1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 25: Đến thanh lâu

      Editor: demcodon


      Phong Lăng Hề đếm xỉa lúng túng mà vỗ vỗ đầu Vân Tư Vũ hỏi: “Muốn ngồi xe ngựa hay cưỡi ngựa?”

      Mắt Vân Tư Vũ nhìn toàn thân tuyết trắng của Đạp Tuyết Vô Ngân lập tức trả lời: “Cưỡi ngựa!” Khó được trông thấy con ngựa xinh đẹp như vậy đương nhiên muốn cưỡi lần.

      Phong Lăng Hề bay người lên ngựa, sau đó khom lưng vươn cánh tay ôm kéo lên ngồi ở trước mặt mình. demcodon.ddlqd

      Kết quả Đạp Tuyết chịu hí tiếng muốn quăng người dư thừa lưng . Phong Lăng Hề nắm chặt dây cương vòng tay ôm Vân Tư Vũ vào trong ngực, đưa tay vỗ đầu ngựa dạy dỗ : “Đạp Tuyết đây cũng là chủ tử của mi, dám làm cho ta ngã coi chừng ta lột da mi!”

      Đạp Tuyết Vô Ngân này chính là ngựa quý khó có được thông hiểu tiếng người, nghe lời Phong Lăng Hề cam lòng phun ra khí hai cái lại đàng hoàng xuống.

      Vân Tư Vũ cũng muốn gây thù với ngựa này, thấy nó ngoan muốn đưa tay sờ sờ đầu nó lại bị nó bỏ qua, khỏi mở miệng uy hiếp : “Mi có nghe lời hay , coi chừng ta nhổ sạch lông của mi.”

      Mọi người vô cùng biết gì, đó là Đạp Tuyết Vô Ngân đấy! Dường như ai hiểu được bảo bối khó lường này làm cái gì, bọn họ bây giờ nghe được cái gì? lột da lại nhổ lông, bọn họ xem đó là ngựa bình thường sao? Nhìn xem Đạp Tuyết ràng mang theo ánh mặt oán giận, bọn họ hủy bỏ cái ý nghĩ này, ngựa bình thường có linh tính như vậy sao?

      Vân Tư Vũ đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Phong Lăng Hề ra: “Hề, ta muốn đem hoa hoa – cỏ cỏ ta nuôi, còn có động vật dời đến vương phủ.”

      vừa dứt lời Khởi Vân vội vàng : “Vương gia, đồ vật của Vương quân có chút nhiều.” Ý là bọn họ chuyển về hết, bởi vì có Dạ Tinh theo hộ vệ nên Phong Lăng Hề chỉ cho Vân Tư Vũ dẫn theo vài tiểu thị hầu hạ, muốn bọn họ dọn lũ cá nuôi kia hay là thôi !

      Mắt Phong Lăng Hề nhìn Vân Tư Vũ, Vân Tư Vũ lại nhìn nàng cười ngây ngô. nuôi hoa hoa – cỏ cỏ lâu như vậy cũng có cảm tình, hơn nữa còn có rất nhiều đồ tốt khó tìm được. Phong Lăng Hề xoa bóp mặt của , với Khởi Vân: “Các ngươi về vương phủ trước rồi gọi thêm người đến chuyển ! Liễu Chính quân, thành vấn đề chứ?” Mặc dù quyết định nhưng chỉ là tượng trưng hỏi ý kiến chủ nhân thôi, cũng là biết lễ phép.

      Liễu Sâm dám đồng ý sao? Mặc dù danh tiếng của Phong Lăng Hề tốt như thế nào nữa nhưng người ta thế nào cũng là Vương gia đấy! Huống chi ít bới lông tìm vết phong tình đúng là cho tim người đập rộn lên rất khó từ chối.

      Mọi chuyện đều dặn dò xong Vân Tư Vũ vội vàng thúc giục Phong Lăng Hề rời .

      Nhìn xem hai người rời , trong lòng mọi người nghĩ tới: 'Vân Nhị công tử này đúng là được sủng ái nha! Đạp Tuyết Vô Ngân là ngựa quý như vậy đều cho cưỡi, còn muốn đem hoa hoa – cỏ cỏ và động vật đều dời đến vương phủ, nghĩ đến Nhàn vương ngược lại là người thương hương tiếc ngọc, khó trách những công tử phố hoa kia đều khen nàng dứt miệng.'

      Vân Dật và Liễu Sâm tạm biệt xong lên xe ngựa có vẻ yên lòng. Thu Ngâm nhìn ra có vẻ mất mát khỏi mở miệng : “Công tử, Tướng quân phải lên triều mới thể tới đón ngài, còn Nhàn vương kia có việc gì mới nhàn rỗi như vậy.”

      Thu Ngâm là tiểu thị thân cận của Vân Dật rất là tri kỷ. Khi Vân Dật xuất giá cũng vội vàng theo, đến bây giờ vẫn như cũ gọi Vân Dật là công tử.

      Vân Dật gật đầu : “Ta biết .” Chỉ là nhìn xem hai người kia thân mật như vậy có chút hâm mộ. biết như vậy hợp lễ nghi, nhưng giữa phu thê tương kính như tân* khó tránh khỏi làm cho người cảm thấy xa cách chút.

      (*tương kính như tân là tôn trọng lẫn nhau, cư xử có lễ nghĩa)

      Thu Ngâm an ủi: “Công tử cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, Tướng quân phải là còn muốn dẫn ngài xem cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá sao?”

      Mỗi năm lần cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá là do phần đông thanh lâu phố hoa hợp tác cử hành, địa điểm vào buổi tối tại hồ Kính Nguyệt duyên dáng, đến lúc đó có ít danh kỹ thanh lâu đều ra mặt tranh đoạt hoa khôi phố hoa và hoa khôi thanh lâu có danh tiếng nhất.

      Vốn là hoạt động như vậy nên làm chính thức quá mức, dù sao đều là mấy công tử thanh lâu. Nhưng bởi vì Nữ hoàng đề sáu chữ “Hoa khôi thi đấu tranh bá” làm cho nó trở thành hoạt động cao nhã hạng nhất, huống chi ngày này vốn chỉ là tỷ thí tài nghệ. Lúc vừa mới bắt đầu chỉ là tỷ thí giữa các thanh lâu với nhau, càng về sau ít công tử thế gia cũng tiến đến tham gia. Bất quá bọn họ tự nhiên là khinh thường cùng những công tử thanh lâu kia tranh đoạt giải hoa khôi, thỉnh thoảng chỉ là biểu ra tài nghệ của mình. Danh tiếng bốn vị tài tử chính là bởi vậy mà có. Cho nên Vân Dật đối với cái cuộc thi hoa khôi tranh bá này vẫn có hứng thú.

      Phong Lăng Hề ra cửa chuyến, lúc này mới vội vã trở về gấp sợ Vân Tư Vũ đợi quá lâu cho nên trực tiếp cưỡi Đạp Tuyết tới. Bất quá cưỡi ngựa đường cái tốc độ cũng quá mau, thế cho nên dạo hai con đường đều nghe tất cả mọi người nghị luận bọn họ.

      Phong Lăng Hề tự nhiên là thèm để ý những thứ này, nếu cũng làm cho danh tiếng thối như vậy; mà Vân Tư Vũ cũng thèm để ý người khác như thế nào, chỉ là ngó dáo dác đánh giá chung quanh.

      “Hề, chúng ta phải là lộn chỗ chứ?” Phố hoa phải ở chỗ này chứ? Khi dễ có ra khỏi cửa sao? Kỳ thường xuyên len lén ra ngoài đấy.

      Phong Lăng Hề để cằm lên vai miễn cưỡng ra: “Trước thay quần áo, ngươi chẳng lẽ nghĩ cứ như vậy ?”

      Vân Tư Vũ cảm thấy có lý, như vậy xác ổn. thèm để ý ánh mắt của người khác nhưng cũng muốn bị người vây xem. Nghiêng đầu nhìn về phía nàng, Vân Tư Vũ cau mày : “Hề, ngươi làm sao vậy?” Sao lại giống như bộ dáng mệt chết vậy?

      Phong Lăng Hề nhếch môi cười : “Ta đây là đau lòng, ngươi ràng chỉ muốn thanh lâu chơi cũng nhớ ta gì hết.” mặc dù nhìn qua phong trần mệt mỏi nhưng vì nội lực thâm hậu nên cũng mệt mỏi gì.

      Vân Tư Vũ tới gần bên môi nàng hôn cái, nghiêm túc ra: “Kỳ ta cũng nhớ tới ngươi như vậy.”

      “A…”

      Động tác này của làm cho hồi tiếng kinh hô, ít người đều bị động tác của làm cho kinh thế hãi tục mà kinh sợ. Sau đó lắc đầu thở dài, nhìn xem ánh mắt của ả đều mang theo trách cứ, nhất là những nam tử và nữ tử lớn lên trong lễ nghĩa học vấn kia đều thể gặp qua hành vi phong tục đồi bại như vậy; mà những nam tử trẻ tuổi kia trông thấy màn như vậy đều đỏ bừng cả khuôn mặt.

      Vân Tư Vũ nghe bọn họ thầm nhưng có sợ ngược lại trong mắt đều là đắc ý, hất cao cái cằm chút nào đem những người kia để vào trong mắt. Kỳ chuyện này đều coi vào đâu, chỉ trích lợi hại hơn đều được chứng kiến, bất quá dường như cuối cùng mỗi lần bị tức đều phải là .

      Phong Lăng Hề nhìn xem bộ dạng lên mặt của nhịn được đưa tay bóp mặt , nhận lấy hồi kháng nghị của Vân Tư Vũ.

      Vân Tư Vũ thay đổi thân nữ trang, Phong Lăng Hề mới mang đến phố hoa; mà Đạp Tuyết, Phong Lăng Hề trực tiếp vỗ cái mông cho nó tự trở về nhà.

      Trang phục nữ và nam của nước Hoàng Vũ cũng khác nhiều, nhưng mà liếc nhanh cũng tuyệt đối có thể phân biệt, hình thức nam trang phiền phức rất nhiều, đường cong dịu dàng chút; mà nữ trang ngắn gọn hào phóng chút.

      Tri Phong lâu là thanh lâu lớn nhất phố hoa, bố trí thanh nhã, cửa mặc dù có công tử chào hỏi khách khứa cũng như thanh lâu bình thường khác kiếm khách, demcodon.ddlqd chỉ là đứng ở đó treo nụ cười ngọt ngào, đợi đến khi có người nguyện ý tiến vào mới nghênh đón chào hỏi khách khứa, chậm trễ khách cũng quá nhiệt tình.

      Nhưng mà Phong Lăng Hề vừa xuất , vài vị công tử ở trước cửa lại dị thường nhiệt tình nhào tới, ngay cả khách của cũng quan tâm, tốc độ kia phải dọa người cách bình thường.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 26: Hào môn đánh cuộc

      Editor: demcodon



      Vân Tư Vũ ‘sợ hãi’ trốn ra sau lưng Phong Lăng Hề, ánh mắt ngừng quét nhìn mấy người kia.

      Những người khác trông thấy màn này nhưng thể trách, người thường đến Tri Phong lâu cũng biết mấy người này đều muốn thân mật Nhàn vương, đứng ở chỗ này chính là Vương gia bình thường. demcodon.ddlqd Cho nên mặc dù mấy người này có muốn hầu hạ cũng chỉ có thể là ngẫm lại ai dám trêu chọc Nhàn vương, sợ Nữ hoàng bệ hạ hái đầu của nàng sao?

      Cho nên , mặc kệ trong lòng có nhìn Nhàn vương điện hạ được hay rốt cuộc vẫn là cấp cho vài phần mặt mũi.

      “Ai nha… Vương gia sao bây giờ mới đến đây?”

      “Vương gia có phải là cưới Vương quân quên chúng ta rồi hay ?”

      Thay đổi trước bộ dáng dè dặt, vài công tử ăn mặc thanh lịch bỏ khăn lụa xuống, lắc lắc thân hình như rắn nước, giống nhau như đúc với những công tử của thanh lâu khác kiếm khách, vẻ mặt được gọi là oán giận triền miên. Bất quá chú ý nhìn phát , nhìn bọn họ như dán lại gần nhưng chưa từng đến gần thân thể Phong Lăng Hề, khăn kia dường như là quét qua y phục của Phong Lăng Hề nhưng tuyệt đối áp vào.

      Vân Tư Vũ nhìn xem màn này con ngươi khỏi lòng vòng, xem ra Phong Lăng Hề có lừa gạt . Bất quá bị đám nam tử vây quanh vẫn có chút khó chịu đưa tay bấm ngang hông Phong Lăng Hề cái.

      Phong Lăng Hề khỏi cười khổ, sao lại mực lại thích con mèo hoang chứ, nhất định bị thương mà!

      Phong Lăng Hề đưa tay lôi kéo Vân Tư Vũ lên lầu, những nam tử kia vốn cũng muốn cản nàng, lúc này lại càng nhường ra lối . Sau đó hô to theo sát nàng cùng , trong nháy mắt cửa trở nên trống rỗng.

      Bất quá mọi người lại bị ảnh hưởng chút nào, bởi vì bọn họ sớm thành thói quen, phải phố hoa ở đây ai được hoan nghênh nhất kia phải là Nhàn vương còn ai. Những công tử nơi này cũng có người thích tính tình phong lưu kia của nàng, ngược lại là người người tranh nhau cướp muốn cùng nàng đêm phong lưu đây!

      Mọi việc nàng đều xem trọng những công tử, tuyệt đối lại đem những khách nhân khác để vào mắt, cũng cần lại đem những khách nhân để vào mắt.

      Chỉ là bất đắc dĩ mỗi lần Nhàn vương đều chỉ Tri Phong lâu, vốn cho rằng có cơ hội cùng Nhàn vương tiếp xúc thân mật, ít công tử thanh lâu đều liều mạng muốn ở cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá trổ tài năng trẻ, để sau đó Tri Phong lâu lựa chọn. Bất quá cũng có người biết Nhàn vương.

      “Đó là ai hả?” nam tử dáng dấp diễm lệ nhìn xem màn này khỏi tò mò hỏi.

      “Ngươi vừa mới tới biết, đó là Nhàn vương, loại tình cảnh này về sau ngươi gặp nhiều hơn thành thói quen.”

      Nam tử gật đầu khỏi liếc mắt nhìn, đáy mắt như suy nghĩ điều gì. trả lời câu hỏi của nam tử xong thấy như thế khỏi nhắc nhở: “Ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý lên Nhàn vương, coi chừng Giải Ngữ biết buông tha ngươi.” Giọng có chút ghen ghét.

      Người này trước kia hiểu quy củ, muốn leo lên giường Nhàn vương lại bị nam tử kia đạp , cũng coi là người lớn nhất của Tri Phong lâu. Bất quá là so với người mới tới sớm bước thôi. cũng coi như là biết điều, bị dạy dỗ nho phen cũng đàng hoàng lại.

      Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ bị vài công tử vây quanh vào gian phòng. Sau đó thấy ít công tử biết điều hề quấn quýt lấy Phong Lăng Hề, mà là cười kêu lên: “Chủ tử.”

      Quay lại nhìn Vân Tư Vũ, cười đùa : “Người này nhất định chính là Quận chúa.”

      “A! Các ngươi sao lại nhận ra?” Vân Tư Vũ có chút tò mò, nhìn nhìn cách ăn mặc nữ trang của mình, có phải coi như là thành công !

      Rèm cửa trong phòng khẽ lay động bị vén lên, bên trong ra nam tử tuyệt sắc, dung mạo kia ràng còn xinh đẹp hơn Vân Dật. Vân Dật xinh đẹp theo kiểu công tử thế gia tôn quý, hào phóng ưu nhã; mà nam tử trước mắt này nhưng lại mị đến cực hạn, chỉ thấy mắt nhìn Vân Tư Vũ cười : “Ở loại địa phương này ngẩng người lâu tự nhiên liếc mắt có thể phân biệt ra được nam nữ, mà có thể được chủ tử đưa đến đây, nam tử tự nhiên phải là Quận chúa còn ai!”

      Phong Lăng Hề lôi kéo Vân Tư Vũ ở bên ngồi xuống, bưng đĩa điểm tâm kín đáo đưa cho tốn hơi thừa lời, xuyên qua cửa sổ rèm cửa lắc lư nhìn về phía dưới lầu mở miệng hỏi: “Giải Ngữ, cuộc thi hoa khôi tranh bá lần này thành vấn đề chứ?”

      Vân Tư Vũ lúc này mới nhớ, mỗi năm lần cuộc thi hoa khôi tranh bá diễn ra ba ngày sau, ràng thiếu chút nữa quên rồi.

      Giải Ngữ đưa tay sờ chút sợi tóc trán, phần phong tình kia mặc dù bì kịp Phong Lăng Hề nhưng cũng có chỗ khác biệt lắm, nháy mắt : “Mặc dù chủ tử tạm thời đem Khởi Vân này vẫn làm lá bài chủ chốt cất giấu cho lựa chọn nhưng mà có biện pháp, ta đem toàn bộ tiền trong nhà đều cược vào, thắng cũng phải thắng!”

      Hằng năm cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá, cũng trước mở đánh cược. tại phần lớn người đều bắt đầu đặt cược, có người đánh cược người nào đó thắng, cũng có người đánh cuộc lâu nào đó thắng.

      Mấy vị công tử cũng rối rít phụ họa : “Chúng ta cũng mang tiền trong nhà cược vào.” Bọn họ đều là đánh cuộc Tri Phong lâu thắng, cho nên liều mạng cũng muốn thắng.

      Phong Lăng Hề gật đầu : “Vậy là tốt rồi, ta cũng vậy cược ít.”

      Vân Tư Vũ nghe vậy, nhìn nàng hỏi: “Ngươi cược bao nhiêu?”

      “Cũng phải là quá nhiều, năm trăm vạn lượng bạc.”

      Vân Tư Vũ há to miệng, cuối cùng chỉ có thể thở dài : “Hề, ngươi có nhiều tiền.” Đây quả là hào môn đánh cuộc nha!

      Phong Lăng Hề khiêu mi cười : “Có phải đột nhiên cảm thấy mình có gả sai người hay ?”

      Vân Tư Vũ nghiêm trang gật gật đầu: “Ít nhất cần lo lắng phải chết đói.”

      Phong Lăng Hề xoa bóp mặt của , lại hỏi về mấy người kia: “ kiện kia có tiết mục gì sao?”

      Giải Ngữ lắc đầu : “Tạm thời còn có tin tức gì.”

      Phong Lăng Hề gật đầu , tựa như đối với ‘ kiện kia’ cũng thể nào cấp, chỉ là trầm ngâm : “Các ngươi có thể sống bệnh.”

      Đột nhiên câu lại làm cho ánh mắt mấy người sáng ngời, cùng kêu lên : “Chủ tử minh.”

      Nên biết năm ngoái là Tri Phong lâu bọn họ đoạt giải nhất, ngay cả hoa khôi cũng là người của Tri Phong lâu bọn họ. Cho nên lần này xem trọng người của bọn họ là nhiều lắm, nếu như lúc này vài đại trụ cột đều ngã bệnh mà , hắc hắc...

      Mấy người hưng phấn mà chuẩn bị, còn lại Giải Ngữ ở bên luyện đàn, Phong Lăng Hề lười biếng ngồi nghiêng ở giường, trong tay cầm ly rượu vừa nhìn mọi người dưới lầu vừa nghe tiếng đàn rất phóng khoáng.

      Vân Tư Vũ gặm hết điểm tâm, cũng tới cửa sổ nhìn xuống. Mặc dù Tri Phong lâu cùng thanh lâu khác so ra còn phong nhã rất nhiều, nhưng là ấp ấp ôm ôm, sờ sờ xoa bóp cũng số ít, bất quá cũng quần áo chỉnh tề trước khi lên lầu.

      Phong Lăng Hề kéo vào trong ngực, ngón tay chà vào cạnh môi , trong lòng Vân Tư Vũ giật mình khỏi hỏi: “Ngươi làm cái gì đó?”

      “Giúp ngươi lau miệng.” Dứt lời trực tiếp đem mảnh vụn điểm tâm dính tay vào miệng mút cái. demcodon.ddlqd

      Khuôn mặt của Vân Tư Vũ đỏ lên, hiểu sao những nam tử kia lại muốn gả cho nàng chứ? Bộ dáng xấu xa kia ràng rất câu nhân, ngay cả cũng nhịn được mặt đỏ tim đập.

      Phong Lăng Hề lại kéo vào trong ngực, hai người dường như dán lại với nhau, thấp giọng : “ suy nghĩ gì mà mặt đỏ thành như vậy?”

      Tiếng đàn bên kia ngừng lại, Vân Tư Vũ ngẩng đầu nhìn lên Giải Ngữ biết từ khi nào.

      đợi phục hồi lại tinh thần Phong Lăng Hề hôn lên môi .

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 27: Làm việc tốt thường khó khăn

      Editor: demcodon



      “Ô…” Vân Tư Vũ lầm bầm tiếng, vô cùng phối hợp ôm cổ của nàng, mở ra cái miệng nhắn muốn mời nàng nhấm nháp. Mặc dù mỗi lần đều bị hôn đến chân tay như nhũn ra nhưng phát có chút nghiện, rất thích nàng hôn.

      Phong Lăng Hề gặm cắn đôi môi của , đầu lưỡi vào trong miệng càn quét cái, quấn lấy cái lưỡi của dây dưa hồi.

      Cùng với phía ngoài náo nhiệt trong phòng tương đối quá mức yên lặng, lặng đến chỉ còn lại chút tiếng hít thở bình thường.

      hồi y phục vốn phẳng vang lên tiếng, hai người ngã giường nệm, y phục người Vân Tư Vũ bị lôi kéo ra. ngước đầu thở dốc, cần cổ bởi vì Phong Lăng Hề gặm cắn truyền đến từng cơn tê dại, làm cho toàn thân nhũn ra. Trong miệng mèo con khỏi phát ra loại tiếng ‘ưm’, hai tay nắm chặt y phục người Phong Lăng Hề quá đỗi. mặt đều đỏ ửng, đôi mắt bồ câu híp lại, bên trong ra ánh sáng mờ ảo quyến rũ động lòng người.

      “Cốc cốc…”

      Tiếng gõ cửa vang lên, trong nháy mắt làm cho hai người phục hồi lại tinh thần. Phong Lăng Hề dừng lại động tác, cái trán vùi trong cổ Vân Tư Vũ mà hít sâu, trong lòng khỏi cảm thán: ' khi nào cũng thay đổi đến đói khát như vậy? Nếu phải là tiếng gõ cửa này chỉ sợ ăn con mèo hoang này ngay tại chỗ, quả nhiên thế giới này cấu tạo thân thể nữ nhân giống nhau, đời trước tuyệt đối có ham muốn thỏa mãn dục vọng như vậy.'

      rảnh quan tâm người gõ cửa bên ngoài chính là ai, Phong Lăng Hề vơ vét ôm Vân Tư Vũ vào trong ngực, ôm lưng của hỏi: “Khó chịu hả?” Dù sao cũng khó chịu muốn chết, toàn thân đều muốn bốc lửa.

      Vốn là giọng lười biếng dễ nghe lại mang theo chút khàn khàn, càng thêm gợi cảm, giống như lông vũ từ đáy lòng cong qua bình thường khẽ nhột. Bởi vì nàng áp vào bên tai Vân Tư Vũ, lúc chuyện hơi thở ra nóng rực đều phun vào sau tai nhạy cảm của , làm cho khỏi run lên cái. Vân Tư Vũ lắc đầu : “ có việc gì.” Lúc chuyện còn mang theo hơi thở khẽ, làm cho khỏi có chút ảo não. demcodon.ddlqd

      Người ở phía ngoài thấy bên trong lâu có động tĩnh, khỏi lên tiếng kêu: “Vương gia…”

      Phong Lăng Hề chỉnh lại y phục người Vân Tư Vũ tốt rồi mới ôm ngồi dậy, mở miệng : “Tiến vào.”

      Phong Lăng Hề nhìn xem nam tử xa lạ đẩy cửa vào vui : “Ngươi là ai?” Nam tử này dáng vẻ mặc dù diễm lệ, coi như tuyệt sắc nhưng cũng phải là người dưới tay , cách khác chỉ là công tử bình thường trong lâu, vô duyên vô cớ làm sao lại chạy đến nơi đây?

      Nam tử thi lễ cái, mềm yếu : “Nô gọi là Mộng Tâm, là công tử mới tới trong lâu, có người chỉ muốn tìm Giải Ngữ ca ca.”

      Phong Lăng Hề cau mày : “Giải Ngữ có ở đây, ngươi ra ngoài !”

      “Đúng vậy… khách nhân làm sao bây giờ?”

      Ánh mắt Phong Lăng Hề trong nháy mắt trở nên sắc bén, quét mắt nhìn cái lạnh lùng : “Tri Phong lâu này to như vậy chẳng lẽ còn có người giải quyết chuyện này sao?”

      Tri Phong lâu có việc, dù thế nào cũng đến phiên - cái người mới tới quan tâm. Huống chi bất quá cũng là ‘khách’ của Tri Phong lâu, hỏi vấn đề ‘khách nhân làm sao bây giờ’ như vậy, như thế nào cũng thể nào nổi.

      Mộng Tâm bị mắt lạnh nàng đảo qua trong lòng khỏi hoảng hốt, vội cúi đầu lui ra ngoài.

      Vân Tư Vũ ngẩng đầu nhìn Phong Lăng Hề, đột nhiên phát mặt nàng lạnh xuống còn hù dọa người.

      Giải Ngữ dạo trở lại đến cửa đụng Mộng Tâm vẫn đứng muốn cứ như vậy rời khỏi lạnh mặt xuống tới: “Ai bảo ngươi vào trong đây?”

      “Ta…”

      đợi Mộng Tâm giải thích Giải Ngữ lạnh lùng : “Về sau cách căn phòng này xa chút.”

      Mộng Tâm ủy khuất đáp tiếng cẩn thận bước xuống lầu. Giải Ngữ nhìn bóng lưng của nhíu nhíu mày, xem bộ dáng như vậy chẳng lẽ vào rồi?

      Mặt mũi Giải Ngữ khỏi tràn đầy vui, nếu như biết điều sao. Nếu như suy nghĩ chút nên nghĩ, đến lúc đó ai cũng cứu được . Giải Ngữ tiến vào gian phòng có chút áy náy nhìn Phong Lăng Hề: “Chủ tử…”

      “Được rồi, thanh lâu vốn là địa phương nhiều người hỗn tạp.” Gian phòng này có ám vệ thủ hộ cũng là ý của , dù sao như vậy mọi người thông minh chút có thể xem ra vấn đề. Lúc trước giúp Hoàng Vũ Hiên đoạt vị, lại thể để xảy ra chút chuyện sai lầm nào.

      Về phần Dạ Tinh kia, chính là hoàn toàn thấy bóng dáng, trừ phi là uy hiếp đến sinh mạng Phong Lăng Hề. Nếu có mệnh lệnh của tuyệt đối được thân.

      “Chuẩn bị tốt cho cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá ba ngày sau, ta trước.”

      Giải Ngữ nhìn xem hai người rời khỏi lắc đầu, xem ra thời gian sau này chủ tử ở chỗ này càng ngày càng ít. Nghĩ tới hai lần liên tiếp làm cho trong lòng người có quỷ nhích tới gần Phong Lăng Hề sắc mặt Giải Ngữ khỏi có chút trầm, xem ra Tri Phong nên kiểm soát kỹ lại chút.

      Chỉ là có vài người thức thời biết nặng , có vài người lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phải là chỉ dạy dỗ chút làm cho hết hy vọng kia.

      * * *
      Cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá sắp tới, mọi người cũng dời ánh mắt từ người hai vị công tử phủ Trấn quốc tướng quân lòng chú ý hoa khôi và danh tiếng khôi thủ cuối cùng rơi vào nhà nào.

      Lúc mọi người xoa tay đặt cược đột nhiên có tin tức truyền ra, vài vị công tử được xem trọng của Tri Phong lâu lần lượt ngã bệnh. Sau khi tìm đại phu xem nghi là ngộ độc thức ăn, trong lúc nhất thời mọi người suy đoán rối rít, đều đoán rằng là trong lầu nhà ai hạ thủ. Trong lòng cũng khỏi đáng tiếc thay Tri Phong lâu, danh tiếng thái thịnh cuối cùng dẫn người ghen tỵ, khôi thủ lần này chỉ sợ với bọn họ là vô vọng.

      Vì vậy mọi người rối rít dời mục tiêu, đưa mắt đặt ở lâu khác và người công tử khác.

      Bởi vì biết Phong Lăng Hề bỏ ra tiền đặt cược năm trăm vạn lượng bạc nên Vân Tư Vũ đặc biệt quan tâm vấn đề tỉ lệ đặt cược này, cũng đặc biệt quan tâm công tử trong lầu biết tài nghệ gì, tối ai xông ra có thể là làm đủ công khóa, cái gì cũng giỏi.

      Vân Tư Vũ lúc này ngâm trong bồn tắm vẫn còn bẻ ngón tay, trong miệng cũng biết thầm ra những gì. Đột nhiên hồi tiếng nước chảy vang lên, làm cho phục hồi lại tinh thần, thấy Phong Lăng Hề xuất trong bồn tắm, lập tức nằm bên mép hồ tắm dám động trợn mắt hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?” Tầm mắt vẫn khỏi len lén ngắm trộm Phong Lăng Hề, 'ô… làn da tốt, là muốn sờ cái.'

      Phong Lăng Hề đến gần thản nhiên : “Đương nhiên là tắm rửa.”

      “Ta còn chưa có tắm rửa xong mà!”

      Phong Lăng Hề dán lên phía sau lưng của , đưa tay ôm cả người vào trong ngực, khẽ cắn vành tai : “Cùng nhau tắm.”

      Cảm giác da thịt kề nhau ràng như vậy làm cho trong lòng Vân Tư Vũ cuồng loạn ngừng, hơn nữa Phong Lăng Hề tận lực khiêu khích làm cho hai chân mềm nhũn, vội vàng bơi ra ở bên mép hồ tắm tức giận : “Chân của ta mềm nhũn!” demcodon.ddlqd

      Phong Lăng Hề thấy thế khỏi cười ra tiếng, cánh tay vòng ở hông , tay kia cũng người chậm rãi dao động: “Có ta đỡ, chàng té xuống.”

      để cho nhiều cơ hội chuyện trực tiếp ngậm lấy cái miệng kia, hôn đến thở hồng hộc, cuối cùng thừa dịp lúc đầu óc choáng váng ôm cả người lên giường. Phong Lăng Hề nhìn xem người dưới thân kiều mị, hít hơi sâu, đôi mắt híp lại như vậy của càng thêm làm cho người khó có thể kháng cự.

      Vân Tư Vũ nhìn xem đáy mắt như lửa nóng kia của nàng khỏi rụt rụt thân thể: “Hề…”

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 28: Hung hãn

      Editor: demcodon



      Phong Lăng Hề đưa tay mơn trớn mặt mày của , ở chóp mũi nhàng rơi xuống nụ hôn, thấp giọng : “Tư Vũ, ta chàng…”

      Đúng rồi, chỉ là thích, con mèo hoang này, cho nên mới phải càng xem càng thuận mắt, nhìn thế nào cũng đều đáng , nhìn thấy nhớ, nhìn thấy muốn ôm vào trong ngực buông tay, muốn vĩnh viễn thuộc về mình. demcodon.lqd

      “Ô…” Vân Tư Vũ đột nhiên kéo mũi ra, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống, muốn ngừng cũng ngừng được.

      “Làm sao vậy?” Phong Lăng Hề sững sờ nhìn xem đột nhiên khóc lên, cả hai đời cộng lại là lần đầu tiên thổ lộ, lại ràng làm cho người ta khóc. có phải quá thất bại rồi hay ?

      “Ta… ta cảm động…” Lớn như vậy lần đầu tiên có người thương .

      Phong Lăng Hề khỏi dở khóc dở cười, Vân Tư Vũ hít mũi ra: “Hề, nếu như có ngày nàng phát ta bây giờ và ta sau này giống nhau còn có thể ta nữa hay ?”

      Phong Lăng Hề nhíu mày: “Vậy nếu như chàng giống nhau còn có thể ta hay ?”

      .”

      Phong Lăng Hề tự tai mình nghe kỹ, hài lòng cắn cắn môi , thấp giọng : “Chàng vĩnh viễn là của ta, tiểu mèo hoang.”

      “Cái gì… ô…” Lời bất mãn của Vân Tư Vũ chưa kịp bị đánh trở về.

      Hai người kết hợp khắc kia, Vân Tư Vũ lần nữa nước mắt lưng tròng: “Ưm… nàng chưa đau nhức như vậy…”

      Phong Lăng Hề xấu hổ, mặc dù đời trước tay kinh doanh kỹ viện Ngưu Lang, đời này cũng có Tri Phong lâu nhưng mà hai đời này cũng chạm qua nam nhân, chỉ có lý luận có thực tế; hơn nữa trước kia đều là nữ nhân đau, cho nên cẩn thận quên .

      “Rất đau sao?” sợ hù đến nên rất dịu dàng hỏi có khỏe .

      Ai ngờ Vân Tư Vũ rất khách khí gật đầu cái: “Rất đau.”

      Vân Nhị công tử đáng thương, căn bản có phụ thân dạy loại chuyện như vậy. Liễu Chính quân ngược lại chỉ ném cho quyển xuân cung đồ. nhìn thấy mặt đỏ tim đập nhưng cũng thấy có hai chữ ‘đau nhức’ này, cho nên chút tâm lý chuẩn bị cũng có.

      Bất quá ngay cả lúc giải độc mọi đau đớn đều nhịn qua, đây nghiêm trọng như vậy mới đúng, xem ra Vân Nhị công tử cũng học được nũng nịu.

      ?” Phong Lăng Hề bỗng nhàng nhúc nhích nhìn thấy giường xuất chút máu màu đỏ khỏi nhíu mày dám lộn xộn nữa, chỉ có thể trong lòng mặc niệm sắc tức thị tức thị sắc.

      Qua hồi lâu Vân Nhị công tử yếu ớt : “Hề, ta có chút khó chịu.” Kỳ đau nhức kia chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, sau lại cảm thấy khó chịu.

      “Hả?”

      “Nếu nàng động chút?”

      Phong Lăng Hề nhìn thấy sắc mặt đỏ ửng còn nhịn được khẽ uốn éo người. Lúc này mới hồi phục lại tinh thần hít hơi sâu còn đè nén chính mình, từng chút từng chút ăn hết sạch người dưới thân.

      * * *
      Ngày hôm sau tỉnh lại Vân Tư Vũ có chút nào mệt mỏi sau khi bị hung hăng thương, tinh thần vẫn sung mãn như cũ, nhìn thấy Phong Lăng Hề còn ngủ khỏi đưa tay sờ lông mi của nàng. Ô… tối qua câu nhân đúng là đôi mắt này, sau đó xuống chọc chọc cặp môi đỏ mọng, lúc cười lên giống như luôn mang chút xấu xa cũng rất câu nhân.

      Đâm trong chốc lát, lại nhìn trong chốc lát, Vân Tư Vũ nhịn được lại nhích tới gần cắn hai cái, kết quả lại là dê vào miệng cọp bị người đè ra hôn đủ kiểu.

      Cho đến khi Vân Tư Vũ mềm nhũn nằm ở người Phong Lăng Hề mới buông tha hỏi: “Thân thể có thoải mái hay ?”

      Vân Tư Vũ hiểu nhìn nàng cái, ra: “Thân thể ta rất tốt.” có kinh nghiệm nên cứ làm theo ý người muốn, biết làm có chút vận động xong rất mệt mỏi cũng là bình thường.

      Phong Lăng Hề nhíu mày nhìn xem bộ dạng tinh thần vô cùng tốt khỏi cười : “ là tốt.” Tiểu mèo hoang nhà thân thể tốt như vậy cũng là phúc lợi của phải sao? Xem ra nội lực thâm hậu vẫn có rất nhiều chỗ tốt.

      Nhìn thấy Phong Lăng Hề cười đến quá mức xấu xa trực giác Vân Tư Vũ nghĩ có chuyện tốt, khỏi đẩy nàng: “Rời giường nhanh lên, ta còn muốn xem chút hôm nay có bao nhiêu người đặt cược đấy!”

      Phong Lăng đưa tay nhéo nhéo mặt của , có chút hơi bất đắc dĩ ra: “ biết còn tưởng rằng sòng bạc là chàng mở đấy!” Có phải quan tâm có chút hơi quá hay ?

      “Ta là sợ nàng chung tiền cạn sạch ta đói bụng.”

      Nghe vậy, Phong Lăng Hề đưa tay sờ bụng bằng phẳng của , nhíu mày : “Tối hôm qua ta có đút chàng no bụng sao?”

      Sắc mặt Vân Tư Vũ ửng hồng đẩy tay của nàng ra, đứng dậy đưa lưng về phía nàng mặc quần áo, lại bị tầm mắt thể bỏ qua kia làm cho thiếu chút nữa quên cách mặc quần áo.

      Phong Lăng Hề khỏi cảm thấy buồn cười, tiểu mèo hoang nhà có khi lớn mật nhất có thể, có khi lại rất dễ thẹn thùng.

      Lúc tiểu thị phía ngoài nghe được động tĩnh tiến vào hầu hạ, mặt đều mang theo nụ cười mập mờ. Lần trước Vân Tư Vũ bị nụ cười kia khiến cho hiểu, lần này trực tiếp cầm lấy tay Phong Lăng Hề hỏi: “Bọn họ cười cái gì?”

      Phong Lăng Hề nhìn cái, thản nhiên phun ra câu: “Tối hôm qua chàng rên quá lớn tiếng.”

      Trong nháy mắt khuôn mặt nhắn của Vân Tư Vũ đỏ hồng, xù lông quát: “Phong, Lăng, Hề!”

      Phong Lăng Hề tránh thoát quả đấm quơ múa, cười : “Lần sau ta nhớ nhắc nhở chàng rên thôi.”

      “Ầm…” Cái bàn vô tội gặp tai họa, dưới nắm tay của Vân Tư Vũ bể thành mảnh vụn. Thấy tiểu thị canh cửa bên cạnh vốn là cười trộm lại kinh ngạc thôi, Vương quân đại nhân rất hung hãn đó!

      Rốt cuộc Vân Tư Vũ phải chờ đợi lại qua ngày mới đến cuộc thi hoa khôi tranh bá. demcodon.lqd

      * * *
      Sáng sớm hôm sau Vân Tư Vũ lôi kéo Phong Lăng Hề ra cửa thề phải tìm vị trí tốt. Kết quả mới phát những người khác so với bọn họ biết tới sớm bao lâu, hồ Kính Nguyệt dừng đầy thuyền hoa, bên bờ cũng là tấp nập người .

      Vân Tư Vũ trong nháy mắt suy sụp mặt xuống, những người này sao lại đến đông như vậy, buổi tối ngủ mà tới chờ chứ? Sân khấu là xây dựng trong hồ, bọn họ ở chỗ này căn bản cái gì cũng thể nhìn thấy tới.

      Phong Lăng Hề ngước mắt đảo qua, sau đó tay ôm Vân Tư Vũ dồn sức vào mũi chân chút bay người lên lướt qua vài thuyền hoa dừng ở chiếc thuyền so với các thuyền hoa khác cao hơn rất nhiều, sau đó ôm Vân Tư Vũ chợt lướt thân vào.

      Chung quanh phát màn này, người còn thấy thấy bóng dáng tăm hơi của hai người khỏi rối rít suy đoán là người nào, nhìn thuyền hoa chừng ba tầng ? Vừa nhìn chính là quan lại quyền quý.

      Vân Tư Vũ ở cửa sổ tầng ba nhìn nhìn, cao hứng : “Vị trí này rất thích hợp.”

      Sau ngày lại mặt Khởi Vân lưu lại bên cạnh Vân Tư Vũ, là Phong Lăng Hề đối với tiểu thị ngây ngô kia bên cạnh Vân Tư Vũ có chút yên lòng, dứt khoát cho lòng chiếu cố những thứ hoa hoa – cỏ cỏ kia của Vân Tư Vũ. Sau đó cho Khởi Vân chăm sóc thức ăn và cuộc sống hằng ngày của Vân Tư Vũ.

      Chớ Huyên đáng thương căn bản biết mình bị ghét bỏ, còn cảm thấy Nhàn vương điện hạ đối với quá tốt, tại sao phải sợ mệt mỏi.

      Khởi Vân sớm ở thuyền chờ, thấy Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ lên thuyền vội vàng mang ra các loại thức ăn quà vặt xếp lên cả bàn. mặc dù là người của Tri Phong lâu nhưng lại chưa bao giờ chính thức ra mặt, cho nên cũng sợ bị người nhận ra rước lấy phiền toái.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 29: Nghịch lân

      Editor: demcodon


      “Đùng đùng đùng…”

      sân khấu trong hồ có cái trống lớn được gõ vang, đại biểu cho biểu diễn tài nghệ lập tức bắt đầu, Vân Tư Vũ nghe thế lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

      Lúc này mọi người đưa tầm mắt tới sân khấu lại có vài bóng người bay vọt lên, về phía chiếc thuyền hoa lớn chính giữa.

      Nữ hoàng bệ hạ vững vàng hạ xuống mũi thuyền, hai tay chắp sau lưng, mặt duy trì vẻ mặt nghiêm túc mở miệng : “ người trăm lượng, đưa tiền có thể vào. Mặc, muội chịu trách nhiệm thu tiền, ngay cả chính muội cũng cùng thu về cho tốt, trong chốc lát giao lại cho tỷ!” xong quay đầu lại mà bước vào thuyền hoa. demcodon.ddlqd

      Nữ hoàng bệ hạ đều như vậy những người khác cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao tiền.

      Phong Lăng Hề nghe lời thế ra bên ngoài, vừa thấy Nữ hoàng bệ hạ tiến đến cười lạnh ra bên ngoài: “Hoàng Vũ Mặc, nhớ hồi giao tiền cho bản vương, thuyền này là của bản vương, vị trí cũng là bản vương để cho người chiếm.”

      Nữ hoàng bệ hạ khách khí ngồi xuống bên, cầm lấy miếng bánh quế hoa bắt đầu ăn, cười : “Lăng Hề, chúng ta ai và ai chứ, sao ngươi vẫn so đo với ta những chuyện này thế?”

      Phong Lăng Hề hừ lạnh tiếng, mặc kệ nàng.

      Những người khác nộp tiền đều đến, Hoàng Vũ Mặc khỏi mở miệng: “Hoàng tỷ, làm sao tỷ khẳng định có thể tranh cùng người này như vậy?”

      Hoàng Vũ Hiên khách khí chút nào lấy ngân phiếu trong tay muội muội nhét vào trong lòng ngực mình, lại ném hạt động phộng vào trong miệng, híp mắt : “Đây còn phải đơn giản sao? Thường là nhìn xem tốt nhất, phân nửa kia đều là của Lăng Hề!”

      Nữ hoàng bệ hạ ngay cả ít tiền như vậy đều để ý, là làm cho người thể hoài nghi nước Hoàng Vũ có phải nghèo đến mức có gì ăn hay .

      Người tiến vào cũng phải nhiều, ngoại trừ Hoàng Vũ Hiên và Hoàng Vũ Mặc, Tô Văn và Vân Dật, còn có Thừa tướng Vũ Văn Khỉ.

      Ngoại trừ nam tử Vân Dật này tính, những người khác đều là tâm phúc của Nữ hoàng bệ hạ. Cho nên Nữ hoàng bệ hạ cũng ngại phóng ra chút điên có thừa của mình.

      Vũ Văn Khỉ và Hoàng Vũ Mặc là theo chân Hoàng Vũ Hiên, mà Tô Văn và Vân Dật là bị Nữ hoàng bắt gặp. Người ta vốn là chiếm vị trí tốt lắm, mực bị Hoàng Vũ Hiên cầm lấy người ta tha, muốn quần thần cùng vui mừng, mà nàng lại chịu ủy khuất mình chiếc thuyền hoa của Tô Văn. Cho nên đành phải đám người chạy đến nơi này đây của Phong Lăng Hề, còn bị vội vàng nộp bạc.

      Mấy người ngồi xuống vây quanh cái bàn, lúc này Vân Dật mới phát Vân Tư Vũ ở đây.

      Bên cửa sổ dán tờ giấy cho giường êm, Phong Lăng Hề lúc này lười biếng nằm dựa ở phía , mà Vân Tư Vũ khách khí chút nào ngồi chân nàng, cánh tay vượt qua bệ cửa sổ, cái cằm đặt cánh tay, mở to hai mắt tròn trịa chớp mắt nhìn xem sấn khấu trong hồ.

      Lúc mới vừa tiến vào có chú ý nhìn, còn tưởng rằng Nhàn vương thân mật với công tử nào đấy ở thanh lâu. tại nhìn kỹ mới phát là Vân Tư Vũ mấy ngày gặp, cũng chỉ ba ngày nhỉ. Vân Tư Vũ nhìn qua ngược lại càng đáng , gương mặt trẻ con trắng nõn hồng hào làm cho người thấy ngứa ngáy tay chân.

      Hoàng Vũ Hiên chịu đơn tặc tặc lưỡi : “Lăng Hề, ngươi có thể làm ra bộ dạng câu nhân kia hay , tầm mắt của chúng ta muốn từ nơi nào nhìn qua đây! Nhìn thấy ngươi còn thế nào tiếp tục xem tiếp hả?”

      Cũng khó trách lúc lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phong Lăng Hề trực tiếp coi nàng ấy như nam nhân, khi đó nàng chỉ thấy cái bóng lưng, nhưng lại cảm thấy dị thường hấp dẫn người. biết nữ nhân này lớn lên thế nào, phần mị hoặc kia giống như bình thường từ trong lòng thấu ra ngoài, tuyệt đối có bản lãnh làm cho những nam nhân kia đều mặc cảm. Bất quá lại có chút nào mềm yếu của nam tử, mạnh đến làm cho người ta được lời nào.

      Phong Lăng Hề liếc nàng cái, ném ra hai chữ: “Dong dài.”

      Hoàng Vũ Mặc nhìn xem bộ dạng Phong Lăng Hề để Hoàng Vũ Hiên vào trong mắt lại bắt đầu thoải mái, trong miệng châm chọc : “Nhàn vương là thương hương tiếc ngọc, xem bộ dáng như vậy ngược lại là nâng tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan đây.” xong tầm mắt quét qua, hoàn toàn thấy bọn người Vân Tư Vũ, làm cho người khó ràng ý của nàng.

      Phong Lăng Hề nhếch môi cười : “Đa tạ Ninh vương khen ngợi, bất quá Ninh vương ngược lại hiểu được thương hương tiếc ngọc là thế nào, phủ Ninh vương biết bao nhiêu mỹ nhân ngóng trông có thể cùng Ninh vương ra chơi đùa, đáng tiếc Ninh vương ràng người cũng cùng.”

      Hoàng Vũ Mặc hừ mỉa tiếng, khóe mắt đột nhiên liếc về Vân Tư Vũ thấy vết đỏ cổ, khỏi cười : “Nhàn vương có lẽ nên kiềm chế chút tốt hơn, coi chừng miệt mài quá độ chưa già yếu.”

      Mấy người theo tầm mắt của nàng nhìn lại, đều thấy được cổ Vân Tư Vũ kia ràng là vết hôn. Hoàng Vũ Hiên khỏi cúi đầu cười trộm vẻ mặt bỉ ổi. Văn Vũ Khỉ xem như có việc gì quay mắt . Tô Văn cũng cúi đầu tiếp tục uống trà, tóm lại đều rất bình tĩnh.

      Duy chỉ có nam tử Vân Dật này sắc mặt đỏ bừng, cũng biết là bởi vì lời của Hoàng Vũ Mặc hay là vì dấu vết mập mờ cổ Vân Tư Vũ kia.

      Mà sắc mặt Phong Lăng Hề lại trong nháy mắt như gió mây sấm chớp kéo tới. Hoàng Vũ Mặc tìm gây phiền toái cũng phải là hai ngày, cũng lười để ý tới nàng. Dù sao Hoàng Vũ Mặc là muội muội ruột của Hoàng Vũ Hiên, hơn nữa chính cũng có chừng mực. Nhưng mà tại hành vi Hoàng Vũ Mặc kéo Vân Tư Vũ vào làm cho rất mất hứng.

      Cảm giác được Phong Lăng hề tức giận, Hoàng Vũ Hiên vội vàng mở miệng : “Lăng Hề, Mặc bất quá chỉ là đùa chút thôi, ngươi cũng đừng so đo với muội ấy.” Trong lòng thở dài, xem ra nàng lần này tứ hôn đúng là ban thưởng rồi. Bất quá làm cho Phong Lăng Hề nhiều hơn tia nghịch lân*, xem ra sau này nhất định thể đắc tội Vân Tư Vũ.

      (*nghịch lân: vảy ngược, thể đụng chạm hoặc công kích.)

      Nàng rất hiểu cá tính này của Phong Lăng Hề, nàng ấy tức giận tuyệt đối phải bởi vì Hoàng Vũ Mặc nàng ấy miệt mài quá độ chưa già yếu. Mặc dù phóng những từ này lên người khác, nghe lời này đều nên tức giận.

      Hoàng Vũ Mặc cũng thức thời, có tiếp tục nhiều chuyện.

      Vân Tư Vũ vẫn nhìn sân khấu phát giác được Phong Lăng Hề tức giận, khỏi nghi ngờ quay đầu nhìn về phía nàng: “Hề?” Đây là chuyện gì?

      Vân Nhị công tử hiển nhiên đem mấy người ngoài hoàn toàn cực kỳ đếm xỉa tới.

      Phong Lăng Hề thu hồi cái khí lạnh người, đưa tay sờ sờ đầu của : “ có việc gì, có đói bụng ? Có muốn ăn chút gì hay ?” Buổi sáng bởi vì vội vã ra ngoài cũng ăn bao nhiêu thứ.

      Vân Tư Vũ nhìn hướng bên bàn kia đảo qua, ra: “Nàng giúp ta tách hạt dưa .” demcodon.ddlqd

      Phong Lăng Hề nhíu mày, con mèo hoang này sai sử đến ngược lại càng ngày càng là cây ngay sợ chết đứng, bất quá thích.

      Người trong nhà tự nhiên cần khách khí, cũng thích mấy loại quy củ, lời nam nhân vừa ra hoàn toàn giống như nghe lời sủng vật, đúng, là nghe lời sủng vật còn thể náo thích đáng, phải là tượng gỗ, sủng vật nghe lời tối thiểu còn có thể ngẫu nhiên biểu đạt chút bất mãn của mình.

      Vừa nghe xong Khởi Vân chen miệng : “Vương quân đại nhân, hay là nô tài giúp ngài…”

      Phong Lăng Hề xen lời : “Để ta tách !”

      Nghe vậy Khởi Vân đưa đĩa hạt dưa cho nàng, lặng yên đứng ở bên nhưng trong lòng cảm thán: 'Vương quân là tốt phúc khí, những vương tôn công tử thế gia xem thường kia, về sau chắc phải hối hận đến muốn chết. Vương gia toàn tâm toàn ý như vậy, nữ tử thương người như vậy, có đốt đèn lồng cũng tìm được đâu!'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :