1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 35: Bức tranh

      Editor: demcodon



      Nam tử kia thấy vậy khỏi cắn cắn môi, có chút cam lòng bước hai bước đuổi theo nhân tiện mở miệng : “Ta thích nàng.”

      Vân Tư Vũ giương mắt nhìn lên thấy những người khác mặc dù cũng ném đồ nhưng đều là nhặt chiếm tùy ý, có ai lên dây dưa nên khỏi rất vui. Người này sao lại da mặt dày như vậy, đường này nữ nhân nhiều như vậy tại sao muốn cướp của ?

      Được rồi, Vân Nhị công tử phải là quen gặp nam tử lớn mật như vậy, mà là quen gặp người ta dây dưa với người của .

      Tất cả mọi người đều là người thông minh, vừa nhìn điệu bộ này cần Phong Lăng Hề giải thích cũng hiểu được, lễ hội hoa đào này căn bản chính là lễ hội nhân duyên. demcodon.ddlqd

      Hoàng Vũ Mặc khỏi hai tay ôm ngực, ràng là bộ dáng xem cuộc vui.

      Phong Lăng Hề ngược lại rất có phong độ, đương nhiên phong độ này hoàn toàn là bởi vì tâm tình của tốt, bộ dạng đề phòng cao kia của Vân Tư Vũ là rất đáng . “Xin lỗi, ta có phu lang.”

      Nam tử kia liếc nhìn Vân Tư Vũ cái do dự chút ra: “Ta ngại nàng có Chính quân.” Ngụ ý chính là ngại làm Thị.

      Được chứng kiến kết cục của Mộng Tâm, có ai xem trọng vị này.

      Phong Lăng Hề thấy Vân Tư Vũ giận tái mặt khỏi nhíu mày, muốn gì đột nhiên Vân Tư Vũ lại chỉ dưới chân nam tử kia, kinh hô: “Rắn ---” Sau đó bộ dạng sợ hãi trốn ra sau lưng Phong Lăng Hề.

      Nam tử khỏi kinh sợ kêu ra tiếng, sắc mặt trắng bệch lảo đảo lui về phía sau. Vân Tư Vũ từ sau lưng Phong Lăng Hề thò đầu ra tiếp tục quát: “Ai nha… đuổi tới, còn chạy mau!”

      Nghe vậy nam tử kia cứ như vậy chạy , người xem trợn mắt há hốc mồm.

      Vân Tư Vũ từ sau lưng Phong Lăng Hề chui ra hất hất cằm về phía nàng, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo. Phong Lăng Hề buồn cười nhéo nhéo mặt của , khen ngợi : “Hiểu được tùy cơ ứng biến, rất thông minh.”

      Vân Tư Vũ ừ hừ tiếng, trong mắt đều là đắc ý.

      Lúc này tiểu nha đầu chạy tới, nhặt con rắn kia nhìn về phía Vân Tư Vũ ra: “Ca ca, đây là giả…”

      Vân Tư Vũ nho thầm câu, ‘Ta đương nhiên biết là giả.’ Sau đó nhìn bạn tốt mặt chồng chất vui vẻ, vỗ vỗ lên đầu tiểu nha đầu vờ sợ hãi : “Làm ta sợ muốn chết, ra là giả !”

      Tiểu nha đầu gật đầu , kiêu ngạo : “Đây là mẫu thân làm cho ta, có phải rất giống rắn hay ? Còn có thể động nữa!” Vừa vừa bắt đuôi rắn quơ quơ, thân rắn vặn vẹo hồi.

      Vân Tư Vũ phối hợp làm ra vẻ mặt sùng bài, ra: “ là lợi hại!”

      Tiểu nha đầu rốt cuộc vừa lòng thỏa mãn cầm món đồ chơi của mình chạy , nửa đường quay đầu trở lại câu: “Ca ca là tiểu quỷ nhát gan.”

      Sắc mặt Vân Tư Vũ trong nháy mắt tái , trong lòng tức giận oán hận thôi: ‘Công tử ta là quỷ nhát gan? Hừ hừ! Lúc công tử ta đùa với rắn ngươi còn biết ở trong cái xó xỉnh nào đấy!’

      Phong Lăng Hề buồn cười thôi, cuối cùng dứt khoát cười đại ra tiếng. Vân Tư Vũ căm giận nhào tới dùng hai móng vuốt cong cào nàng, là dùng hai bàn tay cào nàng.

      Bất quá tâm tình Vân Tư Vũ là tới cũng nhanh mà cũng nhanh hơn người, khi thấy đồ chơi tốt lại hoàn toàn quên mất chuyện trước vui. Nơi này xem chút, chỗ đó ngó ngó, chơi đến vô cùng cao hứng.

      Đáy mắt Phong Lăng Hề mang theo tia mềm mại vui vẻ, tiểu mèo hoang nhà là rất thỏa mãn, dẫn ra ngoài hóng gió chút dường như cái gì cũng đều cao hứng. Thông minh nhìn thấu tất cả lại có thể đơn thuần vui vẻ, mâu thuẫn kết hợp thể làm cho người tự chủ được bị hấp dẫn. Đương nhiên trước mắt mới chỉ hấp dẫn người mà chỉ còn có thể là .

      “Công tử, muốn vẽ thế nào?”

      Vân Tư Vũ nhìn xung quanh chút, phát yếu đuối ngồi quán bên cạnh chuyện với , khỏi quay đầu nhìn về phía Phong Lăng Hề.

      Phong Lăng Hề lôi kéo tay của , cười : “Nghĩ muốn vẽ gì vẽ bức tranh đó !”

      “Vậy chúng ta cùng vẽ chung bức .”

      Nếu là Vân Nhị công tử cầu Nhàn vương điện hạ như thế nào cũng liều mình bồi quân tử, nhưng vị chủ sạp kia lại đột nhiên chen miệng : “Công tử, tại hạ chỉ vẽ được bức tranh nam tử.”

      Vân Tư Vũ có chút thất vọng, khỏi thầm : ‘Cổ quái.’

      Chủ sạp bị nhìn làm cho có chút thẹn thùng, điều này cũng thể trách nàng nha! Vẽ nam tử tương đối nhiều, dần dà nàng vẽ bức tranh nam tử đều thuận buồm xuôi gió, thay đổi vẽ lại cảm giác là lạ.

      Vân Tư Vũ ngồi băng ghế chờ bức tranh, lại thể nào thành thỉnh thoảng lại quay đầu cùng Phong Lăng Hề chuyện, làm hại chủ sạp kia muốn lại do dự nghẹn trở về, đoán chừng là sợ Vân Tư Vũ nàng gì đó.

      Vị thị vệ đại tỷ kia cũng có cùng ra, bọn họ chuyến này cũng là bảy người, nhưng là đứng ở quán trước mặt nơi này, vẫn là đem cả sạp đều chặn lại. Khởi Vân và Thu Ngâm còn nhìn xem náo nhiệt, ba vị khác lại cảm thấy có ý nghĩa. Tô Văn mặc dù phải là mãng phu nhưng mà nàng cảm thấy hứng thú chính là võ mà phải văn; mà Ninh vương điện hạ cái danh họa gì chưa từng gặp, dĩ nhiên là chướng mắt tay nghề bên đường này.

      Về phần Vân Dật, tài tử danh tiếng phải là tự nhiên đến, bức tranh thô ráp của người này căn bản vẽ bằng , dĩ nhiên cũng hứng thú nổi.

      Vị chủ sạp này đây ra vẽ tranh chỉ để sống tạm, tự nhiên là thể so sánh được với công tử nhà lớn như Vân Dật đây, vẽ tranh tương đương với giết thời gian, cho nên bức tranh có tỉ mỉ như vậy tốc độ cũng nhanh hơn.

      Vân Tư Vũ cầm lấy xem bức tranh hoàn thành, càng xem mày càng nhíu chặt lại: “Ta có mềm yếu như vậy hả?” Vân Nhị công tử hài lòng, người trong tranh này làm cho cảm giác trận gió cũng có thể thổi ngã.

      “Hở…” Mặt mũi chủ sạp tràn đầy lúng túng biết nên giải thích như thế nào.

      Nam tử đều thích đẹp dần dà nàng cũng thành thói quen đem mọi người vẽ đẹp như tranh, người khác cầm lấy bức tranh của nàng đều là vô cùng hài lòng, hôm nay lại gặp được cái quái thai như Vân Tư Vũ này.

      Thấy chủ sạp khó xử Vân Dật khỏi mở miệng : “Tư Vũ, thôi, nếu như đệ muốn bức tranh trở về Đại ca vẽ cho đệ bức.”

      Vân Tư Vũ nhếch miệng, bất quá chỉ hỏi câu mà thôi, sao phải làm như giống như người xấu vậy? Vốn là bức tranh giống, cũng phải cố tình muốn trả tiền, mặc dù có giàu có gì nhưng là cũng cố ý làm khó xử người buôn bán . Hơn nữa, cho dù có tiền nhưng thê chủ nhà đúng là rất giàu có.

      Vân Nhị công tử hiển nhiên quên khoản tiền thắng kia của Phong Lăng Hề, tại kỳ cũng rất giàu có.

      Vân Tư Vũ ủy khuất nhìn Phong Lăng Hề, làm hại Nhàn vương điện hạ mềm lòng đến rối tinh rối mù, đưa tay sờ sờ đầu . Sau đó giọng cùng chủ sạp kia thương lượng chút rồi nhận bút trong tay nàng, lại trải tờ giấy Tuyên Thành bàn, tròng mắt suy nghĩ chút, khóe miệng quyến rũ ra nụ cười, sau đó bắt đầu hạ bút. demcodon.ddlqd

      Phượng Lăng Tịch thân là Hoàng nữ tất nhiên là tài năng xuất chúng. Bất quá bằng phần trí nhớ kia là có thể làm thơ vẽ tranh, hiển nhiên có chút thực tế. Nhưng mà Phong Lăng Hề đời trước sinh sống trong gia tộc cổ xưa nhà họ Phong kia cầm kỳ thi họa đều là môn bắt buộc, thân là người thừa kế mà ba hài lòng nhất các phương diện tự nhiên đều là cực kỳ xuất sắc.

      Đây cũng là nguyên nhân khác mà Phong Lăng Hề có thể rất nhanh thích ứng ở thế giới này, đối với dạng xã hội cổ xưa này cũng tính xa lạ, đối với tư tưởng có chút cũ kỹ ăn sâu này cũng cảm thấy thích ứng.

      Vân Tư Vũ nằm sấp ở bàn, nhìn xem bức tranh kia dần dần thành hình, đáy mắt sáng long lanh mang theo chút hào quang.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 36: Hoàng tử

      Editor: demcodon



      Phong Lăng Hề dừng bút lại thể chờ đợi được cầm lên xem, trong miệng lầm bầm: “Ta có dữ dội như vậy sao?” Trong mắt lại tràn đầy thích.

      Bức tranh giấy là hình Vân Nhị công tử trừng mắt, bộ dáng xù lông lại xấu hổ, nắm quả đấm giống như bị chọc giận chuẩn bị duỗi ra móng vuốt cong của người mèo.

      Phong Lăng Hề đến sát bên lỗ tai câu gì đó làm cho sắc mặt của Vân Tư Vũ trong nháy mắt đỏ hồng, siết quả đấm về phía quơ múa. Phong Lăng Hề khỏi bật cười, chỉ chỉ bức tranh trong tay . đúng là giống nhau như đúc.

      Kỳ Phong Lăng Hề chỉ câu: “Lần sau ta nhớ nhắc nhở chàng rên thôi.” Trong nháy mắt làm cho Vân Tư Vũ nhớ tới chuyện lúc trước từng làm cho mất mặt.

      Chủ sạp kia nhịn được lau mồ hôi, khó trách vị công tử này hài lòng. Nàng ràng gặp gỡ người trong nghề, nàng rất ràng bức tranh của mình mặc dù ở phương diện này coi như tệ nhưng lại bắt được thần sắc. Cho nên cũng chỉ có thể ở chỗ này bày cái quán kiếm sống nuôi gia đình thôi.

      Vân Tư Vũ rốt cuộc hài lòng, bất quá lúc Khởi Vân trả tiền chủ sạp kia lại kiên quyết cần, hiển nhiên là bị Phong Lăng Hề làm cho kinh hãi.

      Đoàn người tiếp tục về phía trước, Phong Lăng Hề đếm xỉa tầm mắt tìm tòi nghiên cứu sau lưng, lôi kéo bàn tay của Vân Tư Vũ nhìn xem ôm bức tranh hết nhìn đông tới nhìn tây.

      Phong Lăng Hề câu nhân cần , Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn đều tuấn tú lịch . Mặc dù trấn Đào Hoa cách kinh thành xa, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy quan lại quyền quý. Nhưng mà cả đoàn người đều xuất chúng này lại làm cho người người đều ghé mắt nhìn.

      Thế cho nên người ném đồ về phía bọn họ ít, bất quá lại có người nào để ý, mặc dù làm tan nát ít trái tim nam tử, nhưng có ai có mật lớn hơn mặt đất mà đến dây dưa.

      Đương nhiên nam tử đồng hành cũng bị ném ít đồ, bởi vì nam tử thành thân ở nước Hoàng Vũ trước sau cũng có gì ràng để phân biệt. Nhưng ngày lễ hoa đào này đây, nam tử kết hôn ra đường đeo đồ tranh sức của , để cho người khác biết mình là hoa có chủ. Mà Vân Dật và Vân Tư Vũ hiển nhiên có chuẩn bị như vậy.

      Vân Dật mặc dù chung chỗ với Tô Văn nhưng lại là phát hồ tình chi hồ lễ*, cũng có động tác quá mức thân mật. Vân Dật lại là mỹ nhân khó được, ai cũng muốn thử xem vận khí. Cho nên bị ném rất nhiều thứ, Khởi Vân và Thu Ngâm cũng có thiếu.

      (*phát hồ tình chi hồ lễ: Ý có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa)

      Ngược lại Vân Tư Vũ và Phong Lăng Hề tay trong tay làm cho người vừa nhìn rút lui, xem như là có lập gia đình nhưng nam tử to gan như vậy chỉ sợ cũng có vài người dám muốn.

      Thế giới này mặc dù đến mức cho phép nam tử ra cửa, cũng còn cầu nam tử ra cửa nhất định phải mang khăn che mặt nhưng lại rất khó ở đường cái trông thấy nam nữ có cử chỉ thân mật như vậy.

      Thế cho nên Phong Lăng Hề mỗi lần nhìn xem Vân Tư Vũ hợp tác dưới tầm mắt quan sát của những người kia đều cảm giác mình nhặt được bảo bối, nếu như hai người nhau muốn kéo kéo bàn tay bé cũng được vậy đúng là đau khổ. demcodon-lqd

      Mặc dù Vân Tư Vũ là loại quá mức khác bị người ghét bỏ, bất quá lúc mình chạy loạn cũng bị ném mấy món đồ. Vì thế Vân Nhị công tử tương đối lên mặt, mặc dù những người kia đều bị mắt lạnh của Phong Lăng Hề đảo qua dọa . Nhưng mà chứng minh vẫn có người vừa ý, mới có mất giá trị thị trường như vậy.

      Phong Lăng Hề dở khóc dở cười bóp mặt của , tên ngu ngốc này đúng cho là mình có tài, có sắc đây mà? Mặc dù thế giới này phổ biến xem nam tử mềm mại, đáng là đẹp. Nhưng phải ánh mắt mọi người đều hoàn toàn nhất trí, tiểu mèo hoang đáng như thế vẫn có người biết xem hàng.

      Vân Tư Vũ ôm bức tranh trong ngực đoạn đường, rốt cuộc sau khi mua băng tang hồ lô sợ làm dơ bức tranh mới giao cho Khởi Vân bảo quản. Sau đó trông thấy cách đó xa có người xích sắt, Vân Tư Vũ lại hứng thú nữa. tay cầm băng tang hồ lô, tay lôi kéo Phong Lăng Hề chạy qua bên kia. Chỉ thấy đường phố có hai cái cọc gỗ lớn cố định dây xích sắt dài, xích sắt cũng căng thẳng, có người mới vừa đứng lên vững, xích sắt lung lay cái ngã xuống.

      Chủ sạp cầm lấy đồng la gõ rung vang lên cả trời, trong miệng rống lớn : “ qua, ngang qua, ngàn vạn cần phải bỏ lỡ, chỉ cần hết sợi xích sắt này có thể lấy mười lượng bạc, lần mười văn tiền.”

      Mười lượng bạc đối với dân chúng bình thường mà cũng là hấp dẫn , làm ăn như vậy lợi nhuận rất tốt, nhưng nếu là gặp gỡ người có năng lực vậy cũng là thiệt thòi thảm.

      Đoàn người này của Phong Lăng Hề nếu tùy ý xách ra người ra cũng có thể làm cho ông chủ muốn khóc. Bất quá hiển nhiên ngoại trừ Vân Tư Vũ hưng trí bừng bừng bên ngoài những người khác đối với trò này cũng có hứng thú.

      Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc hẳn là khinh thường vì mười lượng bạc mà sử dụng khinh công, mà Vân Dật là công tử gia đình lớn như vậy tuyệt đối đường cái làm ra cái loại chuyện bất nhã này. Còn có nguyên nhân, chính là tại ba người này đều yên lòng. Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc vẫn nhìn chằm chằm quan sát Phong Lăng Hề, ánh mắt ràng mang theo tìm tòi nghiên cứu. Ngay cả Vân Dật cũng thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng cái, đối với thư họa rất có nghiên cứu, tự nhiên biết bức tranh của Phong Lăng Hề đạt tới đỉnh cao.

      Chỉ dựa vào điểm này Phong Lăng Hề hoàn toàn có thể chiếm được tài danh đủ rồi. Nhưng mà nàng thành trong miệng mọi người là Nhàn vương vô năng trêu hoa ghẹo liễu, tại sao vậy chứ? Lần đầu tiên cẩn thận quan sát vị Nhàn vương điện hạ này, Vân Dật thể thừa nhận lúc trước Lục Nhã đúng, bộ dạng nữ tử câu nhân như vậy xác nhiều lắm.

      Phong Lăng Hề có tâm tình để ý tới ý nghĩ của bọn họ, Vân Tư Vũ hưng phấn mà giẫm lên cọc gỗ. mặc dù biết Vân Tư Vũ có bản lãnh nhưng vẫn đứng ở bên cạnh .

      Xích sắt cách mặt đất cũng cao, vị trí chỉ tới đầu gối người, mặt đất trải lớp đệm. Mặc dù dày nhưng mà ít nhất có thể bảo đảm người bị thương, mà có đau hay đó chính là chuyện khác.

      Vân Tư Vũ thuần túy là vì chơi thú vị, cho nên cũng chưa dùng tới khinh công, mà là hoàn toàn dựa vào lực thăng bằng. Hai tay mở giống như tư thế bay lượn, thân thể tiến hành điều chỉnh theo xích sắt lay động, hai chân giống như hoàn toàn dính xích sắt, rất ổn, từng bước từng bước kiêu ngạo nóng nảy.

      Tất cả mọi người tự chủ được mà nín thở nhìn , muốn kêu cố gắng lên nhưng lại sợ hù đến . Trong lúc nhất thời vốn là nơi náo nhiệt nhất lại trở nên yên lặng như thế.

      Đột nhiên vốn là trong hoàn cảnh yên lặng lại truyền ra tiếng thét kinh hãi: “Vương gia---“

      Vân Tư Vũ cho là có người gọi Phong Lăng Hề khỏi quay đầu nhìn lại, kết quả thân thể mất thăng bằng ngã quỵ xuống mặt đất. Phong Lăng Hề vẫn ở bên cạnh lúc này vừa vặn đỡ .

      Vân Tư Vũ ngược lại sợ chút nào, còn nhớ che chở băng tang hồ lô trong tay, từ vai Phong Lăng Hề nhìn sang mới phát người nọ gọi phải là Phong Lăng Hề mà là Ninh vương điện hạ.

      Hoàng Vũ Mặc nhìn xem người đâu, khỏi cau mày : “Minh Tuyên, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngọc Ngạn đâu?”

      Hoàng Ngọc Ngạn, cả nước Hoàng Vũ mọi người đều biết Hoàng tử Ngọc Ngạn tài danh dưới Vân Dật bậc, cũng giống như Hoàng Vũ Hiên và Hoàng Vũ Mặc là từ đương kim Thái hậu sinh ra. demcodon-lqd

      Thái hậu luôn luôn thương tiểu nhi tử này, trước đó lâu bởi vì thân thể thoải mái sơn trang tĩnh dưỡng, cũng mang theo Hoàng Ngọc Ngạn chung.

      Mà Minh Tuyên còn lại là thiếp thân tiểu thị của Hoàng Ngọc Ngạn, hai người luôn luôn như hình với bóng.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 37: Hiếu kỳ

      Editor: demcodon


      Minh Tuyên cuống cuồng : “Vương gia, nô tài theo chân Hoàng tử điện hạ ra ngoài chơi, kết quả vừa rồi nhiều người chạy tán loạn.”

      Hoàng Vũ Mặc nghe vậy cũng có chút nóng nảy: “Các ngươi là chạy tán loạn ở chỗ nào, bên cạnh Ngọc Ngạn còn những người khác ?”

      “Còn có công tử Lăng Nguyệt.”

      Lăng Nguyệt cũng là trong bốn đại tài tử, mẫu thân là hoàng thương mà trong khi Thái hậu là thúc phụ của .

      Thân thể Thái hậu khó chịu, vì bề ngoài hiếu tâm cũng theo đến sơn trang. Lăng Nguyệt là loại người hoạt bát ở sơn trang vài ngày sống được muốn về. Thái hậu cũng biết cuộc sống dưỡng bệnh ở sơn trang có chút nhàm chán, nghĩ tới mình cũng thiếu người hầu hạ cho nên cho Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt về kinh.

      Hai người nam tử lặn lội đường xa dĩ nhiên là có ít thị vệ theo, chỉ là sau khi đặt chân lên trấn Đào Hoa hai người nhịn được muốn ra xem náo nhiệt, rồi lại muốn mang theo đoàn thị vệ của Thái hậu phái theo. Vì vậy chỉ dẫn Minh Tuyên chạy ra ngoài.

      “Hồ nháo!” Hoàng Vũ Mặc khỏi giận đến tái mặt tiếp: “Thậm chí ngay cả thị vệ cũng mang theo, nếu là gặp người trong lòng có quỷ làm sao bây giờ?” Xem ra hai người này hoàn toàn biết thế gian hiểm ác, cũng biết dung mạo của mình dễ dàng bị người khác để mắt tới.

      Minh Tuyên cúi thấp đầu dám lời nào, trong lòng rất là lo lắng.

      Phong Lăng Hề bởi vì tiểu thị này hại Vân Tư Vũ thiếu chút nữa té trong lòng vui, nhưng mà hai nam tử yếu ớt nếu là gặp người trong lòng có quỷ chỉ sợ hề có lực chống trả. Hoàng Vũ Hiên đối với người đệ đệ này của Hoàng Ngọc Ngạn vẫn có chút coi trọng, cũng có đạo lý gì nhìn gặp chuyện may. Lập tức mở miệng : “Ninh vương điện hạ hay là trước tìm được người rồi mới nổi giận !”

      Hoàng Vũ Mặc giận đến hồ đồ, nghe Phong Lăng Hề nhắc nhở nàng tự nhiên biết nặng , chỉ là nàng nghĩ tới Phong Lăng Hề vẫn cùng nàng hợp lại có lòng tốt như vậy.

      Hiển nhiên Ninh vương điện hạ quên chính nàng là người trêu chọc Phong Lăng Hề trước. Tranh đấu với nàng ấy thành thói quen, nay Phong Lăng Hề đột ngột có ý tốt làm cho Hoàng Vũ Mặc cảm thấy có chút được tự nhiên. Bất quá điểm khó chịu kia ảnh hưởng toàn cục, Ninh vương điện hạ rất nhanh vứt qua bên bắt tay vào tìm người.

      Hoàng Vũ Mặc nhìn qua lịch nho nhã nhưng khi làm việc lại mạnh mẽ vang dội, dặn dò người khác tìm người đường còn nàng trực tiếp tìm quan huyện, để cho nàng ta phát động người cùng nhau tìm.

      Quan huyện đáng thương kia giường cùng Thị quân xinh đẹp, đột nhiên bị kéo lên mơ mơ màng màng nhìn xem kim bài tượng trưng cho thân phận Ninh vương điện hạ kia, cho là mình phạm vào chuyện gì hù dọa thiếu chút nữa bất tỉnh. demcodon.ddlqd

      Sau khi nghe Ninh vương điện hạ thuật lại mọi chuyện xong quan huyện đại nhân tỉnh táo vội vàng cho người lần lượt ra ngoài tìm hộ.

      Nhiều người lực lượng lớn, cộng thêm Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt cũng chưa gặp chuyện gì, chỉ là bên cạnh bọn họ có thêm vài nữ tử du đãng chút, rất nhanh là tìm được người rồi. Kết quả tìm được Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt lại phát mất Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ.

      Tô Văn cau mày : “Trở về nhà trọ xem chút, bọn họ có lẽ trở về rồi.” Bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới, lúc bọn họ vừa mới chuẩn bị tìm người dường như Phong Lăng Hề chính là mang theo Vân Tư Vũ về phía nhà trọ. Nàng vốn cho là bọn họ muốn hướng kia tìm người, bây giờ nhìn lại bọn họ phải là thẳng về nghỉ rồi.

      Tô tướng quân đoán đúng, Phong Lăng Hề mặc dù nể mặt thể diện của Hoàng Vũ Hiên đến mức thấy chết mà cứu. Nhưng mà chuyện tìm người như vậy, ở nơi này cũng tính là địa phương vắng vẻ, Hoàng Vũ Mặc là vương gia còn có thể có biện pháp tìm người à. Thế thể hoài nghi nàng ấy và Hoàng Vũ Hiên cùng phụ thân sinh ra. Cho nên , ở lại cũng có tác dụng lớn gì, còn bằng về nghỉ ngơi. thêm, phải là để Khởi Vân lại hay sao?

      * * *
      “Ưm…”

      “Thoải mái ?”

      “Hở… chút…”

      “Như vậy hả?”

      “Ưm…”

      thanh mập mờ trong phòng truyền vào trong tai Ninh vương điện hạ ngoài cửa, làm cho sắc mặt nàng biến thành màu đen. Vốn là nàng muốn đến cảm tạ chút Phong Lăng Hề quan tâm Hoàng Ngọc Ngạn. Mặc dù điểm quan tâm này có ý nghĩa, nhưng mà xảy ra ở người Phong Lăng Hề chính là kỳ tích, cho nên nàng cũng so đo hành vi trực tiếp rời của Phong Lăng Hề. Dù sao Nhàn vương điện hạ chính là người tim phổi, nhưng mà bây giờ nhìn lại chút quan tâm kia đều là do nàng tự mình đa tình, bộ dáng người ta nơi đó có chút nào là quan tâm, ràng có để ở trong lòng.

      Ninh vương điện hạ căm giận xoay người rời , nếu như có lúc nàng lại tin tưởng Phong Lăng Hề có ý tốt nàng mang tên mình viết ngược lại.

      Trong phòng, Phong Lăng Hề thản nhiên liếc mắt ra cửa phòng tiếp tục động tác tay.

      Vân Tư Vũ nằm lỳ ở giường, bộ dáng buồn ngủ hưởng thụ vẫn quên phất tay chỉ huy : “ mặt chút.”

      Hai tay Phong Lăng Hề mát xa người dời lên chút. Vân Tư Vũ hừ tiếng, lại cầu : “Lại dùng lực chút.”

      Người luyện võ đối với huyệt đạo nắm chắc vô cùng chuẩn, Vân Tư Vũ thoải mái nằm thẳng hừ hừ, nhưng có phát Nhàn vương điện hạ tâm cuồng ý loạn.

      mực còn cây ngay sợ chết đứng, đẩy Phong Lăng Hề lên giường, tri ân báo đáp duỗi ra móng vuốt muốn mát xa lại cho nàng, kết quả ấn lấy thân bị đụng ngã.

      “Hề…” Vân Tư Vũ chớp mắt to có chút hiểu, làm cho Phong Lăng Hề cảm thán mình vô cùng lớn, cũng thành thân sao lại còn có thể thuần khiết như thế chứ?

      Vì vậy Nhàn vương điện hạ tà ác vươn tay vào giữa áo bào của Vân Nhị công tử, rất nhanh làm cho Vân Nhị công tử nghẹn đỏ cả khuôn mặt.

      Vân Tư Vũ mím môi nhẫn nhịn, cuối cùng thể nhịn được nữa chủ động thương nhung nhớ hôn lên cặp môi mềm mại đỏ mọng kia, hai móng vuốt cũng bắt đầu lôi kéo y phục người Phong Lăng Hề.

      Phong Lăng Hề hài lòng cười cười đưa tay để màn xuống, ôm phu lang dịu dàng say mê.

      * * *
      Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Ngọc Ngạn tức giận sớm chút. Hôm qua sau khi và Lăng Nguyệt bị tìm được mang bọn họ đến nhà trọ có Phong Lăng Hề ở ngủ lại. demcodon.ddlqd

      Ngoài ý muốn gặp phải Tam Hoàng tỷ lâu gặp mặt, trong lòng rất là cao hứng. Tối hôm qua bởi vì trở lại quá muộn nên ngủ, cho nên dự định hôm nay trò chuyện tốt. Kết quả mới ra cửa nghe được tiếng chuyện với nhau càng ngày càng gần.

      “Chủ tử, ngài sủng Quận chúa như vậy sợ Quận chúa bị người khác ghen tỵ hay sao?” Giọng này là của nam tử trẻ tuổi, trong giọng ràng mang theo vui vẻ.

      người còn lại là giọng của nữ tử, lời của nam tử xong hồi lâu mới lười biếng vang lên: “Thế nào? Khởi Vân muốn lập gia đình? Vừa ý người nào?”

      Chỉ là giọng phác thảo chút người được lòng này, làm cho người khỏi muốn xem bộ dáng của người này ra sao.

      Hoàng Ngọc Ngạn cũng khỏi dừng bước, có chút tò mò người sủng phu lang nhiều thế nào mới có thể sủng đến làm cho người ghen tỵ.

      “Chủ tử, ngài đừng bêu xấu ta, ta đời này chỉ sợ là ai thèm lấy.” Ra bên ngoài đến địa phương nhiều người - nhiều miệng Khởi Vân tự nhiên thay đổi cách xưng hô, nhưng là có người ngoài cũng mất quy củ nhiều như vậy, hề tự xưng nô tài.

      Giọng Phong Lăng Hề vẫn mang theo lười biếng như cũ: “ cần phải tự coi mình.” Khởi Vân mặc dù xuất thân tốt, nhưng mà so với những công tử thế gia kia tuyệt đối chỉ là hơn chứ kém.

      Khởi Vân mím môi cười : “ phải là tự coi mình, mà là ánh mắt cao, cả ngày nhìn xem ngài và Quận chúa ân ái, nữ tử thế gian này còn có thể để vào mắt ư?”

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 38: Dự định của Nhàn vương

      Editor: demcodon



      Hoàng Ngọc Ngạn đứng ở chỗ cũ, bởi vì nghe Khởi Vân kia vô cùng khoa trương mà mất hào hứng, chỉ nghĩ là tiểu thị nhà ai lại khen tặng chủ tử thôi. Mà giọng dễ nghe của cái người lười biếng kia lâu chưa từng vang lên. Hoàng Ngọc Ngạn định tiếng bước chân của hai người đến gần.

      Sau đó gặp hai người trước - sau từ bên người qua, mắt nhìn thẳng giống như căn bản có chú ý tới .

      Mà Hoàng Ngọc Ngạn lại nhìn xem nàng quá mức chói mắt mặt khẽ thất thần, nhìn xem hai người cuối cùng dừng lại trước cửa phòng kia. Sau đó nàng đột nhiên xoay người nhìn về phía tiểu thị sau lưng cười có chút tà mị, gương mặt đó trong nháy mắt trở nên càng thêm mê hoặc lòng người, mà chính nàng lại tựa như hồn nhiên chưa nhận ra, chỉ là : “Nếu chọn Dạ Tinh ? Nàng tuyệt đối trêu hoa ghẹo nguyệt.” demcodon.ddlqd

      Từ lúc Khởi Vân nhìn thấy khóe môi quyến rũ của Phong Lăng Hề nhịn được lui về sau hai bước, trong lòng dự cảm xấu vô cùng mãnh liệt. Lúc này vừa nghe lời này của nàng lại càng lắc đầu liên tục.

      phải là Khởi Vân ghét bỏ Dạ Tinh, là Dạ Tinh quá bình thường. nữ tử to lớn có vóc người quá mức đáng , cũng chê, nhưng là mực gương mặt còn chút thay đổi giống cá chết, ràng người sống lại xuất quỷ nhập thần, bay tới bay lui giống như du hồn, người nhát gan có thể bị nàng tươi sống dọa chết.

      Khởi Vân trong nháy mắt cảm thấy bị Phong Lăng Hề làm cho giật mình, trong lòng có bóng ma khỏi thở dài, sớm phải biết chủ tử là thể tùy tiện trêu ghẹo.

      Lúc Khởi Vân đau buồn oán than, cửa phòng từ bên trong đột nhiên mở ra, Vân Tư Vũ vừa thấy Phong Lăng Hề cao hứng nhảy vào trong ngực nàng: “Hề, chúng ta leo núi , nghe nơi đẹp nhất trấn Đào Hoa chính là núi đào.”

      Phong Lăng Hề đưa tay xoa xoa đầu của , cười : “Được.” Duỗi tay ôm lấy vào trong phòng, trong miệng ra: “Trước dùng điểm tâm trước.”

      Vân Tư Vũ vừa nhìn cái gì đó trong tay Khởi Vân, khỏi hưng phấn: “Cái đó, tối hôm qua phải là bán hết rồi hả?”

      Khởi Vân vội vàng chen miệng : “Đây là chủ tử buổi sáng ra ngoài mua.” tại đúng là nghĩ thầm lấy công chuộc tội. phải làm cho Vương quân cao hứng, nếu Vương quân cao hứng Vương gia dĩ nhiên cũng cao hứng. Vương gia cao hứng dĩ nhiên là người lớn chấp nhặt lỗi lầm của người . cũng muốn gả cho Dạ Tinh.

      Kỳ làm cho Vân Tư Vũ hưng phấn cũng phải là cái bảo bối gì đó, chính là chút điểm tâm. Bất quá bộ dáng đáng , các loại tiểu động vật rất sống động, nhìn qua làm cho người động lòng.

      Vân Tư Vũ đưa tay cầm con thỏ mũm mĩm, ‘tàn nhẫn’ cắn cái đầu của nó, nghiêng nghiêng cọ trong ngực Phong Lăng Hề, mơ hồ : “Hề, nàng tốt…”

      Phong Lăng Hề cười chọc chọc quai hàm phình ra của , thở dài : “Chàng cũng dễ mua chuộc quá!”

      Vân Tư Vũ hừ hừ hai tiếng, ràng đồng ý lời của nàng.

      Khởi Vân thấy cần mình hầu hạ thả ra cái gì đó trong tay ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại chuẩn bị đồ cần du lịch, dựa theo kế hoạch của Vương gia xe ngựa chỉ có thể để lại.

      Nhìn Khởi Vân qua bên canh Hoàng Ngọc Ngạn mới hồi phục lại tinh thần, lắc đầu làm cho mình mang theo sủng ái mềm mại trong vui vẻ kia tách ra khỏi đầu, có chút yên lòng xoay người tìm Hoàng Vũ Mặc.

      Hoàng Vũ Mặc suy nghĩ có nên buông tha sống chết theo kế hoạch của Phong Lăng Hề mà cùng Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt về kinh hay ? Kết quả Lăng Nguyệt lại muốn trở về nhanh như vậy, muốn theo đám bọn họ chơi, Hoàng Ngọc Ngạn hiển nhiên cũng có chút động lòng.

      Dù sao bình thường cơ hội xa nhà nhiều lắm, cho dù có cơ hội xuất cung cũng là qua lại trong kinh thành cùng Thái hậu sơn trang tĩnh dưỡng, cũng chưa từng nửa đường dừng lại, tại cơ hội như vậy rất khó được.

      Phỏng đoán bọn họ bình thường ngoan ngoãn trở về nhưng lần này Vân Dật ở đây, ràng Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn cũng có chuyện gì quan trọng phải làm.

      Hoàng Vũ Mặc nhíu nhíu mày, muốn thấy Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ xuống lầu. Khởi Vân tháo xe ngựa, chỉ có Tuyệt Ảnh và Đạp Tuyết chờ trước cửa nhà trọ, bộ dáng như vậy ràng là sắp phải ra ngoài.

      Hoàng Vũ Mặc lời ra đến khóe miệng trực tiếp nuốt trở vào, nhìn về phía Phong Lăng Hề : “Nhàn vương điện hạ đây là muốn chuồn êm?”

      Vân Tư Vũ xem chút phía bên ngoài giữa là ban ngày, nhìn lại chút người sống trong nhà trọ lớn. Mặc dù cũng gì, nhưng là bộ dáng kia ràng , điều này có thể gọi là chuồn êm à?

      Hoàng Ngọc Ngạn giương mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề mới phát là người lúc trước gặp, nàng chính là Nhàn vương? Cái người làm cho Đại Hoàng tỷ thiên vị đến ngay cả Phụ hậu cũng hoài nghi nàng có phải bị Nhàn vương đầu độc hay ?

      Phong Lăng Hề lười biếng liếc nhìn Hoàng Vũ Mặc, nhíu mày : “Ừ! Ninh vương điện hạ về kinh hả?”

      Hoàng Vũ Mặc cắn răng : “Nhàn vương điện hạ gì vậy, bản vương nếu là phụng chỉ cùng chơi tự nhiên thể nửa đường rời .” Vốn là Hoàng Vũ Mặc còn do dự lập tức đưa ra quyết định.

      Lăng Nguyệt trong nháy mắt cười nheo mắt.

      Phong Lăng Hề thấy sao cả : “Tùy ngươi, bất quá ta chỉ xem trọng thể diện của Hoàng Vũ Hiên, bản vương muốn nhắc nhở trước Ninh vương điện hạ câu.”

      Hoàng Vũ Mặc nhíu mày, Phong Lăng Hề cười đến có chút thân thiết : “Bản vương có nhàn hạ thoải mái chăm sóc người liên quan.”

      Sắc mặt Hoàng Ngọc Ngạn có chút khó coi, hiển nhiên cảm thấy Phong Lăng Hề người liên quan là chỉ và Lăng Nguyệt. Nhưng thực tế Phong Lăng Hề người liên quan là chỉ cả nhóm người bọn họ.

      Phong Lăng Hề xong ôm Vân Tư Vũ rời , cũng nhìn tới sắc mặt của những người khác là cái gì.

      Vân Tư Vũ bị ôm lên ngựa, nhịn được quan sát Phong Lăng Hề, sau đó giọng hỏi: “Chúng ta muốn thám hiểm hả?”

      Phong Lăng Hề nhíu mày: “Vì cái gì hỏi như vậy?”

      “Địa phương nguy hiểm bọn họ mới cần chăm sóc nha!”

      Phong Lăng Hề khỏi cười cười : “Chúng ta là xuyên qua núi đào, núi tuyết xem tuyết, thế nào?”

      Hai mắt Vân Tư Vũ sáng ngời, gật đầu : “Được!”

      Mắt Phong Lăng Hề nhìn đám người chuẩn bị theo kịp, khóe miệng quyến rũ ra đường cong tà ác. Thế giới hai người tốt của bị người phá hư, làm sao có thể oán khí chứ? lên núi tuyết ngây ngốc mười ngày nửa tháng, ngược lại muốn xem bọn họ có còn khí lực nữa hay ? Bất quá, cắt cái đuôi sau lưng mới là mục đích, quan trọng nhất vẫn là cảm thấy Vân Tư Vũ thích.

      Phong Lăng Hề có ý tốt nhắc nhở Vân Tư Vũ có chỗ cảnh giác, cũng làm cho những người khác coi trọng. tại biết bọn họ là núi đào, Hoàng Vũ Mặc thậm chí có chuẩn bị gì nhiều, ngay cả thị vệ cũng chỉ là ý tứ dẫn theo vài người, để tránh tình huống phát sinh ngoài ý muốn mà chiếu cố vài người nam tử.

      Dĩ nhiên Ninh vương điện hạ chút cũng có phát giác được dự định trong lòng Phong Lăng Hề, còn tưởng rằng chỉ là núi đào vui đùa chút, trước khi trời tối trở lại. demcodon.ddlqd

      Đến trấn Đào Hoa này núi đào xem chút vậy đừng đến, nhất là mùa hoa đào này nếu như đến nhìn nhất định hối hận, bởi vì cảnh sắc kia rất đẹp.

      Núi đào cũng phải là ngọn núi, mà là liên miên vài ngọn núi đều là hoa đào, cánh hoa bay múa, khắp nơi đều có thể ngửi được mùi hương hoa đào.

      Phong Lăng Hề dự định trực tiếp xuyên qua vài ngọn núi này, núi tuyết ngắm tuyết.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 39: Móng vuốt sáng

      Editor: demcodon



      Mặc dù người đến núi đào ngắm cảnh rất nhiều nhưng mà phần lớn đều chỉ đến ngọn núi rồi dừng lại, trời tối sầm trở về trong trấn. Cho nên chỉ có đỉnh núi bên cạnh trấn Đào Hoa là sửa sang đường, còn có đình nghỉ ngơi, bàn đá ghế đá, thậm chí có người lên núi bán đồ chơi cũng lời được chút.

      Mà phía sau vài đỉnh núi căn bản cũng có đường , xe ngựa và ngựa cũng thể dùng, hơn nữa đường kia cũng dễ dàng , núi tuyết, riêng là bò qua vài ngọn núi này cũng có thể làm cho người nếm ít khổ sở.

      Khắp núi hoa đào tung bay mênh mông liên miên dứt, cảnh trí như vậy rất là hấp dẫn người, nhất là mấy người nam tử vô cùng thích.

      Bởi vì Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ dừng lại nên đám người theo đằng sau cũng dừng lại nghỉ ngơi. Hoàng Ngọc Ngạn ở trong đình bày ra đàn, Minh Tuyên đốt hương, tiếng đàn vang lên Lăng Nguyệt theo tiếng đàn nhảy múa nhàng cùng hoa đào tung bay, giống như tiên tử hạ xuống phàm trần.

      Hoàng Ngọc Ngạn khỏi giương mắt nhìn Phong Lăng Hề, hoặc có lẽ vì lời Phong Lăng Hề ở nhà trọ đả kích lòng tự trọng của vị Hoàng tử điện hạ này. Dù sao cho tới bây giờ cũng có người nào cảm thấy là người phiền toái, bởi vậy muốn làm chút gì đó, muốn cho nàng phải lau mắt mà nhìn.

      Đáng tiếc Phong Lăng Hề hoàn toàn hiểu biết tâm tư của , căn bản cũng vô tình quan tâm.

      Vân Tư Vũ bước đến bên tai Phong Lăng Hề, giọng ra: “ có đàn hay như Giải Ngữ.” ddlqd.demcodon

      Phong Lăng Hề khỏi cười cười, mỹ nhân tài danh tài tử vốn cũng công bằng, thân phận đủ căn bản cũng có tư cách xếp hàng, cho nên kỳ bốn đại tài tử cũng phải xuất sắc nhất từ mà biệt. Riêng Giải Ngữ có thể chen lấn với danh tiếng đệ nhất mỹ nhân kinh thành kia của Vân Dật, mà tài nghệ của Giải Ngữ nếu so sánh với bất kỳ bốn đại tài tử nào cũng thua kém ai.

      “Chàng hiểu đàn?”

      Vân Tư Vũ gật đầu : “Hiểu chút !” xong thần bí cười tiếp: “Nếu ta đánh đàn nàng có dám nghe hay ?”

      Phong Lăng Hề nhìn xem bộ dáng đắc ý của tới gần môi hôn cái: “Lần sau đàn cho ta nghe.”

      “Được! Bất quá nếu là xảy ra điều gì ngoài ý muốn cũng đừng trách ta.”

      khúc nhạc kết thúc ánh mắt Phong Lăng Hề căn bản cũng có dời qua phía bên kia, mực cùng Vân Tư Vũ kề tai chơi đến vô cùng cao hứng.

      Trong lòng Hoàng Ngọc Ngạn lần đầu tiên sinh ra cảm giác bị thất bại đến thế.

      Lăng Nguyệt ngược lại rất cao hứng, nhảy múa xong lại chạy tới chuyện với Vân Dật. Lăng Nguyệt là người có tính toán, chuyện cũng trực tiếp hoàn toàn lo lắng cảm nhận của đối phương.

      Vừa mở miệng hỏi: “Vân Dật, ta nghe lúc Nhàn vương thành thân phô trương rất lớn, đều thắng được Tô tướng quân, có phải vậy hay ?” Hiển nhiên tốc độ lời đồn đãi này phải nhanh bình thường.

      Mà Lăng Nguyệt hoàn toàn quên, Vân Dật cũng là nhân vật chính thành thân ngày đó vẫn bị so sánh với người kia.

      Cũng may Vân Dật rộng lượng so đo với y còn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của y. Bất quá chính cũng có tận mắt thấy, đành phải mang những lời đồn đãi nghe được sau khi thành thân cho y biết.

      Lăng Nguyệt nháy mắt : “Khoa trương như vậy?” Giương mắt nhìn về phía con ngựa trắng bước chân nhàn nhã kia, hiếu kỳ : “Đó chính là Đạp Tuyết Vô Ngân? nhìn ra có gì đặc biệt."

      Vân Tư Vũ thính tai nghe được lời mà hai người , cũng khỏi hiếu kỳ. Lúc thành thân có nhiều bảo bối như vậy sao?

      Vân Nhị công tử bây giờ mới biết, ra cảnh tượng gả là như vậy, rốt cuộc cũng nhớ lại mình quyết định muốn lừa gạt bảo bối của Phong Lăng Hề, đáng tiếc lúc này Phong Lăng Hề cũng thể đổi bảo bối đến cho .

      * * *
      Lúc trời chiều ngả về phía tây Phong Lăng Hề đột nhiên đến bên cạnh Đạp Tuyết sờ sờ đầu của nó. Sau đó vỗ cái mông ngựa để cho tự nó chạy , ngay cả Tuyệt Ảnh cũng theo nó.

      Hoàng Vũ Mặc trông thấy màn này, khỏi hỏi: “Nhàn vương điện hạ là định muốn trở về?”

      Phong Lăng Hề kéo Vân Tư Vũ ngồi ở dưới cây đào lên, nhíu mày : “Ninh vương điện hạ, ai cho ngươi biết bản vương phải về?” xong lại ôm lấy Vân Tư Vũ tiếp tục về đường phía trước, nhàn nhã : “Bản vương nếu đến leo núi, tự nhiên muốn từ đầu đến đuôi, sao có thể bỏ dở giữa chừng chứ?”

      Sắc mặt Hoàng Vũ Mặc khỏi thay đổi nhìn thấy bao lớn người Khởi Vân hiểu. Phong Lăng Hề là sớm có chuẩn bị, lại cố ý cho bọn họ biết.

      Sắc mặt Tô Văn cũng khó coi, vốn là nàng cũng quá nguyện ý cùng đường với Phong Lăng Hề. Bất đắc dĩ đó là ý chỉ của Nữ hoàng, nàng chỉ có thể nhẫn nại. Đúng là Phong Lăng Hề dọc theo đường đều châm chích với bọn họ, là ai cũng có lúc tức giận. Cho nên Chiến thiên tướng quân vẫn nghiêm túc ít lời cũng khỏi mở miệng : “Nhàn vương điện hạ có phải quá đáng hay ?”

      Khởi Vân còn chưa kịp mở miệng trả lời thay chủ tử Vân Vư Tũ lại mở miệng trước bước: “Tô tướng quân sao có thể lời có đạo lý này, chúng ta phải về hay là muốn tiếp tục đều là tự do của chúng ta, chẳng lẽ còn muốn chờ ngài dặn dò hay sao?” ddlqd.demcodon

      Lời Khởi Vân muốn đến miệng trong nháy mắt nuốt trở vào, cúi đầu cười khẽ. Quả nhiên người được chủ tử coi trọng tuyệt đối dễ dàng bị khi dễ như vậy. Vương quân bình thường nhìn vô hại nhưng có nghĩa là con thỏ trắng .

      Vương gia sai, Vương quân chính là mèo, bây giờ phải là giơ móng vuốt sáng ra sao?

      “Còn có Ninh vương điện hạ, nếu như xem lời này vừa mắt phiền ngài thấy nàng đường vòng, cần gì chết sống quấn quýt lấy tha chứ?”

      Sắc mặt Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc càng thêm khó coi, hai vị này ngoại trừ phụ thân của mình sinh ra và nuôi lớn, cho tới bây giờ cũng có bị nam nhân khác dạy dỗ qua.

      Bất quá Hoàng Vũ Mặc vẫn luôn tìm Phong Lăng Hề phiền toái, mặc dù sắc mặt u nhưng có nổi giận. Lần trước sau khi thiếu chút nữa chọc giận Phong Lăng Hề Hoàng Vũ Hiên cảnh cáo nàng tuyệt đối thể động thể động chạm vào Vân Tư Vũ để xảy ra chuyện gì. Nếu đến lúc đó Hoàng tỷ chắc là cứu được nàng. Mặc dù lúc Hoàng Vũ Mặc nghe lời này của Nữ hoàng bệ hạ bày tỏ rất khinh thường nhưng thực tế lại đặt ở trong lòng. từ đến lớn chứng minh nghe lời Hoàng tỷ sai, cho nên nàng nhịn!

      Ngược lại Tô Văn có lẽ kìm nén quá nhiều khẩu khí, lúc này vừa ra khỏi miệng chính là lời nặng: “Nhàn vương quân là dễ nuôi dạy.”

      Vân Tư Vũ cười lạnh : “Tô tướng quân quên, Chính quân của ngài và bản Vương quân là cùng mẫu thân sinh ra sao? Bản Vương quân từ mất phụ thân, nuôi dạy tốt đó cũng là mẫu thân có dạy tốt, ra Tô tướng quân đối với nhạc mẫu có ý kiến lớn như thế. Bản Vương quân phản ảnh giúp ngài.”

      “Vân. Tư. Vũ!”

      Mắt thấy Tô Văn muốn nổi giận Vân Dật vội vươn tay ra giữ chặt ống tay áo của nàng, trong mắt mang theo cầu xin: “Thê chủ…”

      Lúc đầu Vân Tư Vũ là bởi vì mới bị đẩy ra. Mặc dù bây giờ nhìn lại y trôi qua rất tốt, nhưng mà đáy lòng Vân Dật cuối cùng vẫn tồn tại tia áy náy. Có lẽ bởi vì lời Vân Tư Vũ làm cho nghĩ tới ban đầu tình cảnh Vân Tư Vũ ở phủ Tướng quân người nào hỏi thăm khỏi lại càng tự trách.

      Mặc dù người nào tận lực nhằm vào Vân Tư Vũ nhưng mà nghĩ cũng biết chi phí ăn mặc của Vân Tư Vũ vẫn kém hơn và Vân Thiển. Mà ngay cả là con thứ Vân Khê chỉ sợ cũng còn tốt hơn y rất nhiều, dù sao Vân Khê có phụ thân trông nom.

      Cái loại hoàn cảnh có người nào quan tâm đó ngẫm lại nếu là đổi thành có khả năng cũng làm được quan tâm Vân Tư Vũ như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :