1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê tử ngốc ở tướng phủ - Nhược Thanh Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 68 Sau khi hóa giải bí dược (1)

      Editor: White Silk-Hazye

      Chờ đợi, bất an. Đường Mẫn cầm hai món đồ trong lúc nhất thời xuống tay được, sau khi hoa 1giải lại là thế nào, nhìn thấy diện mạo của mình, giống Bách Lý Ưu sao?

      Ha ha, Đường Mẫn xoa mặt mình, khuôn mặt này chỉ có A Ly thích, , Mẫn nhi, liền như vậy rất tốt. có tận lực an ủi, chỉ là .

      Như vậy là tốt rồi, đúng, như vậy là tốt rồi!

      Nghĩ ràng hết thảy, trong lòng của Đường Mẫn cũng thuận theo mà được cởi ra. Nàng hóa giải bí dược vì cái gì khác, chỉ vì có thể bình thường mà trưởng thành, muốn sống để bồi nàng đến già, như vậy, nàng cũng phải cố gắng sống sót. từng có khoảnh khắc như thế, nàng muốn ở cùng chỗ với , nàng nghĩ, có thể bọn họ có đứa bé.

      Vì cái ý niệm này, mở ra bí dược.

      Bách Lý Hàn Thiên rất đơn giản, nhưng cũng là hung hiểm vạn phần. Tử Tâm Lan phải biến thành đỏ như màu máu mới có thể phát ra công hiệu, mà đỏ như màu máu vậy chắc chắn phải ngâm với máu tươ. Mà máu phải nơi khác, chính là máu trong người. Sơ sẩy chút, nàng chắc chắn phải chết. Lúc gần Bách Lý Hàn Thiên đưa cho nàng viên hộ tâm hoàn, làm cho nàng là trước tiên dùng. Nhìn vậy cũng viên thuốc nho có màu sắc đỏ như máu, nàng chút do dự ngậm vào, rút ra chủy thủ tàn nhẫn mà đâm vào ngực mình.

      Máu tươi thoáng chốc tiên ra, rơi ra ở drap giường, ngực đau, hô hấp thuận. Tất cả những thứ cảm thụ này đều là vì máu chảy ra, cứ như vậy chảy xuống, nàng có phải chết .

      Động tác của thủ hạ động tác nhanh chóng, nhanh chóng cầm Tử Tâm Lan đặt ở ngực nới máu chảy ra, giọt đỏ tươi tâm huyết theo chủy thủ chậm rãi chảy xuôi, chậm rãi vào trong nhụy hoa của Tử Tâm Lan, nàng lẳng lặng chờ đợi cánh hoa đổi màu.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi nàng cảm giác mình mí mắt nhanh nhắm lại mở ra được , Tử Tâm Lan ở trong tay vẫn có biến sắc. Đường Mẫn cười khổ, gia gia sai, khác nào sống lại, như nhắm mắt lại như vậy chính là chết rồi.

      Nhớ tới bên ngoài chờ đợi Quân Mạc Ly, nhớ tới Hành Ngọc rời lo lắng, nàng nhất định phải chịu đựng. Chết, tuyệt đối được!

      Chắc là do nghị lực tác động, cuối cùng Tử Tâm Lan cũng bắt đầu đổi màu, lúc này Tử Tâm Lan toàn bộ bị máu thẩm thấu thành màu đỏ tươi, Đường Mẫn đúng lúc rút ra chủy thủ, dùng bên người tuyết lan bao phấn chiếu vào ngực, chờ đợi vết thương chậm rãi khép lại. Cầm trong tay Tử Tâm Lan màu đỏ, lúc này nàng bởi vì mất máu quá nhiều cả khuôn mặt trắng xám còn hồng hào. Cánh hoa dồi dào từ trong tay của Đường Mẫn chuyển động từ từ dung hợp giọt máu cuối cùng, khắc, cả đóa hoa TửTâm Lan chân chính biến thành màu đỏ như máu.

      Bước thứ nhất, xong xong rồi. Đường Mẫn giọng hét ra hơi, đặt Tử Tâm Lan ở bên cạnh. Tiếp theo nàng muốn làm chính là thi châm làm cho dược hiệu của bí dược ở người phát huy đến mức tận cùng, sau đó dẫn tới bên trong huyết ngọc.

      Mỗi lần bí dược phát tác nàng đều đau đến muốn sống, lần này cần phát huy cực hạn dược hiệu, cơn đau này, có thể tưởng tượng, nhưng cách nào cảm thụ. Nàng biết mình có hay chống đỡ quá khứ, loại đau này muốn tự tử, nàng kềm chế được.

      Tất cả ngân châm đều là Bách Lý Hàn Thiên cho nàng, mở túi ra, loạt dài ngắn bất nhất ngân châm lòe lòe toả sáng, ở trước mắt nàng lắc lư. Cảm giác được bộ ngực mình tựa hồ chảy máu nữa, liền cầm lấy cái ngân châm, hướng về chính mình mấy đại yếu huyệt đâm xuống, tiếp theo chính là cái lại cái. Vết thương ngừng lại nhưng trong lòng thương vẫn vẫn còn, nàng dám bao lớn phạm vi động tác. Chỉ sợ châm còn đâm xuống hết, ngược lại là ngực bị vỡ rồi.

      Đau, vô cùng đau đớn, lần lượt còn như sóng biển giống như bao phủ tới, lần so với lần mãnh liệt. Đến lúc cuối cùng cái ngân châm đâm xuống, cả ngươi của Đường Mẫn còn chút sức lực nào ngã ở giường, toàn thân bắt đầu run rẩy. Phân cân thác cốt, toàn thân huyết nhục như bị người đánh gãy tái tạo, loại này thân thể đau đớn để cho nàng biết làm sao, bởi vì bị châm áp chế, nàng thể động đậy, chỉ có thể liền như vậy nhẫn nhịn, nhẫn nhịn hiểu, cảm thụ đau nhức.

      biết quá bao lâu, ga trải giường biết ướt mấy lần lại XXX mấy lần, Đường Mẫn lần thứ hai mở mắt ra sắc trời giống nhau, vậy buổi chiều. Dựa vào cuối cùng ý chí lực, chút bò lên, những kia ngân châm bắt đầu biến sắc, đen kịt làm người nhút nhát. Bí dược bắt đầu phát tác, nàng nhất định phải nắm thời cơ, khó khăn lấy ra huyết ngọc, đưa nó ngậm vào trong miệng, trong miệng bởi vì bí dược tác dụng trở nên vô cùng nóng bỏng. Huyết ngọc lạnh lẽo trong nháy mắt nhấn chìm ở hừng hực ở trong, kiên trì, đợi được hai người nhiệt độ tương cân bằng chính là thời cơ tốt nhất.

      Cuối cùng Bách Lý Hàn Thiên bàn giao, huyết ngọc nhất định phải đạt đến thân thể thích hợp nhất nhiệt độ mới có thể phát huy to lớn nhất công hiệu. Cái nàng chờ chính là thời cơ.

      Hô hấp trở nên khó khăn, thậm chí thần trí bắt đầu mơ hồ lên. Rất xa cảm giác như là có người tới gần đến, Đường mẫn trong lòng cười khổ, tiếp tục kiên trì được sao?

      "Kiên trì." thanh nhàng ở bên tai nàng , lần lượt lặp lại. Kiên trì, nhất định phải kiên trì! Nàng nỗ lực để cho mình tỉnh táo, muốn nhìn là ai, chỉ là vẫn là mệt mỏi nhắm mắt lại. Nàng chỉ có thể chờ đợi chờ lần thứ hai mở mắt, chờ đợi huyết ngọc tác dụng phát huy , làm huyết ngọc nhiệt độ đạt đến nhất định, cũng là bí dược yếu nhất thời gian, khi đó nàng có thể lần thứ hai tỉnh táo, làm cuối cùng nỗ lực.

      Cảm giác được áo của chính mình bị lôi kéo, thân thể tựa ở chỗ ấm áp địa phương, mềm mại vô cùng thư thích. Nàng cảm giác được, có đôi tay cố gắng cho mình vận may, này cỗ khí rất thuần, tinh khiết như là gió , lẳng lặng xẹt qua thân thể của chính mình, toàn thân tế bào như là cảm nhận được mới mẻ, nhất thời sinh động lên.

      Là ai, giúp nàng?

      Lần thứ hai Đường Mẫn mở mắt ra, huyết ngọc năng thiêu đốt giống như vậy, nàng lấy huyết ngọc ra, nhổ từng cây từng cây ngân châm. Này ngân châm lại như mới vừa đâm tới như thế, rút cũng là mang theo cực kỳ thống. Nhịn, nàng phải nhịn.

      Ngoại trừ tất cả ngân châm ra, đặt Tử Tâm Lan và huyết ngọc ở cùng chỗ, Tử Tâm Lan hút máu giống như là có ý thức dần dần tới gần huyết ngọc, cuối cùng sau khicả hai hợp lại với nhau, Đường Mẫn tò mò nhìn cuối cùng xuất ở trước mắt nàng dĩ nhiên là Ngọc Thạch hoa.

      Chính là tại, bỏ Ngọc Thạch hoa vào trong miệng ngậm cho tan ra , từng đợt mát mẻ lan rộng toàn thân. Sau canh giờ, Đường Mẫn cảm giác được khoan khoái của cơ thể mà từ trước đến nay chưa từng có.

      Bí dược, giải. Đường Mẫn nhàng đứng dậy, dám dùng sức, dao ở ngực kia là chân thực, cũng có tốt lên nhanh như vậy. Như thế liên tục nhiều lần dằn vặt cảm giác chính mình sắp chết, đời này, sợ là thể quên được.

      tới nơi gần nhất trong phòng, nơi đó bày bộ cái gương lớn. Đường Mẫn chỉ mặc áo trong, liền như vậy đứng sững ở trước, nhìn mình trong gương.

      tự chủ được tới gần, muốn nhìn khuôn mặt này, đây chính là nàng sao?

      sợi bạch hắc như mây giống như tóc dài hơi bay lượn, lông mi dài thanh tú cong cong, đôi mắt sáng như sao đưa tình, mũi ngọc tinh xảo, xương quai hàm xinh đẹp, hơi thở như hoa lan, môi đào. Gò má trắng như tuyết thản nhiên yên tĩnh giống như tự nhiên, da dẻ bóng loáng như băng như tuyết, mang chút tỳ vết. Dáng người uyển chuyển, nghiêng nước nghiêng thành, đây chính là nữ nhi của Bách Lý Ưu sao?

      Đường Mẫn hơi kinh ngạc, nàng có thể suy ra nàng nguyên bản mạo có bao nhiêu xuất chúng, Bách Lý Ưu là đệ nhất mỹ nhân ở Thương Lan, nàng di truyền bà ấy, dung mạo chắc chắn là kém. Chỉ là, nàng của bây giờ, tựa hồ có hơi khác, dung mạo này là nàng sao? Đột nhiên, nàng nhớ tới bức họa kia, trong Vong Ưu Lâm Bách Lý Triệt cho nàng xem qua Bách Lý Ưu, tựa hồ giống.

      Bách Lý Ưu, nên như vậy!

      khuôn mặt tươi cười vô hại, tròng mắt đen nhánh vĩnh viễn nhìn thấu, Bách Lý Triệt. Đường Mẫn giật mình, bức họa kia là giả! Nếu nàng thực là nữ nhi của Bách Lý Ưu, như vậy, bên trong chân dung mà Triệt cho nàng xem phải Bách Lý Ưu, tuyệt đối phải!

      Nhưng vì cái gì, Bách Lý Triệt làm như vậy là vì mục đích gì đây?

      Nàng hiểu, cuối cùng bộ dạng của Bách Lý Ưu chân chính là gì? Cuối cùngf mẫu thân của nàng đẹp tới đâu...

      Ngoài phòng, ba nam nhân bắt đầu dễ kích động. Hành Ngọc hướng về trong nhà nhìn ngó, chút động tĩnh cũng có. vào nhanh ngày, mắt thấy dưới núi liền muốn xuống sơn, sao Mẫn Nhi còn chưa ra.

      Tâm tình lo lắng tựa hồ truyền nhiễm, Quân Mạc Ly đột nhiên lên tiếng: "Có người ra." Lời còn chưa dứt, người chạy về phía cửa. Cửa lớn vừa mở ra, Bách Lý Hàn Thiên xuất ở trước mặt Quân Mạc Ly. Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, Quân Mạc Ly vào trong nhìn chút có chút thất vọng, Mẫn nhi còn chưa có ra.

      "Muốn giải bí dược phải dựa vào bản thân nàng, các ngươi chờ chút, qua cửa ải kia rồi, bí dược tự nhiên hóa giải." Bách Lý Hàn Thiên muốn nhiều, quá trình khi giải bí dược rất đau đớn, Nhược Mẫn nha đầu chính mình đồng ý, định cho bọn biết, nếu như chịu, cũng cần phải nữa. tại, chờ liền tốt.

      "Gia gia?"

      Bách Lý Hàn Thiên ngăn Hành Ngọc lại, cho tiếp tục hỏi thăm nữa, xoay người ra bên ngoài mấy bước, ở chỗ ải đôn nơi ngồi xuống, bốn người gian lại khôi phục yên tĩnh.

      Ở trong phòng Đường Mẫn tùy ý tới, nàng tìm quần áo. Mê dược mở ra, thân thể nàng lập tức rút trường, trước kia quần áo co lại, nàng muốn ra ngoài ít nhất phải đổi kiện ra dáng quần áo. Vây quanh bên trong phòng xoay chuyển ba vòng, chỉ tìm thấy y phục của Hành Ngọc, với y phục và đồ dùng của Bách Lý Hàn Thiên. Quýnh, nàng phải mặc nam trang sao!

      Cầm y phục của Hành Ngọc tới sau tấm bình phong, y phục của Bách Lý Hàn Thiên vẫn là quên , quá giống người lớn. Hành Ngọc, miễn cưỡng mặc. Ca ca của mình, rất tốt.

      Đường Mẫn vào sau tấm bình phong, mắt sáng lên, trong lúc đó nơi đó lẳng lặng treo bộ y phục của nữ tử, đơn giản, nhưng thanh nhã. Lão ngoan đòng Bách Lý Hàn Thiên này, suy nghĩ đúng là chu đáo. Đường Mẫn hiểu ý nở nụ cười, cầm lấy nữ trang bắt đầu thay. Trở ra , Đường Mẫn biến thành người khác, hoàn toàn giống trước.

      Trong lòng khỏi vui vẻ, như vậy biến thân, ra ngoài, bọn họ có thể hay giật nảy cả mình. Ha ha...

      Như vậy nghĩ, Đường Mẫn hướng về bên ngoài đến, nàng thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp bọn họ, đặc biệt là Quân Mạc Ly.

      "Ra rồi." biết ai câu, bốn cặp mắt nhìn chằm chằm vào cửa. Chỉ thấy cửa chậm rãi bị mở ra, tiếp theo y phục màu sắc tươi đẹpxuất ở trước mặt bọn họ.

      Thiên Mị lập tức cả kinh mà chặt lưỡi, nữ nhân này, nữ nhân này, là cái nữ nhân chết bầm kia sao?

      "Hành Ngọc, muội ra rồi." Đường Mẫn cong môi, nở nụ cười với Hành Ngọc. Trong lòng của Hành Ngọc vô cùng kích động, cũng phải là bởi vì Đường Nẫn ra ngoài, cuối cùng muội ấy cũng giải được bí dược. Tiến lên ôm lấy Đường Mẫn, giọng mang theo chút run rẩy: "Mẫn nhi, muội giải được bí dược rồi."

      "Ừm, giải được rồi." Đường Mẫn vỗ vỗ lưng của Hành Ngọc, an ủi nam nhân này, thực là, kích động như thế sao. Nàng ngược lại thích ứng được.

      " tốt, Mẫn nhi. Dung mạo ngươi giống mẫu thân." Hành Ngọc cười dịu dàng, tướng mạo của Mẫn nhi như vậy, nếu là muội muội của , vậy là ai. Lúc muội ấy ra liền chắc chán thể nghi ngờ, đó chính là muội muội của . Muội muội duy nhất.

      Đường Mẫn gật đầu, quả nhiên, rất giống với Bách Lý Ưu. Này cũng càng thêm làm cho nàng sáng tỏ, Bách Lý Triệt gạt nàng, cầm chân dung giả kia mà lừa nàng.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 68 Sau khi hóa giải bí dược (2)

      Editor: White Silk-Hazye


      Lúc Đường Mẫn đến chỗ Quân Mạc Ly, cả người vẫn là ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ. Đường Mẫn đưa tay ra, nắm lấy tay , nắm chặt. Mỗi lần muốn nhắm mắt lại, là ngừng xuất ở trong đầu của nàng, mỗi câu lần lượt lặp lại, nhiều lần nhắc nhở nàng, sống tiếp, thể ngủ.

      "A Ly."

      Quân Mạc Ly nhìn trước mắt, mỹ đến kinh người, mỹ đến khiến người ta hầu như quên hô hấp. Đây chính là dáng vẻ của Mẫn Nhi sao, Mẫn Nhi, để làm sao cam lòng. đời nữ tử trăm nghìn bộ dạng, chỉ có Mẫn nhi, làm cho khắc cốt khó quên.

      "Mẫn Nhi."

      Quân Mạc Ly đột nhiên đưa tay ra, bàn tay lớn vừa vươn ra, kéo cả người của nàng về phía của mình, hai người gắt gao ôm nhau. Giờ phút này, chỉ có trong lòng của mới ràng nhất, trong lòng vui sướng xen lẫn phức tạp.

      Người xung quanh biết rời dần từ lúc nào, đến cuối cùng chỉ còn dư lại còn ôm nhau hai người. Đường Mẫn nỗ lực cảm thụ hơi thở của Quân Mạc Ly, tham lam mà hít vào. Ở trong phòng mỗi giây nàng đều là nhớ nhung như vậy.

      "Hít——" Hít vào ngụm khí lạnh, Đường Mẫn cảm thấy ngực hơi đau đớn. Chết tiệt, lại quên mất vết thương này.

      Được rồi nhớ tới vết thương này, lời này sai.

      "Sao vậy?" Quân Mạc Ly lập tức buông Đường Mẫn ra, thân thiết hỏi dò. Nhìn sắc mặt của Đường mẫn đúng, giải bí dược, chẳng lẽ còn có di chứng gì về sau sao?

      Đường mẫn lôi kéo Quân Mạc Ly, ngăn cản động tác của . Vết thương cũng còn tốt, trước tiên phải nhịn chút .

      "A Ly, chúng ta xem Hành Ngọc bọn họ trước đu, ta có chuyện gì." Đường Mẫn lôi kéo Quân Mạc Ly làm nũng, trong mắt tràn đầy chân thành. Quân Mạc Ly ngờ vực nhìn Đường mẫn, theo nàng, dẫn Đường mẫn tới gian phòng khác.

      Cũng có người nào chú ý tới, bóng đen chợt lóe qua.

      Bách Lý Hàn Thiên tỉ mỉ kiểm tra mạch tượng của Đường mẫn, rất ổn định, thân thể trưởng thành, dáng vẻ được khôi phục. Cuối cùng bí dược cũng được giải: "Bí dược xem như là được giải, chỉ là thân thể này "

      Đường Mẫn nháy mắt,
      Chương 68 Sau khi hóa giải bí dược

      Editor: White Silk-Hazye

      Lúc Đường mẫn đến chỗ Quân Mạc Ly, cả người vẫn là ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ. Đường Mẫn đưa tay ra, nắm lấy tay , nắm chặt. Mỗi lần muốn nhắm mắt lại, là ngừng xuất ở trong đầu của nàng, mỗi câu lần lượt lặp lại, nhiều lần nhắc nhở nàng, sống tiếp, thể ngủ.

      "A Ly."

      Quân Mạc Ly nhìn trước mắt, mỹ đến kinh người, mỹ đến khiến người ta hầu như quên hô hấp. Đây chính là dáng vẻ của Mẫn Nhi sao, Mẫn Nhi, để làm sao cam lòng. đời nữ tử trăm nghìn bộ dạng, chỉ có Mẫn nhi, làm cho khắc cốt khó quên.

      "Mẫn nhi."

      Quân Mạc Ly đột nhiên đưa tay ra, bàn tay lớn vừa xem, đưa nàng toàn bộ thân thể kéo hướng mình, hai người chăm chú ôm nhau. Thời khắc này, chỉ có trong lòng mình ràng, nội tâm vui sướng cùng phức tạp.

      Người biết lúc nào dần dần rời , đến cuối cùng chỉ còn dư lại còn ôm nhau hai người. Đường mẫn nỗ lực cảm thụ quân Mạc Ly khí tức, tham lam địa hô hấp. Ở bên trong mỗi giây đều là như vậy nhớ nhung.

      "Tê --" hít vào ngụm khí lạnh, Đường mẫn cảm giác được ngực hơi đau đớn. Chết tiệt, lại quên vết thương này.

      Được rồi vết sẹo quên đau, lời này giả.

      "Làm sao?" Quân Mạc Ly lập tức thả ra Đường mẫn, thân thiết hỏi dò. Nhìn sắc mặt đúng Đường mẫn, bí dược mở ra, chẳng lẽ còn có cái gì di chứng về sau?

      Đường mẫn lôi kéo quân Mạc Ly, ngăn cản động tác của . Vết thương nên cũng còn tốt, trước tiên nhịn chút .

      "A ly, chúng ta trước tiên xem xem hành ngọc bọn họ, ta có chuyện gì." Đường mẫn lôi kéo quân Mạc Ly làm nũng, đáy mắt tràn đầy chân thành. Quân Mạc Ly ngờ vực ngắm nhìn Đường mẫn, theo nàng , nắm Đường mẫn hướng về mặt khác gian phòng tới.

      Ai cũng có chú ý tới, chợt lóe lên bóng đen.

      Trăm dặm hàn thiên tinh tế kiểm tra Đường mẫn mạch tượng, rất vững vàng, thân thể trưởng thành, hình dạng khôi phục. Bí dược rốt cục mở ra."Bí dược xem như là giải, chỉ là thân thể này "

      Đường mẫn nháy mắt, Bách Lý Hàn Thiên lập tức ngừng lại, nếu như muốn , vậy .

      "Thân thể làm sao?"

      "Thân thể làm sao?"

      Hành Ngọc vàq Quân Mạc Ly nhìn nhau, tiếp theo nhìn về phía Bách Lý Hàn Thiên, bọn họ đều quan tâm đến Đường Mẫn, hai người nhất trí mà ngầm hiểu, dò hỏi. Bách Lý Hàn Thiên đột nhiên tiếp, lúc này hai tiểu tử kia thế nào cũng ngầm hiểu: " có chuyện gì, chỉ là thân thể này còn cần điều dưỡng cho tốt, dù sao dùng bí dược thời gian dài."

      Quân Mạc Ly gật đầu, đây là tự nhiên, thân thể của Mẫn nhi chăm sóc.

      Bách Lý Hàn Thiên lo lắng, dao kia, đâm vào ngực, mình xử lý như vậy có ổn đây? Chí ít phải để tiểu tử Quân Mạc Ly này giúp đỡ, xem tình hình của vết thương. Mẫn nha đầu tội gì phải gạt , chuyện này đối với phu thê thực là.

      Màn đêm buông xuống, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly cũng có rời khỏi u cảnh, mà là theo Hành Ngọc sắp xếp, ngủ ở trong gian phòng. Đương nhiên, Thiên Mị lại càng thể rời , lúc biết được quan hệ của Đường mẫn và Hành Ngọc. từ từ bắt đầu trở nên lung lay, chắc là vẫn còn cơ hội.

      Trong phòng của Hành Ngọc, Thiên Mị lười biếng đứng trước cửa sổ, nghiêng mắt nhìn thân y phục màu trắng của Hành Ngọc. đột nhiên xông vào, vừa vặn đánh gãy động tác của Hành Ngọc, y phục giống như là mới vừa cởi ra, nhìn thấy là Thiên Mị, Hành Ngọc cầm y phục mặc lại. Sắc mặt tốt: "Ngươi tới làm cái gì?"

      Thiên Mị nhảy vào từ cửa sổ, rồi đóng cửa sổ đóng lại, sau đó đến gần chút, cách Hành Ngọc ba bước dừng lại. Ánh nến mờ ảo chập chờn ngừng, cuốn lấy thân hình uốn lượn của hai người với nhau, Thiên Mị nhìn bóng của hai người hòa vào nhau ở vách tường, hài hòa như vậy.

      "Ngươi xem." Thiên Mị chỉ vào vách tường rằng: "Hình ảnh này phải rất tốt sao."

      Hành Ngọc vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bóng của hai người hòa vào nhau như vậy, trong lòng run lên, nhưng nỗ lực bình ổn lại. Bọn họ phải ở phủ Nhị vương gia, cần thiết phải đối mặt với Thiên Mị.

      " ra ngoài, đây là phòng của ta."

      "Ta biết." Thiên Mị gật đầu, chính là vì đây là phòng Hành Ngọc, nên mới qua đây.

      "Còn ra."

      " đâu?" Thiên Mị đến gần bước, hơi nghi hoặc mà cười khẽ: "Ta đâu đây, hình như, ngươi quên sắp xếp chỗ ở cho ta." Thiên Mị mặt đỏ tim đập, trả phòng mà Bách Lý Hàn Thiên an bài cho lại. Đêm nay chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tiến vào phòng của Hành Ngọc, hay là, ngủ ở bên ngoài.

      có lòng tin, đêm nay có giường ngủ!

      "Thiên Mị, ngươi đừng quá đáng quá. Ta và ngươi, còn quan hệ gì nữa rồi." Hành Ngọc thở dài tiếng, thích Thiên Mị, đối với chuyện của bọn họ có suy nghĩ gì, cũng muốn suy nghĩ nhiều. Mẫn Nhi nhận , muốn muội ấy phải suy nghĩ đến những thứ này, những chuyện này rất kinh khủng.

      Đột nhiên tay truyền đến đau đớn, Thiên Mị nắm lấy tay trái của Hành Ngọc, áp sát , tức giận ở trong mắt mơ hồ muốn bộc phát. Cái gì gọi là liên quan, liền như vậy câu liên quan là có thể rũ sạch quan hệ của bọn họ sao? Đừng hòng, Thiên Mị được, Hành Ngọc, ngươi có gì lý do cũng thể.

      Ngàn dặm xa xôi, đường theo tới, câu liên quan mà muốn quay trở về sao. Hành Ngọc, đối với ngươi mà , có cũng được mà có cũng được, có quan hệ gì sao? Dù cho là chút căm ghét cũng có sao?

      muốn lòng của Hành ngọc, cho dù Hành ngọc có hận , cũng đồng ý. chỉ muốn từ người Hành Ngọc nhìn thấy tia sinh khí, liên quan với người nam nhân này, trước đây chỉ muốn chinh phục giờ trong lòng lại trở nên hèn mọn, chỉ muốn chờ đợi chút. Dù cho là nhiều thêm câu, vẻ mặt, nhưng là, có.

      Đối với Đường Mẫn, (Hành Ngọc) cười. Đối với Quân Mạc Ly, (HNgọc) tự nhiên. Đối với Bách Lý Hàn Thiên, (HNgọc) tôn kính.

      Chỉ có đối với (TMị), là tia cảm xúc nào.

      cam lòng!

      "Hành Ngọc, ngươi quên thời gian nửa năm, chúng ta mỗi đêm làm sao có thể qua rồi sao? Hay là, ta nên để ngươi nhớ lại, nhớ lại lần nữa:" Thiên Mị tàn nhẫn , quả nhiên nhìn thấy ánh mắt của Hành Ngọc tối lại, trong lòng đau khổ nguôi.

      Đáng chết, tại sao lại nhắc tói những cái này! ràng có nghĩ như vậy. Biết ràng Hành Ngọc đối với chuyện này rất bài xích, làm sao (TMị) có thể đến.

      " !" Hành Ngọc cười khẽ : "Hóa ra ngươi vẫn nghĩ như vậy."

      Trong lòng dần dần lướt qua nỗi mất mát, Hành Ngọc biết là vì sao. Chỉ là nhìn nam nhân trước mắt, giờ khắc này, chỉ muốn chạy trốn, nhắm mắt làm ngơ. Lời mới rồi ràng đều là thực, nhưng lại cảm thấy nhục nhã, giống như bị người ta lột sạch quần áo để mà thưởng thức vậy. Mà người đó, chính là Thiên Mị.

      Hành Ngọc gạt tay của Thiên Mị ra, mặc áo ngoài vào, ra khỏi phòng, biến mất trong màn đêm mịt mùng.

      Thiên Mị ngơ ngác nhìn tay mình, giống như vẫn còn lại chút độ ấm của Hành Ngọc. Vừa nãy cái gì, Hành Ngọc, nhìn thấy gương mặt đó thay đổi. làm sai, ràng là muốn tới gần, nhưng lại tổn thương (HNgọc) càng sâu, ràng muốn bảo vệ cho (HNgọc), lại làm cho (HNgọc) càng thêm xa cách mình.

      Nhìn gian phòng trống rỗng, ánh nến vẫn sáng như cũ, nhưng người còn ở đây. Cười khổ, đột nhiên Thiên Mị cất tiếng cười to lên.

      Đúng là có giường ngủ, chỉ là đây là do cướp được, mà kết quả, chính là Hành Ngọc rời . tình nguyện ở bên ngoài ngủ đêm, cũng muốn nhìn thấy kết quả như thế này.

      Mở cửa ra, làn gió se lạnh, từng trận thổi tới. Thiên Mị lập tức tỉnh lại, xoay ngược lại lao nhanh ra ngoaù, Hành Ngọc, phải tìm (HNgọc)!

      Mà lúc này, trong phòng của Đường mẫn trong phòng, ánh nến ấm áp. Quân Mạc Ly ôm Đường mẫn, hai người lẳng lặng cảm thụ yên tĩnh hiếm thấy.

      "Mẫn Nhi, khắc đó, ta sợ mất nàng." Trong lòng của Quân Mạc Ly vẫn còn sợ hãi, nếu như Mẫn Nhi có vượt qua được, như vậy, giờ phút này có phải là phải hối hận suốt đời hay .

      Đường Mẫn che miêng của Quân Mạc Ly lại, dựa gần vào người của hơn: " phải là sao rồi sao, chàng đáp ứng ta, phải bồi ta cho đến già, làm sao ta dám trước."

      "Sống chết rời, vĩnh viễn bao giờ cách xa."

      "Được."

      Quân Mạc Ly nhàng ở hôn lên trán Đường mẫn cái, sịu dàng : "Ngủ , hôm nay nàng mệt rồi."

      Đường Mẫn cười rời khỏi Quân Mạc Ly, xoay người cởi quần áo, nhàng cởi áo ngoài ra, cuối cùng chỉ còn lại cái áo trong. Đột nhiên, Đường Mẫn thấp giọng mắng câu, có chút lúng túng muốn mặc y phục vào. Lúc sáng ngực đau đớn, nghĩ tới lại chảy máu, nhìn thấy mảng đỏ tươi ở trước ngực mình, nàng muốn chết.

      Dáng vẻ như vậy, A Ly nhìn thấy làm sao đây.

      "Sao vậy?"

      ", có gì." Đường Mẫn nhanh chóng mặc y phục lại, xoay người hướng về phía Quân Mạc Ly cười cái: "Chàng ngủ trước , ta tắm."

      xong liền muốn rời .

      Quân Mạc Ly kéo lại, nhìn vẻ mặt được tự nhiên của Đường Mẫn, trong lúc nhất thời trong lòng trầm xuống.

      "Cởi y phục ra."

      "Chi, chi vậy?" Hai tay của Đường Mẫn bị chặn lại, sắc mặt kinh ngạc, nhìn Quân Mạc Ly.

      "Mẫn Nhi, cởi y phục ra. Đừng để cho ta lần thứ ba."

      " muốn. Chúng ta còn chưa có cái kia đó!" Đường Mẫn tiếp tục kiếm cớ.

      Sắc mặt của Quân Mạc Ly thương tiếc, ôm lấy Đường mẫn, giọng dụ dỗ. Mà tay ở dưới chẳng biết lúc nào mở vạt áo của nàng ra, nhanh chóng bỏ áo ngoài , Đường Mẫn còn chưa kịp phản ứng. Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy sắc mặt của Quân Mạc Ly trở nên trắng xanh.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 69: Bị bắt làm tù binh (1)

      Edit: Ciao


      “A Ly, ta...”

      Đường Mẫn chột dạ thôi, tức giận, nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng dọa người như vậy. Bàn tay nắm chặt, nhưng mà thân thể vẫn ngừng run rẩy.

      “Vì sao lại gạt ta?” Giọng lạnh như băng, mang theo chút thất bại. phải làm sao mới được nàng tin tưởng, phải làm sao mới để lúc nàng bị thương biết đầu tiên, mà phải là giấu diếm .

      Bước chân nặng nề từng chút đến chỗ Đường Mẫn, nhàng kéo áo ra, vết sẹo rất sâu trước ngực lộ ra trước mặt . Thân thể nàng lùi lại bước, đây là cái giá phải trả cho bí thuốc sao! đao trước ngực, nếu như Mẫn nhi nắm chắc, hậu quả ...

      dám tưởng tượng, ban ngày, nàng ở trong phòng, thở nổi, đau thể nào chịu đựng được.

      lấy thuốc tuyết lan hoa, nhàng rắc lên vết thương, dùng nội lực truyền vào để vết thương nhanh khép lại.

      “Mẫn nhi, cho ta biết, quá trình giải bí dược...” muốn biết, nàng phải chịu bao nhiêu đau khổ, phải nhớ kỹ, tất cả điều này đều là bất lực của , thể giúp nàng giảm bớt đau khổ.

      Hốc mắt Đường Mẫn nóng lên, suýt nữa nàng khóc lên, khi miệng vết thương nhanh chóng khép lại, nàng cài vạt so. Quân Mạc Ly trầm mặc ôm Đường Mẫn ngồi ở đầu giường, ôm chặt lấy nàng. Trong căn phòng nghiêng nghiêng ánh vàng, nàng từ từ kể cho biết chuyện ban ngày.

      Nàng giảng lại cực kỳ đơn giản, thậm chí muốn nhắc tới quá trình đau đớn của mình, nhưng chỉ đơn giản những thứ như thế thôi, người bên cạnh vô cùng u ám. Nhất là tròng mắt kia, tam tình được che giấu dưới mí mắt.

      Nàng lẳng lặng ghé vào ngực , cảm nhận trái tim đập có quy luật. Rất lâu sau, đầu nàng vang lên tiếng: “Xin lỗi.” Quân Mạc Ly trầm mặc hồi lâu, chỉ có vô cùng áy náy và đau lòng. Thê tử của , lại phải chịu đau khổ như vậy. biết nàng chỉ muốn thoát khỏi bí dược kia, vì cái gì, chỉ vì câu lúc trước, người ăn bí dược thể thụ thai. Mỗi lần gặp đứa trẻ nào đó, ánh mắt nàng luôn nhìn thoáng qua, lúc đó biết được nàng muốn gì.

      Nhưng mà, bất lực.

      “A Ly, chàng phải nghĩ thế này. Ta còn sống rất khóe, hơn nữa, bây giờ ta khác những người thường, chúng ta có thể có những đứa con.” xong, gò má Đường Mẫn đỏ bừng, nàng vừa với , đó có coi như ám hiệu ? Lúc đó mới giật mình hiểu ra, bọn họ biết cho nên đều chung phòng.

      “Thân thể của nàng còn chưa được, đợi vết thương tốt hẳn rồi . Chúng ta có cả đời.”

      Quân Mạc Ly dỗ Đường Mẫn ngủ, trong lòng lại có chút hi vọng. đứa con, con của bọn họ, có thể sao? Mẫn nhi hi vọng như vậy, nhưng thân thể của ... Gần đây, dường như độc tố càng lúc càng nhạt, nhưng điều này cũng chứng minh mức độ xâm nhập của nó vào tâm mạch ngày càng sâu. Nếu có đứa con, đến lúc , ít nhất nàng cảm thấy đơn.

      Nhưng mà trong lòng vẫn tham lam muốn ở lâu hơn với nàng.

      Ngày hôm sau, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn ra khỏi phòng thấy Thiên Mị vẻ mặt chán chường, cùng với Bách Lý Hàn Thiên chỉ vào Thiên Mị mắng lên mắng xuống.

      Bách Lý Hàn Thiên chống nạnh mắng người, hề nhìn cái tên đó. Dám xông vào phòng Hành Ngọc lúc buổi đêm, bức , tốt rồi, là hay rồi. Rốt cuộc có hiểu Hành Ngọc ? Làm thế chỉ khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Tâm tư Hành Ngọc tinh tế, vô cùng coi trọng tình cảm, cho dù là tình thân hay tình với , đó đều là chuyện cả đời.

      Nửa năm này, vốn ông biết nhắc tới chuyện khó xử, thằng nhóc này biết còn phạm phải. Nhìn sắc trời, suốt cả đêm, Hành Ngọc đâu rồi.

      “Gia gia, làm sao thế?” Đường Mẫn đến gần hai người, đại khái nghe được chút, hiểu được chút. Bách Lý Hàn Thiên quay đầu lại, với Đường Mẫn, sau đó chỉ vào Thiên Mị: “Cháu xem, ta có đáng bị mắng hay .”

      “Nên mắng.” Trong lòng Đường Mẫn buồn bực, Thiên Mị hiểu chuyện trao đổi tình cảm, biểu đạt tình cảm mà lại dùng cách bá đạo để tuyên bố quyền sở hữu. Hành Ngọc là nam tử có tâm tư tinh tế như thế, làm sao có thể chịu được những điều này. Lúc này nàng có thể tin chắc rằng, vì sao Thiên Mị ở chung với Hành Ngọc nửa năm mà tích lũy được chút tình cảm nào. Hoàn toàn tự quyết định, biết Hành Ngọc muốn gì, có thích hay . Tình như vậy quá mạnh mẽ, cũng vô cùng cố chấp.

      “Thời gian còn sớm, chắc là Hành Ngọc trở lại.” tìm suốt cả đêm, tìm mấy lần ở những nơi có thể, nhưng đều thấy bóng dáng đâu.

      “Hừm... điều này có vẻ kỳ lạ.” Bách Lý Hàn Thiên cũng suy nghĩ, bình thường Hành Ngọc ra ngoài, cho dù hài lòng bây giờ cũng nên trở lại. Hơn nữa, Mẫn nha đầu còn ở đây, rời .

      Ngày dần dẫn hơn, rốt cuộc Thiên Mị ngồi yên nữa, lúc này chỉ hận thể đánh cho mình vài cái. Nếu như Hành Ngọc chịu trở về, cho dù lời nào với , cũng cam lòng.

      đúng, chuyện này có chút đúng.” Đường Mẫn thốt lên, vẻ mặt lo lắng.” “Nếu như phải rời khỏi u cảnh nhất định xảy ra chuyện.” Nàng có dự cảm tốt, Hành Ngọc, ngươi đừng xảy ra chuyện gì. Ca ca...

      .” Bách Lý Hàn Thiên hét lớn tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng, Thiên Mị theo sát phía sau.

      “A Ly, chúng ta cũng . Ta lo lắng cho Hành Ngọc.” Đường Mẫn năng lộn xộn, kéo Quân Mạc Ly ra ngoài, lại bị cưỡng chế dừng lại: “Ta , nàng ở lại. người nàng còn có vết thương.” Trấn an hồi, Quân Mạc Ly rời khỏi phòng.

      mình Đường Mẫn trong phòng, bất đắc dĩ ngồi xuống, tâm loạn như ma. Suy nghĩ ngừng trào lên, từng hình ảnh về tình cảm của Hành Ngọc lên. Lần đầu tiên nàng gặp ở phủ thái tử, Thiên Mị đưa theo vào bàn như nam sủng, thế nhưng kiêu ngạo siểm nịnh, ánh mắt đều sáng trong. Cho tới giờ, nàng vẫn còn nhớ ánh mắt nhìn qua nàng trước khi .

      Lúc đó nàng nghĩ, vì sao lại nhìn nàng như vậy. ra bởi vì quan hệ của bọn họ. Khi đó vừa mừng rỡ, lại dám xác định.

      Lần thứ hai ở đại sảnh Bách Lý sơn trang, Thủy Tư Tĩnh chất vấn như vậy nhưng vẫn nhẫn kiên trì. Cũng khi Thủy Tư Tĩnh thừa nhận, gần như rơi lệ, trái tim mềm mại như thế làm cho người ta thương . Lúc rời , ánh mắt sâu sắc nhin , dường như bao hàm thiên ngôn vạn ngữ. Lúc đó, gần như bọn họ bao giờ được gặp nhau nữa, ha ha, vậy mà lại nhịn được. Cứ như vậy bỏ qua cho cơ hội để quen biết nàng.

      Cho đến từng câu với nàng, từng nụ cười đó. Nụ cười này, chân thành, bao dung. Dường như cho nàng biết, cho dù nàng cần cả thiên hạ, chỉ cần nàng thích đều nguyện ý. Ca ca, rốt cuộc ngươi sao lại vì người khác như thế.

      Trong lòng Đường Mẫn tức giân, Thiên Mị làm tổn thương như vậy, chỉ hận thể bắt lấy mà đánh trận cho hả dạ.

      “Thiên Mị chết tiết.” Đường Mẫn giậm chân cái, khẽ nguyền rủa.

      *****

      “Mẫn nhi, nàng nhớ thế sao? Trong căn phòng trống rỗng ngừng vang lên lời như vậy, Đường Mẫn lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn bốn phía, có ai.

      giây say, vạt áo dài đỏ thẫm xuất trước mặt nàng, Bách Lý Triệt tà mị nhìn Đường Mẫn.

      “Mẫn nhi, thế này mới là ngươi.” Bách Lý Triệu có chút mê mẩn nhìn Đường Mẫn, guownt mặt đó xuất vô số lần trong mộng của . Ngày nay, rốt cuộc cũng để nhìn thấy lần nữa.

      Đường Mẫn kinh hãi, Bách Lý Triệt xuất ở đây, lời vừa rồi là có ý gì. Mấy người A Ly mất, nàng nên làm thế nào. Ánh mắt nhìn nàng quỷ dị như thế, khiến nàng cảm thấy an tâm.

      Bách Lý Triệt thu hồi ánh mắt, lập tức lấy vật ra, đưa tới tước mặt Đường Mẫn.

      Cài tóc của Hành Ngọc! Sắc mặt Đường Mẫn thay đổi trong nháy mắt, Hành Ngọc trong tay Bách Lý Triệt!

      “Hành Ngọc ở đâu, ngươi làm gì rồi?” Đường Mẫn tiến lên giữ chặt Bách Lý Triệt, hỏi liên tiếp.

      Ánh mứt Bách Lý Triệt thay đổi, gần như nắm lấy cổ Đường Mẫn: “Ngươi muốn gặp như vậy? Quan tâm như vậy? Mẫn nhi, thân phận là gì!”

      , đừng tổn thương . Hành Ngọc, được!” Hô hấp như bị rút mất, Đường Mẫn nhìn Bách Lý Triệt, trong lòng ngày càng lo lắng. Bách Lý Triệt lúc này, hoàn toàn thay đổi thành người khác. Gần như là phát điên, trở nên ma quỷ. Khí tức lạ lẫm, thậm chí mang theo sợ hãi.

      “Mẫn nhi, nàng nên nhớ . Như vậy chỉ khiến ta tra tấn thêm mà thôi.” Bách Lý Triệt tới gần Đường Mẫn, cười càn rỡ, trong lòng càng được bình tĩnh. Vì sao đứa con riêng có thể được nàng nhớ và tưởng niệm, sao, có gì cả! Mẫn nhi là của , tiểu , ngươi cướp , hôm nay phải trả lại hết!

      Gió lạnh thôi qua, cửa phòng rộng mở, bên trong vắng vẻ. Chỉ trong nháy mắt, Đường Mẫn và Bách Lý Triệt biến mất thấy đâu nữa.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 69: Bị bắt làm tù binh (2)

      Edit: Ciao


      “Quái, theo lý Hành Ngọc ra khỏi u cảnh, mệnh lệnh của Thủy Tư Tĩnh, nó luôn nghe theo.” Bách Lý Hàn Thiên rối rắm, thấy Hành Ngọc đâu khiến ông bị loạn.

      “Còn có khả năng.” Quân Mạc Ly nhìn về phía hai người: “ bị người khác đưa ra khỏi u cảnh.” Đây là cách giải thích duy nhất, nếu trong u cảnh có bóng dáng hành Ngọc chỉ có bị người mang ra ngoài mới có thể giải thích được. Nhưng mà, ai có năng lực vào u cảnh, lại còn đưa Hành Ngọc ra ngoài. Bách Lý sơn trang, Bách Lý sơn trang...

      xong rồi.” Quân Mạc Ly biến sách, cấp tốc chạy trở về, Bách Lý Triệt, là !

      Mẫn nhi ở mình gặp nguy hiểm!

      Quân Mạc Ly đứng trong phòng, nhìn căn phòng hỗn độn, trong lòng đau đơn. Bách Lý Triệt!

      Bách Lý Hàn Thiên đuổi tới, nhìn thấy trong phòng thầm kêu tốt. Bách Lý Triệt, là nó làm. Thằng nhóc này, rốt cuộc là vì sao chứ. Mang Mẫn nha đầu và Hành Ngọc , chẳng lẽ biết quan hệ của bọn chúng, dung mạo của Ưu nhi, điều này tốt chút nào!

      ra ngoài, mau chóng tìm được Bách Lý Triệt, bọn họ gặp nguy hiểm” Bách Lý Hàn Thiên vội vàng xong, người ra ngoài. Quân Mạc Ly và Thiên Mị nhanh chóng đuổi kịp, trong lòng lại càng lo nghĩ và tự trách.

      Để bọn họ lâm vào tình cảnh như thế chính là do bọn họ ngu ngốc. Trong lòng Quân Mạc Ly vô cùng hối tiếc, nển để mình Mẫn nhi ở lại. Trong u cảnh, chỗ nào cũng có nguy hiểm, làm sao có thể để Mẫn nhi ở lại mình chứ!

      Lúc này Thiên Mị hối hận muốn chết, chết tiệt, rốt cuộc là ăn nhầm thuốc gì. Nếu như Hành Ngọc có việc gì, cả đời tha thứ cho bản thân mình.

      ***

      U cảnh được mở ra, Bách Lý Hàn Thiên cưỡng chế dùng sức mở cửa u cảnh. Lúc này bất chấp nhiều như vậy, lòng Bách Lý Hàn Thiên nóng như lửa đốt, bình thường Bách Lý Triệt sao nhưng đụng phải chuyện của Bách Lý Ưu cả người như bị điên, biến thành người khác. Tính cách phân liệt nghiêm trọng như thế, chỉ vì gương mặt đó. Hình dạng của Mẫn nha đầu, biết Bách Lý Triệt mà thấy làm ra những thứ gì, còn cả Hành Ngọc, Bách Lý Triệt làm thế nào với ?

      Ưu nhi, con có biết , con rời tạo thành tổn thương lớn thế nào với Bách Lý Triệt. Mà hôm nay, tất cả nó trả lại người con con, đúng là nghiệt duyên!

      Ba người ra khỏi u cảnh, Bách Lý sơn trang lập tức xuất trước mắt, giống hết như trước. Bách Lý Hàn Thiên hai lời, thẳng tới viện của Thủy Tư Tĩnh, trước mắt người Bách Lý Triệt nghe duy nhất có lẽ chỉ mình bà. Hơn nữa, tìm được Bách Lý Triệt còn phải dựa vào bà.

      , theo ta.” Bách Lý Hàn Thiên mang theo Thiên Mị và Quân Mạc Ly nhanh chóng tới viện của Thủy Tư Tĩnh. Bên trong lặng yên tiếng động, giống như người.

      Chẳng biết Bách Lý Duyệt ở đâu xông ra, nhìn thấy Bách Lý Hàn Thiên hưng phấn thôi: “Đại gia gia, ông ra ngoài sao, là vì nhớ Duyệt nhi sao? Duyệt nhi cũng nhớ người!” Bách Lý Duyệt kéo góc áo Bách Lý Hàn Thiên làm nũng, lúc này mới trông thấy hai người đứng bên cạnh Bách Lý Hàn Thiên.

      Dáng vẻ Quân Mạc Ly và Thiên Mị là bậc nhất, tuấn dật tự nhiên. Bách Lý Duyệt độ tuổi mười mười hai, là độ tuổi gặp mối tình đầu, vô cùng mông lung với tình nam nữ. Thấy Quân Mạc Ly và Thiên Mị, cả khuôn mặt hồng như tôm luộc chính, lại mang vẻ tung tăng của bé con, ấp úng : “Các huynh cùng Đại gia gia sao? Ta tên là Bách Lý Duyệt, là đại tiểu thư của Bách Lý sơn trang. Các huynh có thể gọi ta là Duyệt nhi.”

      xong e lệ đợi đáp lại, những thiếu gia tuấn như thế, cho dù Bách Lý Duyệt từng trải việc đời cũng thể chống đỡ.

      Quân Mạc Ly , trong lòng chỉ nhớ đến Đường Mẫn, hoàn toàn chẳng nhìn đến Bách Lý Duyệt. Mà Thiên Mị hận Bách Lý Triệt muốn chết, Bách Lý Duyệt lại là họ Bách Lý, nhìn dức hạnh giống hệt như Bách Lý Triệt vậy.

      “Biến, có hứng thú.” Thiên Mị nổi giận gầm lên, cảm xúc chỗ phát tiết hướng về Bách Lý Duyệt.

      Bách Lý duyệt khẽ giật mình, hốc mắt đỏ bừng: “Ngươi, ngươi...”

      “Ngươi cái gì mà ngươi, õng ẹo muốn chết, gặp quỷ.” Thiên Mị vui, con nhóc này phiền phức quá.

      “Oa! Đại gia gia, ta bắt nạt Duyệt nhi!” Bách Lý Duyệt khóc lớn, kéo Bách Lý Hàn Thiên chịu buông tay, trong lòng tức giân Thiên Mị. Dám bản tiểu thư như vậy, Bách Lý Duyệt ta nhất định khiến ngươi phải đẹp mặt! Lúc này Bách Lý Duyệt nhin kỹ Thiên Mị, thề phải nhớ kỹ người nhục nhã nàng.

      Bách Lý Hàn Thiên lập tức nhức đầu, Bách Lý Duyệt túm chặt lấy ông chịu buông. Mà lúc này ông lại có thởi gian để ý nó: “Duyệt nhi, ta tìm bà nội con, con tự chơi .” Bách Lý HÀn Thiên bắt đầu dụ dỗ, Bách Lý Duyệt chỉ là đứa , nặng được mà cũng xong, cực kỳ khó.

      “Gạt người, Đại gia gia, ông muốn bỏ mặc con, Duyệt nhi mặc kệ.” Bách Lý Duyệt tiếp tục làm nũng, Bách Lý Duyệt nàng muôn nhất định phải có, bây giờ muốn bọn họ phải ở đây cùng nàng.

      “Ngươi, cùng chúng ta.” Quân Mạc Ly kéo Bách Lý Hàn Thiên theo, lưu lại Thiên Mị bị Bách Lý Duyệt túm lấy tha. Bách Lý Duyệt ảo não, quay đầu lại đắc ý nhìn Thiên Mị, mắng nàng, hừ, hôm nay nàng phải giáo huấn !

      , tên gì, bản tiểu thư hỏi ngươi đấy.”

      Thiên Mị nhìn Bách Lý Duyệt, ánh mắt đỏ lên, Quân Mạc Ly rời khiến càng thêm vội vàng. Hành Ngọc...

      “Biến, nếu !” Thiên Mị lạnh lùng trừng mắt nhìn Bách Lý Duyệt, giống như rắn rết. Nhân lúc Bách Lý Duyệt sững sờ nhanh chóng bỏ , Bách Lý Duyệt tức giân kêu to: “Trở lại, ngươi tìm thấy đâu, con mẹ nó, bọn họ cũng tìm thấy đâu. Này này, ngươi có nghe thấy , bà nội ở đâu, chỉ có mình ta biết...”

      Bách Lý Duyệt hô lớn trong khí, chẳng còn ai, nàng tức giận dậm chân: “Hừ, nghe ta, nhất định khiến các ngươi tìm thấy. Tức chết ta!”

      “A, quỷ!” Bách Lý Duyệt sợ tới mức lui về phía sau, chẳng biết từ lúc nào Thiên Mị lại gần, u ám nhìn nàng, dần dần tới gần. Cho tới góc sân, Bách Lý Duyệt còn đường lui, rúc vào chỗ, sợ hãi : “Ngươi, ngươi làm gì thế?”

      “Thủy Tư Tĩnh, ở đâu?”

      “A?” Bách Lý Duyệt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thiên Mị, hỏi cái gì?”

      , bà nội ngươi ở đâu?” Thiên Mị xách Bách Lý Duyệt lên, chết tiệt, Quân Mạc Ly lại chẳng thấy người đâu, nghe thấy con nhóc này kêu lên, ôm phần vạn hi vọng quay trở lại, tốt nhất nàng đừng lừa gạt , nếu !

      “Ta biết , biết ” Bách Lý Duyệt ho , cố gắng thở gốc, Thiên Mị xách nàng lên rất mạnh, nàng chưa bao giờ bị đối xử như vậy, nhất thời chẳng thể thích ứng được.

      Thiên Mị hừ tiếng, đặt người xuống, lẳng lặng chờ đợi đáp án. Bách Lý Duyệt cố gắng hô hấp, há miệng thở dốc, cho tới khi sắc mặt bình thường mới ngẩng đầu lên.

      “Này, ngươi làm gì thế! Nếu như thế ta cho ngươi, dù sao là ngươi muốn tìm, mắc mớ gì tới ta. Còn có, ngươi còn chưa cho ta biết ngươi tên là gì.”

      Bách Lý Duyệt phát tiết nhưng vẫn chưa thỏa mãn, nàng ta nhìn Thiên Mị, bộ dạng cao cao tại thường, hừ, có việc muốn cầu nàng mà còn như thế, nàng cho ! “Ngươi uy hiếp ta cũng vô dụng,Bách Lý Duyệt ta để mình bị đẩy vòng vòng được, hừ, trận pháp trong Bách Lý sơn trang ta biết nhiều, Triệt ca ca cho ta xem qua hết, ta mới sợ đâu....”

      “Này này, đau, thả ta ra.” Bách Lý Duyệt đột nhiên thét chói tai nhảy dựng lên, muốn đánh tay Thiên Mị. Nàng ngờ, Thiên Mị lại nhéo tai nàng, lỗ tai nho bị xoắn đỏ bưng. Bách Lý Duyệt chỉ cảm thấy nóng hừng hực. Làm sao dám làm thế với nàng!”

      “Ngươi, bại hoại.” Bách Lý Duyệt , quay đầu nhìn Thiên Mị, lại phát nhìn nàng mà lâm vào thế giới của mình.

      Vụt, Bách Lý Duyệt bị đẩy ngã dựa vào góc tường, khuôn mặt Thiên Mị nháy mắt phóng đại. Hai người gần như dán vào nhau, khí tức nóng rực của Thiên Mị phả vào mặt Bách Lý Duyệt, trái tim cũng đập nhanh hơn.

      “Bách Lý Triệt, ở nơi nào, mang ta .” Thiên Mị hỏi, vừa rồi tiểu nha đầu này những trận pháp đó, Bách Lý Triệt mang Hành Ngọc , như vậy tìm Bách Lý Triệt càng trực tiếp hơn.

      Bách Lý Duyệt sững sờ, gật đầu, mặc Thiên Mị kéo .

      Gò má kiên nghị, rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Nhất thời, Bách Lý Duyệt bị hoa mắt, nhìn Thiên Mị ngẩn người. Ngoài Triệt ca ca, lần đầu tiên nàng được tiếp xúc gần với nam tử như thế, hơn nữa còn làm thế với nàng. Vụng trộm vươn tay xoa xoa tai mình, dường như còn mang theo chút đau nhưng lại rất nóng.

      tìm người sao? Đại gia gia và những người này tìm ai? Triệt ca ca, ha ha, Duyệt nhi mang theo người này đến. Lần này, ngươi lại định làm trò gì...

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 70.1: Mị độc!

      Viện của Bách Lý Triệt cực kỳ vắng vẻ, khi Thiên Mị vừa bước vào liền cảm giác đầu tiên chính là u, từng cơn khí lạnh cứ thế phả thẳng vào mặt. Hàn Tuyết Viện này được bao quanh bới vô vàn tuyết mai nở rộ, từng nụ hoa chúm chím đung đưa theo gió, e ấp những chạc cây.

      Tuyết mai ở đây nhiều hơn nhiều so với hoàng cung. Đây lại là giống hoa hiếm có trong thiên hạ, vật hiếm mới quý, nhưng nơi này lại bát ngát mênh mông thấy bến bờ, là kỳ lạ.

      "Sao nào, chưa từng thấy ở đâu nhiều tuyết mai nhiều như ở đây đúng ?!", Bách Lí Duyệt kiêu ngạo ưỡn ngực, hết sức hài lòng, những cây tuyết mai này tạo nên điểm đặc biệt cho Bách Lý Sơn trang, thiên hạ này có nơi thứ hai dám khoe khoang như vậy .

      "Dẫn đường!", Thiên Mị lách người lên phía trước, muốn nhiều lời. Cho chút màu sắc liền muốn mở phường nhuộm, tâm tư đơn giản sâu sắc, dễ nghe là đơn thuần, còn khó nghe chính là ngu xuẩn. Bách Lí Duyệt, quả là gánh nặng.

      Cả con đường đều ngập trong hương hoa thơm ngát, Bách Lí Duyệt xoay trái xoay phải dẫn theo Thiên Mị vòng tới vòng lui, cho đến khi bị mùi hương tuyết mai này làm cho choáng váng mới dừng lại. Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, liền đoán được đây chính là nơi ở của Bách Lý Triệt.

      "Triệt ca ca, ta, ưmh…", Bách Lí Duyệt vừa mới cất lời, miệng lập tức bị Thiên Mị bịt chặt cho tiếp. Công phu của Bách Lý Triệt thâm hậu, Hoành Ngọc bị bắt , nhất định được đối đãi tử tế.

      " được lên tiếng, đứng yên ở đây cho ta!"

      nhàng điểm vào huyệt câm của Bách Lí Duyệt, sau đó liền tung người nhảy vào bên trong, lưu lại người nào đó ở trong gió rét khóc ra nước mắt.

      Đồ nam nhân cặn bã, khốn kiếp! Bách Lí Duyệt thầm mắng Thiên Mị mấy trăm lần, nhưng lại thể làm được gì, chỉ cam chịu đứng ở bên ngoài, bước nổi bước nào, bây giờ có kêu trời trời thấu, kêu đất đất cũng chẳng hay.

      Bên trong Hàn Tuyết viện cực kỳ an tĩnh, người làm cũng có. Thiên Mị ngờ, Bách Lý Triệt lại ở đây mình, là ngoài dự đoán. Trong lòng thầm cảm thán, bản thân cũng cảnh giác hơn nhiều, càng có ai, hành động lại phải càng cẩn thận, chỉ cần có chút tiếng vang bị tên kia nghe thấy ngay.

      Nội viện chỉ có mấy gian phòng đơn sơ có thể đếm đầu ngón tay, Thiên Mị lục tung mọi ngóc ngách nhưng ngay cả bóng người cũng có, trong lòng khỏi dấy lên nghi ngờ. Bách Lý Triệt, ở đâu chứ?

      ××××××

      Mà lúc này Bách Lý Hàn Thiên dẫn Quân Mạc Ly tìm được đến am ni , làm Thủy Tư Tĩnh kinh ngạc đến sững sờ, dường như thể tin người này xuất ở nơi này, nhưng vừa nhìn thấy Quân Mạc Ly lập tức bừng tỉnh, hóa ra lão tới đây là vì nha đầu kia.

      "Các ngươi lui ra!"

      "Vâng!"

      Đám nha hoàn nghe lệnh liền lui ra sau, am ni tĩnh mật, Thủy Tư Tĩnh thản nhiên hỏi: "Đại ca, ra lúc nào vậy?".

      "Đệ muội à, ta đây phải nhớ nhung ngươi mà ra đâu. Chỉ muốn ngao du chút xem sơn trang dạo này thế nào, ha ha!". Bách Lý Hàn Thiên lớn tiếng để che lấp nỗi e dè mỗi khi đối mặt với Thủy Tư Tĩnh, giống hệt như năm đó. Thê tử của Bách Lý Hàn Băng rất ghê gớm, chỉ có mình đệ ấy mới chịu được người này mà thôi.

      Thủy Tư Tĩnh khẽ cười tiếng, ràng là cáo mượn oai hùm, vài chục năm qua vẫn y như thế. " , có chuyện gì, cho dù nhớ nhung, đặc biệt tới để gặp ta, nhưng lại mang thêm người nữa đến đây hình như cũng được gì!". xong liền liếc mắt sang phía Quân Mạc Ly, phu quân của Mẫn nhi, sao lại ở cùng với Bách Lý Hàn Thiên chứ?

      "Bách Lý Triệt ở đâu?", Quân Mạc Ly hỏi thắng, giọng hết sức trấn định, hoàn toàn nhắc tới chuyện Mẫn nhi và Hoành Ngọc bị bắt . Thủy Tư Tĩnh nhướng mày, lời này của Quân Mạc Ly bao hàm nhiều ý tứ, vì sao lại muốn tìm Triệt nhi chứ? Vì sao sắc mặt Bách Lý Hàn Thiên thoáng xấu hổ, lại vừa thấy lo âu?

      Chuyện khiến cho Bách Lý Hàn Thiên nóng nảy rất hiếm, trừ Hoành Ngọc! Thủy Tư Tĩnh liền cả kinh, chẳng lẽ Hoành Ngọc xảy ra chuyện?

      "Hoành Ngọc đâu?"

      "À, ở đây!". Bách Lý Hàn Thiên vội vàng đáp lại, biết có nên cho Thủy Tư Tĩnh hay ? Lão quýnh lên, lập tức chỉ vào Quân Mạc Ly bảo: "Ngươi !".

      "Bách Lý Triệt bắt Mẫn nhi cùng Hoành Ngọc mất rồi!". Quân Mạc Ly vắn tắt kể lại lần, nhân tiện cũng cho Thủy Tư Tĩnh biết Đường Mẫn xác thực là nữ nhi của Bách Lý Ưu, tại cũng giải được bí dược.

      ", theo ta!", Thủy Tư Tĩnh vội vàng dẫn hai người ra phía sau, trong lòng lo lắng thôi, biết Bách Lý Triệt đối đãi với bọn họ như thế nào?

      Lúc ba người họ xuất tại Hàn Tuyết viện, đập vào mắt là hình ảnh Bách Lí Duyệt môi tím thâm, run lẩy bẩy đứng ở trong gió. Bách Lý Hàn Thiên chạy đến giải huyệt, sau đó vội hỏi thăm: "Duyệt Nhi, làm sao cháu lại ở đây?".

      Bách Lí Duyệt nhìn thấy Thủy Tư Tĩnh, bao nhiêu ủy khuất lập tức tràn ra, nhào vào trong ngực bà khóc lớn: "hu hu, bà nội, tên nam nhân kia khi dễ cháu, ném cháu ở nơi này hứng gió lạnh, thiếu chút nữa là Duyệt Nhi chết rét rồi, hu hu!".

      Thủy Tư Tĩnh nhướng mày, nhìn về phía Bách Lý Hàn Thiên. Lão ta thấy thế lập tức dừng lại, cười cười ha hả, giải thích: "Cái này, liên quan đến ta đâu đấy. Aiz, thôi được rồi, ta , là tiểu tử Thiên Mị, có lẽ là quá lo lắng cho Hoành Ngọc, nên nhất thời quên mất chừng mực!". Trong lòng lại thầm mắng, tên tiểu tử này cũng biết gây phiền toái cho lão già đây.

      An ủi Bách Lí Duyệt hồi, Thủy Tư Tĩnh liền dẫn mấy người họ vào Hàn Tuyết viện, trực tiếp thẳng tới phòng của Bách Lý Triệt. Bách Lí Duyệt tò mò theo phía sau, trong mắt vụt qua hưng phấn, biết Triệt ca ca gây ra chuyện kinh thiên động địa gì mà ngay cả nãi nãi cũng phải ra mặt?

      Cửa phòng vừa mở ra, Quân Mạc Ly vọt vào đầu tiên, bên trong lại vắng vẻ vô cùng, chút nhiệt độ, bọn họ hoàn toàn ở đây.

      " có ở đây?", Thủy Tư Tĩnh nghi ngờ, Triệt nhi rời khỏi nơi này, cho dù có mang Mẫn nhi và Hoành Ngọc theo, cũng . Chẳng lẽ lại chỗ khác? Rừng Vong Ưu? thể nào?.

      "Ha ha, ha ha.", tiếng cười thanh thúy như chuông bạc của Bách Lí Duyệt vang lên lập tức hút hết ánh nhìn tò mò của mọi người, rồi đột nhiên : " Mọi người tìm Triệt ca ca sao? Ta biết họ ở đâu rồi!".

      Nàng ta biết nơi đó, Bách Lý Triệt cực kỳ thương người muội muội này, khi còn bé dẫn nàng ta khắp mọi ngõ ngách trong Bách Lý Sơn trang, thậm chí cả chỗ kia nữa.

      "Duyệt Nhi, Triệt nhi ở đâu?", Thủy Tư Tĩnh tin lời Bách Lí Duyệt .

      "Ưmh, được, nếu bà nội vậy Duyệt Nhi dẫn mọi người !". Bách Lí Duyệt dẫn Thủy Tư Tĩnh vòng qua cửa sau, đến chỗ đường vòng vắng vẻ nhất, nơi này tuyết mai được trồng thẳng tắp, đường lối chỉnh tề.

      Bách Lí Duyệt tiến lên vài bước, quanh rừng tuyết mai rồi trở ra, mỗi bước nhìn như đơn giản tùy ý, nhưng lại chứa huyền cơ. Ánh mắt Thủy Tư Tĩnh sáng lên, lập tức hiểu ra. Triệt nhi đặt trận pháp ở nơi này, mà trận pháp đó lại đặc biệt chỉ có huynh muội bọn họ biết.

      " thôi, theo cháu!", Bách Lí Duyệt trở lại bên cạnh Thủy Tư tĩnh, rừng tuyết mai sắp xếp theo hàng lối đột nhiên phát sinh biến hóa, cuối cùng ra trước mắt bọn họ chính là lối vào bí mật.

      "Địa lao này của Triệt ca ca, chơi rất vui đấy!". Bách Lí Duyệt hưng phấn , mỗi món đồ ở đây đều mang đầy tính kích thích, từ Bách Lý Triệt cho nàng ta biết, địa lao này chính là nơi lý thú nhất trong Bách Lý Sơn trang. Vào đó mới biết hình phạt phong phú cỡ nào, từ mới bắt đầu sợ hãi, đến chết lặng, vẫn còn hưng phấn đến bây giờ. Bách Lý Triệt luôn muốn tìm kiếm kích thích, mỗi lần đều khiến cho nàng ta vô cùng vui vẻ.

      Nhưng tại, bà nội phát ra nơi này, biết Triệt ca ca như thế nào đây? Ha ha. . . . . .

      Mờ tối địa lao, nước tư tĩnh dắt Bách Lí Duyệt, dặn dò, "Mọi người coi chừng chút, nơi này mờ mờ, biết là có hay có trận pháp thiết chế."

      Lúc này tâm tư của Thủy Tư Tĩnh hết sức phức tạp, Bách Lý Triệt là người mà bà vẫn luôn quan tâm từ đến lớn, nhưng cho đến hôm nay mới phát ra tồn tại của địa lao này, nếu phải Duyệt Nhi dẫn bọn họ cho dù có lật tung cả Bách Lý Sơn trang, chỉ sợ cũng tìm được bọn họ.

      Triệt nhi, đúng là trưởng thành rồi. Cũng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

      "Bà nội, có việc gì đâu, Triệt ca ca nơi này thiết lập trận pháp, nếu như có người đến, huynh ấy muốn dẫn dụ bọn họ tiến vào bên trong, sau đó, có lối ra!". Bách Lí Duyệt kiêu ngạo , nhưng những lời này lại làm cho tất cả mọi người ở chỗ này đều căng thẳng. vào được nhưng lại ra được, Bách Lý Triệt dùng cách nào để đối phó, bên trong rốt cuộc chứa những thứ tàn độc gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :