1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 49: Tiểu hồ ly đáng thương

      Editor: demcodon



      Nếu là ngày trước những thứ lương khô cứng rắn này Hoàng Ngọc Ngạn và Vân Dật tất nhiên là khó có thể nuốt trôi. Bất quá sau khi trải qua những ngày ở núi đào lăn qua lăn lại kia cũng lại yếu ớt như ngày trước nữa.

      Vân Tư Vũ cũng lên tiếng ngoan ngoãn cắn bánh với thịt heo, khuôn mặt nhắn vẫn tinh thần tỏa sáng như cũ.

      Yên tĩnh liên tục kéo dài cho đến khi Phong Lăng Hề đột nhiên đứng lên: “Ta ra ngoài chút.” Lời này tự nhiên là với Vân Tư Vũ, hành tung của cần thiết dặn dò những người khác.

      Vân Tư Vũ nghe vậy nhìn về phía nàng trong mắt tràn đầy hỏi thăm. Phong Lăng Hề lại phải ra ngoài làm gì chỉ là đưa tay sờ sờ đầu dịu dàng : “Ngoan ngoãn nghe lời, ta lập tức trở lại.”

      Mắt Vân Tư Vũ nhìn bão tuyết tung bay ngoài hang động khẽ nhíu mày. Phong Lăng Hề khom lưng hôn cái trán thấp giọng : “Yên tâm.”

      Vân Tư Vũ rốt cuộc gật đầu: “Vậy nàng cẩn thận chút.”

      “Ừ.”

      Nhìn thấy Phong Lăng Hề ra khỏi hang động Vân Tư Vũ bắt đầu chống cằm ngẩn người, chẳng lẽ là bạc băng phát ra cái gì? Nhưng mà có phát giác được tiếng của bạc băng nha!

      Bất quá nội lực của Phong Lăng Hề thâm hậu hơn cũng có thể nàng nghe thấy được mà lại nghe thấy được. Nhưng mà tuyết lớn như vậy có bị nguy hiểm gì hay ? Mặc dù rất có lòng tin với Phong Lăng Hề nhưng mà cũng khó tránh khỏi có chút bận tâm. Vân Tư Vũ giật giật muốn di chuyển ra cửa động.

      Khởi Vân vội vàng ngăn cản : “Vương quân, cửa động gió lớn. Vương gia trở lại nếu trông thấy ngài nghe lời tức giận.”

      Vân Tư Vũ nhìn cái bất đắc dĩ nhếch miệng hề động.

      Hoàng Vũ Mặc nhìn ngoài động trong lòng khỏi thầm: 'tuyết lớn như vậy còn ra, chết ở bên ngoài chứ?' Ninh vương điện hạ nhíu mày, bộ dạng xem qua là hoàn toàn có cười nỗi đau của người khác, ngược lại có chút bận tâm.

      Mặc dù Hoàng Vũ Mặc luôn tìm Phong Lăng Hề gây phiền toái nhưng cũng tự chủ có chút ỷ lại Phong Lăng Hề, chỉ là chính nàng có phát giác. Đương nhiên cho dù phát nàng chỉ sợ cũng thừa nhận. Đây có lẽ cũng là bị Nữ hoàng bệ hạ ảnh hưởng, bởi vì Nữ hoàng bệ hạ quá mức tín nhiệm Phong Lăng Hề. Thế cho nên Hoàng Vũ Mặc còn ràng Phong Lăng Hề có bản lãnh thần bí khó lường gì cũng cảm thấy nàng ta là người đáng tin cậy.

      Có thể khẳng định là nếu như có Phong Lăng Hề nàng tuyệt đối đồng ý mang theo Hoàng Ngọc Ngạn đến núi tuyết. Đương nhiên nếu có Phong Lăng Hề phỏng đoán Hoàng Ngọc Ngạn cũng kiên trì đến nơi nguy hiểm thế này.

      Hoàng Ngọc Ngạn vẫn nhìn quanh ra ngoài, hiển nhiên cũng rất là lo lắng. Mặc dù biết về núi tuyết nhưng mà lại ở núi tuyết lâu như vậy ít nhất biết đường ở núi tuyết có nhiều khó khăn, bên ngoài lại rất lạnh.

      Tô Văn mắt nhìn mũi - mũi nhìn tâm tựa như chuyện gì cũng đều liên quan đến nàng. Nàng vốn là thể nào thích Nhàn vương Phong Lăng Hề này, sau khi gặp nhau ở sườn núi làm cho nàng lại càng xem Phong Lăng Hề vừa mắt. Mặc dù đến mức chủ động hại Phong Lăng Hề nhưng mà cũng thể nào quan tâm sống chết của nàng ấy cho được.

      Vân Dật ngược lại vừa ăn thức ăn vừa thỉnh thoảng nhìn ra cửa động cái, nhìn như vô hình kì có lòng, trong lòng cũng là hy vọng Phong Lăng Hề gặp chuyện may.

      Phong Lăng Hề cũng ra ngoài bao lâu rất nhanh trở lại, tiện tay ném ra vật gì đó. Sau đó đưa vài quả trái cây đặt ở trong ngực Vân Tư Vũ.

      Vân Tư Vũ đưa tay sờ sờ tay nàng cảm giác cũng lạnh. Sau đó mới tốt bụng giúp nàng phủi tuyết người, Phong Lăng Hề nhếch môi cái mặc kệ động tác của .

      Lúc này Vân Dật đột nhiên kinh hô: “Vật gì đó?” chỉ nhìn thấy viên cầu có đám lông mượt mà chạy ra ngoài cửa động cực nhanh. thấy nó là vật gì nhưng mà bị hoảng sợ nhảy dựng. Sau đó mới nhớ tới vật đó giống như là sau khi Phong Lăng Hề vào ném gì đó xuống đất.

      Phong Lăng Hề nhặt lên vài cục đá ném về phía đám lông tròn nhấp nhô kia.

      “Chít chít…” Thiếu chút nữa bị nện trúng, đám lông tròn khỏi kêu ra tiếng thắng gấp. Sau đó vo tròn thân thể mất thăng bằng lui về phía sau quay cuồng hai vòng mới đứng vững.

      Mắt thấy đám lông tròn kia lại muốn chạy thục mạng Phong Lăng Hề lần nữa bắn ra cục đá chặn đường của nó. Sau đó thấy đám lông tròn nhảy đông chạy tây, cục đá kia như bóng với hình làm cho đám lông tròn chật vật chịu nổi, như thế nào cũng trốn thoát. Cuối cùng cục trực tiếp đập vào cái mông của nó, đám lông tròn xù lông nhảy dựng lên: “Chít chít…. chít chít…” Kêu ngừng hiển nhiên là vô vùng tức giận.

      Phong Lăng Hề xấu xa nhếch môi cái nhíu mày : “Lại chạy ! Xem chút tiếp theo ta có thể run tay lên dùng lực quá độ trực tiếp bắn thủng đầu của mi hay ?”

      Toàn thân đám lông tròn run lên, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi, bộ dáng muốn chạy lại dám chạy.

      Mọi người lúc này mới nhìn đây là tiểu hồ ly, bộ dạng lông mềm như nhung tròn vo, tứ chi ngắn ngủn đứng mặt đất căn bản là nhìn thấy, cái đuôi to di chuyển ở phía sau người, ngoại trừ chóp mũi nho và cặp mắt đen bóng ra toàn thân cao thấp đều là trắng như tuyết, tìm ra màu sắc khác.

      Đoán chừng lúc trước là vì giảm bớt hữu của mình, cũng làm cho thay đổi mình làm mục tiêu ít chút mà cái đuôi to liên tục dính sát ở người nhìn qua chính là quả cầu.

      Nghĩ tới trước đây tiểu hồ ly chạy trối chết hết tốc độ, nhìn lại nó chút khó có thể phát giác chân ngắn kia, là làm cho người khó mà tin được chân ngắn này sao có thể chạy trốn nhanh như vậy.

      Trở về cùng Phong Lăng Hề là bạc băng, lúc này ở cửa động ngừng lăn lộn thân thể, thỉnh thoảng lại duỗi duỗi cổ khè khè lưỡi. Mặc dù miệng nó thể phun ra tiếng người nhưng động tác kia nghi là cười đến lăn lộn, cộng thêm cặp mắt quá mức linh tính, mắt rắn ràng cười, cũng khó làm cho người biết nó lại cười nỗi đau của người khác.

      Hai mắt Vân Tư Vũ tỏa sáng nhìn xem đám lông tròn kia, trong lòng khỏi thở dài đáng thương. rốt cuộc biết vì cái gì bạc băng lại sợ như vậy, ràng là bị dọa nạt tàn ác.

      Tiểu hồ ly giống như là cam lòng bị bạc băng cười nhạo, nhìn qua có chút thẹn quá hóa giận, vươn cổ cao lộ ra cái cổ mạnh mẽ khuất phục, móng vuốt đột nhiên đưa ra ngoài xẹt qua tảng đá mặt đất, tảng đá kia so với thân thể của nó còn lớn hơn chút ràng trong nháy mắt bể thành hai mảnh. Sau đó còn nhìn Phong Lăng Hề thử nhe răng, rất ràng là uy hiếp.

      Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn nhìn xem tiểu hồ ly như thế lại có vẻ mặt và động tác giống con người cũng khỏi hồi kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc trong lòng khỏi tràn đầy thích. demcodon-lqd Bạc băng mặc dù cũng thông minh, dáng vẻ cũng xinh đẹp nhưng mà nó là rắn khó tránh khỏi làm cho người e ngại, mà bây giờ tiểu hồ ly lông xù này nhìn thế nào cũng thấy đáng . Cho dù nó hành động chứng minh mình hung ác lại vẫn thể làm cho nam nhân hề có sức chống cự này sợ hãi nó.

      Tô Văn mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng mà cũng có hứng thú quá lớn.

      Mà Hoàng Vũ Mặc nhìn xem động tác của tiểu hồ ly kia trong nháy mắt tối mặt. Ninh vương điện hạ coi như là người học rộng tài cao, cần thị vệ biết rất nhiều về núi tuyết mở miệng nhận ra thân phận tiểu hồ ly này.

      Linh hồ, trong núi tuyết trăm năm khó gặp chính là linh hồ này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 50: có cốt khí hồ ly

      Editor: demcodon



      Linh hồ mặc dù khó gặp, truyền thuyết về linh hồ cũng thiếu. Bất quá phần lớn quá mức khoa trương, chính thức hiểu linh hồ cũng có mấy người. Vừa vặn Ninh vương điện hạ đối với linh hồ này rất có hứng thú, từng nghiêm túc nghiên cứu qua cho nên mới có thể từ loạt trong động tác của tiểu hồ ly, biết được thân phận của nó.

      Linh hồ có móng vuốt sắc bén chém sắc như chém bùn, hàm răng mang kịch độc, máu giải bách độc, tốc độ nhanh, lực công kích mạnh, linh tính đỡ cho chủ. Bất quá muốn cho nó nhận chủ lại là chuyện phải dễ dàng như vậy.

      Tiểu hồ ly này cào bể hòn đá là muốn Phong Lăng Hề biết móng của nó rất sắc bén, mà động tác nó nhe răng nếu như nó có thể chuyện được phỏng đoán : “Cào chết độc chết ngươi!”

      Ninh vương điện hạ nhớ tới lời Nữ hoàng bệ hạ từng : 'Thường là cái gì nhìn tốt nhất vậy hơn phân nửa đều là của Lăng Hề!' Trừng mắt nhìn Phong Lăng Hề, trong mắt khỏi tràn đầy ghen ghét. Đây là cái vận cứt chó gì? Hoặc là căn bản cũng dừng lại là vận khí.

      Hoàng Vũ Mặc ngu ngốc, Tô Văn cũng ngu xuẩn. Nếu như bây giờ còn biết Phong Lăng Hề là giấu tài vậy là ngu bằng ai. Phong Lăng Hề đối phó với linh hồ vài cục đá nhìn như đơn giản cũng phải người bình thường có thể làm được. Đó là linh hồ phải con thỏ, nếu như dễ dàng như vậy có thể nhiều lần chặn đường của nó linh hồ cũng bị truyền là thần hồ kỳ thần. demcodon-lequydon

      Huống chi dọc theo đường bọn họ sớm phát vài vấn đề, làm cho bọn họ chật vật như vậy nhưng Phong Lăng Hề giống như người đường nhàng tuyệt đối phải là người bình thường có thể làm được.

      Bất quá Hoàng Vũ Mặc sớm có chuẩn bị tâm lý, Tô Văn lại ràng đối với tất cả mọi chuyện của Phong Lăng Hề đều lựa chọn thái độ lạnh lùng, cho nên trong lòng hai người đều biết lại gì thêm.

      Ngược lại trong lòng Hoàng Ngọc Ngạn có chút mất mát, vốn cho là Phong Lăng Hề biết võ công mà những người khác biết được bí mật này, lại nghĩ nàng căn bản vô tình giấu giếm. Lúc cho rằng đến gần nàng chút đột nhiên hiểu đây chẳng qua là ảo giác trong lòng tự nhiên có tư vị gì.

      Vân Dật cũng sớm có suy đoán, bất quá lúc này xác định Phong Lăng Hề văn võ song toàn trong lòng cũng rất là phức tạp. Lúc trước cũng biết có phải là mê muội hay , ràng bởi vì những tin đồn kia cứ như vậy chê bai nàng, cũng chỉ có thể có duyên phận thôi!

      Trước khi gặp được Tô Văn mực nàng bị người truyền như vậy chịu nổi, quá ích kỷ. Mặc dù thẹn trong lòng lại còn là bởi hạnh phúc của mình mà hy sinh Tư Vũ; mà nàng quá tùy ý căn bản thèm để ý danh tiếng đệ nhất công tử ở kinh thành này của , vô tình vây đỡ cho nên nhất định bỏ lỡ.

      nhất định chiếm được phần tình cảm đầy đủ. Quay đầu nhìn Tô Văn, Vân Dật rũ mắt xuống đè xuống đáy lòng bắt đầu khởi động tiếc nuối.

      Trong khi lúc Phong Lăng Hề và tiểu hồ ly giằng co Vân Tư Vũ đột nhiên vươn tay sờ da lông sau gáy tiểu hồ ly nhấc nó lên.

      Tiểu hồ ly lòng đề phòng Phong Lăng Hề mà đề phòng người khác, vừa vặn bị nhấc lên sợ hãi ngừng trừng mắt nhìn bắp chân kêu chít chít.

      Vân Tư Vũ chuyển tay cái đem nó chuyển hướng, lưng đưa về mặt mình làm cho nó bắt được cắn cũng được, mới tiến đến bên tai nó giọng gì đó.

      Sau đó Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn đau lòng nhìn tiểu hồ ly bị hành hạ, thấy tiểu hồ ly giãy giụa càng ngày càng yếu, nước trong suốt đọng khóe miệng rơi xuống tiếng ‘lạch cạch’.

      Tiểu hồ ly lại giật người cái tượng trưng, hít hít nước miếng. Sau đó mệt mỏi làm ra vẻ mặt chết cha chết mẹ đau thương, bất lực treo tay Vân Tư Vũ bất động.

      Mắt nhìn đúng là cho rằng nó bị Vân Tư Vũ giày vò đến sức lực giãy giụa, đau thương chỉ có thể nhận lệnh thôi!

      Phong Lăng Hề cười lạnh tiếng chưởng đánh bay nó. Sau đó thấy tiểu hồ ly linh hoạt ở trung lộn mấy vòng, vững vàng rơi xuống đất. Sau đó biến thành tia sáng trắng bắn thẳng về phía trong ngực Vân Tư Vũ, đầu cọ cọ bụng trong mắt đều là nịnh nọt.

      Những người khác hiểu ràng lắm chuyển biến của tiểu hồ ly, Phong Lăng Hề lại biết con này là quá có cốt khí.

      Linh hồ có đam mê đặc biệt, đó là độc.

      Tiểu hồ ly này căn bản là coi trọng độc của Vân Tư Vũ, tại đoán chừng là đuổi nó nó cũng . mực còn muốn làm ra bộ dạng nó là bị buộc bất đắc dĩ, thực tế thể trách Phong Lăng Hề muốn đập nó.

      Bạc băng nhe răng nhe lưỡi, trong mắt tràn đầy khinh bỉ. Sau đó 'oạch' cái lẻn quấn lên cổ tay Vân Tư Vũ, ngẩng cao đầu từ cao nhìn xuống tiểu hồ ly, ý kia rất ràng: nó là Lão đại!

      Tiểu hồ ly làm nũng được nửa động tác dừng lại, người đứng dậy nổi giận trừng mắt bạc băng, đột nhiên móng vuốt nó giơ lên bắt, nó nhịn con rắn ngốc này lâu rồi.

      Phong Lăng Hề nhìn thấy động tác nguy hiểm này trực tiếp mỗi tay cầm con, ném ra ngoài cửa động: “Muốn đánh ra ngoài đánh!” Ném hết hai con rồi cầm lấy cổ tay Vân Tư Vũ nhìn nhìn, ràng là thấy lo lắng móng vuốt tiểu hồ ly làm bị thương.

      Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn càng ngừng nhìn về phía ngoài động, hiển nhiên là thích tiểu hồ ly, nhưng nhìn bộ dạng của Phong Lăng Hề ràng cho thấy vội bắt tới cho Vân Tư Vũ chơi, bọn họ tự nhiên thẹn thùng mở miệng xin, đáy lòng chỉ có thể hâm mộ.

      Ngoài động rắn hồ ly đánh nhau vô cùng cao hứng, khó phân thắng bại. Sau đó Ninh điện hạ lần nữa tối mặt, mặc dù nàng sớm cảm thấy con rắn này quá thông minh, lại cũng có quá mức để ở trong lòng. Nhưng mà tại con rắn này ràng có thể cùng linh hồ tranh cao thấp, còn rơi vào thế chịu thua tâm phục khẩu phục, hiển nhiên cũng phải là vật bình thường.

      Nhàn vương điện hạ ra chuyến này tiện tay nhặt được hai bảo bối, có thể làm cho người ta hâm mộ ghen ghét sao? Mà nàng vất vả cùng chuyến với những người khác ngoại trừ mệt mỏi thảm chút cũng hề thu hoạch gì, người với người đúng là thể so sánh.

      Giận nhất chính là Phong Lăng Hề căn bản đem hai kẻ dở hơi kia để ở trong lòng, chỉ là cầm lấy trái cây thuận tay hái về lột vỏ đưa cho Vân Tư Vũ, căn bản quan tâm hai con bên ngoài kia ai đánh chết ai.

      Sau khi rắn hồ ly hung hăng đánh nhau trận đột nhiên hiểu nhau cần , tốt giống như người, đúng, phải tốt giống như động vật, cảm giác đánh nhau quen biết.

      * * *
      Sáng sớm ngày hôm sau tuyết rốt cuộc ngừng, Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ tay trong tay tản bộ trong đống tuyết. Bởi vì Khởi Vân chưa cùng nên những người khác cũng sợ Phong Lăng Hề chạy, khó được chưa có lúc cùng hai người. Hôm qua lâu như vậy trong đống tuyết bọn họ bây giờ có tâm tình tản bộ trong đống tuyết nữa.

      Tiểu hồ ly tại rất dính Vân Tư Vũ, trực tiếp xem đầu vai Vân Tư Vũ ôm làm lĩnh vực của mình, nằm ở vai Vân Tư Vũ chịu xuống.

      Thân da lông tuyết trắng kia với áo choàng cáo trắng người Vân Tư Vũ càng thêm trắng noãn bóng loáng giống như vầng sáng bình thường, làm cho người vừa nhìn nhịn được muốn sờ cái.

      Đối với áo choàng cáo trắng người Vân Tư Vũ tiểu hồ ly có chút phản ứng xấu xa nào. demcodon-lequydon Điều này cũng kỳ lạ, linh hồ chưa từng có trực giác là thân nhân với hồ ly, bọn họ cho rằng những hồ ly vụng về kia căn bản cách nào giống như bọn họ, cũng tuyệt đối thừa nhận cùng những hồ ly ngu ngốc kia là cùng chủng tộc.

      Khó được yên tĩnh làm tâm tình của Phong Lăng Hề rất tốt, đáng tiếc tâm tình tốt của cũng có duy trì được bao lâu.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 51: Ý đồ ám sát

      Editor: demcodon



      con chim trắng như tuyết vỗ cánh, ở trời xoay hồi sau đó bay về phía hai người rơi vào vai Phong Lăng Hề.

      Vân Tư Vũ tò mò nhìn con chim kia, nhìn hồi cũng nhận ra là chủng loại gì. Bất quá ở đây là vùng rét lạnh, con chim này tựa như chút cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa vừa rồi hạ xuống có thể nhìn ra tốc độ của nó vô cùng nhanh, nhìn thấy chân nó cột cái gì đó cần cũng biết con chim này là đến đưa tin.

      Có thể được Phong Lăng Hề chọn để đưa tin vậy khẳng định là bồ câu đưa tin bình thường thể so với nó, mặc dù hình thể con chim này có chút .

      Phong Lăng Hề gỡ tờ giấy tin chân chim xuống nhìn khỏi nheo mắt lại, vẫn khó có thể che lại mắt phượng giữa ý lạnh như cũ. Nắm chặt giấy viết thư ở trong tay trong nháy mắt thành tro bồng bềnh rơi lả tả trong gió.

      Vân Tư Vũ nhìn nàng lộ ra vẻ mặt như vậy cũng biết chuyện này khẳng định đơn giản, lôi kéo tay nàng : “Hề, chúng ta trở về !”

      Phong Lăng Hề nhìn cái, đưa tay ôm vào trong ngực giọng : “ xin lỗi….” Vốn là dự định ra ngoài chơi , kết quả bây giờ phải trở về trước khi kết thúc hành trình.

      Vân Tư Vũ được vây bọc ở trong ngực nàng cười đến lộ ra hai răng khểnh, con mắt lóe sáng: “Ta rất vui vẻ.” Kỳ chỉ cần được ở cùng nàng chỗ rất vui vẻ. demcodon-lequydon

      Phong Lăng Hề vuốt vuốt đầu : “Đồ ngốc.”

      Ôm Vân Tư Vũ về phía sơn động Phong Lăng Hề mở miệng : “Có người muốn hành thích Hoàng Vũ Hiên, tại còn biết người sau lưng là ai, chỉ là nhận ra sát thủ Minh có hành động khác thường.”

      Có người muốn hành thích Nữ hoàng này là chuyện gì, nhưng cảm thấy có thể cho Vân Tư Vũ. Bởi vì cảm thấy có thể thừa nhận được những chuyện này.

      Vân Tư Vũ nhíu mày: “Sát thủ Minh thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ cần có đầy đủ thù lao người nào cũng dám giết, chuyện gì cũng dám làm, khi hung hăng xác rất khó đối phó.”

      Vân Tư Vũ như vậy mà hiểu thế lực giang hồ, Phong Lăng Hề cũng có biểu ra ngạc nhiên chỉ là : “Sát thủ Minh lần này là chuẩn bị toàn bộ xuất động, bên cạnh Hoàng Vũ Hiên mặc dù có người bảo vệ nhưng còn ràng lắm người sau lưng là ai, số lượng lớn như vậy chỉ sợ còn có chuẩn bị khác.”

      Cho nên phải trở về chuyến, chuyện này nhất định phải nhanh chóng tra ràng. Nếu như chỉ là sát thủ Minh ngược lại lo lắng, cần phải nhắc nhở Hoàng Vũ Hiên cẩn thận chút, chẳng qua là phải điều thêm vài người nữa cho nàng. Dù sao Hoàng Vũ Hiên cũng phải là ngồi , nhưng mà ám sát Nữ hoàng phần lớn đều là mưu đồ lâu, sát thủ Minh chỉ sợ chỉ là bước đầu tiên.

      Nhất định phải nhanh chóng thăm dò ra người chủ mưu, nếu cũng chỉ có thể bị động. Mặc dù có thể ở xa sai khiến thủ hạ nhưng kinh thành cách nơi này cũng tính gần, thư này đưa tới đưa tin tức khó tránh khỏi chính xác. Nếu là xảy sai lầm cũng làm cho Hoàng Vũ Hiên giao tính mệnh của mình ra thực tế là có lợi. Nên biết có Nữ hoàng làm chỗ dựa kiếm tiền đúng là dễ dàng ít.

      Lúc trước Hoàng Vũ Hiên hay là Thái nữ hợp tác với Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề là muốn có được ủng hộ của nàng. Ở nước Hoàng Vũ kiếm tiền thể thiếu vài phần cố kỵ, mà Hoàng Vũ Hiên là vì lấy được trợ giúp của Phong Lăng Hề ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, khi đó tin tức trực tiếp đều là Phong Lăng Hề cho nàng.

      Về sau Hoàng Vũ Hiên leo lên ngôi vị Hoàng đế hai người lại càng cấu kết với nhau làm việc xấu. Nữ hoàng bệ hạ ngẫu nhiên giúp Phong Lăng Hề thuận lợi kiếm tiền. Ví dụ như viết chữ lưu niệm cho cuộc thi đấu hoa khôi tránh bá, tiện tay mà thôi lại có thể làm cho hội trường càng thêm náo nhiệt. Sau đó sòng bạc mở đánh cuộc, Phong Lăng Hề lại thuận lợi kiếm được ít tiền. Tri Phong lâu cũng ngoài dự đoán nổi danh tiếng sau đó, trở thành thanh lâu lớn nhất được mọi người tìm đến, tự nhiên tăng thêm ít doanh thu.

      Về phần Nữ hoàng bệ hạ thấy những con dân thua thiệt vô tội đánh cuộc kia, Nữ hoàng bệ hạ chút nào chột dạ nghĩ: 'ai để cho bọn họ ham bài bạc chứ? Nên lấy được chút dạy dỗ.'

      Nhàn vương điện hạ sau khi sai bảo Nữ hoàng bệ hạ làm việc cũng hồi báo cho nàng chút. Ví dụ như mang tin tức có quan hệ đến giang sơn xã tắc của Nữ hoàng bệ hạ trước tiên truyền cho nàng biết, mà Nữ hoàng bệ hạ cũng yên tâm thoải mái từ Phong Lăng Hề đạt được các loại tin tức, có nghĩ qua muốn hoàn thiện hệ thống tình báo của mình.

      tại rốt cuộc lấy được báo ứng, bất quá lại giống như báo ứng người Nhàn vương điện hạ, phải vội vội vàng vàng chạy trở về cứu giá.

      Trước khi rời kinh thành cho Bạch Khung ở lại ứng phó khi sát thủ Minh ám sát là có vấn đề. Trong lòng Phong Lăng Hề khỏi thở dài, là đời trước thiếu nợ Hoàng Vũ Hiên.

      Vân Tư Vũ tự nhiên cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của việc, riêng điểm có thể làm cho sát thủ Minh toàn bộ xuất động này, vì vậy có thể chứng minh đối phương rất có tiền. Đương nhiên còn có loại khả năng đó chính là sát thủ Minh chính là thế lực của đối phương, bất kể là loại nào đều phải là chuyện tốt.

      Có tiền tự nhiên có thể chiêu binh mãi mã, có thể làm cho sát thủ Minh ra tay tự nhiên cũng có thể thu mua những thế lực khác. Tuy có đảm lược cùng triều đình đối nghịch nhiều người lắm, nhưng có tiền có thể sui ma khiến quỷ. đời này chính thức có thể xem tiền tài là cặn bã cũng nhiều người, mà nếu như sát thủ Minh là thế lực của đối phương, nhưng bây giờ được ăn cả - ngã về chỉ vì ám sát Nữ hoàng, như vậy khẳng định đối phương còn có những thế lực khác. Cho nên mới có thể dễ dàng đem sát thủ Minh xem như là con rơi mà dùng, so sánh ra loại tình huống thứ hai càng nghiêm trọng hơn, dù sao thế lực của mình càng có thể tin cậy hơn.

      Mặc dù Vân Tư Vũ cảm thấy Nữ hoàng bệ hạ điên điên khùng khùng, thế nhưng có thể phủ nhận nàng là vị minh quân, ít nhất so với Hoàng Vũ Mặc đáng tin hơn nhiều. Cho nên cũng hy vọng Nữ hoàng bệ hạ có việc gì. Nếu toàn bộ nước Hoàng Vũ chỉ sợ đều rung chuyển, thân là thành viên của nước Hoàng Vũ là biết bị hại nặng nề. Huống chi Phong Lăng Hề và Nữ hoàng bệ hạ có cảm tình tốt như vậy, cũng hy vọng nàng đau lòng.

      Vân Tư Vũ nghĩ tới khỏi thầm : “Nữ hoàng bệ hạ đối với nàng tốt, còn muốn đem Vân Dật gả cho nàng nữa!" Giọng có chút chua chát.

      Vân Nhị công tử cũng biết có phải là quá trì độn hay , tại mới nhớ tới mà tính sổ.

      Phong Lăng Hề nhếch môi cái: "Đó chính là chút kế sách tác hợp uyên ương loạn của nàng ấy."

      "Mới phải, Nữ hoàng bệ hạ là muốn tác hợp cho nàng người tốt nhất." thể Vân Nhị công tử cũng là hiểu tâm tư của Nữ hoàng bệ hạ. demcodon-lequydon

      Phong Lăng Hề cúi đầu hôn cái khóe môi của thấp giọng : "Cho nên nàng phải là tứ hôn cho chúng ta sao?"

      Vân Tư Vũ hừ hừ hai tiếng, vẫn còn có chút ghen. Phong Lăng Hề đưa tay nhéo nhéo mặt của nghiêm túc : "Tư Vũ, trong mắt ta chàng là người tốt nhất."

      Vân Tư Vũ bĩu môi miễn cưỡng xem như là hài lòng.

      Phong Lăng Hề khẽ cười tiếng ôm eo , thuận tay đánh bay tiểu hồ ly mở to hai mắt nhìn xem bọn họ vai sau đó hôn lên môi của .

      Vân Tư Vũ ngược lại cũng cùng nàng giận dỗi, cánh tay từ dưới áo choàng thò ra ôm cổ của nàng, hé mở đôi môi đầu lưỡi chủ động quét về phía môi của nàng. thích cùng nàng thân mật, chưa bao giờ bài xích nàng thân mật, có đôi khi lại càng hết sức chủ động.

      Phần tùy ý này đúng là giống như Phong Lăng Hề.

      Phong Lăng Hề ôm cánh tay của chặt chút, vốn là dịu dàng hôn môi trong nháy mắt có thêm phần lửa nóng, môi lưỡi quấn quýt kích tình khác thường, đặt tay ra sau lưng Vân Tư Vũ vuốt ve eo lưng của . Mặc dù cách quần áo động tác kia cũng thể là tình dục nhưng là mập mờ khác thường làm cho người nhìn khỏi tim đập rộn lên.

      Đúng vậy, người nhìn.

      Người trong sơn động nghỉ ngơi cũng đủ rồi, dọn dẹp chút chuẩn bị tìm tới Nhàn vương điện hạ tiếp tục lên đường. Thế nhưng ai biết bọn họ khó được tích cực hồi lại vừa ra sơn động nhìn thấy hai người thân mật đùa giỡn nhau như thế.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 52: Tiết lộ tin tức

      Editor: demcodon



      Khởi Vân ngẩng đầu nhìn trời làm cho tất cả cái gì cũng thấy, chỉ là sắc mặt trở nên hồng. Mặc dù thấy Phong Lăng Hề ngông cuồng rất nhiều nhưng mà trước khi gặp phải Vân Tư Vũ nàng cũng chỉ biết tự ái, chưa bao giờ đùa giỡn nam tử đàng hoàng. Cho nên bây giờ Khởi Vân còn có chút thích ứng giữa Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ kiêng dè chút nào thân mật.

      Hoàng Vũ Mặc giật giật khóe miệng, ngay cả tâm tình châm chọc hai câu cũng có. Nàng xem như hiểu Phong Lăng Hề chính là người hoàn toàn có trinh tiết, cùng nàng ấy thảo luận vấn đề đồi phong bại tục đó chính là đàn gảy tai trâu.

      Tô Văn mấp máy môi giương mắt nhìn về phía chân trời hoàn toàn đếm xỉa.

      Mặt mũi Vân Dật tràn đầy lúng túng, lúc trước mặc dù từng nhìn thấy qua dấu vết cổ Vân Tư Vũ cũng nhìn thấy động tác quá mức thân mật của Nhàn vương. Thế nhưng tình cảnh lửa nóng như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Hoàng Ngọc Ngạn cắn môi sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng biết suy nghĩ gì.

      Nhiều người xuất như vậy Phong Lăng Hề tự nhiên cũng thể phát . Trong lòng có chút căm tức cam lòng liếm lên môi Vân Tư Vũ hồi mới buông ra.

      Vân Tư Vũ tựa ở trong lòng nàng khuôn mặt nhắn đỏ hồng, vây bọc ở trong lòng nàng chính là chịu ra, hiển nhiên còn chưa ngất đến chết mới biết tình hình bị người nhìn trò hay.

      Phong Lăng Hề đưa tay ra phía sau lưng của khẽ vuốt ve, buồn rầu trong lòng tiêu tan, cảm thấy bộ dạng đà điểu của rất đáng , khỏi ghé vào lỗ tai thấp giọng uy hiếp : "Cử động nữa ăn sạch chàng." Giọng chậm rãi mang theo nụ cười.

      Vân Tư Vũ nghe xong mới phát phải là nơi mình mè nheo, thân thể cứng hồi rồi cầm lấy vạt áo của nàng giọng thương lượng : "Trở về ăn nữa được ?"

      Phong Lăng Hề vốn chỉ là trêu chọc nhưng Vân Nhị công tử lại như lửa cháy đổ thêm dầu, lập tức mắt phượng khỏi híp lại, đáy mắt mảnh sâu xa u ám trong lòng rục rịch.

      Thấy nàng trả lời Vân Tư Vũ khẽ ngẩng đầu, liếc mắt lại trông thấy lửa nóng trong đáy mắt quen thuộc của nàng. Sau đó phản ứng nhanh đẩy nàng ra xoay người bỏ chạy.

      Khởi Vân sửng sốt chút mở miệng kêu lên: "Vương quân, sai hướng rồi!" Đó là đường hôm qua bọn họ lên núi mà!

      Vân Tư Vũ cũng để ý tới tiếp tục chạy về phía trước. Phong Lăng Hề bị đẩy lùi về sau bước cũng tức giận, giương mắt nhìn cục trắng như tuyết chạy trối chết kia khỏi cười to lên.

      vốn là bộ dạng câu người cộng thêm ít khí chất lười biếng vào thân càng thêm điên đảo chúng sinh, bình thường khóe môi khẽ cười luôn giống như châm biếm mà phải châm biếm mang theo vài phần tà khí. Lúc này cười to lên cái phần tà khí kia có ở đây, nhưng thêm mấy phần ngông cuồng tùy ý, giống như mê hoặc chìm đắm trong cảnh khổ mà tự biết.

      Phong Lăng Hề đạp cước về tiểu hồ ly bên cạnh: "Đuổi theo!"

      Tốc độ của tiểu hồ ly cực nhanh, đợi chân dán lên cái mông của nó hóa thành tia sáng trắng bắn về phía Vân Tư Vũ, rơi vào vai .

      Phong Lăng Hề nhấc chân chút hoang mang về phía Vân Tư Vũ, mở miệng : " thôi, về kinh."

      Khởi Vân sửng sốt chút nhưng câu cũng hỏi nhiều yên lặng đuổi theo.

      Những người khác đều sững sờ có chút dám tin tưởng. Nhàn vương điện hạ vẫn kiên trì ở đường ngược đãi bọn họ ràng đột nhiên có lòng từ bi muốn kết thúc trận làm nhục này?

      Chờ phục hồi lại tinh thần xác định Nhàn vương điện hạ đúng là chuẩn bị đánh chuông thu binh. Ninh vương điện hạ khỏi hồi thư thái, ngay cả Tô Văn đều thở ra hơi dài.

      ngày lên núi, ngày xuống núi, hai ngày đến, bọn họ ngoại trừ trải qua trận tuyết lớn ở ngoài vẫn chưa gặp gỡ nguy hiểm gì. Hoàng Vũ Mặc khỏi vui mừng, mặc kệ Phong Lăng Hề là bởi vì nguyên nhân gì đột nhiên phải về kinh nàng đều muốn cảm tạ ông trời để cho ác ma này hồi tâm chuyển ý.

      Chỉ là đây tột cùng là may mắn hay là may mắn, còn quá sớm.

      Tính tình Hoàng Ngọc Ngạn bướng bỉnh lộ ra, thế nhưng Ninh vương điện hạ cũng có coi trọng, cũng chưa hề nghĩ qua làm vì sao bướng bỉnh. Có lẽ là để cho vị Hoàng tử điện hạ này trải qua hồi sinh tử ngăn trở mài giũa chút tâm tính, ngược lại là chuyện tốt. liều lĩnh bướng bỉnh, tùy hứng bất chấp hậu quả rất có thể mang đến tai nạn.

      Ra núi tuyết Phong Lăng Hề đưa ra hai ngón tay đến tới bên môi, tiếng còi vang lên truyền ra ngoài.

      Trong lúc những người khác còn chưa hiểu nàng muốn làm cái gì Phong Lăng Hề chỉ về phía Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn miễn cưỡng ra: "Hai người các ngươi, tới đây chút." Giọng kia mang theo vài phần hương vị mệnh lệnh cho từ chối.

      Tô Văn vui nhíu mày, Hoàng Vũ Mặc sửng sốt chút, nhìn chút sắc mặt của Phong Lăng Hề, tựa như cảm thấy nàng phải chơi cái trò ác liệt gì hơi nhíu nhíu mày lại, ngược lại lôi kéo Tô Văn tới.

      Lẹt xẹt tiếng vó ngựa từ xa đến gần, từ lúc nghe thấy tiếng vó ngựa đến khi nhìn thấy con tuấn mã trắng như tuyết kia, tựa như chỉ là chuyện trong chớp mắt. Đạp Tuyết ràng cứ như kỳ tích xuất vậy. Lúc trước khi Đạp Tuyết rời là ở núi đào, tại ràng xuất ở dưới núi tuyết. Bởi vậy có thể thấy được con ngựa này thông minh cỡ nào, ràng vẫn luôn có rời xa chủ nhân.

      Trong khi mọi người hết sức kinh ngạc sững sờ, lại trận tiếng vó ngựa vang lên, bóng dáng Tuyệt Ảnh cũng xuất ở trước mắt mấy người.

      Bất quá Tuyệt Ảnh này còn có chủ nhân cố định, tự nhiên cũng có tương thông tâm ý với tình hình của chủ, cho nên nó chỉ là theo chân Đạp Tuyết đến.

      Phong Lăng Hề để ý đến ngạc nhiên của mọi người, đưa tay vỗ vỗ lên đầu Đạp Tuyết, với Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn: "Bản vương nhận được tin tức có người muốn ám sát Nữ hoàng bệ hạ, cho nên bản vương trước bước."

      Vân Tư Vũ sớm khôi phục bình thường mang chuyện lúng túng lúc trước quên mất còn mảnh. Lúc này nhìn sắc mặt của hai người hoàn toàn biến sắc con ngươi chuyển động, trong lòng buồn cười thôi, Hề tuyệt đối là cố ý!

      Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn bị tin tức xảy ra nhất thời chưa có phục hồi lại tinh thần, mà Phong Lăng Hề ôm Vân Tư Vũ lên ngựa trong nháy mắt xa, Khởi Vân cũng theo sát phía sau hai người.

      Sau khi Ninh vương điện hạ hoàn hồn nhìn bóng lưng Phong Lăng Hề biến mất, tức giận : "Phong Lăng Hề, ngươi trở lại ràng cho ta!"

      Đáng tiếc nàng giận cũng vô dụng, Phong Lăng Hề chạy rất xa.

      Hoàng Vũ Mặc mặc dù trong lòng nổi giận ngược lại cũng có mất đúng mực để thị vệ trước tiên chuẩn bị mấy con ngựa. Sau đó cùng hội hợp với những người lúc trước ở lại dưới núi tuyết, sau đó sai người bảo vệ Hoàng Ngọc Ngạn và Vân Dật hồi kinh.

      Tô Văn cau mày : "Ninh vương điện hạ, có lẽ Nhàn vương chỉ đùa chút thôi." Tô tướng quân đối với Nhàn vương điện hạ có ấn tượng tốt, đối với lời nàng cũng tin tưởng.

      Hoàng Vũ Mặc nhìn nàng cái trầm giọng : "Thà rằng tin là có, thể tin là , huống chi Phong Lăng Hề mặc dù được điều gì nhưng cũng đến nỗi cầm sống chết của Hoàng tỷ ta ra đùa giỡn."

      Tô Văn giật giật môi nhưng cũng gì nữa, chuyện xác như vậy là thà rằng tin là có, thể tin là . demcodon-lqd Thế nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy chuyện cầm sống chết của Nữ hoàng bệ hạ ra đùa giỡn như vậy vị Nhàn vương kia đúng là làm ra được.

      Nghĩ đến Phong Lăng Hề ánh mắt của Tô Văn khỏi hơi sâu xa. Nhàn vương điện hạ phải giấu quá sâu, coi như là biết nàng có chút bản lĩnh nhưng ngược lại làm cho người ta càng thêm nhìn thấu.

      * * *
      Mà lúc này đối tượng bị hai người đàm luận trong lúc chạy cũng là bộ dáng thoải mái, nhìn người trong lòng run ngừng lắc đầu : "Muốn cười cứ việc cười !"

      Sau khắc từng hồi tiếng cười tung bay ở trong gió, theo gió thổi xa xa.

      Chờ cười đủ rồi Vân Tư Vũ mới vuốt vuốt bụng, còn mang vui vẻ : "Ta đoán Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân lập tức theo kịp."

      Phong Lăng Hề đúng sai, đúng là cố ý cho Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn, đạo lý vất vả gấp rút lên đường mà người phá hư thế giới hai người của lại còn thoải mái hưởng thụ, nghe được tin tức này mặc kệ có tin hay Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn cũng ngừng nghỉ chút nào đuổi theo trở lại kinh thành.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 53: Dụ rắn ra khỏi hang

      Editor: demcodon



      Giống như Vân Tư Vũ suy nghĩ, Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn xác lập tức theo sau. Bất quá trong thời gian ngắn lại đuổi kịp Phong Lăng Hề.

      * * *
      Trong Ngự thư phòng hoàng cung, cái mặt hề cảm xúc của nữ nhân đứng ở phía dưới giọng hề phập phòng : "Nữ hoàng bệ hạ, chủ tử dặn dò có tin tức quan hệ đến tất cả ám sát ngay lập tức truyền cho ngài."

      Nữ hoàng bệ hạ ngồi phía mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, lời lẽ chính nghĩa : "Như vậy sao được? Bạch Khung nè, trẫm làm sao có thể..."

      Câu sau còn chưa hết trực tiếp bị Bạch Khung cắt đứt: "Chủ tử đường về kinh."

      Nghe vậy thái độ của Nữ hoàng bệ hạ trong nháy mắt chuyển biến trăm tám mươi độ gõ gõ bàn sách cười : " chút, có tin tức mới gì."

      May là Bạch Khung luôn luôn mang khuôn mặt tê cứng cũng khỏi giật giật khóe miệng: 'khó trách chủ tử ngay cả tuần trăng mật đều kết thúc sớm như thế, lo lắng người có thế lực ở sau lưng quá to lớn khó đối phó là thứ nhất, thứ hai chỉ sợ vô cùng ràng là Nữ hoàng bệ hạ nhất định chơi xấu, bộ dạng ngươi trở lại ta làm tư thế cho người ám sát. Chủ tử là đời trước thiếu nợ Nữ hoàng bệ hạ, cho nên đời này mới có thể bị đổ lên ư?'

      Kỳ có bọn họ cung cấp tin tức, cộng thêm Nữ hoàng bệ hạ quyết định hoàn toàn có thể tự mình giải quyết chuyện này. Nhưng mực năng lực của Nữ hoàng bệ hạ là có mà tính tình lại tín nhiệm.

      "Tạm thời vẫn có."

      Nữ hoàng bệ hạ ngược lại cũng vội hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

      Đối với mấy thuộc hạ này của Phong Lăng Hề Nữ hoàng bệ hạ có thể có chút nào dám xem thường. Đương nhiên, người có năng lực như vậy ở đây nàng cũng thoải mái ít.

      "Săn bắn."

      Bạch Khung chỉ hai chữ Nữ hoàng bệ hạ lại hiểu được.

      Nước Hoàng Vũ mỗi năm lần tổ chức ngày hội săn bắn lập tức gần sắp đến. Đây là truyền thống lão tổ tông để lại, chỉ có quân thần cùng vui mừng, Nữ hoàng bệ hạ tự nhiên cũng tham gia.

      Nếu như muốn ám sát chọn nơi đó xác so với bảo vệ nghiêm ngặt hoàng cung càng thích hợp hơn. demcodon-lequydon

      Bạch Khung liếc nhìn Nữ hoàng bệ hạ cái lại phun ra bốn chữ: "Dụ rắn ra hang."

      Lúc bọn họ phát đúng thế lực của sát thủ Minh phân tán, trong thời gian ngắn muốn tìm những sát thủ kia từng người từng người ra rất khó khăn, cũng ai biết những sát thủ kia lúc nào xuất ra cho Nữ hoàng bệ hạ đòn trí mạng, luôn phòng bị còn bằng chủ động xuất kích, lưới bắt hết.

      Nữ hoàng bệ hạ liếc nhìn Bạch Khung nhếch miệng lên cười cái, hổ là người của Phong Lăng Hề, làm việc quyết đoán có sợ hãi gì.

      Mà Nữ hoàng bệ hạ cũng là người rất có quyết đoán nên lập tức gật đầu đồng ý giao chuyện này toàn quyền cho Bạch Khung bố trí, cũng chẳng lo gì mà đem mạng giao cho tay nàng.

      Lúc này cũng chỉ có Bạch Khung dám nắm mạng Nữ hoàng bệ hạ làm mồi, những đại thần thay đổi trong triều kia nhất định quỳ mãi đứng lên thỉnh cầu Nữ hoàng bệ hạ suy nghĩ lại. Cho nên Nữ hoàng bệ hạ căn bản là cùng đại thần trong triều thương nghị chuyện này, sợ bị những đại thần kia làm phiền là nguyên nhân, còn có chính là Nữ hoàng bệ hạ cảm thấy nếu như diễn kịch phải diễn tốt. T rước đó biết chuyện mới có thể lộ ra chân tình, để tránh khỏi giữa đường đem người dọa chạy nàng tin tưởng người của Phong Lăng Hề có thể giải quyết những sát thủ kia.

      Hơn nữa có Phong Lăng Hề đồng ý nàng cũng tùy ý đưa người của nàng ấy lộ ra ánh sáng, tự nhiên thể để cho người khác hợp tác với người của nàng ấy. Đến lúc đó những người này đột nhiên xuất chỉ làm người khác cho rằng là ám vệ của Nữ hoàng bệ hạ.

      Trong mắt Bạch Khung khỏi xẹt qua tia thưởng thức, hổ là người chủ tử coi trọng, giống người khác nắm quyền mà sợ chết như vậy.

      * * *
      Mặc dù là muốn nhanh chóng trở lại kinh thành nhưng dọc theo đường Phong Lăng Hề vẫn là ban ngày gấp rút lên đường, buổi tối nghỉ ngơi. Dù sao tại Nữ hoàng bệ hạ có người bảo vệ tạm thời có việc gì, tự nhiên muốn làm cho Vân Tư Vũ vất vả.

      Đặc biệt là sau khi biết dự định của Bạch Khung càng cần vội vã. Nếu Bạch Khung có tính toán như vậy dĩ nhiên là có biện pháp làm cho người của sát thủ Minh xuất trong ngày hội săn bắn. Ngày hội săn bắn còn nửa tháng, dựa vào tốc độ của Đạp Tuyết thành vấn đề.

      Vì vậy Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn cả ngày lẫn đêm sau mấy ngày cuối cùng cũng coi như là đuổi theo Phong Lăng Hề. Sau đó Hoàng Vũ Mặc bị dáng điệu từ tốn của Phong Lăng Hề làm cho tức giận gần chết, cuối cùng trước bước với Tô Văn.

      Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân lòng gấp rút lên đường trừ ăn cơm ra lúc ngủ đều ở lưng ngựa chạy, mà cái gọi là ăn cơm cũng bất quá là gặm vài miếng lương khô, ngủ cũng bất quá là chịu được nữa mới híp lại lúc.

      Nếu là gấp rút lên đường hai người tự nhiên lại bò qua núi lần nữa. Cho nên thể làm gì khác hơn là đường vòng tốc độ ngược lại nhanh hơn rất nhiều, cứ như vậy ngừng nghỉ sau nửa tháng đến kinh thành.

      Hoàng Vũ Mặc thấy Phong Lăng Hề vẫn có theo tới trong lòng khỏi thầm mắng Phong Lăng Hề lương tâm, thiệt thòi Hoàng tỷ đối với nàng ấy tốt như vậy, sống chết trước mắt ràng hoàn toàn để sống chết của Hoàng tỷ ở trong lòng.

      Vừa vào cửa thành phát kinh thành vẫn vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên có xảy ra chuyện gì. Nhưng Hoàng Vũ Mặc lại nhớ tới ngày hôm nay vừa vặn là ngày hội săn bắn. Nếu như có người có ý đồ ám sát rất có thể trong hôm nay tìm cơ hội động tay, nhìn mặt trời chút sắp đến buổi trưa. Ninh vương điện hạ tham gia vào ngày hội săn bắn tự nhiên biết lúc này chính là lúc sâu vào trong rừng tìm kiếm con mồi, lúc này cũng chính là lúc thị vệ bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ ít nhất.

      Lập tức nghĩ ngợi gì nhiều thúc vào bụng ngựa chạy về phía khu vực săn bắn của hoàng gia, Tô Văn cũng theo sát phía sau.

      * * *
      Lúc này thị vệ bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ quả rất ít. Bởi vì nàng vốn muốn tìm ra manh mối, cho nên Nữ hoàng bệ hạ rất có quyết đoán vứt bỏ toàn bộ thị vệ sau lưng mình sâu vào trong rừng, nhìn như là đuổi theo con mồi thực tế lại là tạo cơ hội cho thích khách.

      Trong rừng có chút yên tĩnh khác thường, dường như ngoại trừ tiếng vó ngựa Nữ hoàng bệ hạ đuổi theo con mồi ngay cả thanh khác cũng có, mà Nữ hoàng bệ hạ lại dường như chút đều có nhận ra được khác thường.

      Đột nhiên hồi tiếng xé gió truyền đến, mũi tên nhọn nhắm thẳng vào tim Nữ hoàng bệ hạ.

      * * *
      Ninh vương điện hạ vừa đến khu vực săn bắn lạnh lùng : "Chuẩn bị cứu giá!"

      Ninh vương điện hạ là muội muội ruột của Nữ hoàng bệ hạ, ngôi vị Hoàng đế cũng có làm cho quan hệ giữa hai tỷ muội sinh ra vết rách, cho nên nàng tại ra lệnh cho người cứu giá. Mặc dù tạo thành toàn bộ khu vực săn bắn trở nên hỗn loạn nhưng trong lòng lại chút do dự nào. Cho dù Phong Lăng Hề cho tin tức là giả nàng làm ra quyết định sai lầm, cuối cùng cũng nhiều lắm là làm cho Nữ hoàng bệ hạ cắt chút bổng lộc khiển trách chút, nhưng nếu như là sao? Nàng cũng dám cầm tính mạng Hoàng tỷ nhà nàng đánh cược. demcodon-lequydon

      Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân đột nhiên xuất vừa mở miệng chính là cứu giá, tự nhiên cũng có người có hoài nghi.

      "Ninh vương điện hạ, có hiểu lầm gì đó hay ?" bà lão tóc bạc lốm đốm nhìn xem khu vực săn bắn hoàn toàn yên tĩnh khỏi mở miệng hỏi thăm.

      Bình thường chỉ cần gặp phải Nhàn vương điện hạ Ninh vương điện hạ đều là bộ dáng ôn tồn lễ độ, chuyện tương đối khá. Nhưng lần này có gặp phải Nhàn vương điện hạ mà Ninh vương điện hạ cũng nổi khùng lên.

      hai lời rút cái roi ngựa quất về phía bà lão kia tức giận : "Bà lão tầm thường kia, đừng chuyện trong sách. Nếu như Hoàng tỷ ta có chuyện gì xem ta có chém cửu tộc ngươi hay ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :