1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 123: Đều là người xấu

      Editor: demcodon



      Nó vừa chuyện ngược lại hấp dẫn ít tầm mắt, bộ dáng xinh đẹp của bánh bao lại còn thông minh, dáng vẻ tinh quái tìm niềm vui. Bất quá bọn họ càng quan tâm đây là nhi tử của Nhàn vương điện hạ?

      Nếu như vị Nhàn vương điện hạ này là Tam Hoàng nữ tại sao lại cưới người khác? Lúc trước Tam Hoàng nữ có bao nhiêu chấp nhất Âu Dương Lăng Ca trong triều dưới đúng là ai biết.

      Nhìn lại Vân Tư Vũ, những thứ khác, ngay cả tướng mạo có cách nào so sánh với công tử Âu Dương.

      Nhàn vương quân đáng thương, ràng xinh đẹp đáng như vậy mực phù hợp với thẩm mỹ của những người này.

      Phong Lăng Hề thâm sâu cười : "Vị Thừa tướng Âu Dương này là mẫu thân của công tử Âu Dương."

      đến công tử Âu Dương bánh bao nổi giận bò lên đứng đùi của Nhàn vương điện hạ chỉ vào Âu Dương Dĩnh tức giận : "Con mới muốn lão thái bà này làm kế nãi nãi của con đâu."

      (*kế nãi nãi: bà nội kế.)

      Kế nãi nãi? Những người khác đều xấu hổ, Thừa tướng Âu Dương nào dám làm kế nãi nãi của ngươi chứ, muốn sống sao? Nếu như Nhàn vương điện hạ là Tam Hoàng nữ nãi nãi của tiểu hài tử này chính đương kim Nữ hoàng bệ hạ!

      Phong Lăng Hề đưa tay đỡ bánh bao tránh cho nó té, mặt tràn đầy vui vẻ, Vân Tư Vũ cũng cười đến đau bụng. Bánh bao giải thích hiển nhiên có chút vấn đề, nó hiển nhiên là cho rằng mẫu thân của kế phụ chính là kế nãi nãi, cũng đồng lứa liên quan đến gia gia nãi nãi kia.

      Bất quá nhìn những người này bởi vì câu của bánh bao mà trở mặt cũng đúng là chơi rất vui!

      Âu Dương Dĩnh tức giận đến đỏ cả khuôn mặt, tức giận : "Tiểu nhi chớ có bậy!"

      Bánh bao quá quen thuộc với lời nho nhã, bất quá lại lập tức đánh trở lại: "Ngài mới tiểu, tiểu lão thái bà, đừng tưởng rằng ta hiểu."

      Trong khi tất cả mọi người đều cho rằng nó ra đạo lý gì lớn bánh bao lại hất cằm lên : "Ta còn lớn lên, ngài thể lớn lên."

      Ánh mắt kia có chút khinh bỉ, còn mang theo vài phần thương hại.

      bánh bao chút cũng sai, Âu Dương Dĩnh lớn tuổi như vậy khẳng định thể lại lớn nữa.

      Trong cung điện khỏi vang lên từng tiếng cười , Vân Tư Vũ cười nằm sấp ở bàn, tiếng cười mình trực tiếp lấn áp người cả điện.

      Âu Dương Dĩnh tức giận đến run, người trong triều đều biết tính tình của bà xấu cho nên đều dám trêu chọc bà. Phượng Tê cũng tương đối coi trọng bà, những năm gần đây đúng là lần đầu tiên có người gan dạ như vậy dám chọc tức bà.

      Trong khoảng thời gian ngắn bà lại bị chọc tức giận đến biết nên gì tiếp, chỉ là chỉ vào bánh bao lạnh lùng : " có nuôi dạy."

      Vân Tư Vũ vốn là cười đến vui vẻ đột nhiên ngừng lại vỗ bàn cái, lạnh lùng : "Đó tất nhiên là sánh được với công tử Âu Dương nuôi dạy tốt, nhất định phải đuổi theo làm thiếp cho người ta, cũng mặc kệ người ta có thích hay ."

      Âu Dương Dĩnh là người chết cũng giữ quy củ, quan niệm nữ tôn nam ti tự nhiên cũng là ảnh hưởng rất nặng, lập tức tức giận : "Ngươi là thân phận gì? Cũng dám ăn linh tinh?"

      Phong Lăng Hề đưa tay nắm chặt tay Vân Tư Vũ cười có chút lạnh: "Thừa tướng Âu Dương xem ra có ý kiến rất lớn với bản vương, chỉ có nhiều lần sỉ nhục tiểu nhi còn nhằm vào Vương quân của bản vương. Bản vương xem như là biết thái độ của Nữ hoàng quý quốc rồi."

      Âu Dương Dĩnh lần này sắc mặt đều nổi đen: "Chớ có bậy!"

      Âu Dương Dĩnh đúng là có ý kiến rất lớn với Phong Lăng Hề nhưng muốn nhiều lần sỉ nhục bánh bao quá, cũng hoàn toàn có cố ý nhằm vào Vân Tư Vũ, bà lại dám tỏ thái độ thay Nữ hoàng bệ hạ. ngay cả bà đến trễ cũng là bởi vì xe ngựa vừa vặn hư ở đường, cũng phải cố ý bị.

      Bà mặc dù là người gàn bướng nhưng vẫn hiểu được biết nặng . Huống chi trước lúc nhìn thấy Phong Lăng Hề bà căn bản biết dung mạo của nàng ra sao, đương nhiên liên quan đến Phượng Lăng Tịch, cũng thể là cáu kỉnh.

      Bánh bao nhíu nhíu cái mũi : "Mẫu thân, tiểu lão thái bà này giống như sắp bị tức chết phải."

      Âu Dương Dĩnh nghe được lời này của nó mới là sắp bị tức chết.

      Cũng may vào lúc này Phượng Tê đến giải cứu bà.

      Trong đại điện hô lên quỳ xuống cả đám chỉ có ba người Phong Lăng Hề như hạc giữa bầy gà. Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ vẫn vững vàng ngồi, bánh bao chống mép bàn đứng đùi Phong Lăng Hề chớp mắt nhìn lại lão thái bà xuất .

      Phượng Tê nhìn thế nào cũng có vẻ già nua. Mặc dù quốc nặng nề nhưng mà được bảo dưỡng tốt nhìn qua cũng là bộ dáng hơn bốn mươi tuổi. Bất quá dưới Nhàn vương điện hạ hướng dẫn bánh bao xem những người này làm thành kẻ cầm đầu làm hại nó thể ở chung chỗ với Tinh Tinh, cho nên thấy thế nào cũng vừa mắt.

      "Bình thân..."

      Phượng Tê vừa ngồi xuống ghế phượng, sau đó tầm mắt cách tự nhiên quét qua Phong Lăng Hề lập tức kích động đứng lên: "Lăng Tịch..."

      Bà vừa kích động ngược lại là có ai nhớ tới truy cứu vấn đề lễ nghi của Phong Lăng Hề. Huống chi lúc trước Phượng Lăng Tịch cũng có lễ nghi gì có thể .

      Phượng Linh Vân khẽ đảo mắt che khuất đố kỵ trong mắt, nàng cũng ngốc. Phượng Tê sớm muộn gì cũng gặp được Phong Lăng Hề, cho nên nàng có giấu giếm chuyện Phong Lăng Hề và Phượng Lăng Tịch có dáng vẻ giống nhau.

      Nàng đương nhiên muốn Phượng Tê và Phong Lăng Hề nhận nhau, nhưng cũng nhất định phải rũ sạch mình.

      Nàng chỉ là giống nhau mà thôi, nhưng có tận lực giống bao nhiêu, về phần có phải hay càng thêm hy vọng có kết luận.

      Cho nên Phượng Tê mới kích động như thế, đây đâu chỉ là dung mạo giống nhau mà thôi? Chuyện này căn bản là Phượng Lăng Tịch, nữ nhi bà sủng ái nhất đương nhiên nhận lầm. Bà cũng xác định cảm giác được Phong Lăng Hề giống, bất quá bà chỉ cho rằng những năm này biến hóa mà thôi.

      Nhìn Phong Lăng Hề lại oán hận khắp nơi bà ngược lại cảm thấy vui mừng.

      Trong lòng các chư vị đại thần cũng có phán đoán, xem ra là Tam Hoàng nữ trở về, chỉ là thân phận của Tam Hoàng nữ bây giờ...

      Phong Lăng Hề kích động giống như Phượng Tê mà rất là bình thản khẽ vuốt cằm: "Bái kiến Nữ hoàng Phượng Thiên..." Chuyện này xem như lễ tiết Phong Lăng Hề có thể cho cao nhất.

      Phượng Tê lúc này mới nhớ tới thân phận bây giờ của Phong Lăng Hề, ánh mắt phức tạp nhưng có luống cuống.

      Bánh bao đứng mệt mỏi lại ngồi xuống đùi Phong Lăng Hề, nhìn Phượng Tê tò mò hỏi: "Mẫu thân, bà cũng là Nữ hoàng?"

      Phượng Tê hiển nhiên lại kích động, ánh mắt nhìn bánh bao tương đối hừng hực, đây là hài tử của Lăng Tịch? Vậy là tôn tử của bà.

      Phong Lăng Hề gật đầu cái: "Ừm."

      Bánh bao cau mày : "Tại sao bà lại già như thế? Nữ hoàng di di ràng cũng có già như thế."

      Nhàn vương điện hạ cẩn thận suy nghĩ mình có truyền tin tức của nước Phượng Thiên cho bánh bao biết hay , để xác định nó cố ý hay là hiểu. Bất quá cũng chưa có suy nghĩ ràng xác định bánh bao là cố ý.

      Bởi vì bánh bao lại hỏi: "Bà có phải là sắp băng hà hay ?"

      Trong đại điện yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều khỏi tặc lưỡi ở trong lòng, đứa này là cái gì cũng dám . Ngược lại cũng có ai hoài nghi đây là Nhàn vương điện hạ cố ý dạy, hài tử như vậy nếu như phải vốn là tinh quái cho dù dạy nó cũng hiểu. Sao có thể biểu diễn sống động như vậy chứ?

      Huống chi cho dù thù hận lớn hơn nữa Tam Hoàng nữ cũng đến nỗi nguyền rủa Nữ hoàng bệ hạ như vậy!

      Ánh mặt nhiệt tình của Phượng Tê cũng khỏi run lên cái, sau đó lại cảm thấy tích cực với hài tử như vậy có đạo lý, khỏi cười đến rất là hòa ái : "Ta là Hoàng nãi nãi của cháu, tên của nó gọi là gì?" Đằng sau câu kia là hỏi Phong Lăng Hề.

      Phượng Tê cũng phải là có tôn tử, nhưng mà có thông minh như thế, hơn nữa đây là hài tử của Phượng Lăng Tịch.

      Phong Lăng Hề có trả lời, bánh bao lại cau mày : "Ngài gạt người! Gia gia , Hoàng nãi nãi băng hà."

      Phượng Tê khỏi cau mày nhìn về phía Phong Lăng Hề: "Chuyện gì thế này?" Bà cảm thấy bánh bao dối, gia gia này là từ đâu tới, Hoàng nãi nãi băng hà lại là chuyện gì xảy ra?

      Phong Lăng Hề hững hờ cười : "Thái hậu nước ta thân thể còn cường tráng, Tiên hoàng cũng băng hà."

      Sắc mặt của Phượng Tê khỏi trầm xuống, tôn tử của bà lại nhận Thái hậu nước Hoàng Vũ làm gia gia? Gọi Tiên hoàng nước Hoàng Vũ kia là Hoàng nãi nãi nhưng quen biết bà?

      Đúng rồi, bà sao lại quên Phong Lăng Hề bây giờ lại là Nhàn vương điện hạ nước Hoàng Vũ.

      Phượng Tê nhìn dáng vẻ sao cả của Phong Lăng Hề đáy lòng khỏi gom lại cơn tức giận.

      Phong Lăng Hề cười mỉa trong lòng, Phượng Tê nhiệt tình như thế chẳng lẽ có ý muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này? Bất quá là hé ra bài tình thân để mưu toan bỏ qua Mộ Dung Cầm gây chuyện ở nước Hoàng Vũ mà thôi.

      Phượng Tê sủng ái nhất là Phượng Lăng Tịch sai, nhưng phần sủng ái này lại luôn xen lẫn chút những thứ khác, mục đích đơn thuần.

      Phượng Linh Vân lúc này chen miệng : "Tam Hoàng muội, muội biến mất nhiều năm như vậy chúng ta cũng biết muội ăn bao nhiêu đau khổ, nhưng cho dù nước Hoàng Vũ có ân với muội số việc muội cũng nên giữ đúng mực."

      Bánh bao lại tìm được mục tiêu, há miệng lại : "Mẫu thân, đây là thân thích nghèo từ nơi nào đến? Nhất định là nhìn thấy mẫu thân bây giờ phát đạt cho nên tìm tới cửa làm thân đây."

      Vân Tư Vũ lần nữa cười gục xuống, đây nhất định là nghe nhiều về chuyện xưa của Thích chưởng quản rồi.

      Bánh bao hoàn toàn theo như bài giải thích nhưng lại luôn có thể chọc tức người.

      Phượng Linh Vân cho tới nay chịu nổi chính là Phượng Lăng Tịch tốt hơn nàng. Cho nên theo như trong lời bánh bao Phượng Lăng Tịch phát đạt mà nàng lại mặt dày mày dạn bám vào điểm này của nàng ta, làm cho nàng rất là cam lòng, lập tức lạnh lùng : "Tiểu hài tử hiểu nên lung tung, ta chính là Đại Hoàng nữ nước Phượng Thiên, nay là Thái nữ điện hạ."

      Nàng chỉ cần Thái nữ điện hạ cũng rất tốt, mực nàng còn muốn mình là Đại Hoàng nữ, cường điệu mình thành Thái nữ điện hạ hợp lý hợp tình.

      Kết quả lại làm cho bánh bao nghĩ đến Đại Hoàng nữ khác, lập tức khinh thường hừ : "Đại Hoàng nữ? tiểu hài tử xấu xa thích khóc nhè mà thôi."

      Phượng Linh Vân vỗ bàn cái tức giận quát: "Làm càn!"

      Phượng Tê cau mày : "Được rồi."

      Dưới tầm mắt rất có áp lực của Phượng Tê Phượng Linh Vân hừ lạnh tiếng tiếp tục nữa, nhưng trong lòng tương đối tức giận cam lòng. Mỗi lần đều là như vậy, Mẫu hoàng mỗi lần đều giúp đỡ Phượng Lăng Tịch. tại ngay cả nhi tử của nàng ta cũng đều được bảo vệ như vậy, làm cho nàng làm sao lại tức giận chứ?

      Đối với trợ giúp của Phượng Tê bánh bao cảm kích chút nào, người xấu, đều là những người xấu này bằng tại nó còn có thể chơi đùa cùng với Tinh Tinh rồi!

      Bánh bao nhìn thẳng nụ cười hòa ái của Phượng Tê mà lấy trái nho nhét vào trong miệng nhét, dùng tám cái răng của nó cắn đến nước chảy ròng.

      Mắt thấy Phong Lăng Hề quá mức lạnh nhạt, đối với bà đối với nước Phượng Thiên dường như chút tình cảm cũng có. Phượng Tê thở dài trong lòng lúc này mới lên tiếng : "Nghe Tướng quân Mộ Dung bây giờ còn ở chỗ của Nhàn vương điện hạ, biết có thể để cho nàng lên điện hay ?"


      (đêm: biết m.n có cảm thấy giống mình hay , làm chương này mình nhịn cười mỗi câu của bánh bao . Chắc mình phải kiếm người thông minh để sinh ra đứa con thông minh như vậy mới được.)

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 124-1: Kết cục

      Editor: demcodon



      Phong Lăng Hề ngược lại dứt khoát chút cũng có ý phối hợp, trực tiếp cho người dẫn Mộ Dung Cầm vào, thậm chí còn tặng kèm Âu Dương Lăng Ca. Vừa đến lúc đối chất với nhau cũng muốn lại nhọc lòng đến trông nom.

      Phượng Tê mở miệng : "Tướng quân Mộ Dung cực khổ rồi, trước tiên vào chỗ !"

      Thái độ của Phượng Tê rất ràng, muốn bảo vệ Mộ Dung Cầm, có lẽ cũng là bởi vì thân phận của Phong Lăng Hề làm cho bà có sức lực. Bất kể như thế nào Phong Lăng Hề vẫn là Tam Hoàng nữ nước Phượng Thiên, cũng thể lục thân nhận.

      Lúc trước Phượng Lăng Tịch ầm ĩ lớn như vậy cho cùng còn phải để lại tình cảm ư?

      Chỉ là bà biết người này bây giờ sớm phải nữ nhi của bà mặc dù phản nghịch nhưng chưa bao giờ thoát khỏi khống chế của bà.

      Thái độ của Phượng Tê cũng làm cho Mộ Dung Cầm ăn viên thuốc an thần. Sau khi tạ ân ngồi vào chỗ, khoảng thời gian này sắc mặt nàng vẫn trầm cũng tốt hơn nhiều.

      Âu Dương Lăng Ca cũng tiếng nào ngồi vào chỗ.

      Sau đó Phượng Tê lại chút nào đề cập chuyện của Mộ Dung Cầm, mà Phong Lăng Hề cũng vội vàng mà nhàn nhã thưởng thức ca múa.

      Rượu qua ba tuần Phượng Tê mới mở miệng : "Chuyện Tướng quân Mộ Dung trẫm cũng nghe , chỉ là trẫm tin tưởng cách làm người của Tướng quân Mộ Dung, chắc hẳn chuyện này có chỗ hiểu lầm, Nhàn vương điện hạ cảm thấy thế nào?"

      Lúc này vũ cơ lui ra chỉ còn lại nam tử tiếp theo đàn tỳ bà, tiếng tỳ bà dễ nghe dường như mang theo ma lực làm cho lòng người thả lỏng, khóe miệng nhịn được nhếch lên.

      Ánh mắt của Phong Lăng lại lạnh lẽo đưa tay che lỗ tai của bánh bao . Vân Tư Vũ trực tiếp quăng đôi đũa trong tay ra ngoài đâm thủng bàn tay của nam tử kia.

      Phượng Tê nhìn thấy màn này khỏi tức giận : "Làm càn! Bắt lại cho trẫm!"

      Bà quát lạnh tiếng lập tức đám thị vệ xông tới, trực tiếp động tay muốn bắt Vân Tư Vũ.

      Cổ tay Phong Lăng Hề rung lên chấm ánh bạc lóng lánh, vừa ra tay giải quyết mấy người thị vệ đến gần nhất, lạnh lùng : "Ai dám động thủ, giết tha!"

      Lời này chỉ là cảnh cáo người có can đảm làm khó dễ, cũng là mệnh lệnh dành cho ám vệ, chỉ thoáng trong cung điện dường như khắp nơi đều có sát khí, giống như cổ treo cây đao làm cho người hô hấp cũng khỏi thả ra.

      Phượng Tê căm tức nhìn Phong Lăng Hề lạnh lùng : "Phượng Lăng Tịch, con vừa về đến đả thương người, rốt cuộc có để Mẫu hoàng trẫm vào mắt hay ?"

      Phong Lăng Hề nhếch môi cười : "Phượng Tê, ngài cần gì phải tự rước lấy nhục?"

      vốn là muốn cho Dạ Tinh nhiều thời gian chẩn bị chút, nghĩ nhanh như vậy trở mặt với Phượng Tê. Nhưng mọi việc đều có ngoài ý muốn, nếu như Phượng Tê lưu tình cũng thể bị động chịu đòn, bằng thế lực của Thánh Cung ở nước Phượng Thiên cho dù thể diệt trừ cả nước Phượng Thiên nhưng Phượng Tê cũng làm gì được .

      Bánh bao phục hồi lại tinh thần trừng mắt nhìn về phía Phượng Tê tức giận : "Quả nhiên đều là người xấu, muốn cho bánh bao biến thành kẻ ngu si, là ác độc."

      Bởi vì Vân Tư Vũ có tay đàn xuất thần nhập hóa ma nên bánh bao cũng tiếp nhận ít dạy dỗ, chí ít biết có chút thanh rất êm tai nhưng lại thể nghe, nghe xong biến thành kẻ ngu si.

      Đây cũng phải Vân Tư Vũ cố ý dọa nó, bánh bao còn như thế phải nghe khúc nhiếp hồn hậu quả rất nghiêm trọng.

      Thuật nhiếp hồn trừ phi là công lực đạt tới đỉnh cao mới có thể thu thả như thường, khống chế được hoàn toàn hại người. Nếu vì để ngừa cắn trả phần lớn là cố gắng bảo toàn chính mình. Về phần người bị nhiếp hồn có hậu quả gì khó có thể bảo đảm.

      Nghe được lời bánh bao sắc mặt của Phượng Tê khẽ thay đổi, lạnh lùng quét qua Phượng Linh Vân cái. Nam nhân này là Phượng Linh Vân tìm đến được bà ngầm đồng ý, nhưng lại biết sinh ra tổn thương lớn với tiểu hài tử như vậy.

      cho dù bà có biết chỉ sợ cũng ngăn cản.

      Lúc trước bà có thể vì giang sơn bỏ qua người và cốt nhục của mình, bây giờ tại sao thể bỏ qua tôn tử chứ? Bà tại làm ra tư thế này hơn phân nửa là làm cho Phong Lăng Hề xem.

      Vân Tư Vũ từ người móc ra cây sáo, nhìn về phía nam tử trong sân cười : "Cho ngươi mở mang kiến thức chút cái gì gọi là nhiếp hồn !"

      nhiếp hồn đối với và Phong Lăng Hề đều có tác dụng gì, nhưng đối với bánh bao quả thực là trí mạng; mà người này cũng biết là cố ý hay là học nghệ tinh lại công kích về phía ba người bọn họ, điều này làm cho Vân Tư Vũ rất là tức giận.

      Nam tử kia kinh ngạc vội vàng ôm lấy tỳ bà, để ý bàn tay đau đớn đàn lên, tiếng tỳ bà và tiếng sáo quấn quýt. Mặc dù hiểu luật nhưng mọi người đều có thể nghe ra trong đó kịch liệt chém giết.

      Nam tử kia ràng hơi kém chút, chỉ chốc lát sau sắc mặt tái nhợt. trán từng giọt từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống, ánh mắt khi tỉnh táo khi tan rã; mà Vân Tư Vũ lại hoàn toàn là bộ dáng thành thạo điêu luyện, tốc độ ngón tay lên xuống sắp làm cho con mắt của mọi người đều thấy .

      Vân Tư Vũ am hiểu chính là đàn, nhạc khí khác chỉ là biết chút nhưng tinh thông. Bất quá mang đàn tiện, cho nên mới chuẩn vị cây sáo khi xảy ra bất cứ tình huống nào.

      Mặc dù hiệu quả giảm rất nhiều nhưng đối phó với nam tử này hiển nhiên là thừa sức.

      Vân Tư Vũ nhìn chằm chằm nam tử kia, ánh mắt từ từ sâu thẳm, đầu ngón tay bắn ra đường sóng xẹt qua. Giống như là lưỡi dao bén nhọn trực tiếp bay về phía tỳ bà trong tay của nam tử, tỳ bà "đùng" tiếng trong nháy mắt bị đánh nát.

      Mặt mũi bánh bao tràn đầy sùng bái nhìn Vân Tư Vũ, giọng với Phong Lăng Hề: "Mẫu thân, cái này nhi tử muốn học."

      Phong Lăng Hề vỗ vỗ đầu nó gì chỉ là quan tâm Vân Tư Vũ.

      Nam tử mất tỳ bà trong nháy mắt hoàn toàn mê muội, hai mắt trống rỗng. Sau đó bất thình lình nhào tới về phía Phượng Linh Vân đánh tới, bởi vì tay có vũ khí nên trực tiếp dùng tay đánh.

      Mặc dù bất thình lình nhưng ở mức độ như vậy muốn muốn giết Phượng Linh Vân tự nhiên là thể, nam tử trực tiếp bị Phượng Linh Vân đạp cước lăn đất. Phượng Linh Vân ra chân có lưu tình nên nam tử trực tiếp phun ra ngụm máu, mà Phượng Linh Vân mặc dù có bị tổn thương nghiêm trọng nhưng mặt lại bị cào ra hai đường máu.

      Nam tử kia hiển nhiên hoàn toàn còn tự chủ, mặc dù là bị đá như vậy cũng có tỉnh táo mà bò lên lại muốn đánh tới về phía Phượng Linh Vân, bất quá lại bị thị vệ bắt lấy kéo .

      Mặt mũi Phượng Linh Vân tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm Phong Lăng Hề, hiển nhiên coi Phong Lăng Hề thành kẻ cầm đầu.

      Dựa vào công lực của Vân Tư Vũ tự nhiên là có thể khống chế ảnh hưởng đến những người khác nhưng mực lại làm như thế.

      Trong lúc này Âu Dương Lăng Ca đột nhiên đứng lên nhìn Phong Lăng Hề, giọng thê lương quát lên: "Tịch tỷ tỷ, tỷ chỉ cần ta, tại sao lại phải cưới người khác?"

      Phong Lăng Hề khỏi nhìn về phía Vân Tư Vũ, Vân Tư Vũ trừng nàng cái, Phong Lăng Hề vô tội nhún vai cái. Đây là món nợ tình cảm của Phượng Lăng Tịch cũng mắc mớ đến , Phong Lăng Hề nhìn dáng vẻ tức giận của Vân Tư Vũ lại khỏi cảm thấy buồn cười, biết tâm tư của Âu Dương Lăng Ca là gì còn để ra, phải làm cho trong lòng mình thoải mái ư?

      Thấy phụ thân mất hứng bánh bao lập tức đứng lên ra mặt cho phụ thân, ngón tay út đầy thịt mũm mĩm chỉ vào Âu Dương Lăng Ca tức giận : "Ngươi biết xấu hổ, mẫu thân ta thích ngươi, ta cũng thích ngươi, ngươi cái này gọi là sống chết dây dưa, biết xấu hổ, có nuôi dạy!"

      Cũng biết là nó có phải cố ý hay , bốn từ ‘ có nuôi dạy’ đặc biệt rống có lực vô cùng.

      Âu Dương Dĩnh tức giận đến mặt đều biến thành gan heo, quát về phía Âu Dương Lăng Ca: "Âu Dương Lăng Ca, con cái gì đó? Con tỉnh táo chút lại cho mẫu thân!"

      Âu Dương Lăng Ca quay đầu nhìn về phía mẫu thân, trong mắt mang theo tia oán giận: "Nhi tử rất tỉnh táo, đều là mẫu thân, nếu như phải mẫu thân cho nhi tử và Tịch tỷ tỷ ở bên nhau Tịch tỷ tỷ làm sao cưới người khác? Nàng làm sao cần nhi tử chứ?"

      Âu Dương Lăng Ca nhìn qua xác thực rất tỉnh táo, trong mắt hoàn toàn có trống rỗng như nam tử kia lúc trước. Vân Tư Vũ căn bản có khống chế , chỉ là cố ý kéo chút tâm tình của làm cho thể giả vờ làm người gương mẫu mà thôi.

      Âu Dương Dĩnh tức giận đến mức vỗ ngực: "Con, đứa con bất hiếu, mẫu thân là muốn tốt cho con. Phượng Lăng Tịch hãm hại trung lương, làm người hung tàn, con làm sao có thể gả cho người như thế chứ?"

      "Hãm hại trung lương thế nào? Làm người hung tàn thế nào? Nàng đối với nhi tử còn tốt hơn mẫu thân, nàng tuyệt đối vì biểu mình có bao nhiêu chính trực mà hy sinh hạnh phúc của nhi tử!"

      Lời này nếu là bình thường Âu Dương Lăng Ca tuyệt đối ra, thậm chí bỏ mặc cho mình suy nghĩ như vậy. Nhưng tại cái gì cũng dám , chuyện gì cũng dám làm.

      "Con..."

      "Nhi tử thế nào? Mẫu thân xưa nay chỉ lo thanh danh của mình, mẫu thân nếu như trung thành như vậy tự mẫu thân cầu thân ? Dựa vào cái gì hy sinh nhi tử? Mẫu thân biết nhi tử thích Tịch tỷ tỷ nhưng còn kiên quyết phản đối chúng ta ở bên nhau, mẫu thân chính là muốn nhìn thấy nhi tử tốt!"

      "Phốc..." Âu Dương Dĩnh rốt cục nhịn được phun ra ngụm máu: "Nghịch tử... nghịch tử..."

      Bánh bao cười khanh khách vỗ tay, còn chọc người tức chết cần đền mạng: "Hại người rất nặng, sắp mừng năm mới bị tức chết!"

      Bên này trò hay hát lên, bên kia trò hay mở màn, Phượng Linh Vân gắt gao trừng mắt nhìn Phong Lăng Hề, khắp nơi hung tàn: "Phượng Lăng Tịch, muội là mạng lớn, như thế mà còn chết. Bất quá lần này tỷ nhất định lại cho muội cơ hội sống sót."

      Phượng Tê nhìn xem trò khôi hài này tức giận đến lồng ngực ngừng phập phồng, vỗ bàn cái tức giận : "Phượng Lăng Tịch, con rốt cuộc muốn nháo thành cái gì?"

      Lời này khỏi buồn cười, bà dường như hoàn toàn có nghe được trong lời của Phượng Linh Vân cẩn thận tiết lộ ra ý, quan tâm nguyên nhân nữ nhi mất tích, để ý có người muốn mạng Phong Lăng Hề, chỉ là muốn kết thúc trò khôi hài mất mặt này.

      Nhưng lời nàng vừa mới ra Âu Dương Lăng Ca bên kia đột nhiên nhào tới về phía Phượng Linh Vân: "Khốn kiếp, ngươi dám làm tổn thương Tịch tỷ tỷ, ta liều mạng với ngươi!"

      Vì vậy Âu Dương Lăng Ca cũng giống như nam tử kia trước đây bị Phượng Linh Vân đạp cước văng ra. Bất quá bởi vì lúc này Phượng Linh Vân mang theo sát ý với Phong Lăng Hề nên cước này càng là nặng. Âu Dương Lăng Ca bị đạp nằm đất đau đến mức thể đứng lên, nhìn qua là ra lực rất nhiều.

      Mà Phượng Linh Vân dường như bị Âu Dương Lăng Ca ầm ĩ hoàn toàn chọc giận, trực tiếp mặt mũi tràn đầy sát khí lao tới Phong Lăng Hề.

      Võ công của Thái nữ điện hạ coi như tệ nhưng chọn đối thủ là Nhàn vương điện hạ phải là muốn chết ư?

      Phượng Tê vội vã quát lên: "Ngăn cản nó lại cho trẫm!"

      Phượng Linh Vân công khai ra tay với Phong Lăng Hề, vậy giống như là tuyên chiến với nước Hoàng Vũ. Nàng vốn định vừa đấm vừa xoa giải quyết hòa bình chuyện Mộ Dung Cầm nghĩ tới mọi chuyện phát triển thành như vậy, trong lòng cũng là tức giận đan xen.

      Phong Lăng Hề nhìn Phượng Linh Vân được đúng lúc ngăn lại có chút đáng tiếc, những thị vệ này bình thường tại sao có thân thủ tốt như vậy? đưa chân đạp đạp tiểu hồ ly, thấp giọng : "Lén cào nàng."

      Vì vậy tiểu hồ ly ngồi xổm dưới chân uốn éo cái mông nhảy lên cái, nhanh chóng phóng tới Phượng Linh Vân lóe lên cái rồi biến mất. Trong hỗn loạn tất cả mọi người đều chỉ chói mắt nhìn thấy tia sáng trắng nhưng lại biết ánh sáng trắng kia là cái gì.

      Sau đó Thái nữ điện hạ bị thị vệ ngăn cản đột nhiên co quắp hồi ngã mặt đất.

      "Thái nữ điện hạ..."

      Phượng Tê vội vàng kêu lên: "Thái y..."

      Thái y tới bên cạnh Phượng Linh Vân kiểm tra chút, sau đó quỳ xuống "phịch" tiếng: "Thần đáng chết, Thái nữ điện hạ... Thái nữ điện hạ..."

      Phượng Tê nhìn thái độ của thái y lần này khỏi trầm mặt xuống: "Thái nữ điện hạ làm sao?"

      Thái y đau buồn : "Thái nữ điện hạ ..."

      Phượng Tê "ầm" tiếng bóp nát ly rượu trong tay, nhắm mắt lại sau đó nhìn về phía thái y hỏi: "Có thể nhìn ra nguyên nhân cái chết của Thái nữ điện hạ hay ?"

      Phong Lăng Hề nhếch môi khẽ cười, người này cũng là là bình tĩnh, nữ nhi chết rồi lại lập tức nghĩ đến lợi ích của mình, đều quân vương vô tình, vô tình cũng quả có chỗ tốt của vô tình.

      tại nếu như có thể chứng minh Phượng Linh Vân là bị giết chết, như vậy chỉ có chuyện của Mộ Dung Cầm có thể bỏ qua. Phượng Tê chỉ sợ còn muốn truy cứu trách nhiệm nước Hoàng Vũ có ý định mưu hại Thái nữ nước Phượng Thiên, như vậy Phượng Linh Vân cũng coi như là bị chết có giá trị.

      Thái y cũng là người thông minh, ít người đều chú ý tới tia sáng trắng kia, ràng chính là từ bên cạnh Nhàn vương điện hạ bắn ra. Thái nữ điện hạ chết khẳng định thoát khỏi liên quan đến Nhàn vương điện hạ, nhưng mà có chứng cứ , tia sáng trắng kia căn bản ai thấy là cái gì.

      Phượng Tê vừa hỏi hiển nhiên chính là nhắc nhở nàng bắt lấy chứng cứ.

      Chỉ là sau khi thái y cẩn thận kiểm tra phen sắc mặt lại khó coi, dưới Phượng Tê ép hỏi chỉ đành cẩn thận từng li từng tí : "Thái nữ điện hạ là trúng độc mà chết, chỉ là ngoại trừ vết cào mặt có vết thương gì khác." Cho nên có thể loại trừ các loại ám khí.

      Phong Lăng Hề mở miệng cười : "Nữ hoàng Phượng Thiên, xem ra trong cung này của ngài quá an toàn rồi! Đường đường là Thái nữ điện hạ lại cứ như vậy bị người độc chết, điều này làm cho bản vương rất có cảm giác an toàn."

      Phượng Tê quét nhìn nàng cái hừ lạnh tiếng, với thái y: "Độc đúng là từ miệng vết thương tiến vào?"

      Nếu như độc này là vết thương mang đến, như vậy việc này cũng thoát khỏi liên quan đến Phong Lăng Hề. Dù sao nam nhân kia đột nhiên làm khó dễ là bởi vì bị Vân Tư Vũ khống chế tâm thần.

      Phong Lăng Hề bây giờ ràng là giúp nước Hoàng Vũ. Nếu nằm ở phía đối lập tình cảm mẫu tử tự nhiên là thứ yếu, đây vốn là tác phong trước sau như của Phượng Tê.

      Đến cuối cùng bà có thể bảo vệ mạng Phong Lăng Hề, đó chính là ban ân lớn nhất, vô cùng sủng ái.

      Phong Lăng Hề cười nhạo : "Nhìn máu đỏ tươi như vậy, thái y đại nhân, ngươi hẳn là trợn mắt dối chứ?"

      Đầu thái y đầy mồ hôi lạnh, vết thương này xác thực hoàn toàn có độc, màu sắc cũng rất bình thường, muốn vết thương có độc người sáng suốt cũng tin. Nhưng nếu như Thái nữ điện hạ trúng độc liên quan đến vết thương chỗ Nữ hoàng bệ hạ chỉ sợ bàn giao tốt.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 124–2

      Editor: demcodon



      Tiểu hồ ly ngồi xổm ở bên chân Phong Lăng Hề, giấu mình ở dưới khăn trải bàn ngừng nhổ nước miếng: ‘ đáng ghét, làm hại nó ăn ngụm nước của Thái nữ điện hạ kia!’

      Độc xác thực có liên quan đến vết thương kia, tiểu hồ ly vồ tới cũng có cắn Phượng Linh Vân, chỉ là đến rồi dùng liếm cái tiện thể cho nàng nếm trải chút nọc độc.

      Phong Lăng Hề nếu như quyết định náo loạn vậy dĩ nhiên là muốn ồn ào càng lớn càng tốt, làm cho Phượng Tê tự lo xong là tốt nhất. Cho nên đối với Phượng Linh Vân hoàn toàn có lưu tình.

      Thái y chỉ là vì khó , biết mình có nên trợn mắt dối hay bên kia Âu Dương Dĩnh chuyện: "Tam Hoàng nữ xưa nay thủ đoạn hung tàn, giết người thấy máu, chắc là dùng thủ đoạn hạ lưu gì đó."

      Âu Dương Dĩnh cũng hổ là người bảo thủ, chuyện có chút nào lưu tình. Dù thế nào nữa Phượng Lăng Tịch cũng là nữ nhi của Phượng Tê, mắng quá ác như thế phải là đánh vào mặt Phượng Tê sao? Bà lại có chút nào kiêng kỵ.

      Có lẽ bà còn vì công chính của mình mà kiêu ngạo đây? Tục ngữ đúng ‘thiên tử phạm tội cũng xử tội như thứ dân’. Nhưng thực tế có thể làm được như vậy hay ? Nhìn sắc mặt khó coi kia của Phượng Tê phỏng đoán cũng phải thích vị Thừa tướng đại nhân này như vậy rồi.

      Bánh bao cầm lấy bánh ngọt ném về phía Âu Dương Dĩnh: "Ngài mới hạ lưu, cả nhà ngài đều hạ lưu, nhi tử của ngài là hạ lưu nhất, ngài là lão hạ lưu!"

      Bánh bao bộ dáng xù lông ngừng đạp chân, dáng vẻ rất muốn nhào tới đánh trận.

      Phong Lăng Hề xoa bóp khuôn mặt của nó thở dài : "Lại quên bình tĩnh rồi."

      Bánh bao trong nháy mắt náo loạn, mím môi nhìn cánh tay chân của mình ủy khuất : "Nhưng mà con đánh lại bà ta."

      Phong Lăng Hề tương đối bình tĩnh : "Có từ gọi là mượn đao giết người."

      Vân Tư Vũ nhìn dáng vẻ mờ mịt của bánh bao khỏi lẩm bẩm câu: "Quân muốn thần chết thần thể chết."

      Vì vậy bánh bao hiểu rồi, Nữ hoàng lão thái bà là thanh đại đao sắc bén, con ngươi chuyển động ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng vô cùng bình tĩnh. Sau đó suy nghĩ chút, giống như nên quá bình tĩnh, mẫu thân chỉ cần nội tâm bình tĩnh là được. Vì vậy bánh bao lần nữa tức giận quát: "Lão thái bà, nhi tử của ngài còn hạ lưu hơn mẫu thân ta nhiều."

      Âu Dương Dĩnh dường như bởi vì trước đây bị tức đến hung ác nên nhìn qua có chút suy yếu. Bất quá lần nữa bị bánh bao lại đến hạ lưu kích thích, vẫn là nhịn được tức giận: "Ngươi có dạy dỗ!"

      Lại , Thừa tướng Âu Dương đúng là biết mắng người, đến đều là những từ này.

      Bánh bao tiếp tục gào thét: "Ta có dạy dỗ có thể trách ta hả?"

      "Trách mẫu thân ngươi biết dạy!"

      "Mẫu thân ta có dạy dỗ có thể trách mẫu thân ta hả?"

      "Trách mẫu thân của nàng biết dạy!"

      "Mẫu thân của nàng có phải là rất đáng chết hay ?"

      "Đúng vậy..."

      Âu Dương Dĩnh bị tức đến mức đầu hồ đồ rốt cục tìm lại tia lý trí, phịch tiếng quỳ xuống về phía Phượng Tê phía : "Thần đáng chết, Nữ hoàng bệ hạ thứ tội."

      Mặt Phượng Tê trầm liếc qua bánh bao đắc ý chút, bánh bao trợn to mắt trừng lại.

      Bánh bao ở trong hoàng cung vẫn luôn vui vẻ sung sướng, căn bản là để Nữ hoàng bệ hạ Hoàng Vũ Hiên này ở trong mắt. Bây giờ đổi thành Phượng Tê nó càng để vào mắt, bởi vì đây là người xấu!

      Phong Lăng Hề tự nhiên cũng để Phượng Tê ở trong mắt, căm giận bóp mặt bánh bao của nó : "Bánh bao xấu xa, lần sau mượn đao giết người nhớ tới giảm thiểu hy sinh, mẫu thân con là ta rất vô tội!"

      Vân Tư Vũ nhịn được cười to, mà bánh bao vừa vỗ vào tay ác mặt mình, vừa đắc ý : "Cái này gọi là hòn đá hạ hai con chim."

      Phong Lăng Hề khỏi lườm nó cái, mới lớn như thế muốn tạo phản hả? Còn hòn đá hạ hai con chim, ngờ sớm muốn đối phó đúng ?

      Bánh bao nhìn mẫu thân cười nhe răng: "Mẫu thân nên dễ giận như vậy chứ! Con phải cũng có dạy dỗ giống mẫu thân hay sao? chút lại đau, đúng , phụ thân?"

      Vân Tư Vũ vừa cười vừa gật đầu, Âu Dương Dĩnh cũng là bối rối, lại dễ dàng như vậy bị bánh bao thực được ý đồ.

      Thấy Vân Tư Vũ gật đầu bánh bao càng thêm đắc ý nhìn Phong Lăng Hề. Hừ! Phụ thân cũng gật đầu mẫu thân tự nhiên thể cái gì.

      Phong Lăng Hề nhìn gương mặt nhắn kia của nó tức giận cũng được mà cười cũng được.

      Sắc mặt của Phượng Tê vẫn trầm để ý đến xử tội Âu Dương Dĩnh, lại quét mắt qua các đại thần phía dưới nơm nớp lo sợ. Trong lòng hừ lạnh tiếng sau đó mở miệng : "Chuyện Thái nữ điện hạ bị ngộ độc cần phải tra , trước khi điều tra ràng Nhàn vương điện hạ trước hết cứ ở trong cung thời gian ngắn, cũng để cho Phượng Thiên ta làm tốt bổn phận chủ nhà."

      Lời này ý tứ ràng chính là muốn giam lỏng Phong Lăng Hề.

      Mộ Dung Cầm nhìn Phong Lăng Hề lại rơi vào kết cục của bản thân mình lúc trước lại thấy cao hứng biết bao nhiêu. Phượng Linh Vân ràng lại chết như vậy tương lai nước Phượng Thiên lại nên làm gì? Nhìn thấy trước mặt người nào có thể kế thừa nghiệp thống nhất đất nước.

      Phong Lăng Hề phản ứng gì, Phượng Tê trực tiếp xua tay cho người đưa nàng về ở tạm trong cung.

      Chính vào lúc này tiếng phượng hót vang vọng phía chân trời, nghe vào dường như rất xa xôi lúc lúc nhưng mà vừa ràng vang ở bên tai.

      Phượng Tê ngẩn ra sau đó hoàn toàn biến sắc, kích động đứng lên gắt gao nhìn lên bên ngoài bầu trời đêm.

      Bầu trời màu đen chấm chấm ngôi sao lấp lánh, mây đen bắt đầu khởi động mơ hồ hình như có tim sáng màu vàng sẫm lấp lánh ở giữa, trời nửa sáng nửa tối giống như đuôi phượng đong đưa di chuyển trong trung.

      Phượng Tê khỏi nhớ tới truyền thuyết Tiên hoàng từng nhắc tới, truyền thuyết Phượng Thiên có từ bộ tộc Dạ thị. Tổ tiên kia và tổ tiên Phượng gia cùng nhau giành chính quyền, chỉ là có giao tình sinh tử, sau khi thiên hạ thái bình sáng tối bảo vệ nước Phượng Thiên. Phượng Thiên sở dĩ gọi là Phượng Thiên cũng bởi vì vị tổ tiên kia của Dạ thị tên là Dạ Thiên.

      Trước khi nàng quy từng nàng là tôn tử của Dạ thị, tục danh có quan hệ đến chữ Thiên. Cho nên Phượng gia tuy là chim phượng nhưng thường xuyên cảnh giác, khi quân vương ngu ngốc vô đạo tất có trời phạt.

      Mà cái gọi là trời phạt tự nhiên là chỉ tên kiêng kỵ và tướng mạo, ngay cả tôn tử Dạ thị chắc chắn xuất thế.

      Tổ tiên Dạ thị dù chưa xưng đế nhưng chỉ là ám đế, hơn nữa do truyền thuyết kia xem ra địa vị vẫn còn ở Nữ hoàng, chỉ vì lúc trước chính thức đặt xuống thiên hạ này chính là Dạ Thiên, mà tổ tiên Phượng gia quả chỉ là Đại tướng thủ hạ của nàng.

      Bây giờ truyền thuyết này từ lâu cách nào chứng minh giả, bởi vì cũng chưa có ai từng thấy bộ tộc người Dạ thị. Nhưng đối với các đời Nữ hoàng mà truyền thuyết này lại luôn làm cho các nàng bất an. Nếu như đây là đại biểu các nàng ngồi phượng vị yên.

      Phong Lăng Hề khỏi thở dài còn tưởng rằng Dạ Tinh chuẩn bị mấy ngày, nghĩ tới nhanh như vậy hành động, rốt cuộc là đánh giá thấp thực lực bộ tộc Dạ thị hay là đánh giá cao kiên nhẫn của Dạ Tinh?

      Đuôi phượng vừa mới trong điện các đại thần lại hơn phân nửa quỳ xuống hướng về bầu trời đêm, hành lễ chính là quỳ đầu gối: "Cung nghênh gia chủ..."

      Phong Lăng Hề nhìn những đại thần cung kính kia chút, lại nhìn những đại thần còn lại mặt mũi tràn đầy mờ mịt, nhìn lại sắc mặt Phượng Tê đen đến mức có thể so với đáy nồi nhịn được giật giật khóe miệng. quả nhiên là quá đánh giá thấp bộ tộc Dạ thị.

      Mặc dù rất nhiều năm chưa từng vào đời nhưng Phượng Thiên này ràng hoàn toàn bị bộ tộc Dạ thị nắm ở trong bàn tay.

      Bánh bao trợn to mắt nhìn cửa điện, khi nhìn thấy Dạ Tinh thân trường bào màu vàng sẫm tới trong nháy mắt kích động vung vẩy tay kêu lên: "Tinh Tinh... Tinh Tinh..."

      Nữ nhân phía sau theo Dạ Tinh nhíu nhíu mày, dường như là vui khi bánh bao thích ồn ào muốn bước nhanh về phía trước. Dạ Tinh lại lạnh lùng : "Lui ra!"

      Người kia nhìn qua có chút vô tội, hiểu nhưng vẫn lui về phía sau hai bước. Sau đó nhìn đồng bọn từ trong góc tới cười đau khổ của người khác nhìn nàng cái, nàng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, tiểu bất điểm ồn ào này chẳng lẽ nào chính là Quận chúa? phải tuổi còn chút sao? Đây đây… chuyện này... đây là chút hả? Có phải quá rồi hay ?

      Mặc kệ nàng suy nghĩ thế nào Dạ Tinh tới ôm lấy bánh bao . Mắt của bánh bao sáng lấp lánh nhìn nàng, sau đó loạn gặm hồi ở mặt nàng.

      Thấy vẻ mặt người kia rối ren nàng càng muốn tin tưởng đây là nhi tử của gia chủ.

      Phượng Tê miễn cưỡng làm cho mình trấn định lại, trầm giọng : "Các vị đây là ý gì? Phượng Lăng Tịch, con lại muốn làm cái gì?"

      Phong Lăng Hề để ý đến, hoàn toàn coi mình là người ngoài đứng xem trò vui. Dạ Tinh rút ra trường kiếm bên hông chút lưu tình chém về phía Phượng Tê lạnh lùng : "Hoàng kiếm, chém hôn quân, dưới chém nịnh thần, giết!"

      Dạ Tinh ra đòn toàn lực tự nhiên thể coi thường. Phượng Tê trực tiếp bị trường kiếm đâm xuyên trái tim, đóng ở ghế phượng trợn to mắt chết nhắm mắt. Bà chỉ sợ nằm mơ cũng nghĩ tới bà chết kiểu chết này.

      Bên cạnh Phượng Tê tự nhiên là có ám vệ, đáng tiếc từ sớm có người quấn lấy ám vệ của bà; mà chính bà tự nhiên là chạy thoát khỏi đòn toàn lực của Dạ Tinh.

      Từ tiếng giết kia trong cung điện trong nháy mắt sát khí phân tán.

      Hiển nhiên Dạ Tinh lần này là dự định thanh tẩy hoàn toàn, phải là bộ tộc Dạ thị đều đuổi tận giết tuyệt toàn bộ người, đây quả là có thể ít ít phiền phức. Nước Phượng Thiên về sau có như thế nào cũng có lực cản quá lớn.

      Trong điện đánh nhau vô cùng hừng hực, Phượng Tê vẫn có ít thị vệ trung thành và ám vệ chết, hơn nữa coi như là vì mạng sống cũng phải liều mạng thôi!

      Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt cũng nhảy vào tham gia trò vui, tiểu hồ ly cũng nhân cơ hội đục nước béo cò. Bạc băng từ trong áo của bánh bao thò ra cái đầu, mặc dù trong lòng ngứa có điều lại động, nó muốn theo bánh bao để phòng chuyện xảy ra bất ngờ.

      Bất quá giữa hỗn chiến này lại có tượng quái dị. Âu Dương Lăng Ca té xỉu ai để ý tới còn nghe được, nhưng Âu Dương Dĩnh này là Thừa tướng đại nhân trung thành với Phượng Tê ràng cũng có ai để ý tới, còn có Mộ Dung Cầm. Mặc dù nàng chủ động tìm người giao chiến lại có người đồng ý để ý tới nàng, nhiều lắm là qua loa ứng phó nàng chút mà thôi.

      Dạ Tinh ôm bánh bao tới bên cạnh Âu Dương Lăng Ca, mũi chân rơi vào cổ Âu Dương Lăng Ca nghiền cái. Sau đó lúc Âu Dương Dĩnh đứng giữa trợn mắt nhìn tới trước mặt bà chưởng vào đỉnh đầu của bà cái.

      Động tác của Dạ Tinh có thể rất dịu dàng, chỉ là nhàng giẫm cái vỗ cái, biết có phải là sợ hù dọa bánh bao hay .

      Mà đối với Mộ Dung Cầm thấy nhân vật có chút nguy hiểm này nàng lại có tới gần. Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt thích xen vào việc đâu chạy tới hợp tác khống chế Mộ Dung Cầm. Mộ Dung Cầm mặc dù võ nghệ cao thâm nhưng cũng đánh lại Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt cùng liên thủ.

      "Giết ! được đem máu tươi tưới lên người chúng ta."

      Mặt Dạ Tinh hề cảm xúc mà nhìn mặt mũi hai người tràn đầy hưng phấn và khuôn mặt dữ tợn của Mộ Dung Cầm, đôi môi khẽ mở thấp giọng : "Sơ Tuyết, nhắm mắt lại."

      Bánh bao tình nguyện bĩu môi cái sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Sau khắc lại nghe được tiếng Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt kêu thảm thiết.

      "Dạ Tinh, ngươi là tên khốn kiếp!"

      "Khuôn mặt của ta là người gặp người , hoa gặp hoa nở đó!"

      Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt cùng đẩy đầu máu tươi ra trợn mắt nhìn Dạ Tinh.

      Về phần tại sao Dạ Tinh động thủ giết mấy người này, vậy còn đơn giản ư? Từng bắt nạt bánh bao và người lòng tính toán muốn bắt nạt bánh bao đều đáng chết.

      Về phần tại sao nàng biết ràng như vậy, thủ hạ của nàng nấp ở trong góc cũng phải là uổng công lăn lộn sao, yến hội ai bắt nạt bánh bao cũng đều nhớ kỹ đấy!

      Vì vậy nam tử đàn tỳ bà kia cũng thể chạy trốn khỏi ma chưởng.

      Phong Lăng Hề nhìn Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt lắc đầu : "Mất mặt."

      Vân Tư Vũ giọng : "Hề, Dạ Tinh giống như có khí thế hơn nàng."

      Sắc mặt của Phong Lăng Hề tối sầm lại, chua xót liếc mắt nhìn , nội tâm ngược lại chút cũng có bị đả kích: "Người ta đây là thế lực của gia tộc, ta lại có."

      Vân Tư Vũ xì : "Nàng đây là lấy cớ, nàng phải cố gắng phát triển Thánh Cung cũng có thể như vậy, ai bảo nàng lười như vậy!" cứ như tại thế lực của Thánh Cung ở nước Hoàng Vũ cũng là có thể lật tung nước Hoàng Vũ, đáng tiếc Phong Lăng Hề làm như vậy, thậm chí rất nhiều lúc vẫn còn bận tâm Hoàng Vũ Hiên.

      "Ta phải chăm chỉ như vậy làm sao có thời giờ ở bên chàng? Lại thế lực quá lớn có cái gì tốt, chàng nhìn Dạ Tinh , còn tuổi lại biến thành dáng vẻ này. Ta quyết định, về sau bánh bao có muốn tiếp nhận Thánh Cung hay ta cũng nghe theo nó, ta có ý định mạnh mẽ kín đáo đưa cho nó."

      Vân Tư Vũ chua xót : "Sao ta lại cảm giác nàng càng ngày càng sủng bánh bao vậy?"

      Phong Lăng Hề nhếch môi cười, vươn tay kéo vào trong ngực bẹp cái: "Ta đương nhiên là thương chàng nhất."

      Hai người nghiêng ngả dính nhau cuối cùng sớm rời khỏi sàn diễn, ngay cả bánh bao cũng mặc kệ.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 124-3

      Editor: demcodon



      Hành động lần này của Dạ Tinh rất thành công nên nhổ giữ lại ai, mà nước Phượng Thiên lại đến nỗi có rung chuyển quá lớn. Binh quyền căn bản đều nắm ở trong tay bộ tộc Dạ thị, còn lại những đại thần kia cũng hoàn toàn có thể chống đỡ lấy Phượng Thiên, chỉ cần quân vương dẫn dắt nước Phượng Thiên vẫn là nước Phượng Thiên.

      Trong khi bộ tộc Dạ thị chờ quật khởi mạnh mẽ, vì thế hưng phấn thôi. Gia chủ bọn họ trở lại ở đây, chỉ có dặn dò với những đại thần kia trong triều câu: "Hoặc là khai chiến với nước Hoàng Vũ, hoặc là về gia tộc ở."

      Kết quả đám đại thần kia ràng tất cả đều chạy về gia tộc, ai cũng có ý muốn khai chiến với nước Hoàng Vũ.

      Bộ tộc Dạ thị kìm nén quá lâu, muốn lại thấy ánh mặt trời để cho người đời biết tồn tại của bọn họ. Nhưng đồng thời các nàng lại thích có cuộc sống sinh hoạt như thế này.

      Bây giờ gia chủ đều ở đây các nàng còn tranh cái gì chứ? Vẫn là trở về chơi !

      Bọn họ thèm để ý tới giang sơn như vậy cũng bởi vì các nàng bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lại.

      Tóm lại, thiên hạ này cứ như vậy biến thành thiên hạ của nước Hoàng Vũ. Màn kịch này biến hóa phát triển mãi cho đến rất lâu sau đó còn làm cho người chuyện say sưa, chỉ cảm thấy nước Hoàng Vũ như có thần trợ giúp.

      Từ đó về sau nhà Nhàn vương điện hạ lại lần nữa mất tung tích, đợi đến lúc xuất lần nữa ở hoàng cung là ba năm sau.

      * * *
      Trong Ngự hoa viên có cây đại thụ, dưới tàng cây chính là cái hồ sen nho , cành cây to kéo dài rất xa che gần nửa hồ sen.

      Lúc này nhánh cây có tiểu nam hài khoảng chừng bốn tuổi ngồi ở đó, thân áo đỏ nhìn qua vô cùng vui mừng, đầu buộc hai búi tóc , gương mặt bánh bao phình ra mập mạp đáng , mắt phượng long lanh gặp lần đầu bị quyến rũ, cái miệng nhắn khẽ chu dường như giận dỗi ai đó, chân rung lắc liên tục, chuông bạc cổ chân vang vọng lên leng keng.

      Chỉ nghe mình nó : "Ta mặc kệ, ta muốn học độc thuật với phụ thân."

      Vẫn chưa nghe thấy có người trả lời nó lại tiếp tục : "Lần trước đó là cẩn thận, phải là tay sưng lên thôi sao, phụ thân cũng quá đáng lo."

      "Bạc băng và tiểu hồ ly phải là càng độc hơn sao? Ta ngày ngày ở bên chúng cũng có chuyện gì."

      "Có cái gì giống nhau? Bạc băng và tiểu hồ ly mới là độc vương."

      Dường như là thông, nó dùng sức đạp chân hai lần, nổi cáu : "Ta lại muốn học, cứ muốn học!"

      Đối phương giống như rốt cục thỏa hiệp, chỉ thấy nó trong nháy mắt nở nụ cười gật đầu : "Được, về sau ta nhất định tự mình lén lút chạm vào những độc kia, ta bảo đảm!" xong duỗi ra bàn tay mập mạp vỗ vỗ ngực.

      Lúc này tiểu nữ hài chạy tới, nhìn dáng vẻ gần như sáu tuổi đứng dưới tán cây ngửa đầu nhìn nó: "Sơ Tuyết, đệ làm sao bò cao như vậy? Té xuống làm sao bây giờ?"

      Bánh bao cúi đầu nhìn nữ hài hừ lạnh : "Ai vô dụng như ngươi vậy, leo tường cũng có thể té xuống sưng mặt sưng mũi!"

      Nữ hài thẹn thùng sờ sờ đầu, lầm bầm: "Khinh công của ta giỏi như đệ mà! Đệ nhanh xuống đây !"

      " muốn!"

      "Leo xuống! Đệ leo xuống ta leo lên đó!"

      "Cẩn thận ngã vào trong hồ sen, đến lúc đó cũng đừng có tìm Hoàng di cáo trạng."

      "Ta mới tìm Mẫu hoàng cáo trạng, coi như ta tìm Mẫu hoàng cáo trạng Mẫu hoàng khẳng định cũng là phạt ta."

      Nữ hài vừa vừa leo cây, bánh bao nhìn nữ hài mặt mũi tràn đầy chỉ tiếc rèn sắt thành thép trách mắng: "Khinh công của ngươi đều học uổng phí, còn là Đại Hoàng nữ đấy, dáng vẻ này của ngươi giống như gấu chó!"

      Đại Hoàng nữ vừa thở hổn hển leo lên vừa ủy khuất : "Chuyện này có thể trách ta sao? Sư phụ của ta dạy dỗ sao có thể so với Nhàn vương điện hạ chứ?"

      "Sư phụ dẫn vào cửa là người tu hành, mẫu thân ta đây là thiên phú tốt."

      thể trách bánh bao hả hê, khinh công của nó đường xác biểu ra thiên phú khác người.

      Đại Hoàng nữ rốt cục trăm cay nghìn đắng bò lên, bánh bao thấy nữ hài mệt đến thở dốc khỏi già đời lắc đầu thở dài : "Tiểu hài tử, ngươi phải nỗ lực thôi! Như ngươi vậy sao được chứ? Ta cho ngươi biết, những hài tử trong thôn kia leo cây còn giỏi hơn ngươi, người ta cũng có chính thức học. Ngươi thế nào cũng là Đại Hoàng nữ làm sao có thể cam tâm thua kém người ta như vậy chứ?"

      Bánh bao kiên quyết cho rằng Đại Hoàng nữ là tiểu hài tử, ngay cả xưng hô đều muốn cho tiêu chí của nữ hài rơi xuống.

      Đại Hoàng nữ oan ức mà nhìn nó, bánh bao lại thở dài : "Xem ra ta phải tự mình rèn luyện ngươi thôi." xong bò lên đứng nhánh cây.

      Đại Hoàng nữ vội vàng : "Đệ cẩn thận chút, ngã xuống nguy hiểm, bây giờ nước ở trong ao lạnh lắm đó!"

      Bánh bao để ý đến nữ hài buồn lo vô cớ, hất cằm chỉ tay vào hồ sen: "Dám nhảy xuống ?"

      "Hả?"

      "Chúng ta cùng nhau nhảy, ai nhảy người đó là chó con!"

      "Hở... Chuyện này..."

      Bánh bao để ý tới nữ hài do dự mà bắt đầu đếm: "... hai... ba... nhảy!"

      Đại hoàng nữ cảm giác được người ở bên cạnh nhảy xuống, vội vã cũng theo nhảy xuống.

      "Ùm ùm..." tiếng Đại Hoàng nữ rơi vào trong hồ sen, bọt nước văng tung toé.

      "Ha ha..." Tiếng bánh bao cười vui vẻ sung sướng, Đại Hoàng nữ từ trong ao ló đầu ra nhìn thấy bánh bao được Dạ Tinh ôm đứng bên cạnh ao, nữ hài ủy khuất : "Sơ Tuyết, đệ lại bắt nạt ta!"

      Bánh bao vô tội : "Ta bắt nạt ngươi khi nào? Ta nhảy xuống, lại thể để cho người đỡ."

      Đại Hoàng nữ vẫn oan ức nhìn nó, bánh bao thở dài : "Ta phải là muốn rèn luyện dũng khí của ngươi ư, là muốn rèn luyện trí tuệ của ngươi, ai biết ngươi ngốc như thế? Ngươi là Đại Hoàng nữ ư, dù sao cũng phải có nửa xảo trá của Hoàng di chứ!"

      "Khụ khụ..." Nữ hoàng bệ hạ bị người là xảo trá ho hai tiếng ra hiệu mình đến, cần phải xấu ngay mặt như vậy.

      Phong Lăng Hề cau mày : "Sơ Tuyết, tại sao con lại bắt nạt người khác?"

      Đại Hoàng nữ tự mình từ trong ao bò lên, bánh bao nhìn nữ hài cái le lưỡi, giọng : "Trong ao có kết băng, ngã bệnh."

      Đại Hoàng nữ vội vàng : "Nhàn vương điện hạ, chuyện này nên trách Sơ Tuyết, là chính ta nhảy xuống."

      Phong Lăng Hề liếc nhìn nữ hài ngốc kia, là bị bánh bao bán còn giúp nó đếm tiền, cũng biết, coi như là Đại Hoàng nữ tự mình nhảy xuống vậy cũng tuyệt đối là kiệt tác của bánh bao , con trai của chẳng lẽ còn hiểu sao?

      Vân Tư Vũ đưa tay lôi kéo Phong Lăng Hề, ra hiệu nàng nên tính toán với bánh bao .

      Phong Lăng Hề là lo lắng bánh bao được sủng đến quá mức trở nên kiêu căng tùy hứng cho nên mới phải trông nom dạy dỗ nó, đáng tiếc có Dạ Tinh ở đây luôn là quá thành công.

      Bất quá bánh bao mặc dù nghịch ngợm nhưng cũng có nguyên tắc, đạo lý như loại chuyện mùa đông lớn làm cho hài tử nhảy vào hồ sen này, quả có chút đúng mực. Bất quá đó là bởi vì bánh bao hiểu năng lực chịu đựng của người bình thường, giống như nó , nó cảm thấy ngã bệnh. Cho nên dưới cái nhìn của nó chính là chuyện cười ảnh hưởng toàn cục.

      Bánh bao nhìn thấy Phong Lăng Hề ràng biểu đồng ý lại yếu ớt : "Con rèn luyện ở trong ao hàn băng cũng có chuyện gì!" Ngụ ý, nó hạ thấp tiêu chuẩn rất lớn, Đại Hoàng nữ chắc chắn có chuyện.

      Cho nên đây mới là then chốt, bởi vì bánh bao thiên phú bẩm sinh lại được Nhàn vương điện hạ rèn luyện các loại, lại tắm thuốc rồi lại ngâm trong ao hàn băng, năng lực chịu đựng của thân thể sớm biến thái. Cho nên nó thỉnh thoảng phỏng đoán sai lầm với những người khác.

      Bánh bao vừa ra lời này Phong Lăng Hề trong nháy mắt cảm giác được luồng sát khí bay vèo vèo. Bánh bao cũng tự biết bậy nên vội vàng che miệng lại, sau đó lại cảm giác mình làm đến nơi đến chốn, vừa giương mắt nhìn ngoài dự liệu lại nhìn thấy Tinh Tinh và mẫu thân của mình đánh nhau.

      "Phụ thân..."

      Mặt mũi bánh bao tràn đầy vô tội, nó phải cố ý lỡ miệng ra hết.

      Chuyện rèn luyện trong ao hàn băng như vậy Dạ Tinh tự nhiên là biết.

      Sau khi Dạ Tinh bại lộ lại muốn trốn quá khó, hơn nữa chỉ cần tìm được bánh bao có thể tìm tới nàng. Cho nên nàng thỉnh thoảng phải xử lý chút công việc của bộ tộc Dạ thị, vì vậy làm cho Phong Lăng Hề và bánh bao có cơ hội cấu kết với nhau làm việc xấu.

      Vân Tư Vũ gì lắc đầu lôi kéo bánh bao : " cần quản các nàng, chúng ta ăn đồ ngon !"

      "Được!" Hai mắt của bánh bao lấp lánh mặc kệ phụ thân kéo mình .

      Vân Tư Vũ và bánh bao cảm thấy kinh ngạc nhưng Nữ hoàng bệ hạ lại cảm thấy mới mẻ khỏi ở lại thưởng thức Phong Lăng Hề và Dạ Tinh giao chiến. Bất quá hai người này công lực thâm hậu, đánh nhau lúc qua lại đến mức làm người hoa mắt, lúc vừa giống như là bất động nhưng tất cả hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh đều gặp tai họa.

      Phong Lăng Hề hừ lạnh : "Mẫu thân chiều quá nhi tử hư, ta đây là muốn tốt cho Sơ Tuyết." khoa trương như Dạ Tinh vậy, khinh công sợ té, luyện kiếm sợ bị thương, điều này cũng sợ điều kia cũng sợ, còn học cái gì chứ?

      "Hừ!"

      "Ngươi còn biết xấu hổ mà hừ? Nếu phải là ngươi nuông chiều quá đáng như vậy Sơ Tuyết cũng coi trời bằng vung như thế!"

      "Hừ!"

      "Đó là ý nguyện của Sơ Tuyết, ngươi nhất định phải tôn trọng nó!"

      Dạ Tinh lần này ngược lại mở miệng: "Ta cho nó học." Mặc dù nàng xác thực muốn nhìn thấy bánh bao bị thương nhưng mỗi lần bánh bao đều ầm ĩ muốn học, cuối cùng còn phải theo ý nó?

      Phong Lăng Hề suy nghĩ chút ngược lại cũng đúng, Dạ Tinh giống như đều là phản đối nhưng lại lần chịu thua kém phản đối đến cùng.

      suy nghĩ Dạ Tinh lại phun ra câu: "Ta đánh chính là ngươi."

      Nhàn vương điện hạ cẩn thận suy nghĩ chút lời này có ý gì, ‘ta đánh chính là ngươi’ ngụ ý ‘ta đánh phải nó’. Trong lòng Dạ Tinh muốn nhưng tôn trọng ý nguyện của bánh bao , sau đó cũng đánh nó nhưng đến đánh mẫu thân nó!

      Cho nên đây là tìm người trút giận?

      Phong Lăng Hề trong nháy mắt đen mặt: "Dạ Tinh, ngươi có còn muốn làm tức phụ của ta hay ?"

      "Ta chỉ cần Sơ Tuyết!"

      Vì vậy, lời hợp hai người lại đấu võ.

      Chờ hai người đánh đủ rồi, Nữ hoàng bệ hạ cũng thưởng thức đủ rồi đến cung Tân Nghi thấy Thái hậu bị bánh bao làm cho cười ngừng. Vân Tư Vũ ngồi ở bên cúi đầu bắt đầu ăn, thỉnh thoảng cười vì lời của bánh bao ; mà Ninh vương điện hạ lại cười đến nịnh nọt vây quanh bánh bao .

      Đại Hoàng nữ sau khi thu xếp xong cũng được đưa tới, bánh bao thấy nữ hài vẫn nhảy mũi khỏi có chút áy náy nho , rót chén trà nóng cho nữ hài : "Xin lỗi, ta biết ngươi yếu như thế."

      Lời này đổi lại là ai nghe xong cũng phải tức nhưng Đại Hoàng nữ lại được thương mà lo sợ nâng ly trà lên cười khúc khích : "Ta sao, là chính ta tốt, chuyện này liên quan tới đệ."

      Hoàng Vũ Hiên cũng có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép, sao lại có tiền đồ như thế chứ!

      Bất quá ngẫm lại lúc Nữ hoàng bệ hạ đối mặt với Nhàn vương điện hạ có vẻ như cũng tốt hơn chỗ nào, cho nên đây là di truyền?

      đám người cùng nhau đón giao thừa, có bánh bao ở đây quả vui vẻ, tất nhiên là tiếng cười ngừng. Thái hậu thở dài : " lâu có náo nhiệt như thế, Hề nha đầu, con cũng đừng tiếp tục chạy nữa, muốn chạy cũng đừng mang theo tôn tử bảo bối của dưỡng phụ chạy nữa!"

      Phong Lăng Hề vừa giúp Vân Tư Vũ xoa cái bụng ăn no, vừa cười : "Dưỡng phụ yên tâm, con tạm thời có ý định ."

      Bánh bao chớp mắt mấy cái lôi kéo tay Thái hậu ngoan ngoãn : "Gia gia, cháu cũng , cháu ở bên cạnh gia gia."

      Thái hậu vỗ vỗ trán của nó tức giận : "Cháu dễ nghe, nếu như Tinh Tinh nhà cháu rồi cháu còn có thể ở lại bên cạnh gia gia sao?"

      Bánh bao hất lên cằm : "Cháu ở lại bên cạnh gia gia, Tinh Tinh cũng ở lại theo cháu."

      Thái hậu khỏi cười mắng: "Tên nhóc tinh quái này!"

      Dựa theo tiếng pháo trúc chúc mừng năm mới từng trận tiếng cười vui vẻ truyền ra, hoàng cung này giống như cũng lạnh lẽo mà cũng vui sướng như vậy.

      --- ------oOo---- -----

      HOÀN

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :