      Lý Chí Viễn yên lặng tiến tới gần, giọng hỏi: "Thị vệ trưởng, muốn thuộc hạ đến vén rèm lên ạ?".

      "Lý Chí Viễn!", Trương Đào cố gắng áp chế lửa giận của mình, kêu hai tên lính khác đến kéo tiểu tử ngứa mắt này chỗ khác, đúng là đồ toàn cơ bắp, đầu óc bã đậu mới làm ra chuyện như vậy. tại, chỉ cầu nguyện rằng chủ tử bên trong xe ngựa có địa vị quá cao, nếu , mũ quan đầu chỉ sợ giữ được.

      "Ngươi chính là Thị vệ trưởng?"

      Người vừa lên tiếng là Hoành Ngọc, cản Thiên Mị lại, tự mình xuống xe ngựa, nhìn Trương Đào cười híp mắt với mình hỏi.

      Trương Đào cả kinh, ra là quý công tử ôn hòa. ta chưa từng gặp qua người này, biết là công tử chư hầu nào đây?

      "Tại hạ là Trương Đào, Thị vệ trưởng ở đây. biết các hạ là?"

      Có thể gọi thẳng tên ra như thế, nhất định là thân phận địa vị cao. Cho nên chuyện thể cứng rắn quá mức.

      Hoành Ngọc tươi cười tới, vừa nhìn liền thấy hai binh lính lôi kéo Lý Chí Viễn. Còn người kia mặt đầy tức giận giương mắt nhìn chằm chằm Hoành Ngọc. Sau đó liền quay về phía Trương Đào, lớn tiếng : "Thị vệ trưởng, mới vừa rồi người gọi tên ngài phải ta, giọng này đúng. Tiểu tử này, hừ…".

      đúng ? Trương Đào trừng mắt với Lý Chí Viễn, trong lòng dấy lên nghi ngờ. như vậy, người nọ vẫn còn ở bên trong xe ngựa?

      Mấy chữ “tiểu tử này” của tên kia lập tức liền lửa giận của Thiên Mị bùng lên, còn chưa gọi Hoành Ngọc như thế bao giờ, vậy mà tên tiểu tử này, tiểu tử này, lại dám hô to gọi !

      "Oành", chỉ nghe bên trong xe ngựa vang lên thanh lớn. Trục bánh xe lập tức nứt ra, Hoành Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy Quân Mạc Ly kéo Đường Mẫn từ bên trong xe ngựa ra ngoài, mặt đầy vẻ ghét bỏ. Rồi sau đó, chính là khuôn mặt thối của Thiên Mị.

      Đường Mẫn chưa bao giờ che mặt, dung nhan khuynh thành tuyệt sắc của nàng lập tức lộ ra trước cửa thanh Phong Chiêu. đám binh lính thủ vệ, bao gồm cả những bách tính xung quanh, ai nấy cũng đều ngơ ngẩn, sững sờ nhìn chớp.

      Trương Đào cũng vô cùng kinh ngạc, nương này xuất thân từ đâu, lại có dung mạo đẹp đến bực này. Ngay sau đó nỗi lo lắng càng ngày càng dày thêm, những người này ai nấy đều tướng mạo bất phàm, đầu tiên là người kia, tiếp theo là vị nương này cùng với nam tử bên cạnh nàng, tiếp theo đó là quý nhân còn chưa nhìn thấy mặt ở phía sau nữa. Bọn họ, ra ngoài thế này sợ làm người khác chú ý sao?

      Chức quan này, sợ khó mà giữ được!

      Trương Đào lúc này chỉ chờ đợi, bản thân có thể bình an mất chức, coi là vạn hạnh rồi.

      "Trương Đào!", mặt Thiên Mị trầm, lướt qua Đường Mẫn và Quân Mạc Ly, ánh mắt hướng sang Hoành Ngọc, tiếp đến liền chú ý tới người bên , sau đó liền đùng đùng —— nổi giận.

      Trương Đào nghe tiếng nhìn sang, liền cứng người tại chỗ, cách nào nhúc nhích.

      Nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm ngừng khuếch trương, ngoài chữ chết ra, cơ hồ nghĩ ra từ nào khác.

      Sao lại thế này! Sao lại thế này!

      Sao lại là thái tử tiền nhiệm, bây giờ chính là Vĩnh Gia Vương Thiên Mị chứ. Làm sao ngài ấy lại xuất ở cửa thành, hơn nữa bên cạnh hề có thị vệ cùng, lần này, cái mạng của sợ là khó giữ được. chỉ hi vọng điều người nhà của mình bị dính líu đến việc này là tốt rồi.

      "Trương Đào!". Thiên Mị lại lần nữa lên tiếng, giọng ràng vui chút nào.

      "Vâng!", Trương Đào giật thót mình, nhanh chóng chạy tới, đứng ngay ngắn trước mặt Thiên Mị, rồi cung kính cúi đầu, thưa: "Tham kiến Nhị vương gia!". Thiên Mị thích người khác gọi mình là Vĩnh Gia Vương, nên bình thường ai nhìn thấy đều gọi là Nhị vương gia.

      Thiên Mị gật đầu, mắt liếc qua bên kia: "Tên tiểu tử đó, chính là Lý Chí Viễn?"

      "Vâng!", giọng của Trương Đào khẽ run, Lý Chí Viễn, tổ sư nhà ngươi, đắc tội với ai đắc, thế nhưng lại đắc tội với Nhị vương gia Thương Lan!

      Ở Thương Lan, trừ Hoàng đế ở sâu trong thâm cung lộ diện, còn có Vĩnh Gia Vương, Nhị vương gia Thiên Mị chính là người thể đắc tội nhất, cho dù là thái tử đương nhiệm cũng thể làm gì được .

      "Dẫn tới đây!"

      Đám binh lính lập tức áp giải Lý Chí Viễn tới, trong lúc Trương Đào cung kính dạ thưa kêu Nhị Vương gia bọn họ cũng liền sáng tỏ, người mà Lý Chí Viễn đắc tội là ai, giờ phút này nào dám theo.

      Lý Chí Viễn bị giải đến, ngẩng đầu có chút dám tin, đây chính là Nhị vương gia, đương kim Vĩnh Gia Vương, thái tử tiền nhiệm sao? Người ta đồn thích nam sắc, lại nhìn hai tuấn nam vừa bước xuống xe, trong lòng càng thêm tin tưởng vào điều này. Quả nhiên sai, khó trách bị phế ngôi vị thái tử, Lý Chí Viễn thầm khinh bỉ người nào đó trong lòng .

      "Thế nào, phục?", Thiên Mị có chút hăng hái nhìn vẻ mặt đầy ngạo khí cảu Lý Chí Viễn, đáy lòng thầm tán thưởng, tiểu tử này quả nhiên có khí phách.

      Lý Chí Viễn im lặng, thấy Trương Đào nháy mắt với mình nên dám .

      ", làm sao lại !", Thiên Mị nhìn Lý Chí Viễn hừ lạnh tiếng.

      " !", Lý Chí Viễn là người lính thẳng thắn, ngay cả chút nhân tình cơ bản cũng hiểu. Bị Thiên Mị kích thích, lập tức ngước mắt nhìn người nào đó, cất lời:

      "Đường đường Vĩnh Gia vương, lúc làm thái tử hoang dâm vô đạo, mà giờ phút này….", tiểu tử kia liếc nhìn Quân Mạc Ly và Hoành Ngọc bằng ánh mắt hết sức khinh bỉ.

      Mặt liền biến sắc, trong nháy mắt toàn thân Thiên Mị trầm xuống, u giăng đầy mây đen.

      Đường Mẫn thầm kêu tốt, tiểu tử này thực sai lầm rồi, thế nhưng lại ra những lời này. Thiên Mị vốn coi trọng Hoành Ngọc ra sao chứ!

      "Ngươi cái gì?"

      "Thiên Mị!", Hoành Ngọc lập tức tới, lên tiếng ngăn cản.

      Thấy thế sắc mặt người nào đó liền mềm xuống, gò má cứng rắn cũng giãn ra, nhìn Hoành Ngọc bước đến gần mình. Mà lúc này Hoành Ngọc mắt tập trung vào người Lý Chí Viễn, rồi quay về phía Thiên Mị lắc đầu. Thiên Mị thực bất đắc dĩ, sao Hoành Ngọc lại muốn đừng làm khó dễ tiểu tử này.

      Đường Mẫn liền thở phào cái, có người trị được tên phách lối này tốt.

      Lý Chí Viễn hừ tiếng, nhìn cử chỉ kia của Thiên Mị và Hoành Ngọc, liền khẽ thầm: "Còn có, ban ngày ban mặt bày trò tán tỉnh!".

      "Lý Chí Viễn!", Trương Đào hét lớn tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi, tâm tình thấp tha thấp thỏm nhìn Thiên Mị. Tâm vừa buông xuống lại lập tức treo cao.

      Đường Mẫn chỉ muốn vỗ trán, tiểu tử này quá biết khiêu chiến với sức kiên nhẫn của Thiên Mị, choáng nha, ta muốn sống nữa sao.

      "Lặp lại lần nữa!", Thiên Mị nhìn Lý Chí Viễn, u quát lên.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 74.2:

      Lý Chí Viễn liếc mắt nhìn Trương Đào, thầm suy tư chút, sau đó liền hất tay hai tên lính lôi kéo mình ra, biết sợ mà : "Tán tỉnh giữa ban ngày, ta đây chỉ !".

      "Thiên Mị!", Hoành Ngọc còn chưa kịp mở lời, thân thể bị kéo sát đến bên cạnh Thiên Mị. ở trước mặt mọi người cư nhiên ôm lấy Hoành Ngọc, giữ chặt hông của nào đó cho rời khỏi mình. Giận quá hóa cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, cuối cùng là bật cười sang sảng. Ngay sau đó, lại đột nhiên im bặt.

      "Như thế này, chứng ý nghĩ của ngươi chưa?"

      Lý Chí Viễn nhìn thấy cảnh này liền kinh ngạc mở to mắt, há hốc mồm, hào phóng như vậy, cố kỵ như thế, ắt hẳn là Nhị vương gia rồi? , quá vạm vỡ!

      "Dạ, quả nhiên là !", Lý Chí Viễn ngây ngốc đáp lời, biết phải làm sao. biết tiếp đến mình phải làm như thế nào.

      Mà lúc này Đường Mẫn lại vùi mặt vào trong ngực Quân Mạc Ly, cả người cứ run lên bần bật, thể nhịn được nữa. Ha ha, Lý Chí Viễn này, quá đáng .

      Tất cả mọi tầm mắt đều tập trung lên người Lý Chí Viễn, Hoành Ngọc có chút khó xử, còn Thiên Mị nhìn như cười, nhưng thực chất là tức giận bừng bừng. Khoảng cách giữa hai người họ sít sao như vậy, liền cảm thấy mùi thuốc súng nồng đậm tỏa ra nồng nặc. khỏi lo lắng thay cho tên lính Lý Chí Viễn kia, biết Thiên Mị xử trí người này như thế nào?

      "Được, rất tốt!", Thiên Mị đột nhiên lên tiếng: "Trương Đào, đưa đến phủ của ta, người này, ta muốn!".

      xong, liền thản nhiên ôm lấy Hoành Ngọc ung dung tới cửa thành, khiến cả đám đông lặng ngắt như tờ, gần như là á khẩu thốt ra lời.

      Lúc Đường Mẫn lướt qua Lý Chí Viễn liền thở dài, : "Tên ngươi là Lý Chí Viễn?"

      Lý Chí Viễn lập tức gật đầu.

      "Chí tồn Cao Viễn, quả là cái tên rất hay, hi vọng ngươi còn giữ được tính mạng, thực chí lớn của mình!”. xong, liền cùng Quân Mạc Ly vào thành.

      "Thị vệ trưởng?", Lý Chí Viễn yếu ớt hỏi.

      "Câm miệng, Lý Chí Viễn!", Trương Đào chỉ vào Lý Chí Viễn mắng to: "Ta ngươi muốn sống nữa phải ? Nhị vương gia, là người mà ngươi có thể đắc tội nổi sao? bảo ngươi ngậm miệng, mà còn ba hoa chích chòe! Ngươi muốn chết đúng , vừa hay, ta lập tức tiễn ngươi đến phủ Nhị vương gia!".

      Trương Đào thở phì phò xong, liếc nhìn vẻ mặt biệt khuất của tên cứng đầu cứng cổ kia, cũng đành lòng. Dầu gì cũng theo mình ba tháng, tiền đồ bị vùi dập như vậy, chừng lần này ngay cả mạng sống cũng còn, thế nào trong lòng cũng có chút khó chịu.

      "Thôi, sau khi đến vương phủ, bản thân nên hết sức cẩn trọng. Vẫn chưa biết Vương Gia xử trí như thế nào, nhưng...", Trương Đào lại tiếp tục lần nữa: "Những lời vừa mới kia, tuyệt thể lại lần thứ hai, nếu , cứu được nữa đâu!".

      Lý Chí Viễn gật gật đầu, dường như cũng thấm thía những lời này của Trương Đào. Phủ Nhị vương gia, chỉ câu của người kia mà vận mệnh của mình lập tức thay đổi. Lý Chí Viễn biết, tiếp theo chờ đợi là cái gì.

      ××××××

      Thiên Mị vào vương phủ, Liệt Tuyệt chờ sẵn ở đó. Thấy dáng vẻ của Thiên Mị và Hoành Ngọc, trong lòng liền sáng tỏ, càng thêm bội phục Vương gia nhà mình sát đất, chuyến này ra cửa hoàn thành tâm nguyện!

      "Vương Gia!"

      "Ừm!", Thiên Mị dẫn Hoành Ngọc, cùng với Quân Mạc Ly và Đường Mẫn phía sau vào cửa. Bốn người cùng vào thư phòng của . Đây là lần đầu tiên, trong thư phòng này có nhiều người như vậy, lúc trước, Liệt Tuyệt cũng bao giờ dám tưởng tượng, những người này tụ tập chung chỗ, nhất là lại là bên trong thư phòng của Vương gia nhà mình.

      "Liệt Tuyệt, nếu có người tên Lý Chí Viễn đến đây, ngươi nhớ thu nạp cho ta, sau đó tôi luyện cho tốt!".

      "Vâng!", Liệt Tuyệt cáo lui, khắp người nổi đầy da gà, còn xa lạ gì với hai chữ “tôi luyện” này chứ, hiểu tên Lý Chí Viễn kia đắc tội gì với Vương Gia rồi. . . . . .

      Liệt tuyệt cáo lui, bên trong thư phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ. Thiên Mị ngồi ở vị trí của mình, nhíu mày nhìn ba người kia hỏi: " , sau này tính toán thế nào?".

      Cảnh Tu, nhân vật này thế nhưng lại ở Phong Chiêu.

      "Ngươi thử xem?", Đường Mẫn hỏi ngược lại: "Vương gia Thiên Mị, đây chính là địa bàn của ngươi mà!".

      "Vậy thế nào chứ?", Thiên Mị đặt hai chân lên bàn, cực kỳ lười biếng kéo kéo áo khoác, tiếp: "Chuyện ngày hôm nay chỉ sợ là truyền rồi, ta tin rằng lâu sau có người tới truyền lời thôi!".

      Đường Mẫn đột nhiên bừng tỉnh, choáng nha, tên nam nhân này quả nhiên có năng khiếu diễn trò!

      Quả lúc sau, Liệt Tuyệt xuất lần nữa.

      "Vương Gia, Trương công công cầu kiến!". Trương Diêm, vị công công này chính là người ở bên cạnh Thương Lan đế thời gian dài nhất, cũng được tin tưởng nhất. Lúc này xuất tại phủ Nhị vương gia, cần cũng biết, chắc chắn là Thương Lan đế muốn gặp bọn họ.

      Thiên Mị phóng khoáng đứng dậy, liếc mắt nhìn Liệt Tuyệt, cho tới khi thấy người này hốt hoảng mới thu hồi lại, hỏi: "Tới rồi?"

      "Vâng!", câu này của Thiên Mị là muốn ám chỉ Lý Chí Viễn, tên tiểu tử kia tại đứng ở đại sảnh, mắt to trừng mắt với Trương công công.

      Lý Chí Viễn đầy tò mò nhìn Trương Diêm, lần đầu nhìn thấy người trong cung, còn là công công, cho nên rất hiếu kỳ, nhưng lại dám lên tiếng, Trương Đào cảnh cáo cần phải tiết chế lại, có thể đừng , họa từ miệng mà ra cả.

      Trương Diêm liếc nhìn Lý Chí Viễn, sau đó liền nghiêm túc chờ đợi, vị chủ nhân thạt dễ ở chung, đây cũng chính là lần đầu tiên hoàng thượng sai đến đây. Nhớ tới lời bẩm báo mới nghe vừa rồi nhịn được mà chau mày, ở trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp nam tử khác, Nhị vương gia thực hơi quá đáng rồi. Hoàng thượng vẫn lòng đặt niềm tin lên người , cho dù muốn thừa kế đế nghiệp thống nhất đất nước, cũng thể vùi đạp danh tiếng của mình như vậy.

      "Nơi này của Nhị vương gia đúng là xa xỉ!’, lầm bẩm câu, liền lời nào nữa.

      Trương Diêm vừa nghe, lập tức nghiêng mặt sang nhìn, những lời này, nếu ở hoàng cung liền mất đầu như chơi.

      "Ngươi cái gì?"

      " có, có gì", Lý Chí Viễn mau chóng ngậm miệng, lại sai rồi?

      "Xa xỉ? Lời này người như ngươi dám sao? Phủ đệ Vương gia há có thể đến phiên ngươi đánh giá?". Sắc mặt Trương Diêm vô cùng khó coi, quay về phía Lý Chí Viễn bắt đầu răn dạy. lão già như , ở trong cung đời, trường hợp mà chưa từng thấy qua, kinh nghiệm lên lên xuống xuống, tất nhiên tâm cảnh đồng dạng. Quay sang tên tiểu bối bên cạnh thầm dạy dỗ phen.

      hết chuyện này qua chuyện khác, đầu Lý Chí Viễn cứ xoay mòng mòng. Những gì Trương Diêm dạy lọt vào tai chính là càu nhàu, vốn dĩ ra chỉ là tên lính quèn thôi mà.

      "Thái giám trong cung thế nào lại càm ràm như vậy?"

      "Ngươi...ngươi gì!", Trương Diêm nhất thời cực kỳ tức giận, thái giám, tên tiểu tử này lại dám thẳng ra như vậy! ở cạnh hoàng đế cả đời, các vị đại thần hay nương nương nhìn thấy đều phải vội vàng nịnh bợ sao, thế nhưng tên tiểu tử này lại dám như vậy!

      "Ha ha, Trương công công!", Thiên Mị cười tới, ở bên ngoài phòng nghe được câu lầm bầm của Lý Chí Viễn, khiến trong bụng vui như mở cờ. Tiểu tử này đúng là người nào cũng dám đắc tội.

      Đường Mẫn nhìn Lý Chí Viễn, trong lòng lại càng vui vẻ, chính trực, quả nhiên ở đâu cũng chính trực.

      Tên lính này chính trực như vậy, ngay cả thái giám cũng dám mắng, ha ha.

      "Tham kiến Nhị vương gia!", Trương Diêm thấp giọng , khẽ cong lưng cúi chào Thiên Mị, sắc mặt biểu gì.

      Thiên Mị khẽ ho tiếng, chớp chớp mắt, Liệt Tuyệt lập tức hiểu ý, đến kéo Lý Chí Viễn ra ngoài. Thiên Mị thấy thế mới lên tiếng: "Trương công công, xin mời."

      "Vương Gia, thỉnh!".

      Thiên Mị dẫn Hoành Ngọc, Quân Mạc Ly, Đường Mẫn, bốn người lục đục đến hoàng cung.

      Đường Mẫn quan sát tình hình bên trong xe ngựa, liền buồn bực thôi. Trương công công này, là lạ, nhìn Hoành Ngọc lâu như vậy, còn chưa đủ sao?

      Mà lúc này Hoành Ngọc cũng cực kỳ lúng túng, bị người ta nhìn chằm chằm như thế, tư vị cũng chẳng dễ chịu gì. nghĩ cũng biết, ánh mắt như vậy là có ý gì.

      "Trương công công, hình như hơi quá phận phải!", Thiên Mị vui .

      Trương Diêm thu hồi ánh mắt, áy náy nhìn Hoành Ngọc, sau đó nhìn bất luận kẻ nào nữa. Xe ngựa rất nhanh tới cửa cung, Trương Diêm thò đầu ra thông báo mấy câu, chiếc xe liền tiếp tục chạy vào bên trong .

      Đường Mẫn khỏi cảm thán, thái giám này quả nhiên thể diện lớn, ngay cả xe ngựa cũng cần dừng, đủ thấy Thương Lan đế cưng chiều cỡ nào.

      Điện Thái Hòa, bên cạnh chính điện, chính là Thượng Thư Phòng của Thương Lan đế Thiên Sở Tu. Khi Trương Diêm dẫn người đến đó, vừa đúng lúc gặp loạt đại thần từ bên trong ra ngoài, vừa nhìn thấy đám người Thiên Mị cùng với Hoành Ngọc, đầu tiên là ngẩn ra, kế tiếp liền tiến lên chào hỏi, sau đó ngậm miệng rời .

      Thiên Mị tùy ý kéo Hoành Ngọc đến gần điện Thái Hòa, Trương Diêm đứng ở phía sau, ngăn Quân Mạc Ly và Đường Mẫn lại: "Hoàng thượng muốn gặp riêng bọn họ!". Ý tứ rất ràng, hai người các ngươi phải đợi ở bên ngoài, có được triệu kiến cho tiến vào.

      Đường Mẫn nhún nhún vai, sao cả, dù sao cũng chẳng thấy có vấn đề gì. Hơn nữa, chơi đùa với vị Trương công công này vui, nhìn cái bộ dạng căng thẳng kia của lão, trông buồn cười.

      Cửa bị đóng lại, Hoành Ngọc có chút thích ứng, hơi rụt rè, kéo xa khoảng cách giữa hai người. Ánh mắt Thiên Mị tối sầm lại, nhìn động tác kia của Hoành Ngọc, trong lòng thầm lạnh lẽo, lẽ muốn lùi bước sao?

      "Thiên Mị!", Thiên Sở Tu thấy người tới, liền gọi. Hành động mờ ám này của Thiên Mị và Hoành Ngọc, lão ở bên nhìn thấy ràng, nhất là khoảnh khắc Hoành Ngọc dịch người ra xa trong mắt Thiên Mị chợt lóe lên vài tia mất mát. Trong lòng thoáng thấy yên, đứa này, sợ là động lòng.

      Hoành Ngọc, chính là nam tử nửa năm trước Thiên Mị sau khi rời khỏi ngôi thái tử đưa vào phủ? Nửa năm này, theo hồi báo của Trương Diêm, sủng áicủa Thiên Mị dành cho thế nhưng càng ngày càng tăng, hôm nay nhìn thấy, biết thế nào.

      Hoành Ngọc này nhìn qua cũng tương đối thanh thoát, dịu dàng, hào phóng. Lão cũng rất thích, nếu phải có dính dáng đến nhi tử của lão tâm cũng bài xích.

      "Ngươi tên là Hoành Ngọc?", Thiên Sở Tu nhìn Hoành Ngọc, nhàn nhạt mở miệng.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 75.1: Người đến từ Huyết Lan Cung

      Editor: Maria Nyoko


      "Phải" Hành Ngọc gật đầu, thản nhiên nhìn mặt Thiên Sở Tu.

      sợ bất kỳ người nào, Thiên Mị như thế, hôm nay Thương Lan đế cũng như thế.

      "Thiên Mị, ngươi giải thích." Thiên Sở Tu đột nhiên chuyển sang Thiên Mị, trong lúc nhất thời Hành Ngọc cứng đờ, lúng túng thôi. Tâm Thiên Mị trầm xuống, phụ hoàng đùa bỡn Hành Ngọc.

      "Giải thích, đây cũng là lời giải thích của ta." Chống lại Thiên Sở Tu, lần đầu tiên Thiên Mị phân cao thấp, "Đế vị, ta quan tâm. Nếu ngươi dám tổn thương , cuộc đời này, ta muốn ngươi hối hận."

      làm được, Tiên Sở Tu để ý cái gì phá hủy cái đó, cho dù là giang sơn này, nếu đả thương Hành Ngọc, tuyệt đối bỏ qua.

      "Hà tất phải làm vậy? Vậy ngươi trở thành trò cười thiên hạ." Thiên Sở Tu lo lắng, nhi tử thương nhất, người nối nghiệp đắc ý nhất, đứng ở trước mặt cho biết, đoạn tụ.

      tiếp nhận như thế nào!

      "Đúng vậy, còn gì để ." Thiên Mị trực tiếp kết thúc đoạn chuyện này, vốn cho Thiên Sở Tu câu trả lời.

      " Người dẫn theo, ngươi thấy." Thiên Mị nhớ tới hai người đứng bên ngoài, về phía Thiên Sở Tu. Chuyện tình Quân Mạc Ly, giải quyết lần.

      "Hả?"

      Cửa mở ra, Trương Diêm dẫn Quân Mạc Ly cùng Đường Mẫn tới, Thiên Sở Tu liếc mắt thấy Đường Mẫn, nhất thời sửng sốt. lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cái nhìn này, bao hàm ngàn vạn cảm xúc phức tạp.

      Thiên Mị mất hồn, vẻ mặt lão hồ ly đối với Đường Mẫn là như thế nào?

      "Ngươi tên là gì?" Thiên Sở Tu hồi hồn.

      Đường Mẫn đột nhiên tự cười , "Tại sao?"

      "Ha ha, có tính cách." Thiên Sở Tu cười to, hoàn toàn để ý Đường Mẫn vô lý. Trương Diêm há miệng, muốn lại thôi. Cuối cùng lựa chọn rời , khép cửa lại, mình đứng ở bên ngoài coi chừng. có thể ngồi vào vị trí hôm nay, phải hiểu được xử trong cung như thế nào, quan trọng hơn là hiểu được tâm tư Đế Hoàng, nên nghe nên , câu cũng nhiều.

      "Hành Ngọc, ngươi qua đây." Đường Mẫn phất tay cái, Hành Ngọc tới, nghi ngờ.

      "Người kia ngươi cái gì?"

      " có." Hành Ngọc cảm động, đây là Mẫn nhi bất bình cho .

      "Thiên Mị, ngươi ."

      Thiên Mị cười , "Có thể cái gì, người của ta ai có thể khi dễ." Đường Mẫn suy nghĩ chút cũng phải, Thiên Mị ở đây, người nào có thể khi dễ Hành Ngọc. Mình lo lắng quá, ngược lại rối loạn mảnh.

      "Đường Mẫn, ta tên là Đường Mẫn." Đường Mẫn mới hồi đáp, Thương Lan đế, có việc gì đừng đắc tội.

      "Đường Mẫn, ra là họ Đường, phải họ Bách Lý sao?"

      Bách Lý, lông mày Đường Mẫn nhíu lại vui, Bách Lý, tới chỗ nào cũng nhắc cái dòng họ này."Đường, Đường Mẫn, liên quan đến Bách Lý."

      Nàng dễ tha thứ cho ai nhắc đến dòng họ Bách Lý, Bách Lý, choáng, hồn bất tán.

      "Chậc chậc, Bách Lý thế nào? Nhìn gương mặt này sực nhớ ra gì đó rồi hả ?" Thiên Mị trêu ghẹo .

      Thiên Sở Tu cười, nữa. Nếu họ Đường, vậy Đường thôi."Ưu nhi có quan hệ gì với ngươi? Mẫu thân ngươi đâu?"

      "Chết rồi, chết sớm rồi."

      Đường Mẫn thở phì phò xong, choáng nha, có hết chưa. Bách Lý Ưu ở đâu nàng biết, đến liền tức, nương như vậy, tới đâu đều là phiền toái.

      "Chết rồi. . . . . ." Thiên Sở Tu như ngã xuống ghế dựa, có chút dám tin, làm sao lại như vậy?

      "Lúc nào ?"

      "Sáu năm trước, ừ, năm ấy ở Dao thành phát sinh bệnh dịch tả." hình như Đường Mẫn nhớ sáu năm trước, hình như là như vậy, có trong thư tay.

      "Bệnh dịch tả, bệnh dịch tả." Thiên Sở tu hồi tưởng lại năm ấy, năm ấy là Đường Ứng Nghiêu mang Binh, năm ấy ở Dao thành, năm ấy. . . . . .

      "Đường Ứng Nghiêu, ha ha, cha ngươi là Đường Ứng Nghiêu."

      "Cái gì? Vâng" Đường Mẫn kỳ quái, tại sao Thiên Sở Tu biến hóa lớn như vậy, cha nàng là Đường Ứng Nghiêu thế nào? Đụng chạm cái gì?

      Quân Mạc Ly lập tức lo lắng, Mẫn nhi lại còn bệnh dịch tả ở Dao thành, nhớ đến bản thư tay kia, bệnh dịch tả, năm đó Đường Ứng Nghiêu có công bình định bệnh dịch tả, phong Trấn Nam hầu, ban thưởng Trấn Nam hầu phủ. Cũng bởi vì trận bệnh dịch tả kia, Đường Ứng Nghiêu bỏ lỡ lúc mẫu thân Mẫn nhiqua đời, lúc chạy về . . . . . .

      Mẫn nhi, trận bệnh dịch tả kia rất đơn giản.

      "Đường Ứng Nghiêu, quả nhiên lòng dạ ác độc, vì công danh, lấy nàng lại để ý." Thiên Sở Tu giận dữ , hoàn toàn quên đám người Thiên Mị vẫn còn ở đây. Nhất là Đường Mẫn, trong lòng run lên cái. Thương Lan đế có thâm cừu đại hận gì với phụ thân nàng, có cần thiết như vậy ? Chẳng lẽ, hồng nhan gây họa chứ?

      Bách Lý Ưu, mẫu thân nàng có nhiều hoa đào quá hay ? Thương Lan đế, quan hệ cùng nàng cạn!

      "Mẫu thân của ta là Thượng Quan Lâm." Đường Mẫn lại sữa chửa lần nữa.

      "Ưu nhi thích dùng cái tên giả này." Thiên Sở Tu cười cười, từ chối cho ý kiến.

      Đường Mẫn nghẹn họng, trả lời tiếp. Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại tiếng đám người hít thở.

      Hồi lâu, Thiên Sở Tu phất tay cái, ý bảo xuống. Thiên Mị sững sờ, nhìn về phía Quân Mạc Ly, tại sao lại phát triển trở thành như vậy?

      Quân Mạc Ly lắc đầu, muốn có bất kỳ hành động nào. nhóm người, cứ rời như vậy, lần chuyện này có kết quả.

      có ai chú ý, lúc bọn họ rời , Thiên Sở Tu lại thâm trầm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :