1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê tử ngốc ở tướng phủ - Nhược Thanh Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 70.2:

      qua đoạn đường, liền nghe thấy tiếng đánh nhau, hòa lẫn vào đó là mấy thanh rên rỉ.

      "Là Thiên Mị, bọn họ ở bên trong!". Quân Mạc Ly vừa dứt lời, cả đoàn người lập tức gia tốc tiến nhanh vào.

      Quả nhiên, Bách Lý Triệt và Thiên Mị đánh đấm lồng lộn thể tách rời nhau ra được. Toàn thân Thiên Mị nhuốm máu, nhưng xem ra sinh lực vẫn dồi dào giảm, nhìn thấy Quân Mạc Ly đến, liền vui mừng, hô lớn: "Bọn họ ở bên trong, mau vào !".

      Mẫn nhi! Quân Mạc Ly vượt qua Bách Lý Hàn Thiên xông vào bên trong, lại bị Bách Lý Triệt kéo lộn trở lại. Bách Lý Triệt nhanh chóng ngừng chiến, thối lui đến lối vào, liếc mắt nhìn mọi người, gian manh cười :

      "Đều tới, xem ra các người muốn biết bọn họ tại như thế nào, đúng chứ?"

      Ánh mắt vừa chạm đến người Bách Lý Duyệt, đột nhiên tiếp: " Duyệt Nhi, muội dẫn bọn họ theo, là muốn xem họ hưởng thụ những hình phạt trong địa lao thế nào sao?"

      Cả người Bách Lý Duyệt run run, trốn ra đằng sau Thủy Tư Tĩnh, chỉ hé đầu đáp: "Triệt ca ca, bà nội muốn tìm huynh, muội mới dẫn đến. Những người khác, muội liên can!".

      Bách Lý Triệt đưa mắt nhìn sang Thủy Tư Tĩnh, cũng ngờ bà tới nơi này?

      "Bà nội!", Bách Lý Triệt khẽ gọi, người trước mắt chính là điểm cố kỵ của , vì cái gì khác, mà chỉ vì bà là mẫu thân của tiểu , lại còn là người tiểu kính nhất.

      "Triệt nhi, cháu mang Mẫn nhi và Hoành Ngọc đến đây làm gì?". Thủy Tư Tĩnh trầm mặc hỏi.

      Bách Lý Triệt khẽ vâng tiếng, chợt nhớ tới gương mặt ấm áp kia, nữ nhi của tiểu , ha ha. Nhưng vừa nghĩ đến gương măt khác, trong lòng lại uất hận thể xé nát người kia làm trăm mảnh, hừ, thứ con tư sinh đó, đúng là bại hoại!

      "Ai, hà tất phải vậy, bọn họ đều là con của cháu, cũng là biểu đệ biểu muội của cháu, tội gì lại làm như vậy!"

      "Bà nội, biểu đệ biểu muội gì chứ?", Bách Lí Duyệt vội vàng chen vào, cảm thấy hứng thú với việc đột nhiên có thêm họ hàng thân thích này. Biểu đệ biểu muội của Triệt ca ca chẳng phải cũng là biểu ca biểu tỷ của nàng ta hay sao? tốt, có bạn chơi cùng rồi!

      Bách Lý Duyệt cũng thầm hiểu, vị trí đại tiểu thư Bách Lý gia của mình tuyệt dao động, nhưng đột nhiên lại xuất thêm vài người thân thích, tới cũng tốt, coi như giải khuây cho đỡ buồn thôi.

      "Triệt ca ca, hai người kia ở đâu, cho muội gặp !". Bách Lý Duyệt ra mặt lấy lòng.

      "Duyệt Nhi, cho phép hồ nháo!". Thủy Tư Tĩnh nghiêm khắc , tiếp đến liền nhìn về phía Bách Lý Triệt, giảng giải: "Triệt nhi, của cháu mất, đả kích này đối với cháu đương nhiên bà nội hiểu. Nhưng trong chuyện này bọn họ có gì lỗi chứ, cháu muốn trả thù, cũng nên chĩa mũi nhọn vào bọn họ!".

      đến đây Thủy Tư Tĩnh càng thêm đau lòng, chuyện qua vài chục năm, bà biết Bách Lý Triệt đau đớn thế nào. Vừa ra đời, phụ mẫu còn, thằng bé lớn lên bên cạnh Ưu nhi nên càng thêm lệ thuộc vào người này. Ưu nhi chính là toàn bộ thế giới của . Nhưng ngờ, con bé , quyết tuyệt đến vậy. bà thậm chí còn nhớ , năm sau khi Ưu nhi , tiểu tôn tử này hề hé răng nửa lời, mỗi ngày đều đợi ở rừng Vong Ưu, ngây ngốc ở đó về.

      Khi đấy, bà chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ. Nhưng bản thân vẫn còn phải chống đỡ cho Bách Lý Sơn trang, dường như bà bỏ qua những suy nghĩ trong lòng của , mới tạo thành tính nết vặn vẹo phân liệt như ngày hôm nay. Vừa dính đến chuyện của Bách Lý Ưu, thằng bé liền thay đổi hoàn toàn, thậm chí còn trở nên xa lạ đến đáng sợ.

      "Triệt nhi, của cháu cũng muốn thấy cháu như vậy đâu, bên trong kia chính là những người con mà cháu thương nhất, nếu biết cháu làm như vậy với bọn họ, có thấy cao hứng ?"

      Bách Lý Triệt hừ lạnh tiếng, ánh mắt ảm đạm quét qua vài tia u, nhìn chằm chằm vào Thủy Tư Tĩnh, sau đó liếc nhìn ra xung quanh, cuối cùng dừng ở người Quân Mạc Ly.

      "Nàng ta chắc hẳn vẫn còn là xử nữ!".

      Chỉ câu , cực kỳ bình thản có gì lạ, nhưng lại càng trở nên nhạy cảm. Quân Mạc Ly chợt nắm chặt hai quả đấm, trong mắt giăng đầy tia máu, nhìn Bách Lý Triệt, hỏi: "Ngươi làm gì nàng ấy!".

      "Ha ha, ngươi thử xem?", Bách Lý Triệt cười to đáp.

      "Bụp", Bách Lý Triệt bị đấm quyền, cả người lảo đảo chực ngã. Quân Mạc Ly như ma quỷ xuất trước mắt, vội lấy lại tinh thần, lập tức, lao vào nhau ngừng xuất chiêu.

      "Tìm chết, nếu dám động vào nàng, cứ chờ chết !"

      "Ha ha, nàng ấy, ta nhất định phải có!"

      Hai người vừa đánh vừa , những người khác vừa nghe thế lập tức kinh hãi, nhất là Thủy Tư Tĩnh, tâm bình tĩnh liền dâng lên từng đợt sóng ngầm, Triệt nhi có ý với Mẫn nhi sao? ?!

      "Dừng tay!", mấy viên đá đột nhiên bay ra từ Thủy Tư Tĩnh, tách hai người kia ra, trực tiếp tới.

      " vào, các ngươi cũng tới đây!"

      Bách Lý Triệt quay mặt sang, thản nhiên theo vào, Quân Mạc Ly theo sát phía sau, trong lòng càng thêm lo lắng. Mẫn nhi, Mẫn nhi. . . . . .

      Cả gian phòng sáng ngời, trong bình hoa cắm nhành tuyết mai, tản ra mùi thơm thoang thoảng. Hình ảnh giản đơn này tàn khốc như bọn họ tưởng tượng, thậm chí ngay cả ám thất cũng chưa từng có.

      "Đây là?", vẻ mặt Thủy Tư Tĩnh vô cùng nghi hoặc, nhìn về phía Bách Lý Triệt. Đây mà là địa lao sao, khỏi quá tương xứng rồi.

      "Triệt ca ca, huynh thay đổi chúng từ bao giờ vậy, là đẹp!", Bách Lý Duyệt hề kinh ngạc, chỉ hết sức vui sướng, địa lao như thế này tốt, nàng ta càng thích hơn.

      "Duyệt Nhi thích sao? Nếu thế Mẫn nhi cũng thích thôi!". Bách Lý Triệt cất lời dịu dàng, nơi nào đó trong lòng chợt mềm xuống, Mẫn nhi, ắt hẳn cũng thích cách trang trí này.

      "Người ở đâu?", Thiên Mị dò xét bốn phía, chỉ thấy bố trí như thế, mà Hoành Ngọc và Đường Mẫn, ngay cả bóng người cũng thấy. Hình như, tất cả đều chỉ là trò chơi trong tay người này, càng như thế, trong lòng ta càng sợ.

      Bách Lý Triệt quay đầu lại, nhìn lướt qua Thiên Mị lần, ngừng lắc đầu cảm khái: "Thực ngờ, đứa con tư sinh kia lại còn có người thích, thế nhưng đây lại là nam nhân. chịu nổi mà!".

      "Bách Lý Triệt!", Thiên Mị cắn răng nghiến lợi gọi, ai cũng có thể, duy chỉ có Hoành Ngọc, được. “Bách Lý Triệt, bản thân ngươi mới chính là đồ bệnh hoạn, Hoành Ngọc so với ngươi, còn tốt hơn nghìn lần. chiếm được liền phát điên phát rồ, loại người như thế, mới là thứ chịu nổi!". Quả , ở trong mắt của Thiên Mị, hành động này của Bạch Lý Triệt chính là có bệnh, hoàn toàn phát sinh từ tư tưởng cố chấp. Đối mặt với người như vậy, Thiên Mị đột nhiên lại sinh lòng nghi ngờ với Bách Lý Ưu và Bách Lý Triệt, ban đầu tình cảm phải như thế nào, mới có thể khiến cho tên điên cuồng này qua vài chục năm vẫn còn ghi lòng tạc dạ như thế.

      "Đứa con tư sinh này phải do người, mà là của mấy người cơ đấy, hình như …..". Bách Lý Triệt vừa tưởng tượng ra những hình ảnh kia, trong lòng lại sôi trào khác thường, Hoành Ngọc ơi Hoành Ngọc, ngươi nên thấy xấu hổ vì tồn tại của mình.

      "Triệt nhi!", Thủy Tư Tĩnh hô to, tại sao Triệt nhi lại có thể đối xử với Hoành Ngọc như thế, tại sao chứ, tại sao lại có thể như vậy được!

      "Bọn họ ở đâu? mau!", Thủy Tư Tĩnh thể tiếp tục kiềm chế được nữa, Hoành Ngọc vốn mặc cảm tự ti, vậy cả đời này thằng bé sao còn có thể mở lòng được nữa? Bách Lý Sơn trang, chỉ sợ là nỗi đau trong lòng thằng bé. Hoành nhi, bà có lỗi với !

      Lúc này, Bách Lý Triệt tính toán thời gian đủ rồi, liền thong thả mở miệng: " sinh ở nơi nào, liền được hưởng thụ phần vinh hạnh này ở đó!". Để cho bọn họ tìm , cảnh tượng tốt như thế cũng nên để cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

      Mọi người sững sờ, Thủy Tư Tĩnh phản ứng nhanh nhất, vội vàng : "Ở rừng Vong Ưu, mau lên!".

      Thiên Mị là người đầu tiên xông ra, Quân Mạc Ly theo sát phía sau, nhưng vẫn cản nổi bước tiến của . Lúc này, Quân Mạc Ly khỏi coi trọng người này thêm vài phần, tình cảm sâu sắc như vậy, cho dù Hoành Ngọc là nam tử, bản thân cũng còn thấy cảm động. Mẫn nhi sai, tình cảm của Thiên Mị đối với Hoành Ngọc sợ rằng trong vòng nửa năm qua thấm sâu vào tận xương tủy, nhưng có lẽ bản thân chính chủ vẫn chưa biết mà thôi. Có lẽ đây là cơ hội, để cho bọn họ biết được tâm ý của đối phương.

      Trong lòng thầm nghĩ như vậy nhưng bước chân cũng dám chậm trễ. Hoành Ngọc ở rừng Vong Ưu, rất có khả năng Mẫn nhi cũng ở đó. Tình cảm của Bách Lý Triệt đối với Bách Lý Ưu có gì thay thế, tuy ta làm gì bất lợi với nàng, nhưng lo lắng trong lòng Quân Mạc Ly vẫn hề giảm. Đó là thê tử của , là người bảo bối tâm can của , nếu nàng xảy ra chuyện gì, cả đời này, đều thể an lòng.

      ××××××

      Lòng Thiên Mị như có lửa thiêu, hùng hổ lao tới rừng Vong Ưu.

      Cả cánh rừng chìm trong yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng ngưng bặt. Cảnh tương như thế quỷ dị, mà cánh cửa bên trong nhà gỗ, lại mở toang.

      "Hoành Ngọc!". Thiên Mị trực tiếp xông vào, vừa nhìn liền ngơ ngẩn cả người, mảnh hỗn độn, đất, bàn, khắp nơi đều là y phục bị xé rách, những mảnh vải màu trắng nhức mắt kia, những thứ nhuốn máu kia, hết thảy đều khiến lảo đảo chực ngã.

      Là đồ của Hoành Ngọc, đêm đó lúc ra Hoành Ngọc cũng mặc y phục như thế. Lúc này, y phục rách nát đầy đất, lại còn nhuộm đầy máu. Cảnh tượng như vậy, cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Tự trách, hối tiếc, tức giận, tất cả cảm xúc ngừng ập tới kêu gào.

      Tìm kiếm khắp nơi, phải tìm bằng được người kia, ngay lập tức, tuyệt thể chậm trễ. Cho dù kết quả có như thế nào cũng muốn tìm.

      Cứ theo dấu vết y phục bị xé rách mà tìm, Thiên Mị đuổi ra bên ngoài, sau đó lập tức vào sâu trong rừng. Lát sau, Quân Mạc Ly cũng nối gót bước vào, vừa nhìn liền kinh hãi, đầy đất là mảnh vải xé rách, xen lẫn vết máu loang lổ, y phục của Mẫn nhi màu vàng, cái này lại là màu trắng, nhất định là của Hoành Ngọc!

      Trong lòng càng thêm lo lắng, nếu như thế, chỉ có Thiên Mị mà ngay cả Mẫn nhi đời này cũng luôn tự trách. Đó là ca ca của nàng, làm sao có thể tự trách cho được.

      Phải tìm được bọn họ!

      Hai tay áo ngừng buộc chặt, móng tay cắm sâu vào bàn tay, mà bản thân lại hề cảm thấy đau đớn chút nào. Giờ phút này trong đầu Thiên Mị chỉ có duy nhất ý niệm, phải tìm bằng được người kia, cho dù là nhìn thấy cảnh tượng như thế nào, nhất định cũng phải gặp!

      "Hừ ~ hừ~" từ sâu trong rừng trúc tràn ra tiếng rên rỉ đứt quãng, Thiên Mị thoáng sửng sốt, nhất định là Hoành Ngọc rồi! Lập tức, mừng như điên chạy tới. Người đó ở đây, người đó ở nơi này!

      "Hừ ~", lúc này toàn thân Hoành Ngọc xơ xác tiêu điều, người chỉ còn độc chiếc áo lót, trong trạng thái căng thẳng gấp rút. Tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, hết sức khó chịu, ngã xuống người Đường Mẫn.

      "Hoành Ngọc, huynh làm sao vậy?". Đường Mẫn vội vàng hỏi, nàng bị điểm huyệt, mà giờ phút này lại bị Hoành Ngọc đè lên người, còn , tại cũng trúng phải mị độc.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 71.1: Để ta làm thuốc giải của ngươi!

      Editor: Maria Nyoko


      "Hành Ngọc, Hành Ngọc. "

      Đường Mẫn khó khăn thở ra hơi, nhìn sắc mặt người nam nhân người mình càng đỏ bừng, đột nhiên sinh ra loại dự cảm xấu, mị dược muốn phát tác.

      "Ừ ~ Mẫn nhi, rời ." Hành Ngọc dựa vào có chừng ý thức, nỗ lực muốn rời khỏi người của Đường Mẫn, sợ, mình làm ra chuyện gì, nếu như thế, hận bản thân thể chết vào khắc này.

      Mẫn nhi là muội muội của , tuyệt đối có khả năng!

      "Hành Ngọc, ca ca."

      Đường Mẫn rơi nước mắt xuống, trong lòng càng thêm khổ sở cùng nóng nảy. Làm thế nào, ai tới cứu bọn họ. Hành Ngọc bị hạ mị dược, cho dù ra tay giải quyết những thứ kia, để cho bọn họ chạy. Nhưng nàng lại bị điểm huyệt, lúc gần Bách Lý Triệt câu, để cho nàng tận mắt nhìn thấy Hành Ngọc bị người vũ nhục như thế nào.

      Hận, tràn đầy hận ý, tại sao có thể đối xử với Hành Ngọc như thế. Chỉ vì thân phận của ? Tại sao, nàng cũng là nữ nhi của Bách Lý Ưu, nàng cũng vậy!

      "Mẫn nhi, ." Hành Ngọc run rẩy tìm kiếm huyệt vị, rốt cuộc giải huyệt đạo cho Đường Mẫn, mà giờ khắc này cũng chút hơi sức.", đây là mị dược đặc biệt của Bách Lý Sơn trang, ta khống chế được mình."

      sợ là lúc phát tác, nhìn người dưới người, Mẫn nhi, quyết thể gặp chuyện may. Bách Lý Triệt, đến tột cùng muốn hủy đến mức độ nào mới cam tâm. Mị dược, loại thủ đoạn này cũng dùng tới, ha ha, nên cảm thấy vinh hạnh tiếp nhận hay .

      Thân thể Đường Mẫn lập tức được giải phóng, lập tức lật qua Hành Ngọc, tra xét mị độc của .

      Sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, nhịp tim kịch liệt tăng nhanh. Quan trọng hơn là, thân thể của bắt đầu có phản ứng.

      "Ta nên làm thế nào, làm sao?" Nàng tự xưng là y thuật hơn người, nhưng ngay cả mị dược cũng giải được. Mị dược, vì sao mị dược độc nhất, chỉ giao hoan mới có thể giải trừ. Nếu là độc khác, nàng có thể chút do dự giải độc, chỉ là lúc này, nàng bó tay hết cách.

      Nhìn thân thể Hành Ngọc chút lại nóng lên, Đường Mẫn càng thêm lo lắng. giải mị dược được chỉ có chết bất đắc kỳ tử, Hành Ngọc, nàng muốn chết! Vừa mới có ca ca, nàng chưa hưởng thụ thân tình ngày, cứ rời như vậy. Nàng cần!

      Chỉ là, nơi rừng sâu Vong Ưu, người. Chỉ có và nàng. Thuốc giải ở trước mắt, cũng là quan hệ như vậy. Nàng biết phải làm sao.

      "Mẫn nhi, thể, mặc dù chết, cũng thể." Hành Ngọc nhìn người trước mặt đầy mặt nước mắt, nhưng mà trong nội tâm lại là ấm áp khác thường, đủ rồi, có nàng thừa nhận, chết cũng tiếc nuối.

      " cần, ta cho phép ngươi chết, thuốc giải, ngươi cho ta biết, thuốc giải là cái gì!"

      " có thuốc giải, Mẫn nhi, thôi."

      Hành Ngọc dùng sức đẩy người ra, khẽ run run đứng dậy từ dưới đất, muốn vào trong rừng sâu, mà thân thể cũng bắt đầu khống chế được.

      "Hành Ngọc." Đường Mẫn chạy tới vịn Hành Ngọc, nàng làm sao có thể yên tâm rời .

      Chẳng lẽ tất cả định trước. . . . . .

      "Hành Ngọc!" lúc Thiên Mị chạy đến liền nhìn cả người Hành Ngọc hoàn toàn đè ở người người, con ngươi lập tức buộc chặt, xảy ra sao?

      "Hành Ngọc."

      tay Thiên Mị kéo lấy , lại khiến kinh ngạc."Tại sao lại là ngươi?" ngờ, người phía dưới Hành Ngọc là Đường Mẫn, huynh muội loạn luân, đây chính là mục đích của Bách Lý Triệt. Để cho bọn họ đều thấy cảnh tượng này, là ác độc, hủy diệt hai người như vậy, cũng trực tiếp phá hủy và Quân Mạc Ly. Bách Lý Triệt, rốt cuộc lòng của ngươi cứng rắn bao nhiêu!

      "Là ngươi, tốt quá." Đường Mẫn gian nan bò dậy, mới vừa rồi đỡ Hành Ngọc về lại sơ sẩy, hai người cũng té. cố gắng muốn đỡ người dậy, lại nghĩ rằng Thiên Mị đột nhiên xuất .

      "Các ngươi?" vẻ mặt Thiên Mị bất định, áo Hành Ngọc gần như mở ra, mà y phục Đường Mẫn cũng hết sức xốc xếch, bọn họ ?

      " phải như ngươi nghĩ." Đường Mẫn lập tức hiểu ánh mắt của Thiên Mị, nhưng tuyệt đối phải là." mị dược của Hành Ngọc phát tác, ta muốn dẫn trở về."

      Mị dược?

      Thiên Mị nhìn về phía người trong ngực, quả , sắc mặt rất giống với . Nhất là cặp mắt kia, mang theo mị tình, người nóng bỏng dọa người.

      "Bách Lý Triệt!" Thiên Mị rống câu, sau đó liền cấp tốc dẫn Hành Ngọc rời .

      Trong lòng rốt cuộc để xuống, hoàn hảo là Thiên Mị, nếu là người khác nàng còn do dự quyết. Nhưng là Thiên Mị, nàng có thể nhìn ra được, Hành Ngọc đối với rất khác biệt. Sau khi giải mị dược, ít nhất trong tâm Hành Ngọc tự trách cùng thống hận.

      "Mẫn nhi!"

      Đường Mẫn chỉ cảm thấy thân thể bẫng, sau đó cả người rơi vào trong ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc ngừng truyền tới, lỗ mũi khỏi đau xót, "A Ly."

      tới, tốt!

      "Mẫn nhi." Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn chặt, lòng lo lắng cuống cuồng, rốt cuộc tìm được. Nếu đến chậm bước, biết chuyện phát triển như thế nào, dám tưởng tượng.

      Buông Đường Mẫn ra, thấy quần áo người xốc xếch, trong lòng lo lắng. Đường Mẫn luôn miệng an ủi, "Ta sao, , chuyện gì cũng có. Chỉ là, Hành Ngọc trúng mị độc." Ánh mắt Đường Mẫn tối , tất cả cũng là vì cứu nàng, nếu phải những người đó muốn mượn cơ hội nàng bị điểm huyệt, cũng tiêu hao quá nhiều, dược tính mị dược tăng nhanh, cuối cùng xâm nhập vào máu. Vốn là có thể cứu vãn, lại chỉ bởi vì nàng. . . . . .

      "Mẫn nhi, đây có lẽ là cơ hội." Quân Mạc Ly tỉnh táo phân tích, " trong lòng Thiên Mị cùng Hành Ngọc vẫn có nút thắt, phương thức chung đụng nửa năm này vẫn bình thường. Mà lần này, nếu xử lý được, bọn họ khởi đầu mới."

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 71.2:

      Editor: Maria Nyoko


      càng tin tưởng, Thiên Mị làm tốt.

      ××××××

      Trong lòng Thiên Mị lo âu nhưng lại dám tăng tốc, chỉ sợ mị dược của Hành Ngọc phát tác càng nhanh. Rốt cuộc ở trong phòng tại chỗ vắng vẻ, đặt người xuống.

      Nơi này là góc chết trong Bách Lý Sơn trang, tiểu nha đầu kia giới thiệu Bách Lý Sơn trang với , vô ý nhớ những thứ này. ngờ lúc này lại có đất dụng võ.

      Hành Ngọc bị an trí ở giường, mà lúc này bắt đầu trở nên xao động mơ hồ, bây giờ bộ y phục duy nhất người cởi ra. Bản thân phơi bày ra ngoài, Thiên Mị híp mắt tối sầm lại. Trong lòng càng thêm đau, Hành Ngọc.

      Lúc này ý thức Hành Ngọc hoàn toàn phân , thấy người đứng phía trước, mơ hồ cảm thấy hơi thở người của hết sức quen thuộc. Dựa vào chút xíu tiềm thức đến gần, rồi sau đó, mạnh mẽ kéo Thiên Mị xuống giường, cả người nhào tới.

      Tay ở dưới cũng an phận, tùy sức lực mà xuống, đột nhiên đụng phải đai lưng. Hành Ngọc nhướng mày, chút nghĩ ngợi trực tiếp kéo. Tiếp tục bắt đầu lục lọi bên trong, thân thể Thiên Mị tinh tráng, cả người nằm ở giường mặc cho Hành Ngọc loay hoay. Nhưng mà trong nội tâm lại là khổ sở, cảnh tượng như vậy, cũng là khi mất ý thức, dưới tình huống tỉnh táo.

      nên vui mừng hay là bi ai?

      Cho đến khi thân thể của hai người chân thực đối diện, ôm nhau chặt. Hành Ngọc cúi đầu bắt đầu ngừng lục lọi, lại trở nên hết sức vụng về, hình như đầu óc đột nhiên mắc kẹt, dừng lại, nhìn Thiên Mị vô cùng nghi hoặc.

      người nóng ran vẫn còn tiếp tục, Hành Ngọc gian nan di chuyển thân thể muốn bài xích loại khó chịu này, lại chọc cho ánh mắt Thiên Mị càng thêm tối xuống. Cặp mắt Hành Ngọc nhiễm mảnh khác thường, đôi mắt đan phượng đào hoa càng thêm quyến rũ, tựa như khép tựa như mở nhìn Thiên Mị, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      Hành Ngọc như vậy, Thiên Mị chưa từng thấy qua. Mà , lại kinh ngạc nhìn , trong lúc nhất thời biết phản ứng ra sao.

      Trước hết Thiên Mị phục hồi tinh thần, dùng sức lực mạnh mẽ đè Hành Ngọc ở phía dưới, thân thể cúi thấp cơ hồ dính vào người Hành Ngọc. Hơi thở nóng rực phun ở cổ Hành Ngọc, nhất thời kéo tới từng trận run rẩy, kéo theo tiếng hừ của người dưới.

      "Ừ ~"

      tiếng này, càng giống như là muốn mời gọi, muốn , đó là ý niệm duy nhất của Thiên Mị. Mị dược phải giải, cho dù, sau khi tỉnh lại, hận . Nghĩ tới từ đó về sau, ánh mắt nhìn của càng thêm chán ghét, trong lòng liền tức giận. Tại sao cố gắng như vậy, luôn là như thế.

      Mặc kệ, cho dù là hận, cũng nhận. Hận , cũng tốt!

      Đặt lên đôi môi dịu dàng, bắt đầu mút thỏa thích, lặp lặp lại, ngừng tăng thêm. Cho đến khi có tiếng khẽ kêu, Thiên Mị nhân cơ hội thăm dò, bắt đầu ngừng hấp thu. Chuyển núi dời sông, thề phải dâng tặng quà tặng lần làm cuối cùng.

      Tay hạ thấp ngừng quanh quẩn, cố gắng cảm thụ biến hóa của Hành Ngọc. Kiên nhẫn cố gắng làm tất cả có thể, để cho thích ứng, đợi đến khi cảm thấy sai biệt lắm mới bắt đầu tiến công. Lần lượt ngừng xâm nhập, kèm theo vô tận nhớ nhung cùng quyết tuyệt, biết, từ đó về sau, bọn họ chính là người lạ.

      Lần này, để cho phóng túng lần thôi.

      Mắt Hành Ngọc đóng chặt đột nhiên mở ra, lẳng lặng nhìn động tác của Thiên Mị. Lại làm cho Thiên Mị lập tức dừng lại, tỉnh rồi hả ? Nhưng lại có chút nét mặt, sững sờ nhìn .

      có tỉnh táo, Thiên Mị yếu ớt nghĩ tới, nếu tỉnh, biết tiếp tục như thế nào.

      Thiên Mị xem xét nữa, thân thể chống lên đột nhiên ngã xuống, mà chẳng biết lúc nào Hành Ngọc bám vào cổ của , chủ động dựa tới.

      Chủ động hôn lên môi của , bắt đầu từng chút liếm láp. Động tác tê tê dại dại, mặc dù người vụng về, lại trêu đùa lòng người. Nhất là người kia, chính là người trong lòng ngươi thích.

      "Hành Ngọc, ngươi biết ngươi làm gì sao?" Thiên Mị dừng động tác lại, cố gắng muốn tìm kiếm đáp án.

      "Ừ, Thiên Mị." Vô ý thức thầm, cũng ràng tất cả. Thiên Mị mừng rỡ như điên, bất luận thiệt giả, giờ khắc này, thỏa mãn. Có thể nghe được kêu gọi, thỏa mãn.

      Lần lượt, Thiên Mị nỗ lực cho Hành Ngọc, dùng hành động cho biết, cảm thụ thời khắc này của bọn họ. tỉnh táo, như vậy muốn nhớ giờ khắc này.

      Tóc đen hai người toàn bộ quấn chỗ, từng giọt mồ hôi rơi vào lồng ngực Hành Ngọc, trượt vào chăn nệm. Lần này, so bất kỳ lần nào bọn họ ở bên nhau cũng nhiệt tình cùng kịch liệt, chưa bao giờ ở đáy lòng hai người có cảm thụ mãnh liệt như vậy.

      Sau thời gian ngắn, Hành Ngọc giảm bớt ửng hồng, chỉ là người vẫn nóng bỏng. Thiên Mị bắt mạch cho Hành Ngọc, cũng là kinh hãi, chỉ giải khai nửa, ngờ Bách Lý Triệt lại cho mị dược độc như vậy. muốn đẩy tới tử địa!

      Bách Lý Triệt, bỏ qua !

      "Hành Ngọc." Thiên Mị bắt được người loạn động, ấn xuống. Sau đó đổi vị trí của hai người, dưới, mà Hành Ngọc ở .

      "Ngoan, ta dạy cho ngươi."

      Muốn giải hoàn toàn mị dược Hành Ngọc phải tự mình tới, giúp được. Nhưng có thể làm, chính là thuốc giải của .

      Thiên Mị kéo chút, tỉ mỉ dạy. Lúc này Hành Ngọc hoàn toàn giống như là đứa bé, mơ hồ lục lọi, hơn nữa ý thức tỉnh táo, động tác hết sức hỗn loạn.

      "Hành Ngọc, vội, như vậy." Thiên Mị chủ động dựa vào, tự tay dạy . Trước đó trải qua lần, Hành Ngọc rất nhanh liền nắm giữ được mấu chốt, tiếp theo liền áp đảo Thiên Mị xuống, bắt đầu phản công bừa bãi.

      Lần đầu kinh nghiệm, căn bản có bất kỳ kinh nghiệm nào, Hành Ngọc chỉ là dựa vào ý thức và bản năng có thể mạnh mẽ đâm tới.

      "Khàn ——"

      Thiên Mị khỏi hút khí, đau, hoàn toàn tưởng được. Muốn dừng lại, lại chậm chạp mở miệng. Nhìn ý thức Hành Ngọc , chỉ thở dài, trong mắt đều là bao dung. Cho dù đau như thế nào, chỉ cần có thể giúp , cho dù chỉ là thuốc giải lần, cũng là cam nguyện.

      . . . . . .

      lúc lâu sau, bên trong nhà còn giữ lại hơi thở nồng đậm hoan ái, cả phòng gợn sóng.

      Hành Ngọc mở to hai mắt, lẳng lặng nhìn bên giường, kéo cái chăn người đến cùng chỗ. Cảnh tượng như vậy, ngờ qua, giờ khắc này, chỉ muốn chạy trốn. Chỉ là thân thể cũng yếu đuối, căn bản có hơi sức.

      tỉnh táo lại, liền nhìn đến mình nằm ở người Thiên Mị, hai người trần trụi dựa chung chỗ. Mà trong chăn, bọn họ còn dựa sát vào nhau, khắc kia, hoàn toàn ngơ ngẩn.

      có nghĩ qua, mình đè ở thân nam nhân này. Nhưng hình như là, làm . Hơn nữa, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, hoàn toàn cưng chiều cùng cam nguyện.

      Nhanh chóng rời , tìm được chăn che kín chính mình, lúc này đầu óc Hành Ngọc mảnh vẩn đục. làm cái gì, Mẫn nhi có việc gì, nhưng là tại sao cùng Thiên Mị ở chung chỗ, hoàn. . . . . .

      Thiên Mị nhìn bên cạnh lộ ra đầu vai, trong lòng thở dài. Cũng biết là kết quả như thế, thủy chung thể nào tiếp thu được.

      "Mị dược của ngươi cần phải giải, lúc ta chạy đến vừa hay nhìn thấy ngươi phát tác, cho nên." Thiên Mị hề tiếp tục , cần phải tin tưởng Hành Ngọc cũng hiểu được, mấy canh giờ bọn họ ở chung chỗ, nên làm cũng làm.

      Thiên Mị , Hành Ngọc ở lại nhiệt tình như vậy, cơ hồ vượt ra khỏi tưởng tượng của . khắc kia, thậm chí suy nghĩ, nếu như lòng tự nguyện, là tốt.

      "Xin lỗi."

      Yên lặng hồi lâu, Hành Ngọc chậm rãi khạc ra hai chữ, tình nguyện là người khác, vô luận nam nữ, ít nhất trong lòng còn dễ chịu hơn chút. có thể phụ trách đối với người khác, nhưng là Thiên Mị, lại biết như thế nào.

      "Vậy sao, thôi. Ta tự nguyện, cần như thế." Trong lòng Thiên Mị bi thương, Hành Ngọc càng ngày càng xa , có lẽ thể tiếp tục vãn hồi.

      "Ngươi trước nghỉ ngơi, ta ra ngoài."

      xong, Thiên Mị liền vén chăn lên xuống giường. Chân còn chưa đứng vững, liền phịch tiếng, cả người Thiên Mị té xuống.

      "Ngươi làm sao vậy?" Hành Ngọc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn người dưới giường, biết nên xuống hay . Thiên Mị nhìn mọi thứ diễn ra, trầm xuống, tự mình dùng sức lực chống lên. Rồi lại ngã xuống, nặng nề ngã. Hành Ngọc hề có kỷ xảo, muốn quá lâu, cặp đùi của , sợ là lát khép được.

      Cười khổ, ngờ Thiên Mị còn có ngày như thế, bị người mạnh hơn. Hơn nữa còn là nam nhân!

      Chỉ là, cũng là cam nguyện.

      Hành Ngọc chú ý tới hai chân Thiên Mị run rẩy, lập tức hiểu sắc mặt ngừng đỏ lên, suy tính liên tục còn vén chăn xuống giường. Hai người trần trụi sắc mặt lúng túng, Hành Ngọc đở Thiên Mị dậy, ngồi lại đầu giường, dám nhìn ánh mắt của ."Ngươi nghỉ ngơi trước, chờ , tốt. lại, ."

      "Oh."

      Thiên Mị ngơ ngác đáp lời, ngồi ở giường đất bắt đầu sững sờ. Hành Ngọc cũng sững sờ theo, hai người cứ ngồi như vậy cho đến khi bị gió thổi phát run.

      "Vẫn là vào chăn thôi." Thiên Mị yếu ớt câu, nhìn Hành Ngọc đáng thương.

      Hành Ngọc gật đầu yên lặng, bò vào bên trong, Thiên Mị cũng chui vào chăn theo. Hai người lẳng lặng nằm trong, nhất thời .

      "Hành Ngọc, ta"

      "Thiên Mị"

      Hai người sững sờ, nhìn đối phương, liền đoạn trầm mặc dài. Cuối cùng vẫn là Thiên Mị nhịn được, vốn chính là nút thắt, nếu Hành Ngọc thích, dứt khoát đánh vỡ bế tắc thôi.

      Dù sao, trong lòng chưa bao giờ có ! Tất cả đều là đơn phương.

      "Ta rời , rời Bách Lý Sơn trang. đến gặp ngươi, nửa năm này, coi như là giấc mộng. Chúng ta, coi như là người lạ."

      Trong lòng Thiên Mị đau nhức kịch liệt, ra những lời này, sợ là bao giờ có thể thay đổi quan hệ của bọn họ rồi. Ha ha, có kết quả.

      Thiên Mị chờ đợi, người bên cạnh trả lời. Nhưng lâu, vẫn có. khỏi tò mò xoay qua chỗ khác, cứ như vậy đối mặt với cặp mắt kia. Nhìn , có bất kỳ cảm xúc, chỉ là nhìn như vậy.

      Nhưng lại để cho động lòng, tựa như có lẽ lên thiên ngôn vạn ngữ.

      "Ngươi phải ?" Hành Ngọc bình tĩnh hỏi.

      Thiên Mị gật đầu, nhìn Hành Ngọc. nên ư, lý do tiếp tục lưu lại.

      "?"

      Hành Ngọc lẩm bẩm, hình như chỉ cho chính mình nghe, thanh giống như muỗi. Trong lòng mất mác nhàn nhạt là vì cái gì, cảm giác như thế trước kia vẫn có, là thế nào?

      Thiên Mị phải phải đúng sao? vẫn hy vọng dây dưa, nửa năm chịu đủ rồi, tại cần nhịn nữa, giờ phút này phải nên cao hứng?

      Vì sao, ngược lại có chút mất mát?

      Thiên Mị đợi rất lâu, cuối cùng từ giường, tìm được y phục mặc xong. Nhìn người giường trầm mặc như trước, xoay người rời .

      Bước ra có mấy bước, sau lưng cũng vang lên thanh của Hành Ngọc. Dịu dàng như nước, vào đáy lòng Thiên Mị.

      "Cái đó, ngươi lưu lại." Hành Ngọc suy nghĩ hồi lâu, hướng về phía Thiên Mị , đúng, chính là muốn lưu lại.

      "Có ý gì?" Thiên Mị dám tin xoay người, nhìn Hành Ngọc, mới rồi lời là có ý gì. Lưu lại, tại sao, vì cái gì?

      "Ta có lý do gì lưu lại, ha ha." Thiên Mị tự giễu .

      "Có." Hành Ngọc nỗ lực ra thanh của mình, chống lại ánh mắt của Thiên Mị, nghiêm túc như vậy."Bởi vì, ta muốn phụ trách với ngươi."

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 72 Thương lượng rời (1)

      Editor: White Silk-Hazye


      Hành Ngọc nghĩ trong lòng, nếu như Thiên Mị làm chuyện như vậy đối với , hơn nữa là còn uống mị dược thay . như vậy, nhất định phải phụ trách đối với Thiên Mị.

      Suy nghĩ đơn giản, nhưng hề nghĩ rằng, thời gian nửa năm này Thiên Mị làm những gì đối với .

      thể tin được, Thiên Mị cúi đầu đứng ở tại chỗ nhúc nhích, Hành Ngọc phụ trách, phụ trách là có ý gì? có thể lý giải là Hành Ngọc muốn ở chung với ?

      "Ngươi, có thể lặp lại lần nữa hay ?" Giống như có chút lấy lòng, cũng có chút sợ sệt. sợ cái mình nghe được chính là nắm mơ, phải , Hành Ngọc làm sao có thể ra lời như vậy.

      "Ta , ta muốn phụ trách với ngươi." Lông mày của Hành Ngọc nhếch lên, giống như có chút sung sướng. Thiên Mị cũng có lúc tự tin như vậy sao?

      "A." Thiên Mị xoay người, ra ngoài.

      Ngoài cửa, độ cong của khóe miệng ngừng tăng, cuối cùng là ngây ngốc bật cười. Hành Ngọc ở trong phòng nghe thấy Thiên Mị thỉnh thoảng cười khúc khích, lúc có lúc , trong lòng vô cùng buồn cười.

      Vén chăn lên, tính mặc quần áo xuống giường. Lúc này mới kinh ngạc phát người mình có đầy dấu , từng dấu màu đỏ mê người, khỏi nhớ tới chuyện trước đó, cả khuôn mặt lập tức biến thành gan heo.

      Xấu hổ, tức giận, nhưng trong lòng lại là lần đầu tiên cảm thấy chân . giống như trước đây, sau khi xong bọn họ cũng đều gì, mà vẫn luôn ôm hận và căm tức Thiên Mị. Mỗi lần, Thiên Mị đều rất bá đạo sau đó chọn cách yên lặng rời .

      Khi đó cho rằng, ca đời Thiên Mị đều là ngang ngược như vậy, để ý đến cảm nhận của . Nhưng hôm nay, trong lòng có chút vui vẻ và thỏa mãn là từ đâu đến. được, dự định duy nhất ở trong lòng, chính là để cho Thiên Mị rời .

      "Ngươi vẫn còn cười sao?"

      Hành Ngọc mặc xong y phục, đẩy cửa ra ngoài, Thiên Mị vẫn còn cười. Đột nhiên nghe thấy giọng của Hành Ngọc, lập tức chuyển sắc mặt thành vẻ mặt bình thương.

      " có, ta có cười."

      Nhưng khóe miệng vẫn nén lại được.

      " thôi, Mẫn Nhi bọn họ chờ đó." Bọn họ rời như vậy, kẻ ngốc cũng biết bọn họ là làm cái gì, vừa nghĩ tới Mẫn Nhi, trong lòng của Hành Ngọc vô cùng mặc niệm.

      Muội ấy nhìn thế nào đây, huynh trưởng như vậy, muội ấy thích sao?

      Thiên Mị giống như đoán được tâm tư của Hành Ngọc, thờ ơ : "Muội muội kia của ngươi, thứ tư duy của nữ nhân kia nghĩ tới có thể vừa vặn ngược lại với ngươi. tin, ngươi chờ xem."

      Người khác dám , chỉ riêng Đường Mẫn. Chút tiểu tâm tư kia, mặt. và Hành Ngọc tốt, phỏng chừng nàng so với người khác đều vui hơn đấy chứ. Đừng tưởng rằng biết, cái xưng hô khó chịu kia là do nàng ta.

      Vong Ưu Lâm, bên trong gian phòng .

      Quân Mạc Ly thay y phục sạch cho Đường Mẫn, hai người ngồi chờ Hành Ngọc và Thiên Mị.

      Trong lúc này, Bách Lý Hàn Thiên, Thủy Tư Tĩnh, và Bách Lý Triệt chờ người đến đây. Nàng cũng qua loa đơn giản, đuổi người . Nàng muốn khi trở về Hành Ngọc nhìn thấy bọn họ, nàng biết, bất luận huynh ấy và Thiên Mị là quan hệ thế nào, cũng muốn đối mặt với những người này.

      Đặc biệt là, Bách Lý Triệt.

      Ngoài huynh ấy, nàng cũng nhìn vừa mắt. Nhưng, Bách Lý Triệt có bất kỳ khó chịu nào. Lúc gần , ghé ở bên tai nàng: "Mẫn Nhi, hình như thành công. Nàng cảm thấy tiếc sao?"

      Ta khinh! Hừ, thứ rác rưởi!

      Nàng suýt chút nữa bị tên kia khi dễ, Hành Ngọc suýt chút nữa bị vũ nhục. Tất cả những điều này, đều là bởi vì , mà giống như là nhìn thấy trò hay mà được xem vậy. Bách Lý Triệt, tâm tư của ngươi chính là biến thái như vậy.

      Chờ Hành Ngọc trở về, bọn họ nhất định "Đối xử" tốt với , dù sao, phải nên trả lễ lại mới là đúng phải .

      ××××××

      "Buông tay." Lần thứ ba Hành Ngọc kéo móng vuốt của Thiên Mị ra, vẻ mặt ghét bỏ. Từ sau khi với những câu kia, tên nam nhân này liền bắt đầu được voi đòi tiên, hai người chạy tới Vong Ưu Lâm. Mà Thiên Mị kia chút cũng nhàn rỗi, tay đều là "Lơ đãng" đụng vào , sau đó thuận thế nắm lấy, nắm tay mình.

      đồng ý phụ trách, cũng phải là để Thiên Mị làm xằng bậy.

      "Thiên Mị, ta có chút hối hận với lời mà mình mới vừa ."

      Người bên cạnh sắc mặt trắng nhợt, rất tự nhiên nhìn sang: "Hành Ngọc!"

      "Nếu như còn động tay động chân, ta thu lại câu kia." Hành Ngọc bước nhanh ra ngoài, bỏ lại nam nhân rối rắm ở phía sau. Trong lòng nổi lên từng chút ngọt ngào, cảm giác như vậy tốt hơn trước. Có lẽ, cuộc sống sau này, đơn nữa.

      "Hành Ngọc, ta nghe lời ngươi. Này cũng được!"

      Thiên Mị ai thán, đều đáp ứng với , làm sao lại có nhiều quy củ như vậy. Thực là nam nhân khó tính mà, chỉ cần cố gắng, tin Hành Ngọc này cứng rắn tới đâu mà hóa thành ngón tay mềm.

      Bước nhanh đuổi theo người phía trước, đồng thời vào trong nhà.

      "Hành Ngọc, huynh có sao ?" Đường Mẫn hưng phấn từ ghế đứng lên, chạy về phía cửa, kéo Hành Ngọc qua nhìn trái nhìn phải, mãi đến khi mặ cùa Hành Ngọc biến thành màu hồng, bị Thiên Mị kéo cái.

      "Nữ nhân, ai cho ngươi nhìn hả." Trong lòng của Thiên Mị uất ức, nàng có thể đối với Hành Ngọc động tay động chân như vậy, tại sao thể. Bất công!

      Khóe miệng của Đường Mẫn cong lên, hướng về phía Thiên Mị : "Này, ta , ngươi làm sao giải độc cho Hành Ngọc vậy?"

      "Ngươi xem?" Thiên Mị nhún người cái, nhảy đến trước mặt của Đường Mẫn, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi. Đường Mẫn gật gù, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn khoảng cách của hai người gần như vậy. Đồng thời, nhìn Thiên Mị bảo vệ thương Hành Ngọc như vậy. Nếu có tiến triển, là điều thể.

      Chỉ là, Hành Ngọc chịu mở lòng ra sao?

      "Hành Ngọc, huynh tiếp nhận ta sao?"

      Sắc mặt đỏ bừng của Hành Ngọc lúc nãy lập tức trầm xuống, thêm gì nữa. Mẫn Nhi hỏi như vậy, bảo nên trả lời sao đây.

      Thiên Mị đứng ở bên sốt ruột, nữ nhân ngu ngốc kia, sao lại hỏi như vậy chứ! biết trong lòng Hành Ngọc nhạy cảm sao, thứ Hành Ngọc quan tâm là ở người của ngươi!

      "Nữ nhân, suy nghĩ của ngươi còn quan trọng hơn." Thiên Mị cũng nhìn chăm chú vào Đường Mẫn, đúng, Hành Ngọc càng quan tâm suy nghĩ của nàng. Chỉ cần nàng đồng ý, mới có thể chân chính ở chung với mình, cần phải lo lắng.

      Đường Mẫn nghĩ tới, Thiên Mị như vậy với nàng. Suy nghĩ của nàng còn quan trọng hơn, là về Hành Ngọc sao? Nhìn vẻ mặt chờ đợi và cẩn thận từng chút từng chút của nam tử ở trước mắt này. Trong lòng khỏi choáng váng, Hành Ngọc, ngươi kẻ ngốc.

      Dùng sức ôm lấy Hành Ngọc, Đường Mẫn nhịn được lỗ mũi đau xót: "Ca ca, huynh ở cùng với ai đều tốt, chỉ cần huynh thoải mái, muội hài lòng. Thiên Mị người nam tử này tính khí ngang ngược, tính nết lại tốt, nhưng mà, chỉ cần lòng dạ với huynh, nếu như muốn hưởng thụ tam thê tứ thiếp, ta nhất định diệt !"

      "Ừm." Hành Ngọc lên tiếng trả lời, trong lòng lập tức trở nên ấm áp, Mẫn Nhi phản đối, muội ấy chỉ cần hạnh phúc là đủ rồi.

      Thiên Mị nghe khúc đầu rất hưởng thụ, lại nghe đến khúc sau của Đường Mẫn, khỏi trở nên tức giận. Cái gì gọi là hưởng thụ tam thê tứ thiếp, là loại người như vậy sao?

      Hơn nữa, ai có thể có sức hấp dẫn khiến cho Thiên Mị vì vậy mà phải theo đuổi ngàn dặm chứ, cho dù là hận cũng tình nguyện. Giờ phút này, chỉ muốn quý trọng tốt.

      Cái gì đạo đức hay luân thường đạo lý, cái gì là chuyện ghê tởm, tất cả đều cút sang bên. Thiên Mị thích vậy, thích nam nhân, lại có gì sai!

      "Thiên Mị tẩu tử, tẩu phải đối xử tốt với ca ca của ta nha."

      Đường Mẫn hướng về phía Hành Ngọc chớp mắt, cười xấu xa . Quả nhiên, tiếng tẩu tử, lập tức khiến cho Thiên Mị biến sắc, đường đường là nam nhi bảy thước lại bị gọi là tẩu tử, ai có thể chịu đựng được.

      "Nữ nhân, cổ của ngươi ngứa gáy sao?"

      "Ca ca của ta, tẩu ở chung với huynh ấy, gọi là tẩu tử chứ là gì." Đường Mẫn lớn tiếng hỏi ngược lại, từ tẩu tử này càng kêu càng thấy thoải mái, chuyện đương nhiên.

      "Ngươi!"

      "Tẩu tử, tẩu nhận . Á!"

      "Đừng có mơ."

      "Hành Ngọc, ngươi xem?"

      Hành Ngọc cười sủng nịch, tùy ý để Đường Mẫn và Thiên Mị cãi nhau, nhìn muội muội của của mình và người mình thích hòa thuận với nhau, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này chứ.

      "Thiên Mị, ngươi kệ Mẫn Nhi ."

      "Hành Ngọc." Thiên Mị kìm nén , vẻ mặt cam lòng. Nhưng nghĩ tới Hành Ngọc vừa mới đáp ứng, địa vị của mình ở trong lòng Hành Ngọc thua xa Đường Mẫn, nhẫn. ngày nào đó, khiến cho trong lòng của Hành Ngọc tất cả đều là , nữ nhân này, tốt nhất cách ra xa chút.

      "Được rồi, đừng nghịch. Hình như chúng ta còn có việc chưa có giải quyết."

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 72 Thương lượng rời (2)

      Editor: White Silk-Hazye


      Quân Mạc Ly kéo Đường Mẫn qua, nghiêm nghị mà nhìn ba người. Hành Ngọc và Thiên Mị ở cùng nhau, cũng là vui mừng thay bọn họ, nhưng mà, còn có người, cũng định buông tha.

      " sai, chuyện còn chưa có giải quyết."

      Trong lòng Thiên Mị thầm cảm tạ trận tai họa do mị dược này gây ea, phải như vậy và Hành Ngọc cũng thể ở cùng nhau. Nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện mà Bách Lý Triệt muốn làm với Hành Ngọc vô cùng tức giận.

      Người của , cho phép người khác bắt nạt.

      Điểm này, ở trong lòng của Quân Mạc Ly và Thiên Mị đều giống nhau.

      Đường Mẫn nhớ tới dáng dấp của Bách Lý Triệt, ở đây, tới Bách Lý Ưu bất lực và đau khổ. Trong lòng thở dài, cần gì tự làm khổ mình như vậy, vì người mười mấy năm ở đây, đối xử với mình như vậy. Thậm chí, là đối xử bọn họ như vậy.

      Bách Lý Triệt, nàng hận , nhưng càng nhiều chính là thương hại. Tình của đối với Bách Lý Ưu có thể ai so sánh được, thậm chí, so với nàng và Hành Ngọc đều nhiều hơn.

      Nàng đối với Bách Lý Ưu hoàn toàn có tình cảm nào, thứ trong lòng của Hành Ngọc tồn tại chỉ là nhớ nhung và hổ thẹn. Chỉ có Bách Lý Triệt, tồn tại chính là .

      " đáng thương hơn so với chúng ta nhiều." Đường Mẫn yếu ớt .

      Quân Mạc Ly ngẩn ra, lập tức hiểu . Trong lòng của Đường Mẫn là muốn làm gì với ta.

      Hành Ngọc cũng gật đầu theo, đúng, Bách Lý Triệt điên cuồng làm cho khiếp sợ. TÌnh của ta đối với mẫu thân trở thành đau khổ, tồn tại của vết nhơ, vì lẽ đó Bách Lý Triệt mới hận như vậy. Mà dáng dấp của Mẫn Nhi lại giống với Bách Lý Ưu, vì lẽ đó ta muốn buông tha mà muốn giữ muội ấy ở bên cạnh mình.

      Bách Lý Triệt, đúng là có chút đáng thương.

      "Cái gì đáng thương với đáng thương, chuyện mà làm nhất định phải gánh chịu hậu quả." Thiên Mị tức giận , nhìn Hành Ngọc, lại nhìn Đường Mẫn: "Các người đừng quên, đối xử với các người thế nào, có lần thứ nhất có lần thứ hai, loại người điên khùng như vậy, nên mềm lòng."

      Quân Mạc Ly tán thành, Bách Lý Triệt chính là kẻ điên.

      "Mẫn Nhi, rời khỏi Bách Lý Sơn trang, chuyện của mẫu thân nàng biết rồi, Hành Ngọc cũng vậy, cần tiếp tục chờ ở Bách Lý Sơn trang nữa."

      Nếu muốn ra tay, vậy , rời .

      "Nhưng mà, chuyện của sư phụ chàng?" Đường Mẫn lo lắng, sư phụ của Quân Mạc Ly là ngoại công của nàn, xuất của người này, ở chợ đêm, cho nàng Tử Tâm Lan, thậm chí cho nàng hỏa diễm hồ ly. Cuối cùng ở đâu?

      Trong lòng của A Ly vẫn còn là nút thắt, làm sao cũng mở ra được.

      Nàng muốn như vậy.

      "Sư phụ..." Quân Mạc Ly thở dài : "Tùy duyên ."

      có lòng xuất giúp đỡ bọn họ, như vậy cũng có cơ hội gặp mặt. Nếu như ông ấy muốn, khổ sở tìm kiếm cũng là có kết quả. Từ dẫn dắt , nhớ tới phần ân tình này, cho dù là mưu, cũng đón nhận.

      "Ta , các ngươi sao vậy?" Thiên Mị cười trào phúng tiếng: " chút sức sống cũng có, bộ dạng như vậy, là khiến người ta thất vọng mà."

      "Còn nữa" Thiên Mị quay đầu nhìn về phía Quân Mạc Ly, nghi vấn vẫn giấu ở trong lòng cuối cùng cũng coi như có thể hỏi ra. Lúc trước có quan hệ gì với Quân Mạc Ly, tại bởi vì quan hệ của Hành Ngọc và Đường Mẫn, và Quân Mạc Ly cũng có thể coi như là thân thích. Thiên Mị nghĩ như vậy.

      "Quân Mạc Ly, sao ta cảm thấy ngươi rất quen giống như từng gặp rồi vậy." Điểm đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy Quân Mạc Ly tồn tại cái cảm giác này, mãi cho đến bây giờ, cảm giác đó vẫn tồn tại.

      Quân Mạc Ly gật đầu, cũng có cảm giác giống như vậy.

      "Ừm, hình như từng quen biết. Quả có cái cảm giác này. Giống như ở chỗ nào, chúng ta từng gặp nhau." Quân Mạc Ly cũng vô cùng tán thành, bọn họ phải là lần đầu tiên gặp mặt.

      Lời của hai người làm cho người đứng bên cạnh hiếu kỳ, Đường Mẫn nhìn Thiên Mị và Quân Mạc Ly, bọn họ từng gặp? Ở đâu?

      A Ly cảm thấy Tam di nương là người quen, người kia lại là Triêu Dương công chúa của Thương Lan, như vậy, Thiên Mị là người của hoàng thất. chừng, A Ly cũng là!

      Đường Mẫn đột nhiên bị giả thiết lớn mật của mình dọa sợ hết hồn, nếu như là như vậy. Tại sao Tả tướng của Phương Lăng lại nhận nuôi A Ly, còn nhận làm nhi tử, Phượng Lăng, Thương Lan, cuối cùng tất cả có quan hệ như thế nào đây?

      "Hay là, chúng ta gặp nhau ở hoàng cung ở Thương Lan." Cuối cùng Quân Mạc Ly xa xôi , ngoà cái đó ra, còn khả năng nào khác.

      Thu Tâm Tố, công chúa Thương Lan. Tại sao lại nhớ tới, tại sao lại nhận ra?

      Như vậy, cảm giác quen thuộc của Thiên Mị đó...

      Tất cả những thứ này phải giải thích từ đâu?

      "Hình như, là ở Hoàng Cung, đúng vậy." Thiên Mị dám khẳng định, nếu như suy đoán của Quân Mạc Ly là , như vậy thân phận của có khả năng rất lớn là...

      "Có lẽ Phụ hoàng của ta lão hồ ly kia có thể giải thích." Thiên Mị thản nhiên , hoàng đế Thương Lan đế, Thiên Sở Tu. Người Phụ hoàng kia của , chắc là biết. Nếu như Quân Mạc Ly đúng là như vậy, như vậy ta và lão hồ ly kia vừa thấy mặt nhau có thể biết được.

      "Ngươi là Phong Chiêu, gặo Phụ hoàng của ngươi sao?"

      Thiên Mị gật đầu.

      "Ta thấy ngươi là muốn mang Hành Ngọc gặp phụ hoàng của ngươi mới đúng?" Đường Mẫn khinh bỉ , cái tên này, trong xương với trong đầu cũng chỉ có Hành Ngọc.

      "Đúng vậy làm sao." quả có ý đồ như vậy, phụ hoàng vẫn chịu để cho tự do, kế vị, nhưng có ý nguyện này. Bây giờ, mang Hành Ngọc tới gặp ông ấy, ông ấy biết là mình con nối dõi, như vậy ông ấy có thể buông tha cho mình.

      Ngôi vị hoàng đế của Thương Lan, người người đều muốn. Những huynh đệ kia của đều tranh với nhau, chỉ có chính ràng, leo lên vị trí kia, mất những gì, chính là sau này vĩnh viễn chỉ có thể độc.

      Mà hbây giờ, có Hành Ngọc bầu bạn. Đời này, đủ rồi!

      "Được, Phong Chiêu ." Đường Mẫn cũng hò hét, nàng muốn nhìn cái người gọi là Lão hồ ly, muốn biết chuyện của Hành Ngọc và Thiên Mị, còn có, trực tiếp giải quyết nghi ngờ của bọn họ.

      Mọi người thương lượng như vậy, liền quyết định rời khỏi Bách Lý sơn trang.

      Mà Hành Ngọc quật cường, mực, chịu . Ngược lại chuyến này, Đường Mẫn phiền muộn, Thủy Tư Tĩnh bọn người kia có cái gì đẹp để mà nhìn chứ.

      Xách Hỏa diễm hồ ly lên, theo Quân Mạc Ly đến viện của Thủy Tư Tĩnh.

      Vừa vặn, chạm phải mấy người kia.

      Bách Lý Hàn Thiên, Bách Lý Dạ Hành, Bách Lý Triệt, Bách Lý Duyệt, còn có Thủy Tư Tĩnh. Người nên đến đều đến, nên đến cũng đến.

      "Chuyến này Hành Ngọc đến đây chào tạm biệt." Hành Ngọc nhìn Thủy Tư Tĩnh, .

      Thủy Tư Tĩnh nhìn đám người sau lưng của Hành Ngọc, trong lòng hiểu , buồn vui lẫn lộn Hành Ngọc vui vẻ là được, Mẫn Nhi, lớn lên là giống với Ưu Nhi như từ khuôn mẫu khắc ra vậy, ngoại tôn nữ của bà.

      Huynh muội bọn họ cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, ở bên ngoài, bà cũng yên tâm.

      Chỉ là, nhìn Thiên Mị, Thủy Tư Tĩnh Tâm cảm thán trong lòng, cuối cùng kết quả là như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Mị, nhìn theo Hành Ngọc đến đây, bà liền biết, quan hệ của bọn họ làm sao có thể giống như vậy, Hành Ngọc có thể chịu đựng nửa năm, trong lòng làm sao lại có tình cảm chứ. Dựa vào tính tình của đứa này, nếu như muốn, cho dù là chết, cũng qua loa.

      "Các ngươi quyết định xong rồi sao?"

      "Vâng."

      "Như vậy, thôi." Thủy Tư Tĩnh phất tay cái, thêm gì nữa. Hướng tầm mắt qua phía bên cạnh, ra hiệu với Hành Ngọc.

      Bách Lý Hàn Thiên đứng ở bên cạnh nước mắt đan xen, Tôn tử (Cháu trai) ngoan của cứ như vậy muốn sao?

      "Gia gia." Giọng của Hành Ngọc nghẹn ngào, ra lời. Bách Lý Hàn Thiên, chỉ cảm giác mắc nợ ông ấy mà thôi. Nuôi dưỡng và dạy dỗ lớn lên, hết lòng dạy dỗ , bây giờ, lại muốn rời khỏi ông ấy.

      "Hài tử, . Con cần phải ngây ngốc ở chỗ này. Bây giờ, con rời như vậy, ta cũng yên tâm. Mẫn Nhi nha đầu có con chiếu cố là được rồi."

      Bách Lý Duyệt nhìn cảnh tượng này, cuối cùng hiểu rồi. Bọn họ phải , như vậy, (Thiên Mị) cũng?

      "Này, ngươi, cho phép ." Bách Lý Duyệt chỉ vào Thiên Mị kêu lên.

      Mọi người sững sờ, nhìn về phía Thiên Mị, lúc nào và Bách Lý Duyệt có quan hệ với nhau vậy?

      Đường Mẫn bộ dạng nghiêm nghị nhìn Thiên Mị, kéo Hành Ngọc về phía mình, ngăn cản tầm mắt của hai người., còn chưa có ra khỏi sơn trang trêu chọc người khác rồi.

      Khi nào mà tiểu nha đầu Bách Lý Duyệt này cảm thấy hứng thú với Thiên Mị vậy?

      "Chúng ta liên quan." Thiên Mị ộ ra vẻ mặt vô tội, muốn giải thích với Hành Ngọc. xong trừng mắt nhìn Bách Lý Duyệt cái: "Tiểu nha đầu, có chuyện gì chờ ."

      "Này, cho phép người gọi ta tiểu nha đầu. Còn có, ngươi tên là gì, ta muốn ngươi ở lại đây."Bách Lý Duyệt chống nạnh, nhìn Thiên Mị vênh váo tự đắc.

      Trong mắt và nhận thức của nàng, chỉ có chưa từng thấy mới chiếm được, nàng muốn, mặc kệ là người hay là vật, thấy và thích thứ gì, tất cả đều là của nàng.

      Thiên Mị đối với nàng mà , chính là mới mẻ. Người nam nhâm này, rất có sức quyến rũ. Nàng gặp rất nhiều người, cũng có xuất sắc như vậy.

      Mặc dù tuổi còn , nhưng Bách Lý Duyệt biết, nam nhân ở trong mắt nàng là cái gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :