1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 98: Nhàn vương sợ lửa?

      Editor: demcodon



      Bánh bao thành ngồi ở trong ngực Thái hậu gặm điểm tâm đột nhiên ngẩng đầu lên. Nó biết Nhàn vương điện hạ chính là chỉ dương dương.

      Bánh bao phát nhắc tới dương dương chính là người chán ghét kia muốn làm hầu cha của nó nên có chút mất hứng.

      Thái hậu vẫn chú ý nó thấy nó dừng lại, vội vàng lau miệng cho nó giọng hỏi: "Tiểu bảo bối, sao vậy? muốn ăn nữa hả?"

      Kỳ Thái hậu rất đau lòng, nhớ lúc đầu bánh bao rất thân thiết với y đó! Thế nhưng bây giờ bánh bao đối xử với y là quá lạnh nhạt. Mặc dù cười ngọt ngào với y nhưng cũng tiếp tục bôi nước miếng lên mặt y, cũng xoa mặt y, ai...

      Bánh bao lắc lắc đầu đột nhiên mở miệng : "Di di*... mẫu thân và phụ thân…. hôn hôn…."

      (*Di: dì [chị / em của mẹ].)

      Hôn hôn là cái gì, chú ý của Nữ hoàng bệ hạ còn ở phía . Bất quá Nữ hoàng bệ hạ lại rất hưng phấn, tiểu khả ái* rốt cục gọi nàng là di di!

      (*Tiểu khả ái: nhóc đáng .)

      Nữ hoàng bệ hạ cười cười hòa nhã với bánh bao . Nếu phải là bận tâm đến thể diện của quốc gia nàng nhất định đến cướp bánh bao ôm cái. Vì vậy Nữ hoàng bệ hạ tương đối oán niệm Mộ Dung Cầm và Âu Dương Lăng Ca.

      Nữ hoàng bệ hạ thầm rối ren, Âu Dương Lăng Ca lại thay đổi sắc mặt. Bởi vì vẫn mất tập trung nên có phát bánh bao trong ngực Thái hậu.

      Mặc dù bánh bao rất đáng , thế nhưng làm sao cũng thích nổi, chỉ cần thấy cặp mắt kia quá mức giống như Phượng Lăng Tịch nhịn được cảm thấy chán ghét hài tử này.

      Bánh bao cảm giác được ánh mắt chán ghét của trong lòng càng thêm thích, mím mím miệng với Hoàng Vũ Hiên: "Di di, cái thúc thúc này thích mẫu thân, nhưng mẫu thân lại thích ."

      Bánh bao lúc này chuyện ràng lưu loát hơn bình thường rất nhiều nhưng có người chú ý tới, chú ý của mọi người đều bởi vì lời của nó mà chuyển đến người Âu Dương Lăng Ca.

      khỏi cảm thán, nghĩ tới mị lực của Nhàn vương điện hạ lớn như vậy.

      Âu Dương Lăng Ca nghe những lời xì xào bàn tán kia cảm thấy có chút lúng túng, thích Phượng Lăng Tịch có gì sai? Hài tử này quả nhiên rất đáng ghét!

      Mộ Dung Cầm nhịn được cau mày mở miệng : "Tiểu hài tử hiểu chuyện, xin Nữ hoàng bệ hạ đừng coi là ."

      Đối với Nữ hoàng nước khác, bình thường trong xưng hô bớt hai chữ ‘bệ hạ’, có thể thấy được Mộ Dung Cầm hạ thấp thái độ, chỉ hy vọng Hoàng Vũ Hiên cần phải từ chuyện biến thành lớn. Chuyện này nếu như truy cứu Hoàng Vũ Hiên muốn khép cho Âu Dương Lăng Ca tội danh gặp riêng nữ tử dễ như ăn cháo. Dù sao xác là Âu Dương Lăng Ca tuân thủ lễ nghi.

      Nàng cũng trông cậy trong cung này xảy ra chuyện gì có thể tránh khỏi tai mắt của Hoàng Vũ Hiên.

      Hoàng Vũ Hiên gật đầu : "Trẫm đương nhiên coi là ." Mới là lạ!

      Bất quá Mộ Dung Cầm như là đè thấp, nàng cũng đem chuyện này làm lớn, đối với nàng có cái gì chất tính có chỗ tốt, nhiều nhất là đánh mất thể diện của nước Phượng Thiên mà thôi.

      Bánh bao rất tức giận, lời của tiểu hài tử sao? ràng dám xem thường tiểu hài tử! Nó cũng muốn tiếp tục để ý đến Nữ hoàng xấu xa kia!

      Nữ hoàng bệ hạ tuyệt đối nghĩ tới bánh bao vừa mới còn gọi nàng là di di, lần nữa quy định sẵn nàng là kẻ đáng ghét.

      Mộ Dung Cầm hành lễ : "Đa tạ Nữ hoàng, bất quá Âu Dương công tử hỏi đến Nhàn vương điện hạ cũng là bởi vì hiếu kỳ. là, Nhàn vương điện hạ của quý quốc* quá giống Tam Hoàng nữ mất tích lâu của nước thần."

      (*Quý quốc: đất nước của ngài. )

      Mộ Dung Cầm sau khi suy tư trong lòng nhận định Phong Lăng Hề chính là Phượng Lăng Tịch. Dù sao trùng hợp quá nhiều, công thêm vào Âu Dương Lăng Ca cũng nhận định đó là Phượng Lăng Tịch, cũng làm cho nàng có thêm phần tin tưởng.

      Lời này vừa ra trong nhát mắt đại điện yên tĩnh lại, sau đó bùng nổ. Nhàn vương điện hạ giống như Tam Hoàng nữ nước Phượng Thiên? Đây rốt cuộc là hay giả?

      Mà lúc này bọn họ cũng rốt cục nhớ tới, tên gọi của Tam Hoàng nữ nước Phượng Thiên là Phượng Lăng Tịch và tên gọi của Nhàn vương điện hạ sao lại giống nhau như thế?

      Nữ hoàng bệ hạ kinh ngạc hồi, sau đó nhịn được cau mày. Mộ Dung Cầm quan sát sắc mặt của nàng ta xác định nàng ta biết thân phận của Phong Lăng Hề, tâm tư khỏi bắt đầu lung lay.

      Hoàng Vũ Hiên thu hết sắc mặt của nàng ta vào trong mắt, biểu tình tiết lộ mặt trong nháy mắt thu vào rồi cười : " ra là như vậy, xem ra Âu Dương công tử đối với Tam Hoàng nữ của quý quốc là mối tình thắm thiết. Bất quá chỉ sợ làm Âu Dương công tử thất vọng rồi, Lăng Hề là người trong giang hồ, phải là Tam Hoàng nữ của quý quốc."

      Kỳ Hoàng Vũ Hiên cũng biết gút mắc giữa Phượng Lăng Tịch và Âu Dương Lăng Ca như thế nào. Phượng Tê đè ép chuyện này xuống, dù sao nữ nhi của mình bị người từ chối cũng phải là chuyện gì quang vinh. Người khác biết được cũng hiểu tâm tư của Nữ hoàng bệ hạ, tự nhiên nên câm miệng câm miệng. Cho nên những việc này người của nước Hoàng Vũ cũng ràng lắm.

      Bất quá người nam tử kiêng nể gì hết quan tâm nữ tử như vậy quá mập mờ. Cho dù là quan tâm tung tích của Tam Hoàng nữ đây phải còn có Mộ Dung Cầm sao? Mộ Dung Cầm cũng có mở miệng thể chờ đợi được nữa hỏi ra những lời này. Vốn là có lễ phép, đây chính là nhược điểm, hơn nữa Hoàng Vũ Hiên xác cảm thấy Âu Dương Lăng Ca đối với Phong Lăng Hề có chút tình cảm ràng. Nàng như vậy, tự nhiên là muốn đem nước bẩn giội trở lại.

      Đến đây để cầu thân nhưng trong lòng lại chứa người khác, đây chính là tôn trọng Hoàng Vũ Hiên nàng mà.

      Mặc kệ Phong Lăng Hề có phải là Tam Hoàng nữ nước Phượng Thiên hay . Bây giờ cũng thể thừa nhận, nàng biết bởi vì nàng thiên vị những đại thần kia rất nhiều người đều bất mãn với Phong Lăng Hề. Vốn là nàng có kiêng dè gì, là bởi vì biết bản lãnh của Phong Lăng Hề. Những đại thần này muốn gây chuyện với nàng ta khác nào muốn chết. Thế nhưng tại liên lụy đến thân phận này vấn đề có chút nghiêm trọng.

      phải người dân nước ta chắc có ý đồ bình thường. Nếu như chứng minh Phong Lăng Hề là Tam Hoàng nữ nước Phượng Thiên toàn bộ người nước Hoàng Vũ đều bài xích nàng ta, đều cho rằng nàng ta có mục đích khác. Đến lúc đó nước Hoàng Vũ còn nơi cho nàng ta sống yên ổn.

      Nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm của Mộ Dung Cầm làm cho Hoàng Vũ Hiên cảm thấy có chút đau đầu. mực lúc này Phong Lăng Hề ở đây, nàng lại ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nếu là rơi vào cái bẫy của Mộ Dung Cầm nguy rồi.

      Quả nhiên, Mộ Dung Cầm quyết tâm muốn gây xích mích. Mặc dù Hoàng Vũ Hiên bày tỏ thái độ nhưng nàng ta lại tựa hồ như cũng thèm để ý đến.

      Dưới cái nhìn của nàng, người vì quân càng nghi ngờ nhiều hơn. Mặc dù bây giờ Hoàng Vũ Hiên là người duy nhất có thể bảo vệ Phong Lăng Hề. Thế nhưng ai biết được đáy lòng của nàng suy nghĩ như thế nào, hạt giống hoài nghi khi gieo xuống rất dễ dàng mọc rễ nẩy mầm.

      Còn nữa, cho dù Hoàng Vũ Hiên tin tưởng Phong Lăng Hề làm sao. Nếu như tất cả những đại thần này cũng hoài nghi Phong Lăng Hề đến lúc đó chỉ dựa vào Hoàng Vũ Hiên cũng thể ngăn được cơn sóng dữ.

      "Nữ hoàng bệ hạ của nước thần bởi vì Tam Hoàng nữ mất tích rất là đau lòng, vẫn hề từ bỏ tìm kiếm. Bây giờ vất vả nhìn thấy người giống như Tam Hoàng nữ, bản tướng quân cũng muốn chia sẻ với quân, hy vọng Nữ hoàng có thể hiểu cho."

      Sắc mặt của Hoàng Vũ Hiên khẽ trầm xuống, xem ra Mộ Dung Cầm nhất định phải chứng minh Phong Lăng Hề chính là Phượng Lăng Tịch mới thôi.

      Bánh bao theo bản năng cảm thấy tình huống bây giờ rất ổn, khỏi trở nên yên lặng. Đột nhiên cảm giác được trong tay áo có đồ vật gì giật giật hai mắt của bánh bao khỏi sáng ngời, là bạc băng. Lúc nó bị ôm phụ thân kín đáo đưa cho nó.

      Bạc băng từ chân ghế bò xuống, lặng yên tiếng động lẻn .

      Mà Mộ Dung Cầm ung dung mở miệng : "Tam Hoàng nữ của nước thần có nhược điểm, chính là sợ lửa. Trong tẩm cung xưa nay chưa bao giờ thắp nến, chỉ dùng dạ minh châu. Ở bên ngoài mặc dù cố gắng khắc phục có thể nhìn thấy đèn lồng. Thế nhưng là nhất định thể trực tiếp nhìn thấy ngọn lửa, biết Nhàn vương điện hạ quý quốc có cũng sợ lửa hay ?"

      Hoàng Vũ Hiên khỏi sửng sốt chút, nàng tin tưởng Mộ Dung Cầm kiêng nể gì dám như vậy muốn chứng minh Phong Lăng Hề chính là Phượng Lăng Tịch, tất nhiên là nắm chắc thân phận của Phong Lăng Hề. Thế nhưng... Phong Lăng Hề sợ lửa? Quả chính là có quỷ mới tin!

      Cũng may là ông trời giúp Mộ Dung Cầm. Nếu như người Phượng Lăng Tịch có vết bớt gì để chứng minh thân phận vậy tốt hơn nhiều, nhưng hoàn toàn có.

      Phượng Lăng Tịch xác sợ lửa, bởi vì lúc trước sau khi Phượng hậu bị độc chết, toàn bộ cung điện đều chôn thân trong biển lửa. Phượng Lăng Tịch trơ mắt mà nhìn tòa cung điện cùng với Phượng hậu bị độc chết và tiểu Hoàng nữ chưa ra đời trong bụng y bị đốt cháy hầu như còn gì, hủy thi diệt tích. Từ chuyện đó nàng rất hoảng sợ khi nhìn thấy lửa, mặc dù là ngọn lửa cũng cách nào chịu được.

      Thế nhưng bóng ma trong lòng này được thay đổi sau cái linh hồn khác, dĩ nhiên là có tác dụng.

      Cũng là do Mộ Dung Cầm quá tham lam, nếu như nàng chỉ là gieo xuống hạt giống hoài nghi ở trong lòng những đại thần này thể nghi ngờ là rất thành công. Thế nhưng nàng mực quá mức vội vàng, còn muốn tiến thêm bước chứng minh Phong Lăng Hề chính là Phượng Lăng Tịch. Cho nên ra cái nhược điểm này, đây phải ràng làm cho Phong Lăng Hề chứng minh mình phải là Tam Hoàng nữ kia sao?

      Bóng ma kia trong lòng Phượng Lăng Tịch theo nàng rất nhiều năm, nghĩ hết biện pháp cũng chút nào chuyển biến tốt. Cho nên Mộ Dung Cầm cho rằng Phượng Lăng Tịch sau vài năm mất tích lại đột nhiên sợ lửa. Nhưng Phong Lăng Hề từ xưa cho đến nay cũng sợ lửa.

      Trong lúc hoàn toàn yên tĩnh bánh bao đột nhiên mở miệng : "Di di..."

      Vì bà mẫu thân của mình nên bánh bao thể làm gì khác hơn là tạm thời chịu đựng gọi Nữ hoàng chán ghét này là di di, xem như là tạm thời nhượng bộ vì lợi ích toàn cục !

      Hoàng Vũ Hiên có chút khẩn trương nhìn về phía nó. Mặc dù nàng biết bánh bao rất thông minh, thế nhưng dù sao cũng là hài tử tới tuổi, có thể hiểu được bao nhiêu chuyện chứ? Nàng chỉ sợ bánh bao ra chuyện gì nên thôi.

      Bất quá bánh bao hiển nhiên còn thông minh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, chỉ thấy nó duỗi ra móng vuốt ghét bỏ đẩy đĩa điểm tâm trước mặt ra, bĩu môi : "Muốn ăn khoai lang nướng... muốn khoai lang mẫu thân nướng nướng..."

      Hoàng Vũ Hiên thở phào nhõm, khen ngợi trừng mắt nhìn nó. Bánh bao giống như chưa nhận được gì vẫn mím môi thầm muốn ăn khoai lang nướng.

      Thái hậu vội vàng cho người nướng cho nó nhưng trong lòng thở dài, tiểu bảo bối có phải là quá thông minh rồi hay ?

      Mẫu thân của bánh bao là ai? Tất nhiên là Nhàn vương điện hạ rồi!

      Nhàn vương điện hạ tự mình nướng khoai lang mặc dù có chút bất nhã, thế nhưng điều này chứng minh Nhàn vương điện hạ sợ lửa.

      Sắc mặt của Mộ Dung Cầm khẽ trầm xuống, sâu nhìn bánh bao cái, tầm mắt hoài đánh giá vòng ở mặt nó nhưng có phát cái gì thích hợp. Tựa hồ cũng chỉ là đột nhiên muốn ăn khoai lang mẫu thân nướng, đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Thế nhưng tựa hồ là hài tử như thế lại biết diễn kịch giải vây thay mẫu thân mới càng thêm khó mà tưởng tượng nổi.

      Nữ hoàng bệ hạ thu hết sắc mặt của nàng ta vào trong mắt, khỏi bắt đầu khâm phục bánh bao , mới lớn chút như thế biết diễn trò trêu chọc như vậy, còn lưu lại chút dấu vết diễn trò nào cho người khác, khi trưởng thành còn phải thế nào nữa đây? Nàng dự cảm được bánh bao khi trưởng thành mối họa lớn.

      Cung thị rất nhanh bưng tới đĩa khoai lang nướng, móng vuốt của bánh bao vừa mới duỗi ra nghe Mộ Dung Cầm : "Tiểu công tử, khoai lần này phải mẫu thân ngươi nướng, cho mẫu thân tự mình nướng cho ngươi có được hay ?"

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 99: Dập đầu nhận sai?

      Editor: demcodon



      Hoàng Vũ Hiên nhịn được nhíu mày, ai ngờ nàng còn chưa cái gì Hoàng Vũ Mặc liền ôn tồn tao nhã cười : "Mộ Dung tướng quân, để cho đường đường là Nhàn vương đến nướng khoai lang, bản vương có thể cho rằng ngươi đây là cố ý muốn sỉ nhục Vương gia nước ta, khiêu khích Nữ hoàng bệ hạ hay ? Hay là ngươi cảm thấy Sơ Tuyết dối? Mộ Dung tướng quân cũng phải rồi, tiểu hài tử hiểu chuyện, sao lại hiểu được mà dối chứ?"

      Từ ngữ sắc bén, tác phong nhanh nhẹn, đây mới là Ninh vương điện hạ.

      Bất quá kỳ trong lòng Ninh vương điện hạ rất buồn bực vì tương đối oán niệm Phong Lăng Hề. Bánh bao đáng như thế nàng cũng rất thích. Bất đắc dĩ quan hệ của nàng và Phong Lăng Hề tốt nên chỉ có thể nhìn thấy mà thèm.

      Vũ Văn Khỉ cũng mở miệng : "Bản tướng có thể hiểu được tâm tình của Mộ Dung tướng quân muốn chia sẻ với quân. Thế nhưng Nhàn vương điện hạ nước ta xác sợ lửa."

      Hai vị này vừa mở miệng, dĩ nhiên có ít người bắt đầu phụ họa. Kỳ phần lớn Phong Lăng Hề tiếp xúc nhiều người lắm, căn bản cũng Nhàn vương điện hạ có nhược điểm này hay . Thế nhưng nghĩ đến Nhàn vương điện hạ tức giận khủng bố, bọn họ khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ Nhàn vương điện hạ e ngại ngọn lửa .

      Hơn nữa người của nước Phượng Thiên khẳng định là có lòng tốt, tự nhiên là thể để cho các nàng thực được; mà chuyện Nhàn vương điện hạ về sau đều có thể lấy ra lại thảo luận.

      " ra là bản vương lại sợ lửa, là ngạc nhiên!" giọng giống như chế giễu nhưng phải chế giễu vang lên ở cửa đại điện. Trong nháy mắt hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người.

      Phong Lăng Hề kéo Vân Tư Vũ tới nơi thuộc về mình ngồi xuống, hề liếc mắt nhìn Mộ Dung Cầm cái, ràng có để nàng vào trong mắt; mà Vân Tư Vũ lại vô tình hay cố ý liếc nhìn Âu Dương Lăng Ca cái.

      Vân Tư Vũ vốn là chuẩn bị bắt lấy Phong Lăng Hề tra hỏi phen. Kết quả cũng chưa kịp làm cái gì Phong Lăng Hề thành khai báo tất cả.

      , rất đồng tình với Phượng Lăng Tịch, thế nhưng lại tuyệt đối cho phép Phượng Lăng Tịch trở lại cướp thân thể với Phong Lăng Hề. Ích kỷ cũng được, vô tình cũng được, chỉ biết là muốn Phong Lăng Hề, ai cũng thể cướp .

      Cho nên Nhàn vương quân đại nhân khó tránh khỏi táy máy tay chân mà cẩn thận kiểm tra Nhàn vương điện hạ hồi. Trong lúc Phong Lăng Hề vẫn cứ bảo đảm Phượng Lăng Tịch còn tồn tại, cho dù có trở lại cũng nhất định cướp được, bất quá sau đó mới bỏ qua.

      Bất quá Phong Lăng Hề lại bị đùa giỡn nổi lửa lên, đáng tiếc ngay khi hai người lau súng cướp cò bạc băng xuất . Vân Tư Vũ yên lòng bánh bao nên chết sống muốn đến xem.

      Vì vậy tâm tình của Nhàn vương điện hạ rất tồi tệ, mặc dù cũng yên tâm bánh bao . ***************.com-demcodon

      Sau khi biết chuyện của Phượng Lăng Tịch và Âu Dương Lăng Ca Vân Tư Vũ đột nhiên cảm thấy Âu Dương Lăng Ca chán ghét như vậy, cần phải cảm tạ y tốt. Nếu như phải là bởi vì y làm sao gặp được Phong Lăng Hề chứ?

      Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Âu Dương Lăng Ca đến cướp Phong Lăng Hề với . Nếu trừng trị y!

      Phong Lăng Hề vừa xuất tầm mắt của Âu Dương Lăng Ca rơi ở người nàng, thấy nàng nhìn cũng thèm nhìn mình cái trong lòng khỏi rất là khổ sở, hoàn toàn có chú ý tới tầm mắt kia của Vân Tư Vũ tràn ngập các loại ý nghĩa sâu xa.

      Mộ Dung Cầm cũng thèm để ý Phong Lăng Hề đếm xỉa tới nàng : "Bản tướng quân cũng chưa Nhàn vương điện hạ sợ lửa, đó chỉ là nhược điểm của Tam Hoàng nữ nước ta. Nhàn vương điện hạ cần gì phải tức giận như vậy?"

      Phong Lăng Hề lười biếng khẽ dựa vào ghế dựa, xốc hất mí mắt liếc nhìn nàng, lười biếng cười : "Con mắt nào của Mộ Dung tướng quân nhìn ra bản vương tức giận vậy? Bản vương chỉ là hiếu kỳ có người cảm thấy bản vương sợ lửa thôi."

      Dừng chút lại đánh giá Mộ Dung Cầm, thở dài : " ra là Mộ Dung tướng quân ngu đốt như vậy, ngay cả điều này cũng có thể hiểu sai được. Bản vương người lớn rộng lượng cũng so đo với Mộ Dung tướng quân những chuyện này, chỉ là bản vương rất là lo lắng cho Mộ Dung tướng quân đấy! hiểu xem sắc mặt của người khác này liên quan nhưng nếu như hiểu được xem sắc mặt của Nữ hoàng bệ hạ bản vương lo lắng cho tiền đồ của Mộ Dung tướng quân cẩn thận phá huỷ."

      Sắc mặt của Mộ Dung Cầm khẽ trầm xuống, hiểu xem sắc mặt của Nữ hoàng bệ hạ? Nàng ta rốt cuộc là chỉ Nữ hoàng bệ hạ nước Phượng Thiên hay là Nữ hoàng bệ hạ nước Hoàng Vũ đây?

      Nàng tự nhiên nhìn ra Hoàng Vũ Hiên tại có ý định muốn che chở Phong Lăng Hề. Thế nhưng cơ hội tốt như vậy nàng cũng muốn buông tha dễ dàng như vậy. Dù sao Phong Lăng Hề đối với nước Phượng Thiên mà kẻ địch lớn, thể loại bỏ.

      Ánh mắt của Mộ Dung Cầm lóe lên, đối mặt với Phong Lăng Hề nể mặt như vậy ràng có phản ứng quá khích gì.

      Phong Lăng Hề khẽ rủ mắt xuống cười tiếng, đưa tay ôm Vân Tư Vũ vào trong lòng. Vân Tư Vũ ngẩng đầu nhìn nàng cái, mặc dù có chút hiểu động tác đột nhiên của nàng nhưng cũng ngoan ngoãn tựa vào trong lòng nàng, chỉ là cặp mắt linh động, lấp lánh kia chuyển động nhìn về bốn phía, thay vì là đề phòng còn bằng là hưng phấn.

      Phong Lăng Hề nhìn bộ dáng của chỉ sợ thiên hạ loạn trong lòng buồn cười, ngón tay khỏi nhàng xẹt qua vánh tai của ; cái chạm nhàng kia làm cho Vân Tư Vũ phản ứng khá lớn rụt cổ cái, còn nhịn được đưa tay xoa xoa lỗ tai, sắc mặt khẽ biến thành ửng hồng, trừng nhìn nàng cái.

      Âu Dương Lăng Ca nhìn hai người ôm nhau coi ai ra gì, động tác thân mật như vậy hầu như cắn nát môi. hoài nghi Phượng Lăng Tịch là phải cố ý tức giận .

      Cũng thể trách nghĩ như vậy nghĩ. Dù sao Phượng Lăng Tịch là Tam Hoàng nữ của nước Phượng Thiên. Mặc dù làm việc khá là khác người nhưng nên có lễ nghi cũng thiếu, làm sao ở cung yến trong trường hợp như vậy làm ra hành động hợp lễ nghi; hơn nữa Phượng Lăng Tịch mặc dù xằng bậy ra tay với đại thần trong triều nhưng trong chuyện tình nam nữ tình cũng tương đối tự kìm chế.

      Hoặc là bởi vì nguyên nhân Phụ hậu chết thảm, nàng hận Phượng Tê cho nên khinh thường rồi trở thành người giống như bà.

      Cho nên Phượng Tê mấy lần muốn ban thưởng mỹ nhân cho nàng đều bị nàng lạnh lùng từ chối, thân là Tam Hoàng nữ mà trong phòng nàng ngay cả người làm ấm giường cũng có, cũng coi như là hoa tuyệt thế.

      Còn đối với Âu Dương Lăng Ca nàng càng nhiều thêm phần quý trọng, tự nhiên là có tình cảm nhưng vẫn giữ lễ nghĩa, sao có thể làm ra động tác mập mờ như vậy?

      Âu Dương Lăng Ca chưa hề nghĩ tới mình nhận lầm người, cho nên cảm thấy Phượng Lăng Tịch thay đổi như vậy đều là bởi vì trách , cho nên cố ý chọc giận . Thế nhưng lại biết, Phong Lăng Hề bây giờ vốn là người tùy ý làm bậy.

      Dưới cái nhìn của mức độ như vậy là có tình cảm như vẫn giữ lễ nghĩa rồi, dù sao rất khắc chế có biểu diện ở trường.

      Chính vào lúc này cái đèn lồng từ ngoài điện bay vào, mang theo khí thế ác liệt bay thẳng đánh tới Phong Lăng Hề.

      Đợi đến gần đèn lồng đột nhiên chia năm xẻ bảy, chỉ còn lại ngọn nến bên trong ngọn nến còn lẳng lặng cháy, mà ngọn nến kia vững vàng rơi ở mặt bàn.

      Mộ Dung Cầm cẩn thận quan sát kỹ phản ứng của Phong Lăng Hề, thấy khóe môi nàng vẫn cười như cũ thản nhiên nhìn ngọn nến kia, hoàn toàn có bất kỳ phản ứng quá khích gì.

      Mộ Dung Cầm khỏi cau mày, nàng biết Phong Lăng Hề là khắc chế sợ hãi của mình hay là sợ, dù sao nàng nhìn ra bất kỳ sơ hở. Nếu quả là giả vờ chỉ có thể Phong Lăng Hề còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều.

      Phong Lăng Hề nếu như sợ lửa trong lúc đèn lồng bay tới nàng, nàng theo bản năng ngăn cản. Mặc dù người có mắt đều có thể nhìn ra, đèn lồng này kỳ phải muốn tập kích nàng. Nếu như đối mặt với chuyện sợ hãi nhất trong đáy lòng đều có thể làm được đổi sắc mặt, như vậy còn có cái gì có thể đánh ngã được nàng chứ?

      Thời khắc này, Mộ Dung Cầm cực kỳ hy vọng vị Nhàn vương điện hạ này phải là Phượng Lăng Tịch. Mặc dù bởi vậy mất cơ hội ly gián nhưng chí ít nàng cảm thấy Phong Lăng Hề thâm trầm đáng sợ như vậy.

      Trong lúc hoàn toàn yên tĩnh phía cửa đột nhiên truyền đến tiếng "ầm...". Mộ Dung Cầm híp mắt nhìn lại, sắc mặt trở nên hơi khó coi, nơi đó có người ngã xuống đất dậy nổi, cần đến xem cũng có thể khẳng định là chết.

      Mà người này chính là người vừa mới ném đèn lồng ra, cũng là người tâm phúc của Mộ Dung Cầm.

      Phong Lăng Hề ưu nhã sửa lại ống tay áo chút, lười biếng : "Mộ Dung tướng quân, rất xin lỗi, đối với người công kích bản vương, bản vương vẫn là nhịn được đánh trả, vừa nãy nhất thời tình thế cấp bách nhìn ra đó là người của Mộ Dung tướng quân. Cho nên quên hạ thủ lưu tình, Mộ Dung tướng quân người lớn rộng lượng, vậy là so đo với bản vương chứ?"

      Mộ Dung Cầm cố gắng làm cho giọng điệu của mình phải mang theo sát ý, cứng ngắc phun ra hai chữ: " biết."

      Nàng có thể cái gì chứ? Nàng có thể truy cứu Phong Lăng Hề chịu trách nhiệm à? Đương nhiên thể, dù sao cũng là người của nàng ra tay trước, Phong Lăng Hề có truy cứu trách nhiệm của nàng chính là tốt rồi. Mặc dù ý của nàng vốn chỉ là muốn thăm dò Phong Lăng Hề, cũng có ý muốn giết nàng.

      Nhìn sắc mặt của Hoàng Vũ Hiên khó coi, nàng chỉ có thể ăn cái thiệt thòi này, chỉ có thể trách nàng quá kích động chút. demcodon-***************

      Sắc mặt của các đại thần nước Hoàng Vũ cũng rất khó coi, ngay cả Tô Văn vẫn yên lặng sắc mặt cũng trầm xuống. Mộ Dung Cầm dám công khai ra tay ở trước mặt Nữ hoàng bệ hạ quả chính là đem Nữ hoàng bệ hạ để ở trong mắt, đây là đánh vào mặt nước Hoàng Vũ.

      Hoàng Vũ Hiên lập tức cười lạnh : "Xem ra nước Phượng Thiên cũng có thành ý cầu thân. Nếu như Mộ Dung tướng quân chỉ là đến tìm kiếm Tam Hoàng nữ của quý quốc trẫm khuyên ngươi vẫn là về nước Phượng Thiên mà tìm!"

      Trong lòng của Mộ Dung Cầm rất là uất ức, nàng vốn nhận định Phong Lăng Hề chính là Phượng Lăng Tịch, cho nên căn bản chưa hề nghĩ tới thăm dò này thất bại.

      Nếu như Phong Lăng Hề như nàng mong muốn biểu ra e ngại lửa, chứng thực lời Mộ Dung Cầm . Đến lúc đó tầm mắt của những người nước Hoàng Vũ đều tập trung ở người Phong Lăng Hề, ai cũng lại truy cứu trách nhiệm của nàng.

      Chỉ là suy nghĩ giống như rất hoàn hảo nhưng thực cảm giác rất rối loạn. Kết quả nàng là trộm gà xong còn mất nắm gạo, đến bây giờ nàng ngược lại còn xác định Phong Lăng Hề có phải là Phượng Lăng Tịch hay ; hơn nữa còn để cho người nước Hoàng Vũ nắm lấy nhược điểm. Chuyện này nếu như xử lý tốt, đến lúc đó còn biết ầm ĩ xảy ra chuyện gì nữa.

      Mộ Dung Cầm thể khiêm tốn, mở miệng : "Nữ hoàng bệ hạ bớt giận, thần chỉ là quá vội vàng vì Tam Hoàng nữ của nước thần mất tích quá lâu."

      Hoàng Vũ Hiên nể mặt mũi cười mỉa : "Trẫm bớt giận hay sau đó lại bàn. Mộ Dung tướng quân chẳng lẽ nên trước tiên xin lỗi người bị hại hay sao?"

      Người bị hại? Đông đảo tầm mắt cùng nhau nhìn về phía Phong Lăng Hề, Nhàn vương điện hạ đây là dáng vẻ của người bị hại ư?

      Phần lớn tâm tư người lung lay trong nháy mắt cũng hiểu được. Nữ hoàng bệ hạ vậy cũng là tỏ thái độ của mình, bởi vì trò khôi hài này ra xa cách Nhàn vương điện hạ.

      Vân Tư Vũ cuối cùng cũng coi như hiểu , Phong Lăng Hề vì sao đơn độc trở thành bằng hữu với Nữ hoàng bệ hạ.

      Bánh bao vẫn yên tĩnh nhìn trò khôi hài này, lúc này đột nhiên vẫy vẫy tay mặt mũi tràn đầy hưng phấn kêu lên: "Quỳ xuống... dập đầu... nhận sai..."

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 100: Bắt tay giảng hòa

      Editor: demcodon



      Thái hậu vội vã ôm lấy nó, rất sợ nó quá kích động lắc lư đến mức ngã xuống.

      Hoàng Vũ Hiên cười gian trong lòng ngớt, quả nhiên là tiểu ác ma mà! Mộ Dung Cầm chọc tới tiểu ác ma, đáng đời nàng gặp xui xẻo.

      Lời này của bánh bao với những người khác là khó , đó là cố ý nhục nhã, làm lớn chính là khiếu khích về nước Phượng Thiên. Thế nhưng bánh bao lại như thế tiểu, ai muốn mất thể diện mà so đo với nó chứ?

      Nhục nhã nhục nhã thôi! Muốn lấy lại công đạo à? Ngươi có thể thảo luận với tiểu hài tử tới tuổi cái gì gọi là nhục nhã hả?

      Khóe miệng của Phong Lăng Hề hơi nhếch lên mở miệng : "Sơ Tuyết, chúng ta phải rộng lượng hơn chút."

      Nghe vậy bánh bao nghiêng đầu suy nghĩ chút, đột nhiên lại cười khanh khách quơ móng vuốt kêu lên: "Người đâu... vả miệng..."

      Tay của Thái hậu run lên thiếu chút nữa ném bánh bao ra ngoài. Xem ra sau này ở trước mặt bánh bao muốn làm chuyện gì cũng phải nghĩ kỹ rồi mới làm thôi, nếu bị nó học tốt.

      Lời này Thái hậu đúng là qua, trong hậu cung loại người gì cũng có, có người ngốc đến mức thể cứu chữa nhưng cũng chịu nổi bánh bao được sủng ái, càng muốn phí sức loạn luyên thuyên cũng chẳng có kết quả tốt. Thái hậu tự nhiên đến dạy dỗ chút, ai biết bánh bao cứ như thế học theo.

      Mọi người gì mà nhìn tiểu bất điểm kia hưng phấn ở trong ngực của Thái hậu rất muốn hỏi câu: 'Xử phạt như vậy rất độ lượng à?'

      Bất quá bọn họ đương nhiên chen miệng vào, Mộ Dung Cầm biết phân biệt như vậy ở trước mặt Nữ hoàng bệ hạ cũng dám làm càn, bị vả miệng mới tốt!

      Bất quá các nàng biết đây là chuyện thể, trừ phi nước Hoàng Vũ dự định hoàn toàn khai chiến với nước Phượng Thiên.

      Sắc mặt của Mộ Dung Cầm đen hơn đáy nồi nhìn tầm mắt của bánh bao đều mang theo sát khí mãnh liệt. Bất đắc dĩ bánh bao căn bản là sợ, vui cười hớn hở kêu lên: "Vả miệng... vả miệng..."

      Âu Dương Lăng Ca nhịn được mở miệng : "Vị tiểu công tử này hiểu chuyện, bất quá là chuyện hiểu lầm cần gì phải ầm ĩ đến cách nào kết cuộc."

      ngược lại muốn giúp Mộ Dung Cầm, đơn thuần là nhìn bánh bao vừa mắt, vừa nghĩ đến có nam nhân khác thay sinh hài tử cho Phượng Lăng Tịch trong lòng bị nghẹn thở ra. ra dưới ra dưới, bướng bỉnh đến ngông cuồng, vốn Phượng Lăng Tịch nên là của mình .

      Hơn nữa thái độ của bánh bao đối xử với cũng làm cho rất căm tức, nhịn được nên nghĩ làm chút gì đó.

      Âu Dương Lăng Ca tính tình mềm yếu cũng phải để cho người bắt nạt. kỳ chỉ là kính nể Âu Dương Dĩnh mà thôi, dám làm trái ý của Âu Dương Dĩnh, đối với những khác người ngược lại phải mềm yếu có thể lừa gạt như vậy.

      Mà từ khi gặp được Phượng Lăng Tịch tâm tình của khó có thể khống chế, cũng quên Âu Dương Dĩnh dặn dò hết lần này đến lần khác, nhịn được nên làm ra chút chuyện thông minh.

      hoàn toàn quên bánh bao bất quá chỉ là tiểu hài tử, tiểu hài tử hiểu chuyện mới gọi là bình thường, so đo với tiểu hài tử như vậy khó tránh khỏi làm cho người cảm thấy lòng dạ hẹp hòi.

      Đây vẫn là , nếu như tất cả mọi người nhất trí nhận định cố ý khiêu khích mới càng hỏng hết.

      Sắc mặt của Mộ Dung Cầm trầm liếc cái, mắt thấy chuyện có kết cuộc tốt. Âu Dương Lăng Ca lại còn gây với bánh bao , đây phải là muốn Phong Lăng Hề làm khó dễ nàng mới cam tâm hả? Hay là ước gì nước Phượng Thiên và nước Hoàng Vũ bây giờ khai chiến?

      Âu Dương Lăng Ca bị nàng trừng mắt cũng ý thức được thích hợp. mặc dù hiểu gì về quốc gia đại nhưng tại khí khẩn trương vẫn cảm giác được, khỏi cắn cắn môi tiếp tục nữa.

      Mà Phượng Lăng Tịch từ đầu đến cuối cũng liếc qua cái, điều này làm cho trong lòng vô cùng oan ức. Giống như mặc kệ làm cái gì cũng thể hấp dẫn ánh mắt của nàng, mà nam nhân kia trong lòng nàng cái gì cũng cần làm mà có thể được nàng vô cùng sủng ái.

      Vốn là tất cả mọi thứ thuộc về mình, đợi được mất mới biết được quý giá hơn trong tưởng tượng của nhiều. Thế nhưng chờ muốn tìm về lại phát hoàn toàn thuộc về người khác, cái cảm giác này dễ chịu, cũng cách nào làm cho người ta cam tâm.

      Lần nữa bị người nhằm vào làm cho bánh bao khỏi rất là mất hứng trừng mắt nhìn Âu Dương Lăng Ca hồi lâu. Sau đó đột nhiên cười đến mặt mày cong cong, cặp mắt phượng kia híp lại, ánh nước sóng sánh lấp lòe trong mắt, ràng lại mang theo vài phần mê hoặc.

      Âu Dương Lăng Ca nhìn khỏi sững sờ, thiếu chút nữa cho rằng là nhìn thấy Phong Lăng Hề.

      Là Phong Lăng Hề mà phải Phượng Lăng Tịch, vốn là Phượng Lăng Tịch mặc dù có đôi mắt phượng câu nhân. Thế nhưng đáy mắt kia lâu dài bị tối tăm chiếm cứ cũng làm cho người cảm thấy mê hoặc. Thế nhưng lần này nhìn thấy Phong Lăng Hề, lại phát chỉ là cặp mắt kia cũng có thể làm cho người mặt hồng tim đập.

      Trong mắt Phong Lăng Hề và Phượng Lăng Tịch chính là cùng người, căn bản có hoài nghi gì. Chẳng qua là cảm thấy Phượng Lăng Tịch trở nên càng thêm hấp dẫn tầm mắt người khác, tự nhiên càng thêm cam lòng Phượng Lăng Tịch quên .

      Trong lúc ngây người giọng mềm mại của bánh bao truyền vào trong tai: "Thúc thúc, gia gia ngài phải gả cho di di, ngài nên nghĩ đến dương dương nữa."

      Nghe xong lời này của bánh bao đông đảo người xem cuộc vui tầm mắt đều rơi ở người Âu Dương Lăng Ca. Âu Dương Lăng Ca biểu là quá ràng, đối với suy nghĩ của tất cả mọi người tự nhiên là ràng trong lòng, chỉ là có người ra thôi.

      Bất quá nhìn bộ dáng thờ ơ động lòng của Nhàn vương điện hạ tất cả mọi người khỏi cảm thán câu: hoa rơi có ý, nước chảy vô tình.

      Âu Dương Lăng Ca cầm lấy ống tay áo sắc mặt rất là khó coi. Nếu như có gặp được Phượng Lăng Tịch có lẽ tuân theo ý của mẫu thân gả cho vị Nữ hoàng này. Thế nhưng tại nhìn thấy Phượng Lăng Tịch trong lòng lại trăm nghìn lần muốn.

      Mộ Dung Cầm thở phào nhõm trong lòng, nàng bây giờ ước gì có người dời chú ý. Mặc dù tâm tư của Âu Dương Lăng Ca bị ra rất ràng có chút mất mặt, nhưng dù sao cũng hơn quan hệ của hai nước chuyển biến xấu.

      Nàng ngược lại hy vọng Hoàng Vũ Hiên và Phong Lăng Hề bởi vì Âu Dương Lăng Ca mà đánh nhau càng tốt, đáng tiếc nàng biết chuyện đó là thể. Phong Lăng Hề ràng đối với Âu Dương Lăng Ca có thiện cảm gì. Hoàng Vũ Hiên cũng giống như là bị dáng vẻ của Âu Dương Lăng Ca mê hoặc.

      Bánh bao mím cái miệng thưởng thức sắc mặt của Âu Dương Lăng Ca. Sau đó lại : "Cho dù ngài chán ghét ta cũng vô dụng, dương dương thích ngài."

      Toàn thân của Âu Dương Lăng Ca run rẩy, cũng biết là tức giận hay là xấu hổ. lớn như vậy còn chưa từng có bị người làm nhục như thế. thích Phượng Lăng Tịch rất đáng xấu hổ hả? Lúc trước Phượng Lăng Tịch cả ngày theo đuổi sao ai cảm thấy nàng đáng xấu hổ chứ?

      Trong lòng cảm thấy công bằng, cũng oán hận Phượng Lăng Tịch bây giờ đối xử lạnh lùng với , hại đến tình cảnh như thế. Nhưng lại biết Phượng Lăng Tịch lúc trước ở trước mặt Âu Dương Dĩnh là làm sao hạ mình thuận theo, làm sao để xuống tự tôn của mình nịnh nọt, đơn giản vì đó là mẫu thân của .

      Mặc kệ oan ức thế nào, oán hận thế nào, Phượng Lăng Tịch bây giờ cũng để ý tâm tình của .

      Chỉ thấy Nhàn vương điện hạ lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nhàng gõ lên mặt bàn, híp mắt nhìn bánh bao khóe miệng hơi nhếch lên.

      Sao lại cảm thấy bánh bao đột nhiên trở nên càng thêm thông minh vậy chứ? Là bị kích thích hay là bình thường vốn là giả heo ăn hổ?*

      (*Giả heo ăn hổ là thành ngữ, bắt nguồn từ tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo , đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực là kẻ săn.)

      Bánh bao bị mẫu thân nhìn nên rụt cổ cái, cười khúc khích về phía mẫu thân.

      Phong Lăng Hề lắc lắc đầu cũng lười suy nghĩ, có thể xác định chính là bánh bao rất thông minh, mà đây nhất định là bởi vì gen tốt.

      Vừa nghĩ như thế trong lòng Nhàn vương điện hạ khỏi bay lên luồng kiêu ngạo.

      Bánh bao rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, bởi vì tức giận Âu Dương Lăng Ca cho nên quên Mộ Dung Cầm.

      Thế nhưng ngay lúc Mộ Dung Cầm thở phào nhõm Vân Tư Vũ đột nhiên giọng thầm : "Mộ Dung tướng quân giống như có thành ý gì xin lỗi nhỉ."

      Nhàn vương quân đại nhân cũng phải dễ ức hiếp, muốn bắt nạt thê chủ nhà càng được.

      Sắc mặt của Mộ Dung Cầm khỏi cứng ngắc, bất quá chuyện xin lỗi này thể tránh khỏi, chỉ là cái gì muốn quỳ xuống dập đầu tự nhiên thể thực được, bất quá kính ly rượu vẫn là có thể.

      Phong Lăng Hề ngược lại rất nể tình uống hết ly rượu nàng ta mời. Nếu như Hoàng Vũ Hiên còn chưa có ý khai chiến bây giờ tự nhiên thể trở mặt với nước Phượng Thiên, càng thể bởi vì mà trở mặt với nước Phượng Thiên. Nếu đến lúc đó Nữ hoàng bệ hạ tuyệt đối đổ thừa đầu rồi để cho dẫn nhận binh đánh trận.

      Lần này trò khôi hài xem như là cuối cùng dùng bắt tay giảng hòa, bất quá Âu Dương Lăng Ca thuộc về vấn đề cũng là chuyện đáng giá thảo luận.

      Tất cả mọi người đều nhìn ra được vị Âu Dương công tử này vừa ý chính là Nhàn vương điện hạ. Thế nhưng Nhàn vương điện hạ lại ràng trúng ý .

      Mộ Dung Cầm cũng phải sốt ruột, vất vả tìm được lý do chính đáng đến nước Hoàng Vũ nàng tự nhiên muốn trở về nhanh như vậy. Chuyện của Âu Dương Lăng Ca có thể mang xuống mới tốt.

      Bây giờ nàng muốn xác nhận Phong Lăng Hề rốt cuộc có phải là Phượng Lăng Tịch hay . Dù sao Phong Lăng Hề là nhất định đối nghịch với nước Phượng Thiên, hơn nữa thái độ của Hoàng Vũ Hiên cũng quá mức quỷ dị.

      ràng bắt nàng phải xin lỗi Phong Lăng Hề, cũng giống như là vì cố ý nhục nhã nàng. Dù sao thân phận của Phong Lăng Hề cũng thể thấp hơn nàng, bắt nàng lời xin lỗi cũng tính là nhục nhã gì.

      Chỉ là hành vi của Hoàng Vũ Hiên lần này lại làm cho người thể suy đoán, chẳng lẽ nàng ta là Nữ hoàng của quốc gia còn thể đại biểu cho Phong Lăng Hề?

      Hơn nữa Phong Lăng Hề vừa có ý dàn xếp ổn thỏa Hoàng Vũ Hiên cũng lập tức xem như chuyện trước đây hoàn toàn chưa từng xảy ra. Điều này muốn là Hoàng Vũ Hiên quá tin tưởng Phong Lăng Hề khỏi cũng quá mức, cho nàng cảm giác giống như là Hoàng Vũ Hiên làm việc gì đều phải xem sắc mặt của Phong Lăng Hề.

      thể làm cho nàng hoài nghi, nước Hoàng Vũ này người chính thức làm chủ rốt cuộc là Hoàng Vũ Hiên hay là Phong Lăng Hề.

      Nếu như Phong Lăng Hề có quyền thế ngập trời đến mức độ như vậy, nàng mặc kệ là thân phận gì cũng phải quan trọng như thế. Căn bản có cách nào từ bên trong được chỗ tốt gì tính thực chất.

      Cho nên tại quan trọng nhất vẫn là nắm giữ nhiều tin tức của nước Hoàng Vũ để Thái nữ điện hạ có thể quyết định bước kế tiếp như thế nào.

      Suy nghĩ xong Mộ Dung Cầm mở miệng : "Nữ hoàng bệ hạ, nghe nước Hoàng Vũ có ít cảnh đẹp, thần ngưỡng mộ trong lòng lâu rất muốn xem, hơn nữa Âu Dương công tử sau này đều sinh sống ở nước Hoàng Vũ cũng nên tìm hiểu trước chút phong thổ của nước Hoàng Vũ."

      Hoàng Vũ Hiên khỏi nhíu nhíu mày, chuyện này khi lấy danh nghĩa ngắm cảnh ra kinh thành, khi nào trở về có thể cũng rất khó . nhân vật nguy hiểm như Mộ Dung Cầm vậy vẫn ở trong nước Hoàng Vũ, phải là nàng vui vẻ có thể nhìn thấy.

      Lập tức khỏi giương mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề hơi suy nghĩ chút khẽ gật đầu. Hoàng Vũ Hiên khỏi thở phào nhõm, nếu như có Phong Lăng Hề theo nàng ngược lại rất yên tâm.

      Lập tức đồng ý đề nghị của Mộ Dung Cầm, ngược lại nàng cũng muốn mang Âu Dương Lăng Ca tiến vào hậu cung.

      Phong Lăng Hề còn lại cảm thấy ra ngoài chút cũng tệ, để cho bánh bao học thêm kiến thức, miễn cho mai tài trí thông minh của nó.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 101: Bánh bao đố kỵ

      Editor: demcodon



      Có Âu Dương Lăng Ca ở đây tự nhiên thể thiếu cho ít nam tử theo tiếp khách; mà có Mộ Dung Cầm đại tướng quân này ở đây tự nhiên cũng thể thiếu cho người trong triều có thân phận theo tiếp khách.

      Hoàng Vũ Hiên rất coi trọng Mộ Dung Cầm, người ở ngay trước mặt nàng lại dám tác quái há có thể xem thường?

      Mà Phong Lăng Hề lại là kẻ lười, Nữ hoàng bệ hạ rất lo lắng nàng đường bãi công cho nên đương nhiên muốn phái hai người thay nàng ta chia sẻ ít.

      Cho nên Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn đều bị ủy thác trọng trách. Hoàng Vũ Mặc vẫn luôn có chừng mực, bởi vì ân oán với Phong Lăng Hề để người nước Phượng Thiên chế giễu, cần phải lo lắng nàng nháo lên với Phong Lăng Hề; mà Tô Văn mặc dù quá vui vẻ với Phong Lăng Hề nhưng là thắng ở lòng trung thành, mang nhiệm vụ của Nữ hoàng bệ hạ giao cho nàng xem là trò đùa, càng để người nước Phượng Thiên có cơ hội thưởng thức những nhân vật quan trong của nước Hoàng Vũ lục dục với nhau. Cho nên Nữ hoàng bệ hạ rất yên tâm.

      Mà Vũ Văn Khỉ còn lại bị Nữ hoàng bệ hạ lưu lại.

      Nếu Mộ Dung Cầm lần du lịch này là muốn cho Âu Dương Lăng Ca quen thuộc phong thổ nước Hoàng Vũ, để sau này sinh hoạt ở nước Hoàng Vũ tiện hơn. Hoàng Vũ Hiên tự nhiên là hết sức phối hợp, cho nên nam tử cùng tự nhiên là rất nhiều.

      Tô Văn đều mang Vân Dật và Vân Thiển tới, Hoàng Vũ Mặc cũng mang Lục Nhã tới, còn có Chính quân của các phủ khác. Công tử chưa xuất giá gần như đến nửa, làm cho người ta bất ngờ chính là ràng còn có Hoàng Ngọc Ngạn theo.

      Bây giờ xem ra Hoàng tử Ngọc Ngạn dường như rất bình tĩnh, cũng biết vì sao trước đây có tham gia cung yến. Phong Lăng Hề căn bản cũng có quan tâm tới , cũng biết là lúc nào về kinh.

      Mà Lăng Nguyệt cò lại được lưu lại, sau khi gả cho Vũ Văn Khỉ dường như cũng thu tâm, có hoạt bát hiếu động như lúc trước. demcodon-lqd Vũ Văn Khỉ đối xử với cũng tệ, mặc dù có oanh oanh liệt liệt nhưng cũng tương kính như tân. Tính tình của Lăng Nguyệt khá là đơn thuần, nhưng cũng có bị ai bắt nạt, có thể thấy được Vũ Văn Khỉ vẫn là khá để bụng với .

      Nhìn như bình thản nhưng cũng là loại hạnh phúc, mà Lăng Nguyệt cũng bởi vì có tâm cơ gì, rất hiểu phải tiếc phúc.

      Ngoài trừ khách du lịch của quý quốc Phượng Thiên hộ vệ, tiểu thị tự nhiên cũng là nhóm lớn. Mặc dù lén lút phân cao thấp nhưng ở bề ngoài cũng thể để cho Tướng quân nước Phượng Thiên và công tử đến đây cầu thân lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở nước Hoàng Vũ.

      Bất quá coi trọng nhất lần du lịch này phỏng đoán còn phải tính đến Nhàn vương điện hạ. Bởi vì người ta chỉ có mang theo phu lang mà còn cầu người ôm nhi tử mang theo, hơn nữa còn dẫn theo tiểu thị, người thị vệ, cộng thêm hai sủng vật. Người coi là nhiều nhưng mà tư thế chuyển người nhà như thế quả làm cho người lén lút nghị luận phen.

      Người thị vệ kia kỳ là Duẫn Thiểu Thiên giả mạo, Bạch Khung bây giờ cùng Chớ Huyên tình chàng ý thiếp cũng nguyện ý ra cửa; mà Cảnh Duyệt Vân Tư Vũ kiên quyết đồng ý để cho bánh bao tiếp xúc với nàng quá nhiều, rất sợ bánh bao thấy nhiều cảnh Cảnh Duyệt phong lưu rồi sau này thất vọng với nữ nhân muốn lập gia đình; mà Duẫn Thiểu Thiên vừa vặn có chuyện gì nên bị Phong Lăng Hề chộp tới làm thị vệ kiêm phu xe.

      Có bánh bao ở đây nhiệm vụ chủ yếu của Khởi Vân vẫn là chăm sóc nó, cho nên đánh xe gì đó tự nhiên cần người; hơn nữa Duẫn Thiểu Thiên theo cũng tốt, nếu là có đau đầu nhức óc gì có Ma Y ở đây cũng tiện.

      Nhàn vương điện hạ hiển nhiên quên, đau đầu nhức óc gì đó bản thân hoàn toàn có thể chữa trị.

      Ngoài ra, Dạ Tinh tự nhiên cũng theo.

      Có người nhận ra lúc trước tiểu hồ ly say rượu bắt nạt người, nhưng cũng chỉ có thể thầm trừng nó vài lần. Bây giờ cũng có mấy người dám động sủng vật của Nhàn vương điện hạ.

      Nhiều người chính là ầm ĩ, nhất là những người kia còn là đám nam nhân thích ganh đua so sánh.

      Nếu là lúc trước Phong Lăng Hề nhất định ghét bỏ phiền phức. Thế nhưng tại tương đối thoả mãn, nhiều người nhiều thị phi vừa vặn để cho bánh bao học tập.

      Giữa nam nhân cũng chỉ là lục đục với nhau, hơn nữa phải còn có Mộ Dung Cầm rục rịch sao?

      đám người tầng tầng lớp lớp ra kinh thành, tiếng tăm to lớn như vậy lại thêm là nam tử quen sống trong nhung lụa tự nhiên thể đến nơi nào hẻo lánh, mục tiêu của bọn họ là đến Nhị thành gần kinh thành.

      Nhị thành nổi danh nhất phong thuỷ bảo địa là cảnh núi, phong cảnh núi tươi đẹp, địa thế núi bằng phẳng cộng thêm Nhị thành phồn vinh thua với kinh thành, là rất tốt để đến.

      Dọc theo đường bánh bao nằm ở trước cửa sổ xe ngựa, đôi mắt đen chuyển động nhìn chung quanh.

      Đạp Tuyết vẫn theo bên cạnh xe ngựa, Phong Lăng Hề ở trong xe ngựa cùng Vân Tư Vũ tình chàng ý thiếp hoàn toàn có dự định muốn cưỡi ngựa, hơn nữa tại tốc độ rùa này cưỡi ngựa là uất ức, đặc biệt là tốc độ của Đạp Tuyết nhanh như vậy căn bản thể chạy. Nếu muốn nhảy lên chạy lúc phỏng đoán cẩn thận là đến Nhị thành.

      Dù sao Nhị thành gần kinh thành, lộ trình rất ngắn. Cho nên Đạp Tuyết chỉ có thể tản bộ ở bên, sau đó bánh bao rốt cục nhớ tới muốn cưỡi ngựa.

      Kỳ Phong Lăng Hề vốn là có ý định mang theo Đạp Tuyết, bất đắc dĩ bánh bao đối với cưỡi ngựa cảm thấy rất hứng thú, mà Nhàn vương điện hạ là khẳng định dám mang nó tùy ý ném lên con ngựa.

      Vì để cho bánh bao cưỡi ngựa Phong Lăng Hề đúng là phí chút tâm tư.

      Phong Lăng Hề ôm bánh bao hưng phấn tới bên cạnh Đạp Tuyết. Đạp Tuyết thân mật cọ cọ xát , sau đó nhìn về phía tiểu bất điểm trong lòng .

      Phong Lăng Hề đưa tay vỗ vỗ đầu nó: "Đạp Tuyết, được làm cho ta té có biết ?"

      Đạp Tuyết dường như rất thích bánh bao giật giật đầu, quay về bánh bao mè nheo hồi, chọc cho bánh bao cười khanh khách duỗi ra móng vuốt chà đạp lỗ tai của nó. Đạp Tuyết ràng có chút tức giận nào.

      Vì vậy, hài tử con ngựa này giải thích được xây dựng lên hữu nghị.

      Vân Tư Vũ ở bên cười ha ha, bánh bao nhà chính là có mị lực.

      Khởi Vân đưa đến đồ tốt trước đó chuẩn bị, yên ngựa bị đổi thành cái tương tự giống như cái nôi, bên trong lót tấm đệm mềm dày. Phong Lăng Hề ôm bánh bao thả vào trong nôi ngồi xong, Vân Tư Vũ tự mình động tay, dùng dây lụa quấn quanh eo của bánh bao . Sau đó từ bốn góc của cái nôi lôi ra dây thừng cột vào dây lụa, dây thừng có chút dài nên bánh bao có thể cử động nhưng lại có thể bảo đảm nó thể bò ra khỏi nôi.

      Những người khác nhìn màn khó tránh khỏi cảm thán, xem ra Nhàn vương điện hạ chỉ có sủng phu lang mà còn sủng nhi tử.

      Đạp Tuyết hiểu tính người nên chở bánh bao nó đều cố gắng giữa đường, để cho nhánh cây hai đường quẹt trúng bánh bao , tốc độ cũng rất chậm, coi như là thỉnh thoảng chạy hai bước cũng rất vững vàng, làm cho bánh bao ngã, cũng khó trách Nhàn vương điện hạ dám để cho bánh bao bé như thế cưỡi ngựa.

      Bánh bao rất hưng phấn, móng vuốt cầm lấy đoạn tơ lụa mềm mại quơ múa, rất có chút cảm giác tư thế hiên ngang, đáng tiếc gương mặt bánh bao mũm mĩm căng đầy thịt kia cười chút đáng .

      Lúc này đổi thành Vân Tư Vũ nằm sấp trước cửa sổ nhìn dáng vẻ hài lòng của bánh bao . cũng khỏi cười đến híp cả mắt, bánh bao nhìn thấy xông thẳng tới phất tay: "Phụ thân..."

      Phong Lăng Hề nhìn bánh bao lại nhìn Vân Tư Vũ chút nhịn được cười. Gương mặt trẻ con kia của bánh bao mập mạp trắng nõn giống như cái bánh bao, mà gương mặt búp bê kia của Vân Tư Vũ cũng có chỗ nào thành thục, nhìn qua đúng là giống người làm phụ thân.

      Phong Lăng Hề từ phía sau ôm eo của , rồi hôn cái ở sau tai của . Sau đó ngậm vành tai của trêu chọc, gương mặt của Vân Tư Vũ trong nháy mắt đỏ ửng che kín, thân thể có chút như nhũn ra, vội vã thả màn xuống trừng mắt về phía Phong Lăng Hề, bánh bao còn nhìn đây!

      Phong Lăng Hề ôm xoay người lại, mặt đối mặt cười : "Bánh bao xem lần có thể nhớ kỹ, nhìn thêm lần cũng sao."

      Vân Tư Vũ xù lông đưa tay cào nàng, đây là lời người làm mẫu thân nên sao?

      Bất quá bánh bao xác sớm biết cái gì gọi là hôn hôn, cho cùng Nhàn vương quân đại nhân phải sợ dạy hư bánh bao , mà là cảm thấy rất thẹn thùng.

      Ai bảo bánh bao dùng ánh mắt thuần khiết như vậy nhìn bọn họ chứ?

      Khởi Vân sớm ngồi ở ngoài xe ngựa nhìn bánh bao chằm chằm. tại màn xe vừa hạ xuống Vân Tư Vũ cũng cần ngượng ngùng, kế tiếp như sói nhào vào ôm Phong Lăng Hề rồi hôn lên.

      Phong Lăng Hề thấp giọng cười ra tiếng, đưa tay ôm eo hết sức phối hợp mặc chiếm tiện nghi.

      Cả nhà này đều vui vẻ, vui vẻ đến hoàn toàn thấy người khác hâm mộ ghen tỵ.

      Xe ngựa của Phong Lăng Hề tuốt ở đằng trước, rất khéo xe ngựa của Âu Dương Lăng Ca cũng theo phía sau của bọn họ.

      Phong Lăng Hề trước là để dẫn đường, sau đó tự nhiên là muốn cho khách từ đường xa đến ở phía trước. mực xe ngựa của Âu Dương Lăng Ca có quy củ theo sát ở phía sau xe ngựa của Phong Lăng Hề. Xe ngựa của Phong Lăng Hề bên trái xe ngựa của lại phía bên phải.

      Giữa đường từ kinh thành đến Nhị thành mở rất rộng, cách nhau như vậy chỉ cần Âu Dương Lăng Ca nghĩ là có thể nhìn thấy cửa sổ của xe ngựa Phong Lăng Hề. demcodon-ddlqd

      Vị Âu Dương công tử này như vậy chỉ sợ cũng là cố ý muốn nhìn Nhàn vương điện hạ chút, đáng tiếc lại nhìn thấy thứ nên thấy, làm cho sắc mặt lúc ửng đỏ lúc tái nhợt, ngay cả nước mắt cũng sắp nhịn được rơi xuống.

      Tiểu thị lo âu nhìn y nhưng cũng dám tùy ý khuyên bảo. Sau ngày cung yến đó tính khí của Âu Dương Lăng Ca trở nên rất kém cỏi, đến bây giờ đều còn chưa có nguôi giận. Tiểu thị tự nhiên dám chạm vào cảm xúc rủi ro của y.

      lúc lâu sau tâm tình của Âu Dương Lăng Ca ổn định chút, quay sang dặn dò với tiểu thị bên cạnh: " gọi Vân Dật tới, cứ ta có chút tẻ nhạt tìm trò chuyện."

      Âu Dương Lăng Ca tự nhiên điều tra Vân Tư Vũ. Mặc dù tin tức nghe được nhiều nhưng Vân Dật và Vân Tư Vũ là huynh đệ chuyện này vẫn là ràng.

      Tiểu thị cũng biết y muốn làm cái gì, chỉ là nghe theo dặn dò về phía sau tìm người.

      Những việc này Phong Lăng Hề tự nhiên biết, coi như là biết rồi cũng để ở trong lòng. Nhàn vương điện hạ tại lòng sỗ sàng đây!

      Khuôn mặt của Vân Tư Vũ ửng hồng chôn ở trong cổ của nàng, buồn rầu : " muốn... nhiều người như vậy… bánh bao còn ở bên ngoài đấy..."

      Phong Lăng Hề hít sâu hơi cũng miễn cưỡng, chỉ là gặm tới gặm lui ở cổ của , lầm bầm: "Buổi tối cũng được chứ?"

      tại trong óc của Vân Tư Vũ chính là đống nhão nhoẹt, ôm nàng lung tung gật gật đầu.

      Phong Lăng Hề nhếch môi cười, dùng sức mút ở cổ của hồi. đương nhiên nhắc nhở , dựa theo tốc độ này trước buổi tối bọn họ là thể tới Nhị thành, đến lúc đó dường như cũng có gì khác mấy.

      Vân Tư Vũ dần dần tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới bánh bao cưỡi ngựa lâu như vậy, cũng sợ bị gió thổi làm cho bệnh, muốn đứng lên nhưng lại bị Phong Lăng Hề kéo vào trong ngực. Hai người nằm ở giường nệm, Phong Lăng Hề nắm lấy tay của hôn cái, lười biếng mở miệng : "Có Khởi Vân chăm sóc, bánh bao sao."

      Quả nhiên Phong Lăng Hề lời vừa mới dứt Khởi Vân gõ gõ lên thành xe.

      Phong Lăng Hề cười cười cất giọng : "Vào ."

      Khởi Vân lúc này mới ôm bánh bao tiến vào xe ngựa. Vân Tư Vũ khỏi trừng liếc nhìn Phong Lăng Hề cái, ý kia rất ràng ‘mọi người đều biết nàng háo sắc!’

      Phong Lăng Hề cười đến càng ngày càng câu nhân, tới gần lại mổ cái môi của .

      Sau đó nghe thấy giọng mềm mại của bánh bao : "Con đố kỵ ..."

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 102: Huynh đệ Vân gia

      Editor: demcodon



      Vân Tư Vũ khỏi sửng sốt, bánh bao lại đố kỵ? Đây lại là học được ở đây vậy?

      Được rồi, Nhàn vương quân đại nhân quên, lúc mỗi lần ôm bánh bao hôn các loại Nhàn vương điện hạ đều rất đố kỵ.

      Phong Lăng Hề ngược lại bình tĩnh nhíu mày, đưa tay ôm bánh bao tới, chà đạp mặt bánh bao của nó rồi cười : "Con đố kỵ cái gì?"

      Bánh bao nhíu chặt lông mày , ngừng dùng móng vuốt vỗ lên tay tà ác kia. Bất đắc dĩ gừng càng già càng cay, Nhàn vương điện hạ chịu buông tay, bánh bao cũng chỉ có thể bị bắt nạt.

      Bánh bao tức giận thẳng trừng mắt, bất đắc dĩ dáng vẻ mập mạp mũm mĩm kia của nó có làm sao cũng chỉ có thể nhìn ra đáng , chút lực uy hiếp nào.

      "Con cũng thể chơi hôn hôn với tinh tinh!" Tràn ngập oán tức giận lại dùng giọng mềm mại ra, cộng thêm Phong Lăng Hề xoa mặt nó, hại nó chuyện ràng làm cho người nghe xong nhịn được cười.

      Bất quá đến chơi hôn hôn, Phong Lăng Hề khỏi hơi đau đầu. nghĩ ra bánh bao sao lại bám Dạ Tinh như vậy, ràng có chuyện gì còn chơi hôn hôn.

      ràng Dạ Tinh chính là loại người dọa khóc đứa , cũng biết có nên cảm thán câu hay . Bánh bao quả nhiên khác với tất cả mọi người.

      Kỳ tiểu hài tử thích chơi hôn hôn cũng có gì nhưng nếu như chỉ là bám hôn người, người này còn phải là thân nhân gần gũi nhất, nhìn thế nào cũng có chút kỳ quái chứ?

      tại bánh bao còn cũng chẳng có gì, nhưng thói quen này khi dưỡng thành, về sau cũng như vậy làm sao bây giờ?

      Vân Tư Vũ cũng chống cằm dáng vẻ buồn rầu, bánh bao đây rốt cuộc là giống ai chứ? nhớ khi còn bé có thói quen như vậy à!

      Nghĩ đến khỏi nhìn về phía Phong Lăng Hề, Phong Lăng Hề nhìn ánh mắt hoài nghi của khỏi bóp cái ở eo , nhíu mày : " cần hoài nghi ta, tuyệt đối có liên quan gì với ta."

      Phong Lăng Hề bất đắc dĩ nhìn bánh bao cuối cùng thở dài, mang nó nhét về trong ngực Khởi Vân chơi.

      Về chuyện này phải là có dạy dỗ qua, mà là bánh bao đối với chuyện này cố chấp khác thường. Mỗi lần chuyện dùng cái mông hướng về ngươi, khuôn mặt nhắn bình tĩnh dùng khóe mắt nhìn người, bộ dáng ta rất tức giận, ta muốn nghe.

      Phong Lăng Hề cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đập nó hai cái, muốn đánh bánh bao . nỡ, hơn nữa còn có người từ phụ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nào dám xử lý bánh bao chứ, trừ phi muốn lên giường ngủ.

      Huống hồ bánh bao cũng phải giống như hài tử bình thường, xác cần dùng cây đến để đánh cho nó biết ràng thể làm việc này. Nếu như đạo lý với nó mà nó nghe, chuyện đó chỉ có thể là nó rất cố chấp với chuyện này, nhìn bộ dáng bướng bỉnh của nó biết. Cho dù bị đánh trúng, chỉ sợ nó vẫn là đập đầu chết với ngươi đến cùng.

      Lại , nhắc tới việc này cũng phải đại gì, chừng bánh bao lớn chút hiểu ý nghĩa của hôn hôn là gì, cũng như vậy nữa.

      Mặc dù Nhàn vương điện hạ cảm thấy bánh bao dính chặt với Dạ Tinh bình thường, nhìn sao cũng giống như dáng vẻ dính tiểu mèo hoang nhà . Bất quá chuyện này trở ngại lừa mình dối người.

      * * *
      Mộ Dung Cầm nhìn Vân Dật bị tiểu thị của Âu Dương Lăng Ca mang vào xe ngựa nhịn được nhíu nhíu mày. mặt ràng mang theo vui, điều này cũng có thể trách nàng, là Âu Dương Lăng Ca tại quá an phận, làm hại nàng lo lắng gây ra chuyện gì, sớm biết lúc trước nên để cho đến cầu thân rồi.

      Đối mặt Vân Dật, Âu Dương Lăng Ca ngược lại rất có phong độ của công tử thế gia. Âu Dương Lăng Ca vẫn luôn rất thỏa đáng, chỉ là sau khi gặp được Phong Lăng Hề tâm tình có chút bị khống chế thôi.

      Lúc này, tựa hồ bình tĩnh lại, có lẽ cũng ràng, mình ở đây tức giận oán trách cũng là vô dụng.

      Âu Dương Lăng Ca để cho tiểu thị dâng trà và điểm tâm lên cho Vân Dật, thâm sâu mở miệng : "Nghe Nhàn vương quân và phủ Trấn quốc tướng quân có chút mâu thuẫn, biết có phải là hay ?"

      Vân Dật ngu ngốc, Âu Dương Lăng Ca có tâm tư gì với Phong Lăng Hề nhìn thấy ở trong mắt. Âu Dương Lăng Ca tại hỏi Vân Tư Vũ là vì cái gì, tất cả mọi người đều ngầm hiểu. Bất quá Vân Dật lại muốn trêu chọc Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ lần nữa.

      Cuộc sống tại của có vất vả chút nhưng muốn lại nổi lên sóng gió gì.

      Chuyện lúc trước làm Vân Tư Vũ rơi xuống vách núi đến bây giờ còn lo sợ bất an, vẫn cảm thấy Phong Lăng Hề làm cái gì quá kỳ quái. Sau đó biết được đoạn thời gian đó Vân Tư Vũ dưỡng thai, Phong Lăng Hề vẫn ở bên cạnh. càng thêm lo lắng Phong Lăng Hề ngày nào đó đột nhiên làm ra chuyện gì đến.

      Hơn nữa...

      Tay vô ý thức vuốt vuốt bụng.

      Âu Dương Lăng Ca cũng có phát động tác của mà chỉ nghe : "Những việc này đều là chuyện qua, cũng có gì có thể ."

      Âu Dương Lăng Ca vui híp híp mắt, để chén trà trong tay xuống mở miệng : "Nếu chuyện qua có gì có thể , vậy chút chuyện bây giờ ! Nhàn vương điện hạ dường như rất sủng ái Nhàn vương quân, vị tiểu công tử kia dường như cũng rất được Nhàn vương điện hạ thích đây!"

      Vân Dật tự nhiên biết ý tứ của Âu Dương Lăng Ca, y muốn từ trong miệng biết càng nhiều chuyện liên quan đến Vân Tư Vũ và Phong Lăng Hề. Có lẽ Âu Dương Lăng Ca cảm thấy, thế nào cũng là huynh đệ ruột với Vân Tư Vũ, hiểu tự nhiên là hiểu hơn những người khác nhiều.

      Thế nhưng thực tế, làm sao lại biết nhiều như vậy? Khóe môi Vân Dật tràn ra nụ cười khổ, chuyện biết bất quá mọi người cũng biết, chỉ có điều bây giờ tất cả mọi người bắt đầu nghị luận Nhàn vương điện hạ cũng đều có rất nhiều dè dặt, dám tiếp tục giữ mồm giữ miệng như lúc trước như nữa.

      Âu Dương Lăng Ca là người của nước Phượng Thiên, nghĩ muốn hỏi thăm chuyện tự nhiên càng khó, cho nên mới tìm tới Vân Dật.

      Thấy Vân Dật dường như có dự định mở miệng Âu Dương Lăng Ca khẽ mỉm cười, đột nhiên : "Nước Phượng Thiên và nước Hoàng Vũ có quan hệ ngoại giao tốt, nghĩ đến bản công tử nếu như là muốn tự mình lựa chọn đối tượng cầu thân nào Nữ hoàng quý quốc cũng đồng ý."

      Vân Dật khỏi ngẩng đầu nhìn về phía y, Âu Dương Lăng Ca thích Phong Lăng Hề phải là bí mật gì. Thế nhưng Âu Dương Lăng Ca muốn gả cho Phong Lăng Hề chỉ sợ là rất khó.

      Nhàn vương điện hạ ngay cả Hoàng tử Ngọc Ngạn cũng để vào mắt, sao lại có thể thỏa hiệp với Âu Dương Lăng Ca chứ?

      Về phần quan hệ của hai nước là gì Vân Dật nghĩ đến nhiều như vậy. Đương nhiên điều này cũng tuyệt đối trở thành lý do để Phong Lăng Hề thỏa hiệp.

      Thấy y dường như hiểu nên Âu Dương Lăng Ca tiếp tục : "Nếu như thể gả cho Nhàn vương điện hạ, những người khác cũng đáng kể. Ta nhìn thấy Tô tướng quân cũng là rồng phượng trong loài người..."

      Sắc mặt của Vân Dật khỏi thay đổi, Âu Dương Lăng Ca đây là đe dọa . Nếu như Vân Dật thành làm y gả cho Phong Lăng Hề được gả cho Tô Văn, ngược lại y sao cả. Thế nhưng trả thù với Vân Dật như vậy lại có cách nào sao cả.

      Bây giờ Vân Thiển là bình phu, dựa vào thân phận của Âu Dương Lăng Ca nếu như vào phủ tất nhiên thể là thị, chuyện này đối Vân Dật tuyệt đối là đả kích lớn, địa vị của tuyệt đối chịu đến ảnh hưởng rất lớn.

      Hơn nữa kể từ khi Âu Dương Lăng Ca uy hiếp chuyện này có thể thấy được Âu Dương Lăng Ca cũng phải là người đơn giản gì.

      Âu Dương Lăng Ca nhìn sắc mặt y thay đổi, nụ cười mặt thay đổi, lát sau mới mở miệng : "Nghĩ được chưa?"

      Vân Dật cắn cắn môi, giọng mang theo vài phần trầm thấp: "Âu Dương công tử muốn biết cái gì?"

      Âu Dương Lăng Ca khẽ cười tiếng, biết Vân Dật nhất định . Vân Tư Vũ nếu như thân với người của phủ Trấn quốc tướng quân người đại ca Vân Dật này sao lại bảo vệ duy nhất chứ? Huống hồ mọi người đều ích kỷ.

      Vân Dật ra những chuyện Âu Dương Lăng Ca muốn biết mà biết đến đều thành khai báo. Mặc dù đối với Phong Lăng Hề tồn tại mấy phần tâm tư nhưng biết Tô Văn là nơi quay về cuối cùng. nhất định phải nghiêm túc bảo vệ thể để cho người đến phá hoại.

      * * *
      Tâm tình của Vân Thiển cũng tốt, nghe tiểu thị Vân Dật được Âu Dương Lăng Ca tìm qua chuyện khỏi cười mỉa : "Bất quá là đồ đê tiện có cho cũng ai muốn, Vân Dật cho rằng ở có thể được chỗ tốt gì sao? là buồn cười!"

      Lúc trước đối với người đại ca này thương có lẽ còn có mấy phần gần gũi. Nhưng mà hai nam nhân ở chung với nữ nhân làm sao có thể có hiềm khích chứ? Hơn nữa Vân Thiển lại là có tính tình kia, thê chủ của mình đến phòng của người khác tự nhiên là tức giận thôi. Cho nên thấy Tô Văn ở bên nam nhân khác đều thấy ngứa mắt, bây giờ đối với Vân Dật cũng rất là lạnh lùng.

      chỉ cảm thấy những cái được gọi là thương của Vân Dật rất buồn cười, thương như vậy lòng cướp đoạn sủng ái của Tô Văn với .

      Đột nhiên nghĩ đến cái gì sắc mặt của Vân Thiển trở nên trầm, nhìn nửa hà bao thêu trong tay oán hận khó tiêu, đưa tay cầm lấy cây kéo bên dùng sức cắt xuống, rất nhanh cũng chỉ còn lại đống vải vụn.

      Có lẽ là sắc mặt của quá khó coi cho nên tiểu thị hầu hạ bên cạnh nơm nớp lo sợ, ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

      Vân Dật mang thai, chuyện này Vân Dật để bất luận người nào biết, ngay cả Tô Văn cũng biết. Có lẽ là biết tại ở trong phủ yên ổn, cho nên mới muốn trước giấu giếm, miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Thế nhưng việc này vẫn bị Vân Thiển biết, là tiểu thị bên cạnh được sủng ái kia cho biết, cũng bởi vì vậy Vân Thiển cảm thấy Vân Dật rất có tâm kế, ràng chính là muốn chờ hài tử thuận lợi sinh ra tranh sủng với , tự nhiên là càng ngày càng ưa Vân Dật.

      Bất quá tiểu thị kia cho biết tin tức này sau đó lại biết tại sao lại mất tích. Vân Thiển vì thế rất là buồn rầu, còn hoài nghi là Vân Dật ra tay; nên biết tiểu thị kia còn là người đắc lực nhất bên cạnh . có thể được sủng ái như thế, người có công lao lớn nhất vẫn là của tiểu thị kia.

      tại nhân tài mất tích bao lâu, thái độ của Tô Văn đối với Vân Dật thay đổi tốt hơn nhiều, nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

      Tô Văn tại còn biết Vân Dật mang thai, nếu như biết y có hài tử chừng càng thêm sủng ái Vân Dật, tiến tới lạnh nhạt .

      Nghĩ tới đây lửa giận của Vân Thiển ứa ra, lại cầm lấy ít tơ lục bên trong rổ, cầm kéo lên dùng sức cắt thành mảnh vụn. Lúc này mới thoáng hết giận để cho tiểu thị thu dọn những thứ này.

      Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo của tiểu thị kia lại giận chỗ phát tiết, so với tiểu thị trước kia những người khác dùng thế nào thuận tay. Tất cả đều là đám ngu xuẩn chẳng có tác dụng gì, ngay cả ý kiến tốt cũng có.

      tự nhiên có phát , sau khi tiểu thị đắc lực bên cạnh kia mất tích lại có khuynh hướng lộ ra nguyên hình.

      Đây cũng là tự nhiên, dù sao thậm chí có phát nguyên nhân Tô Văn vẫn sủng ái mình là bởi vì hiểu chuyện, mà sở dĩ hiểu chuyện như vậy là bởi vì tiểu thị mất tích kia luôn có biện pháp tiếng động làm cho làm ra những hành động thích hợp.

      chút chuyện khó giải quyết tiểu thị kia cũng rất sớm xử lý tốt giúp , cho nên vẫn trải qua thuận buồm xuôi gió.

      tại tiểu thị có thể làm việc vừa mất tích kia tự nhiên chịu được nên mọi việc đều muốn tự thân làm, còn có rất nhiều ngày tháng thuận, tính khí cũng càng ngày càng táo bạo, tiếp tục như vậy sớm muộn cũng có chuyện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :